Một câu chuyện tình nhẹ nhàng ngược tâm.
1.
Trăng thu đem toàn bộ vẻ đẹp của mình bao lấy sân khấu lập lòe ánh đuốc. Cậu đưa hai ngón tay thon dài vuốt nhẹ đuôi chim trĩ[2], từng cử chỉ đều chỉn chu, thu hút ánh nhìn. Tay kia cầm thương giơ phía trước, sau cái nhún vai, nghiêng đầu, thần khí anh dũng lóe lên ánh mắt, cậu cất giọng trầm bổng hòa cung đàn, nhịp trống réo rắt.
"Đã bao ngày đạp tuyết dầm sương, lòng chí quyết Thọ Châu thành giải giá..."[3]
Trang phục màu xanh đậm lấp lánh kim sa, theo mỗi bước chân cậu như trường giang cuồn cuộn sóng. Hình như cậu sinh ra để đứng trên sân khấu, chỉ cần màn nhung vừa kéo lên chẳng ai còn nhận ra anh kép Trường Thanh. Trong mắt họ chỉ có một Cao Quân Bảo tuổi trẻ nhiệt huyết, bừng bừng dũng khí ra sa trường báo quốc, lập công.
"Tố Tâm, tới chị kìa."
Đứng sau cánh gà mãi miết ngắm hình dung mà mình quen thuộc từ lâu, cô quên béng bản thân là đào chính. Đằng trước Cao Quân Bảo đã phá vỡ bài thơ chiêu phu, tới lượt nàng Lưu Kim Đính phải xuất hiện đánh bại chàng rồi gá nghĩa phu thê. Chộp vội cây thương đứa nhắc tuồng vừa ném sang, Tâm chỉnh trang phục rồi uyển chuyển bước lên sân khấu. Nhác thấy bóng cô, Trường Thanh chẳng mảy may xúc động, hệt như tâm trạng của vai diễn Cao Quân Bảo.
"Con gái gì phận liễu bồ chẳng giữ vẹn chữ tòng, đem son phấn ra lập chiêu phu bài trêu ghẹo khách."
Dù đây là diễn nhưng lòng Tố Tâm vẫn dao động một chút. Cô thực chẳng thể giống cậu, phân biệt rạch ròi giữa đời và nghề.
"Toàn thân chưa đẫm ướt mà công tử Tống trào đã tạ địa rơi thương. Chớ khinh thường phận má hường, tài nhi nữ cũng sánh bằng trang nam tử."
Bị Quân Bảo khinh khi, Kim Đính đánh cho chàng biết mặt. Điệu bộ họ chỉn chu, dứt khoát lại kết hợp nhuần nhuyễn khiến khán giả vỗ tay rần rần. Mãi tới lúc hất cây thương khỏi tay cậu, cô mới nhận ra sự mất tập trung. Để rồi sau đấy, Kim Đính tỏ tình mà mặt Quân Bảo vẫn trơ trơ. Ánh mắt Trường Thanh đã thoát ly vai diễn, hướng vào dòng người hoan hô cuồng nhiệt. Đứng chung trên sân khấu hai năm, đây là lần đầu Tâm thấy cậu thoát vai khi màn nhung chưa khép. Trái tim mách bảo có điều gì đó sắp xảy ra, song cô vẫn bình tĩnh, vờ trêu đùa chóp mũi Quân Bảo, khẽ nhắc: "Chàng làm sao vậy, tình thiếp đã ngỏ, tính sao mà còn ngơ ngẩn đó?"
Câu này không nằm trong trích đoạn nên bà bầu[3] giật mình nhìn lên sân khấu, rồi khẽ nhíu mày hướng tầm mắt về hướng làm Trường Thanh thất kinh thần sắc. Con ngươi già nua của bà in lấy gương mặt thân thuộc, nửa mừng nửa giận bà rảo bước về phía đó.
Trường Thanh được nhắc nhở rất nhanh lấy lại bình tĩnh hoàn thành vai diễn. Tới lúc anh hề lên pha ít trò rồi chào khán giả, Trường Thanh vội vàng rời khỏi khán đài. Cậu chẳng buồn thay trang phục, cứ vậy gấp gáp len lỏi vào dòng người đang lục tục ra về.
"Chời đất ơi, con hát hay quá Thanh ơi!" Bình thường hát xong nghệ sĩ thường vào phòng thay đồ ở miết, ít khi nào khán giả được tiếp cận, thành ra người ta cứ vây lấy cậu, vừa khen vừa hỏi han.
"Cô bác có thấy người con gái cao chừng này..." Lòng Thanh đang nóng tựa lửa thiêu, cậu chẳng màng trả lời mà vội vàng hỏi ngược: "Tóc dài, mắt to mặc bộ áo dài màu tím sẫm..."
Mọi người hơi ngạc nhiên, xầm xì với nhau một tý rồi lần lượt lắc đầu. Ánh trăng vằng vặc trên cao soi tỏ gương mặt đầy thất vọng.
"Bây vào má bảo." Bà bầu gánh hát nghiêm nghị tiến tới rồi nhanh nhảu tươi cười, chấp tay: "Cảm ơn tình cảm bà con dành cho kép Trường Thanh nhưng có chút việc riêng, mong bà con thông cảm, ngày mai lại tới ủng hộ."
Đám người dần tản ra, bà bầu nắm tay cậu dẫn ra hướng bờ sông lộng gió: "Tao biết lòng bây muốn gì nhưng Cẩm Hồng nó đã đi lâu rồi. Bây cũng lấy con Tố Tâm ngót một năm. Cái gì nên quên hãy quên đi con."
"Má!" Giọng cậu thâm trầm, cố nén chút oán giận: "Người bắt con cưới Tâm là má. Má sợ mất đào chính chớ nào quan tâm đến lòng dạ của con."
Bà bầu thở dài: "Bây thừa biết lúc Cẩm Hồng đột ngột dứt áo ra đi, đoàn ta điêu đứng. Không có Tố Tâm vung tiền rồi lấp vị trí kí, giờ hẳn má con ta phải lưu lạc đầu đường xó chợ đấy."
"Má!" Trường Thanh bất lực siết chặt nắm tay đến đỏ rần: "Con vừa thấy chị Hồng."
"Bây đừng làm gì để dâu của má khổ." Bà đứng trước mặt cậu, ánh mắt đanh thép, từng chữ nhả ra có cầu xin lẫn đe dọa.
Gió đêm thổi tà áo người dũng tướng bay phần phật: "Má có thể ép con chung sống chớ không thể bắt con yêu được." Dứt lời cậu phủi tay bước đi.
Bà bầu định đuổi theo tát mấy bạt tay nhưng rất nhanh đã bị kéo lại: "Má đừng làm ảnh thêm ghét con."
"Tố Tâm." Bà hơi sửng sốt khi biết cô đã nghe cuộc đối thoại.
"Từ đầu con biết tình cảm chỉ đến từ phía mình nhưng con không hối hận." Cô gượng cười mà ánh mắt buồn vời vợi.
Bà bầu bước qua vuốt đôi gò má trắng hồng: "Má đã làm cho bây khổ. Tao cứ tưởng lia thia quen chậu, vợ chồng quen hơi. Nào ngờ lòng dạ thằng này sắt đá y hệt cha nó."
"Dạ." Tâm cầm bàn tay bà, hiền hòa: "Sương xuống lạnh rồi để con dìu má vào trong."
"Ghe chiếu Cà Mau còn cắm sào trên dòng kênh ngã bảy, sao cô gái năm xưa chẳng thấy ra chào..." [4]
Tiếng đàn nỉ non nâng giọng hát cậu sầu da diết. Tâm biết chị Hồng theo người đàn ông giàu sang đi biệt xứ để lại trong lòng Trường Thanh vết thương hằng đêm rỉ máu. Hai người họ cùng nhau lớn lên, cùng nhau tập hát rồi sánh vai dưới ánh đèn sân khấu. Chị là người chứng kiến bao thăng trầm, hờn tủi của cậu. Còn cậu luôn biết cách chiều chuộng chị. Nếu chẳng bị cái nghèo đè nặng hẳn họ đã sớm là một đôi nồng mặn đến già. Cái nghèo chính là lỗ hổng duy nhất để Tâm chen chân vào. Cha cô ở vùng này nổi tiếng nhiều đất, của ăn của để tiêu ba đời chưa hết, cô đã dùng chính mạng sống của mình ép ông cứu đoàn Nam Thanh Ca trước bờ vực rã gánh. Cô lúc ấy chỉ là đào nhì, nhờ sự ra đi của Hồng mà nâng thành đào chính. Nhưng nhờ cô hát hay, điệu bộ hồ quảng chỉn chu, vững vàng nên chẳng mấy chốc tỏa sáng. Chỉ tiếc, điều ấy thu hút được khán giả chứ chưa từng lọt vào mắt cậu.
"Trời lạnh, em mang áo cho mình." Tâm chậm rãi bước đến gần, choàng áo lên vai cậu.
Trường Thanh hơi ngẩng đầu, mấy ngón tay dừng trên dây đàn, rất lâu chẳng nói gì.
"Hôm nọ em gặp chị Hồng ngoài chợ." Giọng cô nhè nhẹ không cảm xúc. Cậu vẫn lạnh nhạt nhưng trong mắt có chút dao động.
"Chị nói cuộc sống bên người đàn ông kia không hạnh phúc." Tâm ngừng một chút trên ngón tay khẽ run của cậu: "Em có ý mời chị về đoàn nhưng má phản đối."
"Một rừng đâu chứa hai hổ. Hồng về thì cô sẽ trả vị trí đào chánh sao?" Cậu có ý mỉa mai.
"Vâng, em sẽ không trả cái chi hết." Tâm ngồi xuống, gối đầu lên vai cậu: "Nhưng cùng phận gái em chẳng nỡ nhìn đời chị khổ."
Cậu nhếch môi. Tận đáy lòng cậu biết Tố Tâm rất hiền lành nhưng từ lúc cô nghe theo sắp đặt của bà bầu leo lên giường cậu. Mọi tình cảm giữa họ đã chấm dứt. Hơn cảm giác bị coi thường, cậu đau lòng vì người mình xem như tri kỷ lại nhẫn tâm bán rẻ cậu vì mục đích cá nhân. Cậu không thích mẫu con gái ích kỷ trong tình ái, dẫu nhiều lần Tâm hỏi: "Em giật giành hạnh phúc cho mình thì có gì là sai trái?"
"Tôi buồn ngủ rồi." Cậu cẩn thận cầm đàn đi vào nhà bỏ lại mình cô bơ vơ trên cái ghế tre dài. Cảm giác lạnh lẽo trống trãi dễ dàng khiến bất kỳ cô gái yếu đuối nào gục ngã. Giờ phút này, lòng cô như vỡ đến mảnh vụn cuối cùng.
____________________________________
Chú thích:
[1] Trích trong bài hát "Tằm vương tơ", tân nhạc Minh Ngọc.
[2] Đuôi chim trĩ, là hai cái đuôi dài thường đính lên mão người đóng vai tướng. Có khi là bốn hoặc năm tùy vai. Có thể linh động tháo rời được.
[3] Trích đoạn Lưu Kim Đính chiêu phu do nghệ sĩ Phượng Mai và Nghệ sĩ ưu tú Vũ Linh thể hiện.
[4] Bà bầu là cách gọi trưởng đoàn, người đứng đầu, dẫn dắt một gánh hát.
[5] Trích trong bài hát "Tình anh bán chiếu".
Quá muộn để yêu em
Tác giả: Muộn
Tác giả: Muộn
Đêm đêm dưới ánh đèn màu
Xiêm y rực rỡ vai tuồng hóa thân
Khóc cười, cười khóc người ơi...
Màn nhung khép lại đời tôi như người.[1]
Xiêm y rực rỡ vai tuồng hóa thân
Khóc cười, cười khóc người ơi...
Màn nhung khép lại đời tôi như người.[1]
1.
Trăng thu đem toàn bộ vẻ đẹp của mình bao lấy sân khấu lập lòe ánh đuốc. Cậu đưa hai ngón tay thon dài vuốt nhẹ đuôi chim trĩ[2], từng cử chỉ đều chỉn chu, thu hút ánh nhìn. Tay kia cầm thương giơ phía trước, sau cái nhún vai, nghiêng đầu, thần khí anh dũng lóe lên ánh mắt, cậu cất giọng trầm bổng hòa cung đàn, nhịp trống réo rắt.
"Đã bao ngày đạp tuyết dầm sương, lòng chí quyết Thọ Châu thành giải giá..."[3]
Trang phục màu xanh đậm lấp lánh kim sa, theo mỗi bước chân cậu như trường giang cuồn cuộn sóng. Hình như cậu sinh ra để đứng trên sân khấu, chỉ cần màn nhung vừa kéo lên chẳng ai còn nhận ra anh kép Trường Thanh. Trong mắt họ chỉ có một Cao Quân Bảo tuổi trẻ nhiệt huyết, bừng bừng dũng khí ra sa trường báo quốc, lập công.
"Tố Tâm, tới chị kìa."
Đứng sau cánh gà mãi miết ngắm hình dung mà mình quen thuộc từ lâu, cô quên béng bản thân là đào chính. Đằng trước Cao Quân Bảo đã phá vỡ bài thơ chiêu phu, tới lượt nàng Lưu Kim Đính phải xuất hiện đánh bại chàng rồi gá nghĩa phu thê. Chộp vội cây thương đứa nhắc tuồng vừa ném sang, Tâm chỉnh trang phục rồi uyển chuyển bước lên sân khấu. Nhác thấy bóng cô, Trường Thanh chẳng mảy may xúc động, hệt như tâm trạng của vai diễn Cao Quân Bảo.
"Con gái gì phận liễu bồ chẳng giữ vẹn chữ tòng, đem son phấn ra lập chiêu phu bài trêu ghẹo khách."
Dù đây là diễn nhưng lòng Tố Tâm vẫn dao động một chút. Cô thực chẳng thể giống cậu, phân biệt rạch ròi giữa đời và nghề.
"Toàn thân chưa đẫm ướt mà công tử Tống trào đã tạ địa rơi thương. Chớ khinh thường phận má hường, tài nhi nữ cũng sánh bằng trang nam tử."
Bị Quân Bảo khinh khi, Kim Đính đánh cho chàng biết mặt. Điệu bộ họ chỉn chu, dứt khoát lại kết hợp nhuần nhuyễn khiến khán giả vỗ tay rần rần. Mãi tới lúc hất cây thương khỏi tay cậu, cô mới nhận ra sự mất tập trung. Để rồi sau đấy, Kim Đính tỏ tình mà mặt Quân Bảo vẫn trơ trơ. Ánh mắt Trường Thanh đã thoát ly vai diễn, hướng vào dòng người hoan hô cuồng nhiệt. Đứng chung trên sân khấu hai năm, đây là lần đầu Tâm thấy cậu thoát vai khi màn nhung chưa khép. Trái tim mách bảo có điều gì đó sắp xảy ra, song cô vẫn bình tĩnh, vờ trêu đùa chóp mũi Quân Bảo, khẽ nhắc: "Chàng làm sao vậy, tình thiếp đã ngỏ, tính sao mà còn ngơ ngẩn đó?"
Câu này không nằm trong trích đoạn nên bà bầu[3] giật mình nhìn lên sân khấu, rồi khẽ nhíu mày hướng tầm mắt về hướng làm Trường Thanh thất kinh thần sắc. Con ngươi già nua của bà in lấy gương mặt thân thuộc, nửa mừng nửa giận bà rảo bước về phía đó.
Trường Thanh được nhắc nhở rất nhanh lấy lại bình tĩnh hoàn thành vai diễn. Tới lúc anh hề lên pha ít trò rồi chào khán giả, Trường Thanh vội vàng rời khỏi khán đài. Cậu chẳng buồn thay trang phục, cứ vậy gấp gáp len lỏi vào dòng người đang lục tục ra về.
"Chời đất ơi, con hát hay quá Thanh ơi!" Bình thường hát xong nghệ sĩ thường vào phòng thay đồ ở miết, ít khi nào khán giả được tiếp cận, thành ra người ta cứ vây lấy cậu, vừa khen vừa hỏi han.
"Cô bác có thấy người con gái cao chừng này..." Lòng Thanh đang nóng tựa lửa thiêu, cậu chẳng màng trả lời mà vội vàng hỏi ngược: "Tóc dài, mắt to mặc bộ áo dài màu tím sẫm..."
Mọi người hơi ngạc nhiên, xầm xì với nhau một tý rồi lần lượt lắc đầu. Ánh trăng vằng vặc trên cao soi tỏ gương mặt đầy thất vọng.
"Bây vào má bảo." Bà bầu gánh hát nghiêm nghị tiến tới rồi nhanh nhảu tươi cười, chấp tay: "Cảm ơn tình cảm bà con dành cho kép Trường Thanh nhưng có chút việc riêng, mong bà con thông cảm, ngày mai lại tới ủng hộ."
Đám người dần tản ra, bà bầu nắm tay cậu dẫn ra hướng bờ sông lộng gió: "Tao biết lòng bây muốn gì nhưng Cẩm Hồng nó đã đi lâu rồi. Bây cũng lấy con Tố Tâm ngót một năm. Cái gì nên quên hãy quên đi con."
"Má!" Giọng cậu thâm trầm, cố nén chút oán giận: "Người bắt con cưới Tâm là má. Má sợ mất đào chính chớ nào quan tâm đến lòng dạ của con."
Bà bầu thở dài: "Bây thừa biết lúc Cẩm Hồng đột ngột dứt áo ra đi, đoàn ta điêu đứng. Không có Tố Tâm vung tiền rồi lấp vị trí kí, giờ hẳn má con ta phải lưu lạc đầu đường xó chợ đấy."
"Má!" Trường Thanh bất lực siết chặt nắm tay đến đỏ rần: "Con vừa thấy chị Hồng."
"Bây đừng làm gì để dâu của má khổ." Bà đứng trước mặt cậu, ánh mắt đanh thép, từng chữ nhả ra có cầu xin lẫn đe dọa.
Gió đêm thổi tà áo người dũng tướng bay phần phật: "Má có thể ép con chung sống chớ không thể bắt con yêu được." Dứt lời cậu phủi tay bước đi.
Bà bầu định đuổi theo tát mấy bạt tay nhưng rất nhanh đã bị kéo lại: "Má đừng làm ảnh thêm ghét con."
"Tố Tâm." Bà hơi sửng sốt khi biết cô đã nghe cuộc đối thoại.
"Từ đầu con biết tình cảm chỉ đến từ phía mình nhưng con không hối hận." Cô gượng cười mà ánh mắt buồn vời vợi.
Bà bầu bước qua vuốt đôi gò má trắng hồng: "Má đã làm cho bây khổ. Tao cứ tưởng lia thia quen chậu, vợ chồng quen hơi. Nào ngờ lòng dạ thằng này sắt đá y hệt cha nó."
"Dạ." Tâm cầm bàn tay bà, hiền hòa: "Sương xuống lạnh rồi để con dìu má vào trong."
*
Trăng thu đã trôi về tận phương nào chỉ để nửa vầng trăng khuyết lững lơ đầu ngọn trúc. Tố Tâm nép bên song cửa gỗ, dõi mắt ra sân chỗ người chồng trầm ngâm bên cây đàn bầu cũ. Từng ngón tay thon dài mân mê nó rồi đem lến áp vào má. Tuy là vợ chồng nhưng cậu chưa từng mở lời tâm sự với cô bất kỳ diều gì. Chuyện của cậu và đào trước Cẩm Hồng đều do anh em trong đoàn kể lại. Tố Tâm không ghen với quá khứ tươi đẹp ấy, cô chỉ buồn cho hiện tại và tương lai mờ mịt.
"Ghe chiếu Cà Mau còn cắm sào trên dòng kênh ngã bảy, sao cô gái năm xưa chẳng thấy ra chào..." [4]
Tiếng đàn nỉ non nâng giọng hát cậu sầu da diết. Tâm biết chị Hồng theo người đàn ông giàu sang đi biệt xứ để lại trong lòng Trường Thanh vết thương hằng đêm rỉ máu. Hai người họ cùng nhau lớn lên, cùng nhau tập hát rồi sánh vai dưới ánh đèn sân khấu. Chị là người chứng kiến bao thăng trầm, hờn tủi của cậu. Còn cậu luôn biết cách chiều chuộng chị. Nếu chẳng bị cái nghèo đè nặng hẳn họ đã sớm là một đôi nồng mặn đến già. Cái nghèo chính là lỗ hổng duy nhất để Tâm chen chân vào. Cha cô ở vùng này nổi tiếng nhiều đất, của ăn của để tiêu ba đời chưa hết, cô đã dùng chính mạng sống của mình ép ông cứu đoàn Nam Thanh Ca trước bờ vực rã gánh. Cô lúc ấy chỉ là đào nhì, nhờ sự ra đi của Hồng mà nâng thành đào chính. Nhưng nhờ cô hát hay, điệu bộ hồ quảng chỉn chu, vững vàng nên chẳng mấy chốc tỏa sáng. Chỉ tiếc, điều ấy thu hút được khán giả chứ chưa từng lọt vào mắt cậu.
"Trời lạnh, em mang áo cho mình." Tâm chậm rãi bước đến gần, choàng áo lên vai cậu.
Trường Thanh hơi ngẩng đầu, mấy ngón tay dừng trên dây đàn, rất lâu chẳng nói gì.
"Hôm nọ em gặp chị Hồng ngoài chợ." Giọng cô nhè nhẹ không cảm xúc. Cậu vẫn lạnh nhạt nhưng trong mắt có chút dao động.
"Chị nói cuộc sống bên người đàn ông kia không hạnh phúc." Tâm ngừng một chút trên ngón tay khẽ run của cậu: "Em có ý mời chị về đoàn nhưng má phản đối."
"Một rừng đâu chứa hai hổ. Hồng về thì cô sẽ trả vị trí đào chánh sao?" Cậu có ý mỉa mai.
"Vâng, em sẽ không trả cái chi hết." Tâm ngồi xuống, gối đầu lên vai cậu: "Nhưng cùng phận gái em chẳng nỡ nhìn đời chị khổ."
Cậu nhếch môi. Tận đáy lòng cậu biết Tố Tâm rất hiền lành nhưng từ lúc cô nghe theo sắp đặt của bà bầu leo lên giường cậu. Mọi tình cảm giữa họ đã chấm dứt. Hơn cảm giác bị coi thường, cậu đau lòng vì người mình xem như tri kỷ lại nhẫn tâm bán rẻ cậu vì mục đích cá nhân. Cậu không thích mẫu con gái ích kỷ trong tình ái, dẫu nhiều lần Tâm hỏi: "Em giật giành hạnh phúc cho mình thì có gì là sai trái?"
"Tôi buồn ngủ rồi." Cậu cẩn thận cầm đàn đi vào nhà bỏ lại mình cô bơ vơ trên cái ghế tre dài. Cảm giác lạnh lẽo trống trãi dễ dàng khiến bất kỳ cô gái yếu đuối nào gục ngã. Giờ phút này, lòng cô như vỡ đến mảnh vụn cuối cùng.
____________________________________
Chú thích:
[1] Trích trong bài hát "Tằm vương tơ", tân nhạc Minh Ngọc.
[2] Đuôi chim trĩ, là hai cái đuôi dài thường đính lên mão người đóng vai tướng. Có khi là bốn hoặc năm tùy vai. Có thể linh động tháo rời được.
[3] Trích đoạn Lưu Kim Đính chiêu phu do nghệ sĩ Phượng Mai và Nghệ sĩ ưu tú Vũ Linh thể hiện.
[4] Bà bầu là cách gọi trưởng đoàn, người đứng đầu, dẫn dắt một gánh hát.
[5] Trích trong bài hát "Tình anh bán chiếu".
Chỉnh sửa lần cuối: