Nhật ký - Tạm dừng - Huyền Nhâm

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
diary_zpseb572aa9.jpg

Nhật ký

Tác giả: Huyền Nhâm

Thể loại: Tự sự, tình yêu
Tình trạng truyện: Đang sáng tác
Giới hạn độ tuổi đọc: 13+
Cảnh báo về nội dung: Không có cảnh báo
Tiến độ: tạm dừng, vì mình cần suy nghĩ thêm về việc có nên public câu chuyện này không.

Giới thiệu truyện:
Thật chẳng dễ dàng gì cho những người đàn ông xấp xỉ ba mươi như anh đặt cược vào một mối tình qua mạng, cũng như thật khó khăn cho một cô gái đã quá đủ mệt mỏi khi hoài đuổi theo cái bóng của tình ảo ngoài đời thật như cô. Vậy mà anh vẫn nói yêu cô ngay sau lần đầu gặp mặt, và cô cũng nhanh chóng nhận lời tìm hiểu anh, không hoang mang, không nghi ngờ. Có thể cô sẽ lại thất bại một lần nữa. Có thể rồi mai đây khi anh nhận ra thật và ảo là không như nhau, anh vẫn sẽ quay lưng đi như kết quả tất yếu của phần nhiều những dòng chat đẩy đưa qua yahoo messenger thời đó. Nhưng, cô vẫn sẽ tiếp tục cố gắng.

Để anh thấy anh đã lựa chọn cô giữa bao người trên đời này, là không hề sai lầm...

"Mãi mãi… Có thứ gì trên đời là mãi mãi?! Người ta yêu nhau không phải là mãi mãi, khi mà dù muốn dù không thời gian cũng lặng lẽ đổi thay hoặc phai nhạt tình yêu. Em và anh bị chia lìa sẽ không phải là mãi mãi, vì em vẫn thấy hình bóng người em yêu dấu nhất đời này trong những ký ức, trong nỗi nhớ, và trong ngay chính trái tim mình… Nhưng có một điều em biết rằng sẽ là mãi mãi… Đó là, anh mãi mãi đã có được trọn vẹn tình yêu chân thật và viên mãn của em..."

Lời tác giả: Đây là một truyện, chính xác hơn là một câu chuyện mình viết theo lối tự sự. Toàn bộ từ đầu đến cuối chỉ là những trang nhật ký của nhân vật chính. Do đó có thể sẽ có nhiều văn nói xuất hiện hơn là văn viết, hy vọng sẽ không vi phạm quy định của diễn đàn.

Nội dung chính kể về tình yêu của một cô gái, từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc. Có thể là thật, cũng có thể là không. Nếu các bạn hy vọng thấy một sự diễm lệ, hoành tráng và một đại kết cục thì có lẽ câu chuyện này sẽ làm phụ lòng mọi người. Nó chỉ đơn thuần là những trang nhật ký giản dị của một cô gái bình thường, muốn lưu lại dấu ấn về một người đàn ông đã mở được cánh cửa bước vào tâm hồn cô mà thôi...

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Chương 1

Hà Nội, những ngày giữa tháng 1 năm 2010

Cuối cùng mình cũng đã có được những giờ phút thảnh thơi này để ngồi mà vẽ vời với cả viết lách. Đợt rồi khủng hoảng trầm trọng vì mãi chẳng thể bắt nhịp được cùng bạn bè. Đúng là cưỡi ngựa xem hoa nó quen rồi, bây giờ bài binh bố trận kiểu gì cũng chỉ thấy lo lắng và hoảng sợ. Chẳng nhẽ quyết định vào ngành này của mình là sai sao?! Mình cũng chẳng biết nữa, nhưng dường như những thứ máy móc phức tạp và đồ sộ trong môn Hóa Công hoàn toàn không hợp với mình chút nào thì phải. Chẹp. Biết sao được bây giờ nhỉ... Đã trót leo lên lưng cọp rồi thì chỉ biết nhắm mắt nhắm mũi mà phi đi thôi. Cho dù cái đích mình vẫn đang cố tưởng tượng là vinh quang, nhưng biết đâu, thực sự nó lại là địa ngục?

Ôi thôi, thôi chẳng muốn nghĩ đến chuyện học hành nữa đâu. Vừa thi xong là mình đã phi hết sách vở vào ngăn và tha lôi hết màu mè giấy bút ra rồi. Khà khà, sao lần nào cũng như lần nào, cứ nhè đúng đợt thi mà mình lại nảy ra bao nhiêu là ý tưởng hết "cool" rồi "hot" thế nhỉ. Hình như đó là "tâm lý chạy trốn lo âu" thì phải. Khặc khặc, giờ là lúc để ngộ phóng bút làm nên những thiên tình sử trên giấy đây. Éc, nói thì nghe to tát thế thôi chứ, với cái bản tính chày bửa của mình, dễ là các cặp anh chị đó chỉ được cặp kè với nhau qua đúng... một cái tranh thôi mất. Thôi thì cho dù có là thế thì cũng coi như là nên duyên nên nợ, còn đợi bao lâu mới được thành thì cứ phải chờ hứng của người nắm quyền sinh quyền sát là mình đây đã.

Mùa đông năm nay không lạnh lắm, nếu không muốn nói là càng ngày càng nóng thì phải. Tết nhất đến nơi rồi mà trời nắng chói chang như đúng rồi ấy. Nhắc mới nhớ, huhu, vậy là lại thêm một năm nữa lại sắp sửa qua đi rồi. Ôi thời gian sao trôi qua nhanh quá vậy?! Mình vẫn còn nhớ năm nào sục sôi cái Tết đầu tiên của thế kỷ hai mươi mốt, thế mà bây giờ sắp phải cộng thêm vào đó cả một thập kỷ nữa rồi mà "con người ta" vẫn cứ như không ấy. Nhưng nói thì nói vậy thôi, chứ chả nói đến mười năm, chỉ riêng năm rồi đã có biết bao nhiêu chuyện xảy ra với mình. Nào vui chơi, nào học hành, nào thi cử... Và rồi, ừ, còn những chuyện mộng mơ về cái thứ đã tốn biết bao nhiêu giấy mực của không chỉ riêng mình mà còn của toàn nhân loại - tình yêu - nữa chứ. Năm nay mình đã hai tư tuổi rồi, cái tuổi có lẽ chẳng còn nhỏ nhít gì để chủ động tìm kiếm một bờ vai đáng tin cậy nữa. Mình biết mình chẳng có gì đặc biệt, nhưng mình cũng đã cố gắng rất nhiều, mà sao tình cảm cứ đến rồi lại đi môt cách chóng vánh quá như vậy... Chán nản và mệt mỏi, khi mà sự ra đi lại ít nhiều bào mòn đi niềm tin bền bỉ của mình, rằng, nhất định ở đâu đó trên thế giới này, "có một ai đó đang đợi tôi". Chỉ là bây giờ chưa phải thời điểm được gặp họ...

Cánh cửa này đóng lại, rồi sẽ có một cánh cửa khác mở ra, ừ mình biết vậy, nhưng đến bây giờ thì mình thực sự thấy sợ phải mở thêm một cánh cửa nào nữa lắm. Vì mình sợ cái cảm giác đã mở ra được rồi lại phải nhìn thấy nó đóng sập lại ngay trước mặt mà không sao giữ nổi. Cứ tự an ủi rằng, vì mình đã mở nhầm thôi, cánh cửa đó không dẫn mình đến nơi mà định mệnh cho phép mình đến. Biết vậy nhưng sao vẫn cứ thấy nhói đau khi phải nhìn nó kiên quyết đóng lại đến vậy?! Cuối cùng, vẫn chỉ còn một mình mình bơ vơ ôm những ảo mộng về thứ hạnh phúc bên kia cánh cửa. Cùng nỗi lo sợ khi chợt thấy cánh cửa nào khác đó đang hé mở mời gọi mình... Liệu đó có lại là một đích đến không mời?!

Vừa ngồi vẽ vừa nghe nhạc, vừa nghĩ mông lung đến những điều đã qua, tự nhiên thấy trong lòng dâng lên thật nhiều cảm xúc khó tả... Chỉ có tiếng ngòi chì chạy rèn rẹt trên giấy, cùng những suy nghĩ nổi trôi về những bóng người thấp thoáng đi qua cuộc đời mình.

Đêm nay sao yên tĩnh quá...

Văn án << >> Chương 2
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Chương 2

Hà Nội - những ngày giữa tháng 1 năm 2010

Tối nay có một người lạ nhảy vào chat với mình. Nói là lạ thôi chứ, ông "Big Brother" nào giờ mình thấy online suốt trên yahoo ấy mà. Chả biết lão add mình từ khi nào, nhưng có lẽ là đã lâu lắm rồi, đến mức cái nick name đó mình nhìn đã nhàm hết mắt. Ờ, đập vào mắt thì cứ... nhìn thôi, chứ còn nhảy vào bắt chuyện á?! Thôi. Xin miễn đi! Mình không có hứng. Mình invisible luôn luôn mỗi khi mở nick cũng để đỡ phải tiếp chuyện với người lạ mà. Ai bảo thời "trẩu tre" nổi lềnh phềnh trên các diễn đàn mạng cho lắm vào, gây thù chuốc oán cả rổ cơ. Nên thôi thì, cứ... cẩn tắc vô áy náy vậy. Ấy thế mà chả hiểu sao tối nay lại dở người để available mới liều mạng chứ?! Khẹc, thi xong, lại còn sắp Tết nữa nên phấn khích quá đây mà. Đeo phone nghe mấy bài nhạc ỉ ôi cho nó cảm xúc, rồi cong đuôi lên ngoáy loạn xạ, tay vẫn cầm bút chì rèn rẹt, mắt thao láo, mũi thì nín thở mỗi khi đi những nét quan trọng. Còn đầu óc thì đi mây về gió tận đẩu tận đâu. Nói ra mới thấy lúc ấy, các giác quan của mình cũng... bá đạo!

Đang phiêu bồng thì chợt nghe thấy trên yahoo kêu vun vút báo có người đang gõ cửa, mà tận vài ba cái liền, kéo mình tiếp đất cái rẹt. Bật màn hình lên thì thấy bên kia đang type lia lịa. Chẹp. Chắc cũng đang chán, chẳng có việc gì làm nên muốn đổi gió với người chưa từng nói chuyện bao giờ đây mà. Chậc, thì theo phép lịch sự mình cũng chào lại một câu, chẳng hồ hởi cũng chẳng hờ hững, bụng nghĩ, để cái avatar thế kia thì bố ai dám nhảy vào bắt chuyện. Đầu cua nhé! Đen nhé! Mắt trợn lên dí sát vào màn hình nhé! Vừa già vừa du côn, nói không ngoa cứ như đang sắp sửa đi đánh ai. Sặc! Mình thề, may chỉ là chat vớ chat vẩn trên mạng thôi, chứ nhỡ ra có gặp cái ông này ngoài đời, chắc mình xách dép chạy trước!

Lão nói bâng quơ dăm câu với mình một lúc, nghe chừng giọng điệu cũng từ tốn, lịch sự, điển hình của mấy anh già. Thật chứ, càng lớn tuổi người ta càng ăn nói điềm đạm thì phải. Câu cú đâu ra đấy, đầy đủ rõ ràng, thể hiện sự tôn trọng người đối diện chứ không cộc lốc lấc cấc thích khoe mẽ như bọn ranh con. Ông này cũng thế, nhưng mô phạm quá mức đâm ra mình cứ thấy... nhàn nhạt, không hợp gu để tán được đủ mọi thứ trên trời dưới biển như anh K. chút nào.

Thôi thì đã lỡ, đành lôi mấy câu hỏi truyền thống ra cho có chuyện để nói vậy, thầm nghĩ sau mình không chat với ông này nữa đâu!

Anh tên gì, ở đâu, bao tuổi, làm nghề gì? Lão khai anh tên Quân. (Đùa chứ! Mình ghét cái tên này nhất!) ở Đông Anh (nơi rừng rú nào vậy, hình như hai bên đường toàn bụi với rậm hả?), sinh năm 82 (bố khỉ, thế mà mình tưởng 72, già đau!), làm bên Điện lực. Mình thở dài, ông này có vẻ "quê quê" quá thể, tán phét vài câu cho có rồi thôi thôi... À, mà đã thế, nhân dịp có đối tượng chat chit chẳng đong đưa gì (hiếm có đấy), mình phải tranh thủ than thở cho sướng mới được. Thế là ngồi rên rỉ về anh Koala vừa... "lừa tình" mình. Còn lão cũng không vừa, kêu ca về bà người yêu cũ nào đó mà vì bà ấy mà lão mới đọc sách để hiểu thêm về thứ bà ấy thích, rồi giờ nghĩ lại khoảng thời gian đó vẫn thấy vui. Ẹc! Mình out rồi vẫn còn cố nhăn nhở cười lấy được, buổi chat vô duyên của hai con người vô duyên tệ! Ôi mà nếu anh í có hấp dẫn thêm chút nữa, thì với cái mặt trên avatar ấy, với cái xứ sở mình chưa bao giờ đưa vào bộ nhớ ấy, cũng xin thua!

Xin chào và xin hẹn đừng gặp lại. Ợ..........

P/S: Sặc, gập vào rồi mới nhớ ra, vừa đầu tháng bạn Linh dê bắt đầu sang Đông Anh đi làm. Hình như là bên ấy cũng có... đường, có phố, có đèn, có nhà. Giờ thì biết là bên ấy cũng... có người nữa. Ặc ặc, chả biết có phải là điềm gì không, mà hơi hơi linh cảm bắt đầu có gì đó ràng buộc mình và cái mảnh đất này rồi. Thôi thôi, không dám nghĩ bậy nữa đâu. Nhỡ... không đúng thì mệt lắm!

Chương 1 << >> Chương 3
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Chương 3
Hà Nội - những ngày tháng Chạp cuối năm...

Tết năm 2010 đang đến thật gần. Cứ mỗi độ Tết đến, xuân về là mình luôn cảm thấy trong lòng có chút gì đó háo hức, xao xuyến. Chưa kể năm nay còn là năm mình mong chờ từ lâu nữa, cảm giác rằng đây sẽ là một năm có nhiều biến cố thăng trầm trong cuộc đời mình. Thôi nào, dũng cảm gạt bỏ hết những u ám của năm cũ đi...

Nhưng còn cái "u ám" áp chót này thì sao nhỉ? Ừ, mình muốn nói tới anh Đông Anh kia í. Dạo này lão rất hay dòm ngó blog mình, thi thoảng để lại vài comment vô thưởng vô phạt. Lần nào mình online lão cũng nhảy vào bắt chuyện. Mình cũng chẳng có cảm giác gì mấy, chính xác ra là chẳng hề để ý. Lão nói gì mình cũng chỉ ậm ờ biết thế rồi sau... quên luôn. Đến cả tháng trời đi chăng nữa thì cũng chỉ như những người đến trước đó thôi. Kola, KTH... Đọc blog thấy con ranh là mình đã du côn lại còn tỏ ra nguy hiểm quá nên... tò mò, sau biết rồi lại chạy mất dép ngay ấy mà. Mình còn lạ quái gì nữa. Nên khi lão xin số điện thoại, mình ngu gì cho. Mặc xác lão có vẻ hơi sượng sùng khi thấy cái bản mặt cười hề hề của mình thay cho câu trả lời. Xì, kệ! Mình chả quan tâm.

Suốt hơn tháng trời mình nhăn nhó để cho lão bon chen phát biểu ý kiến hết trên blog rồi trên yahoo, cuối cùng, một buổi tối nọ, thứ Sáu (chả nhớ có phải ngày 13 gì không), khi mình đang cong đuôi chạy vào Vô Vi Cung thì điện thoại chợt reo lên tính tình tang ngay đúng giờ vàng. Ờ, gọi là giờ vàng vì đây là cái giờ zai gái bắt đầu mở máy để mà chim chuột nhau chứ sao nữa. Mà mình thì đến hai năm nay rồi, lúc nào cũng ngoài vùng phủ sóng vào cái giờ ấy. Thì có ma nào nó thèm rước đâu mà lại chả!

Thế mà chó ghẻ lại có mỡ đằng đuôi, không phải tin nhắn mà lại là cuộc gọi vào đúng 10 giờ tối mới ghê chứ. Số lạ, đầu 042. Cái quái gì vậy nhỉ?! Thôi kệ, mình cắp nó theo luôn, và may là mình không có thói quen từ chối các số lạ đấy nhé.

"A lô!"

"Đây có phải là số điện thoại của Vi không nhỉ?"

Úi zời, mình giật mình suýt rớt tim xuống... bồn cầu khi bị chỉ điểm, lại còn trong tình trạng đang vắt vẻo ở cái nơi quá ư là thanh tịnh này nữa chứ. Giọng đàn ông, và dù có thành kiến gì hay không thì mình vẫn phải thừa nhận rằng, nó đặc biệt trầm. Chưa bao giờ mình được nghe một giọng nam nào trầm đến như thế. Trầm, chậm rãi, và ôn tồn. Người đó tự xưng "anh là Quân" thì mình mới à lên khi nhớ ra "lão Đông Anh 82" kia. Khá bất ngờ đấy khi lão cũng bỏ công sức ra để mà tìm số điện thoại của mình. Nói gì thì nói, trước giờ cũng chỉ có thêm một người nữa quan tâm mình đến mức làm việc đó thôi. Được, coi như ghi nhận sự nhiệt tình này.

Rồi thì là hỏi chuyện, kể lể, bốc phét... Khổ thân mình, phải huy động tất cả vốn kiến thức nghèo nàn về Đông Anh qua vụ đi làm của Linh dê mới kéo dài được cuộc điện thoại một tí. Lão rủ ngày mai đi hát karaoke với hội off gì gì ấy, mình đếch đi. Đương nhiên rồi, mình chẳng có hứng thú gì với việc quen biết thêm một ông nào nữa cả, từ mạng ra thì lại càng không! Mình dễ ảo tưởng lắm, và cũng mệt mỏi lắm rồi khi cứ phải chứng kiến hết người này đi rồi người khác đến, và... lại đi. Kết thúc cuộc gọi với lời hẹn ất ơ nếu ngày nào đó anh ra Hà Nội mà có thời gian sẽ gặp. Nói thế, chứ mình đây chả mong! Còn lão thì vẫn cười hể hả là yên tâm, anh qua đó còn nhiều nhiều.

Cúp máy. Mình vẫn chẳng biết lão làm nghề gì.

Mà thôi, cũng chả cần biết!

Chương 2 << >> Chương 4
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Chương 4
Hà Nội - những ngày Tết năm 2010

Tết đến. Coi như mọi chuyện giữa mình và anh Koala đã chấm hết thực sự. Lại chưa kịp mở đầu đã vội kết thúc. Mình chán mấy trò đong đưa tìm hiểu đến tận cổ rồi. Thà rằng mình sống một cuộc đời thật tẻ nhạt, còn hơn là có những rung động để rồi lại phải buồn, phải khóc, phải đau... Không có người yêu cũng được, phải đi về một mình cũng được, chỉ cầu trời hãy cho tôi được yên thôi!

Ừ đấy, và trời đã đáp lại lời cầu nguyện của mình bằng việc để anh Đông Anh 82 kia chú ý và thi thoảng tiếp cận mình thế này đây. Chả biết có phải mình lại tưởng bở hay không nữa, nhưng cảm thấy ông này làm quen mình có chủ đích rõ ràng. Nếu chỉ là bạn ảo đơn thuần, "gặp thì nói chuyện, vắng thì thôi" chắc ông ấy đã chẳng để tâm và dành thời gian để tìm hiểu về những thứ liên quan đến mình như thế. Lại còn lẳng lặng save cả chục cái ảnh của mình vào điện thoại nữa (À, save thôi còn xem hay không cũng không biết. Mãi sau mình mới biết điều này khi phục kích điện thoại của lão lúc thân chủ đang.... tọa thiền trong Vô Vi Cung). Thứ nhất là, mình đã dính vài ba "phốt" tưởng bở thế này rồi. Mà cứ cho là thật đi, nhưng thể nào đến khi gặp nhau ngoài đời rồi lão cũng lại bỏ đi thôi. Tốt nhất là, không dính!

Thế là mình cóc lưu số điện thoại của lão vào, lão có nhắn tin gọi điện mình cũng chả muốn trả lời. Mà hình như là có nhắn hay sao í, hỏi thăm về mấy vụ linh tinh vớ vẩn mình hay update trên blog. Nhưng vì không lưu số nên mình cũng chả biết đó là ai, do đó càng có cớ để mà... chẳng trả lời. Thôi. Sợ nhân vật này lại trở thành một anh Koala thứ hai lắm. Đấy là chưa kể đến việc, mình cũng chẳng ưa gì cái avatar hay nói chuyện chém gió với lão. Được mỗi cái giọng nói hay, và cũng biết tự tìm thông tin về mình, tức là cũng không phải hạng ất ơ "được thì được mà không được thì cũng cóc thèm" đầy rẫy trên mạng (mà mình là một trong số đó).

14/02/2010 - Mùng 1 Tết năm nay rõ khéo lại trùng ngày lễ Tình nhân. Mà đúng ra là, mình chỉ có ấn tượng đó là ngày mùng 1 Tết chứ chẳng coi đó là lễ Tình Nhân. Đêm 30, chạy đôn chạy đáo cũng hòm hòm, ngả lưng xem Táo Quân mà chán thấy sợ lên được. Chả biết có phải vì năm ngoái đã hay quá rồi không mà năm nay cái gì mình cũng thấy nhạt thếch. Trời rét tê tái sau khi đã nắng chói chang suốt đợt ông Táo về trời, nên càng kích thích sự hưởng thụ của mình tợn. Nằm trên tràng kỷ, mùi nhang khói phảng phất với mùi... xôi gấc gà luộc, từng quầng ánh sáng màu tím phát ra huyền ảo trên... nóc tủ làm mình cứ ngỡ đang phiêu dạt tận "chân mây cuối trời". Thề có Chúa đây là năm đầu tiên mình buồn ngủ vật vã mà chẳng thèm đoái hoài gì đến Giao Thừa sất. Thế là phi một giấc thẳng cẳng từ 10 rưỡi đến tận sát 12 giờ, pháo hoa pháo quả gì cũng măc kệ.

Đúng 12 giờ, có tin nhắn "ring ring" từ cái Samsung C100 ghẻ của mình. Mắt nhắm mắt mở thấy từ một số mình không lưu tên. Cái khỉ gì mà năm mới chúc em và gia đình khỏe mạnh gì gì đó. Mình liến thoắng bấm trả lời... trong mơ cái rẹt mà chả biết là mình đã nhắn gì và nó đã gửi được chưa nữa. Gần 1 giờ mình lê lết ôm gối lên phòng, chuẩn bị... ngủ tiếp. Tết chán như con gián! Sáng ra tin chúc mừng năm mới bắt đầu đến như mưa. Đọc lại cái tin duy nhất ngày hôm qua, mãi mới nhận ra đây là anh Đông Anh 82 nhờ cái đầu 042 độc của độc. Chẹp miệng cái, lão này cũng kiên nhẫn gớm, nhắn tin gọi điện dăm lần bảy lượt mình ignore rồi mà vẫn còn cố được. Suy bụng ta ra bụng người, mình tưởng càng già thì người ta càng lười, không muốn đu dây đầu tư vào những phi vụ không chắc phần thắng chứ nhỉ?!

Thôi kệ, cứ nhậu nhẹt rượu chè phủ phê cho đã đã. Có dịp là phải đú lấy được, bù đắp cho quãng thời gian trong năm đến khổ đến sở vì ăn dưa bở quá liều. Xì, đống dưa bở tàn tích năm cũ em vẫn còn chưa tiêu hết, anh có nhét thêm vào em cũng chả gặm nổi đâu. Đừng vội... tưởng bở là em... tưởng bở nhá.

Để xem anh cố được đến mức nào?! Khẹc!

Chương 3 << >> Chương 5
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Chương 5

Hà Nội - những ngày mùa xuân năm 2010

Ra Tết trời đã lại trở ấm, chính xác là nóng, hơn rất nhiều. Đời thuở nhà ai, tháng giêng mà mình lại mặc áo cộc tay chạy long nhong giữa trời nắng chang chang không cơ chứ?! Trong khi đầu óc mình vẫn nổi lềnh phềnh những rượu chè cỗ bàn chơi bơi mấy ngày Tết, thì đã có vài ba người đập vào mặt câu: Hai tư hả, sắp "dừ" rồi đấy!

Haizzz, kể ra tuổi này còn chưa có first love, first hug, first kiss thì có bị coi là... ế không nhỉ? Thực tình ai mà chả muốn tìm được một người hợp với mình, nhưng mình lại không phải dạng không có zai thì không sống nổi, thế nên cứ đủng đà đủng đỉnh mà... lựa chọn thôi. Ẹc, nói "lựa chọn" nghe chảnh dữ, thực ra có ma nào đâu mà chọn với cả trạch. Chỉ là cũng đã tìm kiếm rồi, nhưng chưa... thấy đó thôi. Mình không thích yêu nhiều người trong đời, và cũng không muốn có một tình yêu hời hợt. Thế nên, mình sẽ chờ đợi một người thực sự dành riêng cho mình. Bao lâu cũng được! Cho dù có không gặp được, thì cũng không vì thế mà hối tiếc để rồi cạp đại đống rổ giá xung quanh.

Chẹp, mà nghĩ cũng bôi bác quá thể. Năm nào bói toán cũng đều như đinh đóng cột, "cuối năm có người yêu". Má ơi, đến mấy cái cuối năm trôi qua rồi mà sao vẫn chả có ma nào đến rước hết á! Anh nào là bồ em thì mau mau vào kho mà nhận hàng đi kìaaaaaa...!

Trong cái không khí hội hè của mùa xuân, anh Đông Anh 82 có vẻ hưng phấn hơn hay sao mà dạo này viết blog hăng say thế không biết. Hình như ai quen mình cũng đều bị ảnh hưởng chút ít về cái việc "ngộ chữ" thì phải. Nhưng nhờ thế mà mình cũng cảm thấy dường như anh ấy đang hé mở đôi chút về thế giới riêng của ảnh ra. Từ những chuyện trực tết, cho đến... cảnh đường phố, rồi thói quen sinh hoạt, cho đến cả những quan điểm sống của cá nhân nữa. Cũng chả biết lão chém gió ít hay nhiều, nhưng thực tình là mình cũng thấy có cảm tình hơn đôi chút, ít ra cũng có cảm giác rằng con người này thực tế hơn là một cái nick name và những dòng chat đùn lên loằng ngoằng mỗi lần gặp. Cái sự "đề phòng tuyệt đối" trong lòng mình đã được lão vô tình hay cố ý tháo ra từng chút một, nên dù mình không có ý định tìm hiểu gì lão, nhưng cũng đã ghi nhận sự tồn tại của lão... trên mạng. Thậm chí, còn đôi lúc còn thấy khá là thú vị khi không phủ nhận rằng, rất nhiều quan điểm sống lão nói ra, rất hợp ý mình.

Nhưng dù vậy, thì mọi thứ cũng chỉ đến thế thôi. Mấy lần lão gọi điện rủ mình đi uống nước, lần nào lần nấy mình đều cáo bận cả. Thực ra thì có bận quái gì đâu, không muốn gặp thôi. Gặp một lần rồi lão sẽ mời thêm lần hai, lần ba nữa, nhọc lắm. Mình không thích đi riêng với những người mình không có ý định tiến xa. Còn nếu gặp một lần rồi... thôi, chả ỏ ê gì nữa, lạnh nhạt luôn thì mình càng không thích. Thà không gặp, vẫn cứ thế này, rồi lão chán, chuyển đối tượng khác, còn hơn.

Thế là mình kêu bận suốt, mỗi bữa một lý do. Nhưng chưa mời dứt câu đã kêu oai oái là không đi thì lộ liễu quá, thế nên cứ phải bịa lấy bịa để ra hàng chục lý do nghe hợp lý một tí. Có lần mình còn phải giả đò không mang điện thoại theo người nên không nghe máy được, đến lúc check sms thì... lỡ rồi nữa chứ. Ặc ặc, chả biết mình từ chối khéo quá, hay lão thật thà quá, mà lần nào lần nấy lão đều tin mình... bận thật. Vẫn kiên cường... hẹn ngày khác. Phải mình á, mình thôi luôn! Năm lần bảy lượt thế thì người cố chấp nhất trên đời cũng phải hiểu, đó là một sự cự tuyệt rõ ràng chứ?! Ấy thế mà lão còn cố chấp hơn cả người cố chấp nhất ấy. Sự hồn nhiên thật thà dù có chủ ý hay không, cũng quả là đáng sợ!

Cuối cùng, người mất kiên nhẫn lại là... mình. Sau khi đem số điện thoại của lão ra dụ dỗ hết thảy bạn bè, chẳng ai muốn thay mình "làm quen anh Đông Anh 82" cả, mình đành phải lết xác ra xa trường. 19/03/2010 - được sự khích bác của bạn Linh dê, và sau hàng chục lần tính từ trước đến giờ lão gọi mà mình lờ đi không nghe máy, cộng thêm sau khoảng năm lần mời mọc "cô gái bận rộn" (là mình) không thành; mình quyết gặp lão một lần cho xong chuyện! Ôi xời, chưa gặp thì cứ tưởng tượng. Gặp một lần cho vỡ mộng xừ nó đi, chán đến tận cổ việc phải nặn óc ra mà bịa hết lý do này đến lý trấu khác để thoái thác cái "thành ý" đó, mà lần nào lần nấy anh í đều tin sái cổ, lại còn "hẹn tiếp vào ngày không xa" lắm rồiiiiiiiiiii...!

Lại phải tiếp tục bye bye 1 người bước vào rồi lại bước ra khỏi cuộc đời mình. Tính từ thời đã thành niên đến giờ thì đây là ca thứ 7 rồi đấy. 6 lần rồi... tim vỡ lại lành, chả biết lần này thì sao... Cũng chả biết nên vui hay buồn nữa...

Chương 4 << >> Chương 6
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên