Sáu ngôi sao - Một bầu trời - Cập nhật - Lluvia

Lluvia

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/2/16
Bài viết
13
Gạo
0,0
Tên truyện: Sáu ngôi sao - Một bầu trời
Tác giả: Lluvia
Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác
Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: Không cố định
Thể loại:
School life, melody, BL (boy love)
Độ dài: Chưa xác định
Giới hạn độ tuổi đọc:
16+
Cảnh báo về nội dung:
Vì là Boy love nên xin các bạn cân nhắc trước khi đọc truyện!

Mục lục:
Mở đầu
Chương 1: Mới
Chương 2: Nhiệm vụ đầu tiên
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lluvia

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/2/16
Bài viết
13
Gạo
0,0
Mở đầu:

Nắng bắt đầu lên cũng là lúc đường phố đã đông đúc. Người qua kẻ lại, mỗi công việc mỗi cuộc sống khác nhau, tạo nên khung cảnh náo nhiệt như đáng lẽ nó phải vậy...

Trên vỉa hè không quá nhiều người qua lại, một nam sinh dáng người chỉnh tề trong đồng phục trường học đang ung dung bước từng bước nhanh chóng trong khi mắt vẫn dán chặt vào quyển sách khá nhỏ trong tay. Cậu không hề nhìn về phía trước mà chỉ kịp tránh né hết người này đến người kia khi cách họ vài centimeter. Mái tóc nâu khẽ ánh lên trong ánh sáng chói lòa.

Herin vẫn cứ nhìn chằm chằm vào quyển sách trong tay mình, hiển nhiên không hề biết rằng bản thân mình đang tiến thẳng tới đám đông trông có vẻ náo nhiệt phía trước. Đến khi nhận thấy không gian xung quanh đang trở nên chật chội thì cậu mới chợt dừng lại, đưa tròng mắt nâu nhìn thẳng vào bên trong đám người khi thân thể cách họ một mét.

***​

Tên: Herin Spirit
Tuổi: 16
Sở thích: Đang cập nhật
Điểm yếu: Đang cập nhật
Đặc điểm nhận dạng: Con rùa trong đám đông
Cửa miệng: “Từ từ rồi cháo cũng nhừ”​

***​

Đưa mắt nhìn qua lớp người ồn ào, Herin liền chú ý đến thứ đang phát ra âm thanh và tai đồng thời bắt được từng lời lẽ khó nghe dội thẳng vào tai ở phía bên trong. Dù không muốn cũng phải để ý đến kẻ vẫn đang lớn giọng đó.

Trước cửa tiệm điểm tâm sáng MoMo, một cặp nam nữ đang không kiêng nể mà gây gổ, ồn ào khắp một vỉa hè cũng là mặt tiền của quán ăn nhà người ta. Mà tên con trai ấy cũng không hề xấu hổ, cứ đấu khẩu không ngừng với cô gái kia. Cái tên ấy thực sự rất nổi bật với mái tóc “undercut” nhuộm trắng của mình, không những thế, hắn ta cũng khá là đẹp trai nữa.

- Chính là lỗi của cậu! Chính cậu đã để làm mất ví tiền! - Cô gái với mái tóc đen ngang lưng tay chỉ thẳng vào tên con trai, to giọng quát mắng, nghe là biết hoàn toàn đổ lỗi cho người kia.

- Cậu nói gì vậy, đó là ví tiền của cậu! Không giữ thì thôi còn đổ lỗi hả? - Không kiêng nể, hắn ta cũng phản bác.

- Tớ đưa cậu để cậu tính tiền trong khi tớ đi vệ sinh, thế quái nào mà cậu để nó biến mất chỉ vì lo ăn uống kia chứ?

- Trời đánh tránh bữa ăn! Làm sao tớ có thể để ý cậu nói gì chứ! Tớ đang ăn mà!

- Giờ cậu tính đào đâu ra tiền để trả tiền điểm tâm đây! Mang cái mạng quèn nhà cậu ra mà đổi chắc!

- Đó là chuyện của cậu! Không phải chuyện của tớ!

- À... xin lỗi... quí khách vui lòng đừng làm ồn trước cửa tiệm... vả lại... còn tiền bữa ăn...

- Câm mồm!

Nhân viên quán ăn sợ hãi thối lui khi cùng lúc bị hai kẻ ăn quỵt kia lớn tiếng làm cho run lẩy bẩy đứng yên một chỗ tiếp tục nghe hai kẻ ấy đấu khẩu, không ngừng đổ lỗi cho nhau. Mà có vẻ họ không hề biết rằng mình đang gây chú ý như thế nào trên cái vỉa hè từ bao giờ đã đông đúc người hơn. Có vẻ như Ryn hắn sẽ không ngừng võ mồm cho đến khi cô bạn của hắn chịu thua mới thôi. Ai bảo, trong người hắn bây giờ đến một đồng cũng không có kia chứ?

***
Tên: Sey Ryn
Tuổi: 16
Sở thích: Ăn và ngủ
Điểm yếu: Bất lực trước đồ ngọt
Đặc điểm nhận dạng: Hay ngậm pocky khi ra ngoài
Cửa miệng: “Ăn là để sống và sống là để ăn”

***​

Herin lại tiếp tục bước tiếp trên con đường đến trường dài ngoằng của mình, không để tâm đến hai kẻ dở hơi bơi ngửa làm loạn giữa thanh thiên bạch nhật nữa. Cậu liền vòng qua vỉa hè, bước xuống đường nhựa mà đi qua cho lẹ khỏi phải chen lấn để bộ đồng phục dày công ủi trở nên nhăn nhúm.

Ngay lúc vừa bước vài bước xuống vỉa hè, chưa kịp đi ngang qua đám đông, Herin đã thấy một cảnh tượng hết sức buồn cười. Mà nếu có thể đó không đủ để gây chú ý với đám đông kia đâu. Nhưng Herin vô tình hay cố ý bắt gặp ánh mắt ánh vàng của kẻ phía trước.

Trước mắt cậu bây giờ là một cặp nam sinh đang đi xe đạp. Trong khi người ngồi trước thì ra sức đạp đến mức hai chân run rẩy, thì kẻ phía sau lại vô cùng nhàn nhã khi cậu ta ngồi ngược chiều với người lái, hai chân vung vẩy lên trước, rồi còn ngang nhiên lẩm nhẩm bài hát nào đó. Hiển nhiên không hề để tâm đến kẻ đang mắng vốn mình phía trên, hay nói cách khác là cố tình hát để không phải nghe. Sức lực và tốc độ mà họ dồn vào để điều khiển phương tiện di chuyển đó phải sánh ngang với rùa bò. Đến nỗi, Herin chỉ kịp khực lại vài giây rồi tiếp tục đi cũng vượt qua họ.

- Này Louis, cậu có thể ngưng vung vẩy chân không hả! Cậu cũng đâu có nhẹ gì mà còn làm cho xe lắc lư. Đến bao giờ mới đến trường được đây? - Cậu trai cầm lái mồ hôi ròng rã, gắng chút sức lực để nói cho cái kẻ ngồi phía sau ngưng ngay cái trò cợt nhả đó lại. Nếu không, cậu phải đành để cả hai rơi tự do xuống mặt đường nhựa đầy bụi bẩn này vì không trụ nổi mất thôi.

- Nếu cậu có sức để phàn nàn, tớ khuyên cậu nên dùng chút sức mà cố mà đạp đi. Cậu cũng đâu muốn đến trường muộn vào ngày thứ hai chứ hả? - Louis mỉm cười nói, thâm ý muốn chọc tức kẻ phía trước mặc dù lời lẽ cũng đủ để người khác sôi máu rồi.

- Cậu chỉ an nhàn qua hôm nay thôi! - Hạ giọng nhưng không quên nghiến chặt răng dồn sức vào đôi chân có dấu hiệu run rẩy của mình, cậu trai mái tóc đen nhánh lại tiếp tục rề rà với cái phương tiện này.

- Phải ha! - Louis cười, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc vàng óng hơi rối không biết do chưa chải hay gió thổi của mình. Ánh nhìn ánh vàng của cậu xoáy thẳng khuôn mặt của chàng trai đứng trên vệ đường gần đó.

***

Tên: Louis Trency
Tuổi: 16
Sở thích: Đùa cợt
Điểm yếu: Dễ cảm động
Đặc điểm nhận dạng: Trung tâm của mọi sự chú ý
Cửa miệng: “Sống trên đời phải biết mình là ai, thấy lửa đổ thêm tí dầu, thấy nhảy lầu thì phải hô to cổ vũ”

***
Trong khi chiếc xe đạp của Louis vẫn lề mề di chuyển thì những phương tiện khác đã vượt qua mặt từ lúc nào. Trên vệ đường có một chàng trai và một cô gái đang nói chuyện với nhau, à không, nói thẳng ra là chàng trai có mái tóc ánh xanh ấy đang không ngừng cúi đầu miệng liên tục nói "Xin lỗi" cô gái phía trước. Trông vẻ mặt vô cùng đáng thương.

- Nicholas, cậu không cần xin lỗi tớ nhiều vậy đâu! - Cô gái quan ngại nói.

- Không! Là lỗi của tớ vì đã vô tình đạp lên quai giày cậu. Xin lỗi, xin lỗi, vô cùng xin lỗi! - Nicholas vẫn tiếp tục cúi đầu xin lỗi liên tục, hệt như sợ người ta sẽ không tha thứ cho mình vậy.

***

Tên: Nicholas Richard
Tuổi: 16
Sở thích: Giúp đỡ người khác
Điểm yếu: Quá hiền lành
Đặc điểm nhận dạng: Chàng trai với nụ cười ngốc nghếch
Cửa miệng: “Xin lỗi!?”

***​

Herin lướt nhanh qua cặp nam nữ nọ, chỉ vô tình liếc sơ qua phù hiệu cùng đồng phục của chàng trai kia, khẽ nhướn mày rồi đảo mắt sang hướng khác. Cước chân cậu từ đó cũng dừng lại, như phát hiện ra gì đó mà quay đầu sang bên tay phải, thâu tóm hình ảnh hiệu sách nằm trước mắt.

Nhưng thứ làm cậu chú ý không phải chữ "Book Store" màu đỏ chói lọi, mà là thân ảnh cao lớn đang đứng dựa lưng vào cửa kính kia kìa. Một tên con trai với mái tóc bạch kim đầy nổi bật đang lẩm nhẩm cái gì đó trông như tụng kinh, đôi mắt đen ánh lên qua cặp kính, phảng phất sự tức giận. Hắn đứng vòng tay, lâu lại đưa tay lên xem đồng hồ, thỉnh thoảng lại ngó vào trong tiệm sách. Người khác nhìn vào là biết hắn bất bình thường như thế nào, ấy vậy mà mấy cô nàng bước ra từ tiệm sách không khỏi trầm trồ khen ngợi hắn đẹp trai này nọ.

Herin chỉ thấy hắn không bình thường khi cứ luôn miệng lảm nhảm gì đó về Hoàng Đạo này nọ. Có khi nào tên này mê tín cũng nên. Cơ mà đó chẳng phải điều mà cậu phải quan tâm, cước chân vẫn tiếp tục bước đi thẳng. Trường học ở ngay phía trước thôi.

- Tớ mua xong rồi này! - Từ trong tiệm sách, một cậu trai với mái tóc đen mượt nhảy ra với biểu cảm không thể vui vẻ hơn. Trên tay là một túi giấy màu nâu nhạt.

- Lề mề! Biết giờ là mấy giờ rồi không? Trễ học là cậu biết tay tớ! - Rey khó chịu nói, quắc mắt nhìn cậu bạn của mình đầy bực bội.

- Nếu không phải hôm qua đến thư viện với cậu thì tớ đã mua được rồi. Nhìn nè! - Cậu trai kia liền đưa ra túi giấy trong tay mình trước mặt Rey, cười tươi đầy phấn khích.

Rey dù bực bội nhưng cũng ráng nhìn vào trong, ở trong túi giấy ấy là vài tập truyện hiện đang nổi đình đám, phát hành hôm qua. Thứ mà cái tên bạn của hắn đã phải nhịn ăn nhịn uống, sống chết vì nó. Ấy thế mà ngày này qua tháng nọ, nó vẫn chưa ra hết bộ, báo hại cậu ta mòn mỏi chờ đợi đến sùi bọt mép ở thư viện ngày hôm qua.

Bỗng, Rey thấy thứ gì đó có kích thước vừa to vừa dài hơn mấy quyển truyện, mà có vẻ mỏng nữa, nên cậu tò mò đưa tay mò vào bên trong lấy nó ra mà không hề để ý đến thái độ cười nham nhở của thằng bạn ở đối diện. Rất nhanh sau khi Rey cầm lấy nó ra, hắn đã đứng hình trước hình ảnh mình nhìn thấy mà tên bạn của hắn thì lại đang cười như điên dại ngay sau đó. Thứ mà hắn cầm lên chính là quyển tạp chí “rating 18+” với hình bìa là cô người mẫu cực dễ thương và không kém phần khêu gợi.

- A ha ha, Rey, tớ mua nó cho cậu đó! Thích chứ? - Kẻ chủ mưu không ngần ngại mình đang ở giữa đường mà tiếp tục cười như điên dại.

Và lúc ấy, bạn nam nào đó đã ăn một đạp của Rey và thêm một bài giáo huấn về giáo dục giới tính thừa thãi.

- Cậu đó, hôm nay đừng nói chuyện với tớ nữa. Tử vi hôm nay của tớ nói không mấy hạp với Nhân Mã cậu đâu! Còn giỡn nữa là nhừ đòn đó! - Rey quay ngoắt đi mà không quên đe dọa.

***

Tên: Rey Tiffany
Tuổi: 16
Sở thích: Xem Tử Vi
Điểm yếu: Luôn tin tưởng vào Tử Vi
Đặc điểm nhận dạng: Đi đâu cũng cầm theo quyển Tử vi cung Thiên Yết
Cửa miệng: “Tử Vi ngày hôm nay có nói...”

***
- Cậu chủ, cậu đi đường cẩn thận nhé! Đây là Học viện Wings, khi vào tới cổng hãy đi thẳng sau đó quẹo phải, khu A, lớp của cậu là 10A2 tầng thứ ba, phòng thứ hai từ trái qua. Cậu chỉ cần đi thẳng lên cầu thang thôi! - Người đàn ông kính cẩn cúi đầu trước cậu trai có mái tóc nâu đỏ, không quên nhắc nhở.

- Cháu biết rồi, chú đâu cần phải đọc rõ ràng vậy chứ? - Cậu trai bước ra khỏi chiếc xe hơi, mỉm cười tươi nói.

- Vâng, ông chủ dặn tôi phải nhắc nhở cậu thật chu đáo, nếu không...

- Cháu biết rồi mà! Cháu vào trường đây! Tạm biệt chú!

Chris đưa tay chào người đàn ông vẫn đang cúi đầu chào mình phía xa. Cậu tự tin bước thẳng về phía trước, nét mặt trông có vẻ hòa nhã và hiền lành của cậu nhanh chóng thu hút ánh nhìn của vài nữ sinh đi bên cạnh. Từng bước đi trông có vẻ thư thái của cậu khiến cho người đàn ông đứng phía xa yên tâm mà quay vào xe chạy đi mất.

Rất nhanh khi chiếc xe ấy vừa chạy đi, Chris đã đưa chân quẹo trái đầy tự tin. Hay nói cách khác, là quên béng mất lời dặn dò của người đàn ông nọ.

***

Tên: Han Chris
Tuổi: 16
Sở thích: Du lịch
Điểm yếu: Mù hướng
Đặc điểm nhận dạng: Cậu bé tóc đỏ hay đi lang thang
Cửa miệng: “Đẹp thì có thể tha thứ”

***​

Tiếng chuông trường vang lên inh ỏi, học sinh đã nhanh chóng vào lớp khi nắng đã bắt đầu nặng hạt.

***
~ Chương 1 ~ Mục lục ~
 
Chỉnh sửa lần cuối:

giovotinh_ji

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/11/14
Bài viết
362
Gạo
20,0
Sau những ngày tháng ủ dột với đống chữ nghĩa (không ra gì), chúc mừng nhà ngươi đã đào cái hố đầu tiên ở Gác Sách. Dù không phải là hủ nhưng mờ ta cũng sẽ ủng hộ nhiệt tình, nên, Lluvia-kun cố gắng nhé!:D

P/s: Tên nhân vật khó nhớ quá! (:|
 

Lluvia

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/2/16
Bài viết
13
Gạo
0,0
Sau những ngày tháng ủ dột với đống chữ nghĩa (không ra gì), chúc mừng nhà ngươi đã đào cái hố đầu tiên ở Gác Sách. Dù không phải là hủ nhưng mờ ta cũng sẽ ủng hộ nhiệt tình, nên, Lluvia-kun cố gắng nhé!:D

P/s: Tên nhân vật khó nhớ quá! (:|
À rế, ngươi nghĩ ta đủ "tài năng" để lập "địa bàn" trên đây hửm? Cơ mà ngươi ủng hộ là ta vui rồi!! <3
 

Lluvia

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/2/16
Bài viết
13
Gạo
0,0
Chương 1: Mới

Năm học mới - thời gian bắt đầu cho một chuỗi các sự kiện diễn ra: trường mới, lớp mới, bạn mới và giáo viên mới. Trường Trung Học Phổ Thông Wings cũng đã đón được 300 học sinh lớp 10 đầu vào năm nay. Tuy điểm xét tuyển so ra cũng khá cao nhưng hầu như trường vẫn được chào đón nhiệt tình bởi các học sinh muốn thi đậu vào. Trường thành lập không lâu nhưng đặc biệt uy tín và đáp ứng mọi nhu cầu học tập và rèn luyện cho mỗi cá thể của đất nước. Vì vậy trở thành điểm nóng mỗi khi đến đợt thi chuyển cấp của cấp sơ trung, và thường có số lượng đăng kí thi nhiều hơn so với các trường khác.

Đây cũng chính là niềm tự hào của trường.

Nếu nhìn vào, bạn sẽ thấy lớp 2 khối 10 hiện bây giờ đang khá là ngoan ngoãn, chỉ là khá thôi chứ chưa hoàn toàn ngoan. Bằng chứng là sau giờ chào cờ, lớp chưa có giáo viên vào nhận chủ nhiệm nên các học sinh đều ai nấy làm việc của mình. Nhưng lớp vẫn cứ ồn ào bởi tiếng xì xào bàn tán của các nữ sinh và nam sinh cũng không ngoại lệ. Nếu thắc mắc tại sao như vậy, bạn cứ nhòm vào bên trong lớp xem.

Lớp gồm bốn dãy bàn, mà các bạn nữ ngồi trên cứ liên tục quay xuống dưới, xì xào rồi lại bụm miệng cười như bị trúng tà. Tất nhiên phải có nguyên do. Hiện họ đang căng mắt chú ý vào anh chàng mái tóc vàng chói lòa đang cười nói với bạn nam ngồi bên trên mình. Vô tình hay hữu ý, nụ cười đó đốn tim không biết bao nhiêu trái tim dù non nớt dù đen tối của các bạn nữ, nam không thiếu. Đã đẹp trai mà còn trắng trẻo, nhìn sơ qua là biết ẻo lả nhưng đã bị vóc dáng cao lớn cân đối kia che hết đi rồi.

Cậu ta ngồi ở bên dãy một là thế, thu hút ánh nhìn của những bạn nữ dãy kế bên. Còn các nữ sinh ngồi ở dãy một thì lại nhìn chăm chú vào anh chàng đeo kính ngồi đọc sách ở dãy hai kia. Tuy mắt chú tâm đến quyển sách, cậu ta vẫn toát lên vẻ nghiêm nghị cùng nét phong độ nam tính riêng. Nhất là mái tóc màu bạch kim nổi trội ấy càng tô đậm nước da trắng không tì vết kia. Cậu ta ngồi bàn cuối dãy hai nhưng các bạn nữ còn chú ý đến một thành viên khác ngồi bàn thứ hai dãy ba nữa cơ.

Cậu ta có mái tóc màu nâu đậm cùng với trạng thái ung dung, tay chống cằm, mắt nhìn bên ngoài, trông thật yên bình và toát lên vẻ lạnh lùng riêng biệt. Dù không mấy cao nhưng có khuôn mặt cực baby, trông dễ thương.

Chỉ có thế thôi mà cả lớp nháo nhào cả lên, lớp của họ năm nay toàn hotboy nên vui cũng phải. Nhìn thôi đã không có cảm hứng học tập rồi.

Cộp... Ngay sau khi cả lớp vẫn đang chết lên chết xuống bởi những hotboy rạng ngời trong lớp thì một thân hình cao lớn xuất hiện trước cửa lớp. Khuôn mặt cáu bẩn cùng mái tóc undercut nhuộm trắng rối bung như chưa chải ấy khiến cho cả lớp đồng loạt dấy lên một loạt hiếu kỳ. Cậu ta hùng dũng bước từng bước tựa khủng long bị táo bón thẳng xuống cuối lớp, người tỏa ra vô vàn sát khí, ném cái cặp lên bàn trống trước chàng hotboy đeo kính vẫn đang thư thái đọc sách kia, ngồi phịch xuống mà như thể sắp có động đất tới nơi.

Không khí lớp bỗng trở nên căng thẳng lạ kỳ, các nữ sinh không còn xì xào bàn tán nữa, mà chỉ len lén nhìn nhau trao đổi qua ánh mắt mặc dù họ biết đối phương cũng chả hiểu mình nói gì.

Cơ mà dù có hơi sợ hãi, nhưng họ không thể phủ nhận cậu ta quả thực đẹp trai.

Rồi không để mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát cũng như ngăn chặn hỗn chiến nếu xui xẻo xảy ra, giáo viên chủ nhiệm đã có mặt tại lớp và theo sau là một nam sinh nhỏ bé với mái tóc màu đỏ rực. Khiến cả lớp đang yên ắng lại tiếp tục nhốn nháo hết cả lên.

Nam sinh vừa bước vào lớp cũng điển trai không kém kẻ vừa bước vào trước đó.

- Em ngồi ở đây luôn đi! - Giáo viên nam đưa tay chỉ thẳng vào bàn thứ hai dãy hai phía trước mặt mà nói với nam sinh bên cạnh.

- Vâng!

Chris gật đầu, tay vừa tháo balo vừa bước xuống bàn của mình với tình trạng không thể tệ hơn. Tuy nhìn vào vẻ ngoài điềm tĩnh cùng thảnh thơi của cậu không ai có thể biết rằng cậu vừa trải qua một chuyện không thể xấu hổ hơn. Đến nỗi bị đưa đến phòng Hiệu trưởng trong ngày đầu tiên đến trường, được giáo viên dẫn dắt đến tận lớp học chỉ vì một lý do duy nhất.

Chris bị mù hướng bẩm sinh. Nên cơ bản, trong ngôi trường rộng lớn này, cậu đi lạc là chuyện hết sức hiển nhiên thôi mà.

Giáo viên bắt đầu điểm danh tên của từng thành viên để chắc rằng họ có mặt đầy đủ trong lớp, cũng như nhờ vậy mà nhớ được mặt các học sinh tiêu biểu với điểm số thi đậu vào trường cao ngất ngưởng mặc dù rõ biết đây là lớp chọn. Sau đó thầy bắt đầu phổ biến những nội quy của trường và chọn ra ban cán sự lớp cũng như tạo điều kiện để lớp có thể thân thiết với nhau. Và không hề quên về việc hối thúc học sinh nhanh chóng chọn cho mình một club hoạt động ngoại khóa trong năm học này.

Ngồi ngẩn ngơ nghe giáo viên thao thao bất tuyểt ở phía trên, Ryn vẫn thản nhiên ngậm pocky và dường như không cho vào đầu bất cứ thứ gì. Hiện bây giờ hắn đang không vui, hay nói cách khác là đang rất bực bội. Nếu bây giờ có ai dám chọc hắn coi chừng hắn cạp nát đầu kẻ đó luôn.

Chuyện thành ra thế này nên trách ai đây? Hồi sáng tất cả là do nhỏ bạn Erin của hắn làm mất ví tiền mà hắn không thể ăn thêm bất kỳ thứ gì ngoài năm cái humbuger. Đã vậy còn không chịu nhận lỗi, chỉ biết cong môi lên mà cãi với hắn, gây náo loạn đường phố rồi cuối cùng là bị cảnh sát áp tải về đồn vì tội ăn quỵt mà còn gây mất trật tự nơi công cộng.

Hắn bị mấy anh cảnh sát giáo huấn cho một bài rồi ngay sau đó là bị mama đại nhân tẩn cho mấy đạp sau đó mới đi đến trường sau khi Lễ khai giảng kết thúc. Phải năn nỉ sùi cả bọt mép bảo vệ mới cho hai đứa cho qua trót lọt thay vì bị đưa đến phòng giám thị ngay ngày đầu tiên đến lớp. Vậy thôi chưa đủ, hắn còn bị mama đại nhân đe dọa về sẽ biết tay vì tội quên mang ví tiền còn làm mất ví của Erin. Tự hỏi, còn ai thảm hơn hắn nữa không?

Ryn hắn rõ ràng là kẻ bị hại mà sao hắn phải chịu hết? Công bằng ở đâu chứ? Những tưởng Ryn là người đến lớp cuối cùng nhưng không ngờ có kẻ còn đến trễ hơn, đã thế còn được giáo viên dẫn thẳng vào lớp. Tuy vậy, cậu ta không hề bị chiếu tướng mà còn gây thiện cảm tốt với giáo viên bởi cậu ta là học sinh xuất sắc. Nghe đâu là thủ khoa thì phải, hơn đứa đứng thứ hai đến hai điểm. Nhìn nhỏ bé thế mà sức học của cậu ta kinh khủng thật. Vả lại còn làm lớp trưởng nữa, còn tổ trưởng là kẻ ngồi phía sau Ryn. Trong lớp có khá nhiều nhân tài với nhiều điểm số cao lắm.

- Hôm nay chúng ta cũng không học gì nhiều nên các em được về sớm. Tuy nhiên, những bạn thầy đọc tên sau đây sẽ ở lại sau giờ này. Lắng nghe cho rõ nhé!

- Thế quái nào tên mình lại nằm trong số đó nhỉ? - Ryn lầm bầm trong khi tay thì cứ không ngừng cho snack vào miệng nhai tích cực, đưa mắt nhìn bốn tên cùng chung số phận với mình, mỗi người một kiểu đứng, mỗi người một biểu cảm. Nhưng chung quy vẫn không hiểu tại sao bị giáo viên gọi lại.

- Nói cũng phải, chẳng phải năm người chúng ta đều có số điểm cao nhất trong lớp sao? Vậy thầy muốn giao cho nhiệm vụ nào đó ư? - Đưa tay gõ nhẹ vào cằm kiểu nghĩ ngợi, Louis góp ý.

- Cậu nghĩ gì mà nói vậy? Nhiệm vụ ngay ngày đầu tiên của năm học ư? Sao thế được! - Dời mắt khỏi quyển tử vi, Rey chiếu tượng ánh nhìn sắc lẽm của mình qua kẻ vừa phát biểu, môi mấp máy bàn ra.

- Chứ cậu nghĩ xem còn gì được nữa chứ? - Louis chu môi biểu tình.

- Thầy đến rồi kìa! - Herin đưa tròng mắt nâu nhìn về phía hành lang bên tay phải của mình khiến những kẻ kia cũng hơi giật mình khi nghe cậu nói. Tuy nhiên khi quay lại thì chẳng có ai ngoài hành lang trống không chỉ có tiếng gió thổi vi vu lạnh lẽo.

- Này Herin, cậu giỡn mặt hở? Làm gì có ai chứ? - Tưởng mình bị giắt mũi, Ryn quắc mắt nhìn khuôn mặt lặng như tờ của Herin, gầm gè.

- Đâu có, thầy đang đến thật mà! - Herin vẫn giữ nguyên ý kiến, đưa tay chỉ về phía cầu thang kế bên, rất nhanh sau đó bóng dáng không mấy cao của thầy chủ nhiệm bất thình lình xuất hiện khiến tụi nhỏ không kiềm được mà phải la lên đầy kinh hãi trừ Herin là kẻ đã thông báo.

- A a a a..

- Gì vậy mấy đứa này? Sao lại la lên như thế? - Thầy cũng được phen hoàng hồn với tụi nhỏ, đưa tay đặt lên ngực như trấn an trước khi lên cơn nhồi máu cơ tim vì bị học trò dọa.

- Thầy bỗng dưng xuất hiện làm tụi em giật mình chứ sao? - Louis phản bác.

- Làm gì mờ ám hay sao mà giật mình hả? - Thầy cũng không ngần ngại nói, sau khi đã chắc chắn rằng năm đứa học trò đã có mặt đầy đủ, thầy liền nghiêm giọng mà nói. - Về nhà nhuộm lại hết màu đen cho tôi! Học sinh ai cho nhuộm tóc đi học hả?

- Hả? Thầy nói gì? - Chưa hiểu lắm lời thầy đi thẳng vào vấn đề, năm học trò ngoan ngoãn của lớp chọn đều ngẩn tò te nhìn thầy. Đến mức Rey suýt làm rơi quyển tử vi.

- Nghe chưa rõ hả? Học sinh ai cho các em nhuộm đủ thứ màu thế kia? Louis màu vàng, Herin màu nâu, Rey và Ryn màu trắng còn Chris màu đỏ! Còn chưa chịu hiểu gì nữa? - Thầy uy nghiêm chống nạnh, đưa tay phất phất tóc mái của Louis mà quở mắng. Chỉ trong vòng có bốn mươi lăm phút mà thầy nhớ tên của từng đứa như vậy rồi!

- Thưa thầy đây là màu bạch kim! - Rey vẫn còn phản bác, song cậu gập quyển tử vi lại, đưa tròng mắt ánh bạc nhìn thầy đầy nghiêm túc. - Vả lại màu này là màu tự nhiên mà!

- Các em giỡn với tôi đó hả? Cả một cái lớp ai cũng tóc đen mà các em lại có màu tóc khác không phải nhuộm thì là gì? Làm gì có màu tóc nào tự nhiên như vậy? - Đụng phải thứ làm thầy bực từ đầu tiết đến giờ, thầy liền lớn giọng hơn, ngữ điệu không quá nghiêm túc mà chứa đựng tức giận nhiều hơn.

- Đó là sự thật! Tóc em cũng là màu tự nhiên đó! Từ nhỏ em đã có màu tóc vàng này rồi! Cả cậu cũng vậy đúng không Herin, Chris?

Louis kêu lên bào chữa, nhanh chóng quay sang hai kẻ vẫn im lặng nãy giờ mà tìm kiếm đồng minh. Sau đó nhận được hai cái gật đầu chắc nịch của Herin và Chris thì liền quay sang thầy tiếp tục biện luận. Và có sự giúp đỡ của Rey, thuyết phục thầy bằng vô số ngôn lời mà thầy vẫn không tin đó là màu tóc tự nhiên, bắt tụi nhỏ phải tự chứng minh. Nếu không được tất cả đều phải nhuộm màu đen hết. Đến lúc không chịu được sự cứng đầu của tụi nhỏ nữa, thầy mới chỉ thẳng vào Ryn vẫn đang tao nhã tợp khoai tây chiên.

- Còn Ryn, em giải thích sao với màu tóc trắng nhưng chân tóc là màu đen đây? Đó là mà tự nhiên hả?

- Vâng, nó là tự nhiên! - Ryn không ngần ngại gật đầu trong khi miệng vẫn nhai bim bim ngon lành.

- Chứng minh thầy xem!

- Thưa thầy...- Ryn nuốt ực một cái, sau đó lại tiếp tục xé bao snack tiếp theo, nhai rột roạt một lúc trong sự chờ đợi của những con người nơi đây, sau mới nói. - Em là cung Kim Ngưu, nên màu tóc của em là nửa đen nửa trắng ạ!

Teng! Ngay sau câu nói rất chi không liên quan đến vấn đề của Ryn, tất cả dường như đứng hình một chỗ, ngẩn ngơ nhìn cậu ta vẫn thản nhiên ngốn đồ ăn không thể vô tư hơn. Rồi không để bao snack tiếp theo được xé mở bởi độ ngốn thức ăn như máy xay sinh tố của Ryn, thầy đã tặng cậu một đá thay cho sự tức giận của mình.

- Em nghĩ sao mà tôi tin ba cái lời vớ vẩn đó hả? Đừng có giỡn mặt với tôi! Em mà còn...

Bộp. Ngay khi thầy khồn tiếc calo mắng xa xả vào bạn Ryn cung Kim Ngưu thì một cánh tay trắng đặt lên vai thầy. Thầy liền quay lại phía sau và bắt gặp khuôn mặt không mấy tốt lành của Rey khi cậu ta tiến sát vào thầy mà nói.

- Cậu ấy nói có gì sai đâu chứ? Con bò sữa cũng có hai màu mà, cậu ấy là cung Kim Ngưu nên màu tóc trắng đen đó là tự nhiên là phải! Thầy dám nghi ngờ sự tự nhiên của tâm linh ư? Thầy là đứa con hoang đàn chắc?

Không hiểu sao lúc ấy thầy lại để cho tụi nhỏ qua trót lọt chỉ vì vài lời đe dọa chiêm tinh vớ vẩn của Rey. Thế là bạn Ryn nào đó được thoát mà cả lũ cũng tai qua nạn khỏi. Nhưng đó không phải là lý do, màu tóc của tất cả đều là tự nhiên mà có không dính tạp chất thuốc nhuộm. Phen này phải cảm ơn Rey nhiều.

- À mà Ryn này, cậu cung Kim Ngưu nên mang màu tóc vậy á hả? - Louis nhanh nhảu hỏi.

- Tôi đúng là cung Kim Ngưu nhưng màu tóc này của tôi là được nhuộm. Đó chỉ là cái cớ thôi! - Ryn thành thật trả lời, tay vẫn linh hoạt cho khoai tây chiên vào miệng. Rất không hay biết rằng lời nói của cậu đã lọt vào tai của ai kia, đã thế lại còn tiếp tục nói như phỗng. - Nhờ vậy mà Rey mới ra lý lẽ để cứu cả đám đó!

- Cậu vừa nói gì đấy?

Louis bỗng giật bắn bởi giọng nói chứa đầy ám khí phía sau lưng mình, biết thời biết thế nhích người sang bên để cho chủ nhân giọng nói có thể thấy được kẻ vừa trả lời chứ không phải là cậu. Ryn dù đang ngốn đồ ăn cũng phải khựng lại vì cảm nhận sát khí đâu đây, liền ngước lên đã thấy khuôn mặt khủng bố của Rey sát mặt mình từ lúc nào. Hình như cậu vừa nói gì đó không đúng nhỉ?

- Cậu nói tóc cậu đi nhuộm chứ không phải tự nhiên bởi cung Kim Ngưu ư? Đồ khốn, sao cậu dám lừa tôi trắng trợn vậy hả? Sao cậu dám lợi dụng sao chiếu mệnh mà nói vớ vẩn? Chết đi! Chết đi!

- Chiêm tinh tử vi sao chiếu hộ không phải để lợi dụng thì là gì chứ?

Ryn la bài hãi lên khi bị Rey nắm cổ áo giật lấy giật để mà không được ai cứu giúp mặc dù trước đó cậu cũng đã có công giúp họ thoát khỏi móng vuốt của thầy chủ nhiệm.

Còn Louis thì đứng đấy mà cổ vũ cho hai bọn họ mau chóng choảng nhau.

- Cậu ta không ngờ lại mê tín đến vậy, Rey Tiffanny! - Chris cười nhạt nói, đưa tròng mắt ánh đỏ nhìn ba kẻ kia gây náo loạn ở hành lang. Không kìm được trong lòng cũng muốn ủng hộ Louis về khoản thúc đẩy quá trình choảng nhau của đôi bên.

- Ừ! - Tiếng ừ phát ra như có như không từ miệng của Herin khiến Chris dời mắt sang, chiếu tượng khuôn mặt lặng lẽ của Herin.

- Cậu là Herin Spirit phải không?

- Phải, nếu không còn gì tôi về trước! Tạm biệt!

- A... Herin khoan đã! - Chris vội kêu Herin lại khi cậu vừa nhích chân, sau quay lại ý như hỏi "Có chuyện gì?" - À... cậu có thể cùng tôi đi ra cổng được không?

- ... Được!

Nắng giữa trưa bắt đầu nặng hạt hơn, xen qua từng kẽ lá in xuống sân trường những vệt dài loang lổ. Mọi thứ dường như trôi chậm lại cho cuộc gặp gỡ đầy kì quái cũng không kém phần thân thiết giữa năm con người tưởng chừng như không cùng thế giới kia.

Là một sự tình cờ hay là một cơ duyên trong một kiếp người?

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lluvia

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/2/16
Bài viết
13
Gạo
0,0
Chap 2: Nhiệm vụ đầu tiên

Sáng, khi những tia nắng nhảy nhót trên từng phiến lá của những thân cây cao lớn trên sân trường Wings, học sinh đã bắt đầu đông hơn, trường cũng bắt đầu nhộn nhịp hơn. Herin lặng lẽ bước từng bước lên cầu thang bộ lên khối 10, mặc dù xung quanh cũng có vài người đang xì xào về cậu. Bỏ ngoài tai hay nói cách khác là không cần quan tâm, cậu vẫn tiếp tục bước đi chậm chạp trên hành lang dài ngoằng của khối.

Ngay khi vừa lết hết mấy chục bậc thang cùng hành lang dài, Herin chưa kịp đưa chân quẹo vào lớp đã chạm ngay khuôn mặt chán chường đang hoạt động cơ miệng tích cực của Ryn, trên tay còn đang cầm bao snack vị phô mai.

- Chào cậu Herin! Đi học sớm vậy? - Ryn theo phản xạ, thấy bạn cùng lớp thì liền chào, tay không quên cho mấy miếng khoai tây vào miệng nhai giòn giã.

- Chào cậu! - Đáp lại bằng lời chào, Herin chỉ kịp cúi nhẹ đầu rồi lách sang bên mà vào lớp, nhắm thẳng đến bàn thứ hai dãy ba của mình.

Ngay lúc vừa đi ngang qua bàn của Chris nằm song song với bàn mình, Herin đã vô ý thâu tóm hình vẽ mà Chris đang tô vẽ trên trang giấy trắng. Cậu nhướn mày hiếu kì, nét vẽ trông khá đẹp nhưng cậu ta hình như đang vẽ thứ gì đấy trông rất giống sơ đồ thì phải. Nếu là sơ đồ lớp thì đâu cần có những đường dài trông như một con đường như thế. Rốt cuộc là gì nhỉ?

- Chào buổi sáng Herin! - Ngay lúc Herin vẫn còn đang lia ánh nhìn lên hình vẽ của mình, Chris đã nhanh lẹ quay sang mỉm cười nhẹ đi kèm cùng lời chào theo phép lịch sự.

- Ừ chào! - Biết mình đang làm việc không cần thiết lại vô duyên vô cùng, Herin chỉ gật đầu chào lại, song nhanh chóng quay đầu về phía cửa sổ, đưa tay chống cằm ném ánh mắt ra khoảng không bên ngoài.

Dù chỉ là ngày thứ hai đến lớp thôi nhưng những học sinh của lớp chọn thứ hai khối mười đã có mặt gần như đông đủ. Liếc sơ qua thì thấy những mái tóc nổi bật ngày hôm qua được thầy ưu ái gọi ở lại đã có mặt, mỗi người một việc riêng, tạo nên khung cảnh tuy xa cách nhưng vẫn không kém phần nghiêm túc của những kẻ gắn mác học sinh xuất sắc.

- Chris, sao rồi, cậu vẽ nó xong rồi chưa? - Rất nhanh sau đó, Louis từ đâu bay thẳng đến chỗ Chris đang ngồi vẽ, nhanh nhảu hỏi.

- Xong rồi, cậu nhìn xem có đúng chưa? - Ngước lên nhìn kẻ phía trước, Chris liền đầy trang giấy đặc kín nét vẽ của mình về phía Louis.

- Cái gì thế? Đồ ăn hở? - Chưa kịp nhìn vào tờ giấy, Louis đã bị Ryn hù cho khiếp vía vì từ đâu chạy đến vỗ vai như chiến hữu lâu ngày không gặp trong khi miệng thì đang ngậm cây pocky vị chocolate.

- Không, đây là sơ đồ khu A trường mình đó! Nhìn qua là biết nét vẽ của dân chuyên nghiệp rồi, công nhận Chris vẽ đẹp ghê! - Louis cầm tờ giấy lên mà không quên đánh giá, trước mặt cậu bây giờ là một sơ đồ bao gồm các đường đi, các dãy học và những chỗ hoạt động ngoại khóa được vẽ chi tiết trong đây. Đến ngay cả bãi rác bé nhỏ ở vườn hoa cạnh phòng giám thị cũng được đặc cách cho vào.

Chỉ mới đến trường có hai ngày mà cậu ta đã có thể nhớ từng ngõ ngách của khu A. Quả đúng là thiên tài.

- Sao lại phải vẽ ra làm gì?

- À... Chris phải vẽ ra như thế này để dành riêng cho cậu ấy đó mà! - Louis hơi quan ngại nói, song hơi liếc mắt sang khuôn mặt thản nhiên và như không có gì đáng quan tâm của Chris cùng với cặp mắt mở to đầy hiếu kì của Ryn, thì mới dè chừng. - Thật ra...

Chuyện là, sáng nay khi Louis chỉ vừa bước chân vào trường, lúc còn đang ngái ngủ ngáp dài thì đã trông thấy thân ảnh không mấy cao cùng với mái đầu đỏ rực của học sinh thủ khoa Chris đang lấp ló phía sau hàng cây cao ở gần nhà gửi xe. Mà nhà gửi xe nằm cạnh khu B, cậu ta là học sinh khu A, lang thang bên đó làm gì? Khuôn mặt điềm tĩnh cộng thư thái của cậu ta bây giờ trông rất giống như đang tìm kiếm thứ gì đó. Louis chưa kịp lên tiếng gọi thì đã thấy cậu ta định bước tiếp về phía khu B trong khi học sinh khu đó đang nhìn cậu ta như người ngoài hành tinh.

Rất nhanh sau khi Louis quyết định gọi Chris lại thì cậu ta mới thản nhiên nói rằng:

- Tôi đang tìm khu A mà nãy giờ không tìm thấy cầu thang đi lên lớp 10 như ngày hôm qua thầy dẫn tôi lên!

Louis dường như gần hóa đá với câu nói đầy tính ngây thơ của Chris. Cậu ta điềm nhiên không biết rằng cậu ta đang lang thang ở khu B mà vẫn cứ đinh ninh cho rằng mình đang ở khu A nên cứ quanh quẩn ở đây mãi. Đến khi chính tay Louis dắt cậu ta đến tận lớp và chỉ rõ cho cậu ta hướng đi rồi mới biết rằng, Chris bị mù hướng bẩm sinh. Nếu không có người đi cùng hoặc dẫn cậu ta đi và xác định nơi cần đến, thì cậu ta sẽ lang thang đến nơi mà ngay cả cậu ta cũng không biết là bản thân mình đang đi đâu. Vì vậy nếu không thể dẫn đi thì phải cho cậu ta biết chính xác địa điểm, hướng đi và nơi cần đến. Mà cho dù có dặn dò cặn kẽ, thì cậu ta cũng chẳng biết đường mà đi.

Nếu nhà của Chris nằm ở ngã tư đường, đảm bảo sẽ có một cuộc chiến nội tâm diễn ra để chọn hướng đi thích hợp cho coi.

Chính vì thế mà Louis đã ý kiến với Chris rằng cậu nên vẽ một cái sơ đồ cặn kẽ về khu A để tránh đi lạc sang khu B. Nhờ sự giúp sức của Louis mà Chris đã hoàn thành xong bản vẽ và mang trong mình sự tự tin rằng mình sẽ không đi nhầm sang khu B nữa.

Louis kể như vậy khiến cho Ryn gần như há hốc vì quá ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn vào khuôn mặt "không vấn đề gì" của Chris. Tuy chuyện con người không phân biệt được phương hướng cũng thường xuyên xảy ra, nhưng việc phân biệt tay trái và tay phải mà cũng không làm được thì liệu có bình thường không đây? Huống chi trong khi cậu ta mới đến trường ngày hôm qua mà hôm nay đã quên béng mất hướng đến khu mình học. Chưa kể cậu ta còn là học sinh xuất sắc với điểm thủ khoa nữa chứ.

Vậy làm sao cậu ta có thể qua được môn Địa Lí mà đứng top hạng được nhở?

- Làm sao cậu có thể nhớ được mọi ngõ ngách của khu A trong khi cậu còn đi nhầm được hả Chris? - Ryn vẫn tin vào giả thiết của mình là đúng, bởi không ai có thể nhớ được sơ đồ khu khi chỉ mới đi học có một ngày cả.

- Là vì có sơ đồ này, nhìn rồi vẽ ra là được! - Chris liền đưa ra trước mặt Ryn một tờ giấy A4 cũng đặc kín đường kẻ và chú thích.

Trước mắt Ryn hiện lên dòng chữ màu đỏ chói đầy khiêu khích "Sơ đồ Khu A Học Viện Wings". Vậy là cậu ta cũng nhìn từ đây mà vẽ ra chứ có phải thần thánh gì đâu, mà đến đường đến lớp học còn không nhớ chứ nói gì đến chuyện vẽ được sơ đồ với trí nhớ hạn hẹp chứ? Vậy giả thiết của Ryn là đúng.

- Sao cậu không đi photo ra mà vẽ chi cho mất công? Cậu rảnh rỗi vậy?

- Vì khi vẽ cậu ấy có thể nhớ được đường đi rõ hơn là đi photo chứ! - Louis nhiệt tình bổ sung.

Chuyện này đúng là khó tin còn hơn việc khủng long xuất hiện giữa thành phố nữa. Cuộc nói chuyện của ba con người ấy vô tình hay hữu ý lọt vào tai của một số người nằm trong bán kính hai mét có thể nghe thấy. Nhưng quả đúng là họ không nghĩ rằng học sinh xuất sắc và tài giỏi ấy lại bị mù hướng. Đây có phải là lừa tình không kia chứ? Ông trời cũng không công bằng tẹo nào.

Thời gian lề mề trôi, ngày thứ hai đến trường của tụi nhỏ không có gì đặc sắc ngoài việc gặp giáo viên bộ môn và nghe họ giới thiệu bản thân, môn học của họ, sau đó lại ngồi ngẩn ngơ giải lao vì chưa có gì để nhét vào đầu. Số ít người chán nản vì không được học, còn một số không ít người đang vui đến mức cười suốt từ đầu đến cuối buổi vì không cần phải học. Điển hình là bạn Ryn cung Kim Ngưu có thể tự do ăn uống mà không bị nhắc nhở. Hay bạn Louis chạy nhảy ra khỏi chỗ tán dóc với tất thảy các thành viên nhằm kết bạn với bạn mới.

Nếu không phải vì lệnh của giáo viên là được chơi thoải mái thì Lớp trưởng Chris đã đứng dậy dẹp loạn rồi. Chỉ vì tên Louis quá ồn ào mà cậu không nhồi nhét cái sơ đồ chết tiệt này vào đầu được.

Ba tiết học trôi qua cũng là ba tiết cuối cùng buổi sáng, sau giờ ăn trưa, hầu hết học sinh năm nhất không cần học hai tiết cuối mà phải làm công việc khác. Đó chính là tổng vệ sinh.

Lúc nghe chuyện này không ít người đã kịch liệt phản đối vì giữa trưa trời nắng nóng như đổ lửa mà phải còng lưng dọn vệ sinh thì có phải là giết người không. Lớp 10A2 cũng không nằm ngoài số đó, nhất là bạn Ryn đã không ngừng phản đối vì bạn ấy không được nghỉ trưa sau bữa ăn. Nhưng tất cả đều phải ngậm đắng nuốt cay vì dù không muốn thì ngày hôm qua bạn ấy đã phải nhận chức lớp phó Lao động chỉ vì ăn xong không bỏ rác vào thùng. Giáo viên kiến nghị như thế để bạn ý tăng ý thức giữ gìn vệ sinh hơn.

Mọi quyền chỉ huy và phân công đều nằm trong tay Lớp trưởng Han Chris. Thầy bảo với lớp là những ai nằm trong Ban cán sự phải lo tất cả mọi chuyện, nếu có gì sai sót thì phải chịu trách nhiệm. Mà Ban cán sự lớp bao gồm, Chris lớp trưởng; Herin bí thư; Louis Tổ trưởng tổ một, Rey tổ trưởng tổ hai, Sirron tổ trưởng tổ ba và Ryn lớp phó Lao động.

- Vị trí làm vệ sinh là khu vườn trồng hoa nằm cạnh nhà thi đấu bóng rổ! Mọi người đi theo tớ! - Chris thông báo cho cả lớp rồi cả đám kéo nhau lẽo đẽo theo cậu mà quên mất một chuyện hết sức quan trọng.

Dẫn đầu là lớp trưởng, phía sau là các thành viên và cuối nhóm là lớp phó Lao động đi đằng sau canh chừng lỡ có ai trốn làm thì báo cáo lại. Nhà thi đấu nằm ở phía bên tay trái dãy phòng học, đằng sau dãy khu hiệu bộ, tức là từ cầu thang đi xuống thì đi qua mạn trái và đến thẳng sân bóng. Ấy thế mà không hiểu cả lớp đi kiểu gì mà ra tận khuôn viên trường, nơi mà lớp khác đang làm vệ sinh. Đến khi quay qua quay lại không thấy nhà thi đấu đâu mới chợt vỡ lẽ ra rằng, kẻ dẫn đầu lớp là kẻ mù hướng. Hiển nhiên không hề biết mình đang đi đâu mà chỉ biết cắm đầu đi trước.

Vậy là cả đám phải vòng ngược lại mới đến được sân bóng và ngó qua bên phải là một vườn hoa nở rộ của club trồng trọt được bao quanh bởi ràng rào lưới. Lấy uy lớp trưởng ra lệnh cho các thành viên lớp còn mình thì đứng không, Chris mỉm cười tự hào khi nhìn những đứa con ngoan của lớp chọn 10A2 hăng hái làm việc. Nhưng mọi chuyện không hề xuông sẻ vậy, bởi một số thành viên.

- Ryn cậu đang nhổ cỏ sao lại ăn snack ngay khi tay còn dơ hả?

- Đây là lao động chứ không phải thư viện đâu mà mở sách ra đọc, còn không chịu làm hả Rey!

- Louis cậu nhổ cỏ hay nghịch cỏ thế, làm việc nghiêm túc đi!

- Herin nắm lấy một nắm cỏ mà nhổ lên chứ cậu nhổ từng cọng như vậy biết chừng nào mới xong?

- Mấy người làm việc đàng hoàng chút đi...!

Mọi chuyện chẳng đơn giản như Chris nghĩ, khi chính cậu cũng không thể quản nổi mấy con người này. Khu vườn trồng hoa của club trồng trọt vốn rất đẹp và được bảo quản, chăm sóc rất kĩ, không được sự cho phép của đội trưởng thì không ai được bước chân vào hết. Nhưng đó chỉ là những ai đã biết về việc quản lý đó thôi, chứ đám năm nhất này thì biết gì chứ? Nhất là bây giờ, vườn hoa đã trở thành một bãi rất khó coi bởi những đứa con ngoan của lớp chọn khối 10 đây.

Thay vì dọn vệ sinh, nhổ cỏ dại, nhặt rác thì họ lại dẫm nát và nhổ luôn cả hoa lên hết. Bây giờ vườn hoa chẳng khác nào như có một cơn bão vừa quét qua vậy. Nó tồi tàn đến nỗi, cho dù là những kẻ gây chuyện hay những kẻ không làm gì cũng phải ngậm đắng nuốt cay, câm nín đứng chụm lại với nhau quan sát bãi chiến trường mà mình gây ra. Không ai dám nói gì vì cả chính lớp trưởng của họ cũng không hoạt động cơ miệng nổi.

Bây giờ điều duy nhất Chris có thể nghĩ là, làm sao có thể thoát khỏi hình phạt của thầy chủ nhiệm đây?

- À... lớp trưởng này... về chuyện này thì có lẽ chúng ta nên...- Louis dè chừng lên tiếng, phá tan bầu không khí căng thẳng của lớp, nhưng ngay sau đó liền lập tức nín bặt bởi ánh mắt muốn giết người của Chris. Giật mình đứng thẳng người như bị nắm thóp tim đen. Bởi, một phần bãi chiến trường này do cậu mà ra.

- Mọi người làm việc nghiêm túc lại đi! Tớ nghĩ ra vài cách đối phó trước mắt rồi, nên chú ý nghe nhé!

Ngay sau đó Chris chỉ đạo tất cả làm theo cách mà cậu đã nói, phân chia khu vực và nhóm làm rõ ràng để tránh trường hợp ban đầu nữa. Đặc cách để ban cán sự làm trưởng nhóm tăng ý thức. Thế là mọi chuyện đâu vào đấy, tạm thời ổn thỏa cả.

Bộp... Ngay khi Chris vừa thở phào nhẹ nhõm thì bỗng có âm thanh nào đó phát ra khiến cậu hơi giật mình. Liền đưa mắt sang bên tay trái, nơi mà Rey - tổ trưởng tổ hai đang ngồi một đống với quyển sách của mình.

- Rey cậu đang làm gì thế? - Nghĩ người kia không làm tròn nhiệm vụ, Chris liền hỏi.

- Có con ong... - Vừa nói Rey vừa nhấc quyển sách lên khỏi mặt đất, khi hình ảnh một vài bông hoa và con ong màu đen bé nhỏ nằm bẹp dí dưới đất hiện ra dưới quyển sách của cậu thì Chris mới cứng người chợt nhận ra rằng...

- Rey cậu cầm quyển sách đó đập hư hết hoa rồi kìa!

- Nhưng có con ong... nếu không đập nó sẽ chích mọi người!

- Đó không phải là vấn đề!

Thật đúng là vô phương cứu chữa. Ban đầu định cho mọi người dọn dẹp lại mớ rác mà họ gây ra, bằng cách nhổ hết những bông hoa mà họ vô-ý-đến-mức-cố-tình làm hư hại và làm dập nát kia, chỉ để lại những luống hoa còn nguyên, tạm thời che mắt trước đã. Nhưng cứ cái đà này không chừng phải nhổ hết cả vườn vứt đi rồi gieo hạt trồng lại từ đầu. Cơ mà nếu làm vậy được, thì Chris cậu đã trở thành thánh nhân rồi.

Sau sự cố của Rey thì mọi chuyện diễn ra bình thường, mọi người nghiêm túc làm việc không đùa giỡn nữa. Nhưng không kết thúc êm đẹp vậy đâu. Tiếp sau Rey đến lượt Herin. Cậu vì cố tránh đạp lên hoa mà luồn lách hết chỗ này đến chỗ khác. Trong lúc bước đi kịp nhận ra dưới chân là một nhành hoa ló ra khỏi chậu liền khực lại theo phản xạ, và xui xẻo thế nào không giữ được thăng băng nên té ngửa ra sau. Đến khi ngồi dậy rồi mới biết chỗ mình vừa nằm đè lên là một luống hoa và nó đã bị vùi dập không có lấy một cọng gượng lên nổi.

Tất nhiên là phải nhổ bỏ đi nếu không muốn bị phát hiện là mình làm hư hại hoa.

Sau gần hai tiếng đồng hồ dọn và làm sạch vườn hoa, tập thể lớp 10A2 mãn nguyện nhìn vườn hoa lần cuối rồi kéo nhau ra về trong sự tự hào của lớp trưởng. Vườn hoa trên cơ bản là không còn một cọng rác nữa là. Thầy chủ nhiệm cũng khá hài lòng khi nghe Chris báo cáo rằng lớp làm việc nghiêm túc và hăng hái nên tha cho cả lớp ra về sớm.

- Ủ... ủa... sao... sao lại thành ra... a...

Các thành viên của club trồng trọt được một phen hoảng hồn trước cảnh tượng trước mắt. Trước giờ nghỉ trưa họ đã đến vườn hoa xem qua một lượt, chúng vẫn còn nguyên vẹn lung linh nở tươi dưới nắng. Nhưng sao qua giờ ăn trưa lại trở thành một vườn hoa gần như trống trơn, đến mức chỉ còn vài luống hoa được giữ nguyên. Còn lại dường như biến mất hết và chỉ còn lại những bãi đất trồng không.

Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra khi họ học hai tiết còn lại của buổi chiều nhỉ?

***
~ Chương 1 ~ Mục lục ~ Chương 3 ~
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên