“Vậy thì tặng cho chị đó.”
Những ngày tiếp sau đó, trong đầu tôi chỉ văng vẳng lại lời nói của Vũ Thần trước khi cậu ấy rời đi, lúc nào nghĩ lại tôi cũng cảm thấy vui sướng mãi, nhưng đôi khi cũng có chút cảm thấy tiếc nuối khi không thể nhìn thấy thật gần khuôn mặt của cậu ấy.
Cuộc sống của tôi vẫn như thường ngày, sáng đi làm thêm, chiều đi học và tối thì về nhà trọ, nhưng gần đây tôi bắt đầu cũng nhen nhóm cho mình chút hy vọng. Tôi muốn được nhìn thấy Vũ Thần bằng xương bằng thịt. Bởi vậy, dạo gần đây tôi làm tăng ca hơn, khá mệt mỏi, nhưng cứ nghĩ ước muốn của mình có thể thành sự thật là lại có thể hăng hái cố gắng tiếp.
Hôm nay tôi nhận được tiền lương, tôi quyết định đến thành phố B, nơi mà Vũ Thần sống, tôi muốn nhìn thấy cậu ấy lúc tan trường. Tôi quyết định rất vội vàng, phần vì phởn cầm được nhiều tiền trong tay, phần nữa là do không thể chờ đợi được cho đến buổi fan meeting. Tính tôi luôn rất vội vàng, vì vậy nên rất hay bị mẹ mắng vì điều đó, cứ nghĩ gì là nhất định sẽ đi làm ngay, hứng lên là sẽ làm rất tích cực nên đôi khi những quyết định đưa ra không chắc chắn mà tôi đã thực hiện rồi.
Để đến thành phố B tôi phải ngồi xe khách mất 4 tiếng, khi tôi xuống xe thì đã gần trưa, tuyết đã ngừng rơi, trời có nắng nhưng tôi vẫn thấy lạnh run người. Tôi là tạng người rất dễ nhiễm lạnh, mỗi khi nhiệt độ xuống thấp quá, mũi và tai sẽ đỏ bừng lên. Nhưng tôi rất thích mùa đông, thích cái lạnh đến cắt da cắt thịt ấy, thích cả làn khói thở ra khi nói chuyện, và điều tôi thích nhất là tuyết. Tuyết – Đó cũng là tên của tôi.
Nguyễn Ngọc Tuyết.
Tôi đi bộ ngược trở lại một đoạn là đến trường Trung học phổ thông B, cũng chẳng cần phải kiếm tìm gì vất vả, tôi đang đứng cách trường ở một đoạn khá xa mà đã thấy hàng người đang chen chúc, người cầm túi quà, người đeo ba lô to, người giơ điện thoại, người giữ khư chiếc máy ảnh với lens dài,…Những điều chỉ thường thấy tên ti vi bây giờ lại nhìn thấy tận mắt khiến tôi không kịp thích ứng. Cũng có đôi khi phim ảnh cũng không phải là điêu ngoa hết.
Tôi khẽ lau mồ hôi, đúng là cái hậu quả của không suy nghĩ kỹ đã hành động, đến cả một con kiến cũng không còn đủ chỗ đứng ở cổng trường chứ đừng nói là tôi, Tiểu Thần ra cổng trường cũng sẽ rất nhanh chóng lên xe đi về, cơ hội để có thể nhìn gần cậu ấy là rất nhỏ, nhỏ đến nỗi một con kiến cũng không thể nhỏ bằng.
Tôi vào một tiệm tạp hóa mua cà phê nóng để uống, lạnh quá khiến tôi sắp đông cứng não rồi, phải uống cái gì đó ấm ấm rồi mới có thể suy nghĩ được bước tiếp theo nên làm gì. Tôi đứng ở ngoài cửa tiệm ước chừng, tiệm tạp hóa này cách trường của Vũ Thần hai trăm mét, đứng ở chỗ này cũng không được. Lúc này, có một cậu thiếu niên mặc đồng phục cấp ba bước vào. Cậu ấy cao, dáng gầy, bộ đồng phục trên người trông cũ nhưng sạch sẽ, khi cậu ta đi qua còn có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi của xà phòng giặt.
Cậu thiếu niên mua một quả túi sấy khô, nhưng khi mang ra chỗ tính tiền, cậu ấy lại loay hoay tìm tiền, tìm từ túi trái sang túi phải, tìm trong túi áo đến ba lô. Cậu nhóc trông rất chật vật, ngại ngùng cúi mặt xuống rất thấp, khiến cho chiếc mũ lúc đầu chỉ che nửa mặt, nay lại che kín cả mặt, người chủ tiệm trông có vẻ mất kiên nhẫn, hai lông mày đã chau lại. Tôi tiến lại gần, đưa tiền cho chủ tiệm.
- Cháu sẽ trả cho em ấy.
Người chủ thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng quay sang đưa tiền thừa trả lại cho tôi. Cậu thiếu nhiên nhìn tôi, nhưng tôi cũng không nhìn rõ ánh mắt cậu ấy, bởi mắt tôi cận khá nặng, bình thường không thích đeo kính, chỉ khi cần nhìn rõ thứ gì mới mang ra đeo, mà kính tôi hôm qua đã bị tôi giẫm nhầm nên hỏng, phải dùng băng dính cố định lại, khi đeo lên trông rất buồn cười.
- Cảm ơn chị.
Giọng cậu thiếu niên hơi khàn và trầm, rất kiên định, khác với vẻ ngoài hơi rụt rè ban nãy. Tôi gật đầu, nhoẻn miệng cười rồi rời đi. Khi tôi ra ngoài, cậu nhóc đuổi theo tôi, cậu ấy đi dần lên rồi bước song song với tôi. Cậu thiếu niên mở lòng bàn tay, đưa cho tôi tờ một tệ:
- Lúc nãy chị có lấy thiếu.
- Cảm ơn em.
Tôi gật đầu, tiện tay kéo khóa túi áo cho vào, tôi định quay người đi thì nhận thấy mình đang đứng trước một cửa hàng văn phòng phẩm, những đồ dùng học tập ở đây chủ yếu gắn với hình ảnh người nổi tiếng. Tôi không quên mục đích mình đến đên, nhưng vẫn không kìm lòng được trước những món đồ hay ho như thế.
- Dịch Nguyên! – Tôi bất chợt tia thấy được một chiếc bút chì in hình Dịch Nguyên của Rock, vì sợ bản thân nhìn nhầm nên tôi vội vàng áp mắt vào tủ kính nhìn cho rõ, căng mắt ra nhìn xung quanh tôi tìm thấy ba thành viên còn lại. Tôi muốn mua chiếc in hình Vũ Thần.
- Yi Yuan? – Tôi cứ tưởng cậu nhóc đi rồi, ai ngờ cậu bé đứng yên lặng bên cạnh nãy giờ.
- Ừ, Yi Yuan của Rock đó. Em có biết không?
- Dạ có. Người nước ngoài họ gọi Yi Yuan như vậy ạ?
- Ừ. Ở Việt Nam thì gọi như vậy.
Xung quanh chúng tôi bỗng trở nên ồn ào, chắc Vũ Thần đã tan trường, tôi móc ba lô trả vội tiền, rồi vội vàng lấy kính, quấn lại khăn cho chặt, khi chuẩn bị xông vào chen chúc trong hàng người, tôi chợt nhìn thấy cậu ấy từ xa. Tiểu Thần trông cao và gầy hơn khi tôi nhìn thấy trên ti vi, khi đi qua hàng người, trông cậu rất vui vẻ, đôi mắt cười khẽ cong lại, trông rất dễ mến.
Trước khi lên xe, Vũ Thần còn quay lại vẫy tay.
- Sao chị lại khóc?
Tôi luồn tay vào trong mắt kính, gạt đi nước mắt.
- Chị… chị chưa bao giờ... chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể gặp được em ấy cả…
Cậu thiếu niên ấy im lặng, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt cậu ấy hướng xuống vùng đất dưới chân tôi. Tôi khịt mũi rồi cũng nhìn theo, dưới chân tôi là lon cà phê ban nãy, nó rơi xuống nền tuyết trắng, màu cà phê nhuộm sậm một vùng tuyết.
- Khi nãy chị nhìn anh ấy, chị thả rơi luôn lon cà phê.
Cậu thiếu niên nhìn tôi, giải thích.
- Này. Đã có ai nói em trông rất giống Dịch Nguyên chưa? – Vì đeo kính nên tôi nhìn cậu thiếu niên ấy rõ hơn.
- Dịch Nguyên?
- Đúng, đúng, chẳng qua nếu mắt em mà là mắt một mí, da trắng hơn một chút, tóc mà tạo kiểu thì nhìn trông giống lắm. Chị mới nhìn còn tưởng em là Dịch Nguyên đấy, nhưng nhận ra vì mắt em hai mí.
Cậu nhóc gật đầu như có hiểu chuyện rồi bảo mình phải đi, trông không được hào hứng lắm.
Khi tôi ngồi trên xe trở về thành phố tôi sống thì trên ti vi đang truyền hình trực tiếp cuộc phỏng vấn của Rock. Như vậy Vũ Thần vừa tan học liền phải đến trường quay, vậy mà cậu ấy vẫn luôn có thể tươi cười như vậy.
- Hôm nay, em nghe Dịch Nguyên kể một chuyện rất buồn cười.– Bình An, em út của nhóm cầm mic trả lời.
– Nguyên kể rằng cậu ấy gặp một chị là fan anh Vũ Thần, và chị ấy đã bảo rằng trông anh ấy rất giống Dịch Nguyên của Rock. Điều này khiến Nguyên rất buồn, cậu ấy cứ hỏi em suốt rằng cậu ấy trên truyền hình khác với ngoài đời vậy sao.
- Ha ha, anh nghĩ rằng nếu chị gái đó đang xem chương trình này sẽ đang thấy rất tiếc đó. Dịch Nguyên, vậy em có muốn nói gì với chị gái đó không?
- Dạ, có. Em chỉ muốn nói là mắt em đúng là một mí, nhưng khi nếu em mệt mỏi, mắt sẽ thành hai mí.
Quả thật, tôi đang tiếc đứt ruột đây, khi ấy đầu óc cứ chỉ lửng lơ khi nghĩ đến Vũ Thần, để rồi toàn hỏi những câu vớ vẩn. Tôi đưa tay vào túi áo, lấy ra tờ một tệ khi nãy Dịch Nguyên đưa tôi, vuốt phẳng tờ tiền, ở mắt trước tôi thấy chữ kí của Dịch Nguyên cùng với lời cảm ơn.
_____________________________________________________________________________
Yi Yuan: Dịch Nguyên, là phát âm tên tiếng Trung, nhân vật nữ chính gọi tên Dịch Nguyên theo âm Việt hóa.