Rồi một ngày chúng ta lại gặp nhau
Đôi mươi năm, hay nhiều hơn như thế
Bởi nợ duyên là điều không thể
Nói một câu gián tiếp...
sẽ dứt hết...
Sao đành!
Rồi một ngày chúng ta sẽ tìm nhau
Để oán trách hay thứ tha tội lỗi?
Hờn ghen, sân si chắc người còn mong đợi
Nên đang tâm bóp đến chết câu thề!
Rồi một ngày ta lạc phía si mê
Bên người ta yêu, người chắc còn hận lắm
Suốt một đời người cô đơn cố gắng
Phá hoại, giành giật, có khiến người vui tâm?
Ta lặng lẽ bao năm tháng lặng câm
Vì người phân vai kẻ giả danh, tàn ác
Ừ. Thì tàn ác
Thế mà có ác nổi với con kiến trong nhà?
Người kêu gào xin ta buông tha
Rồi lại vào vai nạn nhân khi ta tìm người nói chuyện
Cứ tái diễn... Tái diễn...
10 năm sóng gió đủ chưa?
Ta nhẹ nhàng gối lên giấc mơ trưa
Yên an ngủ
Và yên an sống.
Cuối cùng thì Trời xanh có mắt
Sẽ có một ngày...
Người giật mình nhìn thấy Trời xanh!
P/s: Có mất công cà khịa chửi bới, như bà bạn mình nói, thì cứ viết thơ ra. Ngôn từ không nhiều để gào thét 500 anh em như thiên hạ vẫn làm, nên viết thơ để đấy vậy.
Hôm qua có nói chuyện với một người dưng nhưng biết về câu chuyện. Cô bé đó nói: "Chị suy nghĩ xem nếu chị ... thì sẽ được gì và mất gì." Mình đã hứa với cô bé sẽ suy nghĩ. Ừ. Với người như vậy có đáng để đánh đổi hay không?
Đôi mươi năm, hay nhiều hơn như thế
Bởi nợ duyên là điều không thể
Nói một câu gián tiếp...
sẽ dứt hết...
Sao đành!
Rồi một ngày chúng ta sẽ tìm nhau
Để oán trách hay thứ tha tội lỗi?
Hờn ghen, sân si chắc người còn mong đợi
Nên đang tâm bóp đến chết câu thề!
Rồi một ngày ta lạc phía si mê
Bên người ta yêu, người chắc còn hận lắm
Suốt một đời người cô đơn cố gắng
Phá hoại, giành giật, có khiến người vui tâm?
Ta lặng lẽ bao năm tháng lặng câm
Vì người phân vai kẻ giả danh, tàn ác
Ừ. Thì tàn ác
Thế mà có ác nổi với con kiến trong nhà?
Người kêu gào xin ta buông tha
Rồi lại vào vai nạn nhân khi ta tìm người nói chuyện
Cứ tái diễn... Tái diễn...
10 năm sóng gió đủ chưa?
Ta nhẹ nhàng gối lên giấc mơ trưa
Yên an ngủ
Và yên an sống.
Cuối cùng thì Trời xanh có mắt
Sẽ có một ngày...
Người giật mình nhìn thấy Trời xanh!
P/s: Có mất công cà khịa chửi bới, như bà bạn mình nói, thì cứ viết thơ ra. Ngôn từ không nhiều để gào thét 500 anh em như thiên hạ vẫn làm, nên viết thơ để đấy vậy.
Hôm qua có nói chuyện với một người dưng nhưng biết về câu chuyện. Cô bé đó nói: "Chị suy nghĩ xem nếu chị ... thì sẽ được gì và mất gì." Mình đã hứa với cô bé sẽ suy nghĩ. Ừ. Với người như vậy có đáng để đánh đổi hay không?
Chỉnh sửa lần cuối: