Chương 2 Thành viên hoàng gia
Tiếng thông báo vừa dứt thì ngoài cửa xuất hiện một thiếu niên còn rất trẻ chỉ tầm mười lăm tuổi. Không thể nói Ngữ Lam chưa từng tận mắt nhìn một người con trai của vua, hơn nữa còn là người tương lai cũng sẽ lên ngôi vua.Thiếu niên ấy mặc trên mình một trường bào màu trắng, ống tay áo thêu hình chim Lạc. Đôi mắt sáng có thần, môi đang mím chặt như đang giận dữ điều gì đó, sống mũi dài, tóc đen như mực chỉ buộc sơ qua phía đuôi. Khí chất nho nhã, khiến người ta không thể không tôn trọng. Nhưng ấn tượng tốt của nàng chỉ có thể giữ được trong chưa đầy 30 giây vì người thiếu niên ấy mở miệng là rít gào:
“Lạc Ngữ Lam, em không biết tự cẩn thận một chút à? Có đi thôi mà cũng không vững, thật mất mặt ta khi có một người em như em”
Khí chất nho nhã mất sạch sẽ, không còn chút tăm hơi nào.
“ Xin lỗi, anh là ai?”
Đùa à? Nàng tốt xấu gì cũng là một bệnh nhân ấy vậy mà không hỏi han cho tử tế lấy một câu đã quát tháo ầm ĩ làm nàng đau hết cả tai. Thì ra đại quan lang trong miệng Thị Hoa, Thị Yến là vậy. Nhưng khổ nỗi nàng chưa có biết tên của người thiếu niên trước mặt mà trên danh nghĩa là anh trai ruột của thân thể này.
Lại rít gào:
“Em. Em muốn anh tức chết hả? Nghe cho rõ đây, ta là anh trai của em. Lạc Ngữ Luân, nghe rõ chưa hả? Lạc. Ngữ. Luân” - ba tiếng cuối cùng thiếu nhiên ấy nghiến răng kèn kẹt mới có thể nói ra được
Ngữ Lam gật gật cái đầu nhỏ của mình:
“Đã biết, không cần quá to tiếng”.
Nàng nhàn nhạt nhắc nhở thiếu niên trước mặt, dù sao thì cứ la hét nhiều sẽ ảnh hưởng tới giọng nói, như vậy không tốt chút nào.
Ngữ Luân trợn mắt, nhìn em gái mà quên cả thở, này, này có phải em gái của hắn không? Vẫn là đôi mắt to đen láy ngập nước long lanh như con nai rừng, vẫn sống mũi nho nhỏ, vẫn đôi mày thanh tú, vẫn đôi môi như đóa hoa hé nở. Nhưng lại không có tinh quái, hung ác ngày nào mà là nhìn thanh lãnh như một đóa sen, xa cách khiến người ta khó có thể thân cận.
Không chắc chắn là do Ngữ Lam đang giả bộ lừa hắn, chắc em ấy đang giận hắn vì hắn vừa la mắng em ấy. Mỗi lần giận là Ngữ Lam chả thèm quan tâm tới hắn, tới chỗ mẫu hậu khóc lóc rồi khiến mẫu hậu phạt hắn thê thảm. Lần trước roi mây của mẫu hậu hắn chưa có quên đâu, nghĩ tới đây lại khẽ xoa cái mông của mình, miệng thì oa oa khóc lớn, nước mắt tuôn như mưa:
“Ngữ Lam, anh sai rồi. Anh không nên quát em, là do anh không tốt. Em đừng có giận anh nữa…”
Nghe đến đây Ngữ Lam thấy đầu mình có một đàn quạ bay qua. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được, vị đại quan lang này biểu cảm còn giỏi hơn cả diễn viên của xuất sắc nhận được giải Cánh diều vàng của năm đi. Nói khóc là khóc ngay được.
“ Anh tới thăm bệnh hay tới ép chết em đây? Em không có tức giận, chỉ là mệt mỏi muốn nghỉ ngơi thôi”
Nàng rất là bất đắc dĩ phải nói với hắn.
“ Thật sự em không có giận anh?”
Hắn ngước lên, tạm thời ngừng công cuộc làm vòi phun nước của mình
“Thật sự”
“Tốt, vậy là tốt rồi. Anh mang tới chút cháo gà em dùng ngay cho nóng”
Hắn cười như hoa nở, như thể người khóc lóc thảm thiết một phút trước không phải hắn. Ánh mắt cực kì chiều chuộng Ngữ Lam, phải biết là trong hoàng cung này có rất nhiều quan lang, mị nương là em của hắn nhưng hắn chỉ yêu thương, chiều chuộng người em gái cùng mẹ sinh ra này.
Ngữ Lam hóa đá, thái độ của tên này thay đổi so với tốc độ lật sách còn nhanh hơn. Đúng là vẫn còn là trẻ con mà.
Ngữ Luân nằng nặc không chịu về cung của mình mà ngồi canh chừng nàng ăn hết bát cháo gà. Lại mang những truyện lông gà vỏ tỏi mà hắn nghe ngóng được trong một ngày, một đêm khi Ngữ Lam hôn mê lải nhải kể hết cho nàng nghe. Mãi đến xế chiều mới chịu ra về khi nàng quá mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau, tin tức Ngữ Lam đã tỉnh lại lan đi khắp hoàng cung cũng mang đến một nhân vật hoàng gia tới Thần cung - Hùng Huy Vương.
Nàng từng nghĩ là Hùng Vương thì phải mang tiền hô hậu ủng, cả người dát vàng nhưng nàng sai lầm rồi. Đó chỉ đơn giản là một người đàn ông trung niên tuổi chưa quá bốn mươi mặc trên mình bộ quần áo bằng lụa tơ tằm màu thanh thiênthêu hình chin chim Lạc trước ngực. Nét mặc nghiêm khắc nhưng cũng đồng thời là khoan dung, độ lượng.
Nàng đang định quỳ xuống hành lễ, ông là vua một nước , dù là con gái của người ta nhưng cũng không thể khiêu chiến với quyền uy của người có quyền lực tối cao, nhưng lại nghe giọng nói ôn hòa vang lên.
" Lam nhi, không cần đa lễ" - chỉ ngắn ngủi như thế cũng đủ để làm nàng nghi ngờ nhìn người trước mặt, ánh mắt nàng có ý chất vấn khiến Hùng Huy Vương nói tiếp. "Nay con đã là thánh nữ, ở tại thần cung này tất không chỉ đơn thuần là con gái ta. Phụ vương hiểu, con không vui nhưng vị trí này xưa nay không thể để cho những mị nương khác đảm nhận."
"Con hiểu" - nàng nhẹ giọng đáp lời. Dù sao cũng là địa vị tôn quý, hưởng hết cưng chiều lại không phải no cơm áo gạo tiền. Mà nghe chừng vị trí Thánh nữ này không hề chỉ là hư vinh.
"Con hiểu là tốt, nay con đã tròn bảy tuổi, cũng nên bắt đầu vì Văn Lang ta mà cầu phúc. Hơn nữa ta mang quái vật kia để vào thần cung của con cũng không phải là muốn con bị nó hại. Ngược lại, con là đại diện cho thần linh ắt có thể khống chế điềm xấu do nó mang lại cho tới này tế tổ." - Ông vuốt râu nói tiếp, thường ngày Ngữ Lam ngang ngược nhưng hơn nay chỉ có yên lặng nghe lời, nên ông cũng nhân cơ hội này mà dạy bảo con gái một chút.
Nghe đến đây hình ảnh bé trai hơn trước lại xẹt qua trong trí nhớ của nàng. Xem ra nên cân nhắc một chút. Nhưng "tế tổ" trong miệng Hùng Huy Vương này có nghĩa là gì? Nàng cũng không để ý lắm nhưng sau này thấy thật hối hận vì không chú ý điểm này, khiến cho nàng phải đau đớn đến sống không bằng chết.
Thấy nàng không trả lời thì nghĩ rằng nàng đang suy nghĩ nên Hùng Huy Vương cũng nhanh chóng rời đi. Các Lạc hầu, Lạc tướng vẫn đợi ông bàn bạc việc nước.
Ngữ Lam vẫn đang suy nghĩ xem tột cùng là Thánh nữ này có công việc như thể nào. Nàng biết được là từ trước người Việt cổ theo chế độ mẫu hệ nên vẫn có chút ảnh hưởng tới văn hóa dân gian như là phần lớn thần tiên được tôn thờ là nữ giới. Nhưng Văn Lang đã là thời kì phụ hệ, không dễ dàng gì có một người con gái được tôn sùng là đại diện của thần linh. Nàng coi như đang làm công được hưởng lương cao đi nữa nhưng cũng cần cần hiểu công tác của nàng nha. Chỉ biết là cầu phúc cho dân chúng thôi. Nhưng mà cầu phúc như thế nào? Bao giờ cầu phúc thì nàng hoàn toàn không biết.
"Thị Hoa, có ở bên ngoài thì tiến vào."
Nàng nghĩ nghĩ vẫn là khai thác thông tin từ người này là tốt nhất, Thị Hoa có vẻ cẩn thận, ít lời. Hỏi người khác lại không khéo lộ ra sơ hở nàng chưa muốn cái ghế Thánh nữ này ngồi không vững lại bị người ta cho cái mác yêu nữ đâu. Ngay lập tức Thị Hoa tiến vào.
Mị nương so với trước lúc bị thương thì thay đổi nhiều lắm, Không hở ra là đánh mắng hầu gái nên Thị Hoa cũng không còn quá sợ hãi mị nương như trước.
"Ngươi đã theo hầu ta bao lâu?" - nàng hỏi.
"Hồi bẩm mị nương, từ ngày mị nương vào ở thần cung, cũng đã tròn ba tháng". Thị Hoa kính cẩn trả lời.
"Công tác hàng ngày của ta như thế nào?" - nàng vẫn quen dùng từ ngữ hiện đại.
"Công tác?" Thị Hoa trợn mắt hỏi lại
"Ặc, ý ta là Thánh nữ như ta phải làm những gì?" nàng hỏi lại
"Mị nương là Thánh nữ, hàng tháng đúng ngày trăng tròn phải lên đàn tế thần cầu nguyện vì con dân Văn Lang ta. Còn những ngày thường học tập một chút lễ giáo, quản chế quái vật kia là được ạ." Thị Hoa thật thà trả lời, nửa câu cũng không giấu giếm.
"Các người luôn nhắc tới quái vật, lại quái vật, ta muốn đi nhìn qua hắn một chút."
---
Chỉnh sửa lần cuối: