Người lười thì nghĩ những gì? - Cập nhật - Người Lười

Tham gia
15/6/20
Bài viết
5
Gạo
0,0
Tên truyện: Người lười thì nghĩ những gì?
Tác giả: Người Lười

Tình trạng sáng tác: Chưa hoàn thành
Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: Tuần 3 chương
Thể loại: Tản văn, self-help?
Độ dài: khoảng 30 chương
Giới hạn độ tuổi đọc: Không
Cảnh báo về nội dung: Không

Giới thiệu truyện: Truyện viết về người bị bệnh trì hoãn và chỉ đồng bệnh mới có thể đọc nổi. Còn đọc xong có chữa được bệnh hay không thì tôi không biết.

Đây là phần tiếp của tản văn dự thi 1/2020 - "Bỏ thi".
Tôi tự thấy tôi là một người vừa lười vừa rất dễ nản. Tôi không biết tôi có thể hoàn thành được bộ truyện này không. Nếu tôi viết xong được chắc tôi cũng đã chữa khỏi được bệnh lười rồi. Nếu một ngày kia tôi biến mất, tức là bệnh lười đã tiếp tục đánh gục tôi, mọi người không cần chờ chương mới nữa. Cảm ơn các bạn đã đọc.


Mục lục:

0 1 2 3 4 5 6 7
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
15/6/20
Bài viết
5
Gạo
0,0
0, Thứ Bảy

"Tao bỏ thi rồi..."

Mày gõ tin nhắn gửi đứa bạn và thở dài.

Mày có tận mười ngày để ôn bài, mỗi ngày chỉ cần học chưa tới hai bài bốn tiếng là đủ để mày đạt một con điểm cao vào ngày thứ Hai.

Nhưng không.

Thay vào đó mày lướt Facebook, xem Youtube, đọc truyện tranh, gửi tin nhắn. Ngay cả khi bảng tin Facebook refresh cả trăm lần cũng chẳng có gì mới, xem video youtube đến đinh tai điếc óc và chê bai dạo này chẳng có nội dung gì thú vị, mày vẫn không chịu ngồi dậy học.

Chuyện tiếp diễn cho tới khi còn năm ngày, bốn ngày, ba ngày,...

Mày bắt đầu hoảng loạn. Mày tự nhủ nếu thức dậy từ sáu giờ sáng và học liên tục đến mười giờ đêm, mày vẫn sẽ hoàn thành kịp toàn bộ bài trước khi bước sang tuần kế tiếp.

Nhưng điều này đã không xảy ra, và vào đêm muộn thứ Bảy, mày quyết định bỏ thi.

Chưa bao giờ mày cảm thấy mày vô dụng đến thế. Mày tự hứa sẽ không bao giờ để chuyện này tiếp diễn. Cho dù trời có sập, biển có nổi sóng, vi rút có bạo loạn, mày cũng sẽ không bao giờ bỏ thi nữa!!

Liệu chuyện lần này có thực sự là lần cuối?

Hình như kì thi tiếp theo cũng thế, kì thi tiếp tiếp nữa cũng xảy ra y hệt, và hoá ra tất cả các kì thi trong đời mày sau đấy đều diễn ra cùng một quy trình giống nhau cả.

Tính toán còn bao nhiêu ngày nữa là tới deadline, mỗi ngày hoàn thành bao nhiêu phần trăm nhiệm vụ là đủ, quyết tâm sẽ trở thành một phiên bản mới, một người có khả năng điều khiển tâm trí đánh bại thứ cảm xúc yếu hèn của loài người. Đọc hết tựa sách self-help này đến tựa sách khác, mơ mộng một ngày kia có thể trở thành một vĩ nhân, một nhà khoa học, một doanh nhân thành đạt, kiếm thật nhiều tiền và sau là nghỉ hưu vào năm 40 tuổi để đi du lịch vòng quanh thế giới và tập trung chăm lo cho gia đình...

Nhưng tất nhiên giang sơn khó đổi, bản tính khó dời.

Mày lại đổ lỗi do bố mẹ đẻ ra mày không rèn cho mày tính tốt, ông trời ban cho mày phẩm chất xấu xí. Mày lại lên mạng và tìm kiếm những người có cùng nỗi khổ tâm, cùng nhau gọi nó là "bệnh trì hoãn", là "sức ì quá lớn", cùng nhau than thở hòng bớt đi tội lỗi trong lòng. Mày nghi ngờ liệu có phải mày mắc một chứng bệnh tâm thần nào đó, bệnh rối loạn tăng động giảm chú ý? Hay nằm ngủ gần điện thoại và máy tính quá nhiều khiến sóng não mày bị ảnh hưởng?

Hàng ngàn lý do mày có thể nghĩ ra, kèm theo là hàng trăm ngàn câu than thở với gia đình và chúng bạn. Sau đó là hàng ngàn ngày quyết tâm sáng mai lại dậy sớm, ngày mai sẽ là ngày bắt đầu một kỉ nguyên mới của cuộc đời mày. Mày không thể tiếp tục để tương lai của mày bị chôn vùi trong sự lười nhác và bê tha như thế này được! Mày tự kêu gọi bản thân phải thức tỉnh đi, bố mẹ anh chị em bạn bè cần mày, đặt niềm tin vào mày!!

Rồi mày đi ngủ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
15/6/20
Bài viết
5
Gạo
0,0
1, Chủ nhật.
Sao báo thức không kêu nhỉ?

Tỉnh dậy thì đã là bảy giờ, tuy không phải sáu giờ như dự định nhưng cũng tốt chán đấy chứ - tôi tự nhủ với lòng.

"Lỗi tại do báo thức không kêu chứ đâu phải do mình. Mà tại sao không kêu nhỉ? Điện thoại bị hư rồi chăng?"

Tôi mở điện thoại lướt vào mục báo thức, thử thử bấm bấm vài cái, chuông báo thức giờ mới kêu lên ầm ĩ. Hoá ra không phải do máy hư, mà do tôi ngủ quá say nên báo thức tự động kêu hết giờ rồi tắt! Đúng là lần sau phải nhờ người gọi dậy thôi, chứ không thể tin tưởng vào những con rô bốt vô tri chỉ biết làm theo những gì đã lập trình được.

Vừa hay đang mở điện thoại, tôi cũng tranh thủ lướt qua vài trang mạng xã hội, cập nhật xem lúc mình ngủ thế giới có xảy ra chuyện gì thú vị không. Báo Việt thì tất nhiên không có gì mới. Lúc tôi ngủ các nhà báo nhà văn cũng đang ngủ thì làm sao có chuyện cho tôi đọc được. Đọc báo anh để luyện tiếng anh cũng không tồi. Nhưng mới sáng ra đã bắt đầu óc mình tư duy ngay thì mệt lắm. Thôi xem tạm vài video trên youtube đã.

Ngoảnh qua ngoảnh lại đã tám giờ! Bể mất kế hoạch tập thể dục rồi! Nhưng mà vẫn còn sớm, dù sao mùa thi cũng ở nhà ôn thi suốt chứ có làm gì đâu. Thay vì những hôm trước nằm dài trên giường từ sáng tới tối, giờ bắt đầu ngày mới vào tám giờ sáng cũng đâu có tệ? Nhiều cuốn sách luyện thói quen cũng chỉ ra mỗi ngày thay đổi một tí, rồi một tí, chứ đừng ép mình phải ôm đồm nhiều thứ cùng một lúc, lại choáng ngợp quá trước khối lượng công việc lớn rồi ì ra.

Tôi bật dậy chạy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, vừa làm vừa nhẩm tính trong đầu: đánh răng xong sẽ nấu đồ ăn sáng, rồi ăn sáng hết cỡ 1 tiếng. Ăn xong sẽ ngồi vào bàn học bài từ ...giờ tới ... giờ, sau đó nghỉ giải lao 30 phút rồi lại học tiếp từ ... giờ tới ...giờ... Viết nhật kí và lên giường ngủ lúc 11 giờ tối là đẹp!

Tôi thấy mình cũng giỏi sắp xếp công việc quá chừng. Nhớ lại ngày xưa từng cười nhạo một đứa giờ ăn mà cũng phải tính ra ăn trong bao nhiêu phút, giờ mình lại cố gắng để được như nó.

Vui vẻ nấu bữa sáng, lúc ăn rảnh rỗi lại mò vào máy mở chương trình giải trí ra xem. Đồ ăn ngon thật, ăn cỡ nào cũng không thấy đủ. Lúc ăn hết thì mình cũng vừa no.

Ông bà đã bảo căng da bụng chùng da mắt, tôi thấy người mệt mỏi uể oải, vừa mới dậy lại muốn nằm lăn ra giường. Để giữ cho mình tỉnh táo, trong lúc chờ thức ăn tiêu hoá tôi quyết định sẽ xem một số tập phim khác.

Thời gian xem phim càng tăng thì thời gian học tập càng giảm, dù sao mỗi ngày con người cũng chỉ có giới hạn 24 tiếng. Ngay lúc tôi nhận ra, thời gian học đã rút ngắn lại chỉ còn hai tiếng. Có những khi tôi dừng giữa phim, tự nhủ học một tí sẽ tự thưởng cho mình xem đoạn kết tiếp. Nhưng trong người lại dâng lên một cảm giác bứt rứt cực kì khó chịu. Lạ kì, trẻ khoẻ không ốm đau bệnh tật mà hễ cứ chuẩn bị vào làm việc xương cốt tinh thần lại rã rời như cụ già 80. Tìm hiểu trên mạng thì được biết có ý kiến cho rằng não tôi và một số người bị bất bình thường, không chỉ chứa mỗi tế bào thần kinh người mà còn lẫn tế bào thần kinh khỉ! Tế bào thần kinh người biết việc gì mới tốt nhất về dài hạn, nhưng con khỉ lại giỏi tạo ra cảm giác hạnh phúc tức thì. Trước khi thành người chúng ta đã là con, vậy nên phần con đôi khi cầm cương chỉ huy não bộ cũng là chuyện bình thường!

Có nguồn lại nói não người đã được kế thừa phản xạ sinh tồn từ ngàn xưa, thấy nguy hiểm là tự động đưa cơ thể vào trạng thái bỏ chạy để bảo toàn tính mạng. Học tập và làm việc nói chung được não xếp vào danh mục "nguy hiểm" thời nay, nên các phản ứng sinh hoá trong cơ thể xảy ra giúp bạn né lao động, né mệt mỏi cũng khá dễ hiểu.

Đằng nào cũng chỉ còn có hai tiếng, tôi quyết định cố gắng ngồi học dù cũng chẳng quá tập trung. Tự an ủi bản thân hai tiếng vẫn còn hơn không. Hôm nay hai tiếng, hôm sau thêm 30 phút, 1 tuần sau sẽ đạt được chỉ tiêu tự học năm tiếng một ngày. Muốn xây được căn nhà phải đắp từ từ từng viên gạch một, tôi rất thấm nhuần tư tưởng đó.

Hôm nay là chủ nhật, ngày được con người mặc định để nghỉ ngơi. Thứ hai mới là ngày đầu tuần mà. Mai tôi sẽ bắt đầu lại từ đầu, mai mới chính xác là ngày đầu tiên định hướng lại cuộc đời tôi!

Rồi tôi đi ngủ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
15/6/20
Bài viết
5
Gạo
0,0
“Không học thì cút đừng bao giờ về nhà nữa!”

Sáng nay vừa thức dậy thì nhận được tin nhắn của thầy từ tối qua. Tôi mải suy nghĩ vẩn vơ quên không kiểm tra hòm thư điện tử, chết thật!

Thầy: “Thế rốt cuộc mai em có đi thi không, để tôi còn gạch tên?”

Tôi lập tức gửi phản hồi:
“Em chào thầy,
Em xin lỗi vì đã làm phiền thầy, nhưng em xin phép đổi ngày thi ạ. Cảm ơn thầy đã thông cảm cho em.
Lười.”

Thầy: “Đến ngày kế thi mới đổi là không cho phép. Một là em tới trường kiểm tra và nhận một điểm, hai là không xuất hiện và phải nộp phí theo quy định của nhà trường. Em chọn cách nào?”

“Em xin phép không đến thi ạ. Em chấp nhận nộp tiền phạt. Em cảm ơn thầy đã giúp đỡ em ạ. Lười.”

Thầy: “OK. Mốt tới văn phòng nộp tiền mới được thi tiếp nhé.”

Tuy biết trước kết quả sẽ là vậy, tôi vẫn thấy gai gai trong người. Nhưng ít ra trao đổi qua mail và chịu nộp phạt vẫn đỡ nhục hơn là tới phòng thi, trước mặt các thí sinh khác, bị thầy cô hỏi và phải muối mặt xin lỗi ra về.

Lúc xác định sẽ bỏ thi lần này, người tôi như vừa thảy xuống một cục đá. Cảm giác lo lắng áp lực những ngày cận kề kiểm tra tan biến. Lần thi kế tiếp là một tuần nữa, dư sức để tôi vừa học vừa chơi.

Nhưng sau khi trao đổi với thầy, lòng tôi lại chìm xuống. Buồn vì nhận kết quả kém một, mà buồn vì cảm giác phí hoài những ngày tháng vừa qua mười. Những lúc thế này tôi lại suy nghĩ vẩn vơ. Tôi ước được quay về lúc tôi mới bước chân vào cổng trường đại học, không, quay lại hẳn những năm cấp 3, tôi sẽ không suốt ngày chỉ học toán lý hoá mà thay vào đó là trau dồi tiếng anh, tham gia các hoạt động phát triển kĩ năng mềm, sẽ thi vào một trường đại học ngon hơn hẳn cái trường này gấp nhiều lần. Trước khi tốt nghiệp sẽ tự viết tự xuất bản một cuốn sách, sẽ học đàn học múa học nhảy, sẽ tiết kiệm tiền để đi du lịch khắp thế giới, lúc về sẽ được mời đi thuyết giảng những buổi toạ đàm giành cho lớp trẻ, sẽ…

Nhưng thời gian trôi không bao giờ quay lại, tất cả chỉ là mơ mộng viển vông nhằm quên đi cái thực tại của tôi hôm nay: không biết bao giờ mới tốt nghiệp, ăn bám tiền của từ bố mẹ, tiếng anh không có, kinh nghiệm thực tập bằng không. Sức trẻ có hạn, cứ sống buông thả thế này chẳng mấy chốc 30 tuổi vẫn không có của ăn của để, vẫn phải ngửa tay xin tiền bố mẹ mất.

Những lúc buồn tôi lại muốn kiếm ai đó để tâm sự, cho xả hết nỗi lòng. Đứa bạn ở chung cũng than thở với nó quá nhiều rồi, nói tiếp nó lại cáu. Vậy thì chỉ có thể gọi điện về cho gia đình thôi.

“Mẹ, con vừa bỏ thi.”

“Sao lại bỏ thi hở con? Kiến thức khó quá à?”

“Không, do con nhác học thôi ạ.” – Tôi quyết định thành thật.

“Bố mẹ nuôi mày ăn học vất vả, mày chỉ có học thôi mà cũng không làm được là thế nào?” – Bố tôi ngồi bên cạnh lên tiếng.

“Bố mẹ không hiểu được đâu. Cái ngành của con nó rất là chán, đã vậy môi trường học còn không lý tưởng nữa. Tính cạnh tranh không cao. Bố mẹ nhìn xem, hồi xưa cấp 3 con học giỏi biết bao nhiêu, thi đại học điểm cũng đâu có tệ, quan trọng là nếu mọi người xung quanh ai cũng chăm chỉ học tập thì con cũng sẽ ngồi vào bàn thôi. Nhưng từ khi lên đây bạn bè mạnh ai người nấy tự chịu, không còn quan tâm nhau như xưa, con không có động lực phấn đấu gì cả.”

“Thế bạn bè mày đã thi qua môn này chưa?”

“…Dạ rồi.”

“Chỉ toàn lý do lý trấu! Không học thì cút đừng bao giờ về nhà nữa!” – Bố tôi nổi trận lôi đình, cúp máy.

Tôi cũng đập điện thoại lên bàn. Mở tin nhắn ra chặn số luôn cho bõ tức. Bố mẹ mà không tâm lý gì cả. Con nó đã nản rồi còn nói nặng lời với con. Nhìn bố mẹ nhà đứa A đi, ngày nào cũng chủ động gọi điện tâm sự, khuyên nhủ nhẹ nhàng. Nhà mình mình toàn phải tự gọi, nói chuyện thì cáu bẳn nhiếc móc, làm sao bì được bằng bố mẹ nhà người ta. Đã thế tôi cũng sẽ không liên lạc một tuần nữa, để xem ai xuống nước trước với ai!

Ngồi một lúc, cục tức cũng xuôi xuôi, ngẫm lại mình cũng quá đáng thật. Rõ ràng đây là lỗi của mình, vậy mà lại đi trách bố mẹ. Tưởng tượng sau này con tôi mà cũng bê bết như vậy, chắc tôi còn cắt tiền sinh hoạt phí rồi từ mặt nó luôn ấy chứ. Kiếm tiền thì ngày càng khó, đã thế còn phải gánh thêm con lợn không bán cũng chẳng thịt được, suốt ngày mỗi việc ăn no rồi than thở như què cụt tới nơi.

Dù sao bố mẹ cũng còn yêu tôi lắm, tuy giận nhưng vẫn gửi tiền nuôi đều đều, con đau ốm là vất vả bắt xe lên thành phố để vào viện chăm con, mỗi lần tôi về hè được ăn hết món ngon này đến món ngon khác. Vậy mà tôi còn chê bai bố mẹ không đủ thương tôi nữa ư? Tôi đúng là người vô liêm sỉ không biết xấu hổ mà. Phải cố gắng học tập và làm việc để sau này đền đáp lại công ơn của bố mẹ mới được.

Nghĩ vậy, tôi liền ngồi vào bàn lật sách vở ra đọc, còn mở thêm tí nhạc về gia đình, tự nhiên thấy có động lực hơn hẳn. Có lẽ từ bây giờ mỗi ngày đều ráng gọi điện về nhà tâm sự, nhờ bố mẹ khuyên bảo, bệnh lười của tôi cũng sẽ được chữa khỏi thôi.

Đọc sách được cỡ hai tiếng, thấy bản thân cũng thấm mệt, lưng cũng khá mỏi, tôi tự thưởng cho mình vài phút giải lao…

Xem xong một tập phim, đánh game xong một trận, lướt mạng không còn gì nữa, trời cũng đã nhá nhem, tôi lại ráng tiếp tục ngồi vào bàn học thêm một tiếng trước khi ăn tối. Đừng trách tôi tại sao cả ngày chỉ học được từng đấy. Tính sương sương thời gian nấu ăn, ngày ăn ba bữa, thêm thời gian vệ sinh cá nhân và thời gian giải trí nữa cũng đủ hết nửa ngày. Ừ thì đúng là nếu bớt chơi lại tôi sẽ học được nhiều hơn, nhưng tôi cũng chẳng hiểu vì sao con người ngày phải ăn tận ba bữa, vừa tốn công nấu vừa tốn công dọn dẹp. Hiện tại đang trong kì thi tôi còn rảnh rang nấu nướng, chứ nếu đi học rồi đi làm, thêm cả đi cà phê cà pháo nhậu nhẹt, thì thời gian đâu mà học nữa?
Lần sau chắc tôi sẽ đặt cơm hàng.

Chợt nhớ ra hôm nay tôi đã vượt qua được mốc thời gian cần học là 2h30 phút. Tuy chỉ đạt được một bước tiến nhỏ nhưng tôi cũng vui vui. Mai tiếp tục cố gắng vậy.

Rồi tôi đi ngủ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên