Đồng hồ cứ thế xoay, theo trí nhớ của tôi thì chuyến tàu chở chúng tôi đến thác Erwan thuộc tỉnh Kanchanaburi sẽ khởi hành lúc 7h15, bây giờ đã là 6h30ph lẽ nào chúng tôi lại trễ tàu như trễ máy bay đợt đi Singapore hôm nọ. Không thể đứng chịu trễ như thế này được, An – em gái tôi, một đứa con gái kiểu sẽ ra quyết định rất nhanh, rất dứt khoát. Một đứa kiểu biết phân chia công việc, một kiểu leader nhưng lại sợ những thứ rất nhảm nhí và đôi khi nhát gan một cách đáng buồn cười, đúng lúc này nó lên tiếng:
- Để em đi qua bên kia tìm Tuk Tuk. Rồi nó quay nhìn Hân – đứa nhanh nhẹn và được việc nhưng thiếu tập trung và có mấy tật xấu trời ơi đất hỡi, đứa đang giữ vẻ mặt như hờn cả thế giới, đứa vẫn mải mê dò tìm gì đó trên bản đồ.
- Bà Hân, bà qua kia tìm thử đi. Rồi nó lại nhìn tôi.
- Còn Du thì đứng ở đây, vừa coi đồ, vừa làm ơn nhanh cái miệng giùm nếu gặp cái Tuk Tuk nào chạy ngang, đừng để vụt mất như lúc nãy nữa.
Nói không phải biện hộ, nhưng tôi là đứa duy nhất có cái kiểu tính cách introvert duy nhất xen giữa hai đứa cực kì hướng ngoại này. Mọi người cứ nghĩ người hướng nội chậm chạp nhút nhát những không hẳn, họ và tôi nữa, chỉ là không thoải mái ở một môi trường mới, không dễ thích nghi và càng không vui nếu phải nói chuyện với người xa lạ.
Tôi còn chưa kịp đồng ý thì An đã đi gần hết một nửa cái vòng xoay China Gate, băng sang bên kia đường và biến mất đâu đó sau dãy nhà trước mặt. Tôi quay sang Hân, nó cứ thơ thẩn nhìn điện thoại, đến giờ tôi vẫn không hiểu được cái thái độ của nó ngày hôm đó. Nó hờ hững cứ như trễ tàu chả là vấn đề gì, và nó chả quan tâm chị em đang lo lắng ra sao. Tôi vẫn còn nhớ cái cảm giác phát ghét nó của ngày hôm ấy.
Tôi vừa coi đồ, vừa lo cho An vừa nhìn trái nhìn phải để tóm cho bằng được một cái Tuk Tuk nhằm chứng minh với thế giới là tôi cũng nhanh nhẹn hoạt bát lắm. Nhưng rùa thì đâu thể một khắc hóa thành thỏ, tôi chưa kịp hít thở mạnh để lấy tinh thần thì An đã chễm chệ cưỡi trên một chiếc Tuk Tuk quay trở lại mặt mày đầy hớn hở:
- Trả giá xong hết rồi, lên nhanh đi.
Vậy là tôi và Hân lại lệ khệ khiêng đống hành lí chất lên xe. Theo như bác Google map, thì sẽ mất khoảng 15 phút để dến được ga Thonburi. Ấy vậy mà mới đâu hơn 5 phút tài xế đã dừng lại, không biết An nói chuyện thế nào mà để ông ấy hiểu là chúng tôi cần đến BTS, lại một cơn hoảng nhẹ. Cứ đà này chắc chắn sẽ không kịp đi thác Erawan mơ ước. Hèn chi mà giá Tuk Tuk hôm nay lại rẻ thế. Sau một hồi dài trao đổi (vì tiếng Anh của chú lái xe không tốt tí nào) chú lái xe cũng đã hiểu và đồng ý tiếp tục chở chúng tôi đến Thonburi.
Các bạn biết tốc độ của Tuk Tuk Bangkok rồi đấy, nhưng bây giờ hãy lấy tốc độ đó nhân thêm vài con số nữa thì các bạn sẽ biết cảm giác ngồi trên một chiếc xe siêu tốc độ là như thế nào. Hành lí và cả người cứ gọi là uốn lượn theo chiều gió. Tôi chỉ biết ngồi cầu nguyện thôi chứ cũng không dám nhảy xuống hay kéo chú dừng lại. Tốc độ này chỉ có thể so sánh với tốc độ chị gái chạy Tuk Tuk 10 minutes mà chúng tôi đã đi tối qua.
Chuyện là tối qua sau khi ăn uống lang thang Bangkok, tụi tôi mới thong thả bắt 1 chiếc Tuk Tuk tới ga Hua Lamphong ngay gần khu China Town. Hua Lamphong hay còn gọi là Bangkok Train Station (Trạm xe lửa Bangkok), là đầu mối giao thông đi lên phía Bắc, sang phía Đông, Đông Bắc và xuống phía Nam Thái Lan. Hoạt động từ năm 1916, Hua Lamphong mang trên mình một thiết kế sang trọng. Nó có mặt tiền theo dáng nửa mái vòm, một cái đồng hồ khổng lồ và có không gian mở. Mặt tiền không mấy đặc biệt nhưng tiến vào bên trong thì hoàn toàn khác. Hua Lamphong có kiểu kiến trúc và màu sắc rất châu Âu, với ánh sáng và các chi tiết toát lên vẻ sang trọng. Nói chung là đẹp.
Quay lại chuyện chị gái Tuk Tuk, vì tụi tôi nghĩ ga làm việc 24/24 nên cứ tung tăng tung tẩy cho đến khi chị nói chỉ còn hơn 10 phút nữa là ga đóng cửa, và rằng chị sẽ cố đưa chúng tôi đến đó trong 10 phút. Và chị cố thật. Chị chạy như điên như dại, lắc - lách - lướt - lượn đủ cả. Chugns tôi như đang chơi tàu lượn siêu tốc giữa đường phố Bangkok. Tụi tôi hoảng quá năn nỉ chị chạy chậm thôi, thay vì giảm tốc độ, chị nói đầy quyết tâm “10 minutes. 10 minutes.” Kết quả là chúng tôi bay bằng Tuk Tuk tới ga trong chỉ hơn đâu 6 phút. Tôi và Hân lao lao qua hàng rào sắt, đập vào mắt tôi trước hết là la liệt những con người nằm trên những mảnh báo hay bạt nhựa, vải vóc gì đó ngay dưới sàn nhà ga. Ban đầu tôi đã nghĩ họ là những người vô gia cư nên hơi sợ, nhưng đến khi bình tĩnh hơn thì tôi đoán họ là những khách chờ tàu. Dù gì thì lúc đó tôi cũng không có thời gian để sợ lâu, chúng tôi cữ lách qua họ mà thẳng tiến. Vậy mà bất chấp mọi nỗ lực, người bán vé cho biết không còn vé nào đi Kanchanaburi do ngày mai là cuối tuần khách du lịch rất đông. Tôi như nghe được tiếng giấc mơ mặc bikini chụp hình ảo lòi trên tầng thác thứ 7 đang vỡ tan tành, nổ tanh tách trên đầu mình.
Chúng tôi thất thểu đi ra. Có lẽ mấy anh cảnh sát đẹp trai gần đó thấy thương cảm với cái dáng vẻ của tụi tôi nên xúm đến hỏi thăm, rồi chỉ chúng tôi đến 1 ô cửa còn mở, ô cửa chuyên hướng dẫn cho khách nước ngoài. Khi chúng tôi đến, người phụ nữ tầm hơn 40 tuổi trong đó đang uể oải dọn dẹp đồ đạc để ra về, cũng tầm trên dưới 11h đêm gì đó tôi chẳng nhớ nữa. Cánh cửa kiếng ngăn giữa khách và người ngồi trong quầy đang dần đóng lại, Hân nhanh tay và bỏ hết sĩ diện chặn lại. Nhờ thế chúng tôi moi được chút thông tin quý giá. Để đến Kanchanaburi, ngoài cách xuất phát từ Hua Lamphong, chúng tôi có thể mua vé trực tiếp tại ga Thonburi vào ngày mai. Điều tuyệt vời hơn là vé ở đó không sợ hết, chỉ sợ không kịp giờ.
Và đó, đó là lí do tại sao chúng tôi đang ở trên một chiếc Tuk Tuk khác để đến Erawan theo một lịch trình mới, một lịch trình không định trước, lịch trình mở ra quá nhiều điều bất ngờ. Lịch trình đưa tối đến với anh!