Săn lùng dấu vết hành vi - Cập nhật - Duy Nguyễn

duynguyen9195

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/6/18
Bài viết
9
Gạo
0,0
Tên truyện: SĂN LÙNG DẤU VẾT HÀNH VI
Tác giả: Phương Duy
Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác
Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: không xác định
Thể loại: Hình sự, tâm lý, trinh thám, tình cảm
Độ dài: Đang cập nhật
Giới hạn độ tuổi đọc: 13+
Cảnh báo về nội dung: Truyện có những trích dẫn và lý luận chuyên ngành tâm lý học, tất cả nội dung và nhân vật trong truyện đều là hư cấu, không đả kích đến bất kì cá nhân hay tổ chức nào.
Giới thiệu:
7zpp4Bf.jpg

Tâm lý học là một chuyên ngành còn khá mới mẻ ở Việt Nam, Hoàng-một thạc sĩ tốt nghiệp hạng ưu ngành tâm lý học ở Mỹ cùng với một quyết tâm vén lại một sự thật khiến cho mẹ của anh rơi vào thù hận căm phẫn, anh đã về nước và làm việc tại tổ trọng án dưới sự giới thiệu và nâng đỡ của bác sĩ Khánh- nhân viên pháp y kì cựu có đam mê với tâm lý học. Cùng với Thương, Nam và sếp Tiến, bộ ba " những con người kì quặc" cùng ông sếp " không biết đâu mà lần" đã phá thành công hàng loạt vụ án liên hoàn, bức màn về bí mật ba mươi năm trước dần hé lộ trước mắt Hoàng cùng với những đau thương không thể lấp vùi...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

duynguyen9195

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/6/18
Bài viết
9
Gạo
0,0
CHƯƠNG 01: BỘ BA HỘI NGỘ
“ Con biết đó là gì không? Là hận thù, là căm phẫn, không một giây nào thứ tha cả.”
Hoàng giật mình, mặc dù điều hòa trên máy bay đã điều chỉnh không khí ở mức độ dễ chịu nhưng anh vẫn cảm thấy bứt rứt, khó chịu không tả.
- Excuse me, can I help you? ( Xin lỗi, tôi có thể giúp gì cho bạn?)
- Nope, I’m fine. Thanks. ( Không tôi ổn mà, cảm ơn nhé!)
Hoàng đưa mắt nhìn ra cửa sổ, một màu đen đặc quánh, vài tia chớp lóe lên giữa không trung như đốt cháy từng tảng mây xám xịt, nặng nề cuộn lấy nhau.
Hành trình chỉ mới là bắt đầu khi chuyến bay này hạ cánh.
Anh kéo vali nặng nhọc rời khỏi sân bay, đồng hồ điểm hai giờ sáng, trên khuôn mặt của Hoàng không một chút giãn nở sự dễ chịu, anh hít thở một cách khó khăn rồi khuất dần sau ánh đèn vàng vọt, hiu hắt dưới cơn mưa phùn nhè nhẹ, đủ ướt vai của chiếc vest xám Hoàng mặc.
Sài Gòn, những ngày tháng bảy nặng nề kéo nhau đi qua, nó nhảy điệu valse lãng mạn cùng nàng mưa, để lại sau những bước chân uyển chuyển ấy,một thành phố ẩm lạnh và cô đơn đến lạ kì.
Cách đây hai mươi chín năm, một người phụ nữ nhỏ nhắn, lặng lẽ gói ghém nước mắt, rời thành phố này để ra đi, và cô ấy hứa là, đứa trẻ sẽ là người mang thù hận quay lại để bù đắp cho những gì cô ấy chịu đựng.

- Ủa? Sao tự nhiên có cái ghế dư ở đây vậy? Phòng đã chật rồi mà! Dì Sáu ơi!

Dì Sáu - một phụ nữ lớn tuổi làm công việc lau dọn đã hơn bảy năm cho cái sở cảnh sát này, đến sếp bậc tá hay mấy chú lính cơ động vừa vào ngành đều mến dì, tính tình hiền hậu chỉ khổ cái khá đãng trí, dì hớt hải chạy ra từ toilet, sững người vài phút, rồi mới "À" lên một tiếng rõ to, như vừa lục lại được điều gì hệ trọng lắm:

- Sếp Tiến sai “tui” mang xuống, nói là phòng mình có thêm người mới, nói “tui” dọn dẹp cái bàn cô Thư vừa nghỉ hậu sản để làm chỗ cho người mới ngồi. Mà cậu Nam, cậu thấy bàn của cô Thư đâu không? “Tui” kiếm từ sáng giờ, không biết ai dọn đi đâu rồi.

Nam - một nhân viên cảnh sát mang cấp bậc trung úy, to cao và lực lưỡng, nhưng vì vừa về thành phố sau chuyến “nằm vùng” dài hạn, cậu cứ như người đi mượn, ưỡn ờ nằm ra bàn, trả lời cho qua chuyện:

- Người mới hả? Là phụ nữ thì tôi còn thương hoa tiếc ngọc dành ra phần vị trí hiếm hoi, chứ cái phòng này, dì Sáu nhìn coi, vừa nhỏ vừa chật, thêm thằng đô to cỡ tôi vô nữa, thì còn chỗ đâu mà lách? Thôi, dì quên cái vụ bàn biếc gì đi, nhân viên mới tự mà vận động, dì lo cái gì! Để đó, tôi quát cho!

Trời hôm nay, Sài Gòn âm u đến kì lạ.
Cái ẩm ương của thời tiết cứ thách thức người ta, không nắng cũng không mưa mà oi bức đến điên đầu. Nam vừa đảo xuống căn tin mua li nước chanh để uống hồi sức, vừa về lại phải đi làm, không có thời gian phép, Nam tuột hẳn phong độ. Cậu Nam - dì Sáu hay gọi thân mật như vậy cao một mét tám, nặng gần cả bảy mươi lăm kí lô, bắp tay bắp chân cuồn cuộn. Nam thì khỏi nói, cậu nổi tiếng với biệt tài bắt cướp. Chạy nhanh, giỏi võ lại có sức khỏe vô địch, cướp nào bị cậu túm được một ngón tay cũng coi như là bị bắt. Nam được hâm mộ chẳng khác nào một diễn viên nổi tiếng. Thế nhưng, hôm nay, ngồi xổm ở góc cầu thang kia là một cái thây to xác, mặt thẫn thờ khuấy li nước chanh, môi khô không thèm nhếch lên một cái. Nam theo dõi một vụ buôn chất cấm từ miền trung vào Sài Gòn suốt gần bốn tháng. Sau khi bắt trọn ổ, đáng lẽ Nam phải được hưởng kì nghỉ phép, chí ít cũng vài ngày xả hơi, “vậy mà chị Thư nỡ lòng nào…” Nam thầm nghĩ.

- Cậu Nam! – Dì Sáu kêu réo tên - Cậu Nam! người mới!

Nam đứng dậy thật chậm, mỗi hành động kéo dài gần cả phút khiến cho dì Sáu sốt ruột không tưởng được. Dì kêu lần hai, to hơn lần trước, đến mấy chú cơ động đang tập dượt dưới sân cũng ngước lên nhìn:

- Cậu Nam! Lẹ! Lẹ làng cái!

Mất khoảng gần năm phút, Nam mới từ cầu thang đến phòng trọng án, nheo nheo mắt nhìn, vẻ hơi khó chịu:

- Đâu? Người mới nào? Ra mắt đàn anh xíu!

Một cô gái nhỏ nhắn bước ra từ toilet, tay ướt đẫm nước như vừa mới rửa, mặt mũi còn lem nhem mực màu xanh. Nam nhìn quanh, hũ mực trên bàn cậu tung tóe rơi xuống đất. Vừa thấy Nam, cô đã cười tươi và đưa tay vẫy:

- Anh Nam, em, Thương nè!

- Thương!

Nam kêu lên, cái tên Thương như hiện lên trong đầu cậu một kí ức khó tả.

Thương là con gái của một cảnh sát đã nghỉ hưu. Ba Nam là đồng đội của ba Thương, nhưng ba Nam đã hi sinh trong một lần truy đuổi một tên buôn người qua biên giới. Trung tá Tiến đã thay ba Nam nuôi dưỡng cậu sau khi đồng đội mình đỡ một nhát dao cho ông, suốt hai mươi mấy năm ròng, ông Tiến luôn là người đàn ông mà Nam luôn gọi bằng "bác" nhưng trong lòng mang niềm kính trọng và cảm phục hơn cả. Ông Tiến không kết hôn, sau khi nhận nuôi Nam coi cậu như con trai mình, luôn dành phần tốt nhất cho Nam. Ông không cho Nam gọi ông là cha, vì với ông, từ "cha" đó dành cho người xứng đáng nhất, người đang ở sau bát hương kia, mặc quân phục và mỉm cười.

Ba người, Tiến-Luật-Trung là bộ ba đẹp nhất trong đội trọng án thời đó. Ông Luật-ba Thương đã nghỉ hưu sau chuyên án buôn người vùng cao, ông mang nặng nỗi đau vì chậm trễ tiếp ứng nên đồng đội hi sinh. Sau khi nghỉ hưu, ông ở ẩn hẳn, không còn ai nghe tới ông nữa. Nam nhớ, thi thoảng bác Tiến đưa cậu đến thăm đồng đội cũ, căn nhà nhỏ nhắn nằm khuất sâu trong hẻm vùng ngoại ô, phải mòn mỏi đi gần hai tiếng từ trung tâm, nhưng Nam luôn háo hức chờ đợi. Vì cậu biết, ở đó, có cô gái tóc đen huyền, nhỏ người, da hơi ngăm và mắt nâu sòng, ngồi vặn vẹo lưng trên bàn học, mắt luôn thả ra cánh cửa sổ đầy diều, lộng gió…

Giờ này, cô gái ấy đứng trước mặt cậu, mặc quân phục màu xanh lá, mắt nâu tựa ráng chiều...

- Trái đất thiệt tròn! - Nam kêu lên - Thương giờ lớn quá!

- Tròn cái gì mà tròn - Thương loay hoay tìm khăn lau tay - bác Tiến xin cho em vào đây, bác sợ con gái con đứa chạy lung tung đi tuần ngoài kia lại bị ăn hiếp, bác nói ở đây có anh Nam, không ai hiếp đáp được em.

Nam gãi đầu, cười trừ. Thương bây giờ nhìn khác quá! Hồi bé, Thương là con bé nghịch ngợm đến mức bị phạt quỳ đến ngủ gục vẫn không chịu xin lỗi ba, vì Thương nghĩ Thương đúng. Lớn lên, một hai nhất định đi ngành công an, dù cho cả ba lẫn mẹ cản ngăn, con gái con đứa ai lại…

Ấy vậy mà bây giờ mặc quân phục đứng đây, nhìn cũng ra dáng phết!

Dì Sáu lau những vết loang lổ mực xanh đổ trên sàn gạch, Thương cúi người tính lau phụ, dì cản ngay:

- Thôi cô cứ làm việc đi, ba cái việc này “tui” làm được rồi. Người ta trả tiền “tui” mà, với lại cũng do “tui” làm đổ lên tay cô.

- Vẫn còn một người nữa chưa đến, tạm thời con rảnh mà, để con phụ cho.

- Gì? Còn ai nữa hả? –Nam hỏi - Anh tưởng có mình Thương thôi?

- Có hai người mới, ở dưới người ta dán quyết định hết kìa. Anh để tâm trí ở đâu vậy? Cô nào?

- Anh để quên tâm trí ngoài trung rồi, mới đi nằm…

Nam chưa dứt câu nói, định khoe khoang thành tích nằm vùng của mình cho Thương nghe, thì ngoài cửa, xuất hiện một cậu trai trẻ mặc vest cực nghiêm trang, giày nâu bóng lưỡng, bên tay trái cầm theo một cặp da tệp màu với màu bộ vest.

- Luật sư hả? Phòng kiện tụng ở lầu hai, rẽ trái.

- Không, nhân viên mới phòng trọng án.

Nam bật cười ha hả:

- Đùa hả cha! Nhân viên trọng án nào? Ăn mặc kiểu gì vậy? Còn tưởng mấy ông luật sư nữa chứ!

- Việc trang phục đó là do cảm quan về thẩm mỹ của mỗi người mỗi khác, và tôi đang mặc một trang phục phù hợp với công việc của mình, vì vậy, tôi không thấy có bất kì điều gì khó hiểu trong cảm quan về trang phục của mình cả.

Nam và Thương nhìn nhau rồi đồng ném về cậu thanh niên kia một cái nhìn ngạc nhiên đến tột độ, dì Sáu đang đứng sau, ngẩn tò he suy nghĩ xem vừa rồi cậu thanh niên kia đang nói đến cái gì, đành thua nên dì đánh bạo hỏi:

- Cậu là ai?

- Nhân viên tổ trọng án, chuyên gia phân tích tâm lý và hành vi Lê Minh Hoàng, số thẻ: A120906581.
 

duynguyen9195

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/6/18
Bài viết
9
Gạo
0,0
Chương 02: TÂM LÝ HỌC HẢ? CHỨNG MINH ĐI!
Căn phòng chật chội đến mức, từng hơi thở từ đối phương đều có thể nghe rõ mồn một.

Thương ngồi lọt thỏm giữa chiếc ghế bằng gỗ to tướng, cứng đờ. Hai tay cô đan vào nhau, đặt hờ lên đùi và cố rướn mình ngồi thật thẳng thắn. Nam vẫn không ngừng khuấy li nước chanh, chiếc muỗng bằng thiếc va vào thành ly tiếng leng keng đanh chói, Hoàng khẽ nhíu mày. Hoàng lúc này mới tranh thủ thời gian nhìn qua hai người “đồng nghiệp” mà anh sẽ phải hợp tác, hoặc giả vờ là hợp tác để phục vụ mục đích cá nhân. Ánh mắt sắc lạnh đảo qua cô gái nhỏ bé trước. Cao tầm khoảng một mét sáu, thân hình nhỏ bé, có thể đánh giá sơ bộ là có khả năng giải quyết những vấn đề mang tính giao tiếp và xoa dịu cảm xúc nhưng lại không quản lý được cảm xúc bản thân một cách triệt để. “ Không phải đối tượng có thể mong đợi”, Hoàng nghĩ. Tiếp đến, vị trí dừng mắt của anh là Nam. Hoàng chợt cảm thấy khá khó chịu với anh chàng to con này. “Sơ bộ: Thuận tay phải, nóng nảy, bộp chộp. Không làm chủ bản thân khi nóng giận. Chỉ dùng được cho những công việc cần sức.” Hoàng dừng lại, một giây nào nó trong bộ não của anh lóe lên cái gì đó về Nam, cái gì đó mà ngay đến anh cũng không thể gọi tên. Khẽ nhíu cặp chân mày thêm lần nữa, lần này lộ rõ sự đăm chiêu và cau có, Hoàng tựa người vào bàn, đưa tay lên chống cằm, ưu tư.

- Nè, anh đẹp trai mặc vest – Nam lên tiếng, phá tan sự yên ắng – Đây đâu phải là phòng tranh, mà tôi cũng không phải là vật trưng bày, nhìn gì kĩ từng chi tiết vậy?

- Anh có biết cái gì được gọi là “Negative reinforcement”* không?

- Ne…ne…là cái gì vậy?

- Đó là sự củng cố nhưng tiêu cực.

- Là sao?

- Là vừa rồi anh bảo sao? Anh không phải vật mẫu trưng bày à? Chính xác rồi, anh không phải, tất nhiên. Vì nếu người ta đặt anh vào phòng trưng bày, những người tham quan sẽ cảm thấy khó chịu, và sự khó chịu đó sẽ tác động đến họ, họ sẽ không tới phòng trưng bày đó nữa. Giảm tần suất của hành vi xảy ra khi hành vi đó chịu tác động bởi một kích thích gây khó chịu.

- Ý là sao? – Nam chồm dậy – đang xỏ xiên nhau hả?

- Chỉ đang cố gắng truyền dạy về tâm lý học thôi – vẫn cái nét điềm nhiên, Hoàng nhún vai – bình tĩnh, có phải anh đã mất mát nhiều thứ quan trọng trong đời mình bởi vì anh chần chừ và thiếu quyết đoán?

Nam sững sờ vài phút, cậu nhìn chằm chặp vào Hoàng, Hoàng cũng không né tránh ánh mắt hình viên đạn đang bay thẳng đến mình, sự bình tĩnh và sắc đanh lại như dao ẩn hiện trong con ngươi màu nâu của anh chạm đến ánh nhìn của Nam. Hàng loạt những giả thuyết và thiết lập dãy cấu trúc luận cơ bản đang hình thành trong đầu, Hoàng bỏ hai tay vào túi quần, khẽ giãn nở hơi thở và nới bớt đôi chân mày đậm của mình, sự thoải mái của bản thân sẽ khiến cho căng thẳng chùn xuống, Hoàng biết điều đó. Hoàng không phải là kẻ ham gây chuyện, nhưng anh đang cố chọc tức Nam để cậu ta lộ ra được cảm xúc và hành vi khi không thể kiềm chế được, từ đó, anh có thêm cơ sở để lập sơ đồ đánh giá. “Anh chàng này, thú vị thật đấy! Cái gì ẩn sau những hành vi bộc phát này? Quá khứ gia đình? Người thân? Nỗi ám ảnh hay sự tự cân bằng cảm xúc?”

- Tâm lý học hả? Được, nghe cũng hay phết đấy! – Nam lùi người, thân hình vạm vỡ như cần một điểm để dựa vô – Tôi không thích nghe những lý thuyết suông nhàm chán như vậy đâu, anh chàng ra vẻ. Tâm lý học, nó là gì? Đừng cố nhồi nhét cho chúng tôi những câu sáo rỗng, có ngon, thì chứng minh đi!

- Cái chuyện gì đang xảy ra vậy?

Một giọng trầm lắng vang lên phá tan xung đột căng thẳng, Nam hơi loạng choạng, vì cậu ta mệt hay vì người đàn ông kia xuất hiện khiến cho cậu ta mất ngay sự hùng hổ của mình, khẽ cuối đầu:

- Chào sếp, chỉ là…chút trò chuyện giữa ma cũ và ma mới thôi.

Hoàng quay người vừa lúc Thương nhảy khỏi chiếc ghế, đứng nghiêm trang đưa tay lên chào:

- Chào trung tá, tôi, Nguyễn Hạ Lưu Thương, vừa nhận nhiệm vụ ở phòng đội trọng án!

- Tôi là Lê Minh Hoàng – anh không bỏ tay vào túi quần nhưng cũng không đưa tay chào – tôi là chuyên viên tâm lý, nhân viên…hợp đồng.

- Bắt tay cái nào, thạc sĩ Hoàng, tôi có nghe về cậu nhiều, thú thật, tâm lý học là một môn rất mới lạ, tôi hi vọng sự giới thiệu của bác sĩ Khánh và kì vọng của chúng tôi không nhầm chỗ. Thôi – ông Tiến cởi nón, treo lên móc phơi – chúng ta ổn định, vào họp thôi, có một vụ án vừa xảy ra ở quận A., được đánh giá là nghiêm trọng nên bên hình sự chuyển hồ sơ qua cho chúng ta.

- Nghiêm trọng? – Nam hỏi – Nghiêm trọng đến mức nào mà hình sự chuyển hồ sơ cho chúng ta?

- Có tổng cộng bốn người đã bị giết, ba nữ, một nam. – ông Tiến xuống giọng, vẻ nghiêm nghị - tay trái đã bị cắt ra và nối lại, nhưng, cả bốn tay đều không phải là tay của các nạn nhân.

- Cái gì? – Nam và Thương hét lên, kinh sợ.

Hoàng lại nhìn ra xa xăm, cái ánh nhìn không tập trung vào bất kì một điểm nào khiến nó mông lung như một không gian bốn chiều, dễ dàng trói buộc người ta vào sự quyến rũ của con ngươi màu nâu bất động, mở to, giãn nở.

“ Vụ án đầu tiên là một vụ khó nhằn, tuyệt.” Trên khuôn mặt lạnh băng, nở một nụ cười nhếch miệng.

*Negative Reinforcement: Củng cố tiêu cực.
Xảy ra khi một kích thích khó chịu tác động đến hành vi ( phản ứng), kết quả làm giảm tần suất của hành vi đó.
 

duynguyen9195

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/6/18
Bài viết
9
Gạo
0,0
Chương 03: SÁNG, TỐI, MÁU VÀ ÁM KỊCH ( PHẦN 1)

892fc9efe5a5d06a89ed180eb147b0f4.jpg

Chiếc xe bảy chỗ màu đen từ từ lăn bánh. Cầm lái là Nam, sếp Tiến ngồi cạnh Thương hỏi han đôi điều về gia đình cô. Hoàng ngồi trầm tư phía sau, hàng ghế cuối cùng. Ánh mắt anh xa xăm đổ ra phía cửa sổ, bầu trời đặc quánh một màu đen, mọi người trên phố hối hả ngược xuôi như tìm chỗ trú thân cho cơn mưa sắp tới. Không gian trên xe bị nghẹn lại, chặt đến mức không thể thở được. Sếp Tiến đưa tay nới giãn cà vạt trên cổ, ông thở hắt ra một cách khó nhọc. Thương ngồi yên, đưa mắt nhìn hai khuôn mặt đằm đằm sát khí. Một là Nam lép bép chửi rủa phía sau tay lái, một là Hoàng ngồi cuối xe, mắt vô định nhìn xa xăm. Thương lén nhìn Hoàng qua gương chiếu hậu trong xe. Sóng mũi cao, làn da trắng và đôi môi nhỏ, mọng. Chợt trong đầu cô lóe lên cái suy nghĩ: “ Nếu hắn ta là con gái, hẳn phải rất xinh!” rồi chợt bật cười, tinh nghịch.

- Cười cái gì?

- Hả?

- Cô cười cái gì? Tôi biết cô nhìn tôi qua gương đấy!

- Cá…cái gì?

Thương đỏ mặt, thẹn đến chín người. Lần đầu tiên trong lịch sử giao tiếp của cô, cô lại bị một người đàn ông bắt bẻ theo kiểu thẳng như ruột ngựa. Thương khá xinh xắn và có vóc dáng cân đối, cô luôn là tâm điểm săn đuổi của đàn ông. Trước đây hầu như cô là người nói tuốt tuồn tuột, làm phật lòng cánh mày râu, chứ chưa một “râu” nào dám làm cô ngượng thế này. Cô quay đi, không thèm chấp với cái kẻ ngay cả đàn ông cũng không giống(?)

- Làm như trên xe có một mình mấy người vậy – Nam lên tiếng – Thương nhìn vu vơ, phong long, gà heo bò ngựa, làm sao mấy người biết chắc là Thương nhìn mấy người?

- Nói thẳng thừng là tôi luôn đi – Hoàng vẫn cái chất giọng đều đều mọi hoàn cảnh – cần gì ám chỉ? Trên xe, ngoài Thương ra là người được bênh vực thì còn tôi với sếp Tiến, tôi biết chắc cậu chẳng gọi sếp Tiến là “ mấy người” rồi. Vậy thì còn tôi.

- Cũng hiểu biết đó chứ! – Nam nói quanh co - Ừ thì bạn Hoàng thân mến, sao bạn biết được Thương nhìn bạn?

- Vậy thì làm sao Thương biết được tôi nói ai mà cô ấy trả lời? Vì cô ấy đang nhìn tôi, nên khi tôi cất tiếng hỏi, cô ấy mới đáp lời tôi. Anh biết về phản xạ giao tiếp không?

- Lại ba cái triết lý vớ vẩn! – Nam nhấn còi inh ỏi, cố lảng tránh giọng nói của Hoàng – Trật tự đi.

Không gian trên xe lại trở nên im ắng và trầm mặc đến lạ thường.

Xe đỗ lại trước một con hẻm đầy nghẹt người hiếu kỳ, mọi người gấp rút xuống xe, một số nhân viên pháp y mặc bộ đồ bảo hộ trắng xóa đang chen lấn đám đông để đi ra. Chợt Hoàng reo lên, giọng vui vẻ kì lạ đến mức khiến cả ba ngạc nhiên:

- Chú!

Một nhân viên pháp y dừng tay, khuôn mặt đã được bịt kín bởi khẩu trang y tế nhưng đôi mắt đầy hằn vết chân chim ngước nhìn. Bao tay của ông ta dính đầy vết máu, nhẹ nhàng gật đầu báo hiệu rằng, ông ta đã nghe thấy tiếng gọi của Hoàng. Lần đầu tiên, Thương nhìn thấy nụ cười của Hoàng. Dù chỉ là cái thoáng nhếch mép cười nhẹ, nhưng cũng khiến cô cảm thấy kì lạ. Cô nghĩ rằng người đàn ông này không hề biết cười, không ngờ rằng, khi cười, anh ta trông giống một đứa con nít đến thế kia!

- Đây. – một nhân viên pháp y đưa cho họ những vật dụng cần thiết – mang nó vào, tránh làm lộn xộn hiện trường.

Rất chuyên nghiệp, Hoàng rút đôi tất chân và mang vào, tiếp đến, anh mang đôi bao tay bằng cao su thành thạo rồi tiến vào bên trong hiện trường. Phải loay hoay gần cả mười phút, Nam và Thương mới xong công việc đó. Nam lầu bầu mắng:

- Lắm chuyện! Bé tý thế này làm sao mà xỏ vừa đây!

- Ai bảo anh to xác cho lắm vào! – Thương lém lỉnh – cái ấy là size lớn nhất rồi đấy đại ca ạ!

- Đàn ông to lớn mới làm được việc lớn – Nam chống chế.

Nam giở sợi dây phong tỏa hiện trường và tiến vào trong. Một mùi tanh tưởi xốc lên khiến Thương phát nôn ọe, cô thấy choáng váng và sợ hãi. Xung quanh, một màu đỏ của máu, đôi chỗ đã thẫm lại pha lẫn với màu xanh dương của nước sơn tường, sáng, tối, đậm nhạt hòa nhau thành một bức tranh đầy ám ảnh.

- Cẩn thận chân! – Hoàng la lớn.

Thương nhìn xuống chân của mình, một vũng máu to mà suýt tý nữa cô đã giẫm phải. Có gì đó trăng trắng hòa lẫn vào giữa đám máu. Thương và Nam cúi xuống để nhìn kĩ hơn, rồi cả hai há hốc mồm kinh ngạc, mặt chuyển sắc dần, trắng bệch. Đoạn, Thương chạy nhanh ra ngoài để nôn thốc ra những gì có trong bụng.

Giữa đống máu, vài miếng da người được cắt gọn thành những sợi nhỏ rất khéo léo, lúc nhúc những con dòi trắng, to bằng đầu đũa đang thưởng thức bữa ăn thịt người thối rữa.

- Nạn nhân đâu hết rồi? – Hoàng hỏi một nhân viên pháp y gần đó – Hiện trường có bị xáo trộn gì không?

- Xác đưa về phòng bảo quản lạnh cả rồi. Có một chút xáo trộn. Dấu chân dính máu đi ngược ra từ hướng cửa chính kia – cô gái chỉ tay về cánh cửa đang mở rộng – Và dấu tay dính trên đó nữa, là của người phát hiện ra hiện trường.

Hoàng tiến gần về những dấu chân in hằn trên nền gạch trắng ngà. Những bước chân lộn xộn, đạp lên nhau như chứng tỏ chủ nhân của nó đã rất hoảng hốt và sợ hãi. “ Size 41, hẳn là đàn ông” Hoàng nghĩ. Thậm chí, anh ta còn hoảng sợ đến mức té ngã và chống tay vào vũng máu gần cửa, sau đó phải bám vào cánh cửa mới có thể đứng lên. Nhưng không thể loại trừ khả năng, thủ phạm đang cố gắng tạo bằng chứng ngoại phạm cho mình bằng cách quay lại hiện trường kiểm tra xem có sai sót gì không, sau đó vờ là người phát hiện ra nó để thoát tội.

Nam tiến vào, khuôn mặt cậu vẫn trắng bệch và đầy vẻ sợ hãi. Từ trước đến giờ, Nam chưa thấy một vụ án nào kinh hãi như vụ án này. Mặc dù, còn lại ở đây chỉ là những vũng máu to cùng với da người chưa được thu dọn, nhưng đã khiến chân tay của Nam rụng rời. Nam tiến gần đến Hoàng cùng sếp, cả hai đều tỏ ra rất bình tĩnh và chuyên nghiệp, sếp Tiến đang nhìn và đoán chiều cao của hung thủ, còn Hoàng, ở một góc nhà, khoanh tay trước ngực, trầm tư suy nghĩ.

- Hoàng nè – sếp Tiến cất lời hỏi – Cậu nghĩ xem, hung thủ là người thế nào?

- Cao tầm một mét bảy trở lên, thuận tay trái.

- Căn cứ vào đâu? – Nam hỏi – Hay cậu chỉ đoán mò?

- Nhìn vào vết máu trên tường, tôi đoán hung khí sơ bộ để giết người là một con dao dài và sắt, có thể là kiếm tự chế. Vết máu bắn lên tường theo hướng từ phải qua trái, vậy có nghĩa là hung thủ dùng tay trái để hạ sát nạn nhân.

- Còn về chiều cao?

- Chúng ta có một nạn nhân nam, chiều cao anh ta tầm khoảng một mét bảy và vết thương chí mạng nằm ở đỉnh đầu, ngoài ra vết máu bắn lên hướng từ dưới lên trên. Vậy thì, hung thủ phải cao tầm một mét bảy trở lên mới có thể tạo ra được vết thương như vậy.

- Nếu hung thủ đứng trên một chiếc ghế?

- Bạn Nam thân mến – Hoàng hơi khó chịu – tôi lấy ví dụ bạn là nạn nhân còn tôi là hung thủ, nếu bạn không bị trói và có khả năng chống cự, tôi đang đứng trên một cái ghế cao vậy bạn sẽ làm gì?

- Xốc tới ôm bụng và quật ngã, đơn giản vậy cũng hỏi.

- Câu trả lời của tôi nằm trong câu trả lời của bạn. Đơn giản vậy cũng hỏi.

Hoàng bỏ đi, Nam vẫn đứng ngẩn tò he ra. Sếp Tiến ghé sát:

- Trời ơi! Nam ơi là Nam, đã dạy con bao nhiêu lần, cho con đọc bao nhiêu sách nghiệp vụ rồi mà con không có đọng lại tí xíu gì vậy? Nếu đứng trên ghế, thăng bằng không vững, thứ nhất khó khống chế nạn nhân, thứ hai không có đủ lực để hạ sát một người chỉ bằng một nhát chém.

Nam đứng ngẩn ra một lúc lâu rồi “ À!” lên như phát hiện ra một chân lý, điều đó làm sếp Tiến càng thêm bực tức, ông ấy chỉ muốn cú cho cậu Nam một phát vào đầu. Nam lúc này chuyển hướng sang nhìn Hoàng, anh ta di chuyển từng bước chậm rãi, rất chuyên nghiệp và không hề lóng ngóng để nhân viên pháp y phải nhắc nhở như Nam, mắt anh ta hơi nheo lại, cặp chân mày rậm hơi chùng xuống, trong đầu anh ta, có Chúa mới biết anh ta đang nghĩ cái gì.

- Chúng ta xong việc ở đây rồi, bây giờ, chúng ta đi đến phòng pháp y thôi, tôi cần xem qua các nạn nhân.

- Đi thôi! – sếp Tiến đồng tình ngay.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

duynguyen9195

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/6/18
Bài viết
9
Gạo
0,0
Chương 04: SÁNG, TỐI, MÁU VÀ ÁM KỊCH ( P2)
Thương co rúm nép người sát vào Nam, Nam mặc dù cũng cảm thấy lành lạnh và rờn rợn cũng ráng tỏ ra hùng dũng để chứng tỏ cho Thương biết, cậu không hề có chút sợ hãi. Văn phòng pháp y nằm gọn trong một con hẻm nhỏ, vắng lặng và im lìm.

- Anh Nam ơi, em thấy lạnh lạnh sao ấy.

- Kho lạnh ướp xác đấy – Hoàng nói – đừng suy nghĩ nhiều, trên thế giới này ma quỷ thần thánh là do con người tưởng tượng ra thôi.

Thương ngước mắt nhìn Hoàng, khuôn mặt cậu vẫn điềm nhiên không chút động đậy. Bỗng dưng, Thương rời vị trí cạnh Nam mà nép sát hơn vào Hoàng. Cô cảm thấy an toàn hơn với khuôn mặt sắt lạnh nhưng điềm tĩnh của Hoàng.

- Chú Khánh!

Hoàng reo lên như con trẻ. Người đàn ông dáng người hơi gầy, mái tóc hoa râm và đôi mắt đầy vết chân chim, cùng vết sẹo dài trên khuôn mặt khiến ông ta trở nên dữ tợn. Qua cánh cửa phòng pháp y, ông ta đưa tay vẫy, Hoàng không chút đắn đo đẩy cửa đi vào. Nam và Thương đứng như trời trồng vì hơi lạnh từ phòng ướp xác lùa ra như một cơn bão tuyết kéo theo chút tanh tưởi làm Thương ọe khan vài cái rồi chuyển sắc khuôn mặt.

Trên bàn sắt, bốn cái xác đang được phủ vải trắng, lem nhem máu đỏ vài chỗ, ánh đèn sáng trắng của phòng pháp y làm cho không khí chung quanh trở nên ma mị, ám ảnh.

- Tiến.

- Khánh! Lâu lắm mới gặp, đi Mỹ về hồi nào vậy?

- Cũng mới về được vài tháng. Coi qua nạn nhân chưa?

- Chưa. Chỉ mới xem qua hồ sơ cục bộ của bên pháp y thôi.

- Vậy thì lại đây.

Bác sĩ Khánh kéo tấm khăn trắng đầu tiên xuống, Thương thét lên làm Nam đánh rơi ly trà trên tay xuống, vỡ choang. Tiếng hét của Thương làm cho Hoàng giật mình, anh ta tròn mắt nhìn, kèm theo cái nhíu mày khó chịu của sếp Tiến khi nhìn vào Nam.

- Dọn đi!

- Để đó – bác sĩ Khánh nói – lát nữa tôi sẽ dọn. Tôi không thích ai chạm vào văn phòng của mình. Lại đây nhìn cho kĩ đi.

Hoàng đứng đăm chiêu nhìn cái xác đầu tiên. Một xác nam, cao tầm một mét sáu mươi tám, dáng người mảnh khảnh và có vẻ là một thanh niên trong giang hồ. Trên người anh ta, hình xăm theo kiểu Irezumi kín cánh tay trái và vùng ngực. Vết chém trên cánh tay phải cắt lìa cánh tay, chứng tỏ được cắt từ một chiếc dao rất bén và được cắt khi còn sống, vết thịt khi cắt còn rỉ máu.

- Bị chặt cánh tay trước, sau đó là một nhát chém trên đỉnh đầu chí mạng.

- Đúng rồi – Bác sĩ Khánh gật gù – không phải tra tấn, mục đích là chặt lấy cánh tay.

- Còn ba nạn nhân còn lại?

Bác sĩ Khánh lần lượt giở những chiếc khăn che các nạn nhân còn lại.

- Ấy! – Nam che mắt lại – Sao lại…lồ lộ thế kia?

- Vớ vẩn! – Hoàng và bác sĩ Khánh đồng thanh nạt lại – Có qua đây xem xét nạn nhân không?

Nam bẽn lẽn bước từng bước thật nhỏ tiến lại, cùng lúc đó Thương cũng xuất hiện. Cô vừa nôn đến mật xanh mật vàng, đeo hai lớp khẩu trang vẫn để lộ đôi mắt trũng sâu.

- Ba nạn nhân nữ đều mất cánh tay trái. Một trong ba bị tra tấn.

- Lạ nhỉ. – Hoàng đăm chiêu – cả ba nạn nhân đều bị chặt tay nhanh, gọn rồi hạ sát. Một nạn nhân lại bị tra tấn.

- Ừ. Đến đây đi, có cái này lạ lắm.

Bác sĩ Khánh giở lưng cô gái nằm giữa, dưới lưng chằng chịt những vết dao rạch. Hai cổ tay bị trói đến thâm bầm và có đầy những vết xước.

- Bị trói bằng dây thừng. Sau lưng bị rạch bằng…thủy tinh?

- Ừ. Mảnh thủy tinh sắc bén. – bác sĩ Khánh đưa ra một cái khay – tôi gắp được ra vài miếng thủy tinh vụn. Đoán xem nó là cái gì.

Hoàng dùng nhíp gắp một mảnh thủy tinh lên, đưa lên ánh đèn trắng sáng ảm đạm của ánh đèn pháp y. Trên khuôn mặt cậu thoáng chút ngạc nhiên.

- Cái gì? Mảnh thủy tinh của…bóng đèn?

- Chưa hết đâu – ông Khánh dùng chiếc lược cây dài vén lớp tóc dày của cô gái này lên. Tất cả đều sửng sốt:

- Chúa ơi! – Hoàng thốt lên – Hắn đập vỡ bóng đèn lên đầu nạn nhân sau đó nhặt những mảnh vỡ rạch vào lưng cô ấy!

Bác sĩ Khánh gật gù. Hoàng ngẩn người vài giây rồi chợt nhíu mày:

- Tên này, thú vị đấy. Hắn ta là một tên điên thiên tài. Hắn ta trói ngược nạn nhân vào ghế. Sau đó dùng bóng đèn đập vào đầu nạn nhân, tiếp đến cho nạn nhân xem từng mảnh vỡ mà hắn ta nhặt được. Sau đó…

- Hắn dùng những mảnh vỡ đó rạch vào da thịt cô ấy? – Thương tròn mắt – Trời ơi! Dã man quá!

- Hắn ta chậm rãi nhặt từng mảnh thủy tinh dính máu, đưa lên ánh đèn và bắt nạn nhân nhìn nó thật chậm, thật chậm…sau đó hắn ta ngồi trước mặt nạn nhân, vòng cánh tay qua lưng cô ta và bắt đầu…rạch da thịt cô ta, cảm nhận nạn nhân hét lên đau đớn, cảm nhận từng dòng máu chảy xuống dưới. Khoan đã, đùi non cô ta bị bầm, có lẽ nào…

- Đúng vậy. – Bác sĩ Khánh gật gù- bị hiếp dâm bằng một vật cùn.

- Ác dâm?

- Có thể.

- Ác dâm? – Nam và Thương cùng thắc mắc

- Thỏa mãn tình dục khi gây đau đớn về thể xác hay tinh thần cho người cùng hoạt động tình dục. Cách thức rất đa dạng có thể là cắn, cào hay chửi bới, đánh đập, dùng dây trói...đó là ác dâm.

- Có thể loại đó nữa hả? – Nam trợn mắt.

- Anh nên đọc sách về tâm lý học nhiều hơn đi.

- Hắn ta là một thiên tài cuồng loạn.- Bác sĩ Khánh trầm ngâm - Hắn ta nghĩ mình là một nghệ sĩ…tử thi.

- Thành phần thú vị đấy. – Hoàng nhếch miệng, cười.

- Nụ cười đó, con nghĩ ra gì rồi sao?

Hoàng vẫn chìm mình trong những suy nghĩ nên không nghe thấy câu hỏi của bác sĩ Khánh. Trong đầu Hoàng, lờ mờ hiện ra một con đường đi đến kẻ điên loạn thiên tài này.
 

duynguyen9195

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/6/18
Bài viết
9
Gạo
0,0
CHƯƠNG 05: SÁNG, TỐI, MÁU VÀ ÁM KỊCH (P3)
Trở về nhà, mười giờ đêm, tĩnh mịch đến có thể lắng nghe từng hơi thở.

Hoàng buông mình ngả tự do lên ghế sofa êm ái, anh lắng nghe từng tiếng kim đồng hồ quay đều đều trong đêm đen.

Tik tok, tik tok…

Hoàng cố dỗ giấc nhưng không thể chợp mắt. Trong đầu của anh rối bời những hình ảnh và chi tiết về những xác nạn nhân. Có hàng vạn câu hỏi được đặt ra. Tại sao lại tra tấn cô gái đó? Hay mục đích hắn ta là cô gái, những nạn nhân kia chỉ để che lấp? Mà che lấp cái gì?

- Cánh tay! – Hoàng reo lên – Cánh tay ắt hẳn phải có ý nghĩa gì đó với hắn ta!

Phòng làm việc sáng đèn, những hình ảnh và hồ sơ bày biện ra bàn.

Hoàng đăm chiêu nhìn vào những nạn nhân được dán trên bảng từ. Anh dùng hai sợi chỉ, một đỏ một trắng và bắt đầu nối. Hoàng bắt nối từ nạn nhân này sang nạn nhân khác, cẩn thận như quay chỉ loại tơ tằm quý. Hai chân mày nhíu lại, đôi mắt đen cùng làn mi huyền đặc quánh lại, cau có.

- Thì ra!

Âm thanh đó phát ra lúc sáu giờ sáng, Hoàng tắm vội rồi thay quần áo, lao đi nhanh.

Tất cả thành viên trong tổ có mặt sau 30 phút, Nam còn làu bàu vì bị đánh thức và đi làm trước giờ quy định. Sếp Kiên nghiêm trọng bật đèn trong phòng họp, ánh đèn vàng vọt chiếu thẳng vào không khí căng như sắp vỡ tung. Hoàng đang ở đó, chăm chú nối những sợi dây đỏ, trắng của mình như một nghệ sĩ.

- Rồi làm sao? – Nam cằn nhằn – Gọi đến đây để xem chơi nối dây hả?

- Trật tự đi! – Sếp Kiên gắt – Con yên lặng xíu coi, thanh niên gì, giỏi cái làu bàu!

- Thương, đọc cho tôi nghề nghiệp của từng nạn nhân theo trật tự tôi sắp xếp. – Hoàng yêu cầu.

Thương giở tập hồ sơ trên bàn rồi lục tìm nạn nhân đầu tiên. Cô gái bị tra tấn rồi sát hại dã man. Thương thoáng chút rùng mình khi cầm hồ sơ của cô ấy trên tay.

- Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc, sinh năm 1991, là họa sĩ trẻ, không có tiền án hình sự, đạt giải dự án vàng do quốc tế cấp. Trần Đình Lương, sinh năm 1988, làm nghề huấn luyện viên phòng tập thể hình, không có tiền án. Nguyễn Thị Lan, sinh năm 1973, làm giáo viên tại một trường đại học ở quận S, cũng không có tiền án. Mao Quốc Nhã An, 1986, luật sư tại văn phòng luật TM, hồ sơ sạch.

- Tất cả nạn nhân bị mất gì?

- Tay. – những người còn lại đồng thanh – Còn bị nối lại vào nhau nữa.

- Bây giờ, mọi người chú ý sợi chỉ đỏ là cách nối tay, sợi chỉ trắng là thời gian tử vong nhé.

Hoàng bắt đầu kéo sợi chỉ đỏ, cánh tay của Bảo Ngọc được nối vào với Nhã An, còn Nhã An lại được nối vào với Thị Lan, cánh tay cô giáo viên trẻ được nối với Đình Lương. Và cuối cùng, Bảo Ngọc có được cánh tay của huấn luyện viên thể hình. Thời gian tử vong bắt đầu từ Nhã An cho đến Nguyễn Thị Lan, sau đó là Đình lương và cuối cùng, cô họa sĩ trẻ Bảo Ngọc.

- Bốn yếu tố cấu thành nên sự giáo dục ở một con người.

- Là sao? – Nam hỏi – Bốn yếu tố nào?

- Đức, trí, thể và mĩ.

Tất cả im lặng, suy tư. Thương chăm chú nhìn vào bảng treo hồ sơ trên tường, cố gắng động não rồi cuối cùng cô cũng “ à” lên một tiếng rõ to. Thương đã hiểu ra vấn đề, một thằng điên đang muốn xóa sổ sự giáo dục một con người.

- Hắn ta đang muốn loại bỏ cái mà chúng ta cho là đúng đắn để giáo dục một con người. Bởi vì hắn chọn ra bốn nạn nhân đại diện cho bốn yếu tố mà bàn tay họ không hề trong sạch và con người họ không hề hoàn thiện.

- Không trong sạch và hoàn thiện? – Sếp Kiên nhắc lại, như một lời thắc mắc.

- Sếp có nhớ dự án siêu thị thông minh trên cao HTW không? Dự án đã sập đổ và đè chết mười sáu nhân công cách đây tám tháng vì bản vẽ thiếu chi tiết. Dự án đó, do cô Bảo Ngọc đây là người thiết kế chính. Nhưng đã thoát tội vì cho rằng bản vẽ đã thay đổi. Và chính Nhã An là luật sư thắng kiện đại diện cho Bảo Ngọc. Tiếp đến, Đình Lương có em trai là một thợ phụ trong công trình đó, anh ta đã xúi giục những người nhà nhận tiền đền bù và để vụ việc này lắng lại.

- Còn cô giáo Thị Lan?

- À cô ấy thì… - điện thoại Hoàng reo lên lúc đó, anh ấy ra ngoài rồi trở vào với khuôn mặt sáng rỡ - Tôi thấy được bàn tay nhơ nhớp của cô giáo này rồi!

Nguyễn Thị Lan là một tiến sĩ ngành thiết kế bản vẽ. Chính bà ta là người đã duyệt qua dự án siêu thị thông minh trên cao của Bảo Ngọc và cấp quyền cho nó đi vào xây dựng. Sau đó, hai sợi dây dừng lại ở một điểm, đó chính là dự án siêu thị trên cao HTW.

Câu hỏi đặt ra là, hắn ta tại sao lại có thù hằn sâu sắc với vụ việc thương tâm này?
 
Bên trên