Đường Hải Phòng tối luôn đông, Nhất là ở đoạn đường gần cầu vượt Lạch Tray. Bên lề đường trồng hai hàng me lớn, mỗi cơn gió dù chỉ là thoáng qua cũng đã đủ làm lá me bay lả tả, rơi đầy mặt đất. Thứ đã từng chở Trang không biết bao nhiêu lần qua đoạn đường này. Chỉ khác là hôm nay, Trang không cười, không xòe tay ra hứng lá me, không hát khe khẽ "Tháng tám mùa thu, lá rơi vàng chưa nhỉ...", cái bài hát chuối sến mà không ít lần Thứ gắt "Thu thu cái gì, đông lâu rồi!", để rồi Trang đập Thứ như đập chuột, còn Thứ la oai oái như cháy nhà đến nơi. Mặc cho Thứ trêu chọc đủ kiểu, Trang vẫn im lặng theo đuổi nỗi buồn riêng của mình. Hàng me đẹp như vậy mà cũng không khiến tâm tình cô dịu bớt đi.
Trang là "dân" Tự nhiên, học Công nghệ thông tin, bề ngoài tùy tiện, năng động cùng tính đểnh đoảng, để đâu quên đấy hệt như con trai, nhưng tâm hồn lại là tâm hồn của con gái Xã hội, thích thơ, thích Sử. Cũng chính vì sở thích ấy nên Trang mới thích Vũ, một chàng trai Báo chí am hiểu Sử địa, giỏi ăn nói. Để rồi cái tính nhạy cảm quá của Vũ, cùng sự đểnh đoảng không chấp nhận được của Trang đã dẫn hai người đến cảnh ngộ khóc dở mếu dở này. Thứ muốn giúp cũng chẳng biết nên giúp thế nào.
- Hay là tao add nick nó, nói thử xem nhé. Con trai với nhau nói dễ hơn. - Thứ lên tiếng, cốt xua bớt sự im lặng cùng phiền muộn của Trang.
Giọng Trang nghèn nghẹn vang lên yếu ớt. Hẳn là vừa mới khóc.
- Thôi khỏi, nó không thích người khác xen vào. Hơn nữa tao không muốn lôi mày vào chuyện của tao. Dù sao đính chính về mấy việc này... nó cứ dở dở kiểu gì đấy. Mày ở bên cạnh tao, biết tao không phải người như thế, nhưng nó ở tuốt trên Hà Nội, mới quen tao được gần nửa năm, làm sao hiểu tính tao? Không khéo nó lại nghĩ tao diễn kịch với nó. Cũng tại tao, ẩu đoảng quá mức, không nay thì mai cũng xảy ra chuyện thôi.
Thứ cười khan, dè dặt đề nghị:
- Hay mày nhờ anh Tuấn nói thử xem. Anh ấy hiểu mày nhất, nói năng điềm đạm, biết đâu nó nghe lọt tai đấy.
Nhờ người nói hộ, vốn không phải cách Trang cho là hữu hiệu để giải quyết những hiểu lầm kiểu này. Hiểu lầm là việc của mình, việc chi phiền lụy người khác. Thứ không được, Tuấn lại càng không. Cô đã tự hứa, nếu không phải là những việc khó xử hết cách giải quyết, cô không bao giờ nhờ đến anh. Anh có thể tâm sự với cô, có thể cho cô lời khuyên, nhưng không thể giải quyết những việc này hộ cô. Hơn nữa, bọn em họ quái quỷ của cô, lại kéo cả Tuấn vào mấy việc linh tinh này. Cô đã đủ khó xử với anh, ai lại phiền anh ra tay dọn dẹp đống bùng nhùng này hộ cô nữa chứ?
- Thằng điên, sao cứ phải kéo người này người kia vào chứ? Anh Tuấn thân thiết với tao quá nên bị bọn em tao nó kéo cả vào trò đùa này, chưa đủ khó xử mà còn nhờ anh ấy? Hơn nữa mày cũng biết anh ấy không dùng face mà.
Thứ thở dài. Trang sinh sau cậu đúng ba ngày, không hiểu ngày đó là ngày quỷ quái gì mà gặp toàn những việc tréo ngoe cẩu huyết. Từ lúc mới vào Đại học đã thế, hết xui xẻo thi cử lại đến chuyện bạn bè tình cảm. Mà mấy đứa em Trang cũng kỳ, phá ai không phá, toàn nhắm bà chị mà bày trò. Trang hơi khó tính, nhưng không đáng ghét, chẳng hiểu có thâm cừu đại hận gì mà chúng nó làm thế nhỉ?
- Mà tao cũng thật không hiểu, em mày có đến hai bà chị, sao không phá cái Phương mà cứ nhắm vào mày? Tao thấy mày chỉ hơi khó tính, chứ đâu đến nỗi đáng ghét lắm đâu.
Đáp lại câu hỏi của Thứ là một tràng thở dài vô cùng não ruột của con bạn. Có mấy thằng em như thế, Trang còn hiền, chứ là cậu, cậu cho ăn đòn từ lâu rồi.
- Tao cũng chẳng biết nữa. Chúng nó gai ngạnh với tao từ bé, hồi đó tao cũng không ít lần khóc mếu vì chúng nó đùa ngu. Về sau, tao học cách xù lông lên để bảo vệ bản thân, chúng nó chẳng động được đến tao nữa, nhưng vẫn nghĩ cách chọc phá tao suốt ngày. Mày hỏi anh Tuấn sẽ rõ, có đợt anh ấy đến chơi đúng lúc chúng nó ở đấy, chúng nó làm gì không làm, đi lấy một đống mắm tôm ném vào giày anh ấy, kết quả là tao phải giặt giày rồi ngồi sấy cả tiếng đồng hồ mà vẫn chưa hết mùi. Lắm lúc nghĩ đến khổ với bọn nó. Mà cũng tại tao đoảng tính nữa.
Thứ nhớ lại chuyện lúc nãy. Mấy đứa em Trang đúng là đùa ác thật. Đời Trang đã đủ xui xẻo, chúng nó còn đổ thêm dầu vào lửa, không gây chuyện sợ đời không đủ loạn à?
*
Trang nhìn chằm chằm vào tin nhắn Thứ đang mở một lúc lâu, rồi nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt hoang mang tột độ.
- Không phải tao.
Từng lời thật rành rọt như thế. Thứ chỉ gật đầu.
- Tao biết. Nhưng làm sao mà nó vào được nick mày?
Trang thở hắt ra, giọng đượm vẻ chán nản.
- Tao bị bọn em họ nó giấu điện thoại từ hôm mùng 3 Tết. Để điện thoại trong áo khoác, lúc đấy dì tao đổi chỗ cho tao, tao không cầm áo khoác theo. Chẳng nhẽ dì tao lấy đồ của tao à, cầm theo làm gì chứ?
Thứ nhìn Trang, gật đầu vẻ thấu hiểu.
- Ừa, bảo sao lúc sáng gọi mày không được nên tao phải gọi về nhà mày. Mày vào nick mày xem còn vào được không. Nếu được thì nhắn tin giải thích với mọi người ngay. Hy vọng trò đùa đừng có đi quá giới hạn cho phép.
Trang đăng nhập facebook, vẫn vào được bằng mật khẩu cũ. Cô kiểm tra tin nhắn. Bấm vào nick của Sương, cô giật mình khi thấy hàng đống tin nhắn bao biện về chuyện cô xảy thai hay có con gì đó. Định nhắn tin giải thích thì vừa enter thì facebook báo bị chặn tin nhắn. Vào một số nick cô hay nói chuyện gần đây cũng tương tự. Vào nick của Vũ thì trống trơn. Không biết chúng nó có nhắn trêu Vũ không?
Ngồi thừ ra một lúc thì nick của Vũ sáng. Trang gõ tin nhắn cho Vũ.
- Anh Vũ. Em muốn nói chuyện nghiêm túc với anh một lát.
Dòng tin nhắn trả lời của Vũ đến ngay sau đó.
- Anh chẳng thấy có chuyện gì cần nói với em nữa cả.
Cô chẳng hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Bọn nó rốt cuộc đã đùa gì với Sương và Vũ? Một tin nhắn hiện ra từ nick của cô.
- Đứa bé là có thật, và em thấy anh có quyền biết chuyện gì đang xảy ra.
Trang òa lên khóc, thật tâm cô chẳng hiểu cái chuyện quỷ quái này từ đâu ra, và cái gì đang xảy đến với cô thế này? Đứa bé là sao? Lũ em họ cô lấy đâu ra cái kịch bản sặc mùi ngôn tình này chứ? Tiếng của Thứ vang lên như ảo ảnh:
- Nick mày bị out rồi. Chắc là bị đổi mật khẩu. Tao thấy thằng đó ức chế lắm, nói mày sống ảo đủ thứ. Thằng nào trong hoàn cảnh đó cũng vậy thôi, mày đừng nghĩ nhiều quá.Việc cần làm bây giờ là mày khôi phục nick mày đi đã. Nhớ để mật khẩu nào dài hơi và khó đoán vào, chắc mày để mật khẩu dễ đoán quá nên chúng nó mới đổi được mật khẩu nick mày.
*
Thứ chở Trang về đến nhà. Lúc cô xuống xe, cậu vỗ vai cô an ủi:
- Thôi, đừng nghĩ nữa. Cứ để mọi việc lắng xuống đã, nếu được thì tao sẽ giúp mày giải thích. Bây giờ mày có nghĩ cũng chẳng giải quyết được gì. Vào mà nghỉ ngơi đi.
Trang cười, nhưng mặt nhạt nhòa đầy nước mắt.
- Tao cảm ơn mày. Tao cũng hy vọng là mọi người sẽ hiểu cho tao như mày vậy. Và cũng hy vọng, sau tất cả, mọi chuyện trở về như cũ, không chỉ với Vũ, mà còn với Sương và tất cả bạn bè nữa. Đặc biệt là với Sương, tao coi cô ấy như tri kỷ, và không bao giờ đem tình cảm của tao với cô ấy ra để đùa giỡn. Quan hệ thì là ảo, nhưng tình cảm thì là thật. Sự tức giận của cô ấy là thật, sự áy náy của tao với cô ấy là thật. Ai trong hoàn cảnh đó cũng xử sự như vậy, tao hiểu, mày yên tâm.
Thứ quay lưng đạp xe đi, nhưng vẫn ngoái lại nhìn Trang. Câu hát từ một nhà nào đó vẳng ra, sao mà giống với ước vọng của Trang lúc này thế!
"Sau tất cả, mình lại trở về với nhau,
Tưởng như chưa bắt đầu,
Tưởng như ta vừa mới quen..."
p/s: Lẽ ra mình không viết phần cuối của câu chuyện này, để mọi người tự đoán xem chuyện gì đã xảy ra. Nhưng mình nghĩ, có một số việc cần phải giải thích rõ, và có thể câu chuyện này là một lời giải thích của mình. Mình đưa cuộc sống thực của mình vào truyện, và mình cười mình khóc, mình vui mình buồn, tất cả đều gửi gắm vào truyện. Mong các bạn hiểu cho mình!