Hoàn thành Những cánh chim đêm - Hoàn thành - Kẻ Lãng Du

cánh chim đêm

Gà cận
Tham gia
18/6/20
Bài viết
341
Gạo
0,0
- Tên tác phẩm: Những cánh chim đêm
- Tác giả: Kẻ Lãng Du
- Thể loại: tâm lý- xã hội, thế giới ngầm
- Tình trạng: Hoàn thành
- Văn án:

Với nó thuốc lá, rượu, bia chưa bao giờ là ngon. Nhưng nó vẫn uống, vẫn hút đều đều. Chẳng biết vì lý do gì. Đôi khi chỉ vì muốn quên đi một điều gì đó. Thực tai hay tình bằng hữu đã xa.

Ở nơi đây, chỉ còn một mình với bao biến cố. Ngồi đó, ngẫm nghĩ về những ngày trước đây, về thực tại. Nhưng rồi tất cả chỉ bay vụt qua như một giấc mơ. Với một con người như nó, cuộc sống rất đơn giản: “Sống vì mình đang còn sống”. Thế nên mọi biến cố của cuộc đời cũng như những cơn mưa ở đất Sài Gòn này. Người hôm nay còn bên ta, nhưng ngày mai hai đứa hai nơi, thậm chí là hai thế giới. Với nó tất cả đều rất bình thường. Tâm hồn nó đã chai sạn dần theo năm tháng, những giấc mơ đã chết theo thời gian. Ngồi đó chỉ để ngẫm nghĩ và rồi cười, cười cho cuộc đời này, cười cho những kiếp người ngoài kia, và rồi cuối cùng chỉ còn cười cho chính mình mà thôi.

Khóc không làm nỗi buồn vơi đi. Thế nên, những kẻ như nó chỉ cười. Dù cho nụ cười đó là khô khốc hay chỉ là một cái nhếch mép. Nhưng như vậy vẫn là cười. Cười ngay cả khi trái tim đang gào khóc vì người nó yêu đang ngồi trước mặt, nó nhìn thấy, nghe thấy, cảm nhận được nhưng đôi tay nó không thể chạm tới. Hay cười ngay cả khi những biến cố dồn dập đến trong cuộc đời, khi mà cả thế giới mà nó tưởng như không gì có thể phá vỡ chợt sụp đổ. Cánh chim mệt mỏi muốn được nghỉ, nhưng sóng gió ập tới, cánh chim đó lê đôi cánh mệt mỏi tung bay khắp thế gian này.

Ngoài kia còn vô số kẻ như nó. Và rồi nó chợt thấy mình may mắn khi còn tồn tại, còn ngồi đây. Nó còn có mục đích sống. Hoặc số phận khiến nó còn phải tiếp tục sống.

Chim đêm vẫn là chim.
 

cánh chim đêm

Gà cận
Tham gia
18/6/20
Bài viết
341
Gạo
0,0
Chương 1:

Đường về đêm nay vắng tanh
Rạt rào hạt mưa rớt nhanh
Lạnh lùng mưa xuyên áo tơi
Mưa chẳng yêu kiếp sống mong manh
……
Tiếng guitar từ não nề vang lên trong quán café “Nửa Đêm” vào một chiều mưa giữa đất Sài Gòn. Vài người đưa mắt nhìn chàng thanh niên đang đàn, một con người nhỏ bé, xương xẩu đang thả hồn theo điệu tango diễn tả phần nào cuộc sống cùng tâm tư của những con người nghèo khó, của những vị “khách trọ” bất đắc dĩ cũng như một vài vị khách đang ngồi uống nước trong quán. Dù đang mơ màng trong những nốt nhạc thì khuôn mặt của người thanh niên đó vẫn lạnh như băng, ánh mắt vẫn sắc như dao thỉnh thoảng liếc nhìn xung quanh một cách cảnh giác.
“Nửa đêm” chẳng ai biết tại sao ông chủ lại đặt tên quán như vậy, nếu ai đó có hỏi thì cũng chỉ nhận được nụ cười bí ẩn rất dễ thương của một con buôn. Ở nơi đây, bất kỳ ai cũng có thể tìm thấy không gian yên tĩnh, mộc mạc tách rời khỏi sự vận hành không ngừng nghỉ của đất Sài thành sầm uất, một nơi dành cho những người lao động nghèo nghỉ ngơi, chợp mắt một chút chuẩn bị làm việc tiếp, đôi khi có vài cô cậu sinh viên tới nơi đây để hẹn hò, để kiếm một chỗ tương đối yên tĩnh để học bài, lấy wifi hay đơn giản là thư giãn sau giờ học,… Thỉnh thoảng nơi đây cũng là nơi những vị khách giang hồ dừng chân một chút trước khi tiếp tục “vui với sông hồ”. Chủ quán, một người đang ông cao to, vạm vỡ, với khuôn mặt khắc khổ hằn đậm trên đó là nửa đời người vất vả với bao tháng ngày dầm mưa dãi nắng, cũng như cái tên kia, chẳng ai biết ông từ đâu tới, vợ con như thế nào, có người đoán già đoán non ông là một khách giang hồ nay đã xếp cánh tu chí làm ăn, có người thì bảo ông vì nhà nghèo mà trôi dạt về đây làm ăn rồi may mắn có vốn mở quán ở nơi đây,… mỗi người mỗi ý nhưng ai cũng đồng ý ông là người kín tiếng, hỏi thì cũng chỉ trả lời ậm ừ, hoặc cười xoà lảng qua chuyện khác. Chàng thanh niên kia cũng vậy, chẳng ai biết tên tuổi hay từ đâu đến, chỉ biết thỉnh thoảng chàng ghé ở đây, uống café, hút thuốc, đánh đàn rồi lại đi. Ông chủ ngồi ở vị trí quen thuộc, nghe tiếng đàn guitar réo rắt, gương mặt ông dãn ra, vừa nghe vừa nhớ lại lần đầu tiên chàng thanh niên kia đến đây.
Ngày hôm đó, cũng là một chiều mưa như chiều hôm nay bốn năm về trước, một chiều mưa vắng khách, trên con hẻm nhỏ xuất hiện một chàng trai đi xe gắn máy lướt tới êm ru, nhanh chóng, nhẹ nhàng vào quán, đưa mắt nhìn quanh, gọi một ly café đen rồi ngồi ở chiếc bàn trong góc gần sát chỗ sân khấu. Ngồi đó, nhâm nhi ly café, hút thuốc hết điếu này sang điếu khác. Tới khi đốt gần hết một nửa gói Marlboro thì quán cũng chỉ còn ông chủ và chàng thanh niên. Ngó quanh thấy có cây đành guitar treo trên tường chàng cất tiếng hỏi mượn, được sự đồng ý, người thanh niên đó lấy đàn xuống, căn lại dây đàn và dạo những khúc tình ca Pháp Ne me quitte pas, Comme Toi, Boulevard, Je Net Aine Plus, Dona Dona, Poupée de porcelaine… cho đến những khúc tango buồn. Dù mơ màng trong khói thuốc hay phiêu theo điệu nhạc thì người thanh niên đó vẫn luôn ngó ra ngoài như đợi người.
Tiếng đàn bất chợt chấm dứt khi khoảng mười người bước vào quán, cũng như chàng thanh niên kia, im lặng, nhanh chóng, vào quán gọi nước, rồi bước tới ngồi chung với chàng thanh niên kia, cả đám ngồi đó, không nói một lời nào, uống café, đốt thuốc, và đợi chờ. mười phút sau, lại một toán mười người nữa đến, cũng như toán trước, đến kéo bàn và ngồi cũng với những người tới trước. Cả đám ngồi chung lại với nhau, nói chuyện, hút thuốc cùng thưởng thức đồ uống. Cũng không khó để hiểu họ là thành phần nào bằng những khuôn mặt đã “dày dạn chiến trường”. Tất cả đều như nhau, duy chỉ có điều lạ là mỗi khi người thanh niên lên tiếng thì đều được tôn trọng bằng sự im lặng.
Cứ như thế tầm nửa tiếng, vài người rời đi, rồi lại vài người nữa, chàng thanh niên là người cuối cùng rời đi, khác khi nãy, bây giờ con người đó có vẻ mệt mỏi, đôi mắt sắc lẻm kia như chất chứa một nỗi u sầu cùng sự quyết tâm. Trời lại mưa, người thanh niên khẽ thở dài, nhảy lên xe và lao vút đi.
 

cánh chim đêm

Gà cận
Tham gia
18/6/20
Bài viết
341
Gạo
0,0
Chương 2:
Một tuần nay, nó đóng đô ở quán “Nửa Đêm”, vị trí quen thuộc, thức uống quen thuộc, nó ngồi ở đó một mình, thưởng thức café, hút thuốc, thỉnh thoảng lại đàn một vài bài. Trong những ngày này thì bản nhạc mà nó đàn nhiều nhất có lẽ là bài Kiếp Nghèo của nhạc sỹ Lam Phương theo yêu cầu của ông chủ hay vị khách nào đó cao hứng.
Nó ngồi đó, đôi mắt thoáng một nổi buồn, lâu lâu lại khẻ thở dài, khói thuốc thơm lan toả khắp xung quanh thành một màn mờ ảo. Ngước mắt nhìn theo khói thuốc, khẽ thở dài, quán vắng tanh, những tiếng ồn ngoài đường lộ không thể xâm phạm vào nơi đây, không gian yên tĩnh, để hồn mơ màng bay theo từng đợi khói thuốc được trang hoàng bằng tiếng mưa rơi tí tách ngoài kia.
“Mưa Sài Gòn” lẩm bẩm một mình, khẽ mỉm cười, thở dài, rồi lại châm thuốc, một thoáng cô độc xâm chiếm tâm hồn. Ai trong hoàn cảnh đó mà chẳng vậy, mấy năm nay, cứ tới khoảng thời gian này, nó lại tìm về với quán Nửa Đêm, ngồi đợi chờ trong vô vọng.
– Thuốc thơm quá, em có thể ngồi cùng anh được không?
Một giọng nói vang lên từ sau lưng, nó bật người lên, xoay vòng lại, tay trái đưa về sau lưng, chân đã chùng xuống đứng tấn. Ông chủ quán nhìn thấy rõ ẩn dưới lớp áo khoác là một con dao được dắt ở sau lưng ngay vị trí tay trái nó đang đặt kia, nếu cần thì có thể rút ra nhanh chóng, nó dừng lại kịp. Đưa mắt nhìn người vừa nói, một cô gái trạc tuổi nó, khá xinh với đôi mắt to, long lanh, đôi môi hồng rạng rỡ với lông mày sắc nét, cô gái đúng đó, hơi run run vì phản ứng của nó. Từ từ nhặt điếu thuốc rừa rớt trên bàn dập tắt vào gạt tàn thuốc, xong, nó kéo ghế mời cô gái ngồi.
– Xin lỗi, tôi không cố ý.
Cô gái dường như đã định thần lại
– Không là lỗi của tôi.
Hai người ngồi xuống, gọi cho cô gái một ly café sữa rồi yên lặng, châm điếu thuốc khác, nó hút thuốc, uống café như chưa có chuyện gì xảy ra cũng như không có ai ngồi cùng. Cả hai ngồi yên lặng, với tay lấy cây guitar chuẩn bị đánh một bài gì đó cho qua cái thời gian buồn tẻ. Bỗng cô gái hỏi:
– Anh biết bài tango tím không?
Nhìn thẳng vào cô gái một cách dò xét, một chút lạ lùng, một chút giật mình. Bên kia cô gái dùng đôi mắt to rất đẹp nhìn nó kèm một nụ cười tinh nghịch, bí ẩn chờ đơi câu trả lời.
– Bản đó buồn lắm, lúc này e rằng không hợp.
– Vậy anh thích bài gì?
– Tôi thích nhiều lăm.
– Hay bản “Giọt mưa thu” của Đặng Thế Phong đi.
Toàn thân như bị đóng băng, con người kỳ dị này là ai, đi vòng ra sau lưng nó, khen thuốc thơm, hỏi xin ngồi cùng, yêu cầu nó đánh đàn, và giờ lả cả bản nhạc ưa thích của nó. Lại thở dài, nó dạo trên phím đàn một chút rồi đánh bài giọt mưa thu. Bên kia cô gái khẽ hát theo:
Ngoài hiên giọt mưa thu thánh thót rơi
Trời lắng u buồn mây hắt hiu ngừng trôi
Nghe gió thoảng mơ hồ trong mưa thu
Ai khóc ai than hờ! …
Cô gái hát bằng một giọng trong trẻo, tha thiết khá hay. Càng lúc nó càng khó hiểu, hồn nó không theo được tiếng đàn mà thay vào đó là một lượng lớn những câu hỏi quanh người con gái kia cứ xoay vòng trong suy nghĩ, lòng một kẻ dừng bước chân giang hồ phải dậy sóng.
– Cô là ai?
Nó hỏi ngay khi vừa chấm dứt bản nhạc, châm thuốc, đợi chờ câu trả lời cũng như sẵn sàng phản ứng lại bất cứ tình huống nào có thể xảy ra. Cô gái nhìn nó, nở một nụ cười tinh quái:
– Tiếc quá, anh làm hỏng bản nhạc rồi.
Nó ngồi im, nhìn cô gái đợi chờ câu trả lời, cô gái cũng im lặng nhìn nó, rồi đột ngội với túi xách ở bên cạnh, nó vội đưa tay về phía sau lưng. Cô gái lịa cười nói:
– Không cần phải vậy đâu, dù thế nào thì điên vẫn không nhanh bằng khùng đâu.
Người nó lạnh toát, cơ mặt nó giật giật vì bị kích động mạnh. Con người này là ai? Tại sao biết cả những điều đó, nó cố gắng nhớ lại, càng cố nó càng thắc mắc hơn, không thể nhớ ra người đối diện, con người kỳ bí đến đây với mục đích gì? Lần đầu tiên không dao, không kiếm, không loạn đả không gì hết mà nó thấy sợ. Tại sao? Một thằng từng không sợ trời không sợ đất lại thấy sợ? Nhất định không phải do thời gian. Chợt cô gái mỉm cười, nụ cười của sự chiến thắng. Đặt trước mặt nó huy hiệu khác nổi con cọp bay.
– Một món quà của những người bạn cũ.
Nhìn huy hiệu, thêm một lần nữa toàn thân lạnh toát.
– Cô là ai?
– Điều đó không quan trọng! Rồi anh sẽ sớm nhận ra em. Chào anh, giờ em phải đi rồi.
Không đợi câu trả lời, cô gái quay lưng bước ra ngoài, tới gần cửa cô ngó lại, nó đã châm điếu thuốc mới, tay kia cầm huy hiệu, lầm bẩm đọc: “Sức mạnh của ý chí và tinh thần”. Lông mày quăn tít, vốn dĩ logo này là của nhóm bạn hay có thể gọi là băng đảng cũng được, mỗi người sẽ đặt khắc một câu ở mặt phía sau, “Huy hiệu này của ai?” Nó không nhớ đã từng thấy hay có ai dùng câu này.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

cánh chim đêm

Gà cận
Tham gia
18/6/20
Bài viết
341
Gạo
0,0
Chương 3:
Chín giờ sáng, quán Nửa Đêm mở cửa như thường lệ, vắng khách, tiếng đàn accoutis nhẹ nhàng đang được phát từ đầu đĩa. Đã một tuần kể từ ngày hôm đó, nó cảm thấy nhẹ nhàng vì người con gái kia không còn đến tìm nó nữa. Đôi lúc khi ngồi một mình nó thắc mắc về con người bí ẩn kia. Ở người đó, nó cảm thấy một sự gần gũi như đã quen thân từ rất lâu rồi, cái khoảng thời gian mà ký ức đã phai mờ theo thời gian. Dựng xe, bước vào quán, người nó như đóng băng ở cửa, cô gái đang ngồi xoay lưng ra phía ngoài tại cái bàn trong góc nơi nó thường ngồi.
Mất một giây định hình, gọi một ly café đen rồi đảo mắt nhìn cung quanh, vừa quan sát vừa bước vào. Lần túi áo, con dao xếp vẫn còn nằm đó, nó cảm thấy yên tâm hơn phần nào. Bất chợt cô gái kia quay lại, nhìn nó cười, nụ cười đẹp, ánh mắt long lanh, cô nói:
– Không cần tới đâu, nhưng a có thể cho e mượn được không, em đang cần dao đây.
Tại sao? Tại sao người đó biết? Người đó là ai? Câu nói vừa nãy cũng là câu mời ngồi xuống mà nó không thể từ chối, bước vào chỗ ngồi quen thuốc, đối diện với cô gái. Tay vẫn nắm chặt con dao trong túi, cả hai ngồi đó im lặng, nhìn nhau. Sự im lặng chỉ được phá vỡ khi ông chủ mang ly café đến cho nó.
– Cô là ai?
– Bạn của những người bạn. Anh cho em mượn dao được không? – cô gái hỏi lại.
Đáp trả bằng hành động, nó móc con dao trong túi quăng tới trước mặt cô gái, tranh thủ khi cô gái gọt cây bút chì, bó ngồi hút thuốc và âm thầm quan sát. Qua làn khói thuốc, đối diện nó là một cô gái trẻ tầm mời chín hai mươi, có gương mặt khá xinh, đôi mắt to tròn, nụ cười luôn ở trên đôi môi hồng căng mọng. nhưng chính trên những nét đẹp đó thì gương mặt có vẻ gì đó rất cương quyết, cứng rắn. Đôi mắt kia thỉnh thoảng ánh lên một nét buồn phảng phất, dữ dội và nụ cười trên môi như để che dấu điều gì đó, hoặc một quá khứ không muốn nhắc đến.
Sự im lặng lại bao trùm cả hai người. cái sự im lặng đáng sợ muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ và thực sự nó có thể làm được điều đó. Nhưng chính trong sự im lặng đó, nó “ngửi” thấy được “mùi” của những kẻ chán đời, những kẻ muốn phá bỏ hết những thứ ràng buộc, luật lệ khô khốc trói buộc con người với chúng những điều đó là sự phiền phức, tại sao con người lại phai lừa lọc, áp bức, chém giết tàn sát lẫn nhau. Chính những điều đó khiến chúng chán ngán cái cuộc sống, cái xã hội mà nó đang sống, chúng dồn hết những buồn bực, căm phẫn vào những trận ẩu đả, gửi gắm vào men bia, khói thuốc, để rồi bị xã hội xa lánh. Bị những người được và bị khoác lên vai cái trọng trách bảo vệ xã hội để mắt đến. Cái mùi đó dù phảng phất thoang thoảng nhưng nó vẫn ngửi thấy từ cô gái kia. Dĩ nhiên cả hai cùng có một thứ mùi đó, không những thế nó còn có thể ngửi thấy cô gái đó còn giống nó ở một điểm đó là cả hai đều vì một điều gì đó mà sống ẩn thân, biến mất,… và từ đó sinh ra cái tính ngạo mạn cùng sự lạnh lùng, băng giá,…
Tách! Tiếng gấp dao cắt ngang luồn suy tư của nó. Bên kia cô gái đã gọt xong mấy cây bút chì. Con dao được xếp lại bay thẳng về phía nó, đưa tay ra chụp cất gọn vào túi áo.
– Bây giờ anh làm gì?
– Học đại học. – Nó trả lời bằng một giọng nhát gừng.
– Một thằng du đãng đi học đại học – cô gái cười khúc khích – một thằng du đãng có tri thức.
– Hừ… chỉ là một sinh viên bình thường thôi – nó rít lên gầm gừ.
– Anh đừng rũ bỏ quá khứ một đến mức đó, nếu không phải một thằng du đãng thì sao lại ở đây uống café, hút thuốc, chơi đàn, chờ đợi cùng hai món đồ chơi đó. Dù anh có đi học, tốt nghiệp, đi làm, lập gia đình hay dù anh có tháy đổi đến thế nào đi thì anh cũng không thể tẩy sạch cái mùi du đãng đã thấm trong máu anh. Và anh cũng sẽ không bao giờ quên được cái mùi của hè phố đã tôi luyện anh đâu.
Lặng lẽ châm thuốc, nhìn dòng khói thuốc và rồi nó ngẫm nghĩ về lời nói kia, về quãng đường trước đó cũng như sau này. Không lẽ mãi mãi nó chỉ là một thằng du đãng? Âm thầm hồi tưởng lại suốt mấy năm qua, dù cố gắng im lặng, tránh xa mọi rắc rối nhưng nó vẫ phải dùng tới dao và nắm đấm để giải quyết nhiều vấn đề. Hơn hết, trên người nó vẫn toả ra cái mùi của kẻ bất trị, coi đời bằng vung cùng bản tính bất cần đời. Quá khứ ùa về trong ký ức của nó, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn. Số phận đã đưa đẩy nó đi nhiều nơi và kết thúc ở quán café này, thế nhưng mỗi mùa mưa là nó lại tìm về đây vì chưa thể quên đi hoàn toàn tất cả. Thậm chí trong mơ, những giấc mơ ẩu đả vẫn thường về trong đêm khuya, trong giấc ngủ chập chờn.
– Anh biết em là ai – nó chợt đổi cách xưng hô.
– ồ, anh thử nói em nghe đi.
– Trang khùng.
– Đó không phải là tên em.- một thoáng thay đổi trên nét mặt của cô gái rồi lại trở lại cái vẻ lạnh như băng.
– Anh nói như thế vẫn chưa đủ rõ sao? Hay em muốn anh nêu đích anh em?
– Anh nói đi.
– Thanh Vân.
Nụ cười chợt biến mất trên môi, Vân châm thuốc hút như để che đi sự hoảng hốt và bất ngờ khi bị gọi đích danh, cái tên mà mất một tuần nó vẫn thắc mắc nhưng chỉ một thoáng sau là nó đã nhớ ra. Sự im lặng lại xâm chiếm khoảng không gian giữa hai người, sự im lặng một lần nữa đưa nó vào cái thế giới riêng của sự hồi tưởng và suy tư.
Nó biết Vân trong một lần ẩu đả cách đây tám năm, trận ẩu đả từ không liên quan, không phải của nó biến thành một cuộc chiến dai dẳng giữa hai băng đảng suốt cả tháng trời với hơn chục trận đánh lớn nhỏ. Khi đó, nó là một thằng nhóc 15 tuổi, thế giới với nó rất đơn giản, sai lầm và sự trừng phạt, cuộc sống tẻ nhạt, chẳng cần quan tâm đến đó là gì, tại sao lại như vậy, làm vì điều gì và lẽ dĩ nhiên chẳng cần cân nhắc cái lợi cái hại, hậu quả của việc đang làm, rắc rối mà bản thân đang gặp phải. Lần đó nó chỉ biết Trang gọi cho nó về một ngừoi em họ cần giúp đỡ, thế rồi nó nhảy lên xe lao vút tới điểm hẹn, nơi Trang và Vân cùng một vài đứa nnữa đang đứng đợi, Vân nhỏ hơn nó hai tuổi, đứng nép vào Trang tìm kiếm sự bảo vệ. thế nhưng không hiểu sao khi hai bên lao vào bắt đầu đánh đấm thì Vân lại luôn ở sát bên nó một người mới quen biết chứ ko phải là người chị họ kia. Đó, lần đầu tiên cảm thấy cuộc đời có một chút gì ý nghĩa, lần đầu tiên nó có một điều gì đó để bảo vệ, nhất là trong một trận đánh mà cả hai bên đều dùng tới những món “đồ chơi” được mang theo sẵn, hay đơn thuần chỉ là tiện tay. Trong tâm trí, nó có thể nhớ lúc nó quạu điên lên vì bị đánh trúng, hay khi một nhát dao kia chỉ cách thịt nó chừng một ly, nơi mà nó có thể cảm nhận nước thép lạnh giá đang chực đưa nó đến một hành trình vô định. Và lần đầu tiên sự điên cuồng bị kìm hãm, không còn rảnh tay để đuổi theo bất cứ tên nào nó muốn, giờ đây bên cạnh là một con người cần sự bảo vệ. Từ quá khứ, đến hiện tại, muôn ngàn câu hỏi tại sao và vì sao cho sự xuất hiện của người con gái kia.
– Anh đàn một bài đi.
– Bài gì đây?
– Tuỳ anh thôi. Bất cứ bài nào anh thích.
Thả một hơi khói nhẹ nhàng. Ngoài trời lại mưa, tiếng mưa tý tách rơi.
– Em thích bài gì? Bây giờ anh chẳng biết đàn bài nào cả.
– poupée de porcelaine
Nhả ra một hơi thuốc nữa, nó bắt đầu đàn, bên kia Vân cất tiếng hát ngâm nga theo bản nhạc,…
Une poupée de porcelaine
Ce n’est pas ce qu’il te faut
Muette, discrète, craintive, passive
Ca t’ennuierait
Wo wo …
Âm nhạc thật diệu kỳ, giúp con người ta thư giãn và thoát ra khỏi mọi suy tư của cuộc sống, từ âm điệu hoà vào với nhau, giờ đây chỉ còn lại hai con người đang sống và thả hồn theo âm nhạc trong quán café nhỏ giữa đất Sài Gòn náo nhiệt.
 

cánh chim đêm

Gà cận
Tham gia
18/6/20
Bài viết
341
Gạo
0,0
Chương 4:
Một tuần nữa trôi qua, nó quay lại quán café Nửa Đêm theo lời hẹn với Vân. Kinh nghiệm giang hồ cũng như trực giác và những điều biết về Vân thì hẳn người con gái này về đây không chỉ để chọc nó hay nghe nó đánh đàn chơi thôi.
Ngó đồng hồ, mới tám giờ sáng, còn nửa tiếng nữa mới tới giờ hẹn, nó ngồi đó, hút thuốc, uống café và chờ đợi. Suốt bốn năm qua, đây là lần đầu tiên nó biết sự chờ đợi có ý nghĩa, sẽ có ai đó đến và có thể sẽ giải đáp vô vàn những câu hỏi dồn đọng trong thời gian qua.
Lặng lẽ nhìn khói thuốc bay, âm thầm nghĩ về thời gian, về cái tuổi haihai, khẽ nhếc mép cười. Từ trước đến giờ, đời nó gắn liền với sự chờ đợi, hồi nhỏ ngồi tựa cửa chờ ba mẹ về, lớn hơn một chút thì chờ vài đứa bạn tới chơi cùng, đôi khi cũng như bao đứa trẻ trong cái xóm trọ nghèo đó, nó chỉ chờ đợi ai đó buồn quyển sách, quyển truyện nó ưa thích xuống kệ là vội vàng cầm lên và đọc “cọp” nhanh nhất có thể để rồi về đợi đám bạn tập trung lại nó sẽ ngồi kể một cách rất oách. bốn năm, một khoảng thời gian không ngắn cũng không quá dài, nó đủ để thay đổi suy nghĩ của mỗi con người cũng như có thể làm mục ruỗng tâm hồn của ai đó, và khác với những người ngoài kia, nó dành bốn năm trời để chờ đợi và chờ đợi những đứa bạn, sự chờ đợi trong vô vọng cho tới hai tuần trước khi Vân bỗng xuất hiện như một tia sáng cuối đường hầm tăm tối. Sự xuất hiện muộn màng, kỳ lạ, đột ngột đó là dấu hiệu báo trước một việc gì đó lớn lao, thú vị hoặc kinh khủng.
Bên cạnh sự chờ đợi là cả nỗi lo sợ. Cuộc sống của nó diễn ra trong một thế giới đơn giản, sai lầm sẽ bị trừng phạt, và cái sự trừng phạt đó có thể đến từ bất cứ điều gì mà người khác nghĩ là nó làm sai dù đó chỉ là một sự vô tình. Dĩ nhiên từ đó thì việc chờ đọi của cái phán quyết không gì cả hoặc bị trừng phạt cũng như chờ đợi một ai đó. Những lần bị trừng phạt đó, và những bài học của đường phố đã khiến nó chai lỳ về mọi mặt, cả thể xác lẫn tâm hồn. Từ đây, từ một thằng nhóc bị bắt nạt, bị trấn đồ chơi và chỉ biết khóc chạy về với mẹ nó đã thay đổi, một con thú hoang vươn lên mạnh mẽ, trong đau đớn và điên cuồng. Nhanh chóng nó vươn lên giữa đám nhóc con, nó đánh đấm dành đồ chơi,… nhưng ko phải trấn của đứa khác mà dành lại thứ của nó hoặc dành lại cho một đứa nhóc khác bị bắt nạt như nó hồi xưa. Không yêu thương không tha thứ, không dừng lại, cứ thế tiến lên, tụi nó trưởng thành từ bụi hè phố. Nơi những cư dân bất đắc dĩ sống thành những băng đảng cùng luật lệ bất thành văn : cá lớn nuốt cá bé. tụi nó được dạy trong gia đình gia giáo, rồi được gặp những vị sư phụ rất nghiêm khắc nhưng cũng rất yêu thương. Dĩ nhiên, theo lẽ của cuộc đời nó cũng đã học được cách kìm nén cảm xúc trước chuyện và người. từ đó mà mọi việc nó làm đều hết sức kín kẽ, chưa bao giờ có một lời phàn nàn nào của hàng xóm về nó, va chưa có một lần nó đạt điểm kém trong nhà trường. Quả thực tâm hồn nó đã chai lỳ, trái tim nó đã khép lại cho tời một ngày, một người đã hỏi nó câu hỏi bắt đầu bằng “tại sao”, câu hỏi khác với những người khác đã từng hỏi vì câu hỏi này xuất phát từ trái tim và lòng yêu thương. Lần đó nó đã bất cười vang, cười sặc sụa, cười không dừng lại được rồi chợt bật khóc, khóc như chưa từng được khóc. Và từ đó, nó thấy cuộc đời còn may mắn hơn bao người khác, bao đứa trẻ lề phố, những kẻ chưa hề được hỏi một câu tại sao đúng nghĩa.
Bình! Bình! Bình!!!!
Tiếng bô xe được móc vang lên, tiếng nẹt bô ầm ầm, cắt ngang luồng suy nghĩ của nó, nhả nhẹ khói thuốc, nó cười một cách bí ẩn khi bốn chiếc xe máy tấp vào quán chấm dứt cái âm thanh ồn ào khó chịu kia. 5 thằng nhóc choai choai tầm mười bốn, mười lăm tuổi bước vào, quần áo dị hợm ngông nghênh ồn ào bước vào quán ngó nghiêng. Và rồi 6 ánh mắt chạm nhau, thằng cầm đầu bước về phía nó, bốn thằng kia bước theo. Thằng nhóc hất hàm:
– Tao ngồi đây được không?
– Chỗ đó có người ngồi rồi- nó từ từ trả lời.
Cả đám nhóc cười ầm lên, nó đưa mắt nhìn từng thằng rồi bỗng cảm thấy đáng thương cho cái đám nhóc tuổi mới lớn với cái suy nghĩ muốn trấn tiền, muốn gây sự và muốn tập làm du đãng kia. Chúng nghĩ ra ngoài đường là đánh nhau, chạy xe nẹt pô ầm ầm,… là du đãng, chúng nghĩ cuộc sống du đãng chỉ là chuỗi ngày của ăn chơi, nhậu nhẹt đâm chém, chơi bời,… những cái suy nghĩ rẻ mạt và sai lầm đẩy bao thằng vào bước đường tù tội, kết thúc bởi nhát dao, bởi ma tuý,…
– Bên kia còn bàn trống kìa- nó nói tiếp.
– Bố mày thích ngồi đây- thằng nhóc cầm đầu vừa kéo ghế ngồi vừa nói, đám theo sau cười ầm lên cùng kéo ghế ngồi- mày thích ý kiến gì hả?
– Chỗ đó có người ngồi rồi.
Thằng kia lại phá lên cười:
– Mày không nghe bố nói hả? Bố thích ngồi đây, kệ mẹ đứa nào ngồi đây, ý kiến bố cho tụi mày liếm dầy bố.- thằng nhóc nói bằng giọng đe doạ và cố ý nói lớn để những người khác nghe thấy- thuốc thơm đó, cho tao một điếu hút chơi coi. Chà, thuốc lá thơm, châm bằng Zippo thì thích phải biết.
– Cứ lấy nếu mày có thể – giọng nó rít lên qua kẽ răng, sự bực bội đã thay thế hoàn toàn cho sự thương hại ban nãy.
Câu nói vừa dứt, tay nó đã chộp lấy hộp Marlboro cùng chiếc Zippo, tiện chân tung cước đá đổ cái bàn, ly café bay thằng đổ lên thằng nhóc cầm đầu. Tụi nhóc kia còn chưa kịp định hình thì nó đã đứng đẳng dậy thủ thế, hộp marlboro cùng chiếc Zippo nằm gọn trên chiếc ghế bên kia.
– Đm! Mày thích chơi hả?- vừa nói thằng cầm đầu vừa móc con dao bấm ra- thế thì bố cho mày bỏ xác ở đây.
– Chậc, cái đó không châm thuốc được đâu.
– Tụi bay lên với tao làm thịt nó, tù tội tao chịu hết.
bốn đứa kia cũng móc dao nhíp, dao xếp trong túi ra, tiếng lưỡi dao bật tách tách. Xung quanh mọi người vội vã chạy ra ngoài. Trong quán chỉ còn 6 đứa tụi nó đứng im nhìn nhau chưa bên nào ra tay. Thằng cầm đầu hét lên lao vào trước, nó lùi lại một bước, đám nhóc kia cũng lao vào theo, nhẹ nhàng nhảy lên sân khấu phía sau né tránh. Cái lối đánh thục mạng, lao vào đâm chém loạn xạ thì chỉ dùng để đối phó với mấy thằng tép riu chứ với mấy đứa luyện võ, được dạy dỗ đầy đủ như nó thì chỉ là trò mèo. 5 đứa kia nhảy lên cái bục gỗ kê làm sân khấu theo, tụi nhóc lại lao vào, không gian dường như đứng lại, tiếng dao rơi xuống sàn tạo thành những tiếng khô khốc báo hiệu mọi chuyện đã kết thúc. Nó đứng cạnh cái ghế vừa quăng bao thuốc qua, châm điếu thuốc khác, nhìn tụi nhóc kia đang lồm cồm bò dậy. Khi đó, nó đã hoàn toàn lột xác thành một tên du đãng đầy sát khí, còn đám nhóc kia tựa như những con chuột bị mèo dồn vào góc tường.
– Tha cho tụi nó đi anh.- Giọng Thanh Vân vang lên từ phía sau lưng.
– Kê lại bàn ghế, ra trả tiền nước, bồi thường mấy cái ly bị vỡ rồi cút đi, đừng có bao giờ xuất hiện ở đây nữa.
Tụi nhóc vội vội vàng vàng nhặt mấy con dao, sắp xếp bàn ghế rồi dôgn thẳng. Kéo ghế mời Vân ngồi, nó kêu một ly café đen và một ly café sữa đá cho Vân rồi quay trở lại ngồi đối diện Vân.
– Em tới trễ nha Vân.
– Em tới đúng giờ có điều anh xử lý tụi kia chậm quá.
 

cánh chim đêm

Gà cận
Tham gia
18/6/20
Bài viết
341
Gạo
0,0
Chương 5:
Ngồi đó, cả hai im lặng thưởng thức café theo đuổi những suy nghĩ riêng cũng như tôn trọng sự yên lặng và suy nghĩ của người kia.
– Anh đàn đi.
– Em kiếm anh chắc không chỉ để nghe anh đàn chơi thôi đâu – từ trong suy tư cùng khói thuốc nó bước ra hỏi ngược lại
– Anh cứ đàn đi rồi em nói.
– Em đàn đi, hôm trước anh đàn rồi, em cũng biết chơi đàn mà, hồi đó em còn chơi giỏi hơn anh nữa.
– Em méc chị Trang anh không chịu đàn em nghe.
– Lần này em kiếm anh là do chị Trang nhờ đúng không? – nụ cười vụt tắt trên môi nó, giọng nói bông đùa cũng biến mất, nó hỏi lại bằng một giọng hết sức nghiêm túc.
Đáp lại câu hỏi là sự im lặng cùng nụ cười bí ẩn, nụ cười khiến tất cả những người đối diện phải thắc mắc. Nó thả hồn theo khói thuốc, xuôi dòng thời gian về những ngày xa xưa, nhớ về ngừoi bạn thời thơ ấu, người bạn thân, người em kết nghĩa và là chiến hữu nó tin tưởng nhất, hai người từng có thời gian thân thiết như hình với bóng tựa như cái tên điên và khùng mà đám bạn đặt cho. Đôi khi nó thấy lạ, tại sao một tiểu thư sống ở tột đỉnh của sự giàu sang, phú quý bất cứ điều gì nàng muốn nàng đều có, đều được và được đáp ứng một cách hoàn hảo nhất, thế nhưng con người đó dường nhu từ bỏ tất cả, hoà mình vào với đám nhóc khu trọ nghèo. Những lần cả đám còn nhỏ hồi hộp đứng nép mình sau gốc cây lớn đứng đợi Trang trốn nhà ra ngoài chơi, rồi những buổi trưa hè đi chặt tre, làm diều, bắt dế,… ngày đó, cả đám nhìn những con diều ước mơ về cuộc sống ngày sau, thả hồn tự do theo những cánh diều vi vu trong gió, và sau đó dù học khác trường, dù có bận rộn với việc học hành như thế nào đi nữa thì Trang vẫn tranh thủ trốn nhà ra chơi với tụi nó, tham gia những trận ẩu đả hè phố. Nó nhớ tiếng khóc khi bị mẹ la hay tiếng cười giòn tan của đứa bạn thân mà nó coi như một đứa em bé bỏng, nghịch ngợm, cá tính và có tâm hồn nổi loạn. Và khi nhớ lại những ngày đó, về người bạn thân đó thì lòng không khỏi xao xuyến cùng đôi lúc hối hận khi khiến trái tim đứa bạn thuở thơ ấu tan vỡ khi lần đầu biết yêu, khiến cho con người mạnh mẽ đó gục ngã. Luôn tự hỏi tại sao con người đó lại yêu nó một cách tha thiết, mãnh liệt đến thế, 7 năm trôi qua, Trang đứa bạn đáng thương vẫn mang hy vọng có thể bước vào con tim nàng hằng mơ ước, hy vọng một ngày nào đó tình cảm của nàng được đáp lại. Số phận người con gái đẹp tuyệt trần và đa tài đó khiến nó băn khoăn không ít, nào phải nàng không có ai theo đuổi, mà bao nhiêu chàng trai tốt hơn nó gấp bội theo đuổi nàng đều lần lượt thất bại và tự rút lui hoặc nàng sẽ dùng cái tên nó mà hù cho mất vía, nhụt chí không theo đuổi nàng nữa. Số phận thật trớ trêu, có một người con gái tài năng, đẹp nhất trong số những cô gái nó từng biết theo đuổi nhưng trong nó thì nàng vẫn chỉ là một người em không hơn không kém, và rồi trái tim nó biết yêu, yêu một người con gái khác không phải là nàng nhưng nàng vẫn ôm một ước mong đó là nó sẽ thuộc về nàng.
Khói thuốc mờ ảo, nhìn qua làn khói trộm nhìn Vân, cố tìm một nét của Trang trên người em họ đang ngồi đối diện với nó, phía bên kia, Vân cũng đang hút thuốc và theo đuổi những suy nghĩ riêng, có lẽ nàng cũng đang nhớ về những ngày xưa. 5 năm không gặp, nàng đã thây đổi rất nhiều, lần nhớ ra cái tên Thanh Vân cũng là do thần may mắn đã mỉm cười với nó để kết thúc câu hỏi oái ăm nàng đưa ra và lại đưa tới cho nó nhiều câu hỏi không có câu trả lời khác. Thừa hiểu tại sao Trang bất ngờ nhờ Vân bay qua nửa vòng trái đất về đây kiếm nó, để rồi giờ đây cả hai ngồi trong sự im lặng đến tàn nhẫn, hiện tại tàn nhẫn, tương lai tàn nhẫn và cả quá khứ cũng quá tàn nhẫn với cả hai người chị em họ kia khi ôm mối tình câm lặng. Hai người ở tột đỉnh giàu sang, có thể dạo những ngón tay ngọc trên những phím đàn piano làm bằng ngà xuất xứ từ Y Pha Nho hay Đức lại mang lòng yêu một thằng du đãng trong khu trọ nghèo, sống và lớn lên như thú hoang giữa lòng đời khô cạn, thậm chí thằng du đãng đó còn chẳng có một cái tài lẻ cho xứng đáng với tình cảm của hai người đó. Cả hai người đã luôn ôm giữ tình cảm đó suốt những năm tháng qua tới tận bây giờ và cho tới mãi sau này. Bao kỷ niệm cùng bao câu hỏi ùa về trong tâm trí nó. Tách! Tiếng đóng nắp hộp quẹt Zippo lôi bó về hiện tại.
– Anh vẫn còn là con sói hoang ngày nào chứ?
– Sao em lại hỏi vậy?
– Em đang cần một con sói hoang điên cuồng.
– Anh chỉ còn là một bóng ma.
– Bóng ma hay con rồng ẩn khuất đợi thời ?
– Là một thằng điên thôi.
Nói xong nó ngồi thẳng dây, điếu thuốc đã tắt, làn khói tan hẳn, đôi mắt mơ màng trở nên sắc sảo, khuôn mặt toả ra một sự cương nghị, sẵn sàng cho mọi thứ. Vân đặt lên bàn một tờ giấy viết thư mày vàng, trên đó viết hàng loạt những ký tự kỳ lạ. Cầm lên đọc, lông mày nhăn tít. Nó hỏi :
– Bao nhiêu người về.
– 11432– Vân không nói mà lấy bút chì viết lên trên mảnh giấy.
– Hẹn gặp ở Charlie 3.
Đứng dậy rời khỏi quán, như biến thành một con người khác, lạnh lùng, băng giá, sát khí phừng phực. Vân đảo mắt nhìn quanh, đốt sạch tờ giấy kia, rồi cũng nhanh chóng rời quán.
 

cánh chim đêm

Gà cận
Tham gia
18/6/20
Bài viết
341
Gạo
0,0
Chương 6:
Ngồi sau cái bàn lớn đầy những bản đồ, giấy tờ,… đôi mắt nó nhìn lên trần của căn hầm nhỏ tràn ngập khói thuốc, đôi mắt mơ màng nhìn lên trần nhà, đôi mắt đó không còn vẻ linh lợi, lạnh băng mà giờ đã đỏ ngầu vì suốt gần bốn mươi tám tiếng qua nó đã không ngủ, ngồi đó, đọc từng tấm bản đồ, đọc từng tên người, từng hồ sơ, từng thông tin được cung cấp hoặc được thu thập. Bên phải nó là một người con gái xinh đẹp đang chăm chú đọc một tờ giấy gì đó, bên kia là môth thằng to con, đang phì phèo điếu thuốc, đôi mắt sắc sảo nhìn lên tấm bản đồ được treo trên tường.

– Mày nghĩ sao hả Hùng.
Hùng, thằng to con như hộ pháp phà ra một hơi khói. Dập điếu thuốc đang cháy gần hết vào chiếc gạt tàn đầy những mẩu thuốc đã cháy hết. khẽ nhích người chỉnh lại vị trí ngồi.
– Vụ này chua đó.
– Ai chẳng biết vụ này chua – cô gái quăng tờ giấy qua một bên – nếu không chua cả đám đã không ngồi đây, và con khùng này cũng không tốn sức gọi thằng điên kia về đây đâu.
– Trang, em để thằng Hùng nói hết đã nào. Em vẫn như ngày nào nhỉ. – nó nói bằng một giọng đều đều, nhẹ nhàng.
– Em nào có ý kiến gì – Hùng đáp lại bằng một giọng hài hước – chị gọi thì e biết chắc là vụ này khó rồi.
Bỏ ngoài tai những lời cãi cọ của đám bạn giang hồ, nó châm điếu khác. Từng hơi khói lan toả xung quanh phòng. nó cười thầm, cả đám năm nay ít nhất cũng hai0t rồi mà mỗi lần ngồi lại với nhau là y như con nít, cãi nhau choạc nhau vì những gì không đâu rồi lại cười vang. Đôi khi cả đám cãi nhau chỉ để … cho vui mà thôi.
Trang đặt trước mặt nó một ly sữa và một khúc bánh mì.
– Anh ăn rồi lên nhà nghỉ một chút đi.
thằng ngồi góc bàn bên kia với mái tóc hung hung đỏ cười nói
– Không gặp thì đòi xả xác nó, cắt tai nó, cạo đầu nó mà gặp rồi thì như một con mèo.
– Nhi đang về đó – Trang quay qua nói – mày chọc tao nữa đi.
Cái tên Nhi được nhắc đến làm tắt đi nụ cười chọc ghẹo của Huy Tóc đỏ. Cái tên mà cho dù được ăn gan hùm, mật gấu, được thách đố cỡ nào thì Huy cũng đành ngậm miệng làm ngơ mà thôi. Ngốn lẹ bữa ăn nhẹ Trang đưa, nó bỏ ly và dĩa vào thùng rác rời khỏi căn hầm, lên lầu, đứng tựa ban công nó nhìn ngắm bầu trời, châm điếu thuốc khác, hồi tưởng lại những ngày xưa. Chợt nhớ về gia đình, chợt thấy thương cảm và vui cho Hùng beo. Hùng beo, thằng to con, lỳ lơm nhất đám. Đây là đứa thiếu may mắn và có cuộc đời lên voi xuống chó nhất trong tất cả số bạn bè của nó. Mồ côi từ nhỏ, được các bà Phước đem về. Đến năm tám tuổi thì được một gia đình nhận làm con nuôi. Nó học rất giỏi, rất chăm ngoan, được thầy cô và bạn bè đồng trang lứa yêu quý. Nhưng từ khi đang còn trong trại trẻ mồ côi thì nó đã cầm đầu đám nhóc ma mãnh nghịch phá ngầm. Sau này được nhận nuôi và bố mẹ nuôi thương như con đẻ nhưng vẫn mang mặc cảm là một thằng mồ côi. Một nỗi buồn không cha, không mẹ, không máu mủ tình thân, thêm vào đó là gió bụi lề phố đã khoác lên nó cái vẻ lầm lỳ ít nói. Lần đầu hai đứa gặp nhau, Hùng đang bị vây giữa 5 thằng khác, lưng dựa vào tường, thủ thế nhếch mép cười.
– 5 đánh một mà cũng đòi xưng anh gọi đệ. Nhào vô đi, bố đếch ngán.
5 đứa kia rút dao ra muốn xông vào, lúc này Hùng rơi vào thế dưới, giá như lúc đó là trong quán bia, hay giá như nó có dao thì là chuyện khác, nhưng Hùng chỉ đi uống café thôi ai ngờ lại đụng chuyện. Nó với quyển lịch trên tường tung cho Hùng
– Cầm lấy dùng tạm đi.
– Cảm ơn – Hùng vừa nói vừa cuộn quyển lịch lại thành một cây đoản côn.
Thằng cầm đầu trừng mắt nhìn nó. Trong khi đó, chỉ nhìn cách di chuyển, bước đi của cả hai bên nó đã đoán được bên nào thắng bên nào bại. Hùng nhẹ nhàng lui một bước, cuộn tròn quyển lịch một cách chắc chắn, mắt luôn nhìn và quan sát đối thủ kèm với đó là thân hình săn chắc thì nó thừa hiểu con người này đã được dạy dỗ đàng hoàng cũng như dày dạn kinh nghiệm.
Chỉ một thoáng, bằng món đánh đoản côn rất điêu luyện, Hùng đã hạ tất cả đối thủ. Khi ấy, Hùng mới mười sáu, cái tính trẻ con trỗi dậy, lấy lịch đập lên thằng nhóc đang nằm dài dưới sàn, rồi nhéo mũi, nhéo tai, bứt tóc đủ kiểu để “trả thù” vì đã phá hỏng cái thú vui tao nhã. Đứng nhìn một lúc, nó móc vội hai trăm nghìn đưa chủ quán trả tiền nước, tiền đền bù rồi lôi Hùng ra ngoài xe dọt thẳng trước khi bị đưa về đồn. Từ đó, hai đứa thân với nhau, Hùng đem những tâm sự ra nói với nó, những điều mà chưa từng kể cho ai nghe, và lẽ dĩ nhiên nó cũng khoá miệng lại, tất cả là những bí mật. Hùng đưa nó từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, từ một thằng du đãng làm trùm một khu lại có thành tích học tập vào bậc nhất nhì trường, đến một bất ngờ lớn hơn nó lại là em nuôi của Nhi. Có lẽ là con nuôi và xuất hiện sau sự có mặt của Nhi nên nó tôn Nhi lên làm chị. Dù trước giờ nó vẫn biết Nhi có một đứa em nuôi, một đứa khá ngoan và ít ở nhà vì ra ngoài “kiếm thêm thu nhập” nhưng nó vẫn bất ngờ khi biết đó là Hùng
 

cánh chim đêm

Gà cận
Tham gia
18/6/20
Bài viết
341
Gạo
0,0
Chương 7.
Mùi hương bạch mai thoang thoảng, tiếng dương cầm đang dạo một tiểu phẩm của Mozart hoà vào giấc ngủ, trong mơ màng, nó chưa ý thức được hoàn toàn cái thế giới xung quanh, nhưng tai và mũi đã hoạt động mình thường, giác quan thứ 6 mách bảo là nó đang an toàn, tất cả là những biệt pháp an toàn khi ngủ mà bao năm qua vẫn được mài dũa.

Tiếng đàn du dương đưa nó về với thực tại, thoát ra khỏi giấc ngủ một cách nhẹ nhàng, ngồi dậy, đưa mắt ngó đồng hồ, nó đã thiếp đi được hai tiếng, bên kia Nhi đã về tới và đang đánh đàn, nhấc tấm chăn qua một bên, có lẽ nàng hoặc ai đó đã đắp lên cho nó. Tiếp tục hoàn thành khúc nhạc, Nhi ngừng một chút rồi say mê đàn bản Turkisk Marsk, bản nhạc tone A với nhịp nhanh cùng những nốt trầm hùng gợi nhớ về những chiến binh Thổ Nhĩ Kỳ dũng mãnh, khôi giáp chỉnh tề, uy nghiêm đang hành quân. Trên bàn nước, gần chỗ ghế sofa nó nằm ngủ, một cai dầu thơm hương bạch mai đang để mở nắp, mùi hương lan toả khắp căn phòng, hít khí đầy lồng ngực, lắng tai nghe tiếng đàn, một cảm giác khoẻ khoắn lan tràn khắp cơ thể. Phải chăng như người ta nói, hương bạch mai có thể xoa dịu những vết thương lòng cùng xua tan những ưu tư trong lòng, hoặc giấc ngủ đã hồi phục lại sức sống cho nó, hay tiếng đàn với tất cả tâm hồn kia đã đưa lại cảm giác yên bình. Đàn xong khúc nhạc, Nhi quay lại ngó nó:
– Em làm anh thức giấc hả?
– Không. Anh ngủ cũng được một lúc lâu rồi. Em đàn hay lắm.
– Anh đừng nói xạo, suốt hai hôm nay anh mới chỉ ngủ hai tiếng.
Nó đáp lại bằng một nụ cười, nụ cười xã giao, và cũng chứa đầy cay đắng, với người khác, nó là một thằng khá may mắn với con số đào hoa. Thế nhưng nó lại thấy buồn cười và đôi khi cực kỳ khó xử với những điều xảy ra xung quanh cái con số nhiều người mong ước ấy. Bên kia, Nhi tiếp tục đàn bản Sonata ánh trăng, âm điệu thanh thoát, réo rắt vang lên. Ngồi nhìn Nhi đánh đàn, bất giác nó nhớ tới Huy, thằng bạn cùng tuổi với mái tóc hung hung đỏ tự nhiên vào loại “độc nhất vô nhị” như lời Huy kể, đó là niềm tự hào cũng như nguông cơn đã mang lại cho chủ nhân bao nhiêu rắc rối trong học đường mỗi khi có giám thị mới đổi về trường, hay mỗi khi có thanh tra ở đâu đó ghé qua,…
Ngày đó, Huy dung mọi cách để chinh phục Nhi, từ trong trường học tới đường phố cho đến những mưu kế chẳng biết nhặt từ đâu về Huy cũng mang ra áp dụng cả. Thế nhưng Nhi vẫn chẳng không hề để mắt đến, con tim dường như được đóng bằng một thứ bang không gì tan chảy được, lần nào cũng như lần nào câu trả lời vẫn là không và được khuyến mãi bằng nụ cười bí hiểm của Hùng beo. Rồi một ngày đẹp trời nọ, có tin đồn là trái tim người đẹp đã có chủ, Huy nóng máu tuyên bố truy lùng để “thử gân tí chút”. Nhi khi nghe được lời tuyên bố hùng hồn đó chỉ cười mà nói: “mày đụng vô anh ấy tao cho mày từ tóc đỏ thành ông sư luôn”.
Họa vô đơn chí, mấy tháng sau, khi hoa phượng đang nở rộ, ve đang hát, nó cùng Hùng beo và Tuấn thẹo ngồi uống nước ở nhà Hùng thì Huy ở đâu chạy vào, chưa nhìn thấy người đã nghe tiếng Huy chửi đổng ẩm ầm.
– Tao tìm được rồi! Không ngờ mày tiểu nhân đến mức đó. Uổng công tao coi mày là an hem bao năm qua. – vừa chỉ mặt nó Huy vừa quát.
– Mày bị sao vậy? say nắng nên nói nhảm hả? – nó hỏi.
– Có gì từ từ nói. – Tuấn và Huy cùng nói.
– Từ từ cái đếu gì. – Huy quay qua nạt cả hai đứa kia – chúng mày biết tao vừa nghe được tin gì không?
– Mày nói nghe coi. – Hùng vội hỏi.
– Hỏi cái thằng điên giả ngu kia coi nó làm gì. – Huy chỉ mặt nó – trước mặt thì anh anh em em tốt lắm, bày kế này kế kia để tao cưa con Nhi, sau lưng thì lại hớt tay trên.
Lúc này thì nó đoán được phần nào chuyện có liên quan tới Nhi rồi, nhưng mà nó làm gì tới mức thằng Huy nổi giận đùng đùng tới đây la lối om sòm thế.
– Tao làm cái đéo gì mày, nói rõ ra coi.
– Đm! Tới lúc này mày còn giả nai hả? đừng làm bộ làm tịch nữa – quay qua Tuấn và Hùng, Huy nói tiếp – nó với con Nhi hẹn hò với nhau đó, người trong mộng của Nhi là nó chứ là thằng đếch nào đâu.
– Mày nói linh tinh gì vậy? gì mà hẹn hò,… tao chẳng hiểu cái gì hết cả.
Chưa kịp trả lời, một chiếc đĩa bay thằng tới, tiếng bay xé gió thẳng vào giữa mặt Huy. Huy vội nghiêng người né được, chiếc đĩa bay đập vào tường bên kia vỡ nát. bốn thằng hết ngó cái đĩa vỡ rồi lại ngó Nhi, người ném cái đĩa, giờ đây, nàng không còn cái vẻ yểu điệu thục nữ, nết na thùy mị hang ngày nữa mà là một hung thần đang cơn tức giận. Tay cầm con dao sắc như nước, mắt ánh lên sự tức giận tột độ, đi kèm với đó là những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt lạnh tanh khiến cho bất cứ ai nhìn thấy đều phải ám ảnh.
– Huy, mày chạy mau lên – Hùng quay qua giục – trốn cho kỹ vào đó.
– Đứng lại đó – Nhi gầm lên như một con sư tử – mày có mà chạy lên trời mới thoát được tao. đứa nào nói với mày điều đó hả?- nàng rít lên. Giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ.
– Là … Là … Là… – Huy mất hẳn cái tính coi trời bằng vung thường ngày lắp bắp không nên ời.
– Mày không nói ngay thì tao cho mày vĩnh viễn không bao giờ nói được nữa – vừa nói, Nhi vừa bước lên đưa con dao qua lại.
– Mày chạy liền đi Huy. – Hùng vội nói rồi quay qua nó – còn mày mau lên cản chị Nhi lại đi, giờ may ra còn mày cản nổi chị ấy thôi.
Từ sự sững sờ đến bàng hoàng nó tỉnh dậy, bước vội lên trước mặt Nhi để cản bước cho thằng Huy chạy. Hùng bước ngay sau nó hầu tiếp ứng nếu cần.
– Tránh ra đi. Để Nhi xử nó.
– Dừng lại đã, có gì từ từ nói, nòng vội làm gì. Đưa dao cho tao đi.
Mất một giây suy nghĩ, Nhi ném con dao xuống đất trước mặt nó. Vừa cúi xuống nhặt con dao, nó vội bật người lại né cú đá Nhi tung tới. Nhi đánh liên tục, chênh lệch về đẳng cấp võ thuật khiến nó lùi dần lùi dần, ngoài cổng, Huy đã nhảy lên xe lao vút đi. Chưa kịp mừng vì thằng bạn đã thoát thân nó đã ăn một quyền thằng vào ngực, thấy vậy Tuấn vội lao vào cứu, Hùng thì đã đi đâu mất tích, ai dè vừa vào Tuấn đã bị ăn đòn nằm đo sân, bình thường với người khác không dễ dàng hạ Tuấn như vậy, nhưng giờ đây, con người đó ít nhiều chỉ cho Tuấn vài miếng võ tuyệt kỹ thì nào không biết được điểm yếu thêm vào đó Nhi giờ là một cơn cuồng phong sẵn sàng dọn dẹp mọi thứ cản đường đi. Thấy bạn bị hạ, nó nén đau lao vào tấn công liên tục, tấn công liều mạng, Tuấn cũng gượng đứng dậy, lao vào, hai đứa liên thủ đánh ráo riết khiến Nhi dần dần lùi lại, Hùng chạy trong nhà ra, tung tấm chăn dầy cuốn chặt Nhi lại. Ba đứa cũng phải cố sức cũng mang được Nhi lên phòng, sau một hồi đánh đấm, la hét cộng thêm vào đó là một chút hương gây mê thì Nhi cũng chịu ngủ yên. Đứng nhìn đứa bạn ngủ một chút rồi trở xuống nhà dưới, Tuấn cũng đã về, Hùng đang ngồi hút thuốc.
– Mày hút thuốc trong nhà ba mẹ thấy thì sao?
– Có sao đâu, ba mẹ biết lâu r. – Thả ra một làn khói Hùng nói tiếp – tao lo cho thằng Huy quá, kiếm chuyện ở đâu không kiếm mà lại kiếm ngay ở nhà tao.
– Mày biết chuyện lâu chưa?
Không trả lời, Hùng chỉ ngồi đó hút thuốc, nó cugnx ngồi xuống và bắt đầu châm thuốc, không gian im lặng, mỗi đứa theo đuổi một suy nghĩ riêng. Đêm đó nó không về mà ở lại đó, sang hôm sau, khi hai đứa dậy thì bữa sáng đã được chuẩn bị chu đáo, Nhi ra ngoài từ sớm, có lẽ đi kiếm thằng Huy trị tội.
– Hy vọng thằng Huy trốn được rồi – Hùng nói với một giọng trầm trầm.
Một tuần trôi qua, Nhi điên cuồng đi tìm, tung cả đàn em đi tìm nữa nhưng vẫn không có kết quả, Huy vẫn trốn mất tăm mất tích khôngđể lại một dấu vết. Suốt tuần, cả đám xúm vào xin, cuối cùng Nhi cũng đồng ý bỏ qua với điều kiện:
– Thứ nhất, Huy phải về xin lỗi. Thứ nhì nó phải gọi Nhi bằng em, và để Nhi gọi bằng anh. Và thứ ba cuối tuần đó nó phải dẫn Nhi đi chơi
Nghe xong điều kiện nó cảm thấy như người phải trốn là nó chứ không phải thằng bạn nó. Mấy đứa kia ngó nó cười khúc khích, nhìn quanh cầu cứu, nó bắt gặp vẻ mặt khó hiểu của Trang, một gương mặt hy vọng của Nhi, vài gương mặt chờ đợi, vài đứa khác ngồi cười
– Nhi ơi là Nhi, mày giận nó, đòi cạo đầu nó mà sao lại lôi cả tao vào. 3 điều kiện thì hai điều kiện là cho tao rồi.
– Đồng ý cho thằng Huy về đi mày – cả đám nhao nhao.
– Anh không muốn thì đi bắt thằng Huy về cho em xử tội.
– Thôi được rồi, đồng ý – nó nói rồi thầm nghĩ – mày về đi tao xử tội mày sau Huy ơi.
Tiếng đàn chấm dứt, âm thanh như vẫn vang vọng trong cái không gian im lặng, tiếng bước chân, tiếng cười nói, khuyến mãi theo đó là mùi đồ ăn thơm nó cảm thấy đói, và hơi mệt, nó muốn ăn và rồi nghỉ ngơi, nghỉ ngơi một cách thực sự, hoàn toàn chứ không phải ngủ mà những giác quan khác vẫn phải thức để cảnh giác, thứ mà đưa lại cho nó cái biệt danh Sói Điên.
Nhìn ra ngoài cửa, Hùng đang bưng một đĩa đồ ăn lớn, sau lưng là Trang, Huy và Vân. Không thấy Tuấn đâu nó hỏi:
– Thằng Tuấn đâu rồi?
– Nó đi mua ít đồ, về giờ đó.
Đúng lúc đó có tiếng xe gắn máy, Tuấn đã về, một phút sau thì Tuấn đã xuất hiện ở phòng, trên tay là một đống fastfood. Nó vươn vai ngáp dài một cái rồi lại tủ lạnh, bên trong đã được chất đầy bia từ hai hôm nay.
– Vẫn như xưa chứ.
– Chơi thì chơi việc gì phải ngán.
Trước cơn cuồng phong thì bầu trời luôn đẹp, bình lặng và yên bình. Tụi nó cũng vậy. Sống chỉ cần biết ngày hôm nay còn nhau đây. Còn ngày mai, tụi nó không cần quan tâm. Hôm nay còn anh em. Còn tình yêu thương. Còn sống để sống. Từng chai bia, từng điếu thuốc, từng tiếng cười giòn tan. Tận hưởng hết những điều đó vì biết ngày mai ra sao.
Uống cạn hết đêm nay.
 

cánh chim đêm

Gà cận
Tham gia
18/6/20
Bài viết
341
Gạo
0,0
Chương 8:
Lấy áo khoác trên giá treo đồ xuống mặc vào, lại góc tường lôi một chiếc vali cũ ra, chiếc vali này chứa tất cả “đồ chơi” một thời, trong tâm trí, nó nhớ từng món đồ, từng đặc điểm, độ nặng, độ dài,… cho đến từng vết xước qua những trận ẩu đả. Nhanh chóng, cất tất cả vào trong ngăn của chiếc áo khoác đặc biệt, đeo găng tay, khẽ thờ dài rồi bước xuống sân.

Sương sớm lạnh, gió thổi nhè nhẹ, xung quanh mọi thứ im lìm, 7 con xe nằm đó chờ đợi. Xưa giờ là vậy, luôn tới sớm đợi chờ, châm thuốc, vừa hút vừa kiểm tra lại những món đồ chơi được cất dấu trong chiếc áo khoác rồi nó lại nghĩ về cái kiếp du đãng chưa chấm dứt, liệu đây có phải là lần cuối, và liệu nó có còn có thể thấy được lần cuối cùng này? – Thuốc thơm quá.
– Uh, em dậy sớm vậy?
– Cũng như anh thôi. Anh ăn đi. – Cảm ơn. Em ăn chưa?
Nhận sữa và bánh từ tay Trang, lòng nó chợt dậy sóng. Tình cảm của Trang dành cho nó không âm thầm như Nhi, không sâu ẩn như Vân, mà là cuồng nhiệt, mãnh liệt và sâu nặng hơn hết. Nàng là người đã rơi lệ và trăn trở vì nó rất nhiều, vì bản tính bất cần đời và sự vô tâm. Thế nhưng nàng chưa một lần oán hận mà thay vào đó mỗi khi có cơ hội thì nàng luôn dành sự quan tâm nhất có thể và khi cả hai cùng trong trận ẩu đả, đánh đấm thì nàng cũng luôn theo sát, một điên và một khùng lướt tới như cơn cuồng phong nghiền nát mọi thứ trên đường đi.
Tách! Tiếng bật zippo lôi nó khỏi dòng tư tưởng, Trang đang châm thuốc.
– Em hút thuốc hả?
– Ừ. Cũng được hai năm rồi.
– Tại sao?
– Thì cũng như a thôi, hút thuốc thơm mà còn nhẹ đầu nữa.
– Hồi trước em đâu cần tới.
– Em nhớ mùi khói thuốc.
Cả người lạnh băng, vì nó mà nàng hút thuốc hay sao? Mấy ngày nay, thỉnh thoảng thấy Trang hút, nó cũng không để tâm lắm, vì nghĩ nàng hút để tỉnh hoặc để thư gian, thế nhưng giờ nghe câu trả lời này, thì lòng nó nổi lên một cái gì đó thật khó hiểu. Nó hút thuốc từ lâu lắm rồi, hút từ hồi 15 tuổi, cả đám khi đó chỉ có mình nó hút, cái thời mà nó hay gọi là “chuỗi ngày đi hoang”, ngày Trang bày tỏ nỗi niềm, nó càng hút nhiều hơn, “hút để đốt thời gian, hút để đốt đời, hút để tàn cánh chim đêm”. Nhìn đứa bạn thân 20 năm mà nó nói không lên lời. Từ trước đến giờ, chơi với nhau, Trang chỉ học được từ nó sự chai lỳ của bụi hè phố, còn giờ là hút thuốc, loại Marlboro nặng mùi.
Tuấn, Huy, Hùng, Nhi, và Vân đang bước ra. Thuốc đã tàn. Cả đám nhìn nhau:
– Vẫn như xưa chứ?
Không ai trả lời, chỉ có những ánh mắt nhìn nhau, những hơi thở trong đêm yên tĩnh, bầu không khí như đông đặc lại. Chúng im lặng để hồi tưởng lại bao ngày qua. Một quá khứ mà tất cả bọn chúng đều tưởng đã ngủ yên. Im lặng vì tất cả đều hiểu nhau. Để tôn trọng nhau. và để theo đuổi suy nghĩ riêng.
– hai người kia lén hẹn hò nha. – Tiếng Huy phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
– Mày thích chêt hả Huy. – Hùng huých nhẹ Huy, bên kia Trang, Vân và Nhi đang trợn trưng mắt nhìn Huy.
– Xong đã rồi về cạo đầu nó cũng kịp mà.
– Tụi chị tạm tha cho cưng đó. – Trang chọc lại.
Ngoài kia, một chiếc xe lao tới:
– Đi thôi, tụi nó tập hợp đủ hết rồi.
– Ngồi nghỉ hút điếu thuốc đã rồi hẵng đi Hưng.
Hưng rỗ, thằng mới đến có thân hình cao to, vạm vỡ nhưng có khuôn mặt rỗ chằng chịt, hồi xưa nó và Hùng cùng ở trại mồ côi, rồi Hùng được nhận nuôi, còn nó thì ở trại tới khi lớn, trôi dạt hè phố, vào tù ra khám rồi lại tiếp tục cái đời hè phố.
Đợi Hưng hút xong điếu thuốc. Cả đám nhảy lên xe lao vút đi trong đêm. Sương lạnh xuyên qua áo khoác, người nó khẽ run lên, nó run lên vì lạnh, vì ý nghĩ chuyện sắp đến, rồi thầm hy vọng sẽ không có chuyện gì, mà đã đi như thế này thì làm gì không có chuyện được, nó tự cười vì cái suy nghĩ đó. Trang chạy lên bên cạnh nó ra hiệu hỏi có chuyện gì hả? có lẽ nàng nhìn thấy cái dáng vẻ bồn chồn của nó. Nó lắc tay ra dấu không có gì rồi vặn ga cho xe phóng lên phía trước.
Đến điểm hẹn, khoảng chừng 30 người đã đứng đó đợi sẵn. Đằng kia một người đàn ông trung niên với thân hình vạm vỡ đang đứng với mười người nữa – gói hàng của tụi nó đây rồi. Trang khẽ hất mặt về người đàn ông, nó khẽ gật đầu rồi tiến bước tới nói chuyện với người đó. Cả hai thì thầm trao đổi qua lại vài câu rồi nó quay lại với cả đám. Châm thuốc, yên lặng nhìn khắp xung quanh, lắng nnghe tiếng dế kêu rích rích, tiếng vo ve của lũ muỗi,… trên trời những vì sao lấp lánh như nhắn nhủ một điều gì đó xa vời. Chợt tiếng huýt sáo vang lên, đã tới giờ, cả đám nhảy lên xe lao vút đi.
Đời về đâu.
 

cánh chim đêm

Gà cận
Tham gia
18/6/20
Bài viết
341
Gạo
0,0
Chương 9: Những cánh chim đêm

Trời Sài Gòn hôm nay lại mưa, quán Nửa Đêm im lìm dưới cơn mưa tầm tã bất chợt, cũng vì cái sự bất chợt đó mà quán có vẻ đông hơn thường ngày và cũng náo nhiệt hơn. Nhưng sự náo nhiệt đó không thể phá vỡ được sự im lặng của hai người ngồi ở chiếc bàn trong góc kia. Nhả một hơi thuốc, khẽ nhấc mình chỉnh lại tư thế ngồi, nó nhăn mặt.
– Tay anh vẫn còn đau hả? – Vân nhìn nó hỏi một cách cực kỳ quan tâm.
– Uhm, một chút thôi. – Đưa tay lên xoa xoa lớp băng tay vừa trả lời Vân.
– Anh bất cẩn quá, lần đầu tiên em thấy anh phải băng tay bởi một điều không đáng như vậy.
– Lâu quá rồi nên có lẽ mục rỗng luôn rồi.
Vân không nói nữa, trả lại cái không gian im lặng. Nó ngó Vân, hôm nay nàng mặc áo sơ mi màu trắng kèm váy tím nhạt rất duyên dáng. Ít ai có thể ngờ được, con người đó chỉ cách đây một tuần đã từng tham gia một cuộc chiến băng đảng. Không, hôm nay ở đây chỉ có một thằng có tâm trạng chán nản mượn thuốc đốt đời cùng một tiểu thư đài các duyên dáng và xinh đẹp với đôi mắt to tròn cùng nụ cười trên môi có lẽ không bao giờ tắt. Đâu rồi con người từng cần nó bảo vệ, con người mới cách đây vài tuần đang còn run run khi làm nó giật mình. Không nàng không còn cần bất cứ sự bảo vệ nào nữa, đêm định mệnh đó đã chỉ ra sự thay đổi của mỗi con người theo thời gian. Nàng đã lột xác hoàn toàn, hôm đó giống như người chị họ Trang Khùng, Vân là một chiến thần đầy sát khí. Nếu hôm đó không có nàng thì hôm nay có lẽ nó không thể ngồi đây, mà thay vào đó là một cái giường nào đó hoặc là một góc nhà nào đó kèm theo cánh tay bị bó bột hoặc bị cắt cụt rồi. nó hỏi chuyện, Vân chỉ cười và nói: người ta đâu thể bảo vê em mãi.
Hết nghĩ về Vân rồi thì lại nghĩ về chính bản thân. Mình sẽ mãi mãi như thế này sao? Đốt đời trong khói thuốc rồi dính vào những trận đánh đấm như thế ư?
Không, không thể như vậy, cơ thể bây giờ không còn như lúc trước nữa. Nếu như không có sự cẩn thận của Trang khi ém sẵn hơn hai chục tên đàn em ở ngoài ở cánh cửa sập thì hôm nay có lẽ nó không còn ngồi đây mà nghĩ. Chuyện đêm đó để lại cho nó nhiều sự thay đổi về dụ định cũng như về suy nghĩ, và cả cuộc đời này nữa.
– Bao giờ em đi?
– Đêm nay. – Vân trả lời cụt ngủn.
– Lại là những chuyến bay đêm. – Nhả ra một hơi thuốc nữa. – Ngày đó sư phụ hay gọi tụi mình là những cánh chim đêm nhỉ.
– Thật không ngờ, mọi điều cứ như được định đoạt sẵn rồi. Ngày đó thật vui, giờ mỗi người mỗi nơi muốn gặp cũng khó nữa.
Cánh chim đêm.
Nó không nén nổi một nụ cười khi nghĩ về cái tên đó. Nhớ những đêm thâu trong quá khứ đã qua đi. Và giờ nơi đây chỉ còn mình nó là con chim lạc đàn, gãy cánh chịu yên phận ở nơi đây mang kiếp chờ đợi. Mãi mãi những ngày đó không trở lại, sẽ không còn những lần tập trung háo hức đợi nghe địa điểm cắm trại, những chuyến phượt dài, những cuộc dạo chơi nhanh chóng, những chuyến “ăn bay”, và có lẽ từ nay nó có thể xếp cái kiếp du đãng vào ký ức và quá khứ. Hôm nay cuộc đời tất cả tụi nó sẽ sang trang mới, dẹp bỏ đi những u uất, tâm tư một thời để xây dựng một điều gì đáng giá hơn.
– Liệu chúng ta có còn gặp nhau?
Nó tắt điếu thuốc và nhìn Vân. Ánh mắt Vân chợt khựng lại giây lát rồi mỉm cười nhìn nó. Nó nhìn được trong vài giây ngưng lại ấy sự quyến luyến của ngày xưa. Nó biết, Vân cũng muốn gặp lại. thế nhưng không phải trong hoàn cảnh có quá nhiều thứ khác thường như thế này. Vân dời tầm mắt sang chỗ khác. Nó cũng nhìn theo Vân. Mùa này về đêm, gió nhẹ hơn nhưng cũng đủ để làm rơi lá cây ngoài kia.
– Anh vẫn chờ đợi ở đây chứ? Vân hỏi nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía đó.
– ừ, thỉnh thoảng thôi.
Vân nhìn vào mắt nó:
– Vậy chắc lần sau em đợi anh chứ không phải anh đợi nữa.
– Em lần này đi thì biết bao giờ mới về được?
– Một năm nữa là em học xong rồi, học xong em sẽ về Việt Nam một thời gian rồi sẽ tiếp tục đi.
– Mau thật mới đó mà đã hơn 3 năm rồi, chúng ta ai cũng thay đổi hết rồi. Già rồi.
– Vẫn còn trẻ chán. Thuốc lá thơm quá.
– Thuốc lá chưa bao giờ thơm.
Sự im lặng bao trùm. Cả hai ngồi đó yên lặng, nghe tiếng mưa rơi.
– Em lên đường mạnh giỏi. Tạm biệt.
– Tạm biệt.
Dụi tắt điếu thuốc đang cháy dở, nó vươn vai đứng dậy đi ra ngoài trời lại mưa, màn đêm đã buông xuống, nó bước đi dưới mưa, hy vọng mưa có thể gội rửa mọi tâm tư uẩn khúc trong đời nó, hoặc ít nhất là trong quá khứ kia. Bỏ mặc lại phía sau là tiếng đàn, tiếng hát nghẹn ngào của Vân, nàng khóc, nó bước đi để mặc tất cả lại sau lưng, mưa càng lúc càng nặng hạt hơn, tiếng đàn, hát vẫn văng vẳng từ trong quán Nửa Đêm.
Lầy lội qua muôn lối quanh
Gập ghềnh đường đê tối tăm
Ngập ngừng dừng bên mái tranh nghe trẻ thơ thức giấc bùi ngùi. […]
 
Bên trên