Thuật sư - Cập nhật - Naav

Naav

Gà con
Tham gia
31/8/21
Bài viết
6
Gạo
0,0
Tên truyện: Thuật sư
Tác giả: Naav
Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác
Tình trạng đăng: Đang cập nhật
Thể loại: hiện đại, viễn tưởng, boylove, ...
Độ dài: chưa xác định
Giới hạn độ tuổi đọc: không
Cảnh báo về nội dung: không
Giới thiệu:
Từ năm mười một tuổi đến năm mười tám tuổi, Dương đã rất nỗ lực học tập để trở thành một thuật sư. Tuy vậy, sự việc xảy ra năm mười tám tuổi đã tách Dương và nghề thuật sư thành hai con đường khác nhau, đưa cậu trở thành một kĩ sư phần mềm máy tính chán nghề.

Sáu năm sau, Dương gặp lại một người bạn ngày xưa, người đó đã dần dần dẫn Dương trở lại.

Mục lục:
Chương 1 || Chương 2 || Chương 3 || Chương 4 || Chương 5​
 

Naav

Gà con
Tham gia
31/8/21
Bài viết
6
Gạo
0,0
Chương 1: Cuộc gọi lúc nửa đêm

Gần nửa đêm, Nguyên bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

Chưa kịp nói một tiếng “A lô”, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng kêu cứu thất thanh: “Cứu... cứu chúng em với!”.

Nguyên có hơi ngờ vực, điện thoại báo người gọi đến là Dương, một người bạn cũ đã rất lâu không liên lạc, nhưng âm thanh vang lên lại không phải của Dương mà là một cô gái trẻ, tuổi tầm mười tám đôi mươi. Nguyên có thể khẳng định rằng mình không hề quen biết cô gái này, tuy vậy, giọng nói hoảng loạn và tiếng khóc nghẹn ngào lại không phải giả. Cô gái này đang thật sự cần giúp đỡ!

“Có thể bình tĩnh kể cho tôi chuyện gì đã xảy ra không?” Nguyên nói, rồi nhanh chóng rời giường.

Cô gái kể không hề liền mạch, xen giữa giọng kể run run còn có những tiếng nấc cụt bất chợt, nhưng cũng đủ để Nguyên mường tượng ra câu chuyện. Anh trấn an cô gái vài câu, để lại một tin nhắn cho em trai rồi vội vàng rời khỏi nhà.

Dù là đối tượng được gọi, nhưng nguyên cớ của cuộc gọi dường như chẳng có gì liên quan đến Nguyên. Thật vậy, nếu muốn nói cho tỏ đầu đuôi, thì có lẽ ta phải đi ngược về bảy tám tiếng đồng hồ trước.

Khoảng bốn năm giờ chiều, Linh - chủ nhân giọng nói phát ra từ điện thoại - vừa tham gia buổi sinh hoạt câu lạc bộ đầu tiên trong đời sinh viên của mình. Câu lạc bộ Linh tham gia là câu lạc bộ vận động hiến máu, một câu lạc bộ hết sức bình thường mà hầu như trường đại học nào cũng có, nhưng điều duy nhất khác biệt là những câu lạc bộ khác không có một người anh khóa trên cực kỳ đẹp trai ưa thích khám phá chuyện ma quái.

Người anh khóa trên đó tên là Nam, người cũng như tên, là một chàng trai nam tính và cực kì đẹp trai. Nam cao ráo, da trắng, có sống mũi cao và một đôi mắt sâu đen láy, lớp sơ mi không thể che được cơ bắp rắn chắc của anh. Đặc biệt, anh trai khóa trên đó còn hướng ngoại, là một chàng trai vui tính, lúc cười còn ẩn hiện hai cái núm đồng tiền rất duyên. Linh cảm thấy trên đời này có lẽ không có đứa con gái nào có thể không đổ gục trước đôi mắt đen láy và nụ cười dịu dàng của anh.

Kết thúc buổi sinh hoạt câu lạc bộ, Nam có rủ thành viên câu lạc bộ ra cửa hàng tiện lợi gần trường uống nước. Nam kể cho mọi người nghe về chuyện kì bí ở phòng thực nghiệm hóa học của trường. Chuyện là, gần đây có vài sinh viên mất tích. Mà trước khi mất tích, họ đều đã đến phòng thực nghiệm hóa học trên tầng năm tòa nhà G3 của trường.

Một đám sinh viên sớm đã xây dựng cho mình thế giới quan duy vật, nghe vậy đều cười, thoải mái bàn tán.

"Có nghe tin gì đâu? Sinh viên mất tích sao có thể không rầm rộ lên được?”

“Nửa đêm nửa hôm ai mà mò lên phòng thí nghiệm làm gì?”

“Sao người ta biết được là trước khi mất tích họ có đến phòng thí nghiệm chứ?”

Thấy mọi người đều tỏ vẻ không tin, Nam bèn đưa ra đề nghị:

“Vậy tối nay bọn mình lên đó chơi cầu cơ đi! Chơi trò gọi ma quỷ ở một nơi có thể có ma quỷ, thế nào? Kích thích gấp đôi nhé? Dù tớ không tin có ma quỷ, nhưng đã sớm tò mò, nhân lúc mới đầu kì chưa có nhiều bài vở, bọn mình thử đi!”

Thành thực mà nói, Linh một chút cũng không muốn đi, còn muốn khuyên mọi người đừng đi. Nhưng dường như không một ai để tâm đến khả năng có thể sẽ có ma quỷ thật, chẳng mấy chốc Nam đã gom được một nhóm nhỏ cả nam cả nữ dự định đêm nay sẽ cùng lên tầng năm tòa nhà G3 chơi cầu cơ. Sự cũng chẳng có gì nhưng điều Linh tức giận nhất là mình cũng ở trong nhóm đó.

Mọi người xung quanh tích cực thảo luận hẹn thời gian cụ thể, còn Linh từ đầu đến cuối chỉ biết im lặng, bởi vì lúc này, cô nàng đang cực kì giận chính mình, chỉ mong có một phép màu nào đó đưa mình trở lại mấy phút trước, đem chính bàn tay này vả vỡ mồm cái đứa ngốc nghếch không biết nói “không” sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm cùng cha mẹ với mình kia.

Linh không biết trong nhóm có mấy phần là thực sự không tin ma quỷ, muốn thử cảm giác kích thích và mấy phần là vì u mê nhan sắc của Nam như mình, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì trêu đùa với ma quỷ cũng là một chuyện nguy hiểm và dại dột. Dù chưa từng tự mình trải qua, nhưng Linh đã được nghe kể không ít và từ nhỏ đã được dạy là phải tránh xa tất cả những gì có khả năng liên quan đến yêu ma quỷ quái.

Bởi vì, ma quỷ thật sự tồn tại.

Để chống lại sự quấy phá của ma quỷ, trên đời có tồn tại một nghề, được gọi là thuật sư. Trước khi có cái tên chính thức ấy, thuật sư còn có nhiều cách gọi, mà phổ biến nhất trong dân gian có lẽ là thầy phép, pháp sư, bà đồng, thầy cúng, …

Nói ra có thể mọi người không tin, nhưng dòng họ nhà Linh cũng từng là một gia tộc thuật sư có uy tín và danh vọng. Chỉ là trải qua gần trăm năm, với nhiều biến động của cả những yếu tố khách quan và chủ quan, món nghề của dòng họ đã suy tàn. Tới nay, cả họ chẳng còn ai làm nghề thuật sư nữa. Ông nội Linh tính ra cũng có chút ít năng khiếu, có lòng học nghệ, nhưng năng lực lại không đủ, tới nay cũng chỉ ở trong làng giúp người ta làm lễ cúng bái, bắt một số yêu ma quỷ quái nho nhỏ mà thôi.

Người có năng khiếu nhất, lại từng được đào tạo bài bản, duy chỉ có mình người anh trai tên Dương lớn hơn Linh 6 tuổi. Nhưng anh trai lại là hoa chưa kịp nở đã tàn, Linh không rõ lí do, nhưng sau khi đi học vài năm, năm mười tám tuổi Dương bất ngờ từ bỏ nghề thuật sư, cắm đầu cắm cổ học Toán Lý Hóa rồi thi đại học ngành Khoa học máy tính. Rồi từ đó tới nay vẫn cần cù làm một kĩ sư cả ngày cắm mặt vào máy tính.

Dù không còn theo nghề thuật sư nữa, nhưng anh trai vẫn thường vẽ bùa và hay nhét cho Linh mấy lá phòng thân. Đáng tiếc Linh lại quá ngoan, quá tuân thủ lời dạy của người lớn, từ bé tới giờ hễ thấy chuyện quỷ quái là chạy biến, nên mấy lá bùa mang bên người nhiều năm như vậy vẫn chưa một lần được dùng đến, dần dà, Linh cũng không còn nhất nhất mang chúng theo bên người nữa.

Trở về kí túc xá, Linh lục lọi tìm mấy lá bùa anh trai vẽ cho, cất cẩn thận vào túi, xong xuôi vẫn thấy bất an, cuối cùng đem điện thoại ra nhắn tin cho Dương.

Phạm Ngọc Linh: Anh.

Phạm Ngọc Linh: Em trót đồng ý tham gia chơi cầu cơ rồi, phải làm sao bây giờ?

Bởi vì anh trai đi học xa nhà, nên hồi bé Linh với Dương cũng không thân lắm, nhưng tính cách Dương cũng dễ chịu, sau đó Linh còn phát hiện ra bí mật Dương là gay, cuối cùng hai anh em trở thành đồng chí, có trai đẹp cùng nhau ngắm, có chuyện vui cũng kể cho nhau. Tính qua tính lại, anh em hai người cũng có thể coi là thân thiết.

Thông thường, nếu không bận thì Dương sẽ trả lời tin nhắn ngay, sau đó sẽ nói dai nói dài một hồi. Nhưng hôm nay Linh đoán là Dương bận, hơn một tiếng mới trả lời.

Dương Phạm: (Cầm-dao.jpg)

Dương Phạm: Học không lo học, chơi bời linh tinh cái gì, mày chê mạng mình dài quá à?

Phạm Ngọc Linh: Em cũng không biết mình bị làm sao nữa, nhưng cứ nhìn vào đôi mắt như sao trời và nụ cười cong cong của anh khóa trên là em lại không nói “không” được, huhuhu! (Khóc.ipg)

Dương Phạm: -_-

Dương Phạm: Mà thôi chẳng sao, dù gì thì đám chúng mày cũng không gọi ra được cái gì đâu mà!

Linh thì đang lo sốt vó, không ngờ anh trai hời hợt như vậy, Linh thả cho Dương một cái icon buồn rớt nước mắt, nghĩ rằng cuộc trò chuyện đến đây hẳn là kết thúc rồi, không nghĩ một lát sau Dương lại nhắn thêm.

Dương Phạm: Chơi ở đâu?

Dương Phạm: Nay anh hơi bận tí, nhưng nếu xong việc thì tối anh đi xem cho mày.

Thấy vậy, Linh vội vàng nhắn lại thời gian địa điểm.

Dương Phạm: (OK-jpg)

Dương Phạm: Thế anh khóa trên yêu nghiệt của mày đâu, show ảnh anh xem cái nào!

Phạm Ngọc Linh: Sao anh lại dùng từ yêu nghiệt với anh ấy?

Phạm Ngọc Linh: Với lại không phải anh bảo anh bận sao, lại còn hóng hớt cái gì? Hứ.

Linh hứ một tiếng, giọng điệu tin nhắn đầy vẻ giận dỗi, nhưng tay vẫn chọn một tấm ảnh chụp chung với các thành viên câu lạc bộ ra gửi cho Dương, kèm lời nhắn “Anh trai mặc sơ mi trắng, cao to đẹp trai ấy!”.

Sau đó Dương quả thực là bận, nên cũng không đọc tin nhắn của Linh nữa. Bận rộn đến hơn chín giờ tối, Dương mới từ công ty lết xác về, tắm rửa, nấu vài món ăn đơn giản, đang định ăn thì nhớ ra tin nhắn của Linh.

Phóng to bức ảnh Linh gửi, lại nhìn chăm chú một lát, càng nhìn Dương càng hoảng.

Phải nói, mỗi thuật sư, hoặc những người có năng lực trở thành thuật sư, đều có một thứ trực giác với những sự tồn tại phi nhân loại. Nhưng trực giác lại không phải thứ dễ dàng lý giải và xác định chính xác. Vì vậy, dù không phải tất cả, nhưng phần lớn thuật sư ngày nay đều phân biệt ma quỷ dựa vào “mắt” và các công cụ hỗ trợ. "Mắt" của các thuật sư khác nhau cũng có cách "nhìn" ma quỷ khác nhau, thường thấy nhất có hai kiểu, một là ma quỷ sẽ hóa trong suốt, hai là ma quỷ sẽ như những sự vật đen trắng. "Mắt" của Dương là "nhìn" theo kiểu thứ nhất.

Lúc này, đôi “mắt” ấy đang nhìn chăm chăm vào người anh khóa trên mặc sơ mi trắng cao to đẹp trai mà Linh nhắc đến. Thoáng nhìn qua sẽ không thấy gì khác biệt, nhưng để ý kĩ hơn một chút, Dương liền phát hiện cậu thanh niên này có chút mờ hơn những người khác. Chưa đến mức trong suốt như ma quỷ thông thường, nhưng dù sao đi nữa cũng không phải con người.

Ban đầu lúc nghe Linh nói sẽ chơi cầu cơ, Dương quả thực không nghĩ nhiều, bởi vì một đám sinh viên bình thường xác thực không có khả năng gọi được yêu ma quỷ quái gì, nhưng giữa đám sinh viên này lại có một thứ tồn tại không phải người như vậy, gọi ra cái gì cũng khó mà nói. Mà có lẽ chẳng cần gọi ra cái gì, chỉ cần ở cạnh “nó” đã đủ nguy hiểm rồi.

Dương vội vàng gọi điện cho Linh, nhưng qua thật lâu cũng không có ai bắt máy.

Chết tiệt.

Dương thầm chửi một tiếng trong đầu, cơm tối còn chưa ăn miếng nào cũng bỏ lại, vội vàng bỏ hết mớ bùa đã vẽ vào chiếc túi đeo chéo luôn chứa sẵn một chút đồ của mình, rồi lao thẳng ra ngoài, lấy xe máy phi tới trường Linh.

Dương cảm thấy nếu em gái xảy ra chuyện gì, thì lỗi chắc chắn là của mình.
 

Naav

Gà con
Tham gia
31/8/21
Bài viết
6
Gạo
0,0
Chương 2: Quen quen

Tính ra cũng là trong cái rủi có cái may. Lúc Dương đến thì Linh và các bạn đã tham gia trò chơi của thứ tồn tại không phải người kia, nhưng dường như “nó” vẫn chưa xé rách mặt nạ của một anh khóa trên hài hước hóm hỉnh, cùng một đám thanh niên trẻ tuổi ngồi xúm lại một chỗ, nét mặt căng thẳng nhưng tạm thời vẫn bình an.

Tiếng bước chân dồn dập vồn vã của Dương đã sớm thu hút sự chú ý của đám sinh viên này. Họ nhìn chằm chằm vào Dương, nét mặt vốn đã rất căng thẳng lại tăng thêm vài phần kinh hãi.

Có vẻ họ đã tưởng nhầm Dương là “một thứ gì đó” mà trò chơi gọi đến.

Duy chỉ có Linh, vừa thấy Dương, nét mặt cô nàng giãn ra, lát sau lại không kìm được khóc thút thít gọi “… Anh” rồi vội chạy ào vào lòng Dương.

Dương ôm em gái mình, nhưng ánh mắt lại cảnh giác nhìn sinh vật mang hình hài một thanh niên cao lớn mặc sơ mi trắng kia. “Nó” cũng đang nhìn Dương chăm chăm.

Dương chưa xác định được chính xác, nhưng “nó” có lẽ là một sự tồn tại gần với quỷ, một kẻ đã từng là con người.

“Đây là người anh đã cho em mấy lá bùa đó à Linh?” Con quỷ hỏi.

Linh đáp “Vâng” một tiếng với đàn anh khóa trên của mình, rồi quay sang kể cho Dương.

“Mấy lá bùa anh cho em ấy… không biết gặp phải cái gì… đã cháy gần hết rồi, còn mỗi lá này thôi.”

Xung quanh không còn yêu ma quỷ quái nào khác, bùa cháy hẳn là vì con quỷ này. May mắn, mấy lá bùa đã phát huy tác dụng, khiến Nam không thể không chầm chậm hủy từng cái một. Đến khi lá cuối cùng cháy hết, Dương chẳng dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra.

Con quỷ không động, Dương cũng không động, một mặt vẫn cảnh giác nhìn nó, một mặt lẳng lặng quan sát tình hình xung quanh.

Một đám thanh niên cả nam cả nữ mặt mày đã giãn ra đôi chút nhưng vẫn xanh mét đang ngồi quây xung quanh một tờ giấy cỡ A3 có viết chữ, ở giữa tờ giấy vẽ một vòng tròn cầu kì, bên trên còn đặt một đồng xu.

Trong ánh sáng mờ mờ hắt đến từ ngọn đèn đường không xa, Dương đọc không ra mấy con chữ được viết trên tờ giấy A3 kia, nhưng dù chưa từng chơi cầu cơ, Dương cũng biết, bàn cầu cơ thông thường không hề có một vòng họa tiết nằm chính giữa như vậy.

Dương muốn đến gần để nhìn cho rõ vòng hoa vắn đó, nhưng đương nhiên Nam sẽ không để điều đó xảy ra.

Từ lúc xuất hiện, Dương chưa hề làm gì, và nếu có thể, Dương thực sự không muốn phải làm gì. Nhưng Nam biết rằng Dương đã nhận ra nó không phải người. Nó đã không còn muốn giả vờ nữa, chỉ trong thoáng chốc, nét mặt nó đã thay đổi. Nụ cười luôn treo trên môi biến mất, thay vào đó là nét mặt vô cảm với ánh mắt sắc lạnh.

Con quỷ lao về phía Dương và… cho Dương một cú đấm.

Sự khuyết thiếu kinh nghiệm và sáu năm không có va chạm thực tế với những sự tồn tại phi nhân loại làm Dương bỡ ngỡ. Dương đã ăn một cú đấm như trời giang vào má mà không hề phòng bị gì. Người anh khóa trên này của Linh không hề đi theo bất cứ kịch bản nào mà Dương đã vạch ra.

Má trái bỏng rát, cơn đau bất ngờ làm bàn tay Dương đang nắm một lá bùa trong túi của Dương run lên, trong vô thức nó đã buông lá bùa ra. Dương thầm kêu một tiếng không ổn, nhưng cậu chỉ kịp đẩy em gái mình ra trước khi cú thụi thứ hai đuổi đến.

Này này này, từ bao giờ mà yêu ma quỷ quái lại bạo lực như vậy? Chúng ta không phải nên bình tĩnh và choảng nhau bằng đạo, thuật, pháp, ba hình thức đặc thù của khoa học tâm linh hay sao? Dù thế nào đi nữa, thì cũng không phải là nắm đấm có được không?

Dương điên cuồng gào thét trong lòng, nhưng hiển nhiên là chẳng ai nghe thấy.

Lúc này, Dương chẳng còn hơi sức đâu mà chú ý xung quanh nữa. Điều cậu cần làm bây giờ là tập trung vào đối thủ, trong khi cố gắng né đòn, Dương cần phải tìm được thời cơ chế trụ Nam bằng bùa chú, thứ mà Dương thông thạo nhất.

Hiển nhiên Nam cũng biết nó không thể để Dương rút được bùa ra, vì vậy, nó liên tục ra đòn, tới tấp đánh về phía Dương. Chút may mắn ít ỏi với Dương là dường như con quỷ cũng không học bài bản, nắm đấm được vung ra hoàn toàn là theo bản năng, tuy vậy, chúng vẫn nhanh và hiểm.

Dương né đông né tây, chỉ chốc lát mà như đã tiêu hết sức lực để dành cho cả năm trời, dù vậy, Dương vẫn bị đánh không ít. Mà, việc Dương muốn làm, dù bình thường cực kỳ đơn giản, đó là rút mấy lá bùa từ trong túi quần ra, nhưng lúc này cũng mãi chưa thực hiện được.

Không thể rút bùa, Dương phải nghĩ đến một cách khác.

Đạo. Thuật. Pháp.

Dùng bùa, đó là thuật.

Pháp thì lại như môn triết học vậy, biết nhưng không thể nắm bắt.

Giờ đây, Dương nghĩ mình cần dùng đến đạo, đạo của tự nhiên.

Biết là vậy, nhưng Dương lại không quá thành thạo nó, đặc biệt là sau sáu năm không hề đụng tới. Đạo bắt nguồn từ tự nhiên, cũng chú trọng thuận theo tự nhiên. Lúc thông thường Dương đã không dễ dàng làm được, đừng nói tới lúc này, cơ thể đau đớn rệu rã, đầu óc thì như một nùi len rối.

May thay, trong lúc Dương rối rắm, đám thanh niên phía sau cũng đã từ trong sự ngỡ ngàng tỉnh lại. Ba bốn nam thanh niên chạy đến, sau một lúc hỗn loạn cũng đè được Nam lại. Dương vội vã rút một lá “Trói quỷ” từ trong mớ bùa nơi túi quần, thè một đoạn đầu lưỡi ra liếm lên mép lá bùa rồi dán nó lên người Nam. Xong xuôi, Dương vẫn có chút không yên tâm, lại dán thêm một lá "Trói yêu" và một lá "Trói ma" lên người cậu thanh niên có vẻ đã từng là người này. Nếu không phải nhất thời không tìm được lá “Trói quái", Dương nhất định sẽ dán đủ bộ bốn lá bùa, dù Dương không nghĩ cậu ta là quái.

Thấy Nam đã không còn phản kháng dữ dội được nữa, Dương mới bảo mấy cậu sinh viên buông tay.

Sự việc lắng xuống, Dương thấy trong mắt mấy cô cậu sinh viên này đầy sự nghi vấn, nhưng có lẽ không biết bắt đầu từ đâu, không biết nói thế nào, bọn họ xoắn xuýt một hồi cuối cùng chỉ hỏi: "Bây giờ phải làm thế nào? Bọn em có thể về được chưa?"

Dương lắc đầu: “Anh phải xem đã, không biết thứ này đã làm gì các em rồi.”

Nói xong, Dương đi đến chỗ bàn cầu cơ, ngồi xuống chăm chú quan sát vòng hoa văn được vẽ chính giữa tờ giấy A3.

Đúng như Dương lo lắng, vòng hoa văn này là một trận pháp. Dương nhận ra nó là một trận pháp, nhưng lại không nhận ra nó là trận pháp gì. Cẩn thận nhìn bố cục và họa tiết, Dương nghĩ mình chưa gặp loại trận này bao giờ, nhưng một cảm giác quen thuộc quái lạ cứ luẩn quẩn trong đầu Dương.

Sau khoảng hơn mười phút, Dương từ bỏ việc cố lần theo cảm giác quen thuộc ấy. Thấy quen mà không giải được cũng chẳng để làm gì! Cần phải tìm hướng giải khác.

Để giải trận, thông thường có ba cách. Một là từ trong phá ra, nhưng Dương đã loại nó ngay, vì kích cỡ của trận này không thích hợp. Hai là lấy trận đè trận, ban nãy Dương chính là làm theo cách này, cảm thấy quen quen, liền muốn lần tìm trong kí ức các đặc điểm của nó, qua đó tính toán rồi vẽ một giải trận tương ứng đè lên. Nhưng Dương mới vừa từ bỏ cách này, giờ chỉ còn con đường thứ ba là đảo trận. Đảo trận, chính là muốn đem tác dụng của trận đảo ngược. Vậy việc Dương cần làm bây giờ là tìm ra tác dụng của trận này và đảo ngược nó.

Tự mình nhìn không ra tác dụng của trận này là gì, Dương bèn chuyển hướng sang dùng tai và miệng.

Chính là… đi hỏi.

“Cậu đưa họ đến đây, lừa bọn họ vào trận kia là muốn làm gì?”

Nam lạnh mặt, không trả lời.

“Thế đổi một cách tiếp cận khác đi, cậu tên là gì cái đã nào? Cho tôi một từ để gọi cậu đi! Nãy giờ tôi vẫn dùng từ “nó” làm đại từ nhân xưng chỉ cậu đây này.”

“…”

“Không trả lời? Thôi cũng được, ít nhất hãy cho tôi biết cậu là gì?” Đây chính là điều Dương vẫn lấn cấn mãi, vì Dương cứ cảm thấy mình đã gặp “dạng” tương tự cậu trai trước mặt này rồi, nhưng lại, vâng, lại một lần nữa Dương không nhớ nổi đó là gì.

“Không phải anh nên biết rõ hơn tôi à?”

Lần này thì cậu ta chịu đáp lời, nhưng hiển nhiên đây không phải câu trả lời Dương cần. Không những không nhận được câu trả lời như mong đợi, Dương còn phải chịu một ánh mắt như thể đang nhìn một hạt bụi của cậu ta, ấy vậy mà Dương lại không thấy khó chịu, trái lại còn có chút buồn cười. Ánh mắt lạnh lùng, rõ là đang ngước lên, nhưng lại như thể từ trên cao nhìn xuống này làm Dương nghĩ đến một người. Dương nhớ cậu ta cũng hay thích ra vẻ lạnh lùng, thái độ thì kiêu ngạo, nhưng có lúc lại rất dễ thương. Đáng tiếc, dễ thương hơn nữa cũng là đã từng mà thôi.

"Tôi không biết thì mới hỏi chứ. Cậu rốt cuộc là gì?”

“…”

“Cậu ta là một hộ linh.”

Giọng nói bất chợt phát ra làm Dương giật mình. Là “cậu ta”, không phải “tôi”, câu trả lời này hiển nhiên không đến từ con quỷ áo trắng trước mặt.

Nơi phát ra giọng nói dẫn ánh nhìn của Dương đến đầu cầu thang. Ẩn trong bóng tối nơi chiếc đèn đường xa xa rọi không tới, lờ mờ hiện ra bóng dáng của một người đàn ông cao lớn. Người nọ mặc trang phục màu đen, khiến cả cơ thể anh ta như lẫn vào trong bóng tối.

Dù không hoàn toàn nhìn rõ, nhưng Dương nhận ra người đàn ông này.

“Nếu cậu không phiền, thì những chuyện tiếp theo để cho tôi, được không?” Nguyên, người đàn ông vừa xuất hiện chậm rãi nói.
 

Naav

Gà con
Tham gia
31/8/21
Bài viết
6
Gạo
0,0
Chương 3: Nguyên

Sự việc sau đó diễn ra có chút nhanh. Xong xuôi, một đám sinh viên đã bị dọa cả đêm bị đuổi về, chỉ còn lại Linh vẫn đứng đợi Dương.

Dương có chút bối rối, cậu hoàn toàn không muốn và cũng không hề nghĩ mình sẽ gặp lại bất kì ai trong họ nhà Nguyên. Nhưng nếu việc đụng độ thành viên trong họ Nguyễn nhà Nguyên là bắt buộc, thì Nguyên đã là người Dương dễ chấp nhận nhất rồi. Huống hồ người ta còn vừa giúp mình.

Phép lịch sự không cho phép Dương tiếp tục im lặng nữa.

“Vừa nãy rất cảm ơn anh.” Dương nói.

“Không có gì. Không có tôi cậu vẫn giải quyết được thôi.” Nguyên nhàn nhạt đáp.

“Nhưng có anh thì nhanh hơn.”

“Ừ.”

“…”

“…”

Sau vài lời trao đổi ngắn ngủi, không gian xung quanh lại rơi vào trầm mặc.

Nguyên vốn không phải người hay nói, Dương thì lòng mang khúc mắc, vả lại hai người đã nhiều năm không gặp, không biết nói cái gì cho phải. Còn lại Linh, cô nàng là người nhỏ tuổi nhất, lại thêm tính tình có chút rụt rè với người lạ, đứng cạnh hai người đàn ông đang trầm mặc cũng chẳng dám chủ động nói gì.

Đến khi Dương cho rằng mình phải nhận lấy trách nhiệm phá vỡ sự im lặng chết chóc này, không ngờ Nguyên lại lên tiếng, giọng nói vẫn luôn trầm thấp ôn hòa như vậy:

“Hai người đến đây bằng cách nào?”

Nửa đêm nửa hôm rồi, các cổng trường nhất định đã khóa, Dương vào được đương nhiên là do:

“… Trèo tường.”

“Em cũng trèo tường.” Linh cũng xấu hổ đáp.

Nguyên “Ồ!” một tiếng nhưng giọng điệu cũng chẳng có bao nhiêu ngạc nhiên.

“Còn anh?” Dương hỏi.

“Tôi cũng trèo tường.”

Nguyên nói xong, Dương và Linh đều không khỏi bật cười, Nguyên cũng cười nhẹ. Không khí giữa bọn họ nhất thời ấm lên không ít.

“Đều như nhau, anh còn hỏi làm gì?” Dương cười cười đáp lại.

“Vì tôi không biết đường về, muốn nhờ hai người đưa một đoạn.”

“Tôi sẽ không đưa anh về đến nhà!”, nhận được câu trả lời nghe như đang đùa của Nguyên, Dương lại nghiêm túc lên không ít, “Nhưng nếu chỉ một đoạn thì được.”

Nguyên gật đầu: “Đưa tôi ra cổng trường là được. Tôi sẽ đợi chị Mai đưa về. Ở đây sợ bị bảo vệ bắt gặp.”

“Chị Mai?”

“Hộ linh của tôi.”

“À…”



Linh không ngờ câu chuyện sau đó vẫn còn có thể tiếp tục, cô nàng ôm một bụng nghi vấn nhưng chỉ có thể im lặng ở bên cạnh nghe hai người bọn họ anh một câu tôi một câu, mở đầu trầm mặc, nhưng kết thúc lại khá hòa hợp vui vẻ.

Sau khi khách sáo tạm biệt với Nguyên, Linh vẫn liếc nhìn về phía anh ta.

Nguyên vẫn đứng ở chỗ bọn họ chào nhau, hàng mi dày hơi rũ xuống, che khuất phần lớn đôi mắt. Tay anh phủ lên một cây gậy mảnh, lặng lẽ chờ đợi người mà anh ta gọi là “chị Mai” ấy.

Khi đã đi được một đoạn đủ xa, Linh bèn kéo kéo tay áo Dương, “Anh”, Linh gọi, “Anh ấy hình như…”

Linh không nói hết, nhưng ý tứ trong đó Dương đã hiểu, Dương “ừ” một tiếng rồi nói:

“Anh ta mù thật đấy. Nhưng vẫn là một thuật sư giỏi.”

“Em biết rồi.” Linh đã chứng kiến toàn bộ quá trình Nguyên nhanh gọn xử lí Nam, hoàn toàn không hề nghi ngờ gì về nhận định của Dương, “Anh ấy là “anh trai Minh” ạ?”

Dương lại “Ừ” một tiếng, “Sao mày biết anh ta là anh trai của Minh?”

Không, em tưởng anh ấy là một anh trai tên Minh cơ. Linh nghĩ bụng.

Linh: “Thì anh lưu trong điện thoại như vậy mà.”

Dương: “À…”

Linh: “Cơ mà anh ấy đẹp trai nhỉ?”

Dương: “Ừ, nhưng anh ta hơn mày mười một tuổi đấy, sắp gọi là chú được rồi còn mơ mộng cái gì?”

Linh chọc chọc Dương vài cái rồi không thèm để ý đến anh mình nữa, trong đầu bắt đầu nhớ lại dáng vẻ Nguyên. Vóc người cao ráo, khuôn mặt góc cạnh và ngũ quan lập thể khiến Nguyên có một vẻ đẹp rất nam tính.

“Người gì đâu vừa đẹp trai lại vừa tốt tính thế nhỉ? Nửa đêm bị gọi cũng không ngại chạy đến, mà một câu ca thán cũng không có.”

Linh cho là mình chỉ tự lẩm bẩm vậy thôi, không ngờ nó rơi hết vào tai Dương. Dương vội hỏi, âm lượng đã tăng lên không ít:

“Mày nói cái gì cơ? Nửa đêm bị gọi? Ai gọi? Không phải anh ta có việc vô tình đi qua nên mới ghé vào giúp đỡ à?”

Linh không hiểu sao anh mình lại phản ứng mạnh thế, ngơ ngác nói: “Ban nãy em thấy anh bị đánh ác quá, tưởng anh không xử lí được nên đã gọi anh ấy ạ.”

Dương kìm nén xúc động muốn đánh em gái một cái, mắng: “Sao mày lại gọi anh ta?”

Linh: “Ban nãy lúc anh đẩy em ra còn nhét túi cho em, vừa mở ra liền thấy điện thoại, em tưởng ý anh là bảo em gọi điện cầu cứu? Anh ấy lại là cái tên đầu tiên trong danh bạ anh ghi chú là "thuật sư", nên là..."

Dương đen hết cả mặt: “Anh đưa mày túi vì trong đó còn một đống bùa anh đã vẽ, để mày phòng thân thôi.”

Đến lúc này thì Linh không còn biết biện bạch như nào nữa, vội chuyển đề tài:

“Ban nãy em định gọi cho anh mà điện thoại không kết nối được, dùng điện thoại anh gọi cho anh kia lại được, có phải anh đã làm gì với điện thoại không? Anh cũng làm cho em giống thế nhé!”

“Ừ, nhưng để sau đi!” Dương có hơi mệt não với em gái mình.

Sau đó, Linh rất biết điều mà không nói gì nữa. Dương tưởng vậy là xong, ai dè sau khi đưa Linh về phòng trọ, rồi lại trở về phòng trọ của mình, Dương mở điện thoại ra bèn thấy một đống tin nhắn của Linh.

Phạm Ngọc Linh: "Thế "anh trai Minh" là ai ạ? Hai người quen nhau lâu chưa? Có trai đẹp mà không share cho em ngắm cùng!”

Phạm Ngọc Linh: “Hứ.”

Phạm Ngọc Linh: “Mà hộ linh mà hai anh nói là gì thế?”

Phạm Ngọc Linh: “Anh trai kia vừa nhìn liền biết. Thế mà anh không nhận ra anh khóa trên của em là hộ linh?”

Phạm Ngọc Linh: “Rồi anh khóa trên của em sẽ ra sao ạ?”

Màn hình điện thoại vẫn hiển thị đầu bên kia đang nhập, mà lúc này đã muộn lắm rồi, Dương không còn đủ kiên nhẫn để trả lời hết các câu hỏi của Linh nữa, bèn cộc cằn nhắn lại duy nhất một chữ: “Ngủ!” rồi tắt điện thoại.



Sáng hôm sau, Linh nhận được một tin nhắn rất dài của Dương:

"Thứ nhất, anh ta tên là Nguyên, hồi trước đi học làm thuật sư có quen biết, có thể coi như một nửa người thầy của anh.

Thứ hai, hộ linh là để chỉ một nhóm yêu ma quỷ quái làm việc cho thuật sư, thuật sư sẽ công nhận và bảo hộ cho họ, cụ thể không rõ, nhưng nói chung là một mối quan hệ hai chiều đấy. Anh mày chưa từng có hộ linh, cũng ít thấy, không hiểu quá rõ, nên không nhận ra. Được chưa?

Thứ ba, về anh khóa trên của mày, anh chịu. Đã giao cho nhà bọn họ xử lí rồi, chuyện nên thế nào thì sẽ ra thế đó, anh với mày cũng không phải thuật sư, quan tâm làm gì."

Thứ tư, con gái đừng thức khuya quá!

Thứ năm, chuyện như đêm qua tuyệt đối đừng có lần hai. Chăm chỉ học tập! Chăm chỉ học tập! Chăm chỉ học tập! Biết chưa?
 

Naav

Gà con
Tham gia
31/8/21
Bài viết
6
Gạo
0,0
Chương 4: Mưa

Từ nhỏ Dương đã có thể phân biệt yêu ma quỷ quái. Do có ông nội ở bên chỉ bảo, Dương không đến nỗi quá sợ hãi, nhưng điều này cũng gây cho cậu không ít rắc rối. Đa phần những rắc rối nho nhỏ ấy đều được ông nội hóa giải, nhưng đến năm Dương được mười một tuổi, một con quỷ nữ tìm đến Dương, muốn cậu lấy nó làm vợ, nếu không nó sẽ giết chết Dương, trói ở bên mình.

Quỷ nữ mặc một cặp áo ngũ thân, lớp lót trong màu trắng, bên ngoài phủ một chiếc áo gấm màu da đồng. Dương nghĩ cả con quỷ lẫn trang phục này hẳn rất đẹp, nhưng đáng tiếc, lúc tìm đến Dương, tóc tai con quỷ đã rối tung, đôi môi tô son đỏ chót trông đặc biệt quái dị trên làn da đã trắng bệch. Y phục đã nhàu nhĩ, đôi guốc đi trên chân cũng chỉ còn lại một chiếc.

Dương không biết mình của hiện tại sẽ làm gì khi gặp tình huống này, nhưng Dương của năm mười một tuổi thì cực kì sợ hãi. Phải lấy một cô vợ quỷ không biết đã mấy trăm tuổi hay chết rồi còn bị trói buộc, cả hai lựa chọn đều quá sức với một cậu nhóc mới học lớp sáu.

Ông nội Dương đã dùng mọi biện pháp trong khả năng nhưng vẫn không thể làm gì giúp mình. Cuối cùng, ông may mắn dò la được địa chỉ của người đứng đầu dòng họ Nguyễn, một dòng họ rất có danh vọng trong giới thuật sư ở miền Bắc, bèn vội vàng đưa cháu mình lên Hà Nội, tìm đến địa chỉ nọ.

Sau mấy tiếng đồng hồ chen chúc trên xe buýt, hai ông cháu đã đến được nhà của người trưởng họ đó. Nhưng người họ cần tìm lại không có nhà, chỉ có một thiếu niên mù ra mở cửa và mời hai người vào nhà. Thiếu niên tuổi tầm mười lăm, mười sáu, hàng mi hơi rũ, mặc quần áo tối màu, trên cổ tay còn đeo một chiếc kiềng trơn bằng bạc. Thiếu niên đó chính là Nguyên, con trai lớn của trưởng họ Nguyễn lúc bấy giờ, và có lẽ là cả bây giờ nữa.

Bên trong phòng khách nhà Nguyên, Dương không còn thấy ma quỷ xung quanh nữa, tất cả dường như đã bị cản lại bên ngoài cánh cổng mình vừa bước qua kia. Lúc ấy, Dương bỗng cảm thấy thật mệt mỏi. Cậu bé đã gồng mình với sự sợ hãi mấy ngày qua, thời tiết oi nóng và sự chật chội trên xe buýt trong lần đầu đi xa. Cảm giác an tâm bất ngờ đến này làm Dương nhận ra người mình nặng trĩu. Cậu tựa người vào ông nội, ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi tỉnh dậy, sắc trời đã tối, nữ quỷ đã giải quyết xong, và Dương thì bất ngờ có thêm một suất theo học ở nhà họ Nguyễn.

Đó là lần đầu Dương gặp Nguyên.

Có bối cảnh như vậy, hai người đã từng rất thường xuyên gặp gỡ, nhưng sau sự việc xảy ra vào năm Dương mười tám tuổi, họ đã rất lâu không liên hệ. Dương gần như tách hẳn ra khỏi thế giới thuật sư mà cậu từng tin rằng mình sẽ là một phần trong đó.

Dù ở trong cùng thành phố nhưng trong sáu năm đó hai người chưa từng gặp nhau lấy một lần. Lần gặp gỡ bất chợt đêm đó làm Dương bối rối, nhưng sự bối rối ấy cũng không kéo dài lâu. Bởi vì Dương biết thế giới của Dương hiện giờ và thế giới của những người như Nguyên không giao nhau. Dương sẽ tiếp tục làm kĩ sư phần mềm của Dương, họ tiếp tục làm thuật sư trên đường của họ. Có lẽ Dương và họ sẽ lại thêm một lần sáu năm nữa, hoặc thậm chí là không bao giờ gặp nhau nữa.

Nhưng đấy là Dương nghĩ vậy mà thôi.

Không ngờ, chưa đầy hai tuần sau đêm ở trường đại học của Linh, Dương lại gặp Nguyên. Không có cuộc gọi của Linh, lần này họ thực sự gặp lại một cách tình cờ, và khá bất ngờ. Vì địa điểm chính là ngay dưới chân tòa nhà nơi Dương đang cùng bạn thuê trọ.

Dương có hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Nguyên đứng trú mưa dưới mái hiên một cửa hàng đã đóng. Mái hiên không lớn lắm nên dù đã nép người khá sâu, quần áo, giày và cây gậy dò đường Nguyên cầm vẫn bị ướt không ít. Dương cầm ô, nhìn Nguyên một lát rồi quay người, rảo bước đi về cửa hàng tiện lợi gần đó. Đúng vậy, bọn họ từng quen, nhưng giờ có quan hệ gì chứ? Giả như có gặp bất kì ai từng quen trong họ nhà Nguyên, Dương tin là mình và người đó sẽ ăn ý lướt qua nhau, giả vờ như chưa từng quen biết.

Dương đã mua xong đồ mình cần. Lúc trở về, không thể tránh khỏi việc đi qua chỗ Nguyên đang đứng. Dương lại nhìn Nguyên một lát. Nguyên không nhìn thấy, nên nếu Dương không lên tiếng, có lẽ anh ta sẽ không hề hay biết Dương từng đi qua, nhìn mình trong giây lát rồi rời đi. Dương quả thực đã rời đi, còn kéo sụp tán ô xuống làm thành một vách ngăn che khuất tầm nhìn của mình về phía Nguyên. Nhưng mới được vài bước chân, một cảm giác tội lỗi khó hiểu cứ nhen nhóm trong lòng Dương, buộc cậu phải vòng trở lại, đứng trước mặt Nguyên.

“Cạnh đây có một cửa hàng tiện lợi, mở 24/24, anh vào đó mà trú mưa.” Dương nói nhanh.

Nguyên nhận ra là Dương, nhẹ giọng tiếp lời, “Vậy à? Tôi lại không biết. Cảm ơn nhé! Nó ở đâu? Bên trái hay bên phải?”

Trời mưa khá nặng hạt, mà Nguyên thường nói chuyện rất nhẹ, giọng điệu nhàn nhạt đều đều, Dương có chút nghe không rõ, bèn bước vào dưới mái hiên, nhấc ô lên che cả cho Nguyên.

“Hay là tôi giúp anh gọi taxi nhé!” Dương hỏi.

“Vậy… Cảm ơn!”

Nhận được câu trả lời, Dương bèn mở app trong điện thoại lên, định giúp Nguyên gọi một chiếc taxi, nhưng có lẽ vì trời mưa, nhu cầu nhiều nên Dương không tìm được chiếc nào cả.

“Không có xe trống.” Dương thở dài một hơi rồi nói với Nguyên.

Nguyên lại không tỏ vẻ bất ngờ, hơi gật đầu: “Nãy tôi cũng gọi mà không được.”

Sau đó Dương không biết phải tiếp lời sao nữa, bèn bối rối đứng im mà nhìn những giọt mưa đang rơi xuống, đi không được mà đứng im cũng chẳng xong, trong lòng gào thét thầm mắng sự áy náy vớ vẩn ban nãy của mình. Nhưng việc này cũng không kéo dài lâu, rất nhanh Nguyên đã nói:

“Cậu mau về đi! Cẩn thận dính mưa.”

Nghe xong câu này, Dương cũng không biết lúc đó mình đã nghĩ gì, đến khi nhận ra thì Dương đã mở miệng mời Nguyên về chỗ trọ của mình rồi.

“Hay anh ghé nhà trọ của tôi ngồi một chút? Nó ở ngay gần đây.”

Nói xong lại có chút hối hận, rõ ràng là mình và anh ta chẳng có quan hệ gì, anh ta cũng đã là người trưởng thành, người lại khỏe mạnh cường tráng, mình cần gì tự rước lấy bối rối vào người?

Nhưng mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu Dương Nguyên không hề hay biết.

"Vậy làm phiền cậu!" Nguyên nói.

Sau đó, Dương không thể làm gì khác hơn là đưa Nguyên về phòng trọ của mình. Dù không quá tình nguyện với việc này, nhưng Dương vẫn đi sát vào Nguyên, cẩn thận che ô cho cả hai người.

Nơi Dương đang trọ là một căn nhà thuê chung với hai người bạn, không lớn lắm nhưng mỗi người vẫn có một phòng riêng, một khoảng không gian nho nhỏ làm phòng khách và một căn bếp cũng nhỏ xinh không kém.

Thấy Dương mở cửa vào, hai thằng bạn đang cúi đầu chơi game liền trách:

“Mày ngủ ngoài đường hay gì?”

“Đợi mày mua bia về nồi lẩu cũng cạn nước.”

Dương không ư hử gì với lời trách móc của hai thằng bạn, chỉ vào Nguyên rồi giới thiệu ngắn gọn:

“Bạn tao.”

Hai thằng bạn vừa thấy có người lạ, bèn cuống cuồng thu đống quần áo vứt bừa trên ghế sô pha lại, lát sau nhìn kĩ Nguyên rồi, liền liếc liếc Dương, trên mặt toàn là dấu hỏi.

Dương gật gật đầu với hai đứa bạn, làm như không thấy hành động quẳng đống quần áo lộn xộn trở lại trên ghế của bọn nó, quay sang nói với Nguyên: “Xin lỗi, quên nói với anh, tôi ở chung với hai người bạn.”

Mặt Nguyên không tỏ vẻ gì, chỉ hướng về phía hai người bạn của Dương gật đầu chào hỏi:

“Làm phiền rồi!”

Sau đó Dương lấy khăn cho Nguyên lau bớt nước mưa trên người, rồi khách sáo mời Nguyên ăn lẩu cùng, nhưng Nguyên từ chối, nói mình đã ăn tối rồi. Thực ra cũng lúc ấy cũng khuya rồi, người bình thường đều đã ăn tối hết, bọn họ là đang định ăn khuya. Dương cũng không miễn cưỡng, bèn để Nguyên ngồi ở phòng khách nghe tiếng mưa.

Không nghĩ cơn mưa lại kéo dài lâu như vậy, "ngồi một chút" cuối cùng lại biến thành "ở một đêm".

Đêm đã khuya, đèn đã tắt, nhưng Dương thì chưa ngủ được. Tiếng thở nhè nhẹ đều đều của Nguyên sát ngay bên cạnh làm một chàng gay như Dương cực kì bối rối.

“Tôi làm cậu khó ngủ à?” Nguyên chợt hỏi.

Giọng Nguyên vốn đã hơi trầm, bây giờ trong đêm tối càng đè thấp xuống, làm trái tim của Dương có hơi ngứa.

“Anh cũng chưa ngủ à?” Dương giả vờ bình tĩnh, hỏi.

“Ừ.” Lại một tiếng đáp lời nhè nhẹ.

“…”

“…”

“Vậy nói chuyện một chút?” Dương chủ động tìm chuyện nói, hòng đánh lạc hướng chính mình khỏi tiếng thở của Nguyên.

“Ừ.”

“Muộn rồi sao anh lại ở gần đây thế?” Rồi xong, Dương tự cảm thán mình đã nói một đề tài tệ hại, đương nhiên là Nguyên có việc phải làm rồi, mà đó là việc gì thì có liên quan gì đến Dương đâu, hỏi ra lại thành tọc mạch vô duyên.

Quả nhiên, Nguyên chỉ nói đơn giản: “Có chút việc. Không ngờ lúc về thì mưa to quá!”

“Ồ…”

“…” Không gian một lần nữa lại rơi vào trầm mặc.

Nghĩ nghĩ một lát, Dương hỏi: “Thế cậu chàng ở trường đại học của em gái tôi xử lí như nào?”

Thực tình Dương cũng không tò mò lắm, nhưng hai người đã rất lâu không gặp, chuyện chung duy nhất có thể đem ra nói cũng chỉ có sự việc đêm đó, nhưng nếu Nguyên thấy không tiện trả lời thì Dương đương nhiên sẽ không miễn cưỡng.

“Tạm thời vẫn nhốt cậu ta lại. Vẫn còn đang điều tra, không rõ việc cậu ta lừa người khác chạm vào trận để hút tinh khí là tự chủ trương hay có sự sai khiến của thuật sư giám hộ”, Nguyên từ tốn đáp, “Đêm đó tôi đã để chị Mai thử tìm kiếm xung quanh, nhưng không phát hiện người nào có vẻ là thuật sư giám hộ của cậu ta. Cậu ta lại không chịu nói gì. Cho nên tạm thời vẫn nhốt lại.”

Dù Nguyên không nhìn thấy, Dương vẫn gật gật đầu tán thành, vừa nghĩ lại trải nghiệm nói chuyện với Nam hôm đó vừa nói: “Cậu ta đúng là rất cứng đầu.”

Nguyên cười nhẹ: “Ừ, Minh cũng rất tức giận với cậu ta!”

“…”

Bất ngờ nghe được một cái tên quen thuộc, Dương có chút khựng lại, sau đó vờ như vô tình mà đổi đề tài: “Thế còn trận pháp cậu ta dùng thì sao? Không hiểu sao tôi thấy rất quen nhé!”

Nói đến đây, ý cười trong giọng nói của Nguyên biến mất, Nguyên nghiêm túc nói: “Tôi cũng không rõ trận đó là gì, nhưng có lẽ nó bắt nguồn từ trận pháp của nhà tôi.”

Chuyện này đúng là nên nghiêm túc thật. Nhưng đây là chuyện riêng của nhà họ, Dương rất biết điều mà không hỏi kĩ hơn nữa, thầm nghĩ nên đi ngủ rồi, không ngờ Nguyên lại chủ động nói tiếp:

“Cậu với bạn cậu… không giống cậu với Minh lắm nhỉ?”

Dương thực sự muốn hỏi “Sao anh cứ phải nhắc đến tên cậu ta làm cái gì nhỉ?”, nhưng hình như Nguyên có chuyện muốn nói, cuối cùng Dương chỉ hỏi: “Ý anh là sao cơ?”

“Xin lỗi, tôi đã vô tình nghe các cậu nói chuyện lúc ăn khuya. Cách cậu ở chung với hai người bạn… có vẻ hơi trầm lặng nhỉ?”

“Trách anh thế nào được? Anh ngồi đó muốn không nghe cũng khó”, Dương nhìn đăm đăm lên trần nhà, nén một tiếng thở dài rồi tiếp, "Anh không cảm thấy trong mối quan hệ ba người, thường sẽ có một người bị lẻ ra ư? Ở đây tôi chính là người lẻ ra đó! Chúng tôi lên đại học mới quen nhau, cùng chơi với nhau, rồi tốt nghiệp thuê nhà cùng nhau, nhưng giữa chúng tôi, tôi luôn cảm thấy hai cậu ấy thân nhau hơn một chút, còn mình thì như người đến sau.”

Nói xong, không hiểu sao Dương lại vô thức nghĩ đến mình và hai anh em Nguyên. Cũng là một mối quan hệ ba người, không phải Minh, cũng chẳng phải Dương, vậy người lẻ ra là ai đây?
 

Naav

Gà con
Tham gia
31/8/21
Bài viết
6
Gạo
0,0
Chương 5: “Tôi e là không được.”

Đêm ở trường đại học của Linh làm Dương vẫn nghĩ mãi. Không phải về cậu chàng tên Nam ấy, dù cậu ta khá đẹp trai thật. Suốt gần hai tuần nay, Dương vẫn luôn nhớ lại cảm giác lúc mình đối mặt với con quỷ áo trắng và đặc biệt là lúc cố tìm tòi trận pháp trên bàn cầu cơ tự chế hôm ấy.

Dương đã giành cả thời niên thiếu của mình để học về yêu ma quỷ quái và về bùa chú trận pháp. Khi đó, Dương chưa bao giờ nghi ngờ về việc mình sẽ trở thành một thuật sư trong tương lai. Nhưng sự thực là giờ đây Dương không phải thuật sư, mà là một kĩ sư phần mềm có lộ trình hàng ngày là từ nhà đến công ty và từ công ty về nhà, phần lớn thời gian đều dán mặt vào máy tính. Sự thay đổi đó, cũng chỉ là bắt đầu từ một câu nói.

"Thầy biết không phải là con, nhưng... xin lỗi."

Dương tưởng mình đã chấp nhận, nhưng hóa ra trong lòng vẫn ẩn ẩn một cảm giác không cam tâm như thế. Cảm giác ấy lại một lần nữa trỗi dậy mãnh liệt trong lòng Dương sau đoạn hội thoại ngắn ngủi với Nguyên.

Đêm đã khuya lắm rồi, cuộc trò chuyện đêm khuya với Nguyên đã kết thúc từ lâu, có lẽ Nguyên đã ngủ rồi, nhưng Dương thì vẫn còn thao thức mãi.

Không phải đến tận bây giờ Dương mới nhận ra là mình thích vẽ bùa chú trận pháp hơn viết mã nguồn. Ngay từ những năm đầu đại học, Dương đã biết mình không thích nghề này. Nhưng sự chuyển biến đột ngột năm mười tám tuổi làm Dương mất phương hướng. Lúc đó cậu đã cách kì thi đại học rất gần rồi, vài tháng ngắn ngủi không đủ để Dương tìm ra con đường khác cho mình, cuối cùng Dương của năm mười tám tuổi đã chọn học Khoa học máy tính, với một lí do thật nông cạn – dễ kiếm việc, lương ổn.

Tốt nghiệp xong, dù không quá xuất sắc, nhưng đúng là Dương đã dễ kiếm được một công việc với mức lương rất ổn. Nhưng Dương chưa bao giờ hứng thú với công việc này, khi còn đi học đã vậy, lúc đi làm lại càng là vậy. Một sự tự ti khó hiểu cứ luôn ẩn hiện trong lòng Dương, khiến Dương không biết mình đã biến thành một con người trầm lặng từ bao giờ nữa.

Dương có chút không nhớ được mình của những niên thiếu thế nào, nhưng theo lời Nguyên nói, hẳn là không như bây giờ chăng?

Đầu Dương không ngừng xoay vần những ý nghĩ ngổn ngang, về cảm giác hứng thú với trận pháp đêm đó, về sự chán nản của hiện tại, về mình của quá khứ, về Minh, về Nguyên, về những người bạn, và về câu nói của người đó.

"Thầy biết không phải là con, nhưng... xin lỗi."

“Thầy biết không phải là con.”

“… Xin lỗi.”

“Thầy biết…”

“Xin lỗi…”

Cậu nói cứ không ngừng vang vọng, xoay vần trong đầu Dương, làm lòng Dương như nghẹn lại. Thầy biết không phải tôi, vậy mà thầy còn đuổi tôi đi! Xin lỗi? Xin lỗi thì có ích gì?



Sáng sớm hôm sau, mưa đã tạnh. Trong không khí vẫn còn vương lại một mùi nồng ngai ngái của đất, của nước, của cỏ cây.

Dù không phải người hay dậy sớm, đêm hôm trước lại thức khuya, nhưng hôm nay Dương đã dậy từ lâu, ngồi xếp bằng một bên, chăm chú nhìn Nguyên.

Nguyên vừa mở mắt, Dương liền nói: “Lời đề nghị sáu năm trước của anh còn tính không?”

Có lẽ vì khiếm khuyết về thị lực, Nguyên thường hay rũ mắt, làm hàng mi vừa dài vừa dày che gần hết đôi mắt. Nhưng lúc này đây, đôi mắt ấy đang mở to, để lộ hai con ngươi sẫm màu, dưới những tia nắng chói chang của mặt trời mà có vẻ hơi ánh lên. Một vẻ ngỡ ngàng đến sửng sốt hiện rõ trên gương mặt Nguyên.

Lúc này, nếu không phải hoàn cảnh không còn thích hợp, Dương có chút muốn rút điện thoại ra chụp lại vẻ mặt Nguyên rồi chia sẻ cho Minh, bởi người em trai thân cận nhất với Nguyên có lẽ cũng chưa từng thấy vẻ ngạc nhiên lồ lộ này của anh mình. Thật vậy, từ lúc nhận thức Nguyên, Dương chỉ luôn thấy anh ta có biểu cảm nhàn nhạt, ít nói ít cười, lúc cười cũng là cười nhẹ, chứ đừng nói đến biểu cảm sững sờ rõ rệt như lúc này.

Nguyên ngồi dậy, nghiêng mặt nhích xa khỏi Dương một chút, che miệng nghi ngờ hỏi: “Cậu vẫn luôn đợi tôi dậy đấy à?”

“Hả? À, ờ, đúng thế, thì sao?”

“Cậu đi đánh răng trước đã được không?"

Dương cứng mặt, tình huống này... có chút xấu hổ. Dương vội bật dậy khỏi giường, phi thẳng vào nhà vệ sinh.

Đến khi hai bên đều đã vệ sinh cá nhân ổn thỏa, Nguyên mới hỏi: “Ban nãy cậu muốn nói gì?”

Dương không ngại lặp lại: “Tôi nói, lời đề nghị sáu năm trước của anh còn tính không?"

Nguyên không trả lời ngay, Dương tưởng anh không nhớ ra, bèn nói tiếp: “Sáu năm trước, lúc anh từ Huế về ấy!”

Sáu năm trước, Dương bị đuổi ra khỏi nhà họ Nguyễn, khi đó Nguyên không ở Hà Nội, mà về Huế thăm ông ngoại. Lúc Nguyên biết tin thì chuyện đã xảy ra gần một tháng rồi. Sau đó, Nguyên có tìm đến, hỏi Dương còn muốn theo nghề thuật sư không, nếu không ngại anh có thể tiến cử Dương với gia đình bên ngoại.

Nhưng Dương lúc đó cảm thấy bản thân như bị phản bội, tự mình ôm tâm lí thù địch với cả nhà họ Nguyễn, một sắc mặt tốt cũng chẳng buồn cho Nguyên, còn đuổi anh ta về. Bây giờ Dương mới thấy bản thân thật ấu trĩ. Nghĩ lại chuyện cũ, Dương có chút áy náy với Nguyên. Hôm nay mở miệng ra nhắc lại chuyện này, Dương cũng xấu hổ lắm, đây là quyết tâm cậu phải dành dụm từ đêm qua đến giờ mới có được.

Im lặng một lát, Nguyên mới nói: “Tôi e là không được.”

Như thể có một tiếng sấm vừa nổ bên tai, Dương sững người. Đúng vậy, Dương đã trăn trở cả đêm, suy nghĩ về đam mê, công việc hiện tại, tiền lương, cơ hội chuyển nghề, đường lui các loại, nhưng đó chỉ là phía cậu. Còn phía Nguyên, Dương chưa từng nghĩ đến việc anh ta có thể không đồng ý.

Ôi chao, Dương chợt nhận ra, có tốt tính hơn nữa thì Nguyên cũng chỉ là một người từng quen với mình mà thôi, anh chẳng có lí do gì để giúp cậu hết lần này đến lần khác. Người ta trao cho mình cơ hội, mình không biết nắm lấy, đến lúc mất đi rồi mới hối hận chẳng kịp.

“À, ờ, thế à?” Dương cố tỏ ra mình vẫn ổn, muốn nói gì đó thật tự nhiên, cuối cùng thứ thốt ra lại chỉ còn vài tiếng à ờ.

Không nghĩ Nguyên còn mở miệng giải thích: “Trước kia cậu chưa đủ mười tám tuổi thì còn có thể, nhưng giờ cậu đã hai tư rồi, cần có chứng chỉ hành nghề mới được.”

Ánh mắt ảm đạm của Dương lập tức sáng lên: “Tôi có thể thi lấy chứng chỉ!”

Nguyên nói: “Nhưng kì thi lấy chứng chỉ năm nay đã qua rồi, cậu sẽ phải đợi ít nhất chín tháng nữa."

“Ồ!”

“Nhưng muốn thi thì cậu cũng cần chuẩn bị, ôn tập, tích lũy kỹ năng…”

Dương vừa nghe vừa gật gù, trong đầu thầm khái quát một kế hoạch ôn tập sơ sài cho bản thân.

“Nếu cậu không ngại, có thể làm trợ lý cho tôi trong thời gian đó! Dù sao tôi cũng mù, hành động bất tiện.”

Nguyễn Hoàng Nguyên, anh là ông bụt có phải không? Dương kìm nén xúc động muốn gào lên như vậy với Nguyên.

Hành động bất tiện? Bao năm qua Dương có thấy Nguyên hành động bất tiện bao giờ? Huống hồ, anh còn có hộ linh, mà cho dù muốn tìm trợ lý cũng chả cần đến Dương. Rõ rành rành, Nguyên chỉ đang kiếm một cái cớ để giúp Dương thôi.

Nhưng khoan đã, nếu Dương làm việc cho Nguyên, Nguyên lại là người nhà họ Nguyễn, vậy không phải Dương làm cho nhà họ Nguyễn sao? Ý nghĩ này làm Dương có chút chần chừ… Dù Dương không ngại thì bọn họ cũng chưa chắc đồng ý.

“Bây giờ tôi không còn ở nhà chính nữa. Chỗ này của cậu cách chỗ tôi đang sống có chút xa. Cậu cứ suy nghĩ kĩ đi!”

Nói rồi, Nguyên đứng dậy định đi về: “Đã làm phiền cậu một đêm rồi. Cảm ơn.”

“Không phiền”, Dương vội nói, đùa gì vậy, anh nói câu nào là hóa giải nguy cơ cho tôi câu ấy, chỉ ngủ có một đêm, có gì mà phiền cơ chứ.

“Để tôi đưa anh về! Tôi cũng cần biết văn phòng làm việc mới của mình mà ông chủ."

Nguyên cười nhẹ: "Cảm ơn."
 
Bên trên