Thiên đường có xa lắm không? - Cập nhật - Mặc Thư

kuckich10528

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/6/14
Bài viết
52
Gạo
100,0
  • Tên tác phẩm: Thiên đường có xa lắm không?
  • Tác giả: Mặc Thư
  • Thể loại: Tình cảm
  • Tình trạng: Đang sáng tác
  • Cảnh báo: sẽ có cảnh báo ở từng chương
GIỚI THIỆU TÁC PHẨM:
- Sau khi xét nghiệm, máu của cô đã dương tính HIV. - Với vẻ mặt đầy thương tiếc khi nói, bà bác sĩ vỗ nhẹ tay tôi trấn an.

Tôi không khóc, không làm loạn, không bù lu bù loa như những người khác. Tôi cũng không nắm lấy cổ áo bác sĩ rồi giật tung đến bung cúc hay hạ mình lê lết cầu xin làm lại xét nghiệm. Tôi nhìn mông lung khắp xung quanh, gương mặt bình tĩnh một cách đến lạ.

Sau khi nhìn chán chê, ánh mắt phảng phất nét buồn của tôi mới ngước lên nhìn tờ xét nghiệm, cất giọng nhàn nhạt hỏi bác sĩ:

- Thiên đường có xa lắm không?

.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:

Vẫn biết cuộc sống không bao giờ là bằng phẳng, rồi sẽ có những lúc vấp ngã phải tự mình đứng lên để xóa nhòa vết thương ấy.

Vẫn biết cuộc sống luôn có những ngã rẽ bất ngờ, để bạn lựa chọn tiếp tục bước đi hay quay đầu lại, tương lai sẽ lật sang một trang mới.

Tuổi trẻ chỉ như một cơn gió mát mẻ thoáng qua trong kí ức, để những lúc cô đơn, hay khó khăn bạn sẽ đắm chìm trong nhung nhớ.

Hạnh phúc, khổ đau đan xen giữa quá khứ và hiện tại.

Hóa ra chỉ có sự vô tư của những năm tháng ấy mới làm tâm hồn bớt ưu thương.

Làm được điều đó liệu có đơn giản?

"Bản thân tôi chính là vai diễn quan trọng nhất trong chính cuộc đời của mình".

"Không có cuộc sống của ai là hoàn hảo nhưng tại sao cuộc đời của tôi lại bất hạnh hơn những người khác?".

"Một cơ hội làm lại cũng không có...".


Lời tác giả: Một câu chuyện không quá nhẹ nhàng cũng không quá bi thương. Sẽ có những lầm lỡ của tuổi trẻ hay tình cảm trong sáng, êm đềm của tuổi học trò đầy mơ mộng. Những tưởng cuộc đời như một con đường trải đầy hoa hồng của thành công, thế mà đằng sau nó là đầy những gai nhọn có thể làm tổn thương một cách sâu sắc...

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Sea_Sand

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/5/14
Bài viết
572
Gạo
600,0
Phần giới thiệu của bạn nghe cũng rất hấp dẫn. :)
"Không có cuộc sống của ai là hoàn hảo nhưng tại sao cuộc đời của tôi lại bất hạnh hơn những người khác".
Đây là câu hỏi mà bạn, bạn nên để dấu chấm hỏi vào trong ngoặc kép nhé. :)
 

kuckich10528

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/6/14
Bài viết
52
Gạo
100,0
15_7_1346242348_46_vnm_2012_479438.jpg

THIÊN ĐƯỜNG CÓ XA LẮM KHÔNG?
CHƯƠNG 1: XÓM LÀM GÁI

Tiếng giày cao gót vang lên lộp cộp trong đêm, tôi lê từng bước chân mệt mỏi trở về phòng trọ. Nói là phòng trọ cho oai chứ chẳng qua chỉ là một căn phòng lụp xụp không đến 15 mét vuông, nằm mé sát ở một con kênh đục ngầu, ngập ngụa đầy rác. Mỗi khi có cơn mưa rào bất chợt ùa đến, con kênh như được tiếp thêm sức mạnh, ra sức tống cái đám rác thối tha kia cùng với dòng nước đen ngòm ào ạt chảy vào, lấp đầy căn phòng nhỏ xíu của tôi.

Dãy phòng trọ của tôi được người ta đặt tên nghe oách lắm: “Xóm làm gái”. Tôi nghe riết cũng thành quen. Nhớ lại ngày đầu mới chuyển về đây, tôi lóng nga lóng ngóng vác cái balo nặng trình trịch, cầm tờ giấy nhàu nhĩ, cũ nát ghi tên địa chỉ, đi thất tha thất thểu tìm nhà chị Phương.

Trời nắng gay gắt, tôi đầu trần phơi dưới cái nắng cắt da cắt thịt, vội vàng tấp vào một quán nước ở ven đường, lân la hỏi thăm một bà bác đang ngồi tán dóc:

- Bác ơi cho cháu hỏi địa chỉ này ở đâu thế? – Tôi đưa tay lau mồ hôi ở trên trán, chìa tờ giấy cho bà ấy coi, tiện thể tu một hơi chai nước khoáng mới vừa gọi.

Bà ấy nheo mắt lại nhìn, tôi liếc mắt thấy bà ta cũng không già lắm, khoảng chừng 50 tuổi, quanh khóe mắt đã ngập tràn nếp nhăn, màu da cũng sạm đi không ít, trông có vẻ rất đôn hậu.

Sau khi đọc xong, ánh mắt bà ta lóe lên tia ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào người tôi từ trên xuống dưới, rồi từ ngoài ra trong, không bỏ sót một khe hở nào, mặc dù tôi mặc đồ rất kín. Rồi bà ta buộc miệng hỏi một câu:

- Cô đến “xóm làm gái"? Trẻ thế này mà làm gái uổng quá nhỉ? – Bà ta chặc lưỡi một cách đầy tiếc nuối.

Tôi thiếu điều muốn phun nguyên một họng nước vào mặt bà ấy, nhưng tôi cố gắng kiềm chế lại, chỉ bị sặc nước, ho khùng khục đến mức tắt thở. Nước dâng tràn lên khóe mắt, rồi mũi, làm khóe mắt tôi đầy nước, hình ảnh trước mắt cũng nhòe đi.

Tôi cảm thấy chạnh lòng thay cho những người làm nghề đấy, họ làm thế chẳng qua cũng chỉ vì hoàn cảnh khó khăn. Cơn nóng giận bỗng trào lên cổ họng, vì ho dữ quá mà cổ họng của tôi đau rát, giọng nói vì thế mà cũng khàn hẳn đi, tôi bốc hỏa, rống cổ họng một cách đầy tức tối, âm lượng cũng tăng thêm mấy chục đề xi ben:

- Sao bác ăn nói khó nghe thế? Bác chỉ nhìn hình dáng bên ngoài mà phỏng đoán người ta thôi à! Người ta cũng chỉ vì hoàn cảnh nên phải mới phải làm như vậy! Không ai rảnh mà làm nghề đó cho các bác sỉ nhục đâu!

Sau khi hùng hùng hổ hổ nói xong, tôi mới nhận ra mình cũng đâu khác gì bọn họ, làm tình nhân bí mật có khi còn bị người ta chém chết chứ không phải bị người ta bàn tán, dè bĩu dễ dàng như thế này đâu.

Thấy tôi cứ đứng ngẩn ra như vậy, bà ấy thấy mình hơi bị thất thố, vội vàng chỉ tay về phía đường đất đỏ, hắng giọng nói với tôi:

- Cô cứ đi thẳng rồi quẹo phải hỏi người ta xóm làm… - Thấy mình sắp lỡ lời, bà ấy sợ tôi phát hỏa một lần nữa, nhanh chóng sửa lại - à kênh Đinh Ba* thì người ta chỉ cho.

- Cháu cảm ơn! – Tôi gật đầu cho lấy lệ, hất cái balo trên lưng rồi quay người đi về hướng đó, trong lòng đè nặng một nỗi buồn không nói nên lời.

Sau này, tôi mới biết bà ấy là bà Tám, “buôn chuyện” được mặc định là nghề tay trái của bà ấy. Có lẽ, tin tức tôi đến sống ở đây và “làm gái” đã được lan truyền khắp mọi ngõ ngách trong cái khu này. Nghe chị Phương nói xong, tôi bất giác thở dài một hơi.

Thật ra thì phòng trọ của tôi gọi là “xóm làm gái” cũng không sai. Một xóm có khoảng hai mươi người thì hết mười lăm người làm gái, chủ yếu là các tỉnh thành khác trôi dạt về đây, xóm tôi tập trung hết những người đẹp của khu này. Đẹp kiêu sa có, đẹp dịu dàng có, mọi loại đẹp đều tề tựu ở xóm tôi. Riết rồi cái tên “xóm làm gái” trở thành cái biệt danh bất di bất dịch.

Điển hình như chị Phương cùng phòng với tôi cũng làm cái nghề đấy, nghe tôi kể xong còn hỉnh mũi lên cười cười, cái giọng đặc sệt chất Bắc của chị còn hùa theo người ta trêu tôi:

- Làm gì có nghề nào mà “sung sướng” như nghề này! Cái bà đấy mà ra đường thử xem, có cho người ta cũng không thèm. – Chị ấy húp sột soạt tô mì gói, ngồi chồm hổm trước hiên nhà nhìn hàng bông lau phất phơ trong gió.

Trong một thoáng, tôi thấy trong mắt chị trĩu nặng cảm giác đau buồn, tia bi thương trải đều trong con người chị, nhưng chị nhanh chóng che giấu nó đi, khôi phục lại cái dáng vẻ bất cần đời, nụ cười trên môi chị giả dối biết bao nhiêu nhưng so với nhiều người khác trong cuộc sống này thì nó thành thật đến bấy nhiêu.

Tôi cũng hiểu, những người như chị ấy chắc phải có một tâm hồn chằng chịt vết thương đến chai sạn mới có thể sống sót trong cái xã hội “mười người hết mười người phỉ nhổ vào chị ấy”. Con người ai cũng có một khoảng trời riêng, một bí mật riêng. Chị ấy có và tôi cũng có.

Chị Phương là một người phụ nữ còn trẻ, tôi đoán thế vì chị không bao giờ nói cho tôi nghe về chuyện tuổi tác, mỗi khi tôi hỏi đến chị đều xua xua tay, cười cười nói:

- Em hỏi làm gì? Em có biết tuổi tác là kẻ thù của phụ nữ không? – Chị ấy nháy nháy mắt nói với tôi.

Gương mặt chị pha đậm nét dịu dàng của người con gái Thái Bình, đôi gò má phiêm phiếm hồng một cách đầy e lệ, tôi nghĩ chị có một gia đình không hoàn hảo, đôi mắt chị lúc nào cũng u buồn, lắm lúc còn vương những hạt pha lê chỉ chực rơi xuống. Tôi tin nếu chị không làm nghề này, chị sẽ có một tấm chồng tốt, thậm chí sẽ có những đứa con ngoan, một mái ấm đầy hạnh phúc.

Tôi tra chiếc chìa khóa đã rỉ sét vào ổ, mùi ngai ngái của rác bẩn ở dưới con kênh xộc vào mũi tôi. Ngửi nhiều nên tôi không còn thấy khó chịu nữa, nhiều lúc tôi còn tưởng mũi mình đã bị viêm rồi. Nhưng mùi thơm thoang thoảng của gói mì Hảo Hảo tỏa ra từ phòng đối diện, làm cái bụng đang đói meo của tôi phải réo lên ầm ĩ.

Vội vàng trở vào phòng cởi bộ đồng phục hở hang của tiếp viên phục vụ quán bar ra, thay vào đó là một bộ quần áo thoải mái ở nhà, tôi xỏ đôi dép lào dò dẫm bước đi trong bóng tối đến trước cửa phòng của anh Tuấn.

Nếu như có một điều khó chịu về phòng trọ của nơi này thì đó chính là quy định tắt ngọn đèn cao áp ở đầu dãy phòng trọ vào lúc 10 giờ tối của ông chủ khó ưa (tất nhiên là trừ mùi hôi thối của con kênh Đinh Ba) làm tôi khi làm việc trở về đều phải dò dẫm tìm kiếm đường đi. Nhỡ đâu vấp phải một cục đá, hay trượt chân vào một ổ gà to tổ bố giữa đường đi thì cái mặt tôi chắc chắn sẽ ăn trầu trong vòng nửa tháng.

Hôm nay, chắc là chị Phương “có khách” nên không ai làm thức ăn cho tôi. Tôi nhẹ nhàng gõ cửa phòng anh Tuấn, nhịp nhịp chân chờ anh ấy ra mở cửa, cái bụng như cái trống bỏi oánh liên tù tì.

Sau khoảng 3 phút ngửi hết cái tinh túy của món mì thơm phức ấy thì anh Tuấn cũng ló cái mặt ra, mở he hé cửa nhìn tôi.

Tôi cười ôn hòa:

- Hôm nay anh có dư thức ăn không? Cho em…

Dường như việc tôi đến “xin ăn” là một việc thường xuyên đến không thể thường xuyên hơn, tôi chưa kịp nói xong thì anh đã mở toang cửa để lộ ra một bữa ăn “thịnh soạn”.

Một nồi mì gói bốc khói đang vẫy gọi cái bụng đói meo của tôi, tôi không khách khí mà lách người qua anh Tuấn, ngồi xếp bằng một cách nghiêm chỉnh trên cái bàn nhỏ.

Anh Tuấn lấy một cái chén và một đôi đũa cho tôi rồi ngồi xuống ở phía đối diện. Anh chỉ tay vào cái chén bảo tôi ăn, tôi cười cười rồi nói:

- Anh cũng ăn đi.

Nói xong, tôi nhanh chóng ăn lấy ăn để. Tôi biết tướng ăn tôi rất xấu, mẹ tôi hay nói con gái con lứa ăn gì mà thô tục thế, mai mốt sao đi lấy chồng. Mẹ chửi hoài mà tôi vẫn không sửa, thế là mặc kệ tôi muốn làm gì thì làm. Tôi ăn nhiều lắm thế mà người vẫn cứ gầy, chắc tạng người của tôi là như thế. Nghĩ đến mẹ đang sống hạnh phúc với cha dượng, tôi không khỏi thấy xót xa trong lòng.

Thấy tôi đang ăn mạnh mẽ đột nhiên ngừng lại, anh Tuấn đưa tay gõ gõ mặt bàn, vẻ mặt ngơ ngác nhìn tôi.

Hóa ra là anh nhìn thấy đôi mắt tôi đỏ đỏ lại còn phủ một lớp nước mỏng, tôi hít mũi một cái rồi cười cười:

- Mì anh làm cay quá làm em chảy nước mắt rồi nè! – Tôi nói rồi đưa tay quệt nước mắt.

Anh ngẩn ra nhìn tôi, tôi cúi đầu nhìn xuống chén mì rồi sực nhớ ra anh cũng không ăn được cay.

Tôi nhai mì như nhai đá tảng, trệu trạo nhai đến hơn nửa tiếng mới xong một chén, liếc nhìn nồi mì vẫn còn hơn phân nửa nhưng đã trương lên vì để lâu. Thì ra anh cũng không ăn một chén nào hết.

Tôi đứng dậy chào anh rồi ra về. Anh cũng không ra tiễn tôi như mọi bữa, chắc là mọi khi tôi ăn rất khỏe, còn vét sạch nồi mì mà hôm nay lại ăn ít như thế làm anh cảm thấy khó hiểu, gặp tôi, tôi còn thấy khó hiểu nữa là.

Tôi trở về phòng, mùi rượu nồng nặc át cả mùi hôi thối của con kênh. Tôi nghe thấy tiếng nôn ọe phát ra từ phòng vệ sinh. Vội vàng chạy đến, đập vào mắt tôi là chị Phương đang ngồi xổm, gục đầu vào bồn vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Gương mặt chị đỏ bừng, tóc tai lộn xộn, còn phần thân dưới thì… đầy máu.

-----------------------
* kênh Đinh Ba: đây là một con kênh hư cấu.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

kuckich10528

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/6/14
Bài viết
52
Gạo
100,0
1698185229_1993644082_m%20(12).jpg

THIÊN ĐƯỜNG CÓ XA LẮM KHÔNG?

CHƯƠNG 2: ĐAU LÒNG!
Hai tay tôi bụm miệng lại trong vô thức để ngăn lấy tiếng thét thê lương phát ra từ trong cổ họng. Từng giọt nước mắt mặn chát chảy tràn qua kẽ tay làm tôi cảm thấy nóng bỏng vô cùng.

Chị Phương ngồi ngây ra đó, đôi môi trắng bệch mím chặt lại, chân tay run lẩy bẩy. Thấy tôi đang đứng như trời trồng, mở to hai mắt ngạc nhiên nhìn chị, nét nhíu mày trên cái trán cao ráo của chị mới giãn ra được đôi chút, cánh môi chị cố gắng gượng cười, ngoắc ngoắc tay kêu tôi đến gần chị.

Đôi chân nặng như đeo chì của tôi bước đến gần, rồi ngồi thụp xuống, tựa lưng vào vai chị. Nghe thấy tiếng hô hấp trầm ổn của chị, nước mắt không kìm chế được tuôn ra như suối, thấm ướt cả một khoảng góc áo của chị. Chị thở dài, nhắm mắt lại, ngửa đầu dựa vào vách tường loang lổ những vết bẩn, chị nói bằng giọng trầm ổn pha thêm một chút trách móc:

- Sao lại khóc? Chị không khóc thì thôi chứ em khóc làm cái gì? – Chị yêu chiều vỗ nhẹ đầu tôi, ánh mắt mông lung nhìn về khoảng không trước mắt.


Tôi ngẩng đầu lên nhìn chị, thấy cánh môi chị đã bị cắn nát bươm, còn rỉ ra thêm một chút máu, hai bên má đỏ hồng nổi bật dấu vết của một bàn tay năm ngón, tôi thầm nghĩ chắc là đau lắm, màu đỏ đậm đến thế kia mà. Đối mặt với gương mặt bình tĩnh của chị làm tôi có chút chua xót.

Ánh mắt kiên định của chị xoáy sâu vào ánh mắt non nớt của tôi, chị đưa tay lau đi những giọt nước mắt nóng hổi trên gương mặt tôi, thật lạ là càng lau nước mắt vẫn cứ rỉ ra, dường như chị đã mất hết tính kiên nhẫn, ngón tay tăng thêm chút lực mà chà sát trên mặt tôi làm nó đỏ hồng, chị gắt lên:

- Cái con bé này! Chị đã chết đâu, sao mà cứ khóc như đưa đám thế?


Tôi bật cười khúc khích, ôm lấy chị vào lòng, hít hơi ngửi lấy mùi nước hoa rẻ tiền trộn lẫn với mùi hôi hám của những người đàn ông trên con người chị, ấy thế mà tôi cảm thấy yên bình, thân quen đến lạ kì. Hình như chị bị tôi đụng phải vết thương, khẽ rên nhẹ rồi cũng cười trừ theo tôi. Chị sợ nhất là nhìn thấy nước mắt, bàn tay dịu dàng của chị xoa lấy tấm lưng nhỏ bé của tôi, an ủi tôi một câu mà đến tận bây giờ tôi vẫn không thể nào quên được:

- Chị quen rồi!

Tôi không nhìn thấy được biểu hiện trên gương mặt của chị lúc ấy. Là đắng cay, là chua xót hay là một chút khinh bỉ. Tôi không cảm nhận được, vẫn tưởng hôm nay tôi sẽ là một chỗ dựa tinh thần cho chị, lau đi giọt nước mắt tủi hổ trên gương mặt ưu tú của chị. Vậy mà oái ăm thay, chị lại là người làm việc đó mặc dù tôi chẳng có một chút tổn thương nào.

Tôi vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ dựa vào vai chị. Tôi với chị là hai con người xa lạ, là hai số phận khác nhau nhưng cùng chung một chí hướng, luôn khao khát một cuộc sống yên bình cho chính bản thân mình. Trong một khắc, tôi thấy mình may mắn hơn chị nhiều, tôi có nhà để về còn chị chỉ như là một cánh bèo lẻ loi mặc cho con sóng cuộc đời dập dềnh mà xô đẩy.

Tôi khẽ thở dài, nấc lên một cái, hai chị em im lặng ngồi bên cạnh nhau. Không nói chuyện, chỉ lặng lẽ như thế mà cảm nhận được tâm hồn của nhau, nghe tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài mái tôn.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, bàn chân tôi đã tê rần không thể cử động được. Tôi nhích người rời khỏi đôi vai chị, xoa xoa gan bàn chân đau rát. Chậm rãi đứng dậy dìu chị như một con búp bê rách nát lại gần chiếc nệm ấm áp. Tôi xoay người đi nấu một nồi nước sôi, pha thêm một chút nước lạnh, tôi đưa tay cảm nhận được nhiệt độ của nước đã đủ dùng, tôi bê lại gần người chị rồi nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo của chị ra.

Chị Phương ngủ rất sâu, trong giấc mơ chắc là gặp ác mộng, tôi thấy chị nhíu mày, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, cơ hồ là ngủ không yên.

Mỗi chiếc cúc được mở, nước mắt tôi lại rơi thêm một giọt. Những dấu hôn tàn bạo khảm sâu vào làn da trắng hồng của chị, lại còn có những vết xước, vết cào cấu, trên cổ còn in hằn dấu tay của những lần bạo ngược. Tôi nín thở lau đi những vết thương ấy, mỗi lần chạm vào vết thương là chị rúc người lại làm tôi càng thêm xót xa.

Tôi sờ tay vuốt nhè nhẹ nét nhíu mày của chị, cẩn thận kéo chiếc quần jean đã bạc màu của chị xuống. Lòng tôi trùng xuống khi thấy vết máu đã khô trên đùi chị, cảm giác chua xót dâng tràn lên khóe miệng, tôi thấy mà còn đau không chịu được như thế này thì làm sao một người phụ nữ yếu ớt như chị có thể chịu được.

Nhiều lần tôi rất muốn vực chị ngồi dậy, lớn tiếng hỏi tại sao chị không làm nghề khác, tại sao phải làm một cái nghề nhục nhã như thế này. Thậm chí, nếu như chị nói chị không thể làm được thì tôi sẵn lòng nuôi chị, sẵn lòng chu cấp tiền cho chị. Nhưng liệu có làm được không khi ai cũng có quyền lựa chọn một lối đi riêng cho bản thân mình? Chị phải làm việc này có chăng trong cuộc sống của chị đã không còn lối thoát?

Tôi gục mặt xuống giữa hai đầu gối, ánh đèn hiu hắt chiếu sáng lên người tôi, kéo dài chiếc bóng cô đơn. Mưa vẫn rơi không ngớt, tôi thấy thấp thoáng ánh đèn của phòng đối diện, thì ra phòng của anh Tuấn vẫn còn mở đèn.
.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.
Sáng sớm, những tia nắng của buổi ban mai nhảy nhót trên người tôi, ông mặt trời đã lên cao đến đỉnh đầu của ngọn tre. Tôi uể oải thức dậy với đôi mắt sưng húp, đỏ ngầu. Chị Phương đã khôi phục cái dáng vẻ bất cần đời của mình. Chị một tay múa chảo, một tay múa nồi, trên miệng còn ngâm nga một bài hát đang hot của giới trẻ.

Tôi mỉm cười ngọt ngào, ngáp một cái rõ to để đánh động cho chị biết là tôi đã thức. Chị quay đầu lại, thấy đầu tóc bù xù cùng với gương mặt ngái ngủ của tôi thì không khỏi bật cười, giọng nói hào hứng:

- Dậy đi cô nương. Biết bây giờ là mấy giờ rồi không?

Tôi lồm cồm ngồi dậy, cái mùi thơm phức của thức ăn đã thúc giục tôi rời khỏi chiếc nệm, vác chân lên cổ mà chạy vào nhà vệ sinh đuổi theo sau đó là tiếng cười sảng khoái của chị.


Khi hai chị em tôi đang ăn buổi sáng kiêm luôn buổi trưa của chị Phương, tôi thấy chị ngồi thẳng người, nói một cách nghiêm túc:

- An này! – Chị đưa tay lấy lọn tóc mai đang lòa xòa trước mặt tôi

Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh nhìn nghiêm túc của chị. Tôi hỏi:

- Có chuyện gì vậy chị?

- Nếu chị nhớ không lầm là em vẫn còn học đại học phải không?

Thấy tôi gật đầu. Chị lại nói tiếp:

- Em chuyển đến chỗ chị ở khoảng một tháng rồi mà sao chị không thấy em đi học vậy?

Tôi bất ngờ bị lúng túng, không nói thành lời.

- Lúc trước chị thấy em sống cùng bạn trai, nếu như chia tay rồi buồn bã vì tình yêu thì cũng không nên nghỉ học như vậy.

- Chị không hiểu chuyện của em đâu. Không phải là em nghỉ luôn mà chỉ bảo lưu kết quả một năm thôi! – Tôi cúi đầu thấp xuống, chọc chọc đôi đũa của mình vào chén cơm, giọng nói có tý gắt gỏng.

Chị Phương nắm lấy tay tôi, tôi nghe thấy tiếng chị thở dài, cảm nhận được cơn ấm áp truyền đến từ đôi bàn tay gầy gò của chị, có lẽ chị Phương còn thân thiết với tôi hơn so với người đã sinh thành ra tôi.

 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên