TIỂU THỦY NGƯ
Ngoài bể có đôi vợ chồng nhà cá, mỗi năm đẻ cả trăm ngàn trứng mà toàn trứng không phôi, không nở được con cá con nào. Cá vợ buồn rầu thành bệnh, ốm mãi không khỏi, cá chồng bèn đi hỏi tứ phương tìm cách chữa. Có người mách đến tìm ông Mực pháp sư, cá chồng nghe lời bơi đến gặp hỏi cách. Mực pháp sư bảo:
- Vợ ngươi vì trứng đẻ ra hỏng cả nên mắc bệnh trong đầu. Ngươi có gì quý giá trên cơ thể để lại thì ta chữa cho.
Cá chồng bèn tự róc một bên vảy đem dâng. Mực pháp sư nhận lấy rồi lôi ra một loạt các loại củ quả rau đậu để trước mặt bàn, tiếp đến rắc một ít thuốc vàng hòa vào nước đổ lên. Mực nói chọn lấy một thứ bất kỳ rồi mang về đưa cho vợ ăn là khỏi bệnh. Cá chồng sợ vợ còn ốm không ăn được nhiều bèn chọn ba cái hạt đậu bắp đưa về cho vợ. Vợ ăn xong trong người sảng khoái, bụng lại thấy nhồn nhột, lát sau đẻ ra được chỉ một quả trứng. Hai vợ chồng mừng lắm, ấp trong mấy ngày nở ra con cá to bằng đúng ba cái hạt đậu bắp chụm lại. Hai vợ chống nuôi mấy năm mà không thấy lớn hơn được chút nào, bèn đặt tên cho nó là Cá Nhỏ, ở ngoài nhiều loài dị nghị cho là khác thường nhưng hai vợ chồng vẫn yêu thương Cá Nhỏ, chiều chuộng chăm sóc nó hết mực.
Cá Nhỏ có tính ham chơi, đến một hôm lỡ bơi đi xa quá, lúc quay đuôi định về thì trời đã xẩm tối. Cá Nhỏ tìm chỗ dưới tảng đá ngủ tạm, định chờ đến sáng về nhà sẽ xin lỗi cha mẹ. Hôm sau lúc bình minh lên, Cá Nhỏ bơi về thì thấy vùng biển vắng lặng, không thấy bóng dáng của một con cá, con tôm nào. Cá Nhỏ hoảng sợ đi tìm cha mẹ nhưng tìm mãi vẫn không thấy. Tưởng mọi người bỏ đi nơi khác quên mất mình, Cá Nhỏ chực òa khóc. Bỗng thấy dưới lớp cát có cái gì đó ngọ nguậy kêu cứu, Cá Nhỏ bơi xuống thì là có chú Cua kẹt càng vào mấy cây rong biển. Cá vội vào gỡ, một lát sau Cua thoát ra ngoài, hoảng hốt nói:
- Cá nhỏ à, đừng bơi về nữa, không cẩn thận là chết đấy.
Cá Nhỏ hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Cua nói:
- Nửa đêm hôm qua có con quái vật mình đen, mặt với chân đeo thép, to bằng con cá voi đến khu này thải ra một luồng khí độc, ai hít phải luồng khí ấy đều lăn ra bất tỉnh. Con quái ấy thu hết vào mồm thành ra bao nhiêu cá, mực, tôm,... đều bị nó ăn thịt cả. Ta may mắn trốn dưới cát nên con quái ấy không nhìn ra, đến lúc lên thì bị cuốn vào mấy cọng rong, ngươi đã cứu ta thì ta bảo ngươi cùng đi về phương tây, chỗ ấy xa lắm chắc con quái không tìm ra được.
Cá Nhỏ buồn rầu nói:
- Không phải ta không sợ nhưng còn phải tìm cha mẹ rồi mới dám đi cùng ngươi.
Cua nói:
- Đừng tìm vô ích, chính ta trông thấy hai ông bà trúng độc bị con quái ăn thịt rồi. E giờ đến cái xương cũng chẳng còn.
Cá Nhỏ nghe xong khóc ngất đi, hồi lâu mới tỉnh. Cua lại rủ đi đến phương tây.
Cá Nhỏ gạt nước mắt nói:
- Công cha róc vảy, ơn mẹ nuôi nấng còn chưa đền đáp được mà giờ gặp phải kiếp nạn này. Ta quyết ở lại tìm cách tiêu diệt con quái vật ấy mới thỏa lòng.
Cua nói:
- Ở lại tất chết thì ở lại làm gì.
Cá Nhỏ nói:
- Ta đã quyết rồi!
Cua thở dài nói:
- Đó là chí của ngươi, ta không thể ngăn được. Nhưng biển cả mênh mông biết tìm con quái đó ở đâu? Tìm được rồi thì biết lấy gì mà giết nó? Ta biết có ông Mực pháp sư ở biển phía Đông biết nhiều phép thuật có thể giúp được ngươi, trước cha ngươi cũng từng tìm ông ấy. Ta từ nay đi trốn, không gặp lại ngươi nữa.
Cá Nhỏ cảm tạ rồi chia tay Cua bơi về phía Đông. Qua hai ngày đến được một cái hang động, treo hai bên thành toàn những vật trên trời dưới biển như bờm sư tử, đuôi hổ, lông công, mắt cá mập... Đến một bộ vảy, Cá Nhỏ nhận ra ngay là vảy cha mình róc khi trước, biết đã đến nhà pháp sư Mực liền bơi vào trong diện kiến. Mực hỏi đến làm gì, Cá Nhỏ khóc lóc kể hết sự tình, Mực thương hại nói:
- Con quái ấy là thứ yêu nghiệt của đất trời, ăn thịt các loài khác mà lại đi ra thép nên loài người rất ưng, thường giấu nuôi trộm. Ngươi chỉ bé bằng ba hạt bắp thì làm gì được? Thôi, cố mà bơi đi cho thật xa, sống nốt quãng đời còn lại thì cha mẹ ngươi dưới suối vàng cũng mãn nguyện.
Cá Nhỏ dập đầu nói:
- Không phải tôi không biết lượng sức nhưng thù giết cha giết mẹ không thể không báo. Mong ngài Mực bỏ chút công sức giúp đỡ thì không dám quên ơn.
Mực nói:
- Muốn ta giúp thì để lại đây một phần thân thể của ngươi mới được
Cá Nhỏ hỏi:
- Ngài định lấy phần nào?
Mực nói:
- Ta thấy đuôi ngươi uyển chuyển, đưa cho ta phần đuôi
Cá Nhỏ hoảng sợ nói:
- Không có đuôi thì tôi không bơi được, biết đi đâu tìm quái vật? Xin ngài chọn phần khác.
Mực nhìn một lúc rồi nói:
- Vậy cho ta một bên vây trái của ngươi.
Cá Nhỏ đồng ý, cố chịu đau chặt vây trái đưa cho Mực. Mực thu lấy rồi cầm lọ nước nhỏ màu đỏ đưa cho Cá Nhỏ uống, Mực nói:
- Thứ thuốc này giúp ngươi biến thành con người trong một tháng, sau thời gian đó lập tức trở lại như cũ. Nhưng chỉ có tác dụng trên bờ. Ngươi tìm cách lên bờ thì sẽ thành người, lấy cái lợi thế ấy mà truy rõ tung tích con quái, còn việc giết nó thế nào thì ngươi phải tự tìm lấy. Ta không giúp được.
Cá Nhỏ cúi chào rồi đi, do mất một bên vây nên bơi rất khó khăn, mãi mà vẫn chưa đến được bờ. Bỗng thấy có cái lưới quăng xuống, Cá Nhỏ tránh không kịp bị mắc vào trong lưới.
Lưới ấy nguyên của một anh ngư dân tên là Vãng, gia đình có nghề chài lâu đời, hồi nhỏ lúc cha còn sống cũng được cho ăn học tử tế, sau cha mất vì gặp bão ngoài biển, gia đình chỉ còn có mẹ già nên Vãng bỏ học đi bắt cá, hai mẹ con cứ thế sống dựa vào chỗ cá Vãng kiếm được. Mấy hôm nay không hiểu cá biến đi đâu hết, Vãng không bắt được con nào. Trời sắp tối, Vãng đặt lưới lần cuối kéo lên không thấy gì, đang chán nản thì nhìn thấy trong lưới có con Cá Nhỏ. Vãng bỏ nó vào thùng nước mang về, định giết thịt nấu cháo cho mẹ ăn. Đang mài dao thì cái thùng nước lóe sáng, một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, mảnh mai bước ra. Vãng thấy cô gái trần truồng lại thiếu đi mất một bên tay trái, tưởng yêu quái toan xông vào chém thì thiếu nữ quỳ mọp xuống đất khóc nói:
- Thiếp quả là con cá công tử bắt được nhưng không phải yêu nghiệt gì, cha mẹ bị quái vật giết nên mới tìm lên bờ điều tra nguyên nhân. Mong công tử rủ lòng thương mà tha cho, thiếp nguyện mang ơn công tử suốt đời.
Vãng thấy điệu bộ chân thật, bèn lấy quần áo của mẹ cho mặc, rồi hỏi nguyên do sự tình. Thiếu nữ kể hết lại một lượt, vừa kể vừa khóc. Vãng mới tin là thực đưa vào ra mắt mẹ. Lão mẫu nghe chuyện rồi hỏi:
- Con gái đừng buồn, ta với con trai sẽ tìm lại công đạo cho con. Con gái tên gọi là gì?
Cá Nhỏ nói:
- Bình sinh cha mẹ vẫn gọi là Cá Nhỏ, không có tên gì khác.
Lão mẫu nói:
- Cá Nhỏ không phải tên người, ta thấy con nhỏ nhắn lại đến từ biển, từ giờ ta gọi con là Tiểu Thủy.
Cá Nhỏ vâng lời nói:
- Xin được nghe lời lão mẫu.
Lão mẫu gọi Vãng đến gần nói:
- Lâu nay thấy cá biến đi hết ta đã nghi là do yêu nghiệt, nay thêm lời của Tiểu Thủy thì lại càng đúng lắm. Ngoài khơi cách bốn dặm về phía đông có vệt nước đen. Con mang thuyền đưa Tiểu Thủy ra đó có khi lại tìm được manh mối gì chăng?
Vãng theo lời, đưa Tiểu Thủy ra biển, đi được một lúc thấy biển chỗ đó đen ngòm, toát ra mùi hôi thối nồng nặc. Xung quanh vẫn còn nổi xác mấy con cá chết trắng bụng. Tiểu Thủy nhìn thấu được bên trong đó có dòng chảy, bảo Vãng chèo ngược lại đi đến một cái nhà lớn ở bên cạnh bờ biển. Tiểu Thủy hỏi:
- Vết nước đó xuất phát từ đây. Công tử có biết chỗ này là đâu không?
Vãng nhìn xem thì ra là lò rèn của Sa lão, chuyên rèn sắt thép bán đi chỗ khác. Lão tuyển nhiều nhân công trong làng chài, đối xử với họ chẳng ra gì nhưng vì miếng cơm manh áo nên họ vẫn ở lại. Vãng nói:
- Đó là một cái lò rèn, có vài ống xả thải ra biển, có phải vì thế mà cá vùng biển này chết không?
Tiểu Thủy nói:
- Không phải thế, đấy chỉ là phần công khai cho người khác xem, nước thải ra không đủ độc, hẳn là bên trong có che giấu nội tình.
Tiểu Thủy lại nhìn kỹ thì thấy dưới dòng nước có một cái lồng. Con quái mình mẩy đen thui nằm nghỉ trong đó, xung quang vương vãi xương các loài cá. Tiểu Thủy ứa nước mắt than: "Cha mẹ chắc cũng nằm trong này". Đang ngẫm nghĩ cách đối phó thì thấy thuyền ở trong lò rèn đi ra. Vãng biết bị phát hiện vội chèo thuyền đưa Tiểu Thủy về. Hai người vào nói chuyện với lão mẫu, lão mẫu nói:
- Thế thì hai con phải đi báo quan tìm cách mà tiêu diệt con quái ấy.
Vãng đưa Tiểu Thủy đến nha môn, quan nghe lúc đầu không tin, sau Vãng ra sức thuyết phục lại thêm Tiểu Thủy khóc lóc van xin, quan bèn cùng vài lính lệ đến khảo sát. Lão Sa chủ nghe quan quân đến thì sợ lắm, chuẩn bị mấy cân vàng đút cho quan huyện. Quan đến thấy cái lồng nói:
- Sao nhà dựng cái này mà không khai báo?
Lão Sa khẽ đưa vào tay quan huyện hai cân vàng rồi nói:
- Chỉ là cái lồng nuôi tôm, không gây hại gì.
Quan nhìn xuống thấy con quái vật đen thù lù lại hỏi:
- Tôm gì hình dáng lạ thế kia?
Lão Sa đút tiếp vào tay quan năm cân nữa nói:
- Cho ăn nhiều nên thành ra hơi to.
Quan nói:
- Cá quanh đây chết nhiều, có người bảo ngươi làm, ta đang định dẫn ngươi về nha môn đối chất với hắn.
Lão Sa dốc hết vàng ra đưa quan rồi nói:
- Cá chết là chuyện của cá, không liên quan đến tiểu nhân.
Quan cười nói:
- Quả là như thế! Nhưng từ giờ ngươi nên cẩn thận. Đừng để người khác nói ra nói vào.
Quan kiểm tra xong thì bỏ về, tuyên cá chết không có liên quan đến lò rèn. Tiểu Thủy không chịu, xin được tự thân đến, quan huyện không cho, Tiểu Thủy cố nài, quan nổi giận sai mang ra đánh hai mươi trượng. Vãng phát hoảng xin nhận tội thay, bị đánh nát cả da mông, người dân thương tình khiêng về tận nhà. Tiểu Thủy hỏi Vãng:
- Sao công tử lại chịu thiệt thân thể vì thiếp ?
Vãng cười nói:
- Thấy nàng ủy mị lại tàn tật, ta không nỡ để nàng bị đòn.
Tiểu Thủy cảm động, đưa vào trong nhà chăm sóc. Lão mẫu thấy con bị đánh, thở dài mà nói:
- Quan huyện u mê bênh cái ác, chắc phải lên kinh thành một chuyến tâu lên hoàng thượng mới được.
Vãng khen phải, rồi không chờ vết thương lành liền khăn gói ra đi. Lão chủ họ Sa biết được, đang đêm đến nhà Vãng đưa cho mười cân vàng nói:
- Ngươi là kẻ nghèo hèn, không biết trời cao đất dày, ta vì cái lợi cho dân chài mới làm thế. Nay đưa ngươi ít vàng cho lão mẫu ngươi dưỡng già, ngươi nên biết điều ở lại làng chài, bỏ cái con cá yêu đó đi thì mới được vẹn toàn.
Vãng nổi giận:
- Ta dẫu nghèo nhưng vẫn có cái ý riêng của ta, Tiểu Thủy cô đơn không ai nương tựa mới nhờ đến ta. Ta không phụ nàng được.
Lão thợ rèn cũng nổi giận mà nói:
- Vậy ngươi quyết chọn con cá đó mà quên đi cửa hàng sắt thép đang nuôi sống cái làng chài này?
Vãng nói :
- Sắt thép bán ra chỉ được một chốc, tôm cá mất đi là cái hại muôn đời. Lúc đói có lấy sắt thép ra mà ăn được không? Ta nhất định vì tôm cá tố cáo tội ác của ngươi.
Lão Sa biết không nói được, ra về lấy thêm tiền sai ngươi bí mật đút lót tả hữu của vua, gây cản trở không cho Vãng với Tiểu Thủy gặp vua. Tên quan huyện cũng sai người đi theo, dặn nhằm lúc tối trời sơ hở thì giết đi. May sao trong đám sát thủ có người vốn là dân chài cùng làng, ghét hành động của quan huyện cấu kết với tên thợ rèn nên để lộ ra cho Vãng biết. Vãng bèn đi đường vòng, lại đi cẩn thận, dân ở đấy cũng cho nhiều người đi cùng bảo vệ nên sát thủ không làm gì được.
Hai người lên kinh thành hơn mười ngày mà không được vào gặp vua, hễ cứ đến gần cung cấm là y như rằng có một toán lính ngăn lại, không cho đi nữa. Được hôm tết Thanh Minh, vua đi lễ chùa Trấn Quốc. Tiểu Thủy với Vãng biết được, đến quỳ trước cổng chùa từ sáng sớm, lúc vua tới thấy vậy bèn gọi lên hỏi chuyện. Hai ngươi kể từ đầu tới cuối, vua bán tín bán nghi, hai bên quan được ăn đút nói với vua:
- Hai kẻ loạn ngôn nói điều xằng bậy, có đời nào cá hóa ra người? Xin bệ hạ đừng tin.
Tiểu Thủy nói:
- Tiểu nữ được thành người trong một tháng, tính ra còn bảy ngày. Bảy ngày sau nếu tiểu nữ lại biến thành con cá thì câu chuyện của tiểu nữ là thực, mong bệ hạ anh minh lấy lại công bằng cho tiểu nữ.
Vua đồng ý, đưa cả hai người về cung. Tiểu Thủy sợ người khác vu cáo làm trò ma thuật nên cứ quỳ trước điện cho vua chứng kiến tận mắt, lại không ăn uống gì. Vua lúc đầu khuyên nhủ nhưng rồi sau cũng để mặc, chỉ có mình Vãng ở bên ngày đêm túc trực, chỗ Tiểu Thủy mất cánh tay trái đôi khi lại sưng lên, rỉ cả ra máu. Vãng đều lấy nước thuốc lau rửa, rất là ân cần. Tiểu Thủy thấy thế khóc:
- Công tử quá quan tâm tiểu nữ, những lời hôm nọ nói với tên thợ rèn thiếp đều nghe được, ơn này biết bao giờ mới báo được?
Vãng nói:
- Chỉ mong nàng thỏa chí, ta nào cần báo đáp? Sớm tối được hầu hạ dung nhan là ta mãn nguyện rồi.
Vãng cầm lấy tay Tiểu Thủy, ánh nhìn âu yếm, Tiểu Thủy cũng đáp lại:
- Mấy ngày nữa tiểu nữ hóa lại thành con cá, không biết sống chết thế nào. Nếu còn sống mà công tử không chê khác loài thì nguyện hết lòng vì công tử phục vụ, còn chẳng may chết đi xin được hẹn kiếp sau.
Vãng hốt hoảng nói:
- Nàng đừng nói gở như vậy, ta đã chuẩn bị sẵn ít nước, nàng hóa thành cá cho hoàng thượng xem rồi lại thả vào nước ngay, không để nàng phải bị tổn hại.
Tiểu Thủy cảm tạ. Đến ngày thứ bảy, vua ra xem vẫn chưa thấy có chuyển biến gì, cho đúng là dối lừa, sai quân sĩ đuổi đi. Vãng cố sức giữ Tiểu Thủy lại, quân lính bắt trói cả Vãng. Đúng lúc đó người Tiểu Thủy co giật, rùng mình biến mất. Quân lính tìm trong đống quần áo còn rớt lại thấy đúng có con cá nhỏ bằng ba cái hạt đậu bắp. Vua cả sợ, tin là thực, liền sai quan hành pháp dẫn theo binh lính về huyện nha điều tra. Vãng vội mang Cá Nhỏ cho vào lọ nước, nhưng tay chân bị trói không làm ngay được, lúc thả vào rồi thì thấy bất động chẳng có biểu hiện gì, sờ thấy lạnh ngắt không còn sự sống, biết là chết rồi, Vãng khóc mãi không thôi. Vua lấy lời úy dụ:
- Đây là cái lỗi của ta, ngươi trung kiên một lòng ta sẽ phong quan tước cho ngươi.
Vãng từ chối, chỉ xin được về quê mang xác Cá Nhỏ đem chôn để thờ phụng. Vua đồng ý, thưởng vàng lụa rồi cho về.
Quan hành pháp đến huyện truy xét, phát hiện quả đúng tên quan huyện với lão thợ rèn họ Sa thông đồng với nhau, bèn bắt cả hai giam vào trong địa lao. Khám xét nhà lão thợ rèn thấy có cái lồng nhưng không thấy con quái đâu hết, tìm hiểu thì được biết lão thả ra vào đêm hôm trước cho đi phun độc bắt cá, giờ chưa trở về. Quan hành pháp mời ba mươi vị đạo sĩ, chuẩn bị bùa yểm để trấn áp. Con quái vừa về đến liền ra tay, binh lính cùng mấy tên đạo sĩ đánh nhau với con quái hơn hai ngày mà không thấy nó hề hần gì, lấy làm quái lạ. Mẹ Vãng đi qua nói với quan:
- Nó là thứ quái vật mà lại sợ tên thợ rèn, hẳn hắn có biết điểm yếu của nó. Xin ngài cứ hỏi tên thợ rèn sẽ rõ.
Quan liền lôi tên thợ rèn ra tra tấn, hắn chịu đau không nổi bèn khai trong phòng ngủ có chứa quả tim của con quái. Lính đến khám xét, thấy bức tường có chỗ lõm sâu một đoạn, mở ra xem có quả tim còn đang đập. Mấy vị đạo sĩ bèn dán bùa lên rồi lấy kiếm đâm. Con quái hú lên mấy tiếng rồi chết, thân thể tan ra thành làn nước đen nổi lềnh bềnh trên biển. Quan hành pháp tiêu diệt con quái xong dẫn hai tên tù về cho vua trị tội. Vua sai mang ra cửa Đông chém đầu, những kẻ ăn đút trong triều đình kẻ bị phạt tù kẻ bị cắt chức. Ai nghe được cũng hả dạ.
Vãng về đến làng, lấy vàng lụa vua ban chia hết cho ngư dân bị ảnh hưởng bởi nạn cá chết, bản thân thì tự tay tạc lấy chiếc hộp, để xác Cá Nhỏ vào coi như cái áo quan, đem chôn ở vườn sau nhà. Lám tấm bia ghi: “Ái thê Tiểu Thủy chi mộ”, Vãng suốt ngày tưởng nhớ thành ra buồn bã không vui. Lão mẫu cố khuyên giải mà cũng không ăn thua. Vãng thấy nhà hết gạo, bèn dong thuyền ra khơi đánh cá như trước mà mấy lần quăng lưới vẫn không bắt được cá, lặn xuống biển thì thấy vùng biển trống không, hỏi mấy ngư dân khác thì họ đều nói tuy con quái bị tiêu diệt nhưng chưa thấy cá về, không hiểu lý do nên chẳng biết phải làm gì. Biết không đánh bắt được, Vãng đành chèo thuyền về.
Hôm ấy, Vãng ngủ trong phòng, nửa đêm thấy có hai người bước vào, một người đầu trâu, một người mặt ngựa, họ cung kính chào Vãng rồi nói:
- Minh Vương có lời mời, xin công tử đi theo chúng tôi.
Vãng hoảng sợ nói:
- Xin hai vị quan sai về nói với Minh Vương Vãng này còn mẹ già, xin thư thả cho mấy năm chờ mẹ già trăm tuổi rồi sẽ xuống hầu.
Đầu trâu mặt ngựa cười nói:
- Công tử không phải sợ, Minh Vương mở phiên xử thiếu mất nhân chứng nên sai chúng tôi đến mời công tử, không bắt công tử phải chết.
Vãng theo lời, đứng dậy sửa soạn mũ áo rồi đi theo. Một lúc sau đến điện U Minh, Vãng thấy dưới điện có bốn người đang quỳ, một ông to béo, râu mọc xung quanh miệng nhìn như mấy cái râu mực. Một tên là lão chủ lò rèn họ Sa, kế đến tên quan huyện rồi cuối cùng chính là Tiểu Thủy. Vãng vui mừng chạy đến hỏi chuyện nhưng chỉ thấy Tiểu Thủy cúi gằm, không nói một câu nào. Vãng nắm lấy tay còn lại của Tiểu Thủy nói:
- Mới xa cách chưa lâu mà sao đã nỡ quên nhau.
Nghĩ buồn ứa nước mắt khóc rơi lã chã xuống tay Tiểu Thủy. Tiểu Thủy vội ngoảnh mặt lên nói:
- Công tử đừng trách! Thiếp là kẻ có tội chờ Minh Vương xử, không tiện nói chuyện, công tử buông tay thiếp ra, khi nào xong việc sẽ hầu chuyện công tử.
Vãng không nghe, cứ nắm lấy bàn tay, Tiểu Thủy rút ra không được. Một lúc sau có tiếng kèn, trống vang lên, quan thư lại đứng dậy nói:
- Nhân chứng đã đến! Mời đại vương ra chủ trì phiên xử.
Minh Vương bước ra, cao lớn dị thường lại đen như than, nhìn qua một lượt rồi ngồi xuống bàn ấn. Minh Vương nhìn vào ông to béo hỏi:
- Kẻ đang quỳ kia là ai?
Quan thư lại nói:
- Bẩm đại vương, hắn nguyên là một tên pháp sư, luyện phép tiên không đúng cách hóa thành con mực. Bực tức nên dùng phép thuật thu thập lấy bộ phận cơ thể các loài, tội nghiệp nặng nề mong đại vương phán xét.
Minh vương nói:
- Ngươi tuy có sở thích quái dị, gây hại cho người khác nhưng suy cho cùng cũng chỉ vì giúp họ. Nay ta tuyên ngươi phải trả lại các bộ phận cho họ, trả được thì ta lại cho về biển làm mực, kiếp sau đầu thai con nhà học đạo. U mê không chịu trả thì ta phạt đọa đày mười kiếp không được siêu thoát.
Ông béo vội lạy tạ ba lần nói:
- Con xin trả! Con xin trả ạ!
Nói rồi ông lầm nhẩm mấy câu thần chú, bỗng chốc bên tay trái của Tiểu Thủy nổi đỏ lên rồi mọc lại ra cánh tay như cũ. Bọn lính liền đến áp giải ông béo ra khỏi điện. Kế đến Minh Vương hỏi:
- Còn kẻ kia là ai?
Quan thư lại nói:
- Hắn là tên thợ rèn họ Sa, vốn người từ phương bắc đến, kết giao với yêu ma đem về được con quái vật ăn thịt cá ỉa ra thép. Hắn lấy thép đó bán lấy tiền tiêu xài, ngư dân hết cá không đánh bắt được làm cho có người chết vì đói. Con quái đó tính đến trước khi bị tiêu diệt đã giết hàng vạn động vật dưới biển. Tội nghiệp nặng không để đâu cho hết mong đại vương xem xét.
Minh Vương tức giận nói:
- Ngươi cũng là người, ngư dân cũng là người, sao ngươi chỉ nghĩ bản thân mà không nghĩ đến người khác. Tội ngươi không thể tha được, phạt đày xuống chín tầng địa ngục.
Hai tên lính liền gô lấy lão thợ rèn ra khỏi điện, tiếng khóc lóc van xin vang mãi không dứt. Lúc này tên quan huyện mặt cắt không còn giọt máu lạy lục xin tha. Minh Vương hỏi:
- Tên này thì thế nào?
Quan thư lại trả lời :
- Hắn vốn là quan trên dương thế, ăn hối lộ của tên thợ rèn bao che cho hắn, lừa bịp dân lành. Đến lúc bị phát giác còn toan ám hại kẻ khác. Tội chồng thêm tội, mong đại vương phán xét.
Minh Vương đập tay xuống mặt bàn nói:
- Ngươi nguyên là quan phụ mẫu của dân, dân chúng bám lấy ngươi mà sống, ngươi cũng bám lấy dân mà sống thế mà khinh bạc họ, lấy vải thưa che mắt họ, tội ngươi phải bị đày xuống mười tám tầng địa ngục làm gương cho kẻ khác.
Bọn lính tóm lấy nách quan huyện lôi tuột ra khỏi điện. Giờ chỉ còn mình Tiểu Thủy đang quỳ, với Vãng ngồi nắm tay bên cạnh. Minh Vương hỏi:
- Còn hai người này thì có chuyện gì?
Quan thư lại nói:
- Thiếu nữ đang quỳ kia nguyên là cá tiên ngoài biển, đáng lẽ hưởng thọ năm trăm năm nhưng vì có hiếu với cha mẹ, tự chặt một bên vây lên bờ tìm quái vật trả thù. Vị công tử kia cũng là người lương thiện, với thiếu nữ này có chút duyên, gặp phải kiếp nạn nên âm dương cách biệt. Mời đại vương định đoạt.
Minh vương nói:
- Cả hai đều là người có nghĩa, không có tội gì cả.
Lại sai tra trong sổ sinh tử thì thấy Vãng thọ được hai mươi bảy tuổi. Minh vương nói:
- Ngươi phận mỏng, đãng lẽ chỉ thọ được vài năm nữa. Ta thương ngươi thật thà, kiên định lại có công trừ được yêu nghiệt, nay sửa số hai thành số chín, cho ngươi thọ đến chín mươi bảy tuổi tận hưởng cuộc đời.
Vãng cúi đầu lạy tạ rồi nói:
- Hạ dân không dám sống lâu, chỉ mong đại vương cho Tiểu Thủy sống lại vui vầy cuộc sống thường ngày là được rồi ạ.
Minh Vương nhìn sang cô gái hỏi :
- Cô có đồng ý nhận lời công tử này không?
Tiểu Thủy nói:
- Thiếp đã có hẹn ước với công tử, thù cha mẹ đã báo xong, nay chỉ còn nghĩa tình với công tử là chưa báo được.
Minh vương cười nói:
- Thế thì ta tác thành cho hai người.
Nói xong nhổ ra một viên đan dược màu trắng, sai người đưa cho Vãng nói:
- Ngươi về lấy nước biển hòa với viên thuốc này rồi đem ngâm xác con cá một ngày một đêm sẽ sống lại hóa thành người như trước.
Vãng lạy tạ nhận thuốc nhân tiện hỏi thêm:
- Bẩm đại vương! Quê thần đã diệt trừ được yêu nghiệt mà mãi vẫn chưa thấy cá về là cớ làm sao?
Minh vương nói:
- Đó là do khí uế của nó vẫn còn đọng lại dưới biển làm cho cá không sống được. Ngươi về dùng nước thuốc xong thì đem đổ ra biển, tẩy được khí uế đó thì tất cá lại về.
Minh Vương thấy không còn việc gì nữa thì tuyên kết thúc phiên xử, đứng dậy đi vào trong. Bọn đầu trâu mặt ngựa đỡ hai người dậy rồi mời ra phía ngoài. Tiểu Thủy thấy Vãng vẫn cầm tay mình, xấu hổ nói:
- Thiếp chỉ là cái hồn ma, không đi theo công tử ngay được, công tử đi trước làm theo lời Minh Vương dặn, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.
Vãng cười nói:
- Ta chưa biết phép của Minh Vương là được hay hỏng, nay nàng ở ngay đây mà để lỡ mất thì chẳng phải là ngu lắm sao?
Vãng cứ thế dắt Tiểu Thủy đi, ra đến cửa điện chân vướng vào cái bậc, ngã lăn quay xuống đất, tay Tiểu Thủy tuột mất, hóa ra là một giấc mộng. Vãng tỉnh dậy thấy một bên tay vẫn còn nắm chặt, một bên thì cầm viên thuốc màu trắng. Biết vừa rồi là chuyện thực, liền ra khơi lấy độ hai thùng nước biển, đổ vào một cái bồn rồi hòa viên đan dược vào. Kế ra mộ Cá Nhỏ, đào lên thì thấy vẫn còn tươi nguyên như lúc còn sống, lại đủ cả vây trái vây phải. Vãng ngâm Cá Nhỏ vào bồn nước ấy một ngày một đêm thì quả nhiên Cá Nhỏ sống lại, biến thành Tiểu Thủy bước ra khỏi bồn. Vãng thấy thế mừng lắm, nhảy vào ôm mãi không buông. Tiểu Thủy ngượng đỏ mặt nói:
- Công tử rõ buồn cười, cữ nghĩ là người cũng biết giữ phép mà hóa ra cũng chỉ là phường vô lại, công tử cứ ôm mãi thế không sợ phạm vào lễ sao? Công tử thả ra để thiếp vào chào lão mẫu trước đã.
Vãng cười nói:
- Ta sợ nàng lại như dưới điện U Minh, nắm không chắc thành ra lỡ mất, bỏ ta mà đi thì thật phí hoài công sức. Nàng cho ta ôm thêm một chút nữa cho đỡ nỗi nhớ mong những ngày tháng ly biệt. Chúng ta đã thân nhau lắm rồi, còn chi mà phải ngại?
Tiểu Thủy nói:
- Không có người mai mối, gặp nhau còn chưa quá ba tháng, sao lại nói là đã thành thân?
Vãng nói:
- Nàng là cá, ta là dân chài, bao đời nay hai bên vẫn sống nương tựa lẫn nhau, không gọi là thân thì gọi là gì?
Tiểu Thủy không nói gì nữa, nhẹ nhàng mỉm cười, Vãng thấy lần đầu thiếu nữ nở nụ cười thì vui lắm, hôn vào má, quấn quýt cho đến tận hôm sau mới đưa vào gặp mẹ. Tiểu Thủy lạy chào rồi nói:
- Con được công tử cưu mang bao lâu nay, cái ơn ấy to lắm nên đã xin được hầu hạ, nâng khăn sửa túi, cùng công tử báo hiếu lão mẫu.
Mẹ Vãng thấy Tiểu Thủy sống lại, mừng lắm đỡ dậy nói:
- Thật là phúc cho nhà ta quá! Từ nay thân ta có người nhờ cậy rồi.
Mấy hôm sau Vãng và Tiểu Thủy kết duyên, rất là vui vẻ. Vãng nhớ lời Minh vương lấy cái nước ngâm thuốc rải ra biển, bao nhiêu độc tố của con quái đều tan biến hết, cá tôm thấy nước sạch lại ùa nhau kéo về. Bà con ngư dân đưa thuyền ra đánh bắt được mùa to. Tiểu Thủy sau khi lấy Vãng thì bày nhiều chuyện buôn bán, khuyên Vãng trở lại chuyên tâm học hành, Vãng nghe lời về sau thi đỗ Hiếu liêm, nhưng không ra làm quan, về quê mở trường dạy học cho con cái nhà chài, được mọi người kính trọng. Tiểu Thủy hầu hạ mẹ chồng hiếu kính, sinh được cho Vãng hai trai một gái đều ngoan ngoãn, lễ phép cả. Vãng đúng như trong giấc mộng, sống đến chín bảy tuổi mới chết. Tiểu Thủy để tang ba năm rồi một hôm nhảy xuống biển hóa thành con Cá Nhỏ bơi đi mất. Dân chài thấy thế cho là chuyện kì lạ, lại nhớ ơn cứu biển khi trước, góp tiền lập miếu thờ quanh năm nhang khói, gọi là miếu Tiểu Thủy Ngư. Ở Hà Tĩnh đến giờ vẫn còn di tích của cái miếu ấy.
Tiên Anh Đào