Chương 5: rắc rối đầu của cặp song sinh
“Các em, hôm nay chúng ta chào đón 2 học sinh mới, đó là cặp sinh đôi, vì một vài lí do đặc biệt nên các em hôm nay mới tới. Dù đã là học kì hai nhưng thầy mong các em giúp đỡ bạn. Bạn Phạm Lâm Hưng và Phạm Lâm Hân, các em hãy chào đón các bạn đi nào”
Hai người, một nam một nữ bước vào lớp Mộc Lan khiến cô như ngất xỉu rồi đồng loạt những giọng nói bàn tán
“Đẹp trai quá mày.”
“Hai anh em khác giới mà giống nhau thế nhỉ?”
“Ê, hình như con nhỏ của Phi đó mày.”
“Hôm bữa mày thấy nó tát Phi chưa?”
“…”
“È hem…các em yên lặng chưa? Hai em giới thiệu đi.”
“Tôi là Hưng, anh trai của con nhỏ này, bạn thân của Phi.”
“Xin chào mọi người. Mình là Hân, bạn của Lan và Phi.”
“Em Hân mặc đồng phục trường khác vì em ấy đợi anh trai về nước rồi mới đi học chung. Các em còn có câu hỏi gì cho hai bạn không?”
“Thưa thầy, bạn Hân có phải là người mẫu teen mới nổi không ạ?”
“Ùm…phải, cám ơn bạn quan tâm.”
“Bạn có phải là bạn gái Phi không?”
“Rất tiếc là không phải.”
“Thế sao hôm bữa bạn đến đây gặp Phi thế?”
“Qua gặp bạn với xem trường mới.”
“Thế sao hôm bữa bạn tát Phi thế?”
Mộc Lan cảm thấy đăng đắng trong cổ họng thì Hưng lên tiếng...
“Các bạn có nhất thiết phải tra hỏi học sinh mới không vậy? Có cần tôi mở họp báo không?”
“Anh hai!!!!!”
“Em im cho anh. Nếu ở đây không hoan nghênh anh em tôi thì thôi, chúng tôi đi. Chỉ sợ trường này sẽ biến mất khỏi cái thành phố này, học sinh sẽ không thể kiếm trường mới và giáo viên, thú thật dù có giỏi cỡ nào cũng không kiếm được việc dạy học mới đâu!”
“….”
“Tôi hơi khiếm nhã khi chỉ giới thiệu đơn giản như thê nhỉ? Để tôi nói thẳng ra luôn. Tôi là hội trưởng hội học sinh lần này, Hân là phó chủ tịch. Các bạn thừa biết hội học sinh trường này như thế nào rồi nhỉ. Tôi là học sinh giỏi quốc tế, các bạn có ý kiến? Chương trình tôi học cao hơn các bạn rất nhiều nhưng vì em tôi nên tôi về đây học chương trình trong nước theo đúng tuổi. Nói chung là quãng đường còn lại thông tin của tôi sẽ mở ra chút chút, nhanh thôi.”
Bốp... Bốp…
Không gian lạnh lẽo mà khô khốc, một con ruồi bay qua cũng có thế nghe thấy, cánh cửa lớp dần dần hiện ra, người con trai có dáng cao to cười nhếch cứ vỗ tay không ngừng khiến cho ai cũng hoảng sợ, cả thầy giáo cũng phải chú ý đến người đó. Là Phi!
“Màn giới thiệu tuyệt vời đây!”
“Trời, tưỡng ai, ai nhè là mày.”
“Lâu lắm rồi mới gặp, người anh em.”
Cả Mộc Lan và Hân nhìn nhau, Hân liếc nhìn Mộc Lan khiến cô giật mình, cô biết Hân đang cố ý ra hiệu không được để ý đến Phi, cô cũng biết lí do cô phải làm thế, cô cảm thấy đầy tội lỗi lắm rồi...
“Oh, my love...”
“Mày mà tới chỗ em tao là tao sống chết với mày.”
“Oh, mày vẫn như vậy. Định cho em mày ế à?”
“Nó ế nó sống với tao, mày lo thân mày đi.”
“Nhưng tao lỡ yêu em mày rồi chó ơi.”
“Thằng chó điên, tao từ mày đó.”
“Ok ok, đùa thôi.”
“Xì, Bi ơi Bi à...”
Hân bước tới ôm Phi, hôn Phi một cái ngay má. Điều đó khiến ai cũng biến thành pho tượng, Mộc Lan nhìn cảnh đó cũng biết, thật ra Hân chỉ muốn cảnh cáo cô không được chú ý đến Phi nữa, đó là vì họ là bạn bè nên cô mới ép Mộc Lan quên đi ngày hôm qua cô đã thảm hai như thế nào.
“Hai tụi bây, Hai tụi bây, làm cái trò kít gì thế hả?”
“Bình thường mà hai.”
“Mày mày mày...”
“Lan ơi lên đây góp vui đi.”
Cả lớp dồn về phía Mộc Lan mặt méo xệch, cô lên bục giảng ôm lấy Hân, rỉ nhỏ bên tai Hân
“Cám ơn mày.”
“Biết ý tao là tốt.”
“Như hai con điên của xã hội.”
“Hai à. Đây là Lan, bạn em, người em hay kể với anh đó.”
“Chào bạn. Bạn cũng xinh phết nhỉ?”
“Cám ơn vì lời khen.”
“Ồ. Không ngờ ở trường này cũng có cô bạn sắc sảo như vậy. Tôi thích rồi đó.”
“Cám ơn vì lời khen nhưng tôi không nhận câu cuối.”
“Omg…”
“Anh hai bớt đi. À thầy ơi em ngồi ở đâu?”
Câu hỏi của Hân làm cho thầy giáo và mọi người đang xem kịch bỗng quay về hiện tại
“Em…em…hai em muốn ngồi ở đâu?”-thầy giáo vừa hỏi vừa lau mồ hôi.
“GẦN MỘC LAN”-cả hai đồng thay nói khiến ai cũng xác định họ thật chất là hai anh em song sinh...