Chương 4
HCM, ngày 13 tháng 08 năm 2022,
Hôm nay tui bước vào lớp với một tâm trạng khác hẳn.
Việc hơi nhiều nên tui không tranh thủ đến lớp sớm được.
Tui đi không quá trễ nhưng lớp đã gần như đủ người, ẻm đến lớp trước, liếc mắt thấy chỗ ngồi kế bên của ẻm trống, tui mừng muốn xỉu nhanh nhẹn bay qua đặt mông xuống ngay, tui thề mà có đứa nào ý kiến hoặc gây cản trở gì về việc này là tui vả nó một phát rụng răng liền.
Vừa ngồi chưa kịp thở thì bất ngờ ẻm quay qua hỏi tui: “Chị mới đi làm về hả?” Trời ơi, cười một cái xã giao thôi mà xinh được đến vậy luôn hả em, rụng tim chị mất, xương ức tui bắt đầu kiện cáo quả tim đang chết chìm trong tình yêu, “mày đập kiểu đó có ngày tao nứt hết đó tim ơi là tim”, mà đầu tui thì bận chết chìm trong nụ cười của ẻm, không nói nên lời, gật gật liên tục hai ba cái. Đã vậy ẻm còn cầm bịch nabatri đang ăn dở đưa qua cho tui một miếng, thấy tui sương gió tội quá hay sao đó. Trời ơi chiếc bánh của “cờ rút”, tôi thọp ngay cho vào họng, không quên lôi điện thoại ra tự sướng một tấm gửi cho bà chị “quân sư” của tui, khoe khoang về cái bánh đậm đà hương vị tình yêu mà tui mới có được, hỏi ý kiến bả xem tui nên đem về đúc khuôn đổ keo resin để bảo quản hay là ăn hết. Cuộc trò chuyện dài dòng kết thúc bằng tin nhắn trả lời của bả: “con này điên rồi”. Trò chuyện một hơi tui quyết định nghe lời bả là ăn hết cái bánh để còn tranh thủ học.
Tui nói bâng quơ đói quá đi làm về chưa kịp ăn, để tiện bề xin ké của ẻm thêm một miếng, tự thấy mình thật thông minh. Trước khi vô lớp tui đã nốc cả nửa ly cà phê sữa cùng một cái bánh ngọt. Tui vẫn còn cái bánh mì đang ăn dở nhưng ăn bánh của ẻm thì vị nó khác hẳn, cắn miếng nào là sướng miếng đó. Tui chỉ muốn ngày nào cũng vậy thôi, cả ngày chỉ ăn mỗi cái bánh tui cũng thấy vui, ôi quá hạnh phúc!
Nhưng mà, cứ hễ tui có một ngày trọn vẹn thì đạo diễn nói không, tao muốn mày đau khổ, thế nên đạo diễn nhanh trí sửa kịch bản.
Tưởng sẽ có một ngày nói năng tưng bừng với tình yêu, tôi hào hứng kiếm cớ bắt chuyện với ẻm. Ẻm vẫn có cái thói quen chết tiệt là cầm điện thoại lướt suốt, giờ giải lao thì chơi game, nhiều khi tui cũng thắc mắc là thấy toàn chơi sao học giỏi quá vậy. Tui mạnh dạn hỏi này hỏi nọ thì ẻm trả lời theo phép lịch sự, vậy thôi đó, được hai ba lần thì tui cũng ngại mà im luôn, sao ẻm lại ít nói vậy, ẻm không thích tui chăng, huhu. Phát huy sở trường học dốt, tui nghía nghía coi ké sách của ẻm để ghi bài cho kịp, tiện thể nhích nhích lại gần ẻm tí, không phải tui kiếm cớ mà bình thường tui vẫn coi bài đứa kế bên mới chép kịp. Ẻm cho tui coi bài thì cho nhiệt tình lắm mà vẫn cứ kiệm lời, vậy là sao ta? Em đang nghĩ gì về chị hay có khi là em không thèm nghĩ đến luôn? Khả năng thứ hai đương nhiên là cao hơn rồi, buồn.
Vừa tan học là ẻm dọn đồ đi nhanh như một cơn gió, hành động hết sức thường nhật. Hôm nay bà chị về sớm nên tui nghĩ tui sẽ được theo sau ẻm chứ, mà sao ẻm lại gấp hơn mọi ngày không biết nữa, tui chạy theo muốn tuột quần. Tui vẫn về cái đường ngược để đi chung với ẻm một đoạn, vẫn sợ ẻm phát hiện tui theo đuôi nên cố tình phóng ga chạy trước, rồi ngắm ẻm qua kiến hậu. Đầu tui cứ hoang mang điều tra lại kí ức xem mình có làm gì bất thường không, sau đầu buổi ẻm còn thân thiện với tui, tự nhiên cái quay xe, có vẻ quạo đeo, đến cuối giờ gần như ẻm cho tui ăn bơ đẹp luôn, chán ghê vậy đó! Tui vẫn chẳng hiểu chuyện gì, nhưng mà có một điều tốt là, vì ẻm mời tui ăn bánh nên tui có cớ mua đồ ăn vặt cho ẻm rồi, hihi, tui sẽ mua một thanh chocolate tràn đầy hương vị tình yêu của tui tặng ẻm vào buổi học sau, vậy là ẻm sẽ phải bỏ cái khẩu trang kia ra để ăn và tui sẽ được ngắm ẻm, đời còn gì tuyệt hơn nữa đâu, tui chỉ cần những điều đơn giản như vậy.
Dù sao cũng cảm ơn ngày hôm nay nhé!
Chương 3<< >>Chương 5