Sứ mệnh lớp học đồng sinh - Cập nhật - Noa

Kalla Lily

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/1/14
Bài viết
11
Gạo
0,0
Tên truyện: Sứ mệnh lớp học đồng sinh

Tác giả: Noa

Thể loại: Học đường, tình cảm…

Tình trạng: Update​

Giới hạn độ tuổi đọc: Không

Giới thiệu truyện:

Một tấm lưới được giăng sẵn ở quá khứ.

Một cô tiểu thư quyết tâm "vượt ngục".

Một lớp học gồm những thành viên sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm.

Một ngôi trường hiện đại mang tên Thiên Đường.

Nơi đó họ đã gặp nhau.

Những chiếc mặt nạ ẩn sau bóng tối.

Lớp học đồng sinh? Sứ mệnh lớp học là gì? Tại sao lại tồn tại lớp học đó?

Lớp học đồng sinh cùng đi tìm kiếm và vén bức màn bí mật.

Mục lục

Chương 1
Chương 2
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Kalla Lily

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/1/14
Bài viết
11
Gạo
0,0

Chương 1 : Qúa khứ và hiện tại

***​

Trên ngọn đồi Tử Thần.

- Kết thúc ở đây đi.

Người đàn ông trên chiếc xe lăn đưa cái nhìn lạnh lẽo hướng ra xa. Giọng nói khàn đặc vang lên nặng trĩu làm không gian trên ngọn đồi này thêm đáng sợ đúng với cái tên của nó. Người phụ nữ trên tay ôm đứa trẻ sơ sinh bất giác quỳ xuống. Những cơn gió lạnh lẽo trên đồi gió hú phả vào mặt tê tái. Đôi mắt nâu quyến rũ ngân ngấn nước. Đôi môi khẽ mấp máy giữ lại chút sức cuối cùng.

- Giết mình tôi thôi, xin các người đừng làm hại nó.

Gió vô tình rít lên gào thét khiến đứa trẻ giật mình bật tiếng khóc. Một người phụ nữ trẻ khác đeo chiếc kính bản to đen che đi đôi mắt xám tro đang đỏ ngầu tiến đến gần. Trên tay người phụ nữ quyền lực ấy là một ngòi súng đã lên đạn sẵn bất giác chĩa thẳng vào “con đại bàng gãy cánh” kia.

- Xin lỗi chị nhưng kết thúc thôi.

Khẽ nhắm đôi mắt màu xám tro lại, cô buông lời lạnh lùng. Ngón tay từ từ bóp cò. Chỉ ít giây nữa thôi sẽ có hai mạng người chết trong tay người phụ nữ trẻ này.

3 giây

2 giây và...

- Người chị không ruột thịt suốt bao năm giúp đỡ cô trên chặng đường gai góc này nay cô còn nhớ? Đã bao lần tôi cứu giúp cô? Lời thề thốt chết cùng chết, sống cùng sống nay đâu?

Trên gương mặt lạnh lẽo của người phụ nữ trẻ bất giác rỉ xuống dòng nước long lanh. Những ngón tay đang siết chặt ngòi súng đến tê tái. Giọng nói kia vẫn trầm xuống như vang vào cõi thức.

- Hãy giúp con tôi. Nó vô tội. Xin cô, hãy nể tình mà tha cho nó. Cô cũng sắp làm mẹ, cô phải hiểu. Đừng giết nó, một mình tôi lãnh hậu quả này. Xin cô…! - Đôi mắt nâu xanh nhìn âu yếm đứa con nhỏ trong tay, bất giác run lên vì xúc động.

Người phụ nữ trẻ đưa tay sờ lên bụng mình. Phải, cô đang mang trong mình đứa con sắp chào đời. Nó đang đạp. Cô sắp làm mẹ rồi. Vậy nhưng, cô lại sắp giết người - giết một người mà suốt bao năm qua đã đối xử với cô hơn cả chị em ruột, giết luôn cả đứa cháu sơ sinh bé bỏng ấy.

Cố trấn tĩnh lại. Bàn tay cô siết chặt cố ngăn cảm xúc.

- Xin lỗi chị. Nhưng kết thúc thôi.

Đoàng!!!

Tiếng nổ vang lên chói tai. Người phụ nữ ôm đứa con nhỏ trong tay ngã gục xuống. Đôi mắt nâu xanh lạnh lẽo ánh lên tia nhìn uất hận rồi từ từ khép mi lại.

Đoàng!!!

Tiếng khóc thét của trẻ nhỏ nhanh chóng bị phát súng thứ hai kìm lại ngay sau đó. Mùi thuốc súng hòa chung với mùi máu tanh đặc quánh nhanh chóng tràn khắp ngọn núi. Người ta gọi đó là mùi của quỷ.

- Đi thôi.

Giọng khàn đặc lại vang lên lần nữa. Người phụ nữ trẻ vội lau giọt nước mắt rồi tiến đến người đàn ông đẩy chiếc xe lăn từ từ thoát khỏi nơi tử thần này. Đi được một đoạn bỗng chiếc xe lăn dừng hẳn lại.

- Sao không đi tiếp?

- Em... em... đau bụng quá. Chắc sắp sinh rồi.

***​

17 năm sau...

Trong một ngôi biệt thự lớn cao ngạo nghễ ở ngay trung tâm thành phố, có một tiếng động lớn phát ra.

Tít... Tít... Tít...

Đồng hồ hiên ngang lắc lư trên chiếc bàn đặt đèn ngủ. Một cánh tay thò ra khỏi cái chăn êm vơ lấy chiếc đồng hồ đầu giường rồi tắt phụt đi tiếng âm thanh nhức nhối ấy. Có một cái nhíu mày được xoá tan rồi nhanh chóng thay một đôi môi mềm mỏng giãn ra.

Căn phòng trở lại yên tĩnh đúng với hiện trạng của nó. Thế nhưng xuất hiện một bàn tay cạnh khung cửa lớn vén lấy tấm rèm cửa kính. Ánh nắng của ngày mới dội thẳng vào căn phòng chiếu lên những hạt pha lê tinh xảo treo khắp trên trần nhà một thứ ánh sáng lấp lánh đầy sang trọng.

Ai đó đang ở trên giường lại vội kéo tấm chăn lại trùm kín từ đầu đến chân để phản kháng.

Tít... Tít... Tít...

Lại thêm lần nữa tiếng đồng hồ lại vang lên. Cái gối xinh được áp chặt vào tai chống lại âm thanh đáng ghét, nhưng hình như tiếng chuông đang ngày càng to dần lên.

- Cái quái gì thế này?

Chiếc đồng hồ từ lúc nào dám cả gan leo lên giường chui vào chăn phá rối giấc ngủ của cô tiểu thư nhà họ Vương. Thật đáng xử tội.

- Vương Thùy Lam, thức dậy nhanh.

Người phụ nữ đôi mắt xám tro nhìn cô tiểu thư đang trong trang thái mơ màng một cách âu yếm. Bà ngồi xuống bên giường kéo tấm chăn mỏng ra khỏi người cô.

- Mẹ, hôm nay không có lịch học mà. Để con ngủ thêm chút đi. - Dứt lời, cô vội kéo tấm chăn khỏi tay bà Vương rồi ngã xuống tấm đệm ngủ tiếp.

- 8 giờ rồi "con yêu" à.

Bà Vương nhấn mạnh hai chữ "con yêu" làm cô thấy sặc mùi kì thị ghê gớm.

- Thôi mà "mẹ yêu". Con buồn ngủ lắm.

- Không là không, dậy mau.

Thấy mẹ kiên quyết, tự dưng cô thấy có gì đó không ổn. Bởi theo lẽ thường từ trước tới nay thì kể cả trời đất này có sập xuống thì bà Vương vẫn là người chống lên cho cô, vậy nên sự nuông chiều cả bà Vương là điều tất yếu dành cho cô tiểu thư Vương đầy nghịch ngợm này.

- Con gái không nên hành động kiểu đó, dịu dàng tí đi, lớn rồi.

- Được rồi mà mẹ. Hôm nay mẹ sao vậy?

- Không nói nhiều. Đi đánh răng rửa mặt đi. Mẹ có chuyện muốn nói.

5 phút sau.

Cô bước ra khỏi phòng tắm với bộ dạng cũ, chỉ khác điều là mặt mũi sạch sẽ hơn thôi. Bà Vương ngồi trên ghế nhíu mày khó chịu.

- Con gái ngủ dậy thì chải tóc khi vào phòng tắm, thay luôn bộ đồ ngủ khi bước ra.

- Trời ơi! Mẹ làm như con sắp đi lấy chồng ấy. Con biết rồi...

- Thì con sắp phải lấy chồng.

- Vâng, con sẽ lấy chồng. - Cô ngồi xuống giường đối mặt với bà Vương.

Nói xong câu, bất chợt cô khựng lại.

- Hình như mẹ nói nhầm câu gì đó thì phải?

- Không nhầm đâu.

- Vậy... vậy là sao mẹ?

- Là vậy đó.

- Là sao?

Dường như Thuỳ Lam hết kiên nhẫn hét lên một tiếng lớn đến chói tai. Bà Vương chỉ vào chiếc nhẫn cưới đang đeo ngón tay áp út rồi chỉ vào cô.

- Nhẫn? Con?... Kết hôn? Và sinh con? - Cô cố giải mật mã... Và cuối cùng cũng hiểu chút chút.

- Mẹ đừng nói là…

Đủ thông minh để hiểu ý cô hỏi gì bà Vương làm nghiêm mặt ngắt lời cô.

- Con sẽ được gặp chàng trai tập đoàn Hoàng Gia. Chồng tương lai.

Ở độ tuổi 42 nhưng bà Vương vẫn như bông hoa hồng đỏ quý phái mãi không tàn mà giới thượng lưu khi nhắc tới bà. Bông hoa ấy lúc nào cũng khiến người ta phải cúi đầu bởi cả tài năng lãnh đạo trong tập đoàn cũng như vẻ đẹp mà bao nhiêu quý phu nhân muốn có. Thế nhưng khi đứng trước mặt cô con gái Thuỳ Lam thì người phụ nữ quyền lực như bà lại trở thành một người mẹ hiền hậu cưng chiều hết mực và hiểu cô.

- Sao cơ? Chồng tương lai?

- Suỵt, nhỏ thôi.

- Con không nghe nhầm chứ?

- Không!

Đau lòng thay. Vội nâng hai bàn chân khỏi mặt giường, tiếp theo đó một bàn tay ngoan và hai ngón tay xinh kia cũng vội đưa ra trước mặt bà Vương.

- Mẹ biết, con mười bảy tuổi.

Cô rưng rưng, mếu máo.

- Chuyện đã quyết rồi. Mẹ không làm gì được.

Cô thả người xuống chiếc đệm êm, lấy cái gối úp lên mặt như thể trốn tránh mọi thứ. Bà Vương hiểu cảm giác của cô, nhưng cũng chỉ dám thở dài.

- Lát nữa ông Trịnh cùng con trai ông ta sẽ đến dùng bữa với nhà ta. Con nên chuẩn bị.

- Không!

Lần này thì cửa phòng cô bật mở. Chiếc xe lăn từ từ tiến vào. Giọng khàn đặc vang lên khiến cô im bặt.

- Chữ "không" không có trong từ điển nhà này.

Bà Vương cúi đầu lặng lẽ không dám mở lời. Cô sợ hãi nhìn người đàn ông trên chiếc xe lăn, đôi mắt lạnh lẽo hướng ánh nhìn vào khoảng không gian vô định.

- Bố à... Con...

Cô không dám nói tiếp khi ánh mắt lạnh lẽo ấy lần nữa chuyển hướng quét thẳng vào gương mặt cô đầy đe dọa.

- Vâng, con biết rồi.

Chiếc xe lăn bánh ra khỏi phòng cô. Bà Vương cũng lặng lẽ nén một tiếng thở dài não lòng và ra khỏi phòng. Nếu nói cả thể giới có quay lưng với cô thì mẹ vẫn là người đứng về phía cô, nhưng chỉ cần một giọng nói của ông Vương thì tất cả trời nên vô nghĩa. Và thế là xong, cuộc đời của cô tiểu thư nhà họ Vương đã được định đoạt.

Nếu tập đoàn Vương Chấn như một con hổ trắng đi đầu giới làm ăn thì tập đoàn Hoàng Gia lại như con chim bạc có tiếng lẫy lừng trong nhiều năm trụ vững trên thị trường. Hai tập đoàn đã thân giao với nhau nhiều năm trên thị trường giống như việc hổ chắp thêm cánh. Việc con của hai tập đoàn lớn sẽ kết hôn không có gì là khó hiểu với "bàn dân thiên hạ" trong nay mai. Nhưng đối với cô tiểu thư nhà họ Vương lại là một chuyện khác bởi cuộc sống của cô từ trước tới nay như là tù nhân. Sống trong biệt thự, chạy nhảy cũng quanh biệt thự, học hành cũng biệt thự. Hầu như 17 năm chưa hề có một lần bước ra khỏi chốn ngục này trừ những lần được cấp phép dự tiệc sang trọng của tập đoàn tổ chức. Và việc kết hôn lần này có thể được coi như là bị lưu đày sang nơi mới không hơn không kém.

Cô nhìn ra khung cửa kính lớn trước phòng. Thành phố ngoài kia vẫn đang tấp nập như mọi ngày nhưng cô vẫn đang lặng lẽ gặm nhấm nỗi buồn nơi đây. Đã có lúc tuyệt vọng, có khi rơi vào trạng thái trầm cảm thế nhưng cuộc sống xung quanh vẫn chẳng hề đổi thay bởi những cánh cổng cao tường vây lấy ngôi biệt thự. Đám vệ sĩ mặc áo đen vây xung quanh đưa những ánh mắt canh chừng phòng khi cô bỏ trốn. Ngay cả việc được đi học như bao người cũng trở thánh niềm ao ước xa xỉ của cô từ lâu. Đã mười một năm trôi qua lặng lẽ trong ngôi biệt thự nguy nga, cô mang danh học sinh của trường phổ thông nào đó mà cô cũng chẳng cần nhớ, chỉ biết thầy cô trường đó vẫn luôn túc trực ra vào truyền tải kiến thức tại đây mà cô chẳng cần bỏ công đến trường. Bạn bè ư? Cô không có. Cô như viên pha lê đặt trong lồng kính của nhà họ Vương mà ngàn người mơ ước, triệu người muốn thành. Nhưng sẽ chẳng ai hiểu được hoàn cảnh trớ trêu của kiếp tiểu thư nghiệt ngã ấy.

Đôi mắt nâu đen của cô đang dần căng mọng nước. Bàn tay cô đưa lên quệt ngang dòng nước mắt bởi khóc cũng chẳng thay đổi được lời nói ngàn cân của ông Vương Chấn Thục đầy quyền uy. Là Thuỳ Lam cô đang dần chai sạn nỗi cô đơn kia hay đang gặm nhấm nó để sống qua ngày.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Đoãn Bích

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/15
Bài viết
123
Gạo
0,0

Tus

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/5/15
Bài viết
124
Gạo
400,0
rồi chỉ vào cô
Thiếu dấu kết câu.
mật mã...Và
Thiếu khoảng trắng này bạn.
Thiếu dấu kết câu.
TÍT...TÍT...TÍT...
Thiếu khoảng trắng. Mình nghĩ chỗ này không nên viết chữ in làm gì.
2 giây và....
Chỉ có dấu ba chấm thôi.

Truyện của bạn, trước các câu thoại không có dấu hai chấm nên rất dễ nhầm lẫn. :)
 

Kalla Lily

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/1/14
Bài viết
11
Gạo
0,0
:D Rất cảm ơn mọi người đã góp ý ạ. Mình sẽ sửa lỗi ngay.
 

Bảo Trung Hyo

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/7/14
Bài viết
37
Gạo
0,0
Đọc giới thiệu truyện mình đang ngập tràn tò mò trong đầu đây! Mong bạn sớm ra chương tiếp để mình được thỏa mãn tò mò. :)
- SAO CƠ? CHỒNG TƯƠNG LAI?
Bạn sửa lại cái này đi! Nhìn nổi bật lắm, nhưng mà sai quy tắc trình bày rồi!
 

Chim Cụt

đang cố gắng dài ra
Gà về hưu
Tham gia
4/12/13
Bài viết
14.361
Gạo
1.000,0
Cái ảnh hồi lâu được bạn tặng đâu, sao hông đăng lên cho đẹp em? :3

Đọc lâu quá rồi, giờ phải đọc lại mới góp ý cho em được. ;)
Giọng nói khàn đặc vang lên nhẹ như gió thoảng nhưng đủ để không gian trên ngọn đồi này thêm đáng sợ đúng với cái tên của nó.
Những cơn gió ngược dòng lạnh lẽo trên đồi gió hú phả vào mặt tê tái.
Đôi mắt nâu xanh quyến rũ được làm mờ đi bằng màng mỏng trong suốt long lanh sắp trào ra.
Đôi mắt nâu đen của cô đang dần căng mọng nước.
- Chị không nghĩ giọng khàn đặc lại nghe nhẹ như gió thoảng. Chị nghĩ là nghe nó nặng nề thì đúng hơn.
- Khi mình dùng từ ngược thì mình phải có cái gì đó để so sánh thì mới biết nó ngược. Tương tự như chị bảo em xinh hơn thì ngụ ý là xinh hơn trước hoặc xinh hơn chị. Ở đây, em không ẩn dụ hình ảnh so sánh nên sẽ rất tối nghĩa. Cơn gió ngược dòng với cái gì? Với lại, chị cũng hông thấy người ta dùng dòng để chỉ cơn gió, phải là chiều mới đúng.
- Câu tả đôi mắt đầu tiên không hay tẹo nào. Khi mình sắp khóc ấy, người khác nhìn vào sẽ thấy mắt mình long lanh, còn mình mới là người thấy khung cảnh bị mờ đi (chứ không phải người khác thấy mắt mình mờ đi). Câu của em là câu tác giả tả nhân vật, không phải câu tác giả viết để thay lời nhân vật. Thêm nữa, cách viết câu này của em bị mâu thuẫn. Nếu không nhìn qua gương, người ta sẽ không thấy mắt mình quyến rũ (trừ khi đó là nhận thức, đây là câu tả, không phải nhận thức). Vì thế, không thể vừa tự thấy quyến rũ lại vừa thấy khung cảnh mờ đi.
Chị gợi ý cách viết khác đỡ hơn một tẹo: Đôi mắt nâu quyến rũ đong đầy lệ long lanh. (Thật ra thì chị không biết viết càng không viết hay nhưng do đang chê nên phải đưa ra cách viết khác để em thấy thuyết phục hơn.) Đong đầy hay sắp trào ra đều cùng một nghĩa. Chị không rõ màu xanh nâu có dụng ý đặc biệt gì trong truyện không nên tự ý bỏ đi. Bản thân chị không hình dung ra màu nâu xanh trông như thế nào. Hay ý em là một con màu nâu, một con màu xanh? :D
- Có vẻ em tả mắt không được đẹp lắm nhỉ. :P Từ căng mọng khiến chị hình dung đến đôi môi hoặc quả gì đấy ăn được hơn là làn nước mắt. Em thử thay bằng từ ngập xem sao: Đôi mắt nâu đen của cô đang dần ngập nước. Tuy nhiên, chị thấy từ căng mọng cũng rất... thi vị. :v
Gió vô tình rít lên gào thét khiến đứa trẻ trên tay giật mình bật tiếng khóc.
Một người phụ nữ trẻ khác đeo chiếc kính bản to đen làm che đi đôi mắt xám tro đang đỏ ngầu tiến đến gần.
- Ở trên em nói đứa trẻ được bế trên tay rồi nên đoạn này khỏi cần nhắc cũng được nhỉ?
- Chị nghĩ không cần từ làm ở đây em ạ.
Trên gương mặt lạnh lẽo của người phụ nữ trẻ bất giác rỉ xuống dòng nước long lanh rơi xuống ngòi súng đã sặc mùi tanh. Những ngón tay đang siết chặt ngòi súng đến tê tái.
Ở trên em tả là đang chĩa ngòi súng nhỉ? Hành động chĩa súng này phải thẳng cánh tay, tức mũi súng (kể cả là mọi chi tiết trên khẩu súng) và gương mặt (đều) không thể cùng nằm trên một đường thẳng vuông góc với mặt đất. Vậy, làm thế nào mà nước mắt lại rơi xuống trúng khẩu súng được? Có điểm không logic em nhé. Nếu bảo do gió thì cũng không được. Ngọn gió táp vào mặt thì không cách nào chuyển hướng giọt nước mắt đi xa đến khẩu súng, nó sẽ làm giọt nước mắt bay ngược về cổ (thay vì rơi từ cằm xuống ngực nếu đứng gió).
Hay ý em là nhân vật co tay lại bắn súng? ;))
Chiếc đồng hồ reo như đá đổ hiên ngang lắc lư trên chiếc bàn đặt đèn ngủ.
Hình ảnh so sánh tiếng đồng hồ reo và tiếng đá đổ nghe lạ thế em. :D Tiếng đá nào kêu tít tít chứ? :P
Ai đó đang ở trên giường lại vội kéo tấm chăn lại trùm kín từ đầu đến chân để phản kháng.
Những cơn gió ngược dòng lạnh lẽo trên đồi gió phả vào mặt tê tái.
Trong phạm vi một câu (nhiều hơn là hai ba câu), em nên hạn chế lặp từ.
Nếu tập đoàn Vương Chấn như một con hổ trắng đi đầu giới làm ăn thì tập đoàn Hoàng Gia lại như con chim bạc có tiếng lẫy lừng trong nhiều năm trụ vững trên thị trường.
Câu này em nên dùng cặp từ Nếu... thì...
Việc con của hai tập đoàn lớn sẽ kết hôn không có gì là khó hiểu với "bàn dân thiên hạ" trong nay mai.
Và cuối cùng cũng hiểu "chút chút".
Em lạm dụng dấu ngoặc kép hơi nhiều.
Người phụ nữ trên tay ôm đứa trẻ sơ sinh bất giác quỳ gối xuống.
Những đám vệ sĩ mặc áo đen vây xung quanh đưa những ánh mắt canh chừng phòng khi cô bỏ trốn.
- Có vẻ dư chữ gối rồi em. Quỳ thì đương nhiên phải bằng gối rồi. Hay có cách khác nhỉ? :-?
- Trong phạm vi căn phòng thì những đám có phải hơi phô trương không em? Đã những thì khỏi đám, đã đám thì khỏi những em ạ. :D

Tạm thế làm quà cho em sau khi thi xong và quay lại Gác. Chúc truyện của em nhận được nhiều sự ủng hộ cũng như góp ý từ các bạn nhé. :x
 

Kalla Lily

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/1/14
Bài viết
11
Gạo
0,0
Chị Chim Cụt:
Cái ảnh đó mất rồi. Em có lưu trong máy tính nhưng máy hỏng nên bị xoá. Facebook có lưu nhưng vừa rồi lại bị người ta hack mất nick rồi khoá nick em luôn.
Đọc xong những góp ý của chị em hạnh phúc quá đi. Kiểu như đầu óc được mở mang ra ý. Em đã dò hơn mười lần và thấy không ổn về mọi thứ nhưng chẳng biết phải sửa từ đâu, chỗ nào. Lời văn thì cứ như kiểu "canh đã mặn rồi mà không biết chữa làm sao thôi thì cứ thêm đường thật nhiều" đâm ra hỏng. Chắc em phải đọc đi đọc lại nhiều lần cho thuộc mấy lỗi ngớ ngẫn này mới được. Vào gác em mới biết mình thiếu sót rất rất nhiều. Em cứ bò như con ốc mà vẫn không tiến thêm được tí gì. Thật hổ thẹn. Mặc kệ cứ bò tiếp và mong ngày nào đó em sẽ được về đích.
Em cảm ơn chị vì lần nào nhiệt tình giúp đỡ em, góp ý chỉ ra những thiếu sót. Thương và yêu chị Chim nhiều.
 

Kalla Lily

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/1/14
Bài viết
11
Gạo
0,0

Chương 2: Gặp mặt

***​

Cảnh cổng lớn mở ra, chiếc xe BMW tiến vào trong. Tên vệ sĩ kính cẩn cúi đầu mở cửa. Một người đàn ông bước ra, ngón tay cái đeo chiếc nhẫn ngọc bích cỡ lớn được chạm trỗ hình rồng tinh xảo. Trên gương mặt ông nổi bật là vết sẹo trải dài từ khoé mắt xuống phía tai. Nhìn thấy bóng dáng bà Vương bước ra nghênh tiếp, chủ tịch Trịnh liền ngoắc tay cho đám vệ sĩ lui về phía sau một đoạn. Đôi đồng tử ấy ánh lên một tia lạnh lẽo rồi tắt phụt nhanh chóng.

- Chúng ta lại gặp nhau rồi Vương phu nhân.

Bà Vương cúi đầu đáp lễ, khoé môi khẽ nhếch lên tạo nên một đường cong tuyệt diệu.

- Hoan nghênh chủ tịch Trịnh đã ghé thăm. Mời vào trong.

Bước chân của chủ tịch Trịnh nhanh chóng theo chân chủ nhà tiến vào căn biệt thự lớn. Như chợt phát hiện ra điều gì phu nhân Vương chợt dừng chân lại quay đầu về phía sau nhìn cảnh cổng lớn đã khép lại, lòng chợt mơ hồ.

***​

Mùi trà thảo mộc lan toả nhẹ nhàng từ chiếc ấm đồng trên tay phu nhân Vương làm căn phòng khách rộng rãi bớt lạnh lẽo đi phần nào. Ông Trịnh đón lấy tách trà, hít lấy hương thơm đặc biệt của loại trà quý mà hiếm có ai pha chế thành công để có được mùi hương thoảng nhẹ của thảo mộc. Nhấp lấy một ngụm trà, khoé môi chủ tịch Trịnh giãn ra, đôi đồng tử mơ màng bởi sự chi phối xúc cảm của vị trà thanh đầu lưỡi, vị đắng và hương thơm lan toả đánh thức mọi giác quan.

- Vẫn là người pha trà tinh tế. Ha ha.

- Chủ tịch Trịnh đã quá khen.

- Không không. Là Diệp Khanh bà từ tốn quá rồi. Vị trà này từ trước tới giờ chỉ có hai người pha thành công đó là bà và…

Nụ cười trên khoé môi phu nhân Vương tắt lịm đi. Chiếc cốc đồng trên tay bà chợt nghiêng làm rơi một giọt trà trên chiếc váy dài trắng đang mang, tạo thành một vết ố vàng nhỏ giữa một màu trắng tinh khôi.

Không khí trong căn phòng bỗng trở nên nặng nề, bao trùm lấy đó là sự im lặng của cả hai người. Đúng lúc đó chiếc xe lăn ông Vương từ từ tiến ra phòng khách. Ông Vương liếc nhìn chủ tịch Trịnh rồi húng hắng giọng:

- Đã để ông đợi lâu.

- Ồ, không. Tôi cũng vừa mới tới.

Bà Vương vội đứng dậy tiến tới chiếc xe lăn đẩy đi. Vương Chấn Thục hơi nghiêng đầu:

- Thuỳ Lam đâu? Gọi nó xuống đây.

- Nhưng mà… - Bà Vương ngập ngừng nhìn về phía chủ tịch Trịnh.

Vương Chấn Thục hiểu ý nhưng vẫn không cho bà một lời giải đáp thoả đáng.

- Cứ gọi nó xuống đây.

Đợi bước chân bà Vương đã khuất. Chủ tịch Trịnh nở nụ cười nham hiểm:

- Ông vẫn chưa nói chuyện đó với quý phu nhân ư?

Bàn tay Vương Chấn Thục liên tục xoay hai viên ngọc trong tay, ông đáp:

- Không cần thiết.

- Vậy còn ý kiến Vương tiểu thư.

- Nó sẽ không dám phản kháng.

Trên gương mặt chủ tịch Trịnh chợt hiện ra một vẻ đắc ý. Trịnh Bảo Hoàn là con trai của ông và đang ngồi ở vị trí tổng giám đốc, mọi chuyện sẽ là êm đẹp nếu như không xảy ra vụ tai nạn hai tuần trước. Khi chiếc xe đắt tiền của Trịnh Bảo Hoàn đang bắn tốc độ trên đường thì không may tông phải một chiếc xe đi ngược chiều. Kết quả là Trịnh Bảo Hoàn chấn thương vùng đầu, sau khi tỉnh lại thì mang tâm hồn một đứa trẻ. Vụ việc trên như giáng một đòn chí mạng vào tập đoàn Hoàng Gia, bằng quyền lực ông đã chặn tất cả các nguồn tin liên quan đến vụ tai nạn ấy và giấu nhẹm đi, nhưng vẫn còn xì xào một số nguồn tin thất thiệt rộ ra ngoài khiến cho số cổ phiếu tập đoàn liên tục giảm. Để dập tắt nó thì phải nhanh chóng có một lễ kết hôn để củng cố dư luận, xoá tan nguồn tin rằng Trịnh Bảo Hoàn không còn cơ hội đứng trên thị trường bởi dư chấn tai nạn.

Tại phòng Thuỳ Lam.

Thuỳ Lam ngồi chòm hỏm trên giường, mắt chữ O mồm chữ A.

- Mẹ nói anh ta không xuất hiện?

- Ừ.

Trong lòng cô chợt vụt lên một tia hy vọng, đôi môi ấy giãn ra một nụ cười mãn nguyện. Cô nằm nhoài ra trên giường một cách thoải mái.

- Có thể anh ta cũng như con, bị ép buộc và anh ta phản kháng bằng việc vắng mặt buổi gặp mặt hôm nay.

Bà Vương lắc đầu, ngồi xuống bên giường nhìn Thuỳ Lam, lòng lo lắng:

- Không đơn giản như vậy. Có thể tin đồn gần đây là có thật. Việc kết hôn lần này có thể nhằm củng cố sức mạnh Hoàng Gia và xoá tin đồn.

Tin đồn? Thuỳ Lam vội bật dậy:

- Tin đồn gì?

- Trịnh Bảo Hoàn gặp tai nạn, và có thể có dư chấn bệnh tình.

- Cái gì cơ???

Thuỳ Lam chợt cười, nhưng cô cảm thấy khoé mắt đang cay xè, cay như cuộc đời cô vậy. Cô chưa đủ tuổi để kết hôn thể nhưng lại bị đẩy ra khỏi nhà sớm, danh nghĩa làm vợ nhưng chỉ đơn thuần là bù nhìn, và có khi lại trở thành kẻ đi ở chăm sóc người bệnh. Ông Vương đã quá ưu ái cô rồi chăng?

Bữa cơm diễn ra trong không khí nặng nề bởi cảm xúc của Thuỳ Lam. Những giọt nước mắt của cô vẫn lăn trước mặt vị khách quý hoá. Bà Vương chỉ im lặng.

- Đám cưới sẽ tổ chức vào tháng 10. Ý của ông bà Vương thấy sao? - Chủ tịch Trịnh đã biến những giọt nước mắt của Thuỳ Lam cô trở nên vô nghĩa chỉ bằng một câu nói.

- Quyết định vậy đi. Tháng 10 sẽ tổ chức. - Và ông Vương lại chấm dứt cuộc đời cô bằng một mệnh lệnh.

Cứ thế ngày hôm đó kết thúc một cách bình yên tuy nhiên cuộc đời của Thuỳ Lam bắt đầu sóng gió.

Thuỳ Lam cô trước sau sẽ thừa kế tập đoàn Vương Chấn còn Trịnh Bảo Hoàn cũng là con một của chủ tịch Trịnh. Nếu Trịnh Bảo Hoàn không hồi phục có khi nào Thuỳ Lam sẽ đứng ra tiếp quản cả hai, và có khi hợp nhất hai tập đoàn, đó có phải là mục đích của Vương Chấn Thục? Và nếu Trịnh Bảo Hoàn có thể trở lại trên thị trường thì việc hai người thừa kế hai tập đoàn là một gia đình thì ý nghĩa trên cũng không thay đổi là bao nhiêu. Qủa là một cuộc hôn nhân mang tầm vóc lớn của nền kinh tế hiện nay.

Thế nhưng còn cuộc đời hạnh phúc Thuỳ Lam sẽ ra sao?

Trong căn phòng vắng lặng. Trời về đêm đã lâu, ngoài khung cửa kính lớn vẫn là thành phố nhiều ánh đèn màu.

Thuỳ Lam quỳ xuống, bàn tay cô níu chặt lấy chân mẹ. Đôi mắt cô đã sưng lên, cô không còn gắng gượng được nữa, cô đã hoàn toàn bỏ lớp mặt nạ “xem như không có chuyện gì” mà cô đã lỡ đeo 17 năm nay, nhưng bây giờ nó đã hoàn toàn tan nát giống cõi lòng cô.

- Mẹ! Cuộc đời của con. Cứu lấy con với.

Nước mắt cô lại chảy. Tiếc nấc lại bật lên từng hồi. Đôi vai cô run lên theo tiếng nấc nghẹn ngào ấy. Bao năm rồi cô đã sống mà không hề phản kháng bởi quyền lực ông Vương. Mà không, cô nào đâu có sống, cô chỉ đang tồn tại mà không biết đến cuộc sống là gì. Cô đã phải luôn cố gắng vui tươi trong khi lòng cô trống rỗng bởi cô đâu biết niềm vui thực sự. Cô học cách mạnh mẽ thế nhưng luôn phải nằm trong khuôn khổ của ông Vương. Nhưng lần này, quá sức cô rồi. Cô không muốn tồn tại nữa, hoặc là được sống cho đúng nghĩa, hoặc là chấm dứt cuộc đời ở đây. Cô mệt mỏi lắm rồi, cô không thể chịu đựng nỗi cô đơn thêm được nữa.

Bà Vương vẫn im lặng, giọt nước mắt bà rơi. Cuộc sống ấy bà hiểu chứ, đứa con gái của bà đã phải gắng gượng mạnh mẽ trước mặt bà thường ngày bà biết chứ.

Nhìn đứa con gái đang tuyệt vọng, đang níu lấy chân bà làm điểm tựa lòng bà lại đang tan nát. Chỉ cần vứt bỏ từ “nhưng” và đừng nghĩ đến bà sẽ muốn làm tất cả, hy sinh tất cả cho Thuỳ Lam. Thế nhưng…

- Vì con, mẹ hãy giúp con một lần. Được không mẹ? Nếu không con sẽ chết mất, con chịu đựng hết nổi rồi, con không muốn làm tiểu thư nhà họ Vương nữa. Con đã làm gì sai mà bố mẹ đối xử với cuộc đời con như thế?

Bà Vương lau nước mắt, hạ người xuống nâng đỡ bờ vai đang run rẩy của Thuỳ Lam.

- Con không sai. Là mẹ đã sai.

Thuỳ Lam ôm chầm lấy mẹ, nức nở lên bờ vai mảnh của Diệp Khanh bà. Bao ấm ức của cô vẫn được mẹ lắng nghe, bờ vai mẹ luôn gánh nỗi đau xót cùng cô.

- Thuỳ Lam, con có muốn bỏ trốn không?

- Mẹ? - Thuỳ Lam chợt ngừng khóc, nhưng tiếc nấc vẫn kéo dài như nỗi cô đơn của cô.

Cô nhìn bà Vương rồi lại nhìn khung cửa kính lớn trong phòng. Cô đã là viên kim cương trong lồng kính 17 năm rồi. Ngoài kia là nhịp chảy của cuộc sống, cô sẽ được sống ư?

Bà Vương nhìn cô âu yếm. Bà đưa tay vuốt lại mái tóc dài ngang lưng của cô bị rối một vài sợi ướt nhẹp bởi dòng nước mắt. Bà cười hiền:

- Con muốn đi học không?

Tiếng nấc ấy chợt dừng. Trong đầu cô chợt hiện lên những thước phim về sân trường, về những bộ đồng phục, những nhánh phượng đỏ rực, tiếng cười của một nhóm bạn mang cặp đang đi trong sân trường,… Tất cả cũng là cô đã xem qua truyền hình. Được học và đi học đúng nghĩa đó chính là niềm mơ ước của cô bao lâu nay.

Cô gật đầu.

Bà Vương mĩm cười xoa đầu cô rồi ra khỏi phòng.

Cô tự hỏi: Liệu cuộc đời Thuỳ Lam bây giờ mới bắt đầu chăng?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên