Truyện ngắn Phải Chi Lúc Đó Mình Nắm Lấy Bàn Tay Ấy...

Kim Tào Nhân

Gà con
Tham gia
12/7/17
Bài viết
5
Gạo
0,0
NẾU TÔI ĐƯỢC CHỌN LẠI

( Tác giả: Kim Thảo)


Nè! Bạn có biết không? Cuộc đời này giống như một bài kiểm tra trắc nghiệm vậy, chỉ khác ở chỗ mỗi câu hỏi chỉ được trả lời một lần duy nhất và chỉ một câu trả lời sai thôi cả cuộc đời bạn sẽ rơi vào vực thẳm không đáy.bạn bảo tôi đùa sao? Tôi ước gì mình đang đùa nhưng sự thật bao giờ cũng phũ phàng…

Tôi đã trải qua một phần tư của bài kiểm tra đó và một phần tư cuộc đời tôi chỉ toàn là những sai lầm, tội lỗi, cả phần đời còn lại của tôi sẽ chìm trong vực thẳm của hối hận và tiếc nuối. Nếu thế giới này tồn tại những năng lực siêu nhiên thì tôi muốn quay lại quá khứ, phải chi tôi được chọn lại…

- Anh Sở Lam đừng ăn vụng trên đường đấy nhé!


Giọng con bé làm việc cùng tôi vang lên khi tôi đang vác thùng hàng lên chiếc xe máy giao hàng, nó luôn nói mấy câu kiểu như vậy với một giọng nói nhí nhảnh hết mức nhưng tôi biết nó chẳng có cảm xúc đặc biệt gì với tôi, với ai nó chả nói như vậy, luôn tươi cười một cách khó hiểu…



- Một cô gái kì lạ…


Tôi thì thầm rồi leo lên xe phóng đi giữa đường phố ồn ào. Tôi ấy hả? tôi là một thanh niên hai tư tuổi chẳng có công danh sự nghiệp cũng chẳng được đẹp trai, nhà không khá giả và tôi thậm chí còn chẳng học đại học, chẳng có bạn bè hay họ hàng. Tôi sống trong một căn phòng trọ hẹp hẹp một mình, công việc của tôi là giao hàng cho một công ty chuyển phát nhanh. Cuộc sống của tôi thật bình thường, bình thường tới mức tầm thường, vậy vực thẳm hối hận ở đâu đây? Đó là những kí ức mà tôi muốn quên đi thật nhanh nhưng sau mười bốn năm dài dằng dặc nó vẫn cứ ám ảnh tôi.

Tôi ấy nhé, ngay từ khi sinh ra đã không có cha vì thế mà tôi thường bị bạn bè trêu chọc rồi xa lánh. Vào một buổi chiều như bao buổi chiều khác khi đó, tôi ngồi trên chiếc ghế đá trong công viên nhìn đám bạn chơi đùa vui vẻ, những tia nắng cuối chiều thu dường như sẫm hơn và dần chuyển sang màu cam, những làn gió ve vẩy xung quanh tôi như đang an ủi tôi nhưng tôi nào có thể hiểu được lời của gió. Chợt một bàn tay hơi run đặt nhẹ lên đầu tôi, chỉ thoáng qua nhưng tôi cảm thấy bàn tay ấy thật to lớn và ấm áp như tay của cha vậy, tôi ngước lên, điều đầu tiên tôi nhìn thấy là nụ cười hiền dịu của một người thanh niên tầm hai mươi tuổi trông có vẻ hơi yếu, giọng nói rụt rè:


- Tại sao em không ra chơi cùng các bạn? Em… sao vậy?


Tôi lặng nhìn người đó một lúc, người thanh niên tự xưng là Phong đó vẫn mỉm cười, không hiểu sao tôi cảm nhận được sự thân thiện thật lòng đó, với một tâm hồn ngây thơ tôi nhanh chóng đáp:


- Vậy còn anh? Anh thích chơi máy bay giấy à? Em chơi cùng được không?


Tôi nhìn vào cánh tay còn lại đang cầm một chiếc máy bay giấy của anh Phong, anh đáp:


- Dĩ nhiên rồi, chúng ta cùng chơi nào…


Dó là lần đầu tiên có người muốn chơi cùng tôi, tôi sung sướng đến nỗi chẳng thèm nghĩ ngợi điều gì. Sau đó mỗi khi tan học tôi lại ra công viên tìm anh Phong nhưng rồi tôi sợ hãi anh ấy sẽ như những người khác châm chọc và xa lánh tôi khi biết tôi không có bố nhưng ngược lại với suy nghĩ của tôi anh Phong vẫn cười tươi khi nhìn thấy tôi và vui vẻ chơi với tôi, anh cho tôi biết rằng anh không có mẹ, chúng tôi cũng giống như hai mặt của đồng tiền vậy. Những ngày tháng vui vẻ thường không kéo dai, ở lớp tôi có một cô bạn với đôi mắt to tròn màu nâu nhạt, mái tóc cắt ngang vai, cô luôn mặc một chiếc áo khoác rất đẹp và choàng một chiếc khăn len màu đỏ, cô bạn ấy tên là Thiên An. Nhưng tôi nhận thấy cô luôn cô độc, không bao giờ nói chuyện với bạn bè, thường nghỉ học hay tới lớp muộn. Một ngày nọ, như thường lệ sau giờ học tôi lại chạy ra công viên chơi cùng anh Phong, tôi kể cho anh nghe về Thiên An, anh nhếch mép cười rồi nói:


- Hừm… Sở lam… liệu… lẽ nào… có phải… em thích cô bé ấy không?


- Hể… em chỉ thấy… hơi tò mò về bạn ấy… chỉ thế thôi…


- Tò mò hả?... Vậy… sao em không thử mở lời làm bạn với cô bé? Làm đàn ông phải có dũng khí chứ… mà trời cũng tối rồi em mau về đi…


Tôi đang định đáp lại thì bị anh ấy chặn lời, tôi nhìn lên bầu trời màu đỏ, những cơn gió chớm đông nổi lên thật lạnh, tôi đứng lên chào tạm biệt anh Phong và chạy về. Hôm sau, cái ngày khởi đầu cho chuỗi bi kịch, sáng sớm tôi đã cãi nhau to với mẹ vì một món đồ chơi… lúc đó không hiểu sao tôi lại giận vậy, tâm hồn trẻ thơ lúc đó khiến tôi mù quáng, cả buổi học tôi chỉ ngồi trách mẹ…

Cạch… lục cục…

Tôi nhìn lên chỗ Thiên An, cô ấy làm rơi chiếc bút nhưng khi cô ấy cúi xuống, mái tóc đen nhánh ấy cũng rủ xuống theo để lộ một vết bầm tím sau gáy. Lòng tò mò của tôi lại trỗi dậy át cả sự giận dữ, vậy là tôi đã bí mật tìm hiểu bằng cách bám theo cô ấy sau giờ học, tôi luôn muốn chạy đến nắm lấy đôi tay ấy, nói chuyện và làm bạn nhưng nỗi sợ hãi bị kì thị đã ngăn cản tôi và tôi vẫn cứ bước theo, nhìn cô ấy từ khoảng cách xa, con đường về nhà của cô ấy như dài ra lắt léo, cuối cùng khi mặt trời đã tắt hẳn lửa thì tôi thấy cô ấy đi vào một ngôi nhà bên đường trông không có gì lạ, tôi thở dài định quay đi thì từ trong nhà một người phụ nữ sặc mùi nước hoa và son phấn bước ra, bà ta nắm lấy tóc Thiên An giật mạnh:


- Mày đi đâu giờ này mới chịu về hả? mày tưởng trốn được tao à?


Thiên An không nói gì mà chỉ khóc, tôi thấy rõ hai hàng nước mắt lăn dài trên má cô ấy, những cơn gió như mạnh hơn, dường như gió muốn tôi ra giúp đỡ cô bé ấy, bây giờ tôi đã hiểu vì sao cô ấy luôn đi học muộn, luôn nghỉ học không rõ lí do, đường về nhà thật lắt léo, tô nắm chặt tay nhưng lại không chạy ra với cô ấy, tôi do dự, tôi sợ hãi,… hôm sau tôi lại cố gắng mở lời với Thiên An nhưng một lần nữa tôi lại thua chính mình. Sau khi chơi với anh Phong tôi chạy về nhưng lại thấy Thiên An đang một mình đứng trong công viên tay nâng một bông hoa, những cơn gió thổi bông hoa rơi xuống đất, tôi với tay định gọi nhưng miệng lại cắn chặt, tôi quay đi. Đó cũng là lần cuối tôi được nhìn thấy Thiên An, những ngày sau đó giáo viên liên tục thông báo cô ấy nghỉ học nhưng rồi tôi phát hiện thực ra cô ấy đã bị bắt cóc, điều đó như một con dao rạch sâu vào tâm hồn tôi, tôi day dứt lao vào lòng mẹ:


- Nếu như… Nếu như lúc đó con bảo cô ấy về cùng… mẹ… nếu con dũng cảm hơn…


- Được rồi… Sở Lam… không phải lỗi của con… con bé chắc chắn sẽ không sao…


Mẹ nhẹ nhàng xoa đầu và lau đi những giọt lệ trên khoé mắt tôi, nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, ngay khi tôi nghĩ có một tia hi vọng nào đó, tôi đã nghĩ cô ấy sẽ không sao thì vài ngày sau tôi hay tin Thiên An đã được tìm thấy, tôi chạy đến nhà cô ấy, ngôi nhà chật ních người dân và cảnh sát, tôi chợt vui sướng, tôi đã nghĩ sẽ được nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt buồn màu nâu nhạt ấy, tôi liên tục gọi tên cô ấy, tôi muốn làm bạn với cô ấy, tôi sẽ dũng cảm nói ra hết lòng mình:


- Thiên An… Thiên An… phải nhanh lên… Thiên…


Tôi như chết lặng khi nhìn thấy khuôn mặt tím tái cứng đơ, đôi mắt nhắm nghiền với một giọt nước mắt đọng lại ở khoé mắt và cơ thể đầy những vết chém, siết, một cánh tay đã bị đứt lìa, cô ấy đã chết một cách đau đớn và thảm khốc, tôi đã không thể làm gì để cứu lấy cô ấy, chính sự hèn nhát của tôi đã hại chết Thiên An, nếu lúc đó tôi chọn nắm lấy đôi tay ấy, tại sao tôi lại không làm vậy? cho đến bây giờ hình ảnh ấy vẫn hiện lên trong tâm trí tôi, cảm giác tội lỗi thật khó diễn tả. Sau cái chết của Thiên An tôi tìm đến anh Phong để rãi bày tâm sự nhưng chỗ dựa còn lại này cũng biến mất, công an đã điều tra vụ bắt cóc hàng loạt mà Thiên An là một trong số các nạn nhân do anh Phong gây ra. Tôi lại nhận thêm một cú sốc khác, tôi lay mạnh mẹ tôi:

- Mẹ… con chắc chắn không phải là anh Phong đâu… mẹ… mẹ… mẹ nói gì đi… họ bắt nhầm người rồi…


Mẹ tôi nhìn tôi bằng náh mắt dịu dàng đồng cảm rồi ôm tôi vào lòng nhưng không nói gì, tôi biết chắc chắn không phải anh ấy, tôi không tin việc chính mắt mình nhìn thấy lại là giả dối, tôi không thể chấp nhận được sự thật giả dối này, tôi đẩy mẹ ra xa rồi chạy đi:


- Sở lam…


Mẹ tôi gọi với theo… tôi chạy thục mạng như người cận kề cái chết, những cơn gió mùa đông rít lên thổi vào người tôi từng đợt lạnh buốt khiến những giọt nước mắt như bị đóng băng, bầu trời xám xịt, tôi va vào những người đi đường rồi ngã xuống, tôi thấy rất đau nhưng không phải nỗi đau thể xác mà là nỗi đau trong tâm hồn, trong trái tim, trong đầu tôi luôn hiện lên hình ảnh Thiên An và nụ cười thân thiện của anh Phong trên một chiếc gương bóng bẩy nhưng khi tôi tiến lại gần và định chạm vao nó thì chiếc gương chợt vỡ tan thành nhiều mảnh.

Đó chính là chuỗi sai lầm trong quá khứ của tôi và trở lại với tôi hiện tại.

Tan ca tôi đạp chiếc xe đạp lách cách về nhà, vừa bật tivi vừa đặt siêu nước lên bếp.

Tạch…” vừa mới đây vào ngày 23 tháng 9 cơ quan chức năng đã giải cứu thành công cho một bé gái khỏi vụ bắt cóc tại quận ****, hiện nay vụ bắt cóc đang tiếp tục được điều tra và làm rõ…” - tiếng phát thanh viên trên ti vi.

Sáng hôm sau, tôi đang co rúm trên giường, tay cầm diện thoại:


- A lô… chị quản lí ạ?... em… Sở lam đây… hôm nay em chị tích cho em nghỉ ốm được không ạ?... em thấy không khoẻ… vâng vâng… em cảm ơn…


Buổi chiều, cơn sốt khiến tôi mơ màng, tôi như nhìn thấy Thiên An cùng anh Phong đang cười nói vui vẻ với, tôi giơ tay định gọi hai người thì Thiên An đột nhiên quay lại và với khuôn mặt tươi cười cô ấy nói:


- Sở lam mình làm bạn nhé! Tớ hận cậu, nếu không phải tại cậu thì hai chúng tớ đã… - Thiên An thay đổi sắc mặt, khuôn mặt cô ấy trở nên thật đáng sợ, méo mó và kinh khủng…


Tôi giật mình mở mắt, trước mắt tôi là cô bé làm việc cùng, thấy tôi dậy cô cười:


- Anh Sở Lam… dậy rồi ạ? Xin lỗi vì em đã tự tiện vào nhà anh nhé, tại chị quản lí bảo anh bị ốm… anh sống một mình nên em hơi lo, nè… em mua rất nhiều đồ đấy, có cả thuốc nữa…


- Cảm ơn…- tôi lí nhí rồi tiếp tục vục đầu trong chiếc gối êm ái


- Hì… Hì… không có gì… anh cần em gọi cho ai không? Người thân chẳng hạn…


- Không cần…. Vậy nhờ cô gọi cho mẹ tôi…


Tôi nói sau một vài giây chần chừ, cô ấy lại cười tít:


- Vâng…


Tôi nghĩ đã đến lúc rũ bỏ quá khứ rồi, hơn nữa tôi thật có lỗi với mẹ từ trước đến giờ, tôi muốn nói một lời xin lỗi với bà ấy…


- Nhiên Nhiên cô có mơ ước gì không?


- Có chứ, sao anh lại hỏi vậy? anh không có mơ ước ư?


- mà bỏ đi trời chắc cũng tối rồi, tôi có thể tự lo cô về đi…


Tôi nói rồi quay đi, cô ấy đưa tay lên trước mặt tôi, làm động tác cắt cắt:


- Cắt cắt…


- Gì vậy? một trò đùa mới à?


- Không ạ… chỉ là… em thấy xung quanh anh đang có một lớp màng bao bọc như cái kén sâu bướm vậy, nếu anh không thể tự chui ra vậy để em cắt nó cho.


Tôi chùm chăn kín đầu còn Nhiên Nhiên có vẻ thích thú chạy ra phía cửa:


- Vậy chào anh nha… mai nhớ đi làm đấy không có anh Sở lam buồn lắm…


Ngày hôm sau tôi đi làm như bình thường và khi về nhà vừa mở cửa:


- A… Sở Lam con về rồi… mẹ lấy chìa khoá của bà chủ nhà…


- Mẹ đến thật à?


- Nói gì vậy? con trai yêu quý của mẹ bị ốm mà…


- Chỉ là cảm chút thôi…


- Mẹ sẽ ở đây một thời gian đấy…


- Hả…. nhưng con chỉ có duy nhất một cái mền thôi


Tôi sửng sốt nhìn mẹ tôi đang sung sướng nhưng không hiểu sao tôi lại…


- Trong tủ còn một cái túi ngủ đấy… mẹ sẽ chiếm cái đệm này… nếu con không thích có thể ngủ cùng mẹ như ngày xưa…


Tôi đỏ mặt…


- Nhanh thế… mẹ là yêu quái à?


- Xin lỗi nhé Sở Lam….


Tại sao mẹ lại là người xin lỗi trước:


- Chuyện gì?


- Không… không có gì… mẹ chiếm luôn ti vi nhé…


Buổi sáng lại tới, tôi bị mẹ kéo đi siêu thị cùng:


- Nặng lắm không Sở Lam?


- Nếu còn nói được thế sao mẹ không mua ít thôi có hai mẹ con làm sao ăn hết… cũng bình thường thôi…


- Vậy… xách thêm chỗ này nữa…


- Hể…


Nhưng lâu rồi tôi không đi siêu thị cùng mẹ, đột nhiên bà dừng lại vẻ trầm ngâm:


- Nè… Sở Lam con có còn nhớ vụ bắt cóc ấy không?


- Vụ bắt cóc?


- Ừm… chắc con sốc lắm, lúc đó con ghét mẹ lắm phải không? Phải chi lúc đó mẹ chọn tin con… vụ bắt có đó chưa kết thúc đâu… mẹ tin hung thủ không phải Phong… mẹ đã nắm được đầu mối của tên hung thủ thực sự rồi nên mới đến đây… mẹ xin lỗi vì đã không tin con Sở Lam…


- Không sao… mẹ… vậy đầu mối…


- Anh Sở lam…


Giọng của Nhiên Nhiên vang lên từ xa… mẹ vừa nhìn thấy Nhiên Nhiên đã thay đổi sắc mặt:


- Sở lam… mang mẹ xách cho… con đi mau đi…


- Hình như mẹ đang hiểu lầm gì đó?... con bé vẫn còn đang học trung học mà…


- Thì sao? Mẹ đã hỏi con bé về con và có vẻ nó có cảm tình với con đấy… thế nhé… Sở Lam cố lên… nếu được mời con bé về ăn cơm mẹ sẽ chuẩn bị…


- Yêu quái…


Tôi lầm bầm, đang định bào chữa thì mẹ đã biến mất từ lúc nào, tôi lại gần chỗ Nhiên Nhiên…

- Đó là mẹ anh à?


- Ừm…


- Xin lỗi đã gọi anh đột ngột vậy… tại em…


Vừa nói vừa nhìn vào đống đồ, tôi thở dài thượt lượt cầm lấy đống túi bóng nặng trịch:


- Được rồi… coi như cảm ơn em vụ hôm trước…


- Hì… hì… cảm ơn anh Sở lam…


Con bé lại cười nham nhở… đưa Nhiên Nhiên về nhà xong xuôi tôi bắt taxi về… từ trong nhà mọt người đàn ông lạ mặt mặc áo phao đen, quàng một chiếc khăn to che kín cả khuôn mặt cùng một chiếc mũ len chumg đi ra, tôi lúc đầu cũng thấy lại sau đó bỏ qua luôn, tôi bước vào nhà gọi:


- Mẹ… con về rồi… chúng…


Mẹ tôi nằm sấp dưới sàn, máu loang lổ, một con dao găm đam từ sau lưng bà, tôi run rẩy lại gần:


- Mẹ… đừng đùa nữa… mẹ… mẹ… dạy đi nằm ngủ dưới sàn sẽ bị cảm đó… mẹ


Tôi lật mẹ quay lại và giật bắn mình ngã ra đằng sau, tôi đưa bàn tay đầy máu lên nhìn đúng lúc đó có tiếng bà chủ nhà:


- Sở Lam… tiền… A….


Bà ta la lên khi nhìn thấy bần tay đầy máu của tôi… công an nhanh chóng kéo đến, tôi chạy ra khỏi cửa:


- Cậu… chúng tôi cần nói chuyện…


Giọng một viên cảnh sát, bà chủ nhà run lên nhìn tôi:


- Tôi… bước vào…


Tôi gào lên:


- Không… không phải tôi…


Tôi chạy ra ngoài đường đúng lúc một chiếc ô tô lao đến, tưởng đó là kết thúc nhưng khi mở mắt ra tôi lại thấy một khung cảnh quen thuộc nhưng lại rất lạ lẫm… tôi đang đi trên đường, một lúc sau trước mắt tôi là trương tiểu học***** tôi giật mình ngắm lại cơ thể thì…” chuyện gì thế này? Mình bị teo nhỏ?... năm**** có lẽ nào… mình thực sự đã quay lại quá khứ?...” tôi nghĩ rồi quay đầu lại chạy thẳng về nhà theo trí nhớ, tôi muốn xác minh một chút… tôi vặn cửa nhưng nó đã bị khoá:


- À… giờ này mẹ vẫn đang đi làm… đúng rồi… nếu mình nhớ không lầm thì…

Tôi nói rồi lật tấm thảm dưới chân lên và quả nhiên có một chiếc chìa khoá trong đó… tôi mừng rỡ mở toang cửa và bước vào… đến tối một giọng nói dịu dàng quen thuộc:


- Sở lam mẹ về rồi…


Tôi chạy ra ôm chầm lấy mẹ khóc oà:


- Mẹ ơi… con xin lỗi…


- Ô… hôm nay con làm sao vậy?... mẹ biết rồi mẹ tha lỗi cho con là được chứ gì… làm sao mẹ có thể giận đứa con trai yêu quý của mình cơ chứ… mà hôm nay con muốn ăn gì nào?


- Vâng…


Tôi nói rồi nghi:” tôi chắc chắn sẽ thay đổi cuộc đời, số phận… nhất định… tôi sẽ không chon sai nữa… nếu đã có một cơ hội thì tôi sẽ không để nó vụt mất, tôi sẽ dũng cảm hơn” mẹ tôi nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt đầy quyết tâm của tôi.


**********THE END**********
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Chân Nguyên

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/6/16
Bài viết
212
Gạo
0,0
Re: Phải Chi Lúc Đó Mình Nắm Lấy Bàn Tay Ấy...
Bạn ơi, xem lại có mấy câu đầu dòng không viết hoa kìa. Bạn chỉnh sửa lại nhé!
 
Bên trên