Những cuộc phiêu lưu của Thỏ Dũng Sĩ (Tập 2) - Cập nhật - Nguyên Soái

Vũ Xuân Nguyên

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/11/14
Bài viết
104
Gạo
180,0
Tập 1 của truyện đã lên Thư viện của Gác. Mời các bạn đọc tại ĐÂY.
Giao lưu link tập 1 trên diễn đàn.


12369098_1537139543275784_4082896129499309420_n.jpg

Tên truyện: Những cuộc phiêu lưu của Thỏ Dũng Sĩ.
(Tập 1: Sư tử tí hon và Giun đất khổng lồ;
Tập 2: Bí mật ma thuật làng Mau Mau.)

Tác giả: Vũ Xuân Nguyên.
Bút danh: Nguyên Soái.
Tình trạng truyện: update.
Giới hạn tuổi: vô biên.
Ủng hộ tác giả và truyện này TẠI ĐÂY.

Giới thiệu truyện:
Trong tập 1, như chúng ta đã biết, Thỏ Dũng Sĩ bước vào thế giới trong quyển sách "Bảy vùng đất cổ xưa" để tìm và cứu Nai Tai Trắng. Cô bé đã bị Khủng Long Xanh hung bạo bắt cóc đi, hòng đến lâu đài Tắc Kè Hoa Đại Đế.
Vương quốc Mãnh Sư - vùng đất đầu tiên mà Thỏ Dũng Sĩ đặt chân tới - đã xảy ra cuộc giao tranh đầy khói lửa giữa hai dân tộc Sư tử tí hon và Giun đất khổng lồ. Sau khi giúp người dân Sư tử truy tìm sự thật, lấy lại tự do, Thỏ Dũng Sĩ lại để mất Nai Tai Trắng một lần nữa. Cô bé đã bị Khủng Long Xanh cướp đi lần thứ hai và nhảy vào bể nước xoáy trên tầng thượng của lâu đài Hoàng gia. Không chần chừ một phút nào, Thỏ Dũng Sĩ đành từ biệt những người bạn mới quen, bước vào thế giới tiếp theo đầy những thách đố và những gian nan không thể lường trước.

Liệu rằng vị anh hùng của chúng ta có thể cứu được Nai Tai Trắng không? Và những mưu mô của thế lực hắc ám nào sẽ chờ đón Thỏ Dũng Sĩ? Mời các bạn đón đọc tập 2: "Bí mật ma thuật làng Mau Mau."

Chương I. Sự tích thuở xa xưa.
Chương II. Những căn chòi lêu nghêu.
(To be continued...)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Vũ Xuân Nguyên

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/11/14
Bài viết
104
Gạo
180,0
NHỮNG CUỘC PHIÊU LƯU CỦA THỎ DŨNG SĨ
TẬP 2. BÍ MẬT MA THUẬT LÀNG MAU MAU

Chương I. Sự tích thuở xa xưa.
:tho3::tho3::tho3:

Ngôi làng Mau Mau của các pháp sư thú nằm cheo leo trên vách đá khổng lồ của núi Hoàng Vân Sơn. Núi ấy thuộc Thân Rồng, một hệ thống chín núi lớn nhỏ nằm liền kề nhau được hình thành từ thuở xa xưa. Truyền thuyết kể lại rằng, khi trời đất vừa được khai mở tạo dựng, địa hình tươi đẹp nguyên thủy còn bằng phẳng, có một con rồng xanh không biết từ đâu xuất hiện, rảo quanh mọi nơi để tìm thức ăn là sinh khí sự sống. Nó khè lửa thiêu rụi cỏ cây, làm khô cạn sông suối. Mỗi khi nhìn thấy có sinh vật gì bị nướng cháy dưới ngọn lửa đói ăn của mình, nó sà xuống hít lấy đám khói xám đen một hồi rồi mới ăn thịt. Con rồng hủy diệt sự sống khai sinh, tàn sát vô số các loài chân chạy và cả chim muông. Nhưng cuối cùng, ngày tàn của nó cũng đến. Một bầy sói đã kịp thoát luồng lửa tử thần, chạy đến bên con sông vĩnh hằng Mạch Chảy, rú lên những tiếng thảm thiết. Con rồng đuổi theo, vừa lúc tiếng sói biến thành những dải lụa dài, vắt lên mặt trăng tròn trong đêm. Bầy sói gắng sức kéo, nhưng dải lụa chỉ có thể bào mòn mặt trăng, chứ không thể khiến vầng sáng huyền diệu ấy rụng xuống được. Tuy vậy, những mảnh vỡ một phần của mặt trăng cũng đủ trở thành cơn ác mộng đối với con rồng xanh. Nó thấy nhiều khối đá khổng lồ giáng xuống mà tưởng chừng cả bầu trời đang sụp đổ. Thân thể nó bị đập tan thành chín mảnh, đổ ập xuống mặt đất. Từ đó, chín ngọn núi Thân Rồng dần dần hình thành, trổ sinh hàng vạn lớp lớp cỏ cây, thảo mộc xanh tươi trù phú.​

Vài trăm năm sau, tìm đến sinh sống trên núi là chó sói, hổ, mèo rừng và gấu. Ban đầu, bốn loài ấy sống ở bốn lãnh thổ khác nhau trên cùng một núi Hoàng Vân Sơn. Dần dần, chúng đã hợp nhau lại, sinh sôi nảy nở và hình thành một làng gồm bốn họ, gọi tên là làng Mau Mau. Làng ấy không giống như bất cứ nơi nào ở xứ sở Thân Rồng. Các thành viên sống trong làng được thiên nhiên ưu đãi ban phát thức ăn dồi dào quanh năm. Chúng không phải đi săn các loài thú nhỏ hơn để duy trì sự sống, mà chỉ cần tìm đến bên các gốc cây cổ thụ, nhặt nhạnh hoa quả và tận hưởng những hương vị thơm lừng chẳng khác gì thịt nướng trên than hồng của các loại sản vật ấy.

Rồi chúng tìm cách dựng nhà làm nơi cư trú. Nhưng khốn nỗi, mỗi khi những ngôi nhà sắp được hoàn thành, thì mặt đất lại rung chuyển một cách kỳ lạ. Không một ngôi nhà nào đứng vững trên mặt đất quá nửa ngày. Chúng tìm cách đào hang, nhưng đào đến đâu thì sụt lở đến đấy, mặc dù đất đá trên núi Hoàng Vân Sơn không phải loại cát sỏi vụn vỡ như những vùng khác. Những kẻ sống trong làng Mau Mau đành phải dùng cành lá những loài cây to để làm nơi che mưa che nắng, hoặc trú dưới những gờ đá dựng bên suối mỗi khi thời tiết chuyển biến thất thường.

Thuở ấy, trên bầu trời bỗng xuất hiện bóng dáng của những loài biết bay. Sải cánh chúng lớn gấp ba lần chiều dài của một tên hổ trong làng Mau Mau. Đôi mắt chúng cũng lớn, quắc sáng tinh tường, có thể nhìn xa hàng dặm. Còn móng vuốt nơi từng ngón chân thì nhọn hoắt tựa như những cái liềm. Đó là đại bàng và chim cắt, những tên thủ lĩnh của giới chim. Chúng lượn quanh núi Hoàng Vân Sơn, đưa mắt soi kỹ từng bờ cây hốc đá.

“Một tên gấu kìa! Anh em! Lao xuống giết nó!”

Cái chết sắp ập đến với chú gấu con nhỏ bé đang chơi trốn tìm với chúng bạn. Chỉ cần một cú quắp và mổ vào đỉnh đầu thôi, đại bàng sẽ có thể kết liễu cuộc đời ngắn ngủi của con mồi. Khoảnh khắc ấy sẽ đến rất nhanh, vì đôi cánh đại bàng đang nép sát vào thân giúp chúng lao xuống với tốc độ hãi hùng.

Vù vù!

Chú gấu con bất giác nhìn thấy những bóng đen lớn dần trên mặt đất.

Chát! Rầm! Huỵch huỵch!

Chú gấu nhắm chặt mắt lại theo phản xạ. Trong cơn khiếp sợ, chú đột nhiên thấy thân mình bị đẩy văng đi một quãng, khiến vai và đầu gối đau ê ẩm vì xây xát. Nhưng mặt đất có nhiều cỏ nên chú không bị thương nặng.

“Gấu con! Cháu hãy chạy đi! Chạy về phía đám cây rừng!”

Đó là một ông bác hổ vằn, đang đứng cách đó vài trăm bước. Bọn chim cắt và đại bàng vồ hụt chú gấu, liền bay ngược lên trên, rồi lượn trở lại vị trí của bác hổ. Hổ gầm gừ và giương vuốt phản công bằng những đòn thế mạnh mẽ, nhưng chỉ có thể chống chọi với từng tên một trong vài phút đầu. Sau nhiều pha tối tăm mặt mũi trước vô số móng nhọn đại bàng, biết mình đang yếu đi và không thể trụ lâu hơn, bác hổ buộc phải rút chạy. Nhưng cơn quẫn bách vì vội vã đã làm cho bác nhầm hướng. Đến lúc bác nhận ra mình bị dồn về đâu thì đã quá muộn: một vực sâu vách núi đá. Bọn đại bàng không thể không tận dụng lợi thế hiểm ác ấy.

“Khà khà khà! Cho lão tan xác dưới đáy vực đi anh em! Rồi ta sẽ chén thịt hổ dưới ấy!”

Bọn chúng đẩy bác hổ rơi khỏi vách núi.

Từ trong lùm cây, chú gấu con khóc nấc lên vì đau đớn khi thấy ân nhân của mình đã vong mạng. Nước mắt chú tuôn trào mãi không thôi. Các bạn chú đã bỏ chạy hết cả. Giờ đây chỉ còn một mình chú đơn độc ở lại. Nhưng không lẽ cứ trốn mãi trong lùm cây này? Không được. Đôi chân chú gấu bồn chồn không yên. Rồi sẽ chết đói mất, vì khu vườn quả thịt ở cách xa nơi đây. Còn nếu rời khỏi chỗ trú ẩn này, hẳn bọn đại bàng và chim cắt, sau khi rỉa xác của bác hổ, sẽ quay lại truy lùng và giết chú.

Chú quyết định bước ra ngoài. Nhưng trước khi chạy thật nhanh về hang của mình, chú mon men đến bên bờ vực, lặng lẽ quỳ xuống vái tạ ân nhân đã cứu mạng mình.

Bỗng nhiên, có tiếng gì như tiếng vỗ cánh phát ra từ phía vực. Âm thanh ấy lọt đến tai chú gấu con khiến chú bất giác hoảng hồn. Ôi thôi! Bọn đại bàng! Sao chúng bay trở lên sớm vậy? Phải chạy đường nào đây? Mọi thứ cứ rối loạn hết cả, vì trong tâm trí chú gấu, giờ đây chỉ có nỗi sợ cực độ bao trùm.

Chưa kịp suy tính điều gì, chú gấu đã thấy bầy ác điểu bay vọt lên trước mặt mình. Và kỳ lạ hơn, chú ngỡ ngàng như không tin nổi vào mắt mình: đuổi theo đường bay của bọn chim là một thân hình to lớn, lông vàng, vằn đen. Bác hổ! Ôi, bác hổ vẫn còn sống! Lạ lùng làm sao, bác còn có thể bay lượn trên không trung!

Bác hổ bay lượn, đuổi đánh bọn chim tơi bời bằng một thứ sức mạnh kỳ lạ. Thân mình bác như được không khí nâng đỡ, hết sức linh hoạt và hoàn toàn làm chủ không trung. Miệng bác gầm lên, đôi mắt rực sáng tựa như đang hấp thu một loại năng lực vô hình rồi chuyển hóa vào đôi bàn tay. Sức mạnh ấy được bác tung ra bằng những cú tát vào không khí. Liền đó, theo hướng bàn tay vung, đất đá từ phía xa bay vọt tới, tấn công bọn chim như những cơn mưa đá dữ dội. Đại bàng và cắt muốn phản công, nhưng tình thế quá đỗi bất lợi cho chúng. Chúng cảm tưởng mọi thứ mọi vật trên trời dưới đất đều đang chống lại chúng. Sau một hồi không thể làm gì khác, chúng đành rút quân, bay tức tốc về phía ngọn núi xa nhất: núi Diều, nơi trú ngụ của giới chim.

Chỉ còn lại bác hổ và chú gấu con vẫn chưa hết ngỡ ngàng.

Từ ấy, xứ sở Thân Rồng biết đến pháp thuật của làng Mau Mau. Pháp thuật ấy, nhờ bác hổ phát hiện, là một loại năng lực huyền bí và độc đáo, chỉ có nơi những kẻ sống trong làng. Bác hổ đã truyền lại bí kíp vận dụng tinh hoa năng lực pháp thuật cho cả chú gấu và tất cả dân làng để mọi người biết tự vệ phòng thân, vì bọn chim sẽ còn có thể quay lại. Dần dần, ai ai trong làng cũng có thể sử dụng pháp thuật và tùy theo tố chất bẩm sinh của mình mà mỗi người có được một loại sức mạnh khác nhau. Trải qua nhiều đời, mỗi họ trong làng đã hình thành nên thế mạnh pháp thuật của mình: họ Hổ có thể khinh công và điều khiển sức mạnh cỏ cây đất đá; họ Sói thiên về tàng hình và làm chủ ánh sáng, bóng đêm; người trong họ Gấu có tài biến hóa thân thể thành muôn hình vạn trạng; và họ Mèo Rừng nổi tiếng với những chiêu thức bào chế pháp dược ngày một siêu đẳng và phong phú.

Với những năng lực ấy, ngoài việc phòng thân chống lại kẻ địch bên ngoài, dân làng Mau Mau còn hợp sức dựng nên các công trình vĩ đại: những ngôi nhà, đình làng, đền miếu bên bờ vực cheo leo! Những công trình ấy thật lạ lùng. Chúng không cần móng, không cần mặt đất nâng đỡ. Chúng nằm lơ lửng trên không trung, tọa lạc cố định sát vách núi, chia thành bốn tầng dành cho bốn họ. Chúng không còn phải phụ thuộc vào mặt đất - thứ đất vẫn luôn hà khắc với những gì xây dựng trên nó – nên không còn sợ sập lở tan tành như trước. Làng Mau Mau dần dần cư ngụ ổn định nơi vùng núi Hoàng Vân Sơn.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Vũ Xuân Nguyên

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/11/14
Bài viết
104
Gạo
180,0
Chương II. Những căn chòi lêu nghêu
:tho3::tho3::tho3:


Đó là một con suối lớn, nằm giữa hai bờ đá tảng ngổn ngang và những cụm cây bụi xanh rì. Nước suối ào ạt chảy qua các góc cạnh, ngóc ngách, tạo nên vô số dòng bọt sủi trắng xóa như chòm râu các cụ già, cùng bản hợp xướng hùng vĩ vang dội rừng sâu.

Ầm ầm!... Ầm ầm!...

Xuống đến đoạn bình lặng, con suối trong đến nỗi có thể nhìn rõ tận đáy. Lớp lớp đá sỏi như từng được ai rải khắp suối, trông thật đều đặn, tròn trĩnh, long lanh cùng mặt nước phản chiếu những tia nắng lấp lánh trong ánh bình minh.

Bỗng nhiên một luồng xoáy nước xuất hiện lạ thường ngay chính giữa suối. Luồng xoáy to dần, to dần và trũng xuống như một cái phễu. Bọt khí lượn vòng, sỏi đá cuốn quanh. Cuối cùng, một vật thể hình thù kỳ quái với những chiếc gai nhọn xuất hiện. Nó từ từ trồi lên khỏi phễu xoáy nước, hiện rõ thân hình của một quái thú màu xanh lá cây. Nó có bộ hàm thật sắc nhọn, hàng gai sống lưng thật sắc nhọn và bộ móng vuốt nơi tứ chi cũng thật sắc nhọn. Trái ngược với hình ảnh cặp chân to khỏe vạm vỡ, hai cánh tay của tên quái vật lại ngắn cũn, nhỏ bé, trông thật chẳng cân đối với toàn thân chút nào. Nhưng dù sao, bàn tay nhỏ bé của hắn cũng đủ mạnh để nắm chắc một sinh vật khác còn nhỏ hơn hắn bốn lần.

“Gừ… Vậy là đã đến nơi rồi! Thật mát lạnh làm sao! Mát lạnh làm sao!... E hèm! Hèm... Xin trân trọng gửi lời chào thân mến đến xứ sở Thân Rồng huyền bí và xanh tươi! Ta là Khủng Long Xanh đẹp trai tinh khôi và đầy kiêu hãnh, hôm nay cùng với Nai Tai Trắng xinh xắn, chính thức viếng thăm các ngươi đây! Ha ha ha! Ha ha ha!”

Không một tiếng đáp nào cất lên ngoài tiếng thác suối vẫn ầm ầm từ thượng lưu. Trong khi Khủng Long Xanh trừng mắt nhìn quanh một cách tinh quái và kiêu kỳ thì cô bé đang bị hắn túm chặt trong tay, Nai Tai Trắng, lại ho sặc sụa vì suýt không chịu nổi ngộp nước.

“Khủng Long Xanh! Buông tôi ra!” Nai Tai Trắng nói một cách yếu ớt. “Tôi sắp không thở được rồi đây!”

“Chộ ôi! Chộ ôi! Cô em yếu mềm mới dễ thương làm sao! Bình tĩnh lại nào. Chúng mình sẽ cùng nhau bước lên bờ nhé. Ta sẽ không để cô em bị cảm lạnh đâu. Một nàng công chúa nhỏ bé sẽ rất, rất, rất không còn xinh tươi nếu bị sổ mũi, phải không nào? Nai yêu dấu, để ta bay lên cao đón ánh mặt trời, sưởi ấm cho cô em nhé.”

Thế rồi Khủng Long Xanh mọc ra bốn cánh khổng lồ từ những chiếc gai sống lưng của hắn và bay lên.

Nai Tai Trắng hối tiếc nhớ lại những phút trước, khi còn ở thế giới của sư tử tí hon và giun đất khổng lồ. Chỉ vì không cảnh giác trong khi đi dạo quanh khuôn viên tòa lâu đài Hoàng gia của Vương quốc Mãnh Sư, chỉ một vài giây sơ ý, cô bé đã bị bóng đen khổng lồ của tên khủng long sà xuống và bắt đi. Sư tử Bé Chị đi cùng không sao kịp níu giữ.

Và bây giờ, sau khi trồi lên từ xoáy nước thông hai thế giới cùng Khủng Long Xanh, Nai Tai Trắng đành chịu đựng những ngón tay đầy móng nhọn của hắn bóp chặt hàng giờ đồng hồ. Đôi tai trắng của cô bé ướt sũng và ủ rũ.

“Này Nai, cô em có biết chúng ta sắp bay đến đâu không?”

Nghe Khủng Long Xanh hỏi, Nai Tai Trắng không trả lời.

“Chúng ta sẽ bay lên tầng thượng mây. Ở đó có một xoáy vòi rồng rất lớn. Ta và cô em sẽ bay vào trong đó để đến thế giới tiếp theo. Vẫn còn một vài chặng đường nữa cần đi, trước khi có thể đến được lâu đài của Tắc Kè Hoa Đại Đế.”

“Không, tôi không muốn đi cùng anh! Sao anh cứ bắt tôi nghe theo ý mình chứ? Anh thật hống hách và thô bạo! Anh hãy thả tôi xuống đi. Nếu không, Thỏ Dũng Sĩ sẽ lại cho anh mấy đường kiếm nữa đấy!”

“Ha ha ha! Thằng nhãi Thỏ ấy còn lâu mới đuổi theo kịp ta! Vả lại, chắc chắn nó không biết mình sẽ đối mặt với cái gì ở thế giới này đâu. Sẽ thật dại khờ nếu cứ đi mà không tìm hiểu trước cái gì đang chờ đón mình. Ha ha ha!”

“Trông mặt mũi anh đần đần ngu ngu vậy mà cũng nói được câu có vẻ khôn ngoan thế nhỉ! Vậy chứ anh biết mình sẽ làm gì ở thế giới này không?”

“Tất nhiên là ta biết! Ta sẽ tìm đến xoáy vòi rồng ở tầng thượng mây.”

“Làm sao đến được đó?”

“Ta cần có tấm bản đồ núi Diều. Nó sẽ chỉ đường cho ta đến đúng nơi cần đến.”

“Núi Diều ư? Đó là…”

“Một miền đất hắc ám của những kẻ hắc ám. Một miền đất hắc ám của những tính khí hắc ám. Và nhất là, ẩn chứa trong tâm trí hắc ám của kẻ hắc ám đứng đầu chính là một âm mưu hắc ám. Ha ha ha! Hãy nhìn kia, cô em Nai Tai Trắng, chúng ta đến nơi rồi.”

Nhìn theo hướng chỉ của Khủng Long Xanh, Nai Tai Trắng thấy một khung cảnh hùng vĩ bao la hiện ra. Sau vài giờ vượt qua các đám mây trắng như sương khói mờ ảo, trước mắt hai đứa là tập hợp vô số những căn nhà chòi cao lêu nghêu, dựng trên một miền đất rộng mênh mông. Thực ra đây chính là đỉnh bằng phẳng của một ngọn núi khổng lồ, cách xa con suối có xoáy nước ở vùng hạ lưu hàng dặm đường rừng.

Những căn nhà chòi được dựng dọc hai bên bờ một con sông lớn. Nhà chòi hình vuông, có cột làm bằng tre, vách cũng bằng tre, mái lợp ngói đỏ. Có lẽ điều lạ lùng nhất hiện lên trong tâm trí Nai Tai Trắng giờ đây chính là: những căn chòi cao lêu nghêu không có bất kỳ một chiếc thang nào được bắc từ dưới đất lên.

“Nào giờ đây…” Khủng Long Xanh vừa nói vừa từ từ hạ cánh xuống một căn chòi lớn gấp ba lần người hắn, và là căn chòi lớn nhất trong số tất cả những căn chòi. “Nai Tai Trắng, ta sẽ vào gặp gỡ thủ lĩnh núi Diều để lấy tấm bản đồ. Sau đó, chúng ta sẽ cùng nhau chuồn đi, trước khi tên nhãi Thỏ đến đây. Ha ha ha!”
 
Bên trên