Từ dưới một vách đá gần nơi tổ chức lễ hội hè của Học viện Nagao vọng lại tiếng trò chuyện thoắt ẩn thoắt hiện:
- ...cô có muốn báo thù không, Nighishi Misaki?
Nighishi Misaki ngước nhìn người đàn ông mặc áo choàng đen đang đứng trước mặt mình, người anh ta toát ra vẻ kì bí đáng sợ. Cô dứt khoát trả lời:
- Có! Tôi muốn báo thù! Xin anh hãy giúp tôi, được không? Tôi...tôi sẽ làm mọi thứ để anh vui lòng!
Người đàn ông nhìn Misaki, đó là một cô gái trông rất đáng thương, mái tóc cô ta màu bạc trắng, đôi mắt đỏ vô hồn. Anh ta khẽ cười, một nụ cười băng lãnh dường chư làm khuôn mặt vốn đã đẹp trai của anh ta thêm tuấn mỹ:
- Ha, thế là cô quyết tâm rồi à? Nói cho cô biết trước là phục vụ tôi không dễ gì đâu, Misaki - chan.
Cô có vẻ hơi ngượng vì anh ta gọi thẳng tên cô một cách thân mật. Nhưng lòng đã quyết, cô gật đầu đồng ý, bất chấp mọi thứ. Bởi lẽ, lòng thù hận của cô đã quá sâu rồi. Người đàn ông kia nói tên anh ta là Hiroshi và cho cô gọi thẳng tên mình. Anh ta đưa cho cô một chiếc chuông nhỏ màu đen và nói đó là món quá anh ta tặng cô. Nói rồi, anh bế cô lên, nụ cười lại hiện lên gương mặt soái ca của anh ta, Hiroshi cùng Nighishi Misaki tàn biến vào màn đêm...
Một năm sau
Học viện Nagao, nơi chỉ dành cho học sinh ưu tú đang rộ lên một tin đồn quái lạ. Người ta bảo, Nighishi Misaki, học sinh đã mất vào năm ngoái đã quay lại báo thù,vì, thi thoảng người ta nghe thấy tiếng hát, tiếng chuông cứ vang ra từ phòng Nghệ Thuật. Từ giọng hát cho đến nơi phát ra, họ suy đoán người hát không ai khác chính là Nighishi Misaki.
- Này này, cậu có biết tin đồn gần đây không?
- À, về một học sinh nữ tên Nighishi Misaki chứ gì?
- Ừ! Cậu con nhớ thủ khoa năm ngoái không? Chính là cô ấy đó! Cô ấy là một cô gái tài sắc vẹn toàn, vừa học giỏi, thông minh, xinh đẹp và tốt bụng nữa chứ! Nhưng hồng nhan thì bạc mệnh, hình như là do cô quá hoàn hảo nên có vẻ học sinh cùng lớp của cô rất ganh ghét cô. Tớ nghe người trong
lớp nói cô hay bị bắt nạt, cô lập,...nhưng chỉ biết là một nhóm học sinh nữ thôi vì tin tức bị bịt kín do hiệu trưởng rồi. Và, khhong biết lý do gì mà cô ấy bị rơi xuống vách đá và không rõ sống chết thì phải. Người ta đoán là do nhóm học sinh nữ kia. Theo tin đồn gần đây thì có lẽ Nighishi Misaki còn sống và quay lại báo thù chăng...
Đó là chuyện một năm trước, Nighishi Misaki là một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng do cô phải hứng chịu áp lực từ lớp học lẫn gia đình nên vẻ ngoài cô đã thay đổi một cách đáng kinh ngạc: mái tóc đen tuyền của cô khiến ai đi qua cũng phải đứng hình dần chuyển thành một màu bạc trắng, đôi mắt vô tư hồn nhiên đã hóa vô hồn, làn da trắng hồng thì thành màu nhợt nhạt, khuôn mặt không một chút vui tươi...
Từ trong cửa phòng học lớp 2-3 là nơi mà Nighishi Misaki từng học, tiếng trò chuyện của một tốp học sinh nữ vang ra:
- Nè, các cậu có biết tin đồn gần đây về con nhỏ Misaki đáng ghét đó không?
- Biết chứ, biết chứ Hana - chan! Chẳng lẽ người ta tin nó còn sống mà quay về à, cái con nhỏ chết tiệt ấy! – Một cô gái tên Isumi Yuko tay chống cằm, ra vẻ bình thản nói – Bộ mấy cậu tin à?
Hana nói rằng không tin gì về chuyện đó bởi lẽ Misaki đã chết lâu rồi. Cô ta có vẻ chắc chắn về chuyện Misaki chết. Rồi không biết do gì, có lữ là rảnh quá, nên Yuko và Hana bắt đầu nói xấu Misaki như cô còn sống vậy. Một cô gái ngồi cạnh hai bọn họ nhưng không nói gì mà hơi tỏ vẻ khó chịu. Tên cô là Onoyama Mitsuri, vì cô từng chơi khá thân với Misaki nên chuyện cô khó chịu là đương nhiên.
- Cậu nghĩ sao về chuyện này, Daoko - chan? – Yuko gọi một cô gái vẻ dễ thương đang đi tới – Liên quan đến tình địch đã chết của cậu đó!
Daoko – người vừa được gọi đi tới, cô không vui vì cái tin đồn nhảm nhí đó làm cho bạn trai cô – Izumi Iguro – nhớ lại Misaki vì cậu ta từng có tình cảm với Misaki. Cô buông tiếng chửi rủa một người đã khuất như Misaki. Bỗng từ đâu một cô gái xinh đẹp phi tới, lao vào chỗ bạn cô đang nói chuyện :
- A ha! Các cậu đang nói gì thế, sao không gọi tớ hả Daoko- chan?
- Hi hi, tớ xin lỗi nha, tớ vừa mới tới thôi! Bọn tớ đang nói chuyện về Misaki đấy Haru Danaki - chan ạ!
- À, nó bị bọn ta đẩy xuống vách n-
- Này! Nói gì đấy! Bé cái miệng lại thôi, muốn toang cả lũ à? – Daoko với khuôn mặt như người có tật giật mình bịt miệng Danaki lại khi cô chưa kịp nói hết câu.
À, ra người ta không muốn để mọi người biết cái bí mật về việc Misaki rơi xuống vách đá. Hana và Yuko cũng trách cái tật không giữ được bí mật của Danaki, còn Mitsuri thì vẫn im như tờ từ nãy đến giờ bỗng giật mình nhưng vẫn không nói gì, có lẽ cô cũng sợ mình sẽ giống như Misaki chăng. Hết trách nhau, nhóm Daoko lại quay sang nói xấu Misaki, chả được lời nào nên hồn. Bỗng Takeshi đi lại, vì cô là lớp trưởng nên nhiệm vụ của cô là bảo vệ mọi người trong lớp dù có sao đi nữa và cô lại để dừng cuộc nói chuyện đó.
- Ôi trời, nó chết rồi mà cậu cứ lo, bộ cậu nghĩ nó đội mồ giết hết tụi này à? Hay cậu cũng tin vào cái lời đồn chết tiệt đó? – Danaki bĩu môi.
Ngay lúc đó, một người bạn rất thân của Misaki là Chiyori đi tới, cũng ra sức biện hộ cho người bạn thân đã khuất của mình. Vì
cô cao khều nên Hana phải ngước lên nhìn cô, rồi nói, vẻ đầy giận giữ:
- Chiyori - chan! Bộ cậu vẫn còn day dưa với nó à? Tớ nói bao lần mà cậu không nghe hả? Hay cậu lại muốn chống lại tớ?
- Nhưng mà các cậu nói người đã chết như vậy thì quá đáng q-
Hana ngắt lời Chiyori:
- A! Giờ cậu lại về phe đứa đang nằm dưới mồ à? Tôi cho cậu suy nghĩ lại đấy!
Chiyori nhẫn nhịn nghe lời trách mắng từ Hana, cô vốn nhút nhát nên không dám cãi lại. Vả lại, vào hôm đám tang Misaki, họ đã bắt cô phải cười, nếu không, cô sẽ sống không bằng chết. Cả Yuko, Danaki lẫn Daoko đều trách cô, mỗi Takeshi bảo vệ cô. Không nhịn được nữa, Mitsuri đứng dậy, rơm rớm nước mắt:
- Này các cậu...