Phi ma - Cập nhật - Nam Lam

kanatasty

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
27/3/14
Bài viết
219
Gạo
200,0
PHI MA

Tác giả: Nam Lam
Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác, 1-2 ngày/chương
Thể loại: Huyễn huyễn, thần tiên yêu ma
Độ dài: Chưa biết...
Giới hạn độ tuổi: Không
Cảnh báo về nội dung: Không.

GIỚI THIỆU

Ở đời Ma Quân đệ thập thất, Linh Ma Hộ Thể diệt tộc, Linh Ma Hộ Thể đương nhiệm mất tích là một bí ẩn lớn nhất trong lịch sử ma tộc. Linh Ma Hộ Thể từ trước tới nay vốn được coi là thấy đầu không thấy đuôi, là chức vị duy nhất không có kế thừa mà sau khi Ma Quân lên ngôi một vạn năm sẽ phái người tới phàm giới thu về. Nhiệm vụ chính của Linh Ma Hộ Thể là bảo hộ Ma Quân, xét về năng lực, khi Ma Quân chưa thức tỉnh, hắn chính là kẻ mạnh nhất trong Ma giới. Tuy vậy, hắn vì sao kí sinh tử khế với Ma tộc quả cũng bí ẩn như con người hắn.

Sự mất tích của tộc Linh Ma Hộ Thể khiến tam giới sôi sục. Thử nghĩ xem, có một kẻ linh lực chỉ đứng sau chủ nhân Ma tộc ở dưới trướng là chuyện cỡ nào tốt đẹp. Vô số kẻ tham vọng đi tìm nhưng trải qua hơn hai vạn năm không hề thấy được tung tích. Nhiều người suy đoán, Linh Ma Hộ Thể muốn đưa gia tộc thoát khỏi sự khống chế của Ma giới nên nhân khi Thiên đình và Ma giới khởi chiến đã trá tử trốn tới rừng Thần Thú. Lại có kẻ nói, Linh Ma Hộ Thể đệ thập thất là một mĩ nhân vô cùng xinh đẹp, Thiên đế thương thầm trộm nhớ muốn cướp mĩ nhân về kim ốc tàng yêu, nhưng không ngờ mĩ nhân lại yêu Ma Quân, Thiên đế tức giận khiêu chiến với Ma giới, mỹ nhân đau lòng vì bản thân là kẻ hồng nhan họa thủy nên tự hủy hồn phách, hương tiêu ngọc vẫn. Truyện thứ ba đồn rằng, Ma quân với Linh Ma Hộ Thể lưỡng tình tương duyệt, vì không thể làm trái ma quy, nên tìm cách giấu đi thân phận đưa rồi vào Ma cung. Còn một phiên bản thứ tư được coi là bản cơ mật cấm lưu truyền_(vì là bí mật nên ai ai cũng biết)_thực ra là Thiên đế và Ma Quân đệ thập thất tình đầu ý hợp, nhưng do lễ giáo thường tình nên không chịu thừa nhận tâm ý, trải qua đại chiến ba trăm hiệp, ngươi chết ta sống cuối cùng đau thương mà gạt bỏ tất cả đến bên nhau, Linh Ma Hộ Thể bất hạnh vô tình biết nội gian nên bị diệt khẩu.

( "..." )

MỤC LỤC

Mở đầu
Chương 1+2 - - - Chương 3+4 - - - Chương 5+6
 
Chỉnh sửa lần cuối:

kanatasty

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
27/3/14
Bài viết
219
Gạo
200,0
Mở đầu

Đêm qua lại nằm mơ.

Trong mơ có người hỏi ta "phàm nhân ước nguyện cầu thần tiên phù hộ, vậy ước nguyện của thần tiên thì cầu ai phù hộ?"

Vẻ mặt hắn khi ấy, như vừa hi vọng thấy được đáp án, lại vừa tuyệt vọng sợ sẽ thấy đáp án.

Ta không nhớ ta đã trả lời hắn thế nào, chỉ nhớ hắn đứng lặng trên cầu, ngẩn ngơ nhìn dòng sông đèn hoa đăng đỏ rực.

Ta chợt nghĩ, phàm nhân hay thần tiên còn có thể đường hoàng mà ước nguyện nhưng những yêu ma, ngay cả cơ hội sống cũng mỏng manh thì sao dám mơ gì đến được lưu lại một ý nghĩ.

Cuộc sống vốn không công bằng.

_ _ _ _

Đêm qua lại nằm mơ.

Có người nói với ta: "Cuộc sống rất công bằng, nó cho người bao nhiêu sẽ lấy lại bấy nhiêu. Yêu ma thì sao, người xem trong tam giới này có kẻ nào tự do hơn chúng ta không? Chúng ta đi bất cứ đâu, làm bất cứ gì mà chúng ta muốn, không gì trói buộc. Phàm nhân ư? Trong tam giới này, kẻ đáng thương nhất là con người. Cả đời quay cuồng trong trung hiếu, bó chật trong quy củ đạo lý, đến khi chết còn lấy đó làm tự hào. Còn Thần tiên sao, lúc nào cũng phải trưng ra bộ mặt đạo đức giả, cứu những kẻ không muốn cứu, giết những người không muốn giết, thực thi mộ cái gọi là mệnh trời. Tất cả vì tuân theo lẽ luân thường, nhưng luân thường đạo lý đặt ra để vì chúng ta, đâu phải chúng ta sinh ra vì đạo lý? Vậy nên, ngươi hãy cảm thấy may mắn, vì ngươi không phải con người hay thần tiên!"

Những giấc mơ lúc mơ hồ, lúc rõ nét, điểm chung duy nhất là ta cảm giác mộng thật dài, nhưng khi tỉnh dậy thường quên sạch.

Khi đó, ta còn chưa biết, mèo thì không mơ, mà nếu nằm mơ, thì không phải mèo.

Nghìn năm rối rắm là người hay là ma, để khi trút hơi tàn, vẫn không phân định được là ma hay là người!

____________________

* * *

Năm xưa khi Phụ thần kiến tạo tam giới, Ngài vốn chỉ tạo ra Thần tộc và Nhân tộc. Thần tộc có một linh hồn, một kiếp sống duy nhất nhưng bù lại được ban thân thể bất tử làm từ những hạt đất sét trắng tinh thuần nhất, hoàn mĩ nhất, sinh ra đã mang trong người thần lực mạnh mẽ nhất tam giới. Nhân tộc được nặn từ đất sét xám, có máu thịt, yếu ớt và dễ vỡ. Nhân tộc không hấp thụ linh khí được như Thần tộc, nên Phụ thần lấy đất bùn nặn ra cây cối muông thú - những vật vô tri vô giác cho nhân tộc làm kế sinh nhai. Kiếp sống của Nhân tộc chỉ là trăm năm ngắn ngủi nên có được linh hồn bất diệt, chuyển kiếp luân hồi.

Thần tộc trông coi sinh tử, số mệnh của Nhân tộc, thống trị tam giới. Nhân tộc làm chủ mặt đất, sinh con đẻ cái, cai quản ruộng đồng chăn nuôi gia súc. Bốn mùa cây cỏ tốt tươi, mưa thuận gió hòa, mặt trời mọc rồi lặn, mặt trăng tròn lại khuyết, tam giới một mảnh hài hòa viên mãn.

Nhưng đại cục chỉ có một người điều hòa mâu thuẫn, liệu giữ được bao lâu?

Sau khi Phụ thần về cõi hư vô, những bí ẩn dần dần lộ ra, sai lầm nối tiêp sai lầm, vận mệnh tam giới càng ngày càng đi xa khỏi quỹ đạo ban đầu.

Nhân tộc yên ổn được vài trăm năm ngắn ngủi sau đó loạn lạc liên miên, Thần tộc dùng thần lực thay đổi số mạng con người nhưng không ngờ lại vô tình đẩy nó đi đúng hướng ban đầu, thành ra càng gỡ càng rối. Phải mất đến vài nghìn năm, Thần tộc mới rút ra được kinh nghiệm không được tự ý can thiệp thì Nhân tộc đã chìm trong xương máu. Cuối cùng Long đế quyết định hạ phàm, trở thành Hoàng đế đầu tiên, đời này nối tiếp đời khác thống lĩnh Nhân tộc, nhờ vậy Nhân tộc tuy có loạn lạc, nhưng cũng không đến nỗi núi xương bể máu.

Thần tộc cuối cùng cũng rảnh tay, lại phát hiện trong lúc mải mê lo cứu chữa cho Nhân tộc, tam giới đã xuất hiện tộc mới: Yêu tộc. Yêu tộc vốn bản thể là cây cỏ muông thú, năm xưa Phụ thần nặn bằng đất bùn, không ngờ bị lẫn mấy hạt đất sét xám khiến chúng có linh tính, trải qua mấy nghìn năm ở nơi đắc địa, chúng tắm trong tinh hoa trời đất, không chỉ hóa thân thành người mà còn luyện được cả yêu thuật. Mặc dù những kẻ như Cửu Vĩ Linh Hồ linh lực có thể tương đương với Chiến thần của Thiên tộc rất hiếm hoi nhưng Yêu tộc thắng ở số lượng nhiều không kể xiết, rải rác trà trộn trong nhân gian, quấy nhiễu con người. Thần tộc vô cùng đau đầu.

Ma tộc và Quỷ tộc xuất hiện cuối cùng. Nhân tộc phân tranh suốt mấy nghìn năm, xác chết đầy đồng, linh hồn lang thang vô định. Những hồn ma này không thể sang sông Vong Xuyên, vất vưởng nay đây mai đó, hình thành Ma tộc. Quỷ tộc lại là linh hồn của yêu quái khi chết đi. Những linh hồn thiếu phách, bản tính hoang dã, bị ám ảnh bởi phách đã thiếu nên không cam lòng tiêu thất. Tuy vậy, nói thế nào, Ma tộc hay Quỷ tộc đề là những đứa con không được chào đón của tạo hóa, bị đặt ra ngoài vòng tam giới, thậm chí, người ta còn không biết, ma và quỷ vốn không cùng một loại mà đều cho rằng đó là Ma tộc.

* * *

Một câu chuyện xưa, rất xưa, khi bầu trời còn gần mặt đất, âm phủ cách dương gian chỉ bởi một dòng Vong Xuyên nước lạnh. Khi tam giới kì thực là sự phân chia bên trên mặt trời, bên dưới mặt trời và không nhìn thấy mặt trời. Khi mặt trời mới là con chim ba chân non nớt, chỉ biết sáng sáng đi uống sương đêm, trưa đón mây lành, tối tìm đường về tổ.

Khi ấy Thần tộc ngự trên tầng cao nhất của tam giới, bốn mùa ngoài mây và gió lạnh, chỉ có những chuỗi ngày bất tử dài dằng dặc. Nơi cao nhất, cũng là nơi lạnh nhất.

Dưới mặt đất, Nhân tộc cai quản thú vật cây trồng, nữ nhân canh cửu nuôi con, mỏi mòn trông đợi. Nam nhân chí ở bốn phương, rong ruổi chiến trường, thây bọc da ngựa, trăm năm ngắn ngủi, bên bờ Vong Xuyên, chén canh Mạnh bà, hai mươi năm sau lại là một hảo hán!

Yêu tộc lần lút ở chốn mịt mù, trà trộn trong đám người trần, tham lam hít lấy tinh hoa nhật nguyệt, yêu tộc thì sao? Cửu Vĩ Linh Hồ cuối cùng cũng nhập vào Thần tịch, vận mệnh là nằm trong bàn tay ta!

Ma tộc nằm ở hạ du sông Vong Xuyên, nơi tối tăm nhất tam giới, quanh năm suốt tháng chỉ có một màn đêm mờ ảo. Ngày duy nhất có ánh sáng là đêm rằm tháng bảy - đêm trăng đỏ như máu. Nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì, Ma tộc đều là các hồn ma vất vưởng, ngày hay đêm cũng đâu quan trọng.

Chuyện xưa kể lại rằng, khi ấy Thần tộc bàng quan, Nhân tộc chiến loạn, Yêu tộc hoành hành, Ma tộc vượt thiên kiếp, là thời kì đen tối nhất của tam giới.

Trong sử kí của Ma giới ghi về thời này chỉ vỏn vẹn mấy câu sau: "Tam giới vô chủ, Ma quân đệ Thập thất chịu thiên kiếp, triệu hồi Linh Ma Hộ Thể. Gia tộc Linh Ma Hộ Thể ở Nhân giới bất ngờ chịu nạn diệt tộc, không còn ai sống sót, bản thân Linh Ma Hộ Thể vì bảo vệ Ma quân nên tử nạn. Ma quân đệ thập thất tự vượt thiên kiếp. Tộc Linh Ma Hộ Thể hoàn toàn biến mất. Ma quân đệ Thập Thất ra cấm chỉ xóa bỏ chức vị Linh Ma Hộ Thể, còn nói: các Ma quân đời sau nếu không tự mình vượt được thiên kiếp cũng không đáng đứng đầu Ma giới!"

Quá khứ trải qua vạn năm, cuối cùng bị bụi thời gian vùi lấp, vô tình vấp phải, không biết là phúc hay họa.

Giữa đường gặp một con phượng hoàng sống lâu tới mốc meo, cũng không biết là họa hay phúc!

* * *
 

kanatasty

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
27/3/14
Bài viết
219
Gạo
200,0
Chương 1: Mèo đen.

Căn phòng rất rộng nhưng hầu như không có đồ đạc, cuối phòng có bày một bộ bàn ghế mở. Bàn nhỏ, hai bên đặt hai chiếc ghế sơn màu nâu cũ kĩ, gần như muốn hòa lẫn vào với vách tường. Nhìn kĩ mới thấy, tường làm bằng đá vô cùng rắn chắc nối liền trần nhà, như đúc từ một tảng mà ra. Bốn bề ốp gỗ nâu, chi chít những vết đao khảm. Càng về sau, vết khảm càng sâu, càng sắc nét. Nhiều vết xuyên hẳn qua tường thành khe hở cho ánh sáng bên ngoài lọt vào. Đáng kinh ngạc rằng ngoại trừ những khe hở vừa độ dày thanh đao, còn lại trên tường một vết nứt nhỏ cũng không có, không biết nên khen tường chắc chắn hay nên khen người dùng đao công phu thật tốt?

Trong phòng không phải không có người.

Một cô gái còn rất trẻ ngồi trên ghế cuối phòng. Nàng mặc áo trắng, viền áo màu lam in hoa văn chìm bàng bạc, trong cảnh tranh tối sáng, sắc bạc ánh lên lấp lánh. Nàng cúi đầu nhìn chén ngọc trắng muốt đang cầm trên tay, nước trà trong chén xanh dịu dàng, tỏa hương thơm dìu dịu.

Cửa phòng vang lên kẽo kẹt, mở ra. Cô gái cũng không ngẩng đầu lên, chỉ cầm chén trà uống một ngụm. Một con mèo từ cửa đi vào. Toàn thân đen tuyền, duy chỉ có ba chân màu trắng, theo bước chân của nó, như ba bông hoa mai trắng thuần.

Mèo đen đi thẳng tới chỗ cô gái, bộ dáng thật không giống một con mèo. Lúc bấy giờ cô gái mới ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt một đen một lam, một thăm thẳm như trời xanh, một tăm tối như đêm vắng.

Mèo đen nhảy lên bàn, vươn chân định khều chén trà đã rót sẵn. Không biết nghĩ thế nào, nó dừng lại, cúi đầu thè lưỡi uống luôn.

Cô gái không tỏ vẻ trách móc, liếc mắt một cái rồi thôi.

- Phụt!!!

- Nóng chết mất!!! Ngoao.. ngoao... ngoao...

Mèo đen thè lưỡi thổi phì phì, cho cả hai chân lên quạt. Lúc bấy giờ cô gái mới mở miệng:

- Ta đang định bảo ngươi, cái chén ấy là chén giữ nhiệt.

Mèo đen ôm lưỡi suýt xoa, oán giân nhìn cô.

- Ta biết thừa ngươi cố ý, đang giữa mùa hạ, lấy chén giữ nhiệt ra làm gì?

Cô gái gật đầu:

- Lấy ra cho ngươi.

"..."

Mèo đen quay đầu đưa mông về phía cô gái, mặt đầy vẻ bất mãn.

- Hôm nay tiểu Bạch trở về.

Cô gái nhẩn nha nói. Đuôi mèo đen tức thì cứng lại, nhưng ngay sau đó cuộn vào lòng, mũi hừ ra một tiếng.

- Nàng nói đã gặp hội Trưởng lão, bảo ta chuẩn bị, hai ngày sau sẽ đi.

Mèo đen không động đậy.

- Nàng còn nói nếu ta không trở lại sẽ tìm ngươi tính sổ.

- Cái gì?

Mèo đen giật nảy người, suýt chút nữa ngã từ trên bàn xuống, mà hắn cũng không quan tâm đến chuyên đó, quay ngoắt đuôi lại truy vấn:

- Ngươi không qua được là lỗi của ngươi, do ngươi kém cỏi, liên quan gì đến ta?

- Người ta nói thầy giỏi không có trò dốt, ngươi nên tìm nàng thương lượng, chuyện này cũng không liên quan đến ta.

Mèo đen giật giật ria mép, hai mắt trợn tròn, cuối cùng nhảy xuống khỏi bàn hậm hực bỏ đi. Tuy vậy trước khi đi hắn vất lại một quyển sách. Cô gái mắt đen hơi lóe, giơ tay bắt lấy nói với theo:

- Lần sau ta mang bàn sưởi ra dùng.

Mèo đen không quay đầu đi thẳng, trong lòng hối hận gần chết, biết vậy ta không đưa sách cho ngươi, hừ, chẳng qua không ngồi ghế thôi mà, chẳng qua in lên bàn của ngươi vài dấu chân thôi mà, chẳng qua chân ta bẩn một chút, đồ keo kiệt nhỏ mọn!

Trong phòng cô gái mở quyển sách vừa nhận được, khóe mắt lơ đãng lướt qua dấu chân mèo in rõ trên bàn gỗ sáng bóng, môi nhếch lên.

___________________________

Chương 2: Mèo trắng

Tiểu Lam đứng dưới gốc cây cổ thụ, thân cây nhăn nheo sần sùi thẳng đuột tít lên cao. Tán lá lan rộng, ánh nắng xuyên qua thành những đốm sao dải đều trên mặt đất, thoảng một cơn gió, đốm sao rung rung. Ngẩng đầu, những dây tầm gửi thả dài đung đưa trước mặt. Nắng tắt dần, màu nắng chuyển sang vàng úa, chiếu chênh chếch.

Trong cảnh chiều tà, nàng đứng lặng thinh, vạt áo nhuốm màu ánh sáng.

Nàng đang đợi người.

Một cô gái ngược nắng đi tới. Mắt lim dim lười biếng, dáng đi uyển chuyển, nhẹ nhàng đầy quyến rũ. Nàng điềm nhiên bước đến trước cây cổ thụ, vỗ vỗ vào thân nó, rễ cây liền nổi lên thành hai cái ghế. Nàng chỉ vào ghế như chủ nhà, ngáp một cái :

- Ngồi đi, còn đợi lâu đấy!

- Sao chỉ có mình ngươi? Còn vị trưởng lão kia đâu?

Nàng ngáp thêm lần nữa:

- Người quan trọng mà, đến giờ khắc quan trọng mới xuất hiện.

Nói xong liền nghiêng người ngả ra, gốc cây vô cùng am hiểu lòng người tự động kéo thành cái ghế dài, lại kéo mấy tán cây che kĩ không để ánh sáng lọt xuống. Nàng nằm xuống nhắm mắt, chẳng mấy chốc đã ngủ say.

Cô gái này là Bạch Miêu, hung thần trong mắt Hắc Lạc. Nàng cùng Hắc Lạc đều là Miêu yêu, nhưng Hắc Lạc chưa bao giờ biến thành hình người, còn nàng chưa bao giờ biến về hình mèo. Tuy vậy, Hắc Lạc luôn giơ tay nhấc chân tỏ vẻ giống người, còn nàng, nhìn dáng ngủ người cuộn tròn, miệng hừ hừ, chẳng khác gì một con mèo.

Tiểu Lam nghĩ một lúc, hình như sai rồi, nàng đâu phải là Miêu yêu, Ma miêu mới đúng. Hồn miêu của ma tộc, so sánh với Miêu yêu quả là sỉ nhục nàng.

Trời tối hẳn, trăng đã lên lưng chừng trời. Trăng rằm tháng bảy tròn vành vạnh nhưng đỏ rực. Cảnh vật đắm chìm trong ánh trăng như được tưới đẫm một lớp máu tươi. Nhớ khi mới đến, lần đầu tiên thấy cảnh này, tiểu Lam sợ muốn chết, nhưng lâu dần, ở Ma giới quanh năm chỉ có một màu đen mờ ảo, nàng bắt đầu hưởng thụ loại cảnh đẹp đáng ghê rợn một năm chỉ có một lần này. Hắc Lạc nói, không phải là khả năng thích ứng của ngươi mạnh, mà ngươi vốn thuộc về thế giới này. Tiểu Lam nhếch mép cười, nàng là con người, vốn là con người, thuộc về con người. Nhưng khi cúi đầu nhìn bàn tay, nụ cười trên môi liền cứng lại.

Tay nàng nguyên bản phải đầy vết phồng rộp do dùng đao, vết cắt ngang dọc khi bắt ám khí, cách đây một tháng, nàng còn đánh với Giao Long một trận, bị răng nanh của Giao Long cắn ngập tới xương, giết chết nó rồi, nàng còn ngồi rút từng chiếc răng ra, để lại trên tay những lỗ thủng trống rỗng, ngập mùi tử khí. Mà lúc này, cánh tay mềm mại trắng mịn, một vết sẹo nhỏ cũng không có. Ngay cả vết thương còn lành khi chưa kịp đổ máu, làm sao còn có thể để lại sẹo?...

Nàng, có còn là con người nữa không?

Đột nhiên, vạt cây bụi trước mặt khẽ lay động, một bà già xuất hiện. Bà ta đội chiếc nón che khuất gương mặt, vạt áo chùng dài lùng bùng, hai tay giấu kín trong ống tay áo, chắp ngang trước ngực, trông vừa bí hiểm vừa âm độc, như một làn khói lướt đi trên mặt đất, chớt mắt đã đến đứng trước tiểu Lam. Bản năng khiến nàng ngửi thấy một mùi kì dị - mùi của sự nguy hiểm. Nhất là khi bà ta nghếch nón, nàng không thể nhìn thấy gương mặt, nhưng lại thấy tia sáng sắc nhọn lóe lên, nhìn nàng như khoan xoáy vào bằng muôn nghìn mũi dao.

Bạch Miêu đã tỉnh từ lúc nào, có lẽ ngay từ cơn gió thứ nhất thoáng mang mùi lạ. Mũi mèo vốn thính. Nàng nhíu mày:

- Phù thủy Oz? Sao lại là bà? Không phải Cổ trưởng lão được cử đi sao?

Phù thủy Oz đưa ra một lệnh bài sáng chói, nói giọng khàn khàn:

- Mới đổi chiều nay.

Lệnh bài Ma tộc, chỉ thấy lệnh bài không thấy người. Nhưng lệnh bài chứa Ma khí lớn đến mức, nếu ngươi không phải là người được phép cầm nó hoặc có Ma lực đủ mạnh để áp chế nó, ngươi sẽ bị phản phệ đốt cháy linh hồn. Hiển nhiên phù thủy Oz không phải kẻ ở vế sau. Nghe nói Phù thủy trước kia vô cùng mạnh, khi Ma tộc chưa hình thành, một nửa lượng linh hồn lang thang đều bị nắm giữ làm nô lệ trong tộc phù thủy. Sau này, khi Ma quân xuất hiện, xây dựng Ma tộc, những linh hồn này được giải phóng, tộc phù thủy vì vậy trở nên suy yếu. Đến đời Ma quân đệ lục, tộc phù thủy sáp nhập với Ma tộc. Nay đã là đời Ma quân đệ thập thất, số lượng trong tộc phù thủy ít ỏi đến đáng thương, tuy vậy vẫn giữ được một ghế trong hội Trưởng lão Ma tộc.

Bạch Miêu không nói gì, ngẩng đầu nhìn trăng. Nàng cũng chỉ là kẻ thừa lệnh, phù thủy Oz đã có lệnh bài trong tay, muốn thắc mắc cũng không được. Chỉ có điều, nếu để phù thủy Oz làm vụ này thì hơi vất vả cho tiểu Lam, ai cũng biết phù thủy với con người vốn không chung lối, hừ, chẳng hiểu Hội trưởng lão nghĩ gì nữa!

Mặt trăng từ từ lên đỉnh, càng phát ra đỏ rực ghê rợn, Bầu trời không hề sáng lên mà càng lúc càng âm u, thấm ngập trong màu đỏ ma quái ấy.

Khi mặt trăng lên đỉnh trên vòm trời, Bạch Miêu bỗng rít lên một tiếng.

- N… G….O…A…O……..

Nàng biến hình. Đầu tiên là mặt, sau đến tay, rồi đến toàn thân.

- NG…OA..O..O..O…..

Mắt nàng đỏ như máu, toàn thân tuyết trắng, dước ánh trăng cũng bị nhuộm thành màu đỏ. Người nàng sáng như ngọn lửa cháy hừng hực. Chân thân của nàng hóa ra là một con mèo trắng khổng lồ. Gốc cây cổ thụ cũng chỉ đứng tới chân nàng, hiện tại nó đang không ngừng run rẩy, cành lá ủ rũ, như đang cố hết sức thu nhỏ lại ngoài phạm vi tầm nhìn của Bạch Miêu.

Phù thủy Oz mắt lóe lên, bà ta nhún chân nhảy lên người Bạch Miêu. Tiểu Lam ngẩng đầu rồi cũng làm theo. Có lẽ lông nàng (Bạch Miêu) rất mềm, nhưng do quá to lớn, nên tiểu Lam hoàn toàn không cảm nhận được, chỉ thấy lúc hạ xuống, toàn thân như ngã trên đống củi, vừa thô vừa cứng.

Bạch Miêu ngẩng đầu rít lên tiếng thứ ba, chân nhún thấp xuống, cả thân mình lập tức nhảy vào không gian, mặt trăng đột ngột hiện rõ trước mắt Tiểu Lam, tưởng vươn tay lên là chạm vào được.

Gió và sương đêm lạnh buốt xông thẳng vào mắt tiểu Lam, thực ra cưỡi thú du ngoạn như thế này không phải là một chuyện thú vị. Nhất là với kích cỡ khác biệt thảm thương như thế này. Tiểu Lam không ngừng cảm thấy bản thân như đi thả diều, mà đáng buồn là, nàng mới là con diều bị người ta thả. Nàng bám lấy một cọng lông của Bạch Miêu, phất phơ bay trong gió. Cúi đầu, phù thủy Oz cũng vất vưởng như nàng, có điều gió càng làm chiếc nón cụp xuống che khuất gương mặt, nên nàng không biết bà ta có hưởng thụ loại đãi ngộ này hay không.

Tiểu Lam thấy rõ được bay rất lâu, mà điểm đến không nằm trong tam giới. Nàng đã không còn nhìn thấy được mặt trăng. Bốn bề toàn màu đen. Còn đen hơn cả bóng đêm trong Ma vực. Lúc sau, màu đen chuyển dần sang màu xám, rồi lúc sau nữa, màu xám chuyển sang màu trắng. Họ bay trong một lớp sương mù dày đặc, dày đến mức gió thổi phần phần nhưng quần áo tiểu Lam vẫn không kịp hong khô, ướt lướt thướt. Lông của Bạch Miêu cũng ướt, khiến nàng suýt trượt tay mấy lần.

Bay thêm khoảng một giờ nữa, tiểu Lam phát hiện, dường như dưới chân cómàu xanh. Dụi mặt mấy lần, màu xanh ấy càng rõ nét. Nàng không nhầm, Bạch Miêu đang hạ độ cao. Đinh một tiếng, tiểu Lam thấy bản thân xuyên qua một lớp kết giới mềm dẻo trong suốt. Cảnh vật xung quanh liền thay đổi. Trời trong veo, có nắng vàng, không khí ấm áp, bên dưới hiện ra một khu rừng bạt ngàn xanh đến nhức mắt. Tuy vậy, điều nàng thấy rõ rằng nhất, là bàn tay nóng rực, rồi thân thể từ từ lớn lên. Chớp mắt, tiểu Lam đã có thể ngồi thoải mái trên lưng Bạch Miêu, giơ tay, trên lòng bàn tay có dấu chân mèo vừa nguội. Bạch Miêu vừa khắc ấn lên người nàng.
 

hiya_shinsu

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/10/14
Bài viết
760
Gạo
500,0
Mê thể loại huyền huyễn lắm luôn! Xây hố nhen, có chương tag cho em xem ké với!
 

kanatasty

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
27/3/14
Bài viết
219
Gạo
200,0
Đợt này tớ không có máy tính, thành ra không đăng được chương mới, đợi tớ cày đủ tiền mua máy sẽ chăm chỉ đăng, mong anh em họ hàng gần xa thông củm! Yêu mọi người nhiều!
 
Bên trên