Chương 3:
Người viết:
Mộ Vân
Nguồn:
https://xuanthumovan.wordpress.com/
“Đi tới chỗ này thì đẩy viên gạch thứ ba sát vách.” Mạc Ly quay đầu nhìn Văn Quân từ nãy đến giờ cứ luôn giữ một khoảng cách an toàn tầm năm bước chân với mình, lại trông sắc mặt mãi một màu âm u của hắn khiến cho cậu chỉ biết dở khóc dở cười. “Tôi cũng không nợ nần gì cậu, nhăn nhó hoài vậy mau già đấy.”
Ngay khi cửa mật đạo thông ra ngoài chuyển động, Mạc Ly bò ra rất chậm hòng chờ Văn Quân theo sát sau gót chân, dụng ý để hắn có cảm giác an toàn rằng cậu dễ dàng nằm trong phạm vi kiểm soát, càng tránh việc hắn nghĩ cậu muốn nhốt hắn lại.
Văn Quân nheo mắt, tất nhiên cũng tinh tường hiểu được phần nào hành động của Mạc Ly. Con dao nhỏ luôn chực chờ kẹp ở ngón cái áp vào lòng bàn tay được hắn đẩy vào trong ống tay áo.
“Cậu có muốn ra ngoài xem thử thế nào không hay quay lại?” Mạc Ly đứng dậy phủi bụi rồi thở phào một hơi sảng khoái, cười cười nhìn Văn Quân giờ đã đứng ngay bên cạnh mình.
“Có thích khách chực sẵn hay sao mà ngươi mời mọc hồ hởi vậy?” Văn Quân nhếch mép cười lạnh nhưng ánh mắt không hề cười.
Mạc Ly lắc đầu: “Cậu nghĩ xa quá rồi, bởi vì nếu cậu muốn ra ngoài thì tôi nói trước, ban nãy bị cậu kề dao uy hiếp làm hồn vía lên mây nên quên nhắc nhở cậu mang theo một chiếc khăn ướt để bịt mũi, tôi lăn lộn giang hồ chục năm nay nên chẳng nề hà gì chỉ sợ cậu không quen mùi xác chết.”
“Xác chết?” Văn Quân nhíu mày.
“Ừ, đây là một viện trạch bỏ hoang, sát vách lại là một khu tịnh thân, mùi xác chết bốc lên nồng nặc không khó đoán là của những người tịnh thân thất bại.” Trong khi Mạc Ly đang trưng ra vẻ gật gù đắc ý với những suy đoán của mình, nói giỡn, cha kế là cậu sắp xếp như vậy thì cậu có thể nói sai đằng nào, thì bỗng dưng cậu bị Văn Quân nắm lưng áo hất mạnh ra ngoài cửa phòng làm cho ngã lăn trên hành lang.
“Ui da!”
Mạc Ly xoa xoa cái trán bị đụng đất muốn choáng váng, nhìn Văn Quân mà quát: “Cậu làm gì vậy, đau lắm đó.”
Ngay khi nhìn thấy một tia tàn nhẫn thoáng qua rất nhanh trong mắt Văn Quân, Mạc Ly im bặt, cảm nhận các đầu ngón tay hơi run lên.
Văn Quân lấy cậu ra thử thích khách.
Dù ngẫm lại điều đó cũng đúng thôi, nhưng ánh mắt kia làm cho cậu sợ hãi.
Sự nghi ngờ của một đứa bé chín tuổi đến mức này, quả thật khiến cậu giận không nỡ mà đau không đành.
Văn Quân chỉ là một nhân vật phụ trong “Cung ký” nên cậu không đề cập nhiều đến cuộc sống, nhất là ba năm sống vật vờ trong Vi Trai của hắn chỉ hiện lên qua vài dòng miêu tả sơ sài của cậu, cậu có thể mường tượng mơ hồ nhưng lại không hề trải nghiệm thật sự nên không biết rốt cuộc Văn Quân đã làm sao mà qua những ngày tháng đó.
Cú ngã này, quy ra là cậu tự làm tự chịu?
Mà đầu bên này, Văn Quân nhếch môi hờ lên nhìn bộ dạng thê thảm của Mạc Ly.
Thật sự không có thích khách. Xem như ngươi thành thật.
Văn Quân cũng đã nhận ra sự im lặng của Mạc Ly mang ý nghĩa gì, trực giác của kẻ này rất nhạy, hắn vẫn chưa chắc chắn được việc cậu xuất hiện ở Vi Trai có thật là cố ý hay vô tình, trước cứ thăm dò thêm đã.
Nghĩ vậy, Văn Quân dùng vẻ mặt ghét bỏ nói với Mạc Ly: “Ta chỉ muốn ngươi im lặng một lát, đừng có đứng huyên thuyên nữa mà dẫn đường đi.” Chợt, hắn ngồi xuống chống cằm cười híp mắt với cậu, nụ cười này tuy nhìn qua ngọt ngào vô cùng mà lời nói ra lại ngập tràn uy hiếp. “Ngươi có thấy qua một kẻ đã giết người còn sợ mùi xác chết chưa?”
“Gì? Cậu từng giết người rồi à?” Mạc Ly bật người dậy như lò xo, ôm đầu quay cuồng trong mớ suy nghĩ rối bòng bong của mình. “Giết… giết rồi… trời… không miêu tả mà… giết hồi nào…?”
Văn Quân nhìn dáng điệu khùng khùng của Mạc Ly mà nhức đầu liền ngắt lời: “Ngươi mấy tuổi rồi?” Sao hắn cảm thấy tên này lúc thì thông minh khi lại như tên khờ vậy nhỉ?
Câu nói này đã làm dịu đi bầu không khí nặng nề vừa rồi.
“Tuổi? Tuổi à?” Mạc Ly nhìn mình một lượt, ban nãy đứng cạnh nhau cũng biết được thân thể cậu hiện giờ quả thật có lùn hơn Văn Quân tí tẹo, chỉ có tí thôi. “Chắc tám tuổi.”
“Vậy hai năm bị dư ra kia, ngươi lưu lạc ở chốn nào giang hồ?”
“Tôi lưu lạc giang hồ từ trong bụng mẹ cơ.”
“Nghĩ mà đáng thương cho mẹ ngươi, hai năm trời chịu đựng quái thai hành hạ.”
“… Cậu nghe nhầm đấy, thực ra là một năm tôi đi lựa chỗ đầu thai, năm còn lại tôi mới lưu lạc trong bụng mẹ.”
“Đừng nói gì nữa, ta hiểu cả rồi.”
“…”
“…”
“Ê, còn cậu, bao nhiêu tuổi.”
“Lớn hơn ngươi, lễ phép một chút.”
“…”
~*~
Hai người mất thêm một lúc để trèo cây leo qua khỏi viện trạch ngược hướng với khu tịnh thân, qua hai con ngõ nhỏ là đến đường lớn kinh thành.
Tất nhiên lí do là có ai đó thà chết còn hơn phải chui lỗ chó rồi.
Con đường quả thật rất rộng rãi và tấp nập, ven đường náo nhiệt tiếng chào mời của các sạp hàng dựng san sát nhau cùng tiếng người qua lại chọn mua hay trả giá.
“Tuyệt thật đấy.” Đôi con ngươi của Mạc Ly sáng ngời nhìn đông nhìn tây như muốn thu hết những hình ảnh thời cổ đại sống động này vào tầm mắt, cậu đưa tay ra sau ngoắc ngoắc Văn Quân phải theo sát mình. “Này, mau mau còn về chứ.”
Văn Quân phớt lờ Mạc Ly.
Đây là lần đầu tiên Văn Quân đi dạo kinh thành, tuy vẻ mặt vẫn bình thản nhưng thực chất việc hắn nhìn đến thứ gì cũng lưu mắt lại lâu một chút cũng đủ thể hiện sự hiếu kì của hắn.
“Đói quá đi mất.” Ngửi thấy mùi thơm bánh bao phưng phức nức mũi, Mạc Ly thèm chảy nước miếng, từ khi xuyên qua đến giờ cứ lăn lê bò trườn đủ kiểu giờ cái bụng biểu tình rồi. Cậu sờ soạng khắp người cũng mò được một xâu tiền xu, vô cùng thích chí chạy ngay đến chỗ chủ quán hỏi. “Ông chủ, một cái bao tiền?”
“Màn thầu hai xu một cái, bánh bao thì năm xu.”
“Lấy mỗi thứ một cái đi.”
Mạc Ly gặm màn thầu như tên chết đói ngàn năm, cậu đi đến gần Văn Quân liền chìa cái bánh bao cho hắn, cười hì: “Chắc anh cũng đói rồi nhỉ, ăn đi này.”
Văn Quân sững sờ hồi lâu nhìn cậu, sau đó liền nhíu mày.
“Này, anh đói đến mụ người luôn sao mà chẳng nhúc nhích gì cả vậy?” Mạc Ly chớp chớp mắt, sau đó liền ngộ ra được lí do, liền cười nhạt. “Anh sợ tôi hạ đ…”
“Tránh đường!”
“Mau tránh!”
“Tản ra cho ngựa của Hách công tử qua!”
Tiếng quát tháo từ xa đến gần làm cho dân chúng hoảng sợ bỏ các món hàng đang lựa thích mắt mà dạt vào sát hai bên đường. Văn Quân nghe đến ba chữ “Hách công tử” liền giật mình, theo bản năng nâng tay phải lên che mặt rồi mới di chuyển bước chân ra sau, Mạc Ly nhác thấy ba con ngựa đã tiến rất sát liền ném bánh bao đi nắm lấy cổ tay trái của Văn Quân kéo cả hai ngã vào sát gian hàng bán trang sức.
Đợi ba con ngựa hung hãn phi qua, xung quanh rộ lên những lời oán thán.
“Càng ngày càng tự tung tự tác chẳng coi ai ra gì.”
“Gã họ Hách này có tỷ tỷ làm quý phi trong triều nên được nước hung hăng càn quấy.”
“Lúc trước còn hoàng hậu nên kiêng dè, bây giờ thì…”
“Chắc lại nghe thanh lâu nào có hàng mới đây mà.”
“Suỵt, nói nhỏ thôi, tai bay vạ gió thì khốn cả lũ.”
“…”
“…”
Cái ngày gì mà cứ ngã hoài thế không biết, lỡ ngã đến thành kẻ đần thì biết làm sao bây giờ.
Mạc Ly ngồi dậy xoa xoa cái đầu ê ẩm, nhìn cái bánh bao in móng ngựa bị dẹp lép, rủa thầm ba tên kia tính đua tốc độ với Hennesey Venom sao vậy không biết.
“Cũng may mà không làm đổ vỡ đồ của ta.” Ông chủ hàng trang sức thở phào, tốt bụng hỏi thăm. “Này, hai đứa không sao đấy chứ?”
“Không sao ạ.” Mạc Ly đứng dậy cười cười với ông, trông sang thấy Văn Quân vẫn đang ngẩn người nhìn tay cậu còn chưa chịu buông cổ tay hắn. Cậu ngượng ngùng thả ra, lưỡng lự việc đỡ hắn dậy vì biết thể nào hắn cũng hất ra thôi, hỏi nhỏ. “Anh ổn chứ?”
Tách!
Một giọt nước rơi trên chóp mũi của Mạc Ly làm cậu giật mình. Cậu ngẩng lên nhìn sắc trời, mây đen đã kéo về tự khi nào, cậu nhìn hắn nói: “Mưa rồi, tôi đưa anh về, dầm mưa sẽ cảm lạnh đấy. Bên kia có một hàng bán ô giấy, để tôi đi mua.”
Bất giác, Văn Quân đưa tay níu góc áo của Mạc Ly làm cậu dừng lại, thấy sắc mặt của hắn có phần nhợt nhạt liền hỏi: “Sao vậy?”
“Không… không có gì…” Văn Quân cũng ngạc nhiên vì hành động vô thức này của hắn, vội buông Mạc Ly ra.
Tuy để tâm đến thái độ kì lạ của Văn Quân nhưng trước tiên thì vẫn phải mua ô đã, Mạc Ly đảo mắt nhanh liền bị chiếc ô giấy in hình cành hoa đinh tử hấp dẫn.
Hên như vậy sao?
Mạc Ly hớn hở chạy về đến trước mặt Văn Quân, vừa bung ô lên thì mưa như trút. Gió lạnh mơn man trên da thịt làm tỉnh cả người. Hắn nhìn hoa văn trên ô giấy mà ngơ ngác, lạc giọng mà nói: “… Hoa đinh tử màu lửa?”
“Ừ, tôi không ngờ lại may mắn thế, đây là loài hoa tôi thích nhất đó.” Mạc Ly cười híp mắt nghiêng hẳn ô sang cho Văn Quân, cử chỉ dịu dàng ẩn chứa quan tâm vô hạn.
Cái gì?
Văn Quân trợn mắt không thể tin được nhìn Mạc Ly, hồi lâu sau mới chậm chạp nâng lên cánh tay phải đang run rẩy cực độ của mình, nghẹn ngào nói: “… Là em? Là em thật sao?”
~*~
Bàn tay của em nhỏ nhắn và ấm áp quá.
Ta có thể nắm nó không?
(“Mật”)