Our Choice - Cập nhật - phankha93

Phankha93

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/4/14
Bài viết
28
Gạo
0,0
Tên tác phẩm: Our choice.
Tác giả: Kem bạc hà.
Thể loại: Tiểu thuyết ( À, vì em viết tiểu thuyết nhưng là viết theo kiểu: lời thoại + hành động + lời bình của chính tác giả => cho ra 1 bộ truyện nên em không biết nên gọi đây là thể loại gì nữa. Cứ tạm gọi tiểu thuyết vậy).
Tình trạng: Đang sáng tác.
Tóm tắt nội dung: Đại khái là mang 1 chút hơi hướng của "Con nhà giàu" nhưng có nhiều cái khác rất khác.Thay vì các thiếu gia tiểu thư cam chịu sống cuộc sống mà dòng họ giàu có của mình áp đặt, truyện lại đưa các thiếu gia tiểu thư rẻ theo con đường khác. Họ gặp áp lực nhưng vẫn quyết tâm đấu tranh cho niềm đam mê của mình. Họ phải tự bỏ địa vị cao quý để cúi đầu trước người khác, để đổ mồ hôi, nước mắt, máu cho chính tình yêu và đam mê của mình. Họ sợ hãi vì không làm được, sợ hãi vì thua cuộc, nhưng bởi cuộc chiến với các bậc phụ huynh, vì cuộc chiến với những kẻ hèn hạ phá đám, cuộc chiến với những cạm bẫy, cuộc chiến với cuộc sống của những người bình dân,... Sự kiêu ngạo không cho phép họ thua cuộc. Họ muốn sống cho chính cuộc sống mà họ mong muốn đó là cuộc sống thật sự, cho nên họ vẫn tiếp tục chiến đấu, chiến đấu cho chính điều đó. Khi đi đến cuối của cuộc chiến và quay đầu nhìn lại, họ thấy bản thân được những gì, mất những gì, và tìm được những gì.
 

Phankha93

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/4/14
Bài viết
28
Gạo
0,0
Our choice
Chương 1
Tập đoàn tài phiệt đa quốc gia New Everest là 1 trong những tập đoàn tài phiệt lớn nhất thế giới về việc kinh doanh nhiều lĩnh vực khác nhau: khách sạn, công nghệ thông tin, xăng dầu, trung tâm mua sắm… thuộc dòng họ Fujikawa. Họ sở hữu: 1800 khách sạn 5 sao, 250 resort; nhiều công ty du lịch khác nhau trực thuộc tập đoàn; công ty công nghệ thông tin Everest với gần 200 chi nhánh; gần 300 trung tâm mua sắm… trên toàn thế giới. Tại Nhật Bản và châu Á, New Everest hầu như đã ở vị trí độc tôn.
Sau nhiều năm bành trướng ra nước ngoài, New Everest đã cho xây dựng học viện đầu tiên của tập đoàn: Học viện quốc tế W-Everest nhằm đào tạo những tài năng xuất sắc đa chuyên ngành. 2 năm sau, tiếp tục cho xây dựng Học viện nghệ thuật A-Everest nhằm đào tạo những tài năng nghệ thuật. Nhưng bởi là trực thuộc tập đoàn New Everest, cho nên nơi đây chỉ tập trung những người xuất sắc và con em của những gia đình từ triệu phú trở lên; và học phí ở đây cũng thuộc hàng đắt đỏ nhất, nhưng bù lại thì tiện nghi không thiếu thứ gì. Nhiều người nói: Ra ngoài đường gặp nam sinh nữ sinh mặc đồng phục sang trọng có phù hiệu có chữ W-Everest hoặc A-Everest thì biết là “thứ dữ” không nên động vào.
Vì cả 2 học viện đều tập hợp những nhân tố không vừa, nên hội trưởng của cả 2 học viện đều thuộc hàng “quái vật” về chỉ số IQ và EQ, khả năng quản lý xuất sắc, tầm ảnh hưởng còn hơn cả hiệu trưởng. Các hội trưởng này không cần có mặt thường xuyên trong các buổi học, nhưng tất cả các bài kiểm tra đều đạt điểm tuyệt đối. Riêng 1 điểm đặc biệt mà hầu như suốt bao năm đều có ở cả 2 học viện: hội trưởng của Học viện nghệ thuật có thể xuất sắc hoặc biết rõ tất cả các môn của tất cả chuyên ngành, nhưng hội trưởng của Học viện quốc tế chưa chắc có thể biết các môn thuộc chuyên ngành nghệ thuật. Cho nên, dù A-Everest được xây dựng sau, nhưng hội trưởng ở đây có ảnh hưởng lớn hơn cả hội trưởng của W-Everest.
***
Học viện nghệ thuật A-Everest
Một cô gái cao chừng 1m60 – 1m63, ấn tượng với ánh mắt cương nghị và mái tóc màu đen óng – đi đến đâu thì các nam sinh và nữ sinh đều chào lễ phép:
- Chào hội trưởng!
Nanami Hiratoki – hội trưởng Học viện nghệ thuật A-Everest.
Văn phòng Hội học viên
Phòng Hội trưởng
Nanami ngồi xuống ghế:
- Việc đó thi hành đến đâu rồi? Có phải tôi đã nói nếu làm không xong thì cậu sẽ chịu phạt, đúng chứ?
Jamcha – hội phó:
- Hội trưởng yên tâm.
Ayumi xem xét 1 vài giấy tờ trên bàn:
- Festival này quy tụ khá nhiều nghệ sĩ nổi tiếng đang theo học ở đây, cho nên có vàithứ không được phép xảy ra sơ xuất nào: một là an ninh; hai là âm thanh; ba là chỗ ngồi; bốn là ánh sáng; năm là truyền hình. Bắt đầu từ ngày mai tiến hành bán vé với 3 loại vé: 100 vé khách mời; 300 vé VIP với 2 mệnh giá là 80 000 yên và 70 000 yên; 1000 vé thường mệnh giá từ 15 000 yên và 25000 yên. Nhớ in dư 10 vé khách mời cho tôi.
Jamcha ghi chép cẩn thận:
- Tôi biết rồi. Hội trưởng còn cần gì không?
Nanami:
- Cậu làm việc đi.
Jamcha cúi đầu chào rồi rời khỏi phòng.
Nanami như sực nhớ chuyện gì, rút di động ra rà số rồi gọi cho ai đó:
- … Yumi, là chị đây. Mẹ em thế nào rồi?... Chị vừa qua Canada về, nghe tin nên gọi cho em… Vẫn chưa tỉnh cơ à? Bác sĩ nói thế nào?... Chị có quen biết một bác sĩ chuyên khoa rất giỏi, lát nữa chị sẽ giới thiệu với em… Ừ. Ở Mĩ là bác sĩ rất nổi tiếng, chuyển công tác về bệnh viện Beika cũng được bốn năm rồi, là bạn thân của bố chị… Vậy để chị liên lạc thử và lát nữa ghé qua xem mẹ của em thế nào nhé… Không có phiền gì đâu. Vậy nhé, cô bé.
Nanami tắt điện thoại, sau đó bấm số gọi cho ai đó:
- … Bác Robert, cháu là Nanami. Chiều nay bác có ở bệnh viện không ạ?... Vì cháu có một người bạn có mẹ bị tai biến mạch máu não, hôn mê sâu hơn tuần rồi. Cháu muốn xin bác 1 cái hẹn… Vâng. Chiều nay càng tốt… Cháu nhớ rồi. Cháu và cô bé ấy sẽ đến đúng giờ. Hẹn gặp lại bác.
Nanami tắt điện thoại, tiếp tục xem xét đống giấy tờ trên bàn.
Có tiếng gõ cửa.
Nanami:
- Mời vào.
1 thành viên của hội học viên mở cửa bước vào:
- Hội trưởng.Tôi nhận được đơn xin tạm thời nghỉ học của Ayumi Kotajima với thời hạn là 1 tuần. Hội trưởng có muốn xét duyệt không?
Nanami:
- Không cần. Duyệt đơn đi.
- Vâng. - Rồi người đó ra ngoài.
Nanami suy ngẫm một hồi, quyết định lấy điện thoại, bấm số gọi cho tài xế của mình:
- … Chú Uji, chuẩn bị xe nhé. Tôi cần đến 1 nơi.
***
Quán bar X1
Phòng nghỉ
Nanami:
- Tớ không ngờ 2 cậu lại siêng năng như vậy đấy. Rasuran, Kai.
Trước mặt của Nanami là 2 chàng trai trạc tuổi cô: Rasuran Ichiwato – ánh mắt biết nói, mái tóc bồng bềnh lãng tử nhuộm vàng và nụ cười chết người, ai nhìn cũng biết Rasuran là anh chàng lãng mạn, tinh hơn thì là phong lưu đa tình; Kai Fujikawa – ánh mắt có nét trầm buồn, mái tóc đen ngắn gọn gàng, 1 người đúng chất lạnh lùng ít nói.
Rasuran:
- Cậu có cần phải nói móc như vậy không? Bọn tớ luôn siêng năng mà, phải không Kai?
Kai chỉnh dây đàn guitar của mình:
- Nói không biết ngượng à?
Rasuran:
- Sao lại nói thế chứ?
Nanami:
- Cậu có ý kiến gì sao? Thay vì diễn 3 ngày/tuần như tất cả các nghệ sĩ trong các quán bar khác, thì cậu lại nhất quyết đòi là chỉ 1 lần/tuần để rỗi hơi đi chơi.
- Cậu không thể so sánh như thế đâu. Thiên tài không thể đánh đồng với những người tầm thường.
- Cậu có dám nói chị Jessica là tầm thường không?
Rasuran giật mình:
- Tớ không dám rồi.
Rồi nhìn qua Kai:
- Tớ nào dám xúc phạm bà chị chứ.
- Kai, tuần sau tiết mục kết hợp của cậu và chị Jessica sẽ tiến hành đấy. Chuẩn bị đến đâu rồi?
Kai:
- Không vấn đề gì.
- Tốt. Tớ chịu trách nhiệm giám sát cả 2 cậu, không để cho chuyện gì xảy ra.
Rasuran:
- Làm gì có chuyện gì xảy ra đâu.
Nanami:
- À này, nhà ai cần người giúp việc không?
Rasuran:
- Nhà tớ thì tạm thời chưa cần. Nhưng, để làm gì?
- Giới thiệu người quen đến làm kiếm tiền ấy mà. Kai?
Kai:
- Thêm 1 người chắc không thành vấn đề. Chỉ cần cậu đảm bảo.
Nanami:
- Tất nhiên là tớ đảm bảo rồi. Vậy thì trong vòng 3 ngày, tớ sẽ đưa đến. Vì em ấy còn đang đi học nên chắc chỉ có thể làm việc bán thời gian.
- Sao không đưa đến nhà cậu?
- Tớ vừa cho nghỉ vài người bởi quá dư đấy.
- Người quen của cậu học trường nào thế? Gia cảnh có gì khó khăn à?
- Uhm… Mất bố khi mới lọt lòng, người mẹ làm tất cả mọi việc nhưng gia đình vẫn khá thiếu thốn. Nay người mẹ bị tai biến mạch máu não lần 2, hiện vẫn còn hôn mê trong bệnh viện. Bởi không đủ tiền để chi trả nên tớ đoán chắc chắn em ấy rất muốn có 1 việc làm thêm ở mức lương ổn.
- Ra vậy. Kai, nếu Nanami đã lên tiếng thì cậu cũng nên tạo điều kiện.
Nanami dựa lưng vào ghế:
- Thật ra thì cũng không cần sự thiên vị ở đây đâu. Chỉ cần tạo điều kiện để em ấy có việc làm và trả công đúng với năng lực là đủ rồi. Hiện giờ các cậu trả công bao nhiêu cho người giúp việc?
Rasuran vuốt lại tóc mái của mình:
- 80 000 yên/tháng.
Kai:
- 90 000 yên.
Nanami:
- Tớ sẽ đại diện cho em ấy: làm 7 tiếng/ ngày, 50 000 yên/tháng. Kai, thế nào?
Kai:
- Cũng được.
- Theo ý cậu, có cần kí hợp đồng gì không?
- Không cần. Cậu đảm bảo là được rồi.
Rasuran:
- Người quen của cậu tên gì?
Nanami:
- Ayumi. Ayumi Kotajima.
Rasuran thoáng bất ngờ:
- Là cô bé đó à?
- Chuyện gì thế?
Kai nhếch mép cười.
Rasuran xấu hổ nói:
- Cô gái duy nhất tớ không cưa đổ được đấy. Cũng vì vậy mà hình như trong học viện có khá nhiều người ghét.
Nanami vỡ lẽ:
- A hiểu rồi. Ra là do cậu.
Rasuran nhún vai:
- Tha cho tớ đi. Khi biết cô bé hay được cậu giúp đỡ, tớ từ bỏ rồi. Nguyên tắc là tớ không bao giờ động đến những cô gái có mối quan hệ với bạn của mình.
Nanami:
- Lỗi do cậu đấy chứ. Chối bỏ trách nhiệm sao? Cũng may Yumi là cô bé rất kiên cường và đáng nể đấy… Cứ vậy đi. Trong 3 ngày, tớ sẽ đưa Yumi đến chỗ của cậu, Kai.
Kai gật đầu.
Nanami đứng dậy.
Rasuran:
- Đi đâu đấy? Không xem bọn tớ à?
Nanami:
- Không. Tớ phải đến bệnh viện để xem Yumi thế nào.
- Cho bọn tớ gửi lời hỏi thăm nhé.
- Được rồi. Tối nay chơi tốt nhé.
Nanami ra ngoài.
Rasuran:
- Kai, sao bỗng nhiên tốt bụng thế?
Kai không hiểu.
Rasuran:
- Mọi khi cậu chẳng quan tâm cơ mà.
Kai:
- Tớ đang quan tâm à?
- Chứ sao nữa. Nhiệt tình ấy chứ.
- Vậy cậu nghĩ sẽ có bao nhiêu lần Nanami nhờ đến sự giúp đỡ của chúng ta?
Rasuran gật gù:
- Ra vậy.
Kai:
- Nanami là người cẩn trọng trong mọi việc. Vậy người đó là thế nào?
Rasuran:
- Cậu hỏi Ayumi sao? Tên thân mật của cô bé là Yumi, có thể nói tính cách rất nghiêm chỉnh, đàng hoàng và hiền lành. Khá nhiều lần được giải cao trong các cuộc thi âm nhạc khu vực, được nhận học bổng toàn phần vào trường. Nhưng vì nghiêm chỉnh quá nên bây giờ tớ thấy mình thật sáng suốt khi từ bỏ việc cưa đổ cô bé.
- Học viện Everest mà có người như vậy sao?
- Học viện của Fujikawa cơ mà. Sao lại hỏi tớ?
- Không phải mạng lưới thông tin của cậu dày đặc à?
- Thì đúng là vậy… Này Kai, cậu không sợ có nhiều người đặt câu hỏi sao?
Kai cầm tách coffee lên:
- Nếu không muốn bị đuổi thì tốt nhất không nên thắc mắc.
Rasuran mỉm cười, lắc đầu.

***
Bệnh viện Haido
Sau khi Nanami làm thủ tục xong, mẹ của Ayumi được chuyển sang phòng bệnh đặc biệt.
Phòng bệnh 405
Ayumi:
- Cứ mãi làm phiền chị, em thật ngại quá.
Nanami:
- Không có gì phải ngại cả. Chị là người đưa em vào A-Everest thì tất nhiên sẽ làm việc mình cần làm… Yumi, chị đã hẹn bác sĩ rồi. Chiều nay đi cùng chị đến gặp bác ấy. Nếu cần thiết thì sẽ cho chuyển viện luôn.
- Nhưng đó là 1 bác sĩ rất nổi tiếng. Em e rằng…
- Đừng lo. Chị đã tìm việc cho em rồi. 1 công việc với mức lương khá ổn, chăm chỉ là được.
Ayumi mừng rỡ:
- Thật hả chị? Là việc gì thế?
Nanami:
- Giúp việc. Ba ngày sau, em sẽ đến nhà số 52 khu Rakayuki, gặp bác quản gia, chỉ cần nói tên và được chị giới thiệu đến là được rồi. Nhưng có lẽ sẽ hơi cực 1 chút, em chịu được chứ?
- Không sao đâu ạ. Bất cứ việc gì em cũng sẽ chăm chỉ làm thật tốt. Em cảm ơn chị nhiều lắm.
- Chị làm những việc này đâu phải để nhận lời cảm ơn. Chị chỉ muốn chứng minh quyết định của mình không sai.
- Quyết định?
- Bây giờ, em chỉ cần cố gắng thôi. Ước mơ của em là thế nào thì em chỉ cần phấn đấu hết mình để đạt được. Chị đã “mở cửa” rồi, em cố gắng nhé.
- Vâng. Nhưng…
- Cũng như chị đã nói, nếu em cảm thấy ngại thì khi nào ước mơ trở thành sự thật, cứ tổng kết rồi trả cho chị cũng chưa muộn. Chị không tính tiền lãi đâu.
Ayumi mỉm cười.
***
NGÀY
Học viện nghệ thuật A-Everest
- Wa…..!!!!!!
- Anh Kai……….!!!!!!!!!!
- Anh Rasuran……….!!!!!!!!!
- Tiền bối……!!!!!!!
Kai và Rasuran là 2 nhân vật nổi bật nhất trong cả 2 học viện Everest, được hâm mộ nhất còn hơn cả những ngôi sao đang học ở đây.
Rasuran:
- Vẫn như mọi ngày, không có gì thay đổi.
Kai:
- Kéo tớ đi làm gì?
- Tất nhiên là phải đi cùng rồi. Tớ cũng muốn xem công tác chuẩn bị cho đại hội của học viện. Thiên tài như chúng ta cũng nên biết chỉ bảo cho hậu bối chứ.
Kai ngao ngán.
Rasuran:
- Thật ra thì… Hôm nay em gái tớ về. Koda muốn gặp tại đây.
Kai:
- Showcase album vol 2 thành công rồi à?
- Ừ. Thành công vượt mong đợi. Koda vừa đáp máy bay, đang trên đường đến đây.
- Muốn tốt lành trong mắt em gái à?
- Vậy đến phòng của trường nhóm trước thôi.
Văn phòng Hội học viên
Phòng Hội trưởng
Nanami:
- Ra là vậy. Cậu cũng chẳng hề tốt đẹp là mấy.
Rasuran nằm dài trên ghế bành, gối đầu lên tay:
- Sao cậu cứ thích nói khía tớ vậy nhỉ?
Nanami mỉm cười rồi nói:
- Cậu cũng đừng lo quá. Koda còn phải đi với người kia nữa cơ mà. Chắc chiều hoặc tối mới gặp thôi.
- Tớ không thích anh ta.
- Xem kìa, cậu nhỏ nhen thế. Trách em gái cậu từ khi quen biết anh ta đã lơ là cậu sao ?
Rasuran ngồi dậy:
- À thì cũng không hẳn. Nhưng mà… Thì cũng là do…
Kai:
- Yakuza.
Nanami:
- Đồ cổ hủ. Yakuza thì sao chứ? Anh ta là 1 nhà chế tác xuất sắc, còn Koda là ca sĩ nổi tiếng, quá đẹp rồi còn gì.
Rasuran:
- Không phải là vấn đề đó. Địa vị thế nào, tớ không quan tâm. Lí do đầu có vẻ đúng hơn. Thật ra, Koda đang tính đến chuyện sống cùng với anh ta đấy.
- Koda nói với cậu rồi sao?
- Con bé mới chỉ 19 tuổi thôi mà. Kai, cậu nghĩ sao?
Kai tháo tai nghe nhạc xuống:
- Chuyện gì?
Nanami:
- Koda đang tính đến chuyện sống cùng anh ta. Rasuran muốn hỏi ý kiến của cậu đấy.
Kai:
- Koda sẽ không làm vậy được.
Rasuran:
- Tại sao?
Kai:
- Tất nhiên sẽ có lời ra tiếng vào. 1 người đầy lòng tự tôn và kiêu ngạo như Koda, cậu nghĩ con bé có làm không?
Nanami nhìn Rasuran:
- Đấy. Cậu nghe thấy gì chưa? Đừng lo quá xa. Koda có cách suy nghĩ khác hoàn toàn những người đồng trang lứa. Nếu có thì con bé hoàn toàn dư khả năng để chịu trách nhiệm về hành động của mình.
Có tiếng gõ cửa, 1 học viên bước vào:
- Hội trưởng. Anh Rasuran. Anh Kai.
Nanami:
- Chuyện gì thế?
Người đó nói:
- Ko…Koda về rồi. Hiện đang ngồi ở nhà ăn.
- Nhanh vậy sao?
Người đó trả lời:
- Dạ. Vì…Koda đi bằng trực thăng.
Nanami:
- Được rồi. Chúng tôi xuống ngay.
- Dạ.
Rồi người đó ra ngoài.
Rasuran:
- Trực thăng cơ à?
Nanami:
- Thấy chưa? Dù gì thì với Koda, anh trai vẫn rất quan trọng cơ mà. Chúng ta đi thôi.
Nhà ăn
Koda Ichiwato – cô ca sĩ xinh đẹp mới nổi trong chưa đầy 2 năm nay đã tạo ra cơn địa chấn trên toàn châu Á với 2 album nhạc được tung ra chỉ cách nhau 5 tháng, thu về hàng tỉ đồng từ lợi nhuận album, những chuyến lưu diễn và các chương trình quảng cáo; là cô em gái yêu quý của Rasuran – đang ngồi nhâm nhi tách capuchino của mình. Được 1 lát, Koda ngoắc người phục vụ.
Người phục vụ tiến lại hỏi:
- Tiểu thư cần gì ạ?
Koda đưa tách capuchino ra:
- Tôi uống ở đây bao lần mà không hiểu khẩu vị của tôi sao ? Đổi ngay.
Người phục vụ hối hả cầm tách capuchino:
- Xin lỗi tiểu thư. Tôi sẽ đổi đúng loại.
Rồi anh ta đi vội.
Không phải bởi sau khi trở thành ngôi sao, Koda chảnh. Từ khi bước chân vào Học viện nghệ thuật A-Everest, bộ tứ : Rasuran – Kai – Nanami – Koda đã nổi tiếng toàn học viện. Rasuran và Koda là thiếu gia và tiểu thư của Ichiwato – chủ tịch tập đoàn trang sức hàng đầu châu Á và luôn ở trong top đầu của thế giới. Kai chính là thiếu gia của Fujikawa – chủ tịch tập đoàn tài phiệt đa quốc gia New Everest. Riêng Nanami, tuy không giàu bằng 3 người kia, nhưng ông Hiratoki là chủ tịch Hiệp hội nước giải khát thế giới và là chủ tịch của công ty sản xuất nước giải khát International với lượng nước giải khát và bia hàng năm luôn đứng hàng top, còn bà Hiratoki là nghệ sĩ piano nổi tiếng, Nanami lại nổi tiếng bởi chỉ số IQ: 170. Nanami là trưởng nhóm của bộ tứ quyền lực này.
- Nào nào. Vừa mới về đến đã cau có vậy sao?
Koda ngẩng lên:
- Không phải là em cau có. Nếu ở đây thuộc quyền Ichiwato, em đã đuổi việc lâu rồi.
Nanami kéo ghế ngồi xuống:
- Vậy tại sao em muốn ngồi đây?
Rasuran:
- Em gái, có nhiều chỗ tốt hơn chỗ này đấy.
Koda:
- Chịu thôi. Muốn gặp các anh chị sớm mà. Nào, ngồi đi chứ.
Rasuran và Kai ngồi xuống ghế.
Koda:
- Trong thời gian 2 tuần em vắng mặt, có gì vui không?
Nanami ngoắc tay gọi phục vụ.
Rasuran:
- Thì cũng chán như mọi ngày thôi. Không có em, nhóm nhạc bar của chúng ta tạm ngưng hoạt động.
Koda:
- Không phải chứ ? Anh hai lười thì đúng hơn.
Rasuran bào chữa ngay:
- Anh đâu có. Rất chăm chỉ mà. Bằng chứng là cách đây mấy ngày, anh và Kai có diễn 1 vài bài tại quán bar của chúng ta đấy.
Nanami:
- Có chị làm chứng.
Koda:
- Vậy còn những ngày sau đó?
Kai nhún vai.
Koda:
- Không phải chứ?
Người phục vụ đi đến.
Nanami:
- Như cũ nhé.
Người phục vụ:
- Vâng.
Rồi anh ta cúi đầu chào, sau đó quay đi.
Nanami:
- Koda, cứ mãi solo thì không ổn đâu.
Koda:
- Ý chị là sao?
- Em cũng nên tìm cho mình 1 công ty quản lí chứ.
- Em vẫn chưa muốn bó buộc mình. Thích thì chơi, mệt thì nghỉ, chán thì làm việc khác. Nói chung, em không thích có sự bó buộc trong công việc của em.
Rasuran mỉm cười.
Nanami:
- Chị biết rõ tính của em. Chỉ muốn khuyên em nên suy nghĩ 1 chút.
Koda:
- MSMT sẽ chào đón 1 nghệ sĩ nổi loạn như em sao?
- Chị ấy đã buộc được Rasuran chịu đi hát ở quán bar, em nghĩ chị ấy không đủ khả năng để chịu đựng em sao?
- Nguy hiểm lắm đây. À anh Kai.
Kai ngước nhìn.
Koda:
- Em có 1 cô bạn đang gặp khó khăn. Em muốn nhờ anh cho cậu ấy 1 việc làm tại gia.
Kai ngạc nhiên, nhìn Nanami.
Rasuran:
- Đây có phải 1 sự trùng hợp không nhỉ? Koda, bạn em tên gì?
Nanami:
- Ayumi Kotajima phải không?
Koda ngạc nhiên:
- Sao chị biết? Mọi người cũng biết sao?
Cả 3 đồng loạt gật đầu.
Rasuran:
- Em gái, anh chưa hề nghe đến việc em có bạn như vậy đấy?
Koda:
- Không được sao? Thật ra, em quen Yumi cũng chỉ trong 3 tháng trở lại đây thôi. Lúc đó em đi shopping tại trung tâm mua sắm, đi đến quầy hàng mà cậu ấy đứng bán. Sau khi em đi…
******
3 THÁNG TRƯỚC
Khu số 1 - Quận Shibuya
Trung tâm mua sắm
Koda thong thả vừa đi vừa ngắm những cửa hàng xung quanh, bỗng nghe tiếng gọi:
- Chị ơi! Chị gì ơi!
Không biết là gọi mình, Koda vẫn đi tiếp.
Ayumi chạy thật nhanh lên trên, chặn đường lại, thở dốc.
Koda tháo kính đen ra.
Ayumi:
- Chị gì ơi, chị đánh rơi 50000 yên tại quầy của em.
Cô vừa nói vừa chìa tờ 50000 yên ra.
Koda:
- Quầy nào?
Ayumi:
- Là cửa hàng Louis Vuitton. Chị đặt mua 5 túi xách giao tận nhà.
- À nhớ rồi.
- Em xin trả lại cho chị.
- Tại sao cô không cầm đi mà trả lại cho tôi? Không chừng tôi không biết mình mất 50000 đâu.
- Không được đâu. Em đâu thể xài tiền của người khác đánh rơi.
Koda đeo kính lên:
- Tôi không cần. Cô cứ giữ mà dùng.
Ayumi liền giữ tay Koda rồi nhét tờ 50 000 vào tay cô, nói:
- 1 yên là tiền. 2 yên là tiền. 3 yên cũng là tiền. Nếu là tiền từ mồ hôi nước mắt của mình thì càng phải biết trân trọng nó. Em biết chị là 1 ca sĩ nổi tiếng không thiếu tiền. Nhưng, trong khi chị có thể vứt bỏ 50 000 yên thì có rất rất nhiều người khao khát có được số tiền đó để cuộc sống đỡ khó khăn. Em cũng nghèo lắm, nhưng em cũng có danh dự của mình. Em muốn dùng số tiền do chính công sức mình làm ra. Chào chị.
Ayumi đi thẳng trong sự ngỡ ngàng của Koda.
******
THỰC TẠI
Koda cầm tách capuchino của mình lên, nhếch mép:
- Lần đầu em bị dạy đời như vậy đấy. Ấn tượng khó quên.
Rồi cô uống.
Nanami:
- Yumi vốn là vậy mà. Rồi sao nữa?
Koda:
- Bỗng nhiên em thấy thích thôi. Biết Yumi học ở đây, em có bày trò thử và trêu chọc vàilần nhưng cậu ấy vẫn không suy chuyển. Rồi từ đó, thỉnh thoảng rảnh thì em đi thẩm định trình độ nấu ăn của cậu ấy thôi.
Rasuran:
- Xem ra hầu hết chúng ta đều bị Yumi chinh phục. Nhưng với Kai thì khó đây.
Nanami:
- Có thể hiểu được mà. Koda, em yên tâm. Chị đã thuyết phục Kai rồi. Ngày mai, Yumi sẽ chính thức làm việc ở chỗ của Kai.
Koda:
- Vậy sao? Anh Kai, em nhờ anh cả đấy.
- Vậy em đi thăm chưa? Đã chuyển viện rồi.
- Chưa. Vừa xuống máy bay là em đi trực thăng đến đây luôn. Em định spa 1 lát rồi đến bệnh viện xem thử.
Rasuran:
- Vậy hôm nay chúng ta làm vài ván chứ?
- Chán lắm. 2 anh đánh vẫn thua em cơ mà. Tìm đối thủ khác đi.
- Đừng khinh thường Kai nhé. Bây giờ trình độ của cậu ấy đã ở 1 tầm cao mới rồi.
- So với anh sao? Thôi được. 2 tuần rồi không động đến cây cơ.
Nanami:
- Bây giờ à?
Koda:
- Chị bận gì sao?
Nanami:
- Vì lát nữa có cuộc họp ở MSMT cho dự án mới nên 30’ nữa chị phải đi rồi.
Koda thở dài:
- Chán thật.
Rasuran:
- Em gái, mới quảng bá album xong mà không có gì làm sao?
- Em cho dời lại hết vào tuần sau rồi. Em đang muốn chơi thoải mái trong tuần này.
Nanami:
- Không phải muốn hẹn hò thoải mái sao? Anh ta đâu rồi?
Koda nhìn đồng hồ:
- Hẹn gặp em ở đảo Kurawa rồi. Thăm mẹ cậu ấy xong là em sẽ đến đó.
Rasuran:
- Không ở chơi thêm vài ngày sao?
Koda mỉm cười:
- Nếu anh ngoan. Nhưng bây giờ anh còn hư lắm.
Nanami:
- Nãy giờ Kai im lặng kìa.
- Anh Kai vốn vậy mà. Này, bây giờ chúng ta cá đi.
- Cá gì?
- Anh Kai 20 tuổi rồi. Để xem cô gái nào may mắn chiếm được trái tim của anh ấy.
Nanami và Rasuran hưởng ứng:
- Duyệt. Hình thức cá thế nào?
- Đó hẳn là một cô gái hoạt bát, chăm chỉ, tài sản ở mức khá giả. Em lấy chuẩn sáu tháng. 5000 USD và chuyến du lịch sáu người trong ba ngày hai đêm tại đảo Malibu.
Rasuran:
- Là cô gái xinh đẹp, dịu dàng, nấu ăn xuất sắc. Chỉ số IQ mức khá. Anh lấy bảy tháng, 10000 USD và chuyến du lịch sáu người trong ba ngày hai đêm tại Malibu.
Nanami:
- Phải là một cô gái hiền lành, sức chịu đựng tốt, siêng năng, không quan trọng chỉ số IQ và tài sản gia đình. 4000 USD cùng kì nghỉ ba ngày hai đêm cho sáu người tại resort Park Hyatt ở đảo Kurawa.
Kai không còn gì để nói.
Koda:
- Cứ duyệt vậy đi nhé. Nhưng nếu trước đó thì sao?
Nanami:
- Chung vào. Làm 1 tour hoành tráng tại đảo du lịch nổi tiếng nào đó.
Rasuran và Koda hưởng ứng.
Kai:
- Nói xong chưa? Như vậy hơi vô ích đấy.
Nanami:
- Không vô ích chút nào đâu anh bạn. Cậu sáng tác nhạc rất giỏi, nhưng lại tỏ ra cực kỳ khó chịu đối với các cô gái. Bọn tớ chỉ muốn chứng minh độ manly của cậu mà thôi.
- Tớ giống gay lắm à?
Cả bọn phì cười.
Rasuran:
- Mà này, tại sao lại hẹn gặp ở đây? Chỗ nào cũ không được sao?
Koda:
- Tình hình là em nhận được sự ủy thác từ Seoul của chị ấy: điểm mặt những nhân tố mới của A-Everest, ngoại trừ những nghệ sĩ, cho phép chọn từ năm – mười người đưa đi thử giọng tại MSMT. Kì lạ, em đã vào đâu mà được nhận trách nhiệm cao cả này nhỉ?
Rasuran ngẫm nghĩ thay cho em gái mình.
Kai có chút thờ ơ.
Nanami:
- Chắc điều này kết hợp với 1 thử nghiệm về tài năng của chúng ta đấy.
Rasuran:
- Ý cậu là…?
Koda:
- Em hiểu rồi. Chị ấy ở Seoul mà cũng không yên.
Kai:
- Cũng đã đến lúc tìm nhân tố mới cho MSMT.
Nanami:
- Phải. Hẳn chị ấy đã nhận ra đã đến lúc để làm điều này.
Rasuran gật gù:
- Vậy có nên giúp bà chị không?
Koda:
- Chuyện gì?
Nanami:
- Chị ấy đã 26 tuổi, thành lập MSMT được hơn 2 năm. Toàn công ty chỉ có mỗi chị ấy. Đã đến lúc tìm nhân tố mới và nghệ sĩ mới cho MSMT để giảm bớt gánh nặng gánh vác MSMT cho chị ấy.
Koda:
- OK. Em hiểu rồi. Vậy ra đó là lí do chị khuyên em sao?
Nanami:
- Ơ… Giờ em mới hiểu ra sao?
Rasuran:
- Thật ra phong cách của em khác với bà chị, không cần sợ bị so sánh đâu.
Koda:
- Anh thấy em sợ ai bao giờ chưa?... Thôi được rồi. Em sẽ suy nghĩ lại về vấn đề này. Nhưng để mời được em, tốn kha khá đấy.
- Em gái, chúng ta không thiếu để có thể hét giá đâu.
- Anh hai, việc nào ra việc nấy chứ. Ai cũng biết hiện giờ em đang ở vị trí nào trong giới và khả năng còn vươn được đến đâu, em lấy dựa trên khả năng của mình thôi.
Kai gật gù.
Nanami:
- Em nói đúng lắm. Em muốn bao nhiêu?
Koda:
- Chị ra giá đi.
Nanami:
- Vậy được. Chị thay mặt chị ấy ra giá để đưa em về MSMT: 20 000 000 USD với hợp đồng có thời hạn sáu năm, kèm theo nhận 10% - 12% tổng số tiền cát-xê. Ngoại trừ một số kì nghỉ ngắn ngày do công ty tổ chức, được quyền nghỉ thêm hai đợt / năm với thời gian từ một – hai tuần / đợt.
Rasuran:
- Nghe sướng thật đấy.
Koda:
- Quyền quyết định là của chị sao?
Nanami:
- Là một trong các cổ đông của MSMT, chị có 40% quyền quyết định soạn thảo hợp đồng.
Koda suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Nghe khá hấp dẫn.
Rasuran nhìn Nanami:
- Còn bọn tớ thì sao?
Nanami:
- Kai thì có thể, nhưng với cậu thì còn phải suy xét. Nếu cậu vẫn cứ lười, ham chơi, liên tục hẹn hò thì tớ không chắc chị ấy sẽ để mắt đến.
Rasuran:
- Quá đáng. Có liên quan gì đâu.
Koda:
- Ok. Bây giờ em phải đi spa 1 chút. Anh chị cứ thong thả nhé.
Rasuran:
- Không phải làm chung à?
Koda đứng dậy, mỉm cười:
- Có 3 thiên tài ở đây thì cần gì em chứ. Gặp lại mọi người sau nhé.
Rồi cô quay đi.
Rasuran:
- Cậu thấy chưa? Koda cũng ham chơi đâu kém tớ.
Kai:
- Nhưng ít ra con bé mới chỉ hẹn hò và yêu 1 người suốt hơn 3 năm nay.
Nanami:
- Nghe chưa, ông tướng? Thôi. Xử nhanh để còn bắt đầu công việc.
Rasuran:
- Nhưng sao không kết hợp 1 công đôi việc luôn?
- Là sao?
- Hai tuần nữa sẽ chính thức tổ chức festival. Chúng ta sẽ theo dõi và chấm những người tốt nhất.
Nanami ngẫm nghĩ rồi hỏi Kai:
- Cậu thấy sao?
Kai:
- 1 ca sĩ giỏi trước hết phải hát live tốt.
- Được. Cứ quyết định vậy đi.
***
NGÀY
Biệt thự Fujikawa
Ông quản gia nhìn Ayumi:
- Uhm… Tiểu thư Nanami đã giới thiệu cô. Vậy ra cô là Yumi?
Ayumi:
- Vâng. Yumi là tên thân mật của cháu. Tên cháu là Ayumi Kotajima.
- Được rồi. Tôi nhận cô.
- Ơ… Bác không xem sơ yếu lí lịch hay hỏi gì cháu sao ạ?
- Tiểu thư Nanami và thiếu gia của chúng tôi đã lên tiếng, làm sao tôi có thể từ chối. Theo tôi nhận phòng và lấy đồng phục.
- Vâng.
Phòng Kai
Lúc này Kai vẫn ngủ rất say sưa.
Ông quản gia và người hầu gái bước vào. Người hầu gái kéo rèm cửa và mở cửa sổ ra.
Ánh sáng tràn ngập căn phòng.
Kai bị chói, mở mắt ra, từ từ ngồi dậy.
Ông quản gia:
- Thiếu gia, đã 10 giờ rồi ạ.
Kai mở mền ra, vuốt mặt.
Ông quản gia:
- Thiếu gia muốn ăn ở đây hay sao ạ?
Kai:
- Không cần. Tôi sẽ xuống dưới.
- Vâng. Tôi sẽ cho chuẩn bị ngay.
Rồi ông cùng 1 người hầu gái lui ra ngoài.
Kai rời khỏi giường.
45’ sau…
Phòng trà
Kai đọc báo, vừa thong thả uống trà.
Ông quản gia bước vào, theo sau là Ayumi:
- Thiếu gia, người mà cậu và tiểu thư Nanami có nói đã đến nhận việc.
Ayumi bước ra, cúi chào:
- Chào thiếu gia. Tôi là Ayumi Kotajima, từ hôm nay sẽ làm việc tại đây. Rất mong được thiếu gia chiếu cố.
Kai đặt tờ báo sang 1 bên, nhìn Ayumi.
Bắt gặp ánh mắt của Kai, Ayumi không dám nhìn thẳng.
Kai:
- Cô là học viên ở Học viện nghệ thuật A-Everest danh tiếng. Không sợ điều tiếng khi đi làm hầu gái à?
Ayumi thành thật:
- Nếu là việc làm chân chính, nếu kiếm được tiền thì tôi không e sợ bất cứ điều gì.
Ông quản gia:
- Vì là tiểu thư Nanami đích thân lên tiếng nên tôi đang phân vân về vị trí làm của cô Ayumi. Nếu thiếu gia có yêu cầu, xin cho biết ạ.
Kai:
- Ở đây thiếu người ở vị trí nào?
- Hầu như đủ cả. Có chăng là không biết tiểu thư và thiếu gia có cần người hầu riêng không ạ?
Kai cầm tờ báo, xem tiếp:
- Cũng được.
- Vâng.
- À.
- Vâng.
- 2 giờ chiều tôi sẽ sang Hồng Công. Cho chuẩn bị đi.
- Vâng.
***
Trung học Nora
- Kia kìa.
- Jimu đến rồi.
- Quái vật mạnh nhất lịch sử trung học.
- Nhóm của hắn toàn là những tên có sức mạnh khủng khiếp.
- Động vào là no đòn đấy.
- Vừa rồi nó vừa cho bộ ba sumo đo đất trong chưa đầy 1’ đấy.
- Tránh ra đi.
Jimu Watamiki – năm cuối trung học Nora, được biết đến như tay đại ca côn đồ không chỉ nổi tiếng trong trường Nora mà còn là nỗi sợ đối với các băng nhóm khác. Nhóm của Jimu gồm có: Jimeachi Aikitsu – năm cuối, truyền nhân kiếm thuật dòng họ Aikitsu; Rai Himekaji – năm hai, bắn cung hay bắn súng đều tốt; Rokame Fuji – năm một, thành viên trẻ tuổi nhất của đội bóng chày quận Beika, là thông tấn xã của nhóm; Tsukasa Gettasuka – năm cuối, đai đen karatedo; Kenji Hiroshima – em út, hiếm khi đánh nhau, nhưng luôn đứng sau hỗ trợ rất tốt cho các anh trong nhóm.
Jimu đi đầu, các đàn em đi theo ngay phía sau:
- Jimeachi, cậu nói là chúng đánh úp 2 đứa năm 1 à?
Jimeachi:
- Dạ. Thằng Rokame đã điều tra ra rồi.
Rokame:
- Em đã cho điều tra rõ ràng. Tụi nó là băng đầu trọc của trường Harago, ở ngay khu bên cạnh. Ý của đại ca thế nào?
Jimu:
- Tụi đầu trọc đó muốn khiêu khích đây mà.
Jimeachi:
- Đại ca chỉ cần ra hiệu lệnh, bọn em sẽ san bằng tụi nó. Đại ca không cần đích thân nhúng tay vào đâu.
Rai:
- Phải đó đại ca. Tụi nó nhãi nhép thôi. Vả lại, anh cũng bị bà la 1 trận rồi mà.
Jimu:

- Không phải lo. Lần này anh sẽ đích thân đi dạy dỗ bọn nó. Ê, mà thằng Kenji đâu?
Tsukasa:
- Nó đi chơi bóng rổ rồi. Đại ca, anh vốn biết nó không quá hứng thú với các cuộc thanh toán mà.
Jimeachi:
- Mất hứng với nó thật.
Jimu mỉm cười:
- Không sao. Nếu nó thật sự đánh, không cần có người hỗ trợ đâu.
- Đại ca nói phải.
Tsukasa:
- À đại ca, có tiền không?
Jimu:
- Chuyện gì?
- Chiều nay thần tượng của anh diễn rồi kìa. Bay qua Hồng Công xem đi.
- Muốn chọc gan anh à? Cậu vốn biết anh chẳng bao giờ có quá 1000 trong túi mà.
Jimeachi:
- Vậy còn ở A-Everest thì sao anh? Nghe đâu sẽ có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng trình diễn, không chừng sẽ có thần tượng của anh.
- Giá vé kiểu đó thì có đi bằng niềm tin à?
- Nhưng nếu muốn thì chúng ta sẽ trà trộn nhân viên gì đó của học viện, không cần tốn tiền.
- Không có khả năng thì đừng làm.
Rai:
- Đại ca, em mới biết 1 quán nước uống rất được, giá lại rẻ nữa.
- Ê, nghe được đấy. Jimeachi, cậu gọi Kenji đi luôn.
Jimeachi:
- Em biết rồi.
***
Rasuran hộ tống Nanami đi trên phố:
- Tại sao tớ lại phải đi bộ cùng cậu? Không đi xe à?
Nanami:
- Lâu lâu đi bộ cũng tốt cho sức khỏe, giúp máu lưu thông tốt. Ngồi mãi trên xe, cậu chỉ trở nên cù lần thôi.
- Vậy bây giờ cậu muốn đi đâu?
- Tớ muốn đến cửa hàng gốm Rosa để xem 1 vài sản phẩm mới ra.
- Cậu đúng là có 1 niềm đam mê bất tận với gốm đấy. Vả lại…
Vì đang đi trong đám đông, Nanami còn chưa kịp phản ứng thì túi xách cũng bị giật mất, hoảng:
- A, tớ bị giật túi xách.
Rasuran cùng Nanami đuổi theo:
- Sao tên đó chạy nhanh vậy nhỉ?
Đột nhiên, có 1 bóng người lao ra, là Jimu.
Jimu chạy như bay, đạp lên cột đèn lấy đà tung cú móc chân cầu vồng vào mặt tên cướp, khiến tên cướp bay vào tường rồi ngả xuống đường rồi sau đó đặt chân lên đầu tên cướp:
- Hôm nay mà cướp ngay trước mặt Jimu này thì mày tới số.
Rasuran và Nanami chạy đến.
Jimu lấy túi xách, ném lại cho Nanami:
- Cầm lấy. Lần sau đồ của mình thì nhớ mà giữ cho kĩ.
Nanami:
- Cảm ơn.
Jimu thả chân ra.
Tên cướp bị đau, đứng dậy:
- Mày là thằng nào?
Jimu nhanh như chớp bóp cổ tên cướp đẩy vào tường:
- Bố láo. Nhìn mặt tao mà nhớ cho kĩ: Tao là Jimu Watamiki. Nếu muốn tìm tao, chào mừng mày đến trung học Nora.
Tên cướp tái xanh mặt:
- Ối… Ối… “Quái vật Nora” J…Jimu…
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Phankha93

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/4/14
Bài viết
28
Gạo
0,0
Our choice
Chương 2
Tên cướp tái xanh mặt:
- Ối… Ối… “Quái vật Nora” J…Jimu…
Rasuran:
- Này cậu gì ơi, đừng nên nặng tay như vậy. Tha cho hắn đi.
Jimu nhìn Rasuran:
- Lấy lại được túi xách rồi thì biến. Thanh niên trai tráng khỏe mạnh mà đi cướp giật là hành động không chấp nhận được.
Rồi nhìn tên cướp:
- Mày không muốn bị chấn thương nằm ở bệnh viện thì liệu mà đừng làm điều này trước mặt tao, rõ chứ?
Có tiếng gọi:
- Jimu, cháu đâu rồi?
Jimu đột nhiên thay đổi hẳn thái độ, thả vội tay ra, bước vội về phía 1 bà cụ đang bước ra khỏi đám đông:
- Cháu đây bà.
Bà cụ:
- Sao? Đã giúp người ta lấy lại được túi xách chưa?
Jimu ngoan ngoãn:
- Dạ rồi. Cháu đã ra tay thì chuyện nào cũng xong êm xui cả.
Nanami nhìn bà cụ:
- Bà yên tâm. Cũng may cậu ta giúp cháu lấy lại túi xách.
Bà cụ mỉm cười:
- Vậy là tốt rồi.
5’ sau…
Rasuran cứ mỉm cười không ngớt.
Nanami:
- Gì mà cậu cười mãi thế?
Rasuran:
- Anh bạn lúc nãy tên Jimu thú vị thật. Đánh nhau thì nhìn như con thú hoang ấy, vậy mà trước bà của mình thì như 1 chú cún ngoan ngoãn. Tớ nhịn cười không được.
- Có vậy mà cũng cười sao? Tớ lại không chịu được cái kiểu nói chuyện thô lỗ đó.
- Nhưng tớ thấy hay đấy chứ. Tớ đang nghĩ đó là người không có mưu toan, lại thẳng thắn.
- Tớ thì không thích chút nào. Suốt ngày chỉ biết đánh nhau sẽ chẳng tốt lành gì cả.
- Sao cậu lại nghĩ vậy?
- Trung học Nora tập trung những thành phần thuộc hàng kém và bất hảo bậc nhất. Sẽ không tốt lành gì nếu dính dáng vào.
- Xem ra cậu có cái nhìn không mấy khách quan nhỉ.
- Chắc vậy đấy.
*****
HỒNG CÔNG
Khách sạn New Everest
Nhà hàng Á
Jessica – chị của Kai, là người mẫu diễn viên ca sĩ nổi tiếng.
Jessica:
- Qua muộn hơn chị nghĩ. Có chuyện gì bận ở Nhật sao?
Kai:
- Không. Nanami chỉ nhờ 1 chút việc thôi.
- Nếu Nanami đã lên tiếng nhờ vả, hẳn đó là 1 chuyện lớn lao.
Kai im lặng ăn phần ăn của mình, được 1 lát rồi hỏi:
- Khi nào tổng duyệt?
- Tất cả đều đã được tổng duyệt lúc sáng này. Chỉ còn mỗi 2 phần trình diễn của chúng ta là chưa thôi.
- Xong show này chị có về ngay không?
- Không. Còn phải chụp hình quảng cáo trong 2 ngày.
Thấy em trai cứ nhìn mình, Jessica hỏi:
- Chuyện gì?
Kai:
- Kế hoạch kia… Triển khai ngay sao? Hay chưa xác định thời gian cụ thể?
Jessica biết Kai hỏi chuyện gì:
- Khi chọn được những nhân tố xuất sắc, sẽ cho triển khai ngay kế hoạch. Có muốn tham gia không?
- Nếu hỗ trợ được thì không vấn đề gì.
- Nhận lời nhanh vậy sao?
Kai nhìn Jessica, gằn giọng:
- Vậy em sẽ làm sao nếu 1 ngày nào đó chị kiệt sức hoàn toàn mà em như thằng vô dụng chỉ biết đứng nhìn?
Khi nhận thấy thái độ của mình, Kai chỉ biết cúi mặt:
- Xin lỗi.
Jessica lấy khăn giấy lau miệng, nói:
- Chị chưa bao giờ đặt ra 1 giới hạn cho mình. Nếu cái gì nằm trong khả năng, chị sẽ làm. Nếu điều gì khó khăn, chị càng phải làm được. Bởi, chị không bao giờ chấp nhận thất bại.
Rồi cô nhìn Kai:
- Chị tự biết khi nào nên ngưng lại.
Kai lặng lẽ ăn phần ăn của mình.
Và trong suốt khoảng thời gian đến sân vận động, luyện tập, ngoài trao đổi về việc công thì không hề nhắc đến việc tư.
*****
TỐI
TOKYO
Bệnh viện Beika
Phòng bệnh 405
Ayumi xem lại các bài tập lí thuyết thanh nhạc của mình.
Có tiếng gõ cửa.
Ayumi ra mở cửa thì khá ngạc nhiên khi thấy Nanami và Rasuran:
- Ơ, tiền bối…?
Rasuran:
- Liệu bọn anh có thể vào không?
Ayumi đứng qua 1 bên:
- V… Vâng.
Nanami và Rasuran bước vào phòng.
Ayumi đóng cửa rồi theo vào.
Rasuran đặt giỏ trái cây (lớn khủng bố) lên bàn:
- Anh nghĩ rằng trái cây sẽ bổ sung thêm vitamin cho em, và nếu mẹ em tỉnh dậy thì cũng cần phải ăn 1 chút.
Ayumi:
- Em cảm ơn tiền bối. Anh đến thăm là em rất vui, không cần mang quà đâu ạ.
Nanami:
- Đây là điều cậu ấy phải làm đấy. Hôm nay em không đi làm sao?
Ayumi rót nước ra ly, mời Nanami và Rasuran:
- Không ạ. Bác quản gia bảo thiếu gia đi Hồng Công nên em không cần phải đi làm cho đến khi cậu ấy trở về.
Nanami và Rasuran nhìn nhau:
- Người hầu riêng à?
Nanami:
- Lát nữa bọn chị cũng sẽ sang Hồng Công đấy.
Rasuran:
- Liveshow này cũng được chiếu trực tiếp trên đài của Hồng Công, và em có thể xem. Là liveshow của Jessica.
Ayumi thốt lên:
- Liveshow của chị Jessica ạ?
Nanami:
- Chị biết em rất hâm mộ chị ấy. Vậy, có muốn đến đó không?
Ayumi từ chối ngay:
- Không ạ. Em còn phải chăm sóc mẹ. Vả lại, em không muốn làm phiền các anh chị.
Rasuran:
- Ok, nếu đó là điều em muốn. Nhưng em không được bỏ sót trong liveshow đâu đấy.
Nanami:
- Chị Jessica sẽ trình diễn cùng em trai của chị ấy lần đầu tiên trên sân khấu. Không ai biết điều này đâu.
Ayumi ngạc nhiên.
Nanami hỏi Rasuran:
- Vậy Koda và anh ta có đi không?
Rasuran nhìn đồng hồ:
- Bây giờ cũng đến nơi rồi. Anh ta chịu trách nhiệm về dàn âm thanh cơ mà.
Rồi nhìn Ayumi:
- Đến giờ bọn anh đi rồi. Khi trở về, sẽ có quà cho em đấy.
Nanami:
- À, hình như mẹ của em cũng hâm mộ chị Jessica à?
Ayumi:
- Vâng. Fan lớn tuổi trung thành.
Nanami:
- Ok… Vậy bọn chị đi nhé.
Ayumi ra mở cửa, cúi chào:
- Chào anh chị. Em cảm ơn.
Sau khi Nanami và Rasuran đi khỏi, Ayumi trở lại bàn học của mình, mở tv, rà đài Hồng Công rồi chờ đợi. Thỉnh thoảng cô đưa mắt xem thử mẹ của mình đã tỉnh chưa. Như sực nhớ ra điều gì đó, Ayumi lấy quyển nhật kí của mình ra rồi bắt đầu viết “: Ngày…tháng…năm. Thời tiết: trời nhiều nắng nhưng se lạnh. Nhiệt độ: 15. Hôm nay là lần đầu tiên mình đi làm, là 1 người hầu hoặc nói nhẹ nhàng hơn là người giúp việc. Địa điểm là căn đại biệt thự rất lớn. Là lần đầu cho nên rất hồi hộp, và cứ nghĩ rằng mình sẽ làm công việc quét dọn, lau chùi hay gì đó, nhưng không ngờ mình lại làm người hầu riêng cho thiếu gia của Fujikawa. Đây có thể xem là 1 vinh dự không? Thôi kệ vậy. Đã được giúp đỡ quá nhiều, mình phải cố gắng và cố gắng hơn nữa chứ không thể mãi ỷ lại được. Nếu mình mà có gì không đúng, e rằng cả chị Nanami bị mất mặt, mà mình cũng bị mất việc nữa. Yumi, cố lên! Hôm nay mẹ vẫn chưa tỉnh. Mình lo quá. Mẹ, con đang chờ đây. Chỉ cần mẹ tỉnh lại. Con chỉ cần mẹ tỉnh lại thôi”.
Giọt nước mắt rơi xuống bàn. Ayumi vội lấy khăn giấy lau nước mắt.
*****
HỒNG CÔNG
Sân vận động
Gần 5 vạn fan từ khắp nơi lấp đầy cả sân vận động. Đây là buổi biểu diễn duy nhất tại Hồng Công nằm trong tour lưu diễn châu Á lần thứ bảy của Fumiko và được chiếu trực tiếp tại 1 số kênh truyền hình, nhưng vẫn không ngăn nổi lượng fan đông đảo này. 10 năm, sức hút của “Nữ hoàng” Jessica không những không sụt giảm mà luôn luôn tăng nhiệt.
Liveshow diễn ra được gần 1 tiếng, và trong lúc chiếu 1 đoạn video clip dài 10’ và hai khách mời trình diễn, Jessica đã tranh thủ thay trang phục, nghỉ ngơi để chuẩn bị cho màn biểu diễn tiếp theo của mình.
Phòng chờ
Kai đã mặc sẵn trang phục diễn của mình - 1 bộ đồ tuxedo lịch lãm.
Jessica để nhân viên chỉnh trang phục và micro cho mình, uống vài ngụm nước rồi đưa cho Kai.
Kai:
- Còn bao nhiêu bài nữa?
Jessica:
- 12. Sao nào? Nôn nóng chuyện gì?
- Không.
1 nhân viên gõ cửa vào phòng:
- Cô Jessica, còn 5’ nữa. Mời cô ra sân khấu chuẩn bị.
Jessica chỉnh lại vòng đeo tay của mình, xoa nhẹ đầu Kai rồi ra ngoài, các nhân viên cũng ra theo.
Kai tựa lưng vào ghế, chỉnh lại dây đàn violon được 1 lúc rồi lặng lẽ theo dõi những phần trình diễn của chị mình qua TV.
1 lúc sau, Koran – trưởng phòng Thông tin ( cùng 4 nhân viên nữa của phòng tình nguyện nhận trách nhiệm hậu cần ), mở cửa đi vào:
- Oh, chào Kai.
Rồi vội lấy vài khăn lạnh và vài chai nước.
Kai:
- Koran, chị có danh sách các tiết mục không ?
Koran:
- Có chứ. Để làm gì?
- Tôi muốn mượn xem 1 lát.
Koran để tất cả xuống ghế rồi lấy trong túi áo ra 1 bản danh sách đưa cho Kai:
- Đây là bản photo, còn bản gốc thì đưa cho đạo diễn rồi.
Kai cầm bản danh sách xem.
Koran:
- Giám đốc đang diễn tiết mục thứ 15, tên là Hoa hướng dương, là 1 trong những bài hát được yêu thích nhất đấy. Nếu không có gì thì tôi đi trước nhé.
Kai:
- Cảm ơn chị.
Koran mang khăn và nước ra ngoài.
Kai xem tên những tiết mục tiếp theo thì ngạc nhiên khi thấy tên 3 bài hát : “Get out”, “Swing swing” và “Tears”. Ngạc nhiên cũng phải.ba bài hát này đều là sáng tác của Kai cho chị mình. Ba bài mặc dù không đạt được thứ hạng cao nhất nhưng luôn được yêu mến, bây giờ lại được Jessica đưa vào trong các tiết mục trình diễn của mình. Kai hiếm khi theo dõi những show diễn của chị mình nên hầu như không biết Jessica đều đưa ít nhất một bài hát của em trai vào trong bất cứ show diễn nào . Kai ngồi bất động hồi lâu, nhìn vào màn hình, nhìn chị mình dù đang mồ hôi nhễ nhại mà vẫn trình diễn hết sức, cắn môi rồi nhìn vào danh sách các bài hát một lần nữa.
Bên ngoài, ngồi lẫn trong hàng ghế VIP là Nanami và Rasuran.
Rasuran:
- Chà…! Bà chị siêu đẳng quá.
Nanami:
- Việc mời thêm nghệ sĩ Hồng Công trình diễn là kế sách khôn ngoan. Một là thu hút thêm lượng khán giả. Hai là cho phần trình diễn của các nghệ sĩ xen lẫn giữa các tiết mục là để giữ hơi và dưỡng sức cho những phần diễn sau. Mặc dù khá tốn khoảng tiền để mời, nhưng âu cũng là cách hay.
- Cậu tự khen cậu đấy à?
- Chỉ là sự thật thôi.
- Cậu là đạo diễn tiết mục của tour lưu diễn, có được bà chị trả công không?
- Chị ấy trả cũng khá lắm. Nói chung là cũng mua được chừng hai chiếc siêu xe Mercedes đời mới nhất.
- Hào phóng thật đấy. Vậy cậu định làm gì với số tiền đó?
- Cũng chưa biết. Từ trước đến nay tớ chỉ biết đầu tư kinh doanh, không tiêu nhiều tiền. Chắc vẫn bỏ vào tài khoản tiết kiệm một khoản, đầu tư một khoản thôi.
- Cho tớ nhé.
- Đừng đùa. Chẳng lẽ tài khoản như núi của nhà Ichiwato không đủ cho cậu à?
Rasuran mỉm cười.
Nanami:
- À này, tin tình báo là khi nào đến phần của Kai?
Rasuran:
- Cũng sắp rồi. Xong bài này đấy.
- Hy vọng Yumi sẽ xem show này.
- Tại sao?
- Yumi là một tài năng, nhưng cô bé vẫn còn rụt rè, nhút nhát. Cậu biết tớ chưa bao giờ để vụt mất bất cứ điều gì mà tớ nhắm đến, đúng không? Yumi không phải là trường hợp ngoại lệ. Thần tượng của Yumi là chị Jessica, và tớ muốn cô bé hun đúc niềm đam mê nghệ thuật của mình.
- Chẳng lẽ cậu muốn đưa Ayumi vào MSMT? Vậy đó là lí do cậu luôn hết lòng giúp đỡ cô bé?
- Không chắc hoàn toàn, nhưng không hiểu tại sao lần đầu gặp mà tớ đã rất có cảm tình với Yumi rồi. Yumi là 1 cô gái tốt, đầy tài năng. MSMT không có lí do gì phải bỏ lỡ tài năng này.
Rasuran mỉm cười, vì anh hiểu rõ tính của cô bạn mình: cố chấp và khá hiếu thắng.
*****
TOKYO
Bệnh viện Beika
Phòng bệnh 405
Ayumi vừa gọt trái cây vừa theo dõi qua TV, ngạc nhiên khi thấy người bước lên sân khấu lại là thiếu gia của mình, đến nỗi cầm dao cắt trúng tay:
- A…
Ayumi vội rửa tay, lấy băng cá nhân dán vào.
“Ayumi: Không thể nào. Chẳng lẽ… Mình lại có vinh dự được phục vụ cho…?”
***
Nhà Jimu
Jimu ăn tối cùng bà của mình, vừa theo dõi liveshow.
Bà ngoại:
- Vậy ra đây là thần tượng mà cháu luôn ngưỡng mộ sao?
Jimu:
- Thì cũng 1 chút thôi.
Bà ngoại trầm trồ khen:
- Người vừa xinh đẹp, vừa hát rất hay nữa. Jimu của bà có mắt nhìn người quá. Còn cậu bé đứng bên cạnh nhìn trẻ nhỉ. Chắc cũng cỡ tuổi của cháu thôi mà có thể chơi đàn giỏi như vậy.
Jimu bị chạm tự ái:
- Bà, cũng chưa chắc đâu. Chắc gì hắn chơi guitar giỏi bằng cháu, chắc gì giọng hát hay hơn cháu chứ.
Bà ngoại:
- Vậy thì cháu nên chứng minh chứ. Suốt ngày la cà, học hành cũng chẳng đến đâu.
- Cháu biết rồi mà. Ngoại ăn cơm đi.
*****
HỒNG CÔNG
Sân vận động
Liveshow kết thúc nhưng nhiều khán giả vẫn còn rất tiếc nuối mà chưa về.
Phòng nghỉ
Jessica đã thay đồ xong, ngồi ngâm chân vào chậu nước ấm để thư giản rồi hỏi Koran:
- Kai đâu rồi?
Koran:
- Cậu ấy về lại Tokyo rồi. Tôi có bảo cậu ấy ở lại, nhưng cậu ấy nói muốn về sớm để nghỉ. Giám đốc…
Jessica lấy khăn thấm mồ hôi:
- Không sao.
Koran vừa mở cửa, gặp ngay Nanami và Rasuran:
- Oh, xin chào.
Nanami:
- Chị Jessica đâu ạ?
Koran:
- Ở bên trong ấy. Cứ nói chuyện nhé.
Nanami và Rasuran bước vào.
Jessica không ngạc nhiên cho lắm, hỏi:
- Cũng chịu khó đến đây xem à?
Rasuran:
- Thật ra thì có mặt bọn em hay không, với chị không quan trọng mà. Bọn em đến cổ vũ cho Kai thôi.
Nanami:
- Chị, Kai đâu rồi?
Jessica:
- Về rồi.
Nanami chìa tay ra trước mặt Rasuran:
- Tớ thắng. 500.
Rasuran:
- Ok.
Rồi rút trong ví ra tờ 500 USD, đưa cho Nanami:
- Sao lần nào cậu cũng thắng vậy nhỉ ?
Nanami:
- Chẳng qua là do cậu thôi. Nếu không hiểu hoàn toàn thì đừng nên tự tin về điều gì đó.
Jessica:
- Chuyện gì?
Nanami:
- Rasuran rủ em cá cược với nội dung: Kai sẽ về hay ở lại sau khi liveshow của chị kết thúc. Em chọn về, Rasuran cá ở lại.
- Sao em nghĩ nó sẽ về?
- Bởi em biết rõ tính của cậu ấy. Cậu ấy hẳn sẽ hỏi lí do chị chọn ba bài hát của cậu ấy chứ?
Jessica gật đầu.
Nanami:
- Với tính của chị, hẳn chị sẽ trả lời rằng : Vì đó là ba bài hát cũng khá được yêu thích, và không bài nào Jessica bỏ qua.
Jessica gật đầu.
Nanami:
- Và cậu ấy sẽ bỏ về, chỉ vì cậu ấy hy vọng chị sẽ nói câu “: Vì đó là những bài hát của em”.
Jessica:
- Em nói trúng hết rồi đấy.
Rasuran:
- Chị có thật sự nghĩ rằng chị sẽ nói ra câu đó không?
Jessica cầm lon nước, mở ra uống rồi nói:
- Có những thứ cảm xúc không phải cứ nói ra là có thể bộc lộ hết được. Chị thấy không cần thiết phải nói.
Nanami và Rasuran nhìn nhau.
Jessica:
- Có về ngay trong đêm không?
Nanami:
- Vâng. Nhưng bọn em định ghé vào xem chị chút rồi về.
Jessica:
- Rất ổn.
Rasuran:
- Vậy chị có muốn ăn chút gì đó trước khi lên đường sang Hàn không?
Jessica suy nghĩ một hồi rồi gật đầu.
Nanami và Rasuran đập tay với nhau.
Jessica hiểu được phần nào, chỉ lắc đầu vẻ ngán ngẩm.
*****
NGÀY
TOKYO
Biệt thự Fujikawa
Ông quản gia căn dặn:
- Hôm nay thiếu gia sẽ dùng điểm tâm trên phòng. Điểm tâm sẽ xong trong 10’ nữa. Cô lên đánh thức thiếu gia và chuẩn bị trang phục cho cậu ấy.
Ayumi:
- Vâng. Cháu đi ngay.
Phòng Kai
Ayumi cố bước nhẹ nhàng, mở rèm và mở cửa, khi quay lại thì giật bắn mình khi thấy Kai đứng sau lưng từ lúc nào:
- Ối…
Thì bị vấp bục cửa suýt ngã về phía sau nhưng Kai đã đỡ kịp.
Ayumi vội chấn chỉnh lại, quay lưng bởi ngượng khi thấy Kai không mặc áo (bán nude):
- Thiếu gia, điểm tâm sẽ xong trong 10’ nữa. Xin anh hãy chuẩn bị.
Kai quay lưng đi vào nhà tắm.
Ayumi thở dài, mở cửa vào phòng ngay bên cạnh thì cứng người trong phút chốc: Vô số những bộ quần áo, cravat, giày, tất, kính, nón hàng hiệu. Cô vội mở từng tủ kính để chọn đồ cho Kai:
- Hôm nay trời khá lạnh đây.
15’ sau, Kai đã tắm xong, tóc vẫn còn ướt.
Ayumi cầm máy sấy tóc chìa ra:
- Thiếu gia.
Kai nhìn với vẻ không hiểu.
Ayumi:
- Hôm nay trời khá lạnh. Nếu để tóc ẩm ướt như vậy thì anh sẽ bị cảm mất.
Kai không quan tâm, ngồi xuống ghế:
- Điểm tâm là gì?
Ayumi cắm dây vào ổ điện:
- Thiếu gia sẽ không được ăn nếu chưa làm khô tóc đâu ạ.
Kai ngạc nhiên nhìn Ayumi.
Ayumi cố tránh ánh mắt của Kai:
- Nếu thiếu gia thấy không tiện, tôi có thể giúp. Chỉ 3’ thôi.
Kai nhớ lại lần cuối mình được Jessica sấy tóc cũng như những lời căn dặn của chị cho mình, im lặng một hồi rồi nói:
- Không cần đâu.
Rồi cầm máy sấy, tự sấy tóc mình.
Ayumi dọn điểm tâm ra bàn, đứng bên cạnh chờ.
1 lúc sau…
Kai ngồi lặng lẽ ăn, không để ý Ayumi đang nhìn thức ăn 1 cách thèm thuồng.
Đột nhiên, có tiếng “Ọt…Ọt…” phát ra.
Kai ngưng lại, quay nhìn.
Ayumi ngượng ngùng, che bụng:
- X… Xin lỗi thiếu gia. Bụng của tôi có chút vấn đề vì tôi bị đau dạ dày.
Kai nhìn lại những phần ăn của mình, thấy đĩa sushi, liền đưa cho Ayumi.
Ayumi ngạc nhiên.
Kai:
- Ăn đỡ đi. Đến trường ăn cái khác.
Ban đầu Ayumi định từ chối, nhưng vì quá đói nên đành nhận.
***
Jimu đạp xe giao từng tờ báo đến từng căn nhà. Được 1 hồi thì lạc đường. Jimu vừa dắt xe, vừa nhìn quanh:
- Bố khỉ… Lạc đường rồi.
Thấy có ngả rẻ lớn đằng trước và những chiếc oto sang trọng đang rẻ vào:
- Hay là chỗ kia?
Jimu dắt xe tiến lại gần thì thấy những học viên của Học viện nghệ thuật A-Everest từ những chiếc xe oto sang trọng bước ra:
- Ô, bọn này là từ cái trường gì gì nổi tiếng mà… À, là A-Everest. Vậy ra đây là Học viện nghệ thuật A-Everest nổi tiếng khắp nơi. Mà hỏi đường bọn này thì có vấn đề gì không nhỉ?
Jimu suy nghĩ 1 hồi rồi dựng xe đạp cạnh cột đèn, tiến đến chỗ bốt bảo vệ, hỏi:
- Ông chú, cho tôi hỏi chút. Có biết đường…
“Rầm…!”
Mọi người giật mình.
Jimu quay lại thì cứng ngắc khi thấy chiếc xe đạp của mình bị chiếc oto sang trọng cán bẹp:
- A…
Jimu chạy lại, đau xót dựng chiếc xe đạp cùng những tờ báo bị vấy bẩn lên, rồi tức giận :
- Thằng nào lái xe vậy hả? Bước ra đây.
Người lái xe bước ra nhìn chiếc xe đạp tàn tạ, nhìn Jimu:
- Nơi này cấm đậu những loại xe khác ngoài oto, cậu không biết à? Lỗi do cậu nên chúng tôi không chịu trách nhiệm.
Jimu điên tiết, tiến lại túm cổ áo người lái xe:
- Giỏi thì nói lại xem. Có mù mới không thấy. Hay là lũ nhà giàu các người khinh thường nhà nghèo bọn này nên cán chơi hả?
Có nhiều tiếng xì xầm.
Người lái xe:
- Vì cậu đậu xe ở nơi không đúng quy định nên chúng tôi không cần chịu trách nhiệm. Nếu cậu dám động thủ, đừng trách tôi gọi người đưa cậu đến đồn cảnh sát vì tội hành hung.
Jimu:
- Lũ nhà giàu các người có sẵn tiền của gia đình, của bố mẹ, suốt ngày sống trong sự sung túc thì đâm ra xem thường những người nghèo phải vất vả mới làm ra đồng tiền chân chính. Thằng này khinh. Giỏi thì gọi người, thằng này chấp hết.
Có nhiều tiếng xì xầm hơn.
Jimu quát lên:
- Rảnh hả? Im hết đi.
Cửa xe oto kia bật mở, Rasuran bước xuống xe:
- Nói hay lắm.
- Anh Rasuran kìa.
- Anh Rasuran.
Người lái xe tiến lại gần:
- Thiếu gia.
Rasuran tiến lại gần Jimu:
- Xin chào. Chúng ta lại gặp nhau rồi.
Jimu ngờ ngợ.
Rasuran:
- Cậu không nhớ tôi sao? Cậu từng giúp bạn tôi lấy lại túi xách khi bị cướp ở Shibuya.
Jimu:
- Không nhớ và không quan tâm. Cậu là chủ phải không? Nói 1 lời công bằng đi.
Rasuran:
- Ồ, tất nhiên. Chúng tôi sai, và cậu không hẳn đúng. Có điều, cái sai nhiều hơn nên chúng tôi sẽ đền bù. Vậy cậu cần bao nhiêu?
Jimu:
- 5000 yên sửa lại xe và 8000 yên báo.
Rasuran rút ví ra, xem kĩ rồi rút ra tờ 50 000 yên:
- Tôi không có rồi. Cậu cầm đỡ nhé.
Jimu:
- Không lấy hơn.
Rasuran ngạc nhiên, rồi mỉm cười:
- Vậy cho tôi nợ nhé.
Jimu:
- Nhà giàu mà không có nổi 13000 yên sao ?
Rasuran:
- Vầy đi: Cậu cho tôi địa chỉ nhà cậu, hôm nay hoặc ngày mai tôi sẽ cho mang đúng số tiền đến.
Jimu nhìn Rasuran khá chân thật, cũng không cự:
- Đưa địa chỉ nhà của cậu đây. Tối tôi sẽ đến.
Rasuran khá ngạc nhiên, nhưng cũng viết địa chỉ nhà lên giấy rồi đưa cho Jimu.
- Tôi tên Rasuran. Khi đến nơi, cậu cứ nói tên là được. Tôi đã hứa là sẽ giữ lời.
Jimu:
- Được… À này. Có biết làm cách nào để đến quận Haido không?
Rasuran nói với người lái xe:
- Lấy bản đồ cho tôi.
Người lái xe vào xe lấy bản đồ, đưa cho Rasuran.
Rasuran đưa bản đồ cho Jimu:
- Cậu đang ở Học viện nghệ thuật A-Everest. Cứ nhìn bản đồ là sẽ thấy.
Jimu:
- Cảm ơn.
Rồi vác xe đạp và chồng báo lên vai, bỏ đi.
Rasuran nhìn theo.
Người lái xe:
- Cậu ta thật thô lỗ.
Rasuran mỉm cười:
- Lòng tự trọng cao. Thú vị đấy chứ.
*
Tầng 5 – Phòng 503
Đây là phòng hoàn toàn biệt lập với tất cả các phòng khác, chỉ dành cho bộ tứ: Kai, Rasuran, Nanami và Koda. Trong phòng, tất cả công cụ giải trí đều đủ cả, không khác 1 khách sạng hạng sang thu nhỏ nào.
Kai đang xem phim trên màn ảnh rộng, quay nhìn Rasuran:
- Kì lạ à?
Rasuran đánh bi-da:
- Đúng vậy. Mẫu người như cậu ta đúng là hiếm cực kì đấy.
Kai:
- Vậy thì sao?
- Không có gì. Chẳng qua cậu ta làm tớ nhớ đến một người - Rồi nhìn Kai - Cậu có nghĩ là giống chị Jessica trước khi chị ấy quen người đó không?
Kai ngờ ngợ.
Rasuran mỉm cười:
- Xã hội bây giờ đã khác rồi. Chú trọng vật chất, bề mặt quá nhiều. Chúng ta đang ở một vị thế khác, một vị thế phải dè chừngvà có khi xem thường những người đứng thấp hơn chúng ta. Nhưng kì lạ là tớ không có cảm giác dè chừng và xem thường anh bạn kia.
Kai cầm tách cà phê lên uống một ngụm rồi đặt tách xuống bàn:
- Hiểu ý cậu rồi.
Rasuran:
- Còn 1 điều đặc biệt nữa.
Rồi gác cây cơ, tiến lại ngồi cạnh Kai:
- Khi tớ ở trong xe và nghe anh bạn kia lớn tiếng, âm vực thật sự đáng nể.Một chất giọng với nội lực không thể xem thường. Lúc cậu ta lớn tiếng, tớ có cảm giác cửa kính của xe rung lên.
Kai đã chú tâm hơn.
Rasuran tựa lưng vào ghế:
- Nếu được rèn dũa, cậu ta chắc chắn sẽ trở thành một nghệ sĩ tốt đấy.
Giọng Nanami vang lên từ phía sau:
- Cậu đang nói ai?
Rasuran và Kai quay lại:
- Đến rồi à?
Nanami:
- Rasuran, cậu vừa nói ai có âm vực đáng nể, một chất giọng với nội lực không thể xem thường?
Kai ngoắc tay người pha chế, và người đó biết phải làm gì.
Rasuran:
- Cái anh bạn giúp cậu lấy lại túi xách cách đây hai ngày đấy.
Nanami ngồi xuống ghế:
- Tại sao cậu ta lại tìm đến đây?
Rasuran:
- Nếu nói tìm đến thì tớ nghĩ cậu ta giống như bị lạc đường hơn. Có vẻ như thức dậy vào buổi sáng để đi giao báo kiếm tiền.
- Cậu nghĩ âm vực của cậu ta ở mức độ nào?
- Khi cậu ta nói lớn, tớ cảm giác toàn bộ cửa kính xe rung lên. Tớ đoán, giọng cậu ta như vậy vẫn chưa bứt phá hết đâu.
Nanami và Kai hoàn toàn bất ngờ.
Nanami ngẫm nghĩ:
- Nếu cậu nói vậy, hắn đúng là không tầm thường.
Rasuran:
- Cậu định thế nào? Rõ ràng MSMT đang muốn tuyển thực tập sinh, và anh bạn kia hoàn toàn có cơ hội.
- Không hoàn toàn là vậy. Nếu là kẻ thô lỗ không lễ giáo, lại vô kỷ luật thì dù cho có tài năng đến đâu, tớ cũng xem bằng 0.
Nhưng, trong lòng Nanami lại có suy nghĩ khác.
“Nanami: Lúc đó, cậu ta mặc đồng phục trường Nora phải không?”
Như sực nhớ điều gì đó, Nanami hỏi Kai:
- Này Kai, biểu hiện của Ayumi thế nào?
Kai gật đầu.
Rasuran:
- Xem ra công việc khá nhẹ đấy chứ. Nếu phục vụ riêng cho Kai, Ayumi sẽ không tốn sức đâu.
Nanami:
- Vì phục vụ riêng, sẽ không có giờ làm việc hành chính. Việc Yumi vừa học, vừa phục vụ cho Kai, vừa chăm sóc cho mẹ cô bé, thể lực có tốt thế nào rồi cũng sẽ có lúc quỵ ngã thôi. Nhưng 1 người có lòng tự trọng cao như Yumi, cô bé dù cho là người có tính cách khá nhu nhược nhưng sẽ không nhận thêm bất cứ sự giúp đỡ nào từ chúng ta nữa đâu.
Rasuran mỉm cười:
- Đúng là trông yểu điệu thục nữ hiền lành thế kia mà lại là người quá kiên cường và mạnh mẽ. Đáng để chúng ta chơi chung đấy chứ.
Kai:
- Chưa chắc.
- Ý cậu là sao?
- Tớ không muốn là bạn của những người vô dụng và nhu nhược.
Rasuran cười phá lên.
Nanami:
- Cậu nói cũng có lí của cậu mà. Chúng ta có thể đánh giá khả năng của con người khi người đó biết chớp lấy cơ hội để khẳng định bản thân…
Rồi cô mỉm cười:
- Đúng không?
Rasuran mỉm cười, còn Kai không quan tâm cho lắm.
Lúc này…
Các tv LCD 100 inch được đặt ở mỗi hành lang cũng như các sảnh đăng thông tin đăng kí thi festival A-Everest đều có khá đông học viên theo dõi. Rất nhiều người hào hứng thảo luận đăng kí tham gia.
- Này, hạn đăng kí chỉ có ba ngày thôi sao?
- Không đăng kí là uổng lắm đấy.
- Festival của học viện năm nào cũng hoành tráng và đều được chiếu trực tiếp hết.
- Nhanh lấy đơn đăng kí thôi.
Ayumi nhìn mọi người, suy nghĩ rất lâu.
Có tiếng gọi:
- Yumi.
Ayumi quay lại thì thấy Nanami, liền cúi chào:
- Em chào chị.
Nanami:
- Đi dạo chứ?
Ayumi:
- Vâng.
Sân thượng
Nanami thốt lên:
- Sao? Em không đăng kí à?
Ayumi :
- Vâng.
Nanami nhìn Ayumi 1 hồi rồi hỏi:
- Vậy thì cho chị biết lí do nào.
Ayumi:
- Không có lí do ạ. Em không đăng kí, là vì em không muốn. Có rất nhiều người muốn tỏa sáng, vì họ là nghệ sĩ có tiếng tăm. Em không muốn em là cái bóng mờ duy nhất giữa những ngôi sao.
Nanami lắng nghe, mặc dù thái độ của cô là có vẻ không tin cho lắm nhưng chỉ nói:
- Không sao. Chúng ta còn hai ngày nữa cơ mà. Em biết chuyện này chưa nhỉ?
Ayumi:
- Chuyện gì ạ?
- Thông qua festival này, ngôi sao Jessica của chúng ta sẽ chọn ra nhân tố xuất sắc và đưa làm thực tập sinh chính thức của MSMT.
Ayumi bất ngờ.
Nanami mỉm cười:
- Em rất muốn trở thành ca sĩ, rất hâm mộ chị Jessica. Đây là cơ hội tốt cho em đấy, cô bé ạ.
***
Trung học Nora
Sân trường
Nguyên băng đi phía sau hộ tống Jimu:
- Đại ca, sao tự nhiên hôm nay đến trường sớm vậy?
Jimeachi:
- Nhìn đại ca hầm hầm quá. Có chuyện gì không vui sao?
Rai:
- Xe đạp của đại ca bị chiếc xe oto cán, bây giờ đang đưa đi sửa. Chồng báo thì bị bẩn hết nên anh ấy bị đuổi việc.
Tsukasa:
- Đại ca, thằng nào giàu có dám cán xe của anh? Xử đẹp nó rồi chứ?
Jimu:
- Anh cũng định cho trận, nhưng thằng chủ thì trạc tuổi có vẻ ôn hòa và nhã nhặn nên anh cũng chẳng muốn làm căng. Tối anh sẽ qua bên tụi nó lấy tiền.
Rokame:
- Đại ca, bọn nhà giàu không đáng tin đâu. Không chừng bọn nó chỉ lừa anh, và nếu anh gây sự thì chắc chắn bọn nó có cớ để bỏ tù.
Tsukasa:
- Rokame nói đúng đấy. Đại ca, anh nên cẩn thận thì hơn.
Jimu:
- Không có lửa thì sao có khói. Anh không ngu đâu. Nhưng nếu thật sự là vậy, anh cũng chẳng tiếc mà tặng bọn nó vài món quà.
Đột nhiên, nghe vài tiếng xôn xao.
Jimeachi:
- Đại ca, anh nhìn kìa. Đồng phục sang quá.
Cả bọn nhìn ra, thấy có cô gái trạc đôi mươi tuổi, mặc đồng phục của Học viện nghệ thuật A-Everest – đó là Nanami.
Rokame:
- Đó là đồng phục của Học viện nghệ thuật A-Everest nức tiếng đấy. Sao nhân vật như vậy lại ở đây?
Jimeachi định tiến lên:
- Lại gần chào hỏi thôi.
Thì Jimu đưa tay cản lại.
Nanami đứng đợi bên cổng trường, nhìn đồng hồ.
Ông Uji đứng bên cạnh:
- Tiểu thư, tại sao lại phải đợi ở đây?
Nanami:
- Một kẻ chỉ ham thích đánh nhau, lại đi làm thêm thì sẽ không đủ kiên nhân ngồi học quá hai tiết đâu. Theo những gì tôi định liệu, cậu ta sẽ ra về trong khoảng thời gian này.
Đột nhiên, hai tên giang hồ trong trường tiến lại gần buông lời trêu ghẹo khiếm nhã:
- Oh, em gái xinh xắn ở đâu lạc đến đây?
- Đợi ai sao?
- Đi uống nước với bọn anh nhé.
Ông Uji định tiến lên thì Nanami đã đưa tay ngăn lại và ra hiệu cho lui ra sau:
- Chú không cần bận tâm.
Rồi nhìn lũ giang hồ kia:
- Tôi đến từ đâu, chắc các cậu cũng biết. Nhưng tôi đang chờ người, xin tránh đi dùm.
- Oh, mạnh miệng nhỉ?
- Nghĩ là sang trọng thì lên mặt sao?
- Chắc nên dạy cho em gái đây bài học nhỉ?
Nanami:
- Tôi khuyên các cậu đừng nên động thủ. Có nằm viện thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.
- Á À, láo toét.
- Dạy cho con nhỏ bài học đi bọn bây.
Rồi bọn giang hồ hung hổ tiến lại, ban đầu chủ quan và đưa tay định đánh nhẹ nhưng Nanami đã né rất dễ dàng. Nanami dựa vào lực đánh của bọn kia, nhẹ nhàng khóa tay một tên rồi ném vào tên thứ hai. Tên thứ hai vùng dậy đánh mạnh hơn nhưng Nanami vẫn nhẹ nhàng lách người ra phía sau, dùng cùi chỏ thúc mạnh vào gáy hắn khiến hắn ngã lăn bất tỉnh. Sự việc xảy ra chỉ trong chớp mắt.
Cả bọn trong trường đều tròn mắt ngạc nhiên.
Jimeachi:
- Các đòn thế quen quá.
Rai:
- Có phải karate không?
Tsukasa đầy kinh ngạc:
- Dùng nhu chế cương, đòn thế nhẹ nhàng uyển chuyển. Đây rõ ràng là Thái cực quyền nổi tiếng.
- Thái cực quyền?
Tsukasa:
- Dựa vào lực tấn công của đối phương để phản công ra đòn. Nhìn sơ thì không có gì, nhưng khi áp dụng để đánh thì rất lợi hại đấy. Rõ ràng cô gái này không tầm thường đâu, đại ca.
Rokame:
- Vậy người không tầm thường như cô ta đến đây tìm ai?
Jimu ngoáy tai:
- Vớ vẩn. Việc gì anh phải quan tâm chứ? Về thôi.
- Dạ.
Cả bọn đi theo, nhưng khi ra đến cổng…
Lúc ánh mắt của Jimu và Nanami vô tình chạm nhau thì Jimu đứng lại.
Nanami:
- Rốt cuộc cũng chịu ra rồi sao, Jimu Watamiki?
- Cô ta biết đại ca sao?
Jimu:
- Cô là ai?
Nanami:
- Tôi và cậu đã từng gặp nhau, nhưng nếu cậu không nhớ thì cũng không sao. Tôi muốn nói chuyện chút.
Jimu:
- Vậy là tìm tôi?
Nanami nhìn quanh:
- Xem nào.
Rồi chỉ quán nước ở ngay gần đó:
- Nói chuyện trong đó được không?
Jimu:
- Tôi không rảnh.
Nanami:
- Có người đã nợ cậu 13 000 yên phải không? Tôi đến để trả thay và trao đổi vài điều.
***
Quán nước
Jimu:
- Trao đổi chuyện gì?
Nanami:
- Phép lịch sự tối thiểu là phải xưng tên trước chứ. Tôi là Nanami Hiratoki, bạn thân của anh chàng đang nợ cậu 13 000 yên. Hiện tôi là hội trưởng của Hội học viên Học viện nghệ thuật A-Everest.
Jimu có chút bất ngờ, rồi hỏi:
- Tôi đang thắc mắc: Con nhà giàu mà cũng phải nhờ người khác trả nợ sao?
- À không hẳn. Chẳng qua có ai đó bày đặt quân tử tàu, đưa tiền không chịu lấy, đòi lấy đúng cái giá tiền.
Jimu đã nổi nóng.
Nanami:
- Thế này nhé: thật sự chúng tôi không lo được số tiền đó, và cậu nghĩ thế nào cũng được. Tôi sẽ đưa cho cậu 50 000 yên, trừ 13 000 yên ra thì cậu sẽ làm 1 số việc theo yêu cầu của tôi bất cứ khi nào tôi muốn, tương ứng với số tiền dư còn lại.
Jimu:
- Nói luôn đi.
- Tôi chưa nghĩ ra - Rồi Nanami lấy trong ví ra 50 000 - 37 000 đổi lấy ba điều kiện.
- Một: Cô không phải bạn tôi. Hai: Cô không là mẹ, là chị, hay là bất cứ gì, cho nên đừng nghĩ bản thân có cái quyền ra lệnh cho tôi.
Nanami hoàn toàn bất ngờ.
Jimu đứng dậy:
- Ai nợ nấy trả. Nếu cô nghĩ cô là hội trưởng của học viện toàn những kẻ nhà giàu hợm hĩnh có quyền thì về cái học viện quái quỷ đó mà ra lệnh. Còn đối với Jimu này, các người chỉ là những kẻ tầm thường, không hơn không kém.
Nanami thấy như bị xúc phạm, đứng phắt dậy:
- Cậu nghĩ cậu là ai, ở vị trí nào mà có cái quyền xúc phạm chúng tôi? Những kẻ lười biếng, suốt ngày chỉ biết đánh nhau như các cậu thì rốt cuộc cũng chỉ làm hư xã hội này thôi. Và cậu nghĩ cậu tốt đẹp lắm sao? Không. Tôi dám chắc cậu chỉ là kẻ sống thoi thóp trong cái xã hội này thôi.
- Cũng bởi vì cái xã hội này đã dơ bẩn, cho nên những người sống khổ cực cả đời vẫn chẳng ngóc đầu lên được, vẫn bị xem thường. - Rồi đấm mạnh hai tay xuống bàn khiến cả quán giật mình - Những kẻ như các người thì chỉ sống dựa trên đồng tiền của bố mẹ, các người chẳng cần làm gì vẫn có thể ở địa vị cao ngút trời, cho nên các người xem chúng tôi là những kẻ chướng mắt và làm dơ bẩn xã hội này.
Nanami đuối lí.
Jimu nổi cơn thịnh nộ thật sự, và cú đấm xuống bàn thật sự rất mạnh. Cũng bởi vì là bàn bằng đá, cho nên tay của Jimu bị trầy và rướm máu.
Nanami:
- Này, tay cậu…
Jimu:
- Đừng quan tâm đến những kẻ vô dụng và ăn bám xã hội như tôi.
Rồi quay đi.
Nanami nhìn theo:
- Đây là gì vậy chứ?
***
TỐI
Biệt thự Fujikawa
Hồ bơi
Ayumi tiến vào, trên tay là áo choàng và khăn:
- Thiếu gia…
Khi thấy Kai vừa từ hồ bơi lên mà chỉ mặc độc chiếc quần đùi, Ayumi ngượng quay mặt đi.
Kai thấy lạ, lấy áo choàng khoác vào người:
- Chuyện gì?
Ayumi:
- Thiếu gia Ichiwato nhắc anh đến sớm so với giờ hẹn.
Đột nhiên, Kai nghe tiếng lạ phát ra, và quay nhìn Ayumi.
Ayumi ngượng ngùng:
- Xin lỗi thiếu gia.
Kai tiến lại, nhìn Ayumi chằm chằm.
Ayumi không dám nhìn vào mắt Kai:
- Ơ, gì ạ?
Kai:
- Cô… hay đói như vậy sao? Nhìn cô, có vẻ như ốm hơn.
- Không sao đâu ạ. Em…sẽ ăn mì gói, và sẽ no ngay thôi.
- Nhiều người hay ăn mì gói. Ngon lắm à?
- Thật ra đó là món ăn mà bất cứ ai cũng có thể ăn được.
- Tôi chưa ăn.
- Đó là món ăn rất rẻ, có lẽ không phù hợp đâu ạ. Thiếu gia có thể ăn rất nhiều món ăn sang trọng khác.
- Tôi muốn ăn.
Ayumi ngạc nhiên.
Kai quay đi:
- Đưa lên phòng tôi.
20’ sau.
Phòng Kai
Ayumi đặt tô mì xuống bàn:
- Thật ra thì em nấu không được ngon, mong thiếu gia thông cảm.
Kai cầm đũa, trộn mì rồi ăn thử, và lặng lẽ ăn.
Ayumi hồi hộp chờ nghe đánh giá.
Sau khi ăn xong, Kai gác đũa:
- Thật ra tôi không thích ứng lắm đối với thức ăn quá sang trọng.
Rồi lấy khăn lau miệng:
- Cứ mỗi tối nấu cho tôi thế này là được.
Ayumi ngạc nhiên:
- Sao ạ ?
Kai đứng dậy rồi ra ngoài mà không nói gì thêm.
Ayumi nhìn theo khó hiểu.
 

Phankha93

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/4/14
Bài viết
28
Gạo
0,0
Our Choice.
Chương 3.
***
Bên ngoài biệt thự Ichiwato
Jimu đứng trước biệt thự rộng lớn, há hốc:
- Cái này giống tòa lâu đài hơn là nhà ở.
Rồi tiến gần cổng ra vào, bấm chuông.
“Cho hỏi khách đến là ai ạ ?”
Jimu giật mình vì tiếng nói phát ra đột ngột, rồi nói:
- T… Tôi là Jimu Watamiki. Tôi tìm Rasuran.
“Cho hỏi có hẹn trước không ạ?”
Jimu:
- Có. Cậu ta kêu tôi đến.
“Xin chờ cho 1 lát ạ.”
Jimu đứng chờ gần 5’ thì cánh cổng lớn bật mở.
Một người hầu gái đứng đợi sẵn, cúi chào.
Jimu cũng khá lúng túng khi đột nhiên có người cung kính chào mình nên cũng cúi chào lại.
Người hầu gái nói:
- Thiếu gia và bạn của cậu ấy đang ở phòng ăn. Mời theo tôi ạ.
Jimu đi theo người hầu gái.
Phòng ăn
Rasuran đang cùng ăn tối với Kai và Nanami.
Rasuran thốt lên:
- Sao? Cậu đã đến tận Nora cơ à? Còn cãi nhau nữa ?
Nanami:
- Và tớ đã biết cậu ta tệ hại cỡ nào.- Rồi nhìn Rasuran - Cậu ta không là bất cứ gì để mà lên mặt nói triết lí sống với tớ. Cho nên đừng nhắc đến
nữa đấy.
Rasuran chỉ biết bóp trán cười trừ.
Kai:
- Và rồi cậu cho đi dễ dàng à ?
Nanami tiếp tục ăn:
- Tớ không muốn tiếp tục dây với những kẻ không ra gì. Dám lớn tiếng với tớ là không thể chấp nhận được.
Người hầu gái bước vào:
- Thưa, khách đã đến ạ.
Jimu bước vào, khá ngạc nhiên khi thấy Nanami nhưng Nanami làm lơ.
Rasuran đứng dậy, tiến đến gần niềm nỡ:
- Xin chào. Cậu đến sớm hơn tôi nghĩ đấy. Đã ăn gì chưa? Có muốn ăn cùng chúng tôi không ?
Jimu:
- Tôi chỉ đến đòi nợ thôi chứ không có nghĩa vụ khác đâu.
Rasuran rút ra một số tiền:
- Phải xin lỗi cậu lần nữa. Tôi không có đúng số tiền như cậu yêu cầu. 20 000 là tối thiểu rồi.
- Tôi cũng đoán được, và mượn tiền thối rồi.
- Cậu không cần phải thối lại đâu. Chỉ là số tiền nhỏ thôi.
- Tôi nói bao nhiêu thì chỉ lấy bấy nhiêu. Có lấy thêm cũng đâu xin được việc.
- C… Cậu bị đuổi việc rồi sao ?
- À, nhờ ơn ông tài xế của cậu. Đưa đây tôi thối.
Rasuran suy nghĩ.
Jimu:
- Chuyện gì nữa? Nhanh để tôi còn đi kiếm việc khác.
Rasuran:
- Cậu biết rửa xe chứ?
- Dễ ợt. Từng rửa và sửa trong hai năm.
- Vầy đi. Tôi đưa cho cậu 50 000, và thuê cậu rửa xe của tôi.
- Giá thành bây giờ là 5000/oto, 2000/xe máy. Cậu có bao nhiêu chiếc?
- Cũng không nhiều lắm đâu. Tôi không đi xe máy.
- Được. Xe đâu ?
- Bác Choi.
Quản gia Choi bước vào:
- Thiếu gia có gì căn dặn ?
Rasuran:
- Đưa các xe của tôi ra ngoài cho cậu ấy rửa. Chuẩn bị hết những thứ cậu ấy yêu cầu.
Quản gia Choi nhìn Jimu:
- Mời theo tôi.
Jimu nói với Rasuran, nhưng có vẻ “đá xoáy” Nanami:
- Cậu đưa nhiều tiền cho tôi nhưng lại tạo điều kiện để tôi làm việc kiếm tiền đúng khả năng của mình, không như một số người làm ra vẻ ta đây khinh thường người khác.
Rồi anh chàng đi theo ông quản gia.
Rasuran quay lại.
Kai bụm miệng nén nhỏ tiếng cười.
Nanami:
- Kai, cười cái gì ?
Rasuran mỉm cười:
- Xem ra Kai khá vui, và nghĩ đây là một việc hài hước.
Nanami hậm hực:
- Tớ thấy không có gì hài hước cả. Hai người quá đáng đấy.
Rasuran kéo ghế ngồi xuống:
- Kai, cậu thấy tính cách giống ai không?
Kai:
- Chuyện gì?
- Tính cách của Jimu và Nanami khá giống nhau.
Nanami phản bác ngay:
- Giống chỗ nào mà giống? Cậu đừng so sánh bừa.
Kai gật đầu.
Nanami hậm hực ăn phần ăn của mình.
Rasuran:
- Theo các cậu thì,…
Kai và Nanami lắng nghe.
Rasuran:
- Tớ vẫn lo lắng về việc em gái tớ đã có ý định muốn sống cùng anh ta. Bố mẹ không cấm cản chuyện tình cảm, nhưng nếu biết được ý định này của con bé thì lại là chuyện khác. Trước sau như một, dù không muốn phân biệt địa vị, nhưng không có cách nào khác ngoài việc phản đối ý định đó. Nếu có chuyện gì xảy ra, không chỉ bản thân mà còn liên lụy đến toàn tập đoàn và những người xung quanh.
Nanami gật gù:
- Hoàn toàn có cơ sở. Nếu là người bình thường thì không sao, nhưng địa vị như chúng ta thì hoàn toàn khác. Bất cứ việc gì, còn phải nghĩ đến những người xung quanh và cả sự nghiệp chứ không chỉ bản thân mà bồng bột.
Kai:
- Koda không phải là không biết suy nghĩ.
Rồi cầm tách trà lên uống một ngụm lại đặt xuống:
- Các cậu có nghĩ rằng trước khi thực hiện việc đó, Koda sẽ từ bỏ cả vị trí của mình không?
Rasuran và Nanami như sực nhớ ra điều đó.
Kai trầm xuống:
- Giống như…chị ấy.
Bầu không khí trùng xuống
Nanami phá vỡ bầu không khí:
- Mặc dù chúng ta là phận anh chị, nhưng chuyện tình cảm thì không thể ép buộc được. Koda là một người có cá tính rất mạnh nhưng con bé cũng rất có trách nhiệm, tớ tin chắc con bé sẽ hiểu rõ được việc làm của mình sẽ có mức ảnh hưởng như thế nào đến mình và những người xung quanh. Nếu muốn làm tròn bổn phận anh chị, hãy luôn là bờ vai vững chắc và là nguồn động lực cho Koda.
Kai gật đầu đồng tình với lời của Nanami.
Đột nhiên nảy ra một ý định, Nanami mỉm cười nham hiểm:
- Nhưng nếu đưa được Koda về MSMT thì sẽ càng hay hơn đấy.
Rasuran:
- Mục đích của cậu là đây sao? Không hổ danh là thần tượng của hai học viện Everest.
- Và ai đồng ý hay phản đối gì nào ?
Kai đưa tay:
- Tán thành.
Rasuran:
- Tớ không biết.
Nanami:
- Thông qua nhé. Chúng ta rất hiểu Koda, cho nên kể từ bây giờ sẽ soạn thảo một bản hợp đồng với những yêu cầu mà con bé có thể đề ra, và sau đó sẽ trình cho giám đốc.
- Vậy cậu nghĩ giá trị bản hợp đồng thế nào ?
- Dựa theo những biến đổi của thị trường, thị hiếu hiện nay, cộng thêm mức độ đang và sẽ thành công của Koda, tớ đang suy nghĩ về bản hợp đồng có thời hạn từ 7 – 8 năm có giá trị dao động trong khoảng từ 15 – 20 000 000 USD.
Rasuran và Kai đồng loạt kinh ngạc.
Rasuran:
- Vậy cái giá mà cậu nói với Koda vào cách đây mấy ngày là giá thật chứ không phải là nói vui sao? Tớ hiểu hiện giờ Koda là một ngôi sao nổi tiếng, nhưng vẫn chỉ là mới nổi trong khoảng thời gian năm rưỡi trở lại, còn chưa kể tương lai sẽ thế nào. Liệu chị ấy có chấp nhận chi ra khoản tiền lớn như vậy để kí hợp đồng với một người luôn tự ý quyết định về thời gian biểu của bản thân ?
Nanami:
- Tóm lại là khá vô kỷ luật chứ gì? Tớ biết. Nhưng đó lại là chuyện khác. Nếu Koda thật sự muốn làm một điều gì đó, không ai có thể ngăn cản được. Còn phía chị ấy, tớ chỉ có thể nắm chắc 50%, còn lại thì tùy vào vận may thôi.
- Tớ biết rồi.
- Có muốn cá không ?
- Chết cũng không cá.
- Cho nên mới nói cậu vẫn chưa thể hiểu em của mình. Còn Kai thì sao ?
Kai:
- Ba tuần.
Nanami:
- Được. Nếu trước ba tuần, cậu phải làm theo yêu cầu của tớ, hoặc Rasuran nằm trong khả năng của cậu. Thời gian là bắt đầu từ ngày mai.
Kai gật đầu.
Khuôn viên sau.
Jimu xăn tay áo, xăn quần, hì hục chùi rửa cẩn thận từng chiếc xe oto của Rasuran ( 6 chiếc oto), ánh mắt đầy sự tập trung:
- Jimu mà ra tay thì chỉ có sạch sẽ, láng bóng.
Có vẻ như quên mất mình đang ở đâu, Jimu hát say sưa.
Cách đó một khoản ngắn, bộ ba kia vừa ngồi thưởng thức trà ngon vừa quan sát Jimu.
Rasuran:
- Tớ không nói sai đâu nhé. - Rồi thích thú nhìn Kai - Tớ đang nghĩ về việc cậu ta là một fan của chị ấy đấy, Kai ạ.
Kai:
- Vậy à ?
Nanami:
- Jessica rất nổi tiếng, và có người ngân nga bài hát của chị ấy là chuyện bình thường thôi.
Rasuran:
- Các cậu đã nghe bài này rồi đúng không? Cậu ta hát chính xác đến từng điệu nhạc, lời, cách ngắt hơi chính xác đến kinh ngạc. Nếu không phải là một fan và có chất riêng, hoàn toàn không thể làm được.
Nanami nhìn Kai:
- Có ý kiến gì không?
Kai lắc đầu.
Nanami:
- Nếu đứng về phía góc độ chủ quan của tớ, cậu ta hoàn toàn có thể hát dài hơn như thế này. Bởi vừa vận động vừa duy trì mức hơi là rất khó.
Kai trầm ngâm.
Rasuran:
- Và nếu thiếu cậu ta trong MSMT, có thể là một tổn thất thật sự đấy.
Nanami:
- Điều này thì tớ không tán thành. Có thể là cậu thích cậu ta, nhưng khi chưa hiểu hết thì chưa thể biết được cậu ta sẽ mang lại những phiền phức gì cho chúng ta. MSMT là công ty quản lý nghệ sĩ, không phải là 1 trung tâm cải tạo.
- Cậu đang có 1 cái nhìn tiêu cực về cậu ta.
- Đúng vậy. Tớ đã muốn hiểu rằng lí do tại sao cậu ta là 1 kẻ như vậy, nhưng cậu ta đã khiến cho tớ không muốn nghĩ gì thêm.
Kai:
- Là bởi lòng tự trọng và sĩ diện của cậu.
Nanami:
- Có lẽ vậy.
Rasuran:
- Tại sao cậu không thử giảm bớt điều đó để tìm hiểu, giống như cậu đã từng tìm hiểu Kai, hay đã từng tìm hiểu cô bé kì lạ như Ayumi? Hãy nhìn hình ảnh dưới kia theo chiều hướng tích cực, cậu có nghĩ rằng đó là một mặt tốt của cậu ta không?
- Xem như chúng ta đã bàn xong chuyện. Kai cứ ở lại chơi nhé.
Rasuran:
- Sao không ở chơi thêm chút nữa ?
Nanami đứng dậy, đeo túi xách lên vai:
- Tớ đang bận phía tổ chức festival. Về trước. - Rồi cô quay đi.
Sau khi Nanami đi khỏi.
Rasuran mỉm cười, đập tay với Kai.
***
SÁNG
Ayumi chạy vội theo xe bus, vừa chạy vừa gọi:
- Khoan đã! Xin đợi với!
Nhưng không kịp, Ayumi thở dốc, nhìn đồng hồ:
- Phải chờ 20’ mới có chuyến tiếp theo. Sẽ trễ mất thôi.
Sau một lúc đắn đo, Ayumi cố gắng chạy đến trạm tiếp theo, nhưng vẫn không kịp. Bị đuối sức,
Ayumi thở dốc, ngồi phịch xuống.
Cách đó một đoạn…
Kai chạy chiếc moto của mình chậm chậm trên phố. Lúc dừng đèn đỏ, Kai nhìn qua thì vô tình thấy Ayumi đang khổ sở bắt taxi nhưng chẳng có chiếc nào chịu dừng.
5’.
Ayumi vừa bắt được một chiếc xe taxi, vừa định lên xe thì bị một người đẩy ra rồi vào xe. Chiếc taxi phóng đi trước sự ngỡ ngàng của Ayumi.
“BRHUM….!”.
Một chiếc moto phân phối lớn dừng ngay trước mặt Ayumi. Người lái xe gạt kính mũ bảo hiểm lên.
Nhận ra là Kai, Ayumi ngạc nhiên:
- Thiếu gia…?
Kai:
- Học viên A-Everest mà lại như vậy sao ?
Ayumi:
- Xin lỗi ạ. Em vừa để lỡ mất chuyến xe bus, mãi mới bắt được taxi mà cũng bị người ta giành mất. - Rồi cô cười ngại - Hôm nay đúng là không được hên rồi.
Kai nhìn đồng hồ rồi hỏi:
- Xa không? Nơi cô định đến.
Ayumi:
- Sao ạ? À… Bệnh viện Beika. Em về nhà lấy một chút đồ cho mẹ, nhưng còn vì dọn dẹp nên trễ mất chuyến xe.
Kai đã nghe qua về hoàn cảnh của Ayumi, im lặng một hồi rồi một chiếc mũ bảo hiểm cho Ayumi:
- Đội vào đi.
Ayumi cầm chiếc mũ, ngạc nhiên.
Kai mở máy xe:
- Không phải cô đi thăm mẹ à?
Ayumi buộc phải đội mũ rồi lên xe.
Kai:
- Tôi chạy rất nhanh.
Ayumi khi còn chưa định thần thì Kai đã phóng rất nhanh. Ngay lập tức cô ôm chặt eo Kai theo quán tính. Kai phóng xe càng nhanh, Ayumi càng ôm chặt hơn.
***
Bệnh viện Beika
Trước cổng bệnh viện.
Kai dừng xe lại.
Ayumi hoàn hồn một hồi rồi mới bước xuống xe, tháo mũ ra đưa lại cho Kai rồi cúi người:
- Cảm ơn thiếu gia đã cho em đi nhờ xe.
Kai móc mũ bảo hiểm vào xe.
Ayumi:
- Thiếu gia đi cẩn thận. Em xin phép.
Rồi quay lưng đi vội vào trong.
Kai gạt kính mũ bảo hiểm lên, đặt tay lên eo phải xoa nhẹ.
“Kai: Xiết đau thật. Liễu yếu đào tơ cũng có lúc thế này sao ?”
Kai nhìn bảng “Bệnh viện đa khoa Beika” được một lúc, khi vô tình nhìn ra phía sau thì thấy một chiếc di dộng đang ở trên yên xe liền dựng xe tắt máy, đưa tay ra sau cầm điện thoại lên.
*
Phòng 405
Kai gõ cửa và đợi 1 lúc lâu cũng không thấy mở cửa, nhìn bảng số phòng thấy đúng tên, lưỡng lự rồi mở cửa phòng đi vào. Anh đứng nhìn người trên giường bệnh là mẹ của Ayumi.
“Kai: Đây là mẹ của cô ta à ?”
Kai đang định để di động lại rồi đi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi ngồi đợi.
Hành lang
Ayumi mồ hôi ròng rã, buồn bã bước đi.
Phòng 405
Ayumi mở cửa bước vào, ngạc nhiên khi thấy Kai đang ngủ trên ghế:
- Ơ…
Kai giật mình tỉnh giấc, thấy Ayumi, dụi mắt.
Ayumi:
- Tại sao thiếu gia lại ở đây?
Kai chìa di động cũ ra:
- Của cô phải không?
Ayumi thấy đúng là di động của mình, mừng rỡ:
- Đúng rồi. Đúng là nó rồi. Em cứ nghĩ là nó đã rơi mất.
- Nó ở yên xe của tôi.
- Đây là quà mà mẹ em tặng sinh nhật năm em 15 tuổi. Nếu mất đi, e…em thật sự không biết phải làm thế nào. Cảm ơn thiếu gia nhiều lắm.
- Vậy ra là lí do cô dùng chiếc điện thoại cũ này.
- À, thiếu gia ngồi đi. Để em pha nước.
- Đây không phải nhà tôi, không cần xưng hô như vậy.
Ayumi vội rót nước, đưa cho Kai:
- Không được đâu. Dù ở bất cứ đâu, địa vị của thiếu gia vẫn không thay đổi.
Kai:
- … Mẹ của cô…
Ayumi:
- Vẫn không khả quan cho lắm.
Kai uống cạn cốc nước rồi đặt lên bàn, đặt tay lên vai Ayumi vỗ nhẹ hai cái rồi đi.
Ayumi đặt tay lên vai trái mình:
- V… Vỗ vai mình… Anh ấy muốn khích lệ mình?
***
Học viện nghệ thuật A-Everest
Câu lạc bộ “Võ thuật”
Tiếng chuông vang lên , giờ tập kết thúc.
Nanami đưa tay lên trán quẹt mồ hôi:
- Phù. Hôm nay tập hơi lâu.
- Hội trưởng, hôm nay oách lắm.
- Hội trưởng vẫn phong độ như ngày nào.
Nanami uống cạn chai nước:
- Còn phải hỏi sao? Thiên tài mà.
Nanami mỉm cười, định đi vào phòng tắm, nhưng sực nhớ điều gì đó liền rút di động bấm số gọi cho ai đó:
- … Sao rồi Koda? Đi chơi với anh yêu về chưa?
“Koda: Ước gì là ổn. Em đang giận đây.”
Nanami:
- Lại cãi nhau rồi sao? Lần này là chuyện gì?
“Koda: Vẫn là cái thói cũ thôi. Có âm nhạc, anh ấy quên hết sự đời. Bây giờ em đang ở sân bay, chuẩn bị trở về Tokyo”.
Nanami mỉm cười:
- Yêu nhau mệt thật đấy chứ. Còn bao lâu nữa sẽ lên máy bay?
“Koda: 30’ nữa. Chị gọi đường dài không phải chỉ để hỏi em những câu như vậy thôi chứ?”
Nanami:
- Chị chỉ hỏi như vậy thôi. Vẫn mục đích cũ: Chị muốn đề nghị em về MSMT.
“Koda: Vẫn câu trả lời cũ: Em chưa muốn”.
Nanami:
- Nhiều rồi cũng thấm thôi mà. Tám ngày nữa là đến festival A-Everest rồi. Dù gì thì, chị muốn mời em trình diễn vài bài trong festival. Thế này thì được chứ nhỉ?
“Koda: Mời ra giá.”
Nanami:
- 2 bài, 300 000.
“Koda: Ít, nhưng không sao. Vì chỗ quen biết, em lấy giá hời cho chị đấy”.
Nanami mỉm cười:
- Cảm ơn rất nhiều nhé. Khi về đến nơi nhớ gọi cho chị… Ừ. Được rồi.
Có vài học viên hớt hải chạy vào:
- Hội trưởng, nguy rồi.
Nanami tắt di động:
- Chuyện gì mà hớt hải vậy?
Một người nói vội:
- Có đám rất hung hãn chừng mười tên đang tiến vào học viện la lối om sòm, hình như là kiếm ai đó thanh toán. Bảo vệ đang chặn ở ngoài, nhưng nếu không có phương án giải quyết ngay thì hậu quả khôn lường.
- Cái gì? Chúng học trường nào?
- Có vài tên hình như là học sinh trường Nora. Phải làm sao đây, hội trưởng?
- Làm sao là làm sao? Tạm thời không gọi cảnh sát. Nói các bảo vệ: Bằng mọi giá không được để chúng tiến vào sâu hơn, cầm cự trong vòng 10’. Không được để cho bất cứ học viên nào rời học viện hoặc vào học viện. Làm nhanh đi.
- Vâng.
Người đó chạy vội đi.
Nanami quay qua các thành viên câu lạc bộ:
- Mọi người tập trung!
Tất cả đều tập trung lại rất nhanh.
Nanami:
- Học sinh trường khác đến gây hấn, tôi cần mười người có thành tích tốt nhất lập tức ra ngoài hỗ trợ cho bảo vệ trấn áp nếu chúng có ý định động thủ.
Mười người có thành tích tốt nhất lập tức bước ra rồi chạy đi.
Nanami:
- Ba người đai đen và ba người đai đỏ hỗ trợ cho tôi.
- Vâng!
Khuôn viên
Mười tên côn đồ đang làm ầm lên, tay lăm lăm nào gậy, nào cây sắt.
Tám bảo vệ không làm gì được. Vài người còn bị đánh.
Các học viên rất sợ hãi.
Lập tức, mười thành viên câu lạc bộ "Võ thuật" có mặt kịp lúc, đánh nhau đẩy lùi bọn côn đồ không cho chúng tiến thêm. Bên nào cũng có người bị thương.
- Hội trưởng ra rồi.
Sáu thành viên của câu lạc bộ “Võ thuật” hộ tống Nanami bước ra.
Nanami nhìn lũ côn đồ thì thấy có đúng bốn tên mặc đồng phục của trường Nora, lên tiếng hỏi:
- Các cậu có phải học sinh của trường trung học Nora không?
- Cô là hội trưởng ở đây phải không?
- Học viên ở đây cho người đánh mấy thằng đệ của tụi này. Nếu cô là người có quyền thì mau gọi bọn nó ra cho bọn này hỏi chuyện.
- Gọi bọn nó ra đây!
Nanami:
- Nếu ai cũng đòi nói, vậy thì tôi biết nghe ai đây? Xin mời một người đại diện, chúng ta cần nói chuyện tử tế hơn.
Mấy tên côn đồ ồn ào:
- Gọi bọn nó ra đây! Nếu không, bọn này phá nát cái học viện!
Nanami gằn giọng:
- Cả hai bên đều có người bị thương. Nếu các cậu còn tiếp tục gây hấn, đừng trách sao chúng tôi nặng tay. Nên nhớ học viện này không phải là một nơi bình thường, chúng tôi có thể đưa các cậu vào trại cải tạo một cách dễ dàng. Tôi đang đưa ra một giải pháp mà hai bên không phải chịu bất cứ tổn thất gì, cho nên tôi yêu cầu các cậu hợp tác.
Thấy thái độ của Nanami cương quyết và có lí, lại thấy lực lượng ở đây là thứ dữ, nên một tên bước ra:
- Được.
Nanami:
- Mời cậu lên phòng của chúng tôi, cùng bàn về vấn đề này để giải quyết ổn thỏa.
Tên đó nói:
- Không cần. Nói tại đây luôn đi.
Nanami suy nghĩ một hồi rồi hỏi thử:
- Nếu là một nơi như nhà ăn thì được chứ? - Rồi nói với các bảo vệ - Mời tất cả cùng đến nhà ăn. Nhà ăn của học viện A-Everest chắc chắc sẽ không khiến các cậu thất vọng.
Thái độ của Nanami mềm mỏng, bọn côn đồ cũng dịu xuống một chút.
Nhà ăn
Bọn côn đồ được đãi một chầu no nê.
Nanami tiếp chuyện với một tên đại diện:
- Cậu nói rằng học viên của A-Everest cho người đánh đệ của các cậu. Sự tình thế nào?
Tên đại diện:
- Mấy thằng đệ đi vũ trường, vô tình chạm vào một tên bên học viện các người khiến ly cocktail bị đổ. Mấy thằng đệ có nói xin lỗi đàng hoàng, nhưng bọn kia vì giữ mặt mũi với bạn gái của chúng mà lên tiếng sỉ nhục. Hai bên có xô đẩy một chút rồi cũng êm vì mấy thằng đệ bị bọn bảo kê kéo ra ngoài. Mấy thằng đệ bực bội, định lũ kia mà ra khỏi vũ trường thì đánh úp, ai ngờ bọn kia gọi một đám vệ sĩ dồn mấy thằng đệ của bọn này rồi đánh một trận.
- Bây giờ bọn họ sao rồi? Sự việc diễn ra khi nào?
- Khoảng 8 giờ tối qua, chúng bị bầm dập cả nhưng chưa chết.
- Tên của vũ trường là gì?
- Dream night.
Nanami ngoắt một người của hội học viên lại thì thầm.
Người kia gật đầu rồi lập tức chạy đi.
Tên đại diện:
- Bây giờ cô tính sao đây?
Nanami:
- Nếu các cậu đủ kiên nhẫn chờ 15’, tôi sẽ giải quyết vụ này thật công bằng.
- Chúng là học viên dưới quyền của cô…
- Là học viên dưới quyền quản lí của tôi, nhưng nếu vi phạm kỷ luật thì tôi vẫn nghiêm trị không tha. Về vấn đề này, các cậu không cần lo. Nhưng, vụ việc lần này thì cả hai bên đều có lỗi.
- Đều có lỗi?
- Cô nói như vậy là có ý gì?
- Không phải định cho người đánh úp sao?
Bọn côn đồ câm nín.
Nanami:
- Nếu các cậu không muốn bàn luận một cách ổn thỏa, tại sao không mời Jimu Watamiki đến nói chuyện với tôi?
Bọn kia nghe đến tên Jimu Watamiki thì im lặng ngay lập tức.
Nanami:
- Nếu sự thật đúng là vậy, chúng tôi sẽ kỷ luật người phạm lỗi và bồi thường thuốc men hoặc bằng tiền.
- Chỉ như vậy là xong hay sao?
- Bọn này phải đánh cho chúng một trận mới hả.
Nanami gằn giọng:
- Tôi hỏi này: Các cậu là người bị đánh sao ? Nơi đây là học viện danh tiếng, không phải là nơi để các cậu dùng luật “rừng”.
- Nói cái gì hả?
- Muốn gì đây ?
Nanami xoa cổ tay của mình:
- Xem ra nói chuyện với các cậu không hề ổn chút nào. Tôi không muốn nặng tay với các cậu. - Rồi đứng dậy.
Tên đại diện đứng phắt dậy, đặt tay lên vai Nanami để giữ lại:
- Đừng nghĩ cô là con gái mà bọn này nể nang.
Nanami nhanh như chớp nắm chặt cổ tay của tên đại diện, ngay lập tức xoay ra phía sau khóa tay hắn lại.
Bọn côn đồ đứng dậy định ăn thua đủ thì các thành viên câu lạc bộ “Võ thuật” đã vây lại.
Nanami ra lệnh:
- Áp chặt bọn chúng và đoạt vũ khí, không được để bất cứ tên nào sổng ra ngoài hoặc gây hại đến những học viên khác.
- Vâng!
Nanami quay lưng đi:
- Chuẩn bị xe đón Jimu Watamiki. Tôi sẽ đích thân nói chuyện với cậu ta.
- Vâng!
Bọn kia tái xanh mặt.
***
Trung học Nora
Jimeachi đi cùng Rai và Tsukasa vừa ra đến cổng trường.
Ông Uji – tài xế riêng của Nanami, đứng đợi sẵn bên chiếc xe oto tám chỗ, thấy bộ ba kia liền đi đến.
Jimeachi:
- Tôi có quen ông chú à?
Rai:
- Ê, nhìn ông chú này quen.
Jimeachi:
- Mày quen sao?
Ông Uji:
- Xin lỗi. Có phải các cậu là bạn với cậu Jimu Watamiki không?
Jimeachi:
- Ông chú hỏi đại ca có chuyện gì?
Tsukasa sực nhớ:
- A, chú có phải là tài xế của cô gái của cái học viện nổi tiếng gì đó vừa rồi tìm đại ca không? Cái cô gì mà cực giỏi thái cực quyền ấy.
Ông Uji:
- Tiểu thư của tôi muốn trực tiếp gặp cậu Jimu Watamiki và nếu có thêm các cậu thì càng tốt. Vậy, cậu ấy đang ở đâu?
Bộ ba kia nhìn nhau.
Jimeachi:
- Giờ này thì không gặp được đâu. Đại ca hiện đang làm công nhân tại một công trình xây dựng gì đó ở đường Kurei thuộc quận Haido.
Ông Uji:
- Phiền các cậu đi với tôi. Điều mà tiểu thư muốn nói rất quan trọng, liên quan đến Học viện nghệ thuật A-Everest và trung học Nora.
Bộ ba kia tiếp tục nhìn nhau.
Tsukasa:
- Tính sao?
Jimeachi:
- Bọn mình cũng rảnh mà.
Rai:
- Vậy thì đi thôi.
Ông Uji mở cửa để bộ ba kia lên xe rồi đóng cửa lại, lên xe lái đi.
***
Haido
Trước công trình xây dựng cao tầng đường Kurei

Jimeachi, Rai và Tsukasa xuống xe:
- Là ở đây.
Ông Uji cũng xuống xe.
Đúng lúc đó, Jimu vừa đi mua nước về, ngạc nhiên khi thấy bọn đàn em:
- Sao mấy đứa ở đây? Còn ai kia?
Ông Uji cúi chào.
Jimu cũng chào đáp lễ, hỏi:
- Ông chú là ai?
Jimeachi:
- Đại ca, anh có nhớ cô gái học ở học viện nổi tiếng gì đó mà hôm qua đến tìm anh không? Hôm nay cô gái đó nhờ tài xế đến đưa anh em mình đi gặp.
Jimu:
- Mấy đứa rảnh. Anh với cô ta không có bất cứ quan hệ gì hết. Nghĩ sao mà lên xe của người lạ tỉnh rụi vậy?
Rai:
- Không phải đâu đại ca. Là để giải quyết vấn đề giữa hai trường: Nora và A-Everest.
Jimu:
- Vấn đề? Mấy đứa đang nói gì đây?
Jimeachi:
- Đại ca, bọn trường mình đến đó gây sự đánh nhau, hiện đang bị giam lỏng.
- Cái gì? Giam lỏng?
Ông Uji:
- Đó là một cách vẹn toàn. Bởi làm vậy, sẽ đảm bảo an toàn cho học viện lẫn an toàn cho họ. Họ đến học viện gây sự, làm bị thương ba bảo vệ và sáu học viên, tiểu thư buộc phải làm như vậy. Bây giờ để giải quyết rắc rối một cách êm thấm, mời cả bốn cậu theo tôi đến gặp tiểu thư.
Tsukasa:
- Đại ca, anh thấy sao? Bọn đó hay gây hấn với chúng ta, nhưng dù gì thì cũng học chung trường.
Jimu:
- Nếu giao nộp bọn nó cho cảnh sát, cảnh sát chắc chắn sẽ điều tra đến trường Nora. Lúc đó, chúng ta đều sẽ bị dẹp hết.
“Ông Uji: Trông cậu ta thô lỗ như vậy nhưng suy nghĩ rất thấu đáo. Xem ra tiểu thư quyết định không sai khi mời cậu ta bàn luận”.
Ông Uji:
- Mời cả bốn cậu lên xe.
Jimu lên trước:
- Đi.
***
Học viện nghệ thuật A-Everest
Văn phòng Hội học viên
Phòng Hội trưởng
Jimeachi, Rai và Tsukasa thì thào với nhau:
- Trời đất ơi! Hóa ra lại là hội trưởng sao?
Rai:
- Nhìn là đã thấy nghi nghi.
Tsukasa:
- Giỏi Thái cực quyền như vậy thì tao biết không hiền lành, nhưng không ngờ lại là thứ dữ.
Nanami:
- Hôm nay mời đến đây, lí do vì sao thì tôi nghĩ chú Uji đã nói rõ rồi.
Jimu:
- Tại sao cô lại gọi tôi mà không gặp ông hiệu trưởng? Thằng này dù gì cũng chỉ là học sinh.
Nanami:
- Ở trường Nora, hiệu trưởng chỉ là bù nhìn. Thà tôi gặp “Quái vật trường Nora” để nói chuyện còn hơn. Các cậu rõ ràng có sức ảnh hưởng rất lớn nên tôi nghĩ không có vấn đề gì nếu tôi mời các cậu đến đây.
Jimu:
- Cô giam lỏng bọn kia ở đâu?
- Dùng từ giam lỏng thì hơi quá rồi. Tôi chỉ bảo vệ cả hai bên mà thôi. Tôi là hội trưởng, có trách nhiệm bảo vệ các thành viên trong học viện của chúng tôi khỏi bất cứ sự xâm hại nào trong phạm vi học viện. Học sinh trường Nora gây hấn và làm bị thương thành viên của học viện, chúng tôi có quyền giao nộp họ cho cảnh sát. Và không biết cậu có biết rằng: Các học viên của học viện đều có địa vị cao trong xã hội? Họ có quyền làm ầm chuyện này lên và xóa sổ Nora nhưng vẫn giữ được danh tiếng cho Everest.
- Cô đang hăm dọa bọn này đấy à?
- Tôi chỉ muốn nhắc nhở các cậu thôi. Dĩ nhiên với địa vị của tôi, tôi sẽ không lên tiếng bênh vực cho bất kì hành động sai trái nào trong học viện.
Có tiếng gõ cửa.
Nanami:
- Vào đi.
Jamcha mở cửa bước vào:
- Hội trưởng.- Rồi tiến đến, chìa danh sách cho Nanami - Đây là danh sách tất cả những ai có liên quan. Quả đúng như bọn kia nói. Và cũng có tên của những người bị thương hôm nay.
Nanami xem qua danh sách một hồi rồi nói với Jamcha:
- Jamcha, hãy thả bọn kia về.
Jamcha và tất cả đều ngạc nhiên.
Jamcha:
- Hội trưởng, chúng…
Nanami liếc nhìn.
Jamcha thấy ánh mắt của Nanami sắc lạnh đến đáng sợ:
- T… Tôi làm ngay. - Rồi lập tức ra ngoài.
Nanami:
- Jimu, đã điều tra rõ ràng. Việc thành viên của học viện này làm, chúng tôi sẽ cho giải quyết nội bộ. Những học sinh của trường Nora bị thương, tùy theo mức độ nặng nhẹ, chúng tôi sẽ cho đền bù tiền và thuốc men.
Jimu:
- Vậy cô định xử bọn học viên của cô ra sao?
- Một hình phạt thích đáng. Cậu không cần phải biết. Bây giờ, hãy cùng thỏa thuận với nhau nhé.
- Thỏa thuận ?
- Đảm bảo hòa bình giữa hai bên. Tôi hy vọng sẽ không có bất cứ sự xung đột nào xảy ra nữa, kể từ hôm nay. Cuộc sống của các học viên ở bên ngoài, tôi không có quyền can thiệp vào.
- Cô bảo chúng tôi không gây hấn, không tạo ra xung đột. Nhưng cô lại nói cô không có quyền can thiệp vào cuộc sống bên ngoài A-Everest của bọn học viên. Cô không thấy như vậy là quá quắt sao?
- Tôi là hội trưởng, tôi phải có trách nhiệm hoàn toàn về học viên của A-Everest. Vậy nên…
Nanami nhìn qua bộ ba kia, rồi nhìn Jimu:
- Nếu họ có làm bất cứ việc gì gây hấn với trường Nora, phận làm hội trưởng thì tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm. Và nói chính xác hơn, họ làm, tôi trả.
- Sao?
Bộ ba kia nhìn nhau.
Jimu hoàn toàn bất ngờ.
Nanami mỉm cười:
- Như vậy là công bằng chứ?
Jimu:
- Cô nói như vậy không phải là ngu ngốc sao?
Nanami bị gọi là ngu ngốc, dù tự ái nhưng phải tỏ ra thật sự bình tĩnh:
- Tôi rất dễ nổi nóng, nhưng trong một số hoàn cảnh thì không được phép. Và trong mọi hoàn cảnh, tôi phải làm tròn trách nhiệm của mình. Lời thì tôi đã nói xong rồi đấy. Cậu sẽ quyết định thế nào?
Jimu:
- Jimeachi, Rai, Tsukasa.
Bộ ba kia đứng dậy:
- Bọn em chờ lệnh.
Jimu ra lệnh:
- Bất cứ đứa nào trong trường gây sự với học viên của Học viện A-Everest, lập tức nện bọn nó một trận, không được tha.
Bộ ba kia đồng thanh:
- Rõ!
Nanami:
- Thỏa thuận đã xong.
Jimu đứng dậy:
- Nếu nói thẳng ra thì tôi chẳng cần quan tâm đến chúng, nhưng nếu đã gây sự với cả A-Everest thì không tránh khỏi việc cảnh sát điều tra, và việc dẹp bỏ Nora cũng chỉ là sớm muộn.
Khi Jimu quay lưng định đi thì Nanami gọi:
- Này… Cậu chẳng bao giờ đi học đầy đủ, lại đánh nhau từ trong ra ngoài, tại sao cậu lại lo sợ về việc Nora bị dẹp bỏ?
Jimu không suy nghĩ mà trả lời ngay:
- Vì đó là trường của bọn tôi. - Rồi ra ngoài.
Jimeachi, Rai và Tsukasa theo ngay phía sau.
Nanami:
- Vì đó là trường của bọn tôi? - Rồi mỉm cười - Tên này mà cũng nói được một câu tốt lành như vậy sao ?
Nanami cầm di động, rà số rồi bấm gọi:
- … Là tôi, Nanami. Lập tức tìm và triệu tập cho tôi những người như sau.
***
 

Phankha93

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/4/14
Bài viết
28
Gạo
0,0
Our Choice
Chương 4.
***
TỐI
Biệt thự Fujikawa
Jessica bước vào sảnh.
Ông quản gia và hai người hầu gái đứng đợi, cúi chào:
- Mừng tiểu thư đã về.
Jessica:
- Tôi chỉ nghỉ lại một ngày nên không cần phải làm gì cả. Kai đâu?
- Thưa, thiếu gia đang ở trên phòng. Tiểu thư có muốn ăn chút gì đó không ạ?
- Tôi ăn rồi.
Phòng Kai
Ayumi đang cố gắng lau chùi bàn ghế trước khi Kai tắm xong, chăm chú đến nỗi không hề biết Jessica đang bước vào.
Ông quản gia liền gọi:
- Ayumi.
Ayumi nghe gọi, liền quay lại:
- Vâng. Ơ… - Thì cô bất động khi thấy Jessica.
- Tại sao vẫn chưa chào tiểu thư?
- Ơ… Ơ… Chị là Jessica thật chứ?
- Ayumi, cô thật vô lễ quá.
Jessica:
- Bỏ đi. Không nói thì càng tốt. - Rồi hỏi Ayumi - Người mới sao?
Ayumi vẫn còn run:
- Ơ… Vâng. E… Em mới vào làm được hai ngày. - Rồi cúi người kính cẩn - Mong được tiểu thư chiếu cố.
- Tôi rất ít khi về, nên cô không cần nói vậy.
Lúc đó, Kai mới từ phòng tắm bước ra thì thấy Jessica:
- Chị về khi nào?
Jessica ra hiệu.
Ông quản gia hiểu ý, liền đưa Ayumi ra ngoài.
Jessica:
- Có vẻ như em không hoan nghênh?
Kai:
- Không phải. - Rồi ngồi xuống giường, lấy khăn lau tóc.
Jessica ngồi xuống cạnh Kai:
- Để chị.
Kai thả tay ra.
Jessica cầm khăn cẩn thận lau tóc cho Kai:
- Đáng lẽ hôm nay phải đến công ty ngay để giải quyết vài việc, nhưng chị muốn về nhà để xem em thế nào. Nhưng có vẻ như là không có vấn đề gì.
- Từ sau khi mẹ mất và ông ấy sống cùng người đàn bà kia, chị đã không hề xem nơi này là nhà.
Jessica im lặng một hồi, lấy khăn xuống vắt ngang vai Kai rồi đứng dậy.
Kai:
- Chị không còn gì để nói sao?
- Chị ở riêng cũng đã hơn bảy năm, nhưng chưa bao giờ chị quên mọi kí ức của chúng ta. Chị không còn xem nơi này là nhà, nhưng còn có em thì chị còn về. - Nói rồi cô ra ngoài.
Jessica vừa ra khỏi phòng thì thấy Ayumi:
- Sao không làm việc mà lại đứng đây?
Ayumi:
- À em… là người hầu riêng cho thiếu gia, nên…
Jessica tròn mắt.
Ayumi không hiểu cái nhìn của Jessica có nghĩa là gì:
- Sao ạ?
- Biết Kai ghét gì, thích gì chứ?
- Em không biết ạ.
- Nó ghét ăn ốc; màu tiêu biểu là đen, trắng, bạc và xanh dương. Nó thích uống nước ép cà chua và nước ép táo tươi vào buổi tối, nước dứa vào buổi sáng. Và… Nó không thích nhắc một việc quá hai lần, cho nên cần phải lưu ý mọi thứ.
- Cảm ơn tiểu thư.
- Có vẻ như vẫn đang đi học.
- Vâng. Hiện em đang học tại Học viện nghệ thuật A-Everest. Em được chị Nanami giới thiệu làm ở đây.
- Học viên của Học viện nghệ thuật A-Everest danh tiếng phải đi làm hầu gái?
- Thật ra…em không quan trọng lắm về điều này. Chỉ cần kiếm ra tiền mà không thẹn với lòng thì việc gì em cũng quyết làm thật tốt.
Jessica gật gù rồi quay đi.
Ayumi mở cửa bước vào thì thấy Kai đang ngồi tựa lưng vào thành giường, liền tiến lại:
- Thiếu gia sẽ ngủ hay muốn ăn mì ạ?
Kai:
- Cô…có anh chị em không?
- À không. Em là con duy nhất.
- Phụ nữ phức tạp như vậy sao?
Ayumi hơi ngạc nhiên, rồi hỏi:
- Thiếu gia mong đợi điều gì với sự trở về lần này của tiểu thư? Một sự chia sẻ những khó khăn trong thời gian qua?
Kai ngạc nhiên nhìn Ayumi.
Ayumi vẫn không dám nhìn vào mắt Kai, nói:
- Đây là tâm lí chung mà thôi.
Kai:
- Tại sao cô lại nghĩ vậy?
- Em chỉ thử đoán thôi. Em có cảm giác giữa hai người đang có khoảng cách gì đó không tiện nói… Thiếu gia.
- Chuyện gì?
- Em biết em không có quyền xen vào chuyện riêng của thiếu gia, nhưng có một điều em muốn nói: Tình cảm ruột thịt rất thiêng liêng, không gì có thể thay thế được. Mặc dù tiểu thư không nói ra, nhưng em tin sâu thẳm trong tim của chị ấy vẫn có hình bóng của em trai mình.
Kai tiếp tục ngạc nhiên.
- Em đã nói điều cần nói. Thiếu gia ngủ sớm sẽ tốt cho sức khỏe. Em xin phép ra ngoài. - Nói xong cô liền ra ngoài.
Kai lấy di động của mình rồi mở màn hình. Hình nền điện thoại lại chính là hình của Jessica trong một quảng cáo mĩ phẩm gần đây.
Biệt thự Fujikawa ngoài việc có dãy gồm mười phòng cho người hầu, là những người không có nhà hoặc có nhà ở xa, thì ông quản gia có phòng riêng rộng hơn so với những người khác. Mỗi phòng sẽ có hai người ở ghép, nhưng vì Ayumi là một trong bảy người ở lại biệt thự, nên bây giờ Ayumi ở riêng một phòng.
Phòng 004
Ayumi bật đèn sáng, sau khi học bài xong thì dọn sách vở gọn gàng, rồi cô tiếp tục viết nhật kí “: Ngày…tháng…năm. Thời tiết: Trời âm u, ít nắng. Nhiệt độ: mười độ. Hôm nay là một ngày may mắn, quá may mắn cho mình. Lần đầu tiên mình được gặp chị Jessica là thần tượng suốt mười năm của mẹ và mình. Chị ấy còn hỏi thăm, dặn dò để mình có thể làm tốt hơn nữa. Nhưng… Tại sao mình lại có cảm giác như ánh mắt của chị ấy rất xa xăm, rất u buồn? Rồi còn thiếu gia Kai nữa. Rõ ràng anh ấy che giấu rất nhiều điều, xây dựng một bức tường giữa bản thân với mọi người xung quanh. Cả chị em họ… Chẳng lẽ những người sinh ra trong gia đình thượng lưu đều như vậ ? Dù gì thì đây là chuyện riêng của gia đình người ta, mình đâu có quyền xen vào quá sâu. Việc bây giờ là cố gắng học, cố gắng làm thật chăm chỉ, và cố gắng chăm sóc mẹ thật tốt”.
Ayumi đóng nhật kí lại, lấy tờ đơn đăng kí tham dự festival ra, trầm ngâm, không biết nên đăng kí hay không.
Hành lang
Kai rảo bước đi xung quanh, đến dãy phòng dành cho nhân viên lúc nào không biết. Khi nhìn lại, Kai cũng thấy lạ khi mình đến đây. Các cửa phòng đều đóng cửa và không còn đỏ đèn, nhưng Kai lại thấy một phòng còn sáng đèn và cửa phòng he hé mở, tò mò tiến lại ghé xem, thì thấy Ayumi và cả vẻ mặt trầm ngâm của cô. Kai liền gõ cửa.
Ayumi ra mở cửa:
- Ơ, thiếu gia?
Kai:
- Tôi đi dạo, thấy phòng còn sáng đèn.
- À, dù gì thì em vẫn còn đi học, nên muốn hoàn thành thật tốt bài học của mình. Uhm… Mời thiếu gia vào phòng.
- Có phiền không?
- Không đâu. Để thiếu gia đứng ngoài thì không đúng rồi.
Kai vào phòng, nhìn quanh.
Ayumi vội chạy đi pha nước.
Kai lấy tờ giấy ở trên bàn là đơn đăng kí tham dự festival xem.
Ayumi đưa ly nước cho Kai.
Kai:
- Vẫn còn trống.
Ayumi:
- Em… không muốn tham gia. Chẳng qua là chưa buồn ngủ nên lấy ra xem thôi.
- Được tham dự festival là vinh hạnh và cô thật sự muốn tham gia.
- Em…
- Lời nói của cô lúc nãy, tôi đã suy nghĩ kĩ.
- Xin lỗi. Có lẽ em hơi nhiều chuyện rồi. Lần sau em sẽ…
- Không. Cô nói đúng. - Rồi ngồi xuống ghế.
- Thiếu gia không ngủ được sao?
- Tôi luôn ép mình ngủ, ngủ thật nhiều, để bản thân cảm thấy thời gian được rút ngắn lại ở cái nơi nhàm chán này.
- Cho nên nhìn anh luôn trong trạng thái rất lạnh lùng và đáng sợ.
- Đáng sợ?
Ayumi mỉm cười:
- Nhưng có vẻ như bây giờ cảm giác đó đã biến mất. Em có chút thắc mắc không biết có phải do em không có ấn tượng tốt với các chàng trai hay không thôi.
- … Có phải đó là lí do do cô đã từ chối Rasuran?
- Thật ra, tiền bối ấy chưa bao giờ có 1 mối quan hệ nghiêm túc với bất kì cô gái nào. Mỗi lần anh ấy tìm đến, em lại có cảm giác không an toàn và em đã nói thẳng điều đó ra. - Rồi cô cười trừ - Em chỉ muốn sống yên ổn cho đến khi hoàn thành việc học ở học viện mà thôi.
- Có cần sự bảo vệ ?
- Sự bảo vệ? Là sao ạ?
- Koda xem cô là người bạn thú vị, cô nhận được sự giúp đỡ của Nanami. Nếu cô bước vào nhóm của chúng tôi, sẽ không có bất kì kẻ nào dám gây bất lợi cho cô.
Ayumi biết rõ bộ tứ: Kai – Rasuran – Nanami – Koda rất có quyền lực và sức ảnh hưởng vô cùng lớn như thế nào, nhưng cũng khá bất ngờ khi nghe lời của Kai. Sau một hồi im lặng, cô nói:
- Vậy thì em lại càng không thể làm vậy. Em không muốn khác biệt và xa cách với mọi người. Dè bỉu, lạnh nhạt, bất công, em không quan tâm về những điều đó. Em chỉ muốn họ tâm phục khẩu phục chính sức của em, giống như những gì mà chị Jessica – thần tượng của em đã làm.
Kai ngạc nhiên khi nghe Ayumi nhắc đến Jessica.
Ayumi:
- Thiếu gia, anh thật may mắn khi có tiểu thư Jessica là chị đấy.
Kai:
- Mang họ Fujikawa, tôi không sung sướng gì. Mang mác thiếu gia, tôi không hề vui vẻ. - Rồi nhìn Ayumi - Từ nay về sau đừng bao giờ gọi tôi là thiếu gia.
Ayumi (vẫn) né tránh ánh mắt của Kai:
- Vậy…em phải gọi là gì ạ? Bác quản gia yêu cầu em phải xưng hô thật lễ phép.
- Cô xưng hô với Rasuran và Nanami thế nào, tôi muốn như vậy.
Ayumi ngạc nhiên.
Kai đứng dậy, tiến lại ngay trước mặt Ayumi, ánh mắt như chờ Ayumi gọi.
Ayumi ấp úng một hồi rồi đánh bạo gọi thử:
- T… Tiền bối.
- Ừ.
- Vậy có sao không ạ?
- Cô vừa là người hầu riêng, vừa là hậu bối của tôi, đúng không?
- Vâng.
Kai cầm đơn đăng kí, đưa cho Ayumi:
- Tôi không cần biết cô từ chối vì lí do gì. Không muốn mẹ cô nhìn thấy cô được đứng trên sân khấu à?
Ayumi bối rối.
Kai quay lưng:
- Nếu cô đăng kí, tôi sẽ đào tạo cô trong một tuần. - Rồi anh rời khỏi phòng ngay sau lời khẳng định của mình.
Ayumi vẫn còn bất động.
Hành lang
“Kai: Tại sao mình lại nói như vậy nhỉ?”
***
SÁNG
Công ty MSMT
Phòng Giám đốc
Nanami ngồi xuống ghế:
- Chào mừng “Thiên hậu” Jessica đã trở về.
Jessica:
- Em thích cái chữ “Thiên hậu” đến vậy thì chị cho em giữ đấy.
Nanami mỉm cười rồi chìa tay ra:
- Quà Hàn Quốc của em đâu?
Jessica:
- Không có. Vào vấn đề chính: Muốn gặp chị gấp là vì lí do gì?
- Koda.
- Koda?
Nanami lấy trong túi xách ra một tờ giấy được soạn thảo sẵn, đưa cho Jessica:
- Món quà chào mừng chị trở về.
Jessica xem qua bản thảo rồi nhìn Nanami:
- Đây mà là quà sao?
- Chị nghĩ thế nào?
- Một cô nương bất cần, nổi loạn, kiêu ngạo. Một bản hợp đồng sáu năm có giá trị 2 tỉ đối với lính mới. Điều gì khiến em có suy nghĩ điên rồ này?
- Một là đã đến lúc nên giảm cường độ hoạt động của chị xuống rồi. Hai là Tăng thêm nguồn thu và tăng danh tiếng cho MSMT, từ đó bổ sung thêm kinh phi cho việc đào tạo thực tập sinh. Như vậy là đủ rồi chứ?
Jessica im lặng xem bản thảo.
- Bây giờ Koda là ngôi sao đang nổi, nhưng lại chưa có công ty quản lí. Hiện có rất nhiều công ty đang chực cơ hội để đưa ra những bản hợp đồng có giá trị lớn nhằm đưa Koda về. Em không muốn đánh mất cơ hội này.
- Đưa cái này ra, hẳn vẫn chưa thuyết phục được con bé, đúng không?
- Chính xác rồi. Koda khó hơn là em nghĩ.
- Không vậy không phải Koda Ichiwato… Chị cũng đang nghĩ thêm bản hợp đồng nữa.
- Còn ngôi sao nào khác à?
- Chị cần nhà chế tác riêng, vừa hỗ trợ cho việc đào tạo các thực tập sinh, vừa tập trung sáng tác những bài hát riêng cho nghệ sĩ MSMT.
Nanami nhếch mép, chống cằm:
- Đừng nói với em là anh ta đấy.
Jessica:
- Em nghĩ là nhà chế tác nào đủ khả năng khiến chị đích thân gặp và mời về?
- Nhà chế tác nổi tiếng “chặt, chém” tính bao nhiêu cho bản hợp đồn?
- Đoán thử đi.
- Nếu anh ta về MSMT, công cuộc thuyết phục Koda sẽ dễ dàng hơn, em nghĩ anh ta cũng đã tính cả cái công gián tiếp đưa Koda về MSMT rồi. Tối thiểu phải là bốn năm… Em sẽ lấy cột mốc là năm năm, bản hợp đồng trị giá ít nhất 1,5 tỉ. Anh ta sẽ lấy tiền bản quyền khoảng ít nhất 20% tổng số doanh thu mỗi single.
- Năm năm, tương đương 18 000 000 USD, 25% trên tổng số doanh thu mỗi single được bán ra. Thằng nhóc chỉ thích tính theo USD thôi.
- “Chém” ở mức này thì đúng là khó đây. Vậy thì chị nghĩ thế nào?
- Chị đang suy nghĩ về tổng giá trị của hai bản hợp đồng là 4 tỉ cho cặp đôi kia. Nhưng cũng cần phải bàn thảo với mọi người để thống nhất về thời gian cũng như giá trị của hợp đồng.
- Em biết rồi. Phải gặp các phòng ban bên dưới thôi. À, chị có định đồng ý chưa? Nếu chị từ chối thì là ba lần rồi.
- Vậy thì phải hỏi em về biểu hiện của chúng trong thời gian qua.
- Chị có nghĩ là nên cho họ cơ hội không?
- Theo em thì phải làm sao ?
- Em không có ý kiến gì cao siêu cả. Chẳng qua là… Phải nói sao đây nhỉ?
- Để chị nói hộ cho. Khả năng sáng tác, chơi nhạc cụ, hòa âm phối khí của chúng đều tốt. Chị không đòi hỏi gì nhiều, thứ chị cần chính là sự chăm chỉ và ký luật của chúng. Hoạt động trong ngành giải trí, nếu vô kỷ luật và lười biếng thì sẽ trở thành một kẻ chẳng ra gì. Chị không muốn tâm huyết của chị bị vấy bẩn.
- Tại sao chị không thử nghĩ ngược lại? Có thể họ sẽ mang một luồng khí mới vào làng giải trí chăng? Em nghĩ rằng chị nên có một cái cách quản lí riêng, để MSMT là khác biệt đối với các công ty quản lí khác.
- Em không cần phải nhắc.
Nanami mỉm cười.
Jessica suy ngẫm một hồi rồi nói:
- Đưa chúng vào đi.
Nanami:
- Chị quyết định rồi?
- Rèn luyện chúng suốt bốn năm như vậy là đủ.
- Bốn năm qua, chị bí mật rèn luyện họ sao?
- Chị chỉ muốn cho chúng thấy một nghệ sĩ đi hát thì phải làm gì để đạt được vị trí xứng đáng. Thời gian rèn luyện ngoài lề là đủ. Chuẩn bị bước vào guồng máy.
- Em sẽ thông báo ngay cho 2 anh chàng kia. A, em quên mất điều này.
- Nói đi.
- Chị có muốn chọn ra một số nhân vật từ festival A-Everest không?
Jessica trầm ngâm.
- Và nếu chị đồng ý thì em muốn mời chị diễn vài bài trong festival luôn.
- Không. Chị chỉ muốn xem.
- Em có được quyền hỏi tại sao không?
- Chỉ không muốn. Vậy thôi.
Nanami đứng dậy:
- OK. Xong việc ở đây rồi. Vậy em đi trước. - Rồi ra ngoài.
Jessica nhớ lại lúc sáng, khi cô chuẩn bị đến công ty.
*****
7 GIỜ SÁNG
Biệt thự Fujikawa
- Chị Jessica.
Jessica nghe gọi, liền quay lại.
Ayumi chạy vội lại:
- A không, tiểu thư.
Jessica:
- Chuyện gì?
- Em xin lỗi nhưng em có chuyện muốn nói riêng với chị. Chỉ 3’ thôi ạ.
Jessica nhìn đồng hồ rồi nhìn ông quản gia.
Ông quản gia hiểu ý, lui đi trước.
Ayumi:
- Về việc tối qua… Em biết đây là việc riêng của chị, nhưng…
Jessica:
- Cứ nói thẳng đi.
- Thiếu gia đã rất mong chờ ngày được gặp lại chị của mình, nhưng chị lại chẳng hỏi thăm hay quan tâm bất kì điều gì về em trai của mình, em cảm thấy chị hơi quá đáng rồi.
Jessica nhíu mày.
- Em không biết phải nói ra sao cảm nhận của mình, nhưng em biết thiếu gia rất buồn. Em từng nghe các chị giúp việc nói với nhau về gia đình, em hiểu rõ được lí do tại sao thiếu gia lại xa cách với tất cả mọi người đến vậy. Mỗi khi ở nhà, thiếu gia chỉ ngủ và ngủ, bởi anh ấy muốn rút ngắn khoảng thời gian nhàm chán nơi căn nhà lạnh lẽo này. Chị yêu thương em trai mình nhưng chị lại cố chấp không nói, chỉ căn dặn qua người giúp việc. Chị không hề hiểu rằng anh ấy khao khát cái ôm ấm áp và sự quan tâm hỏi thăm của chị đến mức nào. Nói lời yêu thương, vòng tay ấm áp thì đâu có mất mát gì, cũng chẳng tốn nhiều thời gian của chị.
- Cô… Tại sao lại quan tâm nó như vậy ?
- Thật ra, dù em đã mất bố khi còn nhỏ, mẹ lại nằm bệnh viện, nhưng em còn may mắn hơn anh ấy rất nhiều. Có gia đình cũng như không có gia đình, chỗ dựa tinh thần duy nhất là chị gái thì chị lại bỏ đi. Em chỉ có một sự đồng cảm với anh ấy mà thôi. Em đã nói với anh ấy rằng anh ấy rất may mắn khi có một người chị như chị, nhưng…
Jessica ngắt lời:
- Không cần nói thêm. - Rồi quay lưng đi.
Ayumi gọi theo:
- Em mong chị suy nghĩ lại.
*****
HIỆN TẠI
Jessica mỉm cười:
- Mình lại bị một cô bé đôi mươi ra lời giáo huấn. - Rồi cô đột nhiên suy nghĩ vẩn vơ - Nếu là bạn gái của Kai thì sao nhỉ?
***
Học viện nghệ thuật A-Everest
Văn phòng Hội học viên
Phòng Hội trưởng
Xấp đơn đăng kí được đặt trên bàn của Nanami.
Nanami xoay ghế lại, nhìn Jamcha:
- Đủ chứ?
Jamcha:
- Vâng. Có tổng cộng 225 đơn đăng kí. Sau nhiều lần bốc thăm đã chọn ra được.
- Được rồi. Những ai có liên quan đến vụ đánh nhau trước vũ trường đều loại cả rồi chứ?
- Hội trưởng đã cấm họ trong hai tuần thì đâu ai dám đưa họ vào.
- Được rồi. Danh sách khách mời cũng đã có, sắp xếp thời gian ba buổi cuối cùng để tập dợt. Sáng mai in vé, sáng mốt bắt đầu bán vé. Cậu ra ngoài được rồi.
Jamcha ra ngoài.
Nanami xem từng đơn đăng kí, và hoàn toàn bất ngờ khi thấy đơn đăng kí của Ayumi:
- Yumi?
Tầng 5 – Phòng 502
Kai đàn khá lâu bên piano, thỉnh thoảng lại ngừng để viết. Một hồi lâu thì lại vò giấy vứt đi, rồi tiếp tục viết. Liên tục như vậy suốt gần hai tiếng vẫn không được gì, quanh khu vực ngồi của Kai đều toàn là giấy vứt bỏ.
Nanami đi vào:
- Oh, sao bừa bộn thế này?
Kai rời chỗ ngồi rồi tiến lại nằm dài trên ghế, gác đầu lên tay, tay kia đặt lên trán suy nghĩ điều gì đó.
Nanami tiến lại gần:
- Anh bạn, đang suy nghĩ điều gì khó khăn lắm sao?
Kai:
- Cảm xúc của tớ mất rồi. Đã lâu, cảm xúc không còn trở lại nữa.
Nanami hiểu Kai đang nói gì:
- Đã hơn một năm kể từ lần cuối cậu sáng tác. Khi không tìm được cảm xúc thì tại sao lại ép mình sáng tác?
- Tớ đã lỡ hứa với một người, nhưng để tạo nên chiến thắng thì không thể lấy một bài hát đã được sử dụng.
- Tạo nên chiến thắng?
Kai ngồi dậy:
- Cậu nghĩ đề tài nào sẽ thu hút được nhiều sự quan tâm hơn những đề tài còn lại?
- Có hai đề tài: Một là gia đình; hai là xã hội. Nhưng, người như cậu thì thật sự khó khăn với cả hai đề tài này.
Kai im lặng.
- Cậu chỉ còn bốn ngày để tìm cảm xúc mà sáng tác thôi. Và để tìm cảm xúc, ở yên một chỗ là hạ sách. Cậu nên ra ngoài và đi khắp nơi để xác định đệ tài và tìm nguồn cảm hứng.
Kai trầm ngâm suy nghĩ.
***
Bệnh viện Beika
Phòng hồi sức cấp cứu
Bên trong, các bác sĩ đang tích cực kiểm tra và chữa trị.
*
Ayumi xuống xe taxi, chạy thật nhanh vào bên trong.
*
Kai đứng ở quầy tiếp bệnh.
Y tá sau khi tra trên vi tính, nói với Kai:
- Bệnh nhân Kunieda Kotajima ở phòng chăm sóc đặc biệt số 405 phải không ạ?
Kai gật đầu.
Y tá nói:
- Bệnh tình đột nhiên chuyển biến xấu. Hiện giờ đang ở phòng hồi sức cấp cứu tầng 4.
Kai nhíu mày.
Phòng hồi sức cấp cứu – Tầng 4
Ayumi lo lắng, đứng ngồi không yên.
Bác sĩ và các y tá rời khỏi phòng.
Ayumi vội đến hỏi dồn:
- Bác sĩ, mẹ của cháu thế nào rồi? Mẹ của cháu vẫn ổn chứ? Vẫn ổn, đúng không bác sĩ?
Bác sĩ:
- Tạm thời chúng tôi đã giữ lại sự sống cho mẹ của cháu, nhưng trong vòng một tuần trở lại, nếu có chuyển biến tốt hay xấu thì chỉ còn tùy thuộc ý chí của mẹ cháu mà thôi. Chúng tôi đã cố gắng hết sức.
Ayumi nghe như sét đánh ngang tai.
Bác sĩ và các y tá rời đi.
Kai đứng ngay gần đó, đã thấy và nghe hết.
Ayumi đứng bất động một hồi rất lâu, nhìn mẹ mình qua tấm kính:
- Mẹ… Tại sao lại thế này chứ?
Thấy 1 bàn tay đặt lên vai mình, Ayumi quay lại thì thấy Kai:
- Tiền bối?
Kai nhìn vào phòng rồi nhìn Ayumi:
- Chắc chắn sẽ qua khỏi.
Ayumi ứa nước mắt:
- Tiền bối…
Cô gục vào ngực Kai, khóc lớn:
- Tại sao? Tại sao mọi việc lại thành thế này chứ? Tại sao mẹ của em lại ngủ lâu đến vậy chứ? Em sợ lắm. Em thật sự rất sợ.
Kai nghe như nhói lòng bởi lúc này anh cũng đột ngột nhớ về mẹ của mình, chỉ có thể để yên cho Ayumi khóc.
30’ sau.
Ayumi ngồi ngủ gục đầu lên vai Kai.
Nanami hối hả chạy đến:
- Kai.
Kai ra hiệu cho Nanami nói nhỏ.
Nanami:
- Tình hình của cô Kunieda thế nào rồi?
Kai:
- Tạm thời giữ được sự sống, nhưng trong một tuần trở lại có sống được hay không thì tùy thuộc ý chí.
- Rốt cuộc vẫn không thể khá hơn. Yumi thế nào? - Nhưng khi thấy ngực áo của Kai ẩm ướt, Nanami hiểu ra - Kai, cảm ơn cậu.
- Tớ…nhớ mẹ.
- Cậu đã chủ động tìm đến đây sao?
Kai im lặng rất lâu rồi hỏi Nanami:
- Hôm nay thế nào?
- Tớ không biết ai có thể thuyết phục được Yumi đăng kí tham dự festival… Là cậu chăng?
- Tớ không nói gì nhiều đâu.
Nanami đặt tay lên vai Kai:
- Yumi là giúp việc riêng của cậu, phiền cậu để ý đến em ấy giúp tớ nhé.
Kai nhìn Nanami.
- Không có ý gì khác đâu. Dạo gần đây tớ rất bận, dù có thế nào thì Rasuran và tớ khó mà quan tâm giúp đỡ thường xuyên. Cạnh Yumi nhiều nhất chính là cậu mà thôi. - Rồi cô nhìn Ayumi - Tớ chỉ sợ trường hợp xấu xảy ra.
Kai gật đầu.
Điện thoại của Nanami reo lên, Nanami liền bắt máy:
- Alo, chuyện gì thế?... Rắc rối vậy sao?... Lúc nãy tôi đã nói cậu tạm thời giải quyết chuyện đó rồi mà. Hiện giờ tôi đang có việc đột xuất... Thôi được rồi. Nói ông ấy vui lòng chờ 20’, tiếp đãi cho chu đáo. Tôi sẽ về ngay. - Rồi Nanami tắt máy, quay qua nói với Kai:
- Mọi sự nhờ cậu. Khi nào giải quyết xong việc thì tớ sẽ đến ngay.
Kai gật đầu.
Nanami quay lưng đi vội.
***
Biệt thự Ichiwato
Phòng giải trí
Rasuran và Koda gác cơ.
Koda:
- Anh đã khá lên rồi đấy.
Rasuran:
- May là anh thoát mấy lần. Chẳng phải do em nương tay sao?
Koda tháo bao tay ra:
- Cứ cho là vậy đi.
- Sao thế? Vẫn còn giận à?
Koda mở lon nước ra uống rồi hậm hực nói:
- Đừng hòng em cho qua.
- Vậy mà sao có người vẫn cứ “đâm lao rồi theo lao” nhỉ?
- Anh nói móc em có phải không?
- Anh biết tính em hay giận, nhưng cũng dễ nguôi, nhất là đối với anh ta. Nhưng bản thân anh ta thế nào, khi bắt đầu hẹn hò hẳn em cũng phải biết rồi cơ mà.
Koda đưa tay vuốt tóc.
Rasuran xoa nhẹ tóc em mình:
- Nhớ rồi phải không?
Koda:
- Gì chứ? Không có.
Một người hầu gái bước vào:
- Tiểu thư.
Koda:
- Có chuyện gì?
- Cậu Yashiro chờ ở ngoài đã hơn tiếng hơn rồi ạ.
Rasuran ngạc nhiên:
- Hơn tiếng cơ à?
Koda:
- Khi chưa có lệnh của tôi, ai mà cho anh ta vào thì tôi đuổi việc hết, hiểu chưa?
Người hầu gái:
- V… Vâng. - Rồi lui ra ngoài.
Rasuran:
- Em gái à, có cần…
Chưa chờ anh trai mình nói, Koda cũng ra ngoài.
Rasuran chỉ còn cách thở dài:
- Sao lại dại mà đi chọc giận em gái mình chứ?
Phòng Koda
Sau khi tắm xong, Koda mở laptop của mình xem lại lịch làm việc và mở trang cá nhân ra xem những lời nhắn của fan.
10’ sau, trời bắt đầu mưa.
Koda nhìn ra ngoài một hồi rồi ngồi vào cây piano, luyện một số bản nhạc, nhưng không hiểu sao lòng vẫn không yên.
20’ sau, trời mưa lớn hơn.
Có tiếng gõ cửa.
Koda:
- Vào đi.
Rasuran mở cửa bước vào:
- Em gái.
- Anh chưa đi hẹn hò sao?
- Kẻ tội đồ vẫn ở ngoài kia đấy.
- Cứ để ngồi sửi ấm trong xe của anh ta đi.
- Không. Anh ta ướt như chuột lột rồi.
Koda lập tức đưa tay giữ yên phím đàn, nhìn Rasuran:
- Anh nói cái gì?
- Gần 2 tiếng, anh ta chưa ngồi vào xe bất cứ lần nào.
Koda bật dậy:
- Đồ ngốc này. - Rồi cô chạy ra ngoài.
Rasuran nhún vai:
- Lộ rồi nhé.
*
Hakone Yashiro – 24 tuổi, nhà chế tác trẻ tuổi tài năng và cũng nổi tiếng “chặt chém”, người yêu của Koda, hiện đang “chịu trận” dưới cơn mưa nặng hạt và lạnh buốt.
Cảm thấy có cái gì đó che cho mình, Hakone ngẩng đầu lên, thấy Koda đang che ô cho mình thì mỉm cười:
- Công chúa của anh đã chịu ra rồi sao?
Koda:
- Đồ ngốc này, tại sao lại không vào xe mà lại đứng ngoài này? Mau vào trong thôi.
*
Phòng Koda
Hakone ngồi yên để Koda lau tóc.
- Chưa thấy ai ngốc như anh. - Rồi lau mạnh tay hơn - Cho chừa này. Ngốc, ngốc, ngốc, ngốc.
Hakone chịu trận:
- A, đau…đau.
Koda thả khăn ra, ôm chặt Hakone từ đằng sau:
- Tại sao anh lại đứng ngoài mưa lớn như vậy? Nếu em không ra thì sao?
Hakone mỉm cười, xoay ghế lại, nắm tay Koda:
- Koda mà anh yêu đâu tuyệt tình như vậy. Công chúa của anh mãi mãi là thiên thần cơ mà.
- Em không phải là thiên thần. Mà nếu phải, đôi lúc em là thiên thần gãy cánh đấy.
- Anh tin em sẽ đón anh.
Koda ngồi xuống đùi Hakone, vòng tay ôm rồi nhìn người yêu của mình:
- Chắc không đấy?
- Bằng cả mạng sống.
Hakone và Koda người hôn nhau say đắm, như quên cả đất trời.
Rasuran đột nhiên mở cửa:
- Em gái, anh có…
Cả 3 người nhìn nhau.
Rasuran biết không đúng lúc, cười ngượng:
- Ơ, xin lỗi vì đã quấy rầy. Hai người…cứ tự nhiên. - Rồi vội vã ra ngoài - Nhớ khóa cửa đấy.
Hakone:
- Sao đây? Đêm nay là của chúng ta, đúng chứ?
Koda:
- Em không thể bị bệnh đâu.
Hakone mỉm cười, ngọt ngào thì thầm vào tai người yêu:
- Anh sẽ chữa cho em.
Và cả 2 tiếp tục công việc đang dang dở.
***
Cao ốc Tokyo
Penthouse của Jessica
Sau khi tắm xong, Jessica xem trên kệ đĩa của mình, lấy ra đĩa nhạc thính phòng bỏ vào đầu đĩa, lấy remote bấm cho đĩa chạy rồi ngồi xuống ghế sô-pha, cầm chai Whisky rót ra cốc đá nhỏ, từ từ vừa nhâm nhi vừa xem lịch làm việc.
Có tiếng chuông gọi cửa, Jessica tiến lại gần cửa, xem qua máy thì thấy Kai đang cõng ai đó, liền mở cửa:
Kai bước vào, cúi xuống tháo giày rồi vào trong, nhìn quanh.
Jessica đóng cửa, đi vào:
- Đang cõng ai đấy ?
Kai:
- Chị cho Yumi… À, Ayumi ngủ nhờ một đêm được không?
Jessica không hiểu tại sao em trai mình lại đang cõng cô hầu gái, nhưng cũng dẫn đường:
- Đằng này.
Kai cõng Ayumi đi theo.
Cả hai đi đến đâu, đèn tự động sáng đến đó.
Phòng nghỉ cho khách
Kai đặt Ayumi nằm xuống giường, đắp mền cho cô rồi ra ngoài.
Phòng khách
Kai cầm chai Whisky đã vơi hơn nửa lên nhìn.
Jessica cầm cốc Whisky, tựa lưng vào ghế:
- Muốn uống không?
Kai đến bên quầy bar mini, nhìn tủ đựng rượu một hồi, lấy ra chai Cherry Brandy và một cái ly, đi đến ngồi xuống bên cạnh Jessica.
Jessica:
- Bao lâu rồi kể từ lần cuối em đến đây?
Kai im lặng pha rượu ra ly, nhấp từng ngụm, rồi hỏi:
- Tại sao lại biết em đến?
- Không phải là biết, mà là chờ. Chị biết em không thích những loại rượu có nồng độ cồn trên 30%, cho nên mua tất cả đấy.
- Tại sao lại chờ?
- Không biết.
Cả hai chị em im lặng một hồi lâu.
- Chị, nói cho em biết về mẹ.
Jessica như giật mình khi nghe Kai nhắc đến mẹ.
 

Phankha93

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/4/14
Bài viết
28
Gạo
0,0
Our choice
Chương 5

***
Kai:
- Em không nhớ được nhiều điều về mẹ.
Jessica:
- Cô bé đã gợi cho em nhớ về mẹ sao ?
Kai xoay nhẹ ly rượu của mình.
Jessica:
- Mẹ là đồng nghiệp tài giỏi nhất và đáng tin cậy nhất của ông ấy. Nhưng, vì mẹ quá trung hậu cho nên đôi khi trở nên cam chịu, nhất là luôn luôn phải chịu đựng và cố gắng giải quyết mọi tin đồn xung quanh bố và những người phụ nữ khác. Chị có thể chắc chắn một điều thôi: Không có mẹ, ông ấy sẽ không có ngày hôm nay đâu.
Kai:
- Những người phụ nữ khác?
- Chị có thể thấy dù cho mẹ không hề nói lời nào… Tên thật của mẹ là Shizuka Kobayashi. Tổ tiên của dòng họ Kobayashi xưa là địa chủ lớn nhất vùng Kanto, sở hữu hơn vạn mẫu ruộng đất, hàng vạn gia súc, có biết bao nhiêu lâu đài. Đời ông bà cố, dòng họ Kobayashi bắt đầu xây dựng những khách sạn đầu tiên tại Tokyo lấy tên là Kobayashi. Đến đời ông bà ngoại, dòng họ Kobayashi đã phát triển tập đoàn Kobayashi vươn ra châu Á. Trong 40 năm, Kobayashi đã nổi tiếng là tập đoàn khách sạn lớn nhất nước, luôn nằm trong top của châu Á. Khi ông bà ngoại nghỉ hưu, mẹ đã trở thành người kế thừa trẻ tuổi nhất trong lịch sử khi kế thừa tập đoàn khách sạn Kobayashi với tổng số lượng hơn trăm khách sạn lúc mới 20 tuổi. Ông bà ngoại đã dàn xếp 1 cuộc hôn nhân cho mẹ. Lúc đó, ông ấy 25 tuổi, là người thừa kế tương lai của tập đoàn dầu khí Fujikawa. Sau khi cưới về được 5 năm, ông và mẹ đã tạo nên một “cơn đại chấn động” chưa từng có trong lịch sử: sáp nhập tập đoàn khách sạn Kobayashi và tập đoàn dầu khí Fujikawa, trở thành tập đoàn tài phiệt New Everest. Sau 15 năm sáp nhập, New Everest đã ở vị trí độc tôn của châu Á và luôn trong top của thế giới khi mở rộng kinh doanh điện tử, siêu thị, du lịch, dầu khí và tàu thủy. Mẹ là tổng giám đốc của New Everest. Luôn bận rộn với công việc, kể cả khi sinh ra chị và em, mẹ chưa bao giờ nghỉ việc cả. Khi có scandal của ông ấy với nhiều phụ nữ khác, mẹ đã khóc, và rất nhiều lần chị nhìn thấy mẹ ôm tấm hình cưới mà khóc. Chị rất giận, và càng giận hơn khi mẹ vẫn nhẫn nhịn lên tiếng phủ nhận những tin đồn kia và luôn bảo vệ bố, cho nên những tin đồn đó bị dập tắt nhanh chóng. Mẹ chưa bao giờ trái ý của ông ấy, nhưng khi ông ấy cật lực phản đối việc chị gia nhập showbiz... Đó là lần đầu tiên mẹ đi trái với ý của ông ấy. - Cô rót tiếp rượu vào ly - Trong lòng chị, mẹ là thiên thần, nhưng đồng thời cũng là người rất nhu nhược. Mẹ đã hy sinh quá nhiều vì người không đáng để mẹ phải hy sinh.
- Mẹ đã vì ông ấy sao? Hay vì chị và em?
- Chị không biết. - Rồi uống vài ngụm rượu.
- Khi em ở bệnh viện, khi Ayumi gục vào ngực em mà khóc vì mẹ của cô ấy, cảm xúc của em về mẹ lại xuất hiện. - Kai rót rượu ra ly, rồi đưaa ly rượu lên.
Cả 2 chị em cụng ly rồi uống cạn ly rượu.
- Lại là Ayumi sao ?
Kai không hiểu.
Jessica mỉm cười:
- Chị cũng đã từng bị cô gái này giáo huấn đấy.
Kai ngạc nhiên, vì anh không hề nghĩ đến việc có người dám lên tiếng giáo huấn chị mình.
- Chị đã không để ý rằng em trai chị đã lớn thế này rồi. - Cô vừa nói nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Kai, nhưng cô không biết em trai của mình đang mỉm cười.
***
SÁNG
Công viên Haido
Nanami đeo tai phone nghe nhạc, chạy bộ trong công viên. Khi dừng lại đi bộ thì thấy một cảnh tượng làm cô khá bất ngờ, tháo một bên tai phone ra.
Có một con chó lớn và bốn con chó con, đang được Jimu ân cần cho ăn uống.
Jimu:
- Ăn nhiều vào đi.
Con chó lớn có vẻ như hiểu ý, ngẩng lên nhìn Jimu.
- Tao đã nhường gần nửa phần ăn sáng của tao cho bọn mày rồi mà. Hôm nay bà ngoại đi làm sớm, tao đưa bọn mày về tắm rồi đi xin chỗ nuôi bọn mày. Ăn cho nhanh đi.
- Chúng không thể ăn được thức ăn cậu mang đến đâu. - Nanami bước đến.
Jimu quay lại.
- Sao rảnh rỗi vậy ?
Nanami:
- Lo cho mấy con chó này như vậy sao?
- Tôi rất thích động vật, nhất là chó. Luôn cảm thấy rất tồi tệ khi cứ nghĩ rằng chúng sẽ chết ngay trước mắt tôi nếu tôi không làm gì.
- Như đã nói, chó không thể ăn loại thức ăn mà cậu mang đến đâu. Tôi sẽ giúp.
- Giúp cách nào?
- Nhà cậu ở đâu?
- Làm gì?
- Nhanh nào.
- Khu Furata, số 16 đường Akaijita.
- Nhớ rồi. Cứ mang mấy con chó về trước, rồi tôi sẽ đến sau. - Rồi cô quay lưng đi, trong khi Jimu không hiểu gì.
***
Sau khi Nanami mua một số đồ cần thiết, ông Uji đã lái xe chở cô đi.
Nanami nhìn ra bên ngoài cửa xe:
- Xa vậy à?
Ông Uji:
- Tiểu thư, sao cô lại phải mua những thứ này?
- Thì tất nhiên là cho chó ăn rồi.
- Ý của tôi: Tại sao tiểu thư lại mua những thứ này cho cậu ta? Cậu ta có thể tự mua được mà.
- Chia nửa phần ăn sáng cho mấy con chó, chú nghĩ cậu ta có tiền để mua những thứ này sao? Vả lại, tôi và cậu ta đều rất yêu chó.
- Có vẻ như cậu Jimu đó rất được đàn em nể trọng.
- Về điều đó thì tôi chưa thể khẳng định. Thời gian sắp tới sẽ chứng minh rằng cậu ta có phải là người nghĩa khí và trọng chữ tín hay không đấy.
- Chiều tiểu thư mới đến học viện. Khi xong việc này, tiểu thư sẽ về nhà hay đi đâu ạ?
- Ở nhà có mình, chán lắm. Chơi với mấy con chó còn vui hơn nhiều.
Điện thoại của Nanami đổ chuông. Nanami bắt máy:
- Alo… Ừ. Nói đi... Chuyển về học ở đây à? Muốn về thì cũng được thôi, nhưng cho chị cái lí do nào thuyết phục một chút… Duyệt. Vậy thì khi nào về?... Tối nay sao? Thằng nhóc con này, tại sao lại gần kề rồi mới báo?...
Ông Uji dừng xe:
- Tiểu thư, đến nơi rồi.
Nanami:
- Bây giờ chị có việc rồi. Tối về sớm thì cứ ăn cơm trước đi. Chị tắt máy đây. Rồi tắt máy, mở cửa ra ngoài.
Ông Uji mở cốp xe, lấy hai bao xách đầy thức ăn và sữa của chó loại hảo hạng:
- Đường Akaijita rất nhỏ, nếu đưa xe oto vào thì choáng hết, những người khác không thể đi . Để tôi mang giúp tiểu thư vào trong.
Nanami cầm 2 bao xách:
- Chú cứ đi uống hay ăn gì đó đi. Trước khi về chừng 15’ thì tôi sẽ gọi.
- Vâng.
Nanami quay đi.
***
Nhà Jimu
Sân
Jimu mở vòi nước, tưới ướt chó mẹ.
Có vẻ như quá lâu không được tắm, chó mẹ kêu “Ăng ẳng”.
Jimu:
- Đứng yên xem nào. Người mày quá bẩn đấy.
Chó mẹ “chịu trận”.
Jimu thoa xà phòng cho chó mẹ, rồi dùng bàn chải chà nhẹ cho nó.
Nanami vừa đẩy cửa, đã thấy Jimu.
Jimu quay qua:
- Tưởng cậu không tìm được nhà chứ.
Nanami đóng cửa lại, đi vào sân:
- Tôi không ngờ nhà của cậu xa đến vậy đấy.
- Mua cái gì mà nhiều vậy?
- Tất nhiên là thức ăn, sữa và những vật dụng dành riêng cho chó. Đã chăm chó thì phải làm cho đúng cách chứ.
- Ê, rảnh thì tắm mấy con chó con giúp tôi.
- Nhiệm vụ tắm cho chó là của cậu chứ đâu phải của tôi. Tôi chỉ có nhiệm vụ mua những thứ này thôi.
- À, suýt chút nữa quên là hội trưởng của A-Everest danh giá đâu thể đích thân tắm cho chó.
- Này, cậu nói móc tôi phải không?
Jimu cưới khóa trá.
- Đã đặt tên cho chúng chưa ?
- Rồi. Con mẹ là Yasha. Con có đốm trắng ở chân trước bên trái là Teppi. Con có đuôi màu đen là Kotaro. Con có một bên tai màu trắng là Kyo. Con còn lại màu trắng là Naoki.
- Sao nghe giống tên của những nhân vật truyện tranh vậy ?
- Tôi không thích phải vắt óc suy nghĩ để nghĩ ra được những cái tên mĩ miều. Vả lại, không nuôi được chúng thì chỉ có thể nhớ về chúng với những cái tên do tôi đặt thôi.
- Tại sao cậu lại không nuôi? Không nuôi rồi lại buồn.
- Thì cũng muốn lắm, nhưng bà ngoại nói nhà khó khăn nên không thể nuôi chó mèo được… Đây có thể là lần cuối cùng được nhìn thấy chúng.
- Có muốn tôi giúp không?
- Cậu có chỗ quen biết muốn nhận nuôi chúng à? - Jimu nhìn Nanami.
- Cần gì chỗ quen biết. Để tôi nuôi.
- Cậu? - Jimu tỏ vẻ rất ngạc nhiên với lời đề nghị của Nanami.
- Cái thái độ kia là gì vậy? Nhà tôi rộng nhưng vắng người, sân thì thoáng cho nên nuôi chó vô tư.
- Mà phải hỏi trước: Nhà cậu có ai hen suyễn, dị ứng hay cấm cản gì không? Mất công đem về được một ngày rồi lại phải đem ra ngoài cho người khác.
- Vấn đề đó thì cậu khỏi lo. Chẳng có ai dám lên tiếng cấm cản đâu.
- Cái giọng thấy ghét.
- Tôi sống một mình trong hơn 5 năm nay quen rồi nên không sợ có người cấm cản đâu.
- Một mình?
- Nhưng kể từ tối nay thì sẽ có đứa em trai học xa về sống cùng nên vui hơn nhiều.
Jimu đưa vòi nước rửa bọt xà phòng cho con Yasha:
- Đứng yên xem nào.
Nanami:
- Này, định tắm cho chúng trong bao lâu?
- À thì chắc cỡ 30’ nữa. Phải tắm cho thật kĩ chứ toàn thân chúng bẩn lắm.
- Nhìn chúng có vẻ như khoái lắm.
- Cảm giác này rất thoải mái đấy. - Anh chàng mỉm cười.
- Con Yasha xong để tôi lau khô cho.
Jimu tắt vòi nước:
- Xong rồi.
Con Yasha lắc người dữ dội, nước văng tung tóe vào người Jimu.
Jimu che người:
- Ê, lắc thì ra chỗ khác mà lắc. Ướt người tao rồi này.
Lông của con Yasha xù lên như bông gòn.
Nanami ngồi bên bục gỗ, lấy ra 1 chiếc khăn khá lớn:
- Yasha à, để tao lau khô người cho mày nhé. Nào, lại đây.
Con Yasha ngoan ngoãn tiến lại gần.
Nanami mỉm cười, lấy khăn lau cho con Yasha vẻ rất thích thú:
- Ngoan lắm chó cưng.
Jimu nhìn qua, rồi quay lại tiếp tục tắm cho mấy con chó nhỏ:
- Cậu là một người bận rộn, làm gì có thời gian mà chăm bọn này?
- Có bầu bạn ở nhà, dù 1 giây 1 phút cũng đáng trân quý.
“Jimu: Chẳng lẽ đây là cuộc sống thật sự của những người mang mác “thiếu gia, tiểu thư” à?”
Lúc đó bên ngoài có vài cụ già đi ngang qua, nhìn vào ( bởi tường nhà Jimu rất thấp):
- Jimu, hôm nay không đi sao ? Oh…
Jimu ngẩng đầu lên:
- Mấy con chó cháu mang về tắm thôi rồi mang đi ngay ấy mà.
Các cụ nhìn Nanami:
- Đây là…
Nanami:
- Chào các bác.
Các cụ nhìn Jimu với ánh mắt khác lạ:
- A…a. Jimu, có bạn gái xinh thế cơ à? Sao không dẫn ra mắt các bác?
Jimu lên tiếng bào chữa ngay:
- Đừng có nói bậy nhé.
- Cái thằng ngốc cộc cằn này luôn khiến các cô gái tránh xa cả dặm, bây giờ có bạn gái mà lại không nói với các bác. Bà Yahi chắc phải mừng lắm đây.
- Đừng nhiều chuyện mà tung tin ra cả xóm. Hôm nay không phải là đi leo núi với Hội người cao tuổi khu Furata sao còn ở đây ?
- Đang đi đây. Jimu mà cũng ngượng sao? - Các cụ cười rồi kéo nhau đi.
Jimu lầm bầm:
- Đúng là càng già càng lẩm cẩm.
Nanami:
- Chắc do cái mặt cậu lúc nào cũng hầm hầm. Mặt tươi tỉnh rạng ngời lên, nói chuyện nhỏ nhẹ chút thì có bạn gái để chăm ngay ấy mà.
- Chăm ngoại là đủ rồi.
- Chứ bố mẹ cậu đâu?
- Mất cả rồi.
Nanami im lặng 1 hồi rồi nói:
- Này, ném cho tôi cái lược.
Jimu ném cái lược.
Nanami cầm lược chải lông cho con Yasha:
- Sau khi được tắm xong, mày thật sự rất đẹp đấy Yasha.
Con Yasha sủa lên một tiếng có vẻ như đồng tình.
Nanami cười:
- Chuyện gì? Mày tự nhận là mày đẹp sao?
Jimu nhìn qua mỉm cười.
Nanami như thấy được, hỏi:
- Này, cậu vừa cười à?
- Cái gì ? Đâu có. - Anh chàng chối ngay.
- Đừng chối. Cậu vừa cười kìa.
- Đã nói là không. Đừng có nói bừa.
Mấy con chó đồng loạt sủa.
- Cả bọn mày nữa. Sủa sủa cái gì mà sủa?
- Chúng cũng đồng tình với tôi ấy mà.
***
Cao ốc Tokyo
Penthouse của Jessica
Một phòng ngủ cho khách
Ayumi dần mở mắt, thấy mình đang ở trong một căn phòng lạ sang trọng:
- Ơ, đây là đâu?
Phòng khách
Jessica vừa nhâm nhi tách coffee, vừa đọc tạp chí.
Ayumi bước ra, ngơ ngác nhìn.
Jessica:
- Dậy rồi à?
Ayumi:
- Ơ, t…tiểu thư.
- Cứ xưng hô bình thường là được rồi.
- V… Vâng. Đây là đâu ạ?
- Nhà của chị. Tối qua em trai của chị cõng em đến đây, xin chị cho em ngủ nhờ một đêm.
- Tiền bối Kai?
- Ở trong bếp, có thức ăn sáng.
- E…Em cảm ơn. - Rồi cô nhìn quanh - Bếp…
- Đi thẳng, rẻ trái.
Ayumi đi theo sự hướng dẫn của Jessica.
Jessica lấy di động, bấm số gọi đến công ty:
- …Alo, là tôi. Tôi đã tốn khá nhiều thời gian để thuyết phục cậu ta, nhưng con bé kia thì hơi khó khăn bởi không phải có tiền là thuyết phục được… Có một số chuyện rất khó nói ra. Chỉ cần gọi cậu ta lên công ty và ký hợp đồng, còn con bé kia thì giao cho Nanami… Một tiếng nữa mở cuộc họp bàn về kế hoạch kia… Cứ vậy đi. - Rồi cô tắt máy đi về phía nhà bếp.
Nhà bếp
Ayumi cứ trằn trọc mãi không ăn được.
Jessica bước vào:
- Sao không ăn?
- Chị ơi, ở đây cách bệnh viện Beika có xa không ? Em phải đến đó ngay.
- Đau ốm gì à?
- Mẹ của em vẫn nằm ở phòng hồi sức cấp cứu, em phải đi xem mẹ thế nào. Chị ơi, bệnh viện Beika ở đâu?
- Qua đường, đi thêm cỡ 300 mét.
- Gần vậy sao ạ? - Rồi cô vội đứng dậy.
- Cứ ăn hết đã. Nanami cho người giúp việc theo giỏi tình hình của mẹ em rồi. - Rồi cô lấy trái cây trong tủ lạnh ra, bỏ vào máy ép lấy nước.
15’ sau.
Jessica sau khi thay đồ xong, quay vào:
- Có muốn đi nhờ xe không?
Ayumi cũng vừa rửa chén bát xong:
- Không sao đâu ạ. Em đi bộ được mà.
- Lát sẽ có người giúp việc làm. Em là khách, không cần rửa dọn đâu.
- Không đâu ạ. Chị đã cho em ngủ nhờ 1 đêm và ăn sáng, đây là việc tất yếu em nên làm mà. Mọi thứ bằng cảm ứng, hiện đại quá. Em loay hoay mãi mới sử dụng được.
- Chị có việc phải đi trước. Khi rời khỏi đây, em chỉ cần đóng thì cửa tự khóa.
- Chỉ vậy thôi ạ?
- Ừ.
***
Biệt thự Ichiwato
Phòng Koda
Koda đang ngủ, cảm giác như có ai đó đang hôn mình, khi mở mắt ra thì thấy Hakone.
Hakone mỉm cười:
- Chào buổi sáng, công chúa của anh.
Koda:
- Hết cách đánh thức em rồi sao lại dùng đến cách này?
- Chịu thôi. Anh ngốc mà.
- Em cũng ngốc như anh thôi. Biết anh giở trò, mà em vẫn để cho mình bị mắc bẫy.
Hakone hôn người yêu đắm đuối thay cho lời chúc mừng buổi sáng một lần nữa ( Cặp này hot chết mất).
Cả hai đang chìm vào không gian riêng của nhau, bỗng giật mình vì tiếng gõ cửa (mất hứng).
Koda:
- Em đói rồi. Tối qua em ăn ít quá.
Hakone mỉm cười.
Phòng ăn
Cả hai đang ăn sáng với nhau.
Koda:
- Anh đồng ý với mức giá ấy sao?
Hakone:
- Đúng vậy.
- Sao anh dễ bị dụ quá vậy nhỉ? Có tiền thì sáng mắt ra.
- Như vậy là còn rẻ đấy.
- Anh vốn không bao giờ chịu sự bó buộc thì tại sao lại nhận lời vào MSMT? Vì Jessica phải không?
Hakone ngẩng đầu lên.
- Bao năm vẫn vậy phải không? Mối tình đơn phương gần 6 năm của anh.
- Anh…
- Anh muốn hỏi tại sao em lại biết chứ gì? Em không ngu ngốc đến nổi yêu anh mấy năm mà em không hiểu rõ anh.
- Vậy tại sao em không nổi giận với anh?
- Nổi giận thì có ích gì? Đâu có thay đổi được sự thật.
Hakone im lặng 1 hồi rồi nói:
- Từ khi yêu em, anh đã nhận ra đâu là tình yêu vô vọng, đâu là tình yêu đích thực của anh. Vả lại, em là cô gái vô tư, rất tốt, rất tốt mà.
- Em vô tư là một chuyện, nhưng em cũng biết ghen. Dù gì thì em cũng là một cô gái mà.
- Chẳng lẽ lí do em không muốn kí hợp đồng với MSMT là…?
- Này, nếu nói ra thì em còn mặt mũi gì chứ?
- Em muốn anh chứng minh không?
- Chứng minh cái gì?
- Làm vợ của anh nhé.
- Hả? - Cô nàng bất ngờ.
- Để chấm dứt mọi hiểu lầm, chỉ có cách này thôi. Chỉ khi làm vợ anh, em sẽ không cần phải suy nghĩ gì nữa.
- Sống mà không suy nghĩ sao?
- Hãy làm vợ anh. Anh sẽ chăm lo và bảo vệ em suốt đời. - Hakone rõ ràng nghiêm túc với lời nói của mình.
Koda cảm động, nhưng có vẻ vẫn chưa chịu đồng ý:
- Anh có biết em là ai không? Anh có biết gia thế của anh là thế nào không? Anh nghĩ sẽ được sao?
- Làm vợ anh, em sẽ chỉ là vợ của anh, chứ không phải là dâu của dòng họ Yashiro. Nếu em đồng ý, anh sẽ mãi là 1 nhà chế tác “chặt chém” chứ không phải là người thừa kế của Yashiro, không phải là yakuza tương lai.
Koda lặng lẽ ăn.
Hakone lấy ra 1 chiếc hộp nhung đỏ nhỏ, mở nắp hộp ra. Bên trong là 1 cặp nhẫn kim cương:
- Anh giữ cái này đã một năm rồi. Chỉ chờ có dịp để mang vào ngón tay áp út của em thôi.
- Một năm.
- Một năm?
- Một năm sau, em sẽ có câu trả lời cho anh.
- Hôm nay có muốn đi đâu chơi không? - Anh vừa nói vừa cất lại hộp nhung đỏ.
- Không được. Hôm nay em phải tiếp tục lịch làm việc rồi. Không phải anh cũng có hẹn sao?
- À phải rồi.
***
Công ty MSMT
Cuộc họp đã xong.
Phòng Giám đốc
Mari – quản lí của Jessica:
- Giám đốc, liệu có thể hoàn thành trong khoảng thời gian ngắn ngủi không?
Jessica:
- Dù gì thì cũng nên tin tưởng. Không phải ngẫu nhiên mà Nanami trở thành hội trưởng của Học viện nghệ thuật A-Everest và dễ dàng tái đắc cử đâu.
- Có lẽ chúng ta nên tích cực hơn trong việc này. Dù nói Koda là lính mới trong ngành giải trí khi hoạt động mới hơn hai năm, nhưng khả năng cô ấy trở thành siêu sao là hoàn toàn có thể. Chúng ta có nên đưa vào thêm vài đãi ngộ?
- Không cần. Nghệ sĩ thì ai cũng phải đối xử bình đẳng như nhau. Như tôi đã nói, Koda chưa muốn vào MSMT, lí do chính không phải vì tiền hay chế độ đãi ngộ… Hợp đồng cho Hakone sẵn sàng rồi chứ?
- Đã chuẩn bị cả rồi. Nếu không còn gì khác, tôi xin phép ra ngoài.
Jessica gật đầu.
Mari ra ngoài.
Jessica cầm remote mở tv, đúng lúc đài truyền hình đang chiếu buổi lễ khai trương 1 trung tâm mua sắm.
“BTV: Hôm nay là ngày khai trương trung tâm mua sắm Akaishi quận Haido. Chúng tôi đang truyền hình ảnh lễ cắt băng khai trương. Những người cắt băng gồm có: ông Fuji Akaishi – giám đốc trung tâm; bà Akemi Norakaji – chủ tịch quận Haido; ông Aketsuji Hideomi – tổng giám đốc công ty địa ốc Hideomi; Koda Ichiwato – ngôi sao ca nhạc đang nổi tiếng. Thật bất ngờ thưa các bạn. “Công chúa hip hop” Koda cũng đã góp mặt trong sự kiện này. Bây giờ, chúng ta cùng phỏng vấn cô ấy nhé”.
Jessica:
- Con bé vốn không quan tâm đến những cái này mà.
“BTV: Xin chào Koda. Một tuần sau buổi showcase giới thiệu album vol 2 cực kỳ ấn tượng tại Thái Lan, tại sao cô lại xuất hiện trong buổi khai trương này?
Koda: Những chuẩn bị cho album và showcase như vắt kiệt sức của tôi nên tôi muốn nghỉ ngơi vài ngày để lấy sức mà đua với đồng nghiệp. Còn lí do xuất hiện trong buổi lễ khai trương này à? Đơn giản thôi. Tôi thích mua sắm mà. Cho nên khi nhận được lời mời, tôi lập tức đồng ý ngay.
BTV: Vậy cô thấy trung tâm mua sắm này thế nào?
Koda: Rất tuyệt đấy. Sao các bạn không dành ra chút ít thời gian để đến đây nhỉ?
BTV: Xin phép hỏi vài câu về sự nghiệp của cô nhé. Nhiều người thắc mắc việc Koda lại không có công ty quản lý.
Koda: Tôi chỉ muốn làm sếp của chính mình.
BTV: Nhưng sau này sẽ rất khó khăn khi mà cô ngày càng nổi tiếng và không thể tự mình xử lí hết mọi việc.
Koda: Tôi là một người làm việc tùy hứng. Tức là, khi không có hứng thú thì không làm. Liệu có công ty quản lý nào chịu nổi thành phần cá biệt như tôi không?
BTV: Nếu cho cô chọn một công ty quản lý, cô muốn đầu quân về đâu?
Koda: Có thể là MSMT”.
 

Phankha93

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/4/14
Bài viết
28
Gạo
0,0
Our choice
Chương 6
***

Jessica bất ngờ.
“BTV: MSMT? Tại sao cô lại muốn đến đó?
Koda: Dù gì thì tôi cũng muốn dưới trướng 1 nghệ sĩ hơn là dưới trướng của 1 nhà kinh doanh.”
Jessica nhấc điện thoại bàn lên, bấm số 2:
- Mari, lập tức chuẩn bị thêm bản hợp đồng cho Koda. Liên hệ ngay với Koda để hẹn kí hợp đồng. - Rồi cô cúp máy - Nếu quyết định nhanh thế này thì chỉ có thể là cậu ta.
***
Koda lái xe trên đường. Có điện thoại, Koda đeo tai phone vào:
- Alo. Chuyện gì vậy anh ha ?... Phải. Em cũng vừa xong… Bây giờ à? Đang trên đường đến MSMT để bàn hợp đồng… Anh nghĩ em là ai chứ? Lời nói của em rất có trọng lượng… Xong rồi còn có lịch làm việc nên chắc không được. Anh không nhớ tối nay chúng ta diễn tại W-1 à? Lo chuẩn bị đi… Em biết rồi.
***
CHIỀU
Quán bar W-1
Ayumi đứng bối rối trước quán bar mãi chưa vào.
Đúng lúc đó, Nanami bước đến:
- Yumi, sao em lại ở đây?
Ayumi:
- A, chị. Em mua 1 số thứ mà có lẽ tiền bối Kai cần dùng đến. Nhưng… Em hơi ngại.
Nanami phì cười rồi:
- Gì mà sợ cái vấn đề đó chứ? Có ra vào hay làm việc ở quán bar thì em đủ tuổi cả rồi. Vào thôi.
*
Quán bar ngoài 1 vài nhân viên đang dọn bàn ghế ra, thì bộ 3: Kai, Rasuran, Koda vẫn đang thảo luyện tập trên sân khấu. Lần này Koda còn gọi sự trợ giúp từ 1 hậu bối của A-Everest đến chơi trống.
Koda:
- Có vẻ nhanh quá rồi. Anh hai không luyện tập gì cả sao?
Rasuran:
- Đâu có. Anh vẫn chăm chỉ mà.
- Em nói anh lười biếng thì đúng hơn. Lại nào. Chỗ này anh nên lên nửa tone và chậm nhịp nhé. Em thì theo được, nhưng cái độ nhẹ nhàng giảm đi rất nhiều nếu anh chơi như lúc nãy.
- Anh hiểu rồi. Em muốn mix lại bài hát của chúng ta, liệu có ổn không ? Sự trở lại lần này của em sau showcase rất được sự chú ý, anh không nghĩ là khách sẽ quá thích thú với bản mix này.
- Cái gì thì cũng phải thử mới biết được thành công hay thất bại chứ. Anh Kai có ý kiến gì khác không ?
Kai đáp ngắn gọn:
- Không.
- OK. Duyệt lần này xong thì nghỉ, cho nên cố gắng trong một lần thôi nhé. - Rồi cô quay qua tay trống kia - Chịu khó lần này nhé.
Cả 4 bắt đầu duyệt lại lần nữa.
Rasuran phụ trách saxophone, Kai phụ trách guitar, Koda là giọng hát chính.
Ayumi ngẩn ngơ khi theo dõi.
Nanami đứng ngay bên cạnh:
- Sao nào? Cảm giác khi lần đầu tiên được thấy ngôi sao luyện tập thế nào?
Ayumi:
- Em… Thật không thể nào tin được.
- Rasuran ham chơi nhưng nếu động vào âm nhạc thì âm nhạc chính là lẽ sống. Cho nên khi chơi nhạc, họ rất khác đấy, nhất là Kai. Đam mê duy nhất của anh chàng chính là thế này đây.
- Nhưng đôi khi em thấy tiền bối có thái độ rất thờ ơ.
- Kai vốn là 1 người khó đoán. Ai thật sự đủ lòng thành và kiên nhẫn thì mới có thể chơi với cậu ấy được. Nhưng từ trước đến nay, chỉ có bộ tứ Học viện nghệ thuật A-Everest thôi. À Yumi, em là bạn của Koda thế nào?
- Thật ra thì khi Koda chủ động tìm đến em với những trò chơi khăm, em không biết là cậu ấy có ý tốt hay ý xấu.Thỉnh thoảng mới gặp nhau vì cậu ấy rất bận rộn, và nhiều người nói cậu ấy kiêu căng hay nói những từ ngữ không tốt về cậu ấy, nhưng em thấy cậu ấy rất hòa nhã và đáng mến. Nếu ở một địa vị cao hoặc rất cao, sẽ khó có thể bộc lộ ra tính cách của bản thân. Nhưng cậu ấy không hề che giấu bất cứ điều gì cả.
- Vậy em có muốn gia nhập với bọn chị không?
- Tiền bối Kai đã từng hỏi em như vậy, nhưng em không thể. Em không muốn hoàn toàn khác biệt với mọi người. Ở học viện này, em đã trở thành 1 thành phần khác biệt rồi, và em chỉ muốn cuộc sống ở học viện êm ả trôi qua thôi mà không có sóng gió là tốt rồi.
- Một cuộc sống mà chỉ êm ả, không có sóng gió thì làm sao có thể phát triển bản thân chúng ta? Chưa đầy tuần nữa, em sẽ chính thức đứng trên sân khấu festival A-Everest rồi, và hãy chuẩn bị tinh thần để đối mặt với sóng gió khi em hoàn thành tốt phần trình diễn của mình.
- Tại sao ạ?
- Yumi, học viện này tràn đầy sự ganh đua và ghen ghét ngầm chứ không đơn giản đâu. Sẽ là không thể nếu muốn duy trì cuộc sống yên bình tại nơi này. Lúc mới vào học viện, chị cũng gặp rất nhiều khó khăn bởi rất nhiều trò chơi khăm của anh em Rasuran và Koda, nhưng mọi chuyện đều thay đổi khi chị trở thành hội trưởng Hội học viên A-Everest trong kì kiểm tra chọn hội trưởng. Khi trở thành hội trưởng, chị chính thức kỷ luật Rasuran nửa năm, Koda ba tháng và Kai một tháng. Bây giờ đi đâu, tất cả trong học viện đều không dám giở trò gì với chị khi chị trở thành trưởng nhóm bộ tứ A-Everest. - Rồi cô bất giác thở dài - Đôi lúc chị còn muốn từ chức nữa.
- Nhưng có rất nhiều người muốn ngồi ở vị trí đó mà không được.
- Không dễ dàng đâu. Chị không phải là người mê quyền lực. Chị chỉ muốn chấm dứt tình trạng phân biệt địa vị rất nặng nề ở đây, mãi mà không hết được… Thôi nào. Hôm nay chúng ta đến đây để thưởng thức âm nhạc mà.Có vẻ như chị kể lể nhiều quá rồi.
- Không đâu. Em cảm thấy rất khâm phục khi chị chịu bao nhiêu áp lực mà vẫn luôn rạng rỡ.
Nanami mỉm cười.
30’ sau.
Phòng nghỉ
Rasuran cầm lon nước ép:
- Chà, Ayumi chu đáo quá. Em biết anh thích nước ép bưởi sao?
Ayumi:
- Không ạ. Bưởi làm thanh cổ họng, rất tốt nên em nghĩ sẽ thích hợp.
Koda lấy khăn lạnh lau tay:
- Yumi mua không thiếu thứ gì. Xem ra không ai địch lại khoảng này rồi.
Rasuran:
- Anh cũng chu đáo mà. Rất chu đáo.
Nanami và Koda đồng thanh:
- Mơ ngủ à?
- Có cần đồng thanh vậy không?
Koda:
- Yumi, hôm nay đến xem bọn tớ à? Tớ nhớ là cậu đâu dám vào chỗ này đâu.
Ayumi:
- À không. Thật ra thì tớ là người giúp việc riêng của tiền bối Kai, nên bác quản gia căn dặn không được lơ là để thiếu sot bất cứ điều gì.
- Giúp việc riêng sao? - Rồi cô nhìn Kai với ánh mắt như không thể tin được - Giúp việc riêng à?
Kai nhìn Koda:
- Chuyện gì?
Koda:
- Đâu có. Em chỉ thấy có chút ngạc nhiên. Chỉ chút xíu thôi mà. Yumi, có khó khăn gì không?
Ayumi:
- À không. Tiền bối Kai, bác quản gia và mọi người rất tốt với tớ. Nói ra thì tớ may mắn mới đúng. - Rồi cô hỏi Kai - Tiền bối có cần gì nữa không ạ?
Kai lắc đầu.
Rasuran:
- Em bận chuyện gì sao? Không muốn ở lại xem bọn anh à?
Ayumi:
- A không đâu ạ. Em rất muốn, nhưng…
Nanami:
- Thôi nào. Không biết mẹ của Yumi đang ở đâu sao? Yumi, em có cần chị cho xe đưa đón không?
Ayumi:
- Không cần đâu ạ. Bệnh viện cũng chỉ cách đây 20’ đi bộ, em đi bộ được mà. Nếu tiền bối không có gì căn dặn, em xin phép.
Kai gật đầu.
Koda:
- Bây giờ đang đông xe, cậu nhớ đi cẩn thận đấy.
Ayumi mỉm cười rồi ra ngoài.
Nanami:
- Kai, cậu không thể nói nhiều hơn sao?
Koda:
- Phải rồi. Cậu ấy chỉ quan tâm hỏi anh để cậu ấy hoàn thành việc của mình thôi. Nói chuyện kiểu như anh thì hơi bị hụt hẫng đấy.
Kai:
- Không cần thì phải nói gì nữa?
Rasuran:
- “Không cần đâu. Cảm ơn em”, “Em vất vả rồi. Anh chỉ cần chừng này là đủ rồi. Cảm ơn em”, “Em chu đáo quá. Anh không muốn gì thêm.Cảm ơn em”. Chí ít cũng phải như vậy. Nói gì thì cũng phải thêm “cảm ơn em” trước khi kết thúc câu nói khi người khác hỏi thăm mình.
Kai im lặng, mở lon nước ép ra uống.
Nanami:
- À Koda, em có yêu sách gì đối với bản hợp đồng mới kí với MSMT không?
Koda:
- Nhìn em giống người hay đưa ra yêu sách sao? Em chỉ yêu cầu là có trợ lí riêng, không chạy quá năm show hát /tuần, tập luyện không quá hai tiếng, phải có thợ trang điểm, thợ làm tóc riêng, bộ trang phục nào không thích thì có thể bỏ, khi nào mệt thì được quyền ngưng diễn, phải luôn luôn có nước ép dưa hấu và nước ép bưởi, không được quá hai show/ngày, ngày ngủ đủ tám tiếng, không được cấm hẹn hò. Chỉ vậy thôi.
Nanami và Rasuran nhìn nhau:
- Đúng là không dễ dàng gì để kí hợp đồng với Koda, nhỉ?
Rasuran:
- À, nhắc mới nhớ. Có vẻ như Kai đã cá cược với chúng ta trong ba tuần đúng không?
Koda:
- Cá cược chuyện gì?
Nanami:
- Về việc em kí hợp đồng với MSMT ấy.
Rasuran:
- Kai nói sẽ mất ba tuần để em đồng ý đặt bút kí, nhưng bây giờ thì mất có hai ngày. Chúng ta nên yêu cầu Kai cái gì đây nhỉ?
Koda:
- Vụ này vui đây. Một chuyến du lịch chăng?
Nanami:
- Du lịch thì thường lắm rồi. Khi nào chúng ta lại chẳng cá cược bằng mấy chuyến du lịch. Bây giờ nên tìm cái khác thật khác biệt và thú vị hơn.
Rasuran:
- Kai, có sức cá thì có sức chịu. Không được từ chối bất cứ yêu cầu gì của bọn tớ, nhớ chưa?
Kai:
- Cả ba à?
Koda:
- Em không tham gia cá cược cho nên xin phép đứng ngoài cuộc.
Nanami:
- Trưởng nhóm thì để tớ đưa ra yêu cầu, và Rasuran cũng không được phép có bất cứ phàn nàn gì.
Rasuran:
- Tất nhiên rồi. Lệnh của trưởng nhóm là số một mà.
Nanami vờ suy nghĩ rồi nói:
- Thôi được. Có rồi đây. Yêu cầu của bọn tớ là: Kai phải có bạn gái trước thứ bảy tuần sau.
Rasuran nén cười.
Kai và Koda tròn mắt.
Koda hào hứng:
- Cái này thì quá tuyệt rồi. Đâu ai có ý kiến gì.
Rasuran:
- Tớ đồng ý với yêu cầu của cậu đấy, Nanami.
Kai gãi đầu.
Nanami:
- Thế nào, anh bạn?
Kai:
- Không có thì sao?
Rasuran:
- Xe bus hoặc tàu điện ngầm một năm
Vốn biết Kai không thích những nơi đông người và rất ghét ồn ào nên Rasuran mới đề ra hình phạt quái đản này, và biết chắc rằng Kai sẽ thực hiện yêu cầu của Nanami.
***
TỐI
Biệt thự Hiratoki
Megune vừa bước vào cổng thì…
- Gâu….!!! Gâu….!!! Gâu….!!!
Mẹ con con Yasha sủa ầm ỉ vì có người lạ.
Megune giật mình, sợ:
- Ối, gì thế này? Tại sao lại có chó ở đây?
Bà quản gia nghe sủa vội bước ra:
- Thiếu gia về rồi ạ? Yasha, im nào.
Mẹ con con Yasha chỉ sủa lên một, hai tiếng rồi đi chỗ khác.
Bà quản gia:
- Thiếu gia đừng sợ. Đây là những con chó mà tiểu thư vừa nhận về nuôi, chúng ngoan lắm.
Megune:
- Từ bao giờ mà chị tôi có ý định nuôi chó vậy? Không nghe nói gì làm tôi giật cả mình.
Có tiếng của Nanami vang lên từ phía sau:
- Việc này mà chị cũng phải báo cáo với em sao, nhóc?
Megune quay lại:
- A, chị hai. Không phải chị nói sẽ về muộn sao?
- Công việc kết thúc sớm hơn dự định cho nên về sớm thôi. Mau cất hành lí rồi ăn.
- Vâng. Sẽ nhanh thôi.
15’ sau, cả hai chị em “picnic tại gia”
Vườn sau
Nanami:
- Trốn về à?
Megune:
- Ở kí túc xá chán lắm, nên em trốn về đây. Dù gì thì trong một tuần phải kiếm trường ở Tokyo mà học thôi.
- Lần này thì tự xử đi nhé.
- Trường ở Tokyo thì em chịu chết. Chị hai có biết trường nào được được không?
- Chị biết vài chỗ. Nhưng không biết là em có chịu nổi không thôi.
- Miễn sao đừng lôi em vào Học viện Everest là được rồi. Da của em bị ứng với mấy trường quí tộc.
- Có muốn thì chị cũng không cho em vào. Trường nam sinh, trường Beika, trường Haido, trường Akeguchi, trường Nora.
- Em cũng học trường nam sinh ở Kyoto, loại khỏi danh sách. Trường Fuji ở tận ngoại ô, không chơi. Chỉ còn lại Haido, Beika và Nora.
- Loại luôn Nora đi. Em mà vào đó thì ngày nào cũng bị đập đấy.
- Tại sao ạ?
- Nora nổi tiếng là trường quy tụ những thành phần cá biệt là đầu gấu, đánh nhau thường xuyên. Giống như là một cách chiến đấu trong trường để tồn tại vậy. Trường đó có tỉ lệ học sinh nhập viện cao bậc nhất.
- Dã man vậy sao ạ? - Megune thoáng rùng mình.
- Cơ sở vật chất bị tàn phá bởi những cuộc thanh toán quyết liệt. Nếu muốn yên thân, tốt nhất đừng va chạm gì với học sinh Nora.
- Ngôi trường như vậy thì tại sao lại không dẹp đi nhỉ?
- Cả trại giáo dưỡng cũng không chứa nổi đâu. Vả lại, học phí ở đó rất thấp, cho nên gia đình nào không có điều kiện mà con em học kém thì hầu như đẩy qua Nora. Nói chung, em có thể nộp đơn vào bất kì trường nào trừ Nora, nhớ chưa?
- Bình thường thì chị hai không thèm để ý đến những trường hợp cá biệt mà. Sao lại biết rõ về Nora thế?
Nanami đặt vài miếng sushi cho mẹ con con Yasha ăn:
- Bởi bây giờ học viện và Nora đang kình nhau.
- Sao? A-Everest và Nora có chiến tranh à? - Megune thốt lên đầy vẻ kinh ngạc.
- Vẫn là chuyện gây sự ngoài đường, nhưng một nhóm từ Nora đã đến A-Everest đòi tính sổ. Dù gì cũng là hội trưởng, chị phải đứng ra chịu trách nhiệm toàn bộ. Đại diện của cả hai trường đều cam kết nếu học viên của hai trường gây sự bên ngoài với đối phương thì phía đại diện sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Vụ việc khá ồn ào, nhưng để không ảnh hưởng đến danh tiếng của A-Everest thì chỉ còn cách giải quyết nội bộ và thương thuyết ngầm thôi.
- Gặp hiệu trưởng bên kia luôn sao?
- Hiệu trưởng ở đó cũng chỉ là bù nhìn, không có vai trò gì hết. Chị phải đích thân gặp “Quái vật trường Nora” mà bất cứ tên đầu gấu nào nghe đến tên cũng phải nể sợ thôi.
- “Quái vật trường Nora”? Đầu gấu bậc nhất sao? Dù giỏi Thái cực quyền, nhưng chắc chị cũng phải cần đến vệ sĩ đấy.
- Không cần. Dù cậu ta là người mà ai cũng sợ khi tiếp xúc, nhưng không phải là không biết suy nghĩ, và có vẻ như là một người có trách nhiệm.
- Vậy thì người đó có suy nghĩ gì về vấn đề chị nói đến khi cả hai gặp mặt?
- Đoán thử xem.
Megune suy nghĩ một hồi rồi thử đoán:
- Cảnh sát chăng? Nếu đưa vụ việc đến cảnh sát, Nora sẽ bị điều tra, và với những vấn đề xấu liên tục diễn ra tại Nora thì thể nào trường đó cũng sẽ bị giải thể.
- Đúng vậy. Có thể nói rằng cậu ta không quan tâm gì đến bọn gây sự kia, nhưng có vẻ cậu ta không muốn phải chia tay bằng hữu của mình, và đã nói với chị một câu “: Vì đó là trường của bọn tôi”. Một người đã nói được như vậy, cũng nên đặt sự tin tưởng, đúng không?
- Anh ta nói như vậy? Với một thành phần cá biệt mà nói như vậy để bảo vệ trường của mình, không phải rất nghĩa khí sao? Là người nghĩa khí thì nên được nhận sự tôn trọng.
- Tránh vẫn hơn. Chị không cấm em kết bạn, nhưng nếu kết bạn với những người như vậy thì trước sau gì em cũng bị vạ lây. Nộp đơn vào trường Beika đi.
- Em sẽ suy nghĩ. Dù gì thì cũng nhận được học bổng toàn phần từ trường nam sinh Kyoto danh tiếng, em nghĩ sẽ không có khó khăn gì. À chị hai, chị mua cả năm con chó về nuôi sao ?
- Không. Chúng bị bỏ rơi ở ngoài công viên, “Quái vật trường Nora” mang về, và chị nhận nuôi.
- Lại là “Quái vật trường Nora”? Có vẻ như khá thân thiết đấy.
- Tốt nhất là đừng nên nghĩ gì sâu xa. Vì sự hòa bình của hai trường, dù ghét dù không thích thì cũng phải cư xử hòa nhã.
- Chị hai vẫn cứ như vậy.
***
Biệt thự Fujikawa
Phòng Kai
Kai ngưng đàn.
Ayumi thở dốc vì bị hụt hơi.
Kai:
- Bài luyện thanh, tập nhuần nhuyễn, mai tôi sẽ kiểm tra.
Ayumi:
- Tiền bối, chúng thật sự dài và rất khó.
- Cho nên tôi nói em phải tập. Tương lai là một nghệ sĩ thì không được quyền nói “khó”.
- Vâng… Em xin phép. - Cô lặng lẽ rời khỏi phòng.
Kai rút trong người ra bản nhạc mình vừa sáng tác xong.
“Kai: Nhưng…bài này có quá khó không?”
Phòng Ayumi
Sau khi tắm xong, Ayumi xem lại bài luyện thanh mà Kai đã giao:
- Những bài này mình chưa hề được thấy ở học viện bao giờ.
“Kai: Tương lai là 1 nghệ sĩ thì không được quyền nói chữ “khó”.”
Nhớ lại lời của Kai, Ayumi quyết tâm:
- Đúng vậy. Chỉ vì một chút khó khăn mà đã nản thì làm sao mình có thể hoàn thành ước mơ của mình chứ? Phải cố gắng.
Suốt hơn một tiếng, Ayumi cố gắng tập xướng âm, đôi khi bị lạc giọng hoặc hụt hơi nhưng sau đó đã có thể điều chỉnh lại được. Mặc dù trời khá lạnh, nhưng mồ hôi của Ayumi vẫn tuôn ra như tắm.
Bên ngoài Kai vẫn nghe được, nhưng không tiện gõ cửa, chỉ đặt xuống trước cửa 1 hộp kẹo vitamin rồi quay đi.
Ayumi đang luyện thì sực nhớ:
- Ơ, giờ này thì tiền bối hay đói. Phải đi nấu mì thôi.
Ayumi đứng dậy, khi mở cửa phòng ra thì thấy một hộp kẹo vitamin, liền cầm lên:
- Cái này…
Có vẻ như đoán được là ai, cô chỉ mỉm cười mà thôi, rồi cô quyết định quay vào trong phòng.
***
Cao ốc Tokyo
Penthouse của Jessica
Khách lần này của Jessica lại chính là Koda.
Lúc này cả hai đang thưởng thức chai rượu vang mà Koda vừa mang đến.
Koda:
- Chị có cần phải ngạc nhiên như vậy khi thấy em không?
Jessica:
- Thoáng chút bất ngờ, nhưng nếu dùng đến chữ “ngạc nhiên” thì có vẻ không ổn. Tại sao lại muốn kiếm người nhậu? Lại cãi nhau à?
- Chị biết không? Có thời điểm, em rất ghen với chị. Thậm chí trước hôm nay, em còn chưa nghĩ đến việc sẽ làm việc với chị nữa. - Koda nói thẳng tưng.
Jessica chỉ im lặng nhấp rượu.
- Chị nghĩ khi đã ghen với chị, làm sao em đủ tâm trạng hay sự tỉnh táo để làm việc cùng với chị? Đôi lúc em thấy mình giống như đứa trẻ vậy. Em hay hờn giận hoặc trách anh ấy, nhưng em lại luôn cầu mong rằng anh ấy đừng bao giờ nghĩ đến chị. Nếu anh ấy yêu cô gái nào khác, em có thể tự tìm cách giải quyết, nhưng em rất sợ nếu cô gái đó là chị.
- Koda.
- Khoảng thời gian đầu yêu anh ấy, em luôn tự đánh giá cao bản thân. Nhưng mỗi lần bắt gặp ánh mắt anh ấy khi thấy chị hoặc bất cứ thứ gì liên quan đến chị, em lại lo sợ. Suốt bao nhiêu năm, Koda Ichiwato này chưa bao giờ lo sợ về bất cứ điều gì, nhưng khi bắt gặp những điều đó thì em lại rất sợ. Thế nhưng, anh ấy còn không giải thích với em về bất cứ điều gì.
- Chị biết, nhưng chị vẫn không thể nào đối mặt với hai đứa.
- Cả chị cũng vậy sao?
- Tại sao bây giờ em lại đồng ý?
- Vì lời đảm bảo của anh ấy. Bản thân em chỉ cần một lời khẳng định rằng hiện tại và tương lai của anh ấy chính là em, vậy là đủ. Em không có quyền cấm trái tim của anh ấy không được chứa chị, nhưng em đã yên tâm khi chị là quá khứ đơn phương của anh ấy rồi. - Rồi cô cười trừ - Em ích kỷ quá, phải không?
- Khi yêu, ai cũng vậy cả thôi.
- Dù biết rằng trong lòng chị chỉ có một người, nhưng không hiểu sao đôi lúc em rất ghen tỵ.
- Bây giờ chung công ty, đừng lo lắng gì nữa. Nhưng, lời đảm bảo gì của Hakone khiến em có thể yên tâm mà đặt bút ký với MSMT?
- Là lời cầu hôn.
- Oh… - Jessica thoáng ngạc nhiên.
- Em đã đủ tuổi để kết hôn rồi, và em đã muốn làm điều đó khi sinh nhật 18 tuổi. Nhưng bây giờ em lại muốn lo cho sự nghiệp của mình.
Jessica cụng ly rượu với Koda rồi lặng lẽ uống.
- Em đang cố để quên rằng địa vị của em ở đâu và em là ai, nhưng không thể. Bởi sự thật chỉ có một, bản thân không thể che giấu hoặc thay đổi. Có hai lần duy nhất em được sống cho chính mình, chính là theo đuổi nghệ thuật và yêu Hakone, ngoài ra không có gì cả. Em ước mình có thể mạnh mẽ như chị, nhưng thật sự quá khó. Cuộc sống này của em là vì bố mẹ, anh hai và JEWELRY.
- Cho nên việc kết hôn với Hakone là rất khó khăn, đúng không?
- Em muốn thì ai mà cản được. Nhưng đôi khi, em vẫn cảm thấy rằng còn quá sớm để làm chậm cuộc chơi. Khi ký hợp đồng với MSMT, em muốn hoạt động hết công suất trong một năm cùng Hakone, và sau đó sẽ cùng anh ấy sinh một đứa con trắng trẻo mập mạp.
- Chưa gì mà đã nghĩ đến việc đó rồi sao?
- Em rất thích những đứa trẻ, và điều đó hoàn toàn có thể. Em muốn thử trải nghiệm cảm giác làm mẹ ở độ tuổi 20. Khi sinh anh hai, mẹ em mới ngoài 20 tuổi đấy thôi, và mẹ em cũng rất thành công khi được mọi người biết đến với biệt danh mỹ miều: “Nữ hoàng của tuổi trẻ”.
- Nếu đó là điều em muốn, chị đâu thể có thêm ý kiến gì.
- Yêu sách của em trong hợp đồng, chị không phiền gì chứ?
- Không vấn đề gì, bởi chị đã đoán biết được em yêu cầu những gì.
- Chà…
- Có lẽ chị cần ngủ sớm, để ngày mai duyệt lần cuối trước buổi diễn của tối mai.
- Cần sự hỗ trợ không? Nếu “Nữ hoàng bất bại” cần, hai bài trong liveshow và một sự kết hợp sẽ rất thú vị.
Jessica nhìn Koda.
***
NGÀY
Megune sau khi nộp đơn vào trường Haido xong thì đi tản bộ:
- Tokyo đã khác. Có cái nào không thay đổi không nhỉ?
Đột nhiên, có một nhóm giang hồ đứng chặn đường.
Megune bị đẩy vào 1 hẻm cụt:
- Ối… C… Các người muốn gì?
Một tên nói:
- Nhìn chú em là biết không tầm thường rồi. Bọn anh nghèo lắm, nếu có tiền thì vui lòng quyên góp cho bọn anh chút đỉnh đi.
- Các anh trấn lột thì đúng hơn. Tôi không đưa đâu.
- Gọi là trấn lột thì cứ cho là vậy. Nếu không đưa, chú em chắc muốn ăn đòn rồi.
Megune còn chưa kịp phản ứng thì bị 1 đấm vào mặt:
- Ối….!
Một tên đe dọa:
- Sao? Có đưa tiền không? Khi bọn anh còn nhỏ nhẹ thì tốt nhất là chú em nên quyên góp đi chứ.
Megune bị đánh đau nhưng vẫn kiên quyết:
- Tôi sẽ không bao giờ chịu thua những kẻ xấu như các anh đâu.
Megune đánh loạn xạ rồi bỏ chạy ra ngoài.
Bọn giang hồ đuổi theo:
- Đứng lại!
Bên kia đường, Jimu đang xách hai bao đầy lon nước, vừa đi vừa rủa:
- Xong cái này thì cẩn thận cái mạng. Thằng này không ngán đâu.
Khi đứng chờ để qua đường thì Jimu thấy bên kia đường , trong con hẻm có một người chạy ra với vẻ hớt hải và bị đuổi theo bởi 1 đám giang hồ. Người mà Jimu thấy chính là Megune.
Megune hớt hải chạy băng qua, mà không để ý có chiếc xe tải đang chạy đến.
- Cẩn thận!
“Két…….!!! Rầm….!”. Tiếng phanh xe gấp và tiếng chiếc xe tải va vào cột đèn.
 
Bên trên