Truyện ngắn Nhị ca, ta và nàng

Bắc Lam

Gà tích cực
Tham gia
30/3/20
Bài viết
169
Gạo
0,0
Dành tặng Chanh, cảm ơn những lời thúc giục của bồ. Nhờ có bồ tui mới không rơi khỏi con đường viết lách.
Câu chuyện này có nguyên đề là " tỳ bà nhuộm máu", do Imn_T, một gia đình mình từng thuộc về đặt ra. Vì một vài lý do mà tiêu đề và cốt truyện đã bị sửa. Vậy nên truyện có chút hỗn tạp, mọi người lưu ý trước khi đọc.
1.
Khoác lên hỉ phục, mắt mờ vô minh,

Nâng chén, tỳ bà gảy đêm u tịch

Tình đã se duyên, mệnh do trời định

Ta đối diện chàng, ai bạc ai khinh?


“Tiểu Mễ, hôm nay nàng không khỏe sao?”

Ta ngước lên, khẽ rung rung dây đàn. Những chiếc trâm đính trên tóc đung đưa trong gió tuyết.

“Thiếp khỏe.” Ta mỉm cười ngọt ngào nhìn hắn nâng chén. Phu quân uống rượu của nhị ca ta, trông đặc biệt rất đẹp. Hắn mặc tuyết đậu trên mái tóc, cầu ta gảy tì bà cho hắn nghe.

“Vì Thiên Y, nàng chịu khổ rồi.” Hắn cười xếch mi, khóe môi cong lên quyến rũ. “Đánh đàn cho ta, được chứ?”

“Vâng.” Ta cúi đầu ôm cây đàn vào ngực. Đầu ngón tay ta đã rỉ máu, nhưng hắn nào thèm để ý. Ta cười chua xót, những lọn tóc bay lất phất quấn vào dây đàn. Nếu nhị ca còn đây, chắc chắn sẽ phẫn nộ… Nhị ca, chàng sẽ phẫn uất, đúng không?

Khi còn bé, mọi người đều không thích ta bởi trông ta xấu xí gầy gò. Chỉ mình nhị ca rất thương ta. Thời ấy, phu quân chính là biểu ca ghét ta nhất, do vậy nhị ca và phu quân luôn bất hòa. Mỗi khi nhìn thấy họ, lồng ngực ta ứ nghẹn một cảm giác không tên, đau đớn và lo lắng.

Lớn lên, ta thay da đổi thịt, bỗng cả đại tộc thay mặt đổi lòng. Gì vậy? Những người ngang hàng ưu ái ta gọi tên thân mật? Đại huynh đại tỷ nhận ta làm ái nữ dòng họ? Những kẻ nịnh thần kêu gia tộc ta có phúc?

Từ lúc ấy, ta đã hiểu ra rồi. Các người đúng là loại hai mặt, chỉ giỏi lừa lọc phỉnh phờ thế gian. Ta biết chẳng phải ta có phúc, chẳng phải ta giỏi giang. Chỉ là ta xinh đẹp. Các người sẵn sàng quỳ xuống chân một mỹ nhân chứ không bái phục một quân tử. Nhất là hắn, phu quân ta, sao ngươi có thể sỉ nhục nhị ca như thế?

“Tiểu Mễ, ta nói nàng nghe. Thật ra ta và hắn giống nhau, đều là biểu ca của nàng. Hắn không tử tế. Nàng đừng theo hắn mãi thế.”

Phu quân yêu quý, ngươi nói nhị ca không tử tế, ta rất uất ức. Nhưng ta xin bái ngươi một lạy. Đây là lời cảm ơn duy nhất đối với ngươi suốt quãng đời này. Phu quân! Ta yêu nhị ca bằng cả con tim, và ngươi đã cho ta biết, tình cảm ấy không đối nghịch thiên địa, không trái ngược luân hồi.

Ta gảy đàn cho phu quân nghe, từng giọt máu nhỏ xuống nền tuyết trắng. Ta tấu khúc Bạch Nguyệt mà nhị ca từng tấu, mỗi lời đều nhớ đến chàng. Ta nhớ gương mặt dịu dàng và mi mục thanh tú của chàng, nhớ làn môi cong cong tựa cánh hoa đào. Ta nhớ dáng người điềm đạm cùng huyền mao phủ kín thanh y của chàng. Và, ta lưu luyến biết bao, ngần mắt biếc chàng nhìn ta khi ấy...

Đột nhiên, phu quân vấn ta: “Nàng biết huyết lệ không? Thiên Y ấy mà, tiền tử trận rơi huyết lệ.”

Dây đàn của ta khẽ rung lên, khúc tấu liền lệch âm. Uống rượu ngắm hoa của nhị ca, còn tàn nhẫn vô tình nhắc lại. Phu quân biết không? Chàng rơi huyết lệ, bởi vì lòng người thế gian quá bạc nhược, huynh đệ cùng gia tộc ra tay tàn sát nhau. Bởi vì chàng hận các ngươi ngu muội, đến cuối cùng bất phân tốt xấu… vẫn muốn giết chàng.

...Nhị ca đã rời xa ta rất lâu rồi. Chiến tranh của hai đại gia tộc mang chàng đi. Phu quân nói chàng bị giặc giết, nhưng ta rõ hơn bất cứ ai khác, là phu quân sát hại nhị ca. Ta đứng dưới mái đình thấy tất cả. Thấy phu quân gọi nhị ca tới giúp. Thấy chàng một lòng bỏ thù riêng chạy lại. Và ta thấy hắn đâm lưỡi kiếm sáng loáng vào ngực chàng, dưới màn mưa đổi trắng thay đen. Còn nhị ca, chàng mỉm cười, lệ đỏ rực tuôn rơi từ khóe mắt. Bàn tay chàng khẽ động đậy, yếu ớt giơ lên một chữ “lục”.

Khoảnh khắc ấy, tim ta đã chết rồi.

Ta biết nhị ca luôn bị gia tộc ganh ghét. Chàng dung mạo tuấn tú, khéo trà đạo, giỏi kiếm thuật, nhưng thân sinh chàng không được công nhận. Phụ mẫu chàng chưa từng có hôn lễ. Tệ hơn, mẫu thân chàng chính là thân sinh của phu quân. Chàng luôn lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan khi đứng trước hắn.

Trong gia tộc của ta, người như nhị ca rất đáng thương. Chàng bị khinh rẻ, xa lánh, sỉ nhục, chịu đựng vô vàn trò ức hiếp. Các huynh đệ tỷ muội muốn sát hại chàng. Quận chúa còn định ép chàng mặc lục y, đội lục mão nhưng bị ta ngăn lại.

Thế nhưng, nhị ca nỡ bỏ ta mà đi, để ta chơ vơ bên những kẻ tiểu nhân vô tâm, nhơ nhuốc bỉ ổi này.

Phu quân khép mi nhìn ta rỏ từng giọt máu. Hắn chưa từng nói yêu ta. Hắn chỉ lợi dụng ta để giết chàng. Chàng mất rồi, ta thành thị nữ của hắn.

“Phu quân, chàng uống rượu này có ngon không?” Ta dịu dàng hỏi, ngón tay đã mất đi cảm giác. Ta đem dây đàn làm dao sắc, rạch rộng những vết nứt nẻ lâu ngày. Máu từ vết thương lan ra, dần dà ngấm vào y phục.

“Rượu ngon.” Hắn nghiêng chén rượu, ngả người về phía ta.

“...Vậy thì tốt rồi. Chàng thích là được.” Ta mãn nguyện nở nụ cười.

Ta gảy đàn, thanh âm réo rắt vang lên. Hắn tựa lên bàn trà, rượu trong ly sóng sánh rớt ra ngoài. Ta và phu quân cứ như vậy lúc lâu, ta gảy, hắn nhìn. Con ngươi trong mắt hắn dần trở nên đờ đẫn, sau đó chén rượu tuột khỏi tay, rơi xuống vỡ tan tành.

“Lục Tiểu Mễ!” Phu quân hướng ta mà kêu lớn.

Ta buông đàn, nhẹ nhàng đáp lại cái nhìn ấy. “Rượu ở Tửu Lâu của nhị ca ta, chàng không thích nữa sao?”

Hắn ôm lấy ngực, lảo đảo định bước ra, nhưng chưa được mấy bước đã khuỵu xuống bậc thềm. “Nàng bỏ độc… vào rượu… ?”

“Là trúc đào hoa.” Ta miết những vết rách đang rỉ máu lên dây tì bà. Thật kì lạ, ta hoàn toàn không đau đớn, dù chỉ một chút. Ngược lại, thấy hắn sắp được đón về cõi âm, cảm giác thoải mái còn lan ra khắp người. Phu quân yêu dấu, ngươi sẽ đối tốt với nhị ca ta chứ?

Ta mỉm cười, ngón tay lướt như bay trên cây đàn. Suốt bao nhiêu năm, kể từ lúc nhị ca mất, đây là lần đầu ta cười thật lòng. Cười trong đau xót, lạnh lùng, dằn vặt; nhưng vẫn thực là cười. Ta nghiêng mặt, lệ men theo gò má lăn xuống, cây tì bà đã đẫm máu trong tay. Nó đẫm máu thật sự, khi giờ đây ta là kẻ bội tín, yêu nữ, giết phu quân hại người nhà. Một câu ở cùng tiểu nhân làm việc bỉ ổi, ta cũng không thoát. Chỉ cầu xin nhị ca, thứ lỗi cho ta, ta làm chàng thất vọng rồi.

Phu quân cứ thế gục xuống, sắc mặt tái nhợt đi, hai con mắt vằn đỏ. Hận ta ư? Ngươi hận ta, há chàng không hận ngươi? Ngươi sát hại nhị ca là thù vạn kiếp của ta. Ta tiễn ngươi một đoạn nhạc đã là phước mười đời ngươi hưởng. Khúc tấu này vốn dành cho nhị ca, để chàng buông ân oán mà đầu thai vào kiếp mới.

Tiếng tì bà réo rắt vang giữa núi rừng sâu thẳm, non xanh nước biếc khiến người ta đẹp lòng. Ta biết, khi ta thỏa mãn như vậy, phu quân đang chịu cực hình. Hắn vật vã, muốn tới gần ta, bàn tay gắng nắm lấy tuyết trắng. Ngón tay hắn bị mảnh chén vỡ cứa vào, vẽ ra một con huyết xà xấu xí. Hắn quằn quại lê tới, bộ y phục được tỉ mỉ may cắt dính bết vào người. Hắn tiến lên từng chút, đàn gảy lên từng hồi. Khi ngón tay phu quân gần chạm vào mũi hài của ta, cả người hắn chợt co lại, run lên bần bật. Dường như quá đau đớn, phu quân buông xuôi, thả người xuống nền tuyết. Thấy bản thân đã đứng bên bờ vực cái chết, hắn chỉ trừng mắt nhìn ta. Nhưng thật lạ lùng, đôi mắt ấy găm vào ta đủ yêu hận buồn thương, như thể hắn từng yêu ta rất nhiều. Phu quân nhếch đôi môi nhợt nhạt, thoáng mỉm cười nói:

“Nàng hận ta đến thế sao? Tiểu Mễ…”

“Đừng gọi tên ta.” Ta lạnh lùng nhìn hắn. “Ngươi sát hại nhị ca, ta chỉ trả thù cho chàng.”

Hắn cười gượng một tiếng, chầm chậm cụp mắt.

“Bởi vì Thiên Y bảo vệ nàng, đúng không?”

Ta làm dịu khúc tấu thành những giọt sương rơi, khẽ khàng như người đạp lên lá. Hắn trăng trối, ta sẽ nghe. “Ngươi nói gì?”

Nhưng hắn không nhắc lại câu nói mập mờ ẩn ý kia.

“…Nàng có từng yêu ta, dù chỉ một khắc?” Giọng phu quân trong trẻo, không giống như kẻ sắp chết. Hắn khẽ ngẩng đầu. Đôi mắt hắn lặng như biển sâu, đen thăm thẳm, có vài phần đẹp hơn nhị ca. Điều đó khiến ta ghét hắn.

“Chưa từng.” Ta hạ đàn xuống, chuốt máu lên mái tóc.

Phu quân cười khổ. Hắn vươn ngón tay, định chạm vào mũi hài của ta. Đúng lúc ấy, một chiếc trâm trên tóc ta rơi xuống. Đó là chiếc trâm nhị ca cho ta trước khi ra chiến trường. Ta vội cúi người nhặt lên, đem tay áo lau tuyết trên mặt trâm, cẩn thận gài lại nó lên đầu. Phu quân nhìn cảnh ấy xong, ngón tay đang vươn tới chợt cứng đơ trong không trung, sau đó chầm chậm bỏ xuống. Hắn khe khẽ thở dài.

“Cũng chẳng còn gì cần nói… Hắn giết mẫu thân, ta giết hắn, nàng giết ta, đây là vòng luân hồi bất tận. Nó chỉ ngưng khi nàng tự vẫn... Đúng chứ?”

Tai ta ù đi như bão tuyết đổ về.

“Ai giết ai?” Ta không tin vào tai mình. “Ngươi…”

“Nàng trả lời ta đi, nàng muốn chết hay không?” Hắn chỉ thì thầm, nhưng dứt khoát cắt ngang lời ta. Thảm cảnh như vậy rồi, hắn vẫn là kẻ bề trên. Chẳng ai ép được hắn nói thứ hắn không muốn.

“…Ta chưa từng sống, kể từ khi nhị ca mất đi.” Ta kéo căng dây tì bà, chiếc đàn phát ra tiếng “tưng” rất nhức nhối.

Hắn không nói gì nữa, nụ cười cũng dần tắt. Rất lâu như thế, khi ta tưởng hắn đã chết, hắn lại đột ngột thì thào.

“Đời này ta phụ nàng, nhưng nhất niệm yêu nàng... Tiểu Mễ, nàng tuyệt đối không được chết…”

Nghe câu đó, ta chỉ thấy trống rỗng. Trái tim lâu nay ngừng đập chợt tan băng, có gì đó đau đớn trào ra, gào thét trong lồng ngực. Ngón tay ta vô thức tìm đến cây tì bà, điên cuồng gảy. Tuyết ướt cả mắt ta, làm mờ cảnh vật xung quanh... Yêu? Người duy nhất yêu ta là nhị ca. Ta lẩm nhẩm, gắng bình tâm lại:

“Trác Thiên Y, ta yêu chàng. Ta chỉ yêu chàng, chỉ yêu chàng...”

Phu quân khẽ mỉm cười. Hắn nhắm mắt trút hơi thở cuối cùng, khóe môi vẫn còn cong. Trông hắn như một vị quân vương tự quyết định cái chết của mình, thoát tục an nhàn, chẳng vướng bận thế gian. Không biết vì sao, dù chỉ còn là lớp da, hắn lại đẹp hơn thường ngày. Hàng mi rủ xuống như hàng mi dịu dàng của nhị ca, một vài bông tuyết đậu lên như lời tạm biệt muộn màng.

Hắn chết. Và khi ấy, bão tuyết chợt nổi.

Đối mặt với cơn bão, ta bình thản gảy đàn, đôi mắt nhắm hờ, qua rèm mi cong cong chứng kiến hắn giã từ trần thế. Cơn cuồng phong như nổi giận với ta, táp vào mặt ta những cái tát băng giá. Ta để phu quân nằm đó, trận tuyết lớn dần lấp lên thân xác hắn. Tự ta không thể nghe được tiếng đàn của mình. Phải trái bất phân, ta gảy mà trái tim lặng im lạ thường. Điều duy nhất khiến ta ngồi đó là hắn. Gương mặt hắn đẹp như tạc, dáng vẻ bình yên, lại tạo ra một cảm giác bi thương khó tả. Khi hắn đã bị tuyết phủ bạc nửa mái đầu, ta mới buông cây đàn ra. Trong tuyệt vọng, ta lần tới trước mộ nhị ca, lạy chàng ba lạy, sau đó đi về vách núi nơi chàng chết...

Ta thắp cho chàng một nén hương.

Giữa trời tuyết mắt không rõ đường.

Trong u minh lạc đi phương hướng.

Bên bờ vực, về với người thương…
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.036
Gạo
0,0
Re: Nhị ca, ta và nàng
Ối dồi ôi :))))))))))) giờ mới thấy mặt :))))))
 

Bắc Lam

Gà tích cực
Tham gia
30/3/20
Bài viết
169
Gạo
0,0
Re: Nhị ca, ta và nàng
2.
Ân tình ngàn vạn kiếp chẳng phai

Oán nặng thù sâu còn gợi lại

Tim chờ tình yêu ta đơm trái

Mắt nhìn nàng cười sát hại ta.


Ta không biết nàng nghĩ ta ra sao, nhưng chắc chắn không phải một biểu ca tốt.

Nàng là người đầu tiên và duy nhất ta yêu. Từ năm lên mười ba, ta đã tìm mọi cách ở bên nàng. Nàng cũng không hề chối từ, cười ngọt ngào cùng ta đi qua tháng ngày niên thiếu. Những việc hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta chính là quanh quẩn bên nàng, chờ đợi, yêu thương nàng.

Ta đã ngỡ ta và nàng nhất kiến chung tình, nhưng rồi ta nhận ra, nàng không phải yêu ta. Nàng yêu “nhị ca”.

Lần đầu nàng gọi “nhị ca”, ta tưởng đó là cách nàng bày tỏ tình cảm. Tim ta đập loạn khi đối diện với đôi mắt thuần khiết và nụ cười ngây thơ của nàng. Đôi mắt nàng trong veo, phản chiếu bầu trời rộng mở xanh biếc. Bờ môi dịu dàng của nàng cất tiếng nói êm ái như khúc tấu mùa thu.

Nhị ca.

Nàng tựa một nhành hoa, cuốn hút và xinh đẹp. Nàng tựa một nhánh lúa, hiền hòa và nhã nhặn. Nhân gian vì nàng mà rực rỡ, vầng dương vì nàng mà tỏa sáng. Nàng là sóng nước, là chiếc lá cuối thu, là cây cỏ mùa hạ, là tất thảy những gì ta thấy. Nàng luôn sống trong trái tim ta.

Ta nguyện vì nàng mà trải qua trần thế đầy bi thương, nguyện cùng nàng đi bốn phương tìm niềm vui và nụ cười. Chỉ cần nàng muốn, ta nguyện lên núi đao xuống biển lửa, nguyện đổi tính mạng này. Chỉ cần nàng vui, ta sẵn lòng làm kẻ đứng ngoài tô điểm cho đời nàng, không màng danh lợi, không màng đau đớn. Gặp được nàng chính là ân huệ kiếp này của ta.

Ở bên nàng lâu ngày, ta dần dần nhận ra điều lạ lùng. Không biết từ bao giờ, nàng đã mắc một căn bệnh kỳ lạ. Nàng lúc ấm áp khi lạnh lùng, đối xử với ta như với hai người khác nhau. Mỗi lần dịu dàng, nàng đều gọi ta là “ nhị ca”, nũng nịu bám lấy cánh tay ta. Còn khi lạnh nhạt, nàng coi ta như kẻ có oán nặng thù sâu; căm hận, u ám toát ra từ đáy mắt. Cuối cùng, đến một ngày, nàng không chỉ gọi “nhị ca” nữa; nàng gọi “Thiên Y ca”.

Ta khổ sở, bối rối khôn cùng. Trác Thiên Y là ca ca của ta, đã sớm mất khi chào đời. Ta và huynh ấy là một cặp song tử, nhưng vì quá yếu ớt, Thiên Y ra đi rất nhanh. Thậm chí đời này, ta chưa từng nhìn mặt huynh ấy. Vậy mà giờ đây, nàng chỉ yêu “Thiên Y”, ta không rõ nàng đã gặp phải chuyện gì.

Ca ca không có mộ, ta tới trước bàn thờ gia tiên vái ba lạy, gọi huynh ấy lên. Thiên Y chỉ là một làn khói mỏng manh, nhẹ nhàng đáp xuống vai ta. Ta vội hỏi huynh, rốt cuộc vận mệnh của nàng gặp phải đại kiếp gì. Nhưng Thiên Y chỉ mỉm cười chua chát, giọng huynh tựa hồ dư âm trong buổi chiều muộn. Huynh lặng lẽ bảo ta một câu: “Nàng không có đại kiếp, nàng là đại kiếp của đệ.”

Ta gắng ở bên nàng nhiều hơn, mỗi khi làm “nhị ca”, ta liền bảo nàng kể những chuyện nàng nghĩ. Nàng hồn nhiên nói: “Việc qua rồi, nhị ca đừng nhắc.” Đến một lần, ta đành hỏi:

“Vì sao muội thích nhị ca như thế?”

Nàng vui sướng nhìn ta, đôi mắt đẹp như ngọc đen. Đôi môi xinh xắn của nàng nhẹ nhàng cất lên một câu chuyện lạ kỳ.

“Nhị ca từ bé đã bảo vệ muội, không màng sự chê cười của người đời, không màng bị khinh ghét nên muội yêu nhị ca nhất. Nhớ thuở nhỏ, muội xấu xí như vậy, huynh vẫn luôn ở bên muội nói lời an ủi. Lớn lên xinh đẹp rồi, muội hiểu ra lòng người là thế nào, thì huynh chính là một tín ngưỡng....”

Nàng nói, ta là ca ca ruột tốt nhất của nàng, là người quân tử duy nhất trong lòng nàng. Nhưng càng nghe, ta càng đau đớn. Kí ức của nàng thực hư không phân rõ, trắng đen đều đã đảo lộn. Nàng coi Thiên Y là ca ca nàng, kẻ nàng ghét là biểu ca nàng. Nhưng thực chất, hai người đó đều là ta.

… Rốt cuộc, nàng mắc bệnh gì vậy?

Ta đúng là biểu ca của nàng, nhưng vì sao nàng ghét ta, ta không hay. Nhưng dần dần, ta để ý thấy, sau mỗi lần ta bảo vệ nàng, nàng sẽ cười, rồi đột ngột nhìn ta với ánh mắt sợ hãi. Dường như khi đó, “biểu ca” sẽ xuất hiện. Một lần trong vai “nhị ca”, ta hỏi nàng:

“Muội sợ biểu ca lắm sao?”

“Vâng. Muội cũng rất ghét hắn. Nhị ca, những khi huynh bảo vệ ta, đều là do họa hắn gây ra. Muội nghĩ, nhất định huynh cũng không thích hắn, phải không?”

Ta gắng nén bi thương trong ánh mắt, ráng cười xoa đầu nàng. Hóa ra trong tiềm thức của nàng, nếu nàng được bảo vệ, phải có một kẻ gây chuyện. Kẻ ấy không thể là “nhị ca” thì chắc chắn là “biểu ca”. Ta xót xa nói:

“Đúng vậy, ta chỉ thích muội muội.”

Nghe thật kỳ lạ, thật tức cười, thật đáng buồn, nhưng ta ghét bản thân mình. Ở một khía cạnh nào đó, căn bệnh của nàng có thể lây lan. Nó lan sang ta từ từ, chậm rãi như màn đêm dần buông. Và khi những vì sao phủ lên đôi mắt, màn đêm ấy đã chạm tới trái tim ta. Sương đêm lạnh lẽo, đường đi u tối; ta từng bước đi trên con đường ấy, cô đơn lạc lõng. Trong làn sương mờ ảo, một bóng người trắng xám ẩn hiện cuối con đường. Một đôi mắt đẹp đẽ và bi ai cùng mái tóc và y phục đen lộ ra. Nam nhân nhẹ nhàng bước tới, con ngươi đầy nước. Chúng ta nhìn nhau tựa hồ dõi bóng mình trong gương, không nói câu nào, lẳng lặng ôm lấy nhau.

Ca ca dịu dàng mỉm cười, khóe mắt vương nét sầu muộn. Huynh đưa đôi tay khắc họa nỗi niềm trong tâm trí nàng, làn da bạch ngọc sáng rực trong đêm tối.

Đôi mắt của nàng nhìn thấy hai người, nhị ca và biểu ca. Nàng không nhận ra họ luôn bên nhau tựa hình với bóng. Nàng chỉ thấy họ bất hòa. Một trong hai người luôn yêu thương nàng, người còn lại không quan tâm tới cảm xúc của nàng.

“Đệ đệ,” Ca ca ta vươn tay lau lệ trên mắt ta. “Tiểu Mễ như vậy kể từ khi được ngươi bất chấp tất cả mà cứu khỏi địa ngục. Nàng yêu đệ, nhưng không biết đệ là ai.”

Ta mở bàn tay ra, làn sương tan đi như nắng về. Giữa hai tay, hình ảnh năm ấy hiện lên như ngược về quá khứ.

Nàng nằm thoi thóp trên tấm nệm mỏng, làn môi tím tái, cả cơ thể nóng rực. Đôi mắt của nàng không mở, rèm mi rũ xuống yếu ớt. Những ngón tay nàng co quắp đau đớn, bấu lấy y phục đầy tuyệt vọng. Nàng hôn mê, không thể tự làm việc gì. Một hàng dài thị nữ đứng ở mép nệm, sợ hãi lau mặt và gọi tên nàng. Ta quỳ gối sát bên, thầm cầu nguyện cho nàng qua khỏi.

Ngày qua ngày, nàng gần như đã giã từ trần thế. Ta không chịu đựng nổi nỗi đau này, đem cắt máu ở lồng ngực cho nàng uống. Nàng dần tỉnh lại, nhưng không ai biết việc ta cứu nàng một mạng. Ta cũng không nói, chỉ mỉm cười chúc mừng nàng.

Bởi vì khi sinh ra, ta là kẻ được chọn ở lại thế gian trong cặp song tử, nên sinh lực của ta mạnh mẽ hơn người thường rất nhiều. Hơn thế nữa, năm ta sinh ra khắc tuổi rất nhiều gia quyến của ta, nhưng ta vẫn sống, mạnh khỏe hơn tất thảy bọn họ. Máu của ta đỏ rực như nham thạch, tóc của ta đen như đêm tối. Ta có thể cứu muôn ngàn kẻ, cũng giao tiếp được với người cõi âm. Nhưng là con hoang, ta bị ghét bỏ, cũng không cứu được ai ngoài nàng.

Thân sinh ta không hề làm hôn lễ. Phụ mẫu sinh ra ta, thấy ca ca mất quá sớm, sợ hãi bỏ mặc cho nhà họ Trác, không biết giờ đây đã neo đậu ở phương nào. Vì vậy, ta phải hứng chịu những bất công, tủi nhục. Các huynh đệ tỷ muội đều xa lánh, chán ghét, hắt hủi ta. Họ nói Thiên Y và ta đã giết họ. Chỉ có nàng thật tốt, đối xử với ta như huynh muội ruột…

Nhưng giờ ta biết rồi. Nàng không phải không ghét ta. Nàng không nhớ ta là con hoang, bởi miền ký ức của nàng đã bị lấp đầy bởi những hình ảnh xáo trộn vô nghĩa. Thật thương thay cho nữ nhân ta yêu, ta vì nàng mà đau lòng biết mấy.

...Tiểu Mễ, nàng có biết không? Khi ngẩng mặt nhìn nước chảy mây trôi, lòng ta nghĩ đến nàng. Khi tinh tú lấp lánh hiện lên trên bầu trời, tim ta nhớ tới nàng. Ta không kìm được mà nói với nàng, rằng Thiên Y giống như ta, ta giống như hắn, đều là biểu ca của nàng. Chẳng ngờ, khi đó nàng thấy ta là “biểu ca” chứ không phải “nhị ca”. Nàng ném cho ta ánh nhìn nghi ngờ, nhưng ta thấy rõ trong mắt nàng có nước. Như vậy, tự ta đã đem giao trái tim nàng cho “nhị ca”.

Ta ở bên nàng ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm; nàng vẫn không thay đổi. Vì nàng được tự do yêu “nhị ca”, bệnh tình nặng thêm. Nàng trở nên kỳ quặc, thường hay ngồi dưới mái đình nói cười một mình. Ta lặng nhìn qua tấm mành mỏng, nghe nàng cười, xem nàng múa một điệu. Hình bóng nàng chợt nhòe đi dưới cơn mưa nhỏ.

Phải, ta đã để sương lạnh và bóng tối quấn lấy nàng, bởi chính ta cũng không còn tỉnh táo. Ta thường thấy nàng cùng ca ca ở bên nhau, vui vẻ trò chuyện. Một chân đặt trong cõi u minh, ta dần ghét Thiên Y, tâm hồn trở nên mục ruỗng. Những lúc bên nàng, ta nóng nảy, cay nghiệt, luôn cố ý khiến nàng đau khổ. Theo dòng chảy tàn nhẫn ấy, ta càng giống “biểu ca” mà nàng nhớ, vì vậy, thời gian nàng coi ta là “nhị ca” không còn nữa. Ta trở nên cô độc, bơ vơ trong nỗi mất mát chẳng ai thấu... Ta mất nàng thật rồi.

Đến thời chiến tranh, ta trút căm hờn vào những nhát kiếm, mỗi lần chém xuống đều tự đau đớn. Trước mắt ta chỉ có nàng và hắn - không, và ca ca. Khi vung kiếm tới trước, hoặc ta đâm nàng, hoặc ta giết Thiên Y; nhưng cả hai người ta đều không muốn mất. Nàng mắc chứng điên, nhị ca đã chết, ta lại chỉ nhớ nhung bọn họ. Rốt cuộc là vì sao, ta phải tự làm khổ mình như vậy…?

Đến một ngày, ảo ảnh quá mức rõ ràng; trong u mê, ta muốn giết ca ca. Ta gọi tên huynh rất lớn, sau đó phẫn uất rút kiếm ra. Khi sắp xuống tay với kẻ lạ trước mắt, bất chợt ta tỉnh ngộ. Cảm giác hối hận và tội lỗi cuộn trào như thủy triều, ta kinh hoàng nhìn người lính đang run lẩy bẩy kia. Quay đầu lại, nàng đang đứng dưới mái đình ngày nào, con mắt u tối dán vào ta, chiếc trâm ta tặng đung đưa trên mái tóc. Lệ trong mắt nàng rơi xuống như một cơn mưa tầm tã. Ta nhìn nàng như vậy, liền biết “nhị ca” đã xuất hiện. Ngoái đầu nhìn chiến trận tan hoang đẫm máu, ta không cảm thấy chút gì hối tiếc. Nếu nàng đã yêu “nhị ca” đến thế, vậy người biểu ca này, chết đi không phải tốt hơn sao...?

Ta xoay ngược tay cầm, vung kiếm lên. Máu tươi lập tức trào ra từ vết thương. Nhát dao lìa đời, có lẽ rạch qua ngực là đau đớn nhất. Ta chỉ tránh duy nhất một thứ. Trái tim này cần phải vẹn nguyên, bởi vì nàng ở đó. Ta không cho nàng chết, dù chỉ một nhịp khi ta còn sống. Ta gục xuống, bên tai văng vẳng tiếng cười xưa của nàng. Tiếng tì bà nàng gảy nổi lên giữa tiếng hét của quân binh. Và… ca ca kia rồi… Có lẽ huynh sẽ đón ta đi. Ta gắng mỉm cười lần cuối, sau đó chìm vào cõi hoang vắng. Bóng tối bao trùm tất thảy, mọi thứ bình yên đến lạ kỳ.

… Nhưng ta đã không chết. Vận mệnh như một trò đùa thích chế giễu những người đau khổ, ép ta phải sống tiếp. Trưởng nam khinh bỉ nói với ta, ngươi muốn chết liền có thể chết sao, không dễ như vậy. Hắn nói, tộc nuôi ta hơn hai thập niên chẳng phải để ta tự sát, làm nhục dòng họ.

Lần đầu tiên trong đời, ta im lặng. Ta không đôi co cùng hắn. Con người bạc nghĩa hám danh như hắn không thể làm lay động ta. Ngoài nàng, những người khác đều là hư vô.

Ta chôn một hũ rượu dưới gốc trúc đào hoa, kẻ nào cũng biết. Ta chôn một tình yêu trong lòng, lại chẳng kẻ nào hay. Trái tim đen tối của ta không thể cất giấu nổi tình yêu ấy; không giống như cát bụi phủ lên vò rượu, có thể che đi chiếc bình và mặt vải. Nhưng, vẫn không ai biết.

Nàng nói rằng ta giết “nhị ca”, ta hiểu. Cái giá của sự sống chính là hai từ bất nhân. Chẳng qua, người ta yêu nói ta tàn ác, ngay lớp giáp sắt đá cuộc đời mài nên cho ta cũng không ngăn nổi nỗi đau bóp nghẹt trái tim. Ta buông xuôi, mặc cảm xúc của nàng, ép nàng kết hôn với ta. Nụ cười tươi tắn nàng cho thiên hạ thấy không giấu được ánh mắt căm hận. Nàng hận ta, ta biết lắm chứ. Cũng giống như ta hận bản thân mình, chẳng thể mang cho nàng hạnh phúc.

Trong một ngày uống say, ta mượn nàng gảy một khúc nhạc. Nàng rót rượu cho ta, sau đó ngồi giữa trời tuyết, gảy Bạch Nguyệt mà ta từng gảy. Nàng tự làm ngón tay tứa máu, gương mặt bình thản thoáng chút ưu tư. Nàng liếc ta khi ta bưng rượu uống. Hương trúc đào trong chén sao ta có thể không ngửi ra, nhưng ta nguyện chết, chỉ cần nàng muốn. Dường như mãn nguyện trước con đường ta sắp đi, nàng tấu hay hơn trước kia, tiếng đàn luyến láy mê hồn. Khúc nhạc nốt trầm nốt cao, trùng với nhịp đập lúc vui lúc buồn của tim ta, chầm chậm đi đến hồi kết. Vẻ đẹp diễm lệ của nàng nổi lên giữa khung cảnh trắng xóa tuyết rơi. Ta ngắm nàng thật kĩ, bởi hôm nay là lần cuối. Được chết bên nàng, có lẽ là ân huệ một đời này.

Khi ngã xuống từ bàn rượu, ta tự đem mảnh vỡ rạch lên tay. Nàng dùng cây đàn làm đau mình, ta không thể để nàng cô đơn, dù suốt kiếp này ta cô độc. Ta lết tới chân nàng, muốn chạm vào nàng. Nhưng lúc đó, chiếc trâm kia rơi xuống. Nàng hốt hoảng nhặt lên, nâng niu nó như món đồ quý giá nhất… Đến cuối cùng, nàng vẫn chỉ yêu “nhị ca’’, dẫu ta sắp chết.

Ta đưa mắt tìm ca ca. Nghiêng mặt, huynh đã đứng bên kia cầu, dịu dàng và u buồn nhìn ta. Một tay huynh vươn tới, chờ ta nắm lấy. Hiểu rằng đã đến lúc từ bỏ, ta nói lời yêu nàng. Ta xin nàng đừng chết. Và ta nhắm mắt, linh hồn từ từ trượt ra khỏi thân xác.

Nàng ngồi lại bên ta rất lâu, lâu hơn mọi lần ta nhớ được. Nàng khóc một mình, tiếng tì bà đứt quãng méo mó. Khắp trên người và bàn tay nàng là màu máu bi thương. Ta đứng cạnh ca ca, sầu muộn nhìn nàng. Ta biết nàng từng lấy dao rạch tay rất nhiều lần, vì vậy trên y phục luôn có máu.

“Đệ cũng tự làm đau mình, không phải chỉ mình nàng.” Thiên Y khẽ nói với ta. Ánh mắt huynh xa vời vợi. “Ta đã thấy đệ đem chủy thủ rạch lên lưng. Đệ và nàng, hai kẻ ngốc… Dù thế nào đi nữa, đệ đã hết kiếp số, nhưng nàng còn có thể cứu. Nếu đệ còn không mau đi, nàng sẽ chết.”

Ta nghe vậy, ngước nhìn ca ca. Huynh buông tay ta, mỉm cười buồn bã, thì thầm bảo:

“Nhớ quay lại với ta.”

Ta tới bên nàng một lần nữa. Ta đứng sau lưng nàng, nhè nhẹ vuốt lên mái tóc. Cơn bão tuyết chẳng khiến nàng sợ hãi. Nàng điên loạn gảy đàn, cuối cùng đem thân mình tới trước mái đình xưa nàng nghĩ ta giết “nhị ca”. Nàng quỳ lạy ba lần, chiếc trâm rơi khỏi mái tóc, sau đó hướng tới vách núi mà đi... Nàng đã đau đớn thế nào, cực khổ ra sao, ta không rõ. Nhưng chỉ cần ta ở đây, nàng không thể chết. Trên đời vẫn còn người yêu thương nàng, ta nguyện hứng chịu mọi khổ đau thay họ.

Nàng chẳng bận tâm mà thả người từ trên vách núi xuống. Nàng không hề biết rằng, khi nàng nhảy, ta đã ôm lấy nàng, cùng nàng lao tới địa ngục. Gió thét gào quanh chúng ta, ta lấy phần còn lại của linh hồn bảo vệ nàng. Ở cổng cõi chết, ta cúi mặt, hôn lên môi của nàng, sau đó buông tay, dứt khoát đẩy nàng lên. Vào thời khắc cuối cùng, nàng chợt hét lên:

“Trác Hàn Thiên! Ta yêu chàng!”

Ta quay đầu nhìn. Ca ca đang chờ ta. Kiểm tra nhịp đập của nàng, ta biết nàng vẫn còn sống. Nàng tỉnh ra rồi, có lẽ sẽ hiểu cho ta. Giờ phút chia ly không có quyền thay đổi, ta phải đi. Ta phất tay áo, đi về phía Thiên Y.

Và như ta đã thề, chừng nào âm hồn ta chưa tan, nàng sẽ sống.

Một đời một kiếp nguyện yêu nàng

Mặc tâm hồn mịt mờ lang thang

Vận mệnh buộc mối tình dang dở

Hẹn kiếp sau, xin nàng đừng sợ...

12: 33'
24/10/21
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên