THU HÀ NỘI
Tác giả: AkaKiL
Em quen anh một chiều thu Hà Nội
Gió kéo về, hàng ghế đá, lá rơi,
Khẽ vô tình anh bước đến bên em
Thật nhẹ nhàng nhưng sao mà ấm áp!
Em thương anh, bút sáp vẽ thành tranh
Rồi vô tình tranh hóa thành cổ tích.
Ở nơi ấy, em là nàng công chúa
Cỗ xe ngựa, anh bước đến bên em.
Thu Hà Nội, sao mà vô tình thế.
Đến rồi đi không báo trước điều gì
Chỉ vô tình gió rít vào khung cửi
Rồi âm thầm, mang giá buốt về đây.
Thu đến thu đi, rồi thu lại đến
Vào mùa thu ấy, anh đã đi xa
Cứ thế, cứ thế, thu vẫn trôi qua,
Biết đến thu nào đưa anh trở lại.
Tác giả: AkaKiL
Em quen anh một chiều thu Hà Nội
Gió kéo về, hàng ghế đá, lá rơi,
Khẽ vô tình anh bước đến bên em
Thật nhẹ nhàng nhưng sao mà ấm áp!
Em thương anh, bút sáp vẽ thành tranh
Rồi vô tình tranh hóa thành cổ tích.
Ở nơi ấy, em là nàng công chúa
Cỗ xe ngựa, anh bước đến bên em.
Thu Hà Nội, sao mà vô tình thế.
Đến rồi đi không báo trước điều gì
Chỉ vô tình gió rít vào khung cửi
Rồi âm thầm, mang giá buốt về đây.
Thu đến thu đi, rồi thu lại đến
Vào mùa thu ấy, anh đã đi xa
Cứ thế, cứ thế, thu vẫn trôi qua,
Biết đến thu nào đưa anh trở lại.