Phố Vắng Mùa Xuân - Chương 01
Tôi được dạy về cách mà thế giới này vận hành nhưng chưa bao giờ được dạy cách làm sao để có thể vận hành cùng thế giới.
Ai đó từng bảo với tôi, mỗi con người sinh ra trên đời này đều mang trong mình một sứ mệnh riêng biệt, điều quan trọng là bạn có muốn thực hiện nó hay không. Tôi đã suy tư rất nhiều về điều này như một nỗi khắc khoải trong tim, muốn tìm được lời giải đáp cho câu hỏi: mình là ai, mình đến thế giới này để làm gì và ai cần mình?
Điều bạn thấy khó khăn nhất đối với những người khác biệt so với xã hội là gì? Với tôi là cách để hòa nhập. Có lẽ việc chấp nhận bản thân dị biệt chỉ đơn giản là một bài toán cần thời gian trả lời, nhưng khi phải học cách thích nghi hoàn toàn lại là một câu chuyện khác. Tôi không nghĩ có ai muốn mình sinh ra mà bất thường, cho dù là trí tuệ, tính cách, hành vi hay ngoại hình, làm một con người bình thường vẫn tốt hơn mà, phải không?
Được chuẩn đoán mắc hội chứng “Xương thủy tinh” ngay từ lúc mới chào đời. Bi kịch một lần nữa giáng xuống gia đình tôi khi trước đó anh tôi cũng mắc phải hội chứng tương tự. Điều tồi tệ không ai ngờ tới một lần nữa lặp lại và tôi biết ba mẹ mình đã vô cùng suy sụp. Tuy nhiên đứng trước những khó khăn và bất hạnh, cả hai vẫn là những con người mạnh mẽ và kiên cường, họ tuyệt đối không để bất kỳ điều gì khiến họ lùi bước, tình yêu thương và lý trí luôn được đặt lên hàng đầu. Chúng tôi được nuôi dưỡng rất chu đáo, thậm chí còn đủ đầy hơn một số bạn đồng trang lứa, ít nhất tôi cũng nên tự cảm thấy may mắn với chính mình.
Tôi sinh ra với một bộ não bình thường và một trí tuệ phát triển khỏe mạnh nhưng tôi không biết nên coi đó là may mắn hay kém may mắn. Điều tuyệt vời nhất là tôi có thể cảm nhận được tình yêu thương của hai vị phụ huynh dành cho mình, vẫn có thể tiếp thu và học tập như một người bình thường, tôi muốn khẳng định với xã hội mình không phải cục thịt thừa vô tri. Ấy vậy mà, đồng nghĩa với điều đó, tôi buộc phải chấp nhận mình là một con người tàn tật, tôi không thể tự nuôi sống lấy bản thân giữa một cộng đồng mà tôi quá đỗi khác biệt so với mọi người và khi tôi cần nhiều hơn chỉ một sự giúp đỡ, những ánh mắt soi mói, khinh miệt là điều bản thân buộc phải chịu đựng.
Cuộc sống vẫn cứ thế tiếp diễn và tôi cũng phải xem những đau thương trở thành lẽ thường tình. Tôi không được đòi hỏi, không được kêu ca ai đó ngừng phán xét, tất cả những gì tôi có thể làm là học tập, chứng minh mình vẫn có thể sử dụng đầu óc để định hướng và phát triển cá nhân. Chỉ cần cho tôi cơ hội, cho tôi những sự giúp đỡ trong quyền hạn của mình, tôi chắc chắn sẽ không ngừng nỗ lực.
Tôi thường đọc sách vào lúc rảnh rỗi, không phải vì tôi yêu thích nó đâu mà là vì tôi không có bạn. Kiếm một ai đó làm bạn thật khó hay đúng hơn là chẳng một ai muốn xem tôi là tri kỷ. Tôi muốn giao tiếp, muốn trò chuyện với mọi người nhưng trong lòng tôi lúc nào cũng canh cánh một nỗi sợ hãi, tôi sợ mình sẽ lại trở thành gánh nặng và nếu gặp tôi họ chỉ cảm thấy phiền toái, sẽ chẳng còn ai muốn ở bên tôi nữa. Sách chính là nơi tôi tìm thấy tiếng nói nội tâm, giữa muôn vàn những lời cầu cứu bất lực, khi sự vùng vẫy càng trở nên vô vọng ở thực tại, tôi lại tìm thấy cho mình một còn đường để cứu vớt bản thân khỏi hố đen của cô đơn sâu thẳm vốn chờ chực ngày qua ngày hòng nhấn chìm tôi bất cứ lúc nào.
Tôi từng hỏi mẹ nhiều câu ngu ngơ mà một trong số chúng chính là việc tôi có thể kết hôn hay không. Mẹ thường không nói tôi nghe những tương lai hoa mỹ hay cố biến cái mộng tưởng đó của tôi trở nên đi quá xa, bà chỉ bảo tôi một điều rằng:
“Ngay cả một người bình thường cũng khó có thể tìm thấy được tình yêu nhưng ngay cả một con thú dữ cũng có thể trở thành một người bạn. Mẹ nghĩ chỉ cần con đối nhân xử thế một cách đúng đắn, trao họ sự chân thành của bản thân, để cả hai tự cảm nhận tình thương của đối phương, chắc chắn con sẽ tìm được người yêu con thật lòng!”.
Tôi vẫn thường hay nghĩ về tình yêu như một sắc thái cảm xúc kỳ lạ. Không phải tôi chưa từng yêu ai nhưng tôi không hiểu cái cảm giác khi ở trong một mối quan hệ mà cả hai cùng đồng tâm, đồng ý. Có giống như những gì tôi được tiêm nhiễm trên phim ảnh hay những câu truyện tình ngọt ngào, có đúng là vì tình yêu mà con người ta biết cảm thông, biết tha thứ, biết hi sinh…? Nếu tình yêu thật sự tuyệt vời đến vậy thì tôi muốn được một lần trải qua cảm giác đó, biết đâu tôi lại tìm được một ai đó chấp nhận mình và không bao giờ nhìn tôi bằng ánh mắt thấp kém.
Tôi thích định nghĩa về hạnh phúc, không biết vì sao, nhiều người cho hạnh phúc một cái khái niệm rất ư là máy móc, rất ư là cứng nhắc, tôi thì không nghĩ vậy. Nếu hạnh phúc có thể được định nghĩa dễ dàng đến thế chẳng ai dại dột gì dành cả đời chỉ để đi tìm một dòng chữ vốn đã xuất hiện từ rất lâu trong từ điển? Hoặc có lẽ họ không cần tìm… Tôi nghĩ cuộc sống là để khám phá và chiêm nghiệm, đi tìm cho bản thân một chân lý tuyệt đối, tự mình khai sáng tâm hồn bằng một trái tim chân thành, cởi mở và nhỡ đâu, bạn bất chợt nhận ra thế nào là một hạnh phúc trọn vẹn.
Ngay từ khi sinh ra, tôi không biết vì sao, nhưng ông trời muốn tôi như vậy, muốn tôi sống trong một hình hài không bình thường. Được thôi! Tôi không trách ông ấy, cũng chưa bao giờ than thở về đời mình, tôi nghĩ giá trị sống không nằm ở cách bạn sinh ra mà nó nằm ở cách bạn đã tồn tại như thế nào. Có những đêm tôi khóc rất nhiều, trong một tình trạng lúc nào cũng thấp thỏm lo âu và chính giọt nước mắt là cách tôi xóa mờ đi những nỗi sợ hãi, những chấp niệm và cả những suy tư sầu muộn. Chiếc máy nghe nhạc ba tôi tặng năm lên mười, hằng đêm, nó đều chăm chỉ phát lên một âm thanh du dương quen thuộc, bài ca đã theo tôi suốt cả một phần tuổi thơ dai dẳng. Nhưng đáng tiếc là những giai điệu êm ái đó từ lâu đã không còn tác dụng, khi dòng chảy cảm xúc trở nên quá mãnh liệt, nó lại bùng lên và chiếc gối nơi tôi nằm cứ thế đầm đìa nước mắt.
Thỉnh thoảng hằng đêm, tôi lại nghe thấy tiếng kinh phật lảng vảng bên tai và quên làm sao được những khi hiếu kỳ lén lút ra phòng khách, chỉ cần tôi mải mê làm bài khuya hoặc ba quên mất việc bế tôi lên giường đi ngủ, tôi lại tự do di chuyển khắp nơi. Một hôm, tôi thấy mẹ đứng trước bàn thờ loay hoay lau dọn, nơi cánh cửa sổ mở toang để lộ màn đêm thăm thẳm và một tia sáng từ đâu len lỏi vào, cả gian phòng không một ánh đèn, chỉ độc nhất một vài ngọn đèn cầy cùng thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo ngoài kia là điểm tựa duy nhất. Tôi lặng lẽ trông về phía mẹ, bà quỳ gối trước bàn thờ với toàn bộ tâm nguyện nhưng điều khiến tôi giật mình quan sát chính là những tia sáng lóe lên trong bóng tối hiu hắt, lăn dài trên gò má của bà. Đó là một cảm giác tội lỗi dù tôi chẳng hiểu vì sao mình lại cảm thấy như thế. Tôi xem nó như một ám ảnh tuổi thơ, cứ bám theo tôi lớn lên ngày qua ngày và tất cả những gì còn đang dang dở chắc chắn chỉ có thể là một niềm đau.
May mắn thay, vẫn có lúc tôi thầm cảm ơn ông trời vì đã cho tôi một tính cách mạnh mẽ, nó giúp rắn rỏi những lúc cần thiết và đưa tôi đạt được một số mục tiêu nhỏ. Thường thì những bạn mắc phải hội chứng này đa số đều không thể di chuyển, thế mà tôi lại nằm trong số ít vẫn có khả năng bước đi bằng nạng. Tôi đã từng tham gia nhiều lớp vật lý trị liệu và bắt gặp một vài bạn cũng có khả năng giống tôi, có điều họ mang trong người một tâm lý sợ sệt, hầu như không dám tập luyện mà chỉ trông chờ vào chiếc xe lăn.
Tôi nghĩ đó là một điều dễ hiểu của những bệnh nhân tương tự nhưng cũng thật kỳ lạ vì tôi chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi vì nó. Tôi không biết mình đã đào đâu ra cái nghị lực thần kỳ này khi nghĩ về những tối khóc đẫm cả gối, nó khiến tôi cảm thấy như đang có hai linh hồn trú ngụ trong cơ thể và chỉ là thời gian hoạt động có chút khắc nghịch.
Thành phố nơi tôi ở, khó mà tìm được một ngôi trường thuần cho trẻ em khuyết tật và tất nhiên, một đứa hoàn toàn kiêu hãnh như tôi vẫn muốn theo đuổi việc học tập như những bạn đồng trang lứa. Có vẻ thật kỳ quặc khi tôi tới trường bằng xe lăn dưới ánh nhìn của hàng trăm học sinh, ban đầu cảm giác ấy khiến tôi tự ti nhưng rồi cũng dần dà trở nên quen thuộc, hòn đá nằm dưới mặt nước mấy trăm năm cũng coi cái giá lạnh của dòng chảy là người bạn đời thân thiết. Cái nhìn soi mói thật ra không khó chịu như bạn tưởng tượng, bạn chỉ nghĩ vậy khi bạn may mắn sinh ra quá hoàn hảo mà thôi.
Cuộc sống trong lớp khá tẻ nhạt, thường thì tôi vùi đầu vào sách vở nhiều hơn là những mối quan hệ. Tuy nhiên tôi nghĩ cũng không hẳn do tôi ngại tiếp xúc mà đúng hơn là mọi người, dù sao thì tôi cũng đâu thể nào đi tới từng bàn bắt chuyện với họ? Điều thiệt thòi nhất về lâu về dài là chúng tôi dần mất đi sự tự tin của chính mình. Thậm chí tôi cũng rất buồn khi cô giáo chẳng bao giờ cho tôi cơ hội được thể hiện bản thân, có thể người ta bảo là vì họ quan tâm, là vì họ sợ này sợ kia nhưng chính cái nhìn ngao ngán đó đã cho tôi biết một điều rằng: những người như tôi trên đời này là một sự phiền phức.
Tôi đã có thể bị khinh thường và chậm chí là chẳng một ai cho tôi một ánh mắt tử tế, mọi sự đối đãi nhiều khi đều khiến tôi cảm thấy hoài nghi và lo lắng. Nhiều người sẽ cảm thấy biết ơn vì điều này nhưng tôi có lẽ không, mẹ tôi đã từng bảo đừng cố suy nghĩ quá nhiều về cách mà mọi người đối xử với con, cứ nhớ rằng nếu họ cho con một hơi ấm thì con phải tặng họ lại một cái ôm. Tôi biết đó là cách đối nhân xử thế giữa người với người nhưng tất nhiên sẽ có một sự đảo lộn nếu một cá thể lạc đàn – như tôi chẳng hạn – xuất hiện giữa cái vòng tròn tiêu chuẩn của họ, lúc đó cái mác “đồng loại” cũng chỉ là lời động viên cưỡng ép cho sự tử tế đầy miễn cưỡng.
Tôi hiểu và chấp nhận nhưng đôi khi tôi cũng cảm thấy bản thân may mắn, vì nếu tôi mang trong người một căn bệnh nan y, truyền nhiễm thì có phải mọi chuyện đã hoàn toàn khác rồi sao? Tôi được cái cộng đồng này chấp nhận cũng chỉ vì ít nhất tôi khiến họ cảm thấy an toàn, cảm thấy không quá đáng sợ để tiếp xúc. Cứ mỗi lần như vậy tôi lại nghẹn ngào như bị ai đó cố ý chặn đứng đường thở.
Có lẽ tôi không được một cơ thể như mọi người nhưng tôi tự tin tôi có một cái đầu hoàn toàn bình ổn, bình ổn đến mức đủ giỏi để có thể vượt qua nhiều cá nhân và đó là lý do vì sao tôi đã đậu vào trường cấp ba danh giá nhất tỉnh. Thật là một vinh dự cao cả nhưng cũng đừng nghĩ rằng sự dèm pha không xuất hiện khi bạn là một người khuyết tật. Nhưng rồi nó lại là một trong những khoảnh khắc tôi cảm thấy sợ loài người, tôi biết đôi khi cũng chỉ vì cái gọi là “lương tâm” mà bỗng nhiên một điều bình thường bất chợt trở nên phi thường trong mắt họ, nhưng cũng đừng gạt bỏ mọi sự cố gắng mà tôi gây dựng, như một cá thể tội nghiệp được thương xót, châm trước hay đại loại vậy. Chỉ là một trong số những lời đàm tiếu mà tôi vô tình nghe thấy…
Đố kỵ sao? Ừ thì đố kỵ! Cũng chẳng có gì lạ lùng khi xung quanh tôi đều là những sự thù địch và dèm pha lẫn nhau, chính cái cách mà họ cư xử khiến tôi muốn được định nghĩa lại hai chữ “cầu tiến”, cứ như thể đó là bức bình phong hoàn toàn phù hợp cho bản tính thích ganh đua và ghen ghét của loài người. Hoặc là do tôi và họ khác nhau nên cũng chẳng ai biết được điều gì đang diễn ra bên trong nhưng không phải đó là thứ mà khiến con người ta cảm thấy thỏa mãn?
Tôi nghĩ chính vì tôi khác biệt mà suy nghĩ của tôi cũng bị ảnh hưởng. Vì nếu cơ thể tôi bình thường, tôi cũng sẽ chạy cho bằng được với lũ con gái trong lớp, nếu xương của tôi đủ cứng cáp thì tôi đã trở nên hiếu động và nghịch ngợm như đám con trai… Đó chính là cách mà tôi lặng lẽ từ xa ngắm nhìn và thêu dệt nên những dòng suy tư, có một chút cảm giác ghen tị châm chích khắp cơ thể.
Khi tôi đọc một số bài viết về những vận động viên đang ở đỉnh cao của sự nghiệp nhưng tất cả đột ngột biến mất chỉ sau một đêm, cuối cùng những gì còn xót lại trong họ lúc này là bóng ma quá khứ đã gần như nuốt chửng cả tâm hồn và một thể xác tiều tụy đến cuối đời. Lựa chọn sống an nhàn nghe có vẻ tệ hại nhưng không phải cứ cống hiến bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc, đời là vô thường và chẳng ai biết trước được gì, đâu cần phải kể đến những người như tôi. Tôi nghe nhiều về những bài ca dâng hiến tuổi trẻ nhưng tôi tự hỏi: À, cũng là do bạn là người bình thường chứ gì?”.
Không ai nói những kẻ như tôi không thể vun đắp cho đời. Đúng thế! Nhưng có ai nói với tôi rằng tất cả những nỗ lực mà chúng tôi bỏ ra sẽ được công nhận? Tôi nhìn thấy một bạn gái với bàn tay không lành lặn khóc nức nở trong phòng khi cô bị chê một cách thậm tệ vì dám đảm nhiệm vai trò trang trí bình hoa, trong khi việc này phù hợp hơn với một “người bình thường”? Tôi chỉ không hiểu chúng tôi đã làm gì sai? Tại vì sao họ được giao trọng trách nhưng chúng tôi không thể thử? Họ cũng đứng lên trả bài và dù tôi không thể dứng dậy hiên ngang nhưng nếu cho phép, tôi vẫn có thể ngồi và trả lời mà? Chúng tôi cống hiến điều gì đây? Cố gắng làm những việc mà chúng tôi nghĩ là “cống hiến” nhưng cuối cùng đằng sau những lời khen “tốt lắm” cũng chỉ là “thà từ đầu để người bình thường làm cho rồi” và khi trở thành những kẻ cần sự giúp đỡ, vầng trán của họ lúc nào cũng có hai chữ “phiền phức” xuất hiện. Đôi khi tôi muốn hét lên trong mặt bọn chúng: Có bao giờ các người thử tập bơi trong chiếc váy dạ hội chưa vậy?
Tôi thật sự khâm phục với tất cả những ai dù mang trong người khiếm khuyết nhưng vẫn nghị lực vươn lên trong cuộc sống. Tuy nhiên có một sự thật đáng buồn là không phải ai cũng được như họ, chỉ làm một việc bình thường thôi là đã vô cùng khó khăn. Phần đông rồi cũng sẽ phải dựa dẫm vào xã hội và đối với nhiều cá nhân điều đó không khác gì một sự đình trệ chết tiệt. Ngoài ra tất cả những lời tung hô dành cho họ không tốt đẹp như bạn nghĩ, đôi khi ánh hào quang chỉ tỏa sáng duy nhất một lần trong đời và sau đó chết yểu dưới sự lãng quên của thời gian. Tôi đã từng chứng kiến rất nhiều trường hợp như vậy, được ca ngợi như một người hùng nhưng rồi lặng lẽ biến mất chẳng khác nào tàn lửa vụt tắt giữa màn đêm lạnh lẽo.
Đó không phải chuyện thường tình khi con người bảo rằng họ đang cố để làm cuộc sống trở nên công bằng. Nhưng đáng buồn thay, khi mọi người đều chạy thì chúng tôi chỉ có thể chậm chạp bước đi và việc họ - những người bình thường – phải chờ bọn tôi – những người khuyết tật – quả nhiên là một chuyện hết sức nực cười. Họa chăng chỉ một trong số ít đó sẵn sàng đứng lại nhưng sự thật việc chúng tôi nỗ lực đuổi kịp cũng chỉ là lẽ thường tình có phần hơi thảm hại. Tất nhiên, sống phải học cách chấp nhận – Tôi nhủ thầm trong lòng.
Tôi không biết vì sao tôi thích được công nhận. Thế giới được điều khiển bởi ai? Tất nhiên là những người bình thường và số lượng những người như tôi là rất hiếm, hiếm đến mức đôi khi có người còn nghĩ rằng chúng tôi cũng phải sống và sinh hoạt được ít nhất là ngang ngữa họ thì may ra có thể tồn tại. Vẫn muốn sống và cống hiến nhưng cuối cùng trước nỗ lực tập bơi trong cái váy dạ hội cũng chỉ để những người – với đôi chân trần tự do vùng vẫy – cảm thấy có thể tạm chấp nhận, chúng tôi sống cùng họ trong một xã hội mà sự công nhận thật ra cũng chỉ là những thương xót cho mọi cố gắng mà hiển nhiên phải làm được của người bình thường.
Ai đó từng bảo với tôi, mỗi con người sinh ra trên đời này đều mang trong mình một sứ mệnh riêng biệt, điều quan trọng là bạn có muốn thực hiện nó hay không. Tôi đã suy tư rất nhiều về điều này như một nỗi khắc khoải trong tim, muốn tìm được lời giải đáp cho câu hỏi: mình là ai, mình đến thế giới này để làm gì và ai cần mình?
Điều bạn thấy khó khăn nhất đối với những người khác biệt so với xã hội là gì? Với tôi là cách để hòa nhập. Có lẽ việc chấp nhận bản thân dị biệt chỉ đơn giản là một bài toán cần thời gian trả lời, nhưng khi phải học cách thích nghi hoàn toàn lại là một câu chuyện khác. Tôi không nghĩ có ai muốn mình sinh ra mà bất thường, cho dù là trí tuệ, tính cách, hành vi hay ngoại hình, làm một con người bình thường vẫn tốt hơn mà, phải không?
Được chuẩn đoán mắc hội chứng “Xương thủy tinh” ngay từ lúc mới chào đời. Bi kịch một lần nữa giáng xuống gia đình tôi khi trước đó anh tôi cũng mắc phải hội chứng tương tự. Điều tồi tệ không ai ngờ tới một lần nữa lặp lại và tôi biết ba mẹ mình đã vô cùng suy sụp. Tuy nhiên đứng trước những khó khăn và bất hạnh, cả hai vẫn là những con người mạnh mẽ và kiên cường, họ tuyệt đối không để bất kỳ điều gì khiến họ lùi bước, tình yêu thương và lý trí luôn được đặt lên hàng đầu. Chúng tôi được nuôi dưỡng rất chu đáo, thậm chí còn đủ đầy hơn một số bạn đồng trang lứa, ít nhất tôi cũng nên tự cảm thấy may mắn với chính mình.
Tôi sinh ra với một bộ não bình thường và một trí tuệ phát triển khỏe mạnh nhưng tôi không biết nên coi đó là may mắn hay kém may mắn. Điều tuyệt vời nhất là tôi có thể cảm nhận được tình yêu thương của hai vị phụ huynh dành cho mình, vẫn có thể tiếp thu và học tập như một người bình thường, tôi muốn khẳng định với xã hội mình không phải cục thịt thừa vô tri. Ấy vậy mà, đồng nghĩa với điều đó, tôi buộc phải chấp nhận mình là một con người tàn tật, tôi không thể tự nuôi sống lấy bản thân giữa một cộng đồng mà tôi quá đỗi khác biệt so với mọi người và khi tôi cần nhiều hơn chỉ một sự giúp đỡ, những ánh mắt soi mói, khinh miệt là điều bản thân buộc phải chịu đựng.
Cuộc sống vẫn cứ thế tiếp diễn và tôi cũng phải xem những đau thương trở thành lẽ thường tình. Tôi không được đòi hỏi, không được kêu ca ai đó ngừng phán xét, tất cả những gì tôi có thể làm là học tập, chứng minh mình vẫn có thể sử dụng đầu óc để định hướng và phát triển cá nhân. Chỉ cần cho tôi cơ hội, cho tôi những sự giúp đỡ trong quyền hạn của mình, tôi chắc chắn sẽ không ngừng nỗ lực.
Tôi thường đọc sách vào lúc rảnh rỗi, không phải vì tôi yêu thích nó đâu mà là vì tôi không có bạn. Kiếm một ai đó làm bạn thật khó hay đúng hơn là chẳng một ai muốn xem tôi là tri kỷ. Tôi muốn giao tiếp, muốn trò chuyện với mọi người nhưng trong lòng tôi lúc nào cũng canh cánh một nỗi sợ hãi, tôi sợ mình sẽ lại trở thành gánh nặng và nếu gặp tôi họ chỉ cảm thấy phiền toái, sẽ chẳng còn ai muốn ở bên tôi nữa. Sách chính là nơi tôi tìm thấy tiếng nói nội tâm, giữa muôn vàn những lời cầu cứu bất lực, khi sự vùng vẫy càng trở nên vô vọng ở thực tại, tôi lại tìm thấy cho mình một còn đường để cứu vớt bản thân khỏi hố đen của cô đơn sâu thẳm vốn chờ chực ngày qua ngày hòng nhấn chìm tôi bất cứ lúc nào.
Tôi từng hỏi mẹ nhiều câu ngu ngơ mà một trong số chúng chính là việc tôi có thể kết hôn hay không. Mẹ thường không nói tôi nghe những tương lai hoa mỹ hay cố biến cái mộng tưởng đó của tôi trở nên đi quá xa, bà chỉ bảo tôi một điều rằng:
“Ngay cả một người bình thường cũng khó có thể tìm thấy được tình yêu nhưng ngay cả một con thú dữ cũng có thể trở thành một người bạn. Mẹ nghĩ chỉ cần con đối nhân xử thế một cách đúng đắn, trao họ sự chân thành của bản thân, để cả hai tự cảm nhận tình thương của đối phương, chắc chắn con sẽ tìm được người yêu con thật lòng!”.
Tôi vẫn thường hay nghĩ về tình yêu như một sắc thái cảm xúc kỳ lạ. Không phải tôi chưa từng yêu ai nhưng tôi không hiểu cái cảm giác khi ở trong một mối quan hệ mà cả hai cùng đồng tâm, đồng ý. Có giống như những gì tôi được tiêm nhiễm trên phim ảnh hay những câu truyện tình ngọt ngào, có đúng là vì tình yêu mà con người ta biết cảm thông, biết tha thứ, biết hi sinh…? Nếu tình yêu thật sự tuyệt vời đến vậy thì tôi muốn được một lần trải qua cảm giác đó, biết đâu tôi lại tìm được một ai đó chấp nhận mình và không bao giờ nhìn tôi bằng ánh mắt thấp kém.
Tôi thích định nghĩa về hạnh phúc, không biết vì sao, nhiều người cho hạnh phúc một cái khái niệm rất ư là máy móc, rất ư là cứng nhắc, tôi thì không nghĩ vậy. Nếu hạnh phúc có thể được định nghĩa dễ dàng đến thế chẳng ai dại dột gì dành cả đời chỉ để đi tìm một dòng chữ vốn đã xuất hiện từ rất lâu trong từ điển? Hoặc có lẽ họ không cần tìm… Tôi nghĩ cuộc sống là để khám phá và chiêm nghiệm, đi tìm cho bản thân một chân lý tuyệt đối, tự mình khai sáng tâm hồn bằng một trái tim chân thành, cởi mở và nhỡ đâu, bạn bất chợt nhận ra thế nào là một hạnh phúc trọn vẹn.
Ngay từ khi sinh ra, tôi không biết vì sao, nhưng ông trời muốn tôi như vậy, muốn tôi sống trong một hình hài không bình thường. Được thôi! Tôi không trách ông ấy, cũng chưa bao giờ than thở về đời mình, tôi nghĩ giá trị sống không nằm ở cách bạn sinh ra mà nó nằm ở cách bạn đã tồn tại như thế nào. Có những đêm tôi khóc rất nhiều, trong một tình trạng lúc nào cũng thấp thỏm lo âu và chính giọt nước mắt là cách tôi xóa mờ đi những nỗi sợ hãi, những chấp niệm và cả những suy tư sầu muộn. Chiếc máy nghe nhạc ba tôi tặng năm lên mười, hằng đêm, nó đều chăm chỉ phát lên một âm thanh du dương quen thuộc, bài ca đã theo tôi suốt cả một phần tuổi thơ dai dẳng. Nhưng đáng tiếc là những giai điệu êm ái đó từ lâu đã không còn tác dụng, khi dòng chảy cảm xúc trở nên quá mãnh liệt, nó lại bùng lên và chiếc gối nơi tôi nằm cứ thế đầm đìa nước mắt.
Thỉnh thoảng hằng đêm, tôi lại nghe thấy tiếng kinh phật lảng vảng bên tai và quên làm sao được những khi hiếu kỳ lén lút ra phòng khách, chỉ cần tôi mải mê làm bài khuya hoặc ba quên mất việc bế tôi lên giường đi ngủ, tôi lại tự do di chuyển khắp nơi. Một hôm, tôi thấy mẹ đứng trước bàn thờ loay hoay lau dọn, nơi cánh cửa sổ mở toang để lộ màn đêm thăm thẳm và một tia sáng từ đâu len lỏi vào, cả gian phòng không một ánh đèn, chỉ độc nhất một vài ngọn đèn cầy cùng thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo ngoài kia là điểm tựa duy nhất. Tôi lặng lẽ trông về phía mẹ, bà quỳ gối trước bàn thờ với toàn bộ tâm nguyện nhưng điều khiến tôi giật mình quan sát chính là những tia sáng lóe lên trong bóng tối hiu hắt, lăn dài trên gò má của bà. Đó là một cảm giác tội lỗi dù tôi chẳng hiểu vì sao mình lại cảm thấy như thế. Tôi xem nó như một ám ảnh tuổi thơ, cứ bám theo tôi lớn lên ngày qua ngày và tất cả những gì còn đang dang dở chắc chắn chỉ có thể là một niềm đau.
May mắn thay, vẫn có lúc tôi thầm cảm ơn ông trời vì đã cho tôi một tính cách mạnh mẽ, nó giúp rắn rỏi những lúc cần thiết và đưa tôi đạt được một số mục tiêu nhỏ. Thường thì những bạn mắc phải hội chứng này đa số đều không thể di chuyển, thế mà tôi lại nằm trong số ít vẫn có khả năng bước đi bằng nạng. Tôi đã từng tham gia nhiều lớp vật lý trị liệu và bắt gặp một vài bạn cũng có khả năng giống tôi, có điều họ mang trong người một tâm lý sợ sệt, hầu như không dám tập luyện mà chỉ trông chờ vào chiếc xe lăn.
Tôi nghĩ đó là một điều dễ hiểu của những bệnh nhân tương tự nhưng cũng thật kỳ lạ vì tôi chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi vì nó. Tôi không biết mình đã đào đâu ra cái nghị lực thần kỳ này khi nghĩ về những tối khóc đẫm cả gối, nó khiến tôi cảm thấy như đang có hai linh hồn trú ngụ trong cơ thể và chỉ là thời gian hoạt động có chút khắc nghịch.
Thành phố nơi tôi ở, khó mà tìm được một ngôi trường thuần cho trẻ em khuyết tật và tất nhiên, một đứa hoàn toàn kiêu hãnh như tôi vẫn muốn theo đuổi việc học tập như những bạn đồng trang lứa. Có vẻ thật kỳ quặc khi tôi tới trường bằng xe lăn dưới ánh nhìn của hàng trăm học sinh, ban đầu cảm giác ấy khiến tôi tự ti nhưng rồi cũng dần dà trở nên quen thuộc, hòn đá nằm dưới mặt nước mấy trăm năm cũng coi cái giá lạnh của dòng chảy là người bạn đời thân thiết. Cái nhìn soi mói thật ra không khó chịu như bạn tưởng tượng, bạn chỉ nghĩ vậy khi bạn may mắn sinh ra quá hoàn hảo mà thôi.
Cuộc sống trong lớp khá tẻ nhạt, thường thì tôi vùi đầu vào sách vở nhiều hơn là những mối quan hệ. Tuy nhiên tôi nghĩ cũng không hẳn do tôi ngại tiếp xúc mà đúng hơn là mọi người, dù sao thì tôi cũng đâu thể nào đi tới từng bàn bắt chuyện với họ? Điều thiệt thòi nhất về lâu về dài là chúng tôi dần mất đi sự tự tin của chính mình. Thậm chí tôi cũng rất buồn khi cô giáo chẳng bao giờ cho tôi cơ hội được thể hiện bản thân, có thể người ta bảo là vì họ quan tâm, là vì họ sợ này sợ kia nhưng chính cái nhìn ngao ngán đó đã cho tôi biết một điều rằng: những người như tôi trên đời này là một sự phiền phức.
Tôi đã có thể bị khinh thường và chậm chí là chẳng một ai cho tôi một ánh mắt tử tế, mọi sự đối đãi nhiều khi đều khiến tôi cảm thấy hoài nghi và lo lắng. Nhiều người sẽ cảm thấy biết ơn vì điều này nhưng tôi có lẽ không, mẹ tôi đã từng bảo đừng cố suy nghĩ quá nhiều về cách mà mọi người đối xử với con, cứ nhớ rằng nếu họ cho con một hơi ấm thì con phải tặng họ lại một cái ôm. Tôi biết đó là cách đối nhân xử thế giữa người với người nhưng tất nhiên sẽ có một sự đảo lộn nếu một cá thể lạc đàn – như tôi chẳng hạn – xuất hiện giữa cái vòng tròn tiêu chuẩn của họ, lúc đó cái mác “đồng loại” cũng chỉ là lời động viên cưỡng ép cho sự tử tế đầy miễn cưỡng.
Tôi hiểu và chấp nhận nhưng đôi khi tôi cũng cảm thấy bản thân may mắn, vì nếu tôi mang trong người một căn bệnh nan y, truyền nhiễm thì có phải mọi chuyện đã hoàn toàn khác rồi sao? Tôi được cái cộng đồng này chấp nhận cũng chỉ vì ít nhất tôi khiến họ cảm thấy an toàn, cảm thấy không quá đáng sợ để tiếp xúc. Cứ mỗi lần như vậy tôi lại nghẹn ngào như bị ai đó cố ý chặn đứng đường thở.
Có lẽ tôi không được một cơ thể như mọi người nhưng tôi tự tin tôi có một cái đầu hoàn toàn bình ổn, bình ổn đến mức đủ giỏi để có thể vượt qua nhiều cá nhân và đó là lý do vì sao tôi đã đậu vào trường cấp ba danh giá nhất tỉnh. Thật là một vinh dự cao cả nhưng cũng đừng nghĩ rằng sự dèm pha không xuất hiện khi bạn là một người khuyết tật. Nhưng rồi nó lại là một trong những khoảnh khắc tôi cảm thấy sợ loài người, tôi biết đôi khi cũng chỉ vì cái gọi là “lương tâm” mà bỗng nhiên một điều bình thường bất chợt trở nên phi thường trong mắt họ, nhưng cũng đừng gạt bỏ mọi sự cố gắng mà tôi gây dựng, như một cá thể tội nghiệp được thương xót, châm trước hay đại loại vậy. Chỉ là một trong số những lời đàm tiếu mà tôi vô tình nghe thấy…
Đố kỵ sao? Ừ thì đố kỵ! Cũng chẳng có gì lạ lùng khi xung quanh tôi đều là những sự thù địch và dèm pha lẫn nhau, chính cái cách mà họ cư xử khiến tôi muốn được định nghĩa lại hai chữ “cầu tiến”, cứ như thể đó là bức bình phong hoàn toàn phù hợp cho bản tính thích ganh đua và ghen ghét của loài người. Hoặc là do tôi và họ khác nhau nên cũng chẳng ai biết được điều gì đang diễn ra bên trong nhưng không phải đó là thứ mà khiến con người ta cảm thấy thỏa mãn?
Tôi nghĩ chính vì tôi khác biệt mà suy nghĩ của tôi cũng bị ảnh hưởng. Vì nếu cơ thể tôi bình thường, tôi cũng sẽ chạy cho bằng được với lũ con gái trong lớp, nếu xương của tôi đủ cứng cáp thì tôi đã trở nên hiếu động và nghịch ngợm như đám con trai… Đó chính là cách mà tôi lặng lẽ từ xa ngắm nhìn và thêu dệt nên những dòng suy tư, có một chút cảm giác ghen tị châm chích khắp cơ thể.
Khi tôi đọc một số bài viết về những vận động viên đang ở đỉnh cao của sự nghiệp nhưng tất cả đột ngột biến mất chỉ sau một đêm, cuối cùng những gì còn xót lại trong họ lúc này là bóng ma quá khứ đã gần như nuốt chửng cả tâm hồn và một thể xác tiều tụy đến cuối đời. Lựa chọn sống an nhàn nghe có vẻ tệ hại nhưng không phải cứ cống hiến bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc, đời là vô thường và chẳng ai biết trước được gì, đâu cần phải kể đến những người như tôi. Tôi nghe nhiều về những bài ca dâng hiến tuổi trẻ nhưng tôi tự hỏi: À, cũng là do bạn là người bình thường chứ gì?”.
Không ai nói những kẻ như tôi không thể vun đắp cho đời. Đúng thế! Nhưng có ai nói với tôi rằng tất cả những nỗ lực mà chúng tôi bỏ ra sẽ được công nhận? Tôi nhìn thấy một bạn gái với bàn tay không lành lặn khóc nức nở trong phòng khi cô bị chê một cách thậm tệ vì dám đảm nhiệm vai trò trang trí bình hoa, trong khi việc này phù hợp hơn với một “người bình thường”? Tôi chỉ không hiểu chúng tôi đã làm gì sai? Tại vì sao họ được giao trọng trách nhưng chúng tôi không thể thử? Họ cũng đứng lên trả bài và dù tôi không thể dứng dậy hiên ngang nhưng nếu cho phép, tôi vẫn có thể ngồi và trả lời mà? Chúng tôi cống hiến điều gì đây? Cố gắng làm những việc mà chúng tôi nghĩ là “cống hiến” nhưng cuối cùng đằng sau những lời khen “tốt lắm” cũng chỉ là “thà từ đầu để người bình thường làm cho rồi” và khi trở thành những kẻ cần sự giúp đỡ, vầng trán của họ lúc nào cũng có hai chữ “phiền phức” xuất hiện. Đôi khi tôi muốn hét lên trong mặt bọn chúng: Có bao giờ các người thử tập bơi trong chiếc váy dạ hội chưa vậy?
Tôi thật sự khâm phục với tất cả những ai dù mang trong người khiếm khuyết nhưng vẫn nghị lực vươn lên trong cuộc sống. Tuy nhiên có một sự thật đáng buồn là không phải ai cũng được như họ, chỉ làm một việc bình thường thôi là đã vô cùng khó khăn. Phần đông rồi cũng sẽ phải dựa dẫm vào xã hội và đối với nhiều cá nhân điều đó không khác gì một sự đình trệ chết tiệt. Ngoài ra tất cả những lời tung hô dành cho họ không tốt đẹp như bạn nghĩ, đôi khi ánh hào quang chỉ tỏa sáng duy nhất một lần trong đời và sau đó chết yểu dưới sự lãng quên của thời gian. Tôi đã từng chứng kiến rất nhiều trường hợp như vậy, được ca ngợi như một người hùng nhưng rồi lặng lẽ biến mất chẳng khác nào tàn lửa vụt tắt giữa màn đêm lạnh lẽo.
Đó không phải chuyện thường tình khi con người bảo rằng họ đang cố để làm cuộc sống trở nên công bằng. Nhưng đáng buồn thay, khi mọi người đều chạy thì chúng tôi chỉ có thể chậm chạp bước đi và việc họ - những người bình thường – phải chờ bọn tôi – những người khuyết tật – quả nhiên là một chuyện hết sức nực cười. Họa chăng chỉ một trong số ít đó sẵn sàng đứng lại nhưng sự thật việc chúng tôi nỗ lực đuổi kịp cũng chỉ là lẽ thường tình có phần hơi thảm hại. Tất nhiên, sống phải học cách chấp nhận – Tôi nhủ thầm trong lòng.
Tôi không biết vì sao tôi thích được công nhận. Thế giới được điều khiển bởi ai? Tất nhiên là những người bình thường và số lượng những người như tôi là rất hiếm, hiếm đến mức đôi khi có người còn nghĩ rằng chúng tôi cũng phải sống và sinh hoạt được ít nhất là ngang ngữa họ thì may ra có thể tồn tại. Vẫn muốn sống và cống hiến nhưng cuối cùng trước nỗ lực tập bơi trong cái váy dạ hội cũng chỉ để những người – với đôi chân trần tự do vùng vẫy – cảm thấy có thể tạm chấp nhận, chúng tôi sống cùng họ trong một xã hội mà sự công nhận thật ra cũng chỉ là những thương xót cho mọi cố gắng mà hiển nhiên phải làm được của người bình thường.