Quả thật khi so với đám đồng bạn cùng trang lứa, so với những niềm mong mỏi giản dị của gia đình thì Mộng quả thật là đã sống và đang sống một cuộc đời yên ả - một cuộc đời như bao cuộc đời khác.
Nhưng khi so với cõi lòng Mộng, so với một trái tim ánh đóm lửa hồng, so với một niềm khao khát mãnh liệt về một chuỗi ngày đầy biến động, đầy những thử thách gian lao… Mộng ta có cảm giác sống ấy hay không?
Không, Mộng ta đã chết rồi trong cái cuộc sống yên ả ấy. Nó chết chìm trong một dòng sông tĩnh lặng mang tên “Buồn chán”.
Chà, giá mà cuộc đời ta mang một màu sắc khác – Mộng nghĩ.
Nó từng được bảo rằng, cuộc đời mỗi con người thay đổi theo hai cách: qua những người ta gặp và những cuốn sách mà ta đọc. Và Mộng ta chính là một bằng chứng sống hùng hồn cho câu nói ấy – một sự thay đổi mạnh mẽ diễn ra bên trong anh chàng Mộng khi những điều kiện kia đã được thỏa.
Mộng ta còn nhớ mãi dù chuyện ấy đã từ rất lâu rồi – tận một tuần trước. Nó còn nhớ mãi đó là một ngày trời tắt nắng nhưng cũng chẳng có một hạt mưa nào cả. Phải chăng đó là do cái nắng gắt của Mặt Trời nay đã bị một ước mơ bùng cháy trong cõi lòng Mộng hấp thụ hết?
Một cuốn sách “yêu thiên nhiên” đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời Mộng, tất nhiên là theo cái cách mà chẳng một ai có thể ngờ tới. Một kẻ lười nhác vô dụng với một tư tưởng sống hèn và sống bẩn nay đã ôm trong mình một thứ gọi là hoài bão – một hoài bão vĩ đại.
- Giá mà tao được biết “quý danh” của mày, tao sẽ khắc tên mày vào lịch sử cùng với cái tên Mộng này.
Mộng nghĩ trong lòng sau khi dành trọn mấy tiếng nồng nhiệt cùng quyển sách ấy. Nó khá buồn khi chẳng thế nêu rõ ra được là cái gì đã thắp lên ngọn lửa át cả Mặt Trời kia, nhưng cũng chả được bao lâu trước khi nó chợt nhận ra rằng: những người hùng luôn có khởi đầu thật gian lao làm sao!
- Một khởi đầu với một quyển sách không có cái bìa, hẳn là một chuyện tình chẳng ai biết được đã diễn ra giữa cái bìa và tên câu chuyện dẫn đến một cuộc đào tẩu đầy lãng mạn!
Mộng nhớ về quyển sách và chợt lẩm bẩm, và rồi như có một cái bóng đèn chợt sáng lên trên đầu nó, nó hét một tiếng có cường độ khoảng chín mươi lăm đề ci ben:
- Ôi, một khởi đầu gian nan và một câu chuyện tình lãng mạn?
Và rồi sự hứng khởi ẩn hiện trong đôi con ngươi của Mộng, miệng nó cười toe toét như ai đó cầm dao rạch vào dù tóc của nó vẫn là màu đen cùng làn da vàng vàng chẳng có gì nổi bật (1). Thế nhưng, cuộc vui bao giờ cũng tàn, nét hứng khởi của nó bị dập tắt khi nó chợt nhận ra một sự thật đau lòng rằng: thực tế đang giết chết lí tưởng của nó.
- Than ôi, một hiện thực tàn khốc!
Mộng ta rên rỉ trong khi tay trái ôm ngực, tay phải đưa lên cao một góc một trăm sáu mươi độ so với nách, nó bắt chước điệu bộ người ta ca thán trong diễn kịch.
Mộng nghiến răng, chợt nó khuỵu gối xuống, mắt nó tối sầm đi ngỡ như trời sập. Và rồi, nó hướng mắt nó lên cột nhà - nơi có một sinh vật bò sát có nước da vàng vàng luôn bội bạc với người yêu “Đuôi” của mình(2). Thế nhưng, mắt nó đây nhưng hồn nó ở một cõi khác. Một đôi mắt trông về phía xa xăm với một nỗi buồn lấp đầy trong khóe mắt.
Mộng ta đang mơ tưởng về những chuỗi ngày phiêu lưu trong ngọn lửa hoài bão rực cháy của mình.
- Hỡi bá tước Bờ Lu, nào người hãy xem kiếm pháp ta đây.
Mộng ta tay cầm Thánh Kiếm(một cái thanh sắt không rõ xuất xứ dài khoảng ba mươi xăng ti mét, được Mộng ta đặt cho cái tên mỹ miều với một lời thề cùng nhau xưng bá một cõi), chân trái đặt làm trụ, chân phải nó quét một góc sáu mươi ba độ so với chân trái, hét:
- Thiên thanh trảm!
Vừa dứt tiếng, như một hồi chuông kết thúc, Mộng ta tung ra tuyệt kĩ của mình bằng một sức mạnh mà nó cho là kinh thiên động địa. Với một tốc độ được đánh giá là như sấm vồ, Mộng ta đưa Thánh Kiếm đang được tay phải cầm vào lòng tay trái, thực hiện động tác rút kiếm. Và rồi, nó chém một phát ngang ngực, tập trung hít thở như dưỡng sinh hút lấy hút để sức mạnh từ thiên nhiên để ra đòn kết liễu.
Được đà đương thế chém ngang, nó nâng vai phải lên bảy xăng ti mét, kéo thanh kiếm nghiêng cao hơn chín độ và ngay tức thì một nhát chém vỡ trời được tung xuống.
- Tội lỗi của ngươi chẳng thể thoát khởi trời xanh lồng lộng này đâu! Bờ Lu, đến đây là kết thú-
Mộng ta hăng hái nói trong khi giựt mạnh cánh tay phải đang cầm Thánh Kiếm xuống. Mộng ta đương trên đà chiến thắng, thế nhưng rủi thay nó lại tụt đà khi lên đỉnh. Mộng ta thật sự mất đà, nó té khỏi cái bàn đá khá cao và lao thẳng cái đầu của nó xuống nền xi măng.
Bốp.
Một tiếng đinh tai nhứt óc vang lên, toàn bộ cảnh vật thu lại trước đôi mắt Mộng chỉ còn một bầu trời xanh lồng lộng trước khi đêm đen sập xuống đôi vì tinh tú ấy.
***
- Đau quá à!
Mộng ta rên rĩ trong đau đớn. Thế nhưng, đáp lại cái tên rên sầu khổ ấy lại là một muôn vàn tiếng chửi trong tình thương vô bờ bến của người mẹ kính yêu của nó.
Và tất nhiên là Mộng ta chẳng thèm nghe lấy một chữ, ngoại trừ một câu:- Thằng Thật nó qua chơi nè. Vào đây nè con.
Thằng Thật qua chơi.
Bốn chữ này nhảy tưng tưng trong đầu nó như bọn chích xì ke. Nó ngồi ngay dậy, đưa mắt nhìn thằng Thật và rồi như hệ quả nó xứng đáng nhận được là một cơn đau đầu khủng khiếp – một trong những cơn đau kinh hoàng nhất quả đất thậm chí có thể đánh gục một vị anh hùng lỗi lạc!
- Có sao không cu?
Thằng Thật nó ngồi trên cái cái giường gỗ trải chiếu trong phòng sinh hoạt của nhà Mộng, nó cười tươi làm lộ ra hai cái răng gãy.
- Ừ ừ, tạm tạm.
Mộng ta đáp qua loa. Thật ra cái tạm tạm đấy là một nỗi đau như xé thịt, thế nhưng Mộng ta cho rằng Thật sẽ chẳng bao giờ hiểu được.
- Cho mày nè.
Thằng Thật cười hiền, nó chìa tay ra ba cục sô cô la hình đồng tiền vàng. Mộng ta thấy thế, nó cười vui vẻ:
- Ui, cảm ơn nghe!
Rồi chợt nó ho cái, rồi nó trưng ra cái mặt sô cô la – cái mặt lạnh như tiền vàng:
- Hừm, không ngờ mày lại tặng tao thứ giá trị thế đấy. Một đồng tiền cổ của Đế Quốc Mơ Ni giá trị vô cùng, chỉ một đồng thôi là đủ để mua một bộ óc thiên tài nhất nhì quả đất này!
Thằng Thật đang cười tươi, nghe Mộng nói chợt nó mở to đôi mắt ra, cái miệng nó hả to ra như đập xuống đất. Nó hét lên một tiếng xấp xỉ một trăm hai mươi chín đề xi ben dù nó không phải là một người đàn bà ngoại quốc(3):
- Gì!
- Sao thế?
Mẹ thằng Mộng giật mình hỏi vọng từ chỗ nhà bếp ra.
- Dạ không có gì ạ!
Mộng với Thật đồng thanh đáp. Mộng nhìn Thật đăm đăm, cái thằng Thật nhát như cáy lúc nào cũng nhỏ nhẹ nay lại thét lên như heo bị chọc tiết, rõ lạ. Còn về phần Thật, nó ho khụ khụ vài cái, nó nói trong khi mặt đỏ ửng lên vì xấu hổ:
- E hèm, làm sao mày biết Đế Quốc Mơ Ni hả Mộng? Ai nói cho mày đấy?
Thằng Thật nó dí sát mặt mình vào mặt Mộng, hỏi như tra khảo. Thằng Mộng cũng giật mình chẳng kém, nó hỏi lại:
- Còn mày? Làm sao mày biết được đấy? Tao tưởng chỉ mỗi tao thôi mà.
- Suỵt, tao có quen người bên đội trinh sát Rớp Tia.
Thằng Thật trưng ra vẻ mặt nghiêm trọng nói với giọng rất khẽ, còn Mộng thì thay cái vẻ ngạc nhiên bằng cái nụ cười dài tới mang tai.
Quả thật cuộc đời là một chuỗi những bất ngờ - Mộng ta ra vẻ bác học phán.
Ai mà ngờ rằng thằng Thật lại hiểu Mộng thế. Ồ, Thật nó hiểu được tâm tư của Mộng, cõi lòng của Mộng và có lẽ là cả hoài bão to lớn kia của Mộng chăng? Ôi, quả thật chỉ có thằng Thật là cùng chí hướng với Mộng ta mà thôi.
- Hehe, thế chắc mày cũng biết tên của kẻ đó chứ?
Mộng ta cố nén nụ cười lại, nó vờ nghiêm trọng hỏi lại bằng cái giọng trầm thấp.
- Quớt – thằng Thật ghé vào tai Mộng nói khẽ, tao chỉ biết có thế. Người quen của tao trong Rớp Tia cũng bảo bên ta mới chỉ có thể biết được chừng đấy.
Thằng Mộng nghe thế nó bật cười ha hả, mồm nó luôn miệng” không tệ không tệ nhưng thế vẫn chưa đủ”.
- Ý mày là sao?
Thằng Thật đổ mồ hôi hỏi Mộng ta. Còn về phần Mộng, trái với vẻ nghiêm túc của Thật thì nó đang mở cờ trong bụng. Cuối cùng cũng có người có thể cùng nó chu du dù chỉ trong màn sương mờ ảo của mộng mị.
Rồi tầm mười sáu giây sau, thằng Mộng nó đứng phắt dậy, cố kìm cơn đau nó cười nhếch miệng về phải, nó mở lòng bàn tay phải ra đưa về trước mặt Thật. Nó nói bằng giọng long trọng:
- Hừ, tao là hậu duệ của Sát Nẹt đây.
Thằng Mộng chưa dứt tiếng thì thằng Thật đã bật ngã xuống sàn trong nét ngạc nhiên tột cùng.
- Gì…?
Thật không nói nên lời.
- Bình tĩnh.
Thằng Mộng cắn môi vài cái ngăn tràng cười sắp trào ra như núi lửa phun trào. Nó cố hạ thấp tông giọng xuống nói với Thật.
- Nhưng… nhưng… - Thật nói lắp bắp.
Thằng này diễn tốt ghê ta – Mộng nghĩ.
- Thế… còn mẹ mày? – Thật nói nhỏ
Nghe Thật nói thế, Mộng ta ngạc nhiên trong thoáng chốc. Mộng ta tặc lưỡi, nó không ngờ thằng Thật chơi lớn thế. Nó ngẫm nghĩ hồi lâu, một nét buồn nhẹ thoáng trong đôi mắt trước khi nó cất tiếng – Mộng ta đây lẽ nào chịu lép vế trước kẻ chân ướt chân ráo như Thật?
- Ừ, lại đây – Nó quì một gối xuống, ngoắc thằng Thật lại gần rồi nói tiếp bằng giọng khe khẽ: Là đất sét U Hồn.
Thật không nói nên lời. Nó đặt tay lên cầm suy nghĩ hồi lâu, rồi lại thắc mắc với Mộng ta – kẻ đang mang bộ mắt hí hửng:
- Nhưng… tao tưởng rằng bọn nó là quân trung lập theo chủ nghĩa hòa bình?
Mộng vờ tặc lưỡi, nó làm ra vẻ mặt khinh khỉnh rồi nói:
- Hừ, bọn nó chỉ là quân hèn nhát. Chúng muốn hưởng thụ kìa. Chà, mày biết đấy – Mộng ta nhại lại cái giọng điệu bí hiểm xen phần tri thức nó học được khi xem phim, cái hòa bình hiện tại bây giờ thật mỏng manh làm sao, yếu đuối làm sao!
Mộng ta định nói tiếp, thế nhưng nó chợt nhớ ra điều gì đấy. Rồi nó nghiêng đầu sang bên phải trong khi cả người hướng về bên trái – một tư thế vô cùng ngầu mà Mộng ta luôn muốn thử. Nó nói tiếp với cái nụ cười khinh khỉnh nó trưng ra:
- Hòa bình là sự thấu hiểu lẫn nhau, không phải là những cuộc chinh chiến dài bất tận, Thật à! Lá cờ hòa bình giả tạo đang được giương kia thật là buồn cười. Chẳng có ai hiểu gì nhau cả, và bọn họ cũng chẳng hề muốn hiểu.
Mộng ta – với sự trợ giúp của cuốn sách về danh ngôn của những con người sống mãi cùng lịch sử, nó ba hoa múa mép trước thằng Thật trông chẳng khác những người đi tranh bầu cử hay tuyên truyền cách mạng. Và quả thật là Mộng ta rất có khiếu trong cái trò sân khấu điện ảnh này – thằng Thật tin sái cổ. Thật chăm chú lắng nghe, tim cậu như ngừng đập thấp thỏm chờ từng lời từng chữ của Mộng như những kẻ bề tôi đợi chờ thánh chỉ.
- Mày biết không, tao khá là đồng tình với bọn đất sét hay nói cách khác là cái đám ở vùng đất Linh Hồn đấy. Khác với chúng ta – mặt trận của những con người hèn nhát, chỉ biết nói về hòa bình. Bọn chúng tin vào hòa bình – một thứ niềm tin mãnh liệt, và hơn cả thế, bọn chúng hành động vì cái hòa bình mà chúng tin tưởng.
Mộng ta trong thoáng chốc như trở thành một Đệ Nhất Phu Nhân của Hoa Kỳ(4), nó búng tay bặc bặc và nhún nhún nhảy nhảy làm điệu với Thật. Nó cố trưng ra cái vẻ mặt u sầu của một anh hùng cứu thế - một bộ mặt mà nó đã dành rất nhiều thời gian để tập.
- Thế… ý mày nói là chúng ta nên ủng hộ bọn Linh Hồn?
Thật nay đã rơi vào ngay giữa lòng sân khấu mà Mộng ta đã xuất sắc làm nên. Cậu nhìn Mộng đăm đăm với một niềm tin nhe nhói trong đôi con ngươi ấy.
- Không, Thật à. Chiến tranh chưa bao giờ là hòa bình cả. Bọn Linh Hồn chúng tin vào Mơ Ni và cái chính sách chinh phạt của bọn nó – Mộng nói đến đây chợt nhớ ra gì đấy, nó đứng nghiêm lại, nắm chặt bàn tay phải đặt ngay trên lòng ngực trái ra vẻ - Còn chúng ta? Chúng ta có ủng hộ chiến tranh hay không? Tất nhiên là không! Hòa bình của chúng ta sẽ đạt được thông qua tình yêu thương, thông qua một niềm tin mãnh liệt.
Nói tới đây, Mộng ta chìa bàn tay còn lại ra trước mặt Thật. Và Thật nay như một con chiên ngoan đạo mở to đôi mắt tròn nhìn đăm đăm vào Mộng như nhìn một vị Chúa trời đang giang tay cứu lấy thế giới.
- Nào, Thật… Không, hỡi cộng sự của ta, Bo Phen của gia tộc Nô Đát! Ngươi có sẵn lòng cùng ta tạo lập nền hòa bình – tạo lập niềm hạnh phúc vĩnh cửu cho thế giới này không?
Thật xúc động không thể thốt lên bất cứ một lời nào khác. Cậu chỉ lặng lẻ nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ nhưng lại vĩ đại kia của Mộng.
Và rồi hôm ấy, vị anh hùng lần đầu tiên trốn khỏi nhà. Quả thật là một cuộc cách mạng.
***
Đến tận bây giờ Mộng vẫn không thể tin được rằng Thật lại gan đến thế, lại nhập tâm đến như vậy. Quả thật Mộng đã xem thường cậu quá. Nó cứ ngỡ Thật mới chỉ là một thằng nhãi ranh đang bập bẽ từng bước, thế nhưng cái thằng nhãi ranh này lại tiến hóa nhanh quá.
- Ê, đang đâu vậy?
Mộng ta thở không ra hơi, cố hỏi Thật trong khi thở từng hơi nặng nề - vị anh hùng không quen vận động cho lắm.
- Đến gặp anh của thầ… anh tao, anh ấy là trinh sát của Rớp Tia.
Thật trả lời một cách thoải mái, mặc dù có vẻ gượng gạo trong xưng hô với Mộng. Dù chính Mộng đã bảo cứ xưng như thường(bản thân nó cảm thấy thật xấu hổ), nhưng việc ấy lại quá khó khăn với Thật khi mối quan hệ của hai đứa lại biến chuyển nhanh như vậy.
Cuộc đời quả thật giống một miếng bánh tráng làm sao.
- A…anh mày?
Mộng ngạc nhiên, một cái sự ngạc nhiên làm nó quên cả mệt mõi. Nó hỏi lại Thật trong khi đôi mắt mở to ra và con tim đập thình thịch – và tất nhiên là không phải vì nó vận động.
- Ừ, sao?
Thật hỏi lại trong khi không ngoảnh đầu nhìn Mộng.
- Kh-không có gì, không biết nữa. Kệ đi.
Mộng lúng túng đáp. Quả thật bản thân nó cũng không rõ tại sao nó lại đâm ra bất ngờ đến vậy. Anh thằng Thật thì có cái gì mà lạ lẫm? Một anh chàng cao ráo, nghiêm túc và đáng tin cậy.
Thế thì có cái gì mà lạ?
Mộng ngẫm nghĩ hồi lâu, lâu đến mức khi nó chợt nhận ra thì đã đứng ngay trước một bãi ruộng mà nó chưa gặp bao giờ. Và rồi, như một lẽ thường tình, cái bãi ruộng này đã làm nó đưa đến một kết luận là mặc kệ anh thằng Thật và tập trung vào chuyến hành trình có vẻ hứa hẹn sắp tới.
- Đến rồi.
Thật quay đầu lại nói với Mộng, cậu ngạc nhiên trong thoáng chốc với vẻ mệt mõi của Mộng ta.
- Đâu? Chỗ nào đây?
Mộng ngây thơ hỏi và ngay lập tức hối hận. Nó bị Thật vượt mặt mất rồi – Mộng nghĩ.
- Gì… - Thật hơi ngạc nhiên trước câu hỏi Mộng, nhưng rồi cậu cũng thành thật trả lời – Cánh đồng Sờ Cai, nơi trinh sát Rớp Tia đang cắm trại.
- Liên quan đến bá tước Bờ Lu?
Mộng vờ đưa tay lên xoa cầm, làm ra vẻ điệu bộ nghiêm túc hỏi lại.
- Ừ. Nghe đâu lão đang lên kế hoạch gì đấy.
Nghe Thật đáp xong, Mộng lúc này bắt đầu hoang mang một chút. Dù Mộng đã xem Thật là tri kỉ nhưng thế này thì hơi “tri kỉ” quá, đâm ra nó hơi hoảng. Làm thế quái nào mà Thật nó lại biết được nhiều cái bí mật của Mộng đến vậy? Nó là con thú màu hồng hồng phả khỏi cũng màu hồng à(5)? Còn về anh nó nữa, giờ nó mới đâm ra để ý, anh nó đâu cũng mười chín hai mươi tuổi đầu rồi mà lại đi chơi cái này với tụi nó sao?
Lạ quá.
- Phen, về rồi?
Bỗng một giọng nói trầm thấp vang lên làm gián đoạn những suy tư của Mộng.
- Vâng, em về rồi đây.
Thật lễ phép đáp.
- Cái gì đây? Sao mày đưa Mộng lại đây làm gì?
Chàng trai chủ nhân của giọng nói nhìn thấy Mộng, giật mình hỏi.
- Chuyện dài lắm anh, cho em với Mộng vào gặp đội trưởng đi, em giải thích.
Thật đáp không chút lúng túng nào trước vẻ mặt đầy hoài nghi của chàng trai – người mà Mộng vừa nhận ra là anh trai của Thật, Li. Li vẫn còn đang lúng túng thế nhưng ngay khi bắt gặp ánh mắt ánh lên nét nghiêm túc của Thật, anh không ý kiến gì nữa.
- Theo anh.
Li đáp ngắn gọn và bước đi về phía bờ ruộng, theo sau đó là Thật. Thấy thế, Mộng cũng lẹt đẹt nhảy xuống bờ ruộng và đi theo.
Mộng đi đến giữa ruộng chợt dừng lại. Lúc này nó mới bắt đầu nhìn xung quanh. Chợt một nàng gió thoáng qua làm nó chết lặng.
Mộng ta đứng im, mái tóc đen không dài không ngắn của nó thả tự do trong gió và cũng như tâm hồn của chính nó vậy. Trải dài bốn phía Mộng là những hàng lúa thẳng tắp kéo dài ngỡ là vô tận và muôn vàn cánh chim trải dài trên nền trời bất tận của tự do.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Mộng ta ra ngoài ruộng, ngắm bầu trời từ chỗ ấy và khiêu vũ cùng những ngọn lúa.
Mộng chỉ thường loanh quanh trong căn nhà Mộng xem là không to cũng chẳng bé, và với nó thế là được rồi. Mộng ta miễn cưỡng chấp nhận cái cảnh quanh đi quẩn lại đấy của nó, nó xem đấy là tạm được. Thế nhưng, so cái tạm được ấy với cái khung cảnh này đây quả thật là nó chỉ muốn đấm vào mặt mình mấy cái rằng tại sao nó chẳng lết xác đến đây nhanh hơn.
Một cảm giác kì lạ rộn lên trong lòng Mộng.
Bầu trời lúc chiều phả vào người nó những cơn gió êm dịu. Những cơn gió êm dịu ấy phả vào đôi tai nó những bản giao hưởng xào xạc. Một hồi trống hoan hỉ nào đấy như rộn lên ngay sau bản giao hưởng đi vào lòng người và đôi chân Mộng như chết lặng giữa một khoảnh trời bất tận.
Một cảm giác tự do và yên bình mà Mộng ta luôn muốn.
- Sao thế?
Thật quay đầu hỏi sau khi nhận ra Mộng chôn chân ở đấy mấy phút liền.
- Không gì.
Mộng đáp gọn rồi lại bịch bịch chạy tới. Quả thật chỗ này làm nơi để nuôi những cơn mơ kia thì chẳng có gì sánh bằng cho được – Mộng nghĩ.
Mộng không nhận ra rằng cơn mơ kia đã được nuôi lớn đến mức nó thoát khỏi chiếc lồng kìm hãm những giấc mơ.
***
Đi tầm nửa tiếng, để lại sau lưng Mộng bãi ruộng tươi sáng ấm áp ấy là một khu rừng hoàn toàn trái ngược.
Xung quanh Mộng giờ đây là vô vàn những hàng cây nối liền nhau. Trên đầu Mộng thay vì một bầu trời xanh thẳm với những rặn mây trắng bồng bềnh, thì Mộng ta được chiêm ngưỡng một màu xanh lá kéo dài đến bất tận xiên thẳng lên trời cao như những ngọn giáo khổng lồ.
- Hai đứa bám sát anh nghe, nhớ nắm lấy nhau đấy. Rừng Lạc Lối này không đùa được đâu.
Chàng trai lần đầu lên tiếng sau một chặng đường dài trong Im lặng. Anh bảo Thật nắm chặt lấy vạt áo mình và Mộng nắm chặt vào vạt áo Thật. Và thế là một đoàn tàu xuyên rừng với ba toa ra đời. Toa thứ nhất là anh Li, anh chàng cao ráo và theo Mộng đánh giá là có khuôn mặt bình thường. Trước giờ Mộng chỉ thân với Thật chứ anh nó thì Mộng không quen không biết thậm chí là hơi không mấy thiện cảm cho lắm.
Thế nhưng lần này thanh thiện cảm của Mộng với anh Li đã tăng lên đáng kể. Mộng không ngờ một chàng trai hai mươi tuổi lại nghiêm túc với cuộc chơi của Mộng với Thật đến như vậy. Anh, vận một bộ quân phục mà Mộng thấy hơi cổ so với những bộ Mộng thấy trong phim hình sự, bên ngoài anh khoác một cái áo choàng đen với cái lô gô một cô gái tóc dài đưa tay hứng một giọt nước.
Toa thứ hai là Thật và giống với toa thứ ba là Mộng, hai đứa mặc bộ đồ thun thể thao và chẳng có gì nổi trội cả.
Cả hai đều đã bị chàng trai mà Mộng xem thường kia vượt mặt.
Mộng ta vừa nối đuôi tàu vừa trầm tư suy nghĩ. Quả thật khu rừng này thì tuyệt vời không còn chỗ nào đáng chê trách cả. Thế nhưng vấn đề là, từ bao giờ cái phường… không cả cái tỉnh của nó đào đâu ra cái khu rừng vô lí này?
- Đến rồi.
Lại một lần nữa, anh Li lại cắt ngang dòng sông suy nghĩ của Mộng. Thế nhưng giờ nó cũng chẳng đào đâu ra hứng thú để mà suy nghĩ nữa, não nó bắt đầu quá tải rồi.
- Dạ?
Mộng ta đâm ra hoảng loạn hỏi lại. Đoàn tàu dừng lại trước một cái cây chẳng có gì đặc biệt, vậy mà anh vừa bảo đến rồi? Vậy đội trưởng của cái trinh sát đoàn Rớp Tia là cái cây này à? Mộng hơi thất vọng sau ngần ấy đầu tư của cả Thật và người anh của cậu, thì họ lại chẳng thể mời thêm một người nữa vào vai đội trưởng.
Buồn thay là ý trời định Mộng không phải là người bạn thân thiết cho lắm của quý cô tuyệt vọng.
- Haaaa.
Anh Li đột ngột hít lấy hít để không khí xung quanh dù theo Mộng thì trong rừng này chẳng có nhiều không khí cho lắm. Và rồi, anh đột nhiên thủ thế như một người học võ lâu năm.
- Hự, Ô Bần.
Mộng ta đã từng học võ, không chỉ một võ mà là tận hai. Và dù võ nào đi nữa thì nó cũng không làm được cái gì ra hồn và bản thân nó cũng chả có đọng một tí nào về võ. Tất cả mọi thứ nó đều quên sạch, ngoại trừ một cái đặc trưng mà loại võ nào cũng sài – hét.
Và Mộng ta đã đi đến kết luận anh Li là một người cuồng võ thuật.
Một kết luận hết sức vội vàng, Mộng đâu có ngờ rằng anh Li đâu phải là một người thích võ thuật…
Anh Li vừa dứt tiếng hét(và một câu nói gì đấy mà Mộng thấy quen quen) thì bàn tay phải của anh chưởng một cái thật mạnh vào cái cây.
Và cái gì đến cũng đến… và nó cũng không hề theo lẽ thường mà là theo lẽ tưởng tượng. Ngay chỗ anh Li chưởng vào nó bỗng sáng lên một màu xanh lá êm dịu và cả một khu rừng trước mắt Mộng liền thay đổi.
Hóa ra, anh Li không phải là một người thích võ thuật gì cho lắm. Anh ấy là một phù thủy khá là ra gì.
Mộng nghĩ trước khi đôi mắt nó không còn gì ngoài một thứ ánh sáng bao phủ.
Chú thích:
(1): Joker
(2): Thằn lằn
(3): Jill Drake
(4): Eleanor Roosevelt
(5):
https://bulbapedia.bulbagarden.net/wiki/Munna_(Pokémon