Thời gian đẹp nhất gọi là thanh xuân - Cập nhập - Miên Hoa Đường

Miên Hoa Đường

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/11/15
Bài viết
11
Gạo
0,0

Tên truyện: Thời gian đẹp nhất gọi là thanh xuân
Tác giả: Miên Hoa Đường
Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác
Tình trạng đăng: Cập nhập
Lịch đăng: Chưa xác định
Thể loại: Thanh xuân vườn trường, học đường
Độ dài: Chưa xác định
Giới hạn độ tuổi đọc: Không
Cảnh báo về nội dung: Không
Thanh xuân tựa như ánh hoàng hôn trên biển xanh, mơ hồ, đẹp đẽ, nhanh chóng. Trải qua những tổn thương, vấp ngã, những ấm ức, hạnh phúc buồn vui đan xen lẫn lộn. Để rồi bản thân mơ hồ không biết muốn làm gì, cần ai và yêu ai. Giống như một vòng luẩn quẩn, đi qua những năm tháng, đến khi ngoảnh lại vội vàng nhận ra chỉ còn hai chữ “Thanh Xuân”

Mục lục
CHƯƠNG 1: CÔ ẤY LÀ NGƯỜI THỪA CỦA XÃ HỘI
CHƯƠNG 2: CẬU BIẾN THÁI À? - Ừ! TÔI CHÍNH LÀ THẰNG BIẾN THÁI ĐẤY!
CHƯƠNG 3: MÁY BAY KHÔNG NGƯỜI LÁI
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Miên Hoa Đường

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/11/15
Bài viết
11
Gạo
0,0
CHƯƠNG 1: CÔ ẤY LÀ NGƯỜI THỪA CỦA XÃ HỘI


(Lớn lên là một quá trình đánh rơi hạnh phúc chứ không phải là ngược lại. Tôi muốn nhiều lần mười bảy tuổi về sau, tận sau này, những chuyện xảy ra ở mười bảy tuổi hiện tại sẽ là một sự trưởng thành.)


Đinh Hân vừa ngồi chống cằm, vừa đưa ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài ô cửa sổ của phòng học. Cái cảm giác buồn ngủ vừa ập tới thì đúng lúc Đạt ngồi ngay phía trên đập mạnh tờ giấy lên bàn Đinh Hân. Là bảng kết quả học kì một, cũng chẳng có gì đáng xem.

Đêm qua bố mẹ Đinh Hân lại cãi nhau, không khí trong gia đình bây giờ đã vô cùng căng thẳng, nếu thêm bảng kết quả học tập này mang về thì chẳng khác gì lửa đổ thêm dầu.

Học hành không tốt, ngoại hình không tốt, gia đình không tốt, cái cảm giác trở thành người thừa của xã hội quả là không tồi chút nào.

“Đừng trưng cái bộ mặt như là sắp đến ngày tận thế đấy ra. Một bảng thành tích cũng chẳng nói lên được gì. Để vào đại học cậu còn hơn một năm nữa kia mà.”

Lời nói của Lâm Vũ Trung ngồi ngay bên cạnh cắt ngang dòng suy nghĩ của Hân. Ngược lại với Hân, cậu ta học giỏi, ngoại hình ưa nhìn, gia đình tốt. Nhưng rốt cuộc cậu ta lại mắc một căn bệnh mà cả thế giới đều ghét đó chính là bệnh tự phụ, bệnh kiêu ngạo. Xung quanh cậu ta dường như có rất ít bạn bè, từng có rất nhiều nữ sinh vây quanh nhưng đều bị cậu ta dùng cái bệnh kiêu ngạo làm hoảng sợ mà bỏ chạy. Nói một cách ngắn gọn đó chính là Lâm Vũ Trung đắc tội với vô số học sinh nữ trong trường.

Hân thở dài vò nát bảng kết quả sau đó thì nhét vào trong ngăn bàn. Những lời Lâm Vũ Trung vừa nói rốt cuộc cũng là từ tính kiêu ngạo mà ra.

Học hết cả một học kì lớp mười một rồi nhưng rốt cuộc bạn bè trong lớp của Đinh Hân cũng không được gọi là nhiều. Có hai lý do cơ bản, thứ nhất là đầu năm lớp mười một Đinh Hân mới được chuyển đến đây, thứ hai là do tính cách của Hân cũng không hẳn là dễ hòa đồng. Ở trong lớp 11B này người mà Đinh Hân tiếp xúc nhiều nhất đó chính là Khánh Chi. Khánh Chi là một cô gái nhút nhát hiền lành và học khá giỏi.

“Về thôi Hân, cùng Chi kiểm tra lại phòng hóa chất một chút rồi tụi mình đi ăn kem.” Chi đưa đôi mắt trong veo, cùng nụ cười rạng rỡ nhìn Đinh Hân. Hân cho sách vở vào túi, vui vẻ gật đầu. Ngày mai là diễn ra cuộc thi olympic hóa học toàn trường và người phụ trách chuẩn bị hóa chất cho tiết mục của lớp lần này là Chi.

Lần đầu tiên Đinh Hân gặp Khánh Chi cũng chính là ngày đầu tiên Đinh Hân được chuyển đến học tập ở lớp 11B này. Chi là người đầu tiên mỉm cười bắt chuyện làm quen với Hân, Chi cũng chính là người kiên nhẫn ngồi giới thiệu từng bạn trong lớp cho Hân, đồng thời giúp Hân hòa nhập với môi trường mới. Ấn tượng trong Hân về Khánh Chi luôn luôn là một cô gái vui vẻ và ấm áp.

Khánh Chi ăn hết hai ly kem quế và hiện tại đang ăn đến ly thứ ba. Theo những gì Đinh Hân biết thì rõ ràng kem quế là thứ mà Chi yêu thích nhất. Lần nào đến đây, Chi ăn ít nhất cũng phải là ba ly.

“Ăn nhiều như thế viêm họng thì phải làm sao?”

“Ăn tính trước, biến chứng tính sau.”

Mùa đông cũng giống như một ly kem ốc quế vậy, vừa lạnh, vừa ngọt, vừa thơm, cảm giác thật khiến người khác dễ thấy thỏa mãn.

Điện thoại trong túi Hân liên tục đổ chuông, chẳng hiểu sao màn hình lại hiện lên số của con bé hàng xóm cạnh nhà, mà con bé này hơn cả oan gia, vô cùng không hài lòng về Hân.

“Alo!” Hân nhấc máy, bên cạnh Chi vừa đưa thìa kem lên miệng lại vừa đưa mắt nhìn Hân.

“Hân! Cháu ở đâu thì về nhanh, bố cháu đánh mẹ cháu ngất đi rồi.” Giọng nói của mẹ con bé hàng xóm truyền đến cùng vài tiếng ồn khác. Toàn thân Hân như đông cứng, khuôn mặt đang vui vẻ trở nên xám xịt một màu. Câu chuyện mâu thuẫn giữa bố và mẹ chưa bao giờ dừng lại.

Đinh Hân vội vàng đạp xe về nhà, để lại mình Khánh Chi trong quán kem với vô số dấu hỏi nghi vấn. Nhưng Hân chẳng còn cách nào khác, thời gian không cho phép bản thân Hân ngồi giải thích với Chi.

Vừa về đến cổng chưa kịp vào nhà Hân đã bị cô hàng xóm cũng chính là người mới gọi điện cho Hân kéo lại. Cô ấy tóm tắt mọi chuyện đã xảy ra, đồng thời an ủi Hân vài câu, nét mặt thì đầy vẻ thương hại.

Bố Hân ngồi bên thềm cửa, trên tay còn cầm một điếu thuốc lá đang hút dở, mắt ông đỏ hoe, có lẽ là đang đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó. Hân bước đến, nhìn ông một hồi rồi lạnh lùng bước qua. Bố Hân là một người nóng tính, bảo thủ và hay ghen. Theo như lời mẹ Hân kể và những lần Hân chứng kiến, bố thường vì ghen tuông mà đánh mẹ. Hình tượng một người bố tuyệt vời trong Hân cũng vì thế mà đi xuống.

Hân bước vào nhà thấy mẹ ngồi trên ghế sofa, mái tóc đen dài của bà rũ xuống nhìn vô cùng mệt mỏi, một bên má vẫn còn đỏ và sưng lên trông thấy. Trên tay bà còn cầm một tờ giấy, chẳng nhìn Hân cũng biết rõ ràng đó là đơn ly hôn. Hân tự cười bản thân, rốt cuộc thì ngày này cũng đến.

“Mẹ không thể sống chung với bố mày được nữa, ông ta lập quỹ riêng nuôi bồ bên ngoài, đã vậy về nhà còn lớn tiếng to nhỏ với mẹ. Bao nhiêu năm qua con cũng thấy rồi đấy, mẹ cũng không thể chịu đựng được thêm nữa. Cuộc sống như thế này nào khác gì địa ngục đâu.”

Đinh Hân không nói gì, cô lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh mẹ, nhìn tờ đơn ly hôn đã kí. Cũng không phải là chưa bao giờ Hân nghĩ đến chuyện bố mẹ sẽ ly hôn. Sống chung dưới một mái nhà ngần ấy năm trôi qua, rốt cuộc cũng chỉ vì một tờ giấy mà chấm dứt.

Đôi mắt Hân đỏ hoe nhưng nhất định cô gái vẫn không để rơi một giọt nước mắt nào. Nếu muốn khóc thì cũng không phải bây giờ, không phải lúc này, và cũng không phải là tại đây.

“Con có trách mẹ không?”

Tiếng mẹ ngẹn ngào vang lên. Hân đưa mắt nhìn bố, ông ấy vẫn lặng yên ngồi ở thềm cửa, khói thuốc lá vẫn bay lên theo từng đợt, chẳng thể biết được ông ấy đang nghĩ gì.

Im lặng một hồi, cô gái nhỏ không trả lời, lặng lẽ đứng dậy bình thản đi vào trong phòng, đồng thời chốt khóa trong.

Hân lấy chai nước lọc và hai viên thuốc ngủ liều nhẹ trong cặp đưa lên miệng uống liền một hơi. Sau đó thì nằm xuống giường, giống như một người tàn phế vô cùng bất lực. Nước mắt lúc đó cũng chẳng biết từ đâu ập tới, tuôn trào lặng lẽ mà chảy ra từ khóe mắt.

Đinh Hân bắt đầu nhớ lại những ngày tháng còn nhỏ, cuộc sống của gia đình ba người thật hạnh phúc, thật đầm ấm. Bố Hân là người có tài, có ý chí, hơn nữa lại còn hết mực chăm sóc vợ con. Còn mẹ Hân, bà cũng là một người phụ nữ hiền dịu đảm đang, hơn nữa lại còn vô cùng xinh đẹp. Cuộc sống của Hân khi đấy chẳng khác gì được tô vẽ từ màu hồng, vô cùng hoàn mỹ. Nhưng rốt cuộc cuộc sống tươi đẹp đó cũng chỉ kéo dài đến năm Đinh Hân mười tuổi.

Học hết tiểu học, gia đình màu hồng của Hân bắt đầu đi vào rạn nứt. Khi cô bé nhỏ nhận thức và bắt đầu hiểu chuyện hơn cũng chính là lúc Hân phát hiện sự ra đời của cô chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn. Giữa bố và mẹ không hoàn toàn là tình nguyện mà sống chung với nhau, lý do khiến họ ở bên nhau một phần lớn là do sự xuất hiện của Hân trên cõi đời này.

Nghĩ đến đó Hân cười nhạt nhẽo, nước mắt đã ướt đẫm một bên gối. Hân tự nhủ, có lẽ tất cả may mắn trong cuộc đời cô đã dành hết cho cuộc sống màu hồng trước kia rồi. Sau này, rồi sau này nữa, đừng mong chờ điều kì diệu gì sẽ xảy ra.

Tác dụng của thuốc khiến Đinh Hân ngủ liền một mạch đến buổi chiều ngày hôm sau. Trong lúc ngủ có mơ linh tinh một số chuyện, nhưng rốt cuộc khi tỉnh lại cũng quên sạch, không còn lại chút dấu vết gì. Mỗi lần bố mẹ cãi nhau Hân đều giống như vậy, uống thuốc ngủ đảm bảo lúc đau buồn nhất sẽ quên hết mọi chuyện.

Hân với điện thoại, màn hình tối om chẳng biết hết pin từ lúc nào. Nằm trên giường, đôi mắt song song nhìn trần nhà, suy nghĩ miên man một hồi cuối cùng Đinh Hân cũng quyết định đối diện với thực tại. Đối diện với cuộc hôn nhân của bố mẹ, đối diện với một gia đình tan vỡ.

ngôi nhà vắng tanh, không khí ảm đạm vô cùng, giống như một ngôi nhà bỏ hoang lâu năm không có người ở. Hân đi tới phòng ngủ của bố mẹ, cô không cho rằng bà có thể ung dung đi làm trong tình trạng tồi tệ của tối qua.

Căn phòng trống rỗng, không có mẹ và đồ đạc cũng trở nên thưa thớt. Tâm trí Hân bắt đầu hoảng loạn, cô vội vàng chạy về phòng mình và rút điện thoại đang sạc ra bấm số gọi cho mẹ. Nhưng cho dù Hân có cố gắng gọi như thế nào thì đầu dây bên kia cũng chỉ là những tiếng tút kéo dài thay phiên nhau truyền đến.

Bà đã tắt máy, bà không nhận cuộc gọi của Hân hay bà đã xảy ra chuyện gì rồi. Đầu óc Hân quay vòng đau đớn, đôi mắt vừa khô từ đêm qua giờ lại được rửa trôi ướt đẫm. Hôm qua trong lúc Hân chìm vào giấc ngủ có lẽ lại xảy ra chuyện gì rồi cũng nên. Nghĩ đến đó Hân liền gọi điện cho bố, có lẽ ông ấy sẽ không từ chối việc giải thích cho cô.

“Alo, con gái! Bố đi công tác một tuần, sáng sớm bố đi con còn chưa thức dậy. Đồ ăn bố đã nấu sẵn để ở bếp, con ăn chưa?”

“Con ăn rồi.” Hân nói dối, cổ họng còn vì tiếng nấc mà mắc nghẹn.

“Bố!”

“Bố đây, con gái!”

“Mẹ con đi đâu rồi?”

Đinh Hân nói trong tiếng nấc, đầu dây bên kia cũng dần im lặng chỉ còn lại tiếng thở dài vọng đến đầy mệt mỏi.

“Mẹ con chuyển đi rồi!”

Giọng ông vang lên, sau đó thì một loạt tiếng tút kéo dài lại được truyền đến. Đầu dây bên kia đã cúp máy.

Hân ngồi tựa lưng vào vách tường, vậy là trong căn nhà này chỉ còn lại mình Hân. Cuộc sống sau này, có lẽ cũng chính là như vậy, mười bảy tuổi của bây giờ hay nhiều lần mười bảy tuổi của sau này cũng sẽ là như vậy. Nhưng nhất định những lần mười bảy tuổi của sau này Hân chí ít cũng sẽ mạnh mẽ hơn bây giờ, Chí ít cũng trưởng thành hơn bây giờ.

Hai ngày sau khi mẹ Hân bỏ đi, Hân đã rất cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình sao cho ở mức độ cân bằng nhất. Mỗi lần nhớ bà, Hân bấm số gọi nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là tiếng tút kéo dài. Có lẽ bà không còn dùng số điện thoại này nữa, hoặc có lẽ bà không muốn quan tâm đến bất kì điều gì trong ngôi nhà này. Cuộc hôn nhân trong suốt hơn chục năm qua đã mang đến cho bà quá nhiều bất hạnh, quá nhiều tổn thương. Hân không trách bố, không trách mẹ, cũng không trách người thứ ba, bồ của bố theo lời của mẹ. Đôi khi tâm trạng đi xuống Hân lại tự trách chính bản thân mình, sự tồn tại của cô trên cõi đời này có lẽ là một sai lầm.

Đến ngày thứ ba, Khách Chi mang bộ mặt vô cùng lo lắng đến tìm Hân, còn mua cho Hân rất nhiều kem và đồ ăn vặt. Nhờ Chi mà tâm trạng của Hân khá lên rất nhiều, nhưng rốt cuộc Hân vẫn không hề kể chuyện gia đình mình với Chi. Chi có hỏi thăm vài câu nhưng Hân chỉ trả lời qua loa là bố mẹ đã đi công tác cả rồi.

Nghỉ suốt bốn ngày, đến ngày thứ năm Hân cũng quyết định đi học trở lại. Hân muốn nhiều lần mười bảy tuổi về sau, tận sau này, những chuyện xảy ra ở mười bảy tuổi hiện tại sẽ là một sự trưởng thành.

Hân đến lớp cùng Khánh Chi, nhìn mọi người trong lớp chẳng hiểu sao do quá nhạy cảm hay do cuộc sống của bản thân thay đổi mà Hân nghĩ cuộc sống của mọi người cũng thay đổi theo. Bất kì ai ở trong lớp cũng nhìn Hân bằng ánh mắt kì quái. Có người dè bỉu, có người cười khỉnh, có người lại tỏ thái độ xa lánh. Đến cả Lâm Vũ Trung bình thường ít quan tâm đến chuyện thiên hạ cũng ném cho Hân một cái nhìn vô cùng khó hiểu.

“Có chuyện gì sao Chi?” Hân kéo tay Khánh Chi trước khi Chi trở về vị trí ngồi của mình.

Chi bất ngờ gạt tay Hân ra khiến cô có phần ngạc nhiên, đến Khánh Chi cũng tỏ ra thái độ kì quặc và xa lạ như vậy thì có lẽ chuyện đã xảy ra không hề đơn giản.

“Chẳng hiểu cậu ta còn mặt mũi gì mà đi học!”

“Đúng vậy, đã nghỉ rồi thì nghỉ luôn cho xong.”

“Suốt cả một học kì thần thần bí bí rốt cuộc cũng chẳng có gì tốt đẹp.”

“Đấy gọi là bản thân không hơn ai cũng không muốn ai hơn mình, đúng là ích kỉ, xấu xa hết mức.”

“...”

Vài cô bạn phía trên bàn tán nhiều lời vô cùng khó nghe, ánh mắt thi thoảng còn hướng về phía Hân. Thật là rất muốn ai đó nói cho Hân biết chuyện gì đã xảy ra.

“Ồ, công chúa bé nhỏ đi học trở lại rồi sao?” Bạn học cùng lớp tên Ly vừa khoanh tay trước ngực vừa đi từ cửa phòng học tiến lại bàn Hân. Đi bên cạnh Ly còn có Mai và vô số ánh mắt khó chịu khác nhìn về phía Hân.

“Ly Ly thôi bỏ đi, tao nghĩ cũng không cần thiết đâu!” Mai bên cạnh kéo tay Ly.

Theo như Hân biết thì con người Ly khá thẳng thắn nhưng đổi lại tính cách vô cùng nóng nảy. Ngược lại với Ly, Mai lại là một cô gái chăm chỉ nhút nhát, cùng bảng thành tích học tập vô cùng suất sắc. Chi từng nói, trong lớp Lâm Vũ Trung đứng thứ nhất thì Mai nhất định sẽ đứng thứ hai.

“Tao chẳng thích vòng vo, mày nói đi chính mày là đứa thay đổi hóa chất trong phòng thí nghiệm của lớp, mày chính là đứa khiến cho lớp trở thành trò cười trong cuộc thi olympic hóa toàn trường có phải không?”

Một bạn cùng lớp khác nhân lúc Ly vừa dứt lời liền lập tức xen vào: “Không phải cậu ta thì còn ai! Trước ngày diễn ra cuộc thi tôi đã thấy cậu ta đến phòng hóa chất, thái độ lúc đó nhìn trước nhìn sau chẳng khác gì một tên trộm.”

Hân ngơ ngác nhìn mọi người, Hân còn nhớ ngày hôm đó cũng chính là ngày Hân nhận được bảng điểm kết quả học kì một, cũng là ngày mà bố mẹ cô chính thức kí vào đơn ly hôn. Hân đưa mắt nhìn Khánh Chi, Hân còn nhớ như in chính Chi là người kéo Hân đến phòng thí nghiệm sau đó nói Hân đứng bên ngoài, một mình Chi đi vào trong kiểm tra hóa chất lại một lần nữa trước ngày diễn ra cuộc thi. Vậy cuối cùng chuyện này, người mà mọi người cần hỏi là Khánh Chi chứ không phải là Hân. Thay đổi hóa chất, phần thi của lớp nhất định là không tốt, chắc chắn ảnh hưởng đến thành tích thi đua hơn nữa còn bị cả trường chê cười. Hân không thể nghĩ ra một cái lý do đủ thuyết phục vì sao Chi lại làm như vậy. Điều đó không có lợi cho Chi và cũng không phù hợp với tính cách của cô ấy.

Tiếng chuông vào tiết vang lên, trước khi mọi người giải tán vẫn không quên ném cho Hân cái nhìn đầy khó chịu.

Thầy chủ nhiệm bước vào, quan sát lớp một hồi sau đó ánh mắt dừng lại ở phía Hân. Có lẽ thầy cũng cho rằng người phải chịu trách nhiệm trong chuyện này là Hân.

“Cả lớp mau chóng lấy lại tinh thần học tập, không thể vì một chuyện nhỏ như vậy mà làm mất đi tinh thần học tập của lớp.”

“Sao lại là chuyện nhỏ được.”

“Đúng thế, thầy ơi!”

“Nhất định phải bắt thủ phạm đưa lên ban giám hiệu.”

Mọi người bắt đầu nhao nhao lên, đồng thời vô số những bạn học đưa mắt nhìn Hân. Thầy chủ nhiệm gõ mạnh thước lên bàn, giọng thầy hét lớn.

“Cả lớp giữ im lặng cho tôi! Trước giờ sinh hoạt cuối tuần tuyệt đối không ai được bàn tán về chuyện này gây mất đoàn kết trong lớp. Tất cả nghe rõ chưa!!!”

Thầy dứt lời, có vài học sinh vâng dạ, nhưng đa phần vẫn là tỏ thái độ không cam tâm.

Hân nhìn Khánh Chi, Chi cúi gục đầu xuống bàn, đôi lúc lại đưa ánh mắt e ngại quay xuống phía dưới nhìn Hân.

“Sẽ chẳng ai bênh vực cho cậu đâu! Khánh Chi là người phụ trách hóa chất nhưng cả lớp lại không tìm cậu ta để hỏi, lại chỉ vì nghe người khác nói từng gặp cậu ở trước phòng hóa chất mà đổ mọi trách nhiệm lên người cậu. Suy nghĩ một chút, mọi người có thành kiến với cậu như vậy, cậu đâu khác gì người thừa của xã hội.”

“Không có chứng cứ đừng nói bừa!”

Lâm Vũ Trung cầm quyển vở khẽ đập nhẹ vào vai Đạt. Đạt cau mày một cái đồng thời cũng quay lên.

Những lời Đạt nói không sai, hơn nữa cậu ấy là lớp trưởng cũng là thành viên của nhóm thi olympic cậu ấy có quyền lên tiếng, có quyền trách móc. Còn Ly, Hân biết cậu ta cũng là lên tiếng đòi lại công bằng cho Mai, Mai cũng ở trong đội thi olympic. Tuy nhiên với Lâm Vũ Trung, cậu ta lại chẳng hề đả động một lời nào. Hơn nữa vừa rồi còn lên tiếng giải vây cho Hân. Cũng có thể cậu ta ngồi cùng bàn nên biết ngày hôm đó người rủ Hân đến phòng hóa chất là Chi. Cũng có thể cậu ta chỉ tiện mồm nói ra.

Mọi chuyện quả nhiên phức tạp, cuộc sống quả nhiên phức tạp. Chưa bao giờ Hân nghĩ sự tồn tại của mình là một điều gì đó tốt đẹp.

Gia đình tan vỡ, bạn bè xa lánh, thành tích học tập không tốt, rốt cuộc một cô gái mười bảy tuổi như Hân cũng chỉ là người thừa của xã hội mà thôi.

Hân chợt nhận ra rằng, lớn lên là một quá trình đánh rơi hạnh phúc chứ không phải là ngược lại.

>> CHƯƠNG 2
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Miên Hoa Đường

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/11/15
Bài viết
11
Gạo
0,0
CHƯƠNG 2: CẬU BIẾN THÁI À? - Ừ! TÔI CHÍNH LÀ THẰNG BIẾN THÁI ĐẤY!

(Bất kì ai cũng có một năng lực siêu nhiên nào đó, bất kì năng lực siêu nhiên nào đó rồi cũng sẽ bị đánh thức giậy.)



Cô ấy có lẽ là người mà thượng đế đã bỏ quên, là người mà lúc sinh ra đã bị Bà Mụ điểm sự xui xẻo lên người. Tất cả những gì tốt đẹp mà trước kia cô ấy từng có chỉ là do đã dùng hết tất cả sự may mắn trong cuộc đời này đánh đổi mà thôi. Đúng vậy, cô ấy là Đinh Hân. Cô ấy là bạn học cùng lớp, là bạn cùng bàn của tôi. Tôi là Lâm Vũ Trung.

...

Giờ ra chơi tôi thường ngồi một góc tại ghế đá phía sau thư viện, đơn giản vì tôi nghĩ nơi này hợp với tôi. Tôi không phải là một thằng con trai tự kỉ, cũng không phải là quá kiêu ngạo, chỉ là tôi không thích thế giới quá ồn ảo, bởi nó làm tôi đau đầu. Tôi không phải là không có bạn bè, bạn bè tôi có rất nhiều, đó là những năm tháng tiểu học, những năm tháng tôi chưa biết đến sự nguy hiểm của thế giới này. Còn bây giờ với tôi có một thằng bạn như Đạt cũng chính là số nhiều. Trước kia nó thường chạy theo tôi ra khu vực ghế đá sau thư viện hút trộm thuốc lá. Còn gần đây thay vì những lần hút trộm thuốc lá, giờ ra chơi nó thường chạy theo cô bạn lớp bên cạnh. Hình như chúng nó yêu nhau thì phải, điều đó không nằm trong phạm trù mà tôi quan tâm.

Còn tôi, cũng rất nhiều người từng thắc mắc vì sao tôi lại thường ra đây. Một số bạn nữ có năng khiếu làm đạo diễn phim truyền hình khen tôi lãng tử, còn phần đông bọn con trai bảo tôi chạy ra đây làm trò quay tay. Chúng nó quả nhiên hài hước hơn tôi tưởng. Tôi cũng phải thừa nhận rằng, tôi từng mơ ước được hài hước như chúng nó.

Sự thật tôi cũng thấy mình nhạt nhẽo, số ít những lần tôi đến đây để đọc sách còn số nhiều là tôi đến đây để nghe nhạc. Tôi ghét thế giới đông người, tôi ghét sự ồn ào. Ấy vậy mà hôm nay có kẻ lại cả gan phá hoại thế giới của tôi.

Cách tôi khoảng vài chục mét phía sau thư viện, rất nhiều âm thanh hỗn tạp truyền đến. Xung quanh một đám con gái, tôi còn nhìn thấy cả Khánh Chi, bạn học cùng lớp tôi.

“Mày tránh mặt bọn tao à? Mày tưởng mày trốn được sao?” Một bạn nữ có mái tóc màu hung đỏ vừa túm tóc Khánh Chi, vừa hét vào mặt cậu ta. Tôi biết bạn học này, cậu ta cũng là một cô gái xinh đẹp từng theo đuổi tôi vài tháng trước. Lúc đó tôi hoàn toàn chẳng tìm ra lý do gì khiến tôi chấp nhận tình cảm của cậu ta, tôi từ đầu đến cuối đều từ chối.

“Tao đã bảo mày đổi lọ dung dịch muối ấy thành axit, hà cớ gì mày lại đổi thành thuốc tím? Mày định chơi bọn tao à? Fuck!”

Tôi bật cười, dường như đã hiểu. Có thể giải thích như thế này, trong cuộc thi olympic hóa của lớp tôi, chúng tôi có thí nghiệm hòa dung dịch muối vào nước một lần nữa cho loãng, sau đó mới dùng dung dịch đó làm chất điện ly. Nếu theo như lời Tóc Đỏ nói nếu đổi dung dịch muối thành axit, thì đảm bảo cả trường sẽ được một phen kinh hoàng. Trả là thế này, dung dịch muối và axit đều không màu, vì tâm lý lúc thi chúng tôi nhất định sẽ không nhận ra. Khi đó dung dịch chúng tôi sẽ đổ nước vào là axit chứ hoàn toàn không phải là muối. Với một lượng axit khá lớn đủ khiến da mặt tôi cũng không còn nguyên dạng như bây giờ. Bởi khi đổ nước vào axit, axit sẽ bị sôi và bắn ra, cực kì nguy hiểm. Tôi cười thầm, thí nghiệm này là do tôi phụ trách, Tóc Đỏ này nhất định là cố ý nhằm vào tôi.

“Cho nó một trận cho biết!”

“Đúng đấy chị, chưa no đòn chưa khôn ra!”

“Mẹ nào con đấy, rốt cuộc cũng chẳng được cái chết mẹ gì tốt.”

“...”

Mấy bạn nữ xung quanh Tóc Đỏ cũng hùa nhau túm tóc Khánh Chi. Chẳng hiểu sao, tôi thấy mấy người này thật phiền phức. Tôi cũng chẳng hề có ý định làm anh hùng chạy tới giải vây cho Chi.

Thấy đồng bọn hưng phấn quá, Tóc Đỏ hình như bắt đầu rủ lòng thương, lại lên tiếng ra lệnh.

“Thôi chúng mày, đánh vậy đủ rồi, cho chừa cái mặt nó thôi. Chúng mày định đánh chết nó à?”

Tóc Đỏ đẩy mạnh người Khánh Chi vào gốc cây xà cừ phía trước, hai tay cô ta khoanh trước ngực giọng nói cực kì phách lối. Tôi tự nhiên cũng muốn xem rốt cuộc chuyện hay gì đang xảy ra.

“Tao với mày chưa xong đâu!” Tóc Đỏ chỉ tay vào mặt Khánh Chi. “Mẹ mày lăng nhăng với bố tao, tiền của mẹ mày cho mày cũng là tiền của bố tao. Gái điếm như mẹ mày tốt nhất đừng để tao nói ra cho toàn trường này biết. Mày nên biết nghe lời và biết điều một chút. Tự rước họa vào thân đến lúc đó đừng trách tao.”

Nói xong Tóc Đỏ cùng đồng bọn rời đi. Nhìn bộ dạng cậu ta lúc này so với khoảng thời gian cậu ta cưa cẩm tôi, tự nhiên tôi bật cười. Con người cậu ta quả là đa nhân cách. Có điều, chỉ không ngờ rằng, nguyên nhân câu chuyện này lại bắt nguồn từ tôi. Lúc trước làm diễn viên chính tôi thấy có vài phần hứng thú, nhưng chẳng hiểu sao lần này tôi lại thấy bản thân mình, khắp toàn thân từ đầu đến chân đều bốc mùi biến thái.

Phim hay đã khép lại, tôi cũng đành rời đi. Từ giờ tôi sẽ không đến đây nữa, không gian yên tĩnh của tôi đã bị phá hỏng, nó không còn được hoàn hảo như xưa.

Tôi bước vào lớp, lúc đó chuông còn chưa reo lên. Lớp tôi bình thường như cái chợ vỡ chẳng hiểu sao hôm nay chúng nó đoàn kết tập trung lại một góc, góc đó chính là bàn của tôi. Chỉ dùng một chút thông minh trong vũ trụ sự thông thái của mình, tôi cũng biết chúng nó đang làm chuyện xấu. Bởi vì chỉ có khi làm chuyện xấu chúng nó mới trở nên đoàn kết như vậy.

Kẻ thông minh sẽ không nhúng tay vào mấy việc vô bổ như vậy, và tôi chính là kẻ thông minh đó. Tôi khoanh tay đứng quan sát, quan sát cho đến khi chúng nó chủ động rời khỏi bàn tôi.

“Nhanh tay lên, kẻ phản bội sắp vào rồi đấy!”

“Biết rồi, đừng giục!”

“Thật muốn xem vẻ mặt của nó! Ha ha!”

Thấy chúng nó cười tôi bất giác cười theo, dĩ nhiên không phải kiểu cười sảng khoái như chúng nó, mà tôi cười theo kiểu biến thái. Đúng vậy, là kiểu cười biến thái.

“Chúng mày, kẻ địch chuẩn bị tới. Mau chóng hoàn thành công tác chuẩn bị cuối cùng, sẵn sàng ngồi chờ tác chiến!”

Đạt chẳng hiểu từ đâu hớt hải chạy vào, tôi cứ nghĩ nó lại đi đong đưa gì đó với cô nàng lớp bên, nhưng nhìn bộ dạng nó lúc này có lẽ là không phải.

Cả lớp bắt đầu tản ra, chúng nó vỗ tay nhau giống như kiểu ăn mừng trước thắng lợi. Đạt đi qua cũng khẽ hích vào vai tôi một cái, nó cười nham hiểm, có vẻ là đang ra ám hiệu cho tôi.

Tôi cũng chẳng quan tâm cho lắm, từ trước đến giờ chúng nó làm gì tôi đều không quản, lần này cũng vậy tôi cũng chẳng có lý do gì khiến bản thân phải đi lo mấy chuyện bao đồng. Tôi ung dung đi về chỗ ngồi của mình, đồng thời cũng khéo léo cảnh giác chỗ ngồi bên cạnh, chỗ của Đinh Hân.

Bên trong ngăn bàn Đinh Hân chúng nó đặt đến bốn ca nhựa đựng đầy amoniac nồng độ nhẹ lên sách vở của cậu ta. Tôi có thể khẳng định như vậy bởi vì ở vị trí ngồi của tôi chỉ mới ngửi thấy mùi khai thoang thoảng. Có vẻ ý đồ của chúng nó chính là khi Đinh Hân lôi sách từ trong ngăn bàn ra, bốn cốc amoniac này sẽ tự khắc đổ lên người cậu ta. Bọn này cũng độc ác thật, nhưng suy cho cùng chúng nó độc ác nhưng chúng nó cũng khá thông minh. Nếu chúng nó dùng amoniac đặc, đảm bảo Đinh Hân chỉ còn nước nhập viện.

Người thông minh sẽ chơi theo cách của người thông minh. Còn đương nhiên người càng thông minh hơn nữa chính là người luôn giữ im lặng. Tôi vẫn luôn là người giữ im lặng ấy. Im lặng chờ xem những lần chơi xấu Đinh Hân tiếp theo của chúng nó.

Lần thứ hai Đinh Hân bị chơi xỏ chính là vào tiết văn cô giáo tên Hồng Hoa. Cô này tuổi đã gần năm mươi, có lẽ đang đến tuổi tiềm mãn kinh nên cực kì khó tính. Tuy nhiên lại luôn coi mình là một bông hoa hồng không bao giờ héo, lên lớp ăn mặc vô cùng tươi trẻ. Điều đó hoàn toàn chưa đủ để lớp chúng tôi có thiện cảm với cô ấy. Chúng tôi không hề thích giáo viên ngữ văn này.

Hôm đó cô mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, áo hồng tay bồng có nơ, đôi chân đi giầy cao gót bảy phân vô cùng thời trang.

“Cả lớp mở trang 145, chúng ta tiếp tục học bài mới!”

“Dạ!” Cả lớp đồng thay hô to, đương nhiên ngoại trừ tôi và Đinh Hân. Từ ngày bị chơi xỏ vụ amoniac cậu ta càng lúc càng trở nên lầm lì hơn.

“Bọn này hôm nay ngoan nhỉ!” Giáo viên ngữ văn cười tâm đắc. Tôi nghĩ nếu cô ấy biết trước mặt mình đang giăng đầy bẫy thì nhất định sẽ không thể cười tâm đắc đến như vậy. Nhưng không sao, cứ cho là cam lai khổ tận đi.

Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, cái giây phút lớp chúng tôi đồng thanh cười hả hê cũng chính là lúc sắc mặt của giáo viên Hồng Hoa tối đen một màu.

“Rốt cuộc hôm nay ai là người trực nhật, ai đã làm trò này?” Giáo viên Hồng Hoa chỉ vào ghế ngồi. Tôi thấy một lớp chất lỏng đặc sánh trên váy cô ấy. Lớp này càng ngày độ độc ác càng nâng cao, chúng nó cả gan đổ cả lọ keo loại 200ml lên ghế giành cho giáo viên.

“Cô ơi hôm nay bạn Đinh Hân trực nhật, lúc nãy em có thấy trong ngăn bàn bạn ấy còn có một lọ keo.”

“Đúng đó cô, em cũng thấy!”

Cả lớp bắt đầu nhao nhao lên, tôi nghiêng đầu nhìn vào ngăn bàn Đinh Hân đúng là có vỏ lọ keo thật, không biết chúng nó đã ném vào lúc nào. Trò này cũng thật thông minh, một mũi tên trúng hai đích.

Giáo viên Hồng Hoa mặt chuyển sang đỏ bừng tức giận. Cô ấy lúc nào cũng tự cho mình là hoàn mỹ, gặp phải chuyện này hoàn toàn nằm ngoài sự hoàn mỹ của cô. Tôi đưa mắt quan sát Đinh Hân, thật ngạc nhiên đây là lần thứ hai sau lần cậu ta bị đổ amoniac lên người. Không như tôi nghĩ, nét mặt cậu ta vô cùng bình thản, một chút lo sợ cũng không hề biểu hiện ra.

Tự nhiên, tôi lại thấy người mình bốc lên mùi biến thái.

Lần thứ ba Đinh Hân bị chơi xỏ cũng chính là vào thứ bảy, ngày có tiết sinh hoạt, ngày câu chuyện về việc hóa chất bị đổi sẽ được nhắc lại và đưa ra quyết định cuối cùng.

Hôm đấy lớp chúng tôi có tiết thể dục vào tiết học thứ ba. Giờ ra chơi tiết thứ hai, sau khi Đinh Hân ra khỏi lớp cả lớp bỗng nhiên đồng loạt kéo nhau chạy xuống sân thể dục. Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cũng bị Đạt kéo đi.

“Chuyện gì vậy?” Tôi quay sang hỏi Đạt.

“Lát nữa ông sẽ biết!”

“Lại định chơi xỏ Đinh Hân à?”

“Tôi biết trước nay mấy chuyện như thế này ông không tham gia. Vì vậy, lần này ông cứ như trước nay đi.”

Tiếng chuông vào tiết, Đạt vỗ nhẹ vai tôi một cái sau đó bắt đầu cho lớp tập trung. Tôi quan sát xung quanh, rõ ràng là Đinh Hân còn chưa tới, có lẽ là vẫn đang luống cuống trên lớp. Phải đến hơn chục phút sau khi giáo viên thể dục hướng dẫn cách di chuyển trong đánh cầu tôi mới thấy Đinh Hân từ hướng dãy phòng học chạy đến. Lần này vì không mang theo vợt cầu lông nên Đinh Hân bị phạt chạy mười vòng quanh sân thể dục. Lớp tôi, chúng nó lại vang lên những nụ cười hả hê.

Chúng nó đã cố tình xuống sân thể dục sớm, khóa cửa phòng học khiến Đinh Hân không lấy được vợt cầu lông trong ngăn bàn cậu ấy. Vẫn là chơi xỏ, chỉ là cách thức của chúng nó đã khác hơn mà thôi. Còn Đinh Hân, con người này nói ngốc thì cũng không phải ngốc, mà nói cứng rắn thì cũng không hẳn. Nếu đem trình độ của mọi người so sánh với cấp độ tiến hóa của động vật, chẳng cần bàn cãi tôi đương nhiên là phải được so sánh với bộ linh trưởng tiến hóa nhất rồi. Còn cậu ta, tôi chẳng biết nên đem so sánh với loài nào. Tôi sợ đem so sánh với loài nào thì loài đó nhất định sẽ bị tổn thương.

Cả tiết học thể dục hôm đó tôi không hề đánh một quả cầu nào. Bình thường tôi với Đạt một đôi nhưng hôm nay tôi để cậu ta tự chơi một mình. Thay vào đó, tôi ngồi quan sát Đinh Hân. Chạy hết một vòng sân thể dục là cậu ta chạy được 500 mét, chạy hết mười vòng là vừa tròn năm cây số. Tôi không nghĩ rằng một đứa con gái bình thường có thể làm được điều này, trừ khi cậu ta là vận động viên điền kinh hoặc đương nhiên tôi đã loại trừ khả năng cậu ta là người ngoài hành tinh được đưa đến trái đất này.

Hết tiết thể dục mọi người kéo nhau về lớp. Lúc đó, Đinh Hân mới chạy được năm vòng. Tôi nhìn thấy Khánh Chi đứng nép dưới gốc cây xã cừ nhìn Hân, sau đấy cũng cùng bạn học mà rời đi. Đinh Hân vẫn cố gắng chạy cho hết vòng, tôi thấy cậu ta cực kì đáng thương.

Lúc đó, tôi thề là dây thần kinh duy trì sự thông minh của mình đã rơi vào trạng thái ngủ đông nên mới khiến bản thân đưa ra một quyết định kì quặc. Tôi đứng dậy, đợi cậu ta chạy qua chỗ tôi, tôi liền chạy theo, sau đó thì chạy song song.

“Cậu định làm gì?” Đinh Hân trừng mắt nhìn tôi, mồ hôi trên mặt cậu ta còn nhỏ xuống từng giọt to.

“Chẳng làm gì!” Tôi đáp nhạt nhẽo, câu trả lời quả thật là chẳng mang tính khoa học chút nào.

“Vậy cậu chạy sát tôi làm gì?”

“...” Tôi không trả lời, tôi sợ thốt ra mấy câu không mang tính khoa học, vì tôi biết lúc đó dây thần kinh thông minh của tôi đã rơi vào trạng thái ngủ đông.

Đinh Hân vừa chạy vừa quay sang nhìn tôi, kết quả vì mệt quá mà cậu ta suýt nữa thì ngã sóng xoài. Cũng may tôi nhanh tay kịp thời đỡ được, ai ngờ lại bị ăn quả dấm chua.

“Cậu biến thái à?”

“Ừ! Tôi chính là thằng biến thái đấy!” Tôi trả lời, không phải cậu ta mắng tôi là thằng biến thái, chính tôi cũng thấy bản thân mình như vậy.

Tôi rút trong túi ra mấy tờ giấy ăn dùng rồi mà thằng Đạt lén nhét vào túi áo tôi lúc sáng. Tôi biết tỏng mấy trò trẻ con này của nó, chỉ là tôi vẫn thích để nó tự nghĩ bản thân nó thông minh thôi.

“Lau mồ hôi đi!” tôi đưa cho Hân.

“Cậu hành động như vậy để khiến bản thân mình khỏi thấy áy náy à?”

Tôi dám cá là cậu ta cho rằng tôi cùng mấy đứa trong lớp chơi cậu ta. Nhưng tôi đây cũng chẳng rảnh gì mà giải thích cho cậu ta rằng, tôi hoàn toàn chẳng có hứng thú.

Chạy được gần bảy vòng thì tiếng chuông vào tiết reo lên. Một cô bạn trong lớp chẳng biết từ đâu miễn cưỡng chạy lại phía chúng tôi. Cậu ta thấy tôi thì tỏ thái độ vô cùng ngạc nhiên, chẳng nói cậu ta đến tôi cũng phải ngạc nhiên chính bản thân mình.

“Thầy bảo cậu không cần phải chạy nữa, vào lớp được rồi!” Nói xong, cậu ấy liền chạy đi.

Tôi đưa mắt nhìn Đinh Hân, cậu ta quả thật vô cùng mệt mỏi.

Vào tiết sinh hoạt, không khí bắt đầu trở nên căng thẳng. Trước khi Đinh Hân đi vào lớp thì trên bảng đã xuất hiện dòng chữ, “mau ra khỏi lớp này đi, đồ phản bội!”

Cuối cùng thì chúng nó cũng nói ra điều mong muốn. Tôi nhìn Đinh Hân, cậu ấy vẫn giữ nguyên thái độ thường trực hàng ngày. Tôi không hiểu sao cậu ta lại như vậy, cậu ta có thể khóc lóc, có thể phản kháng hoặc chí ít cậu ta cũng biết chính bản thân mình không phải là kẻ đã đổi hóa chất. Đôi khi tôi cũng nghĩ, nếu không phải là cấp độ tiến hóa của cậu ta quá thấp, vậy có phải là não cậu ta đã hỏng rồi không.

Thầy Khắc Cường, giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi bước vào, bạn học Ly vội vàng chạy lên bảng xóa dòng chữ đó, có lẽ là do cậu ấy viết lên. Thầy nhìn Ly vẻ mặt vô cùng khó chịu nhưng rốt cuộc là thầy vẫn không nói gì.

“Chúng ta vẫn sinh hoạt lớp như mọi khi!” Thầy khẳng định.

Cả lớp trưng ra cái bộ mặt không hài lòng. Sau đó, các cán bộ trong lớp lần lượt lên triển khai việc sinh hoạt như hàng tuần.

Việc sinh hoạt diễn ra trong vòng ba mươi phút đầu, tôi cũng không để ý lớp đang bàn về vấn đề gì. Tôi quan sát Đinh Hân, tôi muốn xem xem rốt cuộc khi nào cậu ta mới thôi cái thái độ như vậy, bình tĩnh đến khó hiểu. Ngay cả một người thông minh như tôi cũng khó mà có thể tu luyện đến cấp độ này.

“Kết thúc buổi sinh hoạt ngày hôm nay”, thầy đưa mắt nhìn Đinh Hân rồi tiếp tục nói tiếp. “Tôi muốn nói đến chuyện đổi hóa chất trong cuộc thi olympic hóa học tuần vừa rồi!”

“Đúng đó thầy, nhất định phải trừng trị kẻ phản bội!”

“Đuổi nó ra khỏi cái lớp này!”

“Đúng vậy, lớp chúng ta không hoan nghênh cậu ta!”

Càng ngày tôi càng cảm thấy thú vị.

“Các em không nên tỏ ra thành kiến như vậy với Đinh Hân. Tôi biết các em cho rằng thủ phạm chính là Hân. Nhưng tôi lấy danh nghĩa mười năm giảng dạy của mình khẳng định người đổi hóa chất chắc chắn không phải là Đinh Hân!”

“Sao có thể, nhất định là cậu ta!”

“Thủ phạm thật sự đã thú nhận với tôi.” Giọng thầy trầm xuống. “Bạn ấy hi vọng mọi người sẽ không còn thành kiến với Đinh Hân nữa. Đinh Hân thật sự là một cô gái rất tốt, là một người bạn đáng để các em trân trọng!”

“Nếu không phải là Đinh Hân vậy thủ phạm là ai? Cậu ta có quyền gì kêu chúng em phải làm như vậy?” Bạn học Ly vẫn là cô gái dám nghĩ dám làm nhất. Tôi biết mấy trò chơi xỏ Hân cũng là do cậu ấy nghĩ ra.

Tôi nhìn Khánh Chi, có lẽ cậu ta đã thú tội với thầy. Nhớ lại lần cậu ta bị đánh phía sau thư viện đúng là có phần đáng thương. Đến một ngày mọi chuyện đổ bể, tôi cũng muốn biết cậu ta sẽ đối diện với Đinh Hân thế nào.

“Các em!” Thầy khẽ thở dài, “Tôi muốn nói điều này, có bạn sẽ nhớ, có bạn sẽ quên. Nhưng tôi nghĩ chúng ta nên trân trọng những người bạn xung quanh mình. Tại sao giữa hàng tỉ người trên trái đất này mà chỉ có vài chục người chúng ta ngồi chung lớp với nhau. Khoan hãy cho đó là điều gì xui xẻo, nhiều năm sau này, rất lâu sau chúng ta sẽ nhận ra rằng, những người bạn từng ở bên cạnh chúng ta bây giờ sẽ là những người mà chúng ta không nên bỏ lỡ nhất.”

Cả lớp rơi vào im lặng, có đứa chú ý lắng nghe, có đứa thì lại tỏ vẻ không hài lòng. Thầy Khắc Cường mặc dù là một giáo viên dạy toán nhưng đôi khi thầy sẽ có những triết lý riêng của thầy, vô cùng sâu sắc.

“Con về chuyện thay đổi hóa chất, tôi nghĩ các em sẽ sớm biết sự thật thôi!” Dứt lời, thầy quan sát lớp một lượt, sau đó cũng rời đi.

Tôi nhìn Đinh Hân, chẳng hiểu sao vào đúng lúc cậu ta được minh oan thì bản thân lại trưng lên cái bộ mặt vô cùng căng thẳng. Vẫn biết cậu ta không bình thường, những rõ ràng là không bình thường đến kì cục.

“Nhìn mặt tôi làm gì? Cậu biến thái à?” Hân vừa cho sách vở vào túi, vừa nổi khùng với tôi.

“Tôi còn nhớ đã nói qua với cậu, tôi chính là thằng biến thái rồi phải không?” Quả thật, tôi quá biến thái.

“Đừng tưởng tôi không biết mọi chuyện đều do cậu mà ra. Tôi chính là người đã lãnh hậu quả thay cho cậu, vì vậy ngưng trò làm màu lại giùm!”

Dây thần kinh phản ứng của tôi lần đầu tiên rơi vào trạng thái ngủ đông. Tôi im lặng không nói gì cho đến khi cậu ta xách túi rời đi.

Mọi chuyện đều do tôi mà ra, đúng vậy, cho nên khi thấy Đinh Hân bị chơi xỏ tôi mới thấy mình là một thằng biến thái. Nhưng vì sao cậu ta lại biết được chuyện này thì có lẽ, tôi lại cần phải đánh thức dây thần kinh siêu thông minh đang ngủ đông của mình thức giấc rồi.

CHƯƠNG 1 << >> CHƯƠNG 3
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Miên Hoa Đường

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/11/15
Bài viết
11
Gạo
0,0
CHƯƠNG 3: MÁY BAY KHÔNG NGƯỜI LÁI

(Tuổi trẻ giống như một chiếc máy bay không có người lái, ghét yêu không tính toán, và còn bay thật nhanh.)


Từ ngày bố mẹ chính thức kí vào đơn ly hôn, rồi tiếp theo đó từ ngày bị mọi người cho là kẻ phản bội, Đinh Hân dường như đã tôi luyện cho bản thân một thứ vô cùng hoàn hảo, chính là chai lì cảm xúc. Không phải chai lì theo kiểu vô cảm, mà là học cách không quan tâm đến thế giới xung quanh. Còn cảm xúc, tốt nhất là nên giấu kín một nơi, một nơi mà đến bản thân Hân cũng không thể với tới được.

Ngày thứ hai đầu tuần nếu không có sự xuất hiện lá thư của Khánh Chi thì trong lớp nhất định vẫn còn đậm mùi thuốc súng. Cả lớp nhận được tin, Khánh Chi đã chuyển trường.

Trước khi chuyển đi Chi có để lại hai lá thư, một là gửi cho lớp, một là cho Hân. Chi thú nhận tất cả, đồng thời qua thư cậu ấy cũng xin lỗi tất cả mọi người.

Hân không ngạc nhiên, lúc thầy nói thủ phạm thật sự đã thú nhận thì Hân cũng đoán ra sẽ có ngày này. Theo những gì Hân biết về Khánh Chi, cô ấy nhất định sẽ không có đủ dũng khí đối đầu với sự tẩy chay của mọi người. Hơn nữa, việc cô bạn Tóc Đỏ liên tục gây rắc rối cho Chi đã khiến cậu ấy quá mệt mỏi. Chuyển đi, với Chi cũng là một quyết định đúng đắn.

Phía sau thư viện ngày hôm ấy, người biết đến mối quan hệ giữa Chi và Tóc Đỏ không chỉ có một mình Lâm Vũ Trung. Đinh Hân cũng có mặt ở đó, chỉ là không ai biết đến sự xuất hiện của Hân mà thôi.

“Quả nhiên không ngờ là con nhỏ này thật! Đáng chết!”

Hân cho lá thư của Chi vào trong hộp bút, sau đó thì nằm gục xuống bàn, phía trên vẫn nghe tiếng của bạn học Ly và mọi người. Hân cũng rất muốn biết, rốt cuộc sau khi biết rõ sự thật thái độ của họ sẽ như thế nào hoặc là họ sẽ phản ứng ra sao khi biết bắt nguồn mọi việc này đều từ Lâm Vũ Trung mà ra.

“Chúng ta lại còn tin tưởng giao cho nó phụ trách hóa chất, chẳng khác nào tự đổ axit vào chân!”

“Viết một lá thư tưởng như xong chuyện, hại chúng ta mất công ta nghi oan người khác!”

“Đúng là con quỷ cái, mẹ nó!”

Một vài bạn học thi thoảng còn quay xuống đưa mắt nhìn Đinh Hân. Có lẽ họ cảm thấy áy náy, cũng có thể họ cảm thấy phiền phức.

“Mọi người có thể ngừng bàn tán được không!” Lâm Vũ Trung lên tiếng, nhìn vẻ ngoài thì có vẻ đây là lần đầu tiên cậu ta có ý kiến về việc không liên quan đến mình. “Không phải Khánh Chi cũng nói rõ trong thư cậu ấy làm thế là có lý do sao. Với lại, tớ nghĩ cậu ấy cũng thật sự không muốn làm như vậy. Cậu ấy đổi dung dịch muối thành thuốc tím mà không phải là một dung dịch không màu khác, như vậy chẳng phải muốn gián tiếp báo cho chúng ta là hóa chất bị đổi sao. Với lại cậu ấy cũng chuyển đi rồi, mọi người không nên nói những lời cay độc như thế.”

“Có phải là ông không vậy?”

Đạt ngồi phía trên quay xuống đập nhẹ quyển sách vào đầu Lâm Vũ Trung. Không riêng gì Đạt mà dường như tất cả mọi người đều cho rằng những lời vừa thốt ra đó không giống cậu ta. Có ý bênh vực người mà tất cả mọi người đều ghét thì chẳng khác nào chống đối lại họ. Nhưng với Lâm Vũ Trung thì khác. Mọi người thường nói, đẹp thì có quyền và có lẽ Lâm Vũ Trung cũng là một dạng như vậy. Trong mắt mọi người cậu ta lúc nào cũng hoàn hảo, do đó dù lời nói của Lâm Vũ Trung có đúng hay sai thì vẫn sẽ trở thành chân lý.

“Tớ thấy cũng đúng!”

“May cho cậu ta là đã chuyển đi!”

“Thôi chuyện này dẹp lại đi, mệt mỏi suốt cả tuần nay rồi!”

“Đúng thế.”

Vậy là phía trên bắt đầu giải tán, một câu nói của Lâm Vũ Trung cũng thật có hiệu lực.

Câu chuyện về Khánh Chi, về Đinh Hân, về việc đổi hóa chất cũng dần dần lắng xuống. Hân chưa bao giờ nghĩ vì một lời nói của Lâm Vũ Trung khiến mọi người thay đổi. Chỉ là cùng lúc đợt họp phụ huynh kết thúc học kì một lại tới, mọi mối quan tâm của học sinh trong trường cũng như trong lớp, tất cả đã xoay quanh vấn đề này.

“Cuối tuần này họp phụ huynh, bố hay mẹ cậu sẽ tới?” Một nữ sinh bắt đầu câu chuyện.

“Thật tớ chẳng muốn ai tới! Họ mà tới, về nhà không bị ăn no đòn mới lạ!”

“Bố mẹ cậu khắt khe quá nhỉ!”

“Bố mẹ cậu sẽ bỏ qua cho cậu sao? Đừng nói là thành tích học tập, ngay cả việc ngồi yên trong lớp cậu còn không làm được. Tớ mà như cậu, bị đánh chết từ lâu rồi!”

Nữ sinh nọ vừa dứt lời thì đúng lúc có một giáo viên đi qua. Nét mặt ông ấy đầy vẻ nghiêm trọng, giáo viên này từng dạy qua lớp Hân.

“Đừng tưởng em có thể gạt tôi một lần! Lần này không phải bố mẹ em, thì em cũng nghỉ học luôn đi!” Giáo viên nói xong, ông ta nhìn nữ sinh nọ một hồi rồi khó chịu rời đi.

Cách đó cuối hành lang, cách Hân chừng vài chục bước chân, Lâm Vũ Trung và Đạt từ đâu đi tới. Lâm Vũ Trung vừa đi vừa xoay xoay quả bóng rổ trên tay, còn Đạt, cậu ta liên tục dán mắt vào màn hình điện thoại. Cái dáng cao cao của Lâm Vũ Trung bên cạnh cái dáng người mập mạp của Đạt quả là một bức tranh biếm họa.

“Lần này thành tích tụt hạng, khó mà ăn nói với các cụ đây!”

“Mấy hạng của ông bị cô nàng lớp bên cướp mất rồi. Ông làm gì còn cái quyền lo lắng nào.”

“Dù sao cậu ấy cũng đâu có thích tôi! Kì này tôi lỗ nặng rồi. Mà họp phụ huynh bố hay mẹ ông sẽ tới?”

Lập tức, nét mặt Lâm Vũ Trung chuyển sang trạng thái lạnh lùng vô cùng. Bước chân có vẻ cũng trở nên nặng nề hơn.

Cậu ta trả lời: “Họ sẽ chẳng ai tới!”

Đạt rời mắt khỏi màn hình điện thoại đưa đôi mắt khó hiểu nhìn Lâm Vũ Trung. Cậu ta khẽ nhún vai, họ chơi thân với nhau có lẽ họ sẽ hiểu về nhau. Hân không chắc, chỉ là tình cờ nghe được câu chuyện giữa họ, ngoài ra những vấn đề khác không nằm trong phạm trù quan tâm của Hân.

Đinh Hân ngồi ở cầu thang suốt giờ ra chơi, màn hình điện thoại trên tay vừa tắt lại lập tức được bật lên. Chưa bao giờ khi đến cuộc họp phụ huynh mà Hân cảm thấy khó khăn như bây giờ. Trước kia đều là mẹ cô đến dự, nhưng bây giờ đến cả cách liên lạc, Hân cũng không biết phải làm sao liên lạc với bà. Còn bố, hơn một tuần trôi qua ông vẫn chưa đi công tác về. Có lẽ là còn dành thời gian cho kẻ thứ ba kia, Hân cũng không muốn làm phiền đến họ. Dù có suy nghĩ đến hàng trăm lần, vẫn là không tìm được một phương án nào phù hợp.

“Cũng lo lắng đến cuộc họp phụ huynh sao?”

Giọng nói cất lên từ phía sau khiến Hân giật mình, là Phương Thảo, xung quanh còn có ba, bốn bạn học cùng lớp cậu ta. Phương Thảo là hàng xóm của Hân, cậu ta chưa bao giờ hài lòng về Hân.

Hân im lặng, dù sao cũng không nghĩ rằng hàng xóm có thiện chí chào hỏi nhau.

“Cũng là hàng xóm, nói chuyện một chút không được sao?”

Phương Thảo cười khểnh, đồng thời khẽ khoác vai Hân.

“Thấy cậu lo lắng như vậy, có cần tôi nhờ bố tôi đi họp phụ huynh giúp cậu không?”

Đinh Hân gạt mạnh tay cậu ta, khúc mắc giữa họ Hân cũng không thể hiểu từ đâu mà tới. Trước là hàng xóm của nhau, tình cảm cũng khá tốt vậy mà từ lúc lên trung học không biết vì lí do gì Phương Thảo trở nên đặc biệt có thành kiến với Đinh Hân.

“Mối quan hệ giữa tôi và cậu chẳng đến mức gặp nhau là cần chào hỏi đâu.”

“Bố mẹ ly hôn rồi mà vẫn mạnh mẽ gớm nhỉ!”

Phương Thảo khẽ giật đuôi tóc Hân. Mặc dù cậu ta không ưa gì Hân nhưng hành xử theo kiểu lỗ mãng như thế này Hân mới thấy lần đầu. Giận cá chém thớt, có lẽ cậu ta vừa mới gặp chuyện không vui gì đó nên muốn tìm người trút giận.

“Bỏ cái tay mày ra!”

Phía xa xa Ly và một đám bạn học cùng lớp đi tới. Câu nói đó cũng là do cậu ấy thốt ra. Lại thêm một người không ưa Hân, Hân nghĩ cậu ta cũng chẳng có lòng tốt tới giúp Hân.

Ấy vậy mà chỉ trong chốc lát khi Hân chưa định hình được việc gì đang xảy ra thì chỉ sau vài tiếng chửi nhau qua lại đã diễn ra một cuộc ẩu đả. Rồi sau đó, chẳng hiểu sao cả lớp Hân ùn ùn kéo đến. Vậy là hành lang bỗng chốc trở thành một bãi chiến trường.

Không quan tâm đến nguyên nhân đúng sai, thầy hiệu trưởng thẳng tay phạt cả lớp 11B trực nhật toàn hành lang phòng học, đồng thời trừ điểm thi đua của lớp. Cố tình gây loạn trong trường, còn gây loạn theo kiểu tập thể thế này là lần đầu tiên Hân thấy. Mấy ngày trước họ còn coi Hân là kẻ phản bội, vậy mà hôm nay lại đồng loạt đứng ra giúp Hân. Quả là, chẳng có chuyện gì là không thể xảy ra.

“Đừng có nghĩ nhiều! Bọn tớ xin lỗi vì trước kia đối xử không tốt với cậu!” Bạn học Ly và một số bạn học khác đứng xung quang Hân, ánh mắt họ nhìn Hân đã dễ chịu hơn trước kia rất nhiều.

“Cậu là thành viên của lớp bất kể khi nào cậu gặp chuyện bọn tớ nhất định sẽ đứng ra giúp đỡ. Lớp chúng ta rất đoàn kết phải không?”

“Đúng thế! đúng thế!”

Được đối xử như vậy Hân thấy vô cùng không quen. Cũng có thể họ thấy áy náy, hối hận vì lúc trước đã hiểu nhầm Hân. Trước kia không phải là họ cũng đối xử như vậy với Khánh Chi sao. Lòng người cũng thật dễ dàng thay đổi.

Hân nhìn mọi người, ai ai cũng đang trông chờ một câu nói từ cô.

“Liên lụy đến mọi người rồi!” Hân cười gượng.

“Có gì đâu, là cậu không biết đấy thôi, trước kia khi cậu chưa tới bọn này cũng không ưa gì con nhỏ đó rồi. Vì vậy đừng thấy áy náy, chúng ta là người một nhà mà!”

Sau đó một bạn học giật lấy mảnh giẻ lau trong tay Hân, ý là cậu ấy sẽ giúp Hân vụ phạt trực nhật lần này. Hân cũng chẳng biết phải nói gì, chỉ cho đến khi thầy hiệu trưởng đi tới thì họ mới tản ra ai trở về việc của người ấy.

Đinh Hân đứng bên lan can hành lang mơ hồ nhìn những cành cây xà cừ trước mắt. Đông sang lá rụng, rốt cuộc thì Hân là ai trong đám lá ấy, nằm trên cùng một cành cây, giống như những chiếc lá khác được cây nuôi dưỡng. Nhưng cho dù là vậy thì có ý nghĩa gì, mùa đông tới lá vẫn rụng mà thôi.

Những suy nghĩ này kéo dài cho tới tận khi vào tiết học. Ngồi trong giờ nhưng bản thân Hân vô cùng mất tập trung. Cô nhận ra rằng, bản thân đã không còn như trước, trở nên cảnh giác, trở nên nhạy cảm hơn. Sự thay đổi này cũng có thể gọi là tốt, nhưng nó khiến Hân xa cách với tập thể, xa cách với thế giới xung quanh.

“Vẫn còn lo lắng đến vụ họp phụ huynh à?”

Lâm Vũ Trung có lẽ cũng nhận ra tâm trạng bất ổn của Hân, chỉ là không ngờ cậu ta lại quy vấn đề về chuyện họp phụ huynh. Nhưng cũng nhờ cậu ta nhắc Hân mới nhớ, cô vẫn chưa tìm ra được cách giải quyết tốt cho chuyện này.

“Đừng lo, anh đây sẽ giúp chú em!” Lâm Vũ Trung trưng ra cái bộ mặt tự đắc. Trên bảng, giáo viên dạy môn sinh học vẫn đang thao thao bất tuyệt giảng bài.

“Con người ích kỉ như cậu mà cũng muốn giúp đỡ người khác sao?” Điều Hân ám chỉ chính là vụ olympic hóa học vừa rồi. Nghĩ đến mọi chuyện đều bắt đầu từ cậu ta Hân vẫn chưa nguôi giận.

“Giúp thì giúp, ích kỉ gì ở đây. Hơn nữa, chuyện gì to tát chứ chuyện họp phụ huynh anh đây không sợ!”

“Đúng rồi, con người có thành tích tốt như cậu thì có bao giờ trải qua cảm giác lo lắng về họp phụ huynh.”

Dứt lời, bạn học Đạt liền lập tức quay xuống nhìn Hân. Cậu ta nhìn Hân bằng đôi mắt cực kì nghi ngờ.

“Em kia, không muốn học thì đi ra ngoài!” giáo viên đập mạnh thước kẻ lên bàn, đồng thời nhìn về phía cuối lớp, phía Đạt. Cậu ta đột nhiên quay xuống như vậy chẳng trách làm thầy chú ý đến.

Hết tiết học ngày hôm đó, Lâm Vũ Trung cũng không còn nhắc gì đến vụ họp phụ huynh nữa và Hân cũng vậy. Cứ tự làm khó bản thân bằng những suy nghĩ phức tạp thì chi bằng cứ để mọi chuyện lặng lẽ trôi qua thì tốt hơn.

Ngày họp phụ huynh cũng chính là ngày mà bố mẹ Hân ra tòa giải quyết việc ly hôn. Bố có gọi cho Hân, hỏi cô có muốn đến gặp mẹ không, Hân từ chối. Không phải từ chối vì những hờn dỗi theo kiểu trẻ con, mà đó là quyết định Hân đưa ra sau khi suy nghĩ rất lâu. Gặp rồi, sau đó lại không thể liên lạc được chẳng khác nào lại tự làm khó bản thân.

Hôm đó, Hân quyết định sẽ làm mọi việc theo ý của mình. Không quan tâm đến bất kì ai, không quan tâm đến mọi chuyện. Hân muốn là một cá thể hoàn toàn độc lập.

Sau khi ăn xong bữa sáng và dọn dẹp nhà cửa, Hân quyết định dắt xe ra khỏi nhà, chỉ là muốn hít thở không khí một chút. Buổi chiều trở về sẽ lên kế hoạch tìm các lớp học thêm.

Không khí bên ngoài cũng thật là tốt, không giống như kiểu u ám ở nhà. Âm thanh cuộc sống, dòng người, xe cộ, đúng là nhà Hân cho dù có bị bỏ bom nổ một trận động trời thì thế giới này vẫn xoay chuyển.

Đạp xe quanh bờ hồ chừng được một lúc thì Hân bắt gặp Đào Cát Tường, cậu ta là bạn học cùng lớp Hân.

Đào Cát Tường ngồi trong một quán ăn nhỏ ven hồ, trên bàn bày vô số đồ ăn và nước uống. Nhìn có vẻ giống như là đến đây để hưởng thụ, nhưng nét mặt sầu não của cậu ta thì lại không nói lên được điều đó. Bình thường Đào Cát Tường ở trong lớp khá trầm tính, nhút nhát, bạn bè thường gọi ta bằng cái tên “Tiểu Như Ý”. Hân cũng không rõ cái tên đó biểu thị ý nghĩa theo kiểu thân mật hay theo một kiểu khác. Ngoài học ra, Đào Cát Tường dường như cũng chẳng tham gia bất kì một loại hoạt động nào. Vụ chơi xỏ Hân lúc trước, người duy nhất không tham gia trong vụ này chính là cậu ta.

Đạp xe được vài vòng, Hân vẫn thấy Đào Cát Tường ngồi ở đó, tay còn đưa lên mặt liên tục quệt dọc quệt ngang. Có vẻ như cậu ta đang khóc, mít ướt như vậy thảo nào mọi người gọi cậu ta bằng cái tên Tiểu Như Ý, rõ là chẳng giống con trai.

Hân dựng xe trước cửa quán, do dự một hồi rồi cũng quyết định đi tới ngồi trước mặt cậu ta.

“Sao lại là cậu?” Đào Cát Tường ngước mặt nhìn Hân, đôi mắt cậu ta đỏ hoe.

“Tớ cũng đến để ăn, xung quanh hết chỗ rồi!”

Đào Cát Tường đưa mắt nhìn xung quanh, đúng là hết chỗ.

“Vậy cậu cứ tự nhiên ăn cả phần của tớ đi! Dù sao tớ cũng ăn không hết!”

“Không hết sao còn gọi nhiều như vậy?”

Hân nhìn mặt bàn trước mặt đâu đâu cũng là đồ ăn.

Đào Cát Tường im lặng, cậu ta không nói lời nào, đầu khẽ cúi thấp xuống lặng lẽ ăn.

Không khí ngày đông thật dễ chịu, mùi thịt nướng, mùi dầu ăn quyện vào nhau thật khiến người khác nghĩ đến một bữa cơm gia đình. Rất lâu rồi, Hân không có cảm giác như vậy, và cũng rất lâu rồi Hân cũng chưa được trải qua trọn một bữa cơm gia đình.

Nghĩ tới đó, nước mắt Hân cũng lặng lẽ khẽ rơi. Cô đưa xiên thịt nướng lên miệng cắn một miếng, dầu ăn còn theo cả quỹ đạo bắn ra.

“Hôm nay bố mẹ tớ ra tòa rồi! Họ nhất định ly hôn!”

Đào Cát Tường bỗng nhiên cất tiếng nói, đôi mắt lại ngấn nước. Thì ra cũng là chung cảnh ngộ giống như Hân.

“Họ chẳng còn thương tớ nữa, ly hôn thì ly hôn còn bắt tớ chọn phải sống chung với một trong hai.”

Hân vỗ nhẹ lên vai cậu ta, niềm đồng cảm ùa tới. Đôi mắt Hân cũng đã ướt nhòe.

“Đừng khóc! Rồi sẽ tốt cả thôi!”

An ủi cậu ta, cũng như an ủi chính bản thân mình. Mùi thịt nướng sộc vào mũi Hân đều đều, cay xè, nước mắt cũng vì thế mà không ngừng tuôn ra.

Mùa đông lá rụng về cội, bầu trời xám ngắt một màu, thì ra trên đời này vẫn còn người chung cảnh ngộ với Hân.

CHƯƠNG 2 << >> CHƯƠNG 4
 
Bên trên