Quán của mẹ
Mẹ nhặt nhạnh mảnh thời gian lắp ghép lại cuộc đời
Quán của mẹ nằm xác xơ hứng đợt gió hanh khô
Bụi phủ lớp dày bạc phếch mấy năm trời không động
Lớp gỉ sét đỏ loang thanh thép đã bay màu sơn bạc
Mẹ nằm lặng lẽ, nghe chẳng yên lòng giữa trận gió hoang
Quán của mẹ có thoi thóp được thêm dăm mùa gió nữa
Nắng mưa đổ lên hàng tấn biến động của cuộc đời có mẹ
Chiếc nón vàng ươm cũng xù lá chuyển màu như tóc mẹ
Có sợi trắng chen giữa lớp lụa đã từng xanh một màu
Quán của mẹ xếp hàng dài giá kệ đã vơi dần sức nặng
Cuốn sổ hằn mực lem còn đó quăn góc giấy ố màu
Mạch máu xanh tay mẹ hằn rõ ôm chầm những thùng rỗng
Mẹ chẳng đếm mà cứ dồn đống vào góc tối trầm ngâm
Những con người đã đến hỏi han rồi chẳng quay lại nữa
Tiếng mẹ thở dài biến dạng giữa trận gió giật từng hồi
Có lần mẹ nhìn ánh bạc lụi dần dưới từng hạt bụi
Chuyện bây giờ còn cũ hơn cả một thập niên xưa
Chiếc xe mẹ dùng chở mưu sinh giờ nằm yên một góc
Khung xe đã yếu, bụi cũng phủ như quán hàng của mẹ
Mẹ từng đội mưa ngược gió thay quán khắp chốn cùng
Giờ mẹ nằm võng nhìn chiếc xe hao nắng giòn khô
Giấc ngủ im lìm của mẹ đã bao lần bỏ dở bất chợt
Để thấy bóng người thấp thoáng chỉ đứng mất vài giây
Mẹ hao gầy như thanh thép lạnh đến ngày hoen gỉ
Nhện chăng tơ không bỏ chốn cũ như mẹ bỏ dở giấc say
Quán của mẹ là nhân chứng cho trận gió của thời gian
Một năm của quán là mười năm cuộc đời của mẹ
Thời gian để lại bụi cùng âu lo phủ kín tường ủ dột
Mẹ nhặt nhạnh mảnh thời gian lắp ghép lại cuộc đời.
Hương 49
Mẹ nhặt nhạnh mảnh thời gian lắp ghép lại cuộc đời
Quán của mẹ nằm xác xơ hứng đợt gió hanh khô
Bụi phủ lớp dày bạc phếch mấy năm trời không động
Lớp gỉ sét đỏ loang thanh thép đã bay màu sơn bạc
Mẹ nằm lặng lẽ, nghe chẳng yên lòng giữa trận gió hoang
Quán của mẹ có thoi thóp được thêm dăm mùa gió nữa
Nắng mưa đổ lên hàng tấn biến động của cuộc đời có mẹ
Chiếc nón vàng ươm cũng xù lá chuyển màu như tóc mẹ
Có sợi trắng chen giữa lớp lụa đã từng xanh một màu
Quán của mẹ xếp hàng dài giá kệ đã vơi dần sức nặng
Cuốn sổ hằn mực lem còn đó quăn góc giấy ố màu
Mạch máu xanh tay mẹ hằn rõ ôm chầm những thùng rỗng
Mẹ chẳng đếm mà cứ dồn đống vào góc tối trầm ngâm
Những con người đã đến hỏi han rồi chẳng quay lại nữa
Tiếng mẹ thở dài biến dạng giữa trận gió giật từng hồi
Có lần mẹ nhìn ánh bạc lụi dần dưới từng hạt bụi
Chuyện bây giờ còn cũ hơn cả một thập niên xưa
Chiếc xe mẹ dùng chở mưu sinh giờ nằm yên một góc
Khung xe đã yếu, bụi cũng phủ như quán hàng của mẹ
Mẹ từng đội mưa ngược gió thay quán khắp chốn cùng
Giờ mẹ nằm võng nhìn chiếc xe hao nắng giòn khô
Giấc ngủ im lìm của mẹ đã bao lần bỏ dở bất chợt
Để thấy bóng người thấp thoáng chỉ đứng mất vài giây
Mẹ hao gầy như thanh thép lạnh đến ngày hoen gỉ
Nhện chăng tơ không bỏ chốn cũ như mẹ bỏ dở giấc say
Quán của mẹ là nhân chứng cho trận gió của thời gian
Một năm của quán là mười năm cuộc đời của mẹ
Thời gian để lại bụi cùng âu lo phủ kín tường ủ dột
Mẹ nhặt nhạnh mảnh thời gian lắp ghép lại cuộc đời.
Hương 49