Song Cầm - Cập nhật - Hoàng Linh

Hoàng_Linh

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
9
Gạo
0,0
Tên truyện: Song Cầm
Tác giả: Hoàng Linh
Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác
Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: Không cố định
Thể loại: Cổ đại, cung đình, tình cảm.
Độ dài: Không xác định
Giới hạn độ tuổi đọc: Không
Cảnh báo về nội dung: Tác phẩm là do tưởng tượng, suy nghĩ và nhận định của tác giả, không nên đánh đồng nội dung truyện với chính sử.
Tóm tắt tác phẩm: Sinh vào thời loạn lạc, không cha, không mẹ, nàng luôn băn khoăn vì sao bức thư năm đó nàng nhận được lại chứa hai vết mực che đi năm tháng nàng ra đời? Quyết định lên Đông Kinh tìm hiểu, nàng đã vô tình gặp gỡ ai? Vì sao nàng lại bất chấp lời khuyên năm xưa mà gắn bó cùng người đó? Những bí mật mà họ dần vén lên sau lớp vỏ yên bình của kinh thành là gì? Liệu dòng sông có thực sự phẳng lặng như người ta vẫn tưởng hay sóng ngầm đã dấy lên từng đợt?
( Đây là câu chuyện lấy bối cảnh vào đầu thời Lê Sơ, sau khi cuộc bình Ngô phục quốc của Lê Lợi toàn thắng. Hầu hết các nhân vật trong truyện đều là nhân vật có thực.)

Mục lục: Chương 1~ Chương 2~ Chương 3 ~ Chương 4 ~ Chương 5 ~ Chương 6 ~ Chương 7 ~ Chương 8 ~ Chương 9 ~ Chương 10 ~ Chương 11 ~ Chương 12
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Hoàng_Linh

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
9
Gạo
0,0
Chương 1: Chuyện cũ
Cơn mưa rào mùa hạ từ trưa đã tạnh hẳn, chỉ còn những giọt nước trong veo đọng lại trên mái hiên đang tí tách rơi. Bầu trời quang đãng, khí trời thanh sạch, hòa cùng hương đất ải nồng ẩm và ngai ngái sau mưa. Trên giàn nhẫn đông(1) xanh mướt, vài cánh bướm trắng thơ thẩn dạo chơi. Tôi ngồi trước thềm nhà, một tay ôm quyển kinh thư(2), một tay chống cằm, mắt nhìn lên vòm trời trong vắt. Chợt bên cạnh vang lên tiếng nói:

- Ta còn tưởng em chăm chỉ, hóa ra chỉ cầm sách để diễu võ dương oai.​
Chẳng cần quay lại, tôi cũng biết là anh Đặng Khải. Tôi vẫn nhìn lên trời:

- Hiếm khi thấy anh có nhã hứng.

Đặng Khải hất vạt áo về phía sau, ngồi xuống cạnh tôi, mỉm cười:

- Cũng hiếm khi thấy em bị người khác trêu mà không cự lại. - Rồi tiếp lời. - Vừa hết hương(3), ông bảo ta gọi em vào ăn cơm. Ông đi mời thầy Phan, chắc cũng sắp về rồi.

Thấy tôi vẫn chưa đứng dậy, anh hỏi tôi:

- Sao thế? Đang nhớ chuyện cũ hả?

Một thoáng yên lặng...

- Vâng. - Tôi bỗng đáp. - Em đang nhớ chuyện cũ đây. Em... lên núi được bao lâu rồi?

- Sáu năm rồi.

Chuyện cũ... Đã sáu năm trôi qua...

Bảo rằng nhanh thì mới qua mấy mùa đào nở sen tàn, mà bảo rằng lâu thì đã bao lần trăng đầy trăng vơi.
(1) Tên gọi khác của cây kim ngân.
(2) Thuộc Ngũ kinh - một bộ sách trong nho giáo.
(3) Hương thắp trên bàn thờ, hết hương là khi hương cháy hết phần trầm màu nâu, có thể hạ đồ cúng xuống.
~ ~ ~
Tôi vốn sống trong một ngôi làng nhỏ ở trấn Nghệ An. Tôi không có cha mẹ, chỉ biết người nuôi tôi từ bé là một bà cụ. Bà tuy già nhưng vẫn còn minh mẫn, tôi làm gì cũng không qua nổi mắt bà. Tiếng thế nhưng bà rất chiều tôi, có gì ngon cũng phần tôi, tối đến ôm tôi trong lòng mà kể chuyện. Chuyện của bà nhiều lắm, kể suốt bao ngày mà chẳng hết. Tôi thích nghe chuyện, nên cũng thích mùa đông vì mùa đông trời chóng tối, buổi tối cũng dài hơn. Có lần đang nghe dở thì gà gáy canh hai, bà bắt tôi đi ngủ. Ăn vạ chẳng xong, tôi hậm hực nghĩ bụng sáng hôm sau phải lấy một sợi rơm đi tìm con gà láo toét dám làm tôi bực mà buộc mỏ nó lại cho bõ tức. Nhưng chưa đến chuồng thì gà đã cào đất túi bụi, vỗ cánh phành phạch mà ở làng có tận năm con gà nên tôi đành lủi thủi ra về.

Tôi không biết tên mình, nghe mọi người gọi mình là Gạo nên cứ ngỡ đó là tên tôi. Bọn trẻ trong làng trêu tôi là "ăn lúa ăn gạo", tôi tủi thân chạy về mách bà, bà xoa đầu tôi mà bảo:

- Tự mi nghĩ cách thì mới chóng khôn.

Thế là hôm sau, tôi mang một nắm rơm và vài hạt gạo ra giữa làng, chống tay vào hông mà thách:

- Đứa nào bảo "ăn lúa ăn gạo"? Ăn trước mặt ta xem? Ăn được ta cho trêu tiếp?

Thằng Tí - đứa trêu tôi dữ nhất - bị bọn trẻ đẩy lên trước. Nó bứt tai, chỉ vào mấy cọng rơm, thắc mắc:

- Đây là rơm nớ, không phải lúa.

- Hứ! - Tôi hếch mũi. - Rơm là thân lúa phơi khô.

- Tau cứ trêu mi, răng tau phải ăn?

- Mi kêu "ăn lúa ăn gạo" thì mi phải ăn được chứ?

- Ăn thì ăn, tau chả sợ.

Thằng Tí không nhặt rơm, nó với sang mấy hạt gạo thì tôi giằng lại:

- "Ăn lúa" trước!

Nó đành cầm rơm đưa vào miệng nhưng vừa nhai được một mẩu thì tôi đã hét lên:

- Lêu lêu Tí ăn rơm, Tí là bò, bò nhai rơm.

Bọn trẻ thấy vậy phá lên cười, hùa vào trêu thằng Tí, làm nó điên tiết xông ra chỗ tôi. Nhưng tôi cao hơn nó nửa cái đầu nên nó chỉ lườm tôi rồi vùng vằng bỏ đi. Tôi còn nghe loáng thoáng một câu: "Ngu như bò".

Nghĩ lại vẻ mặt của nó, tôi vẫn tự cười ngây ngốc một mình, lại nghĩ không biết mình có làm quá không. Mà cũng tốt, ít nhất từ đó chẳng ai dám trêu tôi. Nghe chuyện, bà dẫn tôi sang nhà nó, bắt hai đứa xin lỗi nhau rồi làm lành. Đầu tiên còn giận, nhưng chẳng mấy chốc đã quên, tôi lại rủ nó đi leo cây, lội sông, trốn tìm...
Năm tôi lên năm, một hôm thằng Tí bỗng bảo tôi:

- Gạo ơi, sau này mi lấy tau nhá.

Tôi ngẩn ra, chưa biết trả lời thế nào thì nó lại bảo:

- Tau không trêu mi nữa đâu, ai trêu mi tau sẽ...

- Tau không thích tên Tí, xấu mù, mà... - Tôi định nói tôi không thích lấy đứa "ngu như bò" nhưng tiếng ấy do tôi mà ra nên lại thôi.

- Tau xin mệ (mẹ) đổi tên, nhá!

- Tau không thích đứa lùn hơn tau.

- Lớn khác cao lên ớ!

- Tau không thích chỏm tóc của mi.

- Thì cạo đi.

Cứ thế tôi với nó chí chóe cả buổi, mãi chẳng xong chuyện lấy hay không lấy. Vậy mà khi ấy, tôi không biết rằng, đó là những tháng ngày vui vẻ cuối cùng của chúng tôi bởi cùng năm, nhà thằng Tí rời làng. Trước khi đi, nó cho tôi mấy củ khoai, dặn tôi chờ nó khiến tôi một phen nước mắt ngắn nước mắt dài. Từ đó, chẳng còn ai cùng tôi leo cây, trốn tìm, cùng tôi lang thang cả buổi nhặt hoa xoan rụng, chỉ còn tôi tha thẩn giữa trưa, ngồi trên cành cây mà nhìn về một hướng xa xăm nào đó, thầm nghĩ: "Giá mà lúc trước mình nhận lời lấy nó".
~ ~ ~
Ngày ấy, tôi thường thấy trai tráng trong làng chặt tre, vót thành những chiếc chông nhọn hoắt dài chừng một thước, lại thấy mấy ông lão ra đầu làng ghè đá mài dao, mài cả thanh đao quý của bác Sửu. Tôi hỏi bà thì mới biết, người làng đang chuẩn bị chống giặc. Nghe ai đi buôn ở xa về kể, có tên Trương Phụ là tướng giặc Minh, nổi tiếng bạo ngược, rán thịt người lấy mỡ, đốt nướng làm trò chơi. Người các trấn các lộ, hễ ở lại thì bị giặc giết hoặc xung vào phủ làm nô tỳ, nay đã bốn phương tan tác. Ban đầu, tôi còn ham chơi, nghe bà mắng vẫn cãi rằng tôi gầy thế chẳng bõ cho chúng bắt. Nhưng khi nghe thằng Tí huyền thuyên một hồi rồi thấy cả nhà nó phải rời đi, lại vài đêm nghe tiếng vó ngựa, tiếng chém giết rợn người từ xa vọng lại, tôi mới tin sái cổ có cái tên Trương Phụ độc ác, chừa hẳn thói lêu lổng. Bọn trẻ con đã sớm khiếp vía, chẳng đứa nào dám bước ra khỏi cửa, sợ sẽ bị Trương Phụ bắt mất.

Tối đó, tôi ngồi trong lòng bà, khẽ hỏi:

- Bà ơi, răng mình không đi trốn giặc? Trốn đi như... nhà thằng Tí?

Bà xoa đầu tôi:

- Mình bỏ đi, giặc ngồi không mà chiếm được làng, chúng sẽ nghĩ dân ta sợ mà không dám đánh, phải ở lại mới giữ được làng, đánh lại chúng.

- Nhưng mà, nhưng mà... vua đánh còn thua cơ mà? Cháu nghe ông Lựu kể vua Hồ(4) bị chúng bắt đi, vua Trùng Quang(5) còn không lại được chúng, răng mình không...

- Con bé này, bấy nay có thấy chi làm mi nhát thế mô? Giặc đến thì đánh, sợ chi? Mà lúc ấy mi phải nghĩ cách mà chạy đi nghe chửa? Đánh giặc là chuyện người lớn, mi ở lại vướng tay chúng tau, phải chạy đi, chạy vô trong rừng mà nấp, biết không?
...
Trời khuya âm u, tĩnh mịch đến đáng sợ, thoáng nghe tiếng động là tôi đã thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, chỉ lo giặc tới lúc nào không hay. Dẫu bà cụ đã nằm bên dỗ dành, tôi vẫn không sao chợp mắt nổi.
(4) Tức Hồ Quý Ly và Hồ Hán Thương.
(5) Tức Trần Quý Khoáng, vị vua lãnh đạo khởi nghĩa chống Minh năm 1409- 1413.
...
Tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần...

- Bớ làng nước ơi, giặc Minh đến!

- Giặc hả, giặc mô?

- Đánh thôi, anh em ơi, đán...h... h... h...

Tôi choàng tỉnh, thấy bà xách một tay nải đã gói ghém sẵn, kéo tôi ra khỏi cửa:

- Mi mau chạy đi, chạy vào rừng nghe chưa?

- Con muốn đánh giặc cơ, bà cho con đánh giặc.

- Giặc đã có chúng tau lo, mi phải chạy đi thì sau này lớn mới đánh chúng được.

- Nhưng...

Ai đó bỗng thét lên. Từ xa, tôi thấy một tên ngồi trên lưng ngựa, một tay giơ thanh kiếm đẫm máu, tay kia cầm đao của bác Sửu, cười man rợn. Một thanh tre nhọn phóng tới nhưng trúng áo giáp nên hắn chẳng hề hấn gì, càng cười điên cuồng hơn.

- Đánh, đánh... - Dân làng lao về phía chúng.

Tiếng đao kiếm vang lên loảng xoảng, tiếng những người mẹ gọi con, tiếng khóc, tiếng hô hào hỗn độn, bà kéo tay tôi chạy về phía rừng. Đằng xa, bụi đất theo vó ngựa bay mù mịt, những nhà tranh mái rạ bị đốt, từng mảng khói đen cuồn cuộn bốc lên.
...
Chạy...
Chạy thục mạng.
Chạy cho tới khi không còn nhìn, không còn nghe được gì.
Chỉ còn màn đêm, chỉ còn màu lá hòa ánh trăng, chỉ còn tiếng hú của sói rừng vọng lại, chỉ còn bà cháu tôi nấp trong một bụi cây.

Kiệt sức...

Đó là đêm tháng tư kinh hoàng năm Giáp Ngọ (1414).
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Hoàng_Linh

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
9
Gạo
0,0
Chương 2: Sống chết
Cả đêm đó, tôi không thể chợp mắt, bên tai luôn văng vẳng lên tiếng chém giết, tiếng cười ớn lạnh sống lưng của tên tướng giặc, trong mắt hiện lên màu máu, màu khói lửa mịt mù khắp nơi. Qua ánh trăng, tôi thấy khoé mắt già nua đầy vết chân chim của bà dâng lên một tầng nước. Tôi chẳng dám khóc to, chỉ thổn thức nấc từng tiếng, mặc cho những giọt lệ nóng hổi rơi trên má xua đi cái lạnh của rừng đêm. Bà vòng tay ôm lấy tôi, tôi dụi đầu vào lòng bà, quệt nước mắt nước mũi vào tấm áo nâu vá chằng chịt. Tôi chỉ mong ông bụt hiện lên làm phép cho trời mau sáng. Mà không, nếu có ông bụt, tôi ước ông sẽ biến lũ giặc kia thành một đàn dê lợn rồi dùng nước thần cứu sống người làng. Tôi cứ thế lẩm nhẩm cầu khẩn cả đêm, chẳng hay trời đã sáng tự khi nào. Bà nâng tôi dậy, phủi những giọt sương trên tóc tôi. Tôi đưa chiếc chông tre nhọn mang theo từ làng cho bà chống còn mình xách tay nải lúi cúi theo sau.
- Bà ơi. - Tôi kéo tay áo bà. - Bây chừ mình đi mô? Tối ở mô ạ?
- Chừ đi được từng nào hay từng ấy, giời sinh voi thì giời sinh cỏ, lo chi. Mà mi đói chưa, tau lấy khoai mi ăn nhé?
Tôi dạ một tiếng, đưa hai tay đón lấy mẩu khoai, bẻ đôi rồi đưa cho bà một nửa:
- Chắc bà cũng đói, bà ăn với con đi ạ.
Bà cười móm mém, bảo tôi cứ ăn. Vừa đi vừa ăn, chẳng mấy cũng tới buổi sương tan (1). Bỗng nhiên, tôi nghe từ xa vọng tới tiếng bước chân rầm rập, tiếng chó sủa inh tai, tiếng nói lạ lẫm nghe không rõ...
(1) buổi sương tan: khi mặt trời lên cao, sương tan hết, tức là khi trời đã sáng rõ.
"Giặc Minh?" - Tôi chỉ kịp nghĩ tới đó thì bà đã kéo tôi chạy đi. Vai tôi va vào cành cây, kêu xoạt một tiếng.
- Shuí? (ai? - Tiếng Hán) - Tôi nghe một tên hét to.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, chó càng sủa dữ tợn hơn, bà phải vứt cả tay nải để đánh lạc hướng chúng mà chẳng xong. Chạy thêm một đoạn, bà giữ tôi lại:
- Bây chừ... tau với mi... chia nhau ra chạy, mi chạy thẳng, tau chạy đằng kia...
- Con...
- Mi trốn ngay cho tau! Nếu như... nếu như mi để tau biết mi xuống...dưới Âm phủ...tau sẽ... kêu Diêm Vương thả chó ngao... cắn mi.
- Con chạy... nhưng bà nhớ chờ con... tìm bà nhá...
...
- Cứ chạy đi, sau này tìm... cha mệ...
Tôi cắm đầu cắm cổ chạy. Vừa chạy vừa để ý xung quanh, tìm những bụi cây có thể nấp được khi cần.
Một tiếng "vút" xé gió...
- Ha ha, hóa ra chỉ là một mụ già, thật uổng cho mũi tên của bổn tướng.
"Không lẽ?" - Tôi nghe tiếng nói mà run người. Không chừng tiếp tay giặc Minh còn có bọn gian tế làm phản bán nước.
...
- Cái gì? Chết rồi à? Ha ha, xưa nay ai được hưởng tiễn pháp của bổn tướng quân chỉ có nước bỏ mạng. Đốt cho ta!
- Mạt tướng xin vâng lệnh. - Lần này tôi nghe rõ ràng lời nói bằng tiếng ta.
"Bà? Chẳng lẽ bà đã bị bọn chúng hại rồi? Không! Bà ơi!" - Tôi lao về phía lũ giặc.
Gáy tôi bỗng lạnh ngắt, có thứ gì nhọn hoắt từ đâu phóng ra đâm mạnh vào người. Tôi chỉ kịp thấy trời đất quay cuồng thành một mảnh rồi mờ mịt dần...
~~~​
Chẳng biết đã bao lâu sau, khi tỉnh lại, tôi thấy mình nằm trong một bụi cây rậm rạp che kín bốn bề, phía dưới lót lá như một chiếc ổ. Tôi bước ra ngoài, phía trước bụi cây rải rác lông hổ xám. Ai đó đã cứu tôi, còn rải lông hổ xung quanh khiến thú dữ không thể tới gần, chó săn của địch đánh hơi được cũng không dám xông vào.
- Bà ơi! - Tôi gọi to, mong rằng bà vẫn ở quanh đây.
Nhưng đáp lại tôi chỉ là tiếng vọng đứt quãng của núi rừng.
...
Bà đã đi thật rồi.
Sực nhớ ra, tôi đưa tay tìm trước ngực, phát hiện mảnh vải bà đưa vẫn còn, tôi mới yên tâm thở ra một hơi dài.
Trời tối dần, bụng tôi cũng đã réo mấy lần, phát hiện bên bụi cây có một túi lương khô, tôi cầm lên ăn ngấu nghiến, thầm nghĩ xem người kia là ai mà chu đáo như vậy. Có lẽ do mê man một giấc dài, tôi không thấy cơn buồn ngủ kéo đến, đành nhìn lên trời đếm sao.
"Nhất này, nhị này, tam này,... thập tứ này,... nhị thập bát này,... lẫn rồi. Nào thì nhất này, nhị này... Lại lẫn rồi!"
Đếm chán, tôi lại đọc đồng dao:
"Cục ta cục tác
Con diều hung ác
Bay lượn trên đầu
Gà con ở đâu
Mau về mẹ ủ
Mẹ con đông đủ
Chẳng sợ diều hâu..."
"Nếu như mình là gà con, gặp diều hâu thì ai sẽ cứu mình?"
~~~​
Vài hôm sau...
Không có nước, tìm quanh cũng chẳng thấy khe suối nào, tôi đành chờ sáng sớm uống sương trên lá, lại nhớ có bà hoàng hậu từng giữ nước (2) bằng cách thấm vào áo, tôi cũng học theo, thấm sương vào vạt áo. Lương khô vơi dần rồi cạn hẳn, tôi bèn đi tìm quả để ăn. Tìm mãi cũng được thứ quả màu đỏ tươi, vị mát ngọt. Tôi chẳng thèm để ý xem đó là quả gì, chỉ thấy ngon là ăn ngấu nghiến, ăn đầy một bụng.
(2) Hoàng hậu Lệ Thánh, vợ vua Trần Minh Tông, khi cha bà là Trần Quốc Chẩn mắc oan, bị giam trong ngục và không được ăn uống gì, bà đã thấm nước vào áo, khi vào ngục thăm cha thì vắt cho cha uống.
Đêm xuống, sắc trời âm u lạ thường, mảnh trăng cong cong lơ lửng chìm dần trong những áng mây lãng đãng như sương khói. Tôi đang nhẩm tính xem ngày mai nên đi đâu vì dù sao tôi cũng không thể ở mãi trong rừng. Nhưng nghĩ lại, tôi chẳng quen ai, cũng chẳng ai dư cơm thừa gạo đi nuôi một đứa bé như tôi. Đúng là khi hoạn nạn mới thấm thía cảnh tứ cố vô thân. Bỗng nhiên tôi thấy bụng đau dấm dứt. Cơn đau ngày một dữ hơn khiến mặt tôi tái mét. Ruột gan từng khúc như quặn thắt lại, muốn thổ (nôn) mà không được.
Đã vậy, cơn mưa rào quái ác lại bất ngờ đổ xuống. Sáng hôm sau, khi cơn mưa ngừng tuôn cũng là khi cả người tôi lạnh ngắt, đầu óc u mê. Tôi sắp chết ư? Không, tôi chưa muốn chết, tôi muốn sống, muốn tìm cha mẹ, muốn hay thế nào là "nghiêm phụ từ mẫu", muốn một lần "mau về mẹ ủ, mẹ con đông đủ, chẳng sợ diều hâu." Nhưng hình như không kịp nữa rồi.
"Bà ơi, tha cho con... Nếu con có... xuống âm phủ... bà cũng đừng... đừng bảo Diêm Vương xua... chó ngao... cắn con..."
~~~
Cảm giác chết là như thế này ư? Có khi bồng bềnh như trên mây trên gió, khi lại lắc lư theo nhịp, thỉnh thoảng nghe tiếng nhạc ngựa đều đặn vang lên "lộc cộc".
"Giặc Minh à? Đừng bắt tôi. Tôi thế này thuốc thang còn chẳng cứu được huống gì là làm nô tì nô bộc hầu hạ các người? À mà người Ngô không hiểu tiếng Nam nhỉ!"
Lại chìm vào một màn đen vô định...
Có tiếng nói loáng thoáng xung quanh, nói tôi ăn phải ăn phải quả độc gì đó. Tôi ăn phải? Mà cũng đúng, ăn thứ quả lạ kia xong mới đau bụng chứ vài hôm trước có sao đâu. Còn đang mải nghĩ thì đã thấy một dòng nước đen đặc, đắng ngắt đổ vào miệng. Một thìa, hai thìa...
- May mà chịu uống thuốc, nếu trời thương thì vài hôm nữa sẽ tỉnh.
Đây là thuốc ư? Vì sao ai cũng bảo thuốc tốt mà thuốc lại đắng như thế?
...
Tôi thấy mình đang bay lên, rất cao, thấy làng, thấy những mái tranh lấp ló, thấy cây xoan tôi vẫn thường leo trèo mỗi trưa...
Rơi xuống.
Từng tấc, từng tấc, tưởng chừng như không thể xuống tới nơi.
Tôi nhắm mắt lại. Chẳng ngờ mở mắt ra đã đứng giữa làng
Một bàn tay kéo tôi về phía cái giếng, tôi đi theo trong vô thức. Bà đột nhiên xuất hiện bên giếng, quát tôi dừng lại. Tôi chẳng nghe, cứ chạy tới gọi "bà ơi". Bà đuổi tôi về, dường như bà cũng muốn tới bên tôi nhưng không được. Khi tôi sắp bước chân xuống giếng, có ai đó ngăn tôi lại, xô tôi ngã về phía sau. Tôi chỉ kịp hét lên một tiếng...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên