Nguyện đời bên em - Cập nhật - An An

Tui_An An

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/7/17
Bài viết
8
Gạo
0,0
wj5vOsH_d.jpg


Tên truyện: Nguyện đời bên em.
Tác giả: An An.
Tình trạng sáng tác: Đang hoàn.
Tình trạng đăng: Cập nhật.
Lịch đăng: Viết xong chương nào đăng luôn chương đó.
Thể loại: Thanh xuân vườn trường, tình cảm.
Độ dài: Chưa biết.
Giới hạn độ tuổi đọc: Không.
Cảnh báo về nội dung: Không
Mục lục: 1+2 ---- 3+4 --- 5+6 --- 7+8 --- 9+10 --- 11+12 ---13+14​
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tui_An An

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/7/17
Bài viết
8
Gạo
0,0
1. Gặp gỡ.
- Tuyết, cuối buổi ở lại đi liên hoan cùng lớp mình đi. - Nhi nhảy chân sáo đến chỗ cô khi thấy cô đang đi lững thững rời khỏi lớp.

Cô giương đôi mắt mệt mỏi nhìn đám người bát nháo trong lớp, khẽ cụp mắt lại, cô mỉm cười nhẹ đáp Nhi:

- Thôi, tao không đi đâu.

Tuyết nhăn nhúm mặt, mè nheo cô với cái giọng điệu nhõng nhẹo:

- Đi mà, đi mà. Bọn mình là sinh viên mới vào, cũng được một tháng rồi, mày nên đi liên hoan để làm quen với mọi người hết đi chứ.

Cô nhẹ lắc đầu, gạt hai cánh tay ngoan cố của Nhi ra khỏi tay mình, rồi véo má Nhi một cái trêu đùa:

- Thôi đi. Có con bạn thân như mày là đủ rồi. - Cô vẫy tay. - Tao lên thư viện đây.

- Đi đi, tao cũng bó tay với mày luôn rồi. - Nhi làm mặt giận nhưng vẫn cười đáp lại cái vẫy tay của cô.

Cô sải bước đều đều trên lối mòn dẫn đến thư viện trường, dáng người xung quanh cứ thưa thớt hẳn khi hình ảnh thư viện dần hiện ra trong tầm mắt. Vì với lẽ ngôi trường cô hiện tại đang theo học đã thành lập được ba mươi năm, nên đồng nghĩa các tòa nhà trong trường cũng đã hoen úa màu cũ kỹ của thời gian để lại. Đặc biệt, thư viện đã vốn ít người lại càng thêm ít khi mà nó được đặt ở nơi vắng nhất và khuất nhất của trường, bị che lấp bởi những tòa nhà chính cao lớn.

Vừa đặt chân vào thư viện, cô đã bị cô Mai - thủ thư chặn đường, mặt mày hớn hở.

- Em đến đúng lúc lắm, trông hộ cô thư viện một lát nhé, cô có việc gấp.

- Vâng, cô cứ đi đi.

Chỉ đợi lời nói đó của cô, cô Mai liền vỗ vai cô tung tăng chạy nhảy ra khỏi thư viện, dáng vẻ hệt con nít.
Cô chỉ biết lắc đầu, cô biết chắc việc gấp của cô Mai là đi hẹn hò, cô cũng không muốn cô thủ thư yêu quý sắp bước sang ngưỡng cửa ba mươi của mình ế, sống với quãng đời còn lại với thư viện, vì vậy, cô cũng nên góp chút việc nho nhỏ cho cô Mai chứ.

Đi dọc cách kệ sách, cô lựa một vài cuốn sách rồi ôm tất cả ra bàn dành cho thủ thư mọi khi cô Mai vẫn ngồi.

Đang lúc say sưa ngấu nghiến từng trang sách, bỗng có tiếng kính vỡ, cô vừa ngẩng đầu lên, chưa kịp nhận thức được sự việc gì đang diễn ra thì một quả bóng lao về phía cô.

Bốp!

Cô ngã khỏi ghế, đưa hai tay ôm chặt cái trán - nơi quả bóng phi trúng, mặt nhăn nhó đau đớn tột cùng.

Ngay lúc đó, bên ngoài có tiếng ồn ào nháo nhác, nghe qua chỉ toàn là tiếng con trai.

- Mày vào đi.

- Không, mày vào đi.

- Thằng nào ném vào thì đi mà vô lấy.

- Nhanh lên, cả đội có một quả bóng thôi đấy.

Cánh cửa thư viện bật tung ra, một người con trai thò mặt vào dò xét không gian bên trong, thấy vắng lặng không chút động tĩnh cộng thêm những con mắt đang dõi theo của đám bạn phía sau, cậu ta thẳng lưng, nghênh ngang bước từng bước vào.

- Cậu... - Cô chống tay dưới mặt đất lấy đà đứng dậy. - Là ai?

- Ô! Tuyết!

Đứng hình vài giây ngay khi tên của mình bị cất lên. Cô buộc phải dồn sự chú ý vào đối phương, nhìn thật kỹ để chắc chắn không có sự hiểu nhầm gì xảy ra.

- Cậu...

Cô chỉ chỉ tay, sau lại day hai bên thái dương. Quả thực người con trai này có chút quen quen.

- Tớ! Ú nè!

Cô còn nhớ hồi lớp hai, mẹ cô có một người bạn rất thân, có thể gọi tình sâu nghĩa đậm hơn ruột thịt. Ngày nào cũng thấy hai người ấy ríu rít bên nhau.
Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như một ngày nọ không xảy ra chuyện ấy...

- Này, tôi ưng con bé nhà bà lắm ấy, đồng ý cho nó làm con dâu tôi nhé?

- Ôi ôi! Thằng bé nhà bà mà làm con rể tôi thì tuyệt quá.

Thế là hai bà mẹ cười hả hê như được mùa. Hai đứa bé đứng đó chứng kiến, mỗi đứa một sắc thái.

Thằng bé đứng chình ình như cái lu, toe cái miệng nhồm nhoàm đầy sô cô la, cười hềnh hệch khiến đôi mắt đã bé lại càng bé thêm, rồi còn dí dí bàn tay mũm mĩm nhem nhuốc tiến gần con bé.

Con bé thì mặt mày đã tối sầm từ lúc nghe câu chuyện của hai bà mẹ. Rồi được thêm cả thằng nhóc béo ú này nữa, hớn hở gì chứ? Ai thèm chơi với nó.

- Đồ con Ú! Không thèm chơi!

Hồi tưởng kết thúc. À, đúng ra quãng thời gian sau đó là do gia đình bạn thân của mẹ cô chuyển vào Nam sống, nên việc dự định cũng như toan tính của hai bà mẹ vì thế mà "phá sản".

Ký ức về thằng bé chỉ có nhiêu đó thôi. Và tính đến thời điểm hiện tại, cô đã suýt quên ấy.

Và nếu không phải cậu ta đùng cái xuất hiện, có lẽ cô quên tiệt rồi.

- Ờ... Chào!

Cô nén tiếng thở dài, ngán ngẩm lảng nhìn chỗ khác, cứ như tên con trai đang ôm quả bóng đứng trước mặt vô hình vậy.

Cũng không biết do cậu ta ngu ngơ hay cố tình mặt dày, xà xuống ghế ngồi sát cô, còn tiện hông huých cô sang bên, chút nữa là mặt cắm đất, mông đội trời.

Máu dồn lên não nhanh, các dây thần kinh thi nhau co giật. Xong rồi, sắp dồn thành bom nguyên tử rồi. Muốn nổ tung rồi!

- Cậu!

Cô vừa kịp chỉ tay thẳng mặt cậu ta, tức thì đã bị cậu ta túm lấy. Bố mẹ ơi! Thằng cha này muốn bẻ gãy tay con gái nhà người ta à?

- Chúng ta có duyên thật đấy! Sẽ còn gặp nhau nhiều. Bye!

Hất tay cô một cách phũ phàng. Cậu ta phủi mông đứng dậy, dáng đi ngông nghênh đến chọc tức người nhìn.
Quá ung dung, quá phong độ (?).

- Đồ con ú!

2. Vì cậu ấy là Gầy.
- Bà nhá! Về từ khi nào mà giờ mới thăm tôi?

- Mới mới thôi. Tại thu xếp chỗ ăn học cho thằng con trai ấy mà.

- Tôi bỏ qua đấy. Mà... Con rể tôi giờ đẹp trai cao ráo quá!

- Con dâu của tôi cũng xinh quá mức rồi đó!

Và thế là hai bà mẹ nọ sau bao chuyện hàn huyên xởi lởi, chợt đổi hướng sang hai cô cậu thanh niên đang ngồi bất động ngoài ghế sô pha phòng khách.

Khung cảnh này... Quen thuộc quá này...

Cô ngồi khoanh chân, tay cũng khoanh, mũi thở phì phì, mắt trợn trừng chẳng khác nào con bò tót đang muốn phi điên cuồng húc người.

- Gầy nhìn Ú ghê vậy? Muốn "ăn thịt" à?

Tên con trai ngang nhiên nằm ườn người trên chiếc ghế dài êm, điệu bộ chống cằm tỏ vẻ sang chảnh, còn không quên liếc mắt tỏ vẻ quyến rũ (?). Xong còn đá lông mày với cô.

- Phi phi! Cho cũng chẳng thèm!

Cô đứng phắt dậy, cầm điểu khiển ti vi, nắm chặt trong tay, nhìn cậu ta với ánh mắt đằng đằng sát khí.

- Cái gì? - Cậu ta hất cằm.

Cô tức đến nỗi nghe như có pháo nổ giòn tan trong đầu.
Điên rồi! Điên thật rồi!
Cô bức bối vò tóc tai. Bặm môi hít một hơi thật sâu.

Đợi nhịp tim ổn định, cô mới bình tĩnh và ngang nhiên... Dùng chân nâng gáy cậu ta khỏi mặt ghế. Chắc do không đề phòng, nên cô có thể dễ dàng thuận đà dùng luôn chân đạp dựng lưng cậu ta dậy. Nhanh thoắt ngồi xuống chiếm chỗ.

- Chân thối! Chưa rửa à?

Vừa đắc thắng được mấy giây. Cô liền quắc mắt quay qua nhìn cậu.

Hai kẻ vênh mặt thách thức. Không ai nhường ai. Mãi đến khi một bản mặt thứ ba ở đâu chui vào giữa, cả hai mới tá hỏa giật mình ngã người xuống ghế.

- Anh Tuấn!

Đồng thanh một lúc. Nhìn nhau vài giây, xong đâu đóng đấy, hai con người nào đó như mặt trời, mặt trăng, kiếm một góc trong nhà biến thành "vùng đất" riêng của mình.

Tuấn nhếch mép cười miệt thị. Cái bọn nhóc này, chỉ được cái to xác, chứ tâm hồn còn trẻ con hơn cả bọn ba tuổi.

Ơ... Hơi sai sai... Mà thôi kệ.

Dù gì anh thấy bọn nhóc này thật hâm quá đi.
Chẳng là cái chuyện hồi bé của hai bọn này, anh cũng biết. Chuyện đứa em gái của anh chửi con nhà ta là con Ú, anh cũng biết.
Anh thấy việc nó bé xíu xìu xiu như hạt cát. Vậy mà xem xem, bọn nó nuôi hận đến tận giờ đấy.

- Em rể, ra anh bảo.

- Ai là em rể anh?

Tuấn giật mình trước lời đồng thanh lần hai. Anh vuốt vuốt ngực tỏ vẻ vừa trải qua cơn đau tim.
Hắng giọng, anh thay đổi thái độ, có phần nghiêm nghị hơn.

- Hai đứa tụi mày! Ra đây ngồi nhanh!

Những lúc anh trai bựa, anh trai bẩn, anh trai lầy lội, muốn làm gì thì làm. Nhưng mà lúc anh trai tỏ thái độ là xong rồi đấy. Cô không biết điều nghe lời, xác định ba từ "tiền tiêu vặt" bị xóa vĩnh viễn luôn ấy chứ.

Phần cậu ta, trước đây quan hệ với Tuấn rất tốt, anh em hoạn nạn có nhau, tình nghĩa tốt. Nên nể mặt, cậu ta mới nghe lời, dù lòng bất phục.

Tuấn gật gù hài lòng. Tâm trí bay tận trời xanh. Cứ thế này thì khí chất ngút trời của anh bao giờ mới bớt bớt được chứ. Thiệt ngại quá mà.

- Anh lại đang tự hường đấy à?

Anh bặm trợn nhìn cô em gái thay lời cảnh báo.
Cô lập tức cất cái môi đang trều ra của mình. Miệng lí nhí vài ba câu gì đó, anh cũng không nghe ra nên bỏ qua.

- Này, em rể... - Đoạn, cảm nhận được như đang có hai luồng điện áp cao chuyền từ hai bên, anh liền sửa lời. - Này, Minh, em gái anh có gì không tốt mà chú không muốn lấy nó?

Cô hừ lạnh nhạt. Cô sai quá rồi. Anh trai cô thì làm quái gì nghiêm túc nổi. Mười ngày thì tới chín ngày bỡn cợt.
Thật không hiểu trong cái gia đình này, ai là anh và ai là em.

- Vì cậu ấy là Gầy.

Dứt lời. Hai anh em nhà nào đó đứng hình mấy giây.

Hết ông anh nhìn đứa em gái, đến đứa em gái tự nhìn một lượt cơ thể mình.

Xong cả hai quay qua nhìn nhau chớp mắt mấy hồi.

- Cậu... Dám chế giễu tao. Ông đợi đấy! Tôi không bỏ qua cho ông đâu!

Nói rồi cô hậm hực, bước từng bước cảm tưởng muốn giẫm nát cái nền nhà.
Cuối cùng chốt bằng cú đóng cửa rầm một cái.

Ôi thôi. Đứa em giận quá hóa sai chủ ngữ, lẫn lộn cả rồi.
Tuấn nuốt khan, vỗ vai Minh, vẻ mặt đồng cảm.

- Chú nên biết anh đây là anh trai nó còn không dám đụng đến vấn đề tế nhị đó...

- Em có nói rõ béo đâu? - Cậu ta nhún vai.

- Thì mày gọi nó là Gầy, khác đéo gì đá xoáy, lại còn đá một viên gạch rõ to vào mặt nó.

- Như em gầy, tự gọi mình là Ú. Có thấy sao đâu?

Tuấn kinh hoàng lùi bước.
Sốc ngôn ngữ!

Tên này, mồm mép nhanh nhạy hay mưu mô xảo trá đây?
Em gái, cố lên! Chỉ cần vượt qua mấy lời sỉ nhục của cậu ta, là có thể kéo cậu ta về làm em rể của anh rồi.

_____
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tui_An An

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/7/17
Bài viết
8
Gạo
0,0
3. Phụ huynh nhiệt tình
Vậy là, kế hoạch năm nào của hai bà mẹ, không những không bại sản, mà ngày càng "phát đạt", tình cảm giữa hai bên phụ huynh gia đình vô cùng thắm thiết.
Liên tục đẩy cao trào cũng như sắp đặt tình huống để hai bạn trẻ sớm ngày chung một nhà.

Như một lần...

- Mẹ! Con bị giao thông tóm rồi!

Cô kêu gào qua điện thoại, vẻ mặt hết bất lực rồi đến nhăn nhó quay sang nhìn mấy anh mặc cảnh phục, rất tận tụy, rất hết mình vì Tổ Quốc, hăng say viết giấy phạt cho cô.
Trời ơi! Được hôm quên mũ bảo hiểm, gặp ngay mấy anh này. Số cô đen đủi quá chăng?

Tầm độ nửa tiếng, sau khi kết thúc cuộc gọi với mẹ, chiếc xe quen thuộc đã dần lộ diện từ phía bên kia con đường.

Mà hãy từ từ...

Cái dáng người đang điều khiển xe của mẹ cô... Chẳng phải là...

- Ông đến đây làm gì? Hả Ú?

Cô nghiến rằng, cố ý nhận mạnh từ Ú.
Minh chỉ cười khểnh. Ngay khi nhìn thấy dáng đứng đực mặt từ xa của cô, cậu ta đã sớm biết diễn biến gì đang xảy ra và ai là người sắp xếp.

Khoan vội, cậu ta ngẫm nghĩ, toan tính gì đó, mới trả lời cô một cách thản nhiên.

- Mẹ tôi nói mẹ tôi bị giao thông tóm.

Hay như một lần khác...

- Cái gì ạ? Cả nhà dám bỏ con ở nhà, đi ăn bên ngoài là sao?

Cô hét ầm muốn nổ tung cái điện thoại, khi nghe mẹ cô thông báo rằng bố mẹ cô và anh trai cô ăn ngoài rồi, cô phải tự túc ở nhà nấu nướng.

Đành vậy. Cô nuốt uất ức vào trong.
Cảm thấy thật giống con ghẻ trong gia đình này.

Cô cũng không phải dạng con gái đảm đang chăm chỉ, nên tất nhiên, những lúc một mình, cô sẽ sinh tồn bằng... Mỳ tôm.

Giữa lúc chuẩn bị xong hết, đợi mỗi nước sôi nữa thì ngoài nhà có ai đó gõ cửa.

Cô chun mũi hơi cáu, vặn nhỏ bếp rồi cũng phải ra mở cửa.

- Ú! Lại là ông à?

Minh dựa mép cửa, gục mặt bất lực.
Riêng cậu ta chắc? Cô cũng bất lực không kém đâu.

...

- Ha ha...

Nhi ôm bụng cười ngặt nghẽo. Từ lúc Minh xuất hiện, đến việc ngày nào cô đến trường cũng kể về những việc xảy ra của hai người, đối với Nhi quả thực mỗi ngày đi học coi như được xem hài kịch miễn phí.

Nhi quệt nước mắt. Cười nhiều quá rồi. Thật không ngờ thời buổi này vẫn tồn tại những bà mẹ có tư tưởng... Nói sao nhỉ?

Chất! Cực kỳ chất và ngầu!

Ngưỡng mộ mẹ của mấy người này không để đâu hết.

- Mày có thể an ủi tao được không Nhi? - Mặt cô lãnh đạm, không có chút gì gọi là vui vẻ.

Nhi đành nén lại. Xốc quần áo, ngồi ngay ngắn, cho ra dáng, hợp với bối cảnh người ngồi bên.

- Được rồi. Vậy bạn Tuyết này, điểm nào ở Minh khiến bạn gọi người ta là Ú. Trong khi chính bạn... - Đến đây biết mình lỡ miệng, Nhi vội nhảy nhanh qua. - Bạn Minh! Đẹp trai! Bóng đá, bóng rổ, bóng chuyền, bơi lội, cái gì cũng giỏi. Bo đỳ người ta bơ phệch mà bạn nói vậy. Mình hoàn toàn không đồng ý.

Cô nghiến răng nghiến lợi, hận không thể bóp cổ cô bạn thân này chết quách cho rồi. Bạn bè gì mà toàn bênh kẻ địch, còn nói tốt cho nữa.

Giờ mới thấy thật sai lầm khi đã kể cho cô bạn này nghe.

- Dẹp! Mày đi chơi với nó luôn đi!

...

Một ngày giống bao ngày bình thường khác, cô và Minh bất đắc dĩ phải đi siêu thị cùng nhau do sự sắp xếp của hai bà mẹ.

Cả dọc đường đi đến lúc nhặt đồ trong siêu thị cho vào giỏ, mặt cô không lúc nào là không nhăn nhó.

- Này! Sao tự dưng quay về làm gì?

- Đi mà hỏi bố mẹ tôi ý!

Cô gãi muốn rụng hết cả tóc. Đi cùng với cậu ta chả khác nào cực hình cả.
Mọi người chỉ biết nhìn cậu ta với ánh mắt trầm trồ, thầm mến, còn cô thì dành cho cái nhìn lãng xẹt. Đại loại họ coi cô như người vô hình vậy đó.

Mà mỗi lần bức bối trong người, cô lại muốn ăn. Chỉ có ăn mới khiến cô phần nào nguôi ngoai.

- Ăn làm gì? Uống nước nè!

Vừa hí hửng chuẩn bị ngoạm cái bánh hăm bơ gơ thơm ngon, cô liền bị cậu ta giật phăng khỏi tay và dúi vào chai nước khoáng.

Giật rồi thì ném quách đi, còn đứng trước mặt cô ăn ngon lành. Làm cô nuốt nước bọt mỏi cả cổ.

Đồ đáng ghét! Đồ Ú!

Không phải vì giữ thể diện chốn đông người, cô đã cho cậu ta uống nước bằng đầu rồi.

Ọc...

Cô rầu rĩ xoa bụng mỡ sôi ùng ục. Liếc chai nước, đành tặc lưỡi nuốt cố để chống chọi cơn đói.

Minh! Đồ Tư Bản! Đồ Quân Phiệt!

Cô mà chết đói cũng sẽ ám cậu ta chết cùng.

4. Tình đầu.
- Hey! Nhìn gì mà chăm chú thế?

Đáp trả Nhi là sự im lặng.
Nhi nhìn theo hướng cô đang nhìn. Bắt gặp hình ảnh một chàng trai đứng bên kia hành lang tòa nhà đối diện, tay ôm chồng sách, dựa tường nói chuyện rất vui vẻ với một cô gái.

Sau nhìn kỹ thêm nữa, Nhi thấy bực mình, chống hông đứng trước mặt cô.

- Ngày nào mày cũng nhìn hắn không thấy chán à?

Cô dứt khoát đáp:

- Không.

Nhi tức đến nỗi thiếu nước nhảy sông tự tử với cô luôn. Những lúc cần dứt khoát thì không dứt khoát, những lúc không cần thì dứt khoát kiên định đến chọc tức người xem.

- Lúc đấy mày đồng ý chia tay làm gì?

- Nếu anh ấy yêu tao, đã không mở lời chia tay trước...

Giọng cô trầm dần, âm thanh tắt lịm ngay cuối câu.
Cái giọng đặc quánh, lí nhí vậy, kiểu gì cũng sắp khóc nữa cho coi.
Nhi vò tung mái tóc ngắn của mình trở nên rối bời.

- Mày chỉ cần không đồng ý khi đó là được mà!

- Không níu được đâu...

- Mày lúc đó còn không cả dám thử! Biết chắc kết quả được à?

Nếu hỏi Nhi ghét nhất ở cô điều gì. Có lẽ chính là sự nhút nhát.

Cô luôn lo sợ kết quả, lo sợ tương lai. Có khi những quyết định của cô bỏ giở nửa chừng cũng chỉ vì sợ.

Việc gì cũng nửa vời, việc gì cũng không thành.
Giá như cô chịu can đảm lên một chút, tin tưởng bản thân một chút, làm tốt việc ở hiện tại thay vì lo nghĩ xa vời. Thì chắc giờ, đã có nhiều thứ tốt đẹp xảy ra theo đúng ý của cô.

Trách sao được, bản tính mỗi người mà. Nhi cũng chỉ có thể động viên bên ngoài, còn kết cục chuyển biến ra sao vẫn phụ thuộc tất yếu ở cô.

- Thôi, tao lên lớp trước. Bạn mày tới rồi kìa.

Vừa mới kịp nhìn theo Nhi bỏ về lớp trước, chưa nhận thức ra từ "bạn" Nhi nói ý ám chỉ ai, thì sau lưng đã vang lên giọng nói quen thuộc.

- Hôm nay tâm trạng cơ?

Mới nãy nước mắt cô còn rơm rớm, giờ thấy sự xuất hiện của Minh liền nhanh chóng khô rom, vô cảm.

- Ai cần ông quan tâm!

- Tôi có quan tâm đâu. Đang nói bâng quơ, trúng ai thì trúng.

Dẫu sao hôm nay cô đang có tâm trạng, chẳng muốn nói nhiều, vậy nên cô không thèm phản pháo gì nữa.
Cũng nối tiếp Nhi về lớp.

Minh đứng ngây người một lúc, ánh mắt thoáng lay động. Xong như để thức tỉnh, cậu vội lắc đầu, chạy theo cô vỗ vai kêu bốp một tiếng khiến cô phải la oai oái.

Hành lang bỗng chốc trở nên vui nhộn. Nắng dịu ở đâu rọi về, chiếu sáng từng bước chân của những cô cậu sinh viên năm nhất. Giống một cánh cửa tươi sáng mở ra quãng thanh xuân nhiều mong đợi của mỗi người.

....

- Anh! Khai mau, đang mưu tính gì đây?

Sau một hồi đảo mắt quanh nhà hàng sang trọng, cả bộ váy ông anh trai đích thân mua tặng rồi bắt cô diện. Cô mới rút ra được chút thông minh.
Trên đời này làm gì có thứ gì đến miệng một cách con lành như vậy. Không phải là ăn xin được bố thí thì cũng là có người muốn nhờ cậy chuyện gì đó.

- Chậc chậc... Mày cũng thông minh ra phết.

Ông anh vừa nói dứt lời, đứa em tức thì tự luyến bản thân, đưa tay hất tóc kênh kiệu tỏ vẻ "Em mà lại".

Được một trận cười ra trò. Tuấn e hèm mấy tiếng, chỉnh cổ áo, thẳng lưng ưỡn ngực oai phong. Nháy mắt với đứa em.

- Mày thấy anh hôm nay thế nào?

Cô xoa cằm, tỉ mỉ dòm từng chân tơ kẽ tóc của anh trai. Thi thoảng làm điệu bộ gật gù, bĩu môi, nheo mắt.
Chốc lát khiến Tuấn cảm thấy bản thân biến thành món hàng và đứa em của anh đóng vai khách hàng đang xem xét, cân nhắc có nên mua hay không.

Anh lên tiếng sốt ruột:

- Sao?

- Đừng nói là anh gặp mặt nhá?

Cô ôm mặt thảng thốt. Vẻ hoang mang tột cùng.

- Chuẩn luôn!

Tuấn vỗ đùi đét cái.
Sau đó còn cố ra vẻ sang trọng, bắt chước mấy nhân vật quý tộc cô thường thấy trên ti vi, làm cho cô ôm bụng cười nghiêng ngả.

- Ôi anh trai tôi...

Thấy Tuấn nghệt mặt. Cô càng buồn cười.
Sau cùng vì vẻ mặt giận dỗi đến thộn người như thằng ngố, cô mới buông tha không trêu chọc anh.

Cô đứng dậy, chìa tay trước mặt anh.

- Đưa áo vest cho em.

Anh răm rắp nghe theo, rồi đần mặt xét từng tiểu tiết của cô, rất chăm chú.
Đến khi cô đưa tay có ý định chạm vào mái tóc của mình, anh mới lườm sắc lẹm, né người sang bên.

- Anh làm gì đấy? - Cô mím môi mất hứng.

- Câu này tao hỏi mày mới đúng. Biết tao mất bao lâu mới làm được quả đầu đẹp thế này không hả? - Anh vuốt cẩn thận mái tóc óng ả.

Cô mặt mày tái nhợt như say tàu xe, đưa tay đỡ trán lắc đầu ngán ngẩm.
Đành vì tình nghĩa anh em, cô dốc sức mình lần này vậy.

- Buổi hẹn đầu tiên, anh đừng có ăn mặc cứng ngắc vậy, áo sơ mi trắng đủ đẹp rồi. Còn tóc nữa! Bóng lộn như mấy bà đồng bóng ý. Con gái bọn em ấy, không cầu kỳ như anh nghĩ đâu. Ăn điểm là ở cách hành xử của anh kìa.

- Thật à?

Ông anh trai nào đó có chút rung động bởi tấm chân tình của em gái. Thật lâu lắm mới thấy tình thương mến thương thế này.

- Thật.

Cô gật đầu chắc nịch.

Tối hôm đó, gia đình ai đó được ăn tiệc tưng bừng đến tận khuya. Nhạc nhẽo ầm ĩ mãi mới chịu dừng khi có hàng xóm nhắc nhở.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tui_An An

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/7/17
Bài viết
8
Gạo
0,0
5. Con người của mỗi người.
Đầu đông se lạnh, giữa vô vàn cơn gió buốt giá, cô lại được e ấp trong lòng Khang, mỗi hơi thở của anh, là mỗi giây phút cô cảm thấy lòng mình thật ấm áp, thấy cuộc sống này ngập sắc hồng.

Bàn tay to lồng vào bàn tay bé. Khang tựa cằm đỉnh đầu cô, ôm cô lắc lư hệt chú lật đật.

- Lớp mười hai rồi. Chăm chỉ vào đấy.

Cô gật đầu. Mỉm cười hạnh phúc, thích thú rúc đầu mình thật sâu, khiến anh nhột mà bật cười càng ôm cô chặt.

- Em sẽ thi vào trường của anh.

Cảm xúc tưởng chừng đang dâng trào, ngờ đâu bị dập tắt ngay bởi lời nói của anh.
Anh giữ vai cô, nhìn nghiêm nghị.

- Tương lai của em. Tự em quyết định, sao lại theo anh vậy được?

- Thì anh chính là tương lai của em mà.

Cô bày bộ mặt oan ức giống con nít bị bố mẹ mắng.
Rồi nhân cơ hội anh đơ người, lại dính chặt lấy anh.

Khang cười nhẹ lắc đầu, thiết nghĩ chắc cô chỉ nói bồng bột vậy thôi. Đành gác qua một bên, khẽ khàng cúi đầu dành tặng một nụ hôn nơi vầng trán.

ooOoo

- Này Minh, anh nhớ ngày xưa chú ước mơ làm bác sỹ thú ý mà... Sao giờ lại chọn quản trị kinh doanh?

Tuấn ngồi ngả lưng thành ghế, chân dang rộng, khoan khoái lốc từng hớp bia, vừa xem bóng đá vừa bắt chuyện với con người ngồi bên cạnh chỉ biết uống và xem, chưa chịu mở miệng.

- Anh thấy ngành nào khả năng kiếm được tiền nhiều hơn?

Minh không rời mặt khỏi màn hình, thản nhiên hỏi lại thay câu trả lời cho câu hỏi vừa rồi.

Tuấn xoa cằm ngẫm nghĩ chốc lát. Rồi bật cười khoái chí, vỗ vai, tấm tắc gật gù. Thanh niên này suy nghĩ lớn rồi.

- Chú để tâm đến lời của con bé quá nhỉ?

Chai bia lâng đến lưng chừng miệng khựng lại. Minh cuối cùng cũng chịu rời điểm nhìn sang Tuấn.

- Không anh... Em thích tiền mà.

Không khí bao trùm sự ngột ngạt khó tả. Ánh mắt Minh, ngoài sự lạnh lẽo ra, thì chẳng hề tồn tại thứ gì khác.

Tuấn có phần e ngại. Cơ mặt anh cứng ngắc đến nỗi nụ cười trở nên gượng gạo. Anh thu mắt về, tu một hớp bia dài, cả buổi còn lại chỉ tập trung vào ti vi. Bóng đá kết thúc vẫn dán mắt xem tiếp.

...

- Ê ê... Đi đâu vậy?

Cô vừa chạm chân mép cửa phòng học thì bị Nhi gọi dựng lại.
Cô ngơ ngác đáp:

- Vào lớp.

- Không ai báo với mày hôm nay được nghỉ à?

Trước vẻ mặt khờ khạo của cô bạn. Nhi thở dài thườn thượt.
Nhi bấy lâu nay vô tâm quá rồi, tính cô vốn dè dặt trong vấn đề làm quen với bạn mới. Người ta không hỏi, thì cô cũng chẳng có ý định mở lời.

Ngày xưa, nếu không phải Nhi chủ động làm quen, tối ngày quấn quýt cô, thì cả hai có lẽ đã không thân như bây giờ.

Dạo này Nhi mải làm thêm sau giờ học, không có thời gian để tâm nhiều tới cô. Bẵng cái cũng bốn tháng, thật không ngờ một người mang quan hệ xã giao bình thường ở lớp cô cũng không có.

Cứ tình hình này, sớm muộn cũng thành người vô hình trong lớp.
Mà thành rồi ấy chứ.

- Uây! Suy nghĩ gì mà trầm tư vậy?

Nhi chớp mắt, thoáng giật mình. Đụng nét mặt ngây thơ của cô, Nhi chợt mỉm cười hiền hòa, hai đồng tử thả lỏng ra.

- Không có gì. Đi đến chỗ này cùng tao đi!

- Đi đâu?

- Đi rồi biết.

...

- Chào mem mới!

- Hê lu!

Hết cậu trai nọ đến cô bạn nọ, hơn chục mạng người vây quanh lấy cô. Làm cô co rúm người, nắm chặt bả vai Nhi nói như van nài:

- Họ là ai vậy? Cho tao về đi...

- Những người yêu quý chị Song Jihyo. Họ thân thiện lắm. Mày thử giao lưu tí đi.

Nhi và cô cùng là fan hâm mộ của Song Jihyo. Nhi muốn nhân cơ hội này, có thể giúp cô kiếm thêm những người bạn mới có chung sở thích. Hơn nữa, đại đa số những người mà Nhi mời tham gia đều là thành viên cùng lớp đại học hiện tại.

- Chúng ta học cùng lớp đấy. Có nhớ không?

Một cô bạn đeo cặp kính cận dày cộm chen lên. Quả tóc mái cắt ngắn trên lông mày, kết hợp với khuôn mặt tỷ lệ vàng trông vô cùng đáng yêu.
Nhanh chóng tạo thiện cảm đối với cô.

- Tâm... - Cô dè dặt.

Nhi bên cạnh khẽ thở phào. Ít ra trên lớp cô vẫn tồn tại thứ gọi là để ý tới người khác. Mà có thể từ trước giờ đã luôn vậy, có chăng chỉ là vấn đề ngại ngùng của cô thôi.

Sau vài ba câu bắt chuyện của những người bạn còn lại, cô cuối cùng đã thoải mái, dần hòa nhập với mọi người hơn, thôi ý định bỏ về.

- Dễ thương nhỉ?

Thanh âm như cao như thấp, ánh sáng bạc từ chiếc nhẫn phản chiếu vào đôi mắt Nhi.

- Ông có ý gì?

Nhi chết sững nhìn nụ cười ma mị hiện hữu trên khuôn mặt của người đứng đối diện. Tay Nhi nắm chặt thành đấm như đang cố kìm hãm thứ cảm xúc mãnh liệt nào đó đang muốn dâng trào.

_____

6. Những câu chuyện.
- Tôi rút khỏi nhóm rồi, đồng nghĩa với việc chúng ta chẳng liên quan gì đến nhau hết.

Dù đứng trong hẻm vắng người qua lại, Nhi vẫn cố nghiến răng gằn giọng mình xuống, như thể vẫn sợ ai đó nghe được.

- No no... Bước vào thì dễ, bước ra mới khó cưng ạ.

Sự gian trá và xảo quyệt được tô đậm rõ rệt trên khóe miệng của gã thanh niên.
Ngón trỏ đung đưa trước mặt Nhi như muốn chọc tức, kích thích sự giận dữ.

Nhi cắn răng, hai bên tóc mai lăn dài giọt mồ hôi nặng nề. Bụng dạ cồn cào hết lên chẳng khác nào một điềm báo không lành sắp xảy đến.

...

Nhà cô dạo này bận rộn và tấp nập hơn hẳn, hầu hết tối nào họ hàng hai bên nội ngoại cũng có mặt đông đủ.
Đến đây chắc ai cũng hiểu chuyện gì đang diễn ra rồi đấy.

Anh trai cô sắp lấy vợ.

Anh hai mươi tám tuổi, lấy vợ là chuyện đương nhiên, cô không có ý gì. Chỉ quan ngại về thời gian.

Phải phải. Hai người họ, tính từ thời điểm anh đưa cô đi xem mặt cùng thì đến nay nhiều nhất cũng chỉ tròn ba tuần.
Tình cảm đâu có phải mua bán hàng hóa, ưng cái nào là mua cái đấy đâu.

Cần phải có thời gian tìm hiểu kỹ lưỡng đối phương, xem người ta tính tình ra sao, đối nhân xử thế như nào.
Chứ đằng này, theo đánh giá khách quan thì cô thấy mỗi nhan sắc đẹp ở chị dâu tương lai, còn lại chưa có ấn tượng gì cả.

Lấy nhau về, không hợp, rồi ba bảy bốn chín ngày lại cãi nhau thì mệt. Lằng nhằng, không khéo bố mẹ tự chuốc về cô con dâu quái thai, hành cho còn khổ hơn.

Khổ nỗi, cô phận con gái, út ít trong nhà, hễ hé miệng ra định ý kiến ý cò là y rằng có chục con mắt như muốn phóng cô cùng tên lửa, tống khứ lên sao Hỏa.

Ai bảo chị dâu tương lai này được mẹ cô nhắm từ lâu rồi chứ. À, tất nhiên ông anh trai của cô cũng góp phần đốt cháy giai đoạn tìm hiểu này. Gớm, con nhà người ta xinh xắn vậy, trách sao không đổ.

Nói chung chung, cô muốn hoãn đám cưới sắp tới này cũng không đủ khả năng.

- Anh!

Nhân lúc anh trai lên sân thượng hút thuốc, cô liền lén lút bám theo.
Suy cho cùng cô vẫn phải hỏi cho ra lẽ một vài vấn đề.

- Mày không tha cho anh được một phút hả con này?

Tuấn não nề buông tiếng thở dài, vứt điếu thuốc đang hút dở xuống đất, mạnh chân dập tắt.

Nhìn dáng vẻ tiều tụy bởi bận rộn việc công lẫn việc tư của anh, cô hơi chạnh lòng. Anh trai cô mà, cô thương lắm chứ. Nhìn thấy anh cười ha ha hê hê, điên khùng, vẫn tốt hơn cái bộ dạng bây giờ.

- Anh thật sự muốn lấy chị ấy? Hay do mẹ ép? - Cô ngồi xuống cạnh anh, đôi mắt lơ đễnh.

- Anh sắp ba mươi. Mày nghĩ để mẹ ép được mấy chuyện này à?

Nói xong, anh cười dịu dàng, xoa đầu cô hệt những ngày còn bé.
Mỗi khi cô bất an, anh đều ở bên, xoa đầu cô như vậy. Tiếp động lực cho cô. Muốn cô mau vui vẻ.

Phận làm em gái, cô chẳng thể, cũng chẳng biết làm gì. Mỗi ngày, chỉ biết nhìn anh trai ngày càng trưởng thành, ngày càng mạnh mẽ hơn. Trong khi cô mãi quanh quẩn trong vỏ bọc riêng mình, sợ hãi vô vàn điều không dám đương đầu.

- Mà... - Tuấn đột ngột đổi chủ đề. - Mày thấy thằng Minh sao?

Vô duyên vô cớ, anh lôi tên cậu ta ra, khác nào chọc vào tổ kiến lửa đang êm ấm.
Cô liền nổi sùng, bất mãn cất tiếng:

- Anh cũng giống mẹ rồi đấy!

- Im! - Anh gõ đầu cô một phát rõ đau. - Có mà mày suy nghĩ lung tung ý.

- Thế tự dưng anh hỏi em về hắn làm gì? - Cô ôm đầu phụng phịu.

- Ý anh là... Mày thấy thằng Minh có gì đó khác khác không?

Cô vuốt tóc tai. Liếc xéo Tuấn.
Trông mặt có vẻ đang nói nghiêm túc, cô mới bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ về chuyện anh nói.

- Em có thân với hắn đâu mà biết.

Tuấn chán nản chịu thua với cô em gái này.
Bày đặt suy nghĩ nãy giờ, chuyên sâu cứ như bác học, cuối cùng buông câu nhạt toẹt.

Thôi kệ đi. Chuyện của đôi bạn trẻ này, cho tự giải quyết, can thiệp vào có khi không tốt, vẫn nên là người ngoài cuộc chứng kiến thì hơn.

...

Một ngày bỗng dài lê thê vì sự vắng mặt của Nhi. Cô mới gọi điện hỏi thăm và biết cô nàng đêm qua lên cơn sốt, nặng đến nỗi phải truyền nước.

Chắc chắn cô sẽ đến thăm. Nhưng phải kết thúc buổi học đã.

- Tuyết, có người hẹn gặp bà giờ giải lao đấy. - Tâm ngồi bàn sau khều vai cô.

Sau buổi Offline Nhi dẫn cô đi, cô đã khá thân với một số người, đặc biệt là Tâm, thực sự rất nhiệt tình và cởi mở.

Cô gật đầu cảm ơn, nhưng vẫn không quên hỏi rõ ràng:

- Ai vậy?

- Bạn của Nhi.

Tâm dứt lời, vừa hay đến giờ giải lao.
Ngoài cửa lớp, một chàng trai đang đứng chờ ai đó. Theo phỏng đoán, cô nghĩ đó là người hẹn cô.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tui_An An

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/7/17
Bài viết
8
Gạo
0,0
7. Khó hiểu.

- Tuyết. Tuyết!

- Hả?

Nhi phải gọi ba đến bốn lần cô mới chịu phản ứng. Khó tránh khỏi cảm giác nghi ngờ lúc này, khi mà từ lúc cô bước chân vào phòng, tâm hồn cứ lơ lửng phương nào, còn mỗi cái xác rỗng tuếch ở lại.
Thật không biết quãng đường từ trường về nhà Nhi, cô đã gặp chuyện gì nữa.

- Mày như này mà gọi là thăm người ốm à?

- Là sao? - Cô lộ vẻ vô tội.

- Gọt táo đi, tao muốn ăn.

Nói rồi Nhi chỉ vào đống hoa quả để trên mặt bàn cạnh đầu giường.
Quà thăm của cô, để chình ình từ lúc đến tới giờ.

- Mày không có tay à?

Dù lườm xéo Nhi ra mặt, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn làm theo, tay thoăn thoắt gọt vỏ chuyên nghiệp như dân trong nghề. Nhi bên cạnh thấy mà thầm nể phục.

- Người ta ốm thì mày phải chăm sóc chứ.

Cô sắt được miếng nào, Nhi liền ăn miếng đó. Miệng nhồm nhoàm nói.

Cô chép miệng. Coi kìa, bộ dạng ốm vậy cũng được à? Ốm thì phải mệt mỏi rũ rượi, không muốn ăn uống gì. Mệt còn không có sức mà nói.
Thế mà cô nàng Nhi này, trái ngược hoàn toàn. Là sức hồi phục nhanh hay bản tính tham ăn luôn hừng hực bùng cháy?

- Nhi này...

Nhi nhướn hai hàng lông mày đợi chờ lời cô.

Cô im lặng hồi lâu, sau cùng sắc mặt rất bất ổn, coi chừng có chuyện khó nói. Nhi toan hỏi lại thì cô đã nhanh chóng "tự thú".

- Tao quay lại nhé?

Miếng táo đứt đôi giữa hàm răng trắng sáng. Nhi ngậm nửa miếng trong miệng, nghe lời của cô xong mà quên luôn cả việc nhai.

Nhi thân với cô tính ra đã bảy năm, có thể nói đạt ngưỡng tối cao trong tình bạn, thắm thiết như chị em ruột.
Bởi vậy, đối với Nhi, câu nói mang tính chất mập mờ của cô, chẳng còn là bài toán khó.

- Mày nghĩ kỹ chưa? - Nhi hơi lo âu.

- Rồi.

...

Trở về nhà, trời nhá nhem tối và bụng cô thì bắt đầu cồn cào đình công đòi ăn.

Nhưng vừa bước chân vào thềm cửa, là cả một không gian tối mịt đập vào mắt. Mò mẫm công tắc, cô bật đèn, căn nhà được phủ sáng.

Cô ngây ngốc đảo mắt một lượt. Không một bóng người, không một mùi hương thức ăn thơm phức như thường lệ mỗi khi cô đặt chân về.
Căn bếp nguội ngắt, bàn ăn cũng chẳng có nổi một thứ gì, thậm chí giấy nhắn nhủ cũng không.

Cô nhanh trí, lôi điện thoại ra gọi.

Ấy vậy mà, mới kịp mở khóa màn hình, cô đã bị ai đó làm cho giật nảy suýt nữa rơi cả điện thoại.

- Về muộn thế?

Minh ngồi chễm chệ trên xe máy, không những thế còn chính là xe máy của mẹ cô. Từ khi nào cậu ta được phép sử dụng nó nhiều thế chứ?
Trong khi cô, con gái ruột thịt của bà, năm lần bảy lượt mượn đều bị khước từ hết thảy, đuổi cô xơi xơi về với "em" xe đạp điện được kế thừa từ anh trai.

- Sang đây làm gì? - Cô khoanh tay bực dọc.

Cũng may nhà cô và cậu ta cách nhau những mấy cây số, chứ sát vách giống ngày bé, cô chắc phát điên.
Kể cho mẹ của cả hai có thân nhau đến mấy, cô cũng không dám chắc bản thân có thể thân nổi với cậu ta.

Tuy chưa đến mức kẻ thù không đội trời chung, nhưng nếu bảo cô phải đi chung một con đường với cậu ta thì chả khác nào thấy con gián mình cả ghét lẫn sợ mà vẫn phải tỏ vẻ yêu thương. Eo ôi, nghĩ tới đã rùng mình.

- Mọi người đang bận rộn ăn uống bên nhà tôi. Sai tôi sang hộ tống tiểu thư.

Đoạn đầu còn tàm tạm, đoạn cuối thì đích thị rõ ràng đối phương có ý châm chọc. Nhất thiết gặp cô lần nào là phải thọc ngoáy cô lần đấy không?

- Gớm! Không dám. - Cô bĩu môi, quay người vào nhà toan đóng cửa. - Báo hộ hôm nay tiểu thư mệt, vậy nhé!

Xong, cô đóng sầm cánh cửa ngay trước mặt Minh. Trước đó, còn thoáng thấy nét mặt cau có của cậu ta. Cô càng hả hê trong lòng. Đáng đời, ai kêu gây sự với cô. Tái diễn nữa là cô cho cả cánh cửa phá nát cái bản mặt đẹp trai ấy cho biết tội.

- Muốn biếu bọn trộm xe đạp điện à?

Cô bật tung cửa lao vội ra, đứng đợi cô là bản mặt cười khểnh kênh kiệu, đáng ghét của Minh.
Trông cậu ta thật phiền phức mà.

Cô lầm bầm tiến lại dắt xe.

Ai kia không biết điều. Đứng giữa lối đi sừng sững như khối đá lỗ, cô ra sức đẩy vẫn chẳng thể xê dịch được nửa bước chân cậu ta.

- Ông điên à? - Cô khó chịu. - Tránh ra coi.

- Bà có quan hệ gì với thằng Đoàn?

Không những không lùi bước, Minh được nước lấn tới, ra sức khiến cô phải đi giật lùi, vì thế mà chiếc xe không có ai giữ, đổ rầm nặng nề xuống nền đất.
Cô giận đến run người, căn nhà mở cửa toang hoang, còn bản thân bị dồn đến sát cổng. Sao lâm vào thế bị động hoài vậy?

- Ông lảm nhảm cái quái gì đấy? Tôi chả hiểu! - Đã đói thì chớ, cứ để cô phải nói nhiều mới gào hét.

- Bà lớn rồi, lựa người mà chơi. Nó...

Bỏ lưng câu, đôi mắt Minh chợt dịu xuống, cậu ta xoay người đi, dựng chiếc xe đang nằm chỏng chơ dắt vào nhà.

Hết giận dữ chuyển sang ngạc nhiên. Cô quan sát Minh, càng nhìn kỹ, càng thấy khó hiểu, nhận thấy con người cậu ta rất kỳ lạ. Khiến đầu óc cô cứ mòng mòng cả lên.

8. Rung cảm.
- Bạn hẹn mình có việc gì không?

Cô quét mắt một lượt người con trai hoàn toàn lạ lẫm, cẩn thận đặt câu hỏi cũng như giữ khoảng cách an toàn.

- Muốn giúp bạn thôi.

Đối phương nhìn xoáy sâu đôi mắt cô, như muốn thấu tâm can và lục lọi tìm kiếm gì đó. Song, vì bị cô né tránh, người này mới bớt phần tinh quái lại.
Chuyển sang thái độ nghiêm túc.

- Nếu nói muốn giúp bạn quay lại với tình đầu thì sao?

Trong tâm trí bỗng dưng xảy ra một cơn dư chấn nhỏ. Đồng tử khẽ lay động.
Rồi cô cũng nhanh chóng đáp trả bằng vẻ mặt điềm đạm.

- Nếu mình nói không muốn thì sao?

...

- Đổi ý rồi à?

Tiếng xe ga chưa đến mức đủ to để át đi âm thanh khác, nên cô có thể nghe rõ lời của Minh dù cậu ta đang cầm lái, lao đi trong gió. Hơn nữa, còn nghe rất rõ ngữ điệu mỉa mai.

- Vì miếng ăn thôi.

Cô víu chặt đuôi xe. Chỉ sợ kẻ lúc nóng lúc lạnh như cậu ta, có thể lên cơn bất cứ lúc nào và hất văng cô xuống mặt đường lăn tròn như lợn quay.

Thôi được, cô nhận thấy sự suy diễn của mình hơi đi xa một chút. Nhưng nó nhằm nhấn mạnh tính khí của cậu ta theo cô cảm nhận.

Năm xưa, nói hai gia đình thân với nhau như vậy, còn gọi hai đứa bọn cô là thanh mai trúc mã gì gì đó. Thực chất giữa bọn cô chẳng xảy ra nhiều chuyện giống như mọi người thường nghĩ.

Sau vụ cô nói cậu ta là con Ú, mấy ngày sau đó cậu ta liền không dám vác mặt sang nhà cô, hoặc thấy cô cũng cúi mặt lấm lét bỏ chạy.
Khi đó vẫn trẻ con, tính tình cô cũng ương ngạnh, khó chiều. Người ta không để tâm tới cô, thì chẳng việc gì cô phải để tâm lại. Thế là cô cũng mặc kệ.

Và năm lên lớp ba, nhà cậu ta vào Nam vì bố cậu ta chuyển công tác, cả hai vẫn chưa nổi một lần nhìn nhau hay nói chuyện bình thường như bao đứa trẻ khác.

Chung quy, phụ huynh có tâm mà cũng đành bất lực, lũ trẻ thực quá cứng đầu.

Quay về hiện tại, cô thấy giống nhau. Cô và cậu ta vẫn lạnh lùng xa cách, vẫn là không thể hòa hợp được. Bản thân lẫn đối phương đều là một ẩn số khó đoán, mà phần khó nhất nghiêng về cậu ta.

- Hú! Hú!

Một loạt tiếng hò hét vang vọng từ sau lưng. Rồi cả tiếng quệt của thứ gì đó cứng cáp cọ xuống mặt đường phát ra âm thanh ghê rợn, nổi da gà.

Cô định quay mặt ra xem chuyện gì thì ngay tức khắc bị cánh tay của Minh kéo ngược lại, buộc tay cô phải vòng qua eo cậu ta.

- Bám chắc vào!

Sau cùng, cô chỉ còn nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai, những cơn gió mang theo vô vàn hạt bụi li ti táp vào mặt khiến cô đau rát.
Cô gục mặt sau lưng Minh, mỗi lúc tiếng vít ga mạnh lên, là mỗi lúc cô siết chặt vòng eo của cậu ta, là mỗi lúc cô nghe tim mình đập rộn ràng tiếng trống.

Là do tốc độ quá lớn? Hay do trái tim cô đang cảm nhận được điều gì?

Trong khi cô đang luẩn quẩn giữa nỗi sợ tốc độ và câu hỏi nỗi lòng, thì gió chợt trở nên nhẹ nhàng mơn man gò má, hương đất trời cũng dịu êm.

Cô ngẩng mặt, ngôi nhà của Minh hiện ra trong tầm mắt.

Cô bất giác lo âu ngoảnh mặt ngó xung quanh.
Tất cả chỉ là một màn đêm tĩnh mịch, với màu vàng hiu hắt của đèn đường, thi thoảng có lác đác một vài xe cộ lao nhanh qua. Còn lại không có gì khác.

- Sao đám thanh niên đó bám theo bọn mình?

Có ngốc đến đâu đi chăng nữa, cũng biết sự hỗn loạn nhất thời ban nãy xảy ra, rõ là nhắm vào cô và Minh.

- Ai biết được. Có khi ngáo đá, bọn nó đâu kiểm soát được hành vi.

Cô có nghe qua "ngáo đá", nhưng không hiểu rõ về nghĩa của nó cho lắm. Đại loại cô chỉ biết những người như vậy, hành vi và suy nghĩ không được bình thường.

Liệu điều Minh nói có đúng?
Cô ngẫm nghĩ một hồi, đành chép miệng gác qua một bên. Dù sao thì Minh cũng giúp cả hai trở về an toàn, thoát khỏi đám điên loạn đó.

- Mà khó chịu quá. - Minh hắng giọng.

- Không phải do vừa rồi chạy quá tốc độ chứ? - Cô sốt sắng, thật tình có chút lo.

Xe dừng, tắt máy ngay khi vào trong sân nhà Minh. Cô im lặng đợi phản ứng của cậu ta.

- Định ép chặt cái bụng đói của tôi đến bao giờ nữa? - Minh nghiêng mặt, nụ cười nhếch mép được kéo lên như thường lệ.

Hai cánh tay của cô ôm chặt làm chiếc áo sơ mi của Minh nhăn nhúm tụ một vùng. Cô tá hỏa vội buông ra, nhưng đáng tiếc "di tích" cái ôm của cô để lại quá rõ rệt. Nó chẳng khác nào vết tích bạn cố tháo một cái nhẫn vì lỡ thử và không hề biết trước nó sẽ chật.

- Tại ông không báo trước để tôi chuẩn bị tinh thần. - Cô cố biện minh.

- Thật đấy?

Bám chắc vào!

Giọng của Minh vọng lại tâm trí.
Cô rơi vào trạng thái cực đoan tâm trạng.

Đồ ngu này! Người ta bảo bám mà mày đi ôm làm gì?

Cô gào thét sầu bi trong lòng. Càng nhìn vẻ tự đắc của Minh, càng muốn đập đầu rửa nhục.

Con gái người ta trong truyện, ôm trai xong có cảm giác xấu hổ, ngượng ngùng lâng lâng. Còn cô toàn thấy nhục với nhã không để đâu hết. Chỉ ước có ai đó bắt cóc cô và tẩy não cho rồi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tui_An An

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/7/17
Bài viết
8
Gạo
0,0
9. Quay lại.
Cãi vã là chuyện tất yếu không tránh khỏi giữa các cặp đôi, nhưng việc ngày nào cũng cãi vã như chuyện cơm bữa của cô và Khang thì phải xem lại.

- Lúc đó anh nghĩ em nói đùa. - Khang bất lực nhìn cô.

- Chuyện quan trọng, đem ra nói đùa được sao? - Đôi mắt cô trầm buồn trước thái độ không mấy vui vẻ của anh.

Cô chọn ngành quản trị kinh doanh, chọn đi chung một con đường với anh thì có gì là sai?
Người con gái nào mà không muốn gắn mình với nửa kia, cô không ngoại lệ. Cho dù ngành cô chọn có không phù hợp khả năng của bản thân, có khiến cô phát ngấy bao nhiêu chăng nữa, thì cô vẫn quyết theo đến cùng, vì cô yêu anh. Vì tương lai cô nhắm đến là anh.

- Đã bao giờ em hết mình làm việc gì vì bản thân chưa, Tuyết?

Câu hỏi khiến cô nghĩ ngợi một lúc.
Cô cười nhẹ:

- Tất cả những chuyện em làm đều vì em mà.

Anh khẽ lắc đầu, đưa tay vén mái tóc lưa thưa che tầm mắt cô, thanh âm cất lên nhẹ bổng, nhưng cô nghe đâu tiếng đỗ vỡ trong lòng, rất nặng.

- Bọn mình xa nhau đi. Anh không đủ khả năng để hiểu em và... Hy vọng sau này gặp lại, anh sẽ thấy được con người khác.

***

- Tôi nghe nói hôm trước ông hẹn gặp Tuyết. - Nhi đuổi theo dáng người ngay khi rẽ vào góc khuất của sân trường.

- Kể cho bà rồi à? - Người đó ngừng bước.

- Có người thấy. - Nhi vào thẳng vấn đề. - Đoàn, tôi nói cho ông biết. Đừng thấy tôi im lặng mà muốn lộng hành thế nào cũng được!

Người con trai tên Đoàn đưa tay vuốt mái tóc sành điệu, kéo nửa miệng cười hiện ra núm đồng tiền hết sức dễ thương và cũng dễ ghét.

- Vậy à? Thế đợi xem bà khi nào hết im lặng, nhé?

Đoàn nói, nhấc gót bỏ đi khi phía xa, sau lưng Nhi cất lên giọng điệu trong trẻo cùng bước chân vội vã.

- Nhi! Mày đứng đây làm gì thế?

Cô hớt hải chạy tới, khuôn mặt bóng loáng vì đổ mồ hôi vẫn cười tươi rói, tay nắm chặt quai xách ba lô đang khoác trên vai. Ngó dáo dác xung quanh, tiếp tục hỏi:

- Mày vừa nói chuyện với ai thế?

Nhi lắc đầu, cười nhạt:

- Người lạ hỏi đường thôi.

Tuy rõ nét mặt Nhi có chút gượng gạo, nhưng vì cô không giỏi đoán tâm ý người khác, nên chỉ có thể ậm ừ cho qua.
Cả hai đi một đoạn xa, cô vẫn ngoái nhìn chỗ hồi nãy Nhi đứng. Dáng người lúc nói chuyện với Nhi, hình như cô đã từng gặp.

...

- Mà đám cưới ông anh mày chuẩn bị tới đâu rồi? - Nhi chợt hỏi khi hai đứa đang ngồi ăn ngấu nghiến suất ăn sáng tại căng tin.

- Ờ... Cũng tàm tạm. - Ngập ngừng nuốt miếng bánh lửng lơ lưng chừng họng, cô tiếp tục. - Hôm đó mày tới nha?

Nhi chu mỏ đảo một vòng, bắt gặp nét chờ đợi trên gương mặt cô, Nhi thêm phần nghi hoặc cho câu hỏi vừa rồi.
Đám cưới của anh trai tuy quan trọng đã đành, nhưng nhất thiết cô cần biểu cảm lo lắng hơn cả người trong cuộc vậy không?

- Sao? Có chuyện gì à?

- Chẳng biết nữa... Tao cứ thấy có gì không ổn ý... Dù cho anh tao một mực chối.

Cô buông bỏ miếng bánh ăn được phân nửa, đáy mắt sâu thẳm tựa như có những cơn gió mồ côi lạnh lẽo đang gào thét nơi vực mơ hồ đen kít.

Thôi thì vì cô bạn thân thiết lâu năm, Nhi tặc lưỡi, tông giọng cũng như sắc mặt tươi roi rói xóa tan bầu không khí nặng nề.

- Giời! Mày lo hôm đấy chân tay luống cuống, phá hỏng việc đại sự của ông anh chứ gì? Yên tâm, tao đến!

Cứ như chỉ trực đợi câu nói đó của Nhi, cô liền gật đầu theo hưởng ứng, ngoan ngoãn ăn nốt phần bánh còn lại. Và nét đượm buồn ban nãy, không biết là bay đi hay cô cố giấu, cả buổi còn lại, Nhi không còn thấy nữa.

***

Cứ năm người đi qua, lại có ít nhất ba người liếc nhìn cô. Cũng đúng thôi, tự dưng có một con bé lạ hoắc, đứng trước cửa lớp học người ta, mắt liên tục dáo dác ngó vào trong, hỏi sao không khiến mọi người tò mò cho được.

Cô kệ. Lơ đi tất thảy những ánh nhìn kỳ lạ, kiên quyết đứng vậy đến khi bước chân của ai đó gấp gáp tiến tới và nắm chặt cổ tay cô kéo đi.

- Có chuyện gì hẹn riêng, đừng xuất hiện đột ngột như thế. - Tay cô nhanh chóng được buông thõng khi đến cuối hành lang khuất người.

- Khang, anh còn yêu em không?

Cô gạt lời trách móc của anh, bỏ qua cả thái độ khó chịu. Giọng quả quyết, thái độ khác hẳn so với ngày cô tỏ tình anh. Phải, là dứt khoát hơn rất nhiều.

Cô cũng không rõ can đảm này đến từ đâu. Có chăng, do tâm lý của cô bị tác động bởi người con trai lạ mặt đó?

- Chuyện sớm đã kết thúc rồi. Hỏi câu này thật không có nghĩa lý gì đâu Tuyết.

Anh từ sững sờ, ngạc nhiên, rồi đến thở dài, miên man như mặt biển bao la, không biết đâu là điểm bắt đầu, đâu là điểm kết thúc.

- Chúng ta quay lại nhé anh?

Cô kịp nắm lấy tay ngay lúc anh vừa xoay người dợm bước đi.

Dù tay cô đang năm chặt là vậy, nhưng cô biết, tâm cô đang run rẩy sợ hãi tột cùng. Cô sợ lắm, sợ anh sẽ từ chối, sợ anh sẽ lại nói những từ xa cách như mấy tháng trước. Cô sợ nỗi đau khi ấy lặp lại. Nhát dao đâm vào một lần, nào ai muốn lần hai?

...

Xa xa, phía sân bóng, dội lại tiếng hò hét cổ vũ của mấy bạn nữ cổ động nhiệt huyết. Nắng mùa đông nhè nhẹ, ấm áp bao trùm tất cả, gồm cả cô và Khang.

Anh giữ im lặng hồi lâu, không chống cự đôi tay mũm mĩm kia, ánh mắt tập trung nhìn đối phương, cố tìm tòi một điều gì đó ngay bản thân anh cũng không rõ.

- Em biết nó đột ngột. Nhưng... em chưa bao giờ hết yêu anh. Và em tin anh cũng vậy.

Nhanh hơn cái chớp mắt, anh chưa kịp phản ứng, cô đã kiễng chân, đặt một nụ hôn nhẹ thoáng qua.
Sau cùng, ghì anh trong vòng tay bé nhỏ, cô thì thầm:

- Em biết mình cần làm gì rồi.

____
10. Loạn cảm xúc.
- Tuyết! Mấy anh chị khóa trên đồn vậy có đúng không?

Vừa đặt chân vào cửa phòng học, Nhi xồng xộc lao ngay đến chỗ cô, bộc phát sự mất bình tĩnh rõ rệt, khiến âm thanh đập bàn vang lên chát chúa.
Mọi người xì xào bàn tán, có hơi dồn sự chú ý về bọn cô, nhưng tức khắc giả lơ khi bắt gặp cái lườm dữ dằn của Nhi.

Cô nhăn mặt, đưa ngón trỏ lên miệng ra dấu, mỉm cười e ngại với các bạn học xung quanh, rồi lôi Nhi khỏi lớp, tránh ồn ào không cần thiết.

- Chẳng phải chuyện đó tao đã đề cập trước với mày rồi sao? Còn ngạc nhiên...

Lời cô bị Nhi nhanh chóng ngắt:

- Nhưng tao không nghĩ mày dám làm thật!

Cảm xúc gì đây?

Cô thấy thật khó chịu. Có gì đó mắc nghẹn ngay yết hầu. Có gì đó nặng, nặng vô cùng đè lên tâm can cô.

Nỗi buồn tủi và oán trách xâm chiến toàn bộ tâm trí. Trách Nhi ư? Không, cô đang trách bản thân mình mới đúng.

Trước giờ, cô không phải không nhận ra bản thân cô sống thế nào.
Ngược lại, cô luôn biết, cũng rất rõ, rõ đến mức chán ghét bản thân.

Cô, một con ốc sên, không hơn không kém, chậm rãi lê lết thân mình giữa cuộc đời này, ngoan cố đến mức bất chấp đi một con đường không rõ ràng. Gặp sợ hãi, liền vội vã chui tọt vào "ngôi nhà", vo tròn người tránh né tất cả, nỗi sợ qua đi mới dám thò mặt ra ngoài đi tiếp.

Là hèn hạ. Là nhút nhát. Phải, cô vậy đấy.
Thế nên sự không tin tưởng của Nhi đối với cô chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Dẫu biết thế, lúc đối mặt, tâm trạng cô vẫn không sao tránh khỏi rối như tơ vò.

Có lẽ ý thức được bản thân hơi mất bình tĩnh, nặng lời không cần thiết, Nhi dịu giọng, theo đó là tiếng thở dài thườn thượt.

- Tao thấy mày khó hiểu quá. Mới ngày nào...

Cô tiếp câu bỏ lửng của Nhi:

- Mới ngày nào tao còn nhút nhát không dám đối diện với Khang, đúng không?

Nhi im lặng, thay cho sự đồng tình.
Từng chiếc lá khô vỡ vụn dưới mũi giày, ánh mắt Nhi né tránh cô. Bởi, Nhi sợ nhìn vào đôi mắt cô, càng nhìn càng thấy xa cách.

Nhi tự hỏi. Chúng ta có phải bạn thân không?

...

Tại phòng khách ở nhà, cô một mình lẻ loi giữa không gian vắng lặng như tờ. Bố cô hay đi công tác xa, anh trai cô thì đi làm tất bật cả ngày tối muộn mới về. Còn mẹ cô, khỏi nói, rảnh cái dắt em xe ga đi, điểm đến luôn là nhà Minh. Thật hết cách. Cô chẳng còn gì để nói.

Cô cầm điều khiển trong tay, không hứng thú bật sáng cái màn hình đen xì, to bản phía bức tường trước mặt. Đơn giản, tâm trí cô hiện đang trôi dạt tận đẩu tận đâu. Hay cụ thể hơn, đang đọng trên mảng hồi tưởng cuộc trò chuyện giữa cô và Khang.

Cảm xúc khi đó của cô ra sao, cố mường tượng ra nhưng vẫn chỉ là hình ảnh của anh.

Cái cách anh dứt khoát gạt vòng tay của cô. Cách anh nhìn cô lạnh lẽo. Cách anh bỏ đi một mạch không chút ngoảnh mặt.

Nó làm lòng cô tê buốt, tưởng chừng nhiêu đó thôi cũng đủ giá rét hơn miền Bắc cực xa xôi, bao phủ cô một lớp băng dày đặc và khiến cô chết cóng.

Cô bó gối trên chiếc ghế sô pha, tuy cái lạnh bên ngoài đã được che chắn bởi căn nhà với những bức tường vững chắc, cô vẫn không nén khỏi rùng mình. Đâu đó, gió vẫn kiên trì, tỉ mẩn tìm từng kẽ hở luồn lách vào trong, quấn lấy thân hình cô.

Bất chợt điện thoại nhấp nháy, hiển thị dãy số lạ, tần ngần lúc lâu, cô mới nhấc máy.

- A lo?

- ...

Phía bên kia vọng lại tiếng thở nặng nhọc, có chút gấp gáp.
Hình ảnh của một người thoáng vụt qua tâm trí, cô nặn ra từng chữ.

- Minh... phải Minh không?

Tút tút...

Cuộc gọi bị ngắt. Cô bần thần trước điện thoại hồi lâu. Ra sức hất văng mấy suy nghĩ cực đoan trong đầu.
Vì lẽ gì cô chợt nghĩ đến Minh? Và vì lẽ gì cô nghĩ đó là Minh?

Sự bất an liên tục dày vò, cô một mình vật lộn với chính cảm xúc của mình. Sau ngày tiếp xúc cơ thể bất - đắc - dĩ, thi thoảng Minh cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong suy nghĩ.

Đã bao lần cô tự nhủ. Mình điên rồi.
Và ra sức đập đầu vào những vật dụng mềm mềm, giả như gối. Tất nhiên cô muốn tỉnh táo, nhưng đập vào mấy thứ cứng rắn, thì toi mạng tính sao.
Hồ đồ cũng tùy lúc mà.

Rốt cục, trái tim cuối cùng là kẻ chiến thắng. Cô không suy nghĩ nhiều, khóa cửa và tức tốc phi như bay sang nhà Minh.

...

- Anh Tuấn?

Thử hỏi, có đứa nào cứ ngỡ anh trai mình vẫn đang ở chỗ làm, tối muộn mới về, đùng cái thấy xuất hiện ở nhà người quen, hỏi sao không giật mình chết sững cho được?

- Hôm nay không ai gọi mà tự vác xác sang cơ à?

Cô không mấy để tâm sự giễu cợt của anh trai, tập trung kiễng chân, ngó vào trong nhà. Khổ nỗi anh trai cao lớn sừng sững như núi, ngoài vai của anh, cô chẳng thấy gì khác.

- Minh có đây không anh? - Cô từ bỏ, khoanh tay chờ đợi Tuấn.

- Đừng nói mày... biết nó say ngất ngưởng nên mò đến nha?

Tuấn vừa dứt lời, cô gạt mạnh anh sang một bên, bỏ qua màn chào hỏi phải phép đáng lẽ nên làm đối với sự có mặt của bậc phụ huynh ở phòng khách, cứ thế nhắm đích phòng Minh.

Ánh sáng từ bóng đèn bên ngoài đổ vào phòng Minh, kéo một đường dài, chạy dọc qua cả chiếc giường to lớn và đậu lại trên tấm rèm cửa sổ. Cô khẽ đẩy cánh cửa khép hờ bước vào.

Nhưng rồi trán vội nhăn nhúm, cô bịt mũi, ra sức xua đuổi không khí bí bách của mùi rượu nồng nặc đem đến.

Đồ đạc xung quanh vẫn gọn gàng, chỉ duy nhất chiếc giường bị nhàu nát bởi cơ thể của một người đang nằm ngủ, dáng cong lại như một con tôm mới vừa hấp, đỏ rực và nóng hổi.

- Minh... - Cô chầm chậm tiến gần, lay nhẹ.

- Ưm... - Khẽ cựa quậy, đôi mắt Minh nặng nề hé. - Tuyết? Sao lại ở đây?

Ra vậy. Cô lầm tưởng rồi. Căn bản số điện thoại ban nãy gọi cho cô, hóa chẳng phải là Minh. Là cô tự suy tự diễn quá nhiều thôi.

Vô cùng ấu trĩ. Hà cớ cô đi nghĩ tới một người mà người đó không có ý gặp cô?

Và, có phải cảm xúc của cô đang lầm đường lạc lối? Mới trước lúc số lạ kia gọi đến, cô vẫn còn đang nghĩ về Khang, vậy mà sau đó đã vội vã nhớ về người không nên nhớ.

Mình còn yêu Khang không?
P.s: Mình đang tìm người beta, bạn nào rảnh và nhiệt tình thì inbox mình nhé :).
 
Bên trên