Tình yêu Nguyện Chỉ Có Mình Ngươi Không Có Thế Giang

ly Rin

Gà con
Tham gia
22/8/19
Bài viết
4
Gạo
0,0
Tên truyện: Nguyện Chỉ Có Mình Ngươi Không Có Thế Giang.

Tác giả: ly Rin
Tình trạng sáng tác: đang tiến hành.
Lịch đăng: 1 tuần/ chương
Thể loại: Đam mỹ, tu tiên, tiên hiệp, xuyên không, huyền huyễn.
Giới hạn độ tuổi: 18 tuổi.
Cảnh cáo về bài viết: không.
Văn án:
Tư Lu Ly là một game thủ, ngọai hình xinh đẹp nhưng lạ chỉ chơi nhân vật nam, không chơi nhân vật nữ. Vào một ngày đẹp trời, sau khi ngủ dậy, chuyện gì thế này, nàng trong hình dạng nam nhân và đang ở một ngôi nhà cũ. Nhìn vào chiếc gương nàng không thể không nhận ra người này, nhân vật trong game mà nàng chơi rất lâu. Dù là nam nhân nhưng vô cùng xinh đẹp, thanh tú. Lúc chơi nhân vật này, lấy tên là Hàn Tử Lam bây giờ dùng nó vậy.

Một vấn đề nghiêm trọng hơn là đây là đâu, Xuyên Việt sao?. Không hiểu nhiều về thời này nhưng đường thì đương nhiên biết, nàng đã thuộc hết bản đồ trong game cả rồi. Trong nhà hiện giờ không có gì, trong túi chỉ có chút bạc lẻ không đủ mua thức ăn, thật may là lúc trước nàng là sinh viên sinh học nên biết khá nhiều về cây ăn được, cây không ăn được.

Qua vài tháng, nhờ vào việc hái rau trên núi, bắt cá để ăn, nàng còn đem bán. Thường xuyên xuống trấn nên biết rằng hôm nay các tiên môn Du Sơn đến chọn người đến học, sống đủ tốt Tử Lam cũng không nghĩ đến việc tu tiên nữa. Nhưng có bao giờ lại như vậy, Tử Lam được chọn ngày lập tức. Lúc đó y lại gặp hắn, đại đệ tử Du Sơn, Trịnh Thư Quân. Hắn phong lưu khắp nơi nhưng vô cùng tài giỏi. Lúc gặp y, hắn còn tưởng y là nữ nhân, nhưng không phải. Từ lúc Tử Lam đến, hẳn cứ bấm theo, lúc nào Tử Lam có cảm tình với hắn mà không biết.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

ly Rin

Gà con
Tham gia
22/8/19
Bài viết
4
Gạo
0,0
Chương 1:
- Lam nhi, mau giết hắn!!! - Chu Thu Sơn nói lớn.

Tử Lam cầm kiếm Phương Chân tiến đến chỗ Thư Quân đang quỳ. Tay y run lên không biết đang sợ hay là bi thương đến phát run, kiếm trong tay, y không hề muốn đâm nó vào người mà y đã yêu suốt mười năm. Đã định ước quy ẩn, kết thành đạo lữ, nhưng bây giờ, một người khóc, một người đau.

Thanh kiếm như nặng đi, không nhấc lên được, trông đầu y vô cùng rối loạn, một bên là chính đạo là sư phụ, sư huynh, tư tỷ, sư muội, sư đệ luôn bên cạnh mình. Một bên là tà đạo, là người yêu y, là người y yêu, nguyện ý kết đạo lữ.

Thanh kiếm nhấc lên, giơ cao, chém xuống, nhưng không phải vào người hắn mà là vào bụng y. Tử Lam lùi vài bước, đến vách núi. Y ngã xuống vực sâu, hắn chạy đến nắm lấy tay y nhưng không kịp.

- Thư Quân, huynh hãy nhớ, năm năm sau chắc chắn ta sẽ tái ngộ, huynh nhất định phải nhớ - nói hết thì bóng hình y cũng biến mất.

Mười ba năm trước.

Các bạn cũng đã biết về công nghệ game thực thế ảo bây giờ rất phổ biến, để chơi game có cảm giác tốt như thật, các bạn trẻ sẽ dùng loại thực tế ảo này. Từ Lu Ly cũng vậy, nàng là một game thủ giỏi, đứng nhất nhì bản xếp hạng, nhưng điều duy nhất là trong game nàng lại là *nhân yêu.

(*Nhân yêu: một cách gọi khác của các game thủ nữ chơi nhân vật nam hoặc ngược lại.)

Là sinh viên khoa sinh học, cuộc sống hiện tại của Lu Ly vô cùng buồn chán, đi học, làm việc nhà, ăn, chơi game, ngủ. Ngày ngày lập đi lập lại khiến nàng cảm thấy nhàm chán, nàng chỉ muốn một điều gì đó xuất hiện khiến nàng cảm thấy thú vị hơn.

Nhưng, chuyện này sao có thể xảy ra, khi mở mắt ra sau khi ngủ, trước mắt nàng không phải trần nhà của phòng nàng mà là một mái nhà bằng rơm. Ngồi dậy, thấy trước ngực nhẹ, nhìn xuống

- Mất rồii!!! - nàng hoảng hốt la lên. (chắc các bạn cũng biết mất gì rồi)

Trông lúc lo sợ, nàng ngước lên nhìn xung quanh, khủng cảnh không phải căn phòng yêu quý của mình mà là một ngôi nhà sụp xệ. Xuống *sạp, nàng đi đến chiếc gương gần đó, trông gương không phải gương mặt xinh đẹp thường ngày

(*sạp: chỉ giường mà người thường hoặc nghèo gọi.)

- Đâyyyy, Đây là - Lu Ly nhận ra gì đó nói.

Trong gương là một khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp, nhưng lại là nam nhân. Người này không ai xa lạ mà là nhân vật game mà nàng hay chơi, nàng nghĩ có khi nào mình đang chơi game không rồi lấy tay vuốt một đường trong không khí, nếu là bình thường thì sẽ hiện lên bản điều khiển nhưng bây giờ thì hoàn toàn không có gì, không lẽ là xuyên Việt.

Nghĩ tới đây, Lu Ly cảm thấy có chút thú vị nhưng có chút sợ hãi, không phải ai được xuyên không mà cảm thấy thú vị ngay. Đi đến cửa trước, mở ra

- Phong cảnh không tệ, đây là đỉnh núi nếu vậy thì núi này không cao, không biết núi phía sau là núi nào, không thấy được đỉnh luôn, mà thôi kệ - nàng nhìn xung quanh kết luận.

Trở vào trong, điều nàng suy nghĩ lần này là tên, hiện tại trong thân thể nam nhân thì không thể lấy tên là Từ Lu Ly nữa.

- Đúng rồi, trong game mình đặc tên là Hàn Tử Lam hay lấy tên này vậy - nàng nghĩ một hồi nói.

Nửa cánh giờ sau, sau khi đi một vòng nhà, kết luận không có thức ăn, không có đồ gì quý giá, chỉ có vài đồng lẻ trong túi không đủ mua gì cả.

- Không phải mình là sinh viên khoa sinh học sao, chuyện này sao có thể làm khó mình - nàng chợt nảy ra một ý tưởng gì đó.

Thay một bộ y phục khác, nhìn đẹp hơn rồi đi ra khỏi nhà, cầm một giỏ lớn tiến vào rừng. Hai canh giờ sau ở phía đông khu rừng

(Vì Lu Ly là nam nên thay vì gọi nàng mình sẽ gọi bằng y)

- Thu hoạch không tồi, có vẻ chổ này không ai lui tới nên có rất nhiều thức ăn - y xách một giỏ đầy rau, cá và nắm.

Đi được vài bước thì Tử Lam nghe thấy tiếng kêu của động vật đâu đó, đi theo tiếng kêu thì thấy một con hồ ly đang bị sập bẫy. Y tiến lại gần, gỡ bãy khỏi chân nói, nhìn kĩ thì là một con hồ ly nhưng có tám cái đuôi, lông màu hồng thật sự rất đẹp. Chân nó bị thương rất nặng, có lẽ là bị sập bẫy hai ba ngày rồi.

Ôm con vật nhỏ về nhà, trị thương băng bó xong, khi nhìn thì nó đã ngủ.

- Có lẽ nó mệt rồi, hai bà ngày là khỏi.

Con vật này nhìn có vẻ bình thường, nhưng không, lúc nó tỉnh dậy, thấy y nó liền biến to, to gắp ba lần người thường, lúc đó còn nghĩ nó có phải yêu quái không. Vải phút thì biến nhỏ lại, có lẽ nó đã hiểu ra hoặc là tại chân đau, khi biến to những chổ băng vết thương đều bị bung ra phải làm lại. Trong ba ngày ở gần nó, nó luôn đi theo, miễn đi ra ngoài hay trong nhà đều đi theo kể cả đi tắm.

Qua mấy ngày chân nó đã khỏi nhưng nó lại không có ý định rời đi, cứ ở đấy không rời y một bước nào.

- Này ngươi không đi thật hả? - Tử Lam khó hiểu hỏi.

Nó chỉ nhìn y, nhìn cực kì chăm chú.

- Vậy thì cứ sống với ta, hình như ta chưa đặc tên cho ngươi thì phải, gọi là Tiểu Du đi - y ôm nó lên nói.

Một ngày đẹp trời, y cùng Tiểu Du đi tìm thức ăn, lỡ đi quá xa nên đến chân núi, dưới núi có một trấn, khá lớn.

- Nếu nhớ không lầm thì đây là trấn Thường Du thì phải, đúng rồi, nếu có trấn sao mình không đem ít cá và rau đem bán - nói xong y bắt tay vào việc buôn bán.

Ba tháng sau, trấn Thường Du vẫn nhộn nhịp như thường bữa, hôm nay lại bán hết sớm

- Tiểu Lam, bán hết rồi sao? - một nữ nhân lớn tuổi đến hỏi.

- Dì Lãng, hôm nay đồ không nhiều nên bán hết sớm, con đang chuẩn bị dọn - y lễ phép nói.

- Tiểu Lam hết rồi sao, hôm nay chắc là ta đến trễ rồi - một lão bá đi đến nói.

- Bác Dương, hôm nay rau cá ít, có gì lát con mang đến nhà cho bác.

Dì Lãng và Bác Dương là hai người giúp đỡ Tử Lam rất nhiều, mới xuống núi, dì Lãng chỉ cho y cách buôn bán. Bác Dương là khách quen, ngày nào cũng đến mua.

- Dì Lãng, hôm nay có nhiều người lạ mặt đến, ai cũng nhường đường cho, là nhân vật lớn nào sao? - y nhìn đám người mang kiếm đi trên đường hỏi.

- Con mới đến mấy tháng nên không biết rồi, đó là tiên môn của Du Sơn, xuống núi thu đệ tử ba năm chỉ có một lần - Dì Làng trả lời.

- Du Sơn?

- Du Sơn là ngọn núi cao ở sau núi con ở.

- Là chỗ đó sao, ưm nhưng hình như họ tách hai hướng rồi - Tử Làm nhìn bọn họ tách ra nói.

- Sao lại tách ra, họ thu nhận đệ tử luôn cùng một chỗ mà? - Dì Lãng cũng không hiểu.

- Bọn họ đi bắt thứ gì đó trên núi Thái Lăng - Bác Dương lên tiếng.

- Núi Thái Lăng, không phải nơi con đang sống sao? - Dì Lãng nói.

- Bọn họ đã lên núi rồi, mà Tử Lam, con không dẫn tiểu Du theo sao? - Bác Dương hỏi.

- Đúng rồi, con phải về đây, để tiểu Du ở nhà, nhỡ nó bị bắt thì xong, chào dì Lãng, bác Dương - y chào rồi quay đi.

Hai người họ vẫn ngơ ra không hiểu gì.
 

ly Rin

Gà con
Tham gia
22/8/19
Bài viết
4
Gạo
0,0
Chương 2
Đi đến chân núi, Tử Lam đã nghe thấy tiếng động rất lớn trên đỉnh núi. Vội chạy thật nhanh đến xem thì thấy Tiểu Du đã biến to, một đám người vừa tách ra lúc nãy đang vây quanh nó. Đi đến gần thì bị bọn họ phát hiện

- Vị tiểu huynh đệ xin dừng bước, nơi này rất nguy hiểm - một người trong số đó nói.

- Xin lỗi nhưng ta chỉ về nhà thôi - y trả lời.

- Về nhà? - bọn họ nhìn nhau hỏi.

- Chính là ngôi nhà phía sau nó đó - y chỉ về phía sau Tiểu Du nói.

Bọn họ nhìn nhau một hồi rồi tiếp tục tấn công Tiểu Du

- Ta nhất định bắt được con linh thú này về - một người khác nói.

- Này này khoang, đợi chút - y đưa tay nói.

- Chuyện gì, người không thấy bọn ta đang có việc sao, cứ tiếp tục - người đó nói xong tiếp tục đánh.

- Bắt thì bắt đi, các ngươi muốn đánh nhau thì tránh nhà của ta xa một chút - nói xong y đi ngang qua bọn họ.

- Gì? - nhìn y đi qua hỏi.

- Tiểu Du, vào nhà thôi - Tử Lam quay lại nói.

- Ngươi ngươi, ngươi là ai, ai là Tiểu Du? - một tên chỉ kiếm vào y nói.

- Ta không là ai hết, chính nó là Tiểu Du, các ngươi là gì thì làm nhưng nó là của ta.

Nói xong, y quay vào nhà. Tiểu Du biến nhỏ leo lên vai y cùng vào, y đống sập cửa lại, bọn người kia hô kêu mở cửa nhưng y coi như không nghe. Một hồi hô hét trước cửa mà Tử Lam không mở, thì những người thu đồ đệ ở dưới trấn đi lên.

- Có chuyện gì ồn ào vậy? - một người trong số nói.

- Nhị sư huynh, con linh thú bọn đệ đang thu phục đang ở trong đây - tên lúc nãy trả lời.

- Sao không vào?

- Nó đang ở chúng với một tên tiểu tử, tên đó không mở cửa.

- Lại còn có chuyện đó sao? Để huynh xem - nói xong, tên đó đến trước của gõ.

- Vị công tử này, xin hãy mở cửa, tại hạ có chuyện muốn nói.

- Có chuyện gì? - y hé cửa nói.

- Tại hạ là nhị đệ tử Du Sơn, Tư Dương Minh, xin hỏi vị đây là? - Dương Minh cuối đầu hành lễ.

- Ta là Hàn Tử Lam, hành lễ của huynh ta không dám nhận. Ta chỉ người buôn bán bình thường, cũng không phải công tử gì cả. Mà tại sao các người muốn bắt Tiểu Du của ta đi?

- Không dám dấu Hàn công tử, nó là loại linh thú quý hiếm, bọn ta chỉ muốn đưa nó đến Du Sơn chăm sóc thôi.

- Con hồ ly này ngươi không đưa nó đi được đâu, ngày nào nó cũng đi theo ta, không rời một bước. Người khác muốn ôm nó còn khó huống chi các ngươi muốn bắt nó đi.

- Vậy không biết công tử có muốn cùng chúng ta đến Du Sơn không?

- Hả, ngươi nói gì? - tự nhiên Dương Minh hỏi câu này làm Tử Lam không tiếp thu kịp.

- Ta nói công tử có muốn cùng chúng ta đến Du Sơn không? - Dương Minh lập lại lần nữa.

- Không.

- Tại sao?

- Ta không có tiên duyên.

- Sao công tử lại biết mình không có duyên, nếu công tử không ngại thì để bọn ta kiểm tra được không?

- Kiểm tra bằng cách nào?

Vừa hỏi xong thì vị nhị đệ tử kia lại trong tay áo ra một chiếc gương rồi phóng to nó lên.

- Hàn công tử, mời vào - Dương Minh chỉ tay vào đó nói.

- Vào đó, vào đó để làm gì - y hỏi.

- Trong gương có tám tinh cầu, mỗi tinh câu là một hệ. Kim hệ, mộc hệ, thủy hệ, hỏa hệ, thổ hệ, lôi hệ, phong hệ, băng hệ. Bọn ta dùng một chiếc gương khác để quan sát, công tử chỉ cần đặc tay lên tinh cầu là được - người đó giải thích.

- Được rồi - nói rồi y tiếng vào trong.

Bên trong giống như hình ảo thời hiện đại, rất giống đi trong vũ trụ. Đi tới một chút thì thấy tám tinh cầu, y bước đến tinh cầu đầu tiên. Đặc tay lên, nó vẫn vậy không phát sáng. Một âm thanh vang lên.

- Kim hệ không tương thích.

Y đi đến tinh cầu tiếp theo, đặc tay lên, vẫn không có động tĩnh.

- Mộc hệ không tương thích.

Đến đây thì y đã mất kiên nhẫn, nhưng chỉ khi thử hết tám tinh cầu mới được ra nên cũng đành bất lực. Đến tinh cầu thứ ba, lần này đặc tay lên thì tinh cầu phát sáng, áng sáng màu lam đậm

- Thủy hệ tương thích.

Đi đến tinh cầu tiếp theo, đặc tay lên, lần này cũng phát sáng, ánh sáng màu đỏ.

- Hỏa hệ tương thích.

Đến tinh cầu tiếp theo, lần này thì không phát sáng.

- Thổ hệ không tương thích.

Đến tinh cầu tiếp theo, phát ra ánh sáng màu tím.

- Lôi hệ tương thích.

Đến tinh cầu tiếp theo, lần này là phát ra ánh sáng màu trắng.

- Phong hệ tương thích.

Đến tinh cầu tiếp theo, phát ra một ánh sáng màu lam nhạt.

- Băng hệ tương thích.

Xong tám tinh cầu thì một cánh cửa hiện ra, y bước ra khỏi gương từ cửa đó.

- Sao vậy? - nên nói sao nhỉ, ngoài nhị đệ tử kia đang mỉm cười thì tất cả những người khác sắc mặt rất ngạc nhiên.

- Chúc mừng Hàn công tử, người sử dụng ngũ hệ, ngươi có thể đi cùng bọn ta rồi - Dương Minh tiến lại nói.

- Nhưng ta, nè nè!!! - chưa nói xong thì y bỗng bị bay lơ lững.

- Ta chưa đồng ý các người bắt ta làm gì, Tiểu Du cứu ta - nói xong, Tiểu Du biến to bay lên.

Y nhẩy qua lưng nó, chợt y nhìn thấy hai bóng người trong quen.

- Tư Tư, Tú Lệ?

Sau khi y kêu, hai người đó quay lại.

- Tử Lam ca ca - hai người đó trả lời.

- Hai muội cũng đi sao?

- Đúng, hai người họ đều có linh hệ, nên cũng được thu nhận - Dương Minh nói.

- Vậy sao, hai muội ấy rất thân với ta, đều là trẻ mồ côi nên ta không yên tâm để hai muội ấy đi một mình. Được, ta đi Du Sơn với các người, nhưng ta không cần ngự kiếm, dùng Tiểu Du là được rồi.

Nói xong, bọn họ thẳng tiến đến Du Sơn.
 

ly Rin

Gà con
Tham gia
22/8/19
Bài viết
4
Gạo
0,0
Chương 3
Đến gần Du Sơn thì y bỗng nhớ đến bối cảnh game lúc trước chơi, chỉ là nơi này đẹp hơn một chút thôi. Y trên lưng Tiểu Du nhìn xung quanh, trong khi Tư Tư và Tú Lệ liên tục khen ngợi nơi này. Bước xuống chính là Du Sơn Phái, không khác trong game cho lắm, xung quanh đều chú ý đến ba người mới đến, trong số đó có nói “chỉ có ba người, ít hơn cả năm trước". Có vẻ tứ tôn không có ở đây thì phải, bọn họ không đưa đến đại điện mà lại đưa đến một nơi khá lớn khác.

- Tử Lam, ngươi ở đây, đợi tứ tôn trở về thì làm nghi thức bái sư - người đi cùng nói.

- Phương Thất? Bên trong là hoa Thượt Dược? - Tử Lam đi vào, nhìn xung quanh hỏi.

- Đúng, còn nữa, đến lúc bái sư thì mặc bộ y phục này - người đó đưa cho y một bộ y phục màu lục.

Y cầm lên xem, không khác gì những bộ y phục khác, chỉ là ở trên vạt áo, dù rất nhỏ nhưng vẫn thấy hai chữ Thượt Dược.

- Tại sao lại có hai chữ này?

- Đó là tự của ngươi.

- Tự của ta, tại sao là Thượt Dược?.

- Chuyện này, chuyện này thì là, lúc trước khi bọn ta xuống núi nhận đồ đệ một tháng, chưởng một đã đoán sẽ có đồ đệ thứ tư của người, nên sắp xếp may bộ y phục này, đặc tự là Thượt Dược. Nhưng chưởng môn đoán là nữ đệ tử nên, nên, có nhận ngươi hay không là do chưởng môn.

- Đúng là không đoán sai, nhưng chỉ đoán trúng một phân là linh hồn của ta là nữ mà thôi - Tử Lam thầm nghĩ.

- Được rồi, ta vào nghỉ đây.

- Vậy ta xin cáo từ - họ chấp tay chào.

Bọn họ đưa Tư Tư và Tú Lệ đi được một lúc nhưng y vẫn ngẩn người. Thầm nghĩ: "sao từ lúc đến đây bọn họ tôn trọng mình dữ vậy, lúc ở núi Thái Lăng còn chửi rủa mình sao, thật là".

Bên trong không quá nhiều bụi, có vài chỗ còn không có hạt nào, có lẽ là có người từng sống ở đây không lâu. Đi quanh một vòng thất, nơi này rất đẹp, lau dọn xong thì còn đẹp hơn, tĩnh lặng rất giống trên núi Thái Lăng. Đi đến phòng thì nghĩ nên đi tắm rồi, cả ngày nay y chả được tắm. Ngăm mình trong nước, thì y nghe tiếng đọng lạ bên ngoài, mặc y phục màu lục lúc chiều người kia đưa cho y vào. Đi gần đến cửa thì nghe tiếng gõ.

- Hàn sư huynh, tứ tôn đã về, mời huynh đến đại điện - một đệ tử Du Sơn khác đến nói.

- Được, đi thôi - Tử Lam mở cửa bước ra nói.

Hai người đi đến trước Phương Thất thì gặp được một người, người này mặc y phục màu đỏ, trên vạt áo có hai chữ Thân Sơn. (Công xuất hiện rồi)

- Đại sư huynh - đệ tử Du Sơn chấp tay hành lễ với người đó.

- Ừm, đây là tứ sư muội sao? - hắn nhìn y hỏi. (Vãi cả sư muội)

Nghe ba chữ "tứ sư muội" mặt y tối sầm đi.

- Ngươi gọi ai là sư muội? - y kiềm nén hỏi.

- Thì ngươi, sao hả, không lẽ không phải?

- Đại sư huynh, hắn là nam nhân - đệ tử Du Sơn nói.

- Thật sự là nam nhân, sao lại đẹp vậy chứ? - hắn đi một vòng y nói.

- Chúng ta đi được chưa? tứ tôn đang đợi - y quanh sang đệ tử Du Sơn nói.

- Được rồi, đại sư huynh, bọn đệ đi trước - nói xong đệ tử kia chưa kịp chào thì bị y kéo đi.

- Hắn là ai? - đi được một đoạn thì y hỏi.

- Là Trịnh Thư Quân, huynh ấy là đại đệ tử của chưởng môn - đệ tử kia giải thích.

- Hắn thật sự là đại đệ tử Du Sơn Phái sao?

- Huynh ấy rất mạnh, nhưng lại rất phóng túng, phong hoa tuyết Nguyệt.

Nói đến đây, y không nói lời nào nữa. Đi đến đại điện, tất cả đệ tử Du Sơn đều ở đây, cả Tư Tư và Tú Lệ cũng vậy.

- Tứ tôn, y đã đến - đệ tử kia hành lễ nói.

- Ừm, ta nghe nói là nam không phải nữ, mau tiến đến phía trước - Chu Thu Sơn nói.

Y bước lên, ngay lúc đầu y đã rất đẹp, mặc y phục của Du Sơn thì càng trở nên thoát tục, đẹp như tranh.

- Trước khi làm đại lễ bái sư, ta muốn nói riêng với ngươi - Chu Thu Sơn nói.

- Được.

Hai người đi vào một căn phòng khác, chưởng môn nhìn chăm chăm vào y.

- Ngươi thật sự là nam nhân? - người đó hỏi.

- Không hẳn.

- Y ngươi là làm sao?

- Linh hồn của ta là một nữ nhân, tả không biết tại sao lại trong thân xác này.

- Trước giờ ta chưa từng đoán sai - nhìn y một hồi lâu, Chu Thu Sơn nói.

- Không hoàn toàn là sai.

- Ngươi nguyện ý là đệ tử ta.

- Đúng.

Nghe y trả lời, Chu Thu Sơn gật đầu rồi quay trả lại đại điện. Đến đại điện, y trở lại chỗ củ đứng.

- Bắt đầu đi - chưởng môn nói.

- Đại lễ bái sư bắt đầu, mời Hàn Tử Lam tiến đến trước chưởng môn - một đệ tử nói.

Y đi lên phía trước, quỳ xuống trước mặt Chu Thu Sơn.

- Đây là ngọc bội Du Sơn, từ này con là tứ đệ tử Du Sơn Phái, tự Thượt Dược - lấy ngọc bội đưa đến trước mặt ý.

- Tạ sư phụ, đệ tử bái kiến sư phụ - y nhận ngọc bội nói.

- Đây là kiếm Phương Chân, ta ban nó cho con.

- Tạ sư phụ - nhận thanh kiếm nói.

Đại lễ kết thúc, y trở về Phương Thất.

- Thật không ngờ mình lại trở thành đệ tử của chưởng môn, Tư Tư và Tú Lệ đều được tâm sư tỷ thu nhận, nghỉ ngơi sớm, hôm nay quá mệt rồi, mai lại là một ngày khác - ý nằm trên giường nói lung tung rồi ngủ lúc nào không biết.
 
Bên trên