Sóng tình - Cập nhật - Mặc Thư

kuckich10528

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/6/14
Bài viết
52
Gạo
100,0
sua-jpg.5604

  • Tên tác phẩm: Sóng tình
  • Tác giả: Mặc Thư
  • Thể loại: Hắc bang
  • Tình trạng: Đang sáng tác
  • Giới hạn: 12+ (có bạo lực)
GIỚI THIỆU TÁC PHẨM:
Cô - đã là một sát thủ thì không thể nào có người thân. Lạnh lùng, sắt đá là một trong những tiêu chí cơ bản nhất. Không thể để cho bất cứ điều gì trở thành nhược điểm để đối thủ phản kích. Nếu như không phải vì em trai thì cô sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc như những người bình thường khác. Được đi học, được vui chơi với bè bạn, có những mối tình đầu để ghi nhớ,… những điều đơn giản thế thôi mà sao xa vời tầm tay của cô quá.

Anh - một con người lạnh lẽo, vô tình, là ứng cử viên quan trọng cho vị trí lão đại của Huỳnh gia. Những âm mưu, danh lợi, mánh khóe cứ quẩn quanh trong cuộc sống khiến cho trái tim anh dần dần chai sạn, băng giá. Nhưng sâu bên trong con người anh luôn tồn tại một trái tim ấm nóng, một trái tim biết yêu thương. Liệu cô có đang nắm giữ chiếc chìa khóa mở cửa trái tim anh hay là liều thuốc độc bóp nát trái tim mình?

 
Chỉnh sửa lần cuối:

kuckich10528

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/6/14
Bài viết
52
Gạo
100,0
hinh-anh-dep-ve-tinh-yeu-buon-va-tam-trang-6.jpg
SÓNG TÌNH
CHƯƠNG 1: THÂN PHẬN
Trời dần buông những tia nắng cuối cùng của một ngày. Jay cảm thấy thân thể mệt mỏi rã rời sau hai ngày liên tục không chợp mắt. Nào là làm luận văn nộp cho thầy giáo đáng mến, nào là đi làm thêm, rồi đi thực tế,… theo guồng quay của cuộc sống mà cứ lặp đi lặp lại một cách vô vị. Điều cô muốn nhất bây giờ là có thể trút bỏ những phiền muộn của một ngày mà thoải mái đánh một giấc say nồng trên chiếc giường ngủ quen thuộc mặc kệ trời đất có sập xuống hay không. Vừa bước ra khỏi cổng trường thì bỗng nhiên có một chiếc moto đỏ rực chạy thật nhanh giật lấy chiếc túi mới mua của cô. Theo phản xạ, cô giữ chặt lấy chiếc túi và đạp mạnh vào chiếc moto mới cóng.

“Anh muốn chết phải không Zet?”. Cô la toáng lên khi thấy chiếc túi của cô toác ra một miếng hở lớn ở phần thân .

"Haiz anh nào dám nhưng em làm trầy con cưng của anh rồi ". Vừa nói hắn vừa xuýt xoa cái xe của hắn.

"Đưa em về nhà đi, em buồn ngủ muốn chết luôn rồi nè!". Cô bĩu môi rồi nhảy phóc lên xe hắn.

"Anh đâu phải là xe ôm của em". Hắn lầm bầm một vài câu rồi nổ máy chạy. Hắn cố tình lái xe thật nhanh rồi đột ngột phanh thắng để cô ôm hắn thật chặt nhưng cô cũng đâu phải tay vừa. Tay cô cầm cây viết bi thọc vào lưng hắn mỗi khi hắn có ý định xấu làm cho hắn vừa chạy vừa la oai oái khiến cho người đi đường nhìn hai đứa như sinh vật lạ.

"Hôm nay có bé đẹp gái ở nhà không? Anh nhớ nó quá!". Hắn hỏi với bản mặt không thể gian xảo hơn.

"Thôi đi! Tuy nó còn nhỏ nhưng nó cũng có mắt nhìn đàn ông, nhìn anh như hàng tồn kho thế kia thì làm sao xách dép cho nó được". Cô xì một tiếng rồi cười một cách sảng khoái vào tai hắn khiến cho hắn tức giận muốn đạp cho cô một cái xuống xe luôn cho rồi.

Cười xong, cô lấy lại bộ mặt lạnh lùng thường ngày rồi hỏi hắn: "Anh tìm tôi có việc gì? Cấp trên có mệnh lệnh à?". Giọng của cô nhẹ nhàng nhưng không kém phần lạnh lẽo.

Ở những nơi đông người, cô và Zet lúc nào cũng phải giả vờ như hai anh em thân thiết vì không biết sẽ có những tên vô danh tiểu tốt nào bám theo nhưng khi ra đường quốc lộ vắng người thì tự nhiên sẽ lộ ra bản chất thật của mình.

"Cô bỏ mặc công việc của mình hơi lâu rồi đó Jay! Từ sau nhiệm vụ 2603 thì tổ chức không liên lạc được với cô. Đừng để chúng tôi phải sử dụng biện pháp mạnh". Hắn nói một cách cứng rắn, xem ra tổ chức đang giận lắm rồi.

"Tôi đã xin Lão đại cho tôi được nghỉ ngơi một thời gian. Chỉ mới có ba tháng mà đã có mệnh lệnh mới rồi à! Tổ chức hơi bóc lột sức lao động của tôi rồi đó".

"2 giờ sáng ở trung tâm, Lão đại chờ cô". Hắn vừa nói xong thì cũng đến nhà cô. Hắn quay xe 180 độ rồi chạy đi mất hút.

Cô thở dài rồi quay bước vào trong nhà. Zet đúng thật là không thay đổi. Từ khi cô bước vào tổ chức, Zet là người đầu tiên chỉ bảo cho cô những quy tắc. Có thể coi hắn là người thân nhất với cô trong tổ chức.

“2 giờ sáng ở trung tâm”. Cô bất giác lặp lại câu nói rồi thầm nghĩ nếu lão đại đã đích thân gặp cô thì chắc nhiệm vụ sẽ không hề dễ dàng. “Không thể không gặp”. Cô còn mục tiêu lớn lao phải hoàn thành phía trước.

Vừa vào đến nhà, đèn không bật, trong nhà có dấu hiệu bị lục soát. Cô cau mày rồi nhanh chân nấp ngoài hành lang, theo phản xạ cô rút súng cất ở chậu cây ngay ở hành lang rồi từ từ tiến vào nhà. Cô chợt nhớ đến Linh Tâm - đứa em của bạn cô gửi ở nhờ nhà cô một thời gian. Suy nghĩ bất chợt đó làm cô phân tâm khiến cô mất cảnh giác. Bỗng nhiên, có một người chĩa súng vào thái dương cô:

“Là ai?”. Cô bình tĩnh hỏi. Những chuyện như thế này cô đã gặp qua nhiều lần nên cô không hề sợ hãi mà bình tĩnh đối mặt với nó. Đây cũng là một trong những quy tắc mà tổ chức đề ra cho cô.

Không có tiếng trả lời, chỉ thấy tiếng cạch thật nhỏ từ khẩu súng vang lên, cô liền cúi xuống, quay người lại đá thật mạnh vào tay người cầm súng rồi lộn người qua ghế sofa bên kia. Thật may cho cô là căn phòng chưa được bật đèn nên phản xạ của người đó không được tốt lắm. “Có gan đến ám sát cô thì thân thủ đương nhiên cũng không tồi”. Cô thầm nghĩ. Đồng thời, cô lập tức đưa súng lên rồi nhắm vào trúng mi tâm của đối phương mà bắn.

“Cạch”. Súng không nổ, cô liền rút dao trong túi quần mà cô luôn mang theo bên mình lập tức phóng về phía trước. Nhìn hình dáng đối phương, cô biết ngay là nữ, tư thế né dao của người đó cô thấy quen quen và cô chợt nhớ ra chỉ có Jency mới biết cô giấu súng trong chậu cây nếu không thì tại sao trong súng lại không có đạn.

“Jency! Đùa thế là đủ rồi đấy!”. Cô chưa bao giờ cảm thấy bực tức như lúc này.

"Bốp! Bốp! Bốp!”. Một tiếng vỗ tay vang lên: “Cô chưa bao giờ khiến tôi thất vọng Jay à!”. Một giọng nói trầm ấm cất lên từ phía nhà bếp.

"Hai người tại sao lại đến đây? Linh Tâm đâu rồi?”. Cô vừa nói vừa đi tới góc nhà để bật đèn. “Tôi nhớ là 2 người đâu có ưa gì nhau mà lại đi chung với nhau thế?”. Cô nói một cách châm biếm.

Ngay sau đó, một cô bé có mái tóc ngắn cách điệu tiến về phía mọi người: “Anh chị ơi em về rồi nè!”. Linh Tâm xách hai túi đồ nặng trịch lê lết bước vô nhà, cô đưa hai tay quệt mồ hôi trên trán rồi hồ hởi nói: “Lâu lắm mới có bạn của chị Ngọc đến chơi, em ra siêu thị mua một tí đồ rồi về đãi mấy anh chị”.

Cô không thoải mái khi để người của tổ chức biết đến sự có mặt của Linh Tâm trong nhà. Đó có thể sẽ là nhược điểm để tổ chức uy hiếp nên cô đang tính tới việc cho Linh Tâm về nhà với chị của nó. Cô dịu dàng nói với Linh Tâm: “Em vào trong nhà bếp làm đồ ăn để anh chị ở ngoài này nói chuyện một lát”.

Từ lúc vào nhà, Linh Tâm đã cảm thấy không khí trong nhà có vẻ căng thẳng nên khi nghe chị nói vậy liền lui vào nhà bếp để làm thức ăn cho buổi tối.

“Hôm nay có nhiều người đến tìm tôi nhỉ?”. Cô mệt mỏi dựa người vào sofa rồi nhìn Nick và Jency.

“Chúng tôi đến đây để thông báo cho cô một việc quan trọng. Chúng tôi rất bất ngờ khi nghe lão đại nói sẽ giao nhiệm vụ này cho cô mà không có người trợ giúp”. Jency lên tiếng.

“Tôi còn nghe nói nếu cô hoàn thành được nhiệm vụ này thì có thể cô sẽ được gặp lại em trai và rút lui khỏi tổ chức”. Nick nhìn Jay chăm chú rồi nói.

Cô cười một cách sảng khoái rồi nhìn vào hai người đồng nghiệp: “Chà! Xem ra nhiệm vụ này khó khăn nhỉ? Tôi chưa bao giờ được phân công mà có người trợ giúp. Tôi lúc nào cũng chỉ là một con tốt thí cho tổ chức. Những nhiệm vụ mà tôi hoàn thành đều có người hào hiệp cướp công. Tôi còn sống đến giờ này là số mạng của tôi lớn lắm rồi đó”. Chưa bao giờ cô lại thấy thoải mái khi nói ra hết những điều trong lòng. Lúc nào người làm việc vất vả nhất trong tổ chức cũng là cô, làm những việc nguy hiểm nhất cũng là cô, cô đã vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần mà cô cũng không đếm hết. Cô chỉ hy vọng một ngày nào đó gặp lại em trai mình. Đứa em trai mà mười năm nay cô chưa hề thấy mặt kể từ ngày cô gia nhập tổ chức. Không ngờ người ta lợi dụng điểm yếu của cô để bảo vệ cho bản thân mình. Cô cảm thấy cuộc đời này cũng khốn nạn thật.

Jency cũng hiểu những việc mà Jay đã làm, những việc mà Jay hy sinh cho tổ chức. Nhưng điều mà Jency không hiểu nhất là tại sao tổ chức lại không cho Jay gặp mặt em trai mình dù chỉ là qua máy tính hay là một tấm ảnh. Nhiều lần cô cũng đã hỏi Lão đại nhưng ông không bao giờ trả lời cũng như cảnh cáo cô không được hỏi về vấn đề này nữa. Từ lâu Jency đã xem Jay như một người bạn thân thiết. Vì thế cô không ngần ngại đến đây để thông báo cho Jay về nhiệm vụ sắp tới cũng như những khó khăn mà Jay sắp đối đầu. Cô đã xin Lão đại sẽ cùng Jay tham gia nhiệm vụ lần này nhưng xem ra Lão đại chỉ muốn một mình Jay thực hiện.

“Thế thì lần này nếu cô thành công thì sẽ không ai cướp công của cô nữa!”. Nick bước gần lại để nói chuyện với Jay.

“Đương nhiên rồi! Vì tôi sẽ không toàn mạng mà trở lại đây nữa”. Jay cười lạnh một cái rồi quay người bước lên lầu. Cô hiện giờ đang rất mệt mỏi và muốn ngủ ngay lập tức. Cô không còn hơi sức đâu mà nói chuyện với hai người đó nữa. Cô còn phải lấy lại sức khỏe để thực hiện nhiệm vụ “một đi không trở lại” này.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

kuckich10528

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/6/14
Bài viết
52
Gạo
100,0
hinh-buon-dep-25.jpg
SÓNG TÌNH
CHƯƠNG 2: NHIỆM VỤ BẤT KHẢ THI
"Ding dong! Ding dong!”. Tiếng chuông đồng hồ của điện thoại vang lên réo rắt. Cô cuộn tròn mình trong chiếc chăn ấm đang say giấc nồng thì bị tiếng chuông phá rối. Cô tức mình cầm chiếc điện thoại ném vào tường khiến chiếc điện thoại im bặt. Cô tính tiếp tục ngủ thì sực nhớ ra mình có công việc quan trọng cần phải làm.
Cô vội vàng thay đồ rồi nhìn vào chiếc đồng hồ ở trên tường. “1 giờ 45 phút – Xem ra không trễ lắm!”. Cô hất mái tóc dài sang một bên rồi viết lên tờ giấy ghi chú cho Linh Tâm: “Buổi sáng em dậy rồi tự làm thức ăn sáng rồi đi học nhé! Đừng chờ chị”. Cô dán lên đầu tủ lạnh rồi nhanh chóng vào gara rồi lấy chiếc Audi trắng tinh phóng nhanh tới trung tâm của tổ chức.

Cô chạy xe không đến nỗi tệ lắm nhưng so với các đồng nghiệp trong tổ chức thì còn kém rất xa. Cô không hề có năng khiếu trong việc lái xe nhưng cô là một trong những sát thủ bắn súng giỏi nhất. Điều này thì không ai phải bàn cãi, từ khi còn là thực tập thì cô đã khiến mọi người phải trợn tròn mắt khi phát súng đầu tiên của cô bắn trúng vào hồng tâm. Lão đại rất hài lòng về thành tích này nên đã cân nhắc cô lên vị trí cao hơn trong tổ chức. Cũng chính vì điều này đã khiến cho mọi người thật không tâm phục khẩu phục về vị trí của cô. Cô liên tục bị cấp trên đì cũng như làm những việc nguy hiểm. Cô luôn nghĩ cô là một người rộng lượng nên so với những người chỉ biết ganh tị với tài năng của người khác thì cô chỉ coi đó là hạng tép riu không cần phải để mắt.

Trong tổ chức, có một quy định là không bao giờ được sử dụng tên thật cũng như là không tiết lộ biệt danh trong tổ chức ra ngoài. Vì thế, biệt danh của cô là Jay còn tên thật là Ngọc Minh. Linh Tâm không biết tên thật của cô mà chỉ biết tên của cô là Ngọc – một cái tên mà cô bịa ra. Zet, Nick, Jency đều là những người đồng nghiệp mà cô coi là bạn và tất nhiên thì cô cũng không biết tên thật của họ. Những điều này cô không nhất thiết phải quan tâm vì cô là tuýp người không tò mò về chuyện đời tư của người khác.

Cô chỉ cần mười phút là đến được trung tâm của tổ chức. Nhìn từ ngoài vào trung tâm không khác gì một của hàng chuyên bán hải sản. Thật sự thì ít có ai đến cửa hàng này mua vì trông nó hết sức bẩn thỉu, nhớp nháp mà lại nằm trong một con hẻm chỉ vừa đủ cho một chiếc xe con đi vào.

Trung tâm luôn mở cửa 24/24, khi cô đi vào thì không một ai để ý mà họ chỉ chăm chú làm công việc của mình. Càng đi sâu vào trong thì kiến trúc của ngôi nhà ngày càng tăm tối, chỉ có ánh sáng mờ mờ. Trên tường thì treo lủng lẳng những cái đầu tê giác, hươu,… Khi đi đến cuối của ngôi nhà thì có hai hướng được chia ra. Hướng bên phải dành cho những người cấp năm trở xuống còn hướng bên trái dành cho những người từ cấp năm trở lên. Cô đưa chiếc thẻ cấp bốn của mình vào cửa thang máy rồi đi xuống thật sâu trong lòng đất.

Vừa bước ra thì cô gặp phải May – đối thủ của cô. May là một người phụ nữ đẹp toàn diện. Cô cũng phải công nhận điều đó. Dáng người cao, làn da trắng nõn, khuôn mặt thanh tú khiến ai cũng phải xuýt xoa. Nhờ có phúc trời ban nên nhiệm vụ nào cô ta cũng sử dụng mỹ nhân kế khiến cho những kẻ hám sắc chết trong sung sướng.

“Lâu lắm không gặp cô, nhìn cô khỏe mạnh thế này chắc là sống tốt chứ nhỉ?”. May vừa nói vừa nhìn Jay với nụ cười khinh bỉ.

“Cảm ơn cô, tôi chưa chết là sống khỏe rồi”. Jay đáp trả lại khiến cho nụ cười của May chợt tắt.

May nhìn Jay một lượt từ trên xuống dưới rồi buông một câu :“Tôi hy vọng là sau nhiệm vụ lần này thì cô sống không khỏe nổi”. May cười đểu một cái rồi õng ẹo bước đi.

Jay nhìn xuống đồng hồ thì thấy 1 giờ 58 phút. Jay không chấp nhất lời đả kích của cô ta nữa rồi vội vàng bước về căn phòng rộng nhất có đề hai chữ “Lão đại”. Cô hít một hơi rồi gõ nhẹ cửa phòng bốn tiếng. Bên trong vang lên giọng nói khàn đặc của lão đại: “Vào đi”.

Cô tự tin bước một mạch tới trước mặt lão đại rồi nhẹ nhàng hỏi: ”Lão đại cần tìm tôi có việc gì?”. Dù biết trước nhiệm vụ nhưng cô vẫn chưa biết người mà mình cần hạ thủ là ai nên cô vẫn phải hỏi lão đại một lần nữa.

Lão đại đang ngồi trên bàn làm việc và nhíu mày xem một tập hồ sơ. Ông là một người đã ngoài sáu mươi tuổi. Tóc đã râm râm muối tiêu nhưng trên khuôn mặt vẫn in đậm sự uy nghi và toát ra một luồng không khí lạnh lẽo mỗi khi đứng đối diện. Những vết sẹo trên cơ thể ông là một ví dụ điển hình cho chiếc ghế Lão đại không phải ai cũng ngồi vào được.

Đột nhiên, tập tài liệu trên tay Lão đại ném thẳng về phía cô. Dù cô vẫn có thể né tránh nhưng việc đó chỉ rước thêm cơn nổi giận của Lão đại vào người. Cô cảm giác trên trán một dòng máu đỏ lạnh lẽo từ từ chảy xuống khuôn mặt trắng hồng của cô. Hình như phần nhọn của tập tài kèm với sức mạnh của Lão đại khi ném đã khiến cho một miếng da trên trán sứt ra.

Cô vẫn không nói một lời mà chỉ lặng lẽ thu gom giấy tờ trên tập tài liệu đưa cho Lão đại. Khuôn mặt của lão đại đã nhíu lại hết cỡ chỉ còn thấy sự tức giận toát ra trên người: “Cô có biết cô đã làm sai việc gì không?”. Jay lắc đầu.

Lão đại nhìn cô với ánh chết chóc rồi từ tốn nói: “Cô hãy xem tập tài liệu đó đi!”. Cô bước gần lại bàn làm việc của Lão đại với một tâm trạng cực kì bình tĩnh không có một sự lo sợ nào vương lại trên đôi mắt. Cô từ từ mở ra rồi nhìn thấy một loạt hình ảnh cô thân mật với một nam sinh trên giảng đường đại học.

Với Lão đại, đã là một người trong tổ chức thì tuyệt đối không được vi phạm ba nguyên tắc mà Lão đại đề ra. Đó là: không tiết lộ danh phận, không phản bội tổ chức và tuyệt đối không có người yêu. Nếu vi phạm một trong ba nguyên tắc trên thì hậu quả nặng nhất là một cái chết không toàn thây.

Thấy cô không trả lời, khuôn mặt của Lão đại càng tăm tối hơn: “Cô giải thích việc này là sao? Đó không phải là nhiệm vụ tổ chức đề ra thì cô càng không thể giải thích là làm nhiệm vụ được?”. Lời nói càng tỏa ra không khí giết người khiến cô phải hít một hơi để trấn tĩnh.

“Đó không như những gì Lão đại thấy đâu ạ!”. Jay cố gắng kiềm chế cảm xúc để không lộ ra sự sợ hãi trong lời nói của cô: “Cậu ta chỉ là một người bình thường tuyệt đối không phải là gián điệp gài vào để thăm dò thông tin của tổ chức”. Ánh mắt cô nhìn thẳng vào đôi mắt nâu của Lão đại.

“Tôi thực sự không muốn động thủ, cô làm sao thì làm. Cô nên nhớ cô không phải sống chỉ vì một mình cô”. Từng lời nói của Lão đại phát ra như cứa vào trong thâm tâm của cô. Cô không biết đứa em trai non nớt của cô đang ở phương trời nào.

Đã là một sát thủ thì không thể nào có người thân. Lạnh lùng, sắt đá là một trong những tiêu chí cơ bản nhất. Không thể để cho bất cứ điều gì trở thành nhược điểm để đối thủ phản kích. Nếu như không phải vì em trai thì cô sẽ không phải trở thành sát thủ và cô sẽ sống hạnh phúc như những người bình thường khác. Được đi học, được vui chơi với bè bạn, có những mối tình đầu để ghi nhớ,… những điều đơn giản thế thôi mà sao xa vời tầm tay của cô quá.

“Hôm nay tôi gọi cô đến không phải là để nói những điều nhảm nhí này. Lần này, nhiệm vụ cấp một sẽ do cô đảm trách. Nếu cô thành công thì năm mươi triệu đô sẽ về tay cô và tổ chức sẽ không lấy một đồng lời nào cả. Đó là điều kiện của đối tác”. Lão đại trầm mặc nói.

“Chỉ như vậy thôi? Lão đại, nhiệm vụ cấp một không phải là ám sát những nhân vật quan trọng hoặc nguy hiểm như thủ tướng của một quốc gia hay sao mà điều kiện chỉ như vậy thôi à? Tôi thật sự không hiểu nổi! Với một sát thủ còn non như tôi mà thực hiện nhiệm vụ cấp một thì thật tôi không biết có toàn mạng trở về hay không nữa?”. Jay giận dữ nói.

Lão đại cười lớn: “Vậy điều kiện của cô là gì? Ngồi lên vị trí Lão đại?”.

Jay nghiêm mặt và bất giác nở một nụ cười: “Tôi muốn gặp em trai tôi và rút lui khỏi tổ chức”.

“Tôi đã biết thế nào cô cũng sẽ nói như vậy! Tôi chấp nhận với điều kiện cô phải thành công. Và cô đã biết những quy tắc khi rời khỏi tổ chức rồi chứ! Không được để tổ chức bắt gặp và nếu cô hé một thông tin nào về tổ chức thì hậu quả…”. Jay chen vào: “Tôi đã biết, ông không cần phải lo lắng”.

“Vậy người tôi phải hạ thủ là…”. Jay buột miệng hỏi.

“Huỳnh Ân. Ứng cử viên cho vị trí lão đại của tập đoàn Huỳnh gia”.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

kuckich10528

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/6/14
Bài viết
52
Gạo
100,0
hinh-buon-dep-19.jpg
SÓNG TÌNH
CHƯƠNG 3: ĐÔI MẮT ẤY
Một cô gái mười ba tuổi có một mái tóc dài chấm lưng đang chạy thật nhanh dọc bờ biển. Nụ cười của cô hòa tan trong tiếng sóng biển, ai nghe thấy cũng phải nao lòng. Cô yêu biển, cô yêu từng cơn sóng mát lạnh tràn vào bờ đang gặm nhấm đôi bàn chân bé xinh của cô.


“Chị hai, đi chầm chậm thôi! Em và bố mẹ đuổi theo không kịp nè!”. Cậu bé có đôi má phúng phính nũng nịu khi thấy chị gái không quan tâm tới mình mà chỉ biết đùa nghịch với sóng biển.


Cô dừng lại và thở hồng hộc, nghe thấy tiếng gọi của tiểu Hạo - đứa em trai mười tuổi của cô với tiếng cười giòn tan của bố mẹ. Cô bất giác quay đầu lại mà tại sao không thấy tiểu Hạo, chỉ thấy ánh nắng đang tắt dần ở phía chân trời và cô cảm thấy không gian xung quanh sao mà lạnh lẽo, trống vắng thế này.


Đôi mắt bỗng nhiên cay xè, cô cố gắng kìm chế không để giọt nước mắt rơi xuống trên đôi gò má gầy gò của cô. Cô nhớ lại lời mà mẹ đã từng nói: “Con gái mà suốt ngày chỉ biết khóc thôi thì cuộc đời sau này sẽ khó chịu lắm đấy!”.


Cô gọi thật to: “Tiểu Hạo ơi! Bố mẹ ơi! Mọi người đang ở đâu thế? Đừng đùa với con nữa!”. Cô gọi đến khản cả cổ họng, giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống hòa cùng với tiếng nấc nghẹn của cô. Mọi người bỏ cô đi hết rồi, một cảm giác tuyệt vọng dâng lên chèn ép cổ họng. Cô thấy khó thở, chưa bao giờ trái tim lại đau đớn như thế này, cô thấy thấp thoáng xa xa hình bóng của bố mẹ, tiểu Hạo. Cô không cần biết có phải là ảo giác hay không? Cô chỉ biết chạy, chạy đến khi đôi bàn chân rướm máu, chạy đến khi bộ não không cho phép cô chạy nữa. Cô không biết đã chạy bao nhiêu lâu rồi mà sao hình bóng mờ mờ ảo ảo kia vẫn còn ở xa thế, cô không thể nào với tới. Cô chỉ biết khóc, khóc cho đến khi nhận ra hoàng hôn đã buông xuống, không gian xung quanh cô đỏ rực, đến cả mặt trời mà cũng đỏ như thế, đỏ như màu máu,…


Cô đột nhiên bật dậy, thẫn thờ nhìn xung quanh. Mồ hôi ướt đẫm trán, ướt sang cả đôi mắt đen tuyền của cô. Cô không biết là nước mắt hay là mồ hôi, cô chỉ biết đó là một giấc mơ – một giấc mơ như thật.


Bóng tối bao trùm lấy căn phòng ngủ. Cô nheo mắt nhìn lên đồng hồ treo trên tường: “2 giờ 30 phút sáng”. Cô thở dài như trút bỏ được gánh nặng ngàn cân. Cô xuống giường rồi thay áo ngủ. Chiếc áo đã ướt đẫm mồ hôi. Cô nhẹ nhàng bước xuống bếp lấy cho mình ly nước để trấn tỉnh rồi cô lên giường tiếp tục giấc ngủ.


Một tiếng sau, cô không ngủ được.


Ba mươi phút sau, cô vẫn không ngủ được.


Giấc mơ vẫn ám ảnh cô, nó cứ lặp đi lặp lại mấy ngày liên tiếp. Cô xoay qua xoay lại, trăn trở không yên. “Một con cừu! Hai con cừu!,… n con cừu!” – Cô vẫn không thể ngủ được. Trong đầu vẫn cứ tua đi tua lại như một cuốn phim quay chậm về cơn ác mộng đó. Cô thật sự chịu không nổi nữa, cứ tiếp tục thế này thì sẽ bức cô đến điên mất.


Cô khoác đại một chiếc áo khoác mỏng rồi bước ra khỏi nhà. Công viên về đêm sao yên tĩnh, thanh bình quá. Cô ngước nhìn lên bầu trời với hàng ngàn ngôi sao chiếu sáng lấp lánh. Không khí hơi lạnh, cô xoay xoay ly cà phê mà cô pha khi bước ra khỏi nhà rồi ngồi xuống ghế đá. Hơi nóng của ly cà phê phả vào mặt cô làm cho tâm hồn cô ấm áp hẳn.


Sáng sớm,


Cô rời khỏi nhà để đến giảng đường đại học. Tuy chỉ học để giết thời gian nhưng cô vẫn làm đầy đủ những bài tập mà thầy giáo đưa cho. Tâm trạng hôm nay của cô không được tốt lắm, cô không cần biết thầy giáo đang nói gì làm gì, cô chỉ biết chăm chú đọc tập tài liệu dày cộm về Huỳnh Ân – nhiệm vụ mà Lão đại giao cho cô.


Huỳnh gia - một tập đoàn buôn bán hàng xuất nhập khẩu lớn nhất cả nước. Vỏ bọc trong sạch, thân thế có tiếng. Nhưng ẩn sâu bên trong nó là cả một thế giới ngầm, thế giới đen tối mà cô đang lún chân vào. Theo như tập tài liệu thì Huỳnh gia buôn bán vũ khí, buôn bán ma túy. Một tập đoàn xã hội đen không thể đụng vào trong thế giới ngầm. Đã có biết bao nhiêu cuộc thôn tính đẫm máu tranh giành thị trường đã diễn ra nhưng người chiến thắng luôn là Huỳnh gia, nếu không thì là Hắc gia – đối thủ của Huỳnh gia.


Gia tộc của Huỳnh gia bao gồm ba người con: Huỳnh Sơn, Huỳnh Khải, Huỳnh Ân. Huỳnh Ân là đứa con trai út và là người có khả năng cao nhất trở thành Lão đại trong Huỳnh gia. Cô chú ý đến dấu mực đỏ đậm trên tập tài liệu. “Huỳnh gia không bao giờ cho lộ diện những đứa con gái của mình nên không có thông tin”.


Huỳnh Ân là một người lạnh lùng, tàn nhẫn. Ai cũng phải công nhận điều đó, hắn làm việc nguyên tắc, đòi hỏi tiến độ cao trong công việc. Chỉ cần làm sai một chi tiết nhỏ trong công việc thì sẽ lãnh ngay một phát đạn vào người. Vì vậy, những lần giao hàng quan trọng luôn là hắn đích thân ra tay và lần nào cũng giao hàng trót lọt.


Từ nhỏ, hắn đã bộc lộ ra bản tính tàn độc của mình. Giết người, đua xe, đấm bốc, bắn súng, hắn đều thử qua. Giác quan thứ sáu của hắn rất nhạy, hắn có thể nghe thấy tiếng đạn bay trong không khí, tiếng bước chân ở cự li xa và hắn là cao thủ trong bắn súng mà không ai có thể qua mặt hắn.


Hắn có một vị hôn thê đã đính ước từ năm ngoái. Y Như, một cô gái có khuôn mặt thiên thần, ở cô toát lên nét đẹp dịu dàng của một người con gái nhưng không kém phần cao quý, sang trọng. Con gái duy nhất của một gia đình chính trị có chức vụ cao trong nhà nước. “Thì ra, đây là tấm áo khoác tàng hình che giấu đi tất cả những tội lỗi của Huỳnh gia”. Cô thầm nghĩ.


Gần cuối tập tài liệu, có một dòng ghi chú nhỏ: “Zet - người duy nhất sống sót khi ám sát Huỳnh Ân”.


Cô mỉm cười nhẹ, khuôn mặt bình thản như không có gì. Cô vươn cánh tay ra mặt bàn rồi vui đầu vào ngủ ngon lành. Chẳng mấy chốc, thời gian học đã hết, cô vẫn không hay biết. Mọi người đều đã ra về còn cô thì vẫn ngủ say như chết. Đến khi tỉnh dậy, đầu óc nhức như búa bổ, cô mới hay là căn phòng đã khóa kín cửa.


Trong lúc còn chưa tỉnh táo, cô đập mạnh tay vào cửa, đồng thời hét toáng lên: “Có ai ở ngoài không? Thả tôi ra”. Cô cảm thấy hai cánh tay đau nhói và đỏ lên, cô mới ngừng lại. Căn phòng chìm hoàn toàn trong bóng tối. Những cái rèm cửa từ bên ngoài đã che hết ánh sáng làm cho cô hoàn toàn mất phương hướng. Trên trán đã lấm tấm mồ hôi, đói và khát đã đánh gục ý chí của cô. Cô lần mò đến cái túi xách, kể từ lần ném điện thoại vào tường đó cô vẫn chưa mua lại, không có bất cứ phương tiện nào có thể liên lạc với bên ngoài. “Shit”. Cô tức giận thầm chửi.


Khi đó, ở bên một căn phòng khác, có một người đàn ông quan sát cô qua một camera, khẽ cười. “Cô chỉ có như vậy thôi sao? Thật vô vị”. Hắn ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế, tay cầm điếu thuốc thở phì phì ra những vòng tròn khói.


“Thả cô ta ra đi! Thật chán chết”. Hắn đạp cửa rồi bước ra ngoài, trên khuôn mặt lộ vẻ thất vọng.


Trong một thoáng, cô nghe thấy tiếng mở cửa rất nhẹ của chiếc ổ khóa. Không nghĩ ngợi nhiều, cô đạp cửa bước ra để xem ai mở khóa. Cô chưa bao giờ ngủ sâu như thế này, chắc chắn có ai bỏ thuốc vào ly café của cô. Cô chạy một mạch ra sân trường, thấy có một chiếc xe hơi đang từ bãi đỗ xe đi ra, cô vội vàng đuổi theo, mệt mỏi lúc nãy tự dưng biến đâu hết, cô dồn mọi sức lực để chặn đứng chiếc xe kia.


Chạy đến bên kia đường, thấy đèn đã chuyển sang màu đỏ, cô nhếch môi cười, tiến lại gần chiếc xe kia. Đột nhiên, chiếc xe rồ ga rồi vọt đi với tốc độ nhanh nhất.


“Hắn ta… vượt đèn đỏ”. Cô thật không dám tin, với con đường đông đúc xe cộ như thế này, hắn lại chạy với tốc độ nhanh nhất, uốn éo tránh né mấy chiếc xe nhưng không hề giảm ga.


Trước khi rời đi, hắn ta mở cửa, với đôi mắt nhanh nhạy, cô kịp nhìn thấy bên trong, đôi mắt nâu trầm, tạo không khí áp bức người đối diện. Là đôi mắt ấy, đôi mắt nâu trầm lạnh lẽo ẩn dưới sự tàn ác giết người mà cô không bao giờ quên được. Hắn vừa ở đây, đôi mắt vừa quét lên người cô một ánh nhìn chết chóc. Đôi tay run lẩy bẩy, hai chân không còn đủ sức để đứng nữa, cô vội ngồi thụp xuống dưới lòng đường. Đèn đỏ đã hết, xe bấm còi inh ỏi bảo cô nhường đường, cô vẫn ngồi ở đó, ép buộc não bộ nhớ lại những kí ức đẫm máu khắc sâu trong tâm trí của cô.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

kuckich10528

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/6/14
Bài viết
52
Gạo
100,0
cc0cc08468834de6118e3658a4fa83f3.jpg
SÓNG TÌNH
CHƯƠNG 4: KÍ ỨC ĐẪM MÁU
Là đôi mắt ấy, đôi mắt nâu trầm lạnh lẽo ẩn dưới sự tàn ác giết người mà cô không bao giờ quên được. Hắn vừa ở đây, đôi mắt vừa quét lên người cô một ánh nhìn chết chóc. Đôi tay run lẩy bẩy, hai chân không còn đủ sức để đứng nữa, cô vội ngồi thụp xuống dưới lòng đường. Đèn đỏ đã hết, xe bấm còi inh ỏi bảo cô nhường đường, cô vẫn ngồi ở đó, ép buộc não bộ nhớ lại những kí ức đẫm máu khắc sâu trong tâm trí của cô.


Ngày sinh nhật má,


Sáng sớm,


Bầu trời âm u, gió quất lên những cái cây trong sân vườn một cách vô tình, những hạt mưa nặng nề vẫn cứ rơi đập lên mái tôn nghe rào rào. Đối với cô, mưa biểu hiện cho một ngày không may mắn – báo hiệu cho một ngày tanh máu sắp bắt đầu.


Cô ghét mưa, những bộ phim Hàn Quốc mà mẹ coi vẫn cứ nói mưa lãng mạn, tình yêu dưới mưa chi chi đó mà cô nghe hoài vẫn không thông. Tay vẫn đặt trên thành cửa sổ, mái tóc buông dài đến chấm lưng, chiếc váy trắng ngang đầu gối được cô bé mười ba tuổi mặc vào một cách tinh tế, xinh đẹp.


Cô đập con heo đất. Rất nhiều tiền giấy, tiền xu mà cô tích cóp hơn một năm được cô gấp một cách phẳng phiu, nâng niu từng tờ tiền một. Đôi môi chúm chím nhoẻn miệng cười, cô nhẹ nhàng đi vào phòng tiểu Hạo. Cậu bé ngủ thật say, cô lay mãi vẫn không dậy, tâm trạng đang vui bỗng có chút bực mình, cô tét một cái thật mạnh lên cái mông ụ thịt của cậu bé.


“Ui da, sao chị lại đánh em?”. Với đôi mắt nhắm mắt mở, đầu tóc rối bù, khuôn mặt sưng lên vì ngủ quá nhiều của cậu khiến cô bé bỗng bật cười thật lớn, nỗi buồn bực theo đó mà cũng tiêu tán hết.


“Hôm qua, chị đã nhắc em dậy sớm để đi mua quà cho má rồi sao em vẫn ngủ nướng thế hả? Nhanh lên, chị cho em mười phút để đánh răng, rửa mặt đấy nhé”. Cô vuốt tóc của cậu bé rồi nhéo vào cái má phúng phính một cái rồi bước ra khỏi phòng.


Hai đứa bé dắt tay nhau, rón rén đi vào nhà bếp, cô thì thầm nói nhỏ: “Ba má đang ở phòng khách, đi nhẹ thôi kẻo bị phát hiện”. Hai tay của cô bé đặt lên nắm cửa phụ, hạn chế đến mức tối đa tiếng động rồi khom người bước ra ngoài.


Cô bé đưa tay ra khoảng không, trời không còn mưa nặng hạt, chỉ còn lâm râm vài giọt. Vài phút sau thì bầu trời cũng quang đãng, ánh nắng chiếu xuyên qua từng tán lá trong khu vườn, cô bất giác nheo mắt nhìn về phía ánh nắng, cầu vồng muôn màu muôn sắc đẹp tuyệt vời.


Ngôi nhà của cô nằm giữa hai ngã rẽ của con đường, cô và em trai đi đường từ phía nhà bếp, còn đường chính ở phía cổng thì đậu ba chiếc xe oto màu đen lạnh lẽo mà người ở trong xe đều nhìn chằm chằm về phía ngôi nhà.


“Hai mươi phút nữa, thiếu gia đến, chuẩn bị hành động”. Lời nói của người chỉ huy cứng rắn đến lạnh gáy. Mọi người ở trên xe tự giác rút vũ khí rồi lên nòng.


Ở tiệm bánh,


“Woa, đẹp quá chị ơi!”. Cậu bé nhìn đắm đuối chiếc bánh kem đến nỗi dán chặt cái mặt vào trong tủ kính khiến cho cái mặt của cậu méo mó đến buồn cười.


“Chị lấy cho em chiếc bánh này! Bao nhiêu tiền vậy chị?”. Sau khi dò hỏi và đếm tiền cẩn thận đến khi chắc chắn mang theo đủ tiền thì cô dắt tay cậu bé tung tăng bước về nhà.


“Kéttt”. Chiếc Lamborghini lạnh lùng tiến vào rồi đậu xe vào vị trí đứng đầu ba chiếc xe kia.


Cửa xe từ từ mở, một chàng trai độ chừng mười bảy tuổi bước xuống. Với mái tóc cắt ngắn màu xám tro được vuốt gel cẩn thận, bàn tay trái đeo nhẫn ngón cái, nhìn hắn đẹp trai đến chết người nhưng ẩn sau vỏ bọc hoàn hảo ấy là một con người tàn nhẫn, lạnh lùng, giết người không ghê tay. Hắn mặc một bộ vest đen được là ủi phẳng phiu của một nhãn hàng cao cấp, trên người phảng phất mùi nước hoa Chanel đắt tiền, khuôn mặt thanh tú được che bởi một đôi kính đen làm cho hắn càng có thêm khí chất của một người lãnh đạo.


“Thiếu gia, hệ thống camera ở khu vực này đã được làm nhiễu”. Người phụ trách thông tin báo cáo với hắn.


Đôi giày tây sáng loáng bước trên nền đất với một âm thanh lạnh ghê người, hắn ngoắc nhẹ đầu với người bên cạnh, “Đoàng!”. Âm thanh của khẩu súng không sử dụng giảm thanh bắn vào ổ khóa của cổng chính khiến cho cánh cổng mở ra mang đến một thế giới chết chóc bên trong ngôi nhà.


Lúc này, Ngọc Minh và em trai bước gần đến của phụ sau nhà bếp. Nghe tiếng súng nổ, cô ngay lập tức ôm em trai nằm xuống nền cỏ. Cậu bé hoảng sợ, khóc thút thít trong lòng cô. Cô rất sợ nhưng không thể nào khóc được, cô phải làm chỗ dựa cho em trai mình.


Một tay cô bóp chặt miệng em trai mình, còn một tay cô nhẹ nhàng mở cánh cửa phụ rồi he hé ngước nhìn.


Bên trong, má cô đang vội vàng chạy nhanh lên lầu dường như để thông báo cho chị em cô chạy trốn. Nhưng hắn nhanh tay hơn, khẩu súng trên đôi bàn tay hắn không ngại ngùng nhắm thẳng mi tâm của bà.


“Đoàng!”. Lại một âm thanh xé tai vang lên. Máu phun ra không ngừng từ trán của má cô. Bà khuỵu xuống rồi từ từ té lăn từ trên cầu thang, mắt không nhắm được, trợn trừng dường như không thấy đáy nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, đáy mắt hiện lên hình ảnh một người đàn ông tàn nhẫn, ác độc. Váy ngủ màu pastel dịu nhẹ loang lổ một vùng đầy máu đỏ. Bà lăn xuống đất, khuôn mặt quay về phía chị em cô, tựa hồ như muốn nhìn một lần cuối cùng. Chết không nhắm mắt – một cái chết tưởng như rất đau đớn nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng.


Cô bất giác đưa tay bụm miệng, nước mắt không biết tự lúc nào lăn dài trên đôi gò má, phổi hình như bị một bàn tay vô hình nào đó bóp chặt, không thể hô hấp được, cô hít lấy hít để không khí nhưng không dám hô hấp mạnh. Khuôn mặt đó, đôi mắt đó làm sao cô có thể quên đây. Tiểu Hạo muốn giãy giụa ra khỏi vòng tay cô để chạy đến bên má nhưng không được, khóe miệng bị cô bóp chặt đang lấp bấp thốt ra những lời đau đến xé ruột xé gan: “Má! Má!”.


Hắn nhếch khóe miệng. Bắn từ khoảng cách xa như vậy đến đúng mục tiêu thì chỉ có hắn làm được. Bàn tay phải đang xoay xoay khẩu súng, hắn tự thưởng cho mình một tràng pháo tay.


Ba cô đứng bất động tại chỗ, không nhúc nhích. Khóe mắt giật giật, đôi chân run rẩy, ông muốn tiến cũng không được lùi cũng không xong. Bước chân hắn càng gần, âm thanh im lặng đến mức đáng sợ, chỉ còn nghe thấy tiếng thở của con người.


Hắn tự nhiên ngồi xuống sofa, người ngã về phía sau, đối diện với ông. Hắn búng tay một cái, thuộc hạ của hắn đem một ly rượu đến. Rượu màu đỏ như máu, sóng sánh trong ly. Hắn ngước nhìn ông, đang đứng như trời trồng rồi đưa tay ra hiệu ngồi xuống.


“Ông đã phạm những quy tắc mà ông không nên phạm phải. Tôi sợ cái chết của ông cũng không bù hết được”. Hắn chậm rãi nói từng từ một, lời nói đanh thép mang hàm ý uy hiếp.


“Tôi chỉ xin thiếu gia một điều thôi! Tôi sẽ chết đó là điều tất yếu nhưng thiếu gia có thể tha mạng cho những đứa con của tôi không?”. Khóe mắt ông ươn ướt, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.


“Ha Ha Ha”. Hắn cười lớn, cả người run lên vì cười: “Ông còn có tư cách đặt điều kiện với tôi sao? Nhiệm vụ của tôi tới đây để ông được chết trong thoải mái, là ân huệ cuối cùng của Lão đại giành cho ông. Đời cha ăn mặn đời con khát nước, một chân lí hào hùng như vậy mà ông còn không biết”. Hắn dương dương tự đắc vì nghĩ ra được một câu tục ngữ phù hợp với hoàn cảnh hiện tại.


Từ góc nhìn của cô, vì bị che bởi thành ghế sofa nên không thể thấy được khuôn mặt hắn, chỉ nghe được từng lời nói buồn nôn của hắn. Nghe hắn nói, cô biết cô và em trai sẽ không thể sống sót, đôi chân không thể bước đi được, cô không thể bỏ mặc ba lại mà đi vào lúc này.


Hắn móc ra trong túi một gói bột màu trắng. Nhẹ nhàng đổ vào trong ly rượu, lắc lắc cho đến khi tan ra rồi đưa về phía ông: “Ông muốn uống rượu mời hay rượu phạt đây?”. Sở thích của hắn chính là thấy người ta từ từ tiến vào cõi chết mà không phản kháng.


Đôi mắt ngân ngấn nước, ông quay mặt hướng về phía cầu thang. Làm sao đây, hai đứa con của ông không thể chết như thế này. Không còn gì để mất, ông cúi xuống tưởng chừng cầm lấy ly rượu nhưng ông rút lên một khẩu súng được giấu ở dưới bàn rồi bắn hắn. Tay chưa kịp bóp cò, khẩu súng trên tay ông đã bị văng qua một bên. Hắn nhoẻn miệng cười đểu rồi thổi vào đầu súng đang bốc khói của hắn.


“Ông ngoan cố nhỉ? Ông muốn tận mắt thấy con mình chết rồi mới đi xuống suối vàng hay sao? Tôi đã muốn để ông chết trước rồi đến lượt các con ông vậy mà…Chậc! Chậc”. Hắn chắc lưỡi rồi lắc đầu.


Không kịp nghĩ ngợi, ông lấy ly rượu rồi nhắm mắt nhắm mũi uống hết một ly. Ông bị sặc, ho đến quặn bụng, phổi muốn bắn ra bên ngoài. Ho cho đến khi ra máu, mắt, mũi, miệng trào ra từng đợt máu tanh, mỗi lúc một nhiều. Tai cũng chảy ra máu tựa như lũ tràn về. Khuôn mặt của ông chỉ toàn là máu. Máu chảy không ngừng. Ông té xuống nền gạch lạnh lẽo, đôi mắt nhắm chặt, khuôn miệng mở to, chân tay co giật liên hồi. Cứ như vậy đến một lúc sau thì tắt thở không còn nhúc nhích. Mặc dù vậy, máu vẫn tiếp tục chảy, không gian xung quanh ông máu tụ lại một chỗ, đặc quánh.


Mùi máu tanh lan ra đến tận chỗ chị em cô. Cô buồn nôn nhưng không dám nôn, không dám nhìn nữa, cô dắt tay tiểu Hạo chạy thật nhanh ra ngoài, không dám quay đầu lại, mũi nghe thoang thoảng mùi máu. Sự sống chết chỉ còn đến trong gang tất, mặc cho tiểu Hạo níu kéo không muốn đi cô vẫn dùng hết sức lực của mình ép buộc nó đi. Tim quặn thắt, sau lưng mồ hôi đổ ra ướt nhẹp chiếc váy trắng.


Hắn trở lại khuôn mặt lạnh lùng, rút ra một chiếc khăn tay lau mặt. Lúc ông ho đã bắn máu lên mặt hắn. Máu hòa quyện với khuôn mặt hiểm ác của hắn, bốc lên mùi tanh tưởi thật giống với thú tính của hắn.


Hắn phất tay, đàn em của hắn chạy lên trên lầu lục soát, không thấy dấu vết gì, không có người, hoàn toàn biến mất. Đàn em hắn chạy xuống thông báo: “Không thấy người thưa thiếu gia”.


“Có bản lĩnh”. Hắn nói thầm rồi đôi tai thính của hắn nghe thấy tiếng bước chân chạy ở đằng xa. Từ nhỏ, hắn đã được luyện tập một cách nghiêm khắc nên những chuyện này đối với hắn không thành vấn đề.


Khóe mắt lóe lên ý cười, hắn đi nhanh đến phía sau bếp, mở cửa rồi nhìn thấy chiếc bánh kem nằm lăn lóc ở dưới bụi cỏ. “Happy birthday má! Chúng con yêu má rất nhiều!”.


“Tại sao con đường này lại dài đến như vậy? Chạy hoài mà vẫn chưa đến khúc cua”. Lúc này, cô vội vàng hơn bao giờ hết. Ngày càng thấm mệt, tốc độ chạy giảm đi rất nhiều, gần đến khúc cua thì có thể tránh được tầm mắt của hắn. Bỗng nhiên, tiểu Hạo bị té, cô dừng lại để đỡ nó.


“Đoàng!”. Một tiếng súng đanh ác vang lên.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

kuckich10528

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/6/14
Bài viết
52
Gạo
100,0
5Bwallcoo_com5D_Japanese__Anime_-7.jpg
SÓNG TÌNH
CHƯƠNG 5: TAI NẠN BẤT NGỜ
Tiểu hạo từ từ khuỵu xuống, máu đỏ thẫm ở bên vai. Cô không còn đủ sức để chạy tiếp, cũng không còn sức để nâng tiểu Hạo dậy. Cô ngồi ngây ra đó, thẫn thờ nhìn tiểu Hạo nằm sấp trên lề đường với hơi thở khó nhọc.
"Không!". Jay la toáng lên. Mọi người ở trên đường đều dừng lại mấy giây để nhìn cô gái nhỏ. Hai tay cô chống xuống đường. Cô không cho phép mình tiếp tục nhớ nữa, cũng không được phép khóc, nước mắt cô dường như đã cạn hết rồi.

Lúc này, thân thể đã rét run, Jay vẫn ngồi ở giữa đường, dòng xe đi qua đi lại như mắc cửi mà ánh mắt cô như dán chặt vào con đường mà xe hắn đã chạy, không chớp mắt.

Bỗng nhiên, Jay cảm nhận được hơi ấm đang dâng lên trong lòng. Một vòng tay ấm áp đang siết chặt lấy thân thể cô, áo khoác được khoác hờ lên vai, hơi thở mùi bạc hà quen thuộc, Zet vẫn duy trì thói quen ăn kẹo cao su như vậy.

"Làm gì mà ngồi thẫn thờ ra như vậy? Thật mất mặt quá!". Vòng tay Zet nhẹ buông lỏng, hắn xoay đầu cô quay lại, cất tiếng hỏi.

"Đôi khi nên làm những chuyện lạ lùng để thu hút sự chú ý của mọi người". Jay thu lại khuôn mặt yếu ớt vừa nãy rồi nhanh chóng khoác lên mình vỏ bọc lạnh lùng, cứng rắn thường ngày. Đôi môi run rẩy đã được thay thế bằng nụ cười rạng rỡ khoe cái răng khểnh - nụ cười đặc trưng của cô.

Jay từ từ đứng dậy, phủi hết những vết bẩn trên người, đôi bàn chân đau rát, cô mới nhận ra đôi giày cao gót đã không cánh mà bay. Chắc là lúc nãy truy đuổi chiếc xe kia cô đã vứt nó ở bên đường. Cô lúng túng nhìn Zet rồi nở nụ cười khổ, Zet dường như thấu hiểu tâm tư của cô, hắn cất tiếng cười lớn rồi quay lưng lại phía cô, khuỵu chân xuống.

"Hôm nay, tôi tình nguyện làm nô tài cho cô một ngày. Lên lưng tôi đi thưa tiểu thư!". Hắn quay đầu nhìn Jay với ánh mắt hy vọng.

Jay còn đang kinh ngạc vì hành động của hắn, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên. Tay xoa xoa đôi bàn chân, cô húng hắn vài tiếng rồi nói:

"Nếu vậy thì hôm nay tôi lỗ rồi!".

"Sao lại lỗ? Cô nên cảm thấy may mắn vì được một chàng trai cao to lực lưỡng kèm với khuôn mặt đẹp trai này tình nguyện phục vụ cô. Cô còn đòi gì nữa?". Hắn cố tính nói to để cho mọi người xung quanh đều nghe, ai ai cũng đều ghen tị với cô vì có được một người bạn trai chu toàn như vậy.

Cô nhún nhún vai, vừa đi vừa nói với hắn: "Bây giờ là trời tối, anh chỉ phục vụ tôi đến hết hôm nay thì không phải lỗ là gì?".

Jay tập tễnh đi ngang qua mặt hắn, mặc kệ hắn đang quỳ giữa đường, tiến vào vỉa hè. Đột nhiên, cô cảm thấy thân người nhẹ hẫng, cả người bị một lực mạnh nhấc lên không trung rồi lại thả xuống, ruột gan lộn tùng phèo, chưa kịp hoàn hồn thì được một đôi bàn tay cứng rắn ôm ghì lại, bế cô đi vào làn đường.

"Á! Anh làm gì vậy! Mau bỏ tôi xuống". Cô khua tay múa chân loạn xạ trong vòng tay Zet nhưng thân hình rắn rỏi của hắn ôm chặt lấy cô, cô càng giãy giụa thì hắn càng siết chặt khiến cho cô thật sự không thở nổi.

"Lần đầu tiên tôi bị một cô gái từ chối. Cô làm sao chịu trách nhiệm với tôi đây?". Khuôn mặt hắn tiến sát tới môi cô, nói thì thầm.

Cô không nói gì, từ từ nhắm mắt lại. Cô cảm thấy mệt mỏi, cả người rã rời, đôi tay dần dần buông lỏng, dựa vào bờ ngực rắn rỏi của hắn mà thiếp đi. Hàng lông mi dài, cong của Jay khẽ run rẩy. Khuôn mặt thanh tú, sống mũi cao, đôi mắt đen láy, sâu thăm thẳm, kiên nghị, quyết đoán nhưng không kém phần lạnh lùng.

Zet nhìn người phụ nữ nằm trong tay mình không chớp mắt, trong tim khẽ rung động. Hắn không biết cảm giác này đến từ lúc nào, có lẽ là từ lúc hắn bắt gặp một cô bé mười ba tuổi ngồi bên cạnh cậu bé bị thương nặng. Đôi mắt kiên định, không sợ hãi mà rất bình tĩnh - bình tĩnh một cách đáng sợ. Cho đến khi cô gia nhập tổ chức, ngày ngày tiếp xúc, chỉ bảo cho cô khiến hắn ngày càng chắc chắn về tình cảm của mình. Hắn không hiểu thích hay yêu là gì, hắn chỉ cần biết làm sao cho cô được vui vẻ, che chở, bảo vệ cô khỏi những nguy hiểm là bản thân hắn đã cảm thấy hạnh phúc. Đôi khi, hắn muốn cô và hắn sống trong một ngôi nhà nhỏ, ven bờ biển, sống một cách bình thường như những người khác. Nghĩ đến đây, hắn bật cười, không ngờ một con người vô tình, suốt ngày chém chém giết giết như hắn lại có những suy nghĩ ấu trĩ như vậy.

Hắn đưa Jay về xe của mình. Bây giờ, hắn mới cảm thấy hơi hơi mỏi chân. Hắn chờ cô ở trước cổng trường hơn ba tiếng đồng hồ, chạy thục mạng theo cô rồi đứng ở bên kia đường nhìn cô run rẩy. Hắn thực sự cảm thấy đau lòng. Một người con gái suốt ngày lạnh lùng, không quan tâm người khác nhưng phía sau đó là cả một con người đầy tâm sự, dễ bị tổn thương.

Jay đột nhiên trở mình, cảm thấy người hơi đau nhức, cô mới hay mình đang ngồi trên xe hơi của Zet. Cô có một thói quen là không bao giờ ngủ trên xe hơi. Quay qua thấy Zet đang nhìn mình chăm chú, cô hơi giật mình. Cô hắng giọng rồi nói với hắn:

"Chúng ta về nhà!".

Hắn không nói gì, lẳng lặng khởi động xe. Khung cảnh bên ngoài thật sự u ám. Bầu trời đen như mực. Từng hạt mưa quất lên kính xe một cách mạnh mẽ. Qua kính xe, cô nhìn ra ngoài đường chỉ thấy tầng tầng lớp lớp mưa giăng. Sấm sét ầm đùng càng làm tăng thêm sự tĩnh mịch của một ngày mệt mỏi.

Qua màn mưa giăng, Jay cứ thoáng thấy đôi mắt đó đang nhìn cô với ánh mắt rực lửa, tựa hồ như có thể bóp nghẹn lấy cổ họng cô. Trong ánh mắt đó chỉ thấy một sự lạnh lùng, kiêu ngạo, chứa đựng một hồi ức đau đớn. Cô nhìn đâu đâu cũng thấy ánh mắt đó. Đầu óc quay mòng mòng, cô bất giác đưa tay day day mi tâm. Cô nhắm mắt, thở một hơi dài rồi bắt ép bản thân trấn tĩnh lại.

"Sao thế? Cô thấy không khoẻ à?". Hắn hỏi với ánh mắt ngập tràn sự lo lắng.

"Tôi không sao, chỉ cảm thấy hơi chóng mặt". Từ trưa đến giờ cô vẫn chưa ăn gì vì thế bây giờ cô có thể nghe thấy bụng đang sôi ùng ục.

"Zet này! Anh đã từng ám sát Huỳnh Ân rồi à!". Cô nhíu mày vì cơn đau đầu lại ập tới.

"Cô thực sự không nhớ gì về chuyện đó sao?".

"Tôi mới đọc trong tài liệu. Bây giờ đừng bắt tôi sử dụng đầu óc". Đầu cô nhức như búa bổ, mắt cũng ong ong.

"Anh ta không phải là kẻ dễ đối phó. Cô nên cẩn thận". Zet vừa nói xong thì đột nhiên phanh gấp. Bánh xe ma sát với mặt đường kêu lên một âm thanh khó nghe. Trên mặt đường hằn lên dấu vết của việc phanh gấp. Nhưng do mưa to, mặt đường trơn trượt, cả thân xe theo một lực quán tính quay chín mươi độ, bánh xe vẫn trượt đi với một vận tốc rất lớn.

Zet không thể điều khiển được chiếc xe nữa, khuôn mặt hiện lên một vẻ bất lực rồi bất ngờ ôm Jay vào vòng tay của hắn, cằm hắn tì lên đầu của cô, bảo vệ cô khỏi sự nguy hiểm. Vô số đồ vật được Zet trang trí ở đầu xe bị văng ở khắp nơi, đập vào đầu hắn, hắn khẽ cau mày rồi mím chặt môi, khoá chặt cô trong vòng tay của hắn. Chiếc xe đâm vào một cái cây to ở ven đường, đầu xe bốc khói, xăng bị rò rỉ chảy ra lênh láng khắp mặt đường.

Jay không có tâm lí chuẩn bị, cả người nhào lên phía trước. Cô được dây an toàn cố định lại với một lực rất mạnh nên tim cô dội lên một cảm giác đau đớn. Cô đưa tay lên xoa xoa ngực, không dám thở mạnh, cả người cô rúc lại mỗi khi hô hấp. Bỗng nhiên cảm thấy dòng nước ấm áp từ đầu hắn chảy xuống tay cô, mặt hắn trắng bệch, đôi tay hắn đang ôm chặt cô bỗng nhiên buông lỏng rồi rơi xuống. Khuôn mặt hắn tì lên cổ cô, nhắm chặt mắt.

"Zet? Zet?". Jay vừa lay lay vừa gọi tên hắn. Cô
nhấc đầu hắn lên thì phát hiện ra một bên đầu hắn lõm sâu, đang chảy máu rất nhiều còn hắn thì đã bất tỉnh. Hắn đã cởi bỏ dây an toàn để bảo vệ cô. Cô cảm thấy hắn thật là ngu ngốc.
"Mẹ kiếp! Thế này là thế nào?". Jay ngửi thấy mùi xăng đang bốc lên nồng nặc. Đầu óc thì đang nhức ong ong kết hợp với chiếc xe chạy không có phương hướng khi phanh gấp làm cô nôn khan. Tim cô thì đang nhói lên theo từng nhịp đập, đau không thể tưởng tượng.

Điều quan trọng bây giờ là phải rời khỏi chiếc xe ngày lập tức. Ngoài trời mưa to, cô lại phải kéo Zet ra khỏi chiếc xe. Thân hình lực lưỡng, cân nặng không dưới tám mươi kg mà hắn lại đang bất tỉnh. Jay không kịp suy nghĩ, chân theo quán tính đạp mạnh cửa xe, cửa xe đã bị khoá. Cô vội vàng đẩy hắn về phía ghế chính, tháo bỏ dây an toàn rồi nhoài người mở cửa xe.

Theo kinh nghiệm, Jay ngửi thấy mùi lửa đang đến rất gần. Chỉ còn mười giây để rời khỏi chiếc xe này. Cô chạy ra khỏi cửa xe, vòng qua phía cửa chính rồi cõng hắn lên lưng. Sức nặng của hắn gấp đôi của cô. Cô nghiến chặt răng, trong lúc cấp bách nhất thì sức mạnh của con người thật không thể tưởng tượng nổi. Cô vừa cõng hắn vừa chạy, nước mưa táp lên mặt cô. Thân thể ướt đẫm nước, đôi bàn chân đau rát, cô có thể cảm nhận được nó đang rỉ máu.

Chạy được năm mươi mét, chiếc xe nổ tung. Khói lửa loé sáng rực một vùng, từng đốm lửa khoe sắc trên không trung rồi rơi xuống nghe lách tách. Vì khoảng cách giữa vụ nổ không xa nên cả người cô bị một áp lực to lớn ném lên không trung rồi rơi xuống, Zet bị ném lại ở phía sau, cả lưng cô nóng rát, vạt áo phía sau cháy từng mảng lớn, nước mưa nhanh chóng làm tắt ngọn lửa. Cả người cô ê ẩm, cô nằm đó một lúc rồi phát hiện ra không thấy Zet. Cô vội vàng ngồi dậy, nhìn xung quanh thấy hắn đang nằm cách cô không xa, bất động. Máu vẫn tiếp tục rỉ ra từ đầu của hắn. Cô mím chặt môi từ từ đứng dậy, tập tễnh đi về phía hắn. Cô đặt đầu hắn lên đùi của cô, xé rách một vạt áo của hắn rồi nhanh chóng cầm máu.

Mưa vẫn nặng hạt, máu theo nước mưa chảy xuống trên đầu hắn. Điện thoại trong quần hắn bất ngờ reo vang. Cô lần theo quần hắn để tìm cái điện thoại, nghe giọng nói bình tĩnh có phần nghiêm trọng của Jency:

"Tôi vừa nhận được tin báo, Huỳnh Ân đã tìm ra vị trí của anh. Hắn đã lên kế hoạch ám sát, anh mau về tổ chức báo cáo tình hình cho Lão đại". Jency nói một cách ngắn gọn nhưng đầy đủ nội dung.

"Tôi và Zet đang gặp nạn ở... ". Chưa nói hết câu chiếc điện thoại đã bị một viên đạn bắn xuyên qua màn hình, cô bị ngắt kết nối với Jency. Cô nhíu mày, bàn tay nhanh chóng rút khẩu súng lục vắt ở trước bụng.

Nhìn lên phía trước, dù mưa rất lớn nhưng cô vẫn thấy bảy, tám chiếc xe moto. Xa xa là một chiếc Lamboghini màu đen lạnh lẽo. Đèn xe đột nhiên được bật lên, chiếu sáng cả một vùng đối diện cô, soi rõ mọi hành động của cô khiến cô phải nheo mắt lại. Cô nhìn thấy một người ngồi trên chiếc moto cầm khẩu súng đang rút tay về. Một loạt người ngồi trên xe bỗng nhiên xuống xe, cúi đầu nghênh đón chiếc xe kia.

Cửa xe từ từ mở, một chiếc dù nhanh chóng được bật lên, mọi người đồng loạt lên tiếng: "Thiếu gia!".
 
Chỉnh sửa lần cuối:

kuckich10528

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/6/14
Bài viết
52
Gạo
100,0
anime-art-asia-awesome-beautiful-Favim.com-280265.jpg
SÓNG TÌNH
CHƯƠNG 6: SỰ THẬT VỀ LINH TÂM
Hai tiếng trước,

Cơn mưa kéo đến một cách bất ngờ, gió thổi qua những ô cửa sổ trong văn phòng tối tăm, không một chút ánh đèn. Chỉ có ánh sáng màu vàng mờ mờ len lỏi xuyên qua văn phòng từ các ngọn đèn đường.

Hắn vẫn đứng như vậy, trên tay trái là điếu thuốc lập lòe. Phóng tầm mắt từ ô cửa kính trong suốt xuống con đường tấp nập đầy xe. Bàn tay phải hắn đút túi quần, phong thái ung dung, đĩnh đạc.

“Reng! Reng!”. Điện thoại ở bàn thư kí vang lên phá tan không khí im lặng, u ám. Đồng thời, điện thoại bàn hắn cũng vang lên. Đôi môi hắn khẽ nhếch lên, dường như đoán trước được điều gì, hắn lê bước chân lười biếng tới sát chiếc điện thoại.

“Thưa thiếu gia, Nhất Huy muốn gặp ngài”.

“Nối máy cho tôi. À! Lấy cho tôi một bộ y phục. Mười phút sau đem vào đây”.

“Vâng ạ!”. Cô thư kí cố tình kéo dài giọng nói, ngữ điệu ngọt ngào. Cô ta đưa tay chỉnh sửa lại trang phục, cố tình kéo cái cổ áo đã rộng hết cỡ xuống dưới sâu hơn, để lộ bộ ngực đồ sộ, trắng nõn của mình. Cô ta đắc ý, miệng cười tủm tỉm rồi lôi bộ đồ trang điểm bự tổ chảng từ trong túi xách ra dặm dặm một vài cái lên khuôn mặt đã được trang điểm kĩ lưỡng. Son môi được tô đậm, bộ váy công sở được kéo cao lên ló ra bắp đùi trắng nõn nà rồi từ từ đi vào nơi để trang phục của Huỳnh Ân.

Căn phòng nằm ở cuối hành lang của tầng sáu mươi ba – tầng cao nhất của tòa nhà và là nơi làm việc của thiếu gia. Căn phòng rộng rãi, thoáng khí. Vừa bước vào trong, ai ai cũng sẽ đều choáng ngợp vì cơ man nào là áo, quần, giày,… những nhãn hiệu cao cấp được treo một cách ngay ngắn, dài bất tận đến cuối căn phòng.

Cô cẩn thận chọn một bộ áo giả vest đen, viền trong màu xám trông rất nam tính, cẩn thận chọn một cravat cùng tông màu rồi ngúng nguẩy bước về phía văn phòng.

Một thân hình chữ S hoàn hảo, ngực ra ngực mông ra mông. Khuôn mặt mang đậm nét vừa cổ điển vừa hiện đại, ai nhìn thấy cũng phải đắm say. Cô tin chắc mình sẽ quyến rũ được cậu chàng thiếu gia phong lưu, quyến rũ này. Một khi cô đã ra tay thì không ai có thể thoát khỏi tầm ngắm, một mũi tên sẽ trúng hai đích. Vừa được anh chồng điển trai, sức lực dồi dào, vừa được đường đường chính chính bước vào một gia tộc bề thế như Huỳnh gia, có kẻ hầu người hạ, tiền tiêu như cỏ rác. Nghĩ đến đó, cô quyết định phải nắm chặt lấy cơ hội này. Dù chỉ làm bà nhỏ cô cũng cam lòng.

Tới trước cửa văn phòng, cô hít một hơi sâu rồi đưa tay gõ cửa. Chưa kịp gõ, cô nhìn thấy cửa phòng hé mở, bên trong là một thân hình rắn chắc đang lười biếng tựa người một cách uể oải trên sofa. Tiếng nói của hắn trầm thấp pha trộn với một âm điệu ma mị khiến tim cô bất giác đập thình thịch.

“Chuẩn bị đi, để tôi xem kẻ muốn trừ khử tôi có lá gan to đến mức nào”. Đưa ly rượu lên môi nhấm nháp một chút, giọt rượu sóng sánh trong ly chảy ra ngoài khóe miệng của hắn, lăn chậm chạp từ trên cằm xuống cổ. Chiếc áo sơ mi mỏng manh chỉ đóng ba cúc làm hắn tăng thêm nét quyến rũ, phong trần của mình.

Hắn chầm chậm xoay người lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đang chăm chú nhìn hắn từ ngoài cửa. Miệng hắn cong lên, còn bàn tay thì xoay xoay khẩu súng mơn trớn dịu dàng, khuôn mặt không cảm xúc.

Cảm giác chết chóc ngập ngụa đầy khoang miệng, chân tay cô ra mồ hôi lạnh, tim bỗng nhiên ngừng đập một, hai giây. Đến khi bừng tỉnh, cô vội vàng lùi ra sau, mắt nhìn hắn không chớp.

“Á!”. Một âm thanh đau đớn vang lên, cả người ngã phịch xuống đất. Máu tươi trào ra từ bộ y phục công sở ngay chính vị trí của trái tim.

Một cảm giác thê lương bao trùm khắp căn phòng. Không khí thoang thoảng mùi máu tanh, hắn từ từ tiến về phía cửa. Ngồi thụp xuống bên cạnh một cơ thể đang dần dần lạnh ngắt, đôi môi hắn khẽ lướt qua làn môi mềm mại, nếm một chút hương vị trái cây ngọt lịm từ đôi môi cô rồi khẽ cất giọng ma mị, dịu dàng: “Nghe lén? Cảm ơn cô đã cho tôi một bữa ăn tuyệt vời”.

--------------------------------------------------
Cửa xe từ từ mở, một chiếc dù nhanh chóng được bật lên, mọi người đồng loạt lên tiếng: "Thiếu gia!".

Jay ngồi phịch ở giữa đường, súng được cô giấu kĩ ở sau lưng. Mưa mỗi lúc một to, nước mưa dội xuống thân thể cô ngày một đau rát, tóc tai ép chặt vào da đầu, tầm mắt bị ảnh hưởng. Cô bất giác rét run, hàm răng đánh vào nghe lập cập. Qua màn mưa dày đặc kèm với ánh sáng chói mắt từ chiếc xe kia chiếu đến, cô thoáng nhìn thấy người đàn ông uy lực đang từ từ bước đến với một tư thế kiêu ngạo đầy thách thức.

“Huỳnh Ân đã tìm ra vị trí của anh. Hắn đã lên kế hoạch ám sát, anh mau về tổ chức báo cáo tình hình cho Lão đại”. Tâm trí cô đang hồi tưởng lại tất cả những lời nói của Jency.

Nỗi sợ nhanh chóng bao phủ toàn bộ cơ thể, thúc đẩy máu chảy nhanh hơn. Trái tim nhỏ bé đang dội lên từng cơn đau thắt ngực. Khi xác định được thân phận của người phía trước, cô cúi xuống nhìn Zet.

Đến bây giờ Jay mới nhận ra, ngoài vết thương trên đầu tét ra một cách đáng sợ, vùng bụng còn có vết đạn bắn, máu đang rỉ ra ở vùng bụng đọng lại một vũng lớn ở bên cạnh hòa với nước mưa nhanh chóng cuốn đi hết. Sắc mặt hắn trắng bệch, hơi thở thoi thóp, không biết còn cầm cự được bao lâu.

“Chỉ cần cố gắng đến nửa tiếng. Jency sẽ cứu chúng ta!”. Cô thì thầm vào tai Zet, đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ nhàng, cố gắng trấn an tinh thần của mình lại, bàn tay cô thu lại thành nắm đấm, khớp ngón tay trắng bệch, cáu vào da.

Nhìn thấy khung cảnh phía trước, trong tim hắn bất giác dâng lên một cảm giác mất mát. Mười năm trước, hắn đã xem đây là một trò chơi, một trò chơi chỉ có cô và hắn.

“Anh ba! Anh đang làm gì ở đây vậy?”.

Từ phía xa, Linh Tâm tay cầm một cái ô, chân bước nhanh về phía có đám cháy. Khói bốc lên ngùn ngụt, làm cô bé phải đưa tay lên che miệng.

“Đừng nói là anh gây ra tai nạn nha!”. Linh Tâm tức giận, cô đưa tay kéo nhẹ vạt áo của hắn.

“Tại sao em lại ở đây?”. Hắn cúi người xuống, lau đi những giọt nước mưa còn đọng lại trên khuôn mặt của Linh Tâm. Hấn phất tay ra hiệu cho tụi đàn em cất hết mọi vũ khí. Đối với hắn, Linh Tâm chỉ là một cô bé non nớt, là cô em gái mà hắn yêu thương nhất.

“Nhà em sống ở gần đây mà! Em nghe thấy tiếng nổ mà chị Ngọc vẫn chưa về nên hơi lo”.

Vừa nói Linh Tâm vừa lia mắt nhìn xung quanh, chiếc xe cháy trơ trụi, mùi xăng bốc lên nồng nặc. Thấy phía xa có bóng người đang dựa vào gốc cây, khuôn mặt bê bết máu, nhưng vì mắt hơi kém, cô phải nheo mắt để nhìn.

“Anh ba! Hình như có người bị thương kìa!”.

“Em đừng quan tâm, ngày mai thu dọn hành lí đi về nhà, ba đang rất lo cho em đó!”.

“Em không về nhà, một lần là đủ rồi! Ba vì người đàn bà đó mà tát cho em một cái còn đuổi em ra khỏi nhà, bây giờ kêu về là như thế nào?”.

Nhìn thấy đứa em gái run cầm cập mà miệng vẫn còn nói hăng say như thế, hắn phì cười, cởi chiếc áo khoác da đang mặc khoác lên vai cô bé.

“Nếu vậy thì đến biệt thự của anh mà ở, tiểu thư như em mà sống được ở đây à!”.

“Xì! Không nói chuyện với anh nữa!”.

Hắn chưa kịp phản ứng, Linh Tâm đã thoát khỏi nắm tay hắn mà chạy thật nhanh đến bên gốc cây.

Jay thủ sẵn chiếc khẩu súng, nghiêng người khuất khỏi tầm mắt của cô bé, nấp đằng sau.

“Anh gì ơi? Có sao không?”. Linh Tâm lay lay bả vai của Zet, khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng.

“Linh Tâm?”. Buông khẩu súng trên tay xuống, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy Linh Tâm.

“Chị Ngọc, chị làm sao thế này? Có bị thương không?”.

“Chị không sao, nhưng em có quan hệ gì với người đó”.

Cô quay đầu lại, hắn đã lên xe, bảy tám chiếc moto gầm rú, nẹt ga cũng quay xe, đi theo chiếc Lamborghini theo hướng ngược lại chạy đi mất hút. Sự việc đã vượt quá sự tính toán của hắn.

-------------------------------------------------------------
Tại bệnh viện, trần nhà trắng toát, nồng đậm mùi thuốc khử trùng, một nữ bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng đang chăm chú đọc bệnh án, chân mày nhíu chặt, tay xoay xoay chiếc bút bi, hết gạch chỗ này rồi gạch chỗ khác, cơ hồ muốn xé rách cả tấm giấy.

Jay đang nằm trên giường với đủ mọi máy móc thiết bị, trên màn hình vi tính là trái tim đang đập chầm chậm từng nhịp một. Cô nhắm mắt, thở sâu, chờ đợi Minh Tần nổi cơn lôi đình.

Rầm!

Bệnh án nằm lăn lốc dưới đất, mấy tờ giấy bay tá lả trên không trung. Minh Tần nghiến răng, rít ra từng tiếng một: “Tớ đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi hả? Thuốc không uống đều đặn, đến tái khám cũng không đi. Bây giờ phải làm sao với cậu đây?”. Minh Tần tức giận day nhẹ mi tâm, ngồi phịch xuống, ngẩng đầu dựa vào thành ghế.

Jay chật vật ngồi dậy, lấy cái gối kê vào lưng, rồi dựa vào: “Zet sao rồi? Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”.

Cây viết trong tay Minh Tần phóng thẳng xuống người Jay. Cô trừng mắt, hét to: “Cái con ngu ngốc này! Cái thân cậu lo còn chưa xong, còn lo cho người khác hả?”.

“Thôi nào! Mình vẫn khỏe đấy thôi!”.

“Khỏe cái đầu cậu! Hở van tim mức 2/4 mà khỏe hả? Cậu làm cái quái gì mà từ 1/4 lên 2/4?”.

Minh Tần thở dài, khuôn mặt đỏ bừng bừng, nhìn chằm chằm vào vi tính, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng lướt qua trên bàn phím.Có vài sợi tóc lòa xòa trước mặt, đôi mắt lộ rõ quầng thâm, nhưng vẫn còn hiện rõ sự tinh anh. Đêm qua, vì thức thâu đêm cấp cứu cho Zet nên tinh thần vô cùng mệt mỏi. Đã thế còn gặp bệnh án của Jay, tức giận là điều không tránh khỏi. Thử nghĩ coi, bệnh nhân của mình điều trị không hết bệnh mà còn nặng thêm thì ai mà chịu cho được.

“Hiện tại, anh ta không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng viên đạn đã xuyên qua ổ bụng, nên cần phải nhập viện điều trị”.

“Vậy là được rồi! Cảm ơn cậu”.

“Thôi đi! Mình nghĩ cậu cũng nên nhập viện để điều trị”. Minh Tần cầm ly nước đưa cho Jay, khuôn mặt vẫn còn nhăn nhó.

Jay đưa ly nước lên miệng uống một ngụm: “Không được! Sắp tới mình có việc cần làm”. Jay lắc đầu, tay kéo chăn đến trước ngực rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mi mắt nặng trĩu, cơn buồn ngủ kéo đến rất nhanh. Không lâu sau, Jay đã ngủ say.

Minh Tần lắc đầu ngao ngán rồi cũng bước ra khỏi phòng.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Kyo Hàn

Gà con
Tham gia
5/6/14
Bài viết
10
Gạo
0,0
Truyện hay lắm, bạn ạ. Cốt truyện rất đặc sắc. :-bd
Có phải bạn từng đọc đạo tình đúng không?
 
Bên trên