Chương 1: Sự cố
Gió thổi nhẹ, trên trời, từng đám mây trắng trôi lững thững, phía xa xa, những con quái vật thỏ trắng đang đi rất bình thản, mọi thứ đều rất yên bình, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
- Báo cáo, mọi thứ đều rất bình thường, không có bất cứ lỗi nào!
- Đã hiểu, tiếp tục làm nhiệm vụ, nếu có điều gì bất thường xin hãy báo cho chúng tôi ngay.
- Đã rõ!
Yuki tắt hệ thống liên lạc, khẽ thở dài, Perfect World đúng như cái tên của nó, mọi thứ bên trong nó rất tuyệt vời, độ chân thực của nó tới 90%, gió thổi lướt qua cũng có thể cảm nhận được, nếu như nó có thể đưa ra thị trường khai thác thì quả thật là một thành công lớn trong làng game online. Tuy nhiên, tất cả chỉ là nếu như bởi một tháng trước bộ phận kỹ thuật của game đã nhận ra điều không ổn. Những nhân viên kiểm tra của họ khi vào game đã biến mất một cách không dấu vết; nhân vật của họ biến mất một cách kỳ lạ trong hệ thống, không một số liệu nào cho thấy họ từng xuất hiện trong trò chơi. Điều này đã làm hoang mang tất cả mọi người trong phòng kỹ thuật lúc bấy giờ, bởi dù nhân vật đã biến mất nhưng các nhân viên kiểm tra của họ vẫn ở trong game, đèn báo hiệu game ở mũ vẫn sáng. Họ đã cố thử cưỡng chế thoát game ở ngoài nhưng điều họ nhận được là cái chết của một nhân viên kiểm tra. Tất cả rơi vào một tình trạng rối loạn, ngay sau đó ban giám đốc điều hành đã trực tiếp đưa ra một quyết định: ”Tạm thời không mở cửa game cho đến khi khắc phục xong sự cố.” Những nhân viên kiểm tra được đưa đến bệnh viện, tình trạng của họ ngày càng xấu - có vẻ như ở trong game họ đã gặp phải điều gì đó rất đáng sợ - điều này lại càng làm cho mối lo lắng của mọi người tăng thêm gấp bội.
Phòng kỹ thuật.
- Chúng ta phải làm cái gì đó, chúng ta không thể để họ mãi như vậy được!
- Chúng ta có thể làm gì? Nếu không biết lỗi thật sự, chúng ta không thể làm gì!
- Muốn biết lỗi chỉ còn một cách.
- Vào game đúng không? Điều đó quá nguy hiểm, anh biết mà!
- Nhưng đó là cách duy nhất, anh hiểu không?
- Nếu vào thêm, chúng ta sẽ mất thêm người, anh biết điều đó mà, đúng không?
- Nhưng nếu không vào, chúng ta sẽ mất tất cả, cô có biết điều đó không?
- Tôi biết, nhưng ai dám chịu vào game đây?
- Tôi.
- Tôi nữa!
- Tôi cũng muốn vào!
Tiếng nhốn nháo và tiếng người la hét làm cho phòng kỹ thuật trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết. Sau một tiếng bàn bạc, cuối cùng có năm người quyết định vào game, họ là tốp người cuối cùng vào game. Trước khi đi, một người trong số họ đã nói:
- Nếu như lần này chúng tôi đi không trở về, hãy đóng cửa game này, đừng cố giải quyết vấn đề vì nó chỉ làm tổn hại nhân lực và tiền bạc mà thôi!
Ai cũng biết đây là chuyến đi tử thần, có rất nhiều người cũng muốn đi nhưng bị ngăn lại vì họ đã có gia đình, năm người kia họ chưa lập gia đình, họ không có gì vướng mắc để ngăn lại, tất nhiên không ai muốn họ đi cả… Nhưng, vì game, vì công ty, tất cả phải cần câu trả lời cuối cùng.
Hang núi Lennus, 10 giờ 30 phút, ngày 25 tháng 8 năm 2030.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
- Tớ không biết, tự dưng trời lại tối sầm lại.
- Không hay, mau gọi cứu trợ.
- Tớ không mở được giao diện bạn hữu.
- Chết tiệt! Mau chạy khỏi đây.
- Khoan, cậu có cảm giác được gì không?
- Mùi máu…
- Tớ… chạy đi, Sany mau chạy đi!
- Không, cậu…
- Chạy đi, nhanh lên, không thì cả hai chúng ta cùng chết. - Kuro gào lên, cậu đang bị cái gì đó tóm lấy, mùi máu từ nó phát ra thật ghê rợn!
- Kuro… cậu…
Sany nghẹn ngào, cô quay đầu bỏ chạy, trong không gian mờ mịt này cô không hề biết mình đang chạy đi đâu, tuy nhiên, cô biết mình phải chạy đi nếu muốn sống. Xa xa vang lại tiếng la hét của Kuro, tiếng hét đầy đau đớn cùng tiếng gầm thét ghê rợn của con quái thú nào đó. Không, cô biết, Kuro sẽ không chết đâu, cô biết mà!
Gạt nước mắt, cô tiếp tục cố hết sức chạy, phía trước có ánh sáng - chắc là cửa hang núi. Cô dùng hết sức vọt ra, nhưng thứ đập vào mắt cô không phải là chân núi Lennus mà là tầng thứ mười tám của Địa Ngục Quỷ. Tầng thứ mười tám của Địa Ngục Quỷ? Không lẽ lúc nãy nơi cô và Kuro vào là Tầng Hầm Chết? Không thể nào, nơi cô và Kuro vào là hang động của núi Lennus cơ mà, tại sao có thể bỗng chốc biến thành Địa Ngục Quỷ của những người chơi siêu cấp được? Chậm chạp ngồi xuống bên cạnh một cây Hồng Loan, cô thử mở các chức năng của game, ngoài chức năng kiểm tra túi đồ và giao diện nhân vật, các thứ khác đã bị vô hiệu hóa hoàn toàn, kể cả kiểm tra bản đồ. Lạy Chúa, cô đã bị đưa đi đâu thế này?
Khu Vườn Địa Đàng, chân núi Lennus, 10 giờ 51 phút, ngày 25 tháng 8 năm 2030.
- Yuki, Yakomi, không hay rồi, danh sách bạn bè của tôi không hề có tên của Kuro và Sany!
- Cái gì?
Yuki và Yakomi đồng loạt nhảy dựng lên hỏi, sao có thể như thế được? Rõ ràng vừa nãy hai người đó mới hí hửng nói nhận được nhiệm vụ ẩn đi làm mà giờ thoáng cái liền biến mất! Chết tiệt, vậy là họ lại mất thêm hai người nữa. Cả ba người chìm vào trầm ngâm, chợt “tinh”, một bảng thông báo hiện lên, là nhiệm vụ mật cho cả tổ đội.
- Tôi nhận nhé? - Yumi hỏi khẽ, giờ đây họ không thể làm điều gì mà không tính toán.
- Cứ để đó đi, tôi nghĩ việc Kuro và Sany biến mất chắc chắn liên quan đến nhiệm vụ mật như thế này!
- Đúng vậy, Yakomi nói rất đúng, tốt nhất, liên lạc hỏi đội kỹ thuật để họ kiểm tra đã.
- Được, vậy cứ để đó đi.
- Không được! - Yumi lắc đầu. - Nhiệm vụ này bắt chúng ta phải quyết định trong một khoảng thời gian, nếu không chọn sẽ bị phạt.
- Phạt gì?
- Cái chết. - Yumi nuốt nước bọt nói.
- Vậy phải làm sao?
- Chọn từ chối đi!
- Không từ chối được!
- Mẹ kiếp! Thế này là sao? - Yakomi gào lên. - Liên lạc với đội kỹ thuật đi Yuki, càng nhanh càng tốt.
- Tôi hiểu.
Nói rồi Yuki quay sang liên lạc với đội kỹ thuật, thời gian giới hạn cho chọn lựa là năm phút, họ đã tiêu tốn hai phút, chỉ còn ba phút cuối, ba phút để liên lạc với đội kỹ thuật và tìm ra cách giải quyết.
- Alo, đội kỹ thuật đây, cho hỏi bạn có việc gì liên lạc?
- Chúng tôi đã lạc mất Kuro và Sany, giờ nhận được một nhiệm vụ mật, không thể từ chối, mong các anh hãy kiểm tra, một cách nhanh nhất, chúng tôi chỉ có ba phút mà thôi!
- Được, mọi người trong đó bình tĩnh, chúng tôi sẽ cố hết sức, hãy giữ liên lạc, đừng tắt đi.
- Được.
Yuki mệt mỏi quay sang nhìn hai người bạn đồng hành, sau đó cô ngồi xuống bên cạnh Yakomi. Yakomi là một kỹ thuật viên nổi tiếng, anh ta rất giỏi và các thao tác lập trình và sửa lỗi, nếu như không có anh ta có lẽ Perfect World sẽ không thể ra đời. Hình như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ta liền quay sang nhìn. Yuki bối rối như kiểu cô vừa làm điều gì xấu bị bắt quả tang, khẽ hắng giọng, cô nói:
- Ngồi đây cũng không phải ý kiến hay, có ai muốn đi chơi cùng tôi không? Tôi biết một bí mật ở “Khu vườn địa đàng” này mà không phải ai cũng biết nhé!
- Ồ vậy à? Nghe có vẻ thú vị, Yumi, cô có đi cùng chúng tôi không?
- Thôi, hai người đi đi, tôi ở đây đợi hai người.
- Được, vậy có gì xảy ra nhớ gọi chúng tôi.
Yumi gật đầu cười nhìn hai người còn lại đi về phía bìa rừng ở góc bản đồ, nhìn về phía thời gian nhiệm vụ, chỉ còn hơn hai phút. Nhiệm vụ khiến cô lo lắng, thật ra nó không khó, chỉ là đi giết 100 con thỏ trắng ở bình nguyên Venus thôi, không khó khăn gì mà phần thưởng rất lớn. Cô có nên nhận không? Nhìn hai bóng người biến mất ở phía bìa rừng, cô nuốt nước bọt nhấn “đồng ý”. Bỗng chốc cô bị dịch chuyển đến bình nguyên Venus, thật kỳ lạ! Tại sao ở đây không có thỏ? Hơn nữa đây là nhiệm vụ tổ đội, tại sao chỉ có cô bị dịch chuyển mà hai người kia thì không? Chợt “rầm rầm”, cô quay lại, mặt cô bỗng trở nên tái mét, vì trước mặt cô là không phải là 100 con thỏ trắng bình thường mà là một trăm con “thỏ đại vương”, ai cũng biết, “thỏ đại vương” là dành cho người chơi siêu cấp. Không lâu sau, bình nguyên Venus vang lên tiếng hét thảm thiết, tổ đội năm người lại mất thêm một thành viên nữa!