Chương 5: Kết đẹp cho mối quan hệ friendzone (The end).
Khó khăn lắm chúng tôi mới tìm được chiếc bàn kích thước vừa đủ cho hai người ngồi, hướng ra cửa sổ nơi có dòng người chậm chạp qua lại. Cả hai đều ngồi xuống tôi mới mở lời, đôi mắt hung hăng nhìn cậu ta:
- Này sao khi nãy không phủ nhận? Có đúng đâu?
Cậu ta trưng đôi mắt tròn xoe nhìn tôi:
- Phủ nhận gì cơ? Tớ có nghe thấy gì đâu?
- Giấu hả? Trình độ tiếng Anh của cậu sao tớ không biết.
- Vậy cậu nghĩ tớ giấu để làm gì chớ?
Tôi không biết nói cậu ta sao nữa. Thật sự cậu ta che giấu quá giỏi đến mức dù nói dối, tôi vẫn không tìm được chút lạ lùng nào cả. Gương mặt anh tuấn bình tĩnh còn đôi mắt thì trong veo giương nhìn tôi không chớp. Sao trông cứ như tôi đang bắt nạt cậu ta ấy nhỉ? Nhưng thôi, lâu lắm rồi mới gặp nhau, không muốn lại tranh cãi, tôi sẽ tạm bỏ qua cho cậu ta vậy:
- Thôi bỏ qua, mà này, cậu có thấy nơi đây quen thuộc không?
Ánh mắt cậu ta liền thay đổi, trong có chút gì ngạc nhiên xen kẽ vui mừng. Thế nhưng, mọi thứ nhanh bị dập đi, cậu ta theo thói quen nhìn khắp nơi, cười hỏi:
- Không... ờ thật ra là có hơi quen chút chút. Sao cậu hỏi thế?
- À không có gì... tại tớ thấy lạ thôi. Dạo này cậu khỏe chứ?
- Có chứ, đúng hơn là sắp có. Tại việc công ty đã vào ổn định còn bố tớ dù tỉnh nhưng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Nhưng dù sao tớ cũng đủ khôn lớn để cáng đáng mọi thứ cho bố mẹ rồi mà. À phải ha, dạo gần đây, bố tớ đã hồng hào khỏe khoắn, bác sĩ bảo ông sắp được như trước rồi đó.
- Vậy may quá, chúc mừng cậu nhé!
- Thế còn cậu? Mấy năm trước cậu đi đâu vậy? Tớ lo lắm đấy!
Gương mặt cậu ta đột nhiên lo lắng, hốt hoảng rồi đỏ au như của đứa con trai lớn xác đang nói chuyện với cô nàng mình thích vậy. Tôi bật cười khanh khách, tay đập nhẹ vào bàn tay mạnh mẽ, to lớn:
- Ờ nhỉ, chúng mình mất liên lạc cũng lâu rồi ha!... Dừng một lúc, tôi nói tiếp - Sao lại lo chứ? Có sao thì giờ ta vẫn gặp nhau mà. Dạo đó, tớ bận lắm, bận đến tối tăm mặt mũi, chẳng có thì giờ để nghỉ ngơi nữa là. Nhưng một chuyện không may gọi đại loại vậy xảy ra mà nhờ nó, tớ mới ý thức được việc mình đang làm sai lầm thế nào. Vì vậy, tớ quyết định sống chậm rãi hơn.
- Sao lại thế?
- Thì có sao đâu, tớ khi ấy mới tốt nghiệp, còn đang thực tập nên khác gì đi học đâu. Nhưng trước sự thành công của lũ bạn cấp ba khi xưa, những con người không được như mình, tớ thèm khát vô cùng. Nên tớ lao vào làm, hết việc này thì làm việc khác, liên tục, không có khái niệm nghỉ ngơi. Một lần nọ, vì quá bất lực và không kìm chế được cảm xúc, tớ đã chạy xe quá tốc độ và gặp tai nạn nên phải nằm viện mấy tháng. Lâm, bạn trai tớ khi ấy, khi biết tin, tức khắc chạy đến. Anh chàng dù bận rộn nhưng hôm nào cũng ghé qua, vừa mắng, vừa chăm sóc tớ. Dù vậy, tớ không có giận Lâm đâu, thậm chí còn biết ơn đấy chứ. Vì không tớ nào có thể gặp cậu như giờ.
- Vậy giờ cậu và cậu ta như thế nào?
- Đâu nào, sau đó chúng tớ cũng chia tay mà. Tuy trông hợp nhau, và chắc chắn Lâm là người tốt, còn yêu tớ... nhưng chúng tớ không tìm ra điểm chung
để tiếp tục.
"Bon appetit."
Câu chuyện của chúng tôi bị tạm ngưng vì giọng nói của người phụ nữ phúc hậu khi nãy. Bà ta đặt lên bàn cái khay lớn, trong có hai tách màu men, hoa văn tinh xảo. Gương mặt cậu ta qua làn khói nóng nghi ngút trông mờ ảo và huyền bí lạ kỳ. Tách cappuchino vị ngọt vừa phải xen chút đắng nhẹ, không kém phần đặc biệt với lớp bề mặt hình chú mèo đáng yêu. Tuyệt cú mèo!
- Tớ sau ngần ấy năm... - Bà ấy vừa quay đi, cậu ta liền tiếp tục. - Vẫn nhớ cậu nhất!
- Hả? Cái gì vậy nè? À hiểu cậu bị thu hút bởi nhan sắc và tính cách đáng yêu của tớ mà nhưng không cần quá khích vậy đâu nha. Nghe hơi sợ!
- Này, nghiêm túc đi! - Cậu ta nạt lên làm tôi im bặt. Bỗng nhiên, cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét kì lạ làm tôi rét run. - Mặt mũi tạm đáng yêu, thân hình tàm tạm, ủa da có hơi đen quá thì phải?
- Thôi ngay, sai rồi cái này không phải đen mà là rám nắng, hiểu?
- Ờ có vẻ, rám quá thành cháy luôn rồi! Thôi, tớ đang nghiêm túc, đừng linh tinh.
- Thì tớ cũng đang nghe nghiêm túc đây!
- Tớ xin lỗi về tin nhắn khó hiểu đó... Tớ không có ý nói cậu phiền hà hay là gì cả... mà...
Tôi nhìn vẻ mặt hối lỗi mà thấy ngứa mắt, thiếu điều muốn đấm cậu ta một phát. Thế là không đợi cậu ta nói xong, tôi cắt ngang, giọng đanh lại:
- Bỏ qua đi trước khi tớ cáu. Cậu sợ bạn gái ghen chứ gì? Tớ giận cậu vụ đó lắm đấy, có bồ thì nói đại đi, giấu làm chi rồi nói người ta phiền không biết nữa?
- Hả? Cậu nói sao? - Cậu ta trợn hai con mắt hết cỡ, mồm tự nhiên thành hình chữ O. - Oan quá! Dạo đấy, tớ làm gì có bạn gái nhỉ? Cậu săn tin ở đâu kém thế?
- Vậy xin lỗi, thế cậu muốn nói gì vậy?
- Thật lòng nha, sau ngần ấy năm, dù đã thử bắt đầu mối quan hệ với vài cô gái gồm cả nước ngoài và trong nước nhưng tớ không tài nào tìm được người hiểu tớ, đem lại cho tớ cảm giác an toàn như cậu. Đã có lúc tớ nghĩ là thời gian quá dài để tớ còn nhớ cậu là ai nhưng hình ảnh chiếc bánh kem đêm Giáng sinh lạnh lẽo, sự ương ngạnh của cậu khi cãi nhau với tớ. Tớ đã đến những nơi cậu hay lui tới để tìm nhưng mãi không thấy, mới biết là cậu đã về nước. Tớ không dám đổi số điện thoại, tớ sợ mai sau cậu không liên lạc được. Vậy nên đừng lạnh lùng, đừng coi tớ như người xa lạ nữa nhé! Ơ này... - Cậu ta đập vai tôi thật đau làm tôi giật bắn mình. - Sao lại ngơ ngác như thế chứ?
- Không, đâu có, bình thường mà.
- Thế sao cậu lại khóc?
Sờ tay lên mắt, tôi mới biết nước mắt tự bao giờ đã vương đầy khóe mi. Tôi cũng không hiểu tại sao mình khóc nữa. Dòng nước mắt cứ tuôn ra như thể bị tôi kiềm giữ quá lâu.
- Ngốc. Tớ... vui lắm. - Tôi cố nói nhỏ không cho cậu ta nghe rồi lấy giọng như mọi khi. - À bình thường người ta cũng hay vậy mà!
- Nghĩa là sao? Bình thường người ta cũng hay tỏ tình sau nhiều năm gặp lại vậy hả?
- Không đâu, ý là, tớ cũng thích cậu nhiều lắm. Tớ không hiểu, lúc đó, chúng mình có gì với nhau đâu, đơn thuần là bạn, là hàng xóm. Vậy mà dù tớ đã cố tình thay đổi thói quen để chạy trốn nhưng cậu vẫn trong tâm tớ. Tớ đã yêu nhiều chàng trai khác, họ tốt, đẹp trai và cũng tài giỏi nhưng càng vậy, tớ càng mập mờ giữa cậu và họ...
Tôi ngại ngùng khi thổ lộ lòng mình với cậu ta. Môi mím chặt, tôi hết nhìn tay mình đang khuấy tách cappuchino gần hết lại nhìn ra cửa sổ. Quán tuy đông nhưng tôi chỉ còn nghe thấy tiếng muỗng va vào thành ly kêu lách cách.
Cậu ta lên tiếng phá tan sự im lặng giữa hai chúng tôi:
- Tớ đã rất lo lắng khi nghĩ tớ sẽ không gặp cậu lần nào nữa.
- Tớ cũng vậy đấy An à, tớ đã nghĩ đây là lần cuối gặp nhau của chúng mình. Ớ kìa, vậy là nãy giờ là lời tỏ tình của cậu với tớ đúng không?
- Ngốc thật đó, là vậy chứ sao nữa. Bộ cậu nghĩ linh tinh gì à?
Tôi nhìn gương mặt dỗi của cậu ta mà bật cười:
- An ơi.
- Sao Ái?
- An tớ yêu cậu!
Quá ngượng ngùng, tôi vờ như chưa nói gì. Đôi tay nhanh nhẹn đưa tách cappuchino lên uống cạn. Vị cà phê nơi đáy tách đắng ngắt nhưng tôi cứ thấy nó ngọt ngào đến lạ. Cậu ta nói với tôi bằng một giọng ấm áp, chân thành:
- Ái à tớ yêu cậu. Tớ không biết tiêu chuẩn của cậu như thế nào và tớ có đạt được phần nào trong đó hay không nhưng hãy cho tớ cơ hội để bên cậu nhé! Dù đến sau nhưng tớ sẽ luôn cố gắng.
- Tất nhiên rồi. Để xem cậu làm thế nào nha!
- Được.
Và như vậy đấy, mọi hiểu lầm đã được hóa giải, cả hai chúng tôi đều mạnh dạn nói nỗi lòng của mình cho người khác. Và sau hôm nay, bạn sẽ thấy bên cạnh tôi là một chàng trai chở che, luôn đan chặt bàn tay to lớn của mình vào bàn tay nhỏ bé của tôi như thể không bao giờ rời xa. An và tôi luôn nắm chặt tay nhau đi qua mọi nẻo đường của cuộc đời. Chắc hẳn các cô bạn đồng nghiệp của tôi sẽ cực ngạc nhiên khi thấy chàng trai lêu ngêu, lịch sự, nụ cười ấm áp, hồn nhiên, luôn dõi theo, rồi vẫy tay tạm biệt lúc tôi bay về Việt Nam.
Sớm thôi, chúng tôi sẽ đoàn tụ với nhau... Ở đâu nhỉ? Nước Mỷ hoa lệ hay thành phố mang tên Bác trẻ trung, năng động?
Liệu điều gì sẽ chờ chúng tôi ở phía trước? Nhưng hiện tại chỉ cần như vậy chúng tôi đã hạnh phúc rồi!