Truyện ngắn Nhờ có cậu, kí ức buồn chán của tôi đều phai mờ

Bắc Lam

Gà tích cực
Tham gia
30/3/20
Bài viết
169
Gạo
0,0
Gửi một Sầm Đức An, nếu có khi nào cậu đọc được.
* 1*
Những trang nhật kí
do trời ghi lại​
Trời đổ rét. Quyên ngước nhìn chiếc rổ bóng nơi cuối sân, lằm bằm:
- Khỉ thật.
Cô đang lạnh đến run người, tay chân lẩy bà lẩy bẩy, co sát cơ thể vào góc tường. Thằng bạn đứng bên nhìn cô với vẻ khó hiểu, hỏi:
- Mày lạnh hả?
- Ừ! Trời lạnh quá đi mất! Còn mày nữa, sao mày mặc được áo cộc tay? Đúng là quái vật mà... - Quyên rùn vai. Cô cảm thấy đôi bàn tay ê ẩm như bị cái gì cứa vào.
- Có mày ấy! Tao chạy chơi suốt ngày, đương nhiên là nóng. - Bạn cô đáp vẻ thản nhiên xen lẫn chút thương cảm. - Thôi, xin thầy vào lấy áo đi! Chết lạnh bây giờ.
- Không được. - Quyên vẫn bướng bỉnh dù môi đã tái ngắt. Cô run rẩy đáp. - Tao không thích nói chuyện với thầy.
Tuấn Minh nhìn cô chằm chằm:
- Sao?
Quyên chỉ lắc đầu. Căn bản cô thấy giáp mặt giáo viên không hề đáng sợ, nhưng luôn khiến mình dễ bị để ý. Tính cô vậy, để ý chút thì được, nhưng để ý nhiều thì cô ngại vô cùng - đối với cô việc đó thật phiền phức. Gương mặt của Quyên lại xinh đẹp hơn các bạn, nên càng dễ bị liếc qua lại ít nhiều.
- Được thôi, tùy mày. - Bạn cô nhún vai rồi chạy đi sang bên kia sân.
Quyên nhìn theo, chợt trong lòng có chút hụt hẫng. Nó cũng chỉ quan tâm cô đến thế sao? Ngay lập tức cô lại tự nhắc: dĩ nhiên bạn cô cũng chỉ có thể lo đến vậy thôi, cô là gì của nó chứ? Chẳng phải căn bản cô cũng không muốn người khác chú ý tới mình sao, chuyện này còn cần ai bận tâm nữa...
- Quyên, chạy! - Tiếng đứa đứng kế hét lên. - Thầy tuýt còi kìa!
Cô lao đi, nhưng vì toàn bộ cơ thể đã cứng lại nên đôi chân cũng đơ ra chạy không nổi. Cử động mấy lần mà Quyên vẫn chỉ vừa run rẩy vừa lết đi được. Cô lo lắng nhìn ra xung quanh. Thôi xong! Thầy đến rồi! Sao cuối cùng vẫn là cô bị để ý chứ!
- Bạn nữ này không sao chứ? Này! Lạnh sao không xin thầy vào lấy áo hả? Đi mau đi!
Quyên cúi đầu bước về lớp giữa ánh mắt tò mò của đám bạn, bụng rủa thầm mình không cầm áo khoác từ đầu.
----------
Quyên ngẩng lên, nhìn ra xung quanh. Trống ra chơi đã được hai phút mà cô vẫn ngồi yên tại chỗ. Cô cảm thấy lòng buồn buồn, còn có chút ghen tị với đám con gái ngồi gần đó. Chúng là một nhóm, lúc nào cũng có bè có bạn, chẳng khi nào cô đơn một mình - như cô thường xuyên cảm thấy.
Hàng ngày Quyên chơi với Nhã, nhưng đợt gần đây Nhã cũng thân với đám kia hơn, Quyên ra thì nói nói vài câu rồi lại quay đi khiến cô vô cùng buồn bã. Cô đã tự nhận thức rằng Nhã là bạn thân của mình, nên thường bám theo Nhã chơi cùng, nhưng khi có sự thay đổi, Nhã lại nhanh chóng tiếp nhận được. Quyên thì khó khăn với việc đó hơn, vì vậy nên có phần không hòa đồng cùng lớp như Nhã. Cô cũng là người nhạy cảm và nội tâm, sớm nắng chiều mưa, cảm xúc thay đổi như chong chóng giữa gió.
Sự hụt hẫng đến với Quyên nhiều như cơm bữa. Bản thân cô hi vọng không quá nhiều, nhưng thường kết quả lại xoay ngang hướng khác khiến cô như bị hóc xương trong họng.
Nhóm con gái bắt đầu ôm ấp nhau như bình thường. Vẻ mặt của Quyên không thể bình thản hơn nữa, nhưng cô chợt đánh mắt một vòng quanh lớp. Ai cũng ngồi cùng bạn, có mỗi cô đơn độc một mình. Có gì đó âm ỉ bên trong trái tim cô như sự đau đớn. Nhã, rốt cuộc tao phải đuổi theo bóng hình của mày đến khi nào mới có thể hết lẻ bóng đơn côi? Quyên khẽ thở dài. Cô dán mắt vào vở, vờ như đang học bài.
Điều cô sợ nhất chính là nỗi cô đơn xuyên qua mình như một lưỡi dao vô hình.
- Quyên ới ơi... Cứu tao... - Bỗng Hào gọi cô í ới. - Tao chịu cái bài này rồi...
Quyên hít sâu một hơi. Đó là một yêu cầu mà cô thấy mình không nên từ chối. Giúp bạn là điều cô rất muốn làm - có thứ gì đó trong cô thôi thúc mình đối tốt với mọi người. Ngẩng lên, cô hỏi:
- Đâu?
- Đây... Khó quá nè... - Hào mếu miệng chỉ bài hình học về tam giác.
- Qua đây tao xem nào. - Quyên gật gật đầu. Nỗi đau trong lòng cô dần tan biến. Giờ cô đã có một người bạn ngồi cạnh - dù không phải để chơi, nhưng cũng đã rất tốt rồi. Tâm trạng u ám của cô trở về bình thường, và sau đó là một chút vui vẻ.
----------
Quyên thở dài. Cô lại đến muộn giờ học thêm rồi. Bước vào lớp, cô rụt rè chào thầy và đi về chỗ.
Cô thoáng liếc qua chỗ ngồi chéo phía sau mình. Nó có ở đó, vẫn đang ngồi vật lộn với mấy con toán cuối cùng, ánh mắt chăm chú chỉ dời lên người Quyên một chút khi cô đến.
Thằng con trai họ Sầm, tên An, người thấp mà trí thông minh cao, luôn khiến cô ngàn lần ngưỡng mộ; giao tiếp cũng rất giỏi, khiến Quyên nhiều lần ao ước mình cũng được như bạn.
Cô buông cặp xuống, nhẹ nhàng đưa bài tập cho đứa ngồi cạnh kiểm tra, kiệm lời không nói gì, chỉ dõi ánh mắt lên chiếc bảng xanh mà Châu Anh đang chữa bài một. Nó nhìn thoáng qua rồi cũng không nói gì, trả vở cho cô, rất nhẹ nhàng như sợ làm động đến bạn. Giữa hai đứa luôn có một khoảng cách nào đó, dường như là sự ái ngại.
Lát sau, thằng An lên tiếng gọi khẽ:
- Quyên ơi, Quyên à. Mày làm được bài bốn không?
Cô cụp mắt nhìn vở.
- Không.
- Hả? Mày nói to lên được không, tao chẳng nghe được gì cả. - An hơi nhăn mặt, thành thật nói.
- Tao không làm được. - Cô vặn âm lượng lên tí chút.
Thằng An bối rối, nó nhìn Hưng đang hóng hớt như cầu cứu. Rồi lại nhìn sang Quyên.
- Tao... vẫn không nghe được.
Lần này thì cô cười trừ rồi lắc đầu. Tao chẳng làm được đâu, cô mỉm cười. Mày còn không làm được kia mà.
Đó là một điểm ở cậu bạn mà Quyên rất thích. Bất chấp việc điểm nó đứng đầu gần như mọi bài kiểm tra, An vẫn chẳng tỏ ra mình giỏi giang hơn người chút nào. Nó vẫn '' hứng'' những bài khó nhằn cho đội nhưng chưa thấy nó tự bảo mình giỏi nhất một cách kiêu ngạo bao giờ. Đùa cợt khiến mọi người vui suốt ngày, được thầy coi là bảo bối, tính tình nó chẳng có xíu nào đáng ghét hết. Học hành thì giỏi, lùn lùn đáng yêu, quả đầu tròn hay bị đem so sánh là '' cầu pha lê'', giọng điệu lời nói có duyên, lại thêm nụ cười tươi rói hạnh phúc, Quyên lắm lúc thấy mình vừa quý mến vừa cảm kích thằng bạn tới điên người.
Chính xác thì, mẫu người mà thằng An diễn đạt ra ngoài là mẫu người siêu hoàn hảo. Đó là mẫu người chưa một lần làm cô phiền lòng.
Một khoang của trái tim cô đã sớm được siêu nhân Sầm đột kích và sưởi ấm.
Quyên cũng rất ngạc nhiên, vì sao mình lại thích người biết ồn ào đúng lúc như vậy. Bản thân cô luôn không có tình cảm với các đám đông mà âm lượng luôn to đến nhức đầu. Vậy nhưng, lạ chưa, thằng bạn ở lớp học thêm dẫu nói nhiều đến thế vẫn có thể khiến cô thấy đời đáng yêu biết mấy.
----------
Quyên nhắm chặt đôi mắt. Những giọt lệ lặng lẽ men theo hai bên thái dương rồi thấm vào mái tóc. Lớp chăn trùm đến giữa mặt khiến một hai tiếng sụt sịt lỡ làng của cô không thể làm phiền mấy đứa nằm cạnh. Cô thấy chán ghét một hai câu khách sáo của bọn bạn khi cô cố gắng nhập hội chơi cùng. Vì sao cô luôn đứng một mình, vì sao nỗi cô đơn luôn chọn cô làm bạn?
Quyên thổn thức giữa lúc những đứa bạn đang say giấc trong chăn, nước mắt cô rơi khi chúng còn đang mơ đẹp. Cô có thể cảm thấy mắt sưng mọng, cả khuôn mặt nóng bừng. Rốt cuộc cô hờn giận thứ gì? Dù là bạn bè cũng đâu thể gắn chặt với nhau cả đời, đâu thể bắt người ta quan tâm tới mình? Cô như vậy thật quá tệ, tị nạnh với tình bạn của người khác, sau đó tức giận tủi hờn vì mình luôn đứng ngoài cuộc. Vậy còn là người tốt sao?
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Bắc Lam

Gà tích cực
Tham gia
30/3/20
Bài viết
169
Gạo
0,0
Re: Nhờ có cậu, kí ức buồn chán của tôi đều phai mờ
* 2 *
Đó chỉ là những cuộc gặp gỡ,
nhưng cậu đã thay đổi tôi mãi mãi, người qua đường!​
An là một cái tên đẹp. Sầm là một cái họ lạ. Còn đối với tôi, một thằng nhóc có họ Sầm tên An là người vừa tốt vừa hiếm. Đó là một siêu nhân.
Tôi quen nó năm lớp sáu, khi còn là một đứa con gái ngơ ngác, lò dò bước vào lớp học thêm. Kìa, một đứa bạn năng nổ quá thể. Nó thấp bé mà sao giỏi thế, tay thoăn thoắt làm bài chẳng chút ngại ngần. Cái miệng cười thì tươi thật tươi, tươi đến nỗi hàm răng hở đủ mười cái rất tự nhiên, cũng đẹp nữa. Đôi mắt nó thì vô cùng có hồn, có lúc sinh động, cũng có lúc lắng đọng khiến tôi cứ nhớ mãi đến sóng nước thu ở hồ Ba Bể, lại nhớ đến màu xanh tươi thắm ở lòng vịnh Hạ Long. Đôi mắt thật đẹp, nhưng không phải cái đẹp của mắt phượng mày ngài hay đôi mắt nai với hàng mi dài, đó là nét đẹp của sự tự tin yêu đời tuyệt đối không gợn bẩn. Cái đẹp của đôi mắt ấy làm cho mọi người có năng lượng sống, giống như các hành tinh được mặt trời soi sáng vậy. Rực rỡ và tươi đẹp, hai từ đó như sinh ra thằng An, cái thằng hồn nhiên ấy...
Qua lớp bảy tôi vượt lên đứng số hai, số ba của lớp. Khi đó thằng An và tôi mới bắt đầu giao lưu thật sự. Nó đã sớm đứng đầu lớp, còn tôi là '' ngôi sao mới nổi'', sau đó đột nhiên ngồi cạnh nhau. Tôi quá kiệm lời nên nó có vẻ cũng bớt mồm miệng, nhưng khi ngồi cạnh nó tôi luôn thấy rất dễ chịu. Nó biết cách ăn nói, dù nói chuyện với những đứa ngồi tứ phía xung quanh cũng không sao phiền tới tôi được. Tôi chẳng nghe một câu từ thô lỗ nào từ nó, chỉ nghe nó hay đùa. Nó quả thật rất thích đùa, sau đó cười tươi khoe hàm răng trắng. Nó luôn nhắc tôi rằng nói to lên, nói to lên, nó chẳng nghe thấy tôi nói gì hết. Giọng thằng An rất chân thật, khiến tôi chẳng đành lòng mà thắc mắc, trăm lần như một luôn cố nói lại mấy lần cho nó mà không thấy bực mình. Nghe được rồi nó sẽ gật gù gật gù, vui vẻ phát biểu thứ gì đó gây cười. Mọi câu nó nói đều được mọi người lắng nghe. Ngồi cạnh nó, cuối cùng tôi cũng hiểu thế nào là '' tâm tốt thì nói gì cũng dễ nghe''. Thậm chí nêu nó mắng tôi, có lẽ tôi chỉ thấy ngại ngùng một chút, còn sự tức giận không hề xuất hiện. Cũng vì cảm giác ngưỡng mộ đó, trước mặt nó tôi vô cùng lóng ngóng. Thử đứng trước mặt thần tượng của bạn xem, lóng ngóng là còn ít đấy.
Lên lớp tám, nó bắt đầu cao lên bằng tôi. Nó nhìn tôi, cười:
- Năm sau tao sẽ cao hơn mày cho xem. Rồi lúc đấy tới lượt tao quỳ.
Thường khi lên bảng mà tôi đứng cạnh nó, chiều cao nó có hạn nên khi tôi làm xuống phần dưới của bảng, tôi sẽ phải quỳ cao lên mặt sàn để viết nốt. Giờ nó cao bằng tôi, được lắm, tôi sắp được đứng rồi, chẳng phải quá tuyệt sao? Nhưng nghĩ đến một ngày cậu chàng An loắt choắt lại cao hơn mình, tôi thấy hơi lạ lẫm. Tôi đã quen với dáng vẻ nhỏ bé mà nhanh nhẹn của thằng bạn. Đột nhiên nó cao lên thế thì... sai sai thế nào! Tôi liếc mắt sang nhìn nó. Thằng này lạ, không biết nó sẽ cao đến đâu nhỉ? Hơn tôi nửa cái đầu? Hay hơn tôi một cái đầu luôn? Tôi hỏi An xem nó muốn cao bao nhiêu.
Nhưng nó chỉ cười bảo không biết, nét cười tinh nghịch rất dễ mến. Giây phút đó tôi nhận ra, dẫu nó có cao lên bao nhiêu, nụ cười đó sẽ mãi không thay đổi.
Cũng năm lớp tám đó, lần đầu thấy tôi đạp xe tới lớp, nó lại... cười:
- Ồi, xe xịn thế. Mày biết đi xe đạp à?
Tôi gật gật đầu. Thường mà gặp mấy câu kiểu này, tôi sẽ hỏi lại: '' Không thì vừa rồi tao cưỡi thảm bay tới đây chắc?'' Nhưng An thì khác. Nó đã trở thành một con người mà tôi thấy quá đỗi đáng yêu nên chẳng bao giờ đốp lại được.
Và nụ cười của nó, nụ cười ấy vấn vương trong tôi mãi.
Lớp tám qua thật mau, năm cuối cấp đã xuất hiện trước mặt chúng tôi như một con đường hai nhánh, hoặc trượt cấp ba, hoặc tiếp tục lên cấp. Bài thầy giao dần khó hơn, thầy cũng nhiều lần nhắc nhở chúng tôi học hành đàng hoàng hơn. Lớp chúng tôi cũng có tiến bộ, giờ học yên ắng hơn các năm trước, bài tập đầy đủ hơn. Lắm lúc tôi đâm bối rối khi ngẫm nghĩ kĩ: tôi đã thành bà cô mười bốn tuổi rồi đấy ư, nếu trượt cấp ba liền bị đày về trường tư? Không, tôi già rồi? Lớp chín, nghĩa là... Trong bộ óc hoang mang của tôi hiện lên mấy đàn chị mặt mũi trét đặc son phấn, giả ma giả quỷ đi khắp trường mà cứ nghĩ mình đẹp. Ừ! Thôi thì cho tí son cũng xinh hơn thật, nhưng không nhất thiết phải '' hóa trang Halloween'' theo kiểu như vậy, trông vào thấy ghê lắm! Ai chứ tôi là ghét nhất mấy thứ mỹ phẩm lòe loẹt, nghĩ mình đang ở độ tuổi mà người ta trang điểm tối ngày, tôi sởn cả gai ốc...
Thằng An thường ngày vui đùa nhưng trên gương mặt thân quen ấy đã thoáng nét phấn khích và hồi hộp. Đôi mắt nó sáng như sao, đầy vẻ chờ đợi xen lẫn bồn chồn khiến tôi muốn bật cười. Sức học của nó cũng tăng vọt kì lạ làm lũ trong lớp và tôi chỉ biết thán phục xách dép đi theo mà bàn tán. Thằng An dường như đang chạy thi trong cuộc đua về toán học. Tôi vô cùng muốn hỏi nó tính thi trường nào nhưng vì vẻ mặt hưng phấn của nó gần đây, không hiểu sao tôi chẳng thể mở miệng.
Có hôm tôi thấy nó trên đường. Với một cô bạn khá xinh, mái tóc cuốn gọn gàng sau gáy nom như búp bê Nhật. Trông hai người rất thân nhau, khiến tôi ngơ ngẩn. Tôi thật không nghĩ thằng bạn tôi lại chơi thân với con gái, dù quả thật nó rất hòa đồng và ga lăng như tài tử điện ảnh. Trong tôi trào lên chút ngạc nhiên, bỡ ngỡ, rồi sau đó có gì như chua xót. An đã lớp chín, lẽ dĩ nhiên cũng sẽ có dần tình cảm với giới nữ, nhưng nụ cười tươi tỉnh đó của nó với cô bạn kia làm tôi thở dài. Tôi nói năng kém duyên, nên dường như không giữ cho nó vui vẻ được lâu... như cô ấy. Một nụ cười thoáng hiện trên môi tôi, và tôi chợt nhận ra một điều. Huy hiệu trường của người đó đề tên trường tôi. Đó là một đứa lớp kế bên.
Gương mặt tươi cười của An vẫn hiện hữu trong đầu tôi như một lời hứa. Tôi không sao quên được tính tình của nó đã nâng đỡ tôi nhiều thế nào những năm lớp bảy lớp tám. Đó là vị siêu nhân nhỏ bé trong tim tôi, đáng yêu biết mấy.
Thôi thì, hi vọng nó còn lạc quan được đến lúc đi thi. Có lẽ tình cảm của tôi cũng chỉ là một thứ nhất thời mà thôi, và thằng bạn vỗn dĩ chỉ là người qua đường trong đời tôi. Có lẽ... sau này khi nghĩ lại, nó sẽ chỉ là những kỉ niệm đẹp nhất một thời học sinh mà thôi...
Rồi vào thứ sáu tiếp theo đó, thằng An hỏi tôi vẻ tinh nghịch:
- Này Quyên, nếu như đến lớp chín mà lớp còn có bạn mới, mày có thấy lạ không?
- Hửm? Có. Lớp mày có người mới à? - Tôi lắc đầu.
- Không phải lớp tao. - Nó cười rồi thu người lại không nói gì nữa, nhưng khuôn miệng vẫn tủm tỉm cười khiến tôi hơi tò mò.
Thứ hai tới đó thật sự là một ngày đáng nhớ trong đời tôi. Thứ nhất, do tôi đi học muộn; thứ hai, khi tôi vội vã bước vào lớp, giáo viên chủ nhiệm của tôi đang giới thiệu một thành viên mới của lớp - một cảnh tượng khiến tôi tròn mắt kinh ngạc không biết nên nói gì.
- Ngọc Quyên, bạn lại đi học muộn à? - Cô giáo dừng ngay màn giới thiệu với một câu kết nhẹ nhàng rồi tới gần tôi hỏi khẽ. Nhưng tôi không thể tập trung trả lời câu hỏi của cô, đồng tử mở to dán chặt vào tên bạn láu lỉnh đang cười cười đứng sau lưng cô. Ánh mắt tôi và nó chạm nhau chẳng chút ngại ngần, gần như là đâm mạnh vào nhau, tôi lắp bắp xin lỗi cô, tay nắm chặt quai cặp.
Quả là... sao chổi đâm vào trái đất! Tôi làm sao hiểu được chuyện này kia chứ?
Về sau nó giải thích là gia đình chuyển nhà, xa trường cũ quá, nên nó được chọn về trường khác. Và nó chọn trường tôi. Nó úp mở nói, đến đây vì có đứa bạn nữ học giỏi, muốn xem thử môi trường học tập thế nào. Tôi chỉ biết mỉm cười, dù trong lòng băn khoăn.
Nó đến vì tôi, hoặc vì... con bé đó.
Đợt thi thử đến sát nút, chúng tôi cắm mặt học bài, cày ngày cày đêm ôn luyện. Thằng An nở nụ cười chẳng chút khách khí, nửa đùa nửa thật bảo nó sẽ vượt tôi. Đôi mắt nó lấp lánh vẻ mong chờ. Có lẽ vẻ mặt tôi khi ấy hài hước lắm, nên nó bật cười, rồi rủ tôi ôn chung, với lí do là '' có bạn bè cho đầu óc vận hành tốt''. Gì ngớ ngẩn vậy chứ, nhưng tôi vẫn đồng ý.
Tôi nhanh chóng nhận ra lí do thật sự: nó học hơi chán môn văn, mà tôi có chút ít điểm nhấn ở môn này. Vậy là tôi kèm nó văn, nó kèm tôi toán.
- Lấy ví dụ cho phép điệp ngữ? Có mấy kiểu điệp ngữ?
- Hai lần một là hai, hai lần hai là bốn, hai lần ba là sáu...
- Tử tế đi! - Tôi ngước mắt khỏi bộ đề ôn.
Nó cười khì:
- Được rồi, xin lỗi. Nhưng điệp ngữ có mấy kiểu chứ?
... Khi nó kèm tôi toán cũng tương tự:
- Tổng ba góc tam giác?
- 180 độ. - Tôi đáp như máy.
- Diện tích bề mặt của hình hộp chữ nhật? Thể tích hình cầu?
- Ờ...
- Mày học thế này là chết tao rồi, Quyên ơi. - Thằng An rên lên.
----------
Ngày qua ngày, kì thi chuyển cấp đã tới. Tôi viết cho lớp mỗi đứa một đoạn ngăn ngắn cổ vũ tinh thần. Cũng không ít đứa làm như vậy, nhưng đa số chọn cách gào lên giữa lớp kêu gọi hào khí của bọn bạn.
An tham gia cả hai. Nó viết mấy tờ, réo mấy hồi rồi hứng khởi chúc tôi may mắn. Nhìn đôi mắt sáng rực ý chí của nó, tôi biết lần thi này không đời nào nó chịu thua tôi như những lần ở lớp học thêm. Được thôi, chúng ta cùng cố gắng.
Hồi hộp bước vào phòng thi, mấy đứa tên Quyên, hai mấy đứa tên Quân, Quý với vài đứa tên Quỳnh, tôi bỗng muốn bật cười. Chẳng biết tên An sẽ có bao nhiêu đứa, cơ mà chắc chắn không ít, cũng đủ để hoa mắt chóng mặt khi nhìn danh sách tên.
Nhưng mà, Sầm Đức An, với tôi chỉ có một trên đời.
...
Ra khỏi phòng thi, tôi quẹt qua nước mắt rồi phóng xe đạp vút đi tới điểm hẹn với lũ bạn. Môn toán hôm nay, tôi đã hoàn toàn có được số điểm trong tay. Tuy trình bày chưa được đẹp mắt, nhưng không thể dưới chín. Có một bài trong đó nhờ có An mà tôi làm được, một bài nhờ thầy dạy thêm mà tôi làm được, phần còn lại nhờ công sức tôi bỏ ra khi ôn luyện.
Vứt xe phía ngoài cổng ngôi trường thân yêu, tôi vội vã chạy vào. An rạng rỡ nhìn tôi, nở một nụ cười tươi đến chói mắt, cánh tay giơ cao:
- Thế nào! Mày làm được bài chứ!
- Tao làm được! Làm được rồi! - Tôi cũng nhảy tưng tưng. Rồi nhớ ra kì thi tiếp theo, tôi khựng lại. - Còn mày nữa, chuẩn bị thi văn rồi, mau ôn qua lại một lượt đi, mày cũng không được trượt văn.
- Không sao, tao còn có mấy giải đỡ cho. - Nó đáp, khóe miệng vẫn nhếch cao. - Mày phải được điểm tốt môn toán, không thì mấy đứa trong lớp sẽ đổ lỗi lên đầu tao không biết dạy, biết chưa hả?
- Biết rồi mà! - Tôi nói to, thấy sống mũi hơi cay cay. Tôi khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận cơn gió mùa hạ lướt qua mái tóc và trái tim. Tôi càng thấy biết ơn vạn lần nụ cười tỏa nắng của nó.
----------
- Cứu tao, Quyên! - An ào đến chỗ tôi sau kì thi văn, miệng kêu lên nhưng tay thì vẫy loạn xạ. - Trúng tủ của tao rồi, trời ơi, đại nạn Quyên ơi!
- Vậy mày đỗ chứ? - Tôi tươi cười. - Đoạn văn viết được không?
- Chậc, - Nó ra vẻ băn khoăn day trán. - Đành phải viết được chứ biết làm sao, tao muốn trượt mà không được này!
Tôi bật cười. Thằng An thấy thế thu vẻ mặt diễn hài lại, mỉm cười:
- Toán văn xong rồi, còn môn Anh cũng tàm tạm, giờ lên Tràng Tiền ăn kem không? Hôm nay tao bị mắc cuồng bạn học.
- '' Mắc cuồng bạn học'' là sao? - Tôi nhướn mày.
- Là bị cuồng đứa nào giúp tao học trúng tủ chứ sao! Đi đi mày, hội bọn con Trang cũng đến nữa, dù hình như có mấy đứa ủ ê lắm. - Nó hạ giọng, rồi kéo tôi đi luôn.
- Này, trước khi ăn kem, để kết thúc kì thi, gửi lên hư không một cái gì đấy đi. - Thằng Tuấn Minh bỗng lắm điều đề nghị khiến cả lớp bát nháo.
- Cái gì là cái gì mới được chứ? - Đám bạn tôi la hét. - Lại còn gửi lên hư không?
- Thì... điều ước, hay lời cảm ơn, hậu tạ gì đó... Gì mà chả được!
Chúng tôi phá lên cười, sau đó liếc nhìn nhau, trong mắt ai cũng có lệ long lanh. Không ai bảo ai, cả đám nhất loạt đứng lên, nhắm mắt, khẽ thì thầm.
Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn, người bạn đã luôn là động lực cho tôi bước tiếp. Từng ngày cậu ở bên đều giúp tôi hoàn thiện con người mình. Tôi mỉm cười hướng về phía thằng An mà nói. Cảm ơn mọi người đã ở bên tôi đến giờ phút này, cùng tôi khóc, cùng tôi cười, cùng tôi cố gắng vẽ nên tương lai, tôi vừa lau nước mắt vừa thì thầm với đám bạn.
Từng giây phút kể từ bây giờ đều là kỉ vật với chúng tôi. Tiếng hát của mọi người khi ấy, câu đùa của mỗi người hôm nay, chúng tôi thu lại vào trong tim. Và cả nụ cười của cậu nữa, vì từng đến với tôi, chắc chắn tôi sẽ mang nó theo làm hành trang bên người, cho cuộc đời của tôi muôn vàn sức sống như chính cậu.
Đúng lúc tôi nghĩ có lẽ đây là lần cuối tôi được thấy nụ cười của nó, thằng Quang Anh réo lên:
- Mà thằng Sầm nhé, mày nói thật với Quyên đi, lí do mày chuyển về đây ấy.
Tôi ngơ ngác. Chẳng lẽ nó lại nói dối tôi?
An quay qua tôi, nở nụ cười ấm áp.
- Dĩ nhiên vì tao muốn biết nó thi trường nào để thi cùng rồi.
Tôi tròn mắt. Không phải hỏi tôi là được rồi sao?
- Vả lại, tao nghĩ rằng, lớp tạo ra con người tốt như nó, hẳn cũng rất vui... Cũng vì, tao... thích nó nữa! Nên mới nhờ bà chị họ ở lớp bên giúp làm thủ tục.
Tôi kinh ngạc nhìn An. Nó cũng nhìn lại, ánh mắt hơi có chút dao động:
- Vì thế, tao xin mày, đừng có trượt đấy, tao không thích ngày ngày chỉ có thể gặp crush vào buổi chiều sau giờ tan học đâu!
2/1/2021
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Trúc Nguyễn94

Gà tích cực
Tham gia
18/2/20
Bài viết
140
Gạo
0,0
Re: Nhờ có cậu, kí ức buồn chán của tôi đều phai mờ
Chị cho hỏi từ "rùn vai" hay "rùng vai" chị, tại em thấy người ta dùng "rùng mình" nên hỏi :D.
 

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Re: Nhờ có cậu, kí ức buồn chán của tôi đều phai mờ
Đọc truyện bạn mà thấy xúc động lắm, vì Quyên khá giống với những năm tháng cấp 2 của mình, cũng cô đơn, cũng kiệm lời, nhạy cảm và hay hờn giận. Đó là một quãng thời gian khó khăn với cô bé ở độ 12, 13 tuổi, ngơ ngác không biết mình phải làm sao.
Có lúc buồn mà im ỉm khóc. Rồi quệt nước mắt vì không muốn bị ai chú ý.

Nhưng hơi khác với Quyên chút, người kéo mình ra khỏi nỗi cô đơn bủa vây là một cô giáo. :D Hai cô trò thân nhau lắm, giờ lên cấp 3 rồi mình vẫn kêu "Miu còn bé bỏng" với cô. :">:x
 

Bắc Lam

Gà tích cực
Tham gia
30/3/20
Bài viết
169
Gạo
0,0
Re: Nhờ có cậu, kí ức buồn chán của tôi đều phai mờ
Đọc truyện bạn mà thấy xúc động lắm, vì Quyên khá giống với những năm tháng cấp 2 của mình, cũng cô đơn, cũng kiệm lời, nhạy cảm và hay hờn giận. Đó là một quãng thời gian khó khăn với cô bé ở độ 12, 13 tuổi, ngơ ngác không biết mình phải làm sao.
Có lúc buồn mà im ỉm khóc. Rồi quệt nước mắt vì không muốn bị ai chú ý.

Nhưng hơi khác với Quyên chút, người kéo mình ra khỏi nỗi cô đơn bủa vây là một cô giáo. :D Hai cô trò thân nhau lắm, giờ lên cấp 3 rồi mình vẫn kêu "Miu còn bé bỏng" với cô. :">:x
Vậy chị em mình đánh bạn được đó, vì truyện vừa rồi đều do cảm xúc thật của em viết nên thôi (và đó thật sự là một mớ cảm xúc lộn xộn).:>
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
15/2/21
Bài viết
32
Gạo
0,0
Re: Nhờ có cậu, kí ức buồn chán của tôi đều phai mờ
Ui, xương béo viết "hố" này hay quá nha, có tính viết thêm phiên ngoại truyện này không? Nãy giờ tui đang đọc với chả tưởng tượng ra một cái tương lai thật hoành tráng cho truyện này nè :3
 

Bắc Lam

Gà tích cực
Tham gia
30/3/20
Bài viết
169
Gạo
0,0
Re: Nhờ có cậu, kí ức buồn chán của tôi đều phai mờ
Ui, xương béo viết "hố" này hay quá nha, có tính viết thêm phiên ngoại truyện này không? Nãy giờ tui đang đọc với chả tưởng tượng ra một cái tương lai thật hoành tráng cho truyện này nè :3
Cảm ơn xương gầy á, nhưng mà không có ngoại truyện đâu à. Tui còn phải '' đào'' cho xong cái hố truyện dài bên kia nữa nên không có thời gian truyện ngắn với thơ mấy nữa rồi:-s. Vì vậy nên xương gầy cứ thả trí tưởng tượng thật xa đi ha, hoành tráng vào, tui vui lắm đó!
 
Bên trên