Trình Anh từ tốn bước ra khỏi xe, mái tóc nâu của cô khẽ bay bồng bềnh trong gió, cô vuốt mái tóc rối ra đằng sau, vô ý hay như cố tình để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp. Phong thái quyến rũ khiến những bạn học khác không thể rời mắt. Mặc dù từ trên xuống dưới đều mang khí chất sang chảnh đúng với một tiểu thư giàu có nhưng cái miệng nhỏ nhắn cứ liên tục nhai tóp tép kẹo cao su của cô thật khiến cho người ta phải nghĩ lại.
- Thưa cô chủ! Cặp sách của cô đây ạ! – Chú Lưu mặc dù bằng tuổi với dượng của cô nhưng vẫn phải khom người đưa cặp sách cho cô.
Trình Anh không nhìn ông ta mà đôi mắt cô nhìn thẳng về phía trước, cô không nói gì tiện tay lấy chiếc cặp sách trên tay ông ta.
- Chúc cô chủ một ngày tốt lành! – Người tài xế cúi người cung kính chào cô, khuôn mặt ông ta không hề có một chút biểu cảm.
Trình Anh hừ lạnh một tiếng, đeo cặp lên vai rồi lạnh lùng đi vào trường. Vừa mới bước vào cổng trường cấp 3 thì cô lại bị hai con bạn thân tiến đến khoác vai:
- Chào cô em! – Con nhỏ tóc ngắn này là An An, khuôn mặt nó ngây thơ là thế nhưng bên trong lại chả được một phần.
- Trình Anh, nghỉ lễ vui vẻ chứ? – Con nhỏ son phấn đánh dày cả mặt này là Mai Linh, không hiểu sao nó chát cả đống phấn như thế vào mặt mà không bị thầy cô đuổi ra khỏi trường.
Trình Anh không thực sự thân với hai người họ lắm, nói đúng hơn là tự họ làm thân với cô nhưng dù sao thì ở trường khá là tẻ nhạt, có hai người họ để nói chuyện cũng tốt.
- Cũng bình thường… - Cô hờ hững đáp.
- Vậy sao? Thằng Vũ béo lớp 12A7 tổ chức tiệc tại nhà hoành tráng lắm, tôi gọi mãi cho bà mà chả được! Thằng Minh Nhật lại càng không, nó bảo đi du lịch với gia đình, An An lại từ chối không muốn đi nên cuối cùng chỉ mình tôi đi thôi à… – Mai Linh chu chu cái miệng lên mà nói, vẻ mặt đáng thương thấy rõ.
- À, chắc lúc đó tôi không để ý – Mai Linh nói một tràng nhưng Trình Anh chỉ lạnh nhạt đáp một câu cụt lủn.
- Xin lỗi nha, Mai Linh! – An An nhìn Mai Linh, cười hối lối.
Cả ba người họ vừa đi vừa nói chuyện, Mai Linh là người nói nhiều nhất còn Trình Anh thì họ hỏi câu gì, cô đáp câu ấy, không nói gì thêm. Một lúc sau, An An như nhìn thấy một bóng hình quen thuộc nào đó đang chạy hớt hải từ đằng sau, cô ta vội chen ngang câu nói của Mai Linh:
- Bọn tôi có việc bận rồi, đi trước nhé! – Sau đó, cô kéo Mai Linh còn đang chả hiểu gì chạy đi.
Trình Anh chỉ biết đứng đó “ơ ơ” mấy tiếng đã không nhìn thấy bạn đâu, cô còn đang định đi theo thì cô nhìn thấy ở bên cạnh, Lâm Gia Huy và Mẫn Tiên đang sánh vai nhau bước vào trường, họ vừa đi vừa vui vẻ trò chuyện như thể quên hết mọi người xung quanh. Nhìn hai người họ như thế, cô thực muốn viết một câu truyện ngôn tình: Nàng ta xinh đẹp, yểu điệu như công chúa, chàng ta có thân hình cao ráo, khuôn mặt không quá nổi bật nhưng vẫn xếp vào hàng nhìn ổn, có lẽ nụ cười của chàng ta là ấn tượng nhất, nổi bật nhất, nụ cười đẹp tựa như ánh ban mai, có khi ánh nắng tuyệt đẹp của tự nhiên cũng chẳng sánh bằng nụ cười của chàng. Nàng ta nhìn vậy liền không kìm lòng được, bỗng kiễng chân lên rồi đặt lên môi chàng ta một nụ hôn phớt nhẹ, mặc dù rất nhẹ nhưng cũng đủ khiến cả hai đỏ mặt, tim đập rộn ràng suốt một ngày hôm đó…
Trình Anh nhìn Lâm Gia Huy, ánh mắt trìu mến đó, nụ cười tỏa nắng đó, chưa bao giờ thuộc về cô. Để cô nhớ xem nào, anh ta hay nhìn cô bằng ánh mắt như thế nào nhỉ… À nhớ rồi, đôi lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt sẽ chuyển sang lạnh nhạt, đôi môi chưa bao giờ hé mở một nụ cười mỗi khi nhìn thấy cô và một khi cô bắt nạt Mẫn Tiên thì trông anh ta còn đáng sợ hơn rất nhiều. Chắc anh ta chán ghét cô lắm! Cô cười thầm trong lòng.
- Hello – Trình Anh giơ tay lên chào khi thấy hai người họ đi qua.
Đúng như suy nghĩ của cô, nụ cười của Lâm Gia Huy liền tắt ngúm!
- Chị Trình Anh! – Mẫn Tiên có vẻ ngoài quá yếu đuối, người ta nhìn vào sẽ cảm thấy thương xót nhưng cô thì không, cô luôn cho rằng con nhỏ này cố tình làm vậy.
Nghe thấy giọng nói của Mẫn Tiên, cô đương nhiên không vui, lại còn làm bộ làm tịch ôm tay Gia Huy, như kiểu sợ cô sẽ giết nó không bằng. Cô khinh thường nó nên chuyển tầm mắt sang Gia Huy, anh ấy không hề nhìn cô, những lúc anh nghiêm túc như vậy cô lại rất muốn trêu anh. Nói là làm, cô tiến lại gần, ghét sát vào tai anh mà nói:
- Chào em rể!
Gia Huy nghe thấy vậy liền nhíu chặt lông mày, cuối cùng cũng chịu quay ra nhìn cô một cái. Ánh mắt anh như hồ nước sâu thẳm, muốn khám phá xem anh nghĩ gì cũng thật khó.
- Trình Anh! Trình Anh ơi! – Là giọng của Minh Nhật – bạn trai của cô.
Minh Nhật hớt hải chạy đến chỗ cô rồi thở hổn hển, gương mặt điển trai nay đầm đìa mồ hôi. Sau khi điều chỉnh được hơi thở ổn định, Minh Nhật nhìn Trình Anh nói với giọng vui mừng:
- Mấy ngày không gặp em rồi… Nãy anh tìm em suốt!
Trình Anh mắt vẫn nhìn Gia Huy nhưng lời nói lại hướng đến Minh Nhật:
- Vậy sao? Vậy thì chúng mình đi chơi thôi! – Lúc này, cô mới chuyển tầm mắt sang Minh Nhật, ánh mắt cô luôn là điểm quyến rũ đối với anh mặc dù trong lòng cô đang tính gì thì anh chả biết.
Sau khi hai người phá đám kia đi chưa bao lâu, Gia Huy liền quay sang nhìn Mẫn Tiên yếu ớt bên cạnh, anh khẽ cười rồi xoa đầu cô bé:
- Mình vào lớp thôi…
- Vâng ạ! – Mẫn Tiên ngoan ngoãn đáp, gương mặt xinh đẹp bỗng chốc đỏ ửng.
Mẫn Tiên từ nhỏ đã liên tục chịu những thiệt thòi. Từ việc sinh non, thiếu tháng, xong mới tí tuổi đã liên tục đổ bệnh rồi đến việc gia đình của cô đổ vỡ. Gia đình Gia Huy từng là hàng xóm thân thiết với gia đình Mẫn Tiên hồi còn ở khu nhà tập thể, trước khi gia đình Mẫn Tiên chuyển đến khu chung cư giàu có. Trước khi lâm chung, mẹ Mẫn Tiên gửi gắm cô cho Gia Huy với niềm mong muốn được anh dạy bảo và chăm sóc, đó cũng là di huấn cuối cùng của bà ấy. Nhìn sự yếu đuối và thiếu sức sống của Mẫn Tiên, trong anh lại dâng lên một sự đau lòng…
***
Bây giờ đang là lúc vào tiết 1, Trình Anh ngồi gác hai chân lên đùi Minh Nhật, vừa ăn dâu tây vừa thưởng thức khí trời trong lành, thoáng đãng, ngập tràn sắc hoa và cây cỏ ở Hoa Viên trường cấp 3.
- Hôm nay lại muốn bỏ tiết Hóa à? – Minh Nhật ngồi ngắm Trình Anh đến mê muội, mãi sau mới dứt ra được.
Trình Anh lại cầm thêm một trái dâu đỏ mọng cho vào mồm nhai, cô nói:
- Hoa Viên trường đẹp thế này cơ mà, thà ngắm hoa viên còn thú vị hơn là phải ngắm mụ Hóa đáng ghét kia! Ít nhất thì bỏ một tiết cũng tốt hơn là ngắm mụ ta cả hai tiết – Trình Anh vừa nói vừa chu chu cái môi một cách tự nhiên lên như biểu hiện rõ sự khó chịu.
Minh Nhật rất thích nhìn bộ dáng hòa nhã, thoải mái như thế này của Trình Anh. Hai bên tóc được vén ra sau tai cho đỡ lòa xòa, đôi mắt to tròn nhìn thấy đồ ăn là sáng lên, miệng thì nhai tóp tép. Nhìn cô lúc này trông chẳng khác gì một đứa trẻ ham ăn, thật khác xa với bộ dạng lạnh lùng, xa cách thường thấy của cô.
- Anh phải thấy may mắn khi được nhìn thấy bộ dạng lúc này của em! –Giọng nói cô nhẹ tựa như gió làm trái tim anh như lỡ mất một nhịp, gương mặt Gia Huy hơi nóng, anh vội quay mặt đi rồi cười lảnh tránh.
- Chắc hẳn là may…
- Bởi vì Minh Nhật là bạn trai em mà, phải không? – Trình Anh hồn nhiên hỏi, cô vẫn ăn dâu một cách điên cuồng, đôi môi thoáng đã đỏ mọng lên như trái dâu tây.
Trình Anh chưa bao giờ tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu, đặc biệt là qua vụ việc của mẹ cô và gia đình Mẫn Tiên thì cô lại càng không tin vào nó. Cô không yêu Minh Nhật, cô chỉ thích vẻ ngoài điển trai và lãng tử của anh ta mà thôi. Hơn nữa, cô với anh cũng chỉ là yêu nhau chơi bời, chính cô đã từng nói thế với Minh Nhật. Trình Anh nhìn Minh Nhật đang dần tiến đến như muốn hôn cô thì cô vội quay mặt sang chỗ khác, đồng thời lấy giấy ăn bên cạnh lên lau miệng. Hành động này của Trình Anh ít nhiều cũng khiến Minh Nhật cảm thấy hụt hẫng và khó xử.
- Nếu em được coi là bạn gái của anh thì ít nhất anh cũng nên thành thật với em một chút nhỉ? – Trình Anh bỗng dưng nói như vậy khiến Minh Nhật hơi giật mình.
- Ý em là sao?
Nhìn bộ dáng của Minh Nhật, Trình Anh nghĩ thế nào lại thôi không nói nữa. Hai chân đang khoanh trên ghế của cô liền hạ xuống dưới đất rồi cô đứng dậy, trước khi đi còn bồi thêm một câu ẩn ý :
- Đừng làm gì có lỗi khi còn đang hẹn hò với em!