Chính chuyên chết được làm ma
Lẳng lơ nằm xuống lại ra tro tàn
Tôi đứng trên sân thượng lộng gió, ngập nắng vàng, phơi làn da vốn chẳng trắng cho thêm đen giòn. Lại nói về da dẻ, có người từng bảo tôi thế này - đàn bà ấy mà, cứ phải trắng trẻo như em hốt gơn siêu mẫu quần chip thì đàn ông mới thích, mới khoái. Và người ấy đã rất sốc khi tôi trả lời rằng: "Bà đây sống vì đời bà, vì điều bà thích. Làm đếch gì phải bận tâm chuyện thằng này thích, gã kia khoái hay không?"
Nghĩ đến cũng lạ, nhiều chị em luôn to mồm bảo vệ cái sự bình đẳng giới viễn vong xa tít mù nào đó nhưng mặc gì, ăn gì, trang điểm ra sao, vóc dáng mập ốm, tất tật tần những chuyện tạm gọi là "tự do cá nhân" lại phải trông nét mặt đàn ông mà liệu. Hình như... họ quên rằng, bình đẳng không tự dưng đến, chẳng thể chờ đợi người khác ban cho.
Đàn bà ấy mà! Xinh hay xấu, cao hay thấp, mập hay ốm vốn chẳng liên quan đến cốt lõi hạnh phúc hoặc bất hạnh, Tựu chung vẫn do cách đón nhận và chọn lựa cuộc đời của mỗi người, Hàng bốn đã ngay sau lưng, ế lại chẳng xinh nếu không muốn nói là xấu, xấu từ người đến nết nhưng tôi dám to mồm khẳng định mình hạnh phúc. Hạnh phúc vì tôi sống cho chính cuộc đời mình!
Ngày mai kia, tôi có thể nằm xuống mà chẳng có chồng con bên cạnh, sẽ cám cảnh tuổi già trong mắt đời. Tuy nhiên cuộc đời này chẳng có bữa ăn miễn phí nào, tôi chấp nhận sống - chấp nhận đánh đổi - chấp nhận trả giá. Thế thôi!
Quên nói thêm, tôi không thích cũng chưa bao giờ đòi hỏi bình đẳng giới tính tuyệt đối. Làm đàn bà sướng bỏ xừ! Còn sướng thế nào, hẹn lúc nào đấy hâm hâm lên cơn, tôi lại kể cho nghe...

