Chương 3:
Đầu năm học mới lúc nào cũng sẽ có hình ảnh từng tốp học sinh đang nói chuyện một cách rôm rả với đủ mọi biểu cảm thú vị về kỳ nghỉ hè đã qua của mình. Chẳng mấy chốc mà dọc hành lang khối 11 bỗng biến thành cái chợ bất đắc dĩ, khung cảnh náo nhiệt vô cùng.
Nhớ lại năm trước, bản thân vẫn còn bỡ ngỡ vì là tân học sinh nên An Hạ chưa thực sự có dấu ấn gì đặc biệt ngoài chuyện học hành. Cả kỳ nghỉ hè, cô gần như đã suy nghĩ rất nhiều về bản thân, cần phải thay đổi ra sao vào năm học tới. Năm lớp 10, An Hạ chẳng dám đi đâu ngoài thư viện và lớp của cô, rồi trở thành “con mọt sách” chính hiệu. Có lẽ, do An Hạ bản tính nhút nhát, lại luôn chú tâm vào học hành nên cô đã quên mất việc kết bạn là như thế nào, điều đó cũng vô tình khiến cho năm học cũ trôi qua một cách khá tẻ nhạt. Đây không là lần đầu tiên An Hạ nhắc nhở bản thân phải sửa đổi, cô đã từng làm điều này không quá n lần và tính đến giờ thì chưa lần nào thành công cả. Nếu như cô giống như một kẻ vô hình trong ngôi trường này thì Hoàng Dương lại là tâm điểm của mọi sự chú ý, đặc biệt là đám con gái. Cậu chói lòa đến mức khiến một đứa có ngoại hình mờ nhạt như cô đôi lúc cũng cảm thấy không cân xứng khi đứng bên cạnh. Nhưng chẳng vì thế mà Hoàng Dương sinh ra kiêu ngạo, cậu thậm chí còn chẳng thèm quan tâm mình nổi tiếng và được ái mộ như thế nào.
Chỉ còn cách lớp học của bọn cô vài ba bước chân nữa thôi thì bỗng dưng Vương Đào ở bên cạnh kêu đau bụng, dường như không thể chịu được, cậu chàng liền kéo theo Hoàng Dương chạy nhanh vào phòng vệ sinh cuối dãy mặc cho Hoàng Dương có đồng ý hay không. Thế là, An Hạ đành lủi thủi đi đến trước phòng học của mình.
Bên trong lớp học đã có kha khá các bạn học sinh đang ngay ngắn tại chỗ của mình, cũng có bạn chạy ra nói chuyện, làm quen với các bạn khác. Không hiểu sao, nhìn thấy khung cảnh ấy lại khiến An Hạ hơi mất bình tĩnh, bước chân vừa chạm vào cửa lớp lại vội vàng thu về. Cô nhanh chóng tựa lưng vào tường, nhắm chặt mắt lại, cố gắng điều hòa lại hơi thở dồn dập của mình. Sau khi bình tĩnh lại, cô từ tử mở mắt ra, đẩy lại gọng kính, hai tay nắm chặt lấy quai đeo cặp, cô tự nhủ với bản thân rằng lần này sẽ thành công rồi quay người lại, từ tốn bước vào lớp học.
Mặc dù nghĩ là như thế nhưng khi An Hạ vào lớp trước bao nhiêu con mắt của mọi người, cô vừa lo lắng vừa hồi hộp đến nỗi chả dám nhìn ai, tự động tìm đến chỗ bàn còn trống gần cuối ở dãy cuối cùng rồi ngồi ngay ngắn ở đó. Lúc này, cô mới dám ngước lên nhìn bao quanh phòng học mới, có vẻ rộng và thoáng hơn phòng cũ, có máy chiếu, điều hòa đầy đủ, không còn phải lo trời nóng vào mùa hè nữa. Các bạn trong lớp cũng đều là những gương mặt xa lạ, cô gần như không nhìn thấy đứa bạn cũ nào ở đây cả. Đúng là, xác suất học chung với nhau lần hai là rất hiếm, cả ba đứa bọn cô phải may mắn lắm mới lại có thể học chung với nhau trong năm lớp 11 này.
Sau một lúc, khi các bạn trong lớp bắt đầu đông đúc, tiếng ồn ào, nói chuyện cũng bắt đầu tăng theo. Lúc đó, An Hạ mới nhận ra tiến độ làm quen của các bạn trong lớp nhanh đến nỗi cô không trở tay kịp. Thế là, không chịu để bản thân bị tụt lại phía sau như năm trước, cô cố gắng lấy hết dũng khí, hắng giọng, vừa định mở miệng thì cô bạn bàn trên bỗng lấy tai nghe từ trong túi ra, đeo lên tai, hoàn toàn cắt đứt mọi kế hoạch mà cô đã vạch ra. An Hạ mím môi, đành thu tay về trong im lặng.
Sau một lúc cứ cúi đầu xuống tự trách bản thân, An Hạ đột nhiên nghe thấy có tiếng nói rụt rè của bạn gái vang lên bên cạnh bàn cô:
- An Hạ, mình có thể ngồi đây được chứ?
An Hạ giật mình ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô chính là gương mặt bầu bĩnh của cô bạn cô mới quen sáng nay – Bùi Phương Tuệ. Trong lòng liền mừng rỡ, cô không ngờ thế giới có thể bé nhỏ đến vậy, lại có thể gặp Phương Tuệ ở lớp mới. An Hạ cười tít mắt, cô vừa nói vừa nhiệt tình vẫy tay với Phương Tuệ:
- Được chứ, được chứ! Cậu ngồi đi!
Phương Tuệ rụt rè tháo bỏ cặp sách rồi ngồi xuống ghế bên cạnh cô xong lại chẳng nói gì, đầu cứ cằm xuống. An Hạ quyết không để tình trạng như vậy nên cô liền bắt chuyện trước:
- Không ngờ, Phương Tuệ cũng học lớp này đó! Thật có duyên!
Phương Tuệ mặc kệ sự nhiệt tình của cô, cô ấy chỉ gật đầu cho có lệ rồi cười một cách không tự nhiên. An Hạ cảm giác trái tim như bị một lưỡi dão sắc lẹm rạch qua một cái, đau đớn không ngừng. Lúc này, cô mới để các bạn học sinh khác ở trên lớp, họ vừa nhìn về phía bàn của cô vừa bàn tán điều gì đó. Để ý kỹ mới thấy, người bị bàn tán không phải cô mà là Phương Tuệ. Có lẽ đó cũng chính là do mà Phương Tuệ trở nên rụt rè, sợ sệt như thế. An Hạ hiểu cảm giác đó, cô cũng từng là nạn nhân của hành vi ấy, cảm giác như bị ruồng bỏ, đơn độc vô cùng, nhưng cũng thật may mắn khi quãng thời gian đó có Hoàng Dương bên cạnh luôn tìm cách kéo cô trở lại với thế giới, còn Phương Tuệ thì chẳng có ai.
An Hạ nắm chặt tay, cô không muốn Phương Tuệ bị như vậy, cô ấy không có làm gì họ cả, cô ấy đáng được trân trọng như bao người khác. Ngoại hình của Phương Tuệ dù không lung linh nhưng cũng không đáng để bị đem ra cười cợt và coi thường như thế. An Hạ thở một hơi thật dài, cô mỉm cười quay sang nhìn Phương Tuệ:
- Phương Tuệ này, cậu có muốn làm bạn với tớ không?
Phương Tuệ lúc này mới chịu ngẩng đầu lên nhìn thẳng cô, đôi mắt cô bạn mở to, trong đáy mắt thể hiện rõ sự kinh ngạc. An Hạ vẫn duy trì nụ cười trên môi, ánh mắt chân thành cùng với sự quyết tâm muốn làm bạn với Phương Tuệ.
- Tớ có thể sao?
- Đương nhiên là có thể rồi!
- Được! Vậy chúng mình làm bạn nhé!
- Ừ!
An Hạ và Phương Tuệ nhìn nhau cười rất tươi, nếu như không nói chắc có lẽ mọi người tưởng họ là bạn thân lâu năm. An Hạ chợt cảm thấy, lúc này Phương Tuệ trông rất đáng yêu, sự rụt rè và dè chường thoạt đầu dường như đang dần biến mất.
Phía cửa liền xuất hiện hai ông bạn ngốc – cuối cùng cũng giải quyết xong “đại sự” – đang vừa nói chuyện gì đó vừa khoác vai nhau bước vào. Có vẻ, sự xuất hiện của Hoàng Dương lại khiến cho đám con gái sốt sắng hết cả lên, bọn họ vừa mới giây trước “ném” cái ánh nhìn coi thường vào Phương Tuệ, bây giờ thì quay phắt 180 độ về phía Hoàng Dương với những đôi mắt sáng rỡ cùng vẻ mặt “hám trai” thấy rõ.
Hoàng Dương đương nhiên không quan tâm những ánh nhìn cùng với sự mời gọi nhiệt tình của đám con gái đó. Cậu thẳng thừng từ chối ngồi cùng bọn họ, tay vẫn khoác vai Vương Đào đi thẳng đến chỗ An Hạ. Chợt nhìn thấy một cô bạn khá quen thuộc ngồi bên cạnh cô, Hoàng Dương ngay lập tức nhận ra, cậu liền cười kinh ngạc:
- Ô, đây có phải cô bạn trên xe buýt hồi nãy không?
Phương Tuệ ngại ngùng nhìn Hoàng Dương, cô bạn có vẻ vẫn không quen khi được một chàng hotboy như Hoàng Dương bắt chuyện. Thấy đôi tay Phương Tuệ cứ đan chặt vào nhau, An Hạ liền nắm lấy tay Phương Tuệ mỉm cười trấn an cô bạn.
Phương Tuệ như tiếp thêm sức mạnh, khó khăn lắm cô nàng mới lên tiếng được:
- Ừm… Hồi sáng, cảm ơn cậu nhé!
- Ừ, có gì đâu!
Hoàng Dương vui vẻ nhìn Phương Tuệ rồi lại quay sang An Hạ, nhận thấy cô đã biết cách mạnh dạn kết bạn như vậy, cậu đương nhiên cảm thấy mừng và yên tâm, cảm giác cô đã lớn hơn một chút so với lúc trước. Nhưng cái ý nghĩ An Hạ đang lớn khiến Hoàng Dương cảm thấy có chút không quen, ngay sau đó liền gạt bỏ. Hoàng Dương lấy tay véo má An Hạ một cái khiến cô lập tức giãy nảy rồi lườm nguýt, dù thế nào thì An Hạ của cậu vẫn chỉ là cô nhóc mà thôi.
Ngay sau cái véo má đó là những ánh mắt kinh ngạc cùng những cái mồm mở to của đám con gái, An Hạ thật chỉ muốn đào một cái hố rồi chui xuống đấy cho đỡ xấu hổ. Hoàng Dương đương nhiên khá đắc ý trước dáng vẻ bối rối của An Hạ, cậu đặt cặp sách lên chiếc bàn còn trống bên dưới cô rồi ngồi xuống, thấy vậy Vương Đào cũng nhanh chóng ngồi ngay bên cạnh cậu.
Vương Đào nhìn quanh cả lớp, nhận thấy đám con gái cứ chốc chốc lại nhìn xuống nhìn bàn của hai người bọn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ. Vương Đào lại tưởng bở đang nhìn mình nên cậu chàng vội chỉnh lại cổ áo, ngại ngùng giơ tay chào đám con gái. Sau khi hí hửng giơ tay chào xong, Vương Đào lại bị hội con gái “phũ” đến mức cả đám quay phắt lên không thèm nhìn nữa. Hoàng Dương bên cạnh nhìn cái dáng vẻ ngốc nghếch bị “quê” của Vương Đào mà cười như được mùa.
- Này, đây là chuyện đáng để cười sao?!
Vương Đào đang xấu hổ muốn chết mà bị Hoàng Dương cười trêu chọc như thế, đương nhiên càng cảm thấy tổn thương hơn. Vương Đào thở hắt ra rồi lại lấy tay quàng vào cổ Hoàng Dương kéo kéo, một tay kia cậu ta giơ lên đe dọa. Hoàng Dương càng cười lớn hơn, cố gắng tránh né bàn tay đang nắm chặt của Vương Đào.
- Bọn họ luôn như vậy sao?
Phương Tuệ nhìn cảnh tượng vui nhộn ở bên dưới liền có chút hiếu kỳ lên tiếng. An Hạ thì chán chẳng muốn nói luôn, cô đang cố gắng giữ hình tượng cho hai người bọn họ mà giờ lại thành thế này thế đây. Hai người bọn họ đúng là không thể yên lặng dù chỉ một chút!
An Hạ đẩy gọng kính, cười gượng gạo:
- Miết thành quen ấy mà, cậu đừng để ý làm gì.
Đúng lúc này một người đàn ông trông khá trẻ tuổi cầm trên tay một chiếc cặp đen từ bên ngoài bước vào. Người đàn ông có ngoại hình khá sáng sủa, đầu tóc gọn gàng, áo sơ mi được sơ vin đóng thùng cẩn thận trong chiếc quần âu màu đen nhưng điểm trừ duy nhất là đôi giày thể thao trông nhìn chả liên quan gì đến bộ quần áo của anh ta. Người đàn ông đi lên bàn giáo viên cũng là lúc đám con trai, con gái bên dưới trở về chỗ của mình, ngồi ngay ngắn lại.
Người đàn ông hít một hơi thật sâu và từ từ thở ra để lấy bình tĩnh rồi nở một nụ cười thân thiện, ánh nhìn dịu dàng hướng đến đám học trò bên dưới, sau mới cất lời:
- Chào các em, thầy tên là Lý Bảo An nhưng hãy gọi thầy là thầy An nhé! Ừm, năm nay thầy sẽ chủ nhiệm các em và cũng là năm đầu tiên thầy làm chủ nhiệm. Mặc dù khi đứng đây, nhìn xuống các em thế này với cương vị hoàn toàn mới khiến thầy có chút căng thẳng nhưng thầy sẽ cố gắng hết sức để trở thành chủ nhiệm xuất sắc trong mắt các em. Đúng hơn là tất cả chúng ta cùng cố gắng nhé!
Thầy An vừa dứt lời thì phía cửa ra vào xuất hiện một bạn nữ có ngoại hình vô cùng xinh đẹp. Khuôn mặt thanh tú với từng đường nét sắc sảo, mái tóc xoăn bồng bềnh được buông thả tự nhiên. Cô bạn đứng dựa người vào tường mà vẫn toát lên một thần thái quyến rũ khó cưỡng, giọng nói khàn đặc trưng bỗng cất lên:
- Thầy ơi, em xin phép được vào lớp ạ!
Vương Đào ở bên dưới phấn khích đến mức cười ngoác cả mồm, tay cứ đập đập liên tục vào vai Hoàng Dương khiến cậu liền nhíu mày. Hoàng Dương không nhìn người con gái xinh đẹp kia mà quay sang nhìn Vương Đào, khó chịu lên tiếng:
- Cái gì?!
Vương Đào đôi mắt sáng ngời vẫn dán chặt vào cô bạn xinh đẹp ở ngoài cửa:
- Không thấy sao?! Mỹ nhân, đúng là mỹ nhân!
An Hạ cũng bị vẻ đẹp bốc lửa có chút bất cần của cô bạn kia làm cho vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ. Sau khi nhận được sự đồng ý của thầy An, cô bạn quét đôi mắt nâu sắc sảo như cáo chín đuôi đã được kẻ eyeliner qua mọi người rồi đi về phía chiếc bàn còn trống ở phía cuối, ngay bên cạnh dãy bàn của bọn cô. Ngoại hình có phần đẹp lạ cùng khí chất thuộc dạng “không vừa” của cô bạn dù đứng hay chỉ ngồi một chỗ cũng đủ khiến đám con trai trong lớp được phen nhốn nháo không khác gì đám con gái.
Không chỉ An Hạ mà có lẽ ai trong lớp cô cũng biết người con gái đó là ai. Cô gái đó là Hạ Quyên – hotgirl nổi tiếng ở trường bọn cô, cô nàng này không chỉ xinh đẹp mà xuất thân cũng không phải tầm thường khi có mẹ là nhà thiết kế thời trang có tiếng trong ngành. Không chỉ vậy, nghe mọi người nói rằng Hạ Quyên cũng không phải thuộc dạng “ngoan ngoãn” gì cho cam khi cô nàng thay người yêu như thay áo, thậm chí còn qua đêm ở nhà nhau. Với một gái như vậy, lại chơi với một đám con gái toàn hotgirl ăn chơi khác trong trường thật sự không hợp để làm bạn với cô.
- Hình như lớp chúng ta vẫn thiếu một bạn nữa đúng không?
Thầy An nhìn quanh cả lớp rồi đột nhiên hỏi, sau nhìn xuống đồng hồ đeo tay của mình nghĩ ngợi điều gì đó mà thầy bỗng mím chặt môi đồng thời đôi lông mày cũng nheo cả lại. Được một lúc, thầy như sực nhớ ra, ngập ngừng mỉm cười nhìn xuống đám tụi cô, dịu dàng nói:
- Các em, thầy biết việc học luôn phải được ưu tiên, và thầy cũng khuyến khích điều đó nhưng các em cũng đừng quên rằng đây là độ tuổi đẹp nhất của đời người, độ tuổi mà chúng ta vừa học vừa chơi. Mặc dù việc làm quen với những bạn mới là điều không dễ gì lúc ban đầu nhưng chắc chắn kết quả chúng ta nhận được lại hoàn toàn xứng đáng. Người bạn thời niên thiếu chính là người bạn mà chúng cần trân trọng nhất, vậy nên hãy cùng nhau trải qua năm tháng cấp 3 đầy ý nghĩa này nhé!
Ánh nắng chói chang từ bên ngoài cửa sổ chiếu sáng vào trong lớp học, từng giọt nắng lung linh, lấp lánh nhẹ rơi trên bàn học của An Hạ. Cơn gió nhẹ giữa nắng gắt mùa hè mang hương thơm dịu dàng của các loại hoa được trồng ở ngoài cửa sổ lan tỏa trong không gian. Ngoài kia, tiếng chim hót líu lo ríu rít trên cành cây cổ thụ như muốn thông báo một năm học mới lại bắt đầu…