Sát Thủ Băng Giá Nữ Hoàng Của Bóng Đêm - Cập nhật - Băng Tuyết Cô Đơn

Nhoczenny

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/5/14
Bài viết
14
Gạo
0,0
Welcome:

10382833_452918111510485_9106508983402777514_n.jpg
Tên truyện: Sát Thủ Băng Giá – Nữ Hoàng Của Bóng Đêm

Tác giả: Băng Tuyết Cô Đơn ( Zenny)

Thể loại: hành động, võ thuật có chút máu me bê bết có những lúc làm người khác yếu tim có những lúc làm bạn cảm thấy nơi đây không phù hợp với lứa tuổi 16.

Nhân vật: Mình sẽ nói sau.

Rating: 16 +

Tình trạng: nghĩ đến đâu bắn chữ đến đó.



Văn án: Một gia đình êm ấm, một cô gái mang bên mình một tuổi thơi đầy mơ mộng sinh nhật lần thứ 8 của cô bỗng chốc biến cô từ một cô gái trong sáng thành một con người hoàn toàn khác lạ.

Quá khứ bị nhuộm màu của máu đỏ trái tim bị tảng băng lớn đè nén không thể tan chảy. Gương mặt trắng hồng xinh xẳn chỉ qua một đêm biến thành màu đen của sự hi vọng vụt tắt. Cái lứa tuổi cần người yêu thương và bảo vệ giờ đây lứa tuổi đó của cô biến thành ác mộng.

Nếu các bạn muốn có một cuộc tình trong sáng ,nếu các bạn muốn có những niềm vui hài hước như những câu chuyện tình cảm học đường. Lãng mạn như phim hàn quốc thì không nên đọc fic này.

Vì ở đây chỉ có chết chốc đẫm máu và những đau khổ nhất cuộc đời khi cảm giác mất đi một cái gì đó những còn người bị đưa vào bế tắc.Những nỗi khổ của một cô gái trẻ không ai có thể hiểu được.


Mục Lục:

Chương 1: Giữa cái chết và sự sống
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Nhoczenny

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/5/14
Bài viết
14
Gạo
0,0
CHƯƠNG 1: GIỮA CÁI CHẾT VÀ SỰ SỐNG
Năm 2003

Căn biệt thự gần bờ biển được trang trí kiêu sa nhưng không quá lộng lẫy và nổi bật. Ngày thường nơi đây chắc hẳn có một không gian yên bình và thoáng đẹp, nhìn xung quanh những cành cây đang đâm chồi nảy nở làm người ta có cảm giác thích thú khi đến đây dù chỉ là dừng chân bước lại. Ánh sáng chiếu rội xuống vườn cây xanh trong khuôn viên nhà, màu xanh thơm mát cùng những bông hoa nhỏ đủ màu chen nhau khoe sắc hương.

Nhưng hiện giờ mùi máu tanh đã làm mất đi cái vẻ phong trần vốn có thay vào đó là một căn nhà đầy sát khí và ớn lạnh. Tiếng hét của những con người đang ở bên trong làm người khác liên tưởng ngay đến chiến tranh ác liệt đang diễn ra. Không chỉ có thế, phía trước cửa có rất nhiều người đan đứng nhìn chằm chằm vào ngôi biệt thự. Người thì cầm súng, người thì cầm dao không thiếu thứ vũ khí gây nguy hiểm nào.

- Kiểm tra cẩn thận không được để một người sống sót rời khỏi đây.

Tên cầm đầu bịch kín mặt, bàn tay bên phải đang cầm một khẩu súng màu đen óng. Khẩu súng này không chỉ quen thuộc với cô mà con quen thuộc với cha cô, người đàn ông được mệnh danh là “Ông hoàng vũ khí”. Đầu khẩu súng đang tỏa ra một làn khói lạnh trắng, do được giữ kĩ trong thùng đông lạnh chuyên dùng cho loại súng này nên thường tiếp xúc với không khí sẽ xuất hiện làn khói trắng như thế.

Loại đạn của khẩu súng này rất quý, nó được làm từ băng, có tác dụng công kích rất mạnh và đặc biệt làm người khác không thể nhận ra dấu vết. Khi được bắn vào cô thể người trong 5 phút nó sẽ lập tức bị tan chảy. Người bị trúng viên đạn này rất khó có thể nào sống sót quá 5 giây vì đây được mệnh danh là tử thần của các loại vũ khí. Một lần trong kho cha cô chỉ cho sản xuất ra 500 viên, do nó là loại vũ khí có một trong hai nên người ngoài ít ai được nhìn thấy tận mắt.

Yến Nguyệt khả kinh, làm cách nào mà hắn có được “Thủy Băng” trong khi mật thất chứa các loại vũ khí này luôn được cha cô cho người canh gác cẩn thận. Trong chuyện này nhất định không chỉ đơn giản như thế, người của cha cô nhất định có nội dáng của hắn ta.

Hơi thở cô càng lúc càng gấp gáp, cảnh tượng trước mắt làm bụng cô không ngừng quặn lên từng cơn dật khó chịu. Mọi thứ chỉ toàn là máu, máu của cha, máu của mẹ, máu của những tên vệ sĩ mà cô đã quen biết từ khi mới lọt lòng. Bên cạnh cha cô là chiếc bánh kem được làm bằng sôcôla đen do chính tay mẹ và chị hai làm cho cô, ngọn nến vẫn còn hiu hiu chưa tắt lịm đi. Mặt bánh bị chà xuống nền gạch bóng loáng, bàn tay cha cô nắm chặt bông hồng bằng kem do chính tay cô tặng cha vừa lúc nãy.

Cả nhà cô từ người hầu cho đến cha mẹ đều đang trước mắt nhưng họ không nhìn thấy cô.Ánh mắt họ đã nhắm lại thổn thức với từng nhịp thở cuối cùng. Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống gương mặt tái xanh, làm sao một cô bé chỉ vừa lên 8 chịu nổi cú sốc lớn như thế này, tận mắt nhìn người thân từng người từng người một nhắm mắt rời xa khỏi thế gian. Tim như nghẹn lại ánh mắt mờ mờ ảo ảo dường như không còn sức lực để nhìn vào một thứ gì khác, một phần nào đó trong góc của cơ thể rất đau từng miến thịt trong cơ thể như bị một ai đó khứa thật mạnh vào.

Chợt một lực mạnh kéo cô về phía sau, đôi môi đang mấp máy bị bịch chặt lại. Cơ thể nhỏ bé được dán sát vào cơ thể to lớn, cô có thể cảm nhận được từng hơi thở khó khăn của người đàn ông phía sau lưng mình. Bàn tay đang đặt trên mơi cô cũng không ngừng run rẩy, chiếc lưỡi nhỏ nhắn nhanh chống nhận được hương vị mặn mặn chen vào khóe môi.

Lúc này cô mới biết chuyện gì đang xảy ra, thì ra lúc nãy khi cô khóc, bị bọn chúng nghe thấy nên đi lại phía cô.Nhưng cũng mai có người này kịp thời đè cô xuống, bọn chúng nhìn qua tưởng cô đã chết rồi vì toàn thân cô bây giờ chỉ toàn là máu.

- Nếu muốn sống thì đừng lên tiếng.

Tiếng nói gấp gáp vang bên tai, hơi thở nặng nề của người đàn ông đó làm cô càng thêm sợ hãi và nhận thức được những nguy hiểm mà mình đang đối mặt với nó. Giọng nói này hiện tại nghe sao thật quen thuộc, ánh mắt bỗng trừng lớn lên đúng người phía sao lưng mình chính là vệ sĩ thân cận của bố, không thể nào sai được.

” Á aaaaaaa”.

Khi cô còn mãi mê nằm trong cái suy nghĩ đáng sợ của mình thì đằng phía xa khung cửa có một tiếng hét kinh hoàng của một cô gái trẻ tuổi. Toàn thân cô gái ấy chỉ toàn là màu đỏ nếu cô nhớ không lầm thì lúc sáng bộ váy đó là màu trắng, trắng tinh khôi của tuyết trắng. Toàn thân cô gái nhuộm đầy những vết thương lớn nhỏ, tay áo bên phải bị rách một khoảng lớn lộ ra một đường cắt dài khoảng 10cm sâu tít vào bên trong da thịt. Gương mặt đau đớn đến tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào tên cầm “Thủy Băng”.

- Cái con tiện nhân cứng đầu này.

Người đàn ông phía sau lưng cô gái với vẻ mặt giận dữ đầy sát khí, hắn ta bước lên hai bước ngang tầm với người con gái đang cúi gầm mặt xuống đất. Hai bàn chân cô không còn sức chỉ biết nhờ vào sức kéo của hai tên bên cạnh nâng đỡ thân thể gầy guộc lên.

“ Bốp”

Âm thanh giòn tan vang lên, bàn tay to lớn của người đàn ông ấy không ngần ngại tặng vào gương mặt vốn đã đầy máu thêm một bạt tay. Màu đỏ từ từ chảy ra từ khóe miệng nhỏ nhắn thấm vào lưỡi tê tê đến ngây dại. Năm dấu tay đỏ chói được in hằng trên mặt cô gái, khóe mắt cô ẩn hiện một nét cười lạnh.

Cô đưa mắt nhìn người đàn ông đó với vẻ mặt đầy khinh bỉ, hắn ta tức giận ngồi xuống trước mặt cô dùng bàn tay bẩn thỉu của mình bóp mạnh cằm Yến Nguyên. Trong cơn đau thể xác cô có thể nghe thấy được tiếng xương mình không ngừng vỡ vụn trước bàn tay thô kệt kia.

- Mày có muốn như ba mẹ và em gái mày không?.

Hắn xoay cằm cô qua lại táo bạo .

- Chết không nhắm mắt.

Lời nói hắn phát ra thật sự không giống như con người mà giờ đây phải gọi là một tên sát nhân máu lạnh, cảm giác đau rát làm cô choáng dường như không còn chút sức lực nào cả nhưng cô vẫn cố gắng cất tiếng chưởi bới. Đôi môi rách đến ứa máu, bàn tay nắm chặt đến mức ngây dại.

- Lũ chúng mày là một lũ súc sinh không bằng thú vật, chúng mày sẽ chết không toàn thây.

Nhìn người con gái không ngừng dùng hơi thở cuối cùng mắng chưởi, Yến Nguyên thấy vị trí ngay ngực mình đau lắm. Cô cố gắng vùng vẫy ra khỏi cánh tay sắc thép kia, chạy về phía chị hai cứu chị thoát khỏi những tên ác quỷ không có tính người đó. Cảm nhận được sự chống cự của cô, Thuyết ra sức giữ chặt cô hơn nhằm không cho cô mất đi lý trí mà chạy ra ngoài. Cô biết mình hoàn toàn không có sức lực để cứu chị, nhưng mọi thứ là do bản năng, bản năng của một người làm em khi nhìn thấy chị hai mình bị những tên khốn khác hành hạ một cách dã man.

Vẻ mặt của bọn chúng khác xa với cô bây giờ, nụ cười ma quỷ thoát ẩn thoát hiện trên môi bọn chúng. Tên cầm đầu vẫy tay kêu người kéo xác cha cô lại trước mặt chị hai, một người đàn ông đứng phía sau dâng lên cho hắn ta một con dao sắc nhọn dài chừng 15cm. Tiếng cười của người đàn ông ấy càng ngày càng lớn, mũi dao lóe sáng từ từ chỉa xuống lưng cha cô.

“Roẹt”

Ánh mắt chị cô hằn tia lửa máu, gương mặt nhợt nhạt càng thêm tái xanh khi nhìn thấy cảnh tượng ấy. Hai chân không còn chống đỡ được nữa hoàn toàn quỳ xuống đất, trước mắt cô là đôi chân của gã đó và những giọt máu không ngừng chảy từ con dao xuống đôi môi hồng.

- Tại sao tại sao ông ấy đã chết rồi mà chúng mày cũng không chịu buôn tha cho cái sát đang nằm của ông thấy. Lũ khốn nạn mau dừng bàn tay dơ bẩn đang đặt trên người bố tao lại ngay.

Chị cô la hét không cơn tuyệt vọng đường cùng.

Người đàn ông đó đưa con dao lại cho tên đứng đằng sau và nhận lấy một chiếc khăn màu xám bạc, hắn ta cẩn thận lau sách vết máu còn dính nhơm nhớp trên tay. Khi lau xong những thứ ghê tởm đó hắn lấy trong túi ra một gói thuốc, châm lửa, đưa lên môi, hít một hơi thật sâu rồi bước đến trước mặt Yến Nguyên thổi mạnh làn khói đó vào mặt cô khiến cô không ngừng ho sặc sụa.

-Vui không, kích thích chứ? Nếu không muốn chơi đùa nữa thì mau nói ra tung tích của khẩu “Thủy Băng” còn lại. Bằng không trò chơi này mãi mãi không có kết thúc.

Thì ra hắn biết được bí mật phía sau “Thủy Băng” không đơn giản chút nào. Thật ra khẩu súng này có hai cây, một cây làm chốt, một cây chỉ có nhiệm vụ công kích. Nếu không có cây chốt mở khóa cho cây còn lại thì hoàn toàn không thể sử dụng, có nó, có đạn cũng chỉ để trưng bày mà thôi. Bên trong khẩu súng này còn chứa một loại chất nổ mạnh, cha cô chế tạo nó ra nhằm tặng cho những kẻ cướp mất nó, trong quá trình nghiên cứu mở chốt mà không có bản vẻ khẩu súng này sẽ lập tức “Bùm” nổ tung.

Hắn ta tức giận, cha cô chỉ giao cho hắn một khẩu súng, nhưng cây đó là cây thứ hai không thể sử dụng nếu cây thứ nhất không mở chốt. Trong cơn giận dữ hắn ta đã không ngần ngại cho cả gia đình cô chôn theo cơn thịnh nộ.

- Tao không biết.

Ánh mắt Yến Nguyên hằn lên tia máu, hai bàn tay vô thức bấu chặt vào nhau hận không thể dùng đôi tay này xé nát gương mặt người đàn ông khốn khiếp trước mặt. Trước lúc rời khỏi ngôi nhà cha có nói bí mật về “Thủy Băng” cho hai chị em cô biết, nhưng người hiện tại đang giữ nó là Yến Nguyệt, cô không thể vì cái mạng này mà hại chết đứa em gái bảo bối của mình.

Hắn ta tức giận trước sự ngoan cố của cô, mơ hồ cô nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi của hắn ta.

-Mày còn cứng đầu à?.

Hắn xoay người lại phía một tên đàn em ra một cái dấu hiệu gì đó.

- Nhét cho nó ăn.

Đến khi Yến Nguyên nhận thức được mọi chuyện thì đã quá muộn, cái thứ màu đỏ tanh nồng sệt sệt ấy đã được khéo léo nhét vào miệng cô. Cảm giác khó chịu sặc lên mũi,hương vị tanh nồng của máu làm cô nhòa người ra phí trước nôn ẹo một cách khó khăn. Trên cơ thể dính đầy thứ ghê tởm ấy, trên cổ áo màu trắng cũng thoáng nhuộm sắc màu.

Yến Nguyên tuyệt vọng quay đầu sang một bên, đúng lúc đó bắt gặp ánh mắt đang nhìn chằm chằm của Yến Nguyệt. Con ngươi của chị rõ ràng đang chấn động vô cùng, giờ phút này cô biết chị hai rất muốn mắng cô ngốc nghếch, tại sao không chịu chạy khỏi nơi này mà còn dám đem mạng bước vào đây.

Bỗng nhiên Yến Nguyên nhìn cô mỉm cười, đáy mắt từ từ khép lại.

- Đại ca nó cắn lưỡi tự tử rồi.

Khi thấy Nguyên bất tỉnh nhân sự hắn cho người lại lấy tay sờ nhẹ vào mũi Yến Nguyên và phát hiện ra người con gái đó hoàn toàn không còn một chút hơi thở nào nữa.

Cô không tin được vào mắt mình nữa, cha mẹ đã ra đi rồi, ngay cả niềm hy vọng sống sót của chị hai cũng không còn. Trên thế gian này chỉ còn duy nhất một mình cô, người thân không một lời từ biệt đã bị kẻ khác cướp đi quyền được sống. Cô hận bọn họ, hận người đàn ông ác độc kia, hận không thể chạy ra ngay lập tức giết chết hết những người đó báo thù cho cả gia đình.

Người đàn ông đó trừng mắt nhìn vào những cái xác đang nằm dài trên nền gạch lạnh giá, đáy mắt hắn ta hiện lên tia khinh bỉ rõ rệt.

- Mẹ kiếp mới ăn có chút xíu thịt của bố nó mà đã tự tử, đúng là lũ đàn bà chẳng có lợi ích gì?

Ý thức cuối cùng của cô đã bị câu nói vừa rồi của hắn ta làm cho mất hẳn, thân hình gầy gò lập tức ngã khụy. Trước mắt tối sầm, cô có thể cảm nhận được rõ ràng bàn tay đang ôm mình khẽ run.

Cái thứ đỏ tươi đó là thịt của bố cô, cái thứ được nhét vào miệng chị hai cũng chính là thịt của bố cô, dòng nước màu đỏ khi chảy vào miệng chị cô cũng là máu của bố cô. Mọi thứ diễn ra một cách quá đột ngột, thân thể yếu ớt của cô không thể nào cầm cự được nữa.

Màn đêm buôn xuống, đứa bé gái xinh xắn nằm trên giường không ngừng run rẩy. Đôi mày sắc nét khẽ nhíu lại cho thấy vẻ bất an, quật cường trong lòng cô. Bỗng nhiên thân thể bật dậy, trên trán thấm ướt vài giọt mồ hơi lạnh, hai bàn tay nắm chặt lại với nhau.

- Á……………. Bố mẹ chị hai.......

Cô bé hét lớn trong màn đêm thanh tĩnh, xung quanh chỉ động lại hơi thở gấp gáp của cô. Ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ làm lòng cô lạnh đến thấu xương, ánh mắt nhạt nhòa ương ướt do bị nước mắt bao phủ. Yến Nguyệt gối đầu lên gối, mọi cảm xúc được cô bé nhẹ nhàng che giấu phía sau chiếc mặt nạ quật cường.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Min Harukima

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
20/3/14
Bài viết
212
Gạo
1.800,0
CHƯƠNG 1: GIỮA CÁI CHẾT VÀ SỰ SỐNG
Năm 2003
Căn biệt thự gần bờ biển được trang trí kiêu sa nhưng không quá lộng lẫy và nổi bật. Ngày thường nơi đây chắc hẳn có một không gian yên bình và thoáng đẹp, nhìn xung quanh những cành cây đang đâm chồi nảy nở làm người ta có cảm giác thích thú khi đến đây dù chỉ là dừng chân bước lại. Ánh sáng chiếu rội xuống vườn cây xanh trong khuôn viên nhà, màu xanh thơm mát cùng những bông hoa nhỏ đủ màu chen nhau khoe sắc hương.

Nhưng hiện giờ mùi máu tanh đã làm mất đi cái vẻ phong trần vốn có thay vào đó là một căn nhà đầy sát khí và ớn lạnh. Tiếng hét của những con người đang ở bên trong làm người khác liên tưởng ngay đến chiến tranh ác liệt đang diễn ra. Không chỉ có thế, phía trước cửa có rất nhiều người đan đứng nhìn chằm chằm vào ngôi biệt thự. Người thì cầm súng, người thì cầm dao không thiếu thứ vũ khí gây nguy hiểm nào.

- Kiểm tra cẩn thận không được để một người sống sót rời khỏi đây.

Tên cầm đầu bịch kín mặt, bàn tay bên phải đang cầm một khẩu súng màu đen óng. Khẩu súng này không chỉ quen thuộc với cô mà con quen thuộc với cha cô, người đàn ông được mệnh danh là “Ông hoàng vũ khí”. Đầu khẩu súng đang tỏa ra một làn khói lạnh trắng, do được giữ kĩ trong thùng đông lạnh chuyên dùng cho loại súng này nên thường tiếp xúc với không khí sẽ xuất hiện làn khói trắng như thế.

Loại đạn của khẩu súng này rất quý, nó được làm từ băng, có tác dụng công kích rất mạnh và đặc biệt làm người khác không thể nhận ra dấu vết. Khi được bắn vào cô thể người trong 5 phút nó sẽ lập tức bị tan chảy. Người bị trúng viên đạn này rất khó có thể nào sống sót quá 5 giây vì đây được mệnh danh là tử thần của các loại vũ khí. Một lần trong kho cha cô chỉ cho sản xuất ra 500 viên, do nó là loại vũ khí có một trong hai nên người ngoài ít ai được nhìn thấy tận mắt.

Yến Nguyệt khả kinh, làm cách nào mà hắn có được “Thủy Băng” trong khi mật thất chứa các loại vũ khí này luôn được cha cô cho người canh gác cẩn thận. Trong chuyện này nhất định không chỉ đơn giản như thế, người của cha cô nhất định có nội dáng của hắn ta.

Hơi thở cô càng lúc càng gấp gáp, cảnh tượng trước mắt làm bụng cô không ngừng quặn lên từng cơn dật khó chịu. Mọi thứ chỉ toàn là máu, máu của cha, máu của mẹ, máu của những tên vệ sĩ mà cô đã quen biết từ khi mới lọt lòng. Bên cạnh cha cô là chiếc bánh kem được làm bằng sôcôla đen do chính tay mẹ và chị hai làm cho cô, ngọn nến vẫn còn hiu hiu chưa tắt lịm đi. Mặt bánh bị chà xuống nền gạch bóng loáng, bàn tay cha cô nắm chặt bông hồng bằng kem do chính tay cô tặng cha vừa lúc nãy.

Cả nhà cô từ người hầu cho đến cha mẹ đều đang trước mắt nhưng họ không nhìn thấy cô.Ánh mắt họ đã nhắm lại thổn thức với từng nhịp thở cuối cùng. Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống gương mặt tái xanh, làm sao một cô bé chỉ vừa lên 8 chịu nổi cú sốc lớn như thế này, tận mắt nhìn người thân từng người từng người một nhắm mắt rời xa khỏi thế gian. Tim như nghẹn lại ánh mắt mờ mờ ảo ảo dường như không còn sức lực để nhìn vào một thứ gì khác, một phần nào đó trong góc của cơ thể rất đau từng miến thịt trong cơ thể như bị một ai đó khứa thật mạnh vào.

Chợt một lực mạnh kéo cô về phía sau, đôi môi đang mấp máy bị bịch chặt lại. Cơ thể nhỏ bé được dán sát vào cơ thể to lớn, cô có thể cảm nhận được từng hơi thở khó khăn của người đàn ông phía sau lưng mình. Bàn tay đang đặt trên mơi cô cũng không ngừng run rẩy, chiếc lưỡi nhỏ nhắn nhanh chống nhận được hương vị mặn mặn chen vào khóe môi.

Lúc này cô mới biết chuyện gì đang xảy ra, thì ra lúc nãy khi cô khóc, bị bọn chúng nghe thấy nên đi lại phía cô.Nhưng cũng mai có người này kịp thời đè cô xuống, bọn chúng nhìn qua tưởng cô đã chết rồi vì toàn thân cô bây giờ chỉ toàn là máu.

- Nếu muốn sống thì đừng lên tiếng.

Tiếng nói gấp gáp vang bên tai, hơi thở nặng nề của người đàn ông đó làm cô càng thêm sợ hãi và nhận thức được những nguy hiểm mà mình đang đối mặt với nó. Giọng nói này hiện tại nghe sao thật quen thuộc, ánh mắt bỗng trừng lớn lên đúng người phía sao lưng mình chính là vệ sĩ thân cận của bố, không thể nào sai được.

” Á aaaaaaa”.

Khi cô còn mãi mê nằm trong cái suy nghĩ đáng sợ của mình thì đằng phía xa khung cửa có một tiếng hét kinh hoàng của một cô gái trẻ tuổi. Toàn thân cô gái ấy chỉ toàn là màu đỏ nếu cô nhớ không lầm thì lúc sáng bộ váy đó là màu trắng, trắng tinh khôi của tuyết trắng. Toàn thân cô gái nhuộm đầy những vết thương lớn nhỏ, tay áo bên phải bị rách một khoảng lớn lộ ra một đường cắt dài khoảng 10cm sâu tít vào bên trong da thịt. Gương mặt đau đớn đến tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào tên cầm “Thủy Băng”.

- Cái con tiện nhân cứng đầu này.

Người đàn ông phía sau lưng cô gái với vẻ mặt giận dữ đầy sát khí, hắn ta bước lên hai bước ngang tầm với người con gái đang cúi gầm mặt xuống đất. Hai bàn chân cô không còn sức chỉ biết nhờ vào sức kéo của hai tên bên cạnh nâng đỡ thân thể gầy guộc lên.

“ Bốp”

Âm thanh giòn tan vang lên, bàn tay to lớn của người đàn ông ấy không ngần ngại tặng vào gương mặt vốn đã đầy máu thêm một bạt tay. Màu đỏ từ từ chảy ra từ khóe miệng nhỏ nhắn thấm vào lưỡi tê tê đến ngây dại. Năm dấu tay đỏ chói được in hằng trên mặt cô gái, khóe mắt cô ẩn hiện một nét cười lạnh.

Cô đưa mắt nhìn người đàn ông đó với vẻ mặt đầy khinh bỉ, hắn ta tức giận ngồi xuống trước mặt cô dùng bàn tay bẩn thỉu của mình bóp mạnh cằm Yến Nguyên. Trong cơn đau thể xác cô có thể nghe thấy được tiếng xương mình không ngừng vỡ vụn trước bàn tay thô kệt kia.

- Mày có muốn như ba mẹ và em gái mày không?.

Hắn xoay cằm cô qua lại táo bạo .

- Chết không nhắm mắt.

Lời nói hắn phát ra thật sự không giống như con người mà giờ đây phải gọi là một tên sát nhân máu lạnh, cảm giác đau rát làm cô choáng dường như không còn chút sức lực nào cả nhưng cô vẫn cố gắng cất tiếng chưởi bới. Đôi môi rách đến ứa máu, bàn tay nắm chặt đến mức ngây dại.

- Lũ chúng mày là một lũ súc sinh không bằng thú vật, chúng mày sẽ chết không toàn thây.

Nhìn người con gái không ngừng dùng hơi thở cuối cùng mắng chưởi, Yến Nguyên thấy vị trí ngay ngực mình đau lắm. Cô cố gắng vùng vẫy ra khỏi cánh tay sắc thép kia, chạy về phía chị hai cứu chị thoát khỏi những tên ác quỷ không có tính người đó. Cảm nhận được sự chống cự của cô, Thuyết ra sức giữ chặt cô hơn nhằm không cho cô mất đi lý trí mà chạy ra ngoài. Cô biết mình hoàn toàn không có sức lực để cứu chị, nhưng mọi thứ là do bản năng, bản năng của một người làm em khi nhìn thấy chị hai mình bị những tên khốn khác hành hạ một cách dã man.

Vẻ mặt của bọn chúng khác xa với cô bây giờ, nụ cười ma quỷ thoát ẩn thoát hiện trên môi bọn chúng. Tên cầm đầu vẫy tay kêu người kéo xác cha cô lại trước mặt chị hai, một người đàn ông đứng phía sau dâng lên cho hắn ta một con dao sắc nhọn dài chừng 15cm. Tiếng cười của người đàn ông ấy càng ngày càng lớn, mũi dao lóe sáng từ từ chỉa xuống lưng cha cô.

“Roẹt”

Ánh mắt chị cô hằn tia lửa máu, gương mặt nhợt nhạt càng thêm tái xanh khi nhìn thấy cảnh tượng ấy. Hai chân không còn chống đỡ được nữa hoàn toàn quỳ xuống đất, trước mắt cô là đôi chân của gã đó và những giọt máu không ngừng chảy từ con dao xuống đôi môi hồng.

- Tại sao tại sao ông ấy đã chết rồi mà chúng mày cũng không chịu buôn tha cho cái sát đang nằm của ông thấy. Lũ khốn nạn mau dừng bàn tay dơ bẩn đang đặt trên người bố tao lại ngay.

Chị cô la hét không cơn tuyệt vọng đường cùng.

Người đàn ông đó đưa con dao lại cho tên đứng đằng sau và nhận lấy một chiếc khăn màu xám bạc, hắn ta cẩn thận lau sách vết máu còn dính nhơm nhớp trên tay. Khi lau xong những thứ ghê tởm đó hắn lấy trong túi ra một gói thuốc, châm lửa, đưa lên môi, hít một hơi thật sâu rồi bước đến trước mặt Yến Nguyên thổi mạnh làn khói đó vào mặt cô khiến cô không ngừng ho sặc sụa.

-Vui không, kích thích chứ? Nếu không muốn chơi đùa nữa thì mau nói ra tung tích của khẩu “Thủy Băng” còn lại. Bằng không trò chơi này mãi mãi không có kết thúc.

Thì ra hắn biết được bí mật phía sau “Thủy Băng” không đơn giản chút nào. Thật ra khẩu súng này có hai cây, một cây làm chốt, một cây chỉ có nhiệm vụ công kích. Nếu không có cây chốt mở khóa cho cây còn lại thì hoàn toàn không thể sử dụng, có nó, có đạn cũng chỉ để trưng bày mà thôi. Bên trong khẩu súng này còn chứa một loại chất nổ mạnh, cha cô chế tạo nó ra nhằm tặng cho những kẻ cướp mất nó, trong quá trình nghiên cứu mở chốt mà không có bản vẻ khẩu súng này sẽ lập tức “Bùm” nổ tung.

Hắn ta tức giận, cha cô chỉ giao cho hắn một khẩu súng, nhưng cây đó là cây thứ hai không thể sử dụng nếu cây thứ nhất không mở chốt. Trong cơn giận dữ hắn ta đã không ngần ngại cho cả gia đình cô chôn theo cơn thịnh nộ.

- Tao không biết.

Ánh mắt Yến Nguyên hằn lên tia máu, hai bàn tay vô thức bấu chặt vào nhau hận không thể dùng đôi tay này xé nát gương mặt người đàn ông khốn khiếp trước mặt. Trước lúc rời khỏi ngôi nhà cha có nói bí mật về “Thủy Băng” cho hai chị em cô biết, nhưng người hiện tại đang giữ nó là Yến Nguyệt, cô không thể vì cái mạng này mà hại chết đứa em gái bảo bối của mình.

Hắn ta tức giận trước sự ngoan cố của cô, mơ hồ cô nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi của hắn ta.

-Mày còn cứng đầu à?.

Hắn xoay người lại phía một tên đàn em ra một cái dấu hiệu gì đó.

- Nhét cho nó ăn.

Đến khi Yến Nguyên nhận thức được mọi chuyện thì đã quá muộn, cái thứ màu đỏ tanh nồng sệt sệt ấy đã được khéo léo nhét vào miệng cô. Cảm giác khó chịu sặc lên mũi,hương vị tanh nồng của máu làm cô nhòa người ra phí trước nôn ẹo một cách khó khăn. Trên cơ thể dính đầy thứ ghê tởm ấy, trên cổ áo màu trắng cũng thoáng nhuộm sắc màu.

Yến Nguyên tuyệt vọng quay đầu sang một bên, đúng lúc đó bắt gặp ánh mắt đang nhìn chằm chằm của Yến Nguyệt. Con ngươi của chị rõ ràng đang chấn động vô cùng, giờ phút này cô biết chị hai rất muốn mắng cô ngốc nghếch, tại sao không chịu chạy khỏi nơi này mà còn dám đem mạng bước vào đây.

Bỗng nhiên Yến Nguyên nhìn cô mỉm cười, đáy mắt từ từ khép lại.

- Đại ca nó cắn lưỡi tự tử rồi.

Khi thấy Nguyên bất tỉnh nhân sự hắn cho người lại lấy tay sờ nhẹ vào mũi Yến Nguyên và phát hiện ra người con gái đó hoàn toàn không còn một chút hơi thở nào nữa.

Cô không tin được vào mắt mình nữa, cha mẹ đã ra đi rồi, ngay cả niềm hy vọng sống sót của chị hai cũng không còn. Trên thế gian này chỉ còn duy nhất một mình cô, người thân không một lời từ biệt đã bị kẻ khác cướp đi quyền được sống. Cô hận bọn họ, hận người đàn ông ác độc kia, hận không thể chạy ra ngay lập tức giết chết hết những người đó báo thù cho cả gia đình.

Người đàn ông đó trừng mắt nhìn vào những cái xác đang nằm dài trên nền gạch lạnh giá, đáy mắt hắn ta hiện lên tia khinh bỉ rõ rệt.

- Mẹ kiếp mới ăn có chút xíu thịt của bố nó mà đã tự tử, đúng là lũ đàn bà chẳng có lợi ích gì?

Ý thức cuối cùng của cô đã bị câu nói vừa rồi của hắn ta làm cho mất hẳn, thân hình gầy gò lập tức ngã khụy. Trước mắt tối sầm, cô có thể cảm nhận được rõ ràng bàn tay đang ôm mình khẽ run.

Cái thứ đỏ tươi đó là thịt của bố cô, cái thứ được nhét vào miệng chị hai cũng chính là thịt của bố cô, dòng nước màu đỏ khi chảy vào miệng chị cô cũng là máu của bố cô. Mọi thứ diễn ra một cách quá đột ngột, thân thể yếu ớt của cô không thể nào cầm cự được nữa.

Màn đêm buôn xuống, đứa bé gái xinh xắn nằm trên giường không ngừng run rẩy. Đôi mày sắc nét khẽ nhíu lại cho thấy vẻ bất an, quật cường trong lòng cô. Bỗng nhiên thân thể bật dậy, trên trán thấm ướt vài giọt mồ hơi lạnh, hai bàn tay nắm chặt lại với nhau.

- Á……………. Bố mẹ chị hai.......

Cô bé hét lớn trong màn đêm thanh tĩnh, xung quanh chỉ động lại hơi thở gấp gáp của cô. Ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ làm lòng cô lạnh đến thấu xương, ánh mắt nhạt nhòa ương ướt do bị nước mắt bao phủ. Yến Nguyệt gối đầu lên gối, mọi cảm xúc được cô bé nhẹ nhàng che giấu phía sau chiếc mặt nạ quật cường.

Tớ đã đọc nó cách đây rất lâu.
 

Nhoczenny

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/5/14
Bài viết
14
Gạo
0,0
Nói thật chứ lúc đó tớ chờ bạn ra chương mới hơi lâu...Thế nên dần dà quên luôn...Bây giờ tớ lại hay lên GS. Có thể đọc nốt rồi.
Đang trong tình trạng sửa chữa nên 1 ngày đăng 1 chap vậy hehe. Thanks nhé.
 
Bên trên