CHƯƠNG I
Tuấn hạ bộ bài gồm bốn con tám và một dãy quân bích liền nhau xuống cái chiếu rách rưới trải tạm trên nền nhà cho khỏi bẩn, nhỏ nhẹ:
- Ù rồi.
Những tiếng chửi thề vang lên liên hồi. Đây đã là lần thứ sáu trong tối nay Tuấn về nhất. Hắn quơ sấp tiền về trước mặt mình, châm một điếu thuốc Vinataba hút với dáng vẻ hết sức từ tốn trong khi đợi bạn chơi tính điểm với nhau. Hải “béo” vứt những lá bài ra khỏi tay, kêu lên:
- Lại móm. Thằng nào chơi thì chơi. Ông đếch chơi nữa.
- Ơ!
Nhóm cờ bạc tối nay có bốn người. Ngoài Tuấn “tú”, còn có Hải “béo”, Trung “lùn” và Đức “quạ”. Thằng nào cũng có biệt hiệu phù hợp với đặc điểm, nghe qua là biết ngay người nào trông ra sao. Hải tuyên bố bỏ cuộc, những đứa kia liền nhao nhao lên:
- Mày bỏ ván thì ai chơi?
- Thằng nào bỏ làm chó.
Câu này thâm. Nhưng Hải đã thua sạch cả đống tiền gia đình vừa gửi lên để đóng học phí nên nó lì cái mặt ra.
- Kệ cụ chúng mày. Tao đi ngủ đây.
Nói rồi Hải ra góc phòng nằm lăn ra ngủ. Chỉ năm phút sau nó đã phát ra những tiếng ngáy nghe rất đều đặn và có nhịp điệu. Ba thằng còn lại không biết làm thế nào, cứ giương mắt nhìn nhau. Tối nay thứ bảy, mới có một giờ sáng, còn sớm quá, làm thế nào tiêu hết thời gian còn lại đây? Không lẽ lại đi ngủ cả lũ thì còn ra thể thống gì nữa?
Tuấn, Hải, Trung và Đức đều là sinh viên năm thứ ba trường Đại học Kinh tế quốc dân. Bốn thằng bốn tính cách khác nhau, nhưng cùng có sở thích chơi bài nên rất hợp cạ. Chúng thường tụ tập đánh bài ăn tiền trong kí túc xá. Vào những buổi tối thứ bảy như thế này cuộc bài có thể kéo dài đến tận sáng. Thường thì tiền xoay vòng từ túi đứa nọ sang túi đứa kia, nhưng lần này thằng Hải số đen hơn thường lệ nên mới chơi được hai tiếng đã hết sạch tiền.
Có tiếng gõ cửa phòng và tiếng người nói oang oang bên ngoài:
- Kỉ luật đây. Chúng mày làm gì mà bây giờ còn chưa ngủ? Đánh bài ăn tiền hả? Vào gô cổ cả nút bây giờ.
Ba thằng nghe thế vội cuống cuồng thu dọn bộ bài nhét vào trong túi. Tuấn nhìn quanh phòng để xác định không còn sót lá nào mới ra mở cửa. Đứng trước phòng hóa ra chẳng phải kỉ luật nào mà là thằng Vĩnh. Nó đang nhe răng ra cười. Mà cũng có thể không phải nó cười. Hàm răng của nó vẩu đến mức không thể vẩu hơn, đến nỗi ngay cả trong đám tang bà ngoại nó mất năm ngoái, nước mắt thằng Vĩnh chảy vòng quanh mà mặt thì cứ toe toét như đang cười hô hố khiến những người đi viếng cứ chỉ trỏ liên tục. Khuôn mặt Vĩnh đã xấu mà tính cách nó lại lộn nhộn, không nghiêm túc chút nào, nên bị anh em ghét, không đứa nào thèm chơi cùng.
Tuấn hất hàm hỏi:
- Đến đây làm gì?
- Có thằng biết chúng mày thích đánh bài nên muốn qua xin một chân.
Lúc này Tuấn mới để ý đứng sau lưng Vĩnh còn một thằng nữa. Vừa nhìn thấy thằng này Tuấn đã nóng ran mặt. Không phải vì nó lấc cấc, hổ báo mà trông bảnh quá, công tử quá. Thằng lạ mặt cao mét tám là ít, vóc dáng cân đối, tóc quăn tự nhiên trông đầy vẻ lãng tử. Nó mặc cái áo body vừa nhìn đã biết là loại đắt tiền, không phải thứ tạp nham đánh xe tải từ Quảng Châu Trung Quốc mà Tuấn cùng lũ bạn vẫn mua ở chợ sinh viên. Chất vải sáng, mềm mại nhưng khó nhăn. Trên ngực trái có hình con cá sấu đang nhe nanh. Khi nở nụ cười, thằng cha trông cứ như ngôi sao điện ảnh Hàn Quốc. Tuấn vẫn tự hào mình đẹp mã, gái theo hàng đàn, nhưng đứng bên gã trai lạ mặt hắn cảm thấy mình hạ cấp hẳn đi, cứ như thằng đầy tớ trước cậu chủ. Sự ghen tức bất chợt làm hắn nẩy sinh ác cảm và lớn giọng từ chối:
- Thôi đi. Bọn này đủ chân rồi.
- Ơ!
Trung, Đức ở đằng sau nghe thế bỗng giảy nãy người lên.
- Thằng này điên à?
- Đang thiếu người, vào chơi đi mày.
- Cảm ơn nhé.
Vĩnh chen người qua Tuấn để bước vào nhà. Không biết làm thế nào, Tuấn đành đứng tránh sang một bên. Thằng cha đẹp trai cũng bước vào. Hắn tự giới thiệu:
- Phan Anh chào anh em. Mọi người chơi món gì đấy?
- Tá lả. Biết chơi chứ?
- Tàm tạm.
- Thắng ăn một trăm nghìn một ván. Móm phải trả thêm năm chục nữa cho mỗi thằng.
- Hay lắm.
Phan Anh trông hết sức thoải mái và bình tĩnh. Tuấn bỗng chốc có cảm giác kì lạ. Thằng cha này không giống dân cờ bạc thông thường. Tất cả cử chỉ, điệu bộ của nó đều gợi lên hình ảnh của một đại công tử đang đi dạo chơi. Tuấn thắc mắc:
- Mày đến đây làm gì?
Phan Anh mỉm cười:
- Chơi bài.
- Tao nghĩ không phải thế.
- Thế anh bạn nghĩ tôi đến đây làm gì?
- Tao không biết. Nhưng mày mặc Larcose giá năm triệu mua ở Vincom thì vào đây đánh tá lả ăn tiền với bọn tao làm gì?
- Mua ở Pháp, không phải Vincom đâu. Với cả giá của nó là bảy triệu. Đây là hàng độc bán với số lượng giới hạn, ngay cả dân bản địa cũng không chắc đã mua được.
Thằng Đức “quạ” nghe thế liền xuýt xoa tỏ vẻ thán phục. Nó quang quác cái mồm:
- Ông bạn con nhà giầu hả? Trông lạ mặt quá, chắc không phải học sinh trong trường.
- Không, tôi học Ngoại thương.
Tuấn lại nhăn mặt. Sao cái gì thằng này cũng hơn hắn hết vậy?
- Khác trường sao lại chui được vào đây giờ này?
- Bố tôi là hiệu trưởng của các cậu mà.
Những tiếng chửi thề lại vang lên rào rào. Con trai hiệu trưởng? Nó là con trai hiệu trưởng đấy!
Không để ý đến thái độ khác thường của Tuấn và đồng bạn, Phan Anh lấy từ trong ví ra một xấp tiền năm trăm nghìn còn mới.
- Chơi như các cậu cò con quá. Nâng số tiền lên đi. Một ván thắng được một triệu, ù được hai triệu, ai móm phải trả thêm hai trăm nghìn.
Trong một thoáng căn phòng đang ồn ào bỗng im bặt, nghe rõ tiếng quạt kêu vù vù trên đầu. Mãi sau Đức mới mở mồm ra lắp bắp:
- Đánh lớn thế này tôi không theo được. Thua thì chết à?
- Bình tĩnh. Tôi đâu có ý định lột tiền các cậu? Thế này nhé, nếu các cậu thắng tôi sẽ trả tiền gấp đôi. Thế nào? Món hời thế, không chơi nó phí đi.
Ba thằng nhìn nhau, đứa này nhìn thấy rõ vẻ nghi ngại trong mắt đứa kia. Tuấn là đứa lên tiếng đầu tiên:
- Tao không chơi.
- Sao vậy?
- Tao không thích chơi với mày. Tự nhiên đến đây vác ra một đống tiền. Mày định dọa ai thế hả?
Phan Anh giơ tay phân trần:
- Khổ quá, tôi đâu có định mang tiền dọa ai? Buổi đêm không ngủ được nên tìm bạn chơi bài thôi mà. Đã chơi thì đánh lớn một chút cho nó máu lửa. Các bạn thiếu tiền cũng không sao, tôi cho nợ.
Câu nói của Phan Anh làm cả nhóm có vẻ xuôi xuôi. Thằng Trung và thằng Đức lộ vẻ ham muốn. Đôi mắt chúng nó cứ như lồi ra. Quả thật luật chơi như thế nghe có vẻ trăm đường lợi mà không thiệt chút nào. Nếu Phan Anh thua nó sẽ trả tiền gấp đôi, có nghĩa là coi như nó luôn chấp một ván rồi. Đức thì thào:
- Sợ gì chứ? Bên mình có ba người cơ mà. Người này thắng sẽ bù cho người kia, đi đâu mà thiệt?
Trung gật đầu, đôi mắt mờ mịt.
Tuấn bỗng nhận thấy bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi từ khi nào. Không phải do trời nóng, mà vì hắn cảm thấy câu chuyện đêm nay thật điên khùng. Một thằng cha không hiểu từ đâu bỗng xuất hiện trước mặt hắn và đám bạn, đề nghị đánh bài theo cái cách mà chắc chắn nó sẽ thua. Điều này nghe có vẻ hoang đường. Quả thật, Tuấn không thể hình dung làm sao mà ba đứa hắn có thể thua được.
Tuấn bắt đầu chơi bài từ năm lên sáu, đánh bài ăn tiền từ năm lên mười. Bố hắn là một kẻ ham mê cờ bạc đến độ gần như tâm thần. Khi phát hiện thằng con trai có thiên phú chơi bài, ông liền dẫn nó đến các nhóm cờ bạc bất chấp sự phản đối của người vợ. Lúc đầu ông chơi, nó đứng nhìn, sau đó ông đứng nhìn nó chơi. Ông trở thành người cung cấp tiền cho thằng nhỏ. Và nó luôn thắng. Nó chơi gì cũng thắng. Tá lá, ba cây, tiến lên, đánh tấn, đánh chắn… Cứ như thể Tuấn sinh ra để chơi bài. Bố hắn phục thằng con trai sát đất. Ông nghĩ gia đình có thể làm giầu được nhờ nghề cờ bạc, nhưng chưa kịp sống để hưởng thụ số tiền mơ ước thì ông đã lăn ra chết vì ung thư phổi. Tuấn thi đỗ đại học, nhưng trong suốt ba năm hắn tập trung chơi bài là chính, học là phụ. Hắn nợ đìa các môn, nhưng bù lại hắn được đám bạn học tôn vinh là Thần bài. Đã là thần bài thì làm sao mà thua cái thằng công tử bột kia được? Chưa kể Phan Anh còn chấp hắn cả một ván.
Ngẫm nghĩ chán, Tuấn liền gật đầu:
- Được. Thua thì đừng có khóc đấy nhé.
Phan Anh mỉm cười. Từ lúc vào phòng đến giờ, gương mặt gã lúc nào cũng có vẻ ngạo mạn như thế:
- Chưa gì đã nói đểu rồi.
Thằng Trung liền lôi bộ bài tú lơ khơ từ trong túi đựng tài liệu ra. Bốn thằng ngồi quây lại thành vòng tròn. Vĩnh ngồi ngoài, được Phan Anh giao cho một cái bút và quyển sổ làm nhiệm vụ tính tiền. Trung chia bài, chơi trò tá lả. Mỗi đứa nhận chín cây, riêng Tuấn có mười cây. Hắn đi đầu tiên. Tuấn nhận ra bộ của mình không có phỏm nào. Không sao, cuộc chơi còn dài.
Phan Anh rút lên một quân.
- Nghe nói Tuấn chưa có bạn gái?
Tuấn khẽ liếc nhìn Phan Anh, không nói gì. Nhưng thằng Đức lại quang quác cái mồm.
- Đúng rồi. Sao biết hay vậy?
Tuấn thầm phục thằng đầu tiên nghĩ ra biệt danh cho thằng Đức quả là thiên tài. Mồm Đức đúng là chẳng khác gì mỏ quạ, cứ mở ra là khiến cho người khác lộn ruột.
- Tôi nghe Vĩnh kể. Sao trông đẹp trai thế này mà lại không có người yêu?
- Ai mà chấp nhận nổi cái thằng chơi đêm ngủ ngày?
- Im mồm đi.
Tuấn gắt lên. Hắn đã tạo được hai phỏm. Phen này thắng đến nơi rồi. Đúng lúc Tuấn đang nhẩm tính, Phan Anh hạ bài xuống chiếu:
- Ù mất rồi.
Tuấn tròn mắt ra nhìn bộ bài của Phan Anh. Gã có ba phỏm. Đúng là ù thật. Ba đứa đành phải dồn tiền trả cho Phan Anh. Ván bài lớn quá, chỉ một ván thôi mà thằng Đức đã mất hơn phân nửa số tiền. Mặt thằng Đức và Trung tái mét đi như sắp ngất, chỉ Tuấn vẫn giữ được bình tĩnh. Hắn biết rằng cờ bạc ăn nhau về cuối. Người thắng ván đầu tiên thường không có nhiều ý nghĩa.
Lần này Tuấn giành chia bài. Bốn đứa ngồi sát phạt nhau. Càng chơi, Tuấn càng kinh hãi. Đối phương hoặc là thiên tài, hoặc có vận đỏ đặc biệt. Số ván thắng của nó còn nhiều hơn cả bọn Tuấn cộng lại. Chơi đến năm giờ sáng, Phan Anh liền chủ động ngừng lại.
Trung mặt nghệt ra, hỏi:
- Sao vậy?
- Các cậu thua nhiều quá rồi. Chơi nữa mọi người sẽ không trả được.
- Tầm bậy. Bọn này đã thua bao nhiêu đâu?
Phan Anh hất hàm về phía Vĩnh.
- Các cậu ấy thua bao nhiêu rồi?
Vĩnh ngồi cộng cộng trừ trừ một lúc rồi nói:
- Phan Anh thắng ba mươi ván, trong đó hai mươi ù. Tuấn thắng năm ván. Đức thắng một. Trung thua hết. Phan Anh được ba mươi tám triệu.
Tuấn nghe mà ù tai. Hắn cũng biết rằng mình thua đậm, rất đậm, nhưng không thể ngờ được lại mất nhiều tiền như thế. Ba mươi tám triệu chia cho ba thằng, mỗi thằng nợ hơn mười hai triệu. Hắn biết kiếm đâu ra từng đó tiền để trả?
Phan Anh nhét lại vạt áo thòi ra khỏi quần, nói một cách uể oải:
- Có tiền trả bây giờ không?
Cả ba đứa cùng lắc đầu.
- Thế mai góp tiền trả tôi nhé.
Thằng Đức lên tiếng, giọng khản đặc:
- Sao bảo cho nợ cơ mà?
- Cho nợ đến ngày mai còn gì? Đã bắt trả ngay đâu.
- Mai trả thế đếch nào được?
Tuấn nhận ra thỉnh thoảng thằng Đức cũng biết nói tiếng người. Câu nói vừa rồi thật mát lòng mát dạ. Phan Anh khẽ khoát tay:
- Nếu mai các cậu không trả, tôi sẽ lấy xe máy để trừ nợ.
Thằng Trung xạm mặt lại. Nó xua tay rối rít.
- Đừng, xe bố tao mua đấy. Ông ấy biết tao mất xe vì đánh bài thì sẽ không gửi tiền lên nữa. Tao sẽ bị đuổi học mất.
- Các cậu không trả tiền nhưng lại không muốn gán đồ trả nợ. Vậy là thế nào? Trên đời làm gì có việc tốt đẹp như vậy. Thôi thế này vậy, nếu không trả được tiền thì làm cho tôi một việc. Tôi sẽ xóa nợ cho.
- Là việc gì?
Phan Anh nhìn Tuấn:
- Các cậu biết cái Ngọc Hà khoa Luật Kinh doanh quốc tế chứ?
Đức gật đầu:
- Ngọc Hà năm hai hả? Con bé hoa khôi đó ai chẳng biết.
Phan Anh lắc đầu. Thằng Đức lại đoán:
- Năm ba cũng có một con bé tên Ngọc Hà, nhưng nó xấu lắm.
Phan Anh vẫn lắc đầu. Thằng Đức cãi:
- Làm gì còn đứa nào tên Ngọc Hà khoa Luật Kinh doanh nữa?
- Vẫn còn. Bà chị năm cuối ấy.
Tuấn lờ mờ đoán được dụng ý của Phan Anh. Hắn hỏi, giọng run run:
- Mày muốn chúng tao làm gì?
- Tao muốn một trong ba đứa mày tán đổ con bé đó cho tao.
Những tiếng la hoảng vang lên. Buổi tối nay bọn thằng Tuấn la hét cũng nhiều, nhưng những tiếng kêu đó không là gì so với lần này. Mặt Đức tái nhợt:
- Mày đùa đó hả? Ngọc Hà sinh viên năm cuối sắp ra trường được mệnh danh là cá sấu chúa, tức là con cá xấu nhất trong cái loài xấu nhất. Nó đen hơn Trương Phi, xấu hơn Chung Vô Diệm, cao như cây sào, nghe nói lại còn bị les nữa. Đấy là chưa kể nó còn hơn tuổi bọn mình. Tán thế nào được, thà chết còn hơn. Thôi mày cứ lấy xe đi. Tao đồng ý đấy.
Phan Anh cười nhạt. Khuôn mặt gã bây giờ lạnh tanh, không còn vẻ niềm nở dễ mến như lúc đầu nữa.
- Tao lại đổi ý rồi. Cái con xe ghẻ của bọn mày tao lấy cho thêm nhục, lại mất tiền thanh lý sắt vụn. Chúng mày không trả tiền, mai tao mang quyển sổ nợ này lên gặp hiệu trưởng. Tao thì chắc không sao rồi, nhưng chúng mày mà bị định tội đánh bài trong kí túc xá chắc chắc sẽ bị kỉ luật, nhẹ thì đình chỉ một năm, nặng thì đuổi học. Nếu chúng mày nghĩ thế cũng chẳng có vấn đề gì thì chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa.
Tuấn hỏi:
- Mày với bà Hà có khúc mắc gì mà phải mất công gài bọn tao vào bẫy thế?
- Bây giờ nhận ra thì cũng không phải là thằng ngu. Tao với con mụ đó có chút khúc mắc. Mày biết thế đủ rồi. Thế nào? Mày có nhận không? Nếu dám thì tao cho mày thời hạn một tháng. Mày tán đổ nó, tao xóa hết nợ và tặng thêm ba mươi tám triệu làm quà kỉ niệm nữa.
- Ơ!
Câu chuyện thế là lại rơi vào một khúc quanh bất ngờ nữa. Mắt thằng Trung và Đức lại lồi ra, vẻ hám tiền hiện rõ trên nét mặt. Tuấn biết rằng mọi việc thế là đã được quyết định rồi. Ván bài này, hắn đã bị người ta gài cho không sao cục cựa được.
Phan Anh đứng lên, phủi đít ra về. Trước khi bước ra khỏi cửa, gã nói mà không ngoái đầu lại:
- Thằng nào ngủ được với nó quay video clip cho tao. Không có video không tính.
Tuấn bỗng thấy buồn nôn. Ngủ với Ngọc Hà cá sấu chúa? Trời đất ơi!
Bạn nào đăng kí viết chương 2 vào đây báo danh nhé, chỗ này chỉ để đăng truyện thôi.
https://gacsach.com/diendan/threads/viet-truyen-tap-the.12421/
Tuấn hạ bộ bài gồm bốn con tám và một dãy quân bích liền nhau xuống cái chiếu rách rưới trải tạm trên nền nhà cho khỏi bẩn, nhỏ nhẹ:
- Ù rồi.
Những tiếng chửi thề vang lên liên hồi. Đây đã là lần thứ sáu trong tối nay Tuấn về nhất. Hắn quơ sấp tiền về trước mặt mình, châm một điếu thuốc Vinataba hút với dáng vẻ hết sức từ tốn trong khi đợi bạn chơi tính điểm với nhau. Hải “béo” vứt những lá bài ra khỏi tay, kêu lên:
- Lại móm. Thằng nào chơi thì chơi. Ông đếch chơi nữa.
- Ơ!
Nhóm cờ bạc tối nay có bốn người. Ngoài Tuấn “tú”, còn có Hải “béo”, Trung “lùn” và Đức “quạ”. Thằng nào cũng có biệt hiệu phù hợp với đặc điểm, nghe qua là biết ngay người nào trông ra sao. Hải tuyên bố bỏ cuộc, những đứa kia liền nhao nhao lên:
- Mày bỏ ván thì ai chơi?
- Thằng nào bỏ làm chó.
Câu này thâm. Nhưng Hải đã thua sạch cả đống tiền gia đình vừa gửi lên để đóng học phí nên nó lì cái mặt ra.
- Kệ cụ chúng mày. Tao đi ngủ đây.
Nói rồi Hải ra góc phòng nằm lăn ra ngủ. Chỉ năm phút sau nó đã phát ra những tiếng ngáy nghe rất đều đặn và có nhịp điệu. Ba thằng còn lại không biết làm thế nào, cứ giương mắt nhìn nhau. Tối nay thứ bảy, mới có một giờ sáng, còn sớm quá, làm thế nào tiêu hết thời gian còn lại đây? Không lẽ lại đi ngủ cả lũ thì còn ra thể thống gì nữa?
Tuấn, Hải, Trung và Đức đều là sinh viên năm thứ ba trường Đại học Kinh tế quốc dân. Bốn thằng bốn tính cách khác nhau, nhưng cùng có sở thích chơi bài nên rất hợp cạ. Chúng thường tụ tập đánh bài ăn tiền trong kí túc xá. Vào những buổi tối thứ bảy như thế này cuộc bài có thể kéo dài đến tận sáng. Thường thì tiền xoay vòng từ túi đứa nọ sang túi đứa kia, nhưng lần này thằng Hải số đen hơn thường lệ nên mới chơi được hai tiếng đã hết sạch tiền.
Có tiếng gõ cửa phòng và tiếng người nói oang oang bên ngoài:
- Kỉ luật đây. Chúng mày làm gì mà bây giờ còn chưa ngủ? Đánh bài ăn tiền hả? Vào gô cổ cả nút bây giờ.
Ba thằng nghe thế vội cuống cuồng thu dọn bộ bài nhét vào trong túi. Tuấn nhìn quanh phòng để xác định không còn sót lá nào mới ra mở cửa. Đứng trước phòng hóa ra chẳng phải kỉ luật nào mà là thằng Vĩnh. Nó đang nhe răng ra cười. Mà cũng có thể không phải nó cười. Hàm răng của nó vẩu đến mức không thể vẩu hơn, đến nỗi ngay cả trong đám tang bà ngoại nó mất năm ngoái, nước mắt thằng Vĩnh chảy vòng quanh mà mặt thì cứ toe toét như đang cười hô hố khiến những người đi viếng cứ chỉ trỏ liên tục. Khuôn mặt Vĩnh đã xấu mà tính cách nó lại lộn nhộn, không nghiêm túc chút nào, nên bị anh em ghét, không đứa nào thèm chơi cùng.
Tuấn hất hàm hỏi:
- Đến đây làm gì?
- Có thằng biết chúng mày thích đánh bài nên muốn qua xin một chân.
Lúc này Tuấn mới để ý đứng sau lưng Vĩnh còn một thằng nữa. Vừa nhìn thấy thằng này Tuấn đã nóng ran mặt. Không phải vì nó lấc cấc, hổ báo mà trông bảnh quá, công tử quá. Thằng lạ mặt cao mét tám là ít, vóc dáng cân đối, tóc quăn tự nhiên trông đầy vẻ lãng tử. Nó mặc cái áo body vừa nhìn đã biết là loại đắt tiền, không phải thứ tạp nham đánh xe tải từ Quảng Châu Trung Quốc mà Tuấn cùng lũ bạn vẫn mua ở chợ sinh viên. Chất vải sáng, mềm mại nhưng khó nhăn. Trên ngực trái có hình con cá sấu đang nhe nanh. Khi nở nụ cười, thằng cha trông cứ như ngôi sao điện ảnh Hàn Quốc. Tuấn vẫn tự hào mình đẹp mã, gái theo hàng đàn, nhưng đứng bên gã trai lạ mặt hắn cảm thấy mình hạ cấp hẳn đi, cứ như thằng đầy tớ trước cậu chủ. Sự ghen tức bất chợt làm hắn nẩy sinh ác cảm và lớn giọng từ chối:
- Thôi đi. Bọn này đủ chân rồi.
- Ơ!
Trung, Đức ở đằng sau nghe thế bỗng giảy nãy người lên.
- Thằng này điên à?
- Đang thiếu người, vào chơi đi mày.
- Cảm ơn nhé.
Vĩnh chen người qua Tuấn để bước vào nhà. Không biết làm thế nào, Tuấn đành đứng tránh sang một bên. Thằng cha đẹp trai cũng bước vào. Hắn tự giới thiệu:
- Phan Anh chào anh em. Mọi người chơi món gì đấy?
- Tá lả. Biết chơi chứ?
- Tàm tạm.
- Thắng ăn một trăm nghìn một ván. Móm phải trả thêm năm chục nữa cho mỗi thằng.
- Hay lắm.
Phan Anh trông hết sức thoải mái và bình tĩnh. Tuấn bỗng chốc có cảm giác kì lạ. Thằng cha này không giống dân cờ bạc thông thường. Tất cả cử chỉ, điệu bộ của nó đều gợi lên hình ảnh của một đại công tử đang đi dạo chơi. Tuấn thắc mắc:
- Mày đến đây làm gì?
Phan Anh mỉm cười:
- Chơi bài.
- Tao nghĩ không phải thế.
- Thế anh bạn nghĩ tôi đến đây làm gì?
- Tao không biết. Nhưng mày mặc Larcose giá năm triệu mua ở Vincom thì vào đây đánh tá lả ăn tiền với bọn tao làm gì?
- Mua ở Pháp, không phải Vincom đâu. Với cả giá của nó là bảy triệu. Đây là hàng độc bán với số lượng giới hạn, ngay cả dân bản địa cũng không chắc đã mua được.
Thằng Đức “quạ” nghe thế liền xuýt xoa tỏ vẻ thán phục. Nó quang quác cái mồm:
- Ông bạn con nhà giầu hả? Trông lạ mặt quá, chắc không phải học sinh trong trường.
- Không, tôi học Ngoại thương.
Tuấn lại nhăn mặt. Sao cái gì thằng này cũng hơn hắn hết vậy?
- Khác trường sao lại chui được vào đây giờ này?
- Bố tôi là hiệu trưởng của các cậu mà.
Những tiếng chửi thề lại vang lên rào rào. Con trai hiệu trưởng? Nó là con trai hiệu trưởng đấy!
Không để ý đến thái độ khác thường của Tuấn và đồng bạn, Phan Anh lấy từ trong ví ra một xấp tiền năm trăm nghìn còn mới.
- Chơi như các cậu cò con quá. Nâng số tiền lên đi. Một ván thắng được một triệu, ù được hai triệu, ai móm phải trả thêm hai trăm nghìn.
Trong một thoáng căn phòng đang ồn ào bỗng im bặt, nghe rõ tiếng quạt kêu vù vù trên đầu. Mãi sau Đức mới mở mồm ra lắp bắp:
- Đánh lớn thế này tôi không theo được. Thua thì chết à?
- Bình tĩnh. Tôi đâu có ý định lột tiền các cậu? Thế này nhé, nếu các cậu thắng tôi sẽ trả tiền gấp đôi. Thế nào? Món hời thế, không chơi nó phí đi.
Ba thằng nhìn nhau, đứa này nhìn thấy rõ vẻ nghi ngại trong mắt đứa kia. Tuấn là đứa lên tiếng đầu tiên:
- Tao không chơi.
- Sao vậy?
- Tao không thích chơi với mày. Tự nhiên đến đây vác ra một đống tiền. Mày định dọa ai thế hả?
Phan Anh giơ tay phân trần:
- Khổ quá, tôi đâu có định mang tiền dọa ai? Buổi đêm không ngủ được nên tìm bạn chơi bài thôi mà. Đã chơi thì đánh lớn một chút cho nó máu lửa. Các bạn thiếu tiền cũng không sao, tôi cho nợ.
Câu nói của Phan Anh làm cả nhóm có vẻ xuôi xuôi. Thằng Trung và thằng Đức lộ vẻ ham muốn. Đôi mắt chúng nó cứ như lồi ra. Quả thật luật chơi như thế nghe có vẻ trăm đường lợi mà không thiệt chút nào. Nếu Phan Anh thua nó sẽ trả tiền gấp đôi, có nghĩa là coi như nó luôn chấp một ván rồi. Đức thì thào:
- Sợ gì chứ? Bên mình có ba người cơ mà. Người này thắng sẽ bù cho người kia, đi đâu mà thiệt?
Trung gật đầu, đôi mắt mờ mịt.
Tuấn bỗng nhận thấy bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi từ khi nào. Không phải do trời nóng, mà vì hắn cảm thấy câu chuyện đêm nay thật điên khùng. Một thằng cha không hiểu từ đâu bỗng xuất hiện trước mặt hắn và đám bạn, đề nghị đánh bài theo cái cách mà chắc chắn nó sẽ thua. Điều này nghe có vẻ hoang đường. Quả thật, Tuấn không thể hình dung làm sao mà ba đứa hắn có thể thua được.
Tuấn bắt đầu chơi bài từ năm lên sáu, đánh bài ăn tiền từ năm lên mười. Bố hắn là một kẻ ham mê cờ bạc đến độ gần như tâm thần. Khi phát hiện thằng con trai có thiên phú chơi bài, ông liền dẫn nó đến các nhóm cờ bạc bất chấp sự phản đối của người vợ. Lúc đầu ông chơi, nó đứng nhìn, sau đó ông đứng nhìn nó chơi. Ông trở thành người cung cấp tiền cho thằng nhỏ. Và nó luôn thắng. Nó chơi gì cũng thắng. Tá lá, ba cây, tiến lên, đánh tấn, đánh chắn… Cứ như thể Tuấn sinh ra để chơi bài. Bố hắn phục thằng con trai sát đất. Ông nghĩ gia đình có thể làm giầu được nhờ nghề cờ bạc, nhưng chưa kịp sống để hưởng thụ số tiền mơ ước thì ông đã lăn ra chết vì ung thư phổi. Tuấn thi đỗ đại học, nhưng trong suốt ba năm hắn tập trung chơi bài là chính, học là phụ. Hắn nợ đìa các môn, nhưng bù lại hắn được đám bạn học tôn vinh là Thần bài. Đã là thần bài thì làm sao mà thua cái thằng công tử bột kia được? Chưa kể Phan Anh còn chấp hắn cả một ván.
Ngẫm nghĩ chán, Tuấn liền gật đầu:
- Được. Thua thì đừng có khóc đấy nhé.
Phan Anh mỉm cười. Từ lúc vào phòng đến giờ, gương mặt gã lúc nào cũng có vẻ ngạo mạn như thế:
- Chưa gì đã nói đểu rồi.
Thằng Trung liền lôi bộ bài tú lơ khơ từ trong túi đựng tài liệu ra. Bốn thằng ngồi quây lại thành vòng tròn. Vĩnh ngồi ngoài, được Phan Anh giao cho một cái bút và quyển sổ làm nhiệm vụ tính tiền. Trung chia bài, chơi trò tá lả. Mỗi đứa nhận chín cây, riêng Tuấn có mười cây. Hắn đi đầu tiên. Tuấn nhận ra bộ của mình không có phỏm nào. Không sao, cuộc chơi còn dài.
Phan Anh rút lên một quân.
- Nghe nói Tuấn chưa có bạn gái?
Tuấn khẽ liếc nhìn Phan Anh, không nói gì. Nhưng thằng Đức lại quang quác cái mồm.
- Đúng rồi. Sao biết hay vậy?
Tuấn thầm phục thằng đầu tiên nghĩ ra biệt danh cho thằng Đức quả là thiên tài. Mồm Đức đúng là chẳng khác gì mỏ quạ, cứ mở ra là khiến cho người khác lộn ruột.
- Tôi nghe Vĩnh kể. Sao trông đẹp trai thế này mà lại không có người yêu?
- Ai mà chấp nhận nổi cái thằng chơi đêm ngủ ngày?
- Im mồm đi.
Tuấn gắt lên. Hắn đã tạo được hai phỏm. Phen này thắng đến nơi rồi. Đúng lúc Tuấn đang nhẩm tính, Phan Anh hạ bài xuống chiếu:
- Ù mất rồi.
Tuấn tròn mắt ra nhìn bộ bài của Phan Anh. Gã có ba phỏm. Đúng là ù thật. Ba đứa đành phải dồn tiền trả cho Phan Anh. Ván bài lớn quá, chỉ một ván thôi mà thằng Đức đã mất hơn phân nửa số tiền. Mặt thằng Đức và Trung tái mét đi như sắp ngất, chỉ Tuấn vẫn giữ được bình tĩnh. Hắn biết rằng cờ bạc ăn nhau về cuối. Người thắng ván đầu tiên thường không có nhiều ý nghĩa.
Lần này Tuấn giành chia bài. Bốn đứa ngồi sát phạt nhau. Càng chơi, Tuấn càng kinh hãi. Đối phương hoặc là thiên tài, hoặc có vận đỏ đặc biệt. Số ván thắng của nó còn nhiều hơn cả bọn Tuấn cộng lại. Chơi đến năm giờ sáng, Phan Anh liền chủ động ngừng lại.
Trung mặt nghệt ra, hỏi:
- Sao vậy?
- Các cậu thua nhiều quá rồi. Chơi nữa mọi người sẽ không trả được.
- Tầm bậy. Bọn này đã thua bao nhiêu đâu?
Phan Anh hất hàm về phía Vĩnh.
- Các cậu ấy thua bao nhiêu rồi?
Vĩnh ngồi cộng cộng trừ trừ một lúc rồi nói:
- Phan Anh thắng ba mươi ván, trong đó hai mươi ù. Tuấn thắng năm ván. Đức thắng một. Trung thua hết. Phan Anh được ba mươi tám triệu.
Tuấn nghe mà ù tai. Hắn cũng biết rằng mình thua đậm, rất đậm, nhưng không thể ngờ được lại mất nhiều tiền như thế. Ba mươi tám triệu chia cho ba thằng, mỗi thằng nợ hơn mười hai triệu. Hắn biết kiếm đâu ra từng đó tiền để trả?
Phan Anh nhét lại vạt áo thòi ra khỏi quần, nói một cách uể oải:
- Có tiền trả bây giờ không?
Cả ba đứa cùng lắc đầu.
- Thế mai góp tiền trả tôi nhé.
Thằng Đức lên tiếng, giọng khản đặc:
- Sao bảo cho nợ cơ mà?
- Cho nợ đến ngày mai còn gì? Đã bắt trả ngay đâu.
- Mai trả thế đếch nào được?
Tuấn nhận ra thỉnh thoảng thằng Đức cũng biết nói tiếng người. Câu nói vừa rồi thật mát lòng mát dạ. Phan Anh khẽ khoát tay:
- Nếu mai các cậu không trả, tôi sẽ lấy xe máy để trừ nợ.
Thằng Trung xạm mặt lại. Nó xua tay rối rít.
- Đừng, xe bố tao mua đấy. Ông ấy biết tao mất xe vì đánh bài thì sẽ không gửi tiền lên nữa. Tao sẽ bị đuổi học mất.
- Các cậu không trả tiền nhưng lại không muốn gán đồ trả nợ. Vậy là thế nào? Trên đời làm gì có việc tốt đẹp như vậy. Thôi thế này vậy, nếu không trả được tiền thì làm cho tôi một việc. Tôi sẽ xóa nợ cho.
- Là việc gì?
Phan Anh nhìn Tuấn:
- Các cậu biết cái Ngọc Hà khoa Luật Kinh doanh quốc tế chứ?
Đức gật đầu:
- Ngọc Hà năm hai hả? Con bé hoa khôi đó ai chẳng biết.
Phan Anh lắc đầu. Thằng Đức lại đoán:
- Năm ba cũng có một con bé tên Ngọc Hà, nhưng nó xấu lắm.
Phan Anh vẫn lắc đầu. Thằng Đức cãi:
- Làm gì còn đứa nào tên Ngọc Hà khoa Luật Kinh doanh nữa?
- Vẫn còn. Bà chị năm cuối ấy.
Tuấn lờ mờ đoán được dụng ý của Phan Anh. Hắn hỏi, giọng run run:
- Mày muốn chúng tao làm gì?
- Tao muốn một trong ba đứa mày tán đổ con bé đó cho tao.
Những tiếng la hoảng vang lên. Buổi tối nay bọn thằng Tuấn la hét cũng nhiều, nhưng những tiếng kêu đó không là gì so với lần này. Mặt Đức tái nhợt:
- Mày đùa đó hả? Ngọc Hà sinh viên năm cuối sắp ra trường được mệnh danh là cá sấu chúa, tức là con cá xấu nhất trong cái loài xấu nhất. Nó đen hơn Trương Phi, xấu hơn Chung Vô Diệm, cao như cây sào, nghe nói lại còn bị les nữa. Đấy là chưa kể nó còn hơn tuổi bọn mình. Tán thế nào được, thà chết còn hơn. Thôi mày cứ lấy xe đi. Tao đồng ý đấy.
Phan Anh cười nhạt. Khuôn mặt gã bây giờ lạnh tanh, không còn vẻ niềm nở dễ mến như lúc đầu nữa.
- Tao lại đổi ý rồi. Cái con xe ghẻ của bọn mày tao lấy cho thêm nhục, lại mất tiền thanh lý sắt vụn. Chúng mày không trả tiền, mai tao mang quyển sổ nợ này lên gặp hiệu trưởng. Tao thì chắc không sao rồi, nhưng chúng mày mà bị định tội đánh bài trong kí túc xá chắc chắc sẽ bị kỉ luật, nhẹ thì đình chỉ một năm, nặng thì đuổi học. Nếu chúng mày nghĩ thế cũng chẳng có vấn đề gì thì chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa.
Tuấn hỏi:
- Mày với bà Hà có khúc mắc gì mà phải mất công gài bọn tao vào bẫy thế?
- Bây giờ nhận ra thì cũng không phải là thằng ngu. Tao với con mụ đó có chút khúc mắc. Mày biết thế đủ rồi. Thế nào? Mày có nhận không? Nếu dám thì tao cho mày thời hạn một tháng. Mày tán đổ nó, tao xóa hết nợ và tặng thêm ba mươi tám triệu làm quà kỉ niệm nữa.
- Ơ!
Câu chuyện thế là lại rơi vào một khúc quanh bất ngờ nữa. Mắt thằng Trung và Đức lại lồi ra, vẻ hám tiền hiện rõ trên nét mặt. Tuấn biết rằng mọi việc thế là đã được quyết định rồi. Ván bài này, hắn đã bị người ta gài cho không sao cục cựa được.
Phan Anh đứng lên, phủi đít ra về. Trước khi bước ra khỏi cửa, gã nói mà không ngoái đầu lại:
- Thằng nào ngủ được với nó quay video clip cho tao. Không có video không tính.
Tuấn bỗng thấy buồn nôn. Ngủ với Ngọc Hà cá sấu chúa? Trời đất ơi!
Bạn nào đăng kí viết chương 2 vào đây báo danh nhé, chỗ này chỉ để đăng truyện thôi.
https://gacsach.com/diendan/threads/viet-truyen-tap-the.12421/