Chương 2: Cuộc sống mới
Nhịp tim tăng nhanh, nhiệt độ cơ thể cũng tăng nhanh, hai tay nàng nắm chặt vào nhau. Hắn đang đến, nàng phải làm gì đây, phải nói gì đây? Rồi hắn sẽ làm gì nàng, sẽ nói gì với nàng?
Hắn bước đến, từ từ lật khăn che mặt của nàng. Quanh người hắn, hương cỏ non thơm dịu.
Nàng tròn mắt nhìn hắn, đôi má ửng hồng.
Hắn thoáng đơ người, rồi ngượng ngùng giả ho lấy giọng. Nàng cũng thẹn thùng cúi đầu.
“Từ giờ nàng đã là người của họ Trương. Đi, đứng, cười, nói đều phải cân nhắc đến bộ mặt nhà họ Trương. Còn nữa, mọi việc lớn bé trong nhà đều do mẹ ta quản lí, bà nói gì nàng phải nghe đấy, không được phép cãi lời!”
Nàng Thiết lại ngước mắt lên nhìn. Hắn thấy cả người mình như nhũn ra, mọi sức lực như bị đôi mắt kia hấp thụ. Hắn nhanh chóng quay người đi: “Tạm thời ta sẽ đến thư phòng ngủ, nàng không cần lo nghĩ nhiều!”
Hương cỏ non dịu dần, nàng ngơ ngác, một cảm giác hụt hẫng khó tả. Chẳng lẽ, hắn chỉ coi nàng là vật sở hữu, hắn đến chỉ là để tuyên bố chủ quyền? Nàng tự cười bản thân mình đã suy nghĩ quá nhiều, nước mắt lại lăn trên má, nàng nhớ cha mẹ, nhớ em trai, nàng chẳng muốn phải ở lại nơi “lạnh lẽo”, “cô quạnh” này.
Hắn bước vào phòng, đóng chặt cửa. Dựa lưng vào cửa, hắn thở hắt ra. Từ nhỏ cha hắn đã dạy hắn quản lí gia tài, dạy hắn cách “ăn người” và không được để “người ăn”. Hắn vốn chẳng xem người khác ra gì, nhưng nay trước đôi mắt đó, hắn như sắp bị vỡ vụn ra. Đôi mắt đó đen như hắc ngọc, trong veo như sương mai làm hắn chỉ muốn đắm chìm trong đó.
Sáng sớm, tiếng chim hót líu lo, mới vào đầu hạ nên thời tiết khá mát mẻ. Nàng mặc trên người một bộ áo lụa màu hồng phấn, bước đến đại sảnh nhà họ Trương. Nhìn thấy một người phụ nữ đứng tuổi ngồi ở giữa sảnh, nàng bước đến khom người hành lễ.
“Con dâu vấn an mẹ!”
Bà phất tay: “Người một nhà cả! Không cần nghi lễ rườm rà!”
“Dạ! Con dâu xin nghe!”
Nói rồi nàng mỉm cười nhìn mẹ chồng. Bà có thoáng ngạc nhiên. Từng nghe người trong làng nói con dâu mình thuộc hạng “quốc sắc thiên hương” nhưng bà vẫn còn nghi ngờ người làng nói quá, nay nhìn mới biết lời đồn quả không sai. Nàng sở hữu con mắt trong veo, hàng mi cong dày, bờ môi đỏ tươi, hàm răng trắng sáng lại thêm vành tai thon gọn, sống mũi thẳng cao, hai má hài hòa. Thật khiến người ta hổ thẹn không dám soi gương!
Vừa hay, hắn bước tới. Lướt ánh mắt qua nàng, rồi hắn bước đến thỉnh an mẹ mình theo lễ nghi. Bà rất hài lòng.
“Nào, đến đây! Ta sẽ giới thiệu mọi người cho con biết!” Bà với tay về phía nàng.
Nàng bước đến, nhẹ nhàng như cơn gió thoáng qua người hắn. Tai hắn như ù đi, trong tâm trí lại hiện lên đôi mắt long lanh ấy.
Nhìn con trai, bà thoáng giật mình nhưng cũng phải thôi nó mới có vợ mà!
Sau khi hắn và nàng lui về hậu viện, Trương Thảo, con gái nuôi của bà mới lên tiếng: “Mẹ, tối qua anh không ở cùng chị dâu…”
“Có chuyện này sao? Thảo Nhi con nghe ai nói vậy?” Không đợi Trương Thảo nói xong bà đã cướp lời.
“Là con nhìn thấy anh vội vã chạy ra từ phòng tân hôn, rồi một mạch về thư phòng mà! Chắc anh chưa làm xong công việc, mẹ nhỉ?” Trương Thảo ngây ngô kể.
Chưa xong công việc? Sao có thể như vậy? Bây giờ thì có công việc gì? Bà chợt nghĩ đến hình ảnh con trai mình ban nãy, nó có thể bỏ vợ một mình trong đêm tân hôn sao? Liệu có phải là… do con dâu?
Nàng Thiết trở về phòng. Nhà cao, cửa rộng nhưng nàng chẳng quen ai, chẳng biết nói chuyện cùng ai. Nàng dựa lưng vào cửa thở dài.
Ngày trôi qua ngày, hôm nay đã được một tuần nàng làm dâu nhà họ Trương. Một ngày của nàng đều trôi qua tẻ nhạt, ngoài ăn cơm cùng mẹ chồng đủ ba bữa ra thì nàng không hề dời phòng nửa bước. Lại nữa, suốt những ngày qua hắn cũng không hề ghé thăm nàng lần nào. Có chăng cũng chỉ là cái mặt lạnh mỗi lúc vô tình gặp nhau ở trong nhà.
Bữa sáng hôm nay cũng có đầy đủ mọi người, cũng không ai nói gì nhiều cho đến gần cuối bữa bà Trần Thị, mẹ Trương Sinh lên tiếng.
“Mùa gặt đã đến, nhà ta có nhiều ruộng chẳng biết phải làm sao!” Bà thở dài: “Ta nay đã già rồi, những việc này đều trông cậy vào các con. Lại thấy Sinh Nhi ngày ngày chạy đôn chạy đáo vì xưởng dệt. Nên ta có ý muốn bảo con dâu ra đồng quán xuyến công việc, tránh tình trạng ăn thật làm dối của bọn làm thuê. Không biết ý hai con thế nào?”
Nàng khẽ nhìn hắn, vô tình thấy hắn cũng đang nhìn nàng nhưng hắn hờ hững như không lại tiếp tục ăn.
“Con dâu xin nghe lời mẹ!” Nàng khách sáo.
Bà nhìn nàng, tận sâu trong đôi mắt có chút không ưa: “Vậy thì tốt! Lát nữa con hãy ra đồng cùng thím Trương (vợ của quản gia) đi!”
“Dạ!” Nàng nhẹ nhàng đáp.
Ra đồng, nàng và thím Trương cùng xuống gặt lúa. Mọi người cùng nói chuyện phiếm vui vẻ. Nói hết chuyện đông đến chuyện tây, hết nhà này đến nhà khác và cuối cùng là đến chuyện của nàng.
“… Phu nhân giàu có sao phải làm việc của hạ nhân thế này chứ? Cứ về nhà ăn ngon mặc đẹp thì có phải hơn không?” Một người nói đùa.
“Đúng rồi, tội gì phải ra đây làm cho vất vả ấy!” Một người nữa hùa theo.
“Cháu thấy đi làm cùng mọi người vui hơn là ở nhà một mình chứ ạ!” Nàng nhanh nhảu trả lời, chợt nhận ra mình đã lỡ lời.
“Một mình?” Thím Trương nghi ngờ nhìn về phía nàng.
“Gớm, một mình là một mình thế nào? Miệng bảo một mình nhưng tối đến là rập rình tìm nhau ngay mà!” Một người khác nói chen vào.
“Chúng ta ai cũng đã qua cái thời như thế chẳng lẽ còn không biết!” Một người khác nữa nói, đồng thời nhìn những người khác bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Mọi người cùng rộ lên một tràng cười, không khí ngày càng sôi nổi.
Bỗng đâu, bà Trần Thị bước đến. Nàng định bước lên bờ nhưng lại nghe bà nói.
“Các người làm việc cho hẳn hoi, cơm gạo nhà họ Trương không nuôi những kẻ lười biếng! Nhanh chóng cắt hết vùng này cho ta!” Bà nói mắt nhìn nàng.
Nàng cúi đầu, tiếp tục cắt lúa.
Bầu trời dần chìm trong bóng tối, nàng cùng mọi người trở về.
Nàng đi đến đình viện, lặng ngồi xuống chiếc bàn đá. Gió mùa hạ thổi hương lúa mới, thơm mà không nồng. Nàng ngồi tận hưởng, quên đi sự mệt mỏi ban ngày. Một mùi hương cỏ non quen thuộc xuất hiện. Nàng nhìn xung quanh. Chẳng thấy ai, nàng tự cười bản thân từ khi nào lại thành thế này?
Nàng trở về phòng. Hắn bước ra từ sau cây đại thụ. Nhìn bóng nàng xa dần, trong lòng hắn dâng lên cảm giác lạ lùng, là thương xót sao?
Mấy ngày này, nàng cùng thím Trương và năm, bảy người làm thuê khác đi gặt lúa. Lúc quá trưa, khi trời tối mịt mới về nhà.
Trưa nay, nàng cùng thím Trương ngồi ăn trong bếp. Người trong nhà đã ăn cơm trưa từ lâu nhưng giờ nàng và thím Trương mới gặt xong chỗ lúa được khoán. Mọi thứ nguội ngắt, nàng ăn vẫn rất ngon miệng.
“Làm thì ít mà ăn thì nhiều, các người không biết làm gì mà chỉ biết ăn thôi hả? Những con mọt của nhà họ Trương!” Bà Trần Thị thình lình xuất hiện ở trong bếp ăn.
Miệng cơm chưa kịp nuốt của nàng bỗng nghẹn lại. Nàng cắn môi có nuốt, sống mũi cay cay, đôi mắt nóng bừng.
Thím Trương vội vã đứng dậy đi làm, thấy vậy nàng cũng đi theo. Trên mặt bà Trần Thị có nét đắc ý.
Lướt qua mẹ chồng, một giọt nước mắt lăn xuống. Đột nhiên có một ống đen chắn trước mặt, xung quanh tỏa ra hương cỏ non thơm tho. Nàng ngẩng đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt sắc như dao, gương mặt lành lùng như tảng đá vô tri. Nàng nhanh nhẹn lé người bước đi nhanh.
Nàng đuổi theo thím Trương, hành động mà nàng chưa từng làm trước đây. Trước đây, đừng nói là chạy mà ngay cả đi nhanh nàng cũng chưa từng. Một thục nữ đi ba bước nghỉ một bước trước đây giờ đã thay đổi rồi, nàng đã thay đổi rồi!
Nắng buổi chiều gay gắt, nàng cởi chiếc khăn trên đầu xuống để lau mồ hôi. Mồ hôi ướt đẫm cả khăn, nàng đành phơi khăn trên cây lúa.
Một cái lá lúa vô tình làm xước mặt nàng, nàng lấy tay che vết xước, máu nhỏ qua kẽ tay. Chỉ một chiếc lá nhỏ, mà máu cũng có thể dỏ nhiều như vậy. Lòng chợt thấp thỏm không yên.
“Phu nhân, bà thông gia đến!” Tiếng của một người làm trong nhà họ Trương.
Nàng quay ngoắt mặt lên nhìn, trái tim đâm liên hồi như trông trận. Chuyện gì đang diễn ra thế này? Đầu óc nàng như quay cuồng, cả người như cạn kiệt sức lực. Nàng làm sao để đối mặt với mẹ đây?