Tên Oan Gia Uống Nhầm Thuốc - Cập Nhật - Ngân Phong

konny

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/10/16
Bài viết
508
Gạo
0,0
20210803-215750.9JPhzC

7rvKgfq

7rvKgfq

Tên truyện:
Tên Oan Gia Uống Nhầm Thuốc
Tác giả: Ngân Phong
Tình trạng sáng tác: Cập nhật
Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: Không xác định
Thể loại: Đam mỹ, học đường
Độ dài: Không xác định
Giới hạn độ tuổi đọc: 13+

Mục lục:
- Chương 1 - Chương 2 -
- Chương 3 - Chương 4 - Chương 5 -
- Chương 6 - Chương 7 - Chương 8 - Chương 9 -
- Chương 10 - Chương 11 -
Án văn:
"Lê Dân chính là tên ngốc bẩm sinh, ngốc không thuốc chữa. Tuy ngốc, nhưng may mắn thay trời cao thương xót lại ban cho cậu thêm cái vận xui. Mà xui xẻo nhất chính là gặp phải Trần Lập Duy, từ khi gặp hắn, cậu đều có cảm giác vận may của mình biến mất.
Tên ngốc có tâm hồn thiếu nữ Lê Dân chọc ai không chọc, thế mà ba lần bốn lược lại cố tình chọn ngay tên cái tên Trần Lập Duy.

Hai tên oan gia này nhờ vào đánh nhau mà lớn lên.

Cả con hẻm đó ai mà không biết đến hai thằng trẻ trâu này chứ. Cứ mỗi lần gặp nhau không chiến tranh là không được. Lúc ban đầu mọi người ra khuyên can, nhưng dần rồi cũng thành thối quen.

Lúc bé, Trần Lập Duy sẽ bay vào sáp lá cà với Lê Dân. Nhưng rồi một ngày, giống như hắn tìm được niềm vui gì đó, mỗi lần gây chiến xong, khiến Lê Dân tức giận, liền để tên ngốc kia vác chổi đuổi hắn từ đầu đường đến cuối hẻm. Cứ bị đuổi đánh như vậy, tâm tình hắn càng trở nên vui vẻ.

Lê Dân tức giận thở hổn hển. "Thằng khốn kia, ông mà bắt được mi, sẽ đánh cho mi chết. "

Trần Lập Duy chạy phía trước cười to. "Mày nhanh chạy lại đánh ông đây... ha ha..."

Hai đứa đuổi đánh chạy phía trước, con chó nhỏ hung hăng chạy phía sau. "Gâu gâu..."
 
Chỉnh sửa lần cuối:

konny

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/10/16
Bài viết
508
Gạo
0,0
Chương 1

Lê Dân nổi danh là tên ngốc, dù biết mình ngốc nhưng nghe người khác nói cũng biết tổn thương chứ bộ.

Thật là tức mà, mới sáng sớm ra đường lại gặp phải cái tên khốn đó. Lê Dân vừa tức vừa liên tục giẫm lên chai nước ven đường. "Trần Lập Duy... Trần Lập Duy... giẫm chết mi, ông giẫm chết mi... cả nhà mi mới ngốc."

Lê Dân trên lưng đeo cặp, quần áo bẩn một mảnh, tâm tình khó chịu đi đến trường, trong lòng thầm nghĩ. "Cái tên kia, mi cứ chờ đó, có ngày mi chết với ông. Hừ..."

Hôm nay thật là xui xẻo, sáng sớm ra đường bị vấp té thì thôi, lại còn té sấp mặt trước cổng nhà hắn. Để cho tên khỉ gió đó có cơ hội cười chê cậu. Thật là nuốt không trôi cục tức này.

Ai mà không biết Lê Dân với Trần Lập Duy là kẻ thù chứ. Hai tên oan gia này từ nhỏ đã một đường đánh nhau mà lớn lên. Lúc nhỏ như chó với mèo, lớn lên thì cũng chẳng tốt hơn là bao.
Tuy hai đứa cùng sống chung một con hẻm, nhưng chả đứa nào ưa đứa nào. Nhà Lê Dân ở cuối hẻm, Trần Lập Duy thì đầu hẻm.

Vậy mà cứ mỗi buổi sáng, Trần Lập Duy đều đứng trước cửa nhà đợi Lê Dân đi ngang rồi kiếm cớ trêu chọc cậu. Nhưng Lê Dân cũng đâu phải dạng vừa, dám động đến ông, ông cho mi chết.

Trần Lập Duy chưa kịp mở miệng thì cậu đã liên mồm khiêu khích. Sau đó hai thằng tẫn nhau một trận mới chịu đến trường, việc đó dường như đã thành thối quen rồi.

...

Hôm nay là ngày đầu tiên nhập học, Lê Dân trúng tuyển ở một trường cấp 3 gần nhà. Cậu nhớ lần thi xét tuyển, vậy mà cái tên Trần Lập Duy kia lại cao hơn cậu 0,2 điểm. Hắn ta cứ suốt ngày lấy con 0,2 kia ra làm trò với cậu. Đúng là tức chết ông đây. Cao hơn có nhiêu đó điểm thì giỏi lắm sao.

Trong lòng Lê Dân cương quyết, sẽ có một ngày cậu nhất định sẽ giẫm chết hắn.

"Lê Dân, đợi tao với. "

Tiếng đến trước người đến sau, nghe tiếng thôi cũng biết là ai. Lê Dân quay đầu lại thấy một thằng nhóc da ngâm mập mập chạy lại phía mình, trách móc. "Cái thằng này, đi học mà không ghé sang rủ tao. Làm hại tao đợi."


Lê Dân liếc Trương Phi. "Mày còn dám nói... hừ, tức chết ông..."

Trương Phi phì cười. "Sáng nay mày thua thằng Lập Duy phải không?"

Lê Dân ngờ vực nhìn nó. "Sao mày biết?"

Trương Phi cả người đắc ý. "Nhìn bộ dạng y như thiếu nữ của mày thôi cũng biết. Trên đời này ngoài nó ra đâu ai dám mạo hiểm mà chơi chọc chó."

Trương Phi mà không biết thì còn ai biết. Không phải cứ mỗi lần đánh thua người ta là cứ vác thây đến tìm nó than vãn sao. Nó khinh thường nhìn thằng bạn đáng khinh kia.

Nó với Lê Dân cùng nhau học tiểu học, đứng nhìn hai thằng kia đánh nhau. Có lần nó với Lê Dân hợp sức lại đánh Trần Lập Duy, đuổi tên kia phải bỏ chạy sang nhà bác Phúc, cuối cùng ba đứa bị con chó nhỏ xíu mà mồm to của ông đuổi khắp nơi. Mẹ nó biết được còn đánh mông nó một trận, từ đó về sau không dám xen vào cuộc chiến của hai thằng trẻ trâu kia nữa. Tưởng niệm lại cái tuổi thơ nó thật là trâu bò.

"Thằng ngáo này, mày đứng lại. Bữa nay còn biết nói ông như vậy, mày không thoát được đâu con trai. " Lê Dân nhìn thằng nhóc lùn hơn mình nửa cái đầu tức giận đuổi theo.

Trương Phi chạy chưa được bao lâu lưng liền đau một cái, vừa quay đầu lại đã thấy một chiếc dép khác bay tới, nó liền thần tốc né rồi chạy đi mất. Lê Dân đắt ý xỏ lại dép vào chân.

Hừ... cả thế giới này bắt đầu chống đối ông đây. Ông hờn...

Hờn dỗi thì có ít gì, bị thằng bạn thân tạo phản thì thôi. Hôm nay cậu lại sốc hơn nữa, chính là cái thằng nó vốn học lớp 10A1, nay xuất hiện tại lớp 10A3. Lại còn ngồi cùng bàn với cậu nữa.
Trần Lập Duy nhìn Lê Dân nở một nụ cười thật là thân thiện. Bên ngoài nhìn giống như hai thằng hòa ái lắm. Nhưng chỉ có mỗi Lê Dân mọi biết thằng này cười cái gì.

Hắn nhìn cái mặt ngốc ngốc của cậu, nhớ đến chuyện có một thằng ban sáng té sấp mặt trước cổng nhà mình mà nụ cười kia càng rạng rỡ hơn.

"Hừ..." Tên ngốc Lê Dân liếc hắn một cái, cậu nhớ chắc chắn là danh sách lớp hắn là 10a1. "Tại sao mày lại ở đây?"

Trần Lập Duy vô sỉ chống tay lên bàn, khiêu khích. "Ông thích đấy... làm gì được ông. Ối cơ mà, được học cùng lại còn ngồi chung với 'bạn thân' thật là vui."

Lê Dân nghiến muốn nát hàm răng, cố gắng nuốt lại cục tức này... phải nhịn... mi cứ ám ông đi, cái tên khỉ gió chết tiệt này.

Hai thằng đấu mắt cho đến khi môn học đầu tiên bắt đầu.

Trong lớp có một sự im lặng đến lạ thường. Cho đến giờ giải lao, thì mọi thứ bắt đầu nổ tung. Trước ánh mắt của mọi người chính là một nam sinh, cầm chổi đuổi đánh một nam sinh khác. Một số người thấy hiếu kỳ nhìn theo, nhưng một số khác biết bọn họ thì quen mắt rồi.

Thế là mới ngày đầu tiên hai thằng cùng nhau lên văn phòng viết kiểm điểm. Trong văn phòng, hai thằng cuối đầu ngồi ngoan ngoãn viết nghuệch ngoạc. Thầy Chung cầm tay cầm một cây thước ngồi giám sát chúng.

Ai ngờ được lúc vừa xuống văn phòng mà hai thằng còn muốn vật nhau ra. Thế là có thêm một cảm như vầy.

Trưa hôm nay trời không quá nắng, có hai bạn nam sinh đứng ôm nhau ở sân trường. Bạn một câu, tôi một câu. "Tôi xin lỗi vì đánh bạn, chửi bạn. Xin bạn hãy tha lỗi cho tôi."

Ôm nhau suốt 2 tiếng ngoài trời. Ngoài miệng nói xin lỗi nhưng trong lòng thầm chửi nhau.

Từ đó về sau, số người biết đến hai đứa oan gia này càng nhiều hơn. Chỗ nào có Lê Dân tức có Trần Lập Duy, chỗ nào có Trần Lập Duy là chỗ đó có Lê Dân vác chổi đuổi theo, như muốn lập tung mọi thứ.

Hai thằng vật nhau ra đất, thằng chạy trước thằng đuổi sau, thằng chửi tục thằng kia cười sảng, một thằng ngốc với một thằng điên. Hai thằng chính là không đội trời chung.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

konny

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/10/16
Bài viết
508
Gạo
0,0
Chương 2

Mỗi này Lê Dân đều nghĩ về cái nhân sinh của mình. Có nổi đau nào đau hơn khi phải ngồi cạnh thằng mình ghét nhất mà lại không làm gì được nó. Cậu cảm giác như bản thân bị mắc một lời nguyền nào đó, chính là bị Trần Lập Duy ám cả đời.

"Bây giờ mày ngồi yên được không, cho người ta học." Lê Dân nhìn tên kia ngồi xoay tới xoay lui tức giận. Cái tên đó cư nhiên trong giờ học hết lấy thước rồi lại lấy bút gõ gõ khiêu khích cậu.
Trần Lập Duy như không nghe thấy, dịch người sang lấy chân gác lên chân cậu.

Lê Dân âm u quay sang, nhìn Trần Lập Duy nhàn nhã gác chân lên chân cậu, sắc mặt vốn có chút đen lại càng đen hơn. “Bỏ chân xuống!”

Đối mặt với cơn giận của Lê Dân, Trần Lập Duy giống như không nhìn thấy, chậm rì rì thu chân lại nhưng bộ dáng vẫn nhàn nhã như cũ.

Thấy Lê Dân liếc mình tâm tình Trần Lập Duy như có vạn đoá hoa đang nở, nở rồi nở, nở rộ không ngừng. Rõ ràng là Lê Dân đang tức giận nhưng nhìn giống như con mèo ngốc của xù lông kêu lên, móng vuốt cào người ta cũng thật sự rất tốt nha. Hắn cầm cây thước khoái trá khều khều mái tóc của cậu. "Bạn học à, đừng manh động. Bạn có biết là cả lớp đang học không, sao lớn tiếng thế hả? Hành vi này chính là đang làm phiền mọi người đó. "

Rõ ràng hắn mới chính là hung thủ làm phiền người khác học tập, cớ sao bây giờ lại đổi thành cậu rồi. "Hừm... ngậm mồm lại cho tao. Cái thằng phiền phức này. Yên lặng cho ông." Lê Dân lấy bút gõ lên cái đường kẻ cách tuyến giữ bàn, đẩy quyển tập hắn về bên kia. "Đồ mày cấm qua bên chỗ tao."

Nhìn quyển tập từ bên kia đường kẻ bị đẩy về thật mà vui sướng. Trần Lập Duy thấy mình chỉ cần mài nhẹ thôi Lê Dân liền sẽ bốc ra lửa, đúng là tên ngốc. Hắn mặt kệ lời cậu, càng dùng thước tiến sâu vào tóc cậu hơn, lơ đãng nói. "Không đó, rồi làm được gì nhau. Ông đây nghĩ là mày có học mãi thì điểm vẫn thấp hơn ông đây thôi. "

Dám lấy nhược điểm cậu ra mà so sánh, chẳng phải là mỗi lần thi đều hơn điểm thôi sao. Nhưng mà, việc Trần Lập Duy mỗi lần thi điểm cao hơn đều là sự thật không thể nào thay đổi được. Trần Lập Duy đúng là một tên vô sỉ.

Lê Dân oán thán thì phát hiện ra đầu mình bị hắn nghịch đến bùi nhùi rồi, đúng là tên chán sống. Cậu giật lấy cây thước dùng lực bẻ đôi ra, thẹn quá hoá giận đứng dậy nén vào người hắn, lớn tiếng. "Lấy mà bỏ vào mồm luôn cho ông mày..."

Tiếng la vừa dứt, cả lớp liền quay đầu nhìn sang. Giáo viên đang trên bục giảng cũng không ngoại lệ nhìn về chỗ này. "Bạn học Lê Dân, bạn có ý kiến gì sao?"

"Xin lỗi cô, không có việc gì ạ." Lê Dân hướng cô xin lỗi rồi quay sang liếc hắn.

Trương Phi vừa nghe tiếng Lê Dân liền quay đầu nhìn xuống, cảm giác mọi chuyện vô cùng bất ổn, trong lòng âm thầm mặc niệm cho thằng bạn thân.

Trương Minh Tâm ngồi phía sau Lê Dân, cô nàng nhận ra tình hình không tốt liền kéo cậu lại. "Thôi nào, thôi nào... đại nhân của tôi ơi, biết cậu lợi hại rồi. Bỏ qua đi, chúng ta học tiếp thôi. Đừng xúc động, đừng xúc động..."

Triệu Thanh Tân ngồi bên cạnh cũng đứng lên hợp sức với Trương Minh Tâm ấn cái tên ngốc hành động nông nổi nào đó lại. "Ngồi xuống đi. Học thôi nào, mặc kệ cậu ấy. Chuyện gì cũng từ từ giải quyết." Cậu ta lại quay sang vỗ vai Trần Lập Duy. "Được rồi, lên sổ hết bây giờ."

Để ý ánh mắt nóng bỏng trên bục giảng, Lê Dân "hừ" một tiếng trong đắng lòng ngồi xuống, nhiệt độ trong người giống như tòa núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào. Mày ngon lắm con trai. Được rồi, ông đây nhịn, nhịn.

Cô giáo Lý dạy bộ môn công nghệ, cô tương đối dễ tính. Một phần là vì biết độ nổi tiếng của hai đứa này nên cô cũng không quan tâm mấy, chỉ nhắc nhở vài tiếng, thấy không có chuyện gì nữa thì tiếp tục giảng bài.

Nhưng hai đứa tự giác biết được, nếu như còn làm thế nửa thì có lẽ phải đứng ngoài hành lang
Thấy người bị uất ức, Trần Lập Duy đắc ý cười với cậu một cái, đặc biệt cười đến khoé môi đều run rẩy, rồi quay sang ngồi nghiêm túc mở tập ra viết bài, bình tĩnh giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Lê Dân biết rõ cái nụ lưu manh đó chính xác là cười khinh bỉ vào mặt cậu.

Lê Dân cậu, lấy danh nghĩa toàn thể dòng họ Lê ra xin thề, nếu có nắm lá ngón trong tay ngay bây giờ, nhất định người đầu tiên cậu nhét vào mồm chính là thằng khỉ gió - Trần Lập Duy - này, mà không một chút do dự. Cậu từng nghĩ, giá như cậu có năng lực nguyền rủa thì hay rồi, cậu nhất định sẽ siêng năng nguyền rủa hắn mỗi ngày ít nhất 10 lần.

Trương Minh Tâm với Triệu Thanh Tân thấy hai thằng trên yên tĩnh mới yên tâm học bài, bó tay với thằng máu liều lúc nào cũng nằm trên đại não. Thầm nghĩ, hai thằng trẻ trâu này cứ cắn nhau suốt không thấy chán sao hả.

Không cần trả lời cũng biết, chán sao được mà chán, khi cái việc cắn nhau nó đã trở thành một phần trong cuộc sống rồi.

Đến giờ giải lao, Lê Dân mệt mỏi ra khỏi lớp cùng Trương Phi xuống căn tin. Căn tin khá đông người, Lê Dân mua hai chai nước rồi tìm một chỗ ngồi trước, không lâu sau Trương Phi cũng mang hai phần cơm gà đến.

"Nóng, nóng, nóng chết tao." Trương Phi bỏ hai khay cơm xuống, trong khay cơm có phần canh nóng hổi đang bốc hơi. Nó ngồi cạnh Lê Dân tay cầm chai nước sốt cho lên cái đùi gà, vừa quan sát cậu. "Mày lại mắc bệnh thiếu nữ gì nữa đấy. Tới tháng à..."

Nhìn ánh mắt vô tội của Trương Phi, Lê Dân mím môi, tay cầm muỗng cơm tức đến run rẩy, thật muốn nhét nguyên khay cơm vào mồm thằng này. "Im mồm và ăn đi."

Trương Phi thở dài một tiếng, không nói chuyện với cậu nữa. Haizzz, ai bảo nó lại chơi chung với thằng tính tình cục xúc này làm gì.

Lê Dân thờ ơ múc từng muỗng cơm cho vào miệng, không nhìn đến thằng bạn có chút thiểu năng này nữa. Mọi người đều nghĩ là Lê Dân cậu chính là một tên ngốc, mà một tên ngốc chơi cùng tên thiểu năng thì đúng là đôi bạn trời sinh rồi.

Lúc Lê Dân ngồi ăn có vài ánh mắt nữ sinh chú ý đến cậu. Lê Dân tính tình có chút xấu, lại còn ngốc ngốc, nhưng dáng người mảnh khảnh gương mặt lại ưa nhìn. Mấy cô nàng kiểu như tính cách không quan trọng, cứ đẹp trai là được. Nhưng Lê Dân trì độn nhà chúng ta đâu biết xung quanh cậu đã bị mấy con sói đói thèm khát bao giờ.

Cậu cứ một muỗng hai muỗng nuốt vào, ăn xong ngụm cuối cùng mới mở chai nước uống một miếng. Nhìn sang thằng mập bên cạnh. "Ê, Phi Mập, mày có cách nào để thằng Lập Duy hết ám tao không?"

Trương Phi nhìn khuôn mặt bất lực của thằng bạn không biết nói gì hơn. "Mày nghĩ mày thoát được nó à. Từ nhỏ đến lớn, từ nhà đến trường, từ lớp 10A1 mà còn có thể hoá thành 10A3, việc này không đơn giản. Thức tỉnh đi..."

Lê Dân uống hết chai nước tiện tay vứt vào sọt rác, trên đầu mang theo một đám mây đen.
Trương Phi nhìn hai hàng nước mắt của thằng bạn chỉ đành khuyên. "Thôi nào con trai của ta. Mạnh mo-ẽ lên nào."

"Con trai cmm..." Lê Dân thật sự muốn đấm cho thằng này một phát, để nó biết như thế nào mới gọi là thức tỉnh. Đừng đùa giỡn khi tâm trạng người ta không tốt.

Đúng là thằng thiểu - Trương Phi - năng vẫn chưa ngộ ra được hoàn cảnh có thể bị đánh bất cứ lúc nào của mình bây giờ.

Lê Dân liếc nó một cái không thèm chấp nhất. "5h chiều nay mày chạy xe qua nhà tao, đi đá banh. Lát hẹn đám thằng Kiệt luôn."

"Tuân lệnh Hoàng thượng, chỉ cần ngài vui như thế nào cũng được." Trương Phi ngốc ngốc cười một cái.

"Hoàng cmm chứ thượng, đi về lớp thôi. Định ngồi đây luôn à." Lê Dân đứng lên đá Trương Phi một cái. Thật sự muốn lột bỏ cái bộ mặt gian thần này của nó, chỉ nhàn nhạt cười.

Mấy cô gái ngồi gần đó thấy cậu cười trái tim liền muốn rớt ra, nếu không phải vì độ nổi tiếng của cậu thì mấy cô nàng đã chạy theo rồi. Một cô gái ngồi bàn đối diện tiếc nuối. "Haizzz, đẹp trai nhưng không có não. Đáng tiếc thật, chỉ có thể nhìn."

Một cô nàng lại nói. "Đẹp trai mà cứ trẻ trâu sao ấy. Cứ thấy nó suốt ngày đuổi đánh người ta một hồi. Lại còn ngốc ngốc bị người ta hành cho một trận."

Bỗng một cô gái vô sỉ nói. "Ngốc thì sao, trẻ trâu thì sao nào. Chỉ cần đẹp trai là được. Thật sự chị đây muốn lại xé áo nó ra liếm một cái."

Mấy người kia bị sự vô sỉ của cô làm cho bật cười.

Nhìn Lê Dân đi ra, rồi rời khỏi căn tin, cuối cùng không còn bóng dáng, Trần Lập Duy ngồi lại hồi lâu đột nhiên đứng lên, không chút biến sắc đi ra ngoài. Ngồi nghe mấy lời của họ thật chẳng có ý nghĩa gì cả. Tâm tình không được tốt, trong đầu hắn bỗng xuất hiện câu nói: "Ngốc thì sao, trẻ trâu thì sao nào. Chỉ cần đẹp trai là được. Thật sự chị đây muốn lại xé áo nó ra liếm một cái." - "Thật sự chị đây muốn lại xé áo nó ra liếm một cái." - "Muốn lại xé áo nó ra liếm một cái."

Ngày hôm đó, lúc về nhà, thế mà hắn chỉ vì câu nói đó mà cả đêm mất ngủ. Trần Lập Duy chắc chắn một điều, có lẽ, mình có bệnh thật rồi.

Tác giả: Nếu anh là người BỆNH - Thì em sẽ mang anh đưa vào nhà THƯƠNG... ha ha ha
 
Chỉnh sửa lần cuối:

konny

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/10/16
Bài viết
508
Gạo
0,0
Chương 3

Nói về Lê Dân nhất định phải nói đến Trần Lập Duy, bởi vì, hắn là nguồn gốc của những cuộc chiến tranh. Chính hắn cũng không hiểu vì lý do gì, dù không ưa Lê Dân, mỗi lần gặp là phải tẫn nhau. Nhưng, chỉ cần một ngày không gặp, không gây chiến toàn thân hắn đều ngứa, đều khó chịu. Trong mắt mọi người thì hắn rất tốt tính, dễ nói chuyện, đối với các cô gái thì hắn chính là thần tượng, lúc nào cũng năng động tràn đầy năng lượng. Vẻ ngoài đẹp trai, lại còn giỏi thể thao, cách cư xử còn rất ngọt ngào, khéo léo. Chỉ riêng khi đối diện với Lê Dân là Trần Lập Duy không thể nào bình tĩnh được, toàn thân đều ngứa, không khống chế bản thân được. Không muốn nhưng cũng phải tiếp cận Lê Dân, khiến cậu điên máu lên. Ai đâu mà biết được, chọc chó là thú vui tao nhã, dẫn đến tác hại là bị nghiện.

Ngoài giờ thể dục lớp học rất sôi động, cả lớp học xong nên mọi người ngồi đùa giỡn. Vài bạn nữ ngồi xem mấy bạn nam đấu bóng chuyền. Trần Lập Duy xoay nhẹ người một cái, thừa cơ bên kia lộ sơ hở liền đánh bóng qua. Đối phương không kịp phản ứng thì bóng liền chạm đất, thành công ghi điểm cho đội mình.

"Trần Lập Duy... là số một..."

"Trần Lập Duy cố lên."

"Trần Lập Duy, cố lên, tớ thích cậu. Dẫn tớ về ra mắt ba mẹ cậu được không?"

...

Tiếng nữ sinh bên ngoài vang lên, mấy cô gái này thật sự muốn nuốt chửng người ta luôn mà. Trần Lập Duy đứng giữa sân, thân hình cao gầy, da hơi ngâm đầy sức sống, hắn dùng tay vuốt tóc bị mồ hôi nhiễm ướt của mình, nở nụ cười chiến thắng.

Trận đấu kết thúc, tỉ số nghiên về đội Trần Lập Duy. Hắn tiện tay nhận chai nước của một cô nữ sinh đưa cho hắn, mỉm cười nói cảm ơn rồi đi tìm chỗ ngồi. Thế là cô nữ sinh cứ đứng ngốc đó nhìn theo. "Anh ấy lấy nước của mình lại còn cười với mình, chắc chắn là thích mình rồi." Xỉu a... Thật muốn xỉu a.

Trần Lập Duy không quan tâm đến nàng. Ngồi gần đó quan sát Lê Dân đang đứng bên đội bạn phát tiết. Đội của cái thằng ngốc Lê Dân đó cư nhiên lại thua, thua tận hai quả, thật hat hê. Nhìn con mèo đang xù lông với đồng đội, tâm hắn thật ngứa, chưa gì đã muốn mang cậu ta ra ức hiếp một trận rồi.

"Lập Duy, ăn không?" Lý Vân Dương đưa cho hắn một thanh socola.

Trần Lập Duy không từ chối, nhận lấy tùy tiện cho vào miệng, nhà nhã thưởng thức hương socola toả ra bên trong khoang miệng. Hắn thật thích socola. "Cảm ơn nha."

Lý Vân Dương cười phá lên, thân thiết cau vai hắn. "Cảm ơn cái gì, thằng điên này." Cậu ta cùng hắn quen nhau lúc thi xét tuyển, hai người hợp ý nên càng thân. Tính tình thằng bạn này thì vô cùng tốt rồi, nhưng có mỗi chuyện là thích nhắm vào một người để gây chuyện. Lúc đầu hắn có chút tò mò, nhưng sau này biết chuyện thì lại càng không hiểu nổi, người ta nói gặp đứa mình ghét chỉ cần nhìn thôi cũng tẫn là có thật sao.

Lý Vân Dương hướng theo ánh mắt Trần Lập Duy không khỏi tò mò. "Hạ được thằng Lê Dân, vui lắm à. Thật sự không hiểu nổi hai thằng mày luôn đó. "

"Thú vui tao nhã làm sao mày hiểu được." Trần Lập Duy cười lên một tiếng, mắt vẫn không rời người kia.

Nghe lời hắn, Lý Vân Dương sững người một hồi cũng chẳng nghiệm ra được đều gì, trong đầu vẫn như cũ vạn câu hỏi vì sao. Dù sao cũng chả hiểu nổi được cái IQ máu chó này.

"Tối nay đi ăn không, tao bao." Chiến thắng nên tâm trạng hắn cực kì tốt, hướng Lý Vân Dương rủ rê.

"Hừ... lớn rồi, lo đi tìm bạn gái đi. Dù mày được nhiều người theo, nhưng không có người yêu thì cũng chỉ là một thằng ế thôi. Xin lỗi nha chàng trai, tối nay anh mày đi chơi với người yêu rồi." Lý Vân Dương khinh thường người anh em bên cạnh. Gái không theo, suốt ngày đeo theo một thằng con trai gây sự. Ôi, kiểu như cái thời trẻ nghé của nó không thể nào tiến hoá thành trâu vậy. Lý Vân Dương bất lực.

"Anh Dương..." Nghe tiếng gọi cả hai nhìn sang, đứng gần đó là một cô nữ sinh, mặc đồng phục thể dục, hướng về phía này vẫy tay cười ngọt ngào. Chẳng phải là con nhỏ Hình Tú Anh lớp bên cạnh sao.

Vừa thấy nhỏ, Lý Vân Dương liền tạm biệt hắn vội vàng rời đi. Nhìn hai đứa thân thiết hắn cười gian một cái, mày giấu kỹ lắm con trai, bây giờ cũng chịu công khai rồi. Lúc trước bảo hai đứa có vấn đề, Lý Vân Dương cứ một chối hai chối, bây giờ cũng lòi bộ mặt ra rồi.

Lý Vân Dương rời đi, lúc đi rồi Trần Lập Duy bỗng sững sờ, cúi đầu thì thầm một câu. "Tìm người yêu sao?" Đây là một bước ngoặt lớn mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến. Mỗi ngày, hắn chỉ nghĩ là hôm nay phải làm sao, phải làm như thế nào để chọc tức Lê Dân.

Trần Lập Duy đứng dậy hai tay đút trong túi, nhàn nhã tựa vào vách tường, hơi nghiêng mặt thờ ơ quan sát mấy cô nàng đang ngồi nói chuyện bên kia. Đánh giá một hồi lại quay đầu nhìn về phía con mèo ngốc Lê Dân. Bỗng dưng hắn nghiệm ra một điều, khi nhìn mấy cô gái hắn chẳng có cảm giác gì, nói đúng hơn là những không có cái phản ứng sinh hay hoá học nào. Nhưng ít nhất nhìn thằng ngốc Lê Dân lại có hứng thú, khiến hắn muốn tẫn một trận. Trần Lập Duy bắt đầu hoài nghi không lẽ mình có máu bạo lực.

Đột nhiên Trần Lập Duy nhớ lại một câu nói. - "Muốn lại xé áo nó ra liếm một cái."

Trần Lập Duy có chút ngây ngốc nhìn Lê Dân, trong đầu trước giờ vẫn luôn muốn gây chiến đột nhiên nhảy ra một câu. "Lê Dân lớn lên thật là đẹp mắt."

Tình cờ hắn thấy Lê Dân bên kia không biết đang nói chuyện gì, lại cười lên một cái.

"Phựt..."

Sợi dây đàn căng cứng trong đầu Trần Lập Duy liền một tiếng, đứt đoạn. Mày điên thật rồi. Sao tự dưng lại nghĩ lung tung thế này. Trần Lập Duy xác định lần thứ N là mình có bệnh, chắc chắn là mình có bệnh.

Mấy cô nàng thấy hắn nhìn sang thì tim bắt đầu loạn lên. Các cô nàng bắt đầu tự kỉ.

"Ối, Lập Duy đẹp trai mới nhìn sang đây này. Nhìn về bên đây một hồi lâu."

"Lập Duy anh ấy, hôm nay để ý đến chúng ta rồi. Không biết anh ấy nhìn ai nữa... "

"Chắc chắn là nhìn tao rồi...

"Hứm... nhìn tao thì đúng hơn, mau đỡ bổn cung, bổn cung ngất đây. Bổn cung muốn ngất vào trong lòng vương tử. "

...

Sau buổi học, trên đường về nhà.

Tạm biệt Trương Phi, Lê Dân theo lối cũ về nhà. Đi giữa đường tình cờ gặp Trần Lập Duy tay đang ôm quả bóng đi phía trước mình, tâm xấu trong lòng không kiềm chế được lại nổi lên. Cậu còn mang thù việc chơi bóng chuyền thằng khỉ gió đó thắng đội mình hai quả. Có cơ hội không trả thù là thằng ngu.

Lê Dân tâm mang ý xấu lấy chai nước bên túi cặp ra, mở nắp, vỗ vỗ ngực, bắt đầu điều chỉnh hô hấp. Bất ngờ chạy vụt qua người Trần Lập Duy, đổ lên phần lưng hắn trong lòng đắc ý vô cùng. Vừa chạy vừa hét: "Khỉ con có ngon chạy theo bố mày."

Trần Lập Duy híp mắt nhìn trò đùa của cái thằng ngu nào đó. Nhanh tay chỉnh cặp qua vai, sẵn sàng tác chiến, đuổi theo thằng đang sống chết chạy phía trước. "Đồ con rùa này mày dám chơi ông."

Bị truy đuổi không bao lâu, khuôn mặt đắc ý của Lê Dân bắt đầu lặng xuống, ối, thằng này nó dai.

Không muốn dai cũng không được, Lê Dân là thằng chơi xấu trước nghĩ sao mà Trần Lập Duy có thể bỏ qua. "Mày toang rồi con trai, tao coi mày chạy đi đâu." Thế là, Lê Dân không đề phòng bị Trần Lập Duy lấy đà từ phía sau bay đến, áp mạnh xuống đất. Một cú này khiến người Lê Dân va mạnh xuống đất, cả lưng đau nhói, cậu không kiềm được gào lên. "Aaaa..."

Trần Lập Duy thấy tình trạng không tốt liền ngồi dậy, đầu óc trở nên mơ màng, lo lắng hỏi. "Lê Dân có sao không?"

Lê Dân nằm co người không kiềm chế bản thân được mà rên thành tiếng, Trần Lập Duy biết có chuyện không may thật rồi. Lê Dân chỉ có ý định chọc chó, nhưng không ngờ lại bị cắn một cái, lưng mãnh liệt đau.

Trần Lập Duy bây giờ cũng thấy bắt đầu hối hận rồi. Hắn đỡ cậu dậy nhẹ nhàng xoa xoa lưng. "Đau nhiều lắm không?"

Cánh tay cậu đang nắm áo hắn không ngừng dùng sức, cố nén cơn đau, mang theo xúc động tức giận đánh vào ngực đối phương. Tiếng rống nghèn nghẹn. "Cmm... mày thử ngã cái coi đau không... chơi chó như vậy đó, đau... aaa..."

Mặc sức cho Lê Dân đánh mình, hắn không dám mở miệng phản bác. Biết làm sao bây giờ, Lê Dân không còn chút lực, đánh hắn chỉ giống như con mèo đang cào, làm tâm ngứa không chịu nổi. Hiện tại thấy Lê Dân đau, hắn chỉ cảm thấy trong lòng ngực có thực nhiều cây búa đang gõ mạnh không ngừng. Thật đau lòng a. Thằng này cư nhiên lại rơi nước mắt rồi. Hắn cũng không biết sao lòng mình lại đau, rõ ràng Lê Dân mới là người bị ngã.
 
Bên trên