Thêm một bước về phía anh - Cập nhật - Julia Phạm

Julia Phạm

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/7/15
Bài viết
127
Gạo
0,0

c0c0836bdf1ae9df4075d7f8b21a0cc3ff250b40.jpg


Tên truyện: Thêm một bước về phía anh
Tên tác giả: Julia Phạm
Tình trạng truyện: Đang viết
Giới hạn độ tuổi: Không giới hạn


Giới thiệu truyện:​
Tôi đã từng nghĩ rằng, cuộc sống của mình sẽ mãi yên bình và không bao giờ bị xáo trộn.
Tôi cũng từng nghĩ rằng, đối với một đứa sinh viên bình thường như tôi sẽ chẳng bao giờ có được một tình yêu quá lớn, có được một người đàn ông quá ưu tú để rồi bản thân cũng phải so đo tính toán nên níu hay buông.

Đối với tôi, những gì đơn giản và bình thường mới là điều phù hợp. Những thứ cao sang và to tát sẽ chẳng bao giờ thuộc về một đứa như tôi.
Nhiều lần tôi đã tự dặn mình hãy xem lại mình là ai, đừng bao giờ mơ mộng kiểu tình yêu Lọ Lem - Hoàng tử sẽ đến, vì thực tại sẽ chẳng bao giờ đẹp đẽ, hoàn hảo như trong tưởng tượng.

Đời vốn không giống như mơ mà...

Tôi cũng dặn mình hãy tập sống vô tâm và thờ ơ đi để tim mình không đau và không buồn mỗi khi mất mát một điều gì đó, hoặc một ai đó sẽ bất ngờ quay lưng với tôi.

Nhưng cho đến một ngày, tôi gặp Long, mọi thứ trong tôi hình như dần dần thay đổi. Suy nghĩ và hành động của tôi mỗi ngày cũng khác, dĩ nhiên những thứ ấy đều gắn chặt vào Long.

Tôi sợ, tôi lo lắng. Tôi mệt mỏi vì những gì đã xảy đến với mình.

Lý trí của tôi không ngừng hét lên với tôi rằng hãy nhanh nhanh rời xa anh ấy, nhưng trái tim mình lại chẳng nghe lời.

Ngày đó, tôi bắt đầu yêu Long...

Mục lục:
Chương 1(*)(*) Chương 2%%-%%- Chương 3
Chương 4%%-%%- Chương 5(*)(*) Chương 6
Chương 7(*)(*) Chương 8%%-%%- Chương 9
Chương 10%%-%%- Chương 11(*)(*) Chương 12​



 
Chỉnh sửa lần cuối:

trungdungfro

Gà tích cực
Tham gia
6/6/15
Bài viết
228
Gạo
40,0
, đừng bao giờ mơ mộng kiểu tình yêu Lọ Lem - Hoàng tử sẽ đến với mình, vì thực tại sẽ chẳng bao giờ có hiện thực nào đẹp như vậy.

Đời vốn không giống như mơ mà...​
Câu này cần sửa "Thực tại" và "Hiện thực" là câu đồng nghĩa nên nghe cả câu văn có vẻ hơi bị vòng. Có thể thay bằng " vì cuộc sống chẳng bao giờ có tình yêu nào đẹp như vậy"
Hoặc "vốn trên đời này không có hiện thực nào đẹp như vậy cả" kiểu tương tự vậy á.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Julia Phạm

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/7/15
Bài viết
127
Gạo
0,0
Chương 1.

Giữa cuộc sống đầy rẫy những lừa lọc, cám dỗ thì ở một góc nào đó vẫn còn thứ tình cảm chân thành. Ở một nơi cuộc sống bộn bề khắc nghiệt thì vẫn có những tổ ấm tràn đầy hạnh phúc, yêu thương và tiếng cười...


***

Sáng sớm, từng tia nắng mỏng manh lọt qua những kẽ lá, chiếu vào ngôi nhà mới, tạo thành những hình thù ngộ nghĩnh, đáng yêu. Ngôi nhà của tôi – nơi chưa bao giờ ngớt tiếng cười hạnh phúc.

“Vợ yêu, cuối tuần này anh không phải đi làm, em xem hôm đó chúng ta nên làm gì?” Long tiến lại ôm tôi vào lòng, cúi đầu lên vai tôi, thầm thì.

"Cuối tuần này á, uhm... Để em nghĩ xem nào? Đi ăn ở quán ven đường? Ưm... Hay là đi dạo hồ Hoàn Kiếm, lâu rồi em cũng chưa đến lần nào. Mà cũng không được, hay chúng ta đi xem phim đi chồng, một bộ phim nào đó thật lãng mạn chẳng hạn. Mà thôi, hay chúng ta đi công viên đi, em nghe nói ở đó mới nhập một số giống thú quý hiếm về, đẹp lắm... A... Nơi nào em cũng muốn đi cả, giờ biết làm thế nào bây giờ? Tôi quay mặt nhìn anh nhăn nhó.

“Hay đi xem phim đi, có một bộ phim tâm lý, tình cảm mới ra, trông có vẻ hay. Em muốn xem không?”

“Muốn, tất nhiên là muốn rồi, nhưng mà...”

“Nhưng sao? Em nói thử xem.”

“Nhưng mà một ngày như thế mà chỉ xem phim có phải hơi phí phạm không?” Tôi nhìn Long, ánh mắt tinh nghịch.

“Vậy, ý em là muốn làm nhiều hơn một việc đó sao?” Long hôn lên má tôi một cái thật nhẹ, nhưng trái tim tôi thấy thật ấm áp. Tôi cười tươi đáp lời anh:

“Tất nhiên rồi, anh bận bịu như thế, lâu lâu mới có một ngày nghỉ, sao em có thể tha cho anh nhanh như thế được. Một ngày – hai tư giờ hôm đó anh nhất nhất phải nghe theo em, cùng làm những việc mà bình thường anh chưa có thời gian làm cùng em.” Tôi ra chiếu hậu thư.

“Tuân lệnh, bà xã nói gì anh cũng nghe. Tất cả đều theo ý em hết, được chưa nào.” Long đưa tay vuốt tóc tôi.

“Được, tất nhiên là được. Quyền lợi cao cả thuộc về mình, sao em lại bỏ qua chứ! Em nghĩ hôm đó, mình sẽ làm những gì nhỉ? Đầu tiên là đi công viên giải trí, sau đó có một bữa ăn trưa thật vui vẻ. Buổi chiều chúng ta sẽ đi xem phim sau đó cuối cùng là đi dạo quanh những con đường có đầy cây xanh mát rượi, có mặt nước long lanh ánh sáng đèn màu chiếu xuống - hồ Hoàn Kiếm, anh thấy sao?” Tôi kể một loạt sau đó ngẩng đầu nhìn Long – ông xã tuyệt vời của mình.

“Uhm... Một cái lịch hẹn hò đáng để suy ngẫm đấy, vợ anh thật chu đáo. Có điều hôm đó anh sẽ khổ nhiều nhiều rồi đây. Anh cực khổ chạy theo em hôm đó như vậy, em phải đền bù cho anh như thế nào đây?” Long nhìn tôi cười, ánh mắt gian tà.

Tôi hôn “chụt” một cái vào đôi môi quen thuộc, đôi môi đã trao cho tôi bao nhiêu lời yêu thương, quan tâm từ những ngày xưa của Long, mỉm cười: “Như vậy được chưa?”

Long cười tươi như nắng sớm, ôm tôi chặt hơn, thỉnh thoảng lại cù làm tôi cười ngặt nghẽo. Không ngừng ở đó, miệng anh còn liên tục nhắc đi nhắc lại: “Chưa đủ, vẫn chưa đủ. Em bồi thường thêm cho anh nữa đi.”

****

Kết thúc buổi xem phim, tôi và Long cùng nhau sóng vai đi dạo quanh những con đường rợp bóng cây xanh của hồ Hoàn Kiếm, nơi mà ngày xưa chúng tôi đã có bao nhiêu kỷ niệm, vui có buồn có. Xa xa những ánh đèn điện bắt đầu chiếu xuống mặt hồ. Buổi đêm ở đây lạnh nhưng vẫn không kém đi phần náo nhiệt, có lẽ chính là do cái cảm giác yên bình mà mọi người vẫn cảm nhận được khi ở nơi này.

“Vợ, em nhìn phía kia kìa, ánh sáng nhiều màu chiếu lại từng chùm, rất đẹp phải không? Anh đi nhiều lần rồi nhưng vẫn không bao giờ thấy chán, em biết tại sao không?” Đang đi, Long bất chợt đứng lại, tay anh chỉ về phía ánh đèn nhiều màu sắc, miệng lại mỉm cười nhìn tôi.

“Tại sao?”

“Tại vì mỗi lần đi dạo nơi đây, anh lúc nào cũng có em đi cùng, cảm giác rất dễ chịu, rất ấm áp.” Long cầm đôi tay tôi lên xoa xoa, thỉnh thoảng lại hà hơi vào. Cử chỉ dịu dàng, quan tâm.

“Em cũng vậy.” Tôi dừng lại nhìn anh nói sau đó kéo anh đi tiếp, vừa đi vừa trải lòng mình: “Anh biết không, trước kia, chưa bao giờ em dám nghĩ, dám mơ đến có một ngày nào đó em và anh sẽ được bên nhau. Được cùng nhau cười đùa vui vẻ và hạnh phúc như lúc này. Lúc đó bầu trời của em nhỏ lắm, nhỏ đến mức em luôn nghĩ nếu như anh bước vào thì tất cả mọi thứ của em sẽ không còn nguyên vẹn, trái tim em quá nhỏ để chứa đựng được tình cảm của anh. Nhưng mỗi ngày bên anh, cùng anh nói chuyện em mới nhận ra, trái tim em từ lâu đã không còn thuộc về em nữa. Mỗi ngày, em âm thầm quan tâm anh, dõi mắt theo từng bước chân của anh. Rồi từng ngày vừa mong lại vừa sợ gặp anh, em tự nói với bản thân mình rằng, anh và em không thể nào có kết quả gì, nếu có chỉ là sự đau khổ. Nhưng mà anh thấy đấy, dù cố kìm nén rồi nhưng có phải nhiều lần anh vẫn bắt gặp em đứng ngây ngốc nhìn anh phải không, lúc đó chắc em ngốc nghếch lắm!”

“Không, vợ anh không ngốc, nếu có thì cũng là do anh không nhận ra tình yêu của mình sớm hơn thôi.”

“Nhiều lúc em tự thấy mình giống như là cô bé lọ lem bước ra từ truyện cổ tích vậy. Em không xinh đẹp, không giỏi giang, thông minh nhưng lại có cho mình một hạnh phúc thật lớn – một hoàng tử bạch mã đẹp trai yêu thương em, một ngôi nhà hạnh phúc chờ đón em mỗi ngày sau giờ làm việc. Mọi chuyện bây giờ đúng là ngoài sức tưởng tượng của em khi đó.” Tôi dừng lại nhìn Long, có thứ hạnh phúc không tên len lỏi qua trái tim tôi lúc này, cảm giác có một bờ vai để tựa, có một người để yêu thương, thật tốt biết bao.

“Anh không cần biết em như thế nào, có bao nhiêu khuyết điểm. Anh chỉ cần biết một điều rằng anh yêu em và em cũng yêu anh như thế là đủ rồi, đừng suy nghĩ nhiều làm gì. Nào lại đây ngồi nghỉ chút đi, anh đi mua cafe.” Long mỉm cười nhìn tôi sau đó dắt tôi tiến lại chiếc ghế đá cạnh hồ.

“Dạ, em đợi anh.”

Tôi ngồi đó và dõi ánh mắt chăm chú nhìn theo bóng lưng anh rời đi, rõ ràng rồi dần hòa lẫn vào dòng người đông đúc đang tản bộ trên đường. Hạnh phúc – đó có lẽ là thứ tôi đang cảm nhận lúc này. Cũng thật lạ, dù cuộc sống có khó khăn, có nhiều điều cần phải lo nghĩ nhưng chỉ cần được ở bên anh tôi lại thấy nhẹ nhõm, bình yên, nhẹ nhàng và an ổn.

Trời Hà Nội bây giờ vào Đông rồi. Đêm yên tĩnh và phong cảnh đượm buồn, thỉnh thoảng có vài cơn gió nhẹ thổi qua cũng bất giác khiến người ta rùng mình. Hạnh phúc mà tôi đang nắm trong tay bây giờ có thể nói là “khổ tận cam lai” tuy lúc đầu đau thương nhưng mà trái thu được đúng là rất ngọt ngào.

Tôi và Long, hai con người, hai thế giới vốn tưởng chẳng bao giờ có thể đến được với nhau, chẳng bao giờ có thể cất chung một tiếng nói, một hơi thở, đi chung một con đường thế mà giờ đây lại có thể nắm tay nhau hạnh phúc dạo qua mỗi phố phường Hà Nội, ngắm nhìn từng hàng cây, từng tán lá lay lay theo gió. Ngắm những con đường tấp nập người qua xe lại, cùng nhau nghe tiếng huyên náo ồn ào của chợ đêm, tiếng tĩnh lặng của màn đêm Hồ Hoàn kiếm, tay trong tay truyền hơi ấm cho nhau, chỉ cho nhau xem những thú vị đây đó của con người Hà Nội. Đôi lúc lại lặng nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc cùng trao yêu thương đến nhau bằng những cử chỉ hết sức giản đơn.

Chỉ thế thôi tôi cũng đủ biết lúc đó mình đã có một quyết định đúng đắn. Chỉ một bước chân ngắn ngủi đi về phía anh lúc anh gần như tuyệt vọng, một hành động thể hiện sự dũng cảm hiếm hoi của mình. Một bước chân nhỏ mang tôi đến với một hạnh phúc to. Một bước chân kỳ diệu...

Nhiều lần tôi tự hỏi bản thân mình, nếu như lúc đó tôi từ chối, không đón nhận anh thì bây giờ tôi sẽ như thế nào? Liệu có hối hận không? Tôi đã hỏi mình nhiều lần và cũng nhiều lần tự ngồi nói với bản thân mình câu trả lời: “Tiếc nuối thì có nhưng hối hận thì chắc chắn không.” Cũng không hiểu tại sao nhưng từ trước tới giờ tôi vẫn luôn tin tưởng vào suy nghĩ ấy của mình, chưa một lần thay đổi.

Có những lúc đang cuộn tròn trong vòng tay anh, tôi buột miệng hỏi: “Anh, đã bao giờ anh hối hận khi đã bất chấp tất cả để lấy một người con gái bình thường như em chưa?”

Lúc đó anh chỉ nhìn tôi cười, nhẹ nhàng nói thầm thì bên tai tôi: “Anh hối hận chứ, hối hận nhiều là đằng khác...”

Tôi: “...”

“Anh luôn hối hận tại sao mình lại không biết và yêu em sớm hơn, tại sao lúc đó lại cứ để em tủi hờn và đau khổ nhìn anh bên một người con gái khác. Anh thực sự hối hận lắm.” Anh nói tiếp.

Nghe câu trả lời đó, tôi sững sờ ngước nhìn anh: “Thật sự không hối hận, không tiếc nuối điều gì sao?”

“Không hề, mà đáng ra anh còn phải cảm ơn em nữa.”

“Cám ơn em?”

“Ừ, cám ơn em, cám ơn vì đã chấp nhận anh, đã không bỏ anh lại khi đó.”

...

Câu trả lời của anh vẫn luôn ngọt ngào và ấm áp như vậy, chưa bao giờ thay đổi. Cái hạnh phúc mà tôi đang có chẳng khác nào chuyện cổ tích lọ lem và hoàng tử - kỳ diệu và nhiệm màu.

Nhưng mà cái thành kiến của một đứa sống trong vỏ ốc như tôi lúc đó luôn có suy nghĩ rất ngược, rất tiêu cực về cuộc tình tréo ngheo đó.

Tôi lúc đó vẫn thường nghĩ “tình yêu giữa một người đàn ông giàu có, điển trai, tài năng với một cô gái ngốc nghếch, dễ thương nhưng gia cảnh bình thường hay có phần nghèo khó chắc chỉ có trong truyện cổ tích giống hoặc trong phim, trong tiểu thuyết giống như Phong Đằng và Tiết Sam Sam trong bộ truyện “Sam Sam đến đây ăn nè!” Chứ ngoài đời sống hiện nay thể loại tình yêu thế này đã bị tuyệt chủng từ lâu rồi.Tốt nhất là nên biết mình là ai, sống ít bon chen cho cuộc đời đỡ vất vả, đau thương.”

Cuộc sống của một kẻ sống trong vỏ ốc như tôi lúc rất đơn giản và quen thuộc, quanh năm suốt tháng chỉ xoay quanh mấy việc ăn – học – ngủ và chơi. Quá trình tương lai sống mà tôi đặt ra lúc ấy cũng thật sự rất đậm màu cam chịu: Tốt nghiệp đại học xong thì tìm một việc làm đủ nuôi sống bản thân rồi tìm cho mình một nửa phù hợp, yêu rồi cưới, sinh con đẻ cái, vui vầy với con cháu khi về già và cuối cùng là vui vẻ bước chân sang thế giới bên kia. Thế là hết một chuỗi cuộc đời nhàn nhã sinh sống và hưởng thụ.

Nhưng mà, cuộc đời có phải là cái gì cũng theo ý mình được đâu, cái gì cũng nhẹ nhàng, cũng bình thường, cũng hoàn hảo theo ý mình thì đâu còn cái gọi là cuộc đời nữa...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Julia Phạm

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/7/15
Bài viết
127
Gạo
0,0
Câu này cần sửa "Thực tại" và "Hiện thực" là câu đồng nghĩa nên nghe cả câu văn có vẻ hơi bị vòng.
Em sửa rồi anh ạ, nghe vòng vèo thật. Mới đăng đã nhận được gạch nhà anh, cảm thấy may mắn vì vừa đăng đã có gạch.
 

Julia Phạm

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/7/15
Bài viết
127
Gạo
0,0
Chương 2

3 năm trước.


Sáng sớm mùa hè, mọi thứ dường như được bắt đầu sớm hơn. Tiếng chim hót râm ran trên những cành cây Sấu đầu nhà, tiếng xe máy, tiếng còi vang lên từng hồi, báo hiệu cho sự sống của một ngày mới lại bắt đầu. Đâu đó những tia nắng sớm tinh nghịch chiếu hắt vào căn gác trọ nhỏ...

“Lan à, hôm nay tao lên nhà cô Hạnh đây, có gì mày ở nhà mà ăn uống cho tử tế, cấm bỏ ăn, tao mà biết thì mày chết với tao đấy!” Tôi vừa gấp bộ quần áo mặc ở nhà lại vừa quay qua dặn dò Lan – đứa bạn cùng phòng, chúa làm biếng trong việc ăn uống.

Lan nằm trong chăn vặn vẹo người, giọng bất mãn: “Mày lại lên đó nữa à, tao thấy dạo này mày hay lên đó thế, trước có thấy mày lên đó bao giờ đâu?”

“Ừ, trước kia tao cũng không nghĩ là có ngày mình cũng phải quần áo, khăn khố lên nhà người quen như thế này, nhưng mà cuộc sống không nói trước được điều gì cả, cuối cùng tao cũng phải đi đi lại lại rồi! Aiz...” Tôi thở dài một hơi xong tiếp tục gấp lại chiếc áo đang còn dang dở.

“Mày nói tao xem, nhà cô đó rốt cuộc là làm sao mà lại quen biết với nhà mày thế, lại còn suốt ngày bảo mày lên đó chơi nữa. Sao cô đó có vẻ nhiệt tình quá vậy?” Lan ngồi bật dậy, đầu tóc rối bù – di chứng của việc vừa ngủ dậy, lè nhè hỏi.

Tôi dừng tay, ngồi xuống giường cạnh nó bắt đầu kể lể: “Thực ra lúc đầu tao cũng chẳng biết cô là ai cả, Tết vừa rồi tao mới thấy cô và con trai cô lần đầu tiên thôi. Cô Hạnh đó thì miễn bàn, còn thằng con trai thì tao đồng cảm, nó lớn nhưng được cái mập mập xinh xinh giống tao, thế nên tao quý. Đang định đi lên lầu thì bố gọi lại bảo ngồi lại nói chuyện với hai mẹ con, bố nói thế thì tao ở lại.”

“Thế rồi sao?”

“Ừ thì tao nghe bố giới thiệu cô là anh em nhà tao, nhưng mà cành trên cành dưới cái gì đấy, nói chung là họ hàng xa lắc xa lơ rồi. Nhà cô ít người nên muốn về đây tìm lại anh em ấy mà, trùng hợp trước kia bố tao học trước cô Hạnh một khóa nên được cái cũng thân.”

“Thế rồi...”

Tôi cốc đầu cô bạn hỏi nhiều một cái xong rồi đứng lên, tiếp tục thu dọn nốt đống đồ trên giường bỏ vào ba lô: “Thế rồi tao đi đến cái ổ lợn hạnh phúc thứ hai của tao đây, nhanh dậy đi, mặt trời lên chiếu thẳng vào mông rồi còn ngồi đó mà thế này thế nọ...”

Lan lườm tôi một cái sau đó bất mãn xua tay: “Đi đi, đi về chốn bình yên mới của mày đi, không thèm hỏi nữa. Hừ!”

“Ừ, tao đi, ở nhà nhớ lời tao dặn đó, quên là chết nghe chưa?” Tôi dặn dò Lan lần cuối trước khi bước ra khỏi cửa.

*****

Ở Hà Nội, phương tiện đi lại thuận tiện vừa thân thiện với môi trường vừa an toàn cho tính mạng và nhất là phù hợp với túi tiền của một đứa sinh viên nghèo như tôi chẳng có loại nào phù hợp hơn ngoài xe Bus. Tuy nhiên, những cái gì rẻ tiền đều là những thứ khiến bạn phải đau đầu mỗi khi rờ đến.

Tuyến xe Bus 11 – người bạn đường thân quen của tôi ngày nào cũng vậy, luôn luôn có một tình trạng khách đông và đông không tả. Ngay lúc này tình trạng của tôi cũng không khá khẩm cho lắm, từ lúc lên xe tới giờ chưa được ba mươi phút mà tôi đã thành công bị dồn vào tận góc chiếc xe. Cả xe lúc nào cũng không ngớt tiếng la “cẩn thận!” “cậu giữ đồ kiểu gì vậy!” “á!” vang lên... Nhộn nhịp và đầy sức sống.

....

Sau hai tiếng đồng hồ lượn lờ cùng xe Bus thì cuối cùng tôi cũng đặt chân đến nhà cô, một ngôi nhà bốn tầng khang trang và đầy ắp tiếng cười. Hai tiếng đồng hồ vật vờ đó khiến tôi gần như kiệt sức vì mệt, đói và buồn nôn vì mùi đặc trưng của xe. Thất thểu lê cái thân mệt rã rời về phía cửa, tôi bất ngờ bị thu hút bởi một đôi trai gái, và... một chiếc xe Lexus màu đen sang trọng.

“Chắc nó đắt lắm nhỉ?” Tôi thầm nghĩ. Sau đó tôi đánh mắt về phía đôi trai gái, trong lòng thầm đánh giá.

Hai người này tôi không quen, lại đứng trước nhà có vẻ đợi cũng đã lâu, chắc là học trò cũ của cô Hạnh tới thăm – tôi chắc mẩm vậy vì học trò rất quý cô, thường xuyên tới nhà chơi, hỏi thăm đôi khi còn biếu quà cáp này nọ mỗi khi họ đi chơi xa về.

Tôi liền chỉnh trang lại bộ dáng của mình cho bớt thảm rồi tới chào hỏi: “Chào anh chị! Anh chị tới tìm cô Hạnh hay là có chuyện gì khác ạ!”

Nghe tiếng tôi hỏi, cả hai người liền quay lại nhìn tôi nhưng mỗi người một ánh mắt, mà những ánh mắt này cho tôi những cảm nhận và đánh giá rất riêng.

“Ừ, chào em, tôi là Long – học trò cũ của cô Nga. Hôm nay tôi đưa người yêu đến thăm cô mà chờ mãi mà chưa thấy cô về.” Chàng trai lịch sự đáp lời.

Tôi “à” một cái sau đó nhìn qua cô gái đứng bên cạnh. Nhìn cô ta xong tôi có một cảm giác rằng cô ta không có thích đến đây, ánh mắt cô ấy ánh lên sự mệt mỏi cùng khó chịu, khuôn mặt của cô ta dù xinh đẹp nhưng không che giấu được vẻ kênh kiệu của những tiểu thư nhà giàu. Tôi thầm nghĩ cái này có được gọi là tôi đẹp tôi có quyền như dân teen vẫn hay nói không nhỉ? Sau đó lắc đầu thở dài chán nản “người giàu thật nhiều thứ khác biệt với dân đen như tôi quá!”

Bỏ qua cái nhìn chòng chọc của cô gái đang dính trên người, tôi lách cách mở chìa khóa cửa, miệng nói nhỏ với chàng trai: “Cô Hạnh giờ này vẫn đang còn dạy, nếu hai người không ngại thì có thể lên nhà ngồi chờ một chút, có lẽ rất nhanh cô sẽ về tới!”

Vừa nói xong miệng thì tiếng bĩu môi dài thật dài của cô gái đã vọng bên tai tôi: “Đấy anh thấy chưa! Giáo viên gì mà bắt học trò cưng đợi cả mấy tiếng đồng hồ lận, thật chẳng tôn trọng nhau chút nào? Giờ em muốn về, không đợi nữa, em mệt sắp chết đến nơi rồi anh có biết không?”

“A! Được! Vậy thì tốt quá!” Chàng trai nói với tôi xong thì quay qua khuyên cô gái: “Linh, cô cũng sắp về rồi mà, cố gắng đợi chút nữa đi em! Dù gì khó khăn lắm chúng ta cũng mới sắp được lịch để cùng đến nhà cô, chưa gặp sao có thể về được!”

Cô gái cáu gắt: “Không! Giờ em muốn về, không có đợi gì nữa hết á! Anh muốn thì đợi một mình đi, em về trước!”

“Linh, đừng có nháo, cô về muộn cũng là lỗi do anh không hẹn cô trước, em bình tĩnh chút được không?”

“Tất nhiên là không, lâu như vậy rồi sao em có thể bình tĩnh mà đợi tiếp được. Em đâu phải là người nhàn rỗi đến mức đứng ngoài đường đợi người không liên quan cả tiếng đồng hồ như thế được.” Cô gái khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.

“Cô Hạnh là người mà anh quý trọng, không phải người ngoài.”

“Em không cần biết cô Hạnh đó quan trọng hay không quan trọng mà cái chính ở đây là em đợi lâu rồi và em không muốn đợi tiếp nữa. Em mệt, em muốn về.”

“Này, hai người làm ơn cho tôi nói một câu có được không?” Tôi bực mình chen lời. Hai người kia đang bừng bừng khí thế cãi lộn, nghe thấy lời tôi bèn dừng lại, quay qua nhìn tôi.

“Cô muốn nói gì thì nói đi.” Cô gái lên tiếng gắt gỏng.

Tôi tối sầm mặt “Thái độ gì vậy?” Rồi bực mình lên tiếng: “Hai người làm ơn đừng có cãi nhau trước nhà người khác như vậy có được không, nếu như cô không muốn đến thì thôi, mất gì đến nhà người khác rồi còn cằn nhằn như vậy làm gì. Làm người khác khó chịu.”

“Cô có ý gì?”

“Tôi chẳng có ý gì, chỉ mong cô lịch sự khi xử lý việc riêng của mình thôi.”

“Cô...”

Cô ta còn chưa nói hết câu thì chàng trai đã vội vã cắt lời: “Linh, đừng làm loạn nữa.”

“Tôi xin lỗi, tôi sơ ý quá. Mong em đừng để bụng.”

“Sao anh phải xin lỗi cô ta, cô ta là cái thứ gì mà anh phải hạ mình như thế.”

Tôi: “...”

...

Sau đó là một hồi cãi lộn abc xyz của đôi trai thanh gái lịch tiếp tục. Tôi không quan tâm hai người cãi nhau cái gì, mà quan trọng là hai người đó đang cãi nhau trước cửa nhà tôi và mọi người không biết cô Hạnh là ai. Hai người đó cứ um xùm trước cửa nhà khiến tôi tiến thoái lưỡng nan, đi lên nhà cũng không được mà ở lại thì cũng không xong. Người qua đường thỉnh thoảng lại nhìn vào với ánh mắt tò mò, đôi khi còn có tia nhìn nóng rực chiếu về phía tôi cứ như tôi chính là nguyên nhân gây ra vụ cãi lộn này không bằng. Thật hết nói nổi.

Không biết nên làm sao, tôi đành trơ mắt đứng lại một phía xem trận đấu kịch liệt này với vai trò một khán giả chỉ xem không bình luận.

Sau một hồi thì tôi cũng kết thúc vai trò làm một khán giả vô duyên của mình bằng việc cô gái kia nhảy lên một chiếc taxi và đi mất dạng, chỉ còn lại một mình chàng trai đứng như tượng gỗ nhìn theo chiếc xe vừa khuất bóng kia.

“Cô Hạnh mà nghe được đoạn này thì chắc tức chết mất.” Tôi thầm nghĩ.

Tôi lắc đầu sau đó nhìn chàng trai, nói giọng không nóng không lạnh: “Vậy, giờ anh có lên nhà nữa hay không?”

“Thôi, để hôm khác tôi sẽ tới. Giờ tôi có việc bận phải đi rồi.” Sau đó bước lên xe đi thẳng, để lại đường sau bao nhiêu là bụi và khói làm tôi đen cả mặt.

Tôi bực mình đi vào nhà, ném chiếc balo lên giường. Thiên hạ bây giờ cũng nhiều kiểu thật, mình vô duyên vô cớ đứng nghe người ta chửi nhau chán xong thì cho hít bụi, đã thế lại khiến cho người khác hiểu nhầm lung tung nữa. Đúng là càng giàu càng rắc rối, may mà tôi không giàu có như họ, nếu như thế chắc cuộc sống của tôi đảo lộn tùng phèo mất.

Quả nhiên an nhàn sống tốt, tự hài lòng với những gì mình đang có là tốt nhất, chứ cứ như hai người kia ấy mà... Thôi bỏ đi!

Với tay mở một bài nhạc tiếng Hoa nhẹ nhàng, tình cảm lên – bài nhạc mà tôi vẫn thường nghe những lúc bị căng thẳng. Liền đó tôi nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc cho bớt đau đầu – di chứng của việc lăn lê bò càng trên xe bus xong rồi dậy lăng xăng vào bếp chuẩn bị bữa tối cho cả nhà!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Bạn sửa lại tiêu đề nhé! Thế này là sai trầm trọng rồi!
 

trungdungfro

Gà tích cực
Tham gia
6/6/15
Bài viết
228
Gạo
40,0
Em sửa rồi anh ạ, nghe vòng vèo thật. Mới đăng đã nhận được gạch nhà anh, cảm thấy may mắn vì vừa đăng đã có gạch.
Còn mà em nhận tiếp nè
“Cuối tuần này á, uhm... Để em nghĩ xem nào? Chúng ta nên đi ăn ở quán ven đường, đi dạo ở hồ Hoàn Kiếm, đi xem một bộ phim lãng mạn hay là đi công viên vui chơi nhỉ? Cái này hơi khó nghĩ đấy anh!” Tôi chống tay lên cằm suy nghĩ.
Đoạn này nghe có vẻ cô gái đang liệt kê những việc có thể làm, nhưng theo nội dung truyện thì cô đang suy nghỉ nên đi đâu vì vậy trình bày kiểu đó hơi cứng,
"Nếu là anh anh sẻ viết "Cuối tuần này á, uhm... Để em nghĩ xem nào? À chúng ta đi ăn ở quán ven đường. um... không có lẻ vợ chồng minh nên đi dạo ở hồ Hoàn Kiếm, cũng không được, hay ta đi xem phim đi chồng, một bộ phim nào đó thật lãng mạn, à không cũng không được, hay vợ chồng mình đi công viên nhỉ? Cái này hơi khó nghĩ đấy, cái nào vợ cũng muốn cả" Tôi chống tay lên cằm suy nghĩ" Đó là anh nghỉ vậy nên góp ý thôi nhé, anh nghỉ làm sao để người đọc hiểu là cô gái ở đây rất vui vì được đi chơi với chồng nhưng cái gì cũng tham không biết nên cùng chồng đi đâu, như vậy sẻ làm hình tượng tình yêu của cô gái có vẻ lớn hơn một chút. Ngốc hơn một chút.
 

Julia Phạm

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/7/15
Bài viết
127
Gạo
0,0
Đó là anh nghỉ vậy nên góp ý thôi nhé, anh nghỉ làm sao để người đọc hiểu là cô gái ở đây rất vui vì được đi chơi với chồng nhưng cái gì cũng tham không biết nên cùng chồng đi đâu, như vậy sẻ làm hình tượng tình yêu của cô gái có vẻ lớn hơn một chút.
Cho anh một like vì đã giúp em bớt đi cái phần kể lể... Anh mang gạch sang tiếp đi...
 
Bên trên