Chương 2: Mở lòng một chút.
“Trái tim cứ đập thình thịch, mắt cứ lén lút liếc nhìn, mặt thì đỏ tía tai, tay chân lại run rẩy, miệng nói những lời ngu ngơ, lòng lại bồi hồi, hình như cứ nhắc đến cảm giác rung động đầu đời thì phải toàn dùng từ láy để miêu tả hay sao ấy.”
Căn phòng yên tĩnh, bàn làm việc chất đầy những giấy tờ hồ sơ, thỉnh thoảng lại nghe tiếng gió lùa vào trang giấy, âm thanh rõ ràng hẳn trong không gian yên tĩnh này. Bí thư cùng lớp trưởng lớp 10/1 là Huỳnh Lan Lan và Lâm Khánh Vy đang chuyên tâm đọc những chương trình hoạt động của đoàn trường.
Khánh Vy cảm thấy rất phiền phức, cô đã nói với cô Linh - giáo viên chủ nhiệm là không muốn làm cán bộ lớp rồi mà cô ấy chỉ đáp bâng quơ:
“Ờ thì thế này, em biết đó, các bạn không ai chịu làm cán bộ cả.”
Rồi thì quăng cho cô? Trông cô dễ ăn hiếp vậy sao? Khánh Vy không vui nghĩ.
Thấy cô học sinh ít nói lạnh lùng trong lớp sa sầm mặt, cô Linh cũng hơi vội, thật tình chứ các em học sinh thời nay sao ấy nhỉ, chọn cán bộ lớp đều né như né bệnh ấy, cô nói tiếp:
“Thôi thì thế này đi, em chỉ tạm thời làm thôi, để cô xem một thời gian thấy bạn nào có khả năng thì thay thế. Trong khoảng thời gian này, em cảm thấy chỗ nào không được thì cứ nói với cô hoặc là chia sẻ cho mấy bạn lớp phó. Tóm lại là….”
Tóm lại là Cô Linh nói rất nhiều nhưng ý chính là không cho cô từ chức, đành nhận lời thôi, Khánh Vy hồi tưởng mà thở dài. May mà có Lan Lan giúp đỡ nên cũng không đến nỗi. Nhưng mà, kỷ luật trong lớp thì… cô hết nói nổi.
Đã nhận lời thì tận trách nhiệm, cô xử lí việc lớp, đoàn rất chừng mực. Nhập học hơn hai tháng, mọi vấn đề giao vào tay cô và Lan Lan đều được giải quyết khá hợp lí, trừ kỷ luật.
Hoàng Tín bước vào văn phòng đoàn, nhìn thấy hai người đang làm việc, Tín chẳng ngạc nhiên mà lầu bầu trong miệng:
“Chậc, chậc cái gì gọi là nghiêm túc đây này, hai bé ấy cứ làm việc không mệt mỏi thế nhỉ? Mình làm đàn anh mà cảm thấy thật mất mặt.”
“Mày có mặt mũi để mất hả?” Minh Kiệt đột ngột xuất hiện phía sau làm Tín hết hồn nhưng ý thức nam nhi không cho phép cậu ôm mặt thét chói tai lên. Tín bực bội vuốt vuốt vị trí trái tim đang đập mà nghĩ thầm từ lúc bắt đầu nhập học tới giờ thằng này càng ngày càng xuất quỷ nhập thần. Có ai tưởng tượng ra một người đang tập trung thuyết trình hết sức hùng hồ trước một đám đoàn viên mà mắt thì cứ thẫn thờ liếc ai đó tình cờ đi ngang không? Lại nghĩ có thằng nào đang đi theo một đám bạn cười cười nói nói rồi đột nhiên biến mất? Mà lí do là ngắm ai kia ngẫn người quên bầy đàn? Thằng nhãi này tư xuân quá độ rồi, e là tâm thần phân liệt càng lúc càng trầm trọng, Hoàng Tín thở dài đồng tình nhìn Minh Kiệt.
Mà Minh Kiệt đâu để ý mớ suy nghĩ của Hoàng Tín, cậu cười cười đem hộp sữa tươi để trước mặt Khánh Vy, không ngoài ý muốn khi thấy vẻ mặt lạnh lùng ấy thoáng hiện nét ngượng ngùng.
Khánh Vy im lặng nhận lấy. Từ hôm khai giảng ấy xong, Minh Kiệt tìm được lớp cô và trả tiền đền mắt kính như đã nói, còn nhân tiện “khai thác” rất nhiều thông tin làm cô chả biết trả lời ra sao. May là lúc ấy Huỳnh Lan Lan bên cạnh giải vây giúp, Lan Lan và mọi người bảo anh Minh Kiệt đang theo đuổi cô làm cô rất hồi hộp lại có chút mong chờ.
Lại nói Lâm Khánh Vy nhìn rất xinh xắn, gương mặt hơi lạnh lùng không hợp lứa tuổi, mắt kính gọng đen thêm phần nghiêm túc, lại thêm không biết ứng xử nên dễ khiến người khác cảm thấy cô kiêu ngạo. Các bạn nữ thì rất không thích cô, nam thì tò mò tìm hiểu vài lần cũng không dây dưa nữa. Vậy nên quãng đời học sinh thời cấp một và cấp hai của cô chính là một học sinh gương mẫu không thể gương mẫu hơn nữa, cùng với Huỳnh Lan Lan hợp lại là một bộ đôi vừa nóng vừa lạnh.
Còn Huỳnh Lan Lan đâu? Cô quen biết Lâm Khánh Vy hồi lớp bảy, ngược hẳn với Khánh Vy, cô rất được bạn bè yêu mến. Vẻ ngoài điềm tĩnh nhu hòa, tính cách dịu dàng hay giúp đỡ bạn học, vậy mà hai người lại là bạn bè rất thân đến tận bây giờ.
Huỳnh Lan Lan nghĩ anh Minh Kiệt cũng thật là kiên nhẫn, hai tháng này mỗi ngày đều tặng một ít thức uống, đồ ăn lại đây. Lúc đầu Khánh Vy nhíu mày không thèm để ý, vậy mà sau đó cũng dần rụt rè nhận lấy với vẻ mặt lạnh băng rất không tự nhiên. Lan Lan cảm thán, con gái lớn rồi…
“Cuối tuần là đi ngoại khóa ở ngoài thành phố đó, hai em chuẩn bị những gì cần thiết chưa?” Minh Kiệt ôn hòa hỏi.
Khánh Vy “ừm” một tiếng, Lan Lan nói tiếp:
“Thật ra em với Vy cũng không biết chuẩn bị cái gì, có đem chút đồ để thay và dụng cụ cá nhân thôi. Lần đầu tiên đi xa vậy nên…”
“Hở?” Tín kinh ngạc chen vào. “Em trước giờ chưa đi xa á?”
Khánh Vy nhìn Hoàng Tín, nghĩ cậu kinh ngạc vậy làm gì? Có gì lạ đâu. Huỳnh Lan Lan cười nhẹ đáp:
“Ừ, trước giờ tụi em ít đi đây đó lắm.” Giọng nói thoáng có chút phiền muộn.
Minh Kiệt đẩy đẩy Tín, ý bảo mày nhiều chuyện quá rồi quay sang Khánh Vy thử hỏi:
“Chiều nay trường học có ba tiết thôi, hay anh với em đi mua ít đồ chuẩn bị được không?” Lại nghĩ một chút liền bổ sung “Em với Lan Lan đi chung cũng được.”
Khánh Vy lặng thinh không nói, hồi lâu mới gật đầu với biên độ nhỏ nhoi. Anh Minh Kiệt rất tốt, chưa bao giờ có đứa con trai nào khiến cô cảm thấy yên tâm đến vậy. Trước giờ ai cũng không ưa cái tính lạnh lùng ít nói của cô, mấy người đó nói cô không tôn trọng họ nên đâm ra ít lui tới, chỉ có anh Minh Kiệt vẫn như vậy, Vy thấy trong trái tim dần dần có chút ỷ lại. Cảm giác như vậy tốt hay không đây?
Lan Lan và Hoàng Tín thoáng nhìn nhau, cũng không nói gì mà tiếp tục làm việc. Thật ra Huỳnh Lan Lan rất xinh đẹp, khác với cái đẹp nghiêm túc lạnh lùng của Khánh Vy, nét đẹp của Lan Lan có khuynh hướng “không ăn nhân gian khói lửa“. Mười lăm tuổi đã vậy rồi không biết ba năm nữa ra sao đây. Gương mặt ôn hòa ấy luôn treo một nụ cười dịu dàng, đôi mắt như dòng nước nhẹ trôi không hiểu sao luôn làm trái tim bé nhỏ của bạn Tín đập thình thịch... vì sợ!
Nếu nói tính cách của Lâm Khánh Vy ngoài lạnh trong nóng thì Huỳnh Lan Lan chính là ngoài nóng trong lạnh, mà cũng không phải lạnh bình thường đâu, Hoàng Tín đổ mồ hôi nghĩ. Nhớ đến chiều ngày hôm đó, tình cờ nhìn thấy cảnh đó… Tín nổi da gà.
Cái nắng lúc trưa dịu nhẹ và ôn hòa hơn hẳn nắng gắt buổi ban trưa, đường nhỏ vắng vẻ, thỉnh thoảng rơi vài chiếc lá tô vẽ nên một khung tranh thật đẹp. Khánh Vy ngồi sau chiếc xe đạp, nhớ tới buổi nói chuyện ban nãy với Huỳnh Lan Lan.
“Hai người đi thì đi thôi, mình theo làm gì?”
“Nhưng mà…”
“Được rồi Vy à, Lan biết Vy không thích đi riêng với người lạ, nhất là con trai. Nhưng Vy nhìn anh Minh Kiệt xem, ảnh thích Vy, kiên trì theo đuổi hai tháng rồi đó, Lan biết Vy bất an, không lẽ vì vậy mà không dám đi riêng? Sau này ra ngoài xã hội, tiếp xúc thật nhiều, chẳng lẽ cứ ngại này ngại nọ?”
Khánh Vy vẫn im lặng, gương mặt hiện rõ vẻ bối rối khiến Lan Lan thở dài. Cô biết Vy vốn là người rất mềm lòng, dưới vẻ ngoài lạnh lùng ấy là một trái tim hết sức đơn thuần. Cô khác với Khánh Vy rất nhiều, vậy nên cô thật hy vọng Khánh Vy có thể vui vẻ, xem như là vui thay phần của bản thân. Vỗ vỗ bờ vai của Vy, Lan Lan nhỏ giọng khuyên:
“Được rồi mà, Lan đạp xe đạp của Vy về trước, anh Kiệt chở Vy đi cho tiện vậy. Yên tâm đi mà, mở lòng một chút, Vy cũng có tình cảm với anh Kiệt mà.”
Cuối cùng là nhận lời rồi! Khánh Vy rối rắm, lại nghĩ nụ cười ôn hòa của anh Minh Kiệt lúc bản thân đồng ý đi chung thì trái tim không khỏi mềm mại.
“Em nghĩ gì hả?” Câu hỏi bất chợt làm Vy giật bắn mình, suy nghĩ mê mang thoáng chốc biến mất.
“À…” Đang do dự không biết trả lời ra sao đã nghe tiếp một giọng cười giống như là không kiềm được. Cảm thấy mình như bị trêu chọc, Vy mím môi không nói, mặt lạnh hơn vài phần.
“Ha ha, em đừng nghĩ xấu cho anh, anh không có ý trêu chọc em đâu.”
Quỷ mới tin anh đó, lo tập trung đạp xe đi chứ! Dù đường vắng nhưng nhỡ xảy ra tai nạn thì sao?
“Anh cười vì nghĩ em đáng yêu thật.”
Đáng yêu? Em? Mình? Tim lại đập thình thịch nữa rồi, Khánh Vy cúi mặt không nói.
Không nghe tiếng trả lời, Minh Kiệt cũng không gấp. Hai tháng tìm hiểu anh cũng biết chút về tính tình của cô, điển hình là ngoài lạnh trong nóng mà. Nói không chừng trong lòng đang loạn cả lên kìa. Anh cũng nhìn ra cửa lòng của cô bé cũng he hé một tia sáng cho anh rồi, tiến tới một chút hay đợi một chút nữa đây? Hơi nghiêng đầu liếc về phía sau, dù cúi đầu nhưng anh vẫn thoáng thấy màu đỏ ửng trên mặt cô. Thôi, đợi một thời gian nữa vậy, cô gái nhỏ vẫn chưa sẵn sàng lắm đâu.
Minh Kiệt nghĩ lại cũng thấy buồn cười, không biết tại sao Khánh Vy luôn thu hút đôi mắt anh. Là vì vẻ ngoài lạnh nhạt hay là trái tim rụt rè ẩn sâu trong cô? Tóm lại đây là lần đầu anh có cảm giác rung động như vậy. Hai tháng cẩn thận theo đuổi, luôn cố gắng tỏ ra mình đáng tin cậy chỉ hy vọng cô bé liếc nhìn anh nhiều hơn. Chắc đây là cái gọi là "tình yêu" nhỉ?
Khánh Vy đang rối rắm với mớ suy nghĩ trong đầu, cô biết anh thích cô, tất nhiên rồi, rõ ràng như vậy kia mà. Cô cũng có chút thích anh nữa, cô có nghĩ nếu như anh ngỏ lời bản thân sẽ đồng ý, nhưng mà vẫn ngượng ngùng ra sao ấy. Anh kiên trì lâu như vậy, dịu dàng như vậy, cô thì vẫn chưa làm gì cả.
Vy thường nghe nói tình cảm trao rồi sẽ nhận được nhận lại, không thể chỉ một bên nhận mà không trao ra điều gì. Hay cô nên đáp lại một chút, cô thật có thích anh một chút mà, lại nhớ đến lời Lan Lan làm dũng khí dâng trào, cô run run hai tay níu vạt áo anh lại không dám ôm.
Hình ảnh ngượng ngùng của Khánh Vy cứ hiện lên trong đầu Minh Kiệt, cảm giác lạ lạ ở lưng áo làm anh sửng sốt, tiếp đó là mừng như điên, cố gắng của anh không uổng công mà, cô bé lại mở lòng với anh hơn một chút rồi.
Nắng dịu dàng nâng niu hàng cây, gió khẽ thổi vỗ về lá rơi. Trên con đường ấy, bóng dáng chiếc hai người trên chiếc xe đạp với gương mặt của tuổi thiếu niên ấy có chút gì đó vô tư và cũng thật ngọt ngào, trong sáng nhưng không thiếu ấm nồng của một cảm giác tình yêu đầu đời, đẹp và đầy bình thản pha chút cảm giác hồi tưởng của tuổi trẻ.