Truyện ngắn Sự thất bại của kẻ đến sau

Cockroach_Joey

Gà con
Tham gia
11/2/16
Bài viết
45
Gạo
0,0
Tên truyện: Sự thất bại của kẻ đến sau
Người viết: Mọt (Cockroach Joey)
Phần I:

- Không lẽ người đến sau nào như em cũng phải chịu thiệt thòi, đau khổ như vậy sao anh?

Ngay khi anh quay lưng, em thu hết can đảm để hỏi anh câu hỏi bấy lâu nay vẫn canh cánh trong lòng. Song đáp lại câu hỏi mang nặng tâm tư ấy của em lại chỉ là những bước đi thẳng không hề ngoái đầu lại cùng tiếng “Uhm” hay “Ừ hữ” gì đó của anh được gió thoảng đưa mà em nghe không rõ.

Anh thật tàn nhẫn.

Nước mắt bắt đầu trào khỏi khóe mắt em, lăn dài xuống má, chảy tràn vào môi và không ít giọt đã rơi xuống nền đất rắn đanh, lạnh giá. Đây không phải là lần đầu tiên em khóc vì anh nhưng sao em lại thấy những giọt nước mắt lần này mặn đắng hơn nhiều so với những lần trước. Nước mắt vẫn chảy như muốn từ từ cuốn đi biết bao kỉ niệm vui buồn; cuối cùng chỉ để lại trong lòng em một mảng trống rỗng.

Em biết, trước khi yêu em, anh đã từng trải qua rất nhiều cuộc tình. Em biết với anh, em chỉ là kẻ đến sau. Và em cũng biết rằng anh đến với em, yêu em bằng một thứ tình yêu đã không còn vẹn nguyên như thuở ban đầu mà nó là một thứ tình yêu khuyết tật đã bị chia ba chia bốn, phân năm xẻ bảy. Đôi khi, em còn nghĩ, có lẽ em chỉ là kẻ thay thế, là phương án dự phòng của anh trong những ngày anh cô đơn. Nhưng mặc dù vậy, em vẫn chấp nhận yêu anh bởi suy nghĩ ngây thơ rằng nếu không thể là người đầu tiên thì em sẽ trở thành người cuối cùng của anh. Ngoài ra, một phần cũng bởi bản tính hiếu thắng cùng sự tự tin thái quá vào chính mình. Em tin, một niềm tin cũng rất ngây thơ rằng chỉ cần em trao đi một lượng tình yêu đủ lớn, em sẽ nhận lại được sự hồi đáp, tin rằng người chiến thắng cuối cùng là em.

Và niềm tin đó càng được củng cố sau biết bao kỉ niệm vui vẻ, tươi đẹp mà em với anh cùng xây dựng lên.

*

“ - Nhanh lên em, sắp mưa rồi!”

Trời đang nắng ráo quang đãng bỗng mây đen từ đâu kéo đến ùn ùn, bầu trời thoáng chốc trở nên nặng trĩu nước. Mùa hạ là thế, nắng gay nắng gắt mà rồi có thể chuyển mình đổ mưa ngay được.

Trước những đám mây càng ngày càng chùng xuống, tay anh nắm tay em thêm chặt, bước chạy của anh cũng nhanh hơn. Em ôm chặt con chuột máy tính cùng mua với anh ban nãy vào ngực, guồng chân chạy theo anh dù hai chân em lúc này gần như đã không còn cảm giác.

Song không kịp nữa rồi. Những hạt mưa to, nặng như mưa đá đã lộp bộp rơi xuống. Anh vội kéo em rẽ vào mái hiên một ngôi nhà gần đó trú mưa. Đứng cạnh anh, em khẽ kéo kéo ống tay áo anh, vừa thở vừa nói:

- Anh... hay... mình đội mưa đi anh.

Nói xong, em ngây ngô nhìn anh vừa cười haha, vừa vươn tay véo má em:

- Đội mưa? Nhóc không sợ bị ốm sao?

Em cũng cười theo anh, híp cả hai mắt lại:

- Ốm thì uống thuốc. Đâu phải lúc nào ta cũng có khoảnh khắc để trở về tuổi thơ đâu anh

Anh gật đầu, nụ cười của anh vẫn nở trên môi. Rồi anh bất ngờ siết chặt tay em hơn, hai đứa cùng lao vào cơn mưa vẫn giăng trắng xóa cả trời đất. Tiếng cười của em cùng anh lẫn vào tiếng mưa rơi rào rào làm em liên tưởng hai đứa mình như hai đứa trẻ lớn nô đùa trong mưa, thích chí cười khanh khách.

Sau vụ trở lại tuổi thơ đó, đúng như anh bảo, em liền lăn ra ốm. Giữa mùa hè nóng bức, em quấn quanh người chiếc chăn bông to sụ mà vẫn rên hừ hừ. Thấy anh lo lắng chăm sóc cho em, em không đành lòng. Em biết rõ, lúc này anh đang tự trách bản thân. Thương anh, em cố nở một nụ cười tươi tỉnh, khàn khàn cổ nói lời đùa vui:

- Anh giỏi thật đấy, đoán đúng em bị ốm này. Mùa xuân năm sau anh mở sạp coi bói chắc đắt khách lắm đó.

Vừa dứt câu, nhìn hai hàng lông mày của anh nhíu vào, bàn tay anh nắm lại, em xụ mặt nép mình vào đống chăn. Em lại lỡ lời chọc anh giận nữa rồi.

*

Một trong những niềm vui của em là được cùng anh hò hét trong mỗi trận bóng đá chúng ta cùng xem. Nhưng để lại ấn tượng nhất với em là trận tranh bat ư tại Would Cup 2014 giữa Brazil và Hà Lan. Trận đó không phải là trận vui nhất mà là trận mang lại cho em nhiều cảm xúc nhất: vui sướng, bất ngờ, lo lắng, hoang mang... Một trận đấu em muốn quên đi cũng khó.

Trước màn hình tivi, em với anh mỗi người cổ vũ một đội. Anh cổ vũ cho Brazil còn em kêu gào cổ vũ cho Hà Lan. Em nhớ mình từng nói với anh rằng em đã từng rất yêu Brazil nhưng đó là Brazil của những Ronaldo, Ronaldinho, Roberto Carlos... chứ không phải là một Brazil với đội hình nát bấy, nhu nhược như hiện tại. Anh thì chỉ bảo anh yêu rồi nên anh không từ bỏ. Lời nói được phát ra từ gương mặt nghiêm túc của anh khiến em thấy mình như vừa mắc tội lỗi gì đó.

Cuối trận, Hà Lan thắng. Em tươi cười nhảy nhót khắp phòng, còn le lưỡi trêu anh:

- Blêu, em thắng anh rồi nhé.

Sau hành động trêu đùa ấy, em không nghĩ anh lại cau có giận dữ bỏ đi. Em ngơ ngác mất ba giây rồi vội vã đuổi theo ôm chặt lấy anh. Vào giây phút đó, em nhận ra, anh thực sự là một chàng trai hết sức chung tình. Em cảm thấy may mắn vì đã yêu được anh. Thời điểm ấy, em đâu nghĩ được rằng, anh chung tình thật đấy nhưng sự chung tình đó của anh vốn không phải dành cho em.

...

Quá khứ như thước phim quay chậm tua hết những kỉ niệm vui rồi tới những kì niệm buồn. Tất cả hiện rõ trước mắt em như sự việc mới xảy ra từ hôm qua vậy.

*

Em nhớ hồi đầu nói chuyện với nhau, anh từng kể với em về người con gái mà anh đã đợi lâu, rất lâu cho đến ngày cô ấy lấy chồng, anh mới thôi chờ đợi. Nghe anh kể, em thấy lạ liền hỏi lại:

- Sao anh nói đợi cô ấy mà vẫn đi yêu người khác?

- Chỉ là quen vui thôi, anh không yêu họ.

Em không nói gì, chỉ trầm tư. Em cảm thấy trái tim nhất thời trống rỗng, một thứ cảm giác mơ hồ len lỏi vào lòng em làm em thấy rất bức bối, khó chịu. Cảm giác đó khiến em ngẩn người, mãi đến khi anh đặt cằm vào hõm vai em em mới biết anh đã ôm em từ lúc nào. Anh thủ thỉ hỏi em:

- Em sao vậy hả nhóc?

Em lắc đầu cười trừ. Chắc em đã nghĩ nhiều quá rồi.

*

Biết anh từng có nhiều người yêu, em giao hẹn trước với anh: anh không được đem em ra so sánh với họ. Anh gật đầu. Tuy nhiên, anh đâu biết rằng, em nói vậy nhưng trong thâm tâm, em vẫn luôn ngầm đem bản thân ra so sánh với những cô gái ấy để rồi sợ hãi, lo nghĩ vẩn vơ. Em sợ mình thua kém họ.

Mặc dù vậy, em vẫn không thể thay đổi được sự thật, em chỉ là kẻ đến sau; bởi vậy nên em chỉ có thể nhận được thứ tình yêu khuyết tật của anh.

Những cãi vã bắt đầu nảy sinh. Hiện tại - quá khứ, em dần hiểu những khi tức giận, anh lại mang quá khứ của anh ra để cấm cản, ép buộc, dằn vặt em dù em chỉ là vô tình khơi lại, em không biết gì hết. Đau lòng, em chỉ biết nín nhịn hoặc chui vào xó nào đó khóc cho đỡ buồn. Đến khi anh lôi em nước mắt tèm nhem đứng dậy, ôm em vào lòng nói lời xin lỗi vì đã cư xử vô lí với em, em thấy tủi thân lại càng khóc to hơn. Em không trách anh, em nghĩ có lẽ em chưa đủ tốt, tình yêu em dành cho anh là không đủ. Em tự dặn mình phải cố gắng thêm nữa.

Em sẽ vẫn còn cố gắng trong niềm tin ngây thơ và vô vọng đó nếu một lần em không tình cờ nhìn thấy anh ôm một cô gái, dìu cô ấy vào cửa hàng thuốc. Nếu nói em không ghen, như vậy là nói dối. Nhưng em cũng không nói gì cũng như không có bất cứ hành động nào khác, em lẳng lặng bước đi. Em đợi một lời giải thích, một sự trình bày hay thứ gì đại loại như thế từ anh. Song, em đã hoài công. Anh không nói gì hết. Vẫn nụ cười đó, vẫn cái ôm trìu mến đó, vẫn lời nói yêu thương ngọt ngào đó mà sao giờ đây em thấy nó xa lạ và giả dối đến vậy. Thời khắc đấy, em dường như lờ mờ nhận thấy sự thất bại của bản thân.

Chuyện có lẽ sẽ chỉ dừng lại ở đấy nếu em lại không tình cờ phát hiện cuộc hội thoại trên facebook anh với một cô gái lạ.

Tính em hay quên, không muốn quan trọng hóa vấn đề. Sau buổi thấy anh và cô gái lần đó, em luôn cố nghĩ người đó là họ hàng của anh, anh không nói vì không muốn em lo lắng. Nghĩ vậy, em lại vô tư cười nói, vô tư làm cái đuôi quấn lấy anh.

Một lần, máy tính em hỏng, em lại ngại ra quán net để gửi tài liệu, em hỏi mượn máy tính của anh một lúc. Anh vui vẻ chỉ vào máy tính, ý bảo em cứ dùng tự nhiên rồi ra ngoài nghe điện thoại. Bật sáng màn hình máy tính, em phát hiện máy tính anh chỉ để ở chế độ ngủ. Thấy có rất nhiều tab được bật lên, em click chuột tắt từng tab một. Đến facebook của anh, em đang di chuột đến dấu x thì một tin nhắn nhảy ra: “Em đã nghĩ rất nhiều đến câu nói của anh. Em cũng nhận ra mình rất hối hận tại sao ngày trước luôn dùng dằng không chấp nhận anh. Em sẽ li dị rồi mình quay lại với nhau như lời anh nói, anh yêu nhé.”

Em lặng người. Nhìn nick facebook gửi tin nhắn đến, nhìn nick facebook nhận tin nhắn, em ngẩn ra, đó không phải là nick facebook anh dùng để nhắn tin với em. Anh, rốt cuộc anh có bao nhiêu cái facebook, rốt cuộc anh đã làm những gì vậy? Em thử click vào facebook cô gái lạ kia, hi vọng có thể kiểm chứng điều cuối cùng. Avata của cô ấy, album ảnh của cô ấy, tất cả đều đưa em nhớ lại người con gái anh ôm vào hiệu thuốc hôm nào. Em cũng đã rõ, cô ấy là ai. Em cười tự giễu bản thân. Cố gắng ư? Em ngây ngô, ngu ngốc thật. Ngay từ đầu em đã thua, em đã thất bại. Sự thất bại của kẻ đến sau trong trò chơi do chính anh đặt ra.

*

Nước mắt em đã ngừng chảy. Em mạnh mẽ lấy tay quẹt sạch những gì còn vương lại trên gương mặt. Em vấp ngã ở đâu, em sẽ đứng lên ở đó. Anh vứt bỏ em, anh đến với người tình cũ của anh, anh nghĩ như vậy là chung tình? Anh nhầm rồi, anh chỉ là kẻ tàn nhẫn và ích kỉ mà thôi. Mà anh vốn đâu có quan tâm người ta nghĩ gì về mình, anh chỉ hành động theo những gì anh cho là đúng thôi mà. Bỏ em, đó có lẽ là quyết định đúng đắn, sáng suốt, mang lại hạnh phúc cho anh chăng?

Anh quay lưng đi rồi, em cũng phải đi thôi. Thất bại của kẻ đến sau, nó cay đắng thật nhưng em sẽ không gục ngã, bởi nếu gục ngã, em sẽ mất tất cả.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Cockroach_Joey

Gà con
Tham gia
11/2/16
Bài viết
45
Gạo
0,0
Re: Sự thất bại của kẻ đến sau
Phần II:

“- Anh ơi, hôm nay em muốn ăn thịt nướng!

- Được rồi, tí về anh nướng cho em.

- Hi hi, người yêu em là nhất”.

Nhìn cặp đôi phía trước cười nói vui vẻ, em cảm thấy hụt hẫng quá. Hình như ngày trước, em vẫn nhõng nhẽo đòi hỏi anh hết cái này đến cái kia như vậy. Vỗ vỗ đầu, em nhận ra gần đây em rất hay hoài niệm các chuyện xưa cũ như một bà già tám mươi. Không được như thế, em đã tự dặn bản thân phải quên đi những chuyện không vui ngày trước rồi… Lấy lại tinh thần, em bước nhanh hơn, vượt lên cặp đôi tình tứ kia. Những màn tình tứ sến sẩm như vậy, từ lâu đã không dành cho em nữa.

Cuối cùng dừng chân trước một phòng khám tư khá đẹp, em đẩy cửa bước vào. Hôm nay em đến đây không vì bệnh tật mà vì công việc, em có hẹn phỏng vấn vị bác sĩ điều hành phòng khám này. Cuộc sống kể cũng nhiều chuyện chẳng cưỡng cầu được, vốn không định theo nghiệp báo chí mà từ ngày ra trường, em đã trở thành tay săn tin cho báo Tuổi trẻ ba năm rồi.

Được anh bảo vệ chỉ dẫn đến phòng chị, em cẩn thận vuốt lại mái tóc, nếp áo, nếp quần; em đã tưởng tượng đến một người phụ nữ ngồi sau bàn làm việc ngăn nắp, trên sống mũi cao là cặp kính dày cộm che đi phần nào đôi mắt hiền từ. Cửa phòng không khóa, “cạch”, em mở cửa…

Ngẩn người, thiếu chút nữa em đã đánh rơi túi xách trong đó có máy ghi âm lẫn máy ảnh. Trước mắt em là một cảnh tượng phải nói là kinh hoàng: đằng sau đống giấy tờ ngồn ngộn là một người phụ nữ lúi húi với đống sổ sách. Bất ngờ, chị vô tình đụng khuỷu tay vào chồng giấy, chồng giấy đổ ụp. Chị quáng quàng chạy lại thu dọn, bấy giờ chị mới phát hiện em đang đứng chôn chân ngoài cửa. Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều ngượng ngùng cười.

Năm phút sau, em và chị có thể bình yên ngồi uống nước sau khi tạm dọn dẹp căn phòng. Đúng là khác xa so với tưởng tượng của em, chị trẻ, đẹp, nhất là chị không có đeo một cặp kính cận dày cộm. Nhưng bởi vậy, em có thể nhìn rõ cặp mắt thâm quầng của do thức đêm triền miên của chị. Chị đẩy sang phía em ly cà phê sữa, còn chị uống một cốc cà phê đen đặc.

- Cô uống tạm cà phê sữa nhé, tôi không còn đồ uống nào khác. Bản thân tôi thì chỉ uống cà phê đen không đường thôi – Dáng chị ngồi toát lên vẻ tự tin, giọng chị không thánh thót như chim, không lên bổng xuống trầm mà đều đều nhưng ấm áp.

Em mỉm cười, nụ cười vẫn thường nở với bao đối tượng phỏng vấn khác:

- Không sao đâu chị, chúng ta bắt đầu luôn nhé.

Em mở máy ghi âm, lần lượt hỏi chị những câu đầu tiên. Chị thật thân thiện và dễ gần. Nhiều khi, em còn tưởng nhầm đây không phải là phỏng vấn mà là cuộc nói chuyện của hai người bạn. Chợt, một bản nhạc buồn vang lên, chị vội cầm điện thoại:

- Xin lỗi, cô chờ tôi một lát.

Khi chị đặt lại điện thoại xuống bàn, em vô tình nhìn vào màn hình điện thoại chưa kịp đen đi của chị và bàng hoàng, hình nền trên chiếc điện thoại… là hình anh ôm chị từ đằng sau rất tình cảm. “Cạch” máy ghi âm trên tay em rơi xuống nền sàn khô khốc.

- Chị Trang… - Em nhỏ giọng.

- Tôi đang nghe đây.

- Hình nền điện thoại…

Em thoáng thấy nét buồn đau hiện lên trên đôi mắt thâm quầng, thiếu ngủ của chị. Chị ngoảnh mặt đi nơi khác, lảng tránh:

- Đây cũng là câu hỏi phỏng vấn sao?

- Có lẽ… - Em ngập ngừng – Tôi và chị đều là những kẻ đến sau thất bại.

- Cô nói gì cơ? – Gương mặt chị lộ rõ vẻ khó hiểu.

- Tôi… tôi… thôi, hôm nay tới đây thôi

Rồi em cầm túi lao ra ngoài. Tình cờ làm sao, trớ trêu làm sao, chị lại là người yêu cũ của anh đó. Xem chừng, muốn quên anh, cũng thật khó.

Em cứ ngỡ sau buổi phỏng vấn ấy, em sẽ không bao giờ gặp lại chị. Nhưng, em đã nhầm. Em gặp chị liên tiếp trong thư viện quốc gia, tại những hội sách, nhất là trên cầu Long Biên. Em nhận ra, hai chị em mình có rất nhiều sở thích chung và mỗi khi ở gần nhau là hai chị em lại có đủ thứ chuyện để nói. Dần dần, đến những chuyện thầm kín, những nỗi đau đã chôn chặt bấy lâu, cả hai cũng tâm sự cho nhau nghe. Trong đó… có cả chuyện về anh:

“ – Kỉ niệm ngày trước của bọn chị đẹp lắm! – Chị nói, mắt chị như nhòe đi vì xúc động.

- Em biết, em cũng từng trải qua quãng thời gian tươi đẹp như vậy mà.

- Chúng ta đều là những kẻ đến sau thất bại, em từng nói vậy phải không?

- Vâng.

- Hài hước thật, hai kẻ thất bại lại gặp nhau. Chấp nhận ở lại đây với chị nhé!

- Không chấp nhận em có mang theo đủ thứ lỉnh kỉnh kia đến đây không chị. Mà công nhận phòng chị bừa bộn còn hơn cả phòng khám của chị nữa.

- Ha ha!”

Buổi tối em với chị nằm trên chiếc giường cũ ở phòng chị cùng kể chuyện xưa. Từ thời điểm đó đến giờ, có lẽ em trở thành thành viên ở ké nhà chị đã được ba tháng. Thay vì đóng tiền thuê nhà, em giúp chị dọn dẹp, cơm nước hàng ngày. Em là phóng viên đã bận, chị làm bác sĩ còn bận hơn. Em đã hiểu, tại sao chị không còn khoảnh khắc nào để chăm lo cho bản thân chị nữa. Mỗi lần ngồi trước mâm cơm chờ chị về, em lại thầm nghĩ… em có thể ở bên cạnh chị, chăm sóc chị cả đời không?

Từng phút, từng giờ, từng ngày trôi đi, càng ngày em càng thấy chị quan trọng hơn với em. Tình cảm em dành cho chị, có còn chỉ dừng lại ở mức đồng cảm mà những người đồng cảnh ngộ dành cho nhau? Có những lúc, em bàng hoàng nhận ra, em muốn được nằm trong vòng tay chị, hít thở hương thơm trên người chị biết bao. Em biết, em không les; song mỗi khi ở cạnh chị, lòng em lại trào lên cảm giác ấm áp, thân mật… như những ngày khi còn yêu anh.

*

Năm ngày rồi chị không về nhà, chị chỉ nhắn rằng chị bận việc. Đọc đi đọc lại tin nhắn đó, em cười buồn, đôi mắt vô thức lại nhìn ra phía cửa. Vắng chị, căn phòng mới trống trải, lạnh lẽo làm sao.

“Reng…”

Chuông cửa reo vang, em hấp tấp chạy lại mở cửa. Có lẽ, chị đã về. Song em lại thất vọng ngay, người phụ nữ có gương mặt buồn rầu đứng trước mặt em không phải chị. Em nhìn người phụ nữ đó, thấy quen mà chẳng thể nào nhớ ra được đã gặp chị ta lúc nào.

- Xin lỗi… - Chị ta nhìn tôi bằng ánh mắt trĩu nặng tâm tư. Ánh mắt man mác buồn này… thật sự quen quá – Trang có nhà không em?

Em khẽ lắc đầu. Chị ta cũng không hỏi thêm gì nữa, lặng lẽ quay người bước đi. Dáng đi lầm lũi của chị ta… em nhớ ra rồi, đó không phải là vợ anh sao? Nửa đêm chị ta đến tìm chị làm gì? Đánh ghen? Ý nghĩ vụt hiện lên trong đầu em nhưng nhanh chóng bị em xóa bỏ, chị sẽ không dại dột quay lại với con người kia đâu.

Em đóng cửa. Lát sau, chuông cửa lại reo. Em nhíu mày, lại ai nữa đây? Mở cửa ra, cảnh tượng trước mắt khiến em chết lặng, ý nghĩ vụt hiện ban nãy… có vẻ đã thành hiện thực.

Dìu chị vào phòng, đặt chị nằm ngay ngắn lên giường, em cởi giày, đắp chăn cho chị rồi nhẹ nhàng bước ra. Cầm theo hai lon Coca, em cùng anh bước đến ngồi xuống ở bậc cầu thang lên xuống. Giật nắp lon coca, em ngửa cổ tu một hơi, khí gas xộc thằng lên mũi làm em ho sặc sụa. Anh thì bình thản uống, dáng vẻ ung dung như mọi viêc diễn ra chẳng liên quan gì đến anh.

- Hôm nay chị Phương đã đến đây – Siết chặt lon coca trong tay, em nhẹ giọng nói.

- Ừ - Vẫn câu nói hờ hững ngày nào, tim em một lần nữa đau thắt lại.

- Tại sao… anh…

- Phương không còn khả năng sinh con nữa, em biết không?

Biết? Làm sao em có thể biết được chuyện riêng của anh và chị ta. Nhưng…

- Đừng nói với em rằng vì lí do đó mà anh…

Không thấy anh nói gì thêm nữa, em nhếch miệng cười cay đắng, dang tay tát thẳng vào mặt anh:

- Anh còn định tàn nhẫn như vậy đến bao giờ nữa?

Xoa xoa bên má hằn năm vết ngón tay tím đỏ, anh đứng dậy, bình thản nói:

- Nếu Trang không đồng ý, anh cũng không bắt ép cô ấy.

Nói đoạn, anh rời đi. Bỏ lại bên cạnh em lon coca rỗng. Đúng vậy, chị không đồng ý, anh…cũng…đâu ép.

Bước vào phòng chị, ngắm chị bình yên ngủ, em vươn tay vuốt lên hàng mi cong của chị. Sao chị lại phải khổ như vậy? Chị và anh ta đều giống nhau, thật ích kỉ và tàn nhẫn. Ra khỏi phòng chị, em quyết định thu dọn đồ đạc bỏ đi ngay trong đêm. Nhìn chị lần này có lẽ là lần cuối, em đặt mẩu giấy: “Chị ơi, tạm biệt” lên đầu giường. Dùng dằng, chần chừ nhưng cũng nhất quyết quay lưng bước đi.

*

Lang thang khắp các khu phố, chị kiếm tìm hình bóng thân quen của một cô gái. Cô gái ấy ra đi bất ngờ quá, chỉ để lại cho chị mẩu giấy cụt ngủn rồi cứ thế biến mất khỏi cuộc đời chị. “Tại sao? Em bỏ đi như thế, có biết chị lo lắng thế nào không? Căn nhà vắng bóng em, nó trống trải, quạnh hiu lắm”.

*

Mưa xuân giăng mắc trắng trời, choàng lên dòng sông Hồng một tấm khăn màu bạc. Trên cầu Long Biên, em vừa nghe nhạc, vừa đứng ngắm mưa bay trên sông. Cảnh vật bây giờ dễ khiến cõi lòng sinh ra cảm giác buồn man mác, song với em, cảnh vật lại khiến lòng em bình yên, tĩnh tại. Em giơ tay ra phía trước muốn vén tấm màn mưa để nhìn thấy dòng sông Hồng mùa xuân nước gần cạn đáy. Chợt em nghĩ, nếu bây giờ em nhảy xuống, em có chết không?

- Cuối cùng chị cũng tìm được em. Sao em lại ra đi như vậy? Em…

Em mơ màng gỡ tai nghe ra khỏi tai, ngạc nhiên sững sờ, sao chị lại ở đây?

Chị chống tay vào thành cầu, phóng tầm mắt ra mặt sông trắng xóa:

- Tìm em thật vất vả. Nhưng may sao chị vẫn nhớ, chị em ta cùng có sở thích đứng ngắm mưa trên cầu Long Biên. Em tệ lắm, vội vã ra đi như thế để làm gì? Đi, về với chị.

Chị nắm cổ tay em kéo đi nhưng em vẫn đứng nguyên tại chỗ. Chị quay người, nhìn vào mắt em, thoáng chút bối rối hiện lên trong đôi mắt chị.

- Em… em sao vậy?

- Em mãi mãi chỉ là một kẻ thất bại phải không chị? – Em hỏi chị câu chẳng liên quan. Chị thì sững người nhìn em, nửa như hiểu, nửa lại như không.

Em cười buồn, nhẹ giọng nói với chị:

- Chị à, em có thể chấp nhận mình là một người đến sau nhưng em không muốn mình trở thành kẻ thay thế. Không lẽ, kẻ đến sau nào như em cũng phải chịu đau đớn như thế này sao?

Lại là câu hỏi đó nhưng lần này người em hỏi không phải là anh, em cũng chẳng đợi chờ câu trả lời của chị bởi em đã sớm biết câu trả lời. Em khẽ lách người bước qua thân hình chị, tiến về phía trước. Mưa phùn rắc lên tóc em những hạt nước nho nhỏ tựa hạt xốp trên tóc cô dâu ngày cưới. Nhưng em chẳng phải cô dâu, em chỉ là kẻ đến sau thất bại. Mưa phùn vẫn rơi, cái lạnh thấm dần vào cơ thể em. Tê tái!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Cockroach_Joey

Gà con
Tham gia
11/2/16
Bài viết
45
Gạo
0,0
Re: Sự thất bại của kẻ đến sau
Phần III (kết)
Mưa phùn. Dạo này Hà Nội hay mưa quá, chắc sắp thành Huế thứ hai rồi. Ngồi trong quán café nhỏ, nhâm nhi tách café đen đặc, lặng nghe một khúc nhạc Trịnh xưa, cảm nhận nỗi cô đơn thấm dần vào cơ thể, không hiểu sao tôi thấy lòng khoan khoái lạ thường. Phải, sự ăn mòn cơ thể kiểu này, quả thực rất khoan khoái.

Mưa phùn giăng mắc trắng trời, gợi tôi nhớ đến chị, nhớ lần cuối tôi gặp chị trên cầu Long Biên. Không biết giờ chị và anh sống thế nào? Thật sự, đến giờ mỗi lần nghĩ về chị, tôi vẫn cảm thấy có chút nuối tiếc nhưng mà tôi không hối hận, không hối hận.

- Chào cô, cô đợi tôi lâu chưa? Xin lỗi, đường tắc quá.

Nhìn người đàn ông hơn ba mươi tuổi sơmi comple cavat chỉnh tề tự tin kéo ghế ngồi xuống trước mặt mình, tôi thầm nghĩ: “Có vẻ khá hơn những đối tượng xem mặt trước đây”. Hai mươi bảy tuổi rồi, cũng đến lúc tôi nên tìm một bến đỗ cho bản thân thôi.



- Để tôi đưa cô về.

- Cám ơn anh nhưng tôi có xe, tôi tự về được

- Được, vậy cô về cẩn thận.

Bóng người đàn ông vội vã khuất dần sau màn mưa, tôi cười khẩy. Lại thế nữa! Hễ nghe đến phần nghề nghiệp của tôi là y như rằng người đàn ông nào cũng e dè, thận trọng như tôi có thể ngay lập tức phanh phui hết chuyện xấu của họ lên mặt báo và làm họ phá sản vậy. Hài hước thật! Tôi lắc đầu, không lẽ hai tiếng gia đình nó vô duyên với tôi vậy sao?

Bước về bãi đỗ xe, lúc lui cui cúi người mở cốp xe lấy mũ bảo hiểm, tôi như thấy có gì đó là lạ trên nền đất cách đó không xa. Tính hiếu kì nổi lên, tôi lại gần và phát hiện một người phụ nữ nằm gục dưới đất. Trên mái tóc đen dài xổ tung vương đầy những hạt mưa nhỏ li ti.

- Chị, chị gì ơi! – Tôi khẽ lay.

“Không ổn rồi!”

Rút điện thoại ra gọi 115, trong khi chờ xe cấp cứu đến, tôi cũng chỉ biết đứng đó trông chừng người phụ nữ, không dám động chạm hay xê dịch chị ta, chỉ sợ va chạm làm ảnh hưởng đến não bộ hay động mạch gì đó. Khi xe cấp cứu đến và đưa người phụ nữ ấy đi, tôi nhận ra gương mặt người phụ nữ có gì thân thuộc. Đó chẳng phải là người cũ của anh sao? Hà Nội, thế mà cũng thật nhỏ bé.



Rét. Gió mùa đông bắc tràn về chấm dứt chuỗi ngày mưa dầm rả rích cả tuần qua. Ngồi trong quán café quen thuộc, hít hà cốc cacao nóng trong tay, mặc gió rét ngoài kia cuộn xoáy từng cơn, tôi thấy lòng bình yên lạ. Nhìn khói tỏa lên từ cốc cacao, tôi chợt thấy đời người, tuổi trẻ chỉ như làn khói, chẳng mấy mà tan biến vào hư vô; lại nhìn ra ngoài đường, dường như cuối tuần giá rét, nhịp sống ở Hà Nội cũng trùng xuống và chậm đi thì phải.

- Tôi có thể ngồi đây được không?

Không nhìn người vừa đến, tôi cầm balo định đi về. Hôm nay ngồi thế cũng đủ rồi.

- Chờ chút đã!

Người phụ nữ từ phía sau giữ vai tôi lại, tiến đến ngồi xuống đối diện với tôi:

- Tôi biết, Hà Nội này rất nhỏ bé mà. Cô cũng đừng nhìn tôi bằng ánh mắt soi mói lẫn thù hận ấy. Tôi – chị ta khẽ mỉm cười, nụ cười mang vài phần cay đắng, chua chát – cũng đâu còn thù địch gì với cô nữa.

Dẫu biết chị ta nói đúng nhưng không hiểu sao, tôi vẫn không có thiện cảm với chị ta được.

- Nói đi, chị định bảo gì tôi?

Bất ngờ, chị ta vươn người về phía trước, giơ ngón tay lên xoa vào giữa hai hàng lông mày của tôi:

- Cô có cặp lông mày rất đẹp, đừng nhíu chặt như thế, sau sẽ hằn thành nếp nhăn, rất xấu.

- Chị bị điên à? – Hất tay chị ta ra, tôi vội đứng dậy. “Con mẹ này thần kinh không bình thường. Chị ta nghĩ chị ta là ai?”

- Cám ơn cô về chuyện hôm nọ - Tôi khoác balo lên vai, quay người.

- Thật ra tôi vốn là khách quen ở quán này. Suốt thời gian qua, tôi luôn ngồi ở một góc quán nhìn cô, nhìn cô cô đơn, lặng lẽ.

Tôi đứng sững người lại.

- Muốn nói chuyện với cô nhưng không biết phải nói gì, cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Dù sao, tôi cũng là kẻ đã khiến cô và anh ấy chia tay.

Khẽ thở dài, tôi đặt lại balo xuống ghế, ngồi vào vị trí cũ:

- Tôi đã từng ghét chị, rất ghét chị, cả con người kia nữa. Những kẻ đã biến tôi trở thành một kẻ đến sau trong vở hài kịch mà mấy người đặt ra. Nhưng giờ, tôi chẳng còn ghét ai nữa.

Phải, ghét để mà làm gì? Trái tim tôi đã đóng vảy, thành sẹo từ lâu rồi. Vả lại chị ta có lẽ còn đáng thương hơn tôi.

Chúng tôi cứ lặng yên ngồi như vậy, bốn mắt nhìn nhau cho đến lúc cốc cacao tôi uống dở đã trở nên lạnh ngắt.

Trưa hôm đó, tôi theo chân chị ta về phòng.

Cảm xúc đầu tiên khi vào phòng chị ta, tôi nhận ra dường như đây không phải là nơi tôi nên đến.

- Cô ngồi đi, có muốn uống gì không?

- Không cần đâu, tôi về đây. Nơi này, không phải nơi tôi nên đến.

- Tại sao? – Chị ta nhìn tôi đầy nghi hoặc lẫn tò mò.

- Quá ngăn nắp, quá sạch sẽ, tôi thấy mình không có chỗ đứng ở đây – Tôi thật thà trả lời.

- Ha ha - chị ta phá lên cười – Cô hay thật. Người ta thì nói bừa bộn không có chỗ đặt chân, cô thì ngăn nắp quá lại không có chỗ đứng. Tôi ngày trước cũng chẳng gọn gàng gì. Chỉ là… giờ tôi đâu còn gì ngoài quãng thời gian còn lại, cũng chẳng còn nhiều nhặn gì đâu.

Câu cuối chị ta nói ra, nghe sao mà buồn.

Tôi quyết định thôi, không về nữa. Ngồi xuống giường, tôi cởi bỏ áo khoác ngoài (phòng chị ta khá ấm) và ngạc nhiên ngỡ ngàng nhìn chị ta tự nhiên thay đồ ngay trước mắt tôi. Phải nói chị ta có thân hình đẹp, mảnh khảnh nhưng không quá gầy, đủ để dấy lên trong lòng người cảm giác muốn che chở, bảo vệ hay ôm chị ta vào lòng, vuốt ve cặp xương bả vai hơi nhô ra hay phần xương chậu dưới hông.

- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, cơ thể bệnh tật của tôi… có gì đáng nhìn đâu.

- Không, chị đẹp lắm – Tôi đáp thật lòng.

- Vô sinh, đau tim, ung thư máu, cô nghĩ tôi cần đẹp mà làm gì?

Nghe chị ta hỏi vặn lại, tôi nín lặng.

- Á đau… - Tôi đang trầm tư với suy nghĩ thương cho chị ta thì bất ngờ hai má tôi bị véo đau điếng.

- Cô nhóc này, bản mặt đó là đang thương hại tôi đấy hả?

Nhìn ánh mắt chị ta như soi thấu cõi lòng tôi, tôi chợt nghĩ, chị ta… thật ra cũng dễ thương mà.



Tiếp xúc với chị ta nhiều, tôi được biết chị là một nhà báo tự do. Chị gửi bài cho mấy mục tâm sự, chuyện gia đình, chuyện phụ nữ… trên các trang báo mạng bây giờ. Trong nghề, tôi thừa hiểu chuyện này cũng không có gì mới mẻ. Tôi còn biết ở nhiều tờ báo có hẳn một đội ngũ tư biên tự diễn thêu dệt lên những chuyện nghe mùi mẫn đầy hư cấu đấy để câu người xem nữa. Và khốn thay, những mục này thường câu view và share nhất.

Tôi dần thành vị khách thường trú tại phòng chị, lấy cớ vì lo cho bệnh tình chị nhỡ chẳng may chuyển biến xấu:

“- Không phải lúc nào tôi cũng vô tình bắt gặp chị ở một bãi đỗ xe nào đó đâu. Mà sao chị không chạy chữa bệnh tình của chị đi.

- Chữa bệnh để mà cho ai mới được? Người thân tôi chẳng còn, vả lại tôi cũng không có nhiều tiền đến thế. Thế nên tôi muốn sống vui vẻ trọn vẹn những ngày này, vậy là đủ”.

Vui vẻ của chị nằm trong việc nấu ăn và viết lách. Những ngày rỗi việc, ăn dầm nằm dề tại phòng chị, tôi được chị vỗ béo tăng thêm gần 2kg. Còn những hôm tôi có quá nhiều việc, cảm thấy sức lực sắp cạn kiệt mà deadline mỗi lúc một sát, chị lại bắt tôi đi nghỉ ngơi và giúp tôi viết dựa trên những gì tôi thu thập được.

“- Tôi có cảm giác như tôi đang lợi dụng chị vậy.

- Vì việc cô lợi dụng làm tôi vui nên cô cứ tiếp tục lợi dụng đi”.

Tính ra, đối với chị tôi cũng chỉ là kẻ đến sau, một kẻ đến sau đã mang quá nhiều thất bại, đau thương. Và phải chăng, chúng tôi đã quá hiểu nhau rồi nên suốt thời gian tôi quen chị, chúng tôi không hề nhắc lại chuyện cũ. Chuyện cũ nhắc lại mà làm gì, sẽ ảnh hưởng đến mong muốn vui sống trong những ngày cuối cùng của chị.



Chị đẹp. Dường như những nỗi đau chị từng trải qua càng làm tăng thêm vẻ đẹp mặn mà nơi chị. Mà ngần ấy thời gian qua đi, tôi nhớ gần như chưa lần nào chị than thở bệnh tình. Nhưng tôi biết, bản thân chị luôn âm thầm đấu tranh với nó để có thể mỉm cười mỗi ngày. Mỗi lần thấy chị chải đầu, thu vào trong tay một nắm tóc rụng, tôi cũng chỉ biết thương chị trong lòng, chẳng biết làm gì hơn.

“Khi cô chịu đủ đau thương rồi, cô có thể mỉm cười trong mọi hoàn cảnh”.

Nghe chị nói mà càng thêm xót. Nụ cười của chị, giờ tôi không biết nó mang ý nghĩa gì nữa. Có lẽ, đó chỉ là thói quen… cười trong mọi hoàn cảnh mà thôi.

Trở về từ một chuyến đi xa, tôi vội chạy đến phòng chị. Dù vẫn luôn liên lạc với chị nhưng không hiểu sao, tôi vẫn rất lo lắng, lòng như có lửa đốt. Bước vào căn phòng không khóa, một mùi máu tanh xộc lên cánh mũi, tôi hiểu, sự lo lắng của tôi đã thành hiện thực. Giờ… chị chẳng thể mỉm cười nữa rồi.



Đám tang của chị diễn ra trong thầm lặng, chẳng có mấy ai đến thăm viếng, chia buồn. Tôi như càng thêm thấm thía nỗi cô đơn mà chị đã trải qua. Tôi chợt nghĩ, liệu sau này tôi có như thế không? Rồi suy nghĩ của tôi lại vô thức nhớ về thứ gọi là “bức thư tuyệt mệnh” trên màn hình máy tính bật sáng hôm đấy; chỉ vỏn vẹn bốn chữ: “Cám ơn, vĩnh biệt”. Chị… chị cũng tàn nhẫn lắm.

Nắng lên sau những ngày mưa tầm tã. Trước ngôi mộ mới đắp còn nguyên mùi đất ẩm, tội cúi người đặt xuống mộ một đóa bách hợp trắng. Có ích kỉ quá không khi bản thảo những câu chuyện, tản văn chị viết, tôi quyết định giữ chúng cho riêng mình? Lặng đứng trước di ảnh của chị, tôi không chú ý đến một cặp đôi một nam một nữ đang tiến gần về đây, trên tay họ, cũng là một đóa bách hợp trắng.
 
Bên trên