NGOẠI TRUYỆN: CHỈ LÀ NGƯỜI DƯNG - PHẦN CUỐI
“Tại sao cuối cùng tôi phải ngồi đây cùng cậu?”
“Cậu có thể về.” – Tuyên đưa mắt nhìn bâng quơ ra ngoài lớp cửa kính của cửa hàng thức ăn nhanh.
“Nói chuyện với cậu đúng là cụt hứng.”
“Vậy thì đừng nói.”
“Đúng là nói chuyện với cô ta hồi không câm cũng thành thằng câm. Con gái con đứa gì mà nói chuyện vô duyên, không dễ thương tý nào cả.”
Thiên thầm nghĩ, lòng thấy tiếc nuối vì Hân không đến được hôm nay, làm cậu mất cả ngày hôm qua để chuẩn bị tỏ tình cùng cô nàng. Thế mà sáng sớm, đến chỗ hẹn, Tuyên đột ngột xuất hiện tuyên bố lý do Hân không đến được rồi ngồi lỳ chỗ này làm cậu muốn đi không được mà muốn ở cũng không xong. Thôi đành đợi thằng Hảo tới vậy, sáng nó gọi điện nói là đến trễ, giờ thì cậu cũng có thể gọi nó nói khỏi đến cũng được nhưng thật kỳ cục hơn khi chỉ có hai đứa “người dưng” ngồi ở đối diện nhau ở đây, tốt nhất thằng đó đến đây rồi tìm cách chấm dứt cuộc họp mặt này.
“Cậu không bận gì hôm nay hả?” – Thiên cố vui vẻ gợi chuyện với Tuyên.
“Nếu cậu muốn về thì về đi.” – Tuyên bình thản nói.
“Nếu cậu nói thế thì tôi không ngại gì mà đi đâu. Cậu nghĩ vậy đúng không?” – Tuyên nhìn thẳng vào mắt cậu không ngại ngùng nói.
“Ờ.” – Thiên lấy tay gãi gãi đầu, nhìn Tuyên cười – “Sao cậu biết hay vậy?”
Một nhóm học sinh ồn ào đi vào trong quán, bất chợt cậu thấy ánh mắt của Tuyên có chút dao động khi nhìn những cô cậu học sinh đó. Nhìn gương mặt non choẹt của họ, cậu đoán chắc cũng chỉ là mấy đứa học sinh cấp hai. Một cô nhóc ăn mặc khá là modern trong nhóm đó nhìn vào bàn cậu, không giấu nụ cười rồi bất ngờ tiến lại, điệu bộ khá kênh kiệu.
“A, bà chị thừa thãi của tôi thì ra đang ở đây.” – Cô nhóc nhìn vào Tuyên mỉm cười đầy thách thức.
Tuyên không nói gì, chỉ im lặng, ánh mắt bình thản, dường như cô ấy không hề để tâm vào lời nói châm chọc của cô “em gái” kia. Cô nhóc hết nhìn Tuyên rồi nhìn cậu, mỉm cười.
“Thì ra hẹn hò sao? Cái mặt như thế này mà cũng bày đặt hẹn hò sao? Anh cũng xấu số quá nhỉ? Cái mặt coi cũng được mà sao dám đi với bà chị thừa thãi này.”
Dù không phải là chuyện của mình nhưng Thiên không thể không nóng máu khi nghe lời nói của con nhóc này. Tuy nhiên, cậu là người ngoài, không tiện xen vào chuyện hai chị em này.
“Gì vậy, Hiền?”
Mấy người bạn khác của con nhóc đó đi đến, nhìn cách ăn mặc, trang điểm của tụi nhóc này từ nam tới nữ, Thiên có cảm tưởng là được xem một dàn cast của phim thần tượng Hàn Quốc.
“À, bà chị quý hóa của tao đó mà. Cái đồ thừa thãi mà ở lỳ trong nhà mãi không chịu biến đi đó. Làm mất cả không khí trong gia đình. Thôi kệ như làm phước, bố thí cho nó vậy.”
Nghe đến đây, dù không phải là chuyện của mình nhưng Thiên không thể nào mà không nổi điên được với con nhóc ngỗ ngược này, liền nhanh tay lấy ly Coca trên tay đổ ập vào đầu nó.
“Anh… anh làm cái quái gì vậy?” – Cô nhóc hét lớn, giận dữ nhìn cậu.
“À, xin lỗi, tại tôi thấy cô mới là thứ thừa thãi ở đây.” – Cậu mỉm cười.
“Anh… anh… “ – Cô nhóc này tức đỏ cả mặt.
“Anh... anh… cái gì? Cô bị cà lăm hả, đồ thừa thãi.” – Cậu lặp lại lời cô ấy với vẻ mặt thách thức.
“Đúng là nồi nào úp vung đó mà.”
Cô nhóc tức giận hét lớn rồi vội vàng đi ra ngoài, bất chợt cô ta té một cái oạch xuống, khiến người trong phòng cười rộ lên. Một bàn tay đưa ra trước mặt cô nàng, nhìn mặt cô nàng thấy bàn tay đó, không giấu được sự vui mừng, đưa tay định bắt lấy, bất ngờ người này rút vào.
“À… quên nữa, tôi không muốn em bị dơ tay. Tôi là một trong đống nồi và vung mà cô bé vừa nói đó.”
Hảo nhìn Thiên và Tuyên nháy mắt, rồi đi đến chỗ hai người, bỏ mặc cô nhóc kia ngồi giận dữ ở chỗ bị vấp té nãy giờ. Bất ngờ, cô nhóc cầm lấy dĩa thức ăn của bàn kế bên mình lên ném vào Hảo hét lớn.
“Đám… đám vô văn hóa.”
Lúc này thì nhân viên của tiệm đến kịp thời ngăn chặn cuộc hỗn chiến xảy ra và mời cả hai nhóm ra khỏi đó, giữ sự bình yên cho nhưng thực khách khác. Mà Thiên công nhận con bé ngỗ ngược kia đúng là xứng danh “bà chằn”, nó đứng trước cửa hàng thức ăn nhanh chửi bới um sùm. Có vẻ như sự tức giận của nó đã chuyển sang cửa hàng đó mà tạm thời quên đi bọn cậu.
“Sao kỳ vậy? Tao mới đến mà.”
“Tại mày chứ ai. Mà mày đến hồi kiếp nào rồi đúng không?”
“Ờ, tại thấy phim 3D đang hay mà.” – Hảo cười gian xảo với Thiên.
“Mà mày gạc chân con bé đúng không?”
“À, tự nhiên chân tao ngứa đó mà.”
“Thiệt tình.”
“Về nhà cậu có sao không, Tuyên? Chắc giống Lọ Lem ấy nhỉ?” – Hảo nhìn Tuyên thản nhiên hỏi. Thiên không hiểu sao thằng này dám hỏi trực tiếp đến thế.
“Không, họ không dám làm gì tôi đâu. Ở nhà không ai dám làm gì tôi đâu.”
“Ờ, vậy sao? Cũng hên nhỉ?”
Thiên có chút do dự khi nghe câu trả lời của Tuyên, bình thường, cô gái này chỉ trả lời ngắn gọi và cụt ngủn, sao lần này cô ấy lại nhắc lại đến hai lần “ không ai dám làm gì tôi đâu”, điều này có chút bất thuờng.
“Cảm ơn.”
Cậu và Hảo ngạc nhiên nhìn Tuyên. Cô ấy vẫn tiếp tục đi, không thèm nhìn hai cậu.
“Vậy sáng mai tô phở đi.” – Hảo nhanh nhảu lên tiếng.
“Được rồi. Còn cậu?” – Tuyên nhìn Thiên hỏi.
“Không biết nữa.” – Thiên lấy tay gãi gãi đầu – “Mà bạn bè giúp nhau là bình thường thôi đúng không?”
“Vậy chiều mai cậu rảnh không?”
“À, mai tôi đi học thêm rồi. Chi vậy?” – Thiên nhìn Tuyên với ánh mắt khó hiểu.
“Mốt?”
“À, bữa đó rảnh.”
“Được rồi, chọn phim đi. Tôi sẽ hẹn Hân đến đó. Còn lại là chuyện của cậu. Nhưng nhớ tuyệt đối, không được làm gì Hân, cô ấy có chuyện gì, tôi không tha cho cậu đâu.”
“A,… ra thế. Được.” – Không hiểu sao khi nghe Tuyên nói thế, lòng Thiên có chút thất vọng.
“Mà tôi và cậu chỉ là người dưng thôi.”
“Hiểu rồi.”
“Hai người quên tôi hả?” – Hảo lên tiếng – “Mà cậu có điện thoại di động không Tuyên?”
“Có.”
“Cho tôi mượn tý đi.”
“Đây.”
Hảo cầm điện thoại, hý hoáy bấm gì đó rồi đưa lại cho Tuyên.
“Đó là số điện thoại của tôi và Thiên. Lưu lại rồi, mai mốt có gì gọi cho lẹ.”
…
“Hân không thích phim kinh dị và hành động. Chọn hoạt hình là dễ nhất.”
“Hiểu, vậy How I train your dragon II là ok nhất.”
“Cô ấy không thích Coca.”
“Vậy nước cam. Sao cậu biết hay vậy? Tưởng cậu không thích nên mới tránh mặt cô ấy chứ?”
“Tít… tít…”
“Thiệt tình, con gái gì đâu.”
Thiên nhủ thầm, bình thường Tuyên nói chuyện cụt ngủn thế mà khi nói chuyện điện thoại còn cụt hơn. Tắt cũng chả nói một tiếng. Dù sao đi nữa, cô ấy cũng giúp cậu sắp xếp cuộc hẹn với Hân, đó là điều quan trọng nhất.
…
Đúng như cậu mong đợi, hôm nay Hân đến thật xinh đẹp. Dù xuất hiện với bộ đầm trắng đơn giản nhưng dường như cô ấy nhấn chìm mọi cô gái ăn mặc modern ở đây. Đôi khi một vẻ đẹp đơn thuần sẽ nhấn chìm mọi vẻ đẹp kiêu sa khác.
“A, cậu thấy phim này sao?”
“Ờ, rất thú vị.” – Hân bâng quơ trả lời.
Nhìn vẻ mặt hững hờ của Hân, Thiên có chút khó chịu.
“Cậu sao thế Hân?” - Thiên đứng trước mặt Hân, nhìn thẳng vào mắt cô ấy nói – “Cậu biết khi nói chuyện mà người khác không chú ý rất bực bội không?”
“Xin lỗi…”
“Nếu cậu không thích đi với tớ thì thôi đi.” – Thiên không hiểu sao mình bực như thế.
“Xin lỗi,… tớ chỉ đang lo cho một người.” – Hân nhìn Thiên ánh mắt đầy ân hận.
“Tuyên sao? Cô ấy bị sao hả?” – Không hiểu sao trong lòng Thiên có chút lo lắng.
Hân lắc đầu.
“Tuyên vẫn rất ổn. gần đây cậu ấy đã mở lòng với mình, mình rất vui vì điều đó. Người mình đang lo là người khác.”
“Bạn trai cậu à?”
Hân tiếp tục lắc đầu
“Không, chỉ là một người,… đột nhiên mình không thấy nữa… nên rất lo.”
“Bạn cậu à.”
Hân lại tiếp tục lắc đầu.
“Vậy người nhà hả?”
Hân không nói gì, chỉ lắc đầu. Đến nước này, Thiên chỉ có nước bó tay, không suy đoán được mối quan hệ giữa Hân và người đột ngột mất tích này.
“Vậy đó là ai?”
“Mình không biết. Chỉ là đột nhiên không thấy nữa nên rất lo.”
“Đúng là mình coi thường Hân quá mà. Kẻ mà có thể chơi được với robot chắc cũng không thể nào là con người bình thường.” –Thiên nhìn gương mặt nghiêm túc của Hân thầm nghĩ, bất chợt cậu nhớ đến Tuyên, đến bữa đầu tiên cậu gặp cô ấy – “Lần trước cũng có một quái nhân ngủ gục ở đó. Sao cậu ta thu hút toàn những kẻ kỳ quái không vậy?”
“Người đó sẽ không sao đâu. Vậy cậu có tinh thần đi ăn với mình được không?”
Thiên nhìn Hân nói, cậu không hiểu sao hôm nay đi cùng Hân cậu lại bình tĩnh thế này. Nhớ mấy bữa đầu, cậu đã rất lo lắng, ăn diện rất kỹ, nói gì cũng cẩn trọng.
Hân gật đầu.
Bất chợt điện thoại trong túi cậu rung lên rồi nhanh như khi nó rung, nó tắt cũng nhanh. Cậu lấy điện thoại từ trong túi ra, mở lên thấy số điện thoại của Tuyên. Thiên không hiểu vì sao cô ấy gọi mình, bấm nút gọi lại, đáp lại chỉ là tiếng nhạc chờ nhạt nhẽo.
“Có gì sao?”
“Không, đi ăn đi.” – Thiên nắm tay Hân kéo đi, lòng có chút bận tâm về cuộc điện thoại ban nãy.
“Cậu biết Tuyên hôm nay bận gì không?”
“Cậu ấy đi học thêm.”
“Học thêm?”
“Ở cùng chỗ với Hảo đó.”
“Vậy sao?”
“Có gì sao?”
“Không có gì.”
Thiên nhìn đồng hồ, chiếc đồng hồ đã điểm tám giờ bốn mươi. Giờ này chắc không có gì đâu nhỉ, còn sớm. Lại là thứ bảy, đường rất đông. Cô ấy lại rất mạnh, lần trước đã nắm cổ áo cậu mạnh thế mà. Cậu không được mất tập trung, không phải lúc nào cũng hẹn được người đẹp như Hân.
“Cậu đi đi.”
“Hả?” – Thiên nhìn Hân ngạc nhiên.
“Mình không biết cậu đang nghĩ gì nhưng nếu bận thì cứ đi.”
“Nhưng…”
“Mình không sao.” – Hân mỉm cười nhìn Thiên.
“Vậy mình xin lỗi.”
Thiên nhanh chóng từ biệt Hân rồi tức tốc chạy đến trường dạy thêm của thằng Hảo. cậu tự trách bản thân thực quá ngốc nghếch, bỏ cả cuộc hẹn với một cô gái như Hân vì một cuộc gọi không đầu không cuối, vì một kẻ nói chuyện cụt ngủn.
Đến nơi, trường không có ai, hỏi bảo vệ, ông ấy nói học sinh vẫn còn học ca 8 giờ thì đến 10 giờ mới ra. Cậu lấy điện thoại gọi cho Hảo, nó báo lớp nó và Tuyên đã về hồi 8 giờ.
“Hay đến nhà tìm cô ấy nhỉ?”
“Mình đâu có biết nhà Tuyên.”
“Thật lãng xẹt khi chỉ lo cho người dưng.”
Cậu lên xe, đạp về nhà.
…
Tuyên nhớ lại lúc ở đồn vì việc cô bị một chiếc xe máy tông, không đi được. Cảnh sát bảo cô gọi cho người nhà, cô gọi, không ai bắt máy. Không hiểu sao lúc đó cô lại nhớ đến Hân và Thiên, bỗng dưng cô muốn họ đến giúp đỡ cô và cô đã bấm nút gọi nhưng lại nhớ buổi hẹn của họ nên tắt ngay.
“Dẫu sao chỉ là người dưng thôi mà.” – cô lẩm bẩm trong miệng.
…
“Cái gì cô ấy bị xe tông và bị thương ở chân?”
“Ờ, hôm qua đi học thêm về, bị một chiếc xe máy tông. May mà không sao hết.”
“Ra là vậy.”
“Hả.”
“Không có gì, ông thầy vô rồi, tao tắt máy nha.”
Thiên đã hiểu sao Tuyên gọi cho cậu ngày hôm qua.
…
“Cậu coi chừng, dạo này có nhiều biến thái lắm, mấy kẻ hay bám đuôi nữ sinh trung học.” - Mấy cô bạn cùng lớp học thêm vừa đi ra cổng vừa nhìn Tuyên nói – “Đặc biệt là khi cậu bị thương ở chân, đâu có chạy kịp.”
“Vậy sao?”
Tuyên nhớ đến Hân, cô ấy cũng lo lắng cho Tuyên, cứ nằng nặc mỗi ngày sẽ đi theo cô đi đến đây rồi đưa cô về, Tuyên nói mãi cô ấy mới chịu thôi. Nói thật nếu Hân đi theo, biến thái mới bám đuôi và nguy hiểm, có chuyện gì cô phải vừa lo cho bản thân vừa lo cho Hân nữa. Bất chợt cô nhớ Hân những ngày còn học lớp 5, cô ấy rất dễ bị mấy người cùng lớp bắt nạt, lúc nào cũng im thin thít, không dám chống trả lại.
“Ê, Tuyên…”
Mãi suy nghĩ về Hân, Tuyên quên mất sự có mặt của những cô bạn này.
“Cậu có biết tên bám theo tụi mình nãy giờ không? Nhìn cỡ tụi mình, không giống biến thái lắm.”
Tuyên quay mặt về sau, không thấy ai, chỉ thấy thấp thoáng bóng một cái nón kết màu đỏ có họa tiết cá sấu cùng đuôi một chiếc xe đạp cũ ngay góc cây cột điện. Cô mỉm cười.
“Không, chỉ là người dưng thôi.”