Thế là anh đã cưới vợ rồi.
Trong bức ảnh, anh rạng ngời hạnh phúc.
Em cũng đứng bên… Nhưng cô dâu lại là một người khác,
Em chỉ còn là bạn trong chuyện cuộc đời anh.
Thế là anh đã có vợ rồi.
Ngôi nhà nhỏ tràn tiếng cười ấm áp.
Những câu chuyện nhỏ to, Những cái ôm siết chặt,
Giờ đã chẳng còn là của riêng em.
Em giờ chẳng là gì để có thể hờn ghen.
Sao vẫn nhói lòng khi anh về qua ngõ?
Cô ấy ngồi sau, tựa lưng anh và kể
Những chuyện vui buồn, những thứ giản đơn.
Em cắn chặt đôi môi, nuốt tiếng khóc tủi hờn.
Ngăn câu trách than, những hẹp hòi, cay độc.
Mà em hết rồi… quyền trách hờn, oán hận.
Cô ấy mới thành người chính thức… chẳng phải em.
___ Ngọc Anh (TNA)___
Trong bức ảnh, anh rạng ngời hạnh phúc.
Em cũng đứng bên… Nhưng cô dâu lại là một người khác,
Em chỉ còn là bạn trong chuyện cuộc đời anh.
Thế là anh đã có vợ rồi.
Ngôi nhà nhỏ tràn tiếng cười ấm áp.
Những câu chuyện nhỏ to, Những cái ôm siết chặt,
Giờ đã chẳng còn là của riêng em.
Em giờ chẳng là gì để có thể hờn ghen.
Sao vẫn nhói lòng khi anh về qua ngõ?
Cô ấy ngồi sau, tựa lưng anh và kể
Những chuyện vui buồn, những thứ giản đơn.
Em cắn chặt đôi môi, nuốt tiếng khóc tủi hờn.
Ngăn câu trách than, những hẹp hòi, cay độc.
Mà em hết rồi… quyền trách hờn, oán hận.
Cô ấy mới thành người chính thức… chẳng phải em.
___ Ngọc Anh (TNA)___