Thiên Nga Phương Bắc - Cập nhật - Thái Khuê

ThaiKhue

Gà con
Tham gia
5/6/20
Bài viết
6
Gạo
0,0
Tên truyện: Thiên Nga Phương Bắc
Tác giả: Thái Khuê
Tình trạng sáng tác: Cập nhật
Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: 1 chương/ 1-2 tuần
Thể loại: Thần thoại hiện đại
Độ dài: Chưa xác định :D
Giới hạn độ tuổi đọc: Không
Cảnh báo về nội dung: Không

Giới thiệu
Dòng họ Väinämö, một trong những danh gia vọng tộc bậc nhất của thần giới Bắc Âu, chưa bao giờ sinh ra một vị thần nào không sở hữu thần khí phi phàm và tài năng xuất chúng. Nhưng vì một nguyên do bí ẩn, phước lành đó dừng lại ở thế hệ thứ ba trăm sáu mươi sáu.
Thiên Nga Phương Bắc là một câu chuyện thần thoại hiện đại hòa quyện các yếu tố của văn hóa dân gian Phần Lan, tín ngưỡng pagan châu Âu với truyền thống tôn giáo và triết học Đông phương. Người đọc sẽ thưởng thức những khoảnh khắc tĩnh lặng êm đềm đặc trưng của thiên nhiên và lối sống của đất nước - con người Phần Lan, suy tư một chút về thế sự của thập niên 2010-2020 và cảm nhận những gì là căn bản và sâu sắc nhất của hiện sinh khi đã bỏ qua những khác biệt bề ngoài.

Mục lục

Đề từ
Chẳng lưu lạc dễ trải mùi trần thế
Còn trần ai khôn tỏ mặt công hầu
Ngất ngưởng thay con Tạo khéo cơ cầu
Muốn đại thụ hãy dìm cho lúng túng
-
Cao Bá Quát -​
 
Chỉnh sửa lần cuối:

ThaiKhue

Gà con
Tham gia
5/6/20
Bài viết
6
Gạo
0,0
Chương 1: AKIRA
“Mẹ, tại sao hai vị thần thì có thể sinh ra một khuyết thần mà hai con người thì không thể sinh ra một vị thần?”
Mieli vừa thong thả nhịp mấy ngón tay trên bánh lái vừa liếc nhìn con gái chị đang ngồi bên cạnh. Nó vẫn chăm chú dán mắt vào cuốn sách đang để lơ lửng trước mặt.
“Hai cái đó đâu có giống nhau. Khuyết thần vẫn là một vị thần chứ không phải con người.”
Vẫn không rời mắt khỏi trang sách, nó bâng quơ:
“Cũng có gì khác nhau đâu mẹ.”
“Khác chứ. Khuyết thần chỉ là không làm phép được thôi. Con vẫn nhìn thấy những gì các vị thần nhìn thấy. Con cũng hiểu mọi ngôn ngữ của thần và người mà không cần phiên dịch như con người.”
“Cốt cách của một vị thần… không nằm ở thần thông…”
Mieli tròn mắt:
“Mẹ mới tính nói. Sao biết hay vậy?”
Con gái chị vừa nhe răng cười vừa quay trang sách lại chỉ cho chị chỗ nó vừa đọc được câu đó:
“Đây nè mẹ.”
“Mẹ đang lái xe, mẹ đâu có nhìn được.”
Nó vừa lấy ngón tay dò theo vừa đọc tiếp:
“… là tuyên bố gây chấn động trong luận văn Minh triết cao cấp của học giả Mieli Korpela, được bảo vệ thành công vào năm 2012…”
Đọc tới đó, nó thôi không đọc nữa, đóng sách lại cất vào ba lô rồi uể oải vươn vai ngáp:
“Bữa giờ đọc sách nào cũng thấy tên mẹ, chán quá.”
Mieli không biết nên buồn hay nên cười. Con gái chị, Aulikki, năm nay mười ba tuổi, mới học hết lớp sáu. Nó vừa thi đậu vào trường Sơ cấp Xã hội học Antero Vipunen, nơi nó sẽ theo học từ lớp bảy cho tới hết trung học. Vừa ra khỏi phòng thi, biết là đã đậu, nó đi thẳng lên thư viện chính của Học viện Xã hội học Antero Vipunen, đơn vị chủ quản của trường Sơ cấp, và không biết dò hỏi sao đó mà mượn được nguyên bộ sách học của năm lớp bảy đem về. Từ hôm đó tới nay nó cắm mặt đọc hết cuốn này tới cuốn khác rồi phấn khích bàn luận với Armas, cậu bạn chí cốt nhà hàng xóm, cũng mới thi đậu vào cùng trường. Nhưng bữa nay chị mới nghe nó đề cập tới chuyện cuốn nào cũng có tên chị trong đó. Và quan trọng hơn, cái đó làm nó chán.
“Sao chán?”
“Thì ngày nào cũng gặp mẹ… rồi lật sách ra lại thấy tên mẹ nữa…”
Mieli phì cười:
“Vậy đi đâu vài bữa không về nhà đi, khỏi gặp mẹ, cho đỡ chán.”
“Thôi. Gặp mẹ thì chán mà không gặp mẹ thì nhớ.”
“Hồi đó giờ có ngày nào không gặp mẹ đâu mà biết nhớ?”
“Có chứ! Cái bữa mẹ đi bảo vệ luận văn của mẹ đó… Mẹ đi từ sáng tới chiều, con ở nhà với ba, nhớ mẹ muốn chết luôn, mẹ về con khóc quá chừng, mẹ không nhớ sao…”
Mieli bật cười. Tất nhiên là chị nhớ ngày hôm đó. Nhưng chị ngạc nhiên là Aulikki cũng còn nhớ chuyện hồi nó mới sáu tuổi, và cái định nghĩa “một ngày không gặp mẹ” của nó là “mẹ đi từ sáng tới chiều”.
“Nhớ dai dữ vậy hả? Mẹ tưởng con quên rồi.”
“Con đâu có quên. A, tới rồi!”
Aulikki reo lên, hấp tấp đặt tay lên khóa dây an toàn. Ngôi nhà ngoại ô của Vieno, em gái chị, vừa hiện ra trong tầm mắt. Chị tặc lưỡi:
“Từ từ! Mẹ đậu xe vô đàng hoàng đã!”
Aulikki nghe lời nhưng vẫn nhấp nha nhấp nhổm không yên. Xe dừng, nó lập tức bật khóa, mở cửa phóng xuống, nhảy chân sáo lên mấy bậc thềm cao dẫn lên cửa trước của ngôi nhà rồi bấm chuông. Vieno vừa xuất hiện là nó gần như nhảy lên ôm chầm lấy dì. Hai dì cháu tay bắt mặt mừng xong xuôi rồi Mieli mới lên tới. Chị cũng ôm chào Vieno một cái, tất nhiên là điềm đạm hơn, trước khi bước vào nhà.
Cái kệ để giày quen thuộc vẫn ở nguyên chỗ cũ, nhưng bên cạnh nó bây giờ có thêm một hàng móc thấp, trên đó treo một cái nón vải và một cái áo khoác mùa hè nhỏ xíu. Trên kệ giày có thêm một đôi giày mùa hè, một đôi dép kẹp và một đôi ủng đi mưa cũng nhỏ xíu. Tất cả mấy món đồ đó đều mang cùng một kiểu họa tiết hình vô số những chữ A đủ màu. Mieli mỉm cười. Chị định nói gì đó, nhưng chưa kịp nói gì thì từ trong phòng khách bỗng vọng ra tiếng khóc thét. Cả chị và Vieno cùng tất tả chạy vào.
Trong góc phòng, giữa một mớ đồ chơi bày la liệt, một cô bé chừng hai tuổi đang ngồi dưới sàn nhắm mắt nhắm mũi gào khóc thảm thiết. Aulikki ngồi cách đó mấy bước chân, hốt hoảng quay lại nhìn Vieno:
“Con có làm gì đâu, con tính chơi với em thôi mà!”
Vieno đi tới ẵm cô bé đang gào khóc lên, mỉm cười:
“Chắc con lạ nên em sợ đó. Để dì dỗ em rồi chút nữa dì giới thiệu con cho em làm quen từ từ em mới không sợ.”
Aulikki vẫn tròn mắt nhìn theo cô bé. Vieno bật cười:
“Hoang mang dữ vậy? Con nít đứa nào mà không khóc con. Con với mẹ ngồi nghỉ đi, dì dỗ một chút là em nín. Nó không biết con là ai nên nó hết hồn thôi mà.”
Vẫn còn bối rối, Aulikki vừa gãi đầu vừa lò dò đứng dậy, tới ngồi với mẹ trên bộ ghế nệm trắng đặt giữa phòng. Vieno bồng cô bé vắt vẻo trên vai, vừa dỗ dành vừa đi vào gian bếp liền với phòng khách.
“Chị uống cà phê hay trà?”
“Có gì lạnh lạnh không? Bữa nay trời nóng quá.”
“Có nước sima hôm Vappu chị bắt em ôm về đây. Uống hoài không hết mà năm nào cũng bắt ôm về.”
“Lâu dữ! Hai tháng rồi!”
“Mấy lít chứ ít đâu.”
Mieli nói với Aulikki:
“Con vô bưng ra phụ dì đi. Dì đang ẵm em.”
Aulikki bật dậy, tung tăng chạy vào bếp. Cô bé trên tay Vieno đã bớt khóc, thấy Aulikki thì ngoái nhìn theo nhưng không gào lên nữa. Vieno ẵm nó lại ngồi đối diện với mẹ con chị. Nó ngồi trong lòng Vieno, vừa trân trối nhìn hai vị khách lạ vừa bám chặt lấy Vieno như một con thằn lằn con. Chị quay qua Aulikki:
“Quà của em đâu, con lấy ra cho em đi.”
Aulikki lục đục mở ba lô, lôi ra một con gấu bông màu nâu. Cô nhỏ nhìn theo món đồ chơi càng trân trối hơn. Aulikki bắt đầu làm trò với con gấu để chọc cho nó cười. Nó chưa cười, nhưng nhìn mặt có vẻ muốn cười lắm rồi. Vieno ra hiệu cho Aulikki lại gần. Cô nhỏ dè dặt cầm lấy con gấu bông rồi mở to đôi mắt đen láy nhìn Aulikki đầy đề phòng. Vieno cầm bàn tay nhỏ xíu lên, vừa dỗ ngọt vừa cho nó nhẹ nhàng chạm vào tay Aulikki một cái. Nỗi sợ hãi tan biến đi trong tích tắc.
Chỉ mất thêm vài phút để cô bé làm quen với Mieli theo cách tương tự, và rồi nó tự tin rời Vieno, tuột xuống đất nắm tay Aulikki kéo đi chơi. Hai chị em theo cửa sau chạy ra khoảng sân vườn mênh mông đầy nắng.
Vieno ngồi xuống bên cạnh Mieli, lặng lẽ nghiêng đầu tựa lên vai chị. Không mấy khi mà Vieno làm vậy. Mỗi lần nó làm vậy thì chị biết là nó đang hơi yếu đuối trước cuộc đời. Chị dịu giọng:
“Mệt hả?”
Vieno uể oải:
“Em hơi đuối. Cả tuần nay không ngủ được bao nhiêu.”
“Sao vậy? Akira chưa quen chỗ hả?”
“Chưa. Đêm nào cũng giật mình dậy khóc đòi ba đòi mẹ. Em đem giường nó qua phòng cho nó ngủ gần em chứ ngủ riêng nó không ngủ được.”
Mieli im lặng một chút rồi thở dài:
“Có tin tức gì của ba mẹ nó chưa?”
“Chưa. Vô vọng lắm.”
“Chị không hiểu. Làm sao mà một á thần như nó lại đi theo một đoàn người tị nạn? Mà nhìn nó thì rõ ràng là dân Á Đông, trong khi đoàn người kia đi từ Trung Đông qua châu Âu?”
“Em cũng không hiểu. Mà nói chung là thời điểm này cũng chưa ai hiểu. Akira có vẻ là tên tiếng Nhật, mà nó cũng không có nét gì là lai với dân Trung Đông hết, chứng tỏ cả ba cả mẹ nó đều đến từ Đông Á, và một trong hai phải đến từ Nhật. Hơn nữa, nó là á thần thì ít nhất ba hoặc mẹ nó phải là một vị thần. Đã là thần thì làm sao chết vì đắm tàu được?”
“Mình không coi được ký ức của nó hả?”
“Không. Bên Cục Tiểu thần họ thử rồi. Chỉ thấy được hình ảnh mờ ảo của ba mẹ nó, ngoài ra không thấy được gì khác.”
Mieli tròn mắt:
“Hình ảnh của ba mẹ nó mà nó cũng không nhớ rõ sao?”
“Nó còn nhỏ quá chị. Cỡ tuổi này trí nhớ chưa hoàn thiện đâu, cộng thêm sang chấn tâm lý, nó quên nhiều hơn nhớ cũng là chuyện hiểu được. Nó hầu như không nhớ gì ngoài tên của nó. Khóc đòi ba đòi mẹ hoài nhưng ba mẹ tên gì cũng không nhớ luôn.”
Mieli thở dài lần nữa:
“Tội nghiệp.”
Vieno cũng thở dài:
“Ừ. Tội lắm.”
“Rồi bây giờ làm gì tiếp theo?”’
“Giờ thì theo luật định, Cục Tiểu thần phải giả định là ba hoặc mẹ nó hoặc cả hai còn sống sót, tiến hành tìm kiếm trong sáu tháng. Sau sáu tháng mà vẫn chưa tìm được họ thì mới bắt đầu tìm một gia đình mới cho nó.”
Mieli ngạc nhiên:
“Tàu đắm ngoài biển rồi, họ tìm kiếm bằng cách nào?”
“Nói là tìm kiếm thôi chứ thật ra cũng không phải là chủ động tìm kiếm đâu. Chỉ là gởi thông tin của nó cho những thần biển cai quản những vùng xung quanh hải trình của con tàu đó, với những đơn vị tìm kiếm cứu nạn trong nước, để họ đối chiếu trong những vụ việc họ xử lý hàng ngày. Có gì nghi ngờ thì họ báo về Cục tiểu thần.”
Vieno khẽ cựa quậy, dõi mắt nhìn ra sân rồi bất giác mỉm cười:
“Auli lớn vậy rồi mà cũng chơi với em hăng hái quá.”
Mieli cũng mỉm cười:
“Lớn cái xác thôi. Hôm qua chị mới nói với anh Karhu là nuôi hoài mà không thấy nó lớn. Còn con nít lắm.”
“Mười ba tuổi thì vậy là phải rồi, chị muốn nó lớn cỡ nào nữa. Mai mốt nó lớn thiệt rồi lại ngồi thương nhớ tuổi thơ của nó. Giờ còn cưng được ngày nào thì tranh thủ cưng đi.”
Vieno với tay lấy ly nước trên bàn uống một ngụm rồi nói tiếp:
“Có một điều em thấy lạ là Akira nó không sợ biển, sợ tàu thuyền. Chẳng những vậy mà còn thích chơi tàu thuyền nữa. Bữa má gởi thùng đồ lên cho nó, má còn nhắc em thận trọng, quan sát coi nó có sợ tàu thuyền không rồi hãy đưa cho nó chơi. Vậy mà thấy con tàu đó là cô nàng khoái chí, đòi đem ra bãi biển chơi từ sáng tới chiều.”
Vieno chỉ tay vào góc phòng, nơi con tàu gỗ tí hon mang một cánh buồm in hình chữ V gia huy của dòng họ Väinämö đang nằm nghiêng ngả giữa những món đồ chơi khác. Mieli đổi đề tài:
“Má gởi đồ lên cho nó hồi nào nhanh vậy?”
“Em mới đón nó về, mới cho má hay đêm hôm trước là sáng hôm sau đồ lên tới liền.”
“Ở đâu có sẵn hay vậy?”
“Em có biết đâu, bữa giờ lu bu quá em chưa hỏi. Mà nói cho cùng trên đời cũng đâu có bao nhiêu chuyện má không làm được.”
Hai đứa nhỏ chơi mệt, tông cửa chạy vào nhà, đứa nào mặt cũng đỏ bừng, mồ hôi như tắm. Akira lon ton theo Aulikki vào bếp rót nước uống, rồi chạy lại leo lên đùi Vieno ngồi. Vieno vuốt mớ tóc lòa xòa trên trán nó qua một bên:
“Chơi với chị vui không con? Để cô lau mình thay đồ cho con mới được, mồ hôi quá chừng rồi.”
Vieno đứng dậy ẵm Akira lên lầu. Mieli nhìn con gái chị từ đầu tới chân rồi kết luận:
“Mẹ nghĩ là con cũng nên đi tắm đi.”
“Con đói quá mẹ.”
“Vô bếp coi dì có trái cây gì không, ăn đỡ một trái đi rồi đi tắm. Cũng gần tới giờ ăn trưa rồi.”
“Trưa nay ăn gì vậy mẹ?”
“Mẹ đâu có biết, nhà dì chứ có phải nhà mình đâu. Dì cho ăn gì thì mình ăn nấy.”
Vẫn còn thở hổn hển vì mệt, Aulikki lục ba lô lấy đồ đi tắm. Mieli nói:
“Đưa mẹ mượn cuốn hồi nãy con đọc đi.”
Nó lấy cuốn sách giáo khoa ra đưa chị rồi đi vô nhà tắm của tầng trệt ở ngay gần đó. Còn lại một mình, chị lơ đãng xem xét cuốn sách.
Tựa sách là “Thần chủng học nhập môn”. Nội dung cũng không khác sách chị học mấy chục năm về trước là bao, chỉ là do tác giả khác viết. Nhìn tên tác giả, chị nhíu mày. Lahja Anttila. Cái tên quen lắm mà chị không nhớ ra được là tên ai.
Phần vì tò mò, phần vì rảnh rỗi, chị lật xem danh mục tham khảo ở trang cuối, tìm đếm những cuốn sách và bài nghiên cứu của mình. Chị ngạc nhiên thấy số tài liệu tham khảo mang tên mình chiếm đầy hết một trang giấy. Đây là sách về thần chủng học chứ không phải về minh triết mà lại trích dẫn chị nhiệt tình trên mức mong đợi. Càng tò mò hơn, chị lật qua phần mục từ, tìm xem mình đã được trích dẫn những ý nào và ở đâu.
Chị vừa thư thả đọc vừa nhấm nháp ly nước sima, loại nước trái cây lên men truyền thống của mùa lễ Vappu. Năm nào ba má chị cũng gởi trái cây từ vườn nhà lên để chị tỉ mẩn chưng cất. Và năm nào chị cũng nấu ra nhiều sima hơn mức cần thiết để rồi khi Vieno về nhà chị chơi lễ, chị lại ỉ ôi bắt nó đem đi bớt.
Khi Vieno ẵm Akira trở xuống phòng khách thì Aulikki cũng đã tắm xong. Hai chị em lại chui vào góc phòng đọc truyện trong khi Mieli và Vieno nấu ăn. Bữa trưa dọn ra, Vieno thả Akira lên cái ghế ăn bằng gỗ trắng tinh như mọi thứ đồ nội thất khác trong nhà. Bộ đồ ăn em bé của nó cũng in họa tiết chữ A, theo chữ đầu của tên nó. Nó nhẩn nha cầm cái nĩa bạc nhỏ xíu lên vung vẩy chơi.
Cả nhà ngồi vào bàn rồi, Vieno lấy đồ ăn cho Akira. Đồ ăn ít tới nỗi Mieli đếm được. Chỉ có ba sợ nui, một nhúm cá ngừ bằng hai đầu ngón tay, một miếng bông cải xanh, một miếng cà rốt. Chị ngạc nhiên:
“Ăn ít vậy hả?”
Vieno gật đầu:
“Ăn vậy thôi. Chút nữa uống sữa thêm. Có vẻ nó chưa được tập cho ăn nhiều, vẫn còn uống sữa là chính. Em đang tập cho ăn thêm từ từ.”
“Nó bao nhiêu tháng, chị quên rồi?”
“Hai mươi sáu tháng. Ước lượng thôi chứ cũng không biết chính xác được.”
Mieli quay lại nhìn con chị. Nó đã lấy một dĩa đầy và đang nhởn nhơ ăn. Vieno vừa tự lấy đồ ăn cho mình vừa hỏi nó:
“Hôm trước con đi thi khó không?”
“Dạ không. Con thấy cũng bình thường.”
“Thi vấn đáp thôi hả? Có thi viết không?
“Dạ không. Thi vấn đáp, chưa đầy một tiếng là xong.”
“Một tiếng? Vấn đáp mà một tiếng là lâu đó. Giám khảo hỏi nhiều lắm hả?”
“Con thấy cũng nhanh lắm dì. Mới hỏi mấy câu là hết giờ rồi. Mà thầy giám khảo hình như có quen mẹ đó mẹ. Con không biết thầy tên gì nhưng con nhớ có lần thầy tới nhà mình chơi.”
Mieli nhướng mày:
“Sao bữa giờ mẹ đâu có nghe con nói?”
Aulikki nhún vai:
“Con quên.”
Vieno tiếp lời:
“Tính ra thì trong học viện cũng đâu có mấy ai mà chị không quen. Chị ăn dầm nằm dề trong đó hai mươi lăm năm rồi chứ ít sao.”
“Tình sao mà ra nhiều dữ vậy?”
Chị lại nhìn qua Aulikki. Y như rằng nó đang xòe tay đếm, trong khi tay kia vẫn đang cho đồ ăn vô miệng.
“Hai mươi lăm năm là tính từ hồi mẹ bằng con.”
Mieli mỉm cười:
“Thì đúng rồi. Mẹ cũng vô trường từ năm lớp bảy như con.”
“Nhưng mà trường sơ cấp thì đâu phải bên học viện.”
“Nó cũng là một phần của học viện mà. Con có thấy trong thư viện chính có sách học lớp bảy của con không? Sau này con vô học, lâu lâu cũng sẽ có mấy anh chị sinh viên với giáo sư bên học viện qua giảng bài cho con. Ngoài ra mọi dịch vụ của học viện, cái gì sinh viên với giáo sư được xài thì con cũng được xài.”
“Sướng vậy hả mẹ?”
Aulikki toét miệng cười rồi ngước mắt nhìn lên trời, bắt đầu mơ mộng. Mieli phì cười. Vừa bắt đầu ăn, chị vừa quay lại nhìn Akira.
Akira vẫn cầm cái nĩa bạc trên tay, còn tay kia thì đang cầm miếng bông cải xanh đưa lên miệng liếm. Chị vừa ăn tiếp phần của mình vừa dụ nó ăn. Nó ăn được tổng cộng một sợi nui, một miếng cá ngừ bằng đầu ngón tay và một miếng bông cải xanh cũng cỡ đó thì không chịu ngồi ăn nữa mà đòi xuống đất. Chị thả nó xuống, nó liền chạy lon ton qua leo lên đùi Vieno, rướn lên ngang tầm mắt Vieno:
“Đi biển.”
Vieno bình thản:
“Ừ, chiều mát rồi mình đi.”
Thấy ngôn từ không chuyển tải được hết ý muốn tha thiết của mình, Akira bắt đầu giãy nảy lên, mặt mếu máo:
“Con muốn đi biển!!!”
Vieno vẫn bình thản:
“Bây giờ chưa đi được. Bây giờ ngoài biển nắng gắt lắm. Chiều mát rồi mình đi.”
Akira bắt đầu gào lên, nước mắt tuôn ra. Nó gào lớn tới nỗi Aulikki phải bịt tai lại, nhăn mặt hít hà. Vieno nhẹ nhàng vuốt lưng Akira một cái, tiếng khóc liền nhỏ lại chỉ còn bằng phân nửa lúc đầu. Aulikki bối rối:
“Bây giờ làm sao cho em hết khóc, dì?”
Vieno mỉm cười:
“Kệ nó thôi con. Chút nữa nó nhận ra khóc cũng không được đi biển liền là nó nín.”
Aulikki ngẩn ngơ nhìn cơn nhõng nhẽo đang ngày càng kịch tính kia thêm một hồi nữa rồi quay qua hỏi mẹ:
“Hồi nhỏ con có vậy không mẹ?”
“Không. Hồi nhỏ con không có khóc vậy. Con vừa khóc vừa lăn ra đất nằm vạ.”
Vừa dứt câu, Mieli nhận ra mình lỡ miệng. Akira nghe được liền làm theo, tuột xuống nằm lăn ra đất, vừa đập tay đập chân vừa gào đỏ mặt tía tai. Vieno thở dài, nhìn nó một cái rồi giả bộ không quan tâm, thản nhiên ăn tiếp, thỉnh thoảng kín đáo liếc mắt nhìn.
Akira gào khóc càng lúc càng dữ dội hơn. Lăn lộn dưới đất chán, nó lại leo lên đùi Vieno, nắm áo Vieno giật tới tấp. Nhưng rồi sau một hồi thấy không ai phản ứng gì, khóc cũng mệt, nó từ từ nín. Bây giờ Vieno mới bắt đầu thủ thỉ dỗ dành nó. Nó vẫn sụt sịt và nức nở, nước mắt vẫn lăn dài. Vieno ngẩng lên nói với Aulikki:
“Con vô nhà tắm lấy cái khăn nhúng nước giùm dì, dì lau mặt cho em. Khăn của em để trong cái giỏ có nắp đậy trên cái kệ kế bên bồn rửa mặt.”
Aulikki nghe lời, đi vô nhà tắm, vài giây sau trở ra với một cái khăn sũng nước. Mieli bật cười:
“Vắt cho ráo chứ con, ướt nhẹp vậy làm sao mà lau được.”
“Dì không nói con đâu có biết.”
Vừa càu nhàu, nó vừa chạy trở vô nhà tắm để vắt cái khăn. Cái khăn tới được tay Vieno thì Akira đã nín hẳn, đang đưa ngón tay cái lên miệng mút. Vieno vừa lau mặt cho nó vừa ôn tồn:
“Đói rồi. Cô lấy sữa cho con bú nghe. Bú no rồi ngủ một giấc.”
Akira mếu máo:
“Không ngủ…”
“Ừ, không ngủ, cô nói vậy thôi chứ đâu có ngủ, bú xong rồi chơi.”
Vieno đứng dậy, mở tủ lạnh, lấy ra một cái chai thủy tinh nhỏ chứa chất lỏng màu trắng, bên ngoài có in dòng chữ “Ngân hàng sữa mẹ Espoo”. Vieno rót đầy bình bú của Akira, gõ nhẹ ngón tay lên bình hai cái để hâm nóng rồi ẵm nó qua ngồi ở đầu có tay vịn của bộ ghế nệm. Akira nằm gọn trong lòng Vieno, ôm bình sữa bú ngon lành. Còn Vieno thì vừa bâng quơ vỗ về nó vừa mỉm cười.
Vieno đăng ký nhận trẻ ký dưỡng tròn nửa năm mà chưa có trẻ nào được thành phố giao về, cho đến một tuần trước, vào buổi chiều trước lễ Hạ chí. Nó sửa soạn sẵn sàng để về chơi lễ ở nhà Mieli như thường lệ rồi thì vào giờ chót bỗng nhận được một cuộc gọi từ Phòng công tác tiểu thần của thành phố Espoo. Một chiếc tàu chở người tị nạn từ Trung Đông bị đắm trên biển Baltic, chỉ còn vài người sống sót dạt được vào bờ ở vịnh Phần Lan. Akira nằm trong số đó. Nhà chức trách nhân giới quá bận rộn xử lý khối công việc bất ngờ ập tới ngay trước đợt lễ nên không ai đặt câu hỏi vì sao một đứa bé mới hai tuổi lại có thể sống sót mà sức khỏe cũng không hề bị ảnh hưởng gì. Họ chỉ bắt đầu ngạc nhiên khi Akira bập bẹ nói chuyện với họ bằng tiếng Phần Lan. Chẳng những vậy, nó còn tỏ ra hiểu rành rọt tất cả những gì những người xung quanh đang nói bất kể họ nói ngôn ngữ gì, từ tiếng Ả Rập, tiếng Anh đến tiếng Thụy Điển. Đơn vị tiếp nhận người tị nạn vào thời điểm đó đang không có vị thần bảo hộ nào phụ trách, nhưng may sao lại có một nữ nhân viên là vợ của một vị thần. Bà gọi về nhà nhờ chồng liên hệ gấp với Cục tiểu thần quốc gia. Akira được thu xếp đưa về tạm trú với Vieno ngay đêm đó.
Một bí ẩn khác chưa ai hiểu được là vì sao con tàu lại đắm ở biển Baltic trong khi hải trình dự tính của đoàn người là vượt Địa Trung Hải đến Nam Âu. Những người lớn còn sống sót hiện đang được cho là bị loạn trí tạm thời do sang chấn tâm lý. Nhưng ngay cả nếu họ thật sự bị loạn trí, điều đó cũng không giải thích được mối liên hệ giữa việc họ rõ ràng là người Trung Đông và con tàu thực tế là bị đắm ở Baltic.
Hai đứa nhỏ chơi mệt, tông cửa chạy vào nhà, đứa nào mặt cũng đỏ bừng, mồ hôi như tắm. Akira lon ton theo Aulikki vào bếp rót nước uống, rồi chạy lại leo lên đùi Vieno ngồi. Vieno vuốt mớ tóc lòa xòa trên trán nó qua một bên:
“Chơi với chị vui không con? Để cô lau mình thay đồ cho con mới được, mồ hôi quá chừng rồi.”
Vieno đứng dậy ẵm Akira lên lầu. Mieli nhìn con gái chị từ đầu tới chân rồi kết luận:
“Mẹ nghĩ là con cũng nên đi tắm đi.”
“Con đói quá mẹ.”
“Vô bếp coi dì có trái cây gì không, ăn đỡ một trái đi rồi đi tắm. Cũng gần tới giờ ăn trưa rồi.”
“Trưa nay ăn gì vậy mẹ?”
“Mẹ đâu có biết, nhà dì chứ có phải nhà mình đâu. Dì cho ăn gì thì mình ăn nấy.”
Vẫn còn thở hổn hển vì mệt, Aulikki lục ba lô lấy đồ đi tắm. Mieli nói:
“Đưa mẹ mượn cuốn hồi nãy con đọc đi.”
Nó lấy cuốn sách giáo khoa ra đưa chị rồi đi vô nhà tắm của tầng trệt ở ngay gần đó. Còn lại một mình, chị lơ đãng xem xét cuốn sách.
Tựa sách là “Thần chủng học nhập môn”. Nội dung cũng không khác sách chị học mấy chục năm về trước là bao, chỉ là do tác giả khác viết. Nhìn tên tác giả, chị nhíu mày. Lahja Anttila. Cái tên quen lắm mà chị không nhớ ra được là tên ai.
Phần vì tò mò, phần vì rảnh rỗi, chị lật xem danh mục tham khảo ở trang cuối, tìm đếm những cuốn sách và bài nghiên cứu của mình. Chị ngạc nhiên thấy số tài liệu tham khảo mang tên mình chiếm đầy hết một trang giấy. Đây là sách về thần chủng học chứ không phải về minh triết mà lại trích dẫn chị nhiệt tình trên mức mong đợi. Càng tò mò hơn, chị lật qua phần mục từ, tìm xem mình đã được trích dẫn những ý nào và ở đâu.
Chị vừa thư thả đọc vừa nhấm nháp ly nước sima, loại nước trái cây lên men truyền thống của mùa lễ Vappu. Năm nào ba má chị cũng gởi trái cây từ vườn nhà lên để chị tỉ mẩn chưng cất. Và năm nào chị cũng nấu ra nhiều sima hơn mức cần thiết để rồi khi Vieno về nhà chị chơi lễ, chị lại ỉ ôi bắt nó đem đi bớt.
Khi Vieno ẵm Akira trở xuống phòng khách thì Aulikki cũng đã tắm xong. Hai chị em lại chui vào góc phòng đọc truyện trong khi Mieli và Vieno nấu ăn. Bữa trưa dọn ra, Vieno thả Akira lên cái ghế ăn bằng gỗ trắng tinh như mọi thứ đồ nội thất khác trong nhà. Bộ đồ ăn em bé của nó cũng in họa tiết chữ A, theo chữ đầu của tên nó. Nó nhẩn nha cầm cái nĩa bạc nhỏ xíu lên vung vẩy chơi.
Cả nhà ngồi vào bàn rồi, Vieno lấy đồ ăn cho Akira. Đồ ăn ít tới nỗi Mieli đếm được. Chỉ có ba sợ nui, một nhúm cá ngừ bằng hai đầu ngón tay, một miếng bông cải xanh, một miếng cà rốt. Chị ngạc nhiên:
“Ăn ít vậy hả?”
Vieno gật đầu:
“Ăn vậy thôi. Chút nữa uống sữa thêm. Có vẻ nó chưa được tập cho ăn nhiều, vẫn còn uống sữa là chính. Em đang tập cho ăn thêm từ từ.”
“Nó bao nhiêu tháng, chị quên rồi?”
“Hai mươi sáu tháng. Ước lượng thôi chứ cũng không biết chính xác được.”
Mieli quay lại nhìn con chị. Nó đã lấy một dĩa đầy và đang nhởn nhơ ăn. Vieno vừa tự lấy đồ ăn cho mình vừa hỏi nó:
“Hôm trước con đi thi khó không?”
“Dạ không. Con thấy cũng bình thường.”
“Thi vấn đáp thôi hả? Có thi viết không?
“Dạ không. Thi vấn đáp, chưa đầy một tiếng là xong.”
“Một tiếng? Vấn đáp mà một tiếng là lâu đó. Giám khảo hỏi nhiều lắm hả?”
“Con thấy cũng nhanh lắm dì. Mới hỏi mấy câu là hết giờ rồi. Mà thầy giám khảo hình như có quen mẹ đó mẹ. Con không biết thầy tên gì nhưng con nhớ có lần thầy tới nhà mình chơi.”
Mieli nhướng mày:
“Sao bữa giờ mẹ đâu có nghe con nói?”
Aulikki nhún vai:
“Con quên.”
Vieno tiếp lời:
“Tính ra thì trong học viện cũng đâu có mấy ai mà chị không quen. Chị ăn dầm nằm dề trong đó hai mươi lăm năm rồi chứ ít sao.”
“Tình sao mà ra nhiều dữ vậy?”
Chị lại nhìn qua Aulikki. Y như rằng nó đang xòe tay đếm, trong khi tay kia vẫn đang cho đồ ăn vô miệng.
“Hai mươi lăm năm là tính từ hồi mẹ bằng con.”
Mieli mỉm cười:
“Thì đúng rồi. Mẹ cũng vô trường từ năm lớp bảy như con.”
“Nhưng mà trường sơ cấp thì đâu phải bên học viện.”
“Nó cũng là một phần của học viện mà. Con có thấy trong thư viện chính có sách học lớp bảy của con không? Sau này con vô học, lâu lâu cũng sẽ có mấy anh chị sinh viên với giáo sư bên học viện qua giảng bài cho con. Ngoài ra mọi dịch vụ của học viện, cái gì sinh viên với giáo sư được xài thì con cũng được xài.”
“Sướng vậy hả mẹ?”
Aulikki toét miệng cười rồi ngước mắt nhìn lên trời, bắt đầu mơ mộng. Mieli phì cười. Vừa bắt đầu ăn, chị vừa quay lại nhìn Akira.
Akira vẫn cầm cái nĩa bạc trên tay, còn tay kia thì đang cầm miếng bông cải xanh đưa lên miệng liếm. Chị vừa ăn tiếp phần của mình vừa dụ nó ăn. Nó ăn được tổng cộng một sợi nui, một miếng cá ngừ bằng đầu ngón tay và một miếng bông cải xanh cũng cỡ đó thì không chịu ngồi ăn nữa mà đòi xuống đất. Chị thả nó xuống, nó liền chạy lon ton qua leo lên đùi Vieno, rướn lên ngang tầm mắt Vieno:
“Đi biển.”
Vieno bình thản:
“Ừ, chiều mát rồi mình đi.”
Thấy ngôn từ không chuyển tải được hết ý muốn tha thiết của mình, Akira bắt đầu giảy nãy lên, mặt mếu máo:
“Con muốn đi biển!!!”
Vieno vẫn bình thản:
“Bây giờ chưa đi được. Bây giờ ngoài biển nắng gắt lắm. Chiều mát rồi mình đi.”
Akira bắt đầu gào lên, nước mắt tuôn ra. Nó gào lớn tới nỗi Aulikki phải bịt tai lại, nhăn mặt hít hà. Vieno nhẹ nhàng vuốt lưng Akira một cái, tiếng khóc liền nhỏ lại chỉ còn bằng phân nửa lúc đầu. Aulikki bối rối:
“Bây giờ làm sao cho em hết khóc, dì?”
Vieno mỉm cười:
“Kệ nó thôi con. Chút nữa nó nhận ra khóc cũng không được đi biển liền là nó nín.”
Aulikki ngẩn ngơ nhìn cơn nhõng nhẽo đang ngày càng kịch tính kia thêm một hồi nữa rồi quay qua hỏi mẹ:
“Hồi nhỏ con có vậy không mẹ?”
“Không. Hồi nhỏ con không có khóc vậy. Con vừa khóc vừa lăn ra đất nằm vạ.”
Vừa dứt câu, Mieli nhận ra mình lỡ miệng. Akira nghe được liền làm theo, tuột xuống nằm lăn ra đất, vừa đập tay đập chân vừa gào đỏ mặt tía tai. Vieno thở dài, nhìn nó một cái rồi giả bộ không quan tâm, thản nhiên ăn tiếp, thỉnh thoảng kín đáo liếc mắt nhìn.
Akira gào khóc càng lúc càng dữ dội hơn. Lăn lộn dưới đất chán, nó lại leo lên đùi Vieno, nắm áo Vieno giật tới tấp. Nhưng rồi sau một hồi thấy không ai phản ứng gì, khóc cũng mệt, nó từ từ nín. Bây giờ Vieno mới bắt đầu thủ thỉ dỗ dành nó. Nó vẫn sụt sịt và nức nở, nước mắt vẫn lăn dài. Vieno ngẩng lên nói với Aulikki:
“Con vô nhà tắm lấy cái khăn nhúng nước giùm dì, dì lau mặt cho em. Khăn của em để trong cái giỏ có nắp đậy trên cái kệ kế bên bồn rửa mặt.”
Aulikki nghe lời, đi vô nhà tắm, vài giây sau trở ra với một cái khăn sũng nước. Mieli bật cười:
“Vắt cho ráo chứ con, ướt nhẹp vậy làm sao mà lau được.”
“Dì không nói con đâu có biết.”
Vừa càu nhàu, nó vừa chạy trở vô nhà tắm để vắt cái khăn. Cái khăn tới được tay Vieno thì Akira đã nín hẳn, đang đưa ngón tay cái lên miệng mút. Vieno vừa lau mặt cho nó vừa ôn tồn:
“Đói rồi. Cô lấy sữa cho con bú nghe. Bú no rồi ngủ một giấc.”
Akira mếu máo:
“Không ngủ…”
“Ừ, không ngủ, cô nói vậy thôi chứ đâu có ngủ, bú xong rồi chơi.”
Vieno đứng dậy, mở tủ lạnh, lấy ra một cái chai thủy tinh nhỏ chứa chất lỏng màu trắng, bên ngoài có in dòng chữ “Ngân hàng sữa mẹ Espoo”. Vieno rót đầy bình bú của Akira, gõ nhẹ ngón tay lên bình hai cái để hâm nóng rồi ẵm nó qua ngồi ở đầu có tay vịn của bộ ghế nệm. Akira nằm gọn trong lòng Vieno, ôm bình sữa bú ngon lành. Còn Vieno thì vừa bâng quơ vỗ về nó vừa mỉm cười.
Vieno đăng ký nhận trẻ ký dưỡng tròn nửa năm mà chưa có trẻ nào được thành phố giao về, cho đến một tuần trước, vào buổi chiều trước lễ Hạ chí. Nó sửa soạn sẵn sàng để về chơi lễ ở nhà Mieli như thường lệ rồi thì vào giờ chót bỗng nhận được một cuộc gọi từ Phòng công tác tiểu thần của thành phố Espoo. Một chiếc tàu chở người tị nạn từ Trung Đông bị đắm trên biển Baltic, chỉ còn vài người sống sót dạt được vào bờ ở vịnh Phần Lan. Akira nằm trong số đó. Nhà chức trách nhân giới quá bận rộn xử lý khối công việc bất ngờ ập tới ngay trước đợt lễ nên không ai đặt câu hỏi vì sao một đứa bé mới hai tuổi lại có thể sống sót mà sức khỏe cũng không hề bị ảnh hưởng gì. Họ chỉ bắt đầu ngạc nhiên khi Akira bập bẹ nói chuyện với họ bằng tiếng Phần Lan. Chẳng những vậy, nó còn tỏ ra hiểu rành rọt tất cả những gì những người xung quanh đang nói bất kể họ nói ngôn ngữ gì, từ tiếng Ả Rập, tiếng Anh đến tiếng Thụy Điển. Đơn vị tiếp nhận người tị nạn vào thời điểm đó đang không có vị thần bảo hộ nào phụ trách, nhưng may sao lại có một nữ nhân viên là vợ của một vị thần. Bà gọi về nhà nhờ chồng liên hệ gấp với Cục tiểu thần quốc gia. Akira được thu xếp đưa về tạm trú với Vieno ngay đêm đó.
Một bí ẩn khác chưa ai hiểu được là vì sao con tàu lại đắm ở biển Baltic trong khi hải trình dự tính của đoàn người là vượt Địa Trung Hải đến Nam Âu. Những người lớn còn sống sót hiện đang được cho là bị loạn trí tạm thời do sang chấn tâm lý. Nhưng ngay cả nếu họ thật sự bị loạn trí, điều đó cũng không giải thích được mối liên hệ giữa việc họ rõ ràng là người Trung Đông và con tàu thực tế là bị đắm ở Baltic.
Bình sữa vừa cạn thì mắt Akira cũng sụp mí. Mieli ngạc nhiên khi Vieno không ẵm nó lên phòng ngủ trên lầu mà lại đi vòng ra sau lưng bộ ghế nệm. Đó là khoảng trống cao và rộng dưới gầm cầu thang, trước đây luôn để hở, bây giờ đã được che lại bằng một bức màn trắng rất đẹp và mềm mại. Vieno kéo màn ra, chị nhìn thấy bên trong đã được sắp xếp thành một gian phòng nhỏ ấm cúng. Trong góc, nơi trần phòng cao nhất, đặt một cái giường nhỏ đan bằng sợi mây sơn trắng, được trải bằng một bộ trải giường in họa tiết chữ A. Vieno đặt Akira nằm xuống, kéo cái mền mỏng lên đắp ngang ngực nó rồi trở ra, kéo màn khép lại. Mieli nói:
“Sáng giờ chị tưởng cái màn này là để cho đẹp thôi chứ.”
“Thì để cho đẹp thiệt mà.”
Rồi vừa thư thả ngồi xuống bên cạnh Aulikki, Vieno vừa giải thích:
“Lúc trước em cho nó ngủ trưa trên lầu, ngày nào thức dậy chạy đi kiếm không thấy em cũng sợ rồi khóc. Bây giờ em cho nó ngủ dưới này để dậy đi kiếm em cho dễ gặp. Tính tới tính lui có cái góc này là lý tưởng nhất, mùa này thì khuất nắng, mùa đông thì ấm.”
“Dì,” Aulikki lên tiếng hỏi, “nếu mình không bao giờ tìm được ba mẹ của Akira thì sao dì?”
Vieno dịu dàng quàng tay qua ôm Aulikki:
“Thì dì xin nhận nuôi em luôn tới lớn. Đó là nếu không có gì trở ngại. Quyết định là do ở Cục Tiểu thần.”
Aulikki reo lên:
“Vui quá! Vậy là con có em rồi!”
Vieno mỉm cười buồn, giọng trầm xuống:
“Con à, mình vẫn nên hy vọng em tìm lại được cha mẹ ruột.”
Nụ cười đang tươi như nắng trên mặt Aulikki vụt tắt. Vieno tiếp:
“Nếu dì được làm mẹ của em thì đó là hạnh phúc của dì. Nhưng đó lại là cái thiệt thòi của em. Dì có thương em cỡ nào cũng không thể trở thành mẹ ruột của em được. Con hiểu không?”
Aulikki lí nhí:
“Dạ hiểu.”
“Sao buồn vậy? Dì đâu có la con. Con thương em con mới muốn em ở hoài với gia đình mình. Chỉ là con chưa kịp nghĩ tới cái thiệt thòi của em, nên dì nói cho con hiểu thôi.”
Vieno ôm Aulikki chặt hơn một chút, âu yếm hôn lên trán nó. Nét mặt vẫn hơi buồn, nó không nói gì, chỉ lặng lẽ cuộn mình rúc sâu hơn vào cái ôm của dì. Mieli để hai dì cháu ngồi với nhau, lên lầu nghỉ trưa.
Buổi chiều, theo nguyện vọng của Akira, cả nhà ra bãi biển Westend cách nhà chỉ mấy bước chân. Nó hăm hở ôm theo con tàu gỗ, món đồ chơi truyền thống của con cháu dòng họ Väinämö. Con tàu vừa được thả xuống nước liền lớn ra gấp chục lần, đủ chỗ cho nó leo lên. Biển chiều nay im ắng nên con tàu chỉ lững lờ trôi trong vũng nước gần bờ, nhưng bấy nhiêu cũng đủ làm cho Akira cười nắc nẻ, tiếng cười vang vọng khắp bãi tắm vắng tanh teo. Mieli nhìn quanh một lát rồi hỏi:
“Sao bãi tắm này không có ai ra chơi hết vậy?”
Vieno nhún vai:
“Em cũng không biết. Cả xóm này ai cũng trốn trong nhà, em ở đây mấy năm mà không gặp hàng xóm lần nào hết. Có vẻ toàn nhà giàu nên ngày nghỉ họ đi về nhà nghỉ mát, không thèm chơi ở cái bãi biển nhỏ xíu này.”
Đây đúng là xóm nhà giàu, toàn nhà cao cửa rộng, nhà nào cũng mới tinh. Vieno tiếp:
“Hình như khu này cũng không có thần biển luôn.”
“Vậy là không có ai quản lý sao?”
“Em đoán vậy. Mấy vị trí kiểu này của nhà nước lúc nào mà không thiếu đông thiếu tây.”
Aulikki không hào hứng lắm với cuộc đi chơi này. Nó lẳng lặng đi tới đi lui, trèo lên trèo xuống mấy mỏm đá, lộn nhào mấy vòng trên bãi cát, tha thẩn lượm mấy khúc cây khô dạt vào bờ ném trở ra biển. Nhưng rồi cũng không giết hết được thời gian, nó quay lại chỗ mẹ và dì đang ngồi, mặt ủ ê:
“Chán quá dì. Chút nữa mình vô Helsinki chơi được không dì?”
Vieno mỉm cười:
“Được. Chút xíu nữa Akira chơi chán rồi mình đi. Hay tối nay đi ăn gì trong Helsinki luôn đi, khỏi nấu ở nhà?”
Vieno liếc nhìn Mieli chờ ý kiến. Chị gật đầu.
Năm nào cũng vậy, buổi sáng ngày hai mươi chín tháng sáu, Mieli lái xe chở cả gia đình từ nhà chị ở thần đô Kaleva lên chơi nhà Vieno ở Espoo, một thành phố vệ tinh của Helsinki, thủ đô nhân giới. Rồi sáng ba mươi tháng sáu, Vieno lại theo về nhà chị ở chơi thêm một ngày. Sáng ngày một tháng bảy thì tất cả kéo nhau về nhà ba má chị, một tòa dinh thự cổ rộng mênh mông nằm bên bờ vịnh Väinölä, cách nhà chị nửa tiếng đường sông. Những anh chị em còn lại cũng sẽ lũ lượt về đó trong tháng bảy để tận hưởng một tháng nghỉ hè.
Mười sáu anh chị em bây giờ đã lớn lên đi lập nghiệp khắp năm châu bốn biển, và hầu hết đều khấm khá, nhưng chưa ai mua nhà nghỉ mát riêng. Kể ra thì cũng không cần thiết lắm khi mà tòa dinh thự do tổ tiên để lại, dinh Väinölä, vừa nằm giữa rừng hoang biển vắng lại vừa rộng bằng một tòa lâu đài cỡ nhỏ, cả mười lăm gia đình kéo về cùng một lúc cũng chưa hết chỗ. Ai thích chơi một mình cứ chơi một mình, lúc nào cần thì có sẵn mười mấy gia đình anh chị em xung quanh để tụ tập chơi chung. Đó là chưa kể đến hai gia đình hàng xóm, một thần biển, một thần rừng, dù hai nhà đó thì không đông như nhà chị. Một trong hai nhà lại là sui gia với ba má chị. Chính xác hơn, đó là gia đình chồng của chị, nhà Korpela.
Akira chơi chán thì mình mẩy cũng ướt nhẹp nước biển. Vieno dắt nó về thay quần áo, rồi Mieli lái xe chở cả nhà vào trung tâm Helsinki. Helsinki người đông hơn thần, trái ngược với Kaleva, nên lúc nào Aulikki cũng mong mỏi được lên chơi. Nó cứ nằn nì đi thêm chỗ này chỗ kia, hơn chín giờ tối mới về tới nhà, và Akira thì đã lăn ra ngủ trên xe.
Xe ngừng, Akira giật mình, thức dậy mắt nhắm mắt mở khóc tỉ tê. Mieli phải thay Vieno đi một vòng kiểm tra cửa nẻo trong khi Vieno ôm nó lên phòng dỗ ngủ. Xong việc, chị cũng lên lầu, ghé qua thăm Aulikki.
“Ủa? Thì ra là mẹ. Con tưởng dì.”
Aulikki thất vọng ra mặt. Mieli ngồi xuống bên mép giường, ôn tồn:
“Dì đang phải dỗ em ngủ rồi con. Con cũng ngủ đi. Mẹ đọc sách cho nghe nha?”
Aulikki tiện tay cầm cuốn sách đang để mở trên đùi đưa cho chị rồi lục tục nằm xuống. Chị ngạc nhiên:
“Đọc cuốn này luôn hả? Sao đi ngủ mà lại đọc sách giáo khoa?”
“Con đâu có đem theo cuốn nào khác. Mà cuốn này hay mà. Con có làm dấu chỗ con đang đọc đó, mẹ đọc tiếp con nghe đi.”
Nó che miệng ngáp một cái rồi rên lên ư ử:
“Cổ con đau quá mẹ.”
“Nãy giờ cúi đầu xuống đọc nhiều quá nên đau chứ gì. Mai mốt nhớ để sách lên ngang tầm mắt.”
Vừa nói, chị cũng vừa làm đúng như vậy. Cuốn sách tự treo lơ lửng trong không khí ngang tầm mắt chị. Một tay lơ đãng xoa bóp cái cổ đang đau cho Aulikki, chị chậm rãi đọc:
“Cho đến nay, các học giả thần y và thần sử đều chưa có đủ căn cứ để có thể đưa ra một kết luận khái quát về sự khác biệt sinh lý giữa các chủng thần. Tuy nhiên, qua nghiên cứu các trường hợp đơn lẻ của một số gia tộc còn giữ dòng máu chân thần gần như toàn vẹn, có thể thấy một xu hướng chung là bệnh tật đến từ phía con người nhiều hơn phía thần giới. Cụ thể, phần người trong hiện hữu sinh lý của một vị thần càng lớn thì rủi ro bệnh tật càng tăng cao, cả về thời gian lẫn mức độ nghiêm trọng của bệnh tật…”
Aulikki mệt lắm rồi nên chị mới đọc mấy câu là nó đã thở đều. Chị nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống bên đầu giường rồi kéo mền lên đắp kín cho nó. Nhưng nhớ ra bây giờ đang là mùa hè, chị lại kéo xuống bớt để nó không bị nóng. Chị lặng lẽ hôn lên trán nó trước khi ra khỏi phòng.
Mieli vừa khép cửa lại sau lưng thì Vieno cũng vừa ra khỏi phòng mình, định qua thăm Aulikki trước khi đi ngủ, như thường lệ. Chị nhỏ giọng:
“Nó ngủ rồi.”
Vieno tỏ ra thất vọng không kém gì cô cháu gái. Mieli cười:
“Nó có trông mày qua nhưng mà chị nói mày đang dỗ Akira ngủ.”
Vieno buồn bã:
“Nó lớn rồi, nó hết thèm em rồi.”
“Còn thèm chứ hết đâu. Chẳng qua là không lăn ra nằm vạ nữa thôi.”
Vieno bật cười khúc khích, rồi vươn vai:
“Chị buồn ngủ chưa? Chưa thì ra ban công ngồi chơi uống trà chút đi.”
“Uống trà? Bữa nay mày hiền dữ vậy? Tưởng phải uống bia chứ?”
Vieno phẩy tay:
“Thôi, thức dỗ con một tuần nay, em bia bọt hết nổi rồi. Chị uống bia thì em lấy cho chị.”
“Chị cũng uống trà, chứ bia bọt uống một mình thì uống làm gì.”
Trong khi Vieno xuống lầu pha trà, Mieli đẩy cửa bước ra ban công . Đêm hè đã sụp nắng mà vẫn sáng sủa huy hoàng.
Vieno chỉ có một mình nhưng lại mua một căn nhà ngoại ô rộng mênh mông nằm giữa một mảnh sân vườn cũng rộng mênh mông. Nhà có tới bốn phòng ngủ, một trong số đó còn có một căn gác nhỏ bên trong, nên cũng có thể tính là năm phòng ngủ. Nó quyết định mua căn nhà này chỉ vì một lý do duy nhất: đẹp.
Đẹp theo định nghĩa của Vieno khá đơn giản. Cứ cái gì cũng màu trắng hết là đẹp.
Vieno trở lên, lại ngồi dựa nghiêng dựa ngửa lên chị vừa uống trà vừa ngắm nắng khuya. Đêm tĩnh lặng trôi qua, không ai nhìn đồng hồ nên hai chị em cũng không biết mình đã ngồi như vậy bao lâu. Chợt Vieno lên tiếng, giọng xa xăm:
“Tự nhiên nhớ hồi nhỏ quá.”
“Hồi nhỏ là hồi nào?”
“Hồi chưa lớn.”
Mieli bật cười. Vieno tiếp:
“Mới đây già hết rồi.”
“Mày có già thì già một mình đi chứ chị chưa già.”
Vieno cũng cười, nhưng cái cười của nó gần như là cười không ra hơi. Mieli biết nó đang mệt ghê lắm. Nó thở dài:
“Mới thức dỗ con có một tuần mà như mất não rồi. Chẳng bù với thuở thanh xuân.”
“Mày mới ba mươi bốn thôi chứ không phải bốn mươi ba.”
“Nhưng mà cũng tệ lắm rồi. Hồi đó em thức xuyên đêm như không chứ có như vầy đâu.”
“Hồi đó kêu đừng có phí sức thì mày cãi. Thấy hậu quả chưa?”
“Tuổi trẻ phải có chút ương bướng mới là tuổi trẻ.”
Nói xong câu đó thì Vieno suýt té nhào khỏi ghế vì ngủ gục. Cuộc thức đêm truyền thống năm nay đành bị hủy bỏ, hai chị em về phòng ngủ khi trời còn chưa kịp nửa đêm.
Ngủ chưa được bao lâu, Mieli bị đánh thức bởi tiếng Akira khóc. Nó vừa khóc vừa tiếng được tiếng mất gào lên “Mẹ con đâu?”. Chị trở dậy, qua gõ cửa phòng Vieno.
Vieno đang mắt nhắm mắt mở ẵm Akira đi tới đi lui dỗ, nhưng không có vẻ gì là hiệu quả. Thấy chị, nó ái ngại:
“Chị giật mình hả? Em xin lỗi, em quên.”
Nó vuốt lưng Akira một cái cho tiếng khóc nhỏ lại. Mieli ôn tồn:
“Không, chị không sao. Có cần chị phụ gì không?”
Vieno che miệng ngáp:
“Không… em… dỗ chút là nó nín.”
Rồi có vẻ hết đi nổi, Vieno ngồi phịch xuống giường. Nói là nó té phịch xuống giường cũng có phần đúng. Mieli thở dài, bước hẳn vào phòng:
“Thôi đưa đây chị dỗ thử.”
Vieno không nói gì. Mieli đón lấy Akira, mừng thầm vì nó không sợ chị. Chị vừa ẵm nó đi tới đi lui vừa thủ thỉ những câu mà chị học từ chính Vieno, hồi Aulikki còn nhỏ.
Akira tiếp tục những tiếng gào tuy đã bị làm cho nhỏ đi nhưng vẫn xé gan xé ruột. Vieno thất thần ngồi xích lại phía đầu giường, dựa vào tường, mệt mỏi dụi đôi mắt không còn mở lên nữa. Mieli chạnh lòng. Cũng may là đã tới kỳ nghỉ hè, mấy anh chị em tụ về một chỗ, chị có thể phụ giúp vài hôm cho Vieno nghỉ ngơi. Nuôi dạy trẻ là nghề của nó mà nó làm hết nổi kiểu này thì đúng là không thể kéo dài thêm được.
Akira không dịu đi chút nào. Nó vẫn khóc và khóc, những tiếng “Ba con đâu? Mẹ con đâu?” càng lúc càng lẫn lộn trong những tiếng nấc đứt quãng. Gần nửa tiếng nó mới nín, nín không phải vì nín mà vì nó đã mệt lả, không còn sức mà khóc nữa, gục đầu xuống ngủ. Chị đặt nó xuống giường xong thì Vieno cũng lẳng lặng chui vào mền ngủ tiếp, không nói được tiếng nào, không làm được thêm gì khác.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

ThaiKhue

Gà con
Tham gia
5/6/20
Bài viết
6
Gạo
0,0
Chương II: NHÀ SỐ 7 LÀNG VIPUNEN ĐÔNG
Buổi sáng, vừa bước xuống thang lầu là Mieli đã nghe Akira òa lên khóc. Xuống tới nơi, chị thấy nó đang ngồi trong góc để đồ chơi, có Vieno quỳ bên cạnh. Vieno ôn tồn:
“Con muốn sao?”
Vẫn nhắm mắt nhắm mũi gào, Akira chỉ cái tay nải nhỏ xíu Vieno đang cầm trên tay. Vieno nhướng mày, suy nghĩ một chút, rồi mở túi lôi ra con gấu bông hôm qua, đưa lại cho nó. Nó cầm lấy, tiếng gào dịu xuống thành tiếng nức nở sụt sịt. Vieno mỉm cười:
“Thì ra là muốn cầm nó chứ không muốn bỏ vô đây? Con nói ‘Con muốn cầm’ là cô hiểu rồi.”
Akira ôm chặt lấy con gấu bông, không có vẻ gì là để tâm đến lời Vieno vừa nói. Vieno vừa lau nước mắt cho nó vừa dịu dàng:
“Con nói thử đi. ‘Con muốn cầm’.”
Akira bâng quơ nói theo:
“Con… muốn cầm.”
“Ừ, nói vậy là cô hiểu rồi. Mai mốt con muốn thì con cứ nói vậy là cô hiểu, cô cho con cầm, biết không? Chứ con khóc cô đâu có hiểu con muốn gì.”
Sau một nửa giấc ngủ, Vieno đã lấy lại được một nửa sự tươi tỉnh và bình thản của một cô giáo mầm non lành nghề, một từ mẫu đạo sư cao cấp. Akira yên rồi, Vieno để nó ngồi chơi một mình, qua bếp làm bữa sáng.
Sau bữa sáng, Mieli cùng với Vieno đi một vòng kiểm tra vườn tược cửa nẻo. Vieno đem ra đặt trước cổng một cái thùng gỗ ghi chữ “Nếu cần, xin lấy về dùng”, để trong một tháng nó vắng nhà, rau trái trong vườn khi chín sẽ tự gom vào đó. Mieli mỉm cười:
“Cuối cùng cũng học được cái phép đó rồi hả?”
“Rồi,” Vieno đáp. “Khó trời ơi đất hỡi.”
“Tưởng càng khó thì mày càng ưng chứ.”
“Hồi đó thôi, giờ hết rồi. Giờ khó quá là bỏ qua.”
“Nhưng mà cuối cùng cũng học được rồi.”
“Tại con nhà thần nông mà năm nào cũng để rau trái chín mốc meo kể cũng sai sai.”
Mọi chuyện đâu vô đó rồi, hai chị em trở vào nhà để kêu hai đứa nhỏ ra xe. Vieno vắt chéo cái tay nải màu trắng bất ly thân trên lưng, nắm tay dắt Akira ra khỏi nhà. Bước xuống hết mấy bậc thềm, Akira chỉ tay về phía chiếc xe đang đậu trong sân:
“Đi Helsinki.”
Vieno phì cười:
“Bữa nay mình không đi Helsinki. Bữa nay mình đi Kaleva. Mình về chơi nhà dì Mieli với chị Auli.”
Rồi Vieno chỉ con gấu bông trên tay Akira:
“Nhà dì Mieli có con gấu nâu giống gấu của con nè, nhưng mà nó lớn lắm. Nó cõng con đi chơi được luôn.”
Akira mở to đôi mắt đen lay láy, toét miệng cười. Vieno cúi xuống ẵm nó lên, âu yếm hôn lên má nó:
“Nó tên là Otu. Chút nữa về tới con tha hồ chơi với nó.”
Vieno đặt Akira vào cái ghế an toàn của em bé mà Mieli đã gắn sẵn ở ghế sau khi chị lái xe từ nhà lên. Thấy Aulikki lên ghế trước ngồi, chị hỏi:
“Con không ngồi dưới chơi với em hả?”
“Con đọc sách.”
Aulikki đang không tươi lắm. Tâm trạng càng không tốt thì nó càng đọc nhiều. Mieli nhỏ giọng:
“Con có sao không? Có mệt không?”
Aulikki lắc đầu:
“Con không sao.”
Rồi nó mở sách ra, bắt đầu cắm cúi đọc.
Vừa lái xe, Mieli vừa thỉnh thoảng nhìn mẹ con Vieno qua kính chiếu hậu. Akira phấn khích chỉ hết cái này tới cái kia trên đường, miệng liếng thoắng nói chuyện. Vieno có cái đam mê khá lạ đời là nói chuyện với con nít, kể cả với những đứa nói chuyện chưa rành. Mỗi một tiếng bi bô ngọng nghịu, mỗi một câu chuyện không đầu không cuối đối với nó cũng đẹp như một bông hoa, một tia nắng, hay một cánh chim trời, xứng đáng được say mê chiêm ngưỡng. Từ mẫu đạo không đơn thuần là cái nghề mà đúng nghĩa là cái nghiệp, một thứ định mệnh của nó. Nó đã như vậy từ hồi nó còn nhỏ hơn cả Akira bây giờ, hai mươi tháng tuổi, lúc nó có đứa em nhỏ đầu tiên.
Chừng nửa tiếng sau, được một phần tư đoạn đường, hai mẹ con Vieno thiếp ngủ. Mieli nhấn nút cho cửa kính xe đổi màu tối lại che đi ánh nắng chói chang. Con đường quốc lộ thênh thang trải dài xuyên qua những cánh rừng thưa, những thung lũng xanh mướt mắt, những dòng sông nhỏ hẹp êm đềm. Trên nền trời xanh thẳm, hàng đàn hải âu và vịt trời tao tác lượn. Bỗng đâu một con hải âu bất ngờ sà xuống, va phải kính chắn gió gây ra một tiếng “thịch” trước khi bay vút trở lên trời. Giật mình, Aulikki càu nhàu:
“Chim với chóc.”
Mieli lại liếc nhìn nó:
“Hồi tối em khóc con có bị giật mình không?”
Aulikki làu bàu:
“Dạ có hơi hơi.”
“Mẹ thấy con hơi mệt đó. Hay là ngủ một giấc đi?”
Vẫn không rời mắt khỏi cuốn sách, Aulikki thở hắt ra:
“Con nói con không sao mà. Mẹ phiền quá.”
Mieli đứng hình hết mấy giây. Rồi chị đổi giọng trang nghiêm:
“Con ngưng đọc một chút, nghe mẹ nói nè.”
Aulikki giật mình. Nó rụt rè rời mắt khỏi trang sách, quay qua nhìn chị. Chị tiếp:
“Nếu con không muốn mẹ hỏi nữa thì con chỉ cần nói là con không thích mẹ hỏi nữa là mẹ biết rồi. Đâu cần phải nói năng thất lễ như vậy. Mẹ biết con đang không thoải mái lắm, mẹ cũng không bắt con phải vui vẻ, nhưng phép lịch sự tối thiểu thì vẫn phải giữ, con hiểu không?”
Aulikki lí nhí dạ rồi đóng sách cất luôn. Mieli biết chị vừa làm nó cụt hứng. Chị dịu giọng:
“Buồn ngủ không? Mẹ che nắng lại cho ngủ một giấc. Đường còn xa.”
Aulikki gật đầu. Chị lại bấm nút cho kính xe bên phía nó đổi màu, chỉ chừa lại một chút đủ để nhìn kính chiếu hậu.
Thêm nửa tiếng trôi qua, dì cháu Aulikki vẫn ngủ nhưng Akira thì đã thức. Mieli ngừng xe ở trạm nghỉ gần nhất, ẵm nó xuống, rửa mặt và cho đi vệ sinh, rồi mua cho nó một cây kem. Nó ăn xong cây kem thì phải thay luôn bộ quần áo đang mặc vì kem dính đầy từ đầu tới chân. Nó tươi tỉnh rồi, chị mới dắt nó trở lên xe.
Đặt Akira lên ghế em bé xong, thấy Aulikki đã thức, chị hỏi:
“Mẹ nhờ con cái này một chút được không?”
Aulikki ngoái đầu lại nhìn:
“Dạ?”
“Mẹ thấy dì đang mệt lắm, mẹ muốn để dì ngủ thêm chút nữa. Con xuống ngồi với em, để em có khát nước hay là cần gì thì con lấy cho em giùm dì. Được không?”
Aulikki không đáp mà chỉ lẳng lặng rời ghế trước, ra ghế sau ngồi xuống kế bên Akira. Vieno thì vẫn ngủ không biết trời đất.
Phần còn lại của cuộc hành trình trôi qua suôn sẻ. Aulikki lại có hứng chơi với em, say sưa tới nỗi khi xe về tới ngôi nhà số 7, làng Vipunen Đông, thành phố Kaleva, Akira đòi nó ẵm vào nhà chứ không chịu cho Vieno ẵm nữa.
Vừa mở khóa cửa là Mieli nghe mùi cà phê bay ngào ngạt khắp nhà. Karhu, chồng chị, đang ngồi trên cái ghế đọc sách đặt bên khung cửa sổ nhìn từ phòng khách ra sân sau. Anh đứng dậy, tươi cười bước tới ôm chào Vieno, rồi phân trần:
“Hôm kia anh về tới khuya quá, sáng dậy đi với mẹ con Auli lên thăm em với Akira không nổi, chứ anh cũng trông gặp cháu.”
Vieno cũng tươi cười:
“Anh đi đâu mới về?”
“Bán đảo Đông Dương.”
Vừa lơ đãng đáp, Karhu vừa nhìn xuống Akira, mới được Aulikki thả xuống kế bên chân anh. Akira thì lại không để tâm gì tới anh. Nó đang bận làm quen với Otu.
Otu đã tới gần Akira từ khi nào không ai hay biết, đang khịt mũi ngửi Akira từ đầu tới chân. Akira vừa cười toe vừa với bàn tay nhỏ xíu lên vuốt ve nó. Nó khe khẽ gầm gừ mấy tiếng dễ chịu rồi quay đầu lại, nằm sát xuống đất, tỏ ý cho Akira trèo lên. Nhưng Akira còn nhỏ quá, trèo hoài mà không lên được. Karhu phì cười, cúi xuống nhấc nó lên, đặt lên lưng Otu. Nó vẫn không thèm để ý là ai vừa nhấc mình lên.
Otu đứng dậy, chậm rãi tiến ra sân sau. Tiếng cười thích thú của Akira lập tức vút lên réo rắt. Vieno nhìn theo một chút rồi quyết định không cần đi theo. Dù sao thì Otu cũng đã có kinh nghiệm giữ trẻ lâu năm rồi.
Mieli quay qua Vieno:
“Thôi vô phòng cất đồ đi. Vô coi trong phòng có thiếu gì không.”
Rồi theo thói quen, chị đi trước, dẫn Vieno vào căn phòng dành cho khách ngủ ở sát vách phòng Aulikki, dù Vieno thuộc lòng nhà chị không thua gì chị. Chị đã thay bộ trải giường màu trắng, đặt cái giường cũ của Aulikki hồi nhỏ kế bên giường lớn, giỏ đồ chơi cũ của Aulikki trong góc phòng, và một bình linh lan thung lũng trên cái bàn viết cạnh cửa sổ. Không lần nào Vieno về chơi mà chị không bài trí lại căn phòng giống như lúc Vieno còn ở đây với chị, như thể Vieno chưa bao giờ rời đi.
“Cái giường để vậy được không?”
“Được,” Vieno gật đầu. “Mà em không biết chị còn chuẩn bị giường cho Akira nữa. Em có đem giường xếp của nó theo.”
“Thôi, có giường đàng hoàng thì nằm giường đàng hoàng cho thoải mái.”
Vieno mỉm cười, mở tủ cất hai cái tay nải của hai mẹ con rồi theo Mieli trở ra phòng khách.
Ai đó mới bấm chuông và Karhu mới ra mở cửa. Đằng sau cánh cửa xuất hiện một cậu nhỏ cỡ tuổi Aulikki, tóc màu hung chải hơi cẩu thả, đôi mắt đượm buồn. Thấy Vieno, nó mừng rỡ nhoẻn cười:
“Dì Vieno!”
Vieno dang tay ra đón cậu nhỏ vào một cái ôm. Nó là Armas Kauko, con nhà hàng xóm, ra đời sau Aulikki ba tháng lẻ một tuần, và đã là bạn chí thân của Aulikki suốt mười ba năm nay. Hơn chín năm trời sống ở đây vừa đi học vừa phụ anh chị săn sóc Aulikki, Vieno cũng tiện thể săn sóc luôn Armas, vì hai đứa nhỏ lúc nào cũng có nhau.
Hàn huyên với Vieno mấy câu xong, Armas đi ra sân sau, nơi nãy giờ Aulikki ngồi trên ghế xích đu đọc sách. Vieno ngồi xuống bên bàn ăn với Mieli và Karhu. Karhu mới vừa lấy từ lò nướng ra một khay bánh nướng còn nóng hổi, cắt ba phần cho ra dĩa, rắc lên mỗi phần mấy trái phúc bồn tử tươi. Ngoài sân, Otu đã thôi chơi giỡn với Akira, đang thong dong cõng nó trở vào nhà, đưa nó tới ngay bên chân Vieno. Vieno ẵm Akira lên rồi lấy cho Otu một trái phúc bồn tử. Otu vừa gầm gừ một cách thư thái vừa cọ đầu vào chân Vieno tỏ tình thương mến. Vieno mỉm cười, vuốt ve nó mấy cái rồi cho nó một trái phúc bồn tử nữa.
Từ phía bên kia bàn ăn, Karhu lên tiếng:
“Akira ăn bánh không con? Dượng lấy cho con một phần nghe?”
“Không cần đâu anh,” Vieno đáp. “Nó ăn không hết đâu. Ăn chung với em được rồi.”
Y như rằng, khi Vieno cắt một góc bánh nhỏ xíu đưa cho Akira, nó cương quyết lắc đầu. Vieno thủ thỉ giới thiệu Karhu, nó cũng chỉ nhìn Karhu một cái lấy lệ rồi lờ đi luôn, tuột xuống đất chạy đi chơi tiếp. Mieli ngoái nhìn theo, thấy nó chạy vào phòng rồi khệ nệ kéo lê giỏ đồ chơi ra phòng khách, để giữa nhà. Vieno thở dài:
“Thôi rồi, nhà chị sắp thành bãi chiến trường rồi.”
Mieli bật cười:
“Kệ, có sao đâu. Cũng mấy năm rồi không có đứa nào bày đồ chơi đầy nhà.”
Karhu tiếp lời:
“Bây giờ Auli nó hết bày đồ chơi rồi. Bây giờ nó bày sách.”
Đồng tình, Mieli chỉ tay lòng vòng mớ sách vở la liệt mỗi nơi một cuốn, từ bàn ăn, bàn bếp ra phòng khách, rồi nhún vai:
“Chị cũng tuyệt vọng lắm. Lâu lâu mới hét nó một lần cho nó dọn chứ hét mỗi ngày hết nổi rồi.”
Mieli dứt lời thì Aulikki và Armas cũng vừa bước vào nhà, đi băng qua phòng khách để về phòng của Aulikki. Được nửa đường, Aulikki dừng bước, bất chợt hét lên:
“TRỜI ƠI, SAO XÉ SÁCH CỦA CHỊ?!”
Cả Karhu, Mieli và Vieno cùng đẩy ghế đứng dậy, chạy ra phòng khách. Akira đang ngồi dưới sàn, giữa đống đồ chơi, trên tay cầm một cuốn sách đã bị rách tơi tả hết gần một phần tư. Nó giương mắt lên nhìn Aulikki, có vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nét mặt đã thoáng sợ hãi. Aulikki tức tối giật mạnh cuốn sách khỏi tay nó, hét lớn hơn:
“AI CHO ĐỤNG TỚI SÁCH CỦA CHỊ?!”
Hoảng hốt, Akira òa khóc. Vieno nhỏ nhẹ lên tiếng:
“Không sao đâu con, đưa đây dì sửa lại cho. Em nó không biết…”
“SÁCH CON MƯỢN THƯ VIỆN MÀ RÁCH NHƯ VẦY LÀM SAO CON TRẢ?! DÌ Ở ĐÂY MÀ SAO DÌ ĐỂ NÓ XÉ SÁCH CỦA CON?!”
Giọng Aulikki vút lên chói lói khiến chính Mieli còn giật mình chứ đừng nói gì tới Akira. Akira sợ hãi, gào lên thảm thiết hơn, tuyệt vọng đưa tay lên đòi Vieno ẵm. Vieno vừa ẵm nó lên vừa giơ tay về phía cuốn sách của Aulikki, búng nhẹ một cái trong không khí. Cuốn sách lành lặn lại như cũ.
Nhưng Aulikki thì không hồi phục nhanh như cuốn sách. Cơn giận vẫn đang cháy bừng bừng từ đầu tới chân nó. Nó kéo tay Armas đùng đùng vừa đi vừa chạy về phòng, đóng sầm cửa lại.
Cơn giận của Mieli cũng bắt đầu dội lên tới đầu. Chị quay qua Vieno:
“Chị xin lỗi. Để chị nói chuyện với nó.”
Vieno phẩy tay:
“Lỗi phải gì chị, nó con nít mà, không lẽ em đi giận nó sao?”
“Giận hay không nó cũng phải xin lỗi mày. Bữa nay nó bị sao đó chứ hồi đó giờ nó có khi nào hỗn hào như vậy đâu.”
Vừa vỗ về Akira đang khóc nức nở trên vai, Vieno vừa khẩn khoản:
“Ừ, đồng ý, nhưng mà chị ngồi xuống uống miếng nước đi rồi tính gì tính, chứ chị đừng có đi nói chuyện với nó bây giờ. Hai mẹ con như hai cục lửa, kết thúc không có hậu đâu.”
Karhu cũng đặt tay lên vai kéo chị trở lại bàn ăn, ấn chị ngồi xuống ghế:
“Vieno nói đúng đó, em từ từ bình tĩnh lại cái đã. Em cũng nóng đùng đùng đâu có thua gì nó.”
Mieli rất, rất muốn bật lại Karhu, nhưng sợ vô tình mình đi chứng minh Karhu nói đúng, nên thôi. Anh đi rót cho chị một ly nước lạnh ngắt, đặt xuống trước mặt chị, rồi cả anh và Vieno cùng ngồi vào chỗ cũ. Akira cũng vừa nín khóc, chỉ còn hơi mếu máo sụt sùi.
Chợt cửa phòng Aulikki bật mở. Cả ba ngoái lại nhìn, nhưng chỉ có mình Armas đi ra. Vẫn với cái dáng điệu hiền khô và hơi có phần nhút nhát, nó vào bếp chào anh chị để đi về. Karhu nhướng mày:
“Bữa nay ba có nhà không con? Nếu không thì ở lại ăn trưa với cô chú. Chú cũng sắp nấu rồi.”
“Dạ không,” Armas đáp. “Ba con không có nhà.”
“Vậy con ở chơi thêm chút nữa đi rồi ăn trưa luôn. Hoặc con về rồi chút qua ăn sau cũng được. Chừng nào chú nấu xong chú kêu con.”
“Dạ…,” Armas gãi đầu, “vậy con ở chơi thêm chút nữa. Nhưng mà…”
Nói tới đó, nó dè dặt ngoái đầu nhìn về phía phòng Aulikki rồi nhỏ giọng:
“Con ở ngoài này. Auli đang kỳ lắm chú.”
“Ừ,” Karhu mỉm cười. “Nó đang khó ở sao đó, thôi kệ nó đi con. Con ở ngoài này chơi với cô Mieli với dì Vieno, chú vô nói chuyện với nó một chút.”
Anh đẩy ghế đứng lên, vỗ nhẹ lên vai Mieli mấy cái. Chị ngước mắt lên nhìn anh:
“Trưa nay anh tính nấu gì vậy? Để em nấu cho.”
“Cá viên sốt cà.”
Rồi anh quay bước đi vào phòng con gái.
Không có Aulikki để chơi chung, Armas đành quanh quẩn phụ Mieli nấu bữa trưa. Akira nằng nặc đòi ẵm, không chịu xuống đất chơi nên Vieno không phụ được, đành đứng tựa vào bàn bếp nhẩn nha giảng giải cho nó những chuyện Mieli đang làm. Mớ bông cải xanh vừa được hấp chín, Mieli nhúng nước lạnh cho nguội bớt rồi lượm một đầu bông nhỏ lên đưa cho Akira. Nó cầm lấy, săm soi ngắm nghía một hồi rồi giơ lên khoe với Vieno:
“Kem.”
Vieno bật cười:
“Kem?”
Akira gật đầu rồi đưa miếng bông cải lên miệng liếm đúng kiểu liếm một cây kem. Vieno vừa cười khúc khích vừa âu yếm nói:
“Con ăn kem cho cô coi đi.”
Akira trịnh trọng liếm miếng bông cải thêm cái nữa rồi cho một góc vô miệng gặm. Vieno diễn sâu đủ kiểu để dụ nó gặm hết miếng này tới miếng khác. Nhưng rồi nửa chừng, nó cũng thôi, vừa đưa cho Vieno miếng bông cải gặm nham nhở vừa lắc đầu. Vieno cầm lấy, đưa cho Mieli nhìn, nhe răng cười:
“Thấy vậy mà cũng ăn được hết phân nửa. Nhờ nhìn giống cây kem.”
Rồi Vieno đem nửa còn lại của miếng bông cải bỏ thùng rác trước khi quay lại đứng chỗ cũ, tiếp tục tỉ tê:
“Chút nữa mình ăn trưa là con phải ăn cho nhiều giống như nãy giờ ăn kem vậy nghe.”
Nhưng Akira phũ phàng lắc đầu:
“Sữa…”
“Ừ,” Vieno đáp. “Cô cho con bú sữa, nhưng mà cũng phải ăn nữa. Hôm qua con còn nhỏ nên con mới bú nhiều, chứ bữa nay con lớn rồi mà, lớn là phải ăn nhiều, bú chút xíu thôi.”
Mieli bật cười thành tiếng. Đầu óc chị thì toàn những thứ trừu tượng và phức tạp, nghe Vieno nói chuyện bằng cái logic mầm non của nó lúc nào cũng rất giải trí. Chị mở tủ lấy bộ đồ ăn em bé đã chuẩn sẵn từ hôm qua, trút phần của Akira ra dĩa rồi hỏi Vieno:
“Chị tính nghiền đồ ăn của nó ra cho dễ ăn. Ăn chưa quen, cứng quá có khi làm biếng nhai. Được không?”
Vieno mỉm cười:
“Được, cảm ơn chị.”
Bữa trưa vừa nấu xong thì cha con Aulikki cũng vừa mở cửa bước ra. Có vẻ như vừa mới khóc xong, Aulikki đi vào nhà tắm rửa mặt rồi trở ra, kéo tay Vieno qua một góc xa xa. Cuộc xin lỗi diễn ra khá chóng vánh, kết thúc bằng một cái ôm của hai dì cháu.
Aulikki tự tay ẵm Akira qua thả lên ghế ăn rồi ngồi xuống ngay bên cạnh. Akira vẫn ngồi nhẩn nha chơi chứ không có chút hứng thú nào với dĩa đồ ăn trước mặt. Aulikki nhìn nó một hồi rồi lấy nĩa xúc một miếng cá từ dĩa của nó, đưa lên giả bộ đút cho nó nhưng rồi thình lình tự bỏ vào miệng mình. Akira tròn mắt nhìn theo, chưa kịp hiểu chuyện gì thì Aulikki vừa nhai vừa tỏ vẻ hết sức ngon lành:
“Akira không ăn thì chị ăn.”
Tức mình, Akira liếc Aulikki một cái rồi cũng cầm nĩa xúc một miếng bỏ vô miệng, vừa nhai vừa nhìn tới nhìn lui đề phòng. Aulikki tiếp tục làm trò giả bộ giành đồ ăn của nó, cứ vậy mà dụ nó ăn được gần hết dĩa. Vieno hết sức hài lòng. Mieli phải thú thực là lâu lắm rồi chị mới thấy Vieno cười mãn nguyện đến vậy.
Sau bữa trưa, dọn dẹp xong, Aulikki tự nhiên lò dò bước tới quàng tay ôm chị thắm thiết:
“Mẹ, con với Armas đi chơi chút nha?”
“Ừ,” Mieli đáp. “Hai đứa tính đi đâu?”
“Tụi con ra trung tâm chơi.”
“Nhớ về sớm ăn tối.”
“Tụi con ăn tối ở ngoài luôn nha mẹ?”
“Ăn gì ở ngoài?”
“Con chưa biết nữa, thì chắc ghé quán nào đó ăn thôi.”
“Ừ, thôi cũng được. Nhưng mà mấy giờ phải về nhớ không?”
“Dạ chín giờ tối. Con nhớ mà.”
“Ừ thôi đi đi, nhớ phải về đúng giờ nghe. Tám giờ hơn là lo canh giờ về từ từ đi.”
Aulikki “dạ” một cái chắc nịch, vui vẻ sửa soạn rồi kéo Armas đi.
Cái chai thủy tinh để dành nhận sữa của ngân hàng sữa mẹ đã tự chuyển chỗ từ tủ lạnh nhà Vieno qua tủ lạnh nhà Mieli. Bú xong nửa bình sữa, Akira thiếp ngủ. Vieno ẵm nó vào phòng rồi cũng ngủ theo.
Karhu chuẩn bị dắt Otu đi dạo, theo thói quen rủ Mieli đi chung. Rủ thì rủ vậy chứ anh biết rủ mười lần may ra mới có một lần chị chịu đi. Hôm nay tình cờ sao lại là cái lần thứ mười đó.
Con đường mòn dọc bờ sông Joki, con sông chảy cặp theo mạn phía đông của làng Vipunen, đã bị cỏ mọc xanh rì làm hẹp lại chỉ còn bằng phân nửa so với hồi mùa đông. Otu thong dong đi trước, ngắm ngửi cỏ cây hoa lá, lâu lâu há miệng đớp một trái gì đó mọc dại bên đường. Đi được một đoạn, Karhu tha thẩn nắm lấy tay Mieli. Đi thêm một đoạn nữa, chị bất giác thở dài:
“Em hơi lo cho Vieno.”
Karhu nhướng mày chờ nghe. Chị tiếp:
“Hồi nửa đêm hôm qua Akira thức dậy khóc, em giật mình, em chạy qua phòng coi mẹ con nó ra sao. Ban ngày nó tỉnh táo vậy thôi chứ nó đuối lắm rồi, em không biết nó chịu được bao lâu nữa. Đứa nhỏ hai, ba tuổi một gia đình bình thường nuôi đã cực rồi, mà nó chỉ có một thân một mình, trong khi Akira thì còn bao nhiêu lạ lẫm sợ sệt. Cứ đêm nào cũng dậy khóc như vậy, về lâu về dài làm sao Vieno nó chịu nổi.”
“Từ từ rồi Akira nó cũng quen chứ,” Karhu đáp. “Nếu lâu quá mà nó vẫn không quen, cứ thức khóc vậy hoài thì mình phải đưa nó đi khám bệnh.”
“Ừ, anh nói đúng,” Mieli gật đầu. “Để chút về em nói Vieno.”
“Nó có chuyên môn mà, nó biết phải làm gì hơn mình chứ.”
“Giờ mình nhớ ra chuyện gì là mình phải nhắc nó chứ nó nói nó mất não rồi.”
Karhu bật cười. Đi thêm vài bước nữa, anh tiếp:
“Vừa tới lúc nghỉ hè, cũng là cái may. Mấy ngày tới mình coi phụ Vieno một tay cho nó nghỉ ngơi lấy sức. Anh nghĩ qua một tháng nghỉ hè này rồi thì đâu cũng vô đó hết thôi.”
Mieli lại thở dài:
“Em cũng hy vọng vậy. Nghĩ mà thương nó. Mấy năm thanh xuân đẹp nhất của nó, nó dành hết cho Auli rồi. Bây giờ tới lượt nó vất vả nuôi con thì nó lại ở xa mình quá, mình không đỡ đần gì cho nó được.”
“Thôi thì một tháng này mình tranh thủ. Để coi gần hết hè tình hình ra sao, rồi mình tính tiếp.”
“À, mà hồi nãy anh nói chuyện với Auli sao rồi?”
“Không có sao hết. Sách nó quý như vàng mà bị xé te tua, nó thấy nó phát hoảng. Có kịp suy nghĩ đâu. Máu nguội rồi não mới hoạt động lại bình thường.”
“Anh có dạy nó chuyện nó hỗn với Vieno không?”
“Có chứ.”
“Không biết sao bữa nay nó kỳ lắm. Sáng dậy là thấy không tươi rồi. Hồi đang lái xe về nó cũng gắt gỏng với em, em tưởng nó thiếu ngủ. Rốt cục ngủ một giấc dậy xong còn hỗn hơn hồi sáng.”
“Kệ nó đi em, nó biết lỗi rồi. Con nít đứa nào mà không kỳ.”
Anh chị đi càng lúc càng xa hơn về phía ngoại thành, nhà cửa càng lúc càng thưa, cỏ cây chim chóc càng lúc càng trở nên gần gũi. Karhu đi tới đâu, chim thú hân hoan tới đó. Sóc và chim thấy anh thế nào cũng phải phóng xuống đậu trên vai anh một chút rồi mới tiếp tục cuộc kiếm mồi. Thỏ và nhím cũng chạy ra chào hỏi khi anh đi ngang. Còn Otu thì càng lúc càng phấn khích vừa gầm gừ vừa chạy nhảy trong nắng chiều rực rỡ.
Đi dạo về, Mieli dành cả buổi chiều và tối để sửa soạn hành lý đi nghỉ hè. Lúc nào Karhu và Vieno cũng cười chị, nhưng chị kệ. Vieno muôn đời chỉ độc một cái tay nải vắt chéo trên lưng, đi cùng trời cuối đất cũng không có hành trang gì khác. Karhu thì đi công tác liên miên, đi đi về về chân không kịp chấm đất, hành lý cũng teo tóp lại qua thời gian. Mieli nằm ở thái cực bên kia. Nói Karhu đi hết phần của chị cũng không phải là nói quá. Chị hầu như không bao giờ đi đâu khỏi nhà, và theo Vieno nhận xét thì mỗi lần đi chị có thói quen đem nguyên cái nhà theo.
Chín giờ kém mười lăm tối, Mieli bắt đầu canh đồng hồ. Lúc này Aulikki đòi đi chơi ban đêm nhiều hơn trước nên chị phải đặt ra giờ giới nghiêm. Lần trước nó về trễ với lý do là chín giờ mới bắt đầu đi về. Lần này chị hy vọng nó nhớ lời chị dặn, biết canh giờ về sớm.
Nhưng rồi chín giờ, chín giờ năm phút, chín giờ mười phút vẫn không thấy nó đâu. Chị gọi điện cho nó, nó lại không trả lời. Tim chị bắt đầu đập mạnh. Chị gọi lại lần thứ hai, rồi lần thứ ba. Nó vẫn không trả lời. Chị chạy vào phòng ngủ tìm Karhu.
“Anh, em gọi Auli không được.”
Đang ngồi tựa đầu giường đọc sách, Karhu liếc nhìn lên đồng hồ treo tường:
“Chuông có reo không?”
“Có.”
“Nó tắt ngang hay là reo lâu quá rồi chuông tự tắt?”
“Reo lâu quá chuông tự tắt. Em lo quá, không biết hai đứa có chuyện gì không?”
Karhu bỏ cuốn sách xuống, ôn tồn:
“Mới trễ mười lăm phút, không sao đâu. Có khi tụi nó phát hiện ra trễ giờ nên đang gấp chạy về, không nghe điện thoại. Mình chờ thêm chút nữa đi.”
Tim Mieli đập càng lúc càng nhanh. Chị gọi thêm vài cuộc nữa, vẫn không ăn thua. Chín giờ rưỡi, Karhu rời nhà, đi ra trung tâm thành phố kiếm hai đứa.
Còn lại một mình, Mieli đi tới đi lui, gọi tới gọi lui không biết bao nhiêu cuộc nữa. Chị thầm trách tại sao bên Thần cảnh lại có quy định thiếu niên mười ba tuổi trở lên phải không liên lạc được trên hai tiếng họ mới tiến hành tìm kiếm. Mười ba hay mười hai hay mười một thì có gì khác nhau? Nó và Armas vẫn là hai đứa nhỏ. Hai đứa mà gặp chuyện gì bất trắc trên đường thì…
Mười giờ kém năm phút, Mieli kiệt sức, ngồi phịch xuống bộ ghế nệm trong phòng khách. Vieno và Akira có lẽ đã ngủ say. Karhu thì mới vừa trả lời cái tin nhắn không biết là thứ bao nhiêu của chị:
“Chưa gặp, anh đang đi tiếp.”
Thình lình, khóa cửa trước bật mở, kêu lên một tiếng “tách” lạnh ngắt. Mieli bật đứng dậy như một cái lò xo.
Aulikki xuất hiện sau cánh cửa. Lành lặn, và tỉnh táo.
Cơn đau tim của chị xẹp xuống như một cái bong bóng. Aulikki bước vào nhà, vừa đóng cửa vừa ngơ ngác nhìn qua nhìn lại, có vẻ không hiểu có chuyện gì bất thường đang xảy ra. Cơn đau tim chưa kịp dứt thì cơn giận của chị bắt đầu dâng lên.
“Sao giờ này mới về? Sao mẹ gọi không được?”
Nghe giọng chị, Aulikki giật mình. Nó loay hoay mở túi xách lôi điện thoại ra nhìn, rồi lí nhí:
“Ủa? Mười giờ rồi sao? Con tưởng mới chín giờ.”
Mieli đập tay lên trán. Chị hít một hơi dài trấn tĩnh rồi nghiêm giọng:
“Đi vô phòng chờ mẹ.”
Mặt Aulikki bắt đầu ngả qua màu xanh. Nó không dám nói thêm câu nào, lấm la lấm lét đi về phòng.
Mieli nhắn tin cho Karhu hay rồi đứng thở dốc một hồi. Chị phải tính xem chị nổi giận với nó tới cỡ nào là vừa. Chị nhắm mắt thầm niệm vài lần: “Dạy con là tu thân, dạy con là tu thân”. Rồi chị đẩy cửa bước vào phòng Aulikki.
Nó đang ngồi bên mép giường, thấy chị vào thì ngẩng lên nhìn, có chút bối rối, có chút hoang mang, có chút gì cam chịu nữa. Mieli khép cửa phòng lại, bước thêm mấy bước để tới gần nó hơn. Chị hỏi, giọng vẫn nghiêm như lúc nãy:
“Mẹ dặn chín giờ về sao bây giờ mới về? Mẹ đã dặn tám giờ hơn là phải lo canh giờ đi về rồi.”
Aulikki lúng búng:
“Con nhìn lộn đồng hồ. Con tưởng bây giờ mới chín giờ.”
“Armas cũng nhìn lộn luôn sao?
Aulikki đứng hình hết một giây, rồi nuốt nước bọt:
“Con đâu có biết. Nó đâu có nhắc con.”
“Bao nhiêu cái đồng hồ lớn nhỏ trong trung tâm mà hai đứa không đứa nào nhìn thấy? Hay là có thấy nhưng mà lờ luôn?”
Aulikki lầm bầm:
“Con đi chơi chứ có phải đi coi đồng hồ đâu.”
Chợt Mieli khịt mũi. Chị mới nghe một cái mùi gì đó. Nhận ra đó là mùi gì, chị phải ráng hết sức mới không hét lên giữa đêm khuya. Giọng chị đanh lại như thép:
“Con uống rượu hả?”
“Con đâu có…”
“Auli.”
Aulikki nín bặt, lúng túng nhìn ngó bâng quơ trong phòng. Mieli nén một tiếng thở dài:
“Đi chơi về trễ, thậm chí là lén uống rượu, mẹ la mẹ phạt một chút rồi thôi. Nhưng mà nếu bữa nay con quyết định nói dối mẹ, chuyện không nói có, chuyện có nói không, thì nẹ mất lòng tin ở con không biết chừng nào mới lấy lại được. Con nghĩ cho kỹ đi.”
Aulikki cúi mặt nhìn xuống đất, tay bắt đầu mân mê vạt áo. Giọng Mieli dịu xuống:
“Mẹ hỏi lại lần nữa: Con uống rượu phải không?”
Nó ngước lên nhìn chị, mặt hết sức thất vọng:
“Sao mẹ biết?”
“Mùi rượu mẹ đứng xa mấy bước còn nghe được. Rượu ở đâu mà uống?”
Đúng lúc đó, cửa trước lại bật mở. Karhu về tới, cởi vội đôi giày rồi rảo bước vào phòng Aulikki. Thấy anh xuất hiện, mặt nó lại xanh thêm một chút. Mieli lặp lại:
“Hai đứa chưa tới tuổi mua rượu, rượu ở đâu có mà uống?”
Karhu cau mày:
“Hai đứa uống rượu hả?”
Aulikki lí nhí:
“Con uống có chút xíu thôi.”
Karhu vẫn điềm tĩnh:
“Rượu ở đâu mà tụi con uống?”
“Dạ… Chị kia mua giùm...”
“Chị nào?”
Mieli mím môi vừa nén giận vừa chờ nghe câu trả lời. Karhu lúc nào cũng nguội tính hơn chị, những lúc như vầy không có anh thì đúng là kết thúc sẽ không có hậu.
“Tụi con đang đứng chơi thì có chị kia lại hỏi muốn uống thử thì đưa tiền chỉ đi mua giùm… rồi chỉ lấy phần tiền lẻ…”
Karhu thở dài:
“Vậy là con đưa tiền cho chị đó đi mua? Vậy thì uống cả chai rồi chứ đâu phải uống chút xíu?”
“Con uống có chút xíu thôi là thấy nhức đầu rồi, Armas cũng vậy, nên tụi con không uống nữa. Rồi chị kia uống phần còn lại.”
Mieli thầm nghĩ ai mà nghĩ ra cách gạt con nít lấy tiền mua rượu vừa sáng tạo vừa quân tử vậy? Nhưng rồi cái mùi rượu đang bốc ra từ đứa con gái mười ba tuổi của chị là chuyện hệ trọng hơn. Giọng chị có phần dịu xuống:
“Con biết con với Armas chưa tới tuổi uống rượu mà cũng cố tình mua uống. Con có thấy con sai không?”
“Con uống có chút xíu mà…”
“Luật nói dưới mười tám tuổi không được uống rượu chứ không có nói là dưới mười tám tuổi không được uống nhiều rượu.”
“Con thấy lâu lâu ba mẹ uống một chút cũng đâu có sao… Con lớn rồi mà…”
Mieli thở dài:
“Nếu con muốn biết lý do thì để mẹ đưa tài liệu cho đọc. Đọc rồi viết cho mẹ một bài luận tại sao thiếu niên không được uống rượu.”
Aulikki bắt đầu mếu. Chị tiếp:
“Con biết đi chơi về trễ thì sao rồi đó. Bữa nay về trễ một tiếng, con bị cấm túc một ngày. Lén uống rượu, cấm túc thêm ba ngày nữa, tổng cộng là bốn ngày, bắt đầu từ ngày mai.”
Aulikki bức xúc:
“Mẹ! Mai mới bắt đầu nghỉ hè mà! Con đâu có cố ý về trễ, con lộn giờ!”
“Lộn thì ở nhà một ngày khỏi đi chơi để lần sau nhớ coi giờ kỹ hơn.”
“Mẹ đâu có nói trước uống rượu là bị cấm túc đâu!”
Giọng Aulikki lạc đi, rồi nó bắt đầu giậm chân. Nó đã mười ba tuổi nên giậm chân có khác hơn hồi ba tuổi một chút, nhưng vẫn là giậm chân. Mieli niệm thầm thêm mấy lần nữa “Dạy con là tu thân, dạy con là tu thân” trước khi trả lời:
“Mẹ không có nói trước nhưng con đã biết từ lâu là con chưa tới tuổi uống rượu. Biết sai mà vẫn làm thì bị phạt là đúng rồi.”
“MẸ BẤT CÔNG QUÁ!!! HỞ RA LÀ MẸ LA, HỞ RA LÀ MẸ PHẠT!!!”
Aulikki hét xong câu đó rồi Karhu mới kịp búng tay một cái để cách âm căn phòng. Mặt nó đỏ bừng, nước mắt nước mũi đã tèm lem, chân giậm thình thịch không còn kiêng dè gì nữa. Mieli mở miệng nhưng chưa kịp nói thêm tiếng nào thì nó lại gào lớn gấp đôi lúc nãy:
“MẸ ĐI RA KHỎI PHÒNG CON ĐI! CON KHÔNG MUỐN THẤY MẸ NỮA!”
Mieli tròn mắt, không biết đây có đúng là con mình không hay đứa nào khác đi lộn nhà. Khóc tức tưởi thêm mấy tiếng, nó quay qua Karhu:
“BA NỮA! BA ĐI RA ĐI! BA MẸ ĐI RA KHỎI PHÒNG CON!!!”
Karhu thở dài một tiếng khe khẽ rồi nắm tay kéo Mieli đi. Thấy chị chần chừ, anh ghé tai nói nhỏ:
“Nó đang có rượu trong mình. Mai nó tỉnh mình từ từ nói chuyện với nó sau.”
Rồi anh cương quyết kéo chị đi, nhưng chị cứ đi một bước là ngoái đầu lại nhìn. Chị không tin - không thể tin được - là con gái chị mới vừa nói nó không muốn thấy chị nữa, chỉ vì chị cấm túc nó bốn ngày.
Ra khỏi phòng, Karhu vừa khép cửa lại thì cửa phòng Vieno cũng bật mở. Vieno ló mặt ra, mắt nhắm mắt mở, tóc cột thành một búi cẩu thả trên đầu, cái áo choàng đêm khoác vội vã bên ngoài bộ đồ ngủ.
“Chuyện gì vậy chị?”
“Không có gì,” Mieli đáp. “Auli nó đi chơi về trễ, chị phạt nó, nó tức nên nó cãi. Chị xin lỗi nó làm mày giật mình.”
Vieno phẩy tay:
“Chị khách sáo quá. Rồi nó sao rồi?”
“Nó lén uống rượu, chắc hơi say nên nói nó không nghe nữa. Anh chị để cho nó ngủ, mai tính tiếp.”
Vừa dụi mắt, Vieno vừa nhìn qua cửa phòng Aulikki, nghĩ ngợi vài giây rồi che miệng ngáp:
“Để em vô thăm nó chút.”
Mieli tặc lưỡi:
“Mày ngủ đi, bữa giờ đã thiếu ngủ rồi.”
Vieno vươn vai:
“Kệ, dù sao cũng lỡ thức dậy rồi. Đang nghỉ hè mà.”
Nói xong, Vieno vào nhà tắm rửa mặt. Mieli quay qua Karhu:
“Em pha chút trà chanh gừng, anh đem qua cho Armas. Bữa nay nó ở nhà một mình mà còn say rượu, em hơi lo.”
Karhu gật đầu. Mieli vừa lục tục nấu nước pha trà vừa lầm bầm:
“Mấy đứa nhỏ này thiệt tình.”
Vieno trở ra, chị nói:
“Chờ chút, đem tách trà giải rượu vô cho nó giùm chị.”
Vieno không đáp nhưng đứng lại chờ. Gởi hai tách trà chanh gừng đi hai hướng rồi, chị về phòng mình nghỉ.
Karhu từ nhà Armas trở về sau mười lăm phút. Không cần hỏi, Mieli biết anh đã ngồi tâm sự khuyên giải nó một chút rồi mới về. Về tới, thấy chị nằm ủ rũ suy tư, anh leo lên giường, nằm xuống sát bên chị rồi quàng tay ôm chị từ phía sau. Vẫn không nhúc nhích, chị thở dài:
“Có khi nào em la nó hơi nhiều thiệt không?”
Karhu từ tốn:
“Thì nó sai mình phải dạy chứ không lẽ nó sai nhiều quá rồi mình cứ để vậy không nói gì? Nó đang bực tức mà còn có rượu trong mình nên nó nói vậy thôi, em đừng buồn. Nó còn nhỏ, suy nghĩ chưa thấu đáo đâu.”
“Cái này không hẳn là suy nghĩ, cảm nhận thì đúng hơn. Nó cảm thấy em la với phạt nó quá nhiều.”
Karhu im lặng một chút rồi kéo chị sâu hơn vào cái ôm của anh:
“Ừ, em nói cũng đúng. Thôi thì mai dỗ ngọt cho nó trút bầu tâm sự ra, rồi mình khuyên nó.”
“Nãy giờ trút với Vieno chắc cũng gần hết rồi.”
Không ai nói thêm gì nữa. Mieli nằm yên trong cái ôm êm đềm và ấm áp của Karhu, nghĩ ngợi mông lung. Không bao lâu sau, Karhu bắt đầu thở đều rồi bất giác buông chị ra, lăn về phần giường của anh, thiếp ngủ.
Mười một giờ kém mười lăm, cửa phòng Aulikki lại bật mở. Mieli với tay hé cửa phòng mình ra rộng hơn một chút để nhìn. Vieno bước ra, có hơi rón rén, nhẹ tay đóng cửa lại rồi nhìn quanh quất trong nhà, kêu nho nhỏ:
“Chị Mieli?”
Mieli liền mở toang cửa phòng mình ra, lên tiếng:
“Chị đây.”
Vieno tiến lại gần, nói:
“Auli nó buồn ngủ nên ngủ luôn rồi, mai nó mới xin lỗi anh chị sau. Chị sắp ngủ chưa? Chưa thì qua phòng em, em nói này nghe.”
Mieli không đáp, chỉ lục tục ngồi dậy, vừa cột sơ sài mái tóc lên vừa đi theo Vieno về phòng ngủ dành cho khách. Bằng một động tác lả lướt yêu kiều, Vieno búng tay về phía giường của Akira để cách âm và chắn sáng, bật đèn trong phòng rồi ngồi xuống bên mép giường của mình. Mieli cũng ngồi xuống đối diện.
Vieno bật đài giảng cho chị nghe một bài về tâm lý tuổi thiếu niên. Từ hồi có Aulikki, cứ ít năm là chị lại được nghe một bài, sau đó thế nào cũng được giao cho một cuốn sách ôm về luyện. Lần này cũng không khác.
“Em có soạn ra cuốn sách cho chị mà sáng giờ em quên đưa.”
Vừa nói, Vieno vừa đứng dậy, đi về phía tủ đồ lục lấy cuốn sách cho chị. Tựa sách là “Phụ huynh với thiếu niên”, độ dày chị phải thú thật nhìn hơi đáng sợ. Chị vừa cầm lấy vừa ngán ngẩm:
“Nữa hả?”
“Nữa,” Vieno phán chắc nịch. “Nó đang lớn, chị cũng phải lớn theo nó.”
Mieli cầm cuốn sách lật qua lật lại, thầm nghĩ không biết chuyện làm cha mẹ vốn dĩ tự nó phức tạp hay nó chỉ phức tạp vì chị có một đứa em là từ mẫu đạo sư. Chị chép miệng:
“Hồi đó ba má có cần đọc cuốn nào đâu mà cũng nuôi dạy được mười sáu đứa một lượt.”
“Sao chị biết ba má không đọc?”
“Chị hỏi rồi, má nói không.”
“Bởi vậy đâu phải lúc nào ba má cũng đúng,” Vieno nghiêm chỉnh. “Mà bây giờ Auli nó không như anh chị em mình hồi xưa. Hồi nhỏ em tức ba má chuyện gì, em chỉ cần đi một vòng mấy anh mấy chị khóc lóc kể khổ, thế nào cũng có ai đó khuyên giải được em. Auli nó chỉ có một mình, bất quá thì nó tâm sự được với bạn bè nó, mà khổ là bạn bè nó thì cũng không khôn hơn nó. Chưa kể anh Karhu vắng nhà thường xuyên, nó quanh quẩn ra vô chỉ gặp có mình chị, nó mà còn ấm ức chị nữa thì kể như hết đường giải tỏa. Nên chị không giống má được. Chị phải giỏi hơn má.”
Mieli dù ngán nhưng vẫn ngồi yên tiếp thu. Trên cái giường nhỏ đặt sát bên giường lớn, Akira bất chợt rên lên một tiếng ư ử, khẽ cựa quậy dưới lớp mền mỏng rồi mở mắt nhìn qua nhìn lại trong phòng. Nhìn được hai, ba vòng, mặt nó bắt đầu mếu máo. Tiếng khóc ủ ê bật ra liền sau đó. Vieno vừa vuốt lưng nó vừa khe khẽ dỗ dành. Cũng như đêm trước, tiếng ngọng nghịu của nó lẫn trong những tiếng nấc đứt quãng:
“Mẹ… mẹ con đâu?”
Vieno thở ra một hơi dài nặng trĩu rồi tiếp tục dỗ dành:
“Cô không biết mẹ con đâu, nhưng mà có cô ở đây với con đây, cô thương…”
Như biết trước, Vieno kịp nhanh tay làm phép cách âm cả căn phòng trước khi tiếng gào của Akira vút lên chói lói. Tiếng khóc càng đứt gan đứt ruột hơn khi Mieli nghĩ tới chuyện nó đang khóc đòi một thứ rất chính đáng - mẹ nó - mà dù tự xưng là hết lòng thương yêu nó, cả chị và Vieno đều không làm gì được. Thấy chị còn ngồi nguyên chỗ cũ, Vieno nói:
“Chị về phòng nghỉ đi, em dỗ chút là nó nín.”
Mieli khẩn khoản:
“Chị ở đây với hai mẹ con, chừng nào nó ngủ lại được rồi chị về.”
“Em ổn mà.”
“Thì chị đâu có nói mày không ổn.”
Akira lại gào lên thêm một tiếng xé ruột. Vieno ẵm nó lên, vừa dỗ vừa đi qua đi lại trong phòng, có chút gì bất lực, có chút gì hơi tuyệt vọng nữa. Mà Mieli cũng không biết là Vieno bất lực thật hay chẳng qua là chính chị đang cảm thấy bất lực.
Đi được mấy vòng, Vieno mệt, quay lại ngồi xuống bên cạnh chị. Akira vẫn vừa khóc vừa nấc, thỉnh thoảng lại ho sặc sụa. Chợt nó nhìn thấy Mieli đang ngồi đó. Rồi không hiểu vì sao, nó đưa hai tay về phía chị, vừa khóc vừa rướn qua đòi ẵm. Bất ngờ, chị hỏi:
“Sao? Con muốn qua dì hả?”
Akira không trả lời mà chỉ nhắm mắt gào lớn hơn. Chị đón lấy nó từ tay Vieno, rồi chỉ đơn thuần theo cảm tính, chị bồng nó như bồng một em bé nhỏ, kê đầu nó gần nơi tim chị. Nó vùi mặt vào ngực chị, bàn tay nhỏ xíu nắm chặt lấy áo chị. Như có một phép màu nào đó, tiếng khóc bỗng từ từ dịu xuống.
Chị bồng nó như vậy gần mười phút, thủ thỉ, vỗ về, cho tới khi nó nhắm nghiền, hơi thở nó sâu và đều trở lại. Bên cạnh chị, Vieno khẽ lên tiếng:
“Lạ thiệt. Nó mới gặp chị hôm qua chứ mấy.”
Mieli mỉm cười:
“Con nít chứ có phải máy móc đâu mà vận hành theo quy tắc.”
“Chị đang nói xéo em đó hả?”
“Nói thẳng chứ xiên xéo gì đâu.”
Vừa nén tiếng cười, Mieli vừa cẩn thận đặt Akira xuống giường, kéo mền đắp lại cho nó. Rồi chị nói với Vieno:
“Mấy ngày tới để chị phụ giữ nó, mày tranh thủ ngủ bù một chút đi.”
“Em ổn mà.”
Mieli tặc lưỡi:
“Thì ổn. Thiếu ngủ thôi chứ đâu có gì không ổn.”
Vieno che miệng ngáp:
“Tự nhiên đi nghỉ hè mà nhận giữ trẻ chi vậy không biết…”
“Năm nay trong chương trình nghỉ hè có tiết mục giữ trẻ. Được không?”
Vieno bật cười khanh khách rồi quàng tay ôm cổ chị, lơ đãng tựa đầu lên vai chị:
“Bà chị già lẩm cẩm.”
Chị không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm lại Vieno. Chắc chị tưởng tượng ra thêm, nhưng dường như nó có chút gì mảnh mai gầy guộc hơn bình thường. Chị xuống giọng:
“Thôi ngủ đi, khuya lơ khuya lắc rồi.”
Vieno buông chị ra, dụi mắt:
“Mai mấy giờ khởi hành?”
“Cứ ngủ cho thẳng giấc đi, chừng nào dậy rồi đi. Đang nghỉ hè mà giờ giấc gì.”
Vieno không nói thêm gì nữa, lẳng lặng nằm xuống ngủ luôn, để Mieli tự tắt đèn rồi tự tiễn mình về phòng mình.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

ThaiKhue

Gà con
Tham gia
5/6/20
Bài viết
6
Gạo
0,0
Chương III: DINH VÄINÖLÄ
Tiếng chim ríu rít ngoài cửa sổ đánh thức Mieli khi cả nhà còn say ngủ.
Karhu vẫn đang nhắm mắt thở đều. Anh thì chắc chắn không chim chóc nào đánh thức nổi rồi. Một năm mười hai tháng đã hết năm sáu tháng anh ngủ lều ngủ lán giữa rừng sâu, có được thơm tho sạch sẽ chăn êm nệm ấm như vầy đâu.
Chị ngồi dậy, lặng lẽ đi rửa mặt rồi về phòng thay quần áo. Rồi chị quyết định chải tóc cho đàng hoàng một chút. Hôm nay chị không có cái cớ bận rộn gấp gáp để cẩu thả chuyện tóc tai.
Vừa làm, chị vừa liếc nhìn Karhu lần nữa. Phải chi giờ này anh cũng thức thì anh đã giành lấy cây lược để chải tóc cho chị, cái thú vui kỳ lạ của anh từ thời trai trẻ, tới bây giờ cũng không thay đổi gì. Chị tuy nhiều tóc hơn anh nhưng lại làm biếng chuyện tóc tai hơn bất cứ chuyện gì khác trên đời. Hậu quả là Aulikki quanh năm ở nhà với chị cũng lây cái tính đó. Con gái cỡ tuổi nó đã bắt đầu tóc tai quần áo, còn nó bốn mùa một cái bím tóc thả đung đưa một bên vai, hôm nào hên thì tới chiều còn suông sẻ ngay ngắn, xui thì đi học về tới nhà đã không khác gì một bó rơm.
Chị đặt nhẹ lên hai bên tai đôi bông tai hình chữ V bằng bạc đính hai viên thạch anh tím. Hai viên đá sáng lên trong một giây, rồi cả hai chữ V tự nằm yên vị trên tai chị. Sẵn đang rảnh và đang có hứng, chị quay qua quay lại nhìn ngắm một chút. Ngắm cho vui thôi chứ cũng đâu có gì để sửa sang. Ngày thường chị mở mắt ra là chỉ dành đúng một giây để ấn tạm bợ hai chiếc lên hai bên, sau đó tay thì búi tóc, chân thì rảo bước qua phòng Aulikki để hò nó dậy đi học. May mà chị làm việc tại gia nên bỏ qua được cái công đoạn sửa soạn điểm trang dài dòng phức tạp trước khi đi làm. Trong thư phòng không có ai ngắm chị ngoài cái thư viện tư gia của vợ chồng chị và mớ bản thảo chồng chất trên bàn viết của chị.
Đó là khi Karhu đi công tác. Những ngày anh có nhà, anh cũng làm việc trong thư phòng, và anh cũng có ngắm chị, chị nghĩ vậy. Mà để cho anh ngắm thì chị cứ nguyên hình nguyên dạng vậy là được rồi. Nói cho cùng, lần đầu anh gặp chị, hai đứa còn thò lò mũi xanh. Anh đã thấy chị trớ sữa, chảy dãi lúc mọc răng, phá phách dính đồ ăn từ đầu tới chân, vọc đất vọc cát lấm lem hết mình mẩy. Nói chung không có khoảnh khắc xấu xí nào của chị mà anh chưa nhìn thấy. Bây giờ đầu bù tóc rối một chút cũng có sao đâu.
Khi đã chỉn chu tươm tất, chị cầm theo cuốn “Phụ huynh với thiếu niên” ra khỏi phòng, vào bếp tự pha cho mình một tách cà phê, đem qua phòng khách. Chị ngồi tựa lưng vào tay vịn ở một đầu bộ ghế nệm, quay mặt nhìn ra vườn, duỗi thẳng chân một cách thư thái và bắt đầu cày cuốn bài tập về nhà mà Vieno mới giao cho chị.
Chị mới đọc tới trang thứ hai thì sau lưng chị, cửa phòng Aulikki bật mở. Chị ngoái lại nhìn. Nó chạy ngược hướng chị ngồi để vào nhà tắm. Vài phút sau, nó trở ra, vừa đi vừa dụi mắt. Rồi nó bắt gặp chị đang ngồi nhìn nó.
Nó dừng chân, đang mắt nhắm mắt mở bỗng dưng tỉnh hẳn chỉ trong một nốt nhạc. Nó đứng nhìn chị hồi lâu như không biết phải làm gì tiếp theo. Chị mỉm cười, dang tay về phía nó:
“Sao vậy? Lại đây với mẹ.”
Như chỉ chờ có vậy, nó lao tới, leo lên chui vào khoảng trống giữa chị với lưng ghế rồi vừa ôm vừa dựa vào chị như thể chị là một cái gối khổng lồ. Một tay ôm nó, tay kia chị vuốt mớ tóc màu bạch kim còn rối tung chưa chải:
“Dậy sớm vậy? Đói chưa? Đói thì mẹ làm chút gì cho ăn sớm.”
Nó lắc đầu. Chị lặng lẽ hôn lên trán nó, và rồi chị cảm thấy có gì thiếu thốn khi nhớ ra tối qua chị đã không đọc sách cho nó nghe hay ngồi tâm sự với nó trước khi đi ngủ.
“Mẹ…”
Tiếng “mẹ” thoát ra từ miệng nó nghe nhỏ xíu như một tiếng rên. Mặt nó vẫn đang giấu kín vào ngực chị. Chị dịu dàng:
“Mẹ đây. Sao?”
Aulikki im lặng một hồi lâu như để lấy hơi trước khi lí nhí hỏi:
“Mẹ, mẹ có giận con không?”
Chị từ tốn:
“Không. Nhưng mà mẹ có buồn.”
Mặt nó méo xệch đi. Chị tiếp:
“Con nghĩ coi, nếu hôm nào mẹ nóng lên mà mẹ nói với con mấy câu như hôm qua con nói với mẹ vậy thì con có buồn không?”
Aulikki không trả lời, chỉ bối rối mân mê mấy cái nút áo của chị.
“Buồn chứ, đúng không?”
“Con xin lỗi…”
“Con xin lỗi chuyện gì?”
Mặt nó mếu thêm chút nữa:
“Con biết lỗi rồi mà, mẹ đừng có bắt con nhắc lại…”
Mieli ôn tồn:
“Mẹ kêu con nhắc lại không phải để làm cho con khó chịu. Mẹ tin là con biết lỗi rồi. Nhưng mà khi mình nói lời xin lỗi, mình phải thẳng thắn, can đảm đối mặt với chuyện mình đã làm sai. Phải vậy thì lời xin lỗi mới có ý nghĩa, lời xin lỗi mới giúp cho mình lớn lên được.”
Mặt nó càng lúc càng mếu hơn. Chị nhẫn nại dỗ dành, khuyên nhủ cho tới khi nó lí nhí kể ra hết được “tội trạng” của nó tối qua. Rồi chị mỉm cười:
“Rồi, mẹ nghe hết rồi. Mẹ nhận lời xin lỗi của con. Từ giờ trở đi không nhắc lại chuyện hôm qua nữa.”
Nhưng Aulikki chỉ bớt mếu được một chút. Nó còn một nỗi băn khoăn khác:
“Mẹ đừng có bắt con viết bài luận…”
Mieli mất mấy giây suy nghĩ mới nhớ ra nó đang nói về bài luận nào. Nó tiếp:
“Con biết tại sao thiếu niên không được uống rượu rồi… Hồi trước mẹ bắt con đọc rồi…”
Mieli bình thản:
“Ừ, đọc rồi mà coi bộ hôm qua con quên mất rồi nên giờ đọc lại, đọc xong viết bài luận để nhớ cho lâu.”
“Con nhớ mà…,” Aulikki rên rỉ. “Tại con nói vậy để chạy tội thôi chứ con nhớ…”
Mieli phì cười:
“Ừ thôi, nhớ rồi thì thôi.”
Chị vừa nói dứt câu, tự dưng nó ngẩng phắt lên nhìn chị, nhe răng cười bật ra một tiếng “Hì!”. Không nhịn được, chị phải nhéo má nó một cái.
Chợt nó phát hiện ra cuốn sách đang để trên đùi chị. Y như mỗi lần phát hiện ra một cuốn sách mới bất kể là sách gì, nó liền cầm lên lật qua lật lại xem xét rồi mở ra đọc. Chị định nhắc lẽ ra nó phải xin phép chị trước khi đọc, nhưng nhớ lại cái câu “Hở ra là mẹ la!”, chị bỏ qua.
Chị cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm rồi ngồi ngắm Aulikki đọc sách. Nó vẫn đang dựa nghiêng dựa ngửa lên chị như dựa một cái gối, trang sách chỉ cách mũi vài phân, đôi mắt sáng và trong như bầu trời mùa hạ mở to, chan chứa những tò mò và nhiệt huyết của cái tuổi đang hăng say khám phá cuộc đời. Chị chợt nhận ra trên đời chắc không có gì êm dịu hơn là một ban mai ngập nắng ngồi ôm con gái, vừa ngắm nó đọc sách vừa hít thở hương cà phê dìu dịu, khi ngoài kia đất trời đang hoàn toàn tĩnh lặng chỉ trừ những tiếng chim ca.
Nhưng rồi khoảnh khắc bay bổng của chị bị cắt ngang khi Aulikki đột ngột lên tiếng:
“Mẹ đọc cái này chi vậy mẹ?”
Chị âu yếm:
“Đọc để hiểu con hơn.”
Vẫn cắm mặt vào trang sách, nó tỉnh bơ:
“Trong này không có nói đi chơi về trễ thì bị gì.”
Mieli bật cười rung hết lồng ngực. Aulikki vẫn say mê đọc tiếp, không để tâm gì đến chị. Lát sau, nó lại nói:
“Mẹ cho con mượn cuốn này nha.”
“Mẹ đang đọc mà. Mẹ đọc xong rồi mẹ cho mượn.”
“Chừng nào mẹ mới đọc xong?”
“Mẹ đâu có biết, chừng nào xong thì mới biết xong.”
“Nhưng mà con muốn đọc bây giờ.”
“Sách viết cho phụ huynh đọc mà. Mẹ mới là phụ huynh. Con đâu phải phụ huynh. Phải ưu tiên cho mẹ chứ.”
Aulikki trề môi ra phản đối nhưng ngoài ra không nói gì thêm, vẫn cắm mặt say sưa đọc. Từ phía bên kia gian bếp, có tiếng Karhu ra khỏi phòng ngủ, đi vào nhà tắm. Mieli vỗ nhẹ lên vai nó:
“Ba thức rồi kìa, con vô thay đồ đi rồi ra ăn sáng.”
Aulikki buông cuốn sách xuống, vươn vai:
“Dì Vieno chưa dậy nữa mẹ.”
“Ừ, thì mình ăn sáng trước, để dì ngủ thêm chút nữa. Hồi khuya dì phải thức dỗ em.”
Aulikki thở dài:
“Con còn phải đi xin lỗi ba nữa.”
Mieli mỉm cười:
“Ai biểu quát mẹ rồi quát luôn ba. Phải chi quát mình mẹ thôi thì giờ không cần đi xin lỗi hai lần.”
Nó lại ngẩng cái mặt mếu lên nhìn chị. Chị âu yếm hôn trán nó thêm cái nữa:
“Thôi, không cần xin lỗi ba liền đâu, ăn sáng xong rồi nói cũng được.”
Aulikki nhanh nhảu tuột xuống đất rồi tung tăng chạy về phòng. Mieli cũng đứng dậy, qua bếp phụ Karhu làm bữa sáng.
Anh đã thay quần áo chỉnh tề, nhưng vẫn đang mắt nhắm mắt mở, vừa loay hoay đeo cái tạp dề làm bếp vừa ngáp. Mái tóc màu nâu sáng, cùng màu với mắt anh, đang sợi nọ xọ sợi kia không theo một trật tự nào. Chị bước tới gần, đưa tay lên lập lại trật tự cho mớ tóc, miệng cằn nhằn:
“Tóc tai sao anh không chải?”
Karhu nhe răng cười:
“Quên.”
Bất chợt cửa phòng khách ngủ từ từ, chậm rãi hé mở ra. Akira xuất hiện sau cánh cửa, còn mặc nguyên đồ ngủ, đang đứng trên cái ghế thấp của nó, một tay với lên tay nắm cửa, tay kia ôm con gấu bông của nó. Thấy Mieli, nó tuột xuống, lon ton chạy tới đưa tay lên đòi chị ẵm. Chị vừa ẵm nó lên vừa nói với Karhu:
“Anh nấu cháo lỏng một chút cho nó dễ ăn.”
Rồi chị bước tới khép cửa phòng khách ngủ lại cho kín trước khi ẵm nó vào nhà tắm rửa mặt. Chị âu yếm hỏi han, nói chuyện với nó, nhưng nó đang bận chơi nên không quan tâm gì tới chị, chỉ trừ một khoảnh khắc ngắn ngủi nó cho chị hay nó đã đặt tên con gấu là Otu-nhỏ.
Sau bữa sáng và sau khi đã thủ thỉ xin lỗi Karhu, Aulikki vừa đi ra cửa vừa lơ đãng thông báo:
“Con qua nhà Armas một chút.”
Mieli nhắc:
“Con đang bị cấm túc.”
Như chợt nhớ ra, nó quay phắt lại nhìn chị. Rồi giọng nó trở nên bức xúc:
“Con đi qua nhà Armas thôi mà, con đâu có đi đâu xa đâu.”
Mieli bình thản:
“Con không được ra ngoài. Xa gần gì cũng vậy thôi.”
Nói xong, chị thủ thế đợi cơn bức xúc đang bùng lên trong mắt nó nổ tung ra. Chị biết nó muốn đi chia tay Armas trước khi đi nghỉ hè như thường lệ. Nó mở miệng định bật lại thì Karhu điềm tĩnh lên tiếng:
“Thì thôi, con rủ Armas qua đây chơi đi.”
Aulikki xẹp xuống như một cái bong bóng. Không nói thêm câu nào, nó vừa cho tay vào túi lấy điện thoại ra vừa lẳng lặng đi về phòng.
Mọi chuyện cần chuẩn bị để đi nghỉ hè đã xong xuôi hết nên Karhu và Mieli thảnh thơi cầm hai tách cà phê ra sân sau ngồi tận hưởng nắng hè. Otu vẫn còn nằm ngủ dưới bóng râm trong góc sân, còn Akira thì chạy quanh sân chơi một mình. Chỉ sau một ngày, đồ chơi của nó đã la liệt khắp nơi từ trong nhà ra ngoài vườn.
Tách cà phê của Mieli vừa hết thì Akira cũng lon ton chạy về phía chị, con gấu bông không biết đã đi đâu về đâu vì trên tay nó bây giờ là một trái banh. Chị âu yếm hỏi:
“Uống nước không con?”
Nó vừa lắc đầu vừa kéo áo chị:
“Dì chơi với con.”
Karhu mỉm cười:
“Đây, để dượng chơi với con.”
Rồi anh đứng dậy, nắm tay nó dắt ra giữa sân. Nó đặt trái banh xuống đất, co chân đá về phía anh. Trái banh chỉ lăn được chừng một tấc. Bỗng đâu một con thỏ khá lớn phóng ra từ một bụi cây thấp trong vườn, chạy tới tham gia cuộc chơi. Tiếng cười của Akira lại vút lên réo rắt. Mieli tha thẩn đung đưa cái xích đu chị đang ngồi, bình yên ngắm cái cảnh đã lâu lắm rồi không diễn ra trong sân nhà chị.
Được một lát, một giọng nói bất chợt cất lên ngay sau lưng chị:
“Chơi vui dữ, tiếng cười tới trong phòng em còn nghe được.”
Giật mình, Mieli quay lại nhìn. Vieno đang đứng ngay ngưỡng cửa sau, tươm tất và tỉnh táo. Chị hỏi:
“Dậy lâu chưa?”
“Em mới dậy.”
“Vô ăn sáng đi.”
Vừa nói, Mieli vừa đứng dậy. Chị đi thẳng vào bếp, lục đục lấy bánh mì, phô mai, rau, thịt nguội dọn qua bàn ăn cho Vieno rồi bắc nồi lên nấu cháo. Vieno bật cười:
“Dậy trễ mà còn được phục vụ tận tình vậy hả? Em tự làm được rồi.”
Mieli mỉm cười:
“Ngồi xuống ăn đi.”
Vừa kéo ghế ngồi xuống, Vieno vừa tặc lưỡi:
“Không biết chừng nào chị mới chịu phát hiện ra là em lớn rồi.”
“Thì mày lớn rồi chứ có ai chê nhỏ đâu.”
Cháo chín, Mieli lại dọn qua bàn rồi ngồi xuống nhìn Vieno ăn. Chị đã làm chuyện đó ba mươi bốn năm nay, bắt đầu từ lúc Vieno biết ăn. Chị cũng không biết tại sao, nhưng Vieno lớn bao nhiêu thì lớn, chị không thể ngừng lại được.
Vieno ăn được nửa bữa thì Akira chạy vào nhà. Thấy Vieno, nó reo lên mừng rỡ, chạy tới leo lên đùi Vieno ngồi. Cái áo Vieno đang mặc nhanh chóng bị bao nhiêu đất bụi cỏ rác làm lem luốc hết. Vieno vừa ăn vừa nghe nó bi bô kể chuyện từ sáng tới giờ. Mieli rời bàn ăn, vào phòng Aulikki để kêu nó sửa soạn đi, thì thấy nó đang lựa sách trên kệ chất đầy vào một cái va li nhỏ. Chị nói:
“Đem cho đủ sách đọc trong một tháng nghe. Nửa chừng kêu mẹ chở về lấy thêm mẹ không chở đâu.”
Nó ngẩng lên nhìn chị, nhe răng cười. Chị nói ngoài miệng vậy thôi, chứ nó chỉ cần “Mẹ ơi!” một tiếng là cùng trời cuối đất chị cũng đi chứ đừng nói từ Väinölä về đây.
Aulikki sửa soạn xong thì Vieno cũng ăn xong. Karhu đi một vòng kiểm tra cửa nẻo trước khi cả nhà kéo nhau ra xe. Armas nhận đủ bốn cái ôm tạm biệt và mấy tiếng gầm gừ yêu thương của Otu rồi mới về. Karhu biến cho Otu nhỏ lại bằng một con chó con để cho nó lên ngồi ghế trước với anh.
Anh chỉ vừa kịp đặt một chân lên xe là Akira tự nhiên òa lên khóc. Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho tới khi nó vừa khóc tức tưởi vừa chỉ Otu. Karhu bật cười, biến cho Otu nhỏ lại thêm chút nữa cho vừa với vòng tay Akira rồi đưa cho nó. Nó nín ngay lập tức, hồ hởi ôm Otu lên ghế em bé ngồi chơi, chỉ vài giây là lại cười nắc nẻ dù mặt mũi vẫn đang tèm lem nước mắt.
Tất cả yên vị rồi, Mieli vừa lùi xe ra khỏi sân trước vừa hỏi:
“Bây giờ đi đường nào?”
“Đường bộ đi,” Karhu nói. “Hơi xa hơn chút nhưng mà cảnh đẹp.”
Mieli không đáp, chỉ mặc nhiên đáp ứng nguyện vọng của anh. Xe chầm chậm lăn bánh trên con đường làng hẹp và vắng vẻ, vài phút sau thì ra tới đường lớn. Xe tăng tốc, thành phố dần dần lùi lại phía sau, nhà cửa càng lúc càng thưa thớt, cây cối hai bên đường càng lúc càng xanh mướt bạt ngàn.
Cuối hành trình là một đoạn đèo khá hiểm trở bao quanh một ngọn núi hoang sơ. Karhu chợt lơ đãng hỏi:
“Em có mấy khi lái xe đi đâu đâu mà tay lái càng ngày càng lụa vậy?”
Mieli thản nhiên:
“Mấy bữa anh không có nhà em lén đi chơi không cho anh hay đó.”
Karhu bật cười, chưa kịp nói gì thì từ ghế sau, Aulikki bỗng lên tiếng:
“Mẹ, sao hồi đó mẹ cưới ba vậy mẹ?”
Bất ngờ, anh ngoái lại nhìn. Mieli cũng liếc nhìn nó qua kính chiếu hậu. Nó đang chống tay tựa lên cửa sổ, mặt rất suy tư. Chị đứng hình hết mấy giây, rồi nhún vai:
“Mẹ đâu có biết.”
Vieno khúc khích:
“Để hôm nào dì kể lén cho con nghe.”
Mieli lườm Vieno qua kính chiếu hậu:
“Vậy đó. Em với út.”
“Đâu phải lỗi tại em,” Vieno bình thản. “Ai biểu hồi đó ngày nào cũng về tỉ tê với em.”
Karhu nhe răng cười:
“Dì kể cho con nghe xong nhớ kể lại với ba. Ba cũng đâu có biết.”
Mieli lại lườm Karhu, nhưng rồi phải nhanh chóng quay lại tập trung lái xe. Xe đang bắt đầu đổ xuống con dốc gần như dựng đứng ở cuối đoạn đèo. Hai khu nhà của dinh Väinölä hiện ra sừng sững, còn cách xa mấy cây số đã nhìn thấy được.
Khu nhà trước được xây từ thời Trung Cổ, cánh cổng đá rêu phong quay mặt ra bờ cát của vịnh Väinölä. Khu nhà sau mới hơn, xây từ thời Phục Hưng, bốn bề quét vôi trắng, đứng tựa lưng vào cánh rừng trên vách núi. Hàng đàn hải âu, thiên nga, vịt trời tung cánh lượn bay trên mặt biển và quanh mấy tòa tháp cổ, những tòa tháp mái nhọn sừng sững vươn cao trong lấp loáng nắng hè.
Hết con dốc, xe xuống tới bãi biển, khẽ lắc lư lăn bánh trên mặt cát dày và ẩm ướt trước khi rẽ vào dinh. Cánh cổng đá chật hẹp chỉ vừa đủ chỗ cho một chiếc xe qua. Mieli đậu xe vào cái góc quen thuộc trên nền sân lót đá tảng gập ghềnh
Ở giữa sân, tượng đài nữ thần Ilmatar đứng sừng sững vươn cao trong nắng, bao quanh bởi những con sóng biển chảy theo chiều dựng đứng, quanh năm vỗ rì rào. Bà là vị thần đã khai thiên lập địa ra vùng đất mà bây giờ là lãnh thổ Phần Lan. Bà cũng sinh ra Già Väinömöinen, cụ sơ tổ của gia tộc Väinämö. Hơn mười ngàn năm qua, những đường nét của gương mặt bà lẫn suối tóc màu bạch kim của bà vẫn tiếp tục trường tồn trong bao thế hệ các nữ thần nhà Väinämö, chưa bao giờ hư mất.
Như tất cả mọi lần mấy anh chị em về chơi, ông Aito và Ilma đang đứng đợi quanh quẩn trong sân trước. Aulikki xuống xe trước nhất, chạy băng băng tới lao vào vòng tay bà ngoại đang dang rộng.
Bà Ilma Väinämö, gia chủ đời thứ ba trăm sáu mươi lăm của gia tộc Väinämö, có những cái biệt tài mà ngay cả đứa bằng cấp đầy mình như Vieno cũng không sánh được. Bà là thần nông, chưa từng qua trường lớp nuôi dạy trẻ một ngày nào, nhưng bà có hơn ba mươi năm kinh nghiệm nuôi dạy một đàn con mười sáu đứa cả con ruột lẫn con nuôi. Vậy nên bà chỉ mỉm cười rồi dỗ ngọt một hai câu là Akira vui vẻ cho bà ẵm, không có chút nào sợ sệt. Thậm chí trong lúc Vieno cùng gia đình Mieli lên lầu để cất đồ đạc vào tư thất, nó vẫn yên tâm để cho bà ẵm đi xuống bếp một mình.
Nhà bếp nằm ở khu nhà sau, nơi cả gia đình sống và sinh hoạt. Cũng như khu nhà trước, khu sau gồm bốn dãy nhà hai tầng quây quanh một khoảng sân vuông, có một cánh cổng cao thông ra sân trước. Khu nhà trước uy nghi lạnh lẽo bao nhiêu thì khu nhà sau sáng sủa và ấm áp bấy nhiêu. Khoảng sân sau rộng rãi được để nguyên nền đất, quanh sân trồng vài cái cây lấy bóng mát cùng vài bụi hoa, còn lại để trống cho mấy đứa nhỏ chạy chơi. Cái bóng râm trong góc sân là chỗ ngủ ưa thích của Otu vào những trưa hè. Nó đã được trả lại kích thước bình thường, đang chậm chạp tiến về cái góc quen thuộc đó.
Tầng một của khu nhà sau là nơi đặt nhà bếp, phòng ăn, nhà kho, và dãy nhà tựa lưng vào vách núi được để trống dành cho bạn bè của gia đình tới chơi ngủ lại qua đêm. Trên tầng hai, ngoài một khoảng sân thượng dành làm hồ bơi, phòng sauna và chỗ tắm nắng, chiếm phần lớn diện tích là hai dãy tư thất dài xếp thành hình chữ L. Hai dãy tư thất gồm một gian lớn của ông bà gia chủ và mười sáu gian của mười sáu anh chị em. Khi mấy anh chị em còn nhỏ thì mỗi gian chỉ là một căn phòng ngủ nhỏ; ai đã đến tuổi trưởng thành thì tư thất cũng tự nới rộng ra thành một căn hộ có phòng khách và phòng ngủ riêng. Đến lúc lập gia đình rồi có con cái, căn hộ cũng tự biến đổi theo cho hợp với nhu cầu của từng gia đình. Cho nên về tư thất của mình cất đồ xong là Mieli háo hức chạy qua tư thất của Vieno để xem phòng mới của Akira.
Chưa kịp bước vào, chỉ mới nhìn qua cánh cửa, chị đã tròn mắt ngạc nhiên. Trước kia, cũng như mọi phòng ốc khác trong dinh, tư thất của Vieno được bài trí với những món đồ nội thất cổ xưa và màu sơn tường đặc trưng của vài thế kỷ trước. Hôm nay, nó đã trở thành một căn hộ hiện đại với nước sơn tường màu trắng cùng đồ đạc mới tinh, hầu hết cũng màu trắng, gần như giống hệt nhà của Vieno ở Espoo. Vieno bâng quơ, không biết nói với Mieli hay tự nói với mình:
“Cái này chắc là để cho Akira không bị lạ chỗ.”
Mieli không đáp, chỉ im lặng theo Vieno vào sâu hơn bên trong. Bên cái bàn ăn trong gian bếp nhỏ đã xuất hiện một cái ghế ăn em bé. Phòng ngủ của Vieno cũng giãn ra rộng hơn, đủ chỗ cho cái giường em bé mới được thêm vào sát bên giường lớn. Căn phòng trẻ mới nằm sát vách phòng ngủ, có một cửa thông qua phòng ngủ và một cửa thông ra phòng khách. Cả hai cánh cửa đều được trang trí với một bộ chữ “Akira” bằng gỗ sơn đủ màu.
Bước vào phòng Akira để cất đồ cho nó, Vieno bất giác dừng lại. Rồi vừa cười tươi như nắng, Vieno vừa chỉ cho Mieli cái tủ quần áo nhỏ trong nằm góc phòng:
“Chị nhìn kìa.”
Mieli nhìn theo. Trên đầu tủ là một bộ chữ “Akira” khác, bằng bạc, được xếp thành hàng ngay ngắn. Chị cũng nhoẻn cười. Bộ chữ đó là món quà truyền thống của gia đình vào ngày lễ Đặt Tên, ngày em bé tròn một tháng tuổi và chính thức có tên. Từ lúc Kullervo, anh trai trưởng của chị, học thành nghề mỹ thần, anh đã nhận lấy trách nhiệm tự tay đúc mấy bộ chữ này. Theo thông lệ, tên con trai được đúc bằng vàng, tên con gái thì bằng bạc. Akira tất nhiên sẽ không được làm lễ Đặt Tên, nhưng không hiểu sao bộ chữ vẫn xuất hiện ở đây. Mieli lẩm bẩm:
“Lạ vậy?”
Vieno nhún vai:
“Em cũng không biết. Để chút xuống hỏi ba má.”
Rồi Vieno cùng gia đình Mieli kéo nhau xuống bếp. Ông Aito đang bày ra bàn món ăn nhẹ ưa thích của Aulikki, phô mai sữa non phủ mứt dâu mây. Akira thì đã yên vị bên cạnh bà Ilma, trên cái ghế ăn em bé gần trăm năm tuổi, với một đồ ăn em bé bằng bạc cũng xưa cỡ đó. Cả nhà ngồi xuống quây quần bên cái bàn ăn nhỏ đặt trong góc bếp. Bà Ilma vừa đút Akira ăn vừa cùng ông Aito hỏi han chuyện đời từng đứa.
Hàn huyên được một chút, cái bàn ăn tự nhiên rộng ra, rồi thêm ba cái ghế nữa xuất hiện. Đang tâm tình với ông Aito, Aulikki nhướng mày:
“Ủa, ai về nữa vậy ông ngoại?”
“Dì Lauha,” ông đáp, rồi mỉm cười, “vậy là dì về kịp ăn trưa.”
Theo quán tính, Mieli quay lại nhìn cái bảng gỗ treo ngay sau lưng chị. Đó là bảng phân công nấu ăn trong kỳ nghỉ hè. Mỗi gia đình lần lượt phụ trách nấu ăn cho cả nhà trong một ngày, hết danh sách thì quay vòng lại. Ở đầu bảng, kế bên ô ghi ngày một tháng bảy, là tên chị. Dưới chị là Lauha, và dưới Lauha là Vieno. Chị lơ đãng:
“Bữa nay còn ai về nữa không ba?”
“Không, hết rồi. Có ba nhà của ba đứa tụi con thôi.”
Ông vừa nói dứt câu thì vợ chồng con cái Lauha cũng vừa vào tới bếp. Lauha ba mươi sáu tuổi, là một trong ba đứa em giữa Mieli và Vieno. Chồng Lauha, Kamil, là người Ba Lan. Hai vợ chồng có một cậu con trai chín tuổi tên là Wiktor. Từ lâu rồi, Lauha không còn liên hệ gì đến công ăn việc làm trong thần giới nữa, chỉ tập trung cùng Kamil quản lý tập đoàn dầu khí mà cả hai đồng sở hữu tại Ba Lan.
Đang tay bắt mặt mừng, Lauha chợt dừng lại, nhướng mày nhìn Akira:
“Ủa? Con ai đây?”
“Con em,” Vieno đáp, rồi nhỏ giọng, “trẻ ký dưỡng.”
Lauha hơi bất ngờ, nhưng sau khi trao đổi một cái nhìn kín đáo với Vieno, Lauha mỉm cười:
“Em nhận trẻ ký dưỡng hả? Có một mình mà giỏi vậy? Cháu mấy tuổi rồi?”
Vieno mỉm cười:
“Nó được hai mươi sáu tháng.”
Akira vừa ngẩng lên nhìn Lauha đầy đề phòng vừa đưa tay qua đòi bà Ilma ẵm. Bà vừa ẵm nó lên là nó cuộn mình lại ôm chặt lấy bà như muốn trốn đi đâu. Lauha bật cười khanh khách:
“Sao vậy? Sợ dì hả? Thôi, từ từ rồi quen.”
Nói xong, Lauha đi vòng qua bàn, tới ngồi giữa Kamil và Mieli. Còn Wiktor, như thường lệ, đã yên vị bên cạnh Vieno và đang thủ thỉ báo cáo chuyện đời mình với dì. Wiktor là một đứa trẻ cực kỳ nội tâm, hầu như lúc nào cũng chơi một mình, thậm chí học cũng học một mình ở nhà với gia sư chứ không thích đến trường. Ngoài ba mẹ nó ra, nó chỉ chịu nói chuyện dông dài với một mình Vieno.
Mieli nghĩ đến cảnh chỉ một hai ngày nữa là cái bàn ăn trong góc bếp này cũng hết chỗ để giãn ra, những bữa ăn gia đình sẽ phải dời qua gian phòng ăn lớn bên cạnh nhà bếp. Bên đó đủ rộng để chứa một cái bàn tròn hơn năm chục chỗ ngồi đặt giữa phòng và bốn bộ ghế nệm lớn nhỏ trong bốn góc mà vẫn còn chỗ trống để mấy đứa nhỏ chạy chơi. Bao nhiêu thế hệ nhà Väinämö đã quây quần ở đó, bên những bữa ăn rộn ràng và những cuộc chơi đầy ắp tiếng cười.
Vừa ăn xong phần của mình, Wiktor liền đứng dậy, cầm cây đàn vĩ cầm ra khoảng sân của khu nhà sau, dừng chân dưới bóng một cái cây và bắt đầu kéo một khúc nhạc cổ điển. Karhu và Mieli cũng đứng dậy đi nấu ăn. Chị không cần gọi, Aulikki tự biết đi theo phụ. Năm nay nó vừa tròn mười ba tuổi, theo thông lệ trong nhà thì đã đến lúc nó san sẻ phần trách nhiệm nấu ăn với ba mẹ, và nó rất hào hứng với sự trưởng thành mới được công nhận đó. Chị cũng không biết cái hào hứng này kéo dài được bao lâu, nhưng có là bao lâu đi nữa thì trách nhiệm của nó vẫn sẽ còn nguyên như vậy cho tới lớn. Dưới mái nhà mà má chị là gia chủ, bất cứ bàn tay nào cũng phải lao động. Tay chân có làm việc thì đầu óc mới minh mẫn, bà nói vậy. Bà cũng nói, gia đình thân quyến tự tay chăm sóc cho nhau thì tình cảm mới gắn bó, mới lâu bền.
Phần còn lại của ngày bình lặng trôi qua. Sau bữa trưa, hai nhà của Lauha và Vieno rủ nhau đi tắm biển. Gia đình Mieli không đi theo vì Aulikki còn bị cấm túc. Từ lâu anh chị đã nhận ra cấm túc nó cũng không khác gì tự cấm túc mình, nhưng mà đành vậy. Khi Lauha rủ đi, nó chỉ từ chối một cách đơn giản rồi quay về tư thất, không mè nheo, không năn nỉ gì, tuy điệu bộ thì đúng thất tha thất thểu. Thấy tội, Mieli dành cả buổi chiều ở trong tư thất đọc sách với nó. Mà nó thì chỉ cần có cuốn sách trên tay là không nỗi buồn nào kéo dài được quá mười phút. Nó vừa ngồi dựa nghiêng dựa ngửa trong lòng chị vừa hồ hởi giảng giải cho chị nghe từng chi tiết trong cuốn “Thần chủng học nhập môn”. Và tất nhiên, nó cũng hỏi liên tu bất tận hết câu này tới câu kia nữa.
Từ hôm thi đậu tới giờ Aulikki như lột xác thành đứa khác, không còn là đứa con gái vô lo vô nghĩ, ham chơi hơn ham học của chị trước đây. Tất nhiên chị cũng không biết cơn phấn khích này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng kể ra thì cũng khá lâu rồi mà nó vẫn chưa có dấu hiệu gì là bớt phấn khích. Chị hình dung cả một năm học không cần nhắc nó làm bài tập, không cần nghe nó than vắn thở dài môn này khó, môn kia chán. Chắc chị có hơi lạc quan quá mức, nhưng đuợc như vậy thật thì khác nào đời chị sắp sang trang.
Tám giờ tối, bà Ilma khởi sự đi thăm từng đứa con, đứa cháu trước giờ đi ngủ. Mấy chục năm ròng rã, chưa đêm nào ông và bà bỏ qua thông lệ đó. Chỉ có khi có đứa hờn dỗi không thèm tiếp ông bà, chứ ông bà không bao giờ bỏ quên đứa nào. Mười sáu gian tư thất nằm thành hai dãy đối diện nhau, ông đi bên con trai, bà đi bên con gái, bắt đầu từ đứa nhỏ nhất vì nó cần ngủ sớm nhất. Đến chín giờ rưỡi thì bà tới phòng Aulikki, ở trong phòng tâm sự với nó tới gần mười giờ. Sau đó bà ở lại nói chuyện với vợ chồng Mieli thêm mấy câu, không quên ôm con gái một cái trước khi về nghỉ.
Có lẽ đã thành quen, lần nào Mieli nhận cái ôm đó xong, cơn buồn ngủ cũng ập đến ngay lập tức. Vừa mới che miệng ngáp, chị chợt phát hiện ra Karhu đang đăm chiêu nhìn mình. Chị nhướng mày:
“Làm gì nhìn em dữ vậy?”
“Hỏi thiệt nghe,” Karhu chớp mắt, “bữa nào về đây mà không có cái ôm đó của má thì có ngủ được không?”
“Không,” Mieli chắc nịch.
Karhu nhe răng cười:
“Chồng ôm bù được không?”
“Không.”
“Sao vậy?”
“Chồng có phải má đâu.”
Karhu vừa cười khùng khục vừa ôm siết lấy chị. Cái ôm đó không thể thay thế được cái ôm của má chị, nhưng thay thế được mọi cái ôm khác trên đời.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

ThaiKhue

Gà con
Tham gia
5/6/20
Bài viết
6
Gạo
0,0
Chương IV: NẾP NHÀ
Sáng hôm sau, khi cả nhà đã đủ mặt bên bàn ăn, ông Aito điểm danh thêm năm gia đình nữa sẽ về trong ngày. Sau bữa sáng, Mieli và Vieno ra ngồi chơi ở sân sau. Đang ngồi trong lòng Vieno, Akira chợt phát hiện ra một thứ. Nó với tay lên mân mê đôi bông tai của Vieno.
Đó cũng là một đôi bông tai bạc hình chữ V, giống với đôi của Mieli, chỉ khác ở hai viên ngọc. Akira vừa mò mẫm tìm cách gỡ vừa nói:
“Con muốn…”
Vieno chiều nó, tháo cả đôi xuống đeo lên cho nó. Nó cười toe rồi lon ton chạy vào nhà. Mieli nhìn theo, thấy nó vào phòng ăn, kéo lê cái ghế thang bằng gỗ lại gần cái gương treo tường, hì hụi leo lên để tự ngắm mình. Ngắm xong, nó leo xuống, chạy trở ra và bắt đầu đi quanh sân kiếm trò chơi mới.
Chợt có bóng ai xuất hiện dưới cánh cổng dẫn từ sân trước ra sân sau. Vieno nheo mắt nhìn:
“Ai về kìa.”
Mieli cũng nhìn theo rồi nói:
“Hai ông đi với nhau thì chắc là anh Kulle rồi.”
Chị đoán đúng. Hai cái bóng vừa đi qua khỏi cổng là chị nhìn rõ được Kullervo và Holger bạn trai anh. Kullervo bốn mươi bảy tuổi, vóc dáng cao lớn, mái tóc bạch kim để dài cột lên phía sau đầu. Cũng như tất cả anh em trai trong nhà, anh giống ông Aito như đúc, chỉ trừ màu tóc và màu mắt là của bà Ilma. Một chiếc bông tai hình chữ V bằng vàng lấp lánh trên tai anh, nhìn từ xa đã thấy. Holger đi bên cạnh anh, trẻ hơn và hơi thấp hơn một chút, tóc cắt ngắn gần sát đầu, màu nâu sậm như màu mắt. Hai anh đã chung sống với nhau được mười chín năm ở quần đảo Faroe thuộc Đan Mạch. Kullervo chuyên chế tác bảo vật, còn Holger sở hữu một nông trại nuôi cừu.
Khi hai anh tới chỗ Mieli và Vieno đang ngồi, hai chị em đứng dậy ôm chào. Kullervo buông Vieno ra, chớp mắt:
“Ritva hay Vieno đây?”
Vieno bật cười:
“Anh đoán thử đi?”
Kullervo nhìn ngắm, suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu:
“Không có đôi bông tai thì anh thua.”
“Em là Vieno. Ritva chưa về đâu.”
“Bông tai của em đâu rồi?”
“Cô gái kia giành mất rồi.”
Kullervo ngoái nhìn theo hướng Vieno chỉ. Thấy Akira đang lui cui cầm một cái xẻng đồ chơi đào đất, anh mỉm cười:
“Akira đó hả?”
Vieno tròn mắt:
“Sao anh biết?”
“Má nói.”
Rồi anh cười tươi hơn:
“Em thấy bộ chữ anh làm cho cháu chưa?”
Mieli nhớ ra cả hai chị em đều đã quên bẵng đi, chưa hỏi ba má về bộ chữ bạc của Akira. Kullervo giải thích:
“Mấy hôm cháu mới về với em, anh bận quá. Tới hôm chủ nhật anh mới làm xong, mà má nói thế nào em cũng về nhà Mieli chơi rồi, nên anh gởi thẳng về đây. Bất ngờ chút cho hai mẹ con vui.”
Kullervo nhe răng cười. Còn Vieno thì lặng đi, không đáp được lời nào. Chợt Akira từ bên kia sân chạy ngược trở lại. Một tay ôm chân Vieno, tay kia nó lần mò cố gắng gỡ chiếc bông tai ra khỏi tai nó, nhưng vô vọng. Vieno nhướng mày:
“Sao vậy con?”
Nó lí nhí:
“Đau…”
Kullervo nghiêng đầu nhìn nó, âu yếm:
“Nặng quá chứ gì? Con nhỏ xíu mà đeo bông tai của cô Vieno thì đau là phải rồi. Hay để chút nữa cậu làm một đôi nhỏ cho con?”
Akira ngẩng lên, giương to đôi mắt đen láy nhìn Kullervo. Vieno cúi xuống gỡ đôi bông tai ra cho nó, tự đeo lại cho mình. Rồi Vieno ẵm nó lên, chỉ Kullervo:
“Con biết ai đây không? Đây là cậu Kulle.”
Kullervo hỏi lại:
“Để cậu với dượng đi cất đồ rồi cậu xuống làm cho con một đôi. Chịu không?”
Vieno thoáng suy tư một chút rồi nhỏ giọng:
“Em nghĩ mình nên hỏi ý má trước.”
“Không cần đâu,” Kullervo đáp. “Anh có mấy mẫu bạc với ngọc của anh. Làm một đôi nhỏ xíu đâu có cần nhiều.”
Vieno mỉm cười, quay qua thì thầm với Akira:
“Con chịu không? Cậu làm một đôi nhỏ cho con nghe?”
Akira dè dặt gật đầu. Kullervo bật cười, nựng má nó một cái trước khi cùng Holger đi lên lầu để về tư thất.
Hai anh đi khá lâu mới quay lại, và khi quay lại thì không đi từ trên lầu xuống mà lại đi từ khu nhà trước vào. Bà Ilma đi bên cạnh hai anh. Trên tay bà là một cái hộp bằng bạc tỏa ra ánh kim dìu dịu, còn trên tay Kullervo là một cái hộp cũng cỡ như vậy nhưng bằng vàng ròng. Mieli và Vieno đưa mắt nhìn nhau, khó có thể tin được chuyện đang diễn ra, càng khó có thể tin vào chuyện sắp diễn ra.
Dù vậy, cái chuyện khó tin đó vẫn đang thực sự diễn ra. Bà Ilma gặp Kullervo và Holger trên lầu, và khi nghe nói Akira muốn có đôi bông tai hình chữ V, bà quyết định lấy chính bạc và ngọc gia bảo làm cho nó. Bà từ tốn ngồi xuống bên cái bàn gỗ thưa trong góc sân, nơi nãy giờ Mieli và Vieno ngồi. Mieli buột miệng:
“Đó giờ đâu có đứa nào được tặng trước sinh nhật mười tám tuổi đâu má?”
Bà mỉm cười bình thản:
“Thì tại không có đứa nào đòi.”
Mieli cau mày cố nhớ xem hồi nhỏ mình có đòi không. Có lẽ không, vì chị chưa bao giờ có hứng thú với áo quần trang sức. Chị lại lục lọi ký ức về mấy đứa em chị. Chị cũng không nhớ được là có đứa nào đòi, kể cả cái đứa điệu nhất là Sointu, em gái út. Trong lúc chị mải mê suy nghĩ, tất cả đều đã ngồi xuống yên vị quanh bàn. Hai cái hộp được đặt ngay ngắn trước mặt bà Ilma.
Vieno ẵm Akira lên, đặt nó ngồi trong lòng mình. Bằng cái vẻ yêu kiều đài các của một đại tiểu thư mà cả đời gắn bó với nghề nông chân lấm tay bùn cũng không rửa trôi đi được, bà Ilma bật mở nắp cái hộp bằng bạc. Vô số những luồng ánh sáng đủ màu từ bên trong thoát ra, lấn át cả cái chói chang của nắng hè. Bà xoay cái hộp về phía Akira, mỉm cười:
“Con thích màu nào?”
Đây là thủ tục diễn ra vào ngày sinh nhật một tuổi của mọi đứa bé trong gia tộc. Con gái được đưa cho chọn một loại đá quý trong hộp bảo thạch, con trai thì chọn một loại kim loại quý trong hộp bảo kim. Kullervo sẽ theo đó mà làm những đôi bông tai bạc hình chữ V đính đá quý cho cháu gái và những chiếc nhẫn có mặt đúc thành hình chữ V cho cháu trai. Những món đồ này được cha mẹ cất giữ để đến sinh nhật mười tám tuổi thì tự tay đeo cho con mình.
Lóa mắt vì ánh sáng của đủ các loại đá quý có trên đời, Akira hơi sợ, giật lùi lại rúc sâu vào lòng Vieno. Nhưng sau khi Vieno động viên mấy câu, nó yên tâm, bắt đầu nghiêng đầu ngắm nghía, rồi thò cả hai tay vào cầm lên hai mẫu ngọc. Vieno nhìn nó rồi nhìn bà Ilma:
“Nó cầm cái nào lên trước? Má kịp thấy không má?”
Bà lắc đầu:
“Không.”
Akira vô tư cầm hai mẫu ngọc vung vẩy chơi như chơi hai trái banh. “Tai nạn” kiểu này không phải là hiếm. Mấy cô mấy cậu được đưa hộp bảo vật cho chọn vào ngày sinh nhật một tuổi vẫn thường xuyên làm sai quy trình, có khi khóc thét lên, có khi co chân đá, có khi leo vào hộp ngồi, có khi hốt một nắm quăng tứ tung ra rồi cười khì, có khi lật tung nguyên cái hộp cho bảo vật bên trong lăn lóc ra hết. Bà Ilma cười âu yếm:
“Con chọn một cái thôi.”
Nhưng Akira không có vẻ gì là hiểu câu đó. Nghe bà nói, nó chỉ dừng lại đúng một giây để suy nghĩ, rồi cầm hai mẫu ngọc chơi tiếp. Sau một hồi Vieno ra sức giải thích, nó mới quyết định bỏ bớt một mẫu xuống. Mẫu còn lại trên tay nó là ngọc lục bảo.
Cuối cùng thì Kullervo cũng được bắt tay vào làm cái việc mà nãy giờ Mieli nóng lòng chờ xem. Mẫu ngọc lục bảo được đặt trở lại vào hộp bảo thạch bằng bạc. Anh quay hai cái hộp lại cho ngay ngắn trước mặt mình rồi mở luôn hộp bảo kim bằng vàng ra. Ánh sáng từ cả hai hộp hòa quyện với nhau phản chiếu lên đôi mắt màu xanh nhạt của anh, khiến cảnh tượng trở nên huyền ảo thần tiên dù anh vẫn chưa kịp làm gì.
Anh đặt hai bàn tay lơ lửng phía trên hai hộp rồi bắt ấn, búng nhẹ ngón cái và ngón trỏ. Hai luồng sáng bay lên như hai sợi khói, một màu bạc, một màu lục. Chăm chú nhìn với tất cả thần khí tập trung vào mắt, hai tay anh thành thục chuyển từ thủ ấn này sang thủ ấn khác. Luồng khói bạc và luồng khói xanh của ngọc lục bảo nhảy múa, đan dệt vào nhau, ôm ấp lấy nhau, không khác gì một đôi nam nữ đang thề hẹn trăm năm, một buổi âm dương giao hòa hạnh ngộ. Sợi khói bạc dần dần cô đặc lại, hai chữ V đường nét lả lướt như sóng biển, gia huy của dòng họ Väinämö, bắt đầu trụ hình. Mềm mại như một tấm lụa trong cơn gió thoảng, luồng khói của ngọc lục bảo chia thành hai nhánh cuộn mình quanh đầu bên dưới của hai chữ V. Kullervo búng tay thêm một cái, hai sợi khói tan hẳn đi, để lại đôi bông tai nhỏ xíu đính hai viên lục bảo bay lơ lửng trong không khí.
Sự yên lặng tiếp tục kéo dài thêm một lúc sau khi việc đã xong. Kullervo chế tác thứ gì cũng là cả một quá trình đáng để nín thở mà chiêm ngưỡng. Anh đóng hai cái hộp lại, xòe một bàn tay ra cho đôi bông tai nhẹ nhàng đáp xuống rồi tươi cười đưa nó cho Vieno. Vieno nhận lấy, vừa chỉ cho Akira nhìn vừa thủ thỉ:
“Cậu Kulle làm cho con nè. Đẹp không? Cô đeo cho con nghe?”
Akira chớp mắt nhìn đôi bông tai mới, mà Mieli thấy dường như nó còn nuốt nước bọt nữa. Rồi nó ngẩng đầu lên nhìn đôi đính nguyệt thạch màu trắng của Vieno. Vieno ôn tồn:
“Của con màu xanh, đẹp hơn của cô nữa. Con thích không?”
Akira gật đầu, chỉ ngón tay lên tai nó. Vieno đặt nhẹ hai chiếc lên hai bên, hai viên ngọc thoáng sáng lên trong một giây, rồi cả đôi tự nằm yên vị đúng chỗ. Nó toét miệng cười.
Một cái gì đó trào dâng lên trong mắt Vieno. Khi Kullervo và Holger trở lên khu nhà trước để cất hai cái hộp, Vieno ẵm Akira đứng dậy đi theo. Mieli cũng đi theo, vì chị cũng muốn tận mắt nhìn cái mà Vieno đang muốn nhìn.
Hai hộp bảo vật vốn được cất giữ trong phòng gia bảo, một gian phòng lớn trên tầng hai của khu nhà trước. Gian phòng như một viện bảo tàng thu nhỏ, tích chứa kỷ vật của tổ tiên từ thời đồ đá đến giờ. Trong số những kỷ vật này này có không ít những món đồ được thiên hạ coi là quý và cũng từng đó món linh tinh chỉ có giá trị kỷ niệm trong gia đình. Không biết bao lần Cục Thần sử đã cử đại điện đến đề nghị bà Ilma cho phép mở cửa phòng gia bảo cho khách tham quan. Thời mấy anh chị em Mieli còn nhỏ, bà từ chối với lý do trong nhà có trẻ nhỏ, không muốn nhiều khách lạ ra vào. Khi mấy anh chị em đã trưởng thành, ra riêng hết, thì bà từ chối với lý do đơn giản hơn, là bà cảm thấy chưa tới lúc, hẹn lần hẹn lựa mỗi bận vài năm. Khách về rồi, bà thở dài, nói ra lý do thật sự: Bà không muốn dinh Väinölä trở thành một điểm du lịch, hay là một chỗ công cộng nói chung. Bà chỉ thích nó là mái ấm gia đình, nơi con cháu tề tựu về thăm ông bà, nơi trẻ nhỏ được chạy chơi không từ một ngóc ngách nào, nơi tiếng cười không bao giờ vắng.
Đúng như Mieli đoán, lên tới nơi, Vieno đi thẳng tới chỗ cây gia phả ở cuối gian phòng.
Cây gia phả làm bằng gỗ, đứng vươn cành vươn nhánh chiếm hết cả một mảng tường. Những thế hệ đã qua đời nằm ở phần rễ bên dưới sàn nhà. Phần thấp nhất dưới gốc cây là ông bà ngoại của Mieli, ngay khi đến tuổi hưu đã trao lại dinh Väimölä cho bà Ilma, đứa con duy nhất của ông bà, rồi bắt đầu đi chu du thế giới, mấy năm mới lại xuất hiện một lần. Ông Aito và bà Ilma nằm trên đó một bậc, và trên ông bà cành nhánh bắt đầu tỏa ra chi chít. Những thế hệ càng về sau càng ở gần ngọn cây. Vieno lặng lẽ ngẩng lên nhìn nhánh cây nơi đặt cái tượng bán thân bằng bạc của nó. Một nhánh con đã mọc thêm lên, trên đó đặt một cái tượng bán thân khác cũng bằng bạc, còn nhỏ xíu, hai viên ngọc lục bảo hai bên tai tuy chỉ bằng hai hạt cát nhưng vẫn nhìn thấy được. Trên môi Vieno nở ra một nửa nụ cười, cười mà như sắp khóc.
Akira cũng mở to mắt nhìn cả một bộ sưu tập tượng vàng, tượng bạc, tượng đồng đặt trên khắp những cành nhánh bằng gỗ quý lên nước bóng ngời. Chợt nó rướn lên chỉ một bức tượng ngang hàng với nó, phấn khích reo:
“Chị Auli!”
Đó đúng là tượng bán thân của Aulikki, nằm trên một nhánh con mọc ra giữa tượng đồng của Karhu và tượng bạc của Mieli. Akira vừa cười toe vừa tíu tít chỉ tiếp những bức tượng khác nó nhận ra, trong đó có tượng của chính nó. Vieno không nhìn theo hướng nó chỉ mà say sưa đứng ngắm niềm vui bé nhỏ đang tíu tít trên tay mình.
Mieli lặng lẽ ngước nhìn lên cao. Câu gia huấn được viết bằng nét chữ xưa cỡ lớn trang nghiêm ngự trên mảng tường ngay phía trên cây gia phả:
“Tình thương, trên hết mọi sự.”
Thình lình, cây gia phả sáng bừng lên, một quầng sáng vàng rực rỡ tỏa ra ôm lấy hết mọi cành nhánh. Theo phản xạ, Mieli nói:
“Usko về.”
Chị vừa dứt câu, ngay giữa cây gia phả hiện ra một cánh cửa bằng cùng chất gỗ. Quầng sáng vẫn ngời lên như ánh lửa trong đêm khi cánh cửa từ tốn mở ra. Usko xuất hiện, bước ra khỏi ngưỡng cửa. Quầng sáng từ từ dịu đi rồi tắt hẳn.
Usko đứng yên, điềm đạm nhìn khắp lượt bốn anh chị em đang có mặt, cười tươi như nắng. Mieli vừa đón cậu em sinh đôi của mình vào một cái ôm thắm thiết vừa tự hỏi tại sao mình già mà nó không già theo mình, ba mươi tám rồi nhìn vẫn y như hồi hai mươi tám.
Akira làm quen với Usko cũng nhanh chóng như hôm qua nó làm quen với bà Ilma. Có thể ai quen nhanh, ai quen chậm chỉ là hên xui tùy tâm trạng của nó, nhưng cũng có thể đó là do cái vẻ hiền từ đôn hậu từ bên trong tràn trề ra tới bên ngoài của Usko. Usko là một vị tu sĩ đã hai mươi năm tuổi đạo, lúc nào cũng một bộ nâu sồng dài chấm đất, một cái ba lô thô mộc cùng màu đeo ngay ngắn trên lưng, bước chân khoan thai, nụ cười tự tại.
Nói chuyện được vài câu, Kullervo và Holger tạm cáo từ vì có hẹn với Laine, cậu thần biển nhà hàng xóm. Đúng lúc, Aulikki cũng nhắn tin rủ mẹ con Vieno đi bơi. Usko và Mieli quyết định đi theo lên khu hồ bơi ngồi chơi hưởng nắng.
Usko đi tu từ mười tám tuổi, hai mươi năm nay sống trong một tu viện nằm giữa một vùng đồng không mông quạnh ở miền nam nước Pháp, mỗi hai năm mới về thăm nhà một lần. Sau khi hai chị em đã tâm sự gần hết chuyện của hai năm, Usko mở túi, lấy ra một cuốn sách đưa cho Mieli.
Tựa sách là “Đạo của Pooh”. Tác giả là Benjamin Hoff. Chị chưa nghe tên tác giả này bao giờ. Nhìn hình minh họa trên bìa sách, chị nhướng mày:
“Ủa? Cái này cho chị hay cho Auli?”
Usko mỉm cười:
“Cho chị. Nhưng mà Auli đọc cũng được.”
Mieli vừa lật xem bên trong vừa nói:
“Cái này là sách cho con nít mà?”
Usko từ tốn:
“Đôi khi chị cũng nên đọc những thứ đơn giản. Sơ tâm vốn đơn giản. Chỉ có vọng động mới làm cho cái đơn giản trở thành phức tạp.”
Mieli không thắc mắc nữa. Đã thành thông lệ, mỗi lần về nghỉ hè Usko lại đem cho chị một cuốn gì đó để đọc. Chị không có hứng thú gì với sự tu hành, chị chỉ có hứng thú với đạo như một đề tài triết học. Trong nhà chỉ có mình Usko là có thể nhàn đàm với chị về triết. Vieno tuy là đứa thân với chị nhất nhà nhưng chị chỉ cần mở đài hai phút là nó ngủ gục. Karhu thì khá hơn, ba phút.
Usko vừa cầm cái ba lô nãy giờ để dưới đất lên vừa nói:
“Thôi, em về phòng nghỉ chút. Chút ăn trưa gặp lại chị sau.”
Mieli mỉm cười:
“Ừ.”
Usko vừa đi khuất là là điện thoại Mieli reo. Nhìn tên Hilkka hiện lên màn hình, chị biết mẹ con nó đã về tới. Chị bấm nút trả lời, rồi không cần dài dòng, chị nói luôn:
“Tao ở trên hồ bơi.”
Từ đầu dây bên kia, Hilkka cũng đáp lại ngắn gọn:
“Ừ, để tao lên.”
Chỉ vài phút sau, Hilkka xuất hiện từ phía đầu cầu thang, đẩy theo một chiếc xe nôi. Mieli đứng dậy bước tới ôm Hilkka, và lập tức nghe được cái câu quen thuộc:
“Xã giao thôi chứ tao không có thương yêu gì mày.”
Mieli tỉnh bơ:
“Ừ, cảm ơn, tao cũng vậy.”
Cả hai bật cười khanh khách. Chị buông Hilkka ra, nhìn nó từ đầu đến chân. Tuy Hilkka sống ở Nga, chỉ về Phần Lan mỗi năm một lần, chị vẫn thường xuyên thấy mặt nó qua những cuộc gọi tâm tình, nên không thấy nó có gì khác lạ. Ngày xưa Hilkka vốn là bạn học của chị ở trường Dự bị Antero Vipunen. Dòng đời đẩy đưa, sau kỳ nghỉ đông năm lớp bảy, Hilkka được ba má chị nhận làm trẻ ký dưỡng, rồi vài tháng sau thì chính thức nhận làm con nuôi. Từ đó Hilkka mang họ Väinämö, tên cũng được ghi vào gia phả. Lúc nào anh chị em tề tựu về nó cũng nổi bật hẳn lên giữa một rừng mắt xanh tóc bạch kim. Tóc Hilkka đen nhánh, cặp mắt cũng màu nâu sậm gần như đen. Lúc nào nó cũng bàng bạc, phong trần, thoáng một chút gì u uẩn.
Hilkka đẩy chiếc xe nôi theo Mieli tới bên hàng ghế cạnh hồ bơi. Nó nhè nhẹ vén tấm màn che nắng lên thăm chừng cậu nhỏ bên trong. Mieli ghé mắt nhìn, thấy cậu bé còn đỏ hỏn, mặc một bộ áo liền quần in họa tiết chữ L đủ màu, đang nằm ngủ trên một tấm khăn trải cùng kiểu. Hilkka thả tấm màn xuống như cũ, ngồi xuống bên cạnh Mieli, buông một tiếng thở phào sau chuyến đi dài mệt mỏi.
Khoảng ba tuần trước, vào một sáng tinh sương, Hilkka bắt gặp cậu nhỏ trong nôi kia nằm bơ vơ một mình ở một góc chợ. Không một mảnh giấy nào để lại lời gửi gắm, cũng chẳng có đồ đạc gì ngoài một tấm khăn tạm bợ quấn quanh mình. Hilkka đem nó về, rồi đêm đó thức gọi điện cho Mieli đến khuya. Một cái gì đó đã xảy ra khiến Hilkka không thể bình tâm mà đưa nó vào cô nhi viện nơi Hilkka đang làm việc được. Nhưng một thân một mình sống xa quê, Hilkka sợ mình không đủ sức làm mẹ đơn thân, nhất là khi cậu bé nhìn yếu ớt, èo uột, có vẻ trong mấy ngày ngắn ngủi đầu đời đã không được chăm sóc đầy đủ. Một đêm dài giằng xé tưởng chừng như vô tận. Cũng không biết cách nào hay hơn, Mieli đề nghị Hilkka cứ tạm giữ nó khoảng một hai tuần, rồi tính tiếp. Kết quả chỉ là sau một tuần, Hilkka quyết định làm hồ sơ nhận con nuôi. Cuộc giằng xé tiếp theo xoay quanh chuyện đặt cho nó tên tiếng Nga hay tiếng Phần Lan. Thêm một đêm dài tỉ tê với Mieli qua điện thoại nữa, cuối cùng Hilkka quyết định đặt cho nó một cái tên Nga: Lev.
Nghĩ đến đó, Mieli cười thầm. Bao nhiêu năm Hilkka thề thốt sẽ không chồng con gì hết, rốt cục ngủ một đêm thức dậy đời cho làm mẹ không kịp trở tay.
Mieli hàn huyên với ai thì còn có hồi kết thúc, chứ với Hilkka hay Vieno thì đời luôn phải gửi một cái gì đó đến cắt ngang. Aulikki, Akira và Vieno đã lên khỏi hồ bơi từ lúc nào, đang từ phía nhà thay quần áo đi tới. Thấy Hilkka, Aulikki mừng rỡ chạy tới chào. Hilkka âu yếm nhìn ngắm, hỏi thăm nó một hồi lâu, còn nó thì tíu tít kể cho Hilkka nghe về cái sự kiện trọng đại nhất của nó trong mùa hè này: Nó thi đậu vào trường dự bị.
Akira đứng sát bên chân Vieno, giương mắt nhìn Hilkka thăm dò. Hilkka vẫn đang bị câu chuyện của Aulikki cuốn đi, chưa được hở ra phút nào để nhìn lại nó. Aulikki chỉ ngừng nói khi từ trong chiếc xe nôi vang lên tiếng khóc. Hilkka vội vàng đứng dậy, vừa vén màn ẵm Lev ra vừa dỗ dành:
“Ơi, mẹ đây.”
Lev mở đôi mắt nhỏ xíu nhìn quanh mấy lượt, rồi tiếng khóc từ từ dịu xuống khi mắt nó dừng lại trên mặt Hilkka. Nhưng nó vẫn thở dốc và liên tục phát ra mấy tiếng oe oe, bàn tay nắm lại, đưa lên miệng mút. Hilkka âu yếm:
“Đói rồi.”
Một tay ẵm Lev, tay kia Hilkka lục lấy túi đồ bên dưới xe nôi ra, lơ đãng nói:
“Vieno lấy sữa cho nó giùm chị với.”
Vieno mỉm cười:
“Đưa đây em.”
Rồi Vieno quỳ một chân xuống đất, thoăn thoắt rót sữa từ bình nhận sữa mẹ qua bình bú cho Lev, gõ ngón tay hai lần để hâm nóng. Vieno vừa mới đưa bình bú cho Hilkka, Akira đột nhiên gào lên khóc.
Mọi cặp mắt đổ dồn về phía Akira. Nó ngồi bệt luôn xuống đất, nhắm mắt nhắm mũi gào khản cổ, nước mắt tuôn đầm đìa. Vieno vẫn bình tĩnh nhưng không giấu được vẻ ngơ ngác:
“Sao vậy con? Con muốn gì?”
Akira vừa khóc vừa nấc, càng lúc càng tức tưởi. Hilkka cầm bình sữa cho Lev bú, mắt đăm chiêu nhìn nó một lát rồi thì thầm gọi:
“Vieno.”
Vieno quay lại. Hilkka nhỏ giọng:
“Chắc tại em lấy sữa cho Lev đó. Nãy giờ không ai chú ý tới nó.”
Vieno chớp mắt suy nghĩ rồi quay lại, ẵm Akira lên, vừa vuốt lưng nó vừa thủ thỉ dỗ dành, nhưng không kết quả. Cuối cùng, Vieno khẽ thở dài:
“Thôi, em đưa nó về phòng. Chút ăn trưa gặp hai chị sau.”
Vieno ẵm Akira đi khuất rồi, Aulikki vẫn trố mắt nhìn theo. Rồi nó quay lại hỏi Mieli:
“Hồi nhỏ con có vậy không mẹ?”
Mieli bật cười:
“Có chứ sao không, còn hơn vậy nữa. Lần đầu thấy mẹ ẵm Lumi, suýt nữa là con đạp em xuống đất.”
Aulikki hơi đỏ mặt:
“Nhưng mà dì Vieno đâu có ẵm Lev.”
Hilkka giải thích:
“Dì Vieno lấy sữa cho Lev, đối với em thì cũng vậy thôi con. Trong suy nghĩ của nó, dì Vieno lấy sữa cho Lev có nghĩa là dì quên mất nó rồi.”
Trên tay Hilkka, Lev vừa bú cạn bình sữa, nhả bình ra và bắt đầu quơ tay quơ chân, đảo mắt nhìn tứ phía. Aulikki nhoẻn cười, đưa tay về phía Hilkka:
“Dì cho con ẵm em đi.”
Suýt nữa thì Mieli bật ra một tiếng “Đừng!”, nhưng chị nén lại kịp. Cái cô gái tuy đã cao bằng chị nhưng cầm cái gì cũng rớt lên rớt xuống và đồ đạc đi tới đâu quăng tới đó kia, còn lâu chị mới dám đưa một em bé sơ sinh cho ẵm. Chị kín đáo khều sau lưng Hilkka ra hiệu. Hiểu ý, Hilkka trả lời:
“Em còn nhỏ, khó ẵm lắm con. Mai mốt em cứng cáp hơn rồi dì cho ẵm.”
Hai cánh tay đang đưa ra của Aulikki lập tức buông xuống, nụ cười cũng tắt theo. Nó an phận ngồi xuống bên cạnh Hilkka nựng nịu Lev thêm chút nữa rồi than đói, bỏ đi xuống bếp. Nó đi khỏi rồi, Hilkka quay qua Mieli:
“Mày cũng phải cho nó tập ẵm em từ từ đi chứ. Lớn rồi mà.”
Mieli cương quyết:
“Chưa đâu. Ẵm búp bê thì được.”
Hilkka phá lên cười. Mieli cũng bật cười:
“Nói chơi thôi. Bữa giờ nó cũng ẵm Akira bình thường. Cỡ cậu này thì chưa được.”
Hilkka đổi đề tài:
“Bữa giờ Akira sao rồi? Mà thôi, về phòng tao đi. Ngoài này nắng quá.”
Hilkka đứng dậy đặt Lev và túi đồ vào lại xe nôi, rồi cả ba thong thả đi về phía khu tư thất. Vừa đi, Mieli vừa kể sơ lược tình hình của Akira. Về tới gian tư thất có gắn bảng đồng khắc tên Hilkka ngoài cửa, cánh cửa tự động mở ra cho Hilkka đẩy xe vào. Nội thất bên trong vẫn cổ xưa như trước. Phòng khách vẫn được bài trí với một cái lò sưởi củi trong góc, một bộ trường kỷ gỗ, một cái hốc tường bên cửa sổ có chỗ ngồi để ngắm cảnh, một khung cửa hẹp dẫn vào căn bếp nhỏ bên cạnh. Phòng của Lev cũng được gắn bảng tên đồng, bên trong đầy đủ những đồ đạc thiết yếu, đa phần bằng gỗ được để nguyên màu tự nhiên.
Hilkka và Mieli không ngồi lại hàn huyên thêm nữa vì đã tới giờ ăn trưa. Trên đường xuống phòng ăn, cả hai ghé qua ghé qua rủ Vieno đi. Vieno ló mặt ra từ cánh cửa tư thất, nhỏ giọng:
“Bữa nay em cho nó ăn trên này. Xuống dưới đông đúc ồn ào quá sợ nó quấy, không chịu ăn.”
Mieli lơ đãng liếc nhìn vào trong, nhưng không thấy Akira đâu. Chị nói:
“Ừ, thôi để chị đem đồ ăn lên cho.”
“Em mới nhờ Auli rồi. Thôi hai chị xuống ăn đi, chiều gặp.”
Đúng lúc đó, Aulikki cũng bưng mâm đồ ăn lên tới. Đem vào tư thất cho Vieno rồi, nó trở ra, tung tăng theo Hilkka và Mieli xuống bếp.
Bữa trưa hôm nay không còn diễn ra ở cái bàn trong góc bếp nữa mà phải dời qua phòng ăn lớn, nơi dòng gia huấn“Tình thương, trên hết mọi sự” cũng được viết trang nghiêm dọc theo một bức tường. Lyly, anh thứ năm của Mieli, và Virpi, em gái sinh đôi của Lauha, đã về tới kịp ăn trưa. Bàn ăn kín mười sáu chỗ ngồi. Hai cái nôi nhỏ chân cao mới xuất hiện đứng dựa vào một khoảng tường gần bàn ăn, một cái gắn chữ E dành cho Etel, con gái Lyly, và một cái gắn chữ L dành cho Lev. Trong góc phòng, bên cạnh hai cái nôi, là hai tấm thảm chơi. Ngoài sân, đất đã tự mọc lên cây cỏ cho Otu và con sơn dương Jael của Virpi ăn trưa. Dinh Väinölä chính thức bước vào những ngày hè vừa êm đềm vừa ồn ã.
Xong bữa, Mieli lên thăm hai mẹ con Vieno. Akira đã ngủ, còn Vieno cũng đang ngáp dài ngáp vắn. Chị thúc Vieno đi ngủ rồi ngả lưng trên bộ ghế nệm trắng, nơi trước đây từng là một cái trường kỷ cổ, tha thẩn đọc cuốn “Đạo của Pooh”, đợi Akira dậy.
Giữa buổi chiều, Akira dậy, chị rửa mặt cho nó rồi dắt nó xuống lầu. Thấy con sơn dương vừa xuất hiện bên cạnh Otu, nó reo lên, cuống cuồng chạy ra sân để làm quen bạn mới. Mieli lại ngồi xuống bên cái bàn gỗ thưa trong góc sân, vừa ngắm nó chơi giỡn vừa mông lung nghĩ ngợi. Chị nghĩ, có khi lớn lên nó sẽ làm linh thú sư như Karhu. Nhưng ngay cả Karhu hồi nhỏ cũng không phấn khích đến như vậy. Rồi chị nghĩ lại, lúc Karhu bằng nó thì chị mới hơn một tuổi, làm sao chị biết anh có giống nó hay không.
Một lát sau, Vieno cũng dậy, nhưng nhìn không mấy tươi tỉnh. Việc đầu tiên nó làm là làm công tác tư tưởng cho Akira về hai em bé mới xuất hiện trong nhà. Vieno và Hilkka, hai từ mẫu đạo sư, cùng ngồi lại tỉ tê khuyên nhủ nó. Cuối cùng, Vieno cho nó ôm mỗi em bé một cái. Vừa xong là nó quên luôn, không để ý gì tới cả hai đứa nữa.
Những ngày hè tiếp tục bình lặng trôi qua. Ngày bốn tháng bảy, sau bữa sáng, cả nhà không giải tán mạnh ai nấy đi chơi như thường lệ mà vẫn tề tựu đủ mặt trong phòng ăn lớn. Lyly lấy từ trong tủ ra cái bánh kem anh làm sẵn từ hôm qua, thận trọng đặt xuống ngay giữa bàn ăn đã dọn trống. Cái bánh được phủ nền kem trắng đơn giản, trang trí với một đôi giày nhỏ xíu cũng bằng kem và dòng chữ “Lev Väinämö” màu xanh ngọc. Hôm nay là ngày Lev vừa tròn bốn tuần tuổi. Tuy nó đã được đặt tên sớm hơn theo thông lệ ở Nga nhưng cả nhà vẫn làm lễ Đặt Tên cho nó theo truyền thống Phần Lan.
Từ lúc xuống ăn sáng, Kullervo đã ôm theo một cái thùng nhỏ nhưng khá nặng. Giờ đây anh mở thùng, lấy bộ chữ “LEV” đúc bằng vàng ra xếp xung quanh cái bánh. Vieno đi qua đi lại quanh phòng, búng tay tanh tách để sửa sang mấy món đồ trang trí trên tường. Còn nhân vật chính, cậu Lev, thì đang ở trong góc phòng gần cửa ra vào, nằm trên tay Hilkka vừa bú vừa lim dim thiếp ngủ.
Chừng mười giờ sáng thì bánh kẹo, nước trái cây nhà làm đã bày biện đầy cả bàn ăn, mọi sự trang hoàng sắp xếp đã xong xuôi, và khách cũng bắt đầu tới. Nói về khách thì hầu hết những buổi tiệc gia đình kiểu này ở dinh Väinölä đều chỉ quanh quẩn hai nhà hàng xóm: Nhà Korpela, thần rừng cai quản cánh rừng trên ngọn núi sau dinh, và nhà Aalto, thần biển cai quản vịnh Väinölä.
Ông bà Aalto, đồng liêu của ông bà Korpela ba má Karhu, đã đi vùng khác để sống những năm hưu trí. Con trai ông bà, cậu Laine, cũng học nghề biển rồi nối nghiệp cha mẹ tiếp tục đóng ở vịnh Väinölä. Laine lớn hơn Vieno một tuổi. Cũng như Karhu, cậu đã làm bạn với cả mười sáu anh chị em nhà Väinämö từ nhỏ cho đến lớn. Chỉ khác một chỗ là cô gái Väinämö mà cậu đem lòng tương tư đến bây giờ vẫn không đáp lại tình cảm của cậu.
Mieli vừa nghĩ tới Laine thì Laine cũng vừa xuất hiện ngay ngưỡng cửa. Mới vào hè chưa bao lâu mà nước da cậu đã ngả màu rám nắng. Laine không lấy gì làm cao lớn nhưng vóc dáng trước giờ luôn khỏe khoắn, nhanh nhẹn, tóc vàng gợn sóng, mắt xanh đúng như màu biển và trên môi lúc nào cũng thường trực một nụ cười vô tư, nụ cười chẳng bao giờ lớn lên theo tuổi cậu.
Theo thói quen, vừa thấy Laine là mấy chị em kín đáo liếc nhìn Vieno rồi lại đưa mắt nhìn nhau, cười tủm tỉm. Vieno thì không thể lườm hết tất cả được nên chỉ lườm một mình Mieli. Laine ghé qua thăm hỏi mẹ con Hilkka, chuyện trò sôi nổi, đứng từ một góc xa vẫn nghe thấy được. Lát sau, cậu đem quà của Lev, một bộ muỗng nĩa em bé bằng vàng, đặt lên bàn bên cạnh mấy món quà khác, rồi cũng theo thói quen, cậu nhìn quanh quất trong phòng tìm Vieno.
Thấy Vieno, Laine cười tươi như nắng, rảo bước tiến lại gần, trong khi Vieno cố nén một tiếng thở dài trước khi đeo cái vẻ mặt thảo mai lịch sự lên tiếp chuyện. Chào hỏi xã giao xong, Laine hào hứng:
“Qua đầu tháng tám là tôi chuyển công tác lên Espoo rồi. Tôi không nhớ rõ, em ở quận nào trên Espoo?”
Mieli liếc thấy mặt Vieno hơi biến sắc, nhưng nó vẫn điềm tĩnh:
“Tôi ở quận Westend.”
Laine đập tay, reo lên:
“Trời ơi, trùng hợp quá! Tôi lên làm ở ngay bãi Westend. Nhà em gần đó không?”
Vieno tròn mắt như vừa nghe sét đánh ngang tai. Mieli mỉm cười:
“Nhà Vieno cách bãi Westend có mấy bước chân thôi.”
Laine mừng rỡ không giấu diếm:
“Vậy là thành hàng xóm nữa rồi! Đúng là dòng đời đưa đẩy!”
Vieno không đáp, chỉ nặn ra được một nụ cười gượng gạo. Còn Laine thì mắt đã trở nên sáng long lanh, càng lúc càng hăm hở với câu chuyện. Mà đã mấy chục năm nay không có gì thay đổi, Laine càng hăm hở, Vieno càng bực mình. Rồi chuyện gì tới cũng phải tới. Akira nãy giờ chơi ở đâu không biết, đúng lúc này lại xuất hiện, lon ton chạy tới giơ tay lên đòi Vieno ẵm. Vừa thấy nó, Laine nói luôn:
“À, cháu Akira đây hả? Hôm qua tôi có nghe anh Kulle nói. Rồi sao, có hy vọng gì tìm được ba mẹ cháu chưa?”
Cả hai mẹ con Vieno đứng hình. Vieno mím chặt môi, cái vẻ lịch sự thảo mai chỉ còn một giây nữa là bay biến. Mieli nhanh tay chụp lấy cổ tay Laine, kéo cậu ra một góc sân sau. Laine đưa tay lên che miệng, xuống giọng:
“Em nói gì sai hả chị?”
Mieli tặc lưỡi:
“Chưa sai. Nhưng mà cũng sắp sai rồi.”
Laine bối rối, không phát biểu gì nữa, đứng đợi nghe Mieli giảng bài. Chị nhỏ giọng:
“Cậu đừng hỏi mấy chuyện đó trước mặt cháu. Bữa giờ cứ nửa khuya là nó dậy khóc đòi ba đòi mẹ. Tụi chị không bao giờ nhắc tới ba mẹ trước mặt nó, sợ nó tủi thân. Khi nào không có mặt cháu thì cậu cứ mặc sức hỏi thăm, nhưng có mặt nó thì cậu chỉ hỏi chuyện ăn chơi ngủ nghỉ thôi chứ đừng hỏi gì khác. Hiểu ý chị không?”
Laine gật đầu, ra vẻ rất biết thân biết phận. Mieli thở dài. Đời sao mà quá éo le. Một anh ruột để ngoài da nghĩ gì nói nấy như Laine lại đi tương tư cái đứa thảo mai khách sáo, khéo ăn khéo nói nhất nhà như Vieno. Mười mấy năm trồng cây si chẳng có chút hy vọng gì mà Laine vẫn cứ miệt mài trồng tiếp. Mười mấy năm bực bội cái tính thiếu tế nhị của Laine, Vieno cũng cứ vậy mà bực tiếp. Cả hai không tiến cũng không lùi, mặc kệ bao nhiêu mùa hè nối tiếp trôi qua.

(còn tiếp)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Umio

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/1/14
Bài viết
207
Gạo
400,0
Một bí ẩn khác chưa ai hiểu được là vì sao con tàu lại đắm ở biển Baltic trong khi hải trình dự tính của đoàn người là vượt Địa Trung Hải đến Nam Âu. Những người lớn còn sống sót hiện đang được cho là bị loạn trí tạm thời do sang chấn tâm lý. Nhưng ngay cả nếu họ thật sự bị loạn trí, điều đó cũng không giải thích được mối liên hệ giữa việc họ rõ ràng là người Trung Đông và con tàu thực tế là bị đắm ở Baltic.
Hai đứa nhỏ chơi mệt, tông cửa chạy vào nhà, đứa nào mặt cũng đỏ bừng, mồ hôi như tắm. Akira lon ton theo Aulikki vào bếp rót nước uống, rồi chạy lại leo lên đùi Vieno ngồi. Vieno vuốt mớ tóc lòa xòa trên trán nó qua một bên:
Đoạn này chương 1 bị lặp lại nè, chắc bạn cop nhầm hay sao đó :D.

Truyện hay lắm, làm mình đọc lèo phát hết tất cả các chương bạn đăng. Dù mình không phải fan thể loại viễn tưởng, thần thoại lắm. Truyện chưa có nhiều tình tiết gì nhưng đọc rất dễ chịu, cách bạn xây dựng thế giới trong đó cũng hay nữa.
Nhưng hơi nhiều thoại, mà thoại ít đi kèm hành động, tâm tư, suy nghĩ nhân vật nên nhiều đoạn giống như băng ghi âm được viết ra vậy đó, chỉ có mỗi lời nói không à. Không biết bạn còn onl nữa hông, nôn đọc tiếp quá :v.
 
Bên trên