Ô long Hồng Hồng - Cập nhật - Lolita.

tranquynhanh_girl

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/7/14
Bài viết
18
Gạo
0,0
Chương 3: Tuổi thơ của ta đồng hành với những nhân vật kì quái.


Dưới chân ngọn núi Hương Kha thuộc thành Bình Kha, nước Thanh Khương…


Thành Bình Kha giờ này vào mùa hạ. Cái nóng kéo đến tận lúc hoàng hôn mới hạ xuống mấy độ, làm cho người ta vơi đi cảm giác khó chịu một chút.


Hồng Đậu lắc lắc con vịt quay trong tay mình, vừa đi vừa ngâm nga một ca khúc tự sáng tác lung tung. Bỏ lại phía sau việc nàng vừa quên chuyện gì đó.


Khi đang vân vê đuôi tóc ngẫm nghĩ tiếp lời của ca khúc kia, tự nhiên Hồng Đậu giật mình. Nàng hình như vừa rồi nghe được tiếng bước chân phía sau mình nha. Đoạn đường về nhà này chỉ mình nàng và Tiếu Tiếu biết.


Nàng chậm bước một chút, sau đó lại bước đi về phía trước thật nhanh. Xem như người kia đi cùng đường chỉ là trùng hợp đi. Lâu sau một lúc nàng mới xác định, rõ ràng là có kẻ đang bám theo nàng. Đừng nói với nàng cái thôn nghèo khó này lại xuất hiện cướp đường đi. Thật lâu chưa nghe nói bao giờ.


Hắn lần đầu đi cướp lại gặp phải nàng cũng quá xui xẻo rồi. Vừa không có tiền vừa lại chỉ là một đứa hài tứ.


Nghĩ gì đó nhanh, nàng dừng cước độ rồi quyết định đối diện với tên cướp mắt mù kia. Thật là làm phiền nàng lắm nha. Hồng Đậu nhăn hai lông mày lại với nhau.

___Ta chính là tên cướp xui xẻo kia a.__________


“Ngươi…”


Nàng trừng mắt nhìn tên tiểu hài tử đang đứng phía sau lưng mình. Hắn cao hơn nàng một chút, khoảng mười hay mười một tuổi gì đó. Mà cái này cũng không quan trọng… Nếu nàng nhớ không lầm thì cái nam tiểu hài xinh đẹp này là kẻ ngốc vừa rồi bị đứa béo Lạc Lạc bắt nạt… Sao hắn lại ở đây. Chẳng phải lúc đó hắn cũng đi theo bọn nhóc kia sao.


Không trách lúc nãy nàng lại cảm thấy mình quên mất chuyện gì đó. Lại để ngốc tử này đi theo mình cả quãng đường từ cánh đồng kia tới đây.


Ngẫm nghĩ sờ cằm một lúc, nàng lại đưa mắt về hướng ngốc tử kia. Hắn không trả lời nàng mà lại đón tiếp ánh mắt của nàng là một nụ cười chói mắt, hàm răng của hắn trắng tinh làm nàng có chút choáng… Thật ngốc.


Hồng Đậu lấy lại tinh thần, sau lại trừng mắt định đánh gãy nụ cười ngu ngốc của tiểu hài kia. Hắn chẳng những không sợ lại càng cười càng tươi… Khuôn mặt hắn vì mấy vết bùn cùng với nụ cười ngây ngốc hướng nàng kia mà trở nên thật ngu. Quả thật là ngu. Hồng Đậu lúc đó thật sự là không thấy tiểu hài tử này xinh đẹp giống như lúc trước giúp hắn đã quan sát. Phải chăng nếu hắn đừng cười ngu ngốc như thế. Lãng phí đóa hoa của tổ quốc a.


“Ngươi theo ta từ nảy đến giờ sao?” - Hồng Đậu vứt đi ý định muốn bóp chết nụ cười ngu ngốc kia.


Hắn nhìn Hồng Đậu, không trả lời, lại tiếp tục cười gật đầu lia lịa.


“Ngươi theo ta làm chi?” – Hồng Đậu lại nhịn.


“…” – Hắn lại tiếp tục không nói gì. Vẫn nhìn Hồng Đậu một cách ngu ngốc như thế.


Được rồi,… Ta biết hắn không phải bị câm, chẳng qua là bị ngốc.


“Ngươi ngốc sao?” – Hồng Đậu lừ mắt nhìn vẻ mặt ngu ngốc của hắn.


“Ta không có ngốc…” – Hắn nhanh chóng thay vẻ mặt ngu ngốc bằng vẻ mặt hơi ấm ức hướng phía Hồng Đậu. Cứng miệng nói. Ờ câu này khiến Hồng Đậu nghe quen quen.


Thấy hắn chuẩn bị trào ra một giọt nước mắt… Hồng Đậu lúc này vẻ mặt hết sức bất đắc dĩ. Thôi. Nàng chẳng hơi đâu đi chấp một tiểu ngốc. Không muốn tìm hiểu hắn có ngốc thật hay không, chuyển chủ đề là phương án tốt nhất.


“Được rồi. Ngươi không ngốc…” – Nàng hòa nhã nhìn hắn.


Lại nói tiếp:


“Thế ngươi đi theo ta làm gì?” – Lại hỏi vấn đề trọng tâm. Mặc kệ hắn có ngốc hay không, hắn vẫn là phải có lí do mới đi theo nàng.


“Ninh Ninh muốn kết bạn với ngươi nha…” – Tiểu hài tử ngốc nghe Hồng Đậu hỏi lại. Cười ngu ngốc nhìn nàng, mắt hắn sáng lấp lánh. Như muốn nói: “Ta có phải rất thông minh hay không. Ta cũng biết kết bạn nha…”.


“Ta mặc kệ ngươi cái gì Ninh. Ta sẽ không kết bạn với ngươi. Ngươi tốt nhất là về nhà đi a.” – Nàng liếc mắt nhìn nam hài tử tên cái gì Ninh kia. Thật là khuôn mặt xinh đẹp lại là ngốc tử. Đáng tiếc a.


“Phụ thân ta nói, những người bắt nạt Ninh Ninh thật xấu. Ngươi giúp Ninh Ninh vì thế ngươi là bạn của Ninh Ninh nha.” – Hắn vui hớn hở như cún con xum xoe nói với Hồng Đậu. Có phải hay không nàng nên hối hận vì đã giúp ngốc tử này.


“Ta không có giúp ngươi. Là ta trút giận cho vịt quay của ta mà thôi.” – Hồng Đậu nàng sao lại có thể đứng đôi coi với một ngốc tử được. Thật đáng giận.


“Ngươi tên là gì? Ta tên là Ninh Ninh a.” – Ninh Ninh không để ý đến câu trả lời khó chịu của Hồng Đậu, lại mỉm cười ngốc nghếch nhìn nàng.


Nàng... Có thể tức giận không…


_Một vạn chữ bởi vì tức giận không thể nói.__


Ta quả thật ngoài Tiếu Tiếu cùng Phi Hương ra, chưa có ai được ta để vào mắt. Đã vào mắt ta thì không nói, sao còn khiến ta tức giận khó chịu như vậy. Quả là ngoài tiểu thư mặt dày Phi Hương kia ra, thì ngốc tử Ninh Ninh này là người thứ hai… Phải hay không ta rất, thật sự, rất rất, hối hận vì đã tiện đường giúp hắn.


Thật muốn bóp chết nụ cười ngu ngốc của hắn a.


Nhưng người tính không bằng trời tính. Lúc ta định dùng công phu mèo của mình cho ngốc tử kia mấy đạp ở nơi vắng vẻ này thì…


“Tỷ Tỷ…”


Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng ta. Vì ta nảy giờ căn bản đang tức giận trừng nhìn ngốc tử kia nên chẳng biết có ba thân ảnh đã đến sau lưng ta lúc nào.


“Tiếu Tiếu.” – Ta quay lại mỉm cười nhìn Tiếu Tiếu của ta, sau lại liếc đến bên Phi Hương. Ta biết ngay là nàng ta chạy về tố cáo với Tiếu Tiếu mà. Thật làm mất hình tượng một tỷ tỷ tốt bụng của ta.


“Ngươi giúp hắn sao, còn mang hắn theo a…” – Phi Hương không nhìn ánh mắt giận dữ của ta, lại đế ý người đứng sau lưng ta. Miệng chữ A mắt chữ O, sung sướng hét lên.


“Muội Muội thật ngoan.” – Tiểu Hoa tỷ tỷ đứng sau lưng bất ngờ một chút xong cũng nở nụ cười nhìn ta.


“Ta… Cái kia…” – Lúc này hắc tuyết hiện ba đoạn trên mặt của ta. Từ người xấu chuyển sang người tốt thật là ba chấm quá đi.


“Ta biết Phi Hương nói về tỷ là không đúng mà.” – Tiếu Tiếu nhìn ta mỉm cười, sau chạy tới cầm lấy tay ta lắc lắc.


Ai… Quả thật ta không thể đống vai ác được. Vì Tiếu Tiếu của ta quả đáng yêu.


Ta méo mặt vuốt tóc đệ ấy, rồi cười cười không biết nói gì.


Lại nói kẻ ngốc đang đứng phía sau lưng ta, không chịu bị mọi người bỏ rơi. Hắn chạy tới nắm tay còn lại của ta, cũng học theo Tiếu Tiếu nhiệt tình lắc lắc. Lắc đến nổi làm đầu ta choáng váng.


“Vui quá a. Thật nhiều, thật nhiều người bạn…” – Hắn vừa lắc lắc tay ta, vừa cười to ngu ngốc.


Ta choáng váng.


Phi Hương mặt hiện ba sọc đen.


Tiểu Hoa tỷ tỷ cũng trợn trắng mắt nhìn hành động ngu ngốc kia.


Tiếu Tiếu của ta thì… Quả là… Tốt bụng.


“Được. Chúng ta sẽ làm bạn với huynh. Ta tên Tiếu Tiếu.” – Đệ đệ buông tay ta ra, cười hí hửng nhìn vào vị sư huynh đáng yêu trước mặt.


“Ta tên Ninh Ninh a. Làm bạn thật tốt.” – Ngốc tử cũng thả tay ta ra, lại chạy về đeo bám đệ đệ của ta. Cười càng ngu ngốc.


“Huynh gọi ta là đệ đệ Tiếu Tiếu, ta gọi huynh là sư huynh được không?” – Tiếu Tiếu không để ý nụ cười ngốc nghếch của tiểu tử kia, có thể cũng không nhận ra người đối diện của mình là một kẻ ngốc đi.


“Đệ đệ Tiếu Tiếu a… Ta có mang kẹo ngon ngon, cho ngươi…” – Ngốc tử giống như lần đầu tiên có bạn, vui mừng hớn hởn lập tức lấy một há bao trong người ra. Lấy trong há bao của hắn ra mấy viên kẹo ngọt màu sắc xinh đẹp đưa cho Tiếu Tiếu nhà ta. Lúc ấy ta cũng thật sự cảm động. Một cảnh như thế, có phải Tiếu Tiếu nhà ta rất may mắn hay không, hắn có hai người luôn đối tốt với hắn như thế ngoài ta ra.


“Tỷ Tỷ của đệ tên Hồng Đậu, huynh gọi tỷ ấy là Hồng Hồng cũng được nha.” – Tiếu Tiếu cầm kẹo trong tay, kéo tay áo của ta sau đó lại thu hút ánh mắt của tiểu ngốc tử về phía ta giới thiệu.


“Hồng Hồng giúp Ninh Ninh nha. Muội muội ăn kẹo đi…” – Ngốc tử nhét vào tay ta mấy viên kẹo hắn vừa lấy trong há bao ra.


Ta hơi bất ngờ, xong có chút cảm động chạy qua nơi đáy mắt. Lần đầu tiên có người đối với ta như thế, mặc dù hắn là một ngốc tử a.


“Còn đây là bạn ta tên Phi Hương nha. Huynh cũng gọi nàng ấy là muội muội nha.” – Lại tiếp tục giới thiệu.


“Hương Hương muội muội ăn kẹo a.”


“Đây là Tiểu Hoa tỷ tỷ, tỷ ấy lớn tuổi nhất nên gọi là tỷ tỷ a.”


“Hoa Hoa tỷ tỷ ăn kẹo a”


Ta thật hiểu sự vui mừng của Tiếu Tiếu, đệ đệ của ta từ nhỏ không có bạn bởi vì luôn ở nhà giúp ta nhặt vỏ thảo dược. Một năm trở lại đây đệ ấy lại có Phi Hương làm bạn, cũng được. Nhưng mà dù sao Phi Hương kia cũng là nữ. Trong nhóm chúng ta bốn người, hết ba người là nữ có thể vì thế khiến Tiếu Tiếu buồn chán. Bây giờ lại sinh ra cái nam hài ngu ngốc này, Tiếu Tiếu thích hắn cũng là đương nhiên.


Ta nhận ra, hình như ngốc tử này rất thích mấy cái tên đồng âm thì phải. Ngốc tử vẫn là ngốc tử.


Thật lâu sau, sau phần trình diễn cho kẹo của ngốc tử… Ta mặt mấy vạch đen đi lên phía trước dẫn bọn hắn một đường về nhà ta.


_______Kéo lại mấy khắc trước.___________


“Tiếu Dật giúp ta, ta nhận hắn làm chồng nuôi từ bé… Có phải hay không Hồng Hồng giúp Ninh Ninh, Ninh Ninh ngươi cũng nên nhận Hồng Hồng làm vợ nuôi từ bé không?” – Phi Hương nghĩ sao đó rồi thốt lên.


Mọi người trừ tiểu tử ngốc và ta cùng nhau tập trung suy nghĩ. Nên, hay không nên.


Phi Hương a. Ta biết ngươi là cái loai mặt dày, toàn có những suy nghĩ quái gỡ. Nhưng có phải hay không ngươi đối với Tiếu Tiếu đã như vậy đối với ta cũng như thế là sao.


“Hồng Hồng là vợ nuôi từ bé của Ninh Ninh nha.”


Ta quả thật không lời nào để nói.


Mấy người kia còn gật đầu phụ họa.


Tất cả bọn hắn cùng kéo nhau về nhà ta tổ chức sinh nhật cho ta. Năm nay sinh nhật của ta có thêm ba người cùng tham gia. Phi Hương quen biết hai tỷ muội ta vào mùa Đông năm ngoái nên nàng cũng chưa tham gia sinh nhật của ta lần nào. Nhìn nàng lúc này trông có vẻ cao hứng. Còn ngốc tử kia thì…


Hôm nay là sinh nhật tròn ta mười tuổi. Tiệc sinh nhật của ta năm nay toàn tập trung những nhân vật quái gỡ. Năm nay bạn của bọn ta lại tăng thêm một người, là một ngốc tử tên Ninh Ninh. Hắn hơn ta một tuổi, và… Từ hôm đó đến về sau, hắn luôn nghĩ ta là “Vợ nuôi từ bé” của hắn.


Ta thật tức chết. Mua miếng đậu phụ xong đập chết hắn và Phi Hương đó cho xong. Danh dự của Tiếu Tiếu, danh dự của ta đều chết trong tay hai người quái gỡ bọn hắn.

Hết chương 3.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

tranquynhanh_girl

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/7/14
Bài viết
18
Gạo
0,0
hí hí. Ta rất hào hứng vụ này nga. Ta đang hợp tác với 2 tỷ muội có tên là Đinh Thanh Thanh Thảo ( 1997) và Trần Triệu Thiên Quy ( 1999) viết một bộ hắc bang.
Rất mông đợi truyện của các nàng lên gác sách nha. Cố lên. Ta thường thích truyện hắc bang, nữ cường hihi. Vì thế nếu có nàng nói ta theo dõi với nha. :P
 

tranquynhanh_girl

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/7/14
Bài viết
18
Gạo
0,0
Chap 4: Nhóm người chúng ta có năm người, lại xuất hiện thêm một kẻ quái gỡ.

Bình Kha thuộc nước Thanh Khương.


Chúng ta vẫn tiếp tục với bầu không khí ở Bình Kha…


Mùa hè oi bức qua đi, trời mang gió thu thoáng mát tới cho người Bình Thành. Nhưng người ta chẳng tận hưởng được lâu thì cái lạnh cóng của mùa đông làm người dân Bình Kha phải kêu khổ.


Mùa đông ở Bình Kha, chỉ có thể tóm gọn lại một câu: “Không xuân sắc mà cũng không héo úa, người ta ngủ đông hết rồi.”


Mùa đông ở đây, là mùa trì trệ. Bâù trời xám xịt một màu, chẳng có một tia nắng mặt trời, cứ ảm đạm như thế. Mặt đất bao phủ một màu trắng xóa, lớp tuyết dày làm cho mặt đất thật khó đi. Tuyết bám trên trả mấy ngọn cây, tạo ra một lớp áo trắng tinh xinh đẹp tô điểm cho bầu trời ảm đạm.


“Bánh bao nóng, nước trà nóng đây…”


Giữa bầu trời ảm đạm lạnh lẽo, cả chó cả mèo cũng chả muốn bước chân ra khỏi nhà, giọng rao non nớt của một đứa trẻ vang lên. Là giọng non nhẹ của một nữ hài tử.


“Bánh bao nóng đây…”


Tiếp sau lời rao của nữ hài tử kia là tiếng rao theo của một nam hài tử.


Ta tiếc mắt nhìn về phía tiểu ngu ngốc bên cận… Gần đây hắn hay đeo bám theo ta như vậy. Lần này ta đi bán bánh bao mùa đông cho người ta, trời lạnh như thế mà hắn ngu ngốc cũng bám theo. Ta đuổi hắn về hắn lại càng đeo bám. Ta thật là không biết làm gì với một Phi Hương thứ hai này.


Còn nhớ lúc chúng ta biết hắn là vào mùa hè, chỉ bởi vì ta bất đắc dĩ giúp đỡ hắn. Lúc đó Tiếu Tiếu nhà ta mang hắn về nhà ta tham gia náo nhiệt sinh nhật tròn mười tuổi của ta. Có lẽ lúc đó ông trời đã xác định hắn sẽ là người bạn mới của mấy người bọn ta chăng.


Hắn tên là Ninh Ngọc, họ Diệp… Sau khi quen hắn ta mới biết hắn là con của quan viên trong triều đình chuyển từ kinh thành về thành chúng ta. Nguyên nhân quan viên này chuyển về thành ta vào mùa hè oi bức đó đã trở thành món ăn tinh thần cho mấy tửu lâu và quán trà ven đường tránh nóng. Mọi người đều biết nhà quan họ Diệp kia có một đứa con trạng nguyên nhỏ tuổi, lại có một chuyện bát quái mà mọi người không biết nữa. Mà chuyện này bọn người chúng ta vẫn là biết rất rõ, nhà họ Diệp này còn có một đứa con trai, tên Diệp Ninh Ngọc. Đừng nhìn vẻ ngoài của hắn là mỹ tiểu nam mà bị đánh lừa, thật ra hắn là một ngốc tử. Mà ngốc tử đang cười ngu ngốc đi bên cạnh ta lúc này chính là Diệp Ninh Ngọc kia.


Bắt đầu từ mùa hè năm đó hắn lẻo đẽo theo nhóm bọn ta, nhất là hắn thích nhất đeo bám ta. Mà ta lại cực kì ghét sự đeo bám của hắn. Lúc đầu mọi người trông thấy hắn toàn thân xiêm y cao cấp lại hỏi ta hắn là ai. Ta chưa kịp trả lời thì ngốc tử kia lại cười ngu ngốc thốt lên:


“Hồng Hồng là vợ nuôi từ bé của Ninh Ninh nha.”





Nói đến việc này ta thật sự là tức không có cái gì trút giận. Từ đó đến nay, mọi người trong thành khi trông thấy ta lại thấy hắn đi bên cạnh ta. Người tốt bụng thì lại chúc mừng ta: “Tiểu phấn hồng thật tốt, câu được con rùa vàng từ nhỏ như vậy.”. Ta nghe xong hộc máu. Kẻ xấu ý hơn lại nhìn ta nhỏ tuổi, lắc đầu thương cảm nhìn ngốc tử nói: “Đời sau này ngươi đừng nghĩ đến chuyện có thể trêu hoa ghẹo nguyệt. Tiểu hài này thật tội.”


Ta đầu đầy hắc tuyết.


Ta quả thật oan hơn Thị Kính.


*Thị Kính: Nhân vật trong vở kịch nổi tiếng “Nỗi oan Thị Kính”. Bởi vì muốn giúp chồng lấy đi sợi râu mọc ra mà nàng bị tội ám giết chồng. Sau đó nàng vào chùa để lấy lại sự trong sạch.


Mùa hè qua đi, mùa thu lại tới. Lúc đó gió mát kéo tới bao phủ cả thành Bình Kha. Khiến cho mọi người thật cảm thấy khoang khoái, tâm tình cũng thật tốt lên. Lúc này cũng là lúc mà nhiều lễ hội diễn ra ở Bình Kha lôi kéo nhiều người ở nhiều nơi kéo tới. Mục đích là đi lễ nhưng thật ra là vì mỹ nhân và rượu ngon. Đó cũng là lúc việc làm ăn cũng ta hưng thịnh nhất.


Năm ngoái cũng mùa này vào lễ Vu Khí, lễ thả đèn truyền thống của Bình Kha thành. Các quán xá ven đường nào là tập trung bán đèn lòng nhiều màu sắc nhiều hình dáng, nào là sạp bán dầu nến , bán bao diêm đốt lửa, vân vân và vê vê… Mấy thứ này ta cũng chẳng muốn tranh khách với mấy cô cô thúc thúc đâu. Ta nghĩ một hồi, năm kia ta bán mặt nạ cho mấy vị tỷ tỷ, lúc đó hàng ta bán rất đắt. Không phải chỉ mỗi mình ta bán mặt nạ, nhưng mặt nạ mà ta bán lại trở thành xu hướng và truyền thuyết của lễ Vu Khi. Chỉ là trước khi ngày lễ, ta chạy tới thanh lâu nói bóng nói gió với mấy tỷ tỷ thanh lâu là: “Nghe bảo đeo mặt nạ có hình hoa mẫu đơn vào lễ Vu Khí rồi đứng trên cầu Bạch Triết sẽ gặp được người trong lòng nha…”.


Mọi người biết không, thành ta không những là thành tiêu tiền mà còn là thành bát quái. Một người biết chuyện thì cả thành đều biết. Vì thế lời đồn của ta bay thật cao thật xa. Trước khi tạo lời đồn này, tất nhiên ta đã sắp xếp tất thảy mọi chuyện. Ta mướn thúc làm mặt nạ chỉ một kiểu dáng có vẽ hoa mẫu đơn, vừa tiết kiệm màu lại nhanh chóng. Sau đó ta lại đi tửu lâu nổi tiếng của thành ta đồn là ở cầu Bạch Triết nam nhân ngày Vu Khi đi lên cầu sẽ gặp toàn mĩ nhân đẹp như hoa mẫu đơn.


Ta cũng không phải nói láo, mấy tỷ tỷ đi trên cầu Bạch Triết toàn đeo mặt nạ có hình hoa mẫu đơn mà.


Chỉ là đồn qua đồn lại, không những mấy tỷ tỷ ở mấy thanh lâu tập trung chỗ ta tìm mua mặt nạ hoa mẫu đơn mà còn cả mấy tỷ tỷ, cô cô đang ở tuổi gái “Bom nổ chậm.” cũng tìm đến ta.


Giống như ta dựng định. Mấy sư huynh, thúc thúc hay mấy nam nhân từ vùng khác tới cũng tập trung trên cầu Bạch Triết để gặp mĩ nhân. Cũng chẳng suy nghĩ xem cây cầu nhỏ của thành ta sẽ có nguy cơ sập hay không, mọi người vẫn kéo nhau lên trên cầu. Chẳng phải chứng tỏ cho người ta thấy cái đúng của câu nói: “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.”. Hay sao.


Mùa thu năm nay ta cũng không quay sang bán mặt nạ mẫu đơn tiếp nữa. Cứ nghĩ mà xem, năm ngoái ta bán chạy như thế, năm nay nó trở thành trào lưu. Chẳng phải mấy tiệm sạp quán sẽ chuyển sang cũng bán mặt nạ đó sao. Càng nhiều người cạnh tranh thì giá thành hay khách hàng cũng giảm xuống. Bán chắc chẳng được bao nhiêu, mặc dù ta có nhiều khách hàng quen thuộc nhưng dù sao cũng chẳng có được mấy đồng a. Vì thế ta chuyển từ bán mặt nạ sang kiểu kinh doanh khác, nhẹ nhàng hơn. Mùa thu này ta mở một sạp bán nước trà mà thôi. Kiếm một ít tiền mà nhàn hạ, lại có thể cùng bọn Tiếu Tiếu đi tham gia lễ hội.


Khi mùa thu đi qua, mùa đông lại đến. Việc kinh doanh của ta lại bắt đầu. Mùa đông năm nay ta bán bánh bao và nước trà nóng. Thay vì giống người ta đứng bán một chỗ ở chợ, ta lại kéo một chiếc xe tự chế. Đi khắp thành rao bán thức ăn. Trời lạnh thế này tất nhiên người ta luôn muốn thức ăn nóng hổi tới tận miệng, ta thường phải đặt mình vào những vị khách để suy ra mong muốn của họ.


Đúng như ta nghĩ, chẳng ai muốn ra ngoài nhà mua bánh bao với cái lạnh này. Từ lúc sáng đến giờ, ta đã bán gần hết hai thùng bánh bao to rồi. Việc kinh doanh cũng thật thuận lợi.


Ta lại nhìn sang ngốc tử bên cạnh. Những hôm trước có ta và bọn người Tiếu Tiếu vẫn thường đi cùng nhau. Nhưng hôm nay vì Phi Hương bị cảm, Tiếu Tiếu lại phải đến lớp nên chỉ có mỗi mình ta và tiểu ngốc này thôi.


Thôi kệ hắn đi.


Ta hờ hững nhìn hắn lần cuối, lại tiếp tục rao lên:


“Bánh bao nóng đây… Trà nóng đây…”


“Hi hi… Bánh bao nóng đây…”


Hắn nhìn ta cười ngu ngốc rồi cũng rao theo.


“Đúng là ngu ngốc.”


Tất nhiên lời nói kia chẳng phải ta nói.


Ta liếc mắt sang chủ nhân của giọng nói. Ừm. Nam tiểu hài này cũng được đi, cao hơn tiểu ngốc một chút, làn da màu đồng làm ngũ quan chưa trưởng thành của hắn có vẻ rắn chắc. Nam hài nãy cỡ mười một hay mười hai đi.


Ta đánh giá hắn, chẳng nói gì.


“Hồng Hồng không có ngốc a… Ngươi mới là kẻ ngốc.” – Tiểu ngu ngốc quay sang ôm cánh tay đang kéo xe của ta sau lại hướng về phía kẻ kia mà nói.


Ta (…), có phải hay không hơi nhầm lẫn. Hắn chính là nói ngươi ngốc nha.


“…” – Kẻ kia cũng nhìn lại hắn. Định nói lời nào lại thôi.


“Hồng Hồng, hắn xấu.” – Tiểu ngốc kia lại độc diễn chỉ về phía kẻ kia.


Ta (…), ta rất thông cảm cho người xui xẻo như ngươi phải nói chuyện với một kẻ ngốc.


(…)


“Chúng ta đi thôi.” – Ta không nhìn kẻ kia, quay sang cắt ngang vẻ trừng trừng của tiểu ngốc, kéo hắn đi tiếp. Nhìn trời như vậy có lẽ sẽ thêm đợt tuyết nữa. Phải bán nhanh rồi về nhà a.


“Không thèm nói chuyện với ngươi. Người xấu.” – Tiểu ngốc tử le lưỡi ra với kẻ kia, vì trời lạnh mà hai má hắn đỏ lên, cánh môi xinh đẹp vừa nói hơi trắng lại nhả ra. Nhìn thật đáng yêu. Nhưng lời nói của hắn quả thật là muốn người ta hộc máu.


“…”


“Đứng lại.”


Hừ. Ngươi này tiểu hài tử, ngươi bảo người ta đứng lại người ta phải đứng lại vì ngươi sao. Còn không xem người mà ngươi hướng gọi là ai. Ta, Hồng Đậu chẳng lẽ Hồng Đậu ta phải đứng lại vì ngươi. Xem ra xiêm y và áo choàng trên người hắn cũng tốt, có lẽ cũng là công tử nào đó được cưng chiều. Không lo ở nhà ăn ngon nằm bếp than lại chạy ra đây kiếm chuyện.


Tiểu ngốc tử quay đầu lại nhìn hắn le lưỡi làm mặt quỷ. Sau đó hắn lại quay sang cười cười ngu ngốc với ta như cún con khoe việc tốt.


Ta không có gì để bình luận.


Hôm nay ta vẫn mặc bên ngoài chiếc áo bông màu đỏ đã bạc màu. Cánh tay áo vì dùng thật lâu, từ lúc ta năm tuổi nên giờ lộ ra cả cánh tay áo mỏng bên trong. Cái áo này là của mẹ ta làm, từ khi bà mất cũng không có ai may áo bông mùa đông cho ta nên ta cứ mặc vậy, mặc dù người ta càng ngày càng lớn áo bông dường như cũng nhỏ lại. Trên đầu ta đội chiếc nón bông có hoa màu xanh nhạt cũng bạc màu. Chiếc nón này là ta tự tay làm. Đội lên đầu còn có thể kéo xuống che lại hai tai làm cho hai tai không bị lạnh, ta làm cho Tiếu Tiếu một cái nữa. Nhưng là vì vải loại rẻ nên bạc màu nhanh, có phải hay không nên mua vải về làm cho Tiếu Tiếu nhà ta cái mới. Tiếu Tiếu sinh vào mùa đông, tháng sau cũng là sinh nhật của hắn. Xem như làm quà sinh nhật luôn.


Ta lại nhìn về phía tiểu ngốc nghếch, trên người hắn vẫn toàn thân cao cấp như vậy. Ta không biết vì sao mỗi khi hắn đi chơi với chúng ta thật lâu mà nhà hắn chẳng có ai đi kiếm hắn về. Bọn họ không lo lắng cho hắn sao? Mà ta cũng không có hỏi hắn vấn đề này. Chuyện của gia đình hắn, một ngốc tử vô tư như hắn chắc cũng không nghĩ đến. Ta trong xiêm y của hắn có vẻ bọn họ cũng không có vì hắn là ngốc tử mà bạc đãi hắn đi.


Chơi lâu với hắn, thấy hắn ngốc nghếch nhưng vô tư như vậy. Ta cũng dành xem hắn giống như Tiếu Tiếu của ta.


Ta nhìn chiếc nón bông của hắn, thật đẹp, vải tốt nhưng lại chẳng che được hai tai như nón của ta. Chiếc nón của hắn vì không che được tai, nên tai hắn cũng đỏ cả lên do đi theo ta từ sang đến giờ.


Có phải nên làm cho hắn cái nón mới không, tiện thể làm cho Phi Hương và Tiểu Hoa tỷ tỷ.


Ta xác định như vậy, ngẫm một chút có chút vui vẻ nha.


“Các ngươi điếc hay sao lại không nghe bản công tử nói.” – Tiểu tử kia vẫn đi theo hai người bọn ta. Hắn lại lãi nhãi.


“Chúng ta không có cao quý để có thể nói chuyện với công tử ngươi. Chúng ta còn phải đi bán bánh bao.”


Ta kéo chiếc xe đã vơi dần bánh bao, lúc này chỉ còn một thùng cỡ mười cái bánh bao to. Lại vừa rao vừa nói với kẻ kia.


“Ta mua hết bánh bao của ngươi.” – Kẻ kia lại nhìn ta nói.



“Ngươi chắc chắn.” – Ta dừng lại mỉm cười nhìn hắn. Có kẻ xòe tiền giúp mình. Không nhận có mà ngốc.


“…” – Hắn trợn mắt nhìn sự thay đổi trên khuôn mặt ta. Sau đó tức đỏ mặt lôi ra há bao dấu bên hông. Há bao to, có vẻ nhiều tiền a.


“Tiểu Ninh! Gói hết bánh bao lại đưa cho vị công tử hào phòng này.” – Ta hướng tiểu ngu ngốc phất tay. Cười tươi rói nhìn về kẻ kia.


Mặc dù ngươi cứ “Bản công tử.” gì gì đó, làm ta rất phiền. Nhưng là cảm ơn ngươi đã mua giúp ta một đống bánh bao kia.


“Mười một cái bánh bao, một cái một đồng. Tính cho công tử ngươi mười đồng, khuyến mãi một cái bánh bao. Xin cảm ơn lần sau lại ghé mua.” – Ta lại cười càng sáng nhìn há bao trên tay của hắn. Tay cầm há bao của hắn hơi run run, sau đó thật sự lấy ra mười đồng dúi vào tay ta.


Tiền nha.


Tiểu ngốc tử cũng cười ngốc nghếch đưa bánh bao đã gói xong cho kẻ kia.



“Đi về nhà thôi.” - Ta mỉm cười kéo xe đi tiếp, hướng lên bầu trời hét to một tiếng.Hôm nay trời thật đẹp a.


Tiểu ngốc tử cũng cười cười lẻo đẻo theo sau đẩy đít xe cho ta.


“Sao các ngươi lại đi.” – Hỏi.


“Ngươi thật ngốc, bán hết bánh bao thì nên về nhà với Tiếu Tiếu nha.” – Đáp.


“Chẳng phải ta mua cho các ngươi, các ngươi sẽ nói chuyện với ta sao?” – Hỏi.


“Hồng Hồng có nói thế sao.” – Đáp.


Tất nhiên ta không có nói như thế. Ta không lừa hắn, chỉ trách suy nghĩ của hắn quá đơn giản đi.


“Các ngươi, các ngươi…”


“…” – Ta.


“…” – Tiểu ngốc tử.


“Hồng Hồng, Ninh Ninh a…”


Tiếng người phía sau gọi bọn ta.


Giọng nói này còn ai khác ngoài Phi Hương kia. Nàng cũng thật là nhanh hết bệnh, nghe giọng hét thật có sức sống. Chúng ta chưa xoay người tìm kiếm chủ nhân của giọng nói kia, thì thân ảnh của nàng đã xuất hiện trước mắt chúng ta.


Hôm nay nàng mặc trên người bộ xiêm y màu đỏ đào nhìn thật đáng yêu.


“Tiểu thư a… Đợi Tiểu Hoa a…”


Ta chưa kịp hỏi thăm sức khỏe của Phi Hương thì phía sau lại xuất hiện thêm một nhân vật. Không ai khác chính là Tiểu Hoa tỷ tỷ, hôm nay tỷ ấy mặc bộ xiêm y a hoàn màu vàng cũng thật là xinh đẹp a.


“A. Phi Mặc công tử, mọi người trong phủ đang kiếm công tử khắp nơi kìa.”


Tiểu Hoa tỷ tỷ chưa kịp thở lấy hơi, lại hét thêm một câu nữa.


“Biểu ca, sao ca lại ở đây?” – Phi Hương lúc này mới để ý đến tiểu hài đứng bên cạnh Hồng Hồng. Nhờ Tiểu Hoa tỷ tỷ nhắc nhở nếu không nàng bây giờ căn bản cũng không có để ý đến vị biểu ca này. Lại nói trên tay hắn cầm một bịt giấy bánh bao lớn.


Phi Hương thầm hiểu.


“Ta… Ta…” – Người kia gọi Phi Mặc biểu ca của Phi Hương nhìn mọi người lắp bắp.


“Hồng Hồng a, đây là biểu ca của ta. Hắn vừa từ Giang Hương đến. Từ giờ hắn sẽ ở lại nhà ta đó.” - Phi Hương chẳng đợi hắn lắp bắp kiếm lí do, sau đó cũng kéo tay áo của ta giới thiệu luôn.


“Tiểu công tử à. Lão gia đang kiếm ngươi đó… Ngươi có phải hay không nên quay về.” – Tiểu Hoa tỷ tỷ vẫn là người lớn có suy nghĩ khác. Quay sang nói với Phi Mặc kia.


“Ta không về.” – Hắn bướng bỉnh trả lời.


“Nhưng…” – Tiểu Hoa tỷ tỷ lại muốn nói cái gì đó. Nếu để phu nhân biết nàng thấy công tử lại không đem công tử về phủ chắc nàng sẽ bị phạt mấy roi mất.


“Được rồi. Chúng ta cùng nhau đi về nhà Tiếu Dật. Ta đoán hắn đang ở nhà đợi chúng ta đó nha.” – Phi Hương vẫy tay cắt ngang lời Tiểu Hoa. Sau đó lại nói tiếp :


“Tỷ a, Tỷ chạy nhanh về phủ báo là biểu ca cùng đi chơi với ta. Nói bọn họ không cần lo cho hắn. Sau đó tỷ chạy đến nhà Tiêu Dật đi. Bọn ta đợi tỷ ở đó.” – Phi Hương quay đầu nhìn Tiểu Hoa tỷ tỷ. Nói xong chưa đợi Tiểu Hoa nói tiếp đã kéo biểu ca của nàng đi theo ta và tiểu tử ngốc.


Ta biết ta có cấm nàng đến nhà ta thì nàng vẫn sẽ đến, còn mang theo biểu ca của nàng nữa chứ.


Có phải hay không nhóm năm người chúng ta sẽ phải nhận thêm một cái thành viên cổ quái nữa. Ta thật đau đầu.


Nhà ta nhỏ như vậy, thêm một người nữa lại mất đi một khoảng trống rồi. Ta có nên lấy tiền tạm trú tạm vắng của bọn hắn hay không.


Bọn hắn vừa đi vừa nói vừa cười, chẳng ai biết được tính toán trong đầu của ta.


Mùa đông năm nay đi qua gần một nữa, bọn ta lại có thêm một người bạn nữa. Thế là nhóm ta trở thành nhóm sáu người.


_______________Ta không có lời nào để nói._________________


Tối hôm đó sau khi đuổi bọn người Phi Hương về. Ta lại cùng Tiếu Tiếu ngồi bóc vỏ thảo dược mới hái lúc sang.


“Tẩu tẩu! Tẩu có nghe gì không?”


“Chuyện gì?”


“Hôm nay thành ta lại có vị quan ở Giang Hương chuyển đến.”


“Rồi sao?”


“Chẳng qua nghe bảo vị quan vùng Giang Hương ấy có họ hàng với nhà họ Diễm. Lại nói, sư muội của vị quan ấy làm Phi ở trong triều đình.”


“Sao nữa?”


“Không lâu trước lại nghe thành Nam nói là vị Phi kia tự tử chết rồi. Thành Tây lại nói là vị Phi kia vì có long thai nên bị hãm hại. Thành Bắc lại bổ xung là việc này do…”


Giọng nói đè nén xuống, làm ta nghe không rõ.


“Thật đáng sợ!!!”


“Đúng. Thật đáng sợ.”


Câu chuyện bát quái kia lại phát ra từ ngôi nhà bên cạnh nhà của hai tỷ tỷ ta. Nhà cô cô Tám. Quả thật đáng sợ, chuyện từ kinh thành tới đất phía bắc Bình Thành này lại nhanh như vậy… Có lẽ gia đình Phi Mặc kia vào ngày mai sẽ thành món tráng miệng cho mấy tửu lâu và trà quán mất thôi.


Ta lắc đầu cảm thán, rồi tiếp tục lặt vỏ rễ cây.
Hết chương 4.
 
Bên trên